Home Đam Mỹ Quần Áo Thủy Thủ Và Giày Chơi Bóng Màu Trắng – Chương 28: Mắt đào hoa và mắt tròn tròn

    Quần Áo Thủy Thủ Và Giày Chơi Bóng Màu Trắng – Chương 28: Mắt đào hoa và mắt tròn tròn

    Thuộc truyện: Quần Áo Thủy Thủ Và Giày Chơi Bóng Màu Trắng

    Chạng vạng, rốt cuộc Vương Tiểu Khê cũng gần như dọn dẹp xong hết đồ đạc thường dùng, lại chất đầy một cái rương, một cái ba lô cỡ lớn, còn có một cái giỏ xách tay.

    Lý Lan Phong hoàn toàn không chen tay vào được, sau khi chuyển đồ một chuyến trở lại rồi vẫn dựa cửa phòng chờ, Lý Chíp Chíp đứng ở trên bả vai hắn bễ nghễ ngắm nhìn cả phòng ngủ, mà ba ông bố vợ nhọc lòng thì lại im lặng không lên tiếng đánh giá Lý Lan Phong, còn thỉnh thoảng cúi đầu gõ chữ cộc cộc, tiến hành bình luận giám định về Lý Lan Phong trong group wechat của phòng.

    Trong group wechat.

    Trương Diệp: “Tao cảm thấy, người anh em này có một khuyết điểm trí mạng mà mắt trần có thể nhìn thấy.”

    Lý Nhất Thần cổ động: “Ngài nhanh nói nghe một chút.”

    Trương Diệp: “Mặt mũi quá là đẹp trai, kêu ong gọi bướm, tiểu Khê ngu ngơ từ sáng đến tối có thể đấu thắng tình địch sao? Nếu người anh em này lại phong lưu xíu, mỗi ngày thả thính lung tung khắp nơi, thì còn đến mức nào?”

    Trưởng phòng Lưu: “Tao cũng cảm thấy vậy.”

    Trương đại tiên thao thao bất tuyệt: “Bọn mày nhìn tướng mạo hắn kìa, mắt đào hoa nói rõ có số đào hoa, môi mỏng nói rõ bạc tình, hai cái này cộng lại, tao thấy xong đời rồi.”

    Lý Nhất Thần và trưởng phòng Lưu đột nhiên đồng loạt quay đầu nhìn về phía Lý Lan Phong.

    Lý Lan Phong chậm rãi nâng mày lên, nghi hoặc nhìn đoàn thân nhân bạn bè của bạn trai: “… Làm sao vậy?”

    Hai người cùng nói “không có gì không có gì”, lại đồng loạt cúi đầu xuống, đồng loạt bắt đầu dùng điện thoại đánh chữ.

    Lý Lan Phong: “…”

    Lý Nhất Thần: “Mắt đúng là rất đẹp, tự mang hiệu quả chứa đầy tình ý.”

    Trưởng phòng Lưu buồn rầu: “Sau này hắn thật sự bắt nạt tiểu Khê thì làm sao giờ?”

    Vương Tiểu Khê đặt túi đồ trang điểm ở trên cùng, kéo dây kéo xong vỗ vỗ tay, cầm lấy cái điện thoại vẫn luôn vang ong ong không ngừng từ lúc Lý Lan Phong vào phòng, mở group lên xem, mặt lập tức đỏ bừng.

    Lý Lan Phong buồn cười nhìn cậu, lại nhìn ba người khác.

    Vương Tiểu Khê mặt đỏ tận mang tai cúi đầu gõ chữ.

    Vương Tiểu Khê: “Hắn căn bản là chưa từng yêu đương, hắn phong lưu cái gì chứ…”

    Trương Diệp: “Giờ đã bắt đầu che chở rồi.”

    Vương Tiểu Khê thu hồi một tin nhắn.

    Vương Tiểu Khê: “Không phải, bọn tao căn bản không phải là loại quan hệ đó! Bọn mày quan tâm hắn phong lưu hay không làm gì?”

    Vương Tiểu Khê: “Tao bị tụi mày kéo lạc đường luôn rồi! Bọn mày hủ như thế, thật sự là thẳng nam sao?”

    Gửi xong tin này, Vương Tiểu Khê chỉnh điện thoại thành im lặng, nhét vào túi quần, ngượng ngùng nhìn Lý Lan Phong nói: “Đồ đạc hơi nhiều, anh kéo giúp em một cái rương đi, còn lại để em.”

    “Để em cái gì.” Lý Lan Phong phì cười một tiếng, vác cái balo căng phồng, nhấc giỏ xách lên tay, lại nắm chặt thanh kéo valy, lập tức nhanh chân đi ra ngoài cửa, “Đi nào, cục cưng.”

    Hai tay Vương Tiểu Khê trống trơn ngẩn ra một giây, căn cứ vào tôn chỉ lúc dọn nhà ít nhiều cũng nên mang chút đồ, nhảy dựng lên ôm lấy công tử nấm size lớn vốn dĩ không có ý định mang theo từ trên giường, quay đầu hô lên với Lý Chíp Chíp vẫn còn có chút lưu luyến: “Đi nào, cục cưng.”

    Lý Chíp Chíp kêu một tiếng bay lên đậu trên vai Vương Tiểu Khê.

    Vương Tiểu Khê vứt cái hộp giấy rách rưới nó ở lúc trước, nghĩ nếu đổi chỗ ở thì mua cho nó cái lồng đẹp đẹp chút vậy.

    Ánh chiều tà nghiêng rơi ấm áp trên con đường vườn trường, Lý Lan Phong xách túi lớn túi nhỏ đi trên đường, cái bóng bị ánh hoàng hôn hắt xuống đường thoạt nhìn cao lớn một cách diệu kỳ.

    Vương Tiểu Khê bị sự tưởng tượng của chính mình chọc phát cười, Lý Lan Phong xoay mặt, dịu dàng nhìn cậu một cái, hỏi: “Cười gì vậy?”

    “Không có gì, cười ngốc thôi.” Vương Tiểu Khê tém nụ cười lại, trong đầu không tự chủ được nhớ tới câu nói của Trương Diệp —— có lẽ hắn thật sự thích mày đó, giờ hắn chỉ mượn việc đó làm cái cớ tiếp cận mày thôi.

    Không có khả năng, xa xôi quá, đừng có đoán mò, trong lòng Vương Tiểu Khê nhắc nhở chính mình, thế nhưng đầu óc lại mờ mờ ảo ảo có xu thế nóng lên, làm hại cậu vẫn luôn không thể khống chế nhìn về hướng Lý Lan Phong. Không biết nhìn tới lần thứ mấy, Lý Lan Phong bỗng nhiên nghiêng đầu, vững vàng bắt lấy ánh mắt Vương Tiểu Khê, đuôi mày sắc bén sạch sẽ nâng lên, buồn cười hỏi: “Làm sao vậy? Hôm nay sao tất cả mọi người đều thích nhìn tôi thế?” Nói xong, chợt cúi đầu xuống, cọ cọ mặt lên vai mình, đùa với Vương Tiểu Khê, “Em vẽ rùa đen lên trên mặt tôi hả?”

    “Không! Em có ngây thơ đến vậy đâu!” Vương Tiểu Khê nhìn lén bị bắt tại trận, không hiểu sao có cảm giác như ăn trộm, vội kiếm cớ, “Chỉ là em thấy nhiều đồ quá thôi, cái túi này để em xách cho.”

    “Nặng, siết tay cục cưng đó.” Lý Lan Phong ôn hòa cự tuyệt.

    “Thật ra sức lực của em cũng rất lớn.” Bởi vì xế chiều hôm nay bị đám bạn cùng phòng dẫn dắt phương hướng tư duy, cho nên bây giờ Lý Lan Phong vừa dịu dàng là Vương Tiểu Khê quả thực không phải chỉ hoảng loạn bình thường, để có thể cướp được thứ gì đó để xách, Vương Tiểu Khê bước một bước xa nhảy lên phía trước Lý Lan Phong, khoe khoe bắp tay gầy tong teo của mình, “Anh xem, em có cơ bắp.”

    “Thật sự không cần em, tôi coi như rèn luyện thôi.” Nói xong, Lý Lan Phong vui đùa xem túi xách là tạ tay nâng lên hai lần.

    “Ok em không xách, anh đừng để mệt.” Vương Tiểu Khê chỉ đành ôm công tử nấm đi về bên cạnh Lý Lan Phong.

    Lý Lan Phong thoáng nhìn công tử nấm trong tay cậu mở to đôi mắt tròn tròn, bên mặt là hai cục má hồng đo đỏ, nói: “Cái nấm này giống giống em.”

    “Thiệt hay giả? Mấy chị cũng nói như vậy.” Vương Tiểu Khê trợn to đôi mắt tròn tròn, “Đây là do một đàn chị lớp trên tặng em hồi sinh nhật năm ngoái, cứ nói là giống em.” Vương Tiểu Khê giơ công tử nấm ra, cau mày nghiên cứu, “Chỗ nào giống?”

    Lý Lan Phong tâm tình sung sướng cười cười, không đáp, chỉ nói: “Ngày kia thứ sáu, sinh nhật tôi, em có bận gì không?”

    “Không có.” Vẻ mặt Vương Tiểu Khê phức tạp, “Sinh nhật anh không phải kêu em ở với anh chứ?”

    Lý Lan Phong: “Không được à?”

    “Không phải không được, ” Vương Tiểu Khê khẩn trương đến độ điên cuồng vò tóc, “Vấn đề là anh kêu em ăn sinh nhật với anh làm gì, anh nói xem anh kêu kẻ thù là em cứ mỗi ngày lắc lư trước mắt anh thì cũng thôi đi, ngay cả sinh nhật anh cũng không buông tha cho chính mình nữa, cứ muốn em làm anh khó chịu, anh nghĩ như thế nào vậy?”

    Lý Lan Phong chỉ không ngừng cười, cười đến bả vai run rẩy.

    Vương Tiểu Khê nói một cách ẩn ý: “Có phải anh có khuynh hướng thích bị ngược đãi không?”

    Lý Lan Phong phủ nhận trong một giây: “Không có.” Dừng một chút, dường như hắn chợt nhớ tới cái gì đó, “Có nhớ lần trước tôi chuyển khoản cho em nói đưa em tiền mua váy không, chờ hôm sinh nhật tôi em mặc cho mình tôi xem…”

    “Nhớ.” Vương Tiểu Khê ấm ấm ức ức, “Cái này anh đánh dấu sao (*) mà.”

    “Em nói em chỉ mặc cho mình tôi xem,” Lý Lan Phong kể lể, tuy đang lôi chuyện cũ ra, thế nhưng giọng điệu vừa mập mờ vừa dịu dàng, nghe vào cứ như đang ve vãn, “Kết quả đăng lên weibo ghim đầu trang share bài nhận thưởng, ha?”

    Vương Tiểu Khê bị âm cuối móc run cả tim, đầu bốc khói xanh tỏ vẻ đầu hàng: “Vâng, đây là tội lỗi của em.”

    “Cho nên ngày kia sinh nhật tôi, tôi với em đi dạo phố, mua đồ cho em.” Lúc này hai người đã đi tới cửa nơi ở mới, Lý Lan Phong móc chìa khóa ra mở cửa, gằn từng chữ, “Em trở về mặc cho mình tôi xem, món nợ này chúng ta coi như xóa bỏ, em cảm thấy thế nào?”

    “Ây… được.” Vương Tiểu Khê đã một đoạn thời gian không ra ngoài dạo phố mua váy đầm, trong lòng vốn đã ngứa ngáy, nghe vậy không chỉ không cảm thấy đây là trừng phạt, mà trái lại còn có cảm giác đắc ý gãi đúng chỗ ngứa, lúc này Lý Lan Phong mở cửa, như quý ông giữ cửa đứng ở một bên nhường Vương Tiểu Khê vào trước. Vương Tiểu Khê nghĩ thứ sáu có thể ra ngoài dạo phố, mặt mày hớn hở nhấc mắt lên, lập tức đối diện với ánh mắt đong đầy ý cười của Lý Lan Phong.

    Vương Tiểu Khê: “…”

    Biểu cảm của mình không đúng!

    Vương Tiểu Khê ủi phẳng khóe môi nhăn chặt mày ngay trong tích tắc, cưỡng ép bày ra cái mặt đau khổ oán hận đi vào phòng.

    Quá đau khổ rồi! Loại ngày tháng bị Lý Lan Phong áp bức này chừng nào mới kết thúc đây! Vương Tiểu Khê không khỏi than thở, trong lòng lại lừa mình dối người mà reo hò. Bé thẳng nam trọng thương trong đầu cố chết chống lại, triển khai nhẫn thuật biến ra hơn một ngàn phân thân, ảo ảnh nhìn như người đông thế mạnh không gì không xuyên thủng, kì thực đều là cái bóng nhợt nhạt vô lực, bé gay chỉ dùng một đầu ngón tay, đâm thủng từng cái từng cái bóng, tìm kiếm vị trí của bé thẳng nam trong biển ảo ảnh, từng bước áp sát! Tình thế vô cùng nguy cấp!

    Hai người buông đồ đạc và Lý Chíp Chíp xuống, hơi nghỉ ngơi một chút, liền đi thẳng đến siêu thị.

    Ở chỗ cách trường hai trạm xe bus có một siêu thị tổng hợp cỡ lớn, đồ đạc đầy đủ hơn siêu thị nhỏ gần trường học, Lý Lan Phong đẩy xe chậm rãi đi qua các kệ hàng, thỉnh thoảng cúi đầu nhìn danh sách ghi chép trên điện thoại điện thoại, hai tay Vương Tiểu Khê trống trơn, hoạt bát hết nhìn đông tới nhìn tây, có chút cảm giác như chồng chồng nhỏ đi mua sắm hằng ngày.

    Lúc đi ngang qua khu đồ làm bếp, Lý Lan Phong đứng lại trước một kệ bày đầy nồi chảo, lên tiếng: “Đúng rồi, tôi nhớ em từng nói muốn nấu cơm cho tôi.”

    Vương Tiểu Khê khó xử cười gượng hai cái, cân nhắc từng câu từng chữ: “Làm, đúng là làm được, thế nhưng làm ra có thể ăn được hay không, thì thật sự không dám bảo đảm…”

    Có ông anh cuồng cưng em là Vương Đại Hải che chở, đời này ngay cả quả táo Vương Tiểu Khê cũng chưa từng tự tay gọt được mấy quả, làm cơm quả thực đừng có mơ.

    “Tôi làm, em phụ trách giả vờ đáng yêu, kêu ca ca giỏi quá là được rồi.” Lý Lan Phong chầm chậm nói, nồi niêu xoong chảo mỗi thứ cầm một cái, lại ném thêm hai cái lò điện tử vào trong xe, cộng thêm dao kéo muỗng đũa thau vân vân.

    “Anh còn biết nấu nướng nữa hả?” Vương Tiểu Khê kinh ngạc, trong trí tưởng tượng của cậu thì cái phong cách rất có hơi hướm đại thiếu gia lười biếng của Lý Lan Phong nhất định là mười ngón không dính nước mùa xuân.

    Lý Lan Phong chần chờ chốc lát, đáp: “Biết.”

    Vương Tiểu Khê: “Ăn ngon không?”

    Lý Lan Phong thẳng thắn nói: “Chắc là có thể ăn ngon, thế nhưng tôi chưa từng làm.”

    Vương Tiểu Khê nhất thời ngu ngơ: “… Vậy anh còn nói biết?”

    “Muốn ăn cái gì thì lên internet tìm công thức là được, tôi học tại chỗ.” Lý Lan Phong cầm lấy một cái cân làm bếp cùng một cái muỗng đong làm bếp ném vào trong xe, giơ từng ngón từng ngón tay ung dung tính toán, “Chất lượng, thể tích, hình dáng nguyên liệu, độ lửa, thời gian, thủ pháp nấu nướng, số gram, phẩm chất gia vị, mấy cái đó cứ nghiêm ngặt dựa theo thực đơn mà làm, một gram, một li cũng không kém, thì món làm ra hẳn là cũng không dở, mấu chốt là thực đơn phải đáng tin.”

    Không khỏi cảm thấy Lý Lan Phong nghiêm trang trịnh trọng như thế hơi bị bảnh, Vương Tiểu Khê vội vã dời mắt đi, đáp lại: “ Vậy… về thử xem.”

    Thuộc truyện: Quần Áo Thủy Thủ Và Giày Chơi Bóng Màu Trắng