Home Đam Mỹ Phá Quán Tử Phá Suất – Quyển 5 – Chương 66: Trần ai lạc định ● nhất tiếu mẫn ân cừu

    Phá Quán Tử Phá Suất – Quyển 5 – Chương 66: Trần ai lạc định ● nhất tiếu mẫn ân cừu

    Thuộc truyện: Phá Quán Tử Phá Suất

    Lạc Dương binh hoang mã loạn, chẳng còn ai để ý tới hai tên thiếu niên này nữa, A Đẩu vô lại một tay cầm kiếm, một tay khoác vai Chung Hội, Chung Hội có vẻ rất không quen với tác phong của tiểu lưu manh, mấy lần đề nghị triệu tập binh mã, nhưng đều bị A Đẩu vô tình cự tuyệt.

    “Phải tin tưởng chính mình, hiểu không!” A Đẩu thuận miệng nói liều: “Nhớ năm đó ta và sư phụ ở Trường Bản thất tiến thất xuất…”

    Lời này nghe vào rất là quỷ dị, nhưng lại hoàn toàn chẳng sai, A Đẩu đương nhiên là đã từng thất tiến thất xuất với Triệu Tử Long rồi, chẳng qua chỉ quấn tã lắc tới lắc lui, không mó tay vào chuyện gì hết mà thôi.

    Chung Hội dở khóc dở cười, đành phải thầm cầu nguyện ngàn vạn đừng gặp phải đại tướng phe địch, bằng không mình chết là chuyện nhỏ, nếu vị thái tử gia này tử ẹo, thì phiền toái thực sự rất lớn.

    Trên con đường nhỏ vắng vẻ ngoài ngọ môn, thi thể Ngụy quân nằm đầy đất, có lẽ do rút lui không kịp nên đã trải qua một trận đại đồ sát, A Đẩu từ sau góc cung điện ló đầu nhìn quanh.

    Hơn mười tên binh sĩ Ngụy quân hốt hoảng từ đầu kia Ngọ môn lui vào, muốn mượn con đường vắng vẻ này để chạy trốn.

    Chung Hội ngăn A Đẩu ở phía sau, nói: “Chủ công chớ lộ diện, để Sĩ Quý ra giết”

    A Đẩu cười nói: “Một mình ngươi có thể đánh lại hai mươi người sao?”

    Thần sắc Chung Hội ngưng trọng, gật gật đầu, nói: “Những tên này đều là trung quân Lạc Dương, thạo kỵ xạ, không thạo trận giáp lá cà, chủ công cứ an tâm”

    A Đẩu không khỏi thu hồi lòng khinh thường, thầm khen vị tướng quân thiếu niên này quả nhiên cũng có chút bản lĩnh, đưa mắt nhìn Chung Hội cởi đầu khôi, thuận tay ném sang một bên, định hành kế dụ địch.

    Nháy mắt A Đẩu nhìn thấy Điển Vi mặt vàng cụt một tay, dẫn thân vệ sa sút tinh thần đi tới.

    “Chờ đã! Sĩ Quý!” A Đẩu vội kéo Chung Hội về lại sau tường.

    Chung Hội cũng nhìn thấy Điển Vi, không khỏi giật nảy trong lòng, bắt được đại tướng phe địch chính là đại công! A Đẩu nhỏ giọng phân phó vài câu, Chung Hội biến sắc, lắc đầu không đồng ý, nhưng A Đẩu mặc kệ, xông ra ngoài.

    A Đẩu kinh hoảng hô to: “Điển tướng quân_____Cứu ta!”

    Chung Hội hết cách, đành phải xách trường kiếm đuổi theo, quát: “Chạy đi đâu_____!”

    A Đẩu vấp chân, phong tình vạn chủng mà ngã xuống mặt đất.

    Điển Vi tức giận quát: “Kẻ nào!”

    “Chung Sĩ Quý! Tên súc sinh phản quốc đầu địch ngươi_____!” Điển Vi vừa thấy Chung Hội, tức khắc nộ hỏa công tâm, kêu la ầm ĩ lên, chộp trường kiếm của thân vệ qua, rồi lao vào Chung Hội.

    Điển Vi sải bước chạy tới, trong mắt chỉ có Chung Hội, hoàn toàn xem nhẹ A Đẩu đang nằm sấp trên mặt đất.

    A Đẩu ưu nhã vô cùng mà móc Kế đô la hầu thuấn ngục tiễn từ trong ngực ra, nhấn cơ quan một cái, độc tiễn bắn trúng đùi Điển Vi.

    Điển Vi bổ nhào về phía trước, nháy mắt chết ngay.

    A Đẩu lười biếng đứng dậy, cầm hộp tiễn nọ, chúng binh sĩ trợn mắt há miệng, lát sau mới hiểu chuyện gì đã xảy ra, bèn rối rít la to một tiếng, bất chấp tính mạng xông lên, muốn đoạt Điển Vi về.

    “Ê ê ê! Đừng như vậy a!”A Đẩu chỉ nhận biết đạo lý bắt giặt phải bắt vua trước, cho rằng giết Điển Vi xong chúng bại binh sẽ chạy tan tác, hoàn toàn chẳng ngờ rằng thân vệ của Điển Vi lại không sợ chết như vậy, vội phóng bừa độc tiễn, lại đốn ngã thêm vài tên, nhưng đã bị địch nhân dần dần lấn tới trước mặt.

    Đột nhiên cánh tay bị kéo căng, được Chung Hội đuổi tới bảo vệ ở phía sau, Chung Hội rống giận: “Chớ có làm càn!” Đoạn vung trường kiếm, giơ tay giết ngay mấy tên.

    “_____Tướng địch chớ chạy!”

    Đang lúc hỗn chiến, Tôn Lượng đã dẫn kỵ binh đuổi tới, phóng liên nỏ, bắn ngã thêm mấy tên Ngụy quân nữa, chúng binh sĩ Ngụy quân lúc này mới gào lên một tiếng, thấy Điển Vi đã chết thật rồi, bèn nhao nhao chạy tứ tán.

    Tôn Lượng mắng A Đẩu: “Tên bẩn thỉu này, không đi theo quân sư, chạy loạn khắp nơi làm cái gì! Chung tướng quân, chuyện này rốt cuộc là sao!”

    A Đẩu ngây ngẩn nửa ngày trời, Tôn Lượng đã xoay người xuống ngựa, nổi giận đùng đùng tiến lên, nhấc quyền tính đánh vào mặt A Đẩu, A Đẩu há to miệng, tức giận quát: “Tôn Tử Minh! Ngươi muốn chết hả!”

    Quyền kia của Tôn Lượng mới vung được một nửa, lập tức rút ngay về, lảo đảo một cái, suýt nữa té xuống đất, A Đẩu hung hăng tát một phát lên đầu Tôn Lượng.

    Tôn Lượng ăn đau ôm đầu, luôn miệng cáo lỗi, ngồi xổm sang một bên.

    A Đẩu nghĩ lại liền minh bạch, hỏi: “Tử Giác cũng tới à?!”

    A Đẩu y như một con gà lôi tràn đầy tình tự, túm Tôn Lượng dậy, nói: “Hắn ở chỗ nào?! Tiểu gia muốn đi tìm hắn tính sổ!”

    Cho đến hiện tại Tôn Lượng vẫn còn chưa dám tin, nửa ngày sau mới nói: “Nhị cữu, sao ngươi lại ở Lạc Dương thế?!”

    A Đẩu đảo đảo tròng mắt, thành khẩn nói: “Ta…Chuyện này kể ra dài dòng lắm, muội phu, ngươi cầm kiếm đi theo nhị cữu, cộng thêm Sĩ Quý nữa, ba chúng ta đi dạo, ta dạy các ngươi làm cách nào để âm người khác”

    Hoàng cung Lạc Dương, cổng đông.

    Hứa Chử bảo hộ Tào Phi rút tới trước cửa, trợn mắt nói: “Xin thừa tướng dẫn hoàng thượng đi trước, lão Hứa dù liều cả tính mạng, cũng sẽ ngăn đường truy binh!”

    Đoạn phất tay, thân binh của Tào Phi tản ra khắp nơi, lẻn ra ngoài hoàng cung dò xét tình hình phe địch.

    Thời khắc này Tào Phi vẫn còn do dự, nói: “Thừa tướng? Trẫm thấy địch nhân hình như chưa phá thành…”

    Tư Mã Ý biến sắc: “Vạn vạn không thể! Hoàng thượng thân thể ngàn vàng, lúc này sao có thể hành hiểm được! Chi bằng…”

    “Tư Mã Trọng Đạt, biệt lai vô dạng?”

    Gia Cát Lượng người chưa thấy, nhưng giọng nói đã đến trước, tức khắc dọa cho Tư Mã Ý hồn bay phách tán.

    Tư Mã Ý chỉ đành phải ngựa chết coi thành ngựa sống, run rẩy xoay người lại, cười lạnh nói: “Khổng Minh đây là muốn tự mình gánh tội thí quân sao?”

    Gia Cát Lượng truy kích lần này, cũng không phải muốn tru sát Tư Mã Ý và Tào Phi, mà mục đích là muốn lưu một người lại, chỉ có cách đánh gục hổ si Hứa Chử trước, thì khi ngăn chặn Tư Mã Ý ở ngoại thành, Mã Siêu mới giành được phần thắng.

    Nhưng Tư Mã Ý đã sớm đoán được Gia Cát Lượng sẽ suất binh tới truy, tức khắc quát lạnh: “Mang Lưu Hiệp tới đây!”

    Hán Hiến đế tuổi gần ngũ tuần, bị mấy tên thân binh bắt tới trước mặt Tư Mã Ý. Gia Cát Lượng động dung nói: “Tư Mã Trọng Đạt, giết thiên tử Hán gia, chính là chuyện đại nghịch bất đạo!”

    Tôn Lượng, Chung Hội và Lưu Thiện ba người lén lén lút lút núp sau cung tường, dõi mắt nhìn ra cục diện bế tắc ở cổng hoàng thành.

    Tử Giác giục ngựa vòng qua tường cung, đầu đội kim quan thái tử, người mặc cửu ngũ long bào, mang theo một đội thị vệ khác đuổi tới ngoài cửa, hình thành nên thế hô ứng từ xa với Gia Cát Lượng.

    “Nhị cữu không thể vọng động!” Tôn Lượng khổ sở cầu khẩn, cùng Chung Hội mỗi người ôm lấy một bên đùi A Đẩu, sống chết ngăn cản không cho hắn xông ra ngoài tìm Tử Giác gây chuyện.

    A Đẩu vừa nhìn thấy Tử Giác toàn thân long phục hoa quý, liền tức không chỗ xả, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tiên sinh muốn làm gì!”

    Chung Hội và Tôn Lượng luống cuống tay chân đè A Đẩu vào bên tường, ba người cùng nhìn về phía thế cục bất phân thắng bại kia, Chung Hội thấp giọng nói: “Gia Cát thừa tướng muốn mượn cơ hội diệt Hiến đế, hành kế mượn đao giết người”

    A Đẩu hít vào một hơi lãnh khí, đã minh bạch thâm ý của Gia Cát Lượng.

    Quả nhiên Chung Hội còn chưa dứt lời, thì Lưu Thiện giả nọ đã cất cao giọng nói: “Nay Hán thất nhập chủ Lạc Dương, giải thoát vạn dân thiên hạ khỏi cảnh khốn cùng, Ngô hoàng lấy bản thân cùng đi vào dầu sôi lửa bỏng, thương sinh bách tích, đồng cảm ân đức”

    Hán Hiến đế sững sờ.

    Môi Lưu Thiện giả động động, Tư Mã Ý biết mình lại trúng kế của Gia Cát Lượng, không ngừng hoảng hối lui ra phía sau, khàn giọng nói: “Khổng Minh, ngươi cả gan thí sát Hán gia thiên tử tiền triều! Ngươi có khác gì bọn phản thần tặc tử!”

    Gia Cát Lượng lạnh lùng nói: “Ngô chủ cũng là huyết mạch Hán gia, các tướng sĩ nghe lệnh!”

    Chúng kỵ binh ứng thanh vang dội.

    Lưu Thiện giả rút trường kiếm bên hông ra, Tư Mã Ý không còn chỗ dựa nữa, quát: “Hoàng thượng đi mau!” Đoạn xoay người lên ngựa, Hứa Chử rống giận một tiếng như sấm rền, nói: “Hôm nay chết chung với ngươi!”

    Hiến đế không dám tin nói: “Giác nhi?”

    Lưu Thiện giả hơi chấn động, tiếng “Giết” kia cư nhiên không hô lên được.

    Tư Mã Ý bảo hộ Tào Phi cuống cuồng tháo chạy, đôi mắt của Tử Giác dán chặt vào Hiến đế, run rẩy hồi lâu, cục diện quỷ dị ngừng ngay tại chỗ này.

    Cho dù là Gia Cát Lượng cũng tính sót chuyện này, Khổng Minh hoàn toàn không ngờ rằng một tiểu quan như Tử Giác cư nhiên lại có quan hệ với hoàng thất Đông Hán, nhưng tâm niệm biến chuyển, nháy mắt liền nghĩ thông mấu chốt trong đó, đang muốn nghiêm giọng hạ lệnh bắt giết Hán đế, thì bỗng nhiên một tiếng quát vang lên.

    “Lăn qua đây cho lão tử!”

    Tử Giác nghe thấy giọng nói này, lập tức sợ đến độ đánh rơi trường kiếm trong tay, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, A Đẩu đã không biết từ đâu vọt ra, một quyền đánh vào eo Tử Giác, đẩy hắn té xuống ngựa, hai người lăn thành một đoàn.

    Cảnh tượng hỗn loạn vô cùng, Gia Cát Lượng thậm chí còn chưa kịp phản ứng vì sao Lưu Thiện lại đột ngột đến chỗ này, thì Chung Hội và Tôn Lượng đã hoảng hốt đuổi theo hô: “Chớ có đả thương chủ công!”

    Hứa Chử vừa thấy có cơ hội, lập tức cầm chùy đồng trong tay lên, mắt trợn trừng như đồng linh, quát to, xông tới!

    Thế cục loạn cào cào, Hiến đế nhào tới giữa trận, la lên: “Hứa tướng quân! Đừng tổn thương hài nhi của ta_____!”

    Thục quân ùn ùn lao về phía thân thị của Ngụy hoàng, trong trận máu tươi tung tóe! Tôn Lượng giữ lấy Hiến đế, Chung Hội rút kiếm tiến lên đâm Hứa Chử, bị Hứa Chử đánh bay ra ngoài.

    Hứa Chử y như một ngọn núi nhỏ, toàn thân dữ tợn, khi vung chùy đồng thì không gì cản nổi, binh sĩ ngăn cản đều bị một trận như gió lốc đánh cho xương cốt vỡ vụn!

    Gia Cát Lượng vốn muốn hạ lệnh một tiếng, để vạn tên cùng bắn lấy mạng Hứa Chử và Hiến đế, nhưng không ngờ Lưu Thiện thật ở đâu lủi ra, lúc này sợ đến mặt mày tái nhợt, vội đưa tay vào ngực móc lá bùa Đạo gia ra.

    Trong nháy mắt điện xẹt, Hứa Chử đã giết liền liền mấy binh sĩ, lấn tới trước người A Đẩu và Tử Giác, Tử Giác bị đè chặt trên mặt đất, chợt cổ áo được thả lỏng, lập tức đá bay Lưu Thiện, vừa lăn vừa bò trốn mất.

    Hứa Chử hãy còn kêu la ầm ĩ, tiếng kêu chợt ngừng bặt, ngã rầm xuống, hai cái chùy đồng văng đi thật xa.

    Lại giết được một tên nữa. A Đẩu còn đang dương dương tự đắc cười: “Á há há_____” thì đột nhiên tiếng cười vì sợ hãi mà biến giọng, kinh hãi la: “Ê ê_____!”

    “Ầm” một tiếng, Hứa Chử đè bẹp A Đẩu ở dưới thân.

    Thế cục lại biến đổi, chúng nhân trở tay không kịp, chỉ thấy dưới thân Hứa Chử quẫy ra một cái chân, liều mạng đạp loạn hét: “Mau…Cứu giá! Tiểu gia sắp bị hắn đè dẹp lép rồi!”

    Gia Cát Lượng trợn trắng hai mắt, suýt nữa hư thoát, bị Lưu Thiện dọa rớt mất nửa cái mạng, mặt mày đưa đám nói: “Tiểu tổ tông, ngươi tới Lạc Dương khi nào?!”

    A Đâu lè lưỡi, cầm hộp Kế đô la hầu thuấn ngục tiễn, thở hồng hộc bò ra, nói: “Nhém chút bị đè chết rồi…”

    Loạn cục đã định, cấm vệ hoàng thành Đại Ngụy thấy chủ soái đã chết, ai nấy đều thà chết không phục, ở cổng đông hoàng thành khắp nơi đều là tử thi, Tư Mã Ý và Tào Phi đã sớm chạy mất dạng.

    A Đẩu đứng một hồi, nhìn sang phương hướng Tào Phi tháo chạy, lại đối thị cùng Gia Cát Lượng một cái, cười nói: “Không…không đuổi theo à?”

    Gia Cát Lượng đổ mồ hôi đầy đầu, giơ quạt lông lên phe phẩy, nói: “Giặc cùng đường…chớ đuổi”

    A Đẩu gật gật đầu, vén tay áo lên, đi về phía Tử Giác đang run rẩy không ngừng lui ra sau, đoạt lấy kim quan của hắn, rồi tát mạnh vào đầu hắn một cái, quay đầu qua nói: “Hoàng biểu, Hoàng đường bá phụ, không bị dọa sợ chứ”

    Hiến đế nhìn chằm chằm Lưu Thiện và Tử Giác diện mạo na ná nhau, run giọng nói: “Ngươi là…con trai của Lưu Huyền Đức?”

    A Đẩu đem kim quan đội lên đầu mình, cười hi hi nói: “Mang hoàng bá xuống nghỉ ngơi đi”

    Giả trư ăn cọp, cứ thế âm chết liên tục ba người, A Đẩu đội kim mão thiên tử xiêu xiêu vẹo vẹo trên đầu, hài lòng hả dạ mà dẫn hai tiểu lâu la Tôn Lượng và Chung Hội đi loạn khắp nơi trong cung.

    Tôn Lượng dở khóc dở cười nói: “Nhị cữu bản lĩnh thật…”

    A Đẩu vội khiêm nhường nói: “Nào có nào có” Hắn lại quay đầu lại nhìn Tử Giác không xa không gần theo sau ba người mình, nói: “Tiểu tử nọ là đường biểu huynh đệ của ta ư? Là con trai của Hiến đế?”

    Tôn Lượng nói: “Ta cũng nghe phụ thân…thúc phụ, tổ phụ từng nói qua, Hiến đế có một đứa con riêng vẫn đang lưu lạc bên ngoài, sau được Tư Mã thị tìm thấy”

    Chung Hội chen miệng vào: “Trong thành Lạc Dương cũng có tin đồn như vậy”

    A Đẩu gật gật đầu, biết tổ phụ của Tôn Lượng chính là Tôn Kiên, năm đó đám người nọ có bối phận cực cao, phỏng chừng chuyện này phải hỏi Tư Mã Chiêu hoặc Lữ Bố mới biết được. Nghĩ tới Tư Mã Chiêu, A Đẩu chợt nói: “Tử Thượng cũng chạy theo cha hắn rồi à? Đáng thương thay, tiểu tử nọ lại không được gặp Tử Thượng rồi”

    Nhưng Tôn Lượng lại đáp: “Vừa rồi khi ta lĩnh quân phá chính môn hoàng thành, Bá Ước đuổi theo Tư Mã Chiêu vào kim điện, lúc này chẳng biết thế nào”

    A Đẩu sợ nhảy dựng, nói: “Chúng ta tới kim điện xem thử”

    Từ Hoảng, Hứa Chử, Điển Vi bỏ mạng, Tào Phi Tư Mã Ý tháo chạy khỏi Lạc Dương, thủ quân trong thành không còn ý chí kháng cự nữa, dồn dập bó tay chịu trói.

    Chấp sự, cung nữ trong cung tứ tán, cả cái hoàng cung to như vậy mà vắng ngắt.

    Ánh ban mai xuyên qua ngọc song chính điện hắt vào, sắc kim quang rải khắp nơi, trước điện chết đầy Ngụy quân và Hán quân.

    Không biết thế cục ngoài cung như thế nào, nhưng trong cung đã trở thành chiến trường của hai người, Khương Duy thương tích toàn thân, nửa canh giờ trước, hắn ngang nhiên dẫn quân lấy ít địch nhiều, mấy lần tấn công vào chính điện cửu long, nhưng đều bị phòng tuyến của Tư Mã Chiêu ngăn cản.

    Bốn trăm Hán quân đối chiến với một ngàn hai trăm thân vệ Tư Mã gia, khắp nơi đều là binh sĩ tử thương, trên mặt đất trong điện thấm đầy một tầng máu tươi, thanh bào trên người Tư Mã Chiêu loang lổ vết máu, có thể thấy trận chiến rất thảm khốc.

    Hai tay của Tư Mã Chiêu thoát lực, lúc này toàn dựa vào ý chí chống đỡ để không ngã gục, thương binh đã từ hậu điện rút về phía ngự hoa viên, trên điện vắng vẻ chỉ còn lại hắn và Khương Duy.

    Khải giáp toàn thân Khương Duy bị va đập méo mó, biến hình trong trận tử đấu, lúc này hắn đem toàn bộ bao cổ tay, tấm lót vai vứt sang một bên, ngón tay trái niết kiếm quyết, tay phải nâng kiếm, mũi kiếm chỉa xuống đất, cũng không ngừng run rẩy.

    Khương Duy trầm giọng nói: “Đừng tiếp tục ngoan cố chống cự nữa!”

    Tư Mã Chiêu nháy mắt thả dây cung, một mũi tên bay tới!

    Khương Duy diệu đến cực điểm giơ kiếm hoa một vòng, đón đỡ mũi tên kia, kế tiếp vung ra sau, Tư Mã chiêu lại rút tiễn lắp vào dây!

    Khương Duy tiến lên một bước!

    Trong lúc phòng thủ, hắn không ngừng tiếp cận Tư Mã Chiêu, chỉ cần có thể lấn tới trước mặt đối phương, Khương Duy sẽ giành được phần thắng.

    Nhưng nếu có mũi tên nào tiếp không được, thì kết cục sẽ phơi thây nơi kim điện, lúc này hắn không còn thuộc hạ nào có thể vây công được nữa.

    “Dù chỉ còn lại một mình, Tử Thượng cũng sẽ không hàng” Tư Mã Chiêu cao giọng nói: “Ngươi giết sư phụ ta, thù này bất cộng đái thiên, Khương Bá Ước, hôm nay không chết không ngừng”

    Khương Duy trầm ngâm chốc lát, nhìn xuống mặt đất, chậm rãi nói: “Ngươi đã trở thành thí tốt rồi”

    “Thì sao nào?!” Tư Mã Chiêu hung hãn bắn tiếp, Khương Duy giơ tay vót tiễn, lần nữa gạt ra!

    Tư Mã Chiêu đưa tay rút tiễn, lên dây, hai người cách nhau không quá ba mươi bước.

    Tư Mã Chiêu lạnh lùng nói: “Lát nữa Hán quân nhập chủ Lạc Dương, Tử Thượng sẽ chết tại kim điện, nhưng trước đó, phải lấy được mạng ngươi, Khương Bá Ước!”

    Tiếng rút kiếm kêu vang, Tôn Lượng và Chung Hội một trái một phải từ sau cột vòng ra.

    “Thiên tử thủ quốc môn…Quân vương tử xã tắc!”

    A Đẩu lười biếng đi ra, cười nói: “Ngu đệ, ngươi muốn làm hoàng đế à?”

    Tư Mã Chiêu nghe thấy giọng nói khắc tinh trong đời này, tức khắc giật nảy người lui ra sau, bị kim án ngáng chân, té lên long ỷ, vội vứt trường cung, rút lợi kiếm bên hông ra, không ngừng bò dậy, trong mắt tràn đầy thần sắc sợ hãi.

    Khương Duy chẳng biết nên khóc hay nên cười, nói: “Sao ngươi lại tới đây?”

    A Đẩu cười dài nói: “Nhớ các ngươi, nên tới xem thử”

    Khương Duy gật đầu nói: “Ra phía sau cột đi, tiểu tử này lợi hại lắm” Kế tiếp ngưng thần đưa mắt nhìn Tư Mã Chiêu, nói tiếp: “Tử Minh lược trận*, Sĩ Quý đoạt binh khí của hắn, lấy hai chọi một” [*là đứng một bên sẵn sàng trợ giúp]

    Cánh tay cầm kiếm của Tư Mã Chiêu run rẩy dữ dội, nửa ngày sau mới bình ổn trở lại, đưa mắt nhìn Lưu Thiện, không biết phải nói gì mới tốt, lát sau ánh mắt hắn từ gương mặt A Đẩu dời đến một người vừa đi vào trong điện.

    Tử Giác cũng tới rồi.

    Khương Duy ở phía trước, Tôn Lượng, Chung Hội hai người hai bên, cộng thêm Lưu Thiện đốc chiến, đại thế đã mất.

    Tư Mã Chiêu thở dài.

    A Đẩu vừa xuất hiện, không khí giương cung bạt kiếm tức khắc tiêu tán, A Đẩu vẫn chưa biết Tử Giác đang ở phía sau mình không xa, chỉ cười hỏi: “Tiểu tử có bộ dáng rất giống ta kia, ngươi tìm được từ đâu đấy?”

    Tư Mã Chiêu không hề thả kiếm trong tay ra, chỉ đáp: “Nói nhiều vô ích, giết ta đi”

    “Lá gan ngươi lớn thật!” Tiếng rống giận của A Đẩu như sấm giữa trời quang, dọa Tư Mã Chiêu run rẩy một trận, nói: “Tìm được từ trong lâu!”

    “Bình thường ngươi đối xử với hắn như thế nào?” A Đẩu tức giận nói: “Đem hắn trói lên cây đánh?”

    Tư Mã Chiêu ngượng ngùng nói: “Không có”

    A Đẩu lại nói: “Vậy để hắn đem ngươi trói lên cây đánh?”

    Tư Mã Chiêu trưng vẻ mặt muốn khóc nhưng khóc không được nói: “Không có…Ta đối với hắn rất tốt”

    A Đẩu hài lòng gật gật đầu, nói: “Vậy còn được”

    Khương Duy nhịn không nổi nữa, bị trò khôi hài này chọc cười, chiến ý gì cũng bay ra khỏi chín tầng mây, phì cười nói: “Đầu hàng đi thôi, chiến trường đao binh, sinh tử có số, vốn không thể trách được…”

    Tư Mã Chiêu đỏ mắt, phẫn nộ nói: “Chết cũng không hàng! Đừng mơ làm nhục được ta!”

    Tiếng quát đó cư nhiên khiến cho mấy tên thiếu niên trong điện thầm rùng mình, lòng khâm phục tự nhiên nảy sinh.

    A Đẩu cười lạnh nói: “Không hàng?”

    “Không hàng vậy ngươi muốn làm gì? Coi như ngươi thắng trận này đi, để ngươi lên làm hoàng đế nhé? Cho ngươi ngồi kim ỷ, cho nhà Tư Mã ngươi ngồi, ngươi dám ngồi không? Ngươi ngồi được không?!”

    Tư Mã Chiêu không ngờ Lưu Thiện sẽ nói ra những lời này, sĩ tộc Tư Mã vẫn luôn có tâm soán vị, mấy năm trước lúc làm khách ở Thành Đô, vị thế tử lưu manh Lưu gia này dường như cũng đã hiểu rõ trong lòng, lúc này nhắc lại chuyện cũ, càng chân chân thực thực mà đánh trúng vào điểm yếu của hắn.

    “Để ngươi thắng là được chứ gì, giang sơn thiên hạ này chắp tay dâng tặng cho ngươi, ngươi có tư cách làm một hoàng đế tốt không? Dựa vào chút bản lĩnh của ông già nhà ngươi, vừa gặp Gia Cát tiên sinh đã muốn vãi ra quần, sĩ tộc Lạc Dương bất quá chỉ coi ngươi như một con cờ, để đổi lấy chức quan cửu phẩm trung chính chế* mà thôi, ngươi còn coi cả nhà mình là đại nhân vật sao?” [*là chế độ tuyển chọn quan lại nhằm giữ đặc quyền của các thế tộc, chia những người tài giỏi ra làm 9 bậc, chủ yếu dựa vào gia thế]

    Lưu Thiện hùng hổ dọa người, đi một mạch tới trước, chẳng còn chút dáng vẻ bại hoại vô lại như trong ấn tượng của Tư Mã Chiêu nữa, phất tay áo nói: “Đoạt lấy long ỷ này không phải Tư Mã gia ngươi, mà là sĩ tộc! Hiểu chưa? Tào Tháo, Tào Phi, Hiến đế, ai chẳng phải là con rối trong tay thần tử?! Nói phế liền phế, nếu ngươi không nghe lời, thì có thể ngồi được bao lâu?!”

    Tư Mã Chiêu run rẩy, giống như hứng một gậy giáng vào đầu, Lưu Thiện đã sải bước đi tới trước kim án, nói: “Ngươi an phận chút cho ta a, báo cho ngươi biết…”

    Mắt thấy A Đẩu đã dần dần đi tới trước kim án, Tử Giác ở phía xa sau lưng liền hét lớn một tiếng: “Không được tổn thương tính mạng hắn!”

    Tư Mã Chiêu không biết nội tình, nhưng Tử Giác thì lại thấy rất rõ, mới rồi khi ám sát Hứa Chử, trong tay A Đẩu chỉ lóe sáng kim quang, độc tiễn liền phóng ra, đoạt mạng đối phương.

    Tử Giác sợ A Đẩu lại muốn giở ám chiêu, bèn không thèm núp nữa, móc một vật từ trong ngực ra, ngay cả mạng cũng không cần, hô thiên thưởng địa mà chạy tới chỗ Tư Mã Chiêu trước long ỷ.

    A Đẩu khó hiểu quay đầu lại, cùng Tư Mã Chiêu nhìn về phía Tử Giác.

    Động tác chậm, ống kính đặc tả:

    Tử Giác lệ rơi đầy mặt, thét chói tai: “Ta có kim bài miễn tử của tiên đế tiền triều_____không được tổn thương_____Tử Thượng”

    Tay áo long bào tung bay, kim đái phất phơ theo gió, ánh ban mai chiếu vào đôi má lúm đồng tiền xinh đẹp của Tử Giác, chiếu lên làn da vô cùng mịn màng của hắn, hai hàng nước mắt lấp lánh tỏa sáng.

    Tử Giác giơ cao một vật, vật kia quý khí ngất trời, kim quang vạn đạo, tức khắc làm hoa mắt của bọn cùng hung cực ác trong điện!

    Kim bài miễn tử của Hiến đế!!

    Thấy kim bài này, như thấy anh linh của liệt đại tổ tiên Hán gia! Thoáng chốc tiên âm lượn lờ, trời ban phước lành, mây mù cuồn cuộn!

    Tiểu nhân nhi chậm rãi chạy qua kim điện_____

    Hắn, chập chờn sinh tư!

    Hắn, khẽ chống eo thon!

    Hắn, e thẹn vô ngần!

    A Đẩu trợn mắt nhìn kim bài miễn tử, khóe miệng hơi co giật, có lẽ là lần đầu nhìn thấy món đồ chơi phá hỏng quy tắc này.

    Khương Duy trợn mắt nhìn Tử Giác, ngẫm nghĩ một hồi, đưa chân móc cái giá kê chậu hoa ra, đá vào giữa điện.

    Tử Giác đang đắm chìm trong bi thương vô hạn, bất giác một vật bay tới dưới chân, bị cái giá kia ngáng, thân thể mềm mại vẽ một vòng cung ưu mỹ trong không trung, kim bài rời tay, rơi xuống đất, người như con diều đứt dây bay lên, bổ nhào về phía Tư Mã Chiêu sau kim án.

    Tư Mã Chiêu khẽ há miệng, đưa tay ra định ôm lấy, A Đẩu ho một tiếng.

    Tư Mã Chiêu giật mình, vội rút tay về, hắn và Tử Giác đối mặt nhau, hít sâu vào một hơi.

    Khoảng khắc đó, vẻ bi thương hiện rõ trên mặt Tử Giác khiến người ta tan nát cõi lòng!

    Tử Giác lướt qua kim án, bay về phía bình phong phía sau, “Rầm” một tiếng đâm lên cây cột, ngất đi.

    “Bệnh thần kinh” A Đẩu rớt da gà đầy đất, quay đầu sang nói với Tư Mã Chiêu: “Mới nãy nói tới đâu rồi, tiếp tục”

    “…”

    Tư Mã Chiêu dở khóc dở cười, cầm trường kiếm lên chỉa về phía A Đẩu, thở dài.

    Ngay sau đó, vạn quân tràn vào quảng trường trước điện, đồng thanh quát lớn!

    Mặt trời vừa lên, ráng mây lưu chuyển, Gia Cát Lượng, Triệu Vân vội vã bước vào kim điện, thân binh nhấc cung nỏ chỉa vào Tư Mã Chiêu ở trước kim ỷ.

    Gia Cát Lượng vừa đến, A Đẩu liền biết Lạc Dương đã định, trầm giọng nói: “Thu nỏ tiễn về hết đi”

    Mấy vạn ánh mặt rơi lên người Tư Mã Chiêu và Lưu Thiện ở trước long ỷ.

    Một lớp sa liêm mỏng manh phất phơ bên cạnh long ỷ.

    Dưới sa liêm, Tử Giác nằm yên bất động, đã ngất xỉu.

    A Đẩu nhìn sâu vào hai mắt Tư Mã Chiêu, chân thành nói: “Tư Mã Tử Thượng, giúp ta thống trị giang sơn, khai thác thái bình thịnh thế, thế nào?”

    Hắn đưa tay ra, ấn lên trường kiếm của Tư Mã Chiêu.

    Cái ấn nhẹ đó, tựa như sức vạn quân, Tư Mã Chiêu rốt cuộc cũng hạ kiếm, buông tay, trường kiếm rơi leng keng trên mặt đất.

    A Đẩu cười ôm lấy bả vai hắn, hai người nhẹ nhàng ôm nhau.

    “Ngô hoàng vạn tuế!”

    Tiếng sơn hô như biển gầm, trong thành Lạc Dương vạn dân kính ngưỡng, vào khoảng khắc Tư Mã Chiêu đầu hàng trên kim điện, chiến dịch cuối cùng rốt cuộc cũng đã hạ màn.

    Bị tiếng tung hô này kinh động, Tào Thực lúc này mới tỉnh rượu, lẩm bẩm chẳng biết nói gì đó, hai chân mềm nhũn rời giường, men theo hành lang dài trong cung đi tới kim điện, mơ mơ màng màng gọi: “Tử Hoàn_____”

    Chúng tướng vừa giải tán không lâu, Gia Cát Lượng và Triệu Vân đều đã đi giao nhận công việc, binh sĩ quét tước kim điện, Tào Thực mờ mịt vô cùng, ngơ ngác rướn dài cổ nhìn quanh.

    Giữa kim điện, mấy tên tướng quân thiếu niên đang súm xít bên A Đẩu, đầu Tào Thực đầy dấu chấm hỏi, trợn hai con mắt còn say ngà ngà, nghi hoặc vô cùng hỏi:

    “Thúy Hoa? Sao ngươi lại chạy tới đây? Ca ta đi đâu rồi?”

    Thuộc truyện: Phá Quán Tử Phá Suất