Phong mang – Chương 261-270

    Thuộc truyện: Phong Mang

    Chương 261: Phương pháp nhéo của nhà họ Vương

    Cái này, Du Minh ngăn như thế nào cũng đều không nổi nữa.

    Hạ Hoằng Uy túm lên áo Hàn Đông, giống xử trí một con tử cẩu, không khoan nhượng kéo ra bên ngoài.

    “Ai nha ai nha, anh đừng nóng như vậy, người mộng du bị đánh thức sẽ hóa điên.” Du Minh đuổi theo phía sau khuyên.

    Hạ Hoằng Uy quay sang lộ ra một nụ cười giống như lệ quỷ.

    “Yên tâm đi, hắn nếu là không điên, lão tử cũng sẽ đem hắn làm đến điên!”

    Du Minh, “…”

    Phịch một tiếng, cửa xe đóng lại.

    Hàn Đông trực tiếp bị mang đến “Lò sát sinh”.

    Tây Tây không biết từ đâu vọt ra, ở phía sau xe vừa khóc vừa đuổi theo.

    Hàn Đông nhắm mắt gầm lên giận dữ: “Mau ngăn nhi tử của tôi lại a! Nếu bị ngã đau lão tử nêm chết các người!”

    Mới vừa nói xong, chính mình liền bị đẩy ngã xuống ghế.

    Cho dù như vậy, Hàn Đông cũng vẫn không mở mắt.

    Thời điểm Vương Trung Đỉnh chạy tới, Hạ Hoằng Uy đã sớm không thấy bóng rồi, y chứng kiến Tây Tây khóc đến thê thảm, đành trước tiên dỗ dành mẫy câu.

    “Ba ba giúp con tìm trở về.”

    Tây Tây híp hai mắt sưng đỏ gật gật đầu: “Không thể để cho chú ấy lại bị người mang đi nữa.”

    Thần kinh mẫn tuệ của Vương Trung Đỉnh lập tức bắt giữ tới cái chữ “lại” kia.

    “Cái gì gọi là lại bị người mang đi?”

    “Thúc thúc lúc nhỏ đã bị người ta mang đi.”

    Vương Trung Đỉnh thần kinh căng thẳng: “Làm sao con biết?”

    Tây Tây không nói nữa, cuộn người trong lòng Vương Trung Đỉnh thở đều đều. Trên thực tế vừa rồi vẫn chưa có thật sự tỉnh, cả quá trình đuổi theo xe đều là mộng du.

    Vương Trung Đỉnh giao Tây Tây cho Du Minh trông giữ, bản thân vội vàng đuổi theo xe Hạ Hoằng Uy.

    Trong lúc Du Minh ôm Tây Tây, Tây Tây thỉnh thoảng còn giãy mấy cái, miệng thì thào thúc thúc, thúc thúc, tiểu tay đã bấu chặt thành mấy bông hoa trên chiếc áo sơ mi cao cấp của Du Minh.

    Du Minh kinh ngạc, không phải nói “Không thân” sao? Nhìn điệu bộ này giống như là “Không có hắn không được” a?

    Hạ Hoằng Uy đưa Hàn Đông đến một hội sở, vào phòng liền lột quần hắn, kết quả roi da cũng đã vung lên, lại sửng sốt hạ xuống không nổi nữa.

    Kháo! Chân dài xinh đẹp như vậy làm gì?

    Hạ Hoằng Uy hoàn hồn lại, tiếp tục giương roi da lên.

    Kết quả trong nháy mắt quất xuống lại dừng.

    Thật sự là không hạ thủ nổi a!

    Tựa như đang đem một trân bảo cận tồn trên đời phá hủy. Trừ bỏ tâm lý văn vẹo, ai lại có thể làm ra loại chuyện thất đức này?Vì thế, Hạ Hoằng Uy đổi sang phương pháp nhéo.

    Một mặt có thể trút căm phẫn, một mặt còn có thể thử tiếp xúc chút.

    Kết quả, Hàn Đông đau đến gào khóc vẫn nhất quyết không tỉnh.

    Hạ Hoằng Uy oán thầm: nếu cứ không tỉnh, chẳng phải nhéo vô ích?

    Vì thế, Hạ Hoằng Uy lại tăng thêm lực.

    Kết quả, Hàn Đông tựa như tự mở ra hình thức bảo hộ, vô luận đau đến bao nhiêu thảm thiết, chính là mắt vẫn không mở.

    Ta không tin trị không được ngươi!

    Hai cái gọng kìm của Hạ Hoằng Uy vừa muốn phát uy, chợt nghe một trận tiếng ồn ào bên ngoài, tiếp theo cửa bị đá văng, Vương Trung Đỉnh bước nhanh tiến vào.

    Chứng kiến trên đùi Hàn Đông xanh một khối tím một khối thảm đến cực điểm, Vương Trung Đỉnh cảm giác như chính là tim mình đang bị người mạnh nhéo mấy cái, sắc mặt nháy mắt theo nhan sắc của “đôi chân bảo bối” kia ra đi.

    “Ai cho cậu nhéo?” Vương Trung Đỉnh rống to.

    Hạ Hoằng Uy mặt không đổi sắc: “Lão tử nhéo hắn là nhẹ, không chặt hai cái chân này đã là không tồi rồi.”

    “Có ý gì?” Vương Trung Đỉnh hỏi.

    Hạ Hoằng Uy đem bao nhiêu “Chuyện tốt” của Hàn Đông một năm một mười thuật lại.

    “Vậy thì thế nào?” Vương Trung Đỉnh lơ đễnh, “Đây là ân oán cá nhân bọn họ, đương sự người ta cũng chưa nói gì, cậu chỉ là anh họ làm loạn cái gì?”

    “Làm loạn?” Hạ Hoằng Uy cũng nóng nảy, “Đó là đệ đệ tôi, hơi kém bởi vì hắn mà chết! Tôi có thể ngồi yên không ý đến?”

    Trên thực tế Vương Trung Đỉnh cũng thật sự chột dạ, nhưng mà không có biện pháp, đau lòng quá lớn, lúc này y chỉ có thể lựa chọn không nói lý lẽ, một quyền hướng tới bụng Hạ Hoằng Uy.

    Hạ Hoằng Uy tránh không kịp, mặt đều đau đến méo mó.

    “Cậu con mẹ nó cũng dám động thủ với tôi?” Hạ Hoằng Uy túm lên cổ áo Vương Trung Đỉnh giận dữ hét.

    Vương Trung Đỉnh châm biếm lại: “Không có biện pháp, em ấy là vợ tôi, tôi không thể đứng nhìn không can thiệp.”

    Hạ Hoằng Uy hung hăng gật đầu: “Được, được, cậu có dũng khí!” Lại một quyền trả trở về.

    Vì thế, hai người nhanh chóng biến thành đánh nhau.

    Bảo tiêu bên ngoài nghe được động tĩnh, vội vàng xông tới khuyên, thật vất vả mới đem hai người đang lửa giận ngùn ngụt này tách ra.

    “Vương Trung Đỉnh, cậu con mẹ nó không còn thuốc chữa!” Hạ Hoằng Uy chà xát máu ở khóe miệng, không cam lòng mắng.

    Vương Trung Đỉnh thoảng như không nghe thấy, trực tiếp mặc quần vào cho Hàn Đông, dùng bả vai bị thương vác hắn ra ngoài.

    Mà trong lúc đó, Hàn Đông vẫn thủy chung không tỉnh.

    Vương Trung Đỉnh một bên nghiến răng nghiến lợi một bên lại đau lòng không thôi, y không rõ Hàn Đông vì cái gì bị kích thích lớn như vậy cũng vẫn không tỉnh lại.

    Chẳng lẽ thật sự là sợ tỉnh dậy sẽ cảm nhận được đau đớn, cho nên mở ra hình thức tự bảo hộ?

    Đang nghĩ ngợi, Hàn Đông liền tỉnh lại rồi.

    Đau lòng trong mắt Vương Trung Đỉnh vèo thu hồi, sắc mặt cũng hạ nhiệt nhanh chóng.

    “Em thật đúng là biết tỉnh?”

    Hàn Đông vẻ mặt mờ mịt: “Làm sao vậy?”

    Vừa hỏi xong liền gục xuống hít sâu một hơi: “Chân em bị sao vậy? Ai nha, sao đau như vậy?”

    Vương Trung Đỉnh nghi hoặc: “Em thật không nhớ rõ sao?”

    “Nhớ rõ cái gì?”

    Vương Trung Đỉnh cẩn thận quan sát biểu tình Hàn Đông, phát hiện không có dấu vết gì giả tạo.

    Lúc này, Vương Trung Đỉnh đột nhiên nghĩ đến cái câu “Không thể để cho chú ấy lại bị người mang đi” của Tây Tây, nháy mắt huyết áp tăng vọt.

    Chẳng lẽ thân thế đích thực của Hàn Đông ở ngay trong đầu của hắn, chỉ là bị tự hắn giấu đi!

    Dạo này tôi thật là điên quá =.=

    Vì thế, Hạ Hoằng Uy đổi sang phương pháp nhéo.

    Một mặt có thể trút căm phẫn, một mặt còn có thể thử tiếp xúc chút.

    Kết quả, Hàn Đông đau đến gào khóc vẫn nhất quyết không tỉnh.

    Hạ Hoằng Uy oán thầm: nếu cứ không tỉnh, chẳng phải nhéo vô ích?

    Vì thế, Hạ Hoằng Uy lại tăng thêm lực.

    Kết quả, Hàn Đông tựa như tự mở ra hình thức bảo hộ, vô luận đau đến bao nhiêu thảm thiết, chính là mắt vẫn không mở.

    Ta không tin trị không được ngươi!

    Hai cái gọng kìm của Hạ Hoằng Uy vừa muốn phát uy, chợt nghe một trận tiếng ồn ào bên ngoài, tiếp theo cửa bị đá văng, Vương Trung Đỉnh bước nhanh tiến vào.

    Chứng kiến trên đùi Hàn Đông xanh một khối tím một khối thảm đến cực điểm, Vương Trung Đỉnh cảm giác như chính là tim mình đang bị người mạnh nhéo mấy cái, sắc mặt nháy mắt theo nhan sắc của “đôi chân bảo bối” kia ra đi.

    “Ai cho cậu nhéo?” Vương Trung Đỉnh rống to.

    Hạ Hoằng Uy mặt không đổi sắc: “Lão tử nhéo hắn là nhẹ, không chặt hai cái chân này đã là không tồi rồi.”

    “Có ý gì?” Vương Trung Đỉnh hỏi.

    Hạ Hoằng Uy đem bao nhiêu “Chuyện tốt” của Hàn Đông một năm một mười thuật lại.

    “Vậy thì thế nào?” Vương Trung Đỉnh lơ đễnh, “Đây là ân oán cá nhân bọn họ, đương sự người ta cũng chưa nói gì, cậu chỉ là anh họ làm loạn cái gì?”

    “Làm loạn?” Hạ Hoằng Uy cũng nóng nảy, “Đó là đệ đệ tôi, hơi kém bởi vì hắn mà chết! Tôi có thể ngồi yên không ý đến?”

    Trên thực tế Vương Trung Đỉnh cũng thật sự chột dạ, nhưng mà không có biện pháp, đau lòng quá lớn, lúc này y chỉ có thể lựa chọn không nói lý lẽ, một quyền hướng tới bụng Hạ Hoằng Uy.

    Hạ Hoằng Uy tránh không kịp, mặt đều đau đến méo mó.

    “Cậu con mẹ nó cũng dám động thủ với tôi?” Hạ Hoằng Uy túm lên cổ áo Vương Trung Đỉnh giận dữ hét.

    Vương Trung Đỉnh châm biếm lại: “Không có biện pháp, em ấy là vợ tôi, tôi không thể đứng nhìn không can thiệp.”

    Hạ Hoằng Uy hung hăng gật đầu: “Được, được, cậu có dũng khí!” Lại một quyền trả trở về.

    Vì thế, hai người nhanh chóng biến thành đánh nhau.

    Bảo tiêu bên ngoài nghe được động tĩnh, vội vàng xông tới khuyên, thật vất vả mới đem hai người đang lửa giận ngùn ngụt này tách ra.

    “Vương Trung Đỉnh, cậu con mẹ nó không còn thuốc chữa!” Hạ Hoằng Uy chà xát máu ở khóe miệng, không cam lòng mắng.

    Vương Trung Đỉnh thoảng như không nghe thấy, trực tiếp mặc quần vào cho Hàn Đông, dùng bả vai bị thương vác hắn ra ngoài.

    Mà trong lúc đó, Hàn Đông vẫn thủy chung không tỉnh.

    Vương Trung Đỉnh một bên nghiến răng nghiến lợi một bên lại đau lòng không thôi, y không rõ Hàn Đông vì cái gì bị kích thích lớn như vậy cũng vẫn không tỉnh lại.

    Chẳng lẽ thật sự là sợ tỉnh dậy sẽ cảm nhận được đau đớn, cho nên mở ra hình thức tự bảo hộ?

    Đang nghĩ ngợi, Hàn Đông liền tỉnh lại rồi.

    Đau lòng trong mắt Vương Trung Đỉnh vèo thu hồi, sắc mặt cũng hạ nhiệt nhanh chóng.

    “Em thật đúng là biết tỉnh?”

    Hàn Đông vẻ mặt mờ mịt: “Làm sao vậy?”

    Vừa hỏi xong liền gục xuống hít sâu một hơi: “Chân em bị sao vậy? Ai nha, sao đau như vậy?”

    Vương Trung Đỉnh nghi hoặc: “Em thật không nhớ rõ sao?”

    “Nhớ rõ cái gì?”

    Vương Trung Đỉnh cẩn thận quan sát biểu tình Hàn Đông, phát hiện không có dấu vết gì giả tạo.

    Lúc này, Vương Trung Đỉnh đột nhiên nghĩ đến cái câu “Không thể để cho chú ấy lại bị người mang đi” của Tây Tây, nháy mắt huyết áp tăng vọt.

    Chẳng lẽ thân thế đích thực của Hàn Đông ở ngay trong đầu của hắn, chỉ là bị tự hắn giấu đi!

    Chương 262: Ngoại lệ

    Đang nghĩ ngợi, Hàn Đông bên kia lại mở miệng hỏi lần nữa.

    “Chân em rốt cuộc làm sao vậy?”

    Vương Trung Đỉnh trầm mặt không nói lời nào.

    Hàn Đông đột nhiên nghĩ ra gì đó, mạnh vỗ trán một cái.

    “Kháo, em sao lại ngủ mất đây? Nhất định là đi ra ngoài, nhất định là đi ra ngoài rồi…”

    Vừa nói vừa đau lòng tự vuốt ve đùi, vẻ mặt hổ thẹn.

    “Vẫn không thể bảo trụ cho hai ngươi a ~ ”

    Vương Trung Đỉnh bên kia ném tới không dưới hơn chục ánh mắt lạnh.

    Hàn Đông còn ưỡn mặt hỏi: “Anh cũng không giúp em ngăn cản chút sao?”

    Vương Trung Đỉnh thay đổi một giọng điệu nghiêm khắc.

    “Liền em làm ra cái loại chuyện thất đức kia, tôi còn giúp em ngăn cản? Tôi không tham gia nhéo em đã là vạn hạnh.”

    Hàn Đông bị trách mắng đến tang mi đáp mắt không lên tiếng.

    Qua hơn nửa ngày Vương Trung Đỉnh mới mở miệng hỏi: “Còn đau không?”

    Hàn Đông một bộ ta đau ta không nói, trả lời: “Không đau.”

    Vương Trung Đỉnh quả nhiên đau lòng gấp bội, ngữ khí nói chuyện lại nhu hòa.

    “Lại đây, tôi xem xem.”

    Hàn Đông ai ya nằm ngửa qua.

    Vương Trung Đỉnh nhìn trên đùi hắn loang lổ thâm tím, trong lòng thầm chửi mắng Hạ Hoằng Uy, đột nhiên nghe được một trận cười phóng túng của Hàn Đông.

    “Ha ha ha… Em nhớ ra một chuyện tốt.”

    Vương Trung Đỉnh biết chắc chắn sẽ không có chuyện tốt, nhưng vẫn thuận miệng hỏi: “Chuyện gì?”

    “Chân em này, chẳng phải có thể báo bảo hiểm rồi sao? Có phải không? Có phải không…”

    Vương Trung Đỉnh lạnh mặt trả lời: “Không hẳn, cấp độ tổn thương chưa đủ.”

    “Kia bao nhiêu mới có thể báo?”

    “Em nói trước chút xem em muốn báo bao nhiêu.” Vương Trung Đỉnh hỏi lại.

    Hàn Đông nghĩ nghĩ, nói: “Ít nhất phải một ngàn vạn đi, bằng không bảo hiểm này chẳng phải là vô dụng sao?”

    Vương Trung Đỉnh gật gật đầu: “Không thành vấn đề, tôi có thể giúp em hoàn thành nhiệm vụ này.”

    “Ai nha! Anh sao lại hoàn thành được?” Hàn Đông tò mò.

    Vương Trung Đỉnh liền đưa tay vươn lại đây.

    Chờ Hàn Đông ý thức ra đã quá muộn, hai cái gọng kìm đã hạ cánh trên đùi hắn, cũng đã ở trên mặt ấn ký vốn có kia, viết xuống một bút, màu mực càng đậm đặc hơn.

    “A —— ”

    Hôm sau, Hàn Đông xin đoàn phim một ngày nghỉ, an tâm dưỡng chân.

    Giữa trưa Vương Trung Đỉnh bận ở bên ngoài, Hàn Đông tự mình chạy đến nhà ăn phía dưới gọi cho y một phần đồ ăn.”Sư phụ, không cần bột gà, Vương Trung Đỉnh không ăn bột gà, dùng canh loãng là được.”

    “Đợi một chút, quá nhiều mỡ rồi, bỏ bớt một chút… Đúng đúng, lượng này là vừa.”

    “Cơm hôm nay độ dẻo không tồi.”

    “…”

    Đầu bếp bị Hàn Đông chỉ huy đến trán đều ướt mồ hôi rồi, vốn tưởng rằng Vương Trung Đỉnh không tự mình đến, đồ ăn này có thể nấu được thoải mái chút. Thế nào nghĩ đến gia hỏa Hàn Đông vô tim vô phế này, lại có thể đem những yêu cầu rườm rà kia đều nhớ kỹ.

    Cuối cùng cầm hộp cơm tình ý tràn đầy đi về văn phòng.

    Kết quả Vương Trung Đỉnh vừa mới mới đi tiếp khách từ bên ngoài trở về.

    Hàn Đông vừa ngửi mùi trên người Vương Trung Đỉnh, liền biết y đã ăn cơm rồi, vì thế nhanh nhẹn rút hộp cơm khỏi bàn ăn.

    Không ngờ, Vương Trung Đỉnh lại nói: “Dù sao cũng chưa ăn no, ăn chút nữa cũng không sao.”

    Trên thực tế Vương Trung Đỉnh ăn cơm chính là có nguyên tắc, mỗi bữa ăn lượng cơm bao nhiêu đều có tiêu chuẩn, vượt qua cái tiêu chuẩn kia, dù cho đồ ngon đến mấy cũng sẽ không thêm.

    Nhưng mà mọi việc đều có ngoại lệ.

    Hàn Đông lại luôn là cái ngoại lệ kia của Vương Trung Đỉnh.

    Ăn cơm xong, Vương Trung Đỉnh vừa muốn nghỉ trưa, Nhị Lôi lại gọi điện thoại đến.

    “Vương tổng, tìm được cha mẹ nuôi Hàn Đông rồi!”

    Vương Trung Đỉnh căng thẳng, “Ở đâu?”

    “Ngay tại vùng giao giới Nội Mông và Nga.”

    Giao giới Nội Mông – Nga… Vương Trung Đỉnh cân nhắc một trận, lại hỏi: “Bọn họ hiện tại ở đâu?”

    (Nội Mông Cổ, tên chính thức là Khu tự trị Nội Mông Cổ, thường được gọi tắt là Nội Mông, là một khu tự trị nằm ở phía bắc của Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Nội Mông có biên giới quốc tế với nước Mông Cổ độc lập và Nga)

    “Còn ở Nội Mông, tôi muốn đưa bọn họ đến Bắc Kinh, nhưng mà ngôn ngữ không thông, cần thêm thời gian khai thông rất lâu.”

    Vương Trung Đỉnh nói “Người không đủ tôi sẽ phái thêm qua, tóm lại nhất định phải mang bọn họ đến đây.”

    “Không thành vấn đề.”

    Ba ngày sau đó, cha mẹ nuôi Hàn Đông thật sự từ Nội Mông xa xôi đến đây.

    Vương Trung Đỉnh mới đầu không nói chuyện này cho Hàn Đông, sợ hắn nghĩ nhiều. Hiện tại cha mẹ của hắn cũng đã đến đây, Vương Trung Đỉnh khẳng định phải báo một tiếng.

    Hàn Đông phản ứng bình tĩnh đến thần kỳ.

    “Bọn họ đến đây làm gì?”

    Vương Trung Đỉnh nói: “Tôi bảo bọn họ tới.”

    “Anh bảo bọn họ tới làm gì? Bọn họ lại không thật sự nuôi em được mấy ngày, đã sớm không có tình cảm gì rồi.”

    Vương Trung Đỉnh nói: “Chỉ là muốn gặp thôi.”

    Hàn Đông khinh miêu đạm tả nói: “Vậy được rồi.”

    Hai người cùng đến phòng khách.

    Cha mẹ nuôi Hàn Đông một thân mộc mạc, da nhăn nheo mặt mũi già nua, ngồi ở trên ghế sa lon vẻ mặt câu nệ.

    “Người không cần khẩn trương, chúng tôi chỉ là muốn tâm sự mà thôi.”

    Cha mẹ nuôi Hàn Đông gật gật đầu, nói một loạt lời nói Vương Trung Đỉnh nghe không hiểu.

    Hắn đem ánh mắt chuyển sang Hàn Đông: “Em phiên dịch cho tôi.”

    Không ngờ, Hàn Đông rành mạch nói: “Em cũng nghe không hiểu.”

    “Một câu cũng nghe không hiểu sao?” Vương Trung Đỉnh hỏi.

    Hàn Đông gật gật đầu: “Một câu cũng nghe không hiểu.”

    Vương Trung Đỉnh không nhịn được nổi lên nghi ngờ, theo lý thuyết một người từ nhỏ lớn lên ở Nội Mông, hẳn là phải nghe hiểu tiếng bản địa a! Coi như sau này trưởng thành chuyển tới Bắc Kinh, cũng không đến nỗi đem ngôn ngữ cũ quên đến không còn một mảnh đi?

    Chương 263: Dâng lên

    Bởi vì khai thông khó khăn, Vương Trung Đỉnh chỉ hàn huyên với cha mẹ nuôi Hàn Đông một lúc. Trong đó họ không hề chủ động đề cập qua bất cứ chuyện gì của Hàn Đông, cũng không hỏi qua tình hình của hắn gần đây, giống như hoàn toàn thờ ơ.

    Lòng nghi ngờ của Vương Trung Đỉnh ngày càng nặng.

    Cho dù bọn họ ở tại vùng núi, không nắm được tình cảnh của Hàn Đông hiện tại. Nhưng hiện tại là đến Bắc Kinh, chứng kiến bộ dạng chỉn chu xinh đẹp của hắn, cũng ít nhất phải có chút bất ngờ đi?

    Cho dù bọn họ chỉ là cha mẹ nuôi trên danh nghĩa, không cần đến nghĩa vụ phụng dưỡng. Nhưng nhìn thấy tình trạng công danh thăng tiến này của hắn, cũng sẽ có chút mong đợi đi?

    Nhưng mà bọn họ từ đầu đến cuối đều rất lãnh đạm.

    Ánh mắt nhìn Hàn Đông chỉ có xa lạ cùng khách khí.

    Bởi vì buổi chiều có việc bận phải ra ngoài, Vương Trung Đỉnh đành trước tiên an bài cha mẹ nuôi Hàn Đông đến khách sạn nghỉ ngơi.

    Kết quả chờ buổi tối trở về, biết Hàn Đông đã tự tiện đưa họ quay lại Nội Mông.

    Vương Trung Đỉnh lúc ấy liền nóng nảy: “Tôi còn chưa hỏi được gì, sao em đã đưa họ trở về rồi?”

    “Có cái gì có thể hỏi nữa? Em ở nhà họ chỉ là trên danh nghĩa mà thôi, căn bản là không có tình cảm gì, anh hỏi bọn họ còn không bằng hỏi thân thích lúc trước của em đó.”

    Hàn Đông không đề cập tới cái này thì thôi, nhắc tới Vương Trung Đỉnh càng tức giận.

    “Thân thích của em ở đâu? Lật hết cả Nội Mông, một người tìm cũng không ra!”

    Kết quả Hàn Đông so với y còn tức giận hơn, trực tiếp lớn tiếng với Vương Trung Đỉnh.

    “Anh thực sự đi tìm sao? Anh ăn no rửng mỡ a? Tìm bọn họ làm gì?”

    Mặt Vương Trung Đỉnh nháy mắt lạnh xuống.

    “Em nói cái gì?”

    Hàn Đông ngoan cố lớn tiếng: “Nói anh ăn no rửng mỡ! Chỉ sợ đám thân thích xem trọng tiền tài kia không quấn tới a? Muốn tìm việc cho em phải không?”

    Vương Trung Đỉnh cười lạnh: “Bản thân tôi còn hi vọng bọn họ quấn tới, vấn đề là đến hiện tại ngay cả cái bóng đều không có.”

    “Đáng đời anh.” Hàn Đông nói.

    Vương Trung Đỉnh đỏ ngầu mắt chất vấn: “Tôi đáng đời?”

    Nóng nảy của Hàn Đông lại nổi lên, mở miệng đều là chửi mắng.

    “Đúng rồi, anh con mẹ nó xứng đáng! Anh ăn no rửng mỡ!”

    Nói xong, không để cho Vương Trung Đỉnh thời gian trả lời, lập tức quay đầu bước đi.

    Không hề nghi ngờ, loại tức giận này của Hàn Đông duy trì không đến nửa giờ, đã hối hận đến xanh ruột rồi.

    Vì thế lại mặt dày đi tìm Du Minh.

    “Cái kia… Có thể cho tôi mượn chút tiền không?”

    Du Minh hỏi: “Mượn bao nhiêu?”

    “Ba trăm vạn đi.”

    Du Minh nhất thời nghẹn họng: “Ba trăm vạn? Kia còn có thể gọi là mượn ‘Chút’ tiền?”

    Hàn Đông cười nịnh: “Đây đối với lão Hạ nhà cậu mà nói, không phải là một chút thì là gì?”

    “Vấn đề là cậu tìm tôi vay tiền, tôi cũng không thể đi tìm anh ta đòi a!” Du Minh nghiêng qua liếc Hàn Đông một cái, “Cậu nói trước đã, vay tiền để làm gì?”

    “Tôi hai ngày trước thấy một cái đồng hồ đặc biệt đẹp, trong nhà vừa hay chưa có, liền muốn mua đến tặng cho Trung Trung.”

    Du Minh hừ lạnh một tiếng: “Người dâng ra coi như thôi, tiền cũng dâng lên nốt, cậu nói cậu đang tính làm gì đây?”

    Hàn Đông xun xoe cười: “Đây không phải tình huống đặc biệt sao…”

    “Tình huống đặc biệt gì?”

    Hàn Đông đem chuyện đã qua thuật lại đơn giản cho Du Minh, cuối cùng cảm khái nói: “Đây là đầu tiên tôi nhăn mặt với anh ấy, cậu không biết, lúc ấy bị tôi mắng đến tiểu mặt đều trắng bệch, nhìn đặc biệt đáng thương.”

    Du Minh không nghĩ ra, lấy loại phẩm hạnh này của Hàn Đông, Vương Trung Đỉnh nếu nhọc lòng giúp hắn tìm thân, hắn hẳn là cảm động đến rơi nước mắt mới đúng, như thế nào lại phát cáu đây?

    Hàn Đông nói: “Tôi cũng không biết vì cái gì, lúc ấy đầu óc nóng lên liền mắng ra, đại khái chính là sợ anh ấy bị người thân của tôi gây phiền toái đi, thân thích này của tôi mỗi người đều không phải đèn cạn dầu.”

    (không phải đèn cạn dầu: người không đơn giản, không dễ giải quyết được)

    “Nhưng cậu hiện tại cũng đã là người nổi tiếng rồi, cũng chưa thấy bọn họ lộ mặt qua a.”

    Hàn Đông nói: “Bọn họ ở vùng núi sâu, tin tức đặc biệt nghẽn. Hơn nữa tôi chính là đi lộ tuyến điện ảnh, thoát ly quần chúng.”

    Du Minh do dự chốc lát, gật gật đầu nói: “Được rồi, tôi giúp cậu gom.”

    Từ lần trước bị Hàn Đông và Vương Trung Đỉnh kết phường gây đả kích như vậy, Thái Bằng ở liền trong nhà, trọng tâm đều đặt ở công việc. Không chỉ có đem hai siêu sao Hồng Kông đưa vào dưới trướng, hơn nữa mua được bản quyền một bộ tiểu thuyết huyền nghi đang bán chạy nhất hiện nay, tính toán thừa dịp 《 Trộm Ảnh 2》 đại nhiệt, đầu tư quay phim truyền hình.

    (huyền nghi: loại gay gấn, hồi hộp, có nhiều tình tiết bất ngờ, giật mình)

    Cho nên qua loa tính ra, Thái Bằng cũng đã gần nửa tháng không gặp Hàn Đông rồi.

    Hôm nay gã đang đi trên đường, đột nhiên nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc ở cửa hàng đồng hồ.

    “Dừng xe!” Thái Bằng hướng lái xe nói.

    Xe dừng lại ở khoảng cách không xa cửa hàng, Thái Bằng qua kính xe thủy tinh dõi theo Hàn Đông.

    “Mập hơn.” Thái Thuận nói.

    Thái Bằng lắc đầu: “Không, chỉ là mặc nhiều hơn. Một cái thu khố một quần giữ nhiệt một cái quần len, ba tầng, cho nên chân có vẻ to hơn.”

    (thu khố là kiểu quần tất)

    “Làm sao anh biết?”

    Thái Bằng cười thần bí: “Tâm hồn cảm nhận được.”

    Thái Thuận nghi ngờ: “Hôm nay rất ấm, hắn cần phải mặc nhiều như vậy sao?”

    Thái Bằng chỉ cười không nói.

    Hàn Đông bên kia vừa ở một bên đổ mồ hôi vừa bức xúc: “Cái trứng, càng sống càng như trẻ con, không có Vương Trung Đỉnh, ngay cả con mẹ nó quần áo cũng không thể phối.”

    Chương 264: Một lời khuyên

    Đang nghĩ ngợi, xe Vương Trung Đỉnh liền từ cách đó không xa tiến lại đây.

    Thần kinh Hàn Đông lập tức cứng lại.

    Vương Trung Đỉnh lay mở cửa kính xe, hướng về phía Hàn Đông nói: “Lên xe.”

    Hàn Đông vẻ mặt thành khẩn, “Cái kia, anh không vào xem sao?” Chỉa chỉa tiệm đồng hồ phía sau.

    “Tôi bảo em lên xe.” Vương Trung Đỉnh vẻ mặt bình tĩnh.

    Được rồi… Hàn Đông đành phải ai ya chen vào.

    Kết quả sau khi lên xe, Vương Trung Đỉnh lại ra lệnh: “Cởi quần ra.”

    Hai má Hàn Đông lập tức bay lên hai luồng ráng đỏ.

    “Anh lại muốn ‘trừng phạt’ em a? Có thể về nhà nói sau không? Trên đường nhiều người như vậy…” giọng điệu dục cự còn nghênh.

    Vương Trung Đỉnh tức giận, “Ai muốn phạt em? Tôi là đem quần cho em thay, tự mình nóng còn không biết sao?”

    “A?…”

    Hàn Đông yên lặng không nói gì cởi quần len xuống.

    Sau khi thay quần áo xong, hai người cùng nhau xuống xe.

    Ánh mắt Thái Bằng nhìn vào Hàn Đông nháy mắt thay biến vị, khóe miệng cũng từ cong lên biến thành vòng xuống.

    “Tiểu nha đỉnh. Chỉ biết đi theo sau mông hắn.”

    (Tiểu nha đỉnh (小丫挺) từ ngữ xúc phạm, chửi người đạo đức giả)

    Mới vừa mắng xong, dư quang Vương Trung Đỉnh bên kia liền đảo qua, sau đó kéo bàn tay Hàn Đông lại.

    Đây là lần đầu tiên y công khai xác nhận với Hàn Đông ở trên đường.

    Hàn Đông như là bắt được cơ hội, đặc biệt nam tính hỏi thăm Vương Trung Đỉnh: “Có phải tay lạnh không? Em làm ấm cho anh.”

    Nói xong không đợi Vương Trung Đỉnh trả lời, liền dùng bàn tay đại nhiệt của mình bao lấy tay lạnh của Vương Trung Đỉnh, vô cùng tri kỷ đặt vào túi áo của mình.

    Thái Bằng hơi kém đem răng hàm cắn vụn.

    “Đến nỗi tức giận như vậy sao?” Thái Thuận lại ở một bên cố ý hỏi.

    Thái Bằng nói: “Lão tử hiện tại đến suy nghĩ thượng Vương Trung Đỉnh đều có rồi, cậu nói xem có giận hay không?”

    “Hắn có chỗ nào tốt? Trừ bỏ chân dài chút.”

    Thái Bằng sâu kín nói: “Một cái này, là đủ rồi.”

    Vào tiệm đồng hồ, Hàn Đông kéo Vương Trung Đỉnh đến trước màn hình hiển thị, chỉ vào một cái đồng hồ đeo tay hơn hai trăm chín mươi vạn hỏi: “Cái này thế nào?”

    Vương Trung Đỉnh thản nhiên trả lời: “Tạm đi.”

    Bình thường mà nói, “Tạm tạm” trong miệng Vương Trung Đỉnh đồng nghĩa “Phi thường đẹp”. Mà có thể khiến cho y nói thẳng ra “Phi thường đẹp”, cho đến tận bây giờ không gì qua nổi dáng người Hàn Đông.Hàn Đông không nói hai lời, trực tiếp đến quầy trả tiền.

    Vương Trung Đỉnh không phải người quan trọng tiền bạc, nhưng mà, một kẻ tinh thông tính kế chịu vì y mà “Đại đổ máu”, Vương Trung Đỉnh nói không cảm động nhất định là giả.

    Buổi tối trước khi ngủ, y phá lệ nói với Hàn Đông vài câu xuất phát từ nội tâm.

    “Đông tử, tôi muốn cùng em đi thật xa.”

    Hàn “tăng động” này lại làm bộ muốn bám lên.

    Vương Trung Đỉnh nắm lấy cánh tay của hắn, “Em trước tiên nghe tôi nói xong đã.”

    Hàn Đông không động đậy nữa.

    “Tôi truy xét thân thế của em, không chỉ là vì muốn đòi cho em một lời giải thích hợp lý, cũng là vì để củng cố tình cảm của chúng ta. Loại củng cố này không phải là nhất định phải được sự ủng hộ của bọn họ, mà là hi vọng chúng ta sẽ không không cần phải đề phòng bọn họ chém một đao ở giữa, em hiểu được ý của tôi không?”

    Hàn Đông gật gật đầu, “Em hiểu.”

    “Sau này phụ mẫu tôi cũng như vậy, em cũng phải qua đó giảng giải mong bọn họ tiếp nhận, quá trình này có lẽ cũng sẽ rất gian nan, nhưng chúng ta vẫn không thể trốn tránh.”

    “Em sẽ không trốn tránh, em Hàn Đông không sợ nhất chính là giằng co, có dũng khí phóng ngựa lại đây, xem ai lì hơn ai.”

    Vương Trung Đỉnh hừ cười một tiếng, “Em chính là hỗn.”

    (hỗn trong hỗn đản: vô lại)

    Hàn Đông đưa tay bắt một cái đến đũng quần Vương Trung Đỉnh, nhíu mày cười nói: “Không hỗn có thể bắt được anh sao?”

    Vương Trung Đỉnh xoay người đem Hàn Đông áp xuống dưới thân.

    Chờ Hàn Đông ngủ say, Vương Trung Đỉnh lại lôi chiếc đồng hồ kia ra, vuốt ve thưởng thức đến yêu thích không buông.

    Y đã sớm chú ý đến cái đồng hồ này, dạo vài lần quá các tiệm chuyên bán cũng chưa đặt được hàng, không biết Hàn Đông phải bỏ ra bao nhiêu trắc trở mới tìm được đến.

    Tạm thời không nói những thứ này đó, chỉ bằng vào Hàn Đông lần này hào phóng mở hầu bao, liền đủ bắt Vương Trung Đỉnh hiếm lạ một trận rồi.

    Đang cảm khái không thôi, Hàn Đông đột nhiên nhắm mắt bám lên người, một biểu cảm khổ haha.

    Biểu cảm khổ ha ha đây

    IMG​

    “Trung Trung a…”

    Vương Trung Đỉnh mơ hồ có dự cảm bất thường.

    “Em vì tặng anh cái đồng hồ này, đã chặn của Du Minh ba trăm vạn.”

    Mặt Vương Trung Đỉnh chuyển xanh, “Ý của em là muốn tôi giúp em trả đi?”

    “Nếu thuận tiện.” Hàn Đông nói.

    Vương Trung Đỉnh cắn răng, quả nhiên…

    Ba ngày sau, Lý Thượng cùng Chu Lê trở về đoàn phim.

    Hàn Đông sớm đã đến studio chờ đợi rồi, chờ Lý Thượng tới đây, lập tức xấu xa nghênh đón trước.

    “U, Lý đại công tử, nhiều ngày không gặp lại soái thêm a.”

    Lý Thượng trực tiếp đẩy hắn ra đi đến phòng hóa trang.

    Hàn Đông đuổi ở phía sau tiếp tục trêu chọc: “Hôm nay là vào bằng cách nào? Sẽ không phải lại là nhảy cửa sổ đi?”

    Lý Thượng mặt lạnh không nói lời nào.

    “Bất quá lấy bộ dạng ngày hôm nay của cậu, coi như nhảy cửa sổ cũng có thể mê đảo một đám fan thiếu não. Bất quá ngày đó còn có chút mất hình tượng, cậu nói phóng viên kia có phải cố ý hay không? Nhất định đem ảnh chụp nhăn miệng nhe răng, lật móng lộ chân đăng báo, hắn…”

    “Cậu có thôi hay không?” Lý Thượng ngắt lời, “Có phải muốn tôi đem băng ghi hình màn tình cảm mãnh liệt ngày đó gửi đến Nhật Bản xuất hàng hay không?”

    Hàn Đông mặt không thay đổi sắc tâm không run, “Không thành vấn đề a, còn có thể mượn dịp này vang danh một nước.”

    Lý Thượng ớn lạnh, “Thật không phải người bình thường.”

    “Cậu nhìn lén người khác làm chuyện đó, là người bình thường sao?”

    Lý Thượng nói: “Người nhìn lén chủ yếu là Chu Lê, tôi đối với nam nhân và nam nhân căn bản không có hứng thú.”

    Hàn Đông hừ cười một tiếng, “Anh em tặng cậu một lời khuyên.”

    “Cái gì?”

    “Cậu không giả bộ, cũng không có ai bảo cậu là JB đâu.”

    “…”

    (JB là gì chắc biết hết rồi chứ hả:))))) có cần ảnh minh họa k)

    Chương 265: Xuất diễn

    Không đầy một lát, Chu Lê cũng tới.

    Cái scandal này đối với nàng mà nói là kích thích không nhỏ, nhưng làm “phiên bản nữ của Hàn Đông”, lăn lộn ở giới giải trí nhiều năm như vậy, phản bội gì cũng đã hưởng, nước miếng gì cũng đã nếm, thật sự trong vòng hơn mười ngày đã khôi phục lại rồi.

    Như thường trang điểm xinh đẹp, như thường rung động lòng người.

    Như thường ưỡn hai bầu ngực đi đến trước mặt Hàn Đông, một ngụm sương khói phun lên mặt hắn.

    “Chớ đắc ý, Vương tổng khí đại hoạt hảo đối với tôi mà nói không phải đả kích, mà là một loại khích lệ. Nếu như lúc trước tôi còn vì thế bồi hồi không yên, giờ thông suốt rồi tôi lại có thể chính thức xác nhận, người tôi muốn chính là Vương tổng.”

    Khuôn mặt bị sương khói bao phủ của Hàn Đông như trước mang theo nét cười cợt nhả.

    “Vậy sao? Vậy thì thật là tốt, không bị cô khiêu chiến chút, tôi còn sợ đả kích không đủ đó.”

    Chu Lê hừ lạnh một tiếng, “Vậy chúng ta cứ xem xem.”

    Sau khi nhân viên đến đông đủ, kịch tổ chính thức khởi công.

    《 Trộm Ảnh 2》 cùng 《 Trộm Ảnh 1》 tương đồng ở chỗ: hai bộ phim đều là xoay quanh một vụ tai nạn xe.

    Mà bất đồng ở chỗ: 《 Trộm Ảnh 2》 là bộ phim lấy “không gian rối loạn” làm tảng lớn đốt não. Không có trang dung kinh dị, không có cảnh tượng máu chảy đầm đìa, trọng điểm thiên về xây dựng không khí u ám cùng sợ hãi sâu trong nội tâm.

    Trong trong phim này, Hạ Dương Trác diễn một vị cảnh sát trẻ nhìn như bình thường nhưng lại một thân đầy bí ẩn, Chu Lê diễn chị ruột của cậu, Hàn Đông diễn phát tiểu của cậu, Lý Thượng thì diễn tài xế xe tải gây tai nạn.

    (phát tiểu: phương ngữ Bắc Kinh, chỉ người bạn từ nhỏ, cha mẹ biết nhau và cùng nhau lớn lên)

    Mấy trận diễn ngày hôm nay này chính là phần cao trào của phim —— bí ẩn trùng điệp tại hiện trường tai nạn.

    Lý Thượng, Hàn Đông, Hạ Dương Trác ba người đối diễn.

    Trước khi quay chính thức, phó đạo diễn không ngừng giảng diễn cho Lý Thượng, lo lắng hắn nghỉ nhiều ngày như vậy không bắt được cảm giác.

    “Hàn Đông cùng Hạ Dương Trác người ta gần đây trạng thái càng ngày càng tốt, cậu nhưng đừng cản trở a.”

    Lý Thượng gật đầu, “Yên tâm đi đạo diễn.”

    Các đơn vị chuẩn bị sắp xếp xong, Lỗ đạo diễn ra lệnh một tiếng.

    “Action!”

    Một chiếc xe tải từ nơi không xa chậm rãi chạy đến.

    Lúc này đang là hơn 6 giờ sáng, Lý Thượng lái xe suốt một đêm, lúc này ngồi bên trong xe buồn ngủ.Màn ảnh thu tới trên mặt hắn.

    Trong mắt Lý Thượng nổi đầy tơ máu, một trận lại một trận ngáp, mỗi lần ngáp xong khóe mắt cũng đều trôi nổi ánh nước. Mí mắt từ mãnh liệt trừng lớn đến chậm rãi khép lại, rồi đến không thể khống chế phục, giật mình tỉnh lại, tiếp tục mãnh liệt trừng mắt nhìn về phía trước… Đem trạng thái một người buồn ngủ suy diễn tinh tế tỉ mỉ, ngay cả người đang nhìn vào máy nhắm cũng vô thức ngáp theo.

    “Cắt!”

    Lỗ đạo diễn có chút vừa lòng.

    Bởi vì năm trước 《 Xé Rách 》 khiêu chiến cùng 《 Trộm Ảnh 》, Lý Thượng đã đoạt đi “nam diễn viên chính xuất sắc nhất” của Mã Bân, Lỗ đạo diễn luôn luôn canh cánh trong lòng, cũng rất có thành kiến kín đáo.

    Nhưng mà ngày hôm nay chứng kiến hắn diễn xuất, ấn tượng của Lỗ đạo diễn đối với Lý Thượng nháy mắt thay đổi.

    Màn kế tiếp chính là Hàn Đông đối diễn cùng Lý Thượng.

    Hai người từ khi nhập vây tới nay luôn tranh giành cấu xé lẫn nhau, đây là lần đầu mang cuộc đối đầu này lên màn ảnh lớn.

    Xe tải chạy tới giao lộ, Lý Thượng lại gục đầu xuống, kết quả rất nhanh bị một tiếng Ầm thật lớn đánh thức.

    Hắn đẩy cửa xe đi xuống.

    Nửa chân Hàn Đông bị đè ở dưới bánh xe, lúc này đang thống khổ rên rỉ.

    Kỹ năng diễn xuất của Hàn Đông cũng không cần nói, tuyệt đối là yết lên cảnh giới khiến Lý Thượng cho là mình vừa thực sự phạm tội rồi.

    Mẹ nó, Lý Thượng ngây ngốc thất thần.

    Diễn cảm trên mặt Lý Thượng lần lượt trải qua ba tầng biến hóa, đầu tiên là kinh ngạc dại ra khi mới phát hiện sự cố, tiếp theo là nghĩ vô cùng bối rối lo lắng khi đến hậu quả, cuối cùng là lạnh lùng hạ một quyết định…

    Này đó, Hàn Đông đều thu vào trong mắt.

    Hắn biết rõ Lý Thượng muốn giết người diệt khẩu.

    Nhưng mà người ta lại mày dày tự bày ra cho mình một hình tượng hàm hậu thành thật.

    Ta đã nhìn ra rồi, nhưng mà ta vẫn là dùng ánh mắt khát vọng như thấy chúa cứu thế nhìn ngươi.

    Không thể không nói, giai đoạn Hàn Đông bị đụng diễn đến cực kì đáng thương, có lẽ chỉ Lý Thượng mới có thể miễn cưỡng chống đỡ.

    Nhưng mà hắn gánh không nổi hậu quả.

    Vì thế, khoảnh khắc đối diện ngắn ngủi đi qua, Lý Thượng từ bỏ suy nghĩ tìm cách cứu người, trực tiếp lên xe.

    Hàn Đông hoảng sợ gào thét, móng tay điên cuồng cào lên đường muốn bò ra ngoài.

    Nhưng mà vô ích.

    Lý Thượng đưa bàn tay run rẩy khởi động xe, ô tô lùi về sau vài thước, lại một lần nghiến qua trên đùi Hàn Đông.

    Tiếng khóc tê tâm phế liệt của Hàn Đông khiến cho tâm người trong trường quay đều run rẩy.

    Kế tiếp, Lý Thượng lại xuống xe, nhìn xem tình trạng của Hàn Đông.

    Lại là hơn mười giây mắt diễn.

    Ánh mắt Hàn Đông vẫn còn tồn tại một tia hi vọng, tràn đầy trong mắt Lý Thượng đều là may mắn. Hàn Đông từ bức thiết đến cầu xin rồi đến đau đớn thống khổ, Lý Thượng từ rối rắm đến phân vân rồi đến phát cuồng…

    Hai người xuất diễn xuất đến như si như say.

    Cuối cùng, Lý Thượng vứt bỏ Hàn Đông, lần thứ hai lên xe.

    Cao trào tới.

    Một ngụm thở dài thất vọng vừa từ trong miệng Hàn Đông tràn ra, tuyệt vọng cấp độ sâu hơn lại lần nữa công tâm, hắn nghe thấy tiếng lốp xe cọ xát trên mặt đường càng ngày càng gần…

    “A —— ”

    Hai người đồng thời rống lớn, một người là la hét tuyệt vọng trước khi sắp chết, một là lựa chọn cam chịu khi gây nghiệp chướng.

    Lốp xe lại một lần nghiến qua trên ngực Hàn Đông.

    Đồng tử Hàn Đông trừng lớn, miệng phun máu, thân hình cứng ngắc, thảm đến không đành lòng nhìn thẳng.

    Sắc mặt Lý Thượng trắng bệch, diễn cảm như một cái xác không hồn, nhanh chóng rút lui khỏi hiện trường.

    Liên tiếp mấy tiếng “Cắt”, tổ màn ảnh này trơn tru thuận lợi, đều là một lần liền qua.

    Người vây xem hô to thỏa mãn.

    Hàn Đông hoả tốc từ trong diễn đi ra, trêu chọc Lý Thượng nói: “Thế nào? Tôi đặt ra cái vai này rất thích hợp với cậu chứ?”

    Lý Thượng lườm hắn một cái,rời đi.

    Chương 266: Vậy để cho gã đi đi

    Kế tiếp Hạ Dương Trác lên sân khấu.

    Nếu cậu và Hàn Đông ở trong phim là phát tiểu, như vậy tuổi hai người tất phải xấp xỉ. Tuy rằng cùng thuộc lớp người trẻ, nhưng mà khoảng cách mười tuổi vẫn là khiêu chiến không nhỏ đối với Hạ Dương Trác.

    Thấy cậu mặc đồng phục cảnh sát, trong lòng Hàn Đông run lên.

    Quá giống Hạ Diệu.

    Chủ yếu là, người này so với Hạ Diệu còn có thêm một đôi đồng tử màu lam, đứng ở đó quá hút mắt rồi.

    Dù vậy, hoá trang sư vẫn phải hạ không ít công phu trên mặt cậu. Màu da phải đậm hơn một chút, kiểu tóc phải chải ngay ngắn hơn một chút, bằng không lại ép không nổi khí chất trên người.

    Tuy rằng tạo hình vô cùng không như ý, nhưng mà kỹ năng diễn xuất của Hạ Dương Trác lại đối lập.

    Nhìn thấy bạn thân chết thảm ở trên đường, Hạ Dương Trác không có lập tức tiến lên gào khóc, mà ngơ ngác nhìn, bảy tám giây sau, cảm xúc mới chợt bùng nổ.

    Cậu lảo đảo bổ nhào đến trước người Hàn Đông, ngửa mặt lên gào khóc, nước mắt như vỡ đê.

    Tê tâm liệt phế, trạng thái cuồng loạn kia, làm cho người ta khó có thể tưởng tượng, người đang được cậu khóc chính là kẻ lưu manh suốt ngày gọi cậu là “Hạ Tam Đản”…

    “Cắt”

    Thuận lợi thông qua.

    Từ lúc quay xong bộ 《 Trộm Ảnh 》, Lỗ đạo diễn cũng đón quay mấy bộ phim, không phải kịch bản vứt đi thì chính là diễn viên bất tài, đã thật lâu không có loại cảm giác sảng khoái này.

    Sau đó là Chu Lê lên sân khấu.

    Lúc này Hạ Dương Trác đang quỳ gối bên người Hàn Đông khóc đến thương tâm, Chu Lê từ trên xe bước xuống, chứng kiến một màn trước mắt, phản ứng đầu tiên chính là hét lên sợ hãi.

    “A —— ”

    Vốn dĩ Hàn Đông cũng “đã chết”, giờ khắc này cũng phải đổ mấy giọt mồ hôi lạnh.

    Ngươi còn dám kêu đến kinh hỉ chút nữa không? =))))

    Hai hàng lông mày của Lỗ đạo diễn mày nhíu chặt, rất rõ ràng, một màn thuận lợi như vậy lại bị một tiếng kêu làm cho nát bét.

    “Quay lại.”

    Liên tiếp bốn năm lần, màn này mới miễn cưỡng thông qua.

    Tổ màn ảnh phía sau so với màn này cũng tương tự, một đêm nhân vật chính Thân Xuyên tận mắt nhìn thấy hiện trường người bạn bị tai nạn.

    Nhưng mà lúc này đây, thái độ Thân Xuyên khác hẳn.

    Cậu chứng kiến cảnh tượng thảm thương trước mắt, không có thương tâm, không có thống khổ, có chính là chết lặng cùng mờ mịt…

    Trong thời gian ngắn ngủi như thế, Hạ Dương Trác nhanh chóng hoàn thành trình tự biến đổi. Trong mắt đã không còn gặp lại một tia thương tâm nào, bình tĩnh đến khiến người ta phải kinh ngạc.Người vây xem bắt đầu thì thầm với nhau, nghị luận sôi nổi.

    “Hạ Dương Trác tiến bộ thật đúng là không ít.”

    “Đúng a, so với trạng thái lúc quay 《 Phong Mang 》 tốt hơn nhiều.”

    “《Trộm Ảnh 2》 có vẻ như chiếu sớm hơn so với 《 Phong Mang 》 đi?”

    “Phải, chiếu trước không đến một tháng.”

    “Đến lúc đó Hạ Dương Trác đang trên đỉnh, có thể nào sẽ đoạt nổi bật của Hàn Đông hay không?”

    “Ai biết được, trailer 《 Phong Mang 》 đến nay còn chưa tuyên bố, khó nói.”

    “…”

    Tất cả chuyện này, Lý Thượng đều nghe vào trong tai.

    Hắn nhìn có vẻ bình tĩnh, kỳ thật so với bất luận kẻ nào đều rối rắm hơn.

    Một mặt hi vọng Hạ Dương Trác có thể bành trướng, ngăn chặn nổi bật của Hàn Đông. Mặt khác lại không hi vọng cậu quá mức cường đại, chiếm lấy toàn bộ quầng sáng.

    So sánh, mũi nhọn đối địch của hắn vẫn là hướng về Hàn Đông hơn.

    Hắn càng hi vọng Hạ Dương Trác xử lý Hàn Đông, sau đó chính mình tiếp tục đối phó Hạ Dương Trác, như vậy phần thắng sẽ lớn hơn một chút.

    Cho nên, trong tâm hắn lặng lẽ cổ vũ Hạ Dương Trác.

    Nhiệm vụ quay phim của một ngày viên mãn hoàn thành.

    Trước khi kết thúc công việc, người làm phim nói bước kế hoạch tiếp theo.

    Mấy ngày nữa đoàn phim sẽ chuyển chiến trường đến tiểu đảo quay ngoại cảnh, trước lúc đó, đoàn phim sẽ thống nhất an bài cho toàn bộ nhân viên xuất hành.

    Nghe nói được đi tiểu đảo, tất cả mọi người nhảy nhót tung hô, trong khoảng thời gian quay phim ở Bắc Kinh này không biết hít phải bao nhiêu khói bụi, rốt cục có thể tìm một nơi gột rửa phổi rồi.

    “Trương sản xuất, ta sắp đi là đảo nào a?” Có người cực kỳ hứng thú hỏi.

    Trương sản xuất nói: “Chính là một hòn đảo tư nhân.”

    “Đảo tư nhân của ai?”

    “Không cần biết là của ai, tóm lại thời gian này sẽ không bị phóng viên gây rối là được.”

    “Phàm là nhân viên xuất hành đều đến chỗ tôi đăng ký, có yêu cầu nhanh chóng nói, tôi phải sắp xếp trước.”

    Sau khi kết thúc công việc, Chu Lê gọi người làm phim lại.

    “Đêm nay có rảnh không? Cùng ăn một bữa cơm.”

    Người làm phim biết Chu Lê mời mình là mục đích gì, nhất định là muốn có một chỗ ở tốt trên tiểu đảo, để tùy thời triệu hồi Vương Trung Đỉnh đến.

    “Tôi xem sắp xếp chút a.” Trương sản xuất nói.

    Chu Lê vừa nghe lời này chỉ biết có hi vọng rồi, vội trả lời: “Tôi lập tức mang một chai rượu ngon qua.”

    “Vương tổng, những thứ này là danh sách thống kê công tác.” Nhị Lôi đưa cho Vương Trung Đỉnh.

    Vương Trung Đỉnh lấy tới, lật xem đơn giản vài cái.

    Nhị Lôi ở một bên hắng giọng, “Vương tổng, có chuyện cần nói với ngài.”

    “Nói thẳng.”

    “Cái kia, Thái Bằng… Gã cũng muốn đi.”

    Mặt Vương Trung Đỉnh nhanh chóng chìm xuống, “Gã đi làm gì?”

    “Gã nói gã cũng là người đầu tư, có nghĩa vụ giám sát chất lượng phim nhựa.”

    Vương Trung Đỉnh lạnh lùng trả lời: “Nói cho gã biết, nghĩa vụ này không cần, chỉ cần ngồi mát ăn bát vàng là được.”

    “Tôi cũng đã nói như vậy, nhưng mà…” Nhị Lôi e dè bồi thêm một câu, “Người ta nói là không đành lòng để một mình ngài vất vả như vậy.” =)))

    Vương Trung Đỉnh hơi kém chửi tục, lão tử cần đến ngươi mèo khóc chuột?

    “Không cho gã đi!” Bốn chữ ngạnh sanh sanh.

    Nhị Lôi chần chừ, “Như vậy không tốt lắm đâu?”

    Hai người các ngươi tình cảm ổn định như vậy, không thêm chút sóng to gió nhỏ sao đủ kích thích?

    Vương Trung Đỉnh vừa muốn phản bác, đột nhiên lật đến tờ đăng kí kia của Chu Lê.

    Trầm mặc nửa ngày, lời nói xoay chuyển.

    “Vậy cứ để gã đi đi.”

    Chương 267: Phạm nhị

    Trước khi đi một ngày, Vương Trung Đỉnh ở nhà thu dọn đồ đạc.

    Tây Tây chạy tới làm trợ thủ cho cha, bận bịu suốt hai giờ, thở hồng hộc hỏi Vương Trung Đỉnh: “Ba ba, đuôi sam thúc thúc sao không thu dọn?”

    “Hắn đang bên ngoài uống rượu cùng bằng hữu.” Vương Trung Đỉnh nói xong liền đem một khay đựng đồng hồ đưa cho Tây Tây, “Đến, đều đặt vào cái này.”

    Sau khi thu dọn xong toàn bộ, Hàn Đông vẫn chưa trở lại.

    Vương Trung Đỉnh gọi điện thoại cho tiểu Lương.

    “Như thế nào vẫn chưa về?”

    Tiểu Lương nói: “Tôi căn bản kéo không động, lôi kéo thế nào cậu ấy vẫn an vị trên mặt đất.”

    Vương Trung Đỉnh vừa nghe liền biết hàng này lại uống say rồi.

    “Cậu chuyển điện thoại cho cậu ấy.”

    Không đầy một lát, trong điện thoại liền truyền ra thanh âm say khướt của Hàn Đông.

    “Vương Trung Đỉnh, anh đừng có giả ngưu bức, anh… của anh không lớn bằng người ta…”

    (Ngưu bức: lợi hại, dịch thô hơn là trâu bò:v)

    Trong mắt Vương Trung Đỉnh lộ ra nghi ngờ, “Không lớn bằng ai?”

    “Chồng của ân nhân em, người kia, tựa như nỏ pháo, xả nước tiểu cũng có thể đem tường phá ra một cái lỗ…”

    Mặt Vương Trung Đỉnh cọ một cái liền tái rồi.

    Y có vẻ như… nghe đến rõ ràng.

    “Cơ ngực kia, khổ người kia, một thân khí phách kia, kia mới gọi là ngưu bức, hô hô hô…”

    Vương Trung Đỉnh quẳng di động về phía Tây Tây nói: “Đi, theo ba ba ra ngoài một chuyến.”

    “Đi làm gì?” Tây Tây tò mò.

    Vương Trung Đỉnh nghiến răng nghiến lợi nói: “Trói tên súc sinh kia về.”

    “Đợi đã.” Tây Tây quay đầu chạy vào trong phòng, không đầy một lát liền xách ra một cây gậy, “Ba ba, cho người.”

    Vương Trung Đỉnh một tay vươn đến ôm lấy Tây Tây, “Hảo nhi tử.”

    20 phút sau, xe vượt ba dặm dừng lại trước cửa một quán bar.

    Vương Trung Đỉnh từ trên xe bước xuống, một tay ôm Tây Tây, mặt không chút đổi sắc đi vào bên trong. Phía sau hơn mười vị bảo tiêu gương mặt xơ xác tiêu điều đi theo, mức độ đáng chú ý không phải cao bình thường.

    Hàn Đông còn đang ở trong phòng la lối om sòm cùng người ta.

    “Ảnh đế, tôi luôn luôn rất tò mò, ngài là như thế nào thu phục Vương tổng?”

    Hàn Đông bốc lên thần cười, “Đối phó người như thế, cần phương pháp đối nghịch.”

    “Phương pháp đối nghịch?”

    “Đúng rồi, chính là y càng không cho ngươi làm gì, ngươi càng làm đi. Đại gia hỏa đều thuận theo y, tôi càng muốn cùng y đối nghịch.””Ngài bình thường đều đối nghịch như thế nào?”

    Hàn Đông ba một tiếng quẳng chén rượu xuống.

    “Tôi mượn việc uống rượu mà nói đi, y yêu cầu rượu trắng không vượt qua sáu chén, bia không vượt qua bốn vại, tôi cứ vượt qua, thế nào? Ngày hôm nay lão tử không chỉ có muốn uống cho thống khoái, còn phải khiêu vũ trợ hứng cho các đại gia hỏa…”

    Cánh mông xinh đẹp của Hàn Đông mới vừa xoay hai cái, đã đem cửa xoay mở rồi.

    Một cơn gió lạnh gào thét quét vào.

    Tầm mắt mọi người đồng loạt nhìn về phía cửa.

    Vương tổng ôm một nhi đồng diện mạo tương tự với Hàn Đông, sắc mặt âm trầm đứng chờ đợi ‘sóng vợ’ của mình.

    Một màn này, nhìn đến trong lòng mọi người vừa chiến lại vừa manh.

    (chiến: run rẩy sợ hãi)

    (Manh: dễ thương, thú vị)

    Rất nhanh, Hàn Đông bị Vương Trung Đỉnh ghìm cổ kéo đi ra ngoài.

    Hàn Đông còn không sợ chết hừ nói: “Đại nỏ pháo, ha ha ha ha ha…”

    “Yên tĩnh chút!” Vương Trung Đỉnh gầm lên.

    Tây Tây cũng quơ tiểu gậy đánh lên mông hắn, “Yên tĩnh chút, yên tĩnh chút…”

    Hai phụ tử cuối cùng đem tên quái đản đáng xấu hổ này xách trở về.

    Sau khi về đến nhà, Vương Trung Đỉnh trước tiên đem Hàn Đông vứt vào phòng tắm.

    Hàn Đông lúc bình thường đã nhị. Lúc này say rượu lại càng không giống người bình thường nữa.

    Trong nhà thời gian này vẫn dùng loại xà phòng tắm thủ công, Vương Trung Đỉnh đã đưa cho Hàn Đông rồi, hắn lại thừa dịp y không chú ý từ trong ngăn kéo lấy ra thêm một khối.

    Sau đó chắp tay sau mông đi đến trước mặt Vương Trung Đỉnh, thần kinh cười hề hề hỏi: “Anh đoán trong tay em là cái gì?”

    Vương Trung Đỉnh mắt lạnh chống đỡ.

    Hàn Đông vèo một cái đưa tay lên trước mặt y, “Cái mới, em dùng cái mới, ha ha ha ha ha…”

    Vương Trung Đỉnh nháy mắt không bình tĩnh được nữa, bởi vì y có chứng ám ảnh cưỡng chế, cái cũ nếu chưa dùng xong, liền không được xé vỏ cái mới.

    “Đặt về cho tôi!” Giận dữ mắng một tiếng.

    Hàn Đông không chỉ có không đặt về, còn trêu tức người tự high, “Ta dùng cái mới, ta dùng cái mới, ta dùng cái mới…”

    Vương Trung Đỉnh vừa định tiến lên đá hắn một cước, kết quả xà phòng trên tay Hàn Đông rơi xuống đất, hắn khom lưng xuống nhặt, một cước này của Vương Trung Đỉnh liền đá không nổi.

    Hàn Đông nhặt lên xong lại nối nghiệp tiếp tục tự high, “Ta dùng cái mới, ta dùng cái mới, ta dùng…”

    Không đầy một lát, xà phòng lại đi trượt tay rơi xuống mặt đất.

    Vương Trung Đỉnh hổn hển, “Một khối xà phòng ngay ngắn, bị em vứt thành cái dạng gì rồi?”

    Hàn Đông lại xoay người lại nhặt.

    Nhặt xong lại rơi, rơi xong lại nhặt, sau khi lặp lại vài lần, Vương Trung Đỉnh không còn chút oán hận nào nữa. =))

    Hàn Đông tắm rửa xong đặt đầu xuống giường liền ngủ mất.

    Vương Trung Đỉnh một mình lên sân thượng hút thuốc, đầy trong đầu đều là cái câu “Của anh không lớn bằng người đó” kia.

    Dưới tình huống bình thường, lúc Vương Trung Đỉnh khó chịu trong lòng đều tới nơi này ngồi trong chốc lát. Đều không phải là bởi vì nơi này không khí tươi mát, mà là vì vị trí nơi này bí mật, Hàn Đông muốn tìm được y, bình thường cần phí rất công phu lớn.

    Mỗi lần chứng kiến thân ảnh Hàn Đông cực độ lo lắng chạy tán loạn xung quanh, dù Vương Trung Đỉnh giận dữ đến thế nào cũng đều tiêu tan.

    “Hàn người mù, ở đây.” Vương Trung Đỉnh lạnh lùng gọi.

    Hàn Đông nhiệt tình như lửa vội chạy lên.

    Trở lại giường lớn trong phòng ngủ, Hàn Đông lại giống như nhị hàng, vô lại dính đi lên, các loại nị oai.

    “Trung Trung oa, Trung Trung oa, Trung Trung oa…”

    Vương Trung Đỉnh nắm lấy bàn tay ý đồ vươn đến đũng quần mình kia, lãnh lời nói: “Ngài không phải chê tôi không lớn bằng người ta sao?”

    Hàn người mù đáng khinh cười cười, “Cái này gọi là nồi nào úp vung nấy, em nhanh như vậy, đối với lớn như vậy cũng không thích hợp, đúng không?”

    “Thối không biết xấu hổ.” Khóe môi Vương Trung Đỉnh rốt cục mỉm cười.

    Chương 268: Không đùa

    Sáng sớm hôm sau, Hàn Đông vừa tỉnh lại liền lật thân bám lên người Vương Trung Đỉnh.

    “Trung Trung, em phát hiện ra một chuyện.”

    Vương Trung Đỉnh như tỉnh như không hừ nói: “Chuyện gì?”

    “Em phát hiện em mỗi lần uống rượu xong, sáng hôm sau thức dậy cúc hoa đều có chút đau.” =))))))))))

    Ánh mắt Vương Trung Đỉnh đầy khí phách liếc sang, “Vậy em không uống rượu thì sáng hôm sau thức dậy sẽ không đau sao?”

    Hàn Đông ra vẻ đỏ mặt e thẹn, “Đáng ghét a, khoe khoang anh dũng mãnh sao?”

    “Nhanh nhẹn lên!! Mài kỷ cái gì?”

    Ngữ khí Vương Trung Đỉnh vừa chuyển, Hàn Đông lập tức từ trên giường bật lên.

    Thời điểm hai người đến đoàn phim, rất nhiều người đã đợi ở đây rồi.

    Vương Trung Đỉnh bận sắp xếp thủ tục cùng người làm phim, Hàn Đông thì không có việc gì đi lang thang xung quanh.

    Chứng kiến vệ sĩ san sát bên người Hạ Dương Trác, lại bưng bộ mặt gian ác lượn qua bới lông tìm vết.

    “Cậu mang nhiều tùy tùng như vậy, phí tổn ai thanh toán?”

    “Tự mình thanh toán.” Hạ Dương Trác lạnh lùng trả lời.

    “Tự cậu thanh toán…” Hàn Đông cố tìm việc, “Coi như cậu thanh toán, nhiều người như vậy cũng phải chiếm đoạt không ít tài nguyên trên đảo a, phí vật nghiệp ai chi?”

    Hạ Dương Trác còn chưa nói nói, một thanh âm nhi đồng non nớt chợt vang lên ở phía sau.

    “Cháu chi.”

    Hàn Đông nghiêng mắt nhìn, chỉ tay về phía “Tiểu tóc quăn” kia, cả giận nói: “Cháu có chuyện gì?”

    Tiếp đó lại quay sang Hạ Dương Trác cợt nhả: “Làm sao cậu không mang theo mấy cả ca ca kia của cậu a?”

    Hạ Dương Trác không phản ứng đến hắn.

    Hàn Đông tiếp tục trêu chọc, “Trên đảo hung hiểm như vậy, không có mấy ca ca của cậu hộ giá sao có thể đây? Ân?”

    Hạ Dương Trác vẫn không để ý đến hắn, chỉ thỉnh thoảng xem đồng hồ.

    Hàn Đông bám riết không tha, “Khoe khoang đồng hồ có ý gì? Ở nhà chúng tôi có rất nhiều. Như thế nào không khoe khoang mấy ca ca của cậu a? Cậu không phải đặc biệt thích khoe…”

    “Sao giờ mới đến? Chờ anh một lúc lâu rồi.” Hạ Dương Trác đột nhiên mở miệng.

    Tiếp theo, từ phía sau Hàn Đông vang lên một thanh âm quen thuộc.

    “Trên đường kẹt xe.”

    Hàn Đông cứng người.

    Hạ Hoằng Uy vô cùng ôn nhu hỏi Du Minh: “Đồ đạc mang hết chưa?”

    Du Minh gật đầu, “Đã sớm thu dọn xong rồi.”

    Sau đó lại chuyển ánh mắt sang Hàn Đông, hàng này quả nhiên đang vận dụng ‘bước đi vũ trụ’ lẳng lặng rút lui.

    Hạ Hoằng Uy một phen túm cổ áo hắn, dụng lực kéo lại.

    “Chạy cái gì?”

    Hàn Đông cười mỉa, “Tôi đây không phải sợ quấy rầy hai người cáo biệt sao.”

    “Ai cáo biệt?” Hạ Hoằng Uy hỏi lại.

    Hàn Đông, “Các người không phải…”

    “Tôi cũng đi.”

    Ba chữ như ba chuôi dao đâm thẳng vào ổ tim Hàn Đông.

    Lại có thể thật sự… Cùng theo đi.

    “Anh làm gì thế? Thời gian chúng tôi quay phim rất dài, sẽ không chậm trễ công tác của anh sao?” Hàn Đông thăm dò.

    “Công việc của tôi không liên quan đến nơi ở, chỉ cần một cái máy tính là có thể hoàn thành.” Hạ Hoằng Uy cười lạnh một tiếng, “Hơn nữa, thù của đệ đệ tôi còn chưa có báo xong đâu.”

    Hàn Đông nghẹn trụ, “Đệ đệ của anh… Không phải đã sớm báo xong rồi sao? Dấu vết trên đùi tôi mới vừa lui đi.”

    Hạ Hoằng Uy nói: “Ngày đó cậu không tỉnh, không tính.”

    Hàn Đông đột nhiên cảm giácmột trận lạnh buốt, hắn lúc đó chợt mơ hồ cảm thấy, mình sẽ bị người ta nhéo cả đời này.

    Chương 269: So sánh mới ra nhận thức chính xác

    Ba chiếc chuyên cơ chậm rãi hạ cánh xuống tiểu đảo.

    Mọi người nhìn ra ngoài cửa sổ máy bay thấy đảo nhỏ xinh đẹp giống như chốn thiên đường, tất cả nhanh chóng hô hào chụp ảnh.

    “A a a, này đảo là đảo hình tim sao?”

    “Đúng a, thật lãng mạn a!”

    “Vương tổng quá là thổ hào a, đây là đảo hình tim duy nhất trên thế giới đi?” (thổ hào: chỉ sự giàu có)

    “…”

    “Thổ hào chân chính” bên kia vừa nghe được hai chữ “duy nhất”, trong lòng lập tức lung lay.

    “Có muốn hay không?” Hỏi Du Minh.

    Du Minh thản nhiên trả lời: “Muốn thì thế nào? Đây là Vương tổng tặng Hàn Đông, muốn cũng không thể cướp a.”

    “Nếu là Hàn Đông thì dễ xử rồi, tên kia chỉ biết mặt tiền, khẳng định thỏa thuận được giá là qua tay.”

    “Cậu ấy dù có thích tiền hơn nữa cũng không làm ra loại chuyện đó a.”

    Hạ Hoằng Uy nói: “Hắn ban ngày không được, buổi tối thì không hẳn đi.”

    Sắc mặt Du Minh đổi đổi, “Có ý gì?”

    “Tôi có thể thừa dịp hắn mộng du bắt hắn chuyển nhượng, lúc hắn mộng du đặc biệt dễ điều khiển. Chỉ cần được giá, mua bán cái gì hắn cũng đáp ứng.”

    “Thật sao?”

    Hạ Hoằng Uy gật đầu.

    Du Minh nói: “Vậy anh bảo hắn bán mình đi, tôi không cần tiểu đảo, tôi muốn Hàn Đông.”

    Mặt Hạ Hoằng Uy thoắt cái chuyển âm, chế độ Diêm Vương gia nháy mắt bật mở.

    Dư quang Du Minh quét qua hắn một cái, khóe miệng thế nhưng vẽ lên nét cười.

    Người lãnh đạm, từng diễn cảm đều vô cùng có lực sát thương.

    Cho dù là một nụ cười nhẹ mang chút tiểu tà ác, cũng có thể khiến cho người ta nháy mắt không còn tức giận nữa.

    Phi cơ an toàn đáp xuống đảo nhỏ.

    Mỗi người đều cao hứng phấn chấn chạy xuống, hung hăng hít một ngụm không khí mát lành.

    Bởi vì người làm phim trước đó cũng chưa từng đến nơi này, cho nên Vương Trung Đỉnh muốn đích thân dẫn mọi người đi đến phòng riêng của mình.

    “Waa, phòng thủy tinh này đẹp quá.”

    Vương Trung Đỉnh và Hàn Đông mỗi lần đến đều ở chỗ này, lần này cũng không ngoại lệ.

    “Ta đây chẳng phải mỗi ngày đều có thể tới đây quan sát sinh hoạt thường ngày của Vương tổng sao? Trời ạ, chưa từng nghĩ tới ta nhưng có thể ở gần với nam thần như thế.” Thẩm Sơ Hoa lại bắt đầu say mê.

    Vương Trung Đỉnh chỉ vào căn nhà trệt bằng thủy tinh gần đó nhất, nói với Thẩm Sơ Hoa: “Đây là phòng của cô.”

    Thẩm Sơ Hoa cả kinh đến nhãn cầu hơi kém trừng ra ngoài.”Ngài ngài ngài ngài ngài ngài ngài… ngài nói tôi ở chỗ này?”

    Vì tranh đoạt giường ngủ hoàng kim gần với BOSS nhất này, trong đoàn phim đã diễn ra một trận thi đấu huyết tinh. Các đại mỹ nữ vì muốn người làm phim chú ý hơn, không từ thủ đoạn “trang điểm” cho chính mình. (?)

    Chẳng ai ngờ rằng, giường ngủ này lại bị nữ nhân xấu xí nhất bắt được rồi.

    Các vị mỹ nữ thổn thức cảm khái, riêng chỉ có Chu Lê khóe môi nhếch lên một tia tiếu ý.

    Bởi vì đây là chính là nàng đưa ra đề nghị với người làm phim.

    Về phần tại sao lại sắp xếp như vậy, rất đơn giản, so sánh mới cho ra nhận thức chính xác.

    Tất cả mọi người biết, Chu Lê thích nhất là tranh giành.

    Tranh vai diễn, tranh phát ngôn, tranh chương trình… hay cái gì tốt nhất đều tranh.

    Nhưng là lúc này đây, nàng đem vị trí tốt như vậy “nhường” cho trợ lý của Hàn Đông.

    Ở đây, thứ nhất có thể khiến người ta cảm thấy nàng đồng tình với Hàn Đông, thứ hai có thể mỗi lần xuất hiện trước mặt Vương Trung Đỉnh thì bên cạnh đều có một Thẩm Sơ Hoa làm nền.

    Cho nên phòng thủy tinh xa hơn một chút kia, dĩ nhiên là của Chu Lê.

    Căn phòng cách xa Chu Lê không đến năm mươi thước kia, an bài cho Thái Bằng.

    Lý Thượng ở tại nơi góc phía bắc tối tăm nhất, bởi vì nơi đó hàng năm không thấy được mặt trời, so với những nơi khác ẩm ướt âm lãnh hơn, có lợi đối với thương thế đang chuyển biến xấu của hai cái chân kia.

    Hạ Hoằng Uy và Du Minh ở góc phía nam, bởi vì bên cạnh là rừng rậm, hai người thích dã chiến.

    Hạ Dương Trác ở tại góc phía tây, bởi vì bên kia chim nhiều trứng nhiều.

    Cơ bản sắp xếp chính là như thế.

    Sau khi Vương Trung Đỉnh lần lượt dẫn mọi người qua chỗ ở của mình, tất cả tự do hoạt động.

    Thái Bằng là một trong những người đầu tư, tất muốn đi khảo sát rừng rậm, tuy rằng mục đích của gã cũng không hẳn là như thế.

    “Cây này hình dáng sao lại quái như vậy?” Thái Thuận chỉ vào một thân cây nói với Thái Bằng.

    Thái Bằng hừ cười nói: “Nhất định là Vương Trung Đỉnh bày trò, cậu không phát hiện ba chạc cây này đặc biệt giống kim đồng hồ sao? Nhìn lên trên xem, lá cây xung quanh tựa như mặt đồng hồ.”

    Thái Thuận nháy mắt hiểu ý, “Rất có sáng tạo, xem ra tốn không ít công phu vun trồng và cắt tỉa a.”

    “Đó là đương nhiên rồi.” Thái Bằng nói xong liền vung dao chặt phứt cái cây lớn ba chạc kia.

    Thái Thuận cả kinh.

    Thái Bằng kéo chạc cây này đi đến cách đó không xa.

    “Anh lấy làm gì đây?”

    Thái Bằng không quay đầu lại nói: “Nướng thịt.”

    Thái Thuận, “…”

    Vương Trung Đỉnh bên kia rất nhanh biết được tin tức này.

    “Chúng tôi cũng không nghĩ đến người này lại không khuôn phép như vậy, tôi còn cho là gã đi vào chỉ để khảo sát…” Nhân viên phòng hộ rừng rụt rè giải thích.

    Không ngờ, Vương Trung Đỉnh không hề tức giận.

    “Tôi đã biết gã chắc sẽ làm như vậy.”

    Nhân viên phòng hộ cả kinh, “Ngài biết?”

    “Đúng, tôi đã tẩm cồn không màu lên chạc cây.”

    Nhân viên phòng hộ hỗn độn trong gió.

    Hỗn độn trong gió:v

    Vương Trung Đỉnh thầm hừ lạnh một tiếng.

    Muốn cặt cây của ta nướng thịt ăn? Thiêu chết ngươi!

    Chương 270: Thế chạy điêu khắc

    Ở”Cái này gọi là nồi nào úp vung nấy, em nhanh như vậy, đối với lớn nhưvậy cũng không thích hợp, đúng không?”

    Thật ra phải là: “Cái này gọi là nồi nào úp vung nấy, em chặt như vậy, đối với lớn như vậy cũng không thích hợp, đúng không?”

    Chân thành xin lỗi vì sự tắc trách. Và xin nhắc lại là Hàn Đông của chúng ta không có yếu sinh lý nha:v

    Quên mất, cảm ơn @longnhong đã sửa giúp^^

    Cảm ơn cả @ottoannang đã nhắc mình “Khiếu Sàng Ca” ở=)))))

    Vương Trung Đỉnh thầm hừ lạnh một tiếng.

    Muốn chặt cây của ta nướng thịt ăn? Thiêu chết ngươi!

    ..

    “Ta kháo!”

    Thái Bằng mới vừa chuyển bật lửa qua cành cây, chợt bùng lên một ngọn lửa lớn bừng bừng. May mắn gã tránh được, bằng không khẳng định bị đốt thành chim sẻ cháy rồi.

    “Vương Trung Đỉnh, ngươi điên rồi.” Thái Bằng nghiến răng nghiến lợi.

    Thái Thuận xách lên một con cá sống, hỏi: “Vậy còn nướng không?”

    “Nướng cái trứng a! Ai biết trong bụng cá có giấu địa lôi hay không?” Thái Bằng gầm lên.

    Được rồi… Thái Thuận câm miệng.

    Hôm sau là một ngày nắng to.

    Thừa dịp đoàn phim còn bận dựng cảnh, rất nhiều diễn viên nhàn rỗi đến bờ biển đi dạo, tắm nắng.

    Chu Lê mặc bikini khoác lụa trắng, đứng ở giữa Bích Hải Lam Thiên (biển ngọc trời xanh), đẹp đến quả thực phải gọi là kỳ diệu.

    Rất nhiều chị em nhìn thấy đều trốn về phòng thầm mắng.

    “Chu đại hồ ly này, lại chạy lên bờ biển bán tao đi.”

    Hai cái chân trần xinh đẹp của Chu Lê, bất động thanh sắc hướng về phía phòng thủy tinh của Vương Trung Đỉnh.

    Thẩm Sơ Hoa đặc biệt phối hợp chạy đến làm nền.

    Trong phòng thủy tinh, Hàn Đông đang như như mọt chú chó trụi lông lớn nằm úp sấp trên sàn, Vương Trung Đỉnh cưỡi ở trên người của hắn.

    Hai người còn chưa làm gì, Thẩm Sơ Hoa đã bắt đầu say mê.

    “A a a a… Thật tình ý a!”

    “Vương tổng, Vương tổng lại có thể nắm mặt Hàn Đông chơi?”

    “Nam thần của tôi không bao giờ chết a, anh ấy có hơi thở của sự sống.” (??????)

    “…”

    Chu Lê mới đầu chịu đựng không nói gì, sau lại thật sự nhịn không được, quay sang Thẩm Sơ Hoa: “Cô cũng quá nông cạn đi? Chỉ mới một ít tương tác này đến nỗi đại kinh tiểu quái như vậy sao?”

    (đại kinh tiểu quái: phóng đại, sợ lớn hãi nhỏ)

    Thẩm Sơ Hoa đặc biệt khách khí giải thích: “Tôi đây vẫn như vậy, trong lòng nghĩ cái gì liền phải biểu đạt ra.”Nói xong lại đặc biệt không khách khí hét lên: “A a a, Vương tổng lại đang nắm bím tóc Hàn Đông, Vương tổng hảo manh a.”

    Chu Lê đầu tiên tính là lấy Thẩm Sơ Hoa làm nền, ai ngờ gặp phải một kẻ nói nhảm, không lúc nào quên nhắc nhở nàng Vương Trung Đỉnh và Hàn Đông có bao nhiêu thắm thiết.

    Chẳng thể trách Vương Trung Đỉnh thống khoái đáp ứng như vậy, thì ra là mời cho mình một người phát ngôn miễn phí.

    Chu Lê càng nghĩ càng tức giận.

    Lúc này, ánh mắt Vương Trung Đỉnh xuyên qua tường thủy tinh đánh tới trên người nàng.

    Hô hấp Chu Lê nháy mắt dồn dập.

    Nhưng mà, ánh mắt Vương Trung Đỉnh chỉ dừng trên người nàng không đến hai giây, lại nhanh chóng quay lại trên người Hàn Đông.

    Mặt Chu Lê lại kéo xuống.

    Ta không tin ngươi có thể thờ ơ.

    Vì thế, nàng lại cất bước phong tình trên bờ biển bắt đầu bán dáng.

    Mũi cẩu Hàn Đông kia rất nhanh đã ngửi được mùi mỹ nữ.

    Vốn đang nằm úp sấp quay mặt hướng khác, lại chậm rì rì vòng lại đây. Một khắc nhìn thấy Chu Lê kia, trong mắt thoáng tỏa ra hào quang vạn trượng.

    “Quá tiên a ~” không tự chủ được lầu bầu ra tiếng.

    Vương Trung Đỉnh đến một tát đem đầu Hàn Đông đánh sang hướng khác.

    Kết quả qua không đầy một lát, Hàn Đông lại thừa dịp y không chú ý đem đầu vòng trở về, con mắt trân châu trộm liếc Chu Lê, ánh mắt cần bao nhiêu đáng khinh có bấy nhiêu đáng khinh.

    Vương Trung Đỉnh quả nhiên giận, một cước đá lên viên mông Hàn Đông.

    Hàn Đông ngửa cổ tru lên một tiếng, lại lật người ôm lấy Vương Trung Đỉnh các loại dỗ dành nhận sai.

    Chu Lê quả thực muốn chửi tục.

    Đổi lại được chứ?

    Toàn bộ con mẹ nó đổi lại!

    Nàng muốn khiến cho Vương Trung Đỉnh nhìn nàng đến mất hồn, Hàn Đông tức giận ghen tuông. Kết quả thế nhưng thành Hàn Đông nhìn nàng chằm chằm không dứt, Vương Trung Đỉnh ghen tị.

    Ngay khi Chu Lê giận đến sắp không kiềm được, hai ánh mắt dõi theo nháy mắt khiến nàng dịu xuống rồi.

    Thái Bằng quan sát nàng đã được một lúc.

    Từ lúc Chu Lê lắc lư đi ra từ trong phòng, ánh mắt Thái Bằng đã không hề rời khỏi thân thể kia.

    Thái Bằng không giống như Vương Trung Đỉnh, gã là động vật ăn thịt, tình dục cùng tình yêu là hoàn toàn tách biệt.

    Cho dù gã mê luyến lên Hàn Đông thật sâu, cùng người khác lên giường cũng vẫn bắn như bình thường.

    Nhưng nữ nhân Chu Lê này là khu vực cấm.

    Một mặt là Chu Lê thật sự quá đẹp, sướng đến dễ khiến cho người ta mất phương hướng.

    Mặt khác là gã đề phòng Vương Trung Đỉnh, phàm là người dính dáng đến Vương Trung Đỉnh, Thái Bằng sẽ không nhúng chàm.

    Bất quá tâm nghiện có thể khống chế được, mắt nghiện liền khống chế không nổi nữa.

    Ông trời đối với bề ngoài của Chu Lê này thật sự rất chiếu cố.

    Lụa trắng che đậy, làn da bên trong kia dưỡng đến trắng như tuyết, thân hình uyển chuyển như rắn nước, đại chân dài đường nét tuyệt mỹ kia… Từ trên xuống dưới tìm không ra một chút thiếu hụt.

    Loại ánh mắt thô lỗ không che đậy này của Thái Bằng, đặc biệt có thể thỏa mãn lòng hư vinh của nữ nhân.

    Thục nữ sẽ đỏ mặt nói câu “Đồ lưu manh”, mà loại nữ nhân như Chu Lê, thì sẽ bày ra tư thế càng xinh đẹp tùy người thưởng thức.

    Adrenaline của Thái Bằng bắt đầu tiêu thăng.

    Vương Trung Đỉnh nhìn như không chút để tâm lật lật văn kiện, trên thực tế đều đem hết thảy tiến triển ở bên ngoài thu vào trong mắt.

    Ngay khi y nghĩ rằng Chu Thái hai người sẽ lập tức sát ra lửa, Tây Tây đột nhiên giơ lên một cái kẹo hạnh nhân chạy vào khoe.

    “Ha ha ha… Một cái kẹo cuối cùng bị cháu tìm ra rồi.”

    Nói xong hoả tốc lắc lắc tiểu thân chạy trốn.

    Hàn Đông không cần suy nghĩ, lập tức đứng dậy đuổi theo.

    Đến khi Vương Trung Đỉnh muốn ngăn đã quá muộn.

    Hàn Đông mỗi lần bị người chiếm tiểu tiện nghi, tốc độ phản ứng tuyệt đối gấp hơn hai mươi lần bình thường, hai cái chân xoay chuyển giống như Phong Hỏa Luân, mặc độc một cái quần lót liền đuổi theo.

    Ánh mắt Thái Bằng mới vừa phát ra chút lửa đối với Chu Lê, một tia sét liền mạnh đánh tới.

    Hàn Đông chân kia, eo kia, mông kia… thế chạy điêu khắc, trừ bỏ dùng dao điêu khắc mài từng chút một, không ai có thể dài đến loại phong tư này.

    Ít điểm mê người kia của Chu Lê nháy mắt liền không đáng nhắc tới nữa.

    Vương Trung Đỉnh cắn răng trừng mắt một cái.

    Thất bại trong gang tấc!

    Mà Hàn Đông vẫn còn ở bên ngoài như không có việc gì ‘bán sóng’, tốc độ chạy băng băng kia, tiểu quần lót đều theo không kịp.

    Vương Trung Đỉnh hơi kém đem răng cắn nát.

    Tên nhị bức này!

    (nhị bức: nhị là ngớ ngẩn, ngốc nghếch, từ bức thêm đằng sau chỉ mức độ lớn hơn, tóm lại là điên rồ quá đáng:))

    Thuộc truyện: Phong Mang