Home Đam Mỹ Phá Quán Tử Phá Suất – Quyển 3 – Chương 31: Tào phi tuyển phi

    Phá Quán Tử Phá Suất – Quyển 3 – Chương 31: Tào phi tuyển phi

    Thuộc truyện: Phá Quán Tử Phá Suất

    Đường phía Đông đường phía Tây đường phía Nam, năm dặm trạm dịch bảy dặm trạm dịch mười dặm cũng là trạm dịch.

    Đi từng bước cứ mãi ngoảnh đầu nhìn lại.

    Thoáng chốc trời cũng tối ngày cũng tối mây cũng tối.

    Tà dương rải khắp chốn, ngoảnh đầu lại sương khói mờ mịt.

    Không còn thấy rõ, sơn vô số thủy vô số tình vô số.(1)

                                                _____Trương Minh Thiện

    “Nãi Cát ngươi muốn chua chết lão tử hả…Có thứ khác không?”

    A Đẩu nằm nghiêng trên chăn đệm trải trong góc trướng bồng, kề sát mặt tới bên rìa trướng, mặt đất nơi đó bị đào thành một cái hố nhỏ như lỗ chó, hố nhỏ nối liền trong và ngoài trướng.

    Lúc này gương mặt của Vu Cát đang chen chúc trong miệng hố ngoài trướng.

    Vu Cát nghĩ nghĩ rồi nhét vào một miếng trái cây khác, nói: “Quả này hơi chát chút”

    A Đẩu ngẫm nghĩ, chép chép miệng, dù sao cũng đỡ hơn chua. Bèn chùi chùi trái cây vào vạt áo, nhét vào miệng.

    Mành trướng vén mở, người đưa cơm tiến vào.

    “Cút ra ngoài_____!” A Đẩu mắng, từ trên đệm tung mình dậy, cầm khay ăn hung hăng ném ra ngoài cửa, rồi như trâu đực phát điên thở dốc, quát: “Cút!”

    Lưu Bị và Triệu Vân đứng ở ngoài trướng, thấy trong trướng ngọ thiện bị ném ra, cơm trắng văng đầy đất. Triệu Vân thở dài, nhưng Lưu Bị lại thản nhiên nói:

    “Mới có hai ngày thôi. Đợi nó đói thêm vài ngày nữa, tự nhiên sẽ nghĩ thông suốt, Tử Long, ngươi không thể quá nuông chiều nó”

    Triệu Vân gật gật đầu, Lưu Bị bèn xoay người rời đi.

    Hôm nay là ngày thứ mười sau khi thành Ba Trung bị phá; ngày thứ bảy sau khi Trương Lỗ chết và là ngày thứ năm sau khi Điển Vi bắt giữ Lữ Bố, giải về Lạc Dương.

    Ngày thứ năm đếm ngược tới lúc Lữ Bố bị vấn trảm.

    Cũng là ngày thứ hai A Đẩu tuyệt thực.

    Thế cục hoàn toàn thoát khỏi lòng bàn tay Lưu Bị, thực lực phụ tá của thân sinh nhi tử đã đạt tới trình độ mà mình không cách nào tin tưởng nổi, chỉ trong nháy mắt Vu Cát đã dễ dàng phá vỡ đạo thuật của Trương Lỗ, Khương Duy Mã Siêu từ trong hỗn loạn đánh tan quân Hán Trung.

    Trương Liêu trở mặt, mang theo bốn ngàn thuộc hạ bộ binh, cứ thế công hãm thành Ba Trung. Tào quân đã mất đi đại thế, rút về Lạc Dương.

    Mà cái kẻ mình sợ nhất cả đời kia cư nhiên lại chưa chết! Còn làm thị vệ của Lưu Thiện nữa! Nghĩ tới đây, Lưu Bị gạt mồ hôi lạnh, may mà Lữ Bố đã bị Điển Vi bắt đi. Bằng không nếu hắn muốn thanh toán món nợ cũ ở Bạch Môn lầu, dùng mạng cả nhà mình cũng không đủ đền.

    Võ lực của Lữ Bố đệ nhất thiên hạ, võ tướng dưới trướng mình, ai có thể chế trụ được hắn?

    Cho nên khi A Đẩu phẫn nộ yêu cầu phái người đi cứu Lữ Bố thì Lưu Bị như chém đinh chặt sắt cự tuyệt thẳng.

    “Ngươi có biết hắn là ai hay không?! Hắn là Lữ Phụng Tiên! Ngươi quên Đinh Nguyên Đổng Trác chết như thế nào rồi sao?”

    “Ta con mẹ nó không biết Lữ Phụng Tiên đồ bỏ gì hết! Hắn là Ách ba của ta!” A Đẩu giận tím mặt quát: “Hắn đã cứu mạng ta! Cũng đã cứu mạng ngươi!”

    “Tuyệt đối không cho ngươi đi!” Lưu Bị tức đến cực điểm, trong tiếng thở dốc mang theo sợ hãi và phẫn nộ, đứt quãng nói: “Chuyện ngươi hại Tử Long bị trúng độc vi phụ còn chưa trách! Ngươi dám…”

    Triệu Tử Long chắn trước mặt A Đẩu, trầm giọng nói: “Chủ công bớt giận!”

    “Mẹ nó ngươi câm miệng cho lão tử!” A Đẩu không nói hai lời hung hăng đẩy Triệu Vân ra.

    “Lớn mật!” Lưu Bị nặng nề quát.

    A Đẩu như mất khống chế quát với Triệu Vân:

    “Lúc ta bị đậu binh của Trương Lỗ bao vây ngươi đang ở đâu? Nếu không phải ngươi đả thương Ách ba, đuổi hắn đi, thì sao hắn lại một thân một mình…đi cản Điển Vi, thì sao lại bị bắt…”

    A Đẩu nức nở mắng: “Đều tại ngươi! Ta biết ngay từ đầu ngươi chưa từng tin tưởng Trầm Kích! Đợi Ách ba bị Tào Tháo chém rồi, cả đời này ta sẽ không nói chuyện với ngươi câu nào nữa!”

    “Cút về thủ địa bàn của Công Tôn Toản đi!” A Đẩu gần như phát điên lên, quát.

    Sắc mặt Triệu Vân xanh mét, Lưu Bị tức đến run rẩy, rút trường kiếm, tức giận khó nén: “Nghiệt tử lưu lại cũng vô dụng!”

    Lúc này A Đẩu ngược lại bình tĩnh, lạnh lùng nói: “Chém a, một kiếm chém chết ta đi, đợi cha quy thiên rồi, xem ai lo ma chay cho cha”

    “Hiện tại nếu cha không chém ta, đợi cha chết rồi, lão tử lên làm hoàng đế, Triệu Tử Long sẽ phải cút đến thủ Liêu Đông cho lão tử, cả đời cũng đừng mơ trở về Trung Nguyên!” A Đẩu lại mắng lớn, chợt trước mắt tối đen, sau cổ đã hứng một chưởng, ngất trong ngực Triệu Vân.

    “Chủ công bớt giận, bất quá chỉ là khí phách thiếu niên thôi!” Triệu Vân nói: “Chuyện này là do Vân sơ suất, nguyện lĩnh tội thay hắn! Hoàn thỉnh chủ công trách phạt!”

    Triệu Vân ôm sai lầm vào người mình, Lưu Bị cũng không còn lời nào để nói nữa, run rẩy ngồi xuống, thuận tay đuổi Triệu Vân đi, để y ôm A Đẩu rời trướng.

    Lữ Bố đã đi, Triệu Vân tự thỉnh, rơi liền xuống mấy cấp, chịu tám mươi quân côn, từ chức tướng quân xuống làm giáo úy, lấp vào khoảng trống đội trưởng thân vệ của thái tử, trông nom hắn chặt chẽ, không cho phép rời phạm vi quân trướng.

    Trong quân không ai dám nhắc tới chuyện của Ách thị, giống như hắn chưa từng xuất hiện qua, thật lâu trước đây, hắn cũng đã bị Tào Tháo trảm ở Bạch Môn lầu.

    Trầm Kích là ai? Tra không ra người này.

    Lưu Bị cũng chẳng dám nghĩ nữa, chỉ mong sao hắn chết càng nhanh càng tốt, ban đầu Tào Tháo vốn có ý thu nạp hắn, là do mình ở bên cạnh can ngăn mới thuyết phục được Tào Tháo động sát niệm. Hắn ẩn náu bên cạnh Lưu Thiện là để báo thù sao? Lưu Bị trăm mối không cách nào giải, Tào Tháo sao lại tha cho mình? Chẳng lẽ là vì Điêu Thiền?

    Một khóc hai nháo ba thắt cổ, khóc nháo không đạt được mục đích, Triệu Vân nắm quá rõ tính nết của tiểu đồ đệ này rồi, nên phàm là vật gì có hình dây thừng trong phòng đều lấy đi hết sạch.

    Sau khi A Đẩu tỉnh lại nhìn thấy Triệu Vân, lại quát y một trận nữa, xong bắt đầu tuyệt thực.

    Từ hôm đó đến nay, A Đẩu chưa từng hòa nhã với Triệu Vân một lần, mặc dù đáy lòng cũng rõ, dưới tình huống ngay lúc đó, Triệu Vân chẳng qua chỉ làm chuyện nên làm, huống hồ cũng chưa nổi sát tâm, chỉ muốn bắt giữ Lữ Bố tra hỏi thêm.

    Nhưng hắn không cách nào lý giải nổi, tại sao mình có thể tin tưởng Trầm Kích, mà Triệu Vân lại không? Nếu nói trong đó không có chút tư tâm nào, A Đẩu nửa điểm cũng không thể chấp nhận được.

    Cho nên hắn châm chọc khiêu khích, cục tức nuốt không trôi, gây đủ khó khăn cho Triệu Vân.

    Triệu Vân chỉ im lặng không nói gì, tùy hắn phát hỏa, đảm nhiệm chức tay sai quản thúc. Chờ đợi ngày nào đó hắn nghĩ thông suốt.

    Nhưng A Đẩu vẫn cứ nghĩ không thông, cơn đói bụng choáng váng càng khiến tâm tình hắn ác liệt hơn. Hắn đánh đuổi thị vệ đưa cơm tới, đang muốn đập đồ phát tiết thì lại nghe Vu Cát nhỏ giọng nói ngoài trướng: “Ca, có thứ tốt nè, đảm bảo no…”

    Vu Cát ở bên ngoài dùng sức nhét một vật vào, A Đẩu mắng: “Cái tên ngu ngốc này, không biết dựng thẳng lên rồi nhét vào hả? Gì đây?”

    Vu Cát thầm thì: “Bánh chưng Quan Phượng đích thân gói…”

    A Đẩu dán mặt vào miệng hố, nhìn cái hộp gỗ kia, nói: “Sắp tới Đoan ngọ rồi, quên bẵng đi mất. Ách ba cũng sắp chết rồi, cũng không có bánh chưng ăn” Nghĩ tới Lữ Bố, mắt liền đỏ ửng.

    Vu Cát lại dùng lực thọt cái thực hạp kia, nói: “Chút nữa chia cho ta một cái ăn với được không?”

    A Đẩu “Ừm” một tiếng, nói: “Cũng cho sư phụ một cái ăn luôn” Mấy ngày qua, cơn tức của hắn đã dần tiêu tan, rốt cuộc cũng cảm thấy hơi có lỗi với Tử Long, nghĩ tới đây, trong lòng chợt nảy sinh một kế, nói: “Đợi đã, ngươi cứ cầm trước đi. Lát nữa thế này…”

    Nói xong từ dưới gối móc ra một bao đồ nhỏ, đưa qua nói thế này thế kia, Vu Cát nghe đến đầu đầy sương mù, nhận lấy cái bao đó rồi rời đi.

    A Đẩu vừa mới quay người qua thì Triệu Vân đã trở về. Đặt một vật lên bàn, sau đó tự cởi khôi giáp, A Đẩu liếc mắt qua, thấy trên bàn là một con hổ nhỏ màu vàng đất.

    Tết Đoan ngọ nhân gian hay dùng vật này để khử uế, tự tay làm con hổ vải, giao cho hài đồng, với mong muốn chúng sẽ mau lớn, tránh thói ương bướng. Chắc hẳn Triệu Vân đã đi thành Ba Trung mua về, trước đây Cam Thiến cũng đã may một con cho A Đẩu, trong rối vải nhét đầy lá ngải khô, treo trong trướng để trừ muỗi.

    Triệu Vân cởi bỏ khôi giáp toàn thân, xách một thùng nước lạnh trước trướng dội từ đầu xuống chân.

    Nước lạnh dội lên tấm lưng chồng chất vết thương do bị quân côn trách phạt trước đó không lâu, khiến y hít vào một hơi.

    Triệu Vân xoay người vào trướng, ngơ ngẩn ngồi trước bàn. A Đẩu thấy y tiến lại, bèn nghiêng người qua hướng mặt vô trong, không thèm nhìn tới y.

    Y khố bạch sắc mỏng tanh dán vào người Triệu Vân, y thuận tay kéo vải qua lau lau đầu tóc, ấm giọng nói: “Còn đang giận sư phụ sao”

    “Đồ đệ, sư phụ mua đồ chơi cho người nè” Triệu Vân nói: “Qua đây ngồi lát đi”

    Chờ thật lâu, A Đẩu vẫn lẳng lặng nằm như cũ, Triệu Vân lại nói: “Sư phụ muốn hàn huyên với ngươi”

    A Đẩu vuốt vuốt vành mắt đỏ bừng, bò dậy ngồi trước bàn, Triệu Vân nhìn dáng vẻ đau khổ của hắn, trong lòng cũng chẳng dễ chịu gì, nghĩ mãi mà vẫn không biết phải mở miệng thế nào, chỉ nói: “Sắp quá tiết rồi, dẫn ngươi vào thành ngắm thuyền rồng nhé?”

    A Đẩu thuận tay nhéo nhéo con hổ vải trên án, không lên tiếng.

    Lúc này Vu Cát bê hộp ngó dáo dác tiến vào.

    Triệu Vân: “Sao thế?”

    Vu Cát cười nói: “Bánh chưng Quan Phượng gói cho ca này” Xong đặt thực hạp lên bàn.

    Triệu Vân cười nói:”Tiểu nha đầu cũng thật có lòng”

    A Đẩu “Ờ” một tiếng, mở thực hạp kia ra, trong hộp xếp chỉnh tề tám cái bánh chưng, buộc dây khác nhau, A Đẩu đang muốn lấy ra ăn thì lại bị Triệu Vân ngăn cản.

    Triệu Vân cầm một cái lên trước, mở dây, cười nói: “Sư phụ nếm thử trước” Bèn lột lá đưa bánh vào miệng.

    Triệu Vân sợ trong bánh có độc, để tránh tái phạm sai lầm không thể vãn hồi như lần trước, mỗi khi có người đưa bánh ngọt tới Triệu Vân đều đích thân nếm thử.

    Y vừa ăn vừa nói: “Công Tự, còn nhớ con chó ngươi nuôi lúc trước không?”

    A Đẩu nhàn nhạt “Ừm” một tiếng, Triệu Vân lại cười nói: “Mùi vị không tệ, ăn đi”

    Chợt cảm thấy đầu óc mê man, không tự chủ được gục lên bàn, bị thuốc mê hạ gục.

    Vu Cát cầm cờ phướn chọt chọt Triệu Vân, nói: “Y quả nhiên ăn thật, ca, ngươi thông minh ghê”

    Torng lòng A Đẩu khó chịu, đáp: “Đương nhiên…trên đời này, không ai hiểu rõ y sẽ làm gì hơn ta”

    Nói tới đây, nhịn không được đưa tay sờ trán Triệu Vân, nói: “Sư phụ, ta đi cứu Ách ba, nếu bị bắt…đừng tới cứu ta, mặc ta chết đi”

    A Đẩu nhét con hổ vải trên bàn vào ngực, hít hít mũi, nói: “Chúng ta đi” Kéo Vu Cát bỏ chạy.

    Sau khi A Đẩu đi không lâu, Triệu Vân mới ngẩng đầu dậy, một tay nắm quyền chống lên sống mũi, thở ra, nuốt nước mắt xuống.

    Y đứng dậy ra cửa, tìm một thị vệ tới, cực lực khống chế không để người ta phát hiện y mới khóc, trầm giọng nói: “Cởi dây cương Xích thố, để mặc nó chạy; sau đó dắt Lô mã của chủ công tới, rồi thỉnh Khương Duy tướng quân điểm cho ta năm trăm kỵ binh, đợi lệnh ở cửa đông doanh”

    A Đẩu và Vu Cát cùng cưỡi một ngựa, phi băng băng vượt qua thung lũng Hán Trung.

    Vu Cát cười nói: “Con ngựa này có linh tính, thật kỳ quái, sao nó lại chờ chúng ta ở trước cửa nhỉ?”

    A Đẩu đưa mắt nhìn cảnh vật bình nguyên không ngừng lướt qua, cười nói: “Bởi vì nó biết chúng ta muốn đi cứu chủ nhân của nó” Chợt vỗ vỗ cổ Xích thố, nói: “Xích thố, ngươi quá nổi bật, đưa chúng ta tới ngoại thành Lạc Dương thì ngừng lại nhé”

    Vu Cát hiếu kỳ hỏi: “Con chó mà Vịt bự nói hồi nãy là sao?”

    A Đẩu cười: “Đừng có đặt biệt danh cho y”

    “Vào mùa xuân năm nọ, chó nhà tiên sinh sinh con, sư phụ bèn ôm về một con cho ta nuôi, thấy ta một mình cô đơn nên muốn tìm thú con tới chơi với ta”

    “Chú chó con rất ngoan ngoãn, ngày ngày chạy theo ta, vẫy đuôi với ta, rất đáng yêu”

    A Đẩu ngắm nhìn đồng hoang mênh mông, thản nhiên nói: “Nuôi được vài tháng, tới tết Đoan ngọ, lão ba bày ngọ phạn, kêu ta đến ăn tiệc. Ta trộm một cục xương nhét vào trong tay áo, trở về đút nó”

    “…Cục xương kia không lớn không nhỏ, ta vẫn còn là một tiểu hài nhi, chưa hiểu chuyện, trực tiếp đút nó, nó nuốt vào họng, rồi mắc nghẹn”

    “Ta không biết phải làm sao, chỉ đứng khóc, sư phụ vội vã chạy tới xem, móc không ra. Y chỉ đành ôm lấy ta, còn ta thì ôm chó con chạy một mạch đi tìm tiên sinh y, đáng tiếc tới lúc đó thì nó đã chết cứng ngắc rồi”

    A Đẩu lẩm bẩm: “Sau đó ta và sư phụ cùng nhau đem nó chôn ở hậu viện phủ Kinh Châu, còn cắm một tấm ván nhỏ nữa…”

    Hắn nhớ tới con chó nhỏ mình từng nuôi, đột nhiên đau thương vô tận ập tới.

    Ngày đó trên bến tàu Giang Lăng, Triệu Vân nhìn hắn ăn bánh ngọt do chính tay mình đưa cho, rồi chết trong lòng ngực mình. Nỗi sợ hãi và cảm giác vô lực khi rơi vào trong bóng tối hắn đã từng thiết thực trải qua một lần rồi.

    Vu Cát hoàn toàn không phát hiện, chỉ cười nói: “Lúc đó bao nhiêu? Còn nhớ rõ không?”

    A Đẩu cười nói: “Sáu bảy tuổi gì đó, sao ta lại nhớ rõ nhỉ…Đó đâu phải là ta…Thật kỳ quái” Chợt thở dài, nói: “Thôi, chuyện như vậy nên sớm quên đi mới đúng”

    Cuối cùng A Đẩu hạ kết luận: “Cả đời này ta cũng không dám nuôi con thú con nào nữa, vạn nhất không chăm sóc tốt, trong lòng ấm ức, chết đi sống lại…Thật chẳng phải chuyện hay ho gì”

    Một ngày trước tết Đoan ngọ, đang vào giữa hè, thành Lạc Dương tràn ngập liễu rũ, nắng gắt còn hơn lửa, chiếu toàn thành nóng hổi. Giống như một cái lò to tràn đầy nhiệt tình.

    Chạng vạng thì A Đẩu và Vu Cát đã đuổi tới ngoại thành Lạc Dương. Xung quanh đều là thuyền rồng đáy hướng lên trời để chờ hôm sau xuống nước, dưới chiều tà nước sơn chiết xạ ra sắc màu mỹ lệ.

    A Đẩu tung mình xuống ngựa, nhưng Vu Cát lại đưa một lá bùa qua, nói: “Ca, ngươi…cẩn thận, trong thành kia có một lão già rất lợi hại, ta hơi sợ hắn, không đi cùng ngươi được, ở đây chờ ngươi”

    A Đẩu cảm thấy ngoài ý muốn, ngẫm nghĩ, mang thêm một người cũng dễ lộ mục tiêu, bèn nói: “Được, ngươi trông chừng Xích thố, đừng cho nó chạy loạn” Xong hỏi rõ cách dùng lá bùa, hai người hẹn địa điểm hội hợp, rồi A Đẩu đi tới cổng thành.

    Tục ngữ có câu ngắm núi chạy chết ngựa*, tuy nhìn thấy được đại thành, nhưng lại làm cho hắn đi bộ hết hai canh giờ hơn, đợi tới cổng thành thì trời đã tối hẳn, đại môn đã đóng, trăng rằm treo lên ngọn liễu, A Đẩu chờ ở thành môn chốc lát, biết mình thân mang trọng trách, không thể tùy tiện hành sự, đành phải núp sang một bên rình thời cơ. [*ý nói mắt thấy thì gần như thực tế lại rất xa]

    Bên ngoài thành là Lạc Thủy hà, nhiệt độ do nắng gắt ban ngày mang đến vẫn chưa tan, sóng gợn lăn tăn, giống như mang theo vô số bạc vụn trôi về hạ du, A Đẩu nhìn chốc lát, trong lòng tán thưởng mỹ cảnh này, chợt nghe tiểu môn bên hông mở két ra, vội quay đầu lại nhìn, thấy có người xuất thành, đang muốn lặng lẽ mò vô thì trong cửa lại phi ra một chiếc xe ngựa, sau đó đóng chặt lại.

    “Trời đánh nó, thủ gì mà nghiêm quá vậy” A Đẩu thầm mắng.

    Vốn tưởng rằng xe ngựa sẽ xuất thành, nhưng lại thấy nó dừng trên cầu Lạc Thủy. A Đẩu cảm thấy hiếu kỳ, thò đầu ra nhìn, chỉ thấy trên xe một vị phụ nhân đi xuống, dựa vào thành cầu, nhìn ánh bạc khắp sông đến xuất thần.

    Aiz aiz, cái lão nương nhìn không phải là sông, mà là tịch mịch!

    A Đẩu thầm nhạo báng, tám phần lại là quý phụ nhân nhà nào đó trong thành thương xuân bi thu, ra ngoài khóc gió than mưa rồi. Hắn đưa mắt nhìn xe ngựa, chốc lát sau, lòng nảy sinh một kế, rón ra rón rén, mượn cây cối bên bờ sông che giấu, muốn tiến tới núp dưới gầm xe ngựa.

    Đang đi được một nửa, chợt thấy phụ nhân kia giương bào tụ, nhẹ nhàng nhảy lên lan can ngọc thạch của chiếc cầu.

    Đó đó đó, đó là cái gì? A Đẩu như gặp phải sấm giữa trời quang, khinh công? Vào lúc suýt nữa kêu to thành tiếng, phụ nhân kia đã một cước đạp không, ngã xuống nước.

    Không có tiếng kinh hô như trong dự liệu, cũng không có tiếng rơi xuống nước, nữ tử kia cư nhiên tà tà đứng trên mặt nước, hai chân xích lõa như bạch ngọc điểm khởi một đợt sóng gợn, bay ra giữa Lạc Thủy.

    A Đẩu nhìn đến ngây ngốc.

    Vút bay như hồng nhạn, uyển chuyển tựa du long, vinh diệu thu cúc, hoa mậu xuân tùng; phảng phất như mây che bóng nguyệt, phiêu diêu tựa gió thổi làn tuyết bay[*Lạc thần phú của Tào Thực]

    Lạc Thủy cuốn tung vạn mảnh tàn tuyết, dưới màn đêm yên tĩnh ánh trăng như lụa, vô thanh vô tức mà tụ lại trên người nàng, hòa làm một luồng sáng, nước gợn tản ra từng lớp, nàng nhẹ nhàng nhảy múa trên mặt sông.

    Lúc xoay lại, A Đẩu nhìn chằm chằm vào gương mặt không mang chút khí tức phàm trần nào của nàng.

    Quá xinh đẹp, bình sinh từng thấy, chỉ Điêu Thiền mới có thể đối chọi cùng nàng, nàng là ai?

    Ánh trăng thu vào đôi chân ngọc hoàn mỹ không tỳ vết của nàng, rồi hóa thành vô số sợi bông, theo cái xoay người của nàng mà tản ra khắp nơi, thoáng chốc cuốn tung vạn điểm tinh trần trong thiên địa, men theo Lạc Thủy rải tít tắp đến tận cuối ranh giới nước trời.

    Vũ dứt, ánh trăng mông lung tản đi, nước sông phát ra tiếng rào rạt, chậm rãi chảy xuôi, Chân Mật vén tụ đứng giữa Lạc Thủy, u u thở dài, tiếng thở than kia như lay động cả con sông dài, chân trời mây đen mờ mịt, trút cơn mưa phùng như tơ mảnh.

    Nàng quay đầu lên cầu, trở về xe ngựa, cổng thành lại mở ra, xe ngựa phi vào Lạc Dương.

    “Hoàn nhi” Chân Mật dịu dàng nói: “Những nữ nhân Tử Hằng muốn tuyển ngươi có thấy hết không?”

    Tỳ nữ nhẹ giọng nói: “Thấy hết rồi, tư sắc đều chẳng bằng một phần vạn phu nhân”

    Dưới gầm xe ngựa, A Đẩu nắm chặt trục xe nghe vậy thầm kinh thán, Tào Phi muốn tuyển phi ngay tết Đoan ngọ? Thú được loại nữ nhân như Chân Mật còn chưa đủ thỏa mãn? Khó trách nàng phiền muộn trong lòng, muốn đi đến Lạc Thủy.

    Nhưng hắn đoán sai rồi, Chân Mật nói tiếp: “Nạp phi cũng được, đỡ phải đêm đêm tới phiền…Mấy ngày trước ngoài cung áp giải xe tù vào, ngươi có nghe ngóng được gì không?”

    Tỳ nữ đáp: “Hoàn nhi không rõ nữa, chỉ nghe đám thị vệ nói, trong xe tù trói một tên cực kỳ lợi hại, thừa tướng đã nhốt hắn vào phược hổ lao rồi, ngày mai sẽ…”

    Chân Mật trầm ngâm nửa ngày, nhíu mày nói: “Một kẻ cực lợi hại? Người nào mà lại phải nhốt vào trong cung chứ không phải thiên lao như vậy?”

    Phược hổ lao ở trong hoàng cung, A Đẩu đã chiếm được một tin tức vô cùng hữu dụng, Tào Tháo hẳn là muốn tự thân vấn trảm Lữ Bố đây. Tỳ nữ mờ mịt nói: “Hoàn nhi đi nghe ngóng rồi, chỉ có thừa tướng và Tào Chân tướng quân mới được nhắc tới người đó”

    Chân Mật ừm một tiếng, không nói gì nữa.

    Xe ngựa ngừng trong hoàng cung, Chân Mật dẫn thiếp thân thị tỳ xuống xe rời đi, A Đẩu vội chuồn vào sau giả sơn núp kín, trong lòng tính toán chốc lát, cũng không biết phược hổ lao ở đâu, chỉ còn cách bắt một người tới hỏi mới biết được.

    Nơi Chân Mật ở nhất định không có khả năng giam người, điểm này hắn rất rõ, phải tìm tới phòng tạp dịch trong cung, A Đẩu đi ngược hướng với Chân Mật, bò tới ngoài cửa sổ một gian phòng nhìn vô, đây là gian phòng của thái giám, quên đi, giọng the thé, nói chuyện như thổi kèn. Chọc không được.

    Gian này, thị vệ, muốn chết sao. Gian kế tiếp.

    Gian này không có ai, thúi hoắc…Thao, là nhà xí.

    A Đẩu dở khóc dở cười, đang muốn xoay người đi, chợt thấy một nữ tử xách y phục đi ra ngoài, đứng dưới gốc cây chải đầu tóc, có rồi! Cung nữ!

    Hắn nhặt đại một cục gạch, giấu trong tay áo, như lưu manh tiến lên phía trước, hỏi: “Vị tỷ tỷ này, xin hỏi…”

    Nữ tử kia thình lình bị dọa nhảy dựng, thét chói tai, A Đẩu mắng: “Tố chất tâm lý của ngươi quá kém!” Đành phải giơ tay nện mạnh cục gạch qua, nữ tử kia lập tức té xỉu.

    Lãng phí hết một tên NPC*, khóe miệng A Đẩu giật giật, đang định quay lưng đi tìm mục tiêu kế tiếp thì thấy váy lụa nữ tử nọ mặc là hàng tốt, chợt nảy ra một kế, lúng ta lúng túng kéo nàng ra sau giả sơn. [*non-player character, là những nhân vật trong game hỗ trợ cho người chơi]

    Chốc lát sau, tiểu mỹ nhân ra đời!

    “Ai nha_____!”

    Vừa mới chỉnh hảo trâm váy, quấn gọn đầu tóc thì liền có yêm nhân vô cùng khẩn cấp chạy tới, nói: “Sao ngươi lại ở đây! Ma ma nổi đóa lên rồi! Coi chừng bị loạn bổng đánh chết!”

    A Đẩu định cầm cục gạch lên tiện thể nện ngất yêm nhân này luôn, chợt nghĩ tới trong phòng thị vệ vẫn còn có người ở đó, nháo quá sợ kinh động tới chúng nhân.

    Nữ tử này chẳng biết có thân phận gì, đi đâu không gặp, thái giám tới tìm, thái giám tìm không thấy, lại phái ma ma đi tìm, ma ma không thấy…

    Cứ thế lòng vòng, hơn phân nửa là chuyện xấu rồi, A Đẩu đành phải khụ một tiếng, đè giọng nói: “Tới đây tới đây, nhân gia tới đây”

    Bèn hớn hở đi theo thái giám, thầm nghĩ tìm một chỗ hẻo lánh, rút đao trên kệ tiến hành bức hỏi. Mặc giáp ra trận giết không chết người, nhưng khi dễ tiểu thái giám thì lúc nào cũng có thể nha.

    Lữ Phụng Tiên, lão tử vì ngươi mà làm ra một chuyện không có tiền đồ như vậy, bỏ đủ vốn gốc luôn rồi đó!

    Trong điện đèn đuốc rực rỡ, yêm nhân toàn dẫn A Đẩu đi ở những chỗ đông người, A Đẩu không thể làm gì được, đánh lén thất bại, quẹo tới quẹo lui, đi qua mấy cái hành lang uốn khúc.

    Không phải chứ_____! A Đẩu không ngừng kêu khổ trong lòng, mình cư nhiên bị dẫn tới trước một gian đại điện! Để làm chi vậy!

    Trong đại điện tiếng nhạc truyền ra, có vẻ một đám võ tướng thô nhân đang chơi đoán số uống rượu, thị tỳ trước cửa xếp thành hai hàng, cuối hàng ngũ chỉ thiếu một người, đoán chừng là cung nữ ở nhà xí lúc nãy.

    Ván đã đóng thuyền rồi, A Đẩu đành phải kiên trì đến cùng lấp vào khoảng trống, ánh mắt ma ma hung hăng quét tới, A Đẩu vội cúi đầu xuống, thấy danh thị tỳ phía trước chầm chậm bước đi, vội nhắm mắt nhắm mũi đi theo.

    Vừa bước vào phạn thính nguy nga lộng lẫy liền nghe thấy giọng một nam tử vang lên.

    “…Đây là các mỹ nữ Giang Đông, Liêu Đông, Ký Châu đưa đến năm nay, các vị tướng quân cứ nhìn xem có vừa ý ai không”

    Vài tên tướng lĩnh sau án vội rối rít khước từ, nói không thể vượt phép được, nam tử lại nói: “Nội nhân* của Tử Hoàn…Ha ha, các vị không cần khách khí! Tới đây, ngẩng đầu cả lên, để các tướng quân nhìn một chút” [*vợ]

    Ô, A Đẩu rốt cuộc cũng biết rằng mình đã đâm đầu vào cuộc tuyển chọn nữ nhân của Tào Phi rồi.

    Nhưng cơn ác mộng của hắn vĩnh viễn không có hồi kết, vừa mới ngẩng đầu lên chút xíu thì nghe được một câu: “Hảo ý của thế tử, Tử Thượng tâm lĩnh…”

    Hắn và Tư Mã Chiêu đối mắt nhau, người sau sửng sốt đến nỗi nuốt luôn lời nói kia trở vào.

    ——————————————–

    (1) Tái hồng thu – Sơn hành cảnh của Trương Minh Thiện: tự khúc này giải bày cảm xúc ly hương cháy bỏng. Đường xá quanh co, chạy dài đến viễn phương, lữ hành gian nan, lo âu mệt mỏi. Nhung nhớ quê hương, bước đi mà mãi quay đầu nhìn lại. Mới đảo mắt mà sắc trời đã ảm đạm, tà dương mây mù, sơn thủy mê ly, ôm ấp vô số tình cảm.

    Thuộc truyện: Phá Quán Tử Phá Suất