Omega Của Ta Đến Từ Địa Cầu – Chương 46

    1742

    Thuộc truyện: Omega Của Ta Đến Từ Địa Cầu

    Vừa nghĩ tới mẹ Rafael và ông nội đều đang ở phủ tướng quân, trong lòng Diệp Quân lập tức tràn đầy lo sợ và bất an. Ngày hôm sau tân hôn lại dậy muộn như vậy, mới nghe thôi đã thấy không phải vợ tốt rồi.

    Nhìn thoáng qua Quang Não, giờ cơm trưa đã trôi qua, may là không cần lo lắng gặp mấy người kia ở nhà ăn, bây giờ khó xử nhất chính là gặp các trưởng bối.

    Song, khi hắn bước vào nhà ăn, mới nhận ra mình quá ngây thơ rồi.

    Nhà ăn được trang trí bởi các loại hoa tươi và nến nên đặc biệt đẹp đẽ, trên chiếc bàn dài trải đầy các loại thức ăn, lão Rafael tướng quân và mẹ Rafael đang ngồi trên chiếc bàn dài mỉm cười nhìn bọn họ bước tới.

    “Xú tiểu tử, sao bây giờ mới xuống hả,” Lão Rafael mở miệng nói trước, “Biết các ngươi chắc chắn không ăn bữa sáng, không ngờ cơm trưa cũng không đúng giờ mà xuống,” nói xong ông hòa ái nói với Diệp Quân, “Cháu dâu, chắc ngươi mệt muốn hết rồi hả, mau tới ăn cơm đi.”

    Diệp Quân nhất thời đỏ bừng cả mặt, hắn kêu một tiếng “Ông nội hảo” rồi xoay người hành lễ với mẹ Rafael, “Phu nhân hảo.”

    “Thằng nhóc này, gọi phu nhân làm gì, ngươi phải gọi là mẹ.” mẹ Rafael cười nói, cơ thể nàng thoạt nhìn vô cùng gầy yếu, nhưng khí chất tao nhã, cử chỉ dịu dàng, giọng nói ôn hòa, khiến người ta ấn tượng rất tốt. Nàng vẫy vẫy tay về phía Diệp Quân, “Đến ngồi cạnh ta đi.”

    Diệp Quân ngoan ngoãn đi đến cạnh nàng ngồi xuống, Rafael theo sát Omega mà ngồi ngay bên.

    “Đầu tiên con ăn ít súp đi”, nàng đưa Diệp Quân một bát súp, “Đây là thứ buổi sáng ta làm, thanh hầu nhuận phổi, sinh tân chỉ khát.”

    Diệp Quân đỏ mặt uống một ngụm, quả thật nhẹ nhàng khoan khoái và ngon miệng, đột nhiên cổ họng khàn khàn trở nên dễ chịu hơn.

    “Cảm ơn mẹ, ăn ngon lắm”, Diệp Quân trả lời, mặt hắn vẫn đỏ bừng. Nếu được thì hắn không muốn mở miệng nói chuyện chút nào, vì vừa mới mở miệng ra thì cổ họng khàn khàn liên tục nhắc hắn về chuyện tối hôm qua và sáng nay hắn làm có bao nhiêu điên cuồng.

    Nàng lại gắp cho Diệp Quân vài ngón ăn ngon rồi mỉm cười nói, “Đói bụng rồi hả, ăn nhanh đi.”

    Diệp Quân vội vàng cảm ơn, sau đó bắt đầu ăn, hắn thật sự đói chết rồi.

    Mẹ Rafael lúc này mới có thời gian dời lực chú ý đến người con nàng, nàng hiền lành nói, “Ngươi cũng nhanh đến ăn đi.”

    Rafael sau khi chào ông nội và mẹ xong thì cầm lấy đồ ăn bắt đầu ăn cơm, tư thế ung dung tao nhã, hoàn toàn không nhìn ra y đã đói hơn nửa ngày.

    “Mẹ, lần này mẹ trở về bao lâu?” Rafael ăn vài miếng thuận miệng hỏi.

    “Sẽ ở lại một lát”, phu nhân uống một hớp, “Bác sĩ nói tình trạng ta bây giờ cũng ổn nên có thể rời trại an dưỡng vài ngày.”

    “Mẹ lần này lại quay về Tuyết Ải tinh hả mẹ?”

    “Ừ, quay về thăm cha ngươi.”

    Rafael nghe vậy thì dừng một lúc, vẻ mặt có hơi cô đơn.

    Mẹ y an ủi, “Cha ngươi nếu biết ngươi tìm được bầu bạn rồi thì ông ấy sẽ rất vui vẻ.”

    “Những năm gần đây ta rất áy náy, ta đã không làm tròn trách nhiệm của một người mẹ. Lúc ngươi còn rất nhỏ đã giao ngươi cho ông nội chăm sóc, tâm nguyện lớn nhất đời này của ta là ngươi có thể tìm thấy Omega mình yêu thương, bây giờ ngươi tìm được rồi, ta và cha ngươi cũng yên tâm.”

    “Mẹ, đấy không phải lỗi của mẹ đâu, sức khỏe mẹ không tốt, cũng không có cách nào chăm sóc con.” Rafael nhìn mẹ của mình rồi lại quay sang nhìn Diệp Quân, “Con đã tìm được bạn đời định mệnh của mình rồi, chúng con sẽ yêu nhau đến hết đời.”

    Diệp Quân cũng ngẩng đầu lên nói, “Mẹ, ngài yên tâm đi, cháu với Rafael chắc chắn sẽ sống với nhau thật tốt.”

    Mẹ Rafael mỉm cười xoa xoa tóc hắn, “Con ngoan. trước kia ta đặc biệt yêu quý và muốn có một hài tử Omega, dịu dàng đáng yêu thông minh, bây giờ ngươi giúp ta thỏa mãn nguyện vọng này rồi.”

    Lão Rafael vừa cười vừa nói, “Muốn đứa trẻ Omega không phải rất dễ dàng à, sau này để cháu dâu sinh vài đứa.”

    Mẹ Rafael nở nụ cười, ngay cả đám quản gia Simon cũng không nhịn được mà haha cười to.

    Diệp Quân đỏ mặt, nhanh chóng cúi đầu.

    Cơm nước xong, lão Rafael hỏi Tôn Tử khi nào y định đi hưởng tuần trăng mật.

    “Ngày mai ạ”, Rafael trả lời.

    Ông gật gật đầu, “Ta sẽ đi cùng mẹ ngươi đến Tuyết Ải tinh một chuyến, cũng lâu rồi ta chưa trở về nơi đó, trở về để hảo hảo tâm sự với phụ thân ngươi về cháu dâu đáng yêu của ta.”

    Nói xong mắt ông nhìn Diệp Quân đang giúp mẹ Rafael lên cầu thang, ông cười nói,” Tiểu tử ngươi ôn nhu chút đi, đừng quần cháu dâu ta mệt chết, hắn vừa mới trưởng thành xong, không giống ngươi nhẫn nhịn nhiều năm như vậy.”
    Rafael: …

    Rafael thấy biểu tình Tôn Tử thì ha ha cười rộ lên, “Mau mau sinh con sớm một chút, ta đã cá cược với đám lão già kia rồi, chắc chắn sẽ có chắt trước bọn họ.”
    Rafael: …

    Rafael và Diệp Quân không nghỉ lại ở phủ tướng quân bao lâu thì ngày hôm sau đã cáo biệt mẹ và ông nội để bước vào cuộc hành trình hưởng tuần trăng mật.
    ***

    Rafael nghe nói Diệp Quân thích biển khơi, nên dẫn hắn đến Hải Lan Tinh. Hải Lan tinh là thắng cảnh du lịch nổi tiếng, được ca tụng là tinh cầu tuần trăng mật, nó có thể tích không lớn, 90% diện tích là hải dương, 10% còn lại là đảo lớn đảo nhỏ. Bởi vì khí hậu ấm áp, cảnh sắc lại tuyệt đẹp nên nó trở thành lựa chọn đầu tiên khi người Tefra nghỉ phép đi du lịch.

    Nơi bọn họ đi là một hòn đảo khá lớn. Vừa bước lên đảo Diệp Quân liền hít sâu một hơi rồi đưa mắt nhìn quanh. Một mảnh trời xanh rộng lớn, thảm thực vật trên đảo vô cùng tươi tốt, còn có rất nhiều loài thực vật nhiệt đới hình thù kỳ lạ, rải rác xung quanh là những tòa kiến thúc kỳ quái, Diệp Quân ngay lập tức thích nơi này.

    Rafael dẫn hắn vào một tòa biệt thự giữa sườn núi gần biển, xung quanh tràn đầy các loại kỳ hoa dị thảo, thực vật cao lớn và bụi cây thấp bé xen kẽ nhau tạo thành hàng rào thiên nhiên. Một đường nhỏ lát đầy đá nhỏ uốn khúc từ cửa ra vào đến phía sau ngôi biệt thự, bám đầy dây leo trắng leo ở phía dưới.

    Đi vào biệt thự, mỗi gian phòng đều được bố trí cực kỳ thoải mái. Đẩy cửa sổ ra, trước mắt chính là hải dương màu lam, trên ban công đặt giá vẽ và bút vẽ, ngay cả Diệp Quân là loại người sẽ không sẽ tranh còn nhịn không được mà cầm bút tùy tay tô vẽ vài nét.

    Rafael nhìn Omega nhảy lên nhảy xuống, mỗi lần lao vào một phòng đều kinh hô ra tiếng, y cười cười lắc đầu, đúng là trẻ con.

    “Rafael, em rất thích nơi này”, Diệp Quân sau khi thăm thú mọi chỗ một phen thì chạy về bên cạnh y cao hứng nói.

    “Em thích là tốt rồi.” Rafael nhân cơ hội ôm tiểu Omega nghịch ngợm vào trong ngực.

    “Bây giờ chúng ta đi ra ngoài chơi được không anh?” lúc nãy hắn nhìn thấy trên bãi biển xa xa người người tấp nập, vô cùng náo nhiệt, hắn muốn đến đó chơi quá.

    “Bảo bối, nghỉ ngơi một lúc đã”, Rafael cứ tưởng tiểu Omega sẽ rất mệt mỏi sau một chuyển đi dài, không ngờ hắn như tiểu Hầu Tử phơi phới, tinh thần rất tốt.

    “Không mệt đâu, thật đó”, Diệp Quân ôm thắt lưng Rafael, ngửa đầu cầu xin, “Chúng ta đi biển chơi đi mà?”

    Rafael không chống đỡ được cặp mắt đen lúng liếng kia, đành gật đầu đáp ứng.

    “Anh thay quần áo đi nhá.” Diệp Quân bật người chạy lên lầu.

    Chờ Diệp Quân đi xuống lầu thì ánh mắt Rafael loe lóe, tiểu Omega của y mặt đầy ý cười, rạng rỡ nét xuân, môi hồng răng trắng, hai chân thon dài thẳng tắp lộ ra bên ngoài chiếc quần đùi, cả người cao ngất tuấn tú. Hắn vốn mang theo vẻ cậu bé hồn nhiên ngây thơ, nhưng lại toát ra hơi thở Omega trưởng thành quyển rũ, làm cho ngươi ta nhìn không dời mắt. Y một phen tiến lên ôm lấy Omega của mình rồi hung hăng hôn một cái, rất không muốn mang hắn ra ngoài cho người khác thấy a.

    Trên bãi biển có rất nhiều người, hầu hết là người trẻ tuổi đến du lịch, cũng có không ít Omgea. Rafael và Diệp Quân đi dạo với nhau, gây nhiều người chú ý, nhất là Diệp Quân có màu tóc và màu mắt không giống như người bình thường, thu hút nhiều Alpha tuổi trẻ khí thịnh nhìn qua. Nhưng bọn họ cũng chỉ từ xa xa mà nhìn một cái mà không dám đi lên làm quen, dù sao thì người Alpha bên cạnh hắn có khí tràng quá mức dọa người.
    ***

    Diệp Quân kéo tay Rafael, từ từ đi dọc theo bờ cát. Sau khi đi dạo một quãng đường dài, đến một chỗ không có ai thì mới dừng lại.

    Bây giờ đã sắp tới buổi chiều rồi, ánh mắt trời ấm áp chiếu rọi trên bờ cát, mặt biển xa xa sáng lấp lánh, không khí ẩm ướt mang theo vị mặn đặc hữu của nước biển.

    Diệp Quân đá rơi chiếc giày trên chân xuống, đôi chân trần cọ xát trên hạt cát trắng nhỏ, hạt cát mềm mịn len lỏi giữa các ngón chân, lướt qua bàn chân, lưu lại trên mu bàn chân trắng nõn và đầu ngón chân đáng yêu.

    Hắn ngẩng đầu, cười híp mắt ngẩng đầu nhìn Rafael, “Ngứa, thật thoải mái.”

    Rafael sủng nịch xoa xoa tóc hắn.

    “Anh cũng cởi giày ra đi” Diệp Quâng ngẩng đầu cười nói

    Rafael làm theo, đá rơi giày xuống, đi chân trần đứng trên bãi cát.

    “Có phải rất thoải mái hay không?” Diệp Quân ý cười đầy mặt, ngón chân gẩy cát, văng cát lên mu bàn chân Rafael.

    Rafael mỉm cười không nhúc nhích, Diệp Quân dứt khoát gom đống cát lại, chôn hết chân Rafael xuống bãi cát.

    “Ha ha, nhìn anh cứ như là mọc ra từ cát ý”, Diệp Quân cười to, “Anh không được di chuyển đâu đấy, em đi chơi đây.”

    Nói xong như tiểu Hầu Tử tinh nghịch nghênh gió chạy như điên trên bờ cát.

    Nam hài tuổi trẻ mặc T-shirt rộng thùng thình và quần đùi, đôi chân trần chạy băng băng trên bãi cát rồi kêu to, thỉnh thoảng còn nhặt lên một vỏ sò sau đó dùng tư thế tiêu sái mà ném vào nước biển rồi quay đầu làm mặt quỷ với y. Gió biển thổi phần phật tóc đen của hắn, lộ ra khuôn mặt tươi cười như ánh mặt trời, góc áo gấp khúc tùy tiện thoải mái.

    Rafael mê muội nhìn Omega của y, nhìn dáng vẻ hắn tươi rói dưới ánh mặt trời.

    “Anh vẫn còn đứng đó bất động a”, Diệp Quân chạy rất xa mới phát hiện Rafael vẫn đang đứng chôn chân trong cát không di chuyển nhìn mình, vì thế hắn ngoắc ngoắc tay với y, “Anh đi cùng với em, quá sướng luôn ấy.”

    Rafael nhấc chân từ trong đống cát đi ra, bước về phía Omega. Diệp Quân nhìn thấy y thì ánh mắt đen láy chớp chớp rồi bất ngờ xông về phía y, “Ha ha, em tới đây.”

    Rafael mỉm cười mở rộng hai tay, nhìn Omega như một cơn gió chạy về phía mình. Cho tới khi hắn chạy đến trước mặt y thì y thoáng hạ thấp thân mình, một phen tiếp được nam hài bổ nhào tới.

    Rafael ôm chặt eo Omega trong lòng, nhấc tay quay một vòng trên bờ cát.

    “A a a”, Diệp Quân ôm chặt cổ Rafael rồi hoảng sợ kêu lên, hắn bị Rafael vung cho bay lên.

    Quay vài vòng xong Rafael mới ngừng lại. hai tay Diệp Quân bấu chặt người y, thoải mái cười ha hả.

    Thẳng đến khi Rafael cúi đầu hôn miệng hắn, hắn mới ngừng lại, hai tay vòng lên ôm cổ Rafael, hai lần vòng quanh quấn ngang hông của y. Rafael lấy tay nâng mông hắn lên, lấy tư thế ôm tiểu hài tử mà ôm vào trong ngực rồi nhiệt tình hôn hắn

    Nụ hôn kéo dài thật lâu thì Rafael mới buông hắn ra, Diệp Quân nghẹn đỏ hai má, dụi đầu vào ngực Rafael, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của y.

    “Có mệt không”, qua thật lâu Diệp Quân mới dậy lại tinh thần từ trong không khí tốt đẹp, hắn phát hiện Rafael vẫn luôn vững vàng ôm hắn. Hắn vội vã giãy dụa để trượt xuống, thoát khỏi lồng ngực Rafael.

    “Không sao đâu, em rất nhẹ”, Rafael buông hắn ra, đặt hắn trên mặt đất, để hai chân của hắn đè lên chân của mình.

    Diệp Quân cúi đầu nhìn bộ dạng hai người rồi thở phì một cái nở nụ cười, “Em nhớ đến một bộ phim , một cô gái giẫm lên chân chàng trai khiêu vũ.”

    Rafael cúi đầu nhìn hắn, “Chúng ta cũng khiêu vũ.”

    “Không khiêu khiếc gì hết, em có phải con gái đâu”, Diệp Quân giảo hoạt cười, ” Em muốn chạy cơ.”

    “Anh cõng em” Rafael ngắm nhìn đôi mắt của hắn, nói xong y ngồi bán xổm xuống, “Đi lên.”

    “?” Diệp Quân nghi hoặc nhìn y.

    Rafael xoay người Diệp Quân nửa vòng tròn rồi đưa lưng mình về phía hắn, sau đó nâng eo của hắn lên, khiến hai chân hắn tách ra ngồi trên mình.

    Chờ Diệp Quân nhận ra ý đồ của y thì Rafael đã đỡ eo hắn đứng lên mất rồi.

    “A”, Diệp Quân bị dọa sợ nhảy dựng lên, trọng tâm bất ngờ lên cao và tầm nhìn bỗng dưng rộng rãi khiến hắn không thể nào thích ứng, ôm chặt lấy đầu Rafael.
    “Sợ?” Rafael cười hỏi hắn.

    “Không đời nào”, Diệp Quân dừng một lát sau đó dựng thẳng eo, sau nháy mắt kinh hách thì hắn đã nhanh chóng thích ứng độ cao này. Bả vai rắn chắn của người đàn ông dưới thân khiến hắn không hiểu sao lại có cảm giác an toàn, với cả tầm nhìn trở nên rộng hơn nên hắn rất hưng phấn.

    “Thế mới đúng là tiểu Omega dũng cảm của anh chứ”, Rafael khiêng hắn lên, kéo hai tay của hắn, “Anh đưa em đi”, nói xong y chạy nhanh trên bãi biển.

    “A a a…” Diệp Quân hét lớn, lúc thì cười lúc thì hét, hai người như hai tiểu hài tử ầm ĩ chơi đùa trên bờ cát, thẳng đến khi sức cùng lực kết mới song song nằm vật xuống bãi cát.

    Rafael ôm Diệp Quân vào trong ngực, bàn tay to nhẹ nhàng vỗ về Omega phía sau lưng. Diệp Quân gối đầu lên cánh tay y, nằm trên bãi biển bị ánh mắt trời hun cho nóng hầm hầm, nhắm mắt lại ôm hông y.

    Mọi thứ trong thiên địa đều đẹp như thế, chỉ có thể nghe được âm thanh xa xa của sóng biển cùng vài tiếng hải điều kêu, toàn bộ thế giới dường như chỉ còn hai người bọn họ.

    Diệp Quân ghé đầu trước ngực Rafael, kìm lòng không đậu nhỏ giọng thổ lộ, “Em yêu anh.”

    Động tác Rafael dừng lại mấy giây, nhưng rất nhanh sau đó liền kịp phản ứng, thanh âm không ức chế được mà kích động, “Anh cũng yêu em, bảo bối.”

    Thuộc truyện: Omega Của Ta Đến Từ Địa Cầu