Home Đam Mỹ Phá Quán Tử Phá Suất – Quyển 4 – Chương 55: Phiên ngoại: Kỳ hậu dã hối

    Phá Quán Tử Phá Suất – Quyển 4 – Chương 55: Phiên ngoại: Kỳ hậu dã hối

    Thuộc truyện: Phá Quán Tử Phá Suất

    Hôm nay trời đổ mưa to, làm ngập hết mớ rau mà ta vất vả lắm mới trồng xong.

    Xem ra còn rất lâu mới tạnh, con bà nó, không trồng nữa!

    Có khách tới, là một tên tiểu tử ngốc, còn mang theo thư của Điêu Thiền nữa.

    Hôm nay trút một trận tuyết, Điêu Thiền chết rồi, hẳn nàng sống cũng mệt mỏi lắm.

    Khuyển tử của Lưu Huyền Đức muốn thu ta làm thị vệ, cái thói đời này thật là…Được thôi, xem ngươi làm thế nào.

    Hiện giờ thành gia nô bốn họ(1) rồi, hỏi thế gian này ai nhiều họ hơn ta nữa…Ha hả!

    Tiết trời thật tốt, dời tới Thành Đô, tiểu tử ngốc hỏi huyên thuyên không ngừng, lải nha lải nhải miết, nhưng cũng coi như biết điều, không đá động tới chuyện quá khứ, bằng không bóp chết ngươi.

    Chỗ tiểu tử ngốc ở sao chẳng có ai hầu hạ hết vậy? Thế tử mà phải tự thân động thủ thu dọn giường đệm? Thoạt nhìn hắn chẳng biết làm gì hết.

    Đương nhiên, ta cũng chẳng biết làm gì cả.

    Hôm nay phát hiện, nơi này cư nhiên tới tận giờ Dậu mới ăn cơm! Đói chết ta rồi! Trộm chén cơm ăn thiếu chút nữa còn bị bắt, cái tên Lỗ tai to nghèo kiết xác này, cả đám võ tướng dưới trướng ăn mặc rách nát, chẳng có chút khí thế, vậy mà sao vẫn có người đi theo hắn nhỉ?

    Nghĩ không ra.

    Thơ tiểu tử ngốc làm không tồi, nhưng chữ thì xấu dã man, đình xa tố ái phong lâm vãn, lộ thượng hành nhân dục đoạn hồn(2)…

    Hình như không được vần cho lắm?

    Hôm nay tiểu tử ngốc làm cho ta một cái diện cụ, đổi lại trước kia đừng mong ta liếc tới, kệ đi, dù gì cũng là tâm ý của hắn, cứ nhận lấy vậy, vừa vặn che mặt, tránh đụng phải Khổng Minh.

    Làm ẩu làm tả, trên tay còn bị thương…Đích thân hắn làm ư?

    Lễ nhẹ tình ý nặng, đúng là có huyết thống của cha ngươi.

    Hôm nay lá phong chuyển đỏ rồi, mà cờ bay* là cái gì? Xem bộ tiểu tử ngốc cũng không…ngốc lắm.[*kiểu như cờ cá ngựa á, xem hình minh họa bên dưới]

    Trò nay không tệ à…Nhưng mà không hiểu quy tắc lắm, dựa vào cái gì hắn ném ra sáu lại được ném thêm lần nữa, còn ta thì không được ném tiếp?

    Hôm nay thời tiết thật đẹp! Rốt cuộc ta cũng thắng tiểu tử này! Hôm nay đúng là một ngày đáng để kỷ niệm!

    Lại đổi sang cờ khác? Đừng có mau như vậy chứ, khó khăn lắm mới học xong cách chơi…

    Bộ dáng tiểu tử ngủ trưa thiệt y chang như nữ nhân, mặt trắng hồng…Đáng tiếc Hầu gia không phải đoạn tụ.

    Quá nửa là diện mạo giống mẹ rồi, nghe nói mẹ hắn là một mỹ nhân không thua kém Điêu Thiền…Mẹ ta cũng chẳng biết chôn ở đâu, qua mấy năm thanh minh nữa phải quay về Cửu Nguyên tìm mới được.

    Hôm nay tiết trời bình thường, không muốn bị coi thường thì chính mình phải học nhiều thêm chút bản lĩnh, hiểu không?

    Lão tử không có cách nào trông nom ngươi cả đời được, phải mạnh mẽ lên, không muốn thua thì phải gắng khổ luyện. Người trên thảo nguyên đều sống như vậy, học đi.

    Ức hiếp Tư Mã Tử Thượng làm gì? Người ta đắc tội ngươi khi nào chứ? Nam tử hán đại trượng phu, bản lĩnh rắm gì cũng không có, còn kêu cứu binh…Y như đám đàn bà.

    Nhóc con mặt dày mày dạn, nếu làm tiểu thiếp của ta, Hầu gia trái lại sẽ giúp ngươi trút giận…Bỏ đi, ta đâu có phải đoạn tụ.

    Lễ lộc cũng đòi đi tìm Triệu Tử Long, ở chung một chỗ với lão tử bộ chết chắc? Triệu Tử Long tốt đến vậy sao? Chờ bị đuổi về đi.

    Đáng thương chưa, quả nhiên bị Triệu Tử Long ghét bỏ rồi, há.

    Quên đi, cho ngươi cái đèn con thỏ này, lúc nhỏ mẹ cũng từng làm cho ta. Ngủ đi, ngủ một giấc dậy sẽ tốt hơn thôi, đừng dằn vặt vớ vẩn nữa.

    Triệu Tử Long cũng quá hẹp hòi, đổi lại là lão tử…Mà ta đâu phải đoạn tụ.

    Hôm nay tiết trời xấu tệ, gặp được Triệu Tử Long đáng để cao hứng như vậy à? Mới bị ghét bỏ xong giờ lại dán dính lên nữa rồi, đáng khinh!

    Ông trời mắc dịch, đổ mưa cái gì.

    Hôm nay Kiến Nghiệp bông liễu đầy đường, bám thật dính.

    Cư nhiên nuốt viên thuốc đó vào, đừng có cọ lên cổ gia chứ, nếu Điêu Thiền sinh nhi tử cho ta thì giờ cũng lớn bằng tuổi ngươi rồi đấy.

    Hộc…hộc…Đoạn đường này đúng là gian nan mà, mùa xuân phiền thật.

    Thái độ làm người của Triệu Tử Long được, nhưng mà quá không hiểu phong tình, A Đẩu, dù nam nhân đó có tốt đến đâu chăng nữa, nhưng hắn chướng mắt ngươi, thì có ích gì? Nghĩ thoáng chút đi.

    Hôm nay…

    Mới rồi, đúng là bị dọa không nhẹ. May mà không chết, xem ra Điêu Thiền nói chẳng sai, tiểu tử này quả nhiên là mạng hoàng đế.

    Cất miếng tiền đồng kia vào túi áo thiếp thân làm gì? Biết Hầu gia tốt rồi sao?

    Suýt nữa thì lật thuyền trong mương rồi, sau này phải cẩn thận mới được, Tôn gia chẳng có ai tốt hết, ngoại trừ Bá Phù, A Đẩu, ngươi…Aiz.

    Hầu gia ta không phải đoạn tụ, bằng không…

    Lỗ tai to bị vây ở Hán Trung, lần này thì lão toi rồi.

    Tào Tháo cũng sắp chết tới nơi, Đinh Nguyên, Đổng Trác…Điêu Thiền, Bá Phù đều chết hết rồi, mà ta vẫn còn sống, rốt cuộc là sao đây?

    A Đẩu đối với muội phu của hắn cũng không tệ, có tình có nghĩa, chơi một ván cờ bay không?

    Biết tâm tình ngươi không tốt, lúc giết Đinh Nguyên ta cũng thế. Cười một cái cho gia coi được không? Chẳng thú vị gì, hôm nay trời đen thui, bực mình.

    Đêm nay trời quang, gọi Văn Viễn tới không nhỉ? Chỉ không biết Văn Viễn còn nghe theo ta không…

    Gần như lại phạm sai lầm rồi. Văn Viễn, lần này ta sẽ giám sát ngươi, đừng hại ta.

    Trương Văn Viễn, ngươi cư nhiên phản ta!! Mang A Đẩu trở về!

    May thay, Lỗ tai to vẫn nhát cáy như trước…Cứu phụ tử ngươi một lần vậy.

    Chủ công, lần này Phụng Tiên đi, không hẹn ngày về.

    Cả đời này ta thua hết lần này tới lần khác chỉ bởi vọng động.

    Sớm biết vậy thử đoạn tụ một lần rồi hẳn chết. A Đẩu, kiếp sau đầu thai làm nữ nhân đi.

    Hôm nay con chó con nhà Tư Mã tới chiêu hàng, quên đi, thêm lần nữa cũng chỉ thành gia nô năm họ thôi, không chơi với các ngươi nữa, mệt mỏi quá rồi.

    Tư Mã ngu đệ, ngươi biết chơi cờ bay không? Cút.

    Thiên hạ đâu phải của ta, qua trăm năm, ngàn năm nữa, ai còn nhớ tới Lữ Phụng Tiên này?

    Không biết lúc chém đầu ta có sét giáng xuống không nhỉ…Giống như tiểu tử ngốc kia nói, tiếp theo xuyên việt? Xuyên việt là cái gì? Không hiểu.

    Ngay mai vấn trảm, may mà hắn không có ở đây, bằng không chắc sẽ khóc.

    Kiếp sau phải làm người đàng hoàng, không được giết chủ công nữa, ít nhất ta cũng không có giết vị chủ công cuối cùng, đúng, kỳ thực cũng đâu thể hoàn toàn trách ta được, là do Đinh Nguyên Đổng Trác bọn họ quá đáng ghét…

    Bởi vậy, vẫn nên theo chủ công tốt thì hơn, không thôi ngốc nghếch chút cũng được, giống như tiểu tử ngốc kia vậy.

    Người của Lưu gia quả nhiên có chút bản lĩnh.

    Hắn…cư nhiên một thân một mình…vào Lạc Dương cứu ta?!!

    Lạc Dương phá rồi ư? Làm sao hắn vào được?? Triệu Tử Long đâu? Triệu Tử Long ở chỗ nào? Tại sao không trông chừng hắn?

    Hôm nay là Đoan Ngọ, đột nhiên nhớ năm ấy theo Điêu Thiền xem thuyền rồng bên bờ Lạc Thủy, năm nay lại đổi thành tiểu tử này.

    Chạy trốn lâu như vậy, thế mà vẫn phải chết, thôi, ta đi trước, đừng khóc nhiều quá.

    Góp nhặt lại, cũng được một năm.

    Ta vẫn nghĩ không thông, rốt cuộc hắn ăn gan hùm tim gấu gì mà dám một mình tiến vào Lạc Dương.

    Cư nhiên không chết, lại qua một ngày, thần tượng là gì, thoạt nghe không tệ.

    Hỗn nguyên trường sinh đan, sao A Đẩu không để viên kia cho bản thân dùng?

    Thích không, còn phải hỏi sao?

    Ta sống lâu như vậy, mà người trong lòng chỉ có mình ngươi, không thích ngươi thì thích ai?

    Hôm nay về nhà, có nhà thật là tốt.

    Dời đến binh doanh? Sao không để cho ta ở lại trong phủ?

    Lữ Phụng Tiên ta đáng sợ như vậy sao? Ta đã cứu Lỗ tai to, báo ơn cứu mạng của ta như thế đó sao?

    Một đám rác rưởi vong ân phụ nghĩa, không biết A Đẩu dùng viên thuốc kia chưa. Thôi, ngủ sớm chút, nửa đêm còn phải trèo tường đi thăm hắn.

    Hình như vẫn chưa dùng thuốc, ngủ say thật. Ban ngày buồn ngủ, Hoàng Trung bắn tên quả nhiên rất tài, thua bởi lão thật không oan.

    Hôm nay hắn không tới tìm ta, quên ta rồi sao?

    Hôm nay hắn cũng không có tìm ta.

    Một ngày, rồi lại một ngày…Ngày thứ mấy rồi?

    Lâu như vậy cũng chẳng tới tìm ta.

    Hử? Sao chỉ mới qua có ba ngày vậy…Còn tưởng rằng sắp một tháng rồi chứ.

    Hôm nay vẫn…Sao không chịu tìm ta, sinh bệnh chăng? Đi thăm thử.

    Không có bệnh, đang chơi với Triệu Tử Long. Trèo tường ban ngày quả nhiên dễ bị phát hiện…Suýt nữa đã bị nữ nhân lợi hại Hoàng Nguyệt Anh kia tóm được rồi.

    Không đúng, ta nghi nàng biết ta trèo tường từ lâu rồi, thôi quên đi, không chọc được, núp kín vậy.

    Thức ăn trong quân doanh tệ thật, đói bụng cả ngày, tiết trời lại lạnh, hắn vẫn không tới.

    Hôm nay lại…Đi xem thử, không có trong phủ, sao vẫn chưa ăn trường sinh đan? Lỡ bị trộm mất thì sao? Không thể nào, hắn muốn cho Lỗ tai to dùng ư?

    Hôm nay rốt cuộc hắn cũng tới tìm ta rồi, có ý gì? Còn cần phải hỏi sao? Bị Nguyệt Anh đánh ư?

    Có vẻ rất đau, mặt sưng phù cả rồi.

    Nói xong liền chạy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Bị Triệu Tử Long đánh chăng? Đi theo xem thử.

    Triệu Tử Long đang nằm…Hắn, hắn đem trường sinh đan cho Triệu Tử Long dùng sao?!!

    Hắn đem viên trường sinh đan cuối cùng cho Triệu Tử Long dùng?!!

    Vậy hắn uống cái gì đây?! Sau này già rồi thì tính sao?!

    Nga, ta rất đau khổ.

    Hôm nay tỷ võ thắng, như trong dự đoán, Triệu Tử Long sao có thể là đối thủ của Hầu gia được? Ích Châu còn người nào có thể làm đối thủ của Hầu gia nữa chứ? Đừng nói Ích Châu, cả thiên hạ này, ai xứng là đối thủ của ta?

    Thị vệ thì thị vệ vậy, cũng tốt hơn chẳng có gì.

    Nơi này không tệ, cách hoa viên là có thể nhìn thấy, không cần phải ngày ngày trèo tường nữa.

    Ta đúng là đáng khinh…Đối diện ăn uống thơm quá, hắn tới rồi, thật là tốt! Ta vẫn chưa ăn cơm.

    Lại là tết Nguyên Tiêu, bất tri bất giác đã qua một năm rồi.

    Sao chỉ mới qua một năm thôi nhỉ?! Rõ ràng cảm thấy lâu lắm mà.

    Cứ cảm thấy, trong một năm qua, những chuyện phát sinh còn nhiều hơn những gì ta từng gặp cả đời nữa. Đây là đạo lý gì, kỳ quái.

    Hôm nay ta…Thôi quên đi, không đề cập tới cũng được.

    Hắc hắc hắc, ta biết vì sao mấy người Lạc Dương thích đoạn tụ rồi…Đoạn tụ cũng…thật thoải mái, hừm.

    A Đẩu lớn lên thật xinh đẹp, bộ dáng ngủ hệt búp bê sứ vậy, mẹ hắn nhất định rất đẹp.

    Cũng có chút giống tiểu tử Lưu Hiệp* kia, chân mày giống, người Lưu gia có chân mày rất đẹp mắt.[*chính là Hán Hiến đế]

    Ước hẹn cùng Triệu Tử Long, chiến ba thắng hai, lúc trước không tính, tại hắn nhường ta một ván.

    Cứu hắn một lần tính là một ván, vậy coi như công bằng, giết Tả Từ cũng tính một ván, Triệu Tử Long, ngươi thua chắc rồi, ta đi làm nội ứng. Dù sao Tả Từ cũng phải giết.

    Lão già lợi hại kia…là sư phụ của Điêu Thiền, bất quá đáng giá.

    Ta thắng thì hắn sẽ phải cút về thủ Liêu Đông…Hừm, rất tốt.

    Tiểu tử ngốc chịu để hắn đi sao? Không khóc om sòm chứ…Kệ đi, tới lúc đó tính sau, cùng lắm thì ra sức dỗ dành thôi.

    Mà ta không biết dỗ dành người khác cho lắm…Tìm được rồi, quả nhiên Tư Mã Ý ở đây.

    Thập nhật tán…Tả lão đầu quả nhiên thật âm độc.

    Chẳng biết A Đẩu có thể giải được thuốc này hay không, có nên uống vào không?

    Uống thôi, dù sao bại bởi Triệu Tử Long, cũng có khác gì chết đâu.

    Sau này khi thiên hạ thống nhất, A Đẩu mặc hoàng bào, ngồi lên long ỷ, làm một tiểu hoàng đế vui vẻ, nhìn ngắm giang sơn cẩm tú, thái bình thịnh thế này, nhất định sẽ không quên Lữ Phụng Tiên ta.

    Đáng giá.

    Sáng, trưa…Tối…Sáng…Tối…Sao còn chưa đánh vào Trường An.

    Đợi tới lúc nào mới chịu công Trường An, không thể nhanh hơn chút sao?

    Nhìn thấy cái thứ dơ bẩn kia là phát tởm…Bình thường không biết Tư Mã Chiêu đối đãi với tên đó như thế nào.

    Phụt, đổi lại là A Đẩu, bị đá một cước sẽ nói gì nhỉ?

    Mới có qua ba ngày…Trời ạ!

    Năm ngày…Cuộc sống thật con mẹ nó gian nan.

    Mười ngày…Ôn dịch?! Ai nghĩ ra cái biện pháp này thế, không biết thân thể hắn yếu ớt lắm sao? Lỡ bị nhiễm bệnh thì tính sao!

    Đang ngủ…Tốt lắm, Khổng Minh tới rồi, hẳn không có chuyện gì.

    Thật tốt quá, có tên Khổng Minh kia ở đây, hẳn rất nhanh sẽ vào Trường An, trở về chờ trước đã.

    Ngày hôm nay rốt cuộc cũng đã tới, ha ha!

    Hắn viết thư cho Tào Tử Đan? Sao không viết thư cho ta?

    Hôm nay đứng trên thành lâu một ngày, nhìn không thấy người, chắc đã trốn trong quân doanh rồi.

    Mau ra ngoài đi, để ta nhìn ngươi…

    Trở về ăn cơm ngủ nghỉ, mai dậy sớm chút tới nhìn vậy.

    Hôm nay lại hòa một ván với Triệu Tử Long, lẽ ra ta nên giết thứ dơ bẩn kia sớm hơn chút. Tiểu súc sinh Tư Mã Tử Thượng!

    A Đẩu sẽ không giận ta chứ, ta…thật sự nhận không ra. Aiz!

    Không thể uống rượu, sau này không uống nữa…phải cai rượu.

    Nói không chừng để hắn theo Tử Long thì tốt hơn, ta không biết chăm sóc người khác, trước kia Điêu Thiền cũng bảo thế, theo ta cũng chẳng…sống sung sướng gì.

    Triệu Tử Long chăm sóc rất tốt, không đúng, lần trước Triệu Tử Long cũng có chăm sóc tốt đâu, còn bị trúng độc nữa, chuyện này ta quên nhắc, lần tới gặp hắn tính sổ rõ ràng luôn.

    Hôm nay quyết chiến…May mà A Đẩu đang ngủ trong doanh, không nhìn thấy bộ dáng chật vật của ta.

    Nắm đấm của Triệu Tử Long ác thật.

    Không xong! Tới rồi!

    Thôi tiêu, chạy không kịp nữa…Bị hắn thấy rồi.

    Vẫn là dáng dấp nho nhỏ đó, cưỡi ngựa Xích thố.

    Xích thố, ngoan, chở hắn trở về.

    A Đẩu, chờ ở Lạc Dương, ta yêu ngươi.

    Xanh xanh áo ai, lòng ta bồi hồi, chỉ vì ai đó, trầm ngâm tới nay.

    Thuộc truyện: Phá Quán Tử Phá Suất