Phong Mang – Chương 11-20

    Thuộc truyện: Phong Mang

    Chương 11: Gặp may cũng là một ưu thế

    Liên tiếp ba ngày, Lý Thượng đi theo Hàn Đông ngồi mòn háng trước cửa trường quay Bắc Ảnh cũng chưa nhận được một công việc.

    Mỗi sáng, hơn năm giờ liền thức dậy, sợ ảnh hưởng hình tượng nên không dám mặc nhiều đồ, tiết trời có ba, bốn độ lạnh muốn sun vòi. Thân thể như bị tra tấn, nhưng đó chưa là gì, cái chính là tâm lý bị dày vò. Hết thảy đều chỉ có một chữ “chờ”, vĩnh viễn không biết cơ hội khi nào mới tới, vĩnh viễn nhìn không thấy tương lai.

    Cho dù được chọn, bất quá cũng chỉ nhận được 60 đồng và phần cơm trưa. Đương nhiên, không có ai đang ấm no mà đến chỗ này, Lý Thượng nhìn thấy trên mặt mỗi người chờ trong này đều viết lên ba chữ —— mơ mộng hão huyền.

    Hàn Đông đã ôm giấc mộng này năm năm.

    “Xem ra hôm nay không có vai diễn rồi.” Hàn Đông vỗ vỗ vai Lý Thượng: “Đi thôi.”

    Hai người đang muốn rẽ vào một con hẻm, đột nhiên từ phía đối diện chạy ra một chiếc xe sang trọng, chạy thẳng đến cửa trường quay Bắc Ảnh.

    “Chậc, xe Bentley.” Hai mắt Lý Thượng đều dựng lên.

    Hàn Đông kéo hắn quay đầu đi, giọng điệu hết sức lông bông: “Có gì hay mà nhìn? Chờ anh nổi rồi tặng cậu một chiếc!”

    “Ha ha ha… Để tôi chờ coi…” Lý Thượng ôm lấy bả vai Hàn Đông nhanh rời đi.

    Cảm giác được tốc độ xe chậm dần, Lương Cảnh mới lười biếng cạy mí mắt ra: “Tới rồi?”

    Tài xế ừ một tiếng, lái xe vào.

    “Giám chế Lương, ngài cần diễn viên quần chúng thì trực tiếp gọi điện thoại là xong, còn đích thân tới đây một chuyến.”

    Trước khi công ty chính thức công bố về bộ phim lần này, Lương Cảnh không thể để lộ ra thông tin về bộ phim, chỉ đơn giản nói với người phụ trách: “Lần này diễn viên quần chúng có chút đặc biệt, vẻ ngoài và tuổi không có yêu cầu cao, điều kiện duy nhất là chân dài. Từ hôm nay trở đi, trấn thủ hai mươi bốn giờ cho tôi, nhìn thấy chân dài thì mời vào.”

    “Chậc! Vậy để tôi tìm người lo liệu!”

    Sau khi Lương Cảnh ra ngoài, trợ lý Tiểu Văn nhịn không được hỏi: “Ngài xác định người kia là diễn viên quần chúng sao?”

    “Nếu xuất hiện ở đây, sẽ có khả năng này, tôi cũng chỉ có thể thử vận may mà thôi.”

    Buổi chiều, Lý Thượng theo thường lệ giúp Hàn Đông dọn dẹp phòng ốc, ráng giảm bớt tội nghiệt ‘không giao tiền thuê nhà’.

    Hàn Đông đi ra ngoài hơn một giờ, lúc trở lại bên cạnh nhiều thêm một người.

    “Đây là bạn gái của tôi, Nam Trinh.” Hàn Đông giới thiệu cho Lý Thượng.

    Lý Thượng có chút sửng sốt, cô bé này đẹp quá, ngũ quan thanh tú, tươi cười ngọt ngào, hơn nữa đứng cạnh một tên cặn bã du côn như Hàn Đông, rất có cảm giác phung phí của giời.

    “Em nghỉ một lát trước đi, anh đi mua thức ăn.” Hàn Đông nói với Nam Trinh.

    Lý Thượng vội vàng đứng dậy: “Tôi đi mua cho, hai ngươi ngồi với nhau đi.”

    “Không cần.” Hàn Đông bày đặt bá đạo, tặng cho Nam Trinh một ánh mắt ôn nhu: “Cậu có biết em ấy thích ăn gì đâu.”

    Nam Trinh nở nụ cười ngốc nghếch kinh điển của mấy cô gái mới rơi vào bể tình.

    Hàn Đông không mặc thêm áo, ra khỏi cửa vẫn không quên nựng mặt Nam Trinh mấy cái: “Ai ya, chờ anh về nha.” Nụ cười cưng chiều phối với một cái xoay người tiêu sái, liền hóa thân thành một gã ngầu lòi đẹp trai bá đạo mà đi.

    Lý Thượng cũng dễ nói chuyện, Nam Trinh cũng không hướng nội, hai người rất nhanh liền trò chuyện vui vẻ. Lý Thượng biết được Nam Trinh là người Bắc Kinh, hơn nữa còn là nghiên cứu sinh, trong lòng hắn có chút nghi hoặc.

    “Hẳn là có không ít người theo đuổi em đi?” Ý ở ngoài lời, thế quái nào em lại nhìn trúng Hàn Đông vậy?

    Nam Trinh cười cười: “Có thì cũng có, nhưng bọn họ cũng chỉ có hình thức bên ngoài, Hàn Đông không giống vậy. Lúc tụi em mới quen, ảnh đã biết rõ em thích gì, ghét gì, thậm chí ngay cả chuyện em từng trải qua ảnh cũng biết, lúc ấy em sẽ cảm thấy người này có một tấm lòng rất đặc biệt.”

    Lý Thượng đỡ trán, thì ra đàn ông biết coi bói cũng là một ưu thế trong chuyện yêu đương.

    Chương 12: Chọn cậu!

    Vì không muốn làm kỳ đà cản mũi, lúc Hàn Đông trở về, Lý Thượng nhanh chóng chuồn đi. Đi lang thang bên ngoài đến tối mới trở về, vừa ra khỏi thang máy, chợt nghe thấy ‘động tĩnh’ dị thường.

    “Nhanh một chút, nhanh thêm chút nữa.” Giọng của Hàn Đông.

    Nam Trinh nhiệt tình hỏi: “Như vậy được chưa?”

    Lý Thượng cúi đầu xem đồng hồ, hơn tám giờ rồi, cũng thật cuồng nhiệt đi! Hắn nhón chân đi qua, nhẹ nhàng đẩy cửa ra một cái khe nhỏ, hai mắt láo liên đột nhiên đình chỉ.

    Đậu mẹ!

    Lý Thượng đẩy toẹt cửa ra, trước mắt là cảnh tượng Nam Trinh đang ngồi bím tóc cho Hàn Đông. Hơn nữa còn thắt tóc con rết, lít nha lít nhít bò từ trên đầu Hàn Đông bò xuống, càng làm nổi bật loại tính cách vừa tà ác vừa biến thái của hắn.

    Nam Trinh cười, ân cần thăm hỏi Lý Thượng: “Anh về rồi à?”

    Lý Thượng ngại ngùng, trong lòng có chút buồn bực nhưng cũng đáp một tiếng: “Tôi chỉ về lấy chút đồ, bây giờ đi.”

    “Đã trễ thế này cậu còn đi đâu?” Hàn Đông hỏi.

    “Qua phòng đối diện.”

    Người anh em phòng đối diện tên là Diệp Thành Lâm, vào trọ cùng lúc với Hàn Đông, hai người làm hàng xóm đã ba năm. Bình thường, Diệp Thành Lâm thường xuyên chạy qua chỗ Hàn Đông chơi, nên cũng khá thân với Lý Thượng.

    “Xem ra bạn gái anh ta không có ý định đi rồi, tối nay cho tôi chen chúc một đêm với anh nha.” Lý Thượng nói.

    “Đông Tử sẽ không giữ cô ấy ở qua đêm.”

    “Làm sao anh biết?” Lý Thượng buồn bực.

    Diệp Thành Lâm cười một tiếng, “Không tin cậu chờ xem.”

    Hai giờ sau, Lý Thượng và Diệp Thành Lâm ra khỏi phòng, Nam Trinh quả nhiên đã đi rồi, để lại Hàn Đông tịch mịch ngồi một mình trong phòng với kiểu tóc kỳ quái.

    “Sao anh không giữ cô ấy lại?”

    “Tôi phải dậy sớm!” Hàn Đông hai mắt tỏa sáng: “Có một tin nho nhỏ, ngày mai có một đoàn phim lớn đến đây tuyển người!”

    Lý Thượng khinh bỉ nhìn hắn: “Anh nghiện diễn đến vậy sao? Ngay cả bạn gái cũng chẳng quan tâm .”

    “Không phải nghiện diễn.” Hàn Đông thở dài: “Tôi đây một gã đàn ông sao có thể để con gái nhà người ta ngủ trên nệm hơi chứ? Nếu là mấy nhỏ trước kia thì ngủ, nhưng Nam Trinh không giống mấy nhỏ đó. Tôi sẽ cố gắng trong sự nghiệp vì một tương lai tươi sáng cùng với Nam Trinh.”

    Lý Thượng lần đầu tiên nhìn thấy Hàn Đông mang vẻ mặt bất kham, trên trán còn đính lên hai chữ ‘trách nhiệm’ một cách thẳng thắn và cương nghị. Cố gắng ra vẻ cảm động một chút, vỗ vai Hàn Đông nói: “Cô ấy quả thật không tệ, nỗ lực lên!”

    Năm giờ rưỡi sáng thứ hai, cửa trường quay Bắc Ảnh đã sắp kín người hết chỗ.

    “Xem ra hôm nay thực sự có đoàn phim tới, nhiều người như vậy…” Lý Thượng cảm thán.

    Hàn Đông không nói gì, hai mắt như hai cái móc câu dính lên người một mỹ nữ bên cạnh.

    Lý Thượng chọt hắn một cái: “Tự giác chút đi! Anh quên mình vì ai mà đến sao?”

    “Tôi chỉ đang dùng ánh mắt phê bình cô ta, ăn mặc hớ hênh như vậy, thật vô liêm sỉ!”

    Lý Thượng: “…”

    Cửa lớn trường quay Bắc Ảnh đột nhiên mở ra, một đám người vọt vào, Lý Thượng cũng vọt tới, Hàn Đông không nhanh không chậm theo sát phía sau.

    “Tránh ra cho tôi! Còn chen chúc nữa thì cút hết đi! Xếp thành hàng, cách nhau một sải tay!”

    Hàn Đông đã lăn lộn ở đây năm năm, quản lý ở chỗ này hắn đều biết, mà đám người trước mặt lại lạ hoắc, hẳn là người chuyên môn được đoàn phim phái tới, xem ra muốn tìm ‘đầu bài’.

    Sàng lọc một hồi giữa mấy người diễn viên quần chúng nhưng cũng không thấy ai vừa ý. Cuối cùng, ánh mắt quản lý dừng lại trên người Lý Thượng, lùi ba bước cẩn thận đánh giá. Nhìn một hồi hai mắt lại lệch, lệch đến Hàn Đông đang đứng phía sau, sau đó không thấy dời đi nữa.

    “Chọn cậu!”

    Chương 13: Đồ cặn bã!

    Lại là nó? Người xung quanh một mảnh thổn thức, tỏ vẻ vận may của Hàn Đông sao mà tốt quá, ông trời thật bất công.

    Lý Thượng cũng không có nhiều tiếc nuối, dù sao hắn chỉ mới đến, chưa từng có mộng tưởng cao hay yêu cầu xa vời.

    Không ngờ, Hàn Đông đột nhiên kéo Lý Thượng qua, đề cử cho quản lý : “Đây là bạn tốt của tôi, tốt nghiệp khoa diễn xuất, điều kiện so với tôi tốt hơn, nếu không ngài chọn cậu ta đi?”

    Quản lý lại nhìn thoáng qua Lý Thượng, so với dáng người Hàn Đông không kém hơn bao nhiêu, ngũ quan cũng đoan chính hơn. Nghe Hàn Đông nói như thế, quản lý có chút chần chờ.

    “Cậu muốn nhường lại cho người này? Để tôi nhắc cậu, cơ hội này rất khó có được.”

    Lý Thượng định mở miệng nói gì đó, Hàn Đông lại giành trước: “Cứ chọn cậu ta! Ngài nghe tôi đi, tôi nói không sai đâu!”

    Quản lý không nói gì nữa, khoát tay kêu mọi người giải tán, dẫn Lý Thượng vào trong. Lúc đi tới cửa, Lý Thượng còn quay đầu lại nhìn Hàn Đông một cái, trong lòng có một loại tư vị khó nói.

    Đến khi cửa lớn khép lại, Hàn Đông liền vọt đến bên cạnh vị mỹ nữ mới vừa rồi bị hắn dùng ánh mắt ‘phê bình’, dáng vẻ lưu manh, chào hỏi: “Người đẹp, chúng ta lại gặp nhau.”

    “Tôi có quen anh sao?” Mỹ nữ liếc mắt nhìn Hàn Đông một cái.

    Hàn Đông cười: “Cưng quên rồi sao? Anh chính là tên biến thái coi bói không lấy tiền, chỉ lấy số điện thoại đây.”

    Mỹ nữ nhớ tới cảnh tượng ngày đó Hàn Đông trêu chọc mình trên đường, thầm mắng một tiếng nhàm chán, sau đó xoay người bỏ đi.

    “Bỏ thằng đó đi.” Hàn Đông đột nhiên mở miệng: “Một tên vào lúc cưng tới tháng cũng không muốn đưa đón, lại tình nguyện đưa bạn thân cưng đi chọn son môi không đáng để cưng liều lĩnh đội mưa to chạy đến dưới lầu nhà nó cầu xin nó hồi tâm chuyển ý đâu.”

    Âm thanh giày cao gót gõ xuống sàn chợt dừng lại, mỹ nữ xoay người, vẻ mặt giật mình.

    “Anh… Làm sao anh biết?”

    Bên trong trường quay Bắc Ảnh, vị quản lý vừa rồi còn huênh hoang, uy phong lẫm liệt, lúc này bị trợ lý Tiểu Văn của Lương Cảnh mắng muốn sói đầu, không dám thốt ra một tiếng.

    “Anh có đầu óc không vậy? Tôi kêu chỉ chọn người phù hợp điều kiện, chứ không phải chọn người thuận mắt nhất! Hơn nữa, chọn người cũng là chúng tôi chọn, ai mượn lượt anh tài lanh?”

    Lý Thượng nghe thấy không chỉ chọn một người, liền lộ ra ánh mắt hưng phấn, “Tôi có một người bạn, điều kiện của anh ta rất tốt, để tôi gọi anh ta vào đây!”

    Lý Thượng chạy như điên tới cửa, tìm trong đám người nửa ngày cũng không thấy bóng dáng Hàn Đông. Gọi điện thoại cho hắn thì bị báo là ngoài vùng phủ sóng, Lý Thượng đành phải lộn trở lại trường quay.

    Mãi cho đến tối, Lý Thượng mới về chỗ ở Hàn Đông, vừa ra khỏi thang máy, đã bị một màn trước mắt kích thích.

    Hàn Đông đang cùng một mỹ nữ đứng ở cửa anh anh em em, cô gái này hiển nhiên không phải Nam Trinh đoan trang thanh lệ động lòng người, mà đổi thành một vị ngự tỷ ngực lớn.

    Lý Thượng lôi đầu Hàn Đông qua một bên, nổi giận nói: “Mấy lời tối hôm qua anh nói đều là thả rắm hả?”

    Hàn Đông ý vị sâu xa nói một câu: “Yêu xa sẽ không có kết quả.”

    Yêu xa? Lý Thượng mơ hồ: “Chẳng lẽ Nam Trinh không ở…”

    “Nam Tứ Hoàn.” Hàn Đông tiếp lời.

    Lý Thượng: “…”

    Hàn Đông lại kêu Lý Thượng nhìn mỹ nữ phía sau: “Nhà cô này thì chỉ cách đây hai trạm xe.”

    Lý Thượng nghiến răng nghiến lợi: “Anh — là — cái — đồ — cặn bã!”

    Chương 14: Ai đặt ra điều kiện này?

    “Cậu nhỏ giọng một chút!” Hàn Đông nhắc nhở: “Bạn gái của tôi đang ở đây, chừa cho tôi chút mặt mũi có được không?”

    “Cậu còn dám gọi người ta là bạn gái?” Lý Thượng túm lấy đuôi tóc Hàn Đông, trào phúng nói: “Bím tóc này còn chưa có gỡ ra mà anh đã thay lòng đổi dạ.”

    Hàn Đông giật tay Lý Thượng xuống, nói sang chuyện khác: “Hôm nay đi tuyển thế nào?”

    Nói đến chuyện này, mặt Lý Thượng mới treo lên một nụ cười.

    “Anh bói chuẩn đó, tôi quả thật có vận khí làm minh tinh!”

    Hàn Đông vừa định hỏi kỹ, mỹ nữ phía sau đã hết kiên nhẫn bĩu môi: “Anh đã xong chưa vậy?”

    “Tôi nói chuyện với cô ta cái đã, lát nữa tám với cậu sau.”

    Sau khi đưa mỹ nữ về nhà, Hàn Đông liền khẩn cấp hỏi thăm ‘tình hình chiến đấu’ của Lý Thượng hôm nay.

    “Tôi đã nói với anh, hôm nay người tới là của đoàn phim công ty điện ảnh và truyền hình Trung Đỉnh, nghe nói đang cần người để quay một bộ phim lớn, rất nhiều vai dùng đến diễn viên mới. Hôm nay tôi đi tham gia tuyển, hơn một trăm người mà chỉ có một mình tôi vào được vòng phỏng vấn, nghe nói người phỏng vấn là giám chế đích thân đến xem. Ôi chao, ngày đó anh cũng đi cùng tôi đi!”

    Hàn Đông cười một tiếng: “Lỡ tôi được chọn trúng thì làm sao đây? Cậu chưa nghe chuyện xưa của các ngôi sao vào những ngày đầu xuất đạo hả? Mấy người đó toàn là đi cùng bạn bè, kết quả mình lại được tuyển, như một xô máu chó ấy.”

    “Tuyển anh thì có làm sao!” Lý Thượng vẫn còn bệ vệ nói: “Hai người chúng ta ai được tuyển đều giống nhau cả! Tôi được tuyển thì dẫn dắt anh, anh được tuyển thì dẫn dắt tôi.”

    Hàn Đông chỉ cười chứ không nói.

    Lý Thượng còn nói: “Không hổ là cái ‘vòi nước’ hàng đầu trong giới, ra tay cũng thật hào phóng! Tôi mới vừa vào mà họ đã thanh toán hết phí tuyển dụng, phí xuất hành cùng phí sinh hoạt rồi, chưa làm gì hết mà đã lĩnh được năm trăm rồi.”

    Hàn Đông liếc xéo Lý Thượng nói: “Anh mày ngồi mốc mỏ mười ngày cũng không được như vậy!”

    Lý Thượng lập tức cười làm lành: “Cơ hội này là anh nhường cho, tiền tôi không cần chia đâu, toàn bộ là của anh hết!”

    “Cậu có ý gì? Tôi là loại người này sao?” Hàn Đông đen mặt cầm lấy mớ tiền: “Lần này là tôi cho cậu mặt mũi, lần sau không được viện cớ như vậy nữa đấy!”

    Lúc Lý Thượng đi phòng tắm công cộng tắm rửa, Hàn Đông và Diệp Thành Lâm ngồi với nhau nói chuyện phiếm.

    “Lý Thượng này rốt cuộc là người như thế nào?” Diệp Thành Lâm hỏi.

    Hàn Đông cười lạnh một tiếng: “Vừa nhìn đã biết là một con bạch nhãn lang*.”

    (*Bạch nhãn lang: Chỉ những người tâm địa hung tàn, vô tình vô nghĩa)

    “Vậy sao cậu còn giúp hắn?”

    Hàn Đông quơ quơ xấp tiền mặt trong tay: “Lợi dụng một con bạch nhãn lang, em không thẹn trong lòng.”

    “Thằng nhóc này, cậu cũng giỏi thật!” Diệp Thành Lâm giọng điệu oán hận: “Để người khác thay cậu kiếm tiền, còn mình thì đi tán gái.”

    Hàn Đông ôm lấy vai Diệp Thành Lâm cười xấu xa: “Đừng nói toẹt ra như vậy chứ…”

    Buổi tối lúc ngủ, Hàn Đông thuận miệng hỏi Lý Thượng: “Hôm nay cậu cũng chưa chính thức nhận việc mà, sao lại về muộn vậy?”

    “Đừng nói nữa!” Nói đến việc này Lý Thượng lại thấy bực mình: “Hôm nay tôi bị người ta sờ soạng khắp người cả ngày, lột sạch quần áo rồi bị đo từ đầu tới ngón chân. Tôi nghe nói lần tuyển người này tiêu chuẩn cực kỳ khó, từng bộ phận trên người đều có số liệu cụ thể, đùi dài bao nhiêu, cẳng chân dài bao nhiêu đều phải đo chính xác đến cả số lẻ phía sau!”

    Hàn Đông âm trầm trả lời một câu: “Là ai đặt ra điều kiện này vậy? Nghe thật ngu ngốc!”

    Chương 15: Cái này tuyệt đối là tai hoạ ngập đầu!

    Trong tòa soạn của tạp chí nổi tiếng trong nước《giải trí Kinh Thượng》, một vị biên tập viên từng trải đang cúi đầu nghe mắng.

    “Tôi nói anh bao nhiêu lần rồi? Tấm hình này không được chỉnh sửa, anh nghe không hiểu hả?”

    Biên tập viên vẻ mặt oan ức: “Nhưng… không chỉnh sửa thì làm sao làm bìa tạp chí được?”

    “Anh có thể chỉnh màu cho đẹp, có thể thêm hiệu ứng, vấn đề là anh không thể động tay động chân lên gương mặt người này! Anh có biết khiến Vương Trung Đỉnh lộ mặt một lần khó cỡ nào không? Người ta chỉ đưa ra một cái yêu cầu duy nhất đó là không được photoshop, anh làm vậy là tự bưng họng súng lên chỉa vào mặt mình đấy!”

    “Tôi chỉ chỉnh có một chút, cũng không quá rõ, không phải dân chuyên nghiệp căn bản không nhìn ra.”

    Chủ biên thở hổn hển: “Người ta không muốn photoshop, còn không biết mặt mình trông làm sao à? Người khác không nói tới, nhưng Vương Trung Đỉnh là ai? Anh chỉnh một cọng tóc của anh ta cụt đi mười mi-crô-mét, hay nhổ nửa cọng lông mi, anh ta liếc một cái là có thể nhìn ra! Xử lý thứ này lại cho sạch sẽ đi, không được chỉnh sửa cái gì hết!”

    Hàn Đông ăn cơm trưa xong đi ngang qua một sạp báo, đột nhiên bị một quyển tạp chí hấp dẫn.

    “Á đu, đẹp vãi!”

    Áo sơmi màu đỏ tía phối hợp với âu phục xám, dáng vẻ vô cùng trầm tĩnh, cà- vạt ngay ngắn sạch sẽ, từ trên xuống dưới đều hết sức bài bản, cho thấy đây là một con người rất có nguyên tắc. Ngay cả loại người cẩu thả như Hàn Đông cũng nhìn ra hàm lượng nguyên tố bất phàm trong con người này nhiều như mỏ quặng.

    Hàn Đông thưởng thức bộ đồ trên người Vương Trung Đỉnh, nhìn một hồi lại nhìn đến mặt anh ta.

    Sau đó, theo thói quen nghề nghiệp mắt đầu đánh giá người này, xem Bát Quái cùng đường nhân duyên của người ta…

    Một lát sau, ông chủ sạp báo lên tiếng .

    “Tôi nói này cậu trai, cậu lượn ở đây mười phút rồi, rốt cuộc có mua hay không?”

    Hàn Đông ngẩng đầu, làm ông chủ sạp báo sợ hết hồn.

    Sắc mặt hắn hết xanh lại trắng, gân trên ót nổi lên dày cộm!

    “Mua.” Hàn Đông nói.

    Trở về nhà, Hàn Đông đóng chặt cửa phòng, liều mạng tính tính toán toán bản mặt Vương Trung Đỉnh trên bìa tạp chí. Khoảng cách giữa ngũ quan, nốt ruồi, từng chi tiết nhỏ nhặt nhất đều cực kỳ hoàn hảo. Hết bói tướng mạo đến bói bát tự, bói xong bát tự lại coi tới bút họa, càng coi tim đập càng nhanh. Cuối cùng giơ bìa tạp chí lên trước gương, đối chiếu với mặt của mình, trong khoảnh khắc ấy, tay hắn run như cầy sấy.

    Chuyện này, chuyện này, chuyện này, Chuyện này… làm sao có thể? ! !

    Hắn bói nhân duyên nhiều năm như vậy, tuy rằng nói là chuẩn, nhưng kỳ thật chỉ nắm chắc bảy tám phần. Chưa từng có cặp đôi nào ‘số liệu’ lại xứng đôi đến mức Hàn Đông có thể vỗ ngực thốt lên rằng: “Hai người này mà không thành đôi, anh mày đi thắt cổ!”

    Ngày hôm nay, gốc cây và dây thừng rốt cuộc cũng đợi được hắn rồi…

    Lông mao toàn thân Hàn Đông đều dựng hết cả lên! Điều này không có khả năng! Mình không có khả năng lại đi yêu đàn ông? Tuyệt đối có vấn đề! Khuôn mặt này khẳng định không chân thật! Đúng rồi, thông thường nếu muốn lên bìa tạp chí thì phải được chỉnh sửa, khuôn mặt này tuyệt đối đã qua photoshop, ngũ quan khẳng định bị động tay động chân rồi…

    Đang nghĩ, TV chợt bắt được tần số, phát tín hiệu bình thường trở lại.

    “Vương Trung Đỉnh – tổng giám đốc công ty điện ảnh và truyền hình Trung Đỉnh vẫn luôn hoạt động âm thầm nay lần đầu tiên ra mặt công bố bộ phim lớn của năm trong buổi họp báo, cả trăm nhà truyền thông tranh nhau đưa tin…”

    Hàn Đông chậm rãi xoay đầu nhìn về phía màn hình, trong nháy mắt đờ người ra.

    Chương 16: Rời khỏi

    Lý Thượng mở cửa phòng, thấy Hàn Đông ngồi rúc trong góc tường liền hết hồn.

    “Anh làm gì thế?”

    Hàn Đông ánh mắt suy sụp: “Tôi quyết định rời khỏi giới giải trí .”

    Lý Thượng buồn bực: “Anh lại lên cơn điên hả?”

    “Tôi không có lên cơn.” Hàn Đông buồn bực nhấp một ngụm rượu, giọng điệu như thể thấu đáo vạn vật trong thế gian: “Cái vũng nước này quá sâu, chỉ vì nổi tiếng liền có thể từ bỏ hết thảy, không có tự trọng, không có giới hạn, càng không có tôn nghiêm. Tôi ghét nhất cái loại cuộc sống hoang dâm vô độ, xa hoa thối nát này, tôi chỉ muốn sống an ổn.”

    Lý Thượng ráng trả lại một câu: “Ngài gia nhập giới giải trí rồi sao? Nói nghe mắc cười!”

    Hàn Đông kinh ngạc một chút, lập tức quẳng cho Lý Thượng ánh mắt buồn bực: “Tôi như vậy vì tình yêu không được sao?”

    “Lại vì tình yêu?”

    Hàn Đông say ngà ngà, lời nói cũng mang theo sâu xa và chân thành nồng đậm: “Nam Trinh không giống với mấy nhỏ bạn gái trước, tôi muốn vì em ấy từ bỏ cuộc sống bôn ba, tìm một công việc tốt, không cần phải giàu sang phú quý, chỉ cần hai người cùng nhau…”

    “Chờ một lát!” Lý Thượng cắt đứt lời hắn: “Không phải anh và Nam Trinh chia tay rồi sao?”

    Hàn Đông như vừa tỉnh mộng: “Ủa, vậy hả, vậy quên đi, để đổi lại… người sau… người sau tên gì ấy nhì? Đừng ngắt lời… để tôi nhớ coi… Lâm Lan? Không phải! Tống Duy? Cũng không phải! Mộc Đô Nhi? Có phải tên Mộc Đô Nhi không ta?”

    Lý Thượng đen mặt: “Anh đang hỏi ai đây?”

    “Chính là Mộc Đô Nhi! Mộc Đô Nhi không giống với mấy nhỏ bạn gái trước, tôi muốn…”

    “Được rồi, được rồi!” Lý Thượng không kiên nhẫn khoát tay: “Tôi nói chuyện nghiêm túc đây, hôm nay đi dạo phố có mua vài bộ đồ mới, tính đợi tới ngày phỏng vấn mặc, anh nhìn dùm tôi coi ổn không?”

    Hàn Đông không nhìn tới bộ đồ của Lý Thượng, ánh mắt trục lợi hướng thẳng đến cái quần bò bị rách trên lan can, càng nhìn càng không thấy rõ, vì thế hắn cung kính đưa cái quần cho Lý Thượng.

    “Anh tuy không có cách nào đến xem cậu phỏng vấn, không thể đích thân tới phất cờ reo hò cổ vũ cho cậu, nhưng sẽ có cái quần này thay thế anh làm bạn với cậu. Ngày đó cậu nhớ mặc nó, nhất định sẽ bộc lộ tài năng.”

    Lý Thượng vẻ mặt ghét bỏ: “Anh… cái này bao nhiêu ngày chưa giặt hả? Còn rách một lỗ to đây này.”

    “Cái hay ho ở đây… chính là trên cái lỗ này!” Hàn Đông giọng điệu vô cùng thần bí nói: “Tôi cho cậu biết, cái lỗ này, chính là cánh cửa đưa cậu tới giới giải trí!”

    Lý Thượng lười nghe hắn lèm bèm, cuộn cái quần lại ném qua một bên: “Tôi nhận là được chứ gì?”

    Buổi tối, lúc Lý Thượng đang ngủ say, đột nhiên một tiếng tát thanh thúy vang lên, bên má nóng như lửa đốt. Mở mắt ra, liền thấy Hàn Đông cưỡi trên người mình, hung thần ác sát gào vào mặt mình.

    “Đồ gay gú chết tiệt, muốn bên tao trọn đời hả? Để bố mày cắt chym mày cho chừa!”

    Lý Thượng vội vàng che chim, lại bị Hàn Đông đá một cước văng xuống giường.

    “Cút! Muốn chơi quy tắc ngầm với tao hả? Cửa nhỏ cũng không có!”

    Nếu không phải Diệp Thành Lâm nói người mộng du đột nhiên bị đánh thức có thể sẽ mắc bệnh điên, Lý Thượng nhất định đã tát cho cái tên này mấy bạt tai, bộ anh nghĩ ai cũng muốn chơi quy tắc ngầm với anh hả?

    Hàn Đông cạy sàn nhà, lôi “ngũ tỷ muội” ra, trèo lên giường ôm vào lòng, lúc này mới thành thật nằm ngủ.

    Qua nửa giờ, Lý Thượng lặng lẽ đứng lên, nhón chân đi đến bên giường, đem con búp bê ngoài cùng ném xuống đất, mình thì chậm rãi nằm lên. Không ngờ, đầu vừa mới chạm vào gối, đã bị đạp cho lăn lông lốc trên đất.

    “Cút! Đừng hòng trèo lên giường ông mày!” Hàn Đông một bên mắng một bên đau lòng ôm lấy ‘Thú Thú’ bế lên giường.

    Vì thế, Lý Thượng chịu đựng một đêm nằm trên sàn nhà lạnh như băng.

    Chương 17: Đổi việc làm

    Ngày phỏng vấn, Lý Thượng dậy thật sớm, thay đồ mới chuẩn bị xuất phát. Lúc xoay người lấy túi xách, liền thấy Hàn Đông giơ cái quần rách của mình ra, hai mắt tròn xoe năn nỉ: “Thay cái này đi!”

    Lý Thượng không đành lòng phũ phàng nhiệt tình của Hàn Đông, nhét quần vào túi.

    “Tới nơi phỏng vấn tôi sẽ thay.”

    Lý Thượng vừa đi, Hàn Đông cũng ngủ không được, vuốt vuốt mớ tóc xoăn lộn xộn, giống như một con chó săn vịt (chó Toy Poodle*) loại lớn ‘bò’ vào phòng Diệp Thành Lâm, hai mắt mệt mỏi rầu rĩ chen lên giường.

    Diệp Thành Lầm vỗ vỗ sau gáy hắn hỏi: “Sao cậu không đi cùng hắn?”

    “Em muốn rời xa khỏi cái vòng luẩn quẩn này.”

    Diệp Thành Lâm hoàn toàn không cho là thực, còn trêu chọc nói: “Không phải hai ngày trước còn có dự cảm mình sẽ nổi tiếng sao? Sao giờ lại quay đầu tuyên bố rút lui rồi?”

    Hàn Đông đương nhiên không có mặt mũi nào nói ra sự thực, chỉ đành bất đắc dĩ đáp: “Chán.”

    “Cậu mà cũng có lúc biết chán?”

    Diệp Thành Lâm từ lúc quen biết Hàn Đông, hắn đã kiên cố đóng cọc tại cửa trường quay Bắc Ảnh, ba năm như một ngày. Diệp Thành Lâm nghĩ, Hàn Đông đã bỏ ra bao nhiêu nhiệt huyết cùng tình cảm mãnh liệt đối với giới văn nghệ, sẽ không thể chỉ vì một bức tường chắn ngang mà bỏ cuộc.

    “Anh nghĩ dùm em, coi em còn tài nghệ gì không?” Hàn Đông buồn rầu.

    Diệp Thành Lâm hỏi: “Tiền tiết kiệm của cậu bao nhiêu?”

    Hàn Đông móc ra mấy đồng tiền lẻ rải lên giường: “Tám mươi bảy tệ ba đồng, trong thẻ xe buýt còn mười hai tệ bảy, cộng lại vừa đúng một trăm.”

    “…” Hỏi cũng như không.

    “Vậy cậu có bằng cấp… À quên, chưa tốt nghiệp trung học cơ sở…”

    Hàn Đông đặc biệt cường điệu: “Thơ Đường ba trăm bài cứ việc kiểm tra.”

    “Ai thèm cái thứ đó của cậu?” Diệp Thành Lâm lại nghĩ nghĩ: “Đúng rồi, cậu không phải biết coi bói sao?”

    “Cái đó chỉ là nghề tay trái, hơn nữa, bây giờ bọn giang hồ bịp bợm đầy rẫy, làm bại hoại thanh danh mấy người coi bói tụi em rồi, cái chén cơm này càng ngày càng khó ăn .”

    Diệp Thành Lâm bất đắc dĩ tỏ vẻ: “Vậy cậu cũng chỉ có thể đi bốc vác.”

    “Anh nói đi bốc vác làm culi ở mấy công trường xây dựng ấy hả? Nghĩ sao vậy? Cái dáng người này, cặp giò này, thân thể tốt đẹp thế này sao không được trọng dụng chứ?”

    “Chứ giờ sao? Bây giờ chỗ nào nhận người không cần bằng cấp? Có nhiều đơn vị thi công còn yêu cầu bằng chính quy kìa, không phải muốn làm culi bốc vác là được đâu.”

    Hàn Đông dúi đầu vào trong nệm, thở một hơi thật dài.

    “Trạm xe XX, mời cậu quét thẻ xuống xe.”

    Lý Thượng vừa bước chân ra, lái xe đã đóng cửa lại, túi xách Lý Thượng còn bị kẹp bên trong, vội vàng hô to với tài xế: “Ặc, bác ơi, túi cháu bị kẹt rồi, mở cửa giúp cháu…”

    Còn chưa nói xong, tài xế đã khởi động xe, Lý Thượng lảo đảo chạy theo. Sau đó xe đột nhiên phanh lại, Lý Thượng chưa kịp đứng vững cửa xe liền mở ra, cả người bật ngửa ra phía sau. Mất thăng bằng, té vào một vũng bùn, càng tà môn chính là, áo hoàn toàn không có việc gì, nhưng quần thì bẩn đến thảm hại.

    Đệt! Có phải cái tên thối Hàn Đông đó nguyền rủa mình?

    Lý Thượng âm thầm cắn răng, quần Hàn Đông cho hắn mặc dù bị rách, nhưng ít nhất cũng coi như có cá tính, còn quần bẩn như vậy mới hết thuốc chữa.

    Rơi vào đường cùng, hắn chỉ có thể thay quần của Hàn Đông.

    Chương 18: Rất cảm ơn!

    Nơi phỏng vấn là ở sảnh của công ty, Lý Thượng tới sớm, đại sảnh lớn như vậy mà chỉ thưa thớt có vài người, đa phần đều là nhân viên công tác.

    “Ê, giúp một tay với, chuyển cái bàn này qua bên kia.” Một người gọi Lý Thượng.

    Lý Thượng nghĩ thầm, dù sao cũng đang nhàn rỗi, liền giúp mấy người tạp vụ sắp xếp lại nơi phỏng vấn.

    Nửa giờ sau, người lục tục kéo tới , ngoại trừ mấy người diễn viên quần chúng được chọn tới, còn có sinh viên trong nghành, người mẫu, các đơn vị liên quan, thân ai cũng đều mặc nhãn hiệu nổi tiếng, khí khái bức người. Thậm chí còn có người như đi ‘chuyển nhà, vệ sĩ, trợ lý, chuyên gia trang điểm trái hô phải ủng đi theo.

    Nhìn một lượt hết những người này, Lý Thượng tự đánh giá chính mình, nhất là cái quần rách, quê muốn chết.

    Lúc xếp hàng lấy số báo danh, một cậu trai dễ nhìn đứng trước Lý Thượng cỡi áo khoác bộ âu phục hiệu Armani ra, quay đầu lại nhét vào tay Lý Thượng, nói: “Phiền cậu cầm giúp tôi.”

    “Tôi sao?” Lý Thượng kinh ngạc.

    Cậu trai dễ nhìn chớp chớp mắt: “Chẳng lẽ còn có người khác sao?”

    Lý Thượng quơ quơ thẻ báo danh trong tay: “Tôi cũng đang xếp hàng.”

    “Thật ngại quá, người anh em, vừa rồi thấy cậu khuân cái bàn, tưởng là người tạp vụ…”

    Lý Thượng mím môi, làm như nghe không thấy.

    Xếp hàng hơn hai mươi phút, cuối cùng mới đến phiên Lý Thượng, hắn vội vàng nộp thẻ báo danh và hồ sơ lên.

    Nhân viên đăng ký chìa tay ra: “Cái khác đâu?”

    “Cái khác gì?” Lý Thượng mơ hồ.

    “Không phải đã thông báo các cậu mang theo ảnh chụp toàn thân, nửa người dưới, với ảnh đặc tả chân sao?”

    “Tôi không biết…” Lý Thượng vội vàng lấy điện thoại ra xem, phát hiện mình cài chế độ tự động chặn số lạ.

    Nhân viên đăng ký trực tiếp phất tay: “Người tiếp theo.”

    Lý Thượng không muốn đi: “Anh à, anh có thể châm chước một chút không…”

    “Sau này cậu sẽ có cơ hội thôi, tôi thấy cậu lần này chuẩn bị không được đầy đủ lắm.” Ý ở ngoài lời, cho dù cậu có chuẩn bị đầy đủ cũng chưa chắc sẽ được chọn.

    Lý Thượng bị người phía sau không khoan nhượng đẩy ra, hắn vẫn không hết hi vọng, định nhanh chóng ra ngoài chụp hình, chắc là vẫn kịp.

    Lương Cảnh vừa mới xuống xe, liền thấy một người hấp tấp lao ra cửa. Hắn không nhìn thấy cái khác, chỉ thấy chỗ đầu gối Lý Thượng lộ ra một miếng thịt, huyết áp nhất thời tăng lên.

    “Mau bắt hắn lại cho tôi!”

    Lý Thượng đỏ mặt tía tai gào lên: “Tránh ra, tôi còn có việc gấp!”

    Tâm tư Lương Cảnh mấy ngày nay vì chuyện tìm người mà hao mòn, ‘máy quét hình người’ đã bị liệt, năng lực đánh giá cũng giảm xuống. Hơn nữa dáng người Lý Thượng và Hàn Đông rất giống nhau, Lý Thượng lại mặc cái quần ‘manh mối’ mà Lương Cảnh nhớ thương mấy ngày nay, Lương Cảnh kích động tới mức không kịp suy xét gì nhiều.

    “Cậu có việc gấp gì?” Tiểu Văn hỏi Lý Thượng.

    “Đi thử vai cần ảnh chụp, tôi phải nhanh chóng đi chụp, chậm một chút sẽ không kịp mất!”

    Lương Cảnh khom người xuống, đem miếng vải rách đắp lên lỗ thủng trên quần Lý Thượng, nháy mắt lộ ra nụ cười tươi rói như tránh được một kiếp.

    “Còn chụp cái gì nữa? Chính là cậu.”

    Lý Thượng vẻ mặt mờ mịt: “Cái gì chính là tôi?”

    Tiểu Văn vỗ vỗ vai Lý Thượng: “Thay bọn tôi cám ơn cha mẹ cậu.”

    “Cảm ơn cha mẹ tôi?” Lý Thượng càng hồ đồ.

    Tiểu Văn gật đầu: “Rất — cảm — ơn — .”

    Lý Thượng còn chưa rõ tình huống gì đang xảy ra, đã bị người áp giải lên xe.

    Chương 19: Hắn không phải thứ tốt gì!

    Hơn 10 giờ tối, Hàn Đông đi bụi về, liền thấy Lý Thượng đang dọn đồ. Hơn nữa dọn sạch sẽ hơn cả ngày thường, toàn bộ đồ dùng cá nhân của Lý Thượng đều để hết vào một cái vali.

    “Cậu muốn chuyển nhà?” Hàn Đông hỏi.

    Lý Thượng vui sướng lộ rõ trên mặt: “Anh đoán coi.”

    Hàn Đông thấy Lý Thượng rất vui vẻ, thử đoán: “Ý của cậu là… Cậu được chọn rồi hả?”

    “Ha ha ha… Người anh em, rất cảm ơn anh vì cái quần!” Lý Thượng kích động túm chặt tay Hàn Đông, kể lại các loại ‘kinh hỉ’ gặp được ngày hôm nay, Hàn Đông nghe mà mơ hồ: “Không phải lừa đảo đi?”

    “Tôi có cái gì đáng để lừa ? Không có tiền cũng không có sắc.”

    Hàn Đông ngẫm lại thấy cũng đúng.

    Lý Thượng nhịn không được hả hê: “Anh có biết trong Bắc Ảnh có bao nhiêu người tốt nghiệp mà không được chọn không? Mười lăm vạn! Tôi một tên không có bối cảnh, không có kinh nghiệm, lại học khoa tự nhiên thế mà cũng được nhìn trúng!”

    Trong lòng Hàn Đông chua lè: “Dạ, em ngồi xổm năm năm cũng chưa ngồi ra cái kiểu đó, anh hai mới năm ngày đã được .”

    “Còn không phải công lao chỉ điểm của đại sư ngài!” Lý Thượng vẻ mặt nịnh hót: “Trở về tôi phải đem cái quần kia đi cúng mới được!”

    Hàn Đông hừ hừ nói: “Không cần phải dọn lẹ như vậy đi? Sao? Chê chỗ này của tôi thấp kém hả?”

    “Nghĩ đi đâu vậy? Do nền tảng của tôi quá kém, cần ba tháng huấn luyện, không được tiếp xúc với bên ngoài, hoàn toàn bị phong bế, chỉ có thể ở lại ký túc xá của công ty.”

    “Vậy đêm hôm cậu cũng không cần gấp gáp như thế chứ! Ngày mai dọn không được sao?”

    Lý Thượng bất đắc dĩ nhưng lại càng hưng phấn: “Tối hôm nay tôi phải ở công ty, vì sáng mai phải gặp lãnh đạo cấp cao. Anh có biết Vương Trung Đỉnh không? Cái người trên bìa tạp chí 《giải trí Kinh Thượng》 ấy —— tổng giám đốc của tập đoàn điện ảnh và truyền hình Trung Đỉnh! Ngày mai tôi sắp được gặp anh ta, trời ạ, cứ như đang mơ vậy!”

    Nghe nói thế, vị chua trong lòng Hàn Đông biến đi đâu mất, không chỉ không chua, mà còn như ăn trúng mật, ngọt ngào chưa từng thấy. Hắn chậm rì rì cọ Lý Thượng mấy cái, nhỏ giọng nhắc nhở: “Cái tên Vương Trung Đỉnh kia không phải thứ tốt gì, cậu tốt nhất nên đề phòng một chút.”

    “Vậy hả? Hôm nay tôi còn đặc biệt lên mạng tìm thông tin, danh tiếng của Vương tổng trong giới rất tốt!”

    Hàn Đông cắt lời: “Mấy chuyện trên mạng đáng tin sao? Toàn là mướn thuỷ quân viết thôi.”

    “Vậy sao anh biết?”

    Hàn Đông nghĩ nửa ngày mới thốt ra một câu: “Tướng mạo hắn không tốt!”

    Nói tới tướng mạo, Lý Thượng nhớ tới một chuyện: “Đúng rồi, anh biết đoán chữ, đặt tên dùm tôi được không?”

    “Ừ.”

    “Vậy giúp tôi tìm cái tên nào có thể mang tới vận may trên con đường nghệ danh đi.”

    Hàn Đông thuận miệng nói:”Lý Thiên Bang.”

    “Đặt nhanh vậy?”

    Hàn Đông cười một tiếng: “Từ ngày đầu tiên ở chung với cậu tôi đã nghĩ ra rồi, chờ khi hai ta trở thành siêu sao, một người Lý Thiên Bang, một người Hàn Thiên Vương, thật khí phách!”

    Lý Thượng đang định nói gì đó, di động đột nhiên vang lên.

    “Xe công ty tới đón, đã đến dưới lầu rồi, tôi phải đi thôi, sau này thường xuyên liên lạc nhé!”

    Hàn Đông đứng ở cửa sổ nói vọng ra: “Chờ khi cậu có tiền rồi, đừng quên có người anh em này đấy!”

    “Không quên anh được đâu!” Lý Thượng nói xong liền vội vàng chui vào xe.

    Hàn Đông nhe răng, xem cái đức hạnh trở mặt không thân quen của cậu kìa!

    Chương 20: Nghiệt duyên trời định!

    Trước khi gặp Vương Trung Đỉnh, Lương Cảnh đã từng dặn dò Đào Duẫn Duẫn về ‘năm điều cấm’, bây giờ thuật lại không thiếu một chữ cho Lý Thượng.

    Lý Thượng ngây người hồi lâu mới hỏi: “Sao anh lại biết Hàn Đông?”

    “Hàn Đông?” Lương Cảnh không hiểu nổi tư duy lô-gích của Lý Thượng.

    Lý Thượng gật đầu: “Đúng vậy, người anh nói tới không phải Hàn Đông sao?”

    “Cái gì mà Hàn Đông Hàn Tây ?” Lương Cảnh phát bực khi Lý Thượng cứ ngắt lời mình: “Tôi đã nói với cậu các loại tính cách mà Vương tổng ghét nhất, chứ không phải nói cụ thể người kia!”

    “Nhưng mấy cái đó với Hàn…”

    Lương Cảnh cường ngạnh cắt ngang: “Cậu chưa tỉnh ngủ phải không?”

    Lý Thượng trong lòng vẫn còn nghĩ linh tinh: Hoàn toàn tỉnh ngủ mà…

    Lương Cảnh gọi điện cho Vương Trung Đỉnh: “Vương tổng, ngài bây giờ có rảnh không?”

    “Hôm nay tôi đều ở bên ngoài cả ngày.”

    “Vậy à…” Lương Cảnh bất đắc dĩ: “Còn định cho ngài một kinh hỉ đây.”

    “Không cần gấp, thời gian còn ba ngày nữa, vừa hết hạn, cho dù anh không đưa lên cửa tôi cũng sẽ qua tìm.”

    Lương Cảnh cúp điện thoại nói với Lý Thượng: “Trở về nghỉ ngơi đi.”

    “Không… Không gặp?”

    “Bữa khác gặp.”

    Hàn Đông ngày đầu tiên đi làm ‘culi’, tuy rằng việc không nhiều lắm nhưng chỉ toàn việc lặt vặt, chạy việc chung quanh cho người ta, được nửa ngày liền mệt muốn chết. Thật vất vả mới chịu đựng được đến giờ cơm trưa, Hàn Đông đặt mông ngồi dưới đất, bưng hộp cơm ăn như hổ đói.

    Người anh em ngồi bên cạnh Hàn Đông cười hỏi: “Trước kia chưa từng làm lao động chân tay sao?”

    Hàn Đong gật gật đầu: “Trước kia là diễn viên.”

    “Ồ? Vậy cũng quá chênh lệch như mực nước của lòng sông so với mặt biển rồi.”

    “Một diễn viên quần chúng, mực nước vốn cũng không khác gì lòng sông so với mặt biển rồi.”

    “Cũng đúng, nhưng dù sao cũng đều phục vụ cho ngành điện ảnh và truyền hình, không phải sao?”

    Khóe miệng Hàn Đông dính đầy dầu mỡ giật giật mấy cái: “Anh nói quá rồi, tôi với ngành điện ảnh và truyền hình không có một cọng lông quan hệ.”

    “Sao lại không? Công trình quy hoạch lần này chính là trụ sở công ty điện ảnh và truyền hình đó!”

    Tay cầm đũa của Hàn Đông chợt dừng lại: “Tôi là đang góp sức xây một cái trụ sở công ty điện ảnh và truyền hình?”

    “Trên bảng hiệu kia có viết kìa.” Người anh em chỉ chỉ.

    Hàn Đông quay đầu liền bị một dòng chữ rõ to treo trên cột đập vào mắt: Tập đoàn điện ảnh và truyền hình Trung Đỉnh.

    Đệt! Sao là vơ trúng ngay công trường do công ty bọn họ đầu tư vậy?!

    Lưng Hàn Đông bốc lên khí lạnh, tâm tình bắt đầu run rẩy. Nhưng nơi này tiền lương trả theo ngày, nếu bây giờ nghỉ, cũng có nghĩa công sức làm việc cả buổi sáng mất trắng. Nghĩ đến một trăm đồng sắp tới tay, Hàn Đông lại do dự.

    Vương Trung Đỉnh hẳn là sẽ không tới chỗ này đâu. Cho dù có tới, cũng không nhất định phải là ngày hôm nay đi? Hàn Đông hai mắt lóe tinh quang, đúng rồi, Lý Thượng nói hôm nay nó đi gặp Vương Trung Đỉnh, ha ha ha… Vậy mình không cần lo lắng rồi!

    “Vương tổng, chúng ta qua bên kia nhìn xem, cẩn thận phế liệu dưới chân…”

    Hàn Đông vừa mới ném hộp cơm vào thùng rác, đi ngang qua nơi lãnh đạo công ty tới thị sát cách đó không xa, khi nhìn thấy cái mặt người đàn ông dám lên bìa tạp chí mà không photoshop, hai cái chân nhỏ bắt đầu điên cuồng run rẩy.

    Bộ muốn đuổi tận giết tuyệt tôi sao hả?!!

    Hàn Đông phát điên, chạy cũng chạy không được, lỡ đâu chạy trốn nổi bật quá liền bị Vương Trung Đỉnh tóm lấy cưỡng hôn thì làm sao bây giờ? Biện pháp duy nhất chỉ có trốn. Trốn làm sao? Trước mắt chỉ có thùng rác, nhảy vào lúc chui ra khẳng định sẽ bị một đám ruồi bọ đâm thọt. Đang sốt ruột, đột nhiên nhìn thấy một cái miệng giếng cách đó ba thước.

    Dựa vào hai cái chân dài của mình, chống vào thành giếng hẳn là không thành vấn đề đi? Chỉ cần chống đỡ đến khi hắn đi xa là được.

    Đang nghĩ ngợi, ánh mắt Vương Trung Đỉnh đột nhiên quét tới nơi này.

    Không ổn!! Hàn Đông vì tránh tình huống ‘nhất kiến chung tình’ dứt khoát nhảy xuống.

    Kết quả, lần này đi, là đi luôn…

    Thuộc truyện: Phong Mang