Phong Mang – Chương 41-50

    Thuộc truyện: Phong Mang

    Chương 41: Muốn liếm thế nào ~ thì liếm thế ấy ~

    Biết rằng nếu không mở hộp ra hộ hắn, Hàn Đông khẳng định sẽ ăn vạ tại chỗ không chịu đi, Vương Trung Đỉnh chỉ có thể kiên trì giúp đỡ.

    Hàn Đông vừa ngửi được mùi thịt liền thò móng vuốt tới.

    Vương Trung Đỉnh vội chụp lấy cổ tay Hàn Đông: “Đợi một chút, tôi đi lấy muỗng.”

    Kết quả, Vương Trung Đỉnh vừa buông tay ra, Hàn Đông đói bụng sắp chết lại muốn thọt cặp vuốt chó vào hộp thịt.

    “Bảo cậu đợi một lát không được sao?” Vương Trung Đỉnh giận dữ mắng một tiếng.

    Hàn Đông làm sao chờ được? Chỉ cần Vương Trung Đỉnh vừa thả tay ra, hắn liền vội vã thọc vào.

    Lần trước bởi vì trong tay có sẵn một cái muỗng, trực tiếp đưa cho hắn là xong việc, lần này phải vào phòng bếp lấy. Vì tránh phải chứng kiến một màn ghê tởm, Vương Trung Đỉnh trực tiếp đoạt lấy hộp thịt bưng đi, kết quả Hàn Đông tựa như con chó bự theo sát phía sau. Hết nhảy trái lại nhảy phải, móng vuốt bám lên cánh tay Vương Trung Đỉnh lắc qua lắc lại, thiếu chút nữa hất tung hộp thịt.

    Vương Trung Đỉnh hết cách, chỉ có thể một tay cầm hộp, một tay kéo hắn đi vào bên trong.

    Cửa phòng bếp hơi hẹp, hai thằng đàn ông song song đi vào rất khó khăn, Vương Trung Đỉnh liền để Hàn Đông chờ ở cửa, Hàn Đông lại sống chết không chịu buông tay. Vương Trung Đỉnh chỉ có thể đi vào trước, sau đó quay đầu lại liếc mắt một cái, cam đoan Hàn Đông sẽ không tông vào khung cửa, mới gọi một tiếng: “Vào đi.”

    Hàn Đông ngoan ngoãn đi vào.

    Vương Trung Đỉnh dẫn Hàn Đông đi qua cánh cửa nhỏ trong phòng bếp, mới cắm muỗng vào hộp rồi đưa cho hắn.

    Hàn Đông vừa ăn vừa chậm rì rì đi ra cửa.

    Cuối cùng cũng đuổi đi được… Vương Trung Đỉnh thở nhẹ nhõm một hơi, nhấc chân bước đến bàn làm việc.

    Kết quả, Vương Trung Đỉnh vừa dừng lại chỗ bàn làm việc, Hàn Đông cũng dừng lại chỗ bàn làm việc.

    Vương Trung Đỉnh nhìn về phía hộp thịt trong tay Hàn Đông, vậy mà ăn sạch rồi.

    Tiếp theo, một màn đáng giận xuất hiện.

    Hàn Đông lại lôi ra một hộp thịt nữa từ trong túi thực phẩm, đưa tới trước mặt Vương Trung Đỉnh.

    Vương Trung Đỉnh ngơ ra sửng sốt một lát, cố nén xúc động muốn đánh người, lại cầm lấy hộp thịt.

    Lúc này chắc cũng phải cút xéo rồi đúng không?

    Thế nhưng Hàn Đông lại nhồm nhoàm ăn hai ba phát đã giải quyết xong, tiếp tục lôi ra một hộp đưa cho anh.

    Mặt Vương Trung Đỉnh nháy mắt đen thui, tôi đây ở lại công ty là để làm việc, không phải để khui thịt hộp cho cậu!

    Nhưng đối với một người mộng du mà nói, anh xử hắn thế nào đây? Mộng du giết người cũng có thể phán là vô tội, ăn thịt hộp thì có gì đáng giận?

    Vương Trung Đỉnh khui một lượt mười hộp. Ăn đi! Tôi cho cậu ăn đủ!

    Bởi vậy, Hàn Đông không thèm rời đi, cứ thế ngồi bên cạnh Vương Trung Đỉnh ăn.

    Vương Trung Đỉnh coi như bên cạnh có một con chó ngồi đó, mình thì lo làm chuyện của mình.

    Nhưng con chó này không chịu nỗi cô đơn, ăn mà còn cố phát ra tiếng động. Có đôi khi dùng sức chép miệng, có đôi khi húp nước sốt phát ra tiếng chùn chụt, đang ăn ngồi nghỉ mệt còn phải dùng muỗng gõ coong coong mới chịu.

    Vương Trung Đỉnh rất hoài nghi Hàn Đông cố tình làm mấy trò mèo này, mỗi lần nhìn sang, Hàn Đông luôn trong trạng thái hai mắt nhắm nghiền, không hề có một chút dấu vết giả tạo. Vương Trung Đỉnh đặc biệt có tâm tìm hiểu về vấn đề này, đa số người mộng du đều mở to mắt hoặc nửa khép nửa mở, nhưng cái tên này vì sao từ đầu đến cuối đều nhắm tịt hai mắt, lại còn có thể hành động tự nhiên như vậy.

    Nếu nói chuyện với cậu ta, không biết cậu ta có đáp lại không nữa?

    Nghĩ vậy Vương Trung Đỉnh thử mở miệng: “Ăn ngon không?”

    “Nếu thêm một cái bánh nướng thì càng ngon hơn!” Hàn Đông hớn hở nói.

    Bánh nướng… Tôi đem cậu đi nướng còn ngon hơn nữa! Vương Trung Đỉnh trầm mặt không thèm đáp.

    Một lát sau, Hàn Đông đưa một hộp thịt bị dằm nát be nát bét tới chảy nước đến trước mặt Vương Trung Đỉnh, thành công chọc cho anh phát gớm suýt ói rồi nhanh chóng rụt tay lại. Một lát sau lại duỗi qua, sau đó lại nhanh chóng rụt về, lặp đi lặp lại như thế mấy lần, cuối cùng dùng muỗng múc một đống thịt nhão nhoét ra quơ quơ, làm như chuẩn bị đút vào miệng Vương Trung Đỉnh.

    “Muốn ăn không?”

    Không có tiếng đáp lại.

    Hàn Đông ngoác mỏ cười du côn: “Gọi một tiếng ‘anh’ đi! Gọi đi anh thưởng cho cưng một muỗng.”

    Vương Trung Đỉnh lười phản ứng lại với hắn.

    Hàn Đông tự biết quê, bắt đầu mải miết ăn thịt hộp.

    Một lát sau, Vương Trung Đỉnh đứng dậy đi rót nước, đột nhiên phát hiện trên chóp mũi Hàn Đông dính một ít nước sốt. Là một người mắc chứng thích sạch sẽ, Vương Trung Đỉnh đang định bảo hắn lau đi, Hàn Đông lại le lưỡi ra.

    Rất ít người có thể dùng đầu lưỡi liếm tới chóp mũi, nhưng Hàn Đông không chỉ có thể liếm, còn dư sức liếm tới.

    “Thế nào? Lưỡi của tôi rất dài ha?” Hàn Đông cố ý hỏi.

    Vương Trung Đỉnh làm mặt lạnh chống đỡ.

    Kết quả, Hàn Đông lại le lưỡi ra, chậm rì rì liếm láp một vòng quanh khóe miệng. Trái một vòng, phải một vòng, thuận kim đồng hồ, ngược kim đồng hồ… Còn phối hợp theo tiết tấu mà ngâm nga: “Muốn ~ liếm ~ thế ~ nào ~ thì ~ liếm ~ thế ~ ấy ~”

    Chương 42: Sao người nhẫn tâm tới vậy?

    Vương Trung Đỉnh câm nín nhìn hắn, biểu cảm trên mặt đã khó có thể hình dung.

    Hàn Đông tự mình chơi tới say sưa, còn phát ra tiếng cười biến thái: “Í hí hí hí… Lợi hại chưa?”

    Nói thật, nếu Hàn Đông mở mắt, Vương Trung Đỉnh còn có thể bị hành vi vô sỉ của hắn kích thích. Nhưng hiện tại Hàn Đông lại nhắm tịt mắt, anh có muốn suy diễn loại hành động này thành một loại tà mị nóng bỏng cũng không nổi, cùng lắm chỉ là một thằng mù đáng khinh mà thôi.

    Vương Trung Đỉnh không biết sao lại nở nụ cười, ngay cả anh cũng không hiểu tại sao.

    Sau đó Vương Trung Đỉnh lại nghĩ: Nếu có thể dùng phương thức này đối thoại với hắn, sao không nhân tiện hỏi thăm nguyên nhân hắn ăn vụng nhỉ? Không chừng lúc này hắn mới nói thật.

    Vì thế lần thứ hai mở miệng, “Sao cậu cứ nửa đêm lại tìm thức ăn vậy?”

    “Ban ngày ăn sẽ bị mập.” Hàn Đông nói.

    Vương Trung Đỉnh khó hiểu: “Buổi tối ăn không phải sẽ càng dễ mập hơn sao?”

    “Anh ngu quá đi, cũng không phải ăn thật, sao mập được?” Hàn Đông lại nhét vào miệng một muỗng lớn.

    Vương Trung Đỉnh lúc này đã hiểu, Hàn Đông đang giảm béo, cho nên mới phải giấu đồ ăn, buộc bản thân ăn uống điều độ. Vì thế lại hỏi: “Đang yên đang lành tự nhiên muốn giảm béo làm gì?”

    Hàn Đông không thèm nâng đầu lên nói: “Tôi phải ốm lại, ốm tong ốm teo không ra hình người mới có thể khiến thằng cháu nội họ Vương kia hết hi vọng!”

    ‘Thằng cháu nội họ Vương’ không thèm nói gì nữa, trực tiếp đứng dậy đi vào phòng bếp, lúc trở lại trong tay mang theo một đống đồ, nện xuống trước mặt Hàn Đông một phen.

    “Đây là cái gì?”

    “Bánh nướng!”

    Hàn Đông ăn tới căng bụng, mới thoả mãn chùi miệng đứng lên.

    Vương Trung Đỉnh vốn tính đợi Hàn Đông ăn hết mới hỏi tới nguyên nhân vì sao hắn không muốn ký hợp đồng, kết quả vừa mới đi vệ sinh trở ra đã không thấy người đâu, chỉ còn lại một bàn toàn vỏ hộp trống không.

    Vương Trung Đỉnh nhớ rõ trên tư liệu có đề cập tới, mộng du là một hình thức khác dùng để bù đắp những nguyện vọng không thực hiện được vào ban ngày, khi người mộng du thỏa mãn, liền trở về giường ngủ tiếp, mà quá trình này diễn ra không quá một giờ. Theo lý thuyết, Hàn Đông sẽ không tiếp tục chạy loạn xung quanh nữa.

    Nếu như vậy, để có cơ hội sẽ hỏi lại… Vương Trung Đỉnh nghĩ.

    Dọn hết mớ bê bối trên bàn, lại tăng ca thêm một chốc, Vương Trung Đỉnh mới quay về phòng nghỉ ngơi.

    Bởi vì trên ban công có đèn mờ, mỗi tối đều bật, cũng đủ để thấy đường đi đến phòng ngủ. Cho nên Vương Trung Đỉnh theo thói quen không bật thêm đèn, trực tiếp cỡi đồ nằm lên giường.

    Kết quả, mới vừa nằm xuống, Vương Trung Đỉnh liền nhạy bén nhận ra độ trũng của giường không đúng.

    Đang định xoay người, đột nhiên một thân thể nóng hổi lăn tới ôm chầm lấy mình.

    ‘Cũng may’ Hàn Đông là một người có nguyên tắc, biết sai lầm nào có thể phạm, sai lầm nào không thể phạm. Tỷ như cái loại ngủ sai giường này còn có thể ngẫu nhiên phạm phải, nhưng ngủ mà không cỡi quần áo là kiên quyết không phạm! (Đuỵt =)))

    Tạm thời không nói đến chuyện thân thể trần như nhộng tiếp xúc thân mật với nhau Vương Trung Đỉnh đã chán ghét không chịu nổi, mà cái miệng đầy mùi thịt của Hàn Đông cũng đủ để anh không thể nhịn được nữa. Mà Hàn Đông lại cố tình hóa thân thành keo dính kéo mãi không ra, trời đông người ta đều thích ôm bếp lò đi ngủ, hắn thì ngược đời, rất thích ôm những người có loại thể chất mát lạnh đặc biệt như người bên cạnh ngủ.

    Hơn nữa vừa cọ cọ vừa lẩm bẩm: “Hôm nay ăn no như vậy là đủ rồi!”

    “…”

    Ba giờ rưỡi sáng, Vương Trung Đỉnh còn phải đứng dậy, đóng gói cái tên khốn nạn chủ động bò lên giường mình lại! Không vì cái gì khác, chỉ vì giấc ngủ ít đến đáng thương của chính mình mà thôi. Nếu thực sự đập tỉnh Hàn Đông, tạm thời không nói đến tình huống hắn sẽ trở mặt giở tiết mục tự kỷ của mình ra lần nữa, thì Vương Trung Đỉnh cũng chỉ còn chưa tới ba giờ để nghỉ ngơi thôi.

    Trong quá trình ‘đóng gói’, ánh mắt Vương Trung Đỉnh khó tránh bị cặp chân dài của Hàn Đông ‘hấp diêm’.

    Vương Trung Đỉnh là người theo chủ nghĩa vô thần, không tin vào số mạng, nhưng ngày hôm nay, anh không thể không cắn răng rủa thầm trong lòng: Ông trời! Sao người lại đem bộ phận kinh diễm như vậy ban cho cái thứ đồ chơi này? Sao người nhẫn tâm tới vậy? ! ! !

    Chương 43: Tối hậu thư

    Sáng sớm hôm sau, sau khi rời giường Hàn Đông theo thường lệ trèo lên cân.

    Kết quả, ba ngày đầu gầy xuống được một ký, mà hôm nay tự nhiên lòi ra một ký, trở lại như ban đầu.

    Sao lại thế này? Hàn Đông trợn tròn mắt.

    Chẳng lẽ hai ngày nay chưa bài tiết nên nặng thêm một ký? Hay là dạo này quá lao lực nên bị chứng phù thũng*? Hàn Đông một bên đánh răng một bên tìm nguyên nhân.

    (*Phù thũng là là sưng phù nề gây ra bởi chất lỏng dư thừa bị mắc kẹt trong các mô của cơ thể)

    Đột nhiên, trên bàn chải đánh răng xuất hiện một sợi thịt đáng sợ!

    Hàn Đông vội vàng chạy về phòng ngủ, kéo ngăn kéo ra nhìn, mười mấy hộp thịt quả nhiên không cánh mà bay. Chán nản vò tóc, sớm biết vậy đã xử lý bọn chúng rồi, đều do mình quá sơ suất!

    Hàn Đông ủ rũ đi ra ngoài, kết quả phát hiện hai gã vệ sĩ không có ở đây.

    Không có khả năng cùng nhau đi trễ, hẳn là tạm thời có nhiệm vụ khác… Hàn Đông thầm nghĩ. Bình thường, lúc mười giờ Nhị Lôi mới đến đưa thức ăn, hiện tại chỉ mới tám giờ rưỡi, thời gian còn dài.

    Vì thế, Hàn Đông vội vàng chạy ra đại sảnh gọi điện cho nhân viên chuyển phát nhanh.

    Bình thương, chuyển phát viên phải mở đơn hàng ra kiểm tra trước khi chuyển.

    Nhưng Hàn Đông vì để tiết kiệm thời gian nên đã sớm đóng thùng gọn gàng, vì thế mới xin xỏ người ta: “Mấy cái này đều là thức ăn, không có thứ gì phạm pháp đâu, cậu đừng làm khó tôi mà.”

    Chuyển phát viên miễn cưỡng đáp ứng: “Vậy cậu phải ghi chú rõ ràng trong này có thứ gì.”

    “Không thành vấn đề.”

    Hàn Đông nhìn chuyển phát viên an toàn rời đi, cuối cùng mới thở một hơi nhẹ nhõm trong lòng!

    Sau đó lại đi vào buồng vệ sinh thắt bím tóc.

    Tóc Hàn Đông từ trước đến nay thuộc loại xoăn một cách nghiêm trọng, còn nhuộm thành màu vàng, hơn nữa hốc mắt hơi sâu, khung xương cao cao nhìn qua đặt biệt có hơi hướm của người phương Tây. Rất giống một tên trai Tây dễ nhìn, nhưng bình thường trên vai lại đeo biển quảng cáo: “Thầy tướng số, coi bói, đoán chữ, phong thuỷ…”

    Hàn Đông mới vừa cầm lấy lược, một khuôn mặt xa lạ đột nhiên tìm tới cửa.

    “Quản lí Phùng gọi anh qua một chuyến.”

    Hàn Đông từng nghe nói trong giới này có rất nhiều nữ minh tinh đổi nghề làm bà chủ, vội vàng hỏi thăm: “Nam hay nữ?”

    “Nam.”

    Vậy thôi khỏi chải đầu, Hàn Đông vác bộ dạng như Einstein* bước ra cửa.

    Đi vào văn phòng của Phùng Tuấn, bỗng thấy một đống thùng quen thuộc chồng chất bên tường, Hàn Đông không khỏi sửng sốt.

    Quả nhiên để lại một tên tay trong…

    Phùng Tuấn ném hai đơn hàng chuyển phát nhanh cầm trong tay cho Hàn Đông, trên đó còn liệt kê các loại thức ăn đồ uống một cách cụ thể và tỉ mỉ, tờ thứ nhất viết: “Bia, nước khoáng…”; tờ thứ hai viết: “Đậu phộng, hạt dưa, cháo Bát Bảo…”

    “Cậu muốn gửi cho bộ đường sắt sao?” Phùng Tuấn hỏi.

    “Phụt ——” Hàn Đông cũng vừa mới ý thức được: “Anh đừng giỡn, khả năng nhịn cười của tôi kém lắm.”

    Phùng Tuấn thản nhiên trả lời: “Tôi không nhìn ra khả năng nhịn cười của cậu kém bao nhiêu, nhưng tôi muốn xem khả năng chịu nhục của cậu cao bao nhiêu .”

    Lúc Hàn Đông tới công ty tìm Lý Thượng đã từng gặp Phùng Tuấn, nhưng lúc ấy vốn đã không ưa người này, hiện tại cho dù bị bắt quả tang cũng không hề cảm thấy chột dạ hay xấu hổ. Ung dung thản nhiên ngồi đối diện Phùng Tuấn, bộ dạng cà lơ phất phơ không có tý thiện cảm.

    Phùng Tuấn hất cằm: “Giải thích một chút đi.”

    “Chuyện này thì có gì phải giải thích? Tôi ăn không hết nhưng cũng không muốn lãng phí nên đem gửi cho bạn.”

    “Ăn không hết còn muốn thêm làm gì?”

    Hàn Đông nhún vai: “Tôi có kêu đâu! Là bọn họ cứ nhét vào tủ lạnh ấy chứ, không tin anh có thể hỏi Nhị Lôi.”

    “Cậu đừng thấy Vương tổng đối tốt với cậu mà càn rỡ, đừng nói là cậu, cho dù thả một con chó vào, công ty của chúng tôi cũng có thể khiến nó nổi tiếng! Tôi lăn lộn trong này nhiều năm như vậy, vẫn chưa thấy người nào thất bại! Hơn nữa cậu còn có một tên thế thân, cậu đi rồi, hắn sẽ lập tức thế chỗ của cậu.”

    Lời nói của Phùng Tuấn không những không khiến Hàn Đông cảm giác được nguy cơ cạnh tranh, mà còn khiến hắn nói năng càng thêm hùng hồn lý lẽ.

    “Nếu đã có thế thân, sao còn không thả tôi đi?”

    Phùng Tuấn lôi poster của Lý Thượng ra: “Thế thân đương nhiên không bằng hàng gốc.”

    Hàn Đông chỉ sững sờ một lát, sau đó hớn hở nói: “Tên này là bạn của tôi đó, nếu thế thân là hắn, tôi đây càng vui vẻ. Cho nên, phép khích tướng này của anh dùng lầm người rồi.”

    “Lầm hay không lầm, cậu tự hiểu.” Phùng Tuấn gõ gõ ngón tay lên mặt bàn: “Lý Thượng chiếm tiên cơ trước, năm nay đã sắp trở thành người mới mà công ty tích cực lăng xê. Nếu cậu lấy được vị trí này, hắn chỉ chiếm được một miếng đất nhỏ. Còn nếu cậu từ bỏ vị trí này, hắn sẽ chiếm toàn bộ địa bàn của cậu.”

    Hàn Đông mặt không đổi sắc, tâm không loạn, vậy cứ để thằng oắt đó chiếm đi, tốt nhất là chiếm luôn cả Vương Trung Đỉnh!

    Phùng Tuấn không hề vòng vo, nói thẳng: “Tôi cho cậu ba ngày, cậu suy nghĩ cẩn thận, nếu ba ngày sau cậu vẫn kiên trì với quyết định ban đầu, chúng tôi sẽ không ép cậu nữa!”

    “Không cần ba ngày.” Hàn Đông thái độ rất rõ ràng: “Bây giờ tôi cũng có thể đưa anh câu trả lời chắc chắn.”

    “Có cần hay không là chuyện của cậu, tôi chỉ phụ trách cho.”

    Chương 44: Hài hoà đến nực cười

    Hàn Đông lúc tiến vào là cái dạng gì, lúc đi ra vẫn là cái dạng đó. Vẫn tấm thân tấm da đó, một cái đuôi thỏ xoăn xoăn chổng lên trời, vẫn là bộ dạng lưu manh cà lơ phất phơ…

    Nhưng vị ngồi trong chiếc xe đối diện lại hoàn toàn bất đồng so với khi trước.

    Nghĩ cũng lạ, Hàn Đông ở đây hơn mười ngày, nhưng lại chưa từng gặp Lý Thượng lấy một lần. Kết quả ngày hôm nay rời đi, lại gặp được hắn ở cửa.

    Hàn Đông cũng như lần trước đứng ở vị trí đó, Lý Thượng cũng ngồi trong xe, tựa như tái hiện lại cảnh tượng đi vay tiền hôm đó… Chẳng qua lúc này, thái độ của Lý Thượng lại hoàn toàn thay đổi.

    “Ha, sao anh cũng tới đây?”

    Lý Thượng chủ động xuống xe chào hỏi, không ra vẻ ngôi sao, đối với người này vẫn nhiệt tình như trước.

    Hàn Đông tùy tiện cười một cái: “Không có việc gì, đi shoping thôi.”

    “Bắc Kinh lớn như vậy, anh shopping một hồi lại shopping tới tận đây sao?”

    Lý Thượng nhìn như lơ đãng trêu chọc, lại bị Hàn Đông sắc bén nhìn ra một chút tâm tình khẩn trương, như thể đang lo sợ ‘hàng gốc’ này sẽ xuất hiện trước mặt Vương Trung Đỉnh.

    “Nhân thể tới thăm cậu một chút.” Hàn Đông hời hợt nói.

    Lý Thượng lấy ra một điếu thuốc đưa cho Hàn Đông, tự mình đốt cho hắn, cũng thuận tiện cho mình một điếu.

    Khói cao ngang nhau, cùng một tỉ lệ, hai gã đàn ông vóc dáng tương tự ung dung đứng đó, nhìn qua lại hài hoà đến nực cười.

    “Đúng rồi, tiền nhận được chưa?” Lý Thượng hỏi.

    “Không cần, tôi trả lại cậu rồi.”

    “Hửm?” Lý Thượng như thể mới biết chuyện: “Sao tôi không thấy nhỉ?”

    Hàn Đông nghiền ngẫm cười: “Vâng, ngài bây giờ có tiền , nhiều thêm mấy vạn hay ít đi mấy vạn cũng không đáng chú ý!”

    Lý Thượng mới vừa xuống xe, Hàn Đông liền nhìn ra trang phục và phụ kiện của hắn có giá trị ít nhất cũng phải sáu chữ số. Tuy rằng che không hết quê mùa hồi trước, nhưng so với loại phàm phu tục tử Hàn Đông đã coi như rất hơn người rồi.

    Lý Thượng tỏ ra ngượng ngùng: “Xem anh nói kìa! Tài khoản của tôi có người đại diện hỗ trợ quản lý, chính tôi cũng chỉ mới khởi nghiệp, căn bản không có khái niệm gì với tiền tài.”

    “Chậc… Lại còn khoe khoang!” Hàn Đông vẻ mặt khinh bỉ.

    Lý Thượng vui đùa đấm Hàn Đông một cái, chết cũng không thừa nhận: “Ai khoe khoang? Tôi mà thèm khoe chắc?”

    “Được rồi được rồi!” Hàn Đông vội vàng ngăn lại: “Là anh mày khoe khoang đấy, là anh mày lấy ba vạn kia của cậu đi khoe khoang đấy?”

    Lý Thượng lúc này mới nhớ tới hỏi: “Sao anh không dùng?”

    Hàn Đông hừ lạnh một tiếng, “Cậu thấy tôi thì giả vờ không quen biết, tôi còn ưỡn mặt lên dùng tiền của cậu được sao?”

    “Không phải như vậy, anh nghe tôi giải thích, tôi quả thật không nhận ra anh. Đến khi anh mắng tôi một tiếng, tôi mới nhận ra. Lúc ấy xe đã lăn bánh, người trên xe thì nhiều, tôi sao lại không biết xấu hổ bảo tài xế dừng chứ!”

    Hàn Đông liên tục gật gù tỏ vẻ mình hiểu rồi, kỳ thật không có lời nào lọt lỗ tai.

    Đảo mắt, một điếu thuốc cũng sắp hút xong, Hàn Đông vẫn như trước không nói mục đích mình tới đây. Lý Thượng thấy hắn nói chuyện hàm hồ, còn cố ý lảng tránh, trong lòng tự nhiên suy đoán đến chuyện kia.

    “Có phải anh lại lại thiếu tiền không?”

    Hàn Đông sửng sốt: “Không phải.”

    “Lần tới đừng đến tìm tôi nữa, suốt ngày tôi phải ra ngoài, rất ít khi ở công ty. Đây là số điện thoại mới của tôi, bình thường đều là trợ lý bắt máy, anh thiếu tiền thì cứ trực tiếp gọi tới là được.”

    “Thật không cần.” Hàn Đông nói: “Tôi có tiền.”

    “Làm gì khách khí như vậy? Không có anh, đến bây giờ chắc tôi còn ngồi không uống gió Tây Bắc ấy chứ! Không có tiền thì cứ nói, còn hơn là không dám nói, tám vạn hay mười vạn đều không thành vấn đề.”

    Hai người đang trò chuyện, đột nhiên có một người ngoại quốc đi tới, nói với Lý Thượng câu gì đó.

    Hàn Đông còn nhớ rõ lúc mới quen Lý Thượng, trình độ tiếng anh của Lý Thượng cũng cỡ hắn, cơ bản đều ở mức ‘tới là come, đi là go, gật đầu là yes, lắc đầu là no’. Không ngờ chưa đến hai tháng, Lý Thượng đã có thể trò chuyện với người nước ngoài mà không có một tý chướng ngại nào.

    Chỉ bằng một chút như vậy, Hàn Đông cũng không có lý do gì xem thường hắn.

    Người đi rồi, Hàn Đông nhìn theo bóng lưng người nọ lướt đến chỗ chiếc xe đang đỗ rồi quay lại nói với Lý Thượng: “Được đấy, cuộc sống không tồi chút nào nhỉ, vừa tới công ty vài ngày đã có xe riêng đưa đón.”

    “Tôi làm gì có đãi ngộ như vậy? Đây là xe của công ty, người vừa rồi là cô trợ lý của tôi.”

    “Phương Vân?”

    “Ừ, ánh mắt anh tốt đấy!”

    Hàn Đông cười một tiếng: “Thần tượng của tôi hơn mười năm, sao có thể không nhận ra?”

    Hiện tại kế hoạch đào tạo người mới của công ty có hai loại, một là tung lưới trên diện tích lớn ở nơi đoàn phim đóng quân, loại khác là người được các nghệ sĩ có tiếng trong giới đề cử. Lý Thượng vừa đến đã được một đại minh tinh giúp đỡ trải đường, có thể thấy được vị trí của hắn đã coi như cao hơn những người khác.

    “Tôi bây giờ phải đi diễn, lúc nào có cơ hội nhất định sẽ tiến cử anh! Có điều tôi cũng là người mới, lời nói cũng không có bao nhiêu trọng lượng. Nhân vật quan trọng có thể hơi quá sức, nhưng ít ra đảm bảo sẽ có xuất hiện trên màn ảnh.”

    Hàn Đông cười phất phất tay: “Tôi đây không vào giúp vui đâu.”

    “Tôi đã nói sẽ giúp anh, anh cho là người anh em này đang giỡn chơi sao?”

    “Được rồi, cậu nhanh trở về xe đi, đừng để mấy người tai to mặt lớn kia phải chờ một đứa chưa có tiếng tăm!”

    Lý Thượng gật đầu, còn đặc biệt dặn dò: “Gần đây công ty đang chỉnh đốn lại, mấy ngày hôm trước có fan cắm chốt ở đây đã bị bảo vệ đánh. Lần sau có tìm tôi nhớ điện thoại trước, tôi tìm chỗ ăn cơm, mời anh một bữa!”

    “Ừ, biết rồi.” Hàn Đông lại phất phất tay.

    Sau khi lên xe, vẻ mặt Lý Thượng lại lãnh đạm như cũ.

    Phương Vân nhịn không được mở miệng hỏi: “Người vừa rồi là ai thế?”

    “Fan ấy mà.” Lý Thượng nói.

    “Fan mà đứng tán gẫu lâu như vậy?”

    “Tại hắn bám dữ quá.”

    Chương 45: Mối quan hệ vi diệu

    Hàn Đông không hổ đã cùng Lý Thượng ngủ chung một giường, Lý Thượng mới vừa lên xe, khóe miệng của hắn liền nhếch tới quai hàm, thầm mắng trong lòng: Thằng oắt giỏi lắm, dám vui vẻ trên tai họa của hắn!

    Đang định nhấc chân rời đi, phía sau đột nhiên có xe bấm còi như điên.

    Lần trước Hàn Đông cũng nhịn một bụng hỏa ở chỗ này, sau đó lại có người đổ thêm dầu vào lửa, kết quả lần này cũng có một tên mắt không tròng.

    Nhưng mà, Hàn Đông chưa kịp chửi gì. Ngày hôm nay đã triệt để được mở mang tầm mắt, biết được cái gì gọi là đẹp trai khiến người ta muốn quỳ lạy…

    Người đàn ông trong xe, sơ mi trắng + vest đen + áo măng tô*, cao ngạo, quý khí tận trời.

    Người khác đẹp thì đẹp, nhưng cái đẹp của vị này thiếu điều muốn tát lệch mỏ người nhìn. Không để cho bạn kịp thời nghĩ coi chuyện gì đang xảy ra, liếc mắt một cái cũng sẽ khiến bạn ngượng ngùng không thôi. Sau đó hắn tiếp tục nghênh ngang rời đi, hống hách bỏ lại một đống ánh mắt của bọn phàm nhân.

    Hàn Đông trố mắt nghệch mặt ra, vị này sao lại thấy quen quen thế nhỉ?

    Phùng Tuấn đứng trước cửa sổ, thấy một bóng người xẹt qua, tiến vào sảnh công ty nhanh như sét đánh, liền nói đùa với Vương Trung Đỉnh: “Mỗi lần Hạ Hoằng Uy đến công ty chúng ta, đều biến đám nam minh tinh thành chim cút hết.”

    “Không chỉ đến công ty chúng ta thôi đâu, mà đến chỗ nào cũng thế.” Vương Trung Đỉnh khách quan trần thuật.

    Phùng Tuấn cảm khái: “Gien nhà anh ta quá trội rồi, thảo dân tôi đây chỉ có thể nhìn theo bóng lưng.”

    Đang nói, vị đại thiếu gia đẹp trai đến chết chim chết nhạn kia mang theo một bộ phong trần mệt mỏi bước vào cửa. Tháo kính râm xuống, một câu cũng không nói, trực tiếp bưng ly nước của Vương Trung Đỉnh uống một hơi, sau đó nói với Phùng Tuấn: “Tôi với ông chủ cậu cần bàn chuyện, cậu ra ngoài trước đi.”

    Sau khi Phùng Tuấn đi ra ngoài, Vương Trung Đỉnh mới đùa cợt với Hạ Hoằng Uy.

    “Chuyện đại sự gì lại làm phiền ngài tự mình đến đây một chuyến thế?”

    Hạ Hoằng Uy ngồi xuống bên cạnh Vương Trung Đỉnh, cánh tay rất tự nhiên ôm lấy vai Vương Trung Đỉnh.

    “Tôi hỏi này, kế hoạch quay bộ điện ảnh mới của các cậu chuẩn bị ném vào đó bao nhiêu tiền thế?”

    “Trước mắt dự là hai trăm triệu.”

    Điện ảnh dù sao cũng là hạng mục đầu tư mang tỉnh rủi ro cao nhất, hai trăm triệu chắc chắn sẽ có dao động, mà dao động ít nhất cũng phải lên đến ba hoặc năm trăm triệu, nếu khởi chiếu thì doanh thu phòng vé phải gấp ba vốn đầu tư ban đầu mới không bị lỗ.

    Hạ Hoằng Uy không hề nghĩ ngợi nói: “Tôi bỏ một trăm triệu, cậu đưa vai nam chính cho em ấy.”

    “Chuyện tài chính đã được lo liệu xong cả rồi.” Vương Trung Đỉnh thẳng thắn cự tuyệt.

    Hai mắt Hạ Hoằng Uy tối sầm, trầm mặc một lúc lại hào phóng nói: “Vậy tôi lấy một trăm triệu này mua vai nam chính.”

    “Cậu si tình vừa vừa thôi, nhân vật kia không thích hợp với cậu ta. Cậu có thể lấy một trăm triệu đó tự làm một bộ phim khác dành riêng cho cậu ta, tôi sẽ giúp cậu tìm một đạo diễn giỏi, dàn nhân vật phụ sẽ là những minh tinh hàng top trong giới.”

    Ngón tay Hạ Hoằng Uy đặt trên vai Vương Trung Đỉnh siết lại, bấm sâu vào da thịt.

    “Tôi chỉ thích bộ phim này.”

    Vương Trung Đỉnh cười cười: “Vậy không có cách nào rồi.”

    Hạ Hoằng Uy vẫn giở thái độ cường ngạnh ra:”Tôi đã muốn nhân vật kia rồi! Cậu phải đưa, không đưa cũng phải đưa!”

    Sắc mặt Vương Trung Đỉnh đang hờ hững chuyển sang lạnh băng, anh đưa tay lên vai, trong nháy mắt túm lấy cổ tay Hạ Hoằng Uy, mùi thuốc súng bắt đầu bốc lên nồng nặc.

    “Hạ Khách!”

    Bất chợt một tiếng thét vang lên đánh vỡ cục diện bế tắc trong phòng.

    Vạn Lý Tình đứng ở cửa, vẻ mặt cau có: “Hai người lại làm sao nữa?”

    ‘Hạ khách’ trong miệng cô chính là Hạ Hoằng Uy đang ngồi trong phòng, lúc Hạ Hoằng Uy mới học năm thứ hai tiểu học còn tên là ‘Hạ khách’, bởi vì lúc cô giáo điểm danh hay bị chọc ghẹo, từ đó đổi thành Hạ Hoằng Uy.

    Cho nên, lúc hô cái tên này, cả lớp đều cười ầm ầm.

    Cũng trong cái lớp đang cười ầm ầm ấy, còn có một người nhiều năm qua luôn tận sức ngăn cản thằng bạn cùng bàn dốt nát toán học đi đầu tư bậy bạ —— Vương Trung Đỉnh.

    Chương 46: Trong vòng một đêm

    Hàn Đông về đến nhà, chuyện đầu tiên làm chính là tìm di động.

    Hắn tự kỷ tưởng tượng sau khi mở máy sẽ có vô số tin báo cuộc gọi nhỡ ập đến, kết quả hơn mười ngày lại chỉ có ba dãy số xa lạ gọi đến, hơn nữa chỉ vang một giây liền ngừng. Cho dù biết có thể là dân lừa đảo hoặc gọi lộn số, nhưng Hàn Đông vẫn thử gọi lại từng dãy, thẳng đến khi hết tiền trong tài khoản mới xong.

    Suốt cả ngày, Hàn Đông tìm mọi cách để liên hệ với Diệp Thành Lâm.

    Hắn nhắn trên mạng thì không thấy phản hồi, thời gian cuối cùng Diệp Thành Lâm online là cái đêm trước khi rời khỏi Bắc Kinh, đến bây giờ vẫn không thấy onl. Hàn Đông lại đi tìm mấy người bạn của Diệp Thành Lâm hỏi thăm, nhưng tất cả đều nói mình không có số của anh ta. Có người trước ngày kết hôn của Diệp Thành Lâm vẫn còn nói chuyện điện thoại với anh ta, nhưng sau lại không liên lạc được.

    Hàn Đông trong một thoáng chợt nghĩ đến việc đi Quý Châu tìm Diệp Thành Lâm, nhưng sau đó lại bỏ qua.

    Một người muốn liên hệ với bạn có thể lấy ngàn vạn lý do, nhưng nếu anh ta không liên hệ với bạn thì chỉ có một lý do —— đó là anh ta không muốn liên hệ rồi.

    Buổi tối, Hàn Đông mất ngủ.

    Vuốt vuốt sợi dây thừng Diệp Thành Lâm đưa, chà xát một hồi, hai đầu dây thừng cũng chà một vòng, rồi xoa xoa nắn nắn ở giữa, một thứ gì đó nho nhỏ mục nát không nhìn ra hình dạng ban đầu rơi xuống.

    Hàn Đông nhìn qua, tâm bỗng nhiên như bị thứ gì đó đâm vào.

    Lại nhìn tới sợi dây nhưng vẫn không phát hiện có gì bất thường.

    Sáng ngày thứ hai, Hàn Đông rất biết cách ra dáng mà ăn mặc, còn cầm theo một cái bàn nhỏ đi ra phố. Nhìn thấy người quen thì đú đởn hai câu, thấy gái đẹp thì huýt sáo trêu ghẹo, lúc đi đến cửa trường quay Bắc Ảnh vẫn theo thói quen dừng lại một cái sau đó mới tiếp tục đi về phía trước…

    Ở nơi này, có một người mù hàng năm cũng làm thầy tướng số, coi bói cho người ta. Bởi vì tính cạnh tranh, hắn và Hàn Đông vẫn luôn không hợp nhau. Nhưng ngày hôm nay, Hàn Đông phá lệ chạy đến địa bàn người ta xin ‘lời khuyên’.

    “Kinh thành đệ nhất Tiên nhân như ngài cũng cần tôi xem tướng số sao?” Người mù cố ý bày ra vẻ thụ sủng nhược kinh.

    Hàn Đông lắc đầu: “Tôi hết cách rồi, cứ tiếp tục như vậy chắc nghẹn chết mất, tâm tình chán lắm rồi. Dù sao cậu cũng bị mù, sẽ không biết tôi trông ra sao, tôi có mất mặt cậu cũng không nhìn thấy.”

    Người mù: “…”

    Sau đó, Hàn Đông chịu đựng khuất nhục trong lòng, đem chuyện mình tính ra được ‘nhân duyên trời định’ đầy tai ương cho người mù nghe. Còn kể lại đủ loại sự tình mấy ngày gần đây gặp phải, còn có quá trình đấu tranh đầy anh dũng bất khuất của mình với vận mệnh trớ trêu, kể hết sức sinh động, còn thêm vẻ khóc lóc, nhìn qua cực kỳ bi tráng.

    Người mù nghe xong, chỉ buồn bực một chuyện: “Làm sao cậu biết anh ta thích cậu?”

    “Cái này không phải quá rõ rồi sao?!” Hàn Đông cảm thấy vấn đề người mù đặt ra thực buồn cười: “Bởi vì tôi hoàn toàn không có khả năng sẽ thích anh ta! Nếu anh ta không thích tôi, hai người chúng tôi làm quái gì sẽ ‘bên nhau trọn đời’?”

    Người mù lại hỏi: “Vậy sao cậu không có khả năng sẽ thích anh ta?”

    Hàn Đông cười lạnh, vẻ mặt giễu cợt chẳng thèm ngó tới.

    “Tôi đã nói với cậu, cậu hỏi vấn đề này đối với tôi là một loại vũ nhục! Bộ cậu không biết danh hiệu của tôi sao —— là kinh thành đệ nhất săn chắc! Tôi đây bình thường không thèm nói ra thôi, tại vì cậu bị đui nên mới không nhìn thấy cơ bắp của tôi, cơ bắp của tôi một lời khó có thể diễn tả hết.”

    “Bọn họ nói cậu bị người ta thế thân ròi.” Người mù đột nhiên nhắc nhở.

    Mặt Hàn Đông vẹo đi ba trăm sáu mươi độ, khóe miệng co quắp một lúc lâu: “Cậu… cậu nghe ai đồn bậy đấy?”

    “Tôi bói ra.”

    Cái đuôi thỏ xoăn xoăn của Hàn Đông lập tức dựng lên, trâng tráo phán: “Không thể trách cậu đui được, cũng bởi vì cậu suốt ngày toàn nói ba láp ba xàm lừa người ta thôi.”

    “Tôi đui bẩm sinh rồi ông hai, giống như ông hai hồi mới đẻ cũng có sáu ngón đấy.”

    “Được rồi được rồi, đừng nói mấy chuyện vô dụng này nữa, tôi còn đang chờ cậu cho tôi ít lời khuyên đấy!”

    Người mù nói: “Cái này thì có gì cần lời khuyên? Cậu đã không thích anh ta thì thôi, việc này đến đây không phải xong rồi sao?”

    “Xong… Xong thế nào được?” Hàn Đông vẫn không hiểu.

    Người mù lúc này mới lộ ra biểu tình khinh bỉ: “Với cái loại trí thông minh này của cậu mà còn suốt ngày già mồm châm chọc tôi đui sao?”

    Hàn Đông tức giận: “Bộ cậu chưa nghe câu ‘trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường’ sao? Nói cho rõ ràng một chút coi nào.”

    “Tôi hỏi cậu, cậu có trăm phần trăm khẳng định mình sẽ không thích anh ta không?” Người mù hỏi.

    Hàn Đông giở ra giọng điệu ngạo thị quần hùng, hết sức chắc chắn nói: “Tuyệt đối khẳng định!”

    “Nếu cậu đã tin chắc mình sẽ không thích anh ta, vậy đường nhân duyên của hai người sẽ đứt đoạn! Cậu nghĩ xem, yêu đơn phương thì sao gọi là nhân duyên chứ? Phải là hai người cùng mến nhau mới được!”

    Hàn Đông chớp mắt mấy cái, nghe có chút đạo lý.

    “Cậu cần gì quản người ta có thích mình hay không? Tự quản mình cho tốt là được. Sợi tơ hồng phải cần hai người đồng thời nắm chặt mới có thể đến bên nhau, cậu không đưa tay ra nắm là được rồi!”

    Hàn Đông tỉnh ngộ: “Đúng vậy, tôi chắc chắn sẽ không thích anh ta, cũng không đồng ý sẽ cùng anh ta ‘bên nhau trọn đời’, vậy tôi còn xoắn xuýt cái gì chứ?”

    “Chưa thấy người nào ngu như cậu, song hỷ lâm môn không muốn, lại đi muốn làm chuyện lưỡng bại câu thương.”

    Hàn Đông nghệch mặt không hiểu: “Song hỷ lâm môn gì?”

    “Tôi hỏi cậu, đối với cậu, sự nghiệp quan trọng hay tình yêu quan trọng?”

    Hàn Đông nghĩ nghĩ, nói: “Cái này tùy người, nếu người yêu là Phạm Băng Băng vậy thì tình yêu quan trọng. Còn nếu là Phượng tỷ* thì sự nghiệp quan trọng.”

    Người mù: “…”

    (*Phượng tỷ: La Ngọc Phượng, người phụ nữ xấu “không thể tưởng” nhưng lại rất nổi tiếng và trở thành một hiệu ứng gọi là “Phượng tỷ” nổi tiếng từ năm 2010 của Trung Quốc vì sự “tự kiêu” và tiêu chuẩn chọn chồng “trên trời”. Năm 2008 tới thành phố Thượng Hải tìm bạn trai nhưng không thành công vì nhan sắc quá xấu, do đó cô liền nghĩ ra một cách để gây chú ý chính là phát tờ rơi để tìm bạn trai.

    Phượng Tỷ đã phát hàng ngàn tờ rơi tuyển bạn trai, tự xưng mình cao 1m46, học vấn uyên thâm và tiêu chuẩn chọn bạn trai là “nhất định phải là thạc sĩ trường đại học Bắc Kinh. tốt nghiệp kinh tế học hoặc tinh thông kinh tế học, nhất định phải có tầm nhìn quốc tế, cao từ 1m76 đến 1m83, càng đẹp trai càng tốt, có hộ khẩu ở duyên hải phía đông, tuổi từ 25 đến 28, tốt nhất là phải đẹp trai như Lưu Đức Hoa. Thậm chí trong phát biểu với báo giới sau đó, cô nàng “chảnh chọe” này còn tuyên bố kể cả Lưu Đức Hoa cô cũng không thèm vì quá già.)

    “Cậu hỏi tôi cái này làm gì?” Hàn Đông vẫn không hiểu nổi dụng ý của người mù.

    Người mù nói: “Chúng ta đem nhân sinh của cậu sắp xếp thành một bài toán đi, Bây giờ chúng ta có hai điều kiện: Một là cậu và anh ta ‘nhân duyên trời định’,hai là cậu có cơ hội trở thành minh tinh. Kết quả sẽ xuất hiện bốn loại: Loại thứ nhất là cậu làm minh tinh, nhưng không trở thành người yêu của anh ta. Thứ hai, cậu không làm minh tinh, cũng không ở cùng với anh ta. Thứ ba, cậu làm minh tinh, và trở thành người yêu của anh ta. Cuối cùng, cậu không làm minh tinh, nhưng phải cùng anh ta ‘bên nhau trọn đời’…”

    “Vậy xin hỏi: Bốn loại này, kết quả nào lý tưởng nhất?”

    Hàn Đông nghĩ nửa ngày mới mở miệng: “Cậu nói lại từ đầu lần nữa đi.”

    “…”

    Người mù lặp lại một hồi, Hàn Đông quyết đoán lựa chọn loại thứ nhất: “Đương nhiên là loại tôi làm minh tinh, nhưng không trở thành người yêu của thằng chả rồi!”

    “Cậu đã biết kết quả này là tốt nhất, vậy vì sao trên thực tế lại đi chọn loại thứ hai?”

    Hàn Đông bị người mù làm cho hoang mang, đúng vậy, sao mình lại chọn loại thứ hai?

    “Vậy theo cậu kết quả thảm nhất là loại nào?”

    “Loại thứ tư, đã phải dính với thằng chả rồi mà tôi còn không được làm minh tinh nữa.”

    “Đúng vậy, cậu suy nghĩ đi, nếu cậu nắm cơ hội trong tay, thực hiện giấc mộng làm siêu sao, vậy cậu có thể đạt được kết quả thứ nhất, nhưng nếu không đạt được, thì kết cục chỉ là loại thứ ba. Cậu mà không quý trọng cơ hội này, tốt nhất cũng chỉ là loại kết quả thứ hai, thảm nhất thì sẽ là loại thứ tư .”

    Hàn Đông rốt cục thông suốt.

    “Ý của cậu là… Hai thứ này tôi ít nhất cũng phải tóm được một cái, đúng không?”

    Người mù gật đầu: “Đúng vậy! Cớ gì phải vì một nhân duyên không nắm chắc lại từ bỏ sự nghiệp? Cậu không thể vì để khỏi ra chiến trường liền chặt hai chân mình!”

    Hàn Đông trầm mặc những năm phút đồng hồ, sau đó nắm lấy tay người mù, hung hăng cảm tạ.

    “Anh hai, một câu của anh đã khai sáng được trí óc tôi rồi!”

    Người mù giễu cợt: “Thoải mái trong lòng chưa?”

    “Thoải mái, nghĩ thông suốt cả rồi.” Hàn Đông nói.

    Người mù đột nhiên thở dài: “Có một chuyện tôi đã giấu trong lòng rất nhiều năm, tôi cũng muốn nói ra cho thoải mái một chút.”

    “Anh hai, anh cứ nói, cho dù là chuyện mất mặt cỡ nào em cũng không cười anh.”

    Người mù dừng một chút, nói: “Kỳ thật, tôi không có đui.”

    Hàn Đông: “…”

    “Tôi có thể nhìn thấy bộ dáng cậu ra sao, hơn nữa còn nhớ kỹ mặt cậu. Chờ khi cậu trở thành minh tinh, tôi sẽ rêu rao với người khác ‘biết thằng nào bị gay thương thầm không? Chính là hắn!’”

    Hàn Đông: “…”

    Vài giây đồng hồ sau, người mù cười to, “Ha ha ha ha… Chọc cậu đó.”

    Hàn Đông phát cáu chửi rủa: “Đệt mẹ mày, chết đi thằng đui!”

    “Đồ sáu ngón chết tiệt!”

    “…”

    Ầm ĩ một trận như vậy, tâm tình Hàn Đông mới vui hơn, trở về bắt đầu lên kế hoạch vĩ đại: Trở thành siêu sao quốc tế.

    Tưởng tượng một hồi, các loại phiền não lại kéo tới nữa.

    Đầu tiên chính là ‘ước định ba ngày’ với Phùng Tuấn, tuy rằng Phùng Tuấn cho Hàn Đông tự chọn lựa, muốn trở lại thì trở lại. Vừa nghĩ tới mình mà đi thỏa hiệp với Phùng Tuấn thì cái loại người này chắc chắn sẽ giở thái độ ngạo mạn ra cho xem, Hàn Đông nghĩ thôi đã thấy mất hết mặt mũi.

    Huống chi mình còn từng khẳng định như chém đinh chặt sắt thế mà, nếu ưỡn mặt trở lại, thì phản ứng lúc trước chẳng khác nào giả bộ thanh cao.

    Làm sao mới có thể đã quay lại mà không mất mặt đây?

    Hàn Đông rất lo lắng, buổi tối liền mộng du.

    Tâm tình mây mưa thất thường nằm trên người “ngũ tỷ muội” thâm tình nói: “Bọn hắn quản anh nghiêm lắm, không biết có thể mang các em qua không nữa. Nói thật, các em mới là mối ràng buộc quan trọng nhất của anh!”

    Sáng ngày thứ hai, Hàn Đông vừa rời giường liền phát điên.

    “Ngũ tỷ muội” của hắn, trong vòng một đêm nổ tung hết cả rồi!

    Chương 47: Cửa ải khó qua

    Hàn Đông đem ‘thi hài’ của “ngũ tỷ muội” đi đốt, thuận tiện lấy áo lót, quần lót của mấy cô đốt luôn.

    Đang định dọn sạch ‘tro cốt’, đột nhiên nghe được từ phòng đối diện truyền đến tiếng mở khóa.

    Hàn Đông hoả tốc chạy ra cửa, nhìn qua thì thấy người đi cùng chủ thuê nhà là một cô bé xa lạ. Cô bé này không chỉ rất xinh đẹp, hơn nữa cho đến tận bây giờ là gái đẹp duy nhất một mình đến xem phòng.

    Nếu đổi lại trước kia, Hàn Đông nhất định sẽ nhe đống răng nanh của mình cười tà ác đi qua.

    Nhưng ngày hôm nay hắn lại không có hứng thú gì.

    Chỉ nhìn lướt qua váy của người ta rồi khép cửa phòng lại.

    Giống như hết thảy đều đã kết thúc. Nơi này chẳng còn gì để nhớ nhung hay chờ đợi nữa.

    Cả ngày, Hàn Đông cân nhắc phải trở lại công ty Trung Đỉnh như thế nào.

    Gọi điện thoại kêu Phùng Tuấn phái người tới đón? Cũng thật nở mặt nở mày, nhưng với của tính tình Phùng Tuấn, lỡ đâu phun lại một câu: “Tự mình bắt xe đến”, chẳng phải sẽ càng mất mặt hơn sao? Hay gọi điện cho Nhị Lôi ta? Nhị Lôi nhất định sẽ bẩm báo cho Vương Trung Đỉnh ngay. Lỡ đâuVương Trung Đỉnh tự mình lái xe tới đón, nở mặt nở mày đó, nhưng Hàn Đông rất có loại cảm giác tự mang mình đi bán.

    Mắt thấy trời đã sập tối, kỳ hạn ‘ba ngày’ đã sắp hết.

    Hàn Đông vẫn luôn canh chừng điện thoại, đợi người bên kia cho hắn một cái bậc thang để leo xuống, kết quả tới giờ vẫn không có động tĩnh.

    Xem ra chỉ có thể tự mình mò tới cửa.

    Giờ này khắc này, Hàn Đông tựa như một cô vợ nhỏ sắp được gã đi, liều mạng muốn tìm khăn voan hồng có thể trùm kín từ đầu tới chân.

    Mà ‘khăn voan hồng’ này, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ là ‘mộng du’.

    Nhưng Hàn Đông không thể cam đoan buổi tối sẽ thật sự mộng du, cũng không thể cam đoan mộng du sẽ đi tìm Vương Trung Đỉnh.

    Cho nên, hắn chỉ có thể giả bộ mộng du.

    Thầy Hàn (Hàn đại sư) bấm đốt ngón tay tính toán một phen, đêm nay ra khỏi cửa sẽ gặp tai họa.

    Từ lúc quen biết Vương Trung Đỉnh, Hàn Đông trực tiếp gắn cái mác ‘tai họa’ kia lên người Vương Trung Đỉnh, gặp ‘tai họa’ chính là gặp phải Vương Trung Đỉnh. Đến nỗi tai họa này là gì, Hàn Đông cũng không thèm tính kỹ, tóm lại gặp phải Vương Trung Đỉnh sẽ không phải chuyện tốt lành gì. Bất quá đêm nay thì khác, tai họa này cần phải có, hắn cần vị “chồng hợp pháp” này tới đây làm nhân chứng chứng minh “vợ hờ” là hắn không phải tự nguyện chạy tới cửa.

    Ban đêm, hơn 10 giờ, Vạn Lý Tình ngồi ở văn phòng Vương Trung Đỉnh cùng anh tăng ca.

    “Lần này anh quyết tâm không đáp ứng Hạ Khách sao? Vô luận anh ta có dùng phương pháp gì bức bách?” Vạn Lý Tình hỏi.

    Vương Trung Đỉnh nói: “Không thể đáp ứng, tôi đã ném ba bộ phim lớn vào tay vị kia nhà hắn, cuối cùng ngay cả chút lời cũng không thu được mà còn lỗ vốn. Bất luận có dùng bao nhiêu kỹ thuật đóng gói xa hoa đi chăng nữa, hay có đưa cậu ta vào hoạt động đoàn thể chuyên nghiệp cũng sẽ vô dụng, cuối cùng cũng chỉ là độc dược phòng vé.”

    Vạn Lý Tình giúp Vương Trung Đỉnh sửa sang lại cổ áo, cười nói: “Em đã xem qua hai bộ, nói thật, cậu ta đóng rất cứng ngắc, không có cảm xúc.”

    “Kỹ năng diễn xuất của cậu ta hoàn toàn là con số không, đạo diễn yêu cầu cái gì đều bất lực, cuối cùng chỉ có thể diễn mấy vai mặt tê liệt, cũng chính là bản thân cậu ta.”

    Vạn Lý Tình khó hiểu: “Hạ Khách rốt cuộc nghĩ gì vậy? Cho dù có tiền cũng không nên tự giày xéo như vậy đi? Vị kia của anh ta hoàn toàn không có lượng người xem trụ cột, cứ như vậy lên màn ảnh, làm sao có thể nổi tiếng chứ?”

    “Hắn cũng không muốn lăng xê.” Vương Trung Đỉnh nói.

    “Là sao?”

    “Nếu hắn thật sự muốn lăng xê, thì đã sớm gióng trống khua chiêng tuyên truyền rồi. Lấy quyền lợi trong tay hắn, mỗi ngày chiếm đầu đề cũng không có vấn đề gì, nhưng em đã thấy một cái tin tức nào của vị kia nhà hắn chưa? Nói trắng ra là, hắn quẳng tiền vào làm phim căn bản không phải để người ta xem, mà là để một mình hắn xem.”

    Vạn Lý Tình khẽ thở dài một hơi: “Hạ Khách từ nhỏ đã quái đản như vậy.”

    “Không còn sớm, anh đưa em về.” Vương Trung Đỉnh nói.

    “Được.”

    Hàn Đông kêu tài xế dừng xe cách cửa công ty mấy trăm mét, bởi vì phía trước đầy rẫy camera, Hàn Đông phải giả bộ sao cho giống với người đang trong trạng thái mộng du một cách hoàn mỹ nhất.

    Chuyện này đối với Hàn Đông mà nói căn bản không phải việc gì khó.

    Nhưng có một điều Hàn Đông không có cách giải quyết.

    Nếu là Hàn Đông trong lúc mộng du thực sự, hắn nhắm hai mắt cũng có thể tránh hết thảy chướng ngại vật mà đi, nhưng nếu là giả bộ mộng du, Hàn Đông nhắm hai mắt thì chẳng thấy cái sất gì hết.

    Cho nên, vì an toàn, Hàn Đông hé mí mắt ra một khe nhỏ, híp lại đi trên đường cái. Mãi cho đến cửa lớn công ty, Hàn Đông quan sát tình hình bên trong một chút, nhớ kỹ nơi nào có cây, nơi nào có bậc thang, xác định lộ tuyến hành tẩu an toàn… Sau đó mới vận khí nhắm mắt lại.

    Lúc xe chạy đến lớn cửa, Vạn Lý Tình đột nhiên hỏi: “Vậy nam chính mà anh trù định là ai?”

    Vương Trung Đỉnh xoay vô lăng, đang định trả lời chợt nghe ‘phịch’ một tiếng.

    Chương 48: Mua dây buộc mình

    Vương Trung Đỉnh vội vàng phanh lại, Vạn Lý Tình cũng biến sắc.

    Hình như đụng phải cái gì đó …

    Vương Trung Đỉnh bước xuống xe, Vạn Lý Tình đi theo anh chạy ra đầu xe, liền thấy có người cuộn tròn nằm trên mặt đất, một tay bụm mặt, tay kia ôm mông.

    Đ* mẹ ! Hàn Đông chửi thề trong lòng một tiếng, thằng cháu nội nào thiếu đạo đức vậy hả? Ông mày mới vừa nhắm mắt lại đã bị mày tông! Tao không mở to mắt thì mày cũng không mở đúng không?

    Vương Trung Đỉnh vừa rồi có hơi phân tâm, anh hoàn toàn không biết chỗ này có người đứng.

    Người gác cổng thấy xảy ra chuyện, vội đến giải thích: “Vương tổng, tôi vốn định ngăn hắn lại, nhưng quản lí Phùng có nói, nếu người này đến thì có thể cho vào, tôi…”

    Vương tổng… Hàn Đông lúc này mới xoay mặt qua, vừa xoay liền thấy cặp mắt nghi hoặc của Vương Trung Đỉnh.

    Vẻ mặt của hai người đều rất thần kỳ mà cùng nhất trí, sao lại là tên này?

    Không khí giằng co vài giây, Vương Trung Đỉnh mơ hồ đoán được vấn đề, nhưng nghi hoặc trong mắt Hàn Đông lại không giảm chút nào, thậm chí còn dày đặc thêm, cuối cùng nghi hoặc triệt để hóa thành mờ mịt, diễn cực kỳ trôi chảy.

    “Sao tôi lại ở đây?” Hàn Đông hai mắt không có tiêu cự, thì thào: “Không phải tôi ngủ trên giường sao?”

    Người gác cổng không dám mạo muội tiến lên đỡ hắn, liền hỏi một câu: “Cậu không sao chứ?”

    Có sao! Hàn Đông thầm phỉ báng trong lòng: Thử bị tông bay cho mông chấm đất trước xem!

    “Tôi… Tôi làm sao vậy?” Hai mắt Hàn Đông vẫn còn treo lơ lửng.

    Vạn Lý Tình có một ít kinh nghiệm chữa bệnh và chăm sóc, liền đi đến bên người Hàn Đông kiểm tra.

    “Cậu cảm thấy thế nào? Có thể đứng lên không?”

    Hàn Đông vừa rồi chỉ lo nhìn Vương Trung Đỉnh, nên không chú ý đến Vạn Lý Tình, lúc này vừa thấy, con tim bé nhỏ lập tức đập ình ình. Đừng nói bị đụng dập mông, cho dù có bị cán qua đùi thì chỉ cần nhìn thấy gương mặt này cũng có thể đứng lên!

    “Không sao không sao, chỉ là đụng ngã thôi mà.”

    Hàn Đông lập tức ra dáng đàn ông, động tác sửa sang quần áo cũng diễn cho thật anh tuấn.

    Vương Trung Đỉnh nói với Hàn Đông: “Tôi chở cậu đến bệnh viện kiểm tra.”

    “Không cần.” Hàn Đông không quên tiếp tục diễn: “Việc này không trách anh, là do tôi ngủ tới quên trời quên đất, không biết sao lại chạy ra đây, tôi trở về ngủ tiếp là được.”

    Vương Trung Đỉnh hoàn toàn không để ý tới lí do thoái thác của Hàn Đông, tiếp tục nói với Vạn Lý Tình: “Anh phải đưa cậu ta đi bệnh viện, đánh phải tìm người đưa em về rồi.”

    “Em đi cùng anh.” Vạn Lý Tình nói.

    “Đã trễ rồi, khám xong chắc cũng tới nửa đêm, em vẫn nên về sớm một chút nghỉ ngơi thì hơn.”

    “Không được.” Vạn Lý Tình kiên trì: “Em nhất định phải đi cùng xem kết quả khám mới an tâm.”

    Hai người khi nói mấy lời này đều thực bình thản, Hàn Đông đứng bên cạnh vụng trộm yy. Này nhé! Nghe giọng điệu này là biết có mờ ám! Ha ha ha… Thật tốt quá, mau mau xác định tình cảm đi!

    Bởi vì Hàn Đông đau mông, cho nên sau khi khám toàn thân, bác sĩ phải đặc biệt kiểm tra bộ phận này.

    “Làm phiền một vị cùng theo vào.”

    Bên ngoài chỉ có hai người, Vạn Lý Tình không thể nào đi hỗ trợ, cho nên nhiệm vụ này chỉ có thể giao cho Vương Trung Đỉnh .

    Khi Vương Trung Đỉnh đi vào, bác sĩ ngay cả một lời cũng không nói, trực tiếp cởi quần Hàn Đông ra, giữ lại trên đùi, nói với Vương Trung Đỉnh: “Y tá không có ở đây, anh giúp tôi giữ lấy lưng quần, đừng để nó tuột xuống.”

    Không ngờ, Vương Trung Đỉnh còn chưa kịp đưa tay ra, Hàn Đông như bị điện giật vội vàng thò tay ra mặt sau.

    “Không cần, không cần, tôi tự mình làm được.”

    Bác sĩ nói: “Sao tự làm được? Cậu cần phải thả lỏng.”

    Nói xong lại ra hiệu nhờ Vương Trung Đỉnh đi qua hỗ trợ.

    Vương Trung Đỉnh mới đi được hai bước, Hàn Đông cố sống cố chết túm lấy lưng quần lật người lại, nói với bác sĩ: “Không thì như vầy đi, tôi cởi quần luôn cho rồi, đỡ phiền phức .”

    “Vậy cũng tốt.” Bác sĩ nói: “Tôi còn sợ cậu không muốn chứ.”

    Hàn Đông rốt cục nhẹ nhàng thở ra.

    Vương Trung Đỉnh vừa định đi ra ngoài, bác sĩ lại gọi anh.

    “Anh khoan đi! Anh đi rồi ai giúp cậu này cầm quần? Ở đây không có chỗ treo!”

    Hàn Đông: “…”

    Chương 49: Phụt ——

    Dùng câu ‘mua dây buộc mình’ để hình dung Hàn Đông lúc này rất thích hợp, rõ ràng lộ mông một chút đã có thể giải quyết xong chuyện, hắn không nên gây tự dằn vặt đến nửa người đều phải phơi ra, còn cho rằng bác sĩ và Vương Trung Đỉnh thông đồng với nhau.

    Hàn Đông nằm úp sấp trên giường một lúc, bác sĩ nhịn không được khen.

    “Chà! Chân cậu dài ghê. Tôi đã khám cho nhiều người như vậy, nhưng chưa từng gặp qua người nào chân dài đến thế.”

    Hàn Đông nói: “Không khoa trương như vậy chứ? Tôi chỉ cao 1m8, có phải hơn 1m9 đâu.”

    “Cậu không hiểu rồi, chân dài không thể so với chiều cao, mà phải xem tỉ lệ. Có mấy ngôi sao chân dài hơn 1m1, nhưng thật ra là do quần dài, độ dài của chân thật sự phải tính từ đáy chậu. Người bình thường đáy chậu cao nửa người cũng đã được xưng tụng là chân dài rồi, mà cậu thì chỉ mới khe đít đã cao hơn một nửa.”

    Hàn Đông hoàn toàn nghe không hiểu, chỉ có thể xấu hổ cười cười cầu xin bác sĩ mau chóng câm miệng lại. Dù sao bên cạnh vẫn luôn có một ánh mắt nhìn hắn chằm chằm, tên kia đối với cái đề tài này đặc biệt cảm thấy hứng thú đúng không?

    “Hơn nữa cậu có khung xương thẳng, khoảng cách giữa hai chân không tới 1cm, ngoại hình mượt mà, không có mỡ thừa, da bóng loáng lại có lực đàn hồi, quả thực chính là cực phẩm đùi đẹp hàng thượng hạng!”

    “Cám ơn khích lệ của ông, cám ơn nhiều.” Ông có thể khám cho tôi nhanh một chút không?!

    Kết quả, vị bác sĩ này so với Hàn Đông còn lề mề hơn, khen hắn xong lại quay qua phía Vương Trung Đỉnh.

    “Nếu nói cảnh giới cao nhất là nhìn phụ nữ mặc quần áo có thể đoán ra cỡ ngực, nhưng nếu ánh mắt đủ độc, đàn ông mặc quần áo cũng có thể đoán ra lực thắt lưng.”

    Nếu không biết đây là phòng khám, người ta nhất định sẽ tưởng trong này đang diễn ra một phen môi giới bán người! Ngài hãy xem mặt hàng này: Cường tráng eo thon có trình độ; ngài tiếp tục xem mặt hàng đang nằm úp sấp này đi: Thân cao chân dài mông vểnh…

    Sau khi thưởng thức xong, bác sĩ mới bắt đầu khám cho Hàn Đông.

    “Thả lỏng, thả lỏng nào.” Bác sĩ nhẹ giọng nhắc nhở.

    Làm sao Hàn Đông có thể thả lỏng được? Trong đầu hắn toàn là: Anh ta không phải lại trộm nhìn mình đi? Bác sĩ cứ sờ mó cái mông mình như vậy có khiến anh ta hiểu lầm không? Có phải trong đầu anh ta đã sớm tưởng tượng cảnh đè mình ra mặc sức #¥%@ không…?

    Một tên lưu manh cả ngày lưu luyến trong vô số bụi hoa, một tên ngay từ bậc tiểu học đã tự yy cô giáo thành dâm phụ, giờ phút này lại hóa thân thành một cậu zai tân ngây thơ không hiểu sự đời, xấu hổ tới mức không dám nâng đầu lên.

    “Chỉ bị tổn thương phần mềm, bôi chút thuốc là ổn.”

    Cuối cùng cũng kết thúc… Hàn Đông thở nhẹ nhõm một hơi.

    Bác sĩ lại nói với Vương Trung Đỉnh: “Tôi đi lấy thuốc, anh đưa quần đưa cho cậu ta mặc vào đi.”

    Hàn Đông không ngồi dậy mặc, mà giữ tư thế nằm úp sấp, cẩn thận cất giấu chú chym bảo bối của mình.

    Chờ thật lâu cũng chưa nghe thấy động tĩnh xuống giường, Vương Trung Đỉnh quăng ánh mắt qua, liền thấy tư thế mặc quần áo quái dị của Hàn Đông, nhịn không được mở miệng hỏi: “Do thương tích nên không tiện ngồi sao?”

    “Đừng có qua đây!” Hàn Đông đột ngột quát một tiếng chói tai: “Cách xa tôi một chút!”

    Sắc mặt Vương Trung Đỉnh đổi đổi, ẩn nhẫn không lên tiếng.

    Hàn Đông thấy Vương Trung Đỉnh xoay đầu qua nơi khác, nhanh chóng ngồi dậy mặc quần, kết quả quần lót vừa mới kéo đến đùi, đầu Vương Trung Đỉnh lại vòng trở về, chứng vọng tưởng bị hại của Hàn Đông trong nháy mắt phát tác.

    “Nhìn cái đ*o gì? ! ! ! ! ! !”

    Mắng xong, Hàn Đông mới phát hiện ánh mắt Vương Trung Đỉnh lại nhìn về phía đồng hồ.

    Sau đó, mới chậm rãi chuyển qua mình…

    Mặt Hàn Đông lập tức đần ra, nhanh chóng dời mắt qua chỗ khác làm bộ mình đang mắng phông lông chứ không phải mắng Vương Trung Đỉnh.

    Nhưng Vương Trung Đỉnh lại không thể giả vờ người mới bị chửi không phải mình.

    Anh trầm mặc thật lâu, rốt cục lạnh lùng hỏi: “Vì sao tôi phải nhìn cậu?”

    Hàn Đông đặc biệt sợ hãi trả về một câu: “Trong lòng anh tự hiểu.”

    “Tôi không hiểu.” Vương Trung Đỉnh lần thứ hai mạnh mẽ chất vấn: “Thứ cậu có tôi cũng có, hơn nữa của tôi so với cậu còn vượt trội hơn, vì sao tôi phải nhìn cậu?”

    Hàn Đông: “…”

    Chương 50: Được toại nguyện

    Vương Trung Đỉnh đi nhận kết quả các mục khám còn lại, Hàn Đông khập khiễng bước ra từ phòng khám, thấy Vạn Lý Tình đứng cách đó không xa, liền nhấc chân bước đến.

    “Cảm thấy thế nào? Tốt hơn chưa?” Vạn Lý Tình chủ động hỏi.

    Hàn Đông gật gật đầu, sau đó không nói gì nữa, vẻ mặt lãnh khốc tựa bên tường, mắt thỉnh thoảng liếc về phía mặt Vạn Lý Tình. Trừ bỏ thỏa mãn sắc tâm của mình, còn muốn rình coi mối quan hệ thực sự giữa cô và Vương Trung Đỉnh rốt cuộc là gì.

    Vạn Lý Tình thấy Hàn Đông cứ liếc tới liếc lui nhìn mình, liền hỏi: “Làm sao vậy?”

    “Cô là bạn gái Vương Trung Đỉnh hả?”

    “Ha! Cậu nghe ai nói thế?” Vạn Lý Tình hỏi lại.

    Hàn Đông vẻ mặt như gặp phải chuyện lạ, nói: “Vương Trung Đỉnh nói với tôi như vậy.”

    “Làm sao có thể?” Vạn Lý Tình cảm thấy buồn cười: “Anh ấy nói như vậy với cậu?”

    Kỳ thật ngay từ đầu, Hàn Đông đã nhìn ra Vạn Lý Tình có tình cảm với Vương Trung Đỉnh, nhưng đường duyên của hai người rất nông cạn, tuy rằng quan hệ ám muội nhưng không thành, thực khiến người ta sốt ruột mà!

    “Anh ta không nói rõ, nhưng cũng ngầm thừa nhận.”

    Vạn Lý Tình dù sao cũng là danh môn thế gia, xuất thân phú quý, không phải cô gái nhà bên một hai lời ngon ngọt liền dễ dàng dụ được. Cho nên dù Hàn Đông có nói lời hợp tâm ý cô, cô cũng sẽ không đễ dàng bị ảnh hưởng, dù sao người ghép đôi cô với Vương Trung Đỉnh cũng không ít.

    “Vậy anh ấy nói như thế nào?” Vạn Lý Tình vui vẻ hỏi.

    Hàn Đông không nói Vương Trung Đỉnh giữ mình trong sạch như thế nào, chỉ thân cận với một người phụ nữ là cô, cũng không nói anh ta có tình cảm như thế nào với cô, thường xuyên nhắc đến cô như treo trước cửa miệng hay những lý do linh tinh khác, chỉ nói ra một câu có sức đáng tin nhất…

    “Anh ta nói mình sở dĩ không thể tiến tới với cô là bởi vì đứa nhỏ.”

    Chỉ một câu như vậy, đã phá vỡ được tuyến phòng ngự được đúc bằng sắt của Vạn Lý Tình, bởi vì Hàn Đông là người duy nhất ngoại trừ Vạn Lý Tình biết trong nhà Vương Trung Đỉnh có một đứa nhỏ, kể từ đó liền xác định mối quan hệ giữa Hàn Đông và Vương Trung Đỉnh không tầm thường.

    “Anh ấy còn nói gì không?” Vạn Lý Tình quả nhiên hỏi lại.

    Hàn Đông lúc này mới ra phun ra các loại lý do linh tinh khác, có thể giờ phút này chúng nó lọt vào tai Vạn Lý Tình mới mang một loại ý nghĩa đặc biệt. Hơn nữa kỹ thuật diễn xuất của Hàn Đông thuộc dạng chuyên nghiệp, trắng cũng bị hắn biến thành đen. Cuối cùng lại thêm vài câu tâng bốc, thể hiện thái độ ủng hộ của mình sinh động tới mức có thể làm xao xuyến lòng người, như thể hai người mà không đến với nhau sẽ là lỗi của hắn vậy.

    “Chị Vạn, em là người thô kệch, không biết trau chuốt từ ngữ sao cho hoa mỹ. Nhưng em dám vỗ ngực nói: Tôi sống nhiều năm như vậy, chưa từng thấy người đàn ông nào si tình như anh Vương cả!”

    Vạn Lý Tình không thích để lộ nội tâm của mình trước mặt người ngoài, hơn nữa Vương Trung Đỉnh cũng sắp trở lại, cô cần bình phục tâm tình để đối mặt với sự thật.

    Nhưng Hàn Đông vẫn không tha: “Có đôi khi em thấy anh Vương thức đêm đến ba bốn giờ sáng, ngay cả một người giúp anh rót cốc nước cũng không có, trong lòng em rất xót xa…” Nói xong còn nghẹn ngào, ngẩng đầu lên cố nuốt nước mắt về, tiếp tục đau thương: “Thật sự… em…”

    “Được rồi được rồi…” Vạn Lý Tình vội vỗ lưng Hàn Đông giúp hắn yên lòng: “Tôi hiểu tâm ý của cậu, nhưng loại chuyện này không nên cưỡng ép, cứ thuận theo tự nhiên là được.”

    Hàn Đông nước mắt lã chã, đừng có thuận theo tự nhiên mà! Thuận theo tự nhiên là không có cửa cho cô đâu!

    “Hai người tuổi cũng không nhỏ, anh Vương cứ thức đêm như vậy, em thật sự lo lắng cho anh ta không đến vài năm nữa liền…” Vừa nói xong đã thấy Vương Trung Đỉnh đi đến, Hàn Đông lập tức kết thúc đối thoại, nhanh chóng nêu ý chính: “Chị dâu, cho phép em mạo phạm gọi chị là chị dâu, được không chị? Được không chị?”

    Vạn Lý Tình mặt ngoài thì gật đầu, kỳ thật trong lòng bị nghẹn một câu: Người anh em, nói thật đi… cậu làm chuyện gì đắc tội anh ấy sao?

    Vương Trung Đỉnh đi tới, thấy hốc mắt Hàn Đông phiếm hồng, nhịn không được hỏi: “Làm sao vậy?”

    Hàn Đông tiêu sái hất đầu: “Không sao, chỉ là hạnh phúc thay hai người.”

    Vẻ mặt Vương Trung Đỉnh mới vừa dịu đi lại cứng ngắc lần nữa, đêm hôm khuya khoắt ngài chui vào dưới bánh xe tụi tôi, tiêu phí thời gian của tụi tôi đưa ngài đi khám, bây giờ ngài còn thay tụi tôi hạnh phúc?

    Vạn Lý Tình nhìn ra suy nghĩ trong lòng Vương Trung Đỉnh, vội tiếp lời: “Cậu ấy không phải có ý đó, cậu ấy…” Đột nhiên lại không biết nên nói như thế nào mới phải.

    “Quên đi, anh đưa em về.”

    Xe chạy trên đường, Vạn Lý Tình hỏi Vương Trung Đỉnh: “Cái cậu đó, rất thân với anh sao?”

    “Mới quen chưa được một tháng, gặp mặt không đến năm lần.”

    Mặt Vạn Lý Tình lúc trắng lúc xanh, nửa ngày không nói ra lời.

    Vương Trung Đỉnh thấy Vạn Lý Tình có gì đó lạ lạ, hỏi: “Làm sao vậy?”

    “À, không có gì.” Vạn Lý Tình ảm đạm nhìn ra ngoài cửa sổ xe.

    Vương Trung Đỉnh lại phái một chiếc xe tới đón Hàn Đông, Hàn Đông sau khi lên xe liền giả ngủ, tài xế gọi cỡ nào cũng không chịu dậy, rơi vào đường cùng đành phải gọi điện cho Vương Trung Đỉnh.

    “Vương tổng, tôi đưa cậu ta đi đâu đây?”

    “Tạm thời đưa về công ty trước đi.”

    Hàn Đông cuối cùng cũng được toại nguyện.

    Thuộc truyện: Phong Mang