Phi hoàn mỹ gien – Chương 32

    Thuộc truyện: Phi hoàn mỹ gien

    Phù Chính đoán không sai, Kevin tâm ngoan thủ lạt, vì để ngừa vạn nhất quyết định hạ tử thủ với người đang bị giam tạm thời trong ngục, sau đó ném vào trong vũ trụ miễn có đối chứng lại xảy ra chuyện.

    Ra lệnh cho hai cơ giáp toàn lực phối hợp xâm nhập khống chế hệ thống chủ phi thuyền, Phù Chính và Vinh Tranh tách ra hành động. Phù Chính đi đối phó mấy kẻ phân tán kia, Vinh Tranh mang theo Kevin đã bị trói thành bánh chưng trực tiếp đi tìm hai tên bảo tiêu kia.

    Dưới sự trợ giúp của Gerda, hắn biết được vị trí của ngục giam lâm thời, xuyên qua hành lang là một cửa tự động, hắn vừa mới đi đến góc liền có thể nghe tiếng đánh nhau cách đó không xa truyền đến. Vinh Tranh một tay kéo Kevin ra một bên thản nhiên nói: “Đừng đánh.”

    Ngữ khí này thật nhẹ nhàng bâng quơ nhưng ai bảo trên tay hắn có con tin đâu. Hai bảo tiêu nhìn cố chủ Kevin nằm trên mặt đất, ánh mắt đăm đăm: “Mày là ai?”

    “Tôi là ai không quan trọng.” Vinh Tranh lần đầu làm loại chuyện uy hiếp này thế nhưng cảm thấy rất có ý tứ, hắn cười tủm tỉm nói: “Quan trọng là chủ của các người đang trên tay tôi, có nên đánh tiếp hay không a?”

    Bọn bảo tiêu liếc nhau, dừng tay. Vinh Tranh lúc này mới tinh tế đánh giá qua.

    Ba nam nhân bị nhốt trong ngục đã đi ra, đại khái là muốn phản kích hai tên kia, nam nhân trên đầu bị thương lúc này cũng quan sát Vinh Tranh, tựa hồ vì mất máu mà có chút choáng váng, nam nhân một hồi lâu mới nhận ra Vinh Tranh, lại nhớ đến cái gì, thanh âm có chút run rẩy: “Là cậu? Một mình cậu? Vậy thiếu tướng y…..”

    “Anh ấy không có việc gì!” Vinh Tranh vội vàng trả lời, trấn an nói: “Cả hai chúng tôi đều không có việc gì, anh ấy chỉ là đi đối phó mấy tên kia”

    Ninh Phi lúc này mới yên lòng, gật gật đầu nói: “Vậy là tốt rồi, mấy người này nói là phi thuyền bị trục trặc, chúng tôi vì an toàn không cho phép bọn họ lên phi thuyền, không nghĩ đến bọn họ lại ra tay giết người…..”

    Sắc mặt Vinh Tranh đen lại: “Bọn họ giết mấy người?”

    “Tiểu Lục chết.” Ninh Phi cực hận nói: “Còn có Ron phá vây đi báo tin cũng không biết giờ ra sao.”

    Vinh Tranh nghe ra dao động kịch liệt trong lời nói của nam nhân, cảm thấy không cần so đo, rút dao găm trong lòng ra đặt trên cổ Kevin, chậm rãi nói với hai tên bảo tiêu: “Tôi thông cảm các người là bị người thuê lấy tiền làm việc, không phải do các người muốn. Chỉ cần các người bó tay chịu trói, ít nhất có cơ hội lưu lại mạng sống.”

    Gân xanh trên trán bảo tiêu bạo khởi, hiển nhiên lựa chọn vô cùng khó khăn, Vinh Tranh thấy thế gia tăng lợi thế: “Thân phận Kevin.Deans chúng tôi rất rõ ràng, sẽ không thật sự giết gã. Các người cũng nghe vừa rồi Phù Chính nói, chúng tôi lúc này đây đang làm nhiệm vụ bí mật của Quân bộ. Nếu không phải bán mặt mũi cho Tổng đốc Deans, ở trong này giết tất cả các người cũng không ai biết…Bên nào nặng bên nào nhẹ, các người hẳn rõ ràng.”

    Hai bảo tiêu nghe được mấy câu này cuối cùng giơ hai tay lên, tỏ vẻ buông tha chống cự. Ninh Phi lạp tức bảo đồng bạn đem bọn họ nhốt vào trong ngục, Vinh Tranh lại hỏi: “Trừ hai người ra trên phi thuyền còn có mấy bảo tiêu?”

    “Chỉ có hai chúng tôi.” Một bảo tiêu thành thật đáp: “Chúng tôi vốn là trốn ra, những người khác đều chết. Thiếu gia Deans mặc kệ sống chết của bọn họ….Người còn lại đều là tư binh của gia tộc Deans, không phải một nhóm với chúng tôi.”

    Nguyên lai là như vậy, Vinh Tranh nhếch khóe miệng, cao giọng cười nói: “Ninh Phi nếu là như vậy, các người giờ đuổi qua là có thể báo thù, đúng không?”

    Mắt Ninh Phi sáng lên, mang theo ba đồng bạn đi qua. Hai bảo tiêu nhìn Vinh Tranh có chút sợ hãi, hắn trước nhốt Kevin vào cách vách ngục giam, lại đi về trước song cửa kim loại, vẫy vẫy bọn họ, trong mắt lóe ra tia hứng thú.

    “Hiện tại nói cho tôi biết gần nhất Kevin.Deans làm cái gì?”

    Đợi đến lúc chiến đấu trên phi thuyền kết thúc, Vinh Tranh đã biết hết, thanh âm Gerda từ trong radio phi thuyền truyền tới: “Tiểu Vinh Vinh! Đại cáo thành công! Chúng ta thắng lợi~!”

    Vinh Tranh buồn cười, cuối cùng phiêu mắt nhìn Kevin còn đang hôn mê, gật đầu với hai bảo tiêu đang suy sụp một cái, đi thẳng đến phòng điều khiển, quả nhiên thấy vài người đang hưng phấn trò chuyện gì đó.

    Ninh Phi thấy hân tiến vào, vui vẻ nói: “Huynh đệ làm tốt lắm a! Nhờ có cậu cứu thiếu tướng!”

    Bên môi Vinh Trang mang ý cười, thâm ý cho Phù Chính một ánh nhìn: “Việc nhà, nên.”

    “A?” Ninh Phi nhìn không khí giữa hai người, đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ: “Ai! Ta nói mà! Thảo nảo mà có thể lái Gerda tới đây….Lúc nào có thể uống rượu mừng a?”

    Vinh Tranh đi qua, đứng song song với Phù Chính, Phù Chính rất tự nhiên nắm tay hắn, trong mắt đều là ấm áp: “Đợi lần trùng triều này qua đi, tôi hẳn có vài ngày nghỉ. Đến lúc đó, hy vọng các người đến uống rượu.”

    Hai người mười ngón giao triền, nhìn nhau không nói. Ninh Phi một bên kêu rên: “Chói mù chói mù! Tôi cũng sắp hai mươi sáu a! Còn chưa có đối tượng đâu. Có thể giới thiệu cho tôi một người không?”

    “Loại chuyện này không gấp được, thiếu tướng phải đợi đến ba mươi đó thôi.” Hai người khác đi tới, bọn họ đều là tiểu đội đặc thù trên tay Phù Chiến, chuyên môn chấp hành một số nhiệm vụ đặc biệt. Vốn lấy năng lực bọn họ không nên bị lâm đến bước này, thế nhưng Kevin mang nhiều người lại đột ngột tập kích. Bọn họ một chết một bị thương, Kevin bên kia lại chết mười mấy người, Kevin đối với nhóm “nô tài” này không hề để ý, thi thể trực tiếp vứt vào vũ trụ xong chuyện. Cho nên khi Vinh Tranh và Phù Chính lên phi thuyền mới có chút người như vậy.

    Hai người kia lần lượt là Neel và Locker, là một đôi anh em họ. Bọn họ không phải nhân tài đơn binh chiến đấu, một người là đội y một người phụ trách duy tu cơ giáp, bọn họ nói vài câu vui đùa với Ninh Phi liền hỏi tình hình thương thế của Phù Chính và độ tổn thương của Gia Y.

    “Tôi hoàn hảo.” Nội thương của Phù Chính khôi phục không sai biệt lắm, Vinh Tranh có điểm không an tâm, gọi Neel hỗ trợ kiểm tra lại một lần. Locker đi tìm Gia Y.

    Gerda vẫn tiếp tục khống chế hệ thống chủ phi thuyền, Vinh Tranh thuận tiện cùng Locker lấy chìa khóa cơ giáp. Trên đường đi Vinh Tranh hỏi vấn đề liên quan bảo dưỡng cơ giáp, Locker nhất nhất trả lời lại có chút cảm thán nói: “Thật không nghĩ tới, duyên phận của thiếu tướng lại tới chậm như vậy.”

    “Tôi hai mươi mốt tuổi thì cùng y lên chiến trường, nhiều năm như vậy cũng không biết y có thích qua người nào hay không, còn tưởng rằng sẽ lựa chọn theo gia tộc loại chuyện đám hỏi này.”

    Vinh Tranh nhướn mày, cười cười nói: “Anh rất ngoài ý muốn với sự xuất hiện của tôi sao?”

    “Cũng không xem như vậy.” Locker nhún vai: “Sớm muộn gì cũng có một người, không phải sao? Chỉ là không nghĩ tới một khắc cuối cùng, cậu xuất hiện. Thế nhưng xuất hiện chung quy vẫn tốt hơn không, đối với thiếu tướng cũng tốt, không phải sao?”

    “Y nhìn rất cường đại, rất lợi hại…Nhưng trên thực tế, hằng năm lúc một mình y đi bái tế cha mẹ đều cảm thấy y kỳ thật rất cô đơn.”

    “Về sau có tôi.” Vinh Tranh thản nhiên nói, ánh mắt kiên định: “Chúng tôi sẽ làm bạn của nhau.”

    Hai người nhìn nhau cười cười, Vinh Tranh nhìn ra được mấy người Locker đều rất quan tâm Phù Chính, cũng không khỏi vì y mà cao hứng, bọn họ đi vào nơi để cơ giáp, Locker do dự, dường như thiện ý nhắc nhở: “Tôi chuyên môn phụ trách duy tu và bảo dưỡng mấy cơ giáp, Gia Y và Gerda cũng là do tôi ngày thường duy tu. Xem như là người tiếp xúc cùng Phù Chính nhiều nhất, lén coi như bạn bè. Có vài câu, tôi không nên nói thế nhưng làm chiến hữu ở chung lâu ngày, tôi nghĩ nên nói ra.”

    Vinh Tranh dừng bước tỏ vẻ lắng nghe, Locker tổ chức ngôn ngữ, chậm rãi nói: “Có lẽ là tôi lắn miệng, thiếu tướng y rất không dễ dàng, mọi người chỉ nhìn thấy hào quang của y mà không phải bản thân y. Tuy rằng bản thân y cũng không kém….Tại Quân bộ, thiếu tướng có rất nhiều người ngưỡng mộ, còn có kẻ khá lớn mật chủ động theo đuổi.”

    Chú ý sắc mặt Vinh Tranh, anh ta nhanh chóng nói: “Bất quá cậu yên tâm, thiếu tướng chưa từng đáp lại những người đó! Y trước kia giống như căn bản không để ý loại chuyện tình cảm này…..Không may chính là không gặp được người thích hợp.”

    Vinh Tranh bật cười, hắn thoạt nhìn như bình dấm chua sao? Bất quá đối với nhóm tình địch cũng cần kỹ xảo và phương pháp, hắn không sợ bọn họ, nhưng lòng độc chiếm cũng khiến hắn không nghĩ để những người đó chung quy lượn lờ trước mắt Phù Chính.

    Nghĩ đến đây hắn lộ ra nụ cười có thể gọi là gian xảo: “Cảm ơn anh, Locker. Chờ tôi thanh trừ bọn họ xong sẽ nói cho Phù Chính công lao của anh.”

    “Không……không phải đâu!” Locker cả mặt thất kinh: “Cậu đừng nói tôi nói! Trời ạ! Sẽ chết người đó! Thiếu tướng phát giận rất khủng bố! Tôi sẽ chết rất thảm, ngao—-”

    Vinh Tranh không phủ nhận, lưu lại cho anh ta bóng lưng tiêu sái, cầm chìa khóa của Gerda và Gia Y rời đi. Vừa qua khỏi hai hành lang vừa vặn gặp Phù Chính đến tìm hắn, hắn ném chìa khóa Gia Y qua, người sau giơ tay vững vàng tiếp được, còn đi tới ôm eo hắn, hơi cúi đầu trao một nụ hôn sâu.

    Thật lâu sau rời môi, Vinh Tranh một tay cũng vòng lên eo lưng y, một tay khẽ vuốt băng vải trên lồng ngực, vừa lòng phát hiện nó đã được thay mới, ngẩng đầu nói: “Em có việc muốn nói với anh.”

    “Về nguyên nhân tại sao Kevin.Deans lại xuất hiện ở nơi này.”

    Thuộc truyện: Phi hoàn mỹ gien