Quân Giáo Sinh – Điệp Chi Linh – Chương 111

    Thuộc truyện: Quân Giáo Sinh – Điệp Chi Linh

    Chương 111: Nguyên soái trở về

    Khi Lâm Viễn xuống khỏi khoang điều khiển, tất cả mọi người đều dùng vẻ mặt kinh ngạc nhìn cậu, giống như mặt cậu có vẽ cái gì, Lâm Viễn gãi gãi đầu, có chút nghi hoặc đi đến trước mặt baba, nhỏ giọng hỏi. “Baba…. Sao vậy?”

    Lăng Vũ hơi hơi cong khóe môi, đưa tay vỗ vỗ vai con trai, nói. “Con làm rất tốt, còn tốt hơn cả dự kiến của mọi người.”

    Lâm Viễn không khỏi ngẩn người, hiểu biết của cậu về cơ giáp cấp S cũng không nhiều, bởi vậy cũng không biết, cậu và Cửu Vĩ Hồ đạt được 300% độ xứng đôi có ý nghĩa gì – lực tinh thần cường đại và sự phối hợp hoàn mỹ giữa hai bên đại não như thế, trong lịch sử đế quốc trước nay chưa từng có, lần đầu tiên ghép đôi với cơ giáp cấp S đã đột phá 300% độ xứng đôi, gần như có thể viết vào kỉ lục của hiệp hội cơ giáp.

    Lâm Viễn không biết cậu đã thật sự biến thành một con tiểu quái vật trong mắt mọi người.

    Ánh mắt tán thưởng của baba khiến tâm tình cậu rất tốt, nhịn không được cười nói. “Baba, con đặt tên cho Cửu Vĩ Hồ là Linh Hồ, “Linh” và “Lăng” đồng âm, gọi lên giống như là cùng họ vậy.”

    Lăng Vũ có chút cảm động nhẹ nhàng sờ sờ đầu con trai, nói. “Tuy rằng con và Linh Hồ đã đạt được độ xứng đôi hoàn mỹ, nhưng hệ thống cơ giáp có rất nhiều công năng con vẫn chưa hiểu được, mấy ngày nay dành ra một chút thời gian, ta tự mình dạy con.”

    Lâm Viễn lập tức hưng phấn nói. “Vâng!”

    Duve rốt cuộc cũng khép được cái miệng đang kinh ngạc mở lớn lại, nuốt nuốt nước miếng, lấy một cái nhẫn đính bảo thạch màu cam ra, đi đến trước mặt Lâm Viễn, cười ha hả nói. “Không ngờ a! Một mình cháu cư nhiên cũng có thể điều khiển Cửu Vĩ Hồ, thật đúng là ngoài ý muốn! Không hổ là con trai Lăng Vũ! Đúng rồi, từ giờ trở đi Cửu Vĩ Hồ chính là của cháu, đây là công tắc không gian của nó, nhớ giữ cho tốt!”

    “Cảm ơn chú!” Lâm Viễn nhận lấy công tắc không gian từ trong tay Duve, nói với cơ giáp trước mặt. “Linh Hồ, vào công tắc không gian trước đi!”

    Cơ giáp màu cam chớp mắt, bên tai mọi người đồng thời vang lên thanh âm lười biếng. “Vâng, chủ nhân.”

    Sau đó, cơ giáp màu cam khổng lồ liền thu nhỏ lại thành một chùm sáng màu cam, tiến vào công tắc không gian trên chiếc nhẫn trong lòng bàn tay Lâm Viễn.

    Mọi người xoay người trở lại phòng nghỉ trong căn cứ, trên đường trở về, Berg đột nhiên giữ chặt Lăng Vũ, nhẹ giọng nói. “Không ngờ giá trị tinh thần của Tiểu Viễn lại cao như vậy, xem ra, thiên phú về điều khiển cơ giáp của cậu và Rawson đều được di truyền hết cho nó.”

    Lăng Vũ cũng cực kỳ vừa lòng với biểu hiện vừa rồi của con trai, mỉm cười nói. “Năng lực của Tiểu Viễn cũng khiến tôi rất bất ngờ, bất quá, nó có thể một mình khống chế được Cửu Vĩ Hồ cũng coi như chuyện tốt, lúc trước tôi còn lo lắng nó và Caesar trong lúc phối hợp sẽ sinh ra bất đồng, Tiểu Viễn một mình điều khiển Cửu Vĩ Hồ, trái lại sẽ an toàn hơn.”

    Berg gật đầu nói. “Không sai, dù sao suy nghĩ của hai người không thể nào thống nhất hoàn toàn được, trong thời khắc mấu chốt mà xảy ra bất đồng cũng đủ để mất mạng. Có thể một mình điều khiển tất nhiên là tốt nhất…. Chẳng qua, muốn Tiểu Viễn một mình hoàn thành nhiệm vụ gian khổ này, sẽ mạo hiểm rất lớn.” Berg dừng một chút, quay đầu nhìn về phía Lăng Vũ, “Nó là con cậu, phái nó đi mạo hiểm như vậy, cậu yên tâm sao?”

    Lăng Vũ trầm mặc một lát, mắt nhìn về thiếu niên phía trước, mỉm cười. “Tôi tin tưởng, nó sẽ không khiến chúng ta thất vọng.”

    Lâm Viễn và Caesar đi ở phía trước, cũng không biết baba và Berg đứng lại chỗ đó thảo luận những gì, vừa lấy được Cửu Vĩ Hồ, Lâm Viễn vẫn còn hưng phấn yêu thích không buông thưởng thức công tắc không gian trong tay kia.

    Sau khi hai người trở lại phòng ngủ, công tắc không gian trên cổ tay Caesar đột nhiên sáng lên, bên tai đồng thời vang lên thanh âm sôi nổi của Bạch Vũ. “Này này, hồ ly nhà bên, xin chào a, rất vui được quen biết ngươi! Ta tên là Bạch Vũ, là cơ giáp của vương tử Caesar, chủ nhân nhà ta với chủ nhân nhà ngươi là một đôi, về sau chắc chắn chúng ta sẽ thường xuyên ở cùng nhau, trước làm quen một chút có được không?”

    Linh Hồ nói. “Nga, ta tên là Linh Hồ.”

    Tiểu Bạch Vũ hiển nhiên đã sắp nghẹn chết, vừa rồi nhiều người ở đó như vậy, nó ngượng ngùng không dám chào hỏi hồ ly, giờ trong phòng chỉ còn lại có hai vị chủ nhân và hai đài cơ giáp, tất nhiên muốn lôi kéo làm quen với vị bằng hữu mới này, tạo dựng quan hệ, làm tốt bước đệm cho cuộc sống hạnh phúc về sau của các chủ nhân.

    Bạch Vũ tiếp tục nói. “Ngươi là cơ giáp song cấp S a, vừa nghe đã thấy rất lợi hại! Màu sắc thân máy cũng rất xinh đẹp, nhất là lúc mở cả chín cái đuôi ra quả thực là đẹp cực kỳ luôn!”

    Nghe mọi người nói, lần đầu tiên gặp mặt nói nhiều lời hay một chút sẽ dễ dàng để lại ấn tượng tốt với đối phương?

    Bạch Vũ tìm tòi đủ các loại từ ngữ ca ngợi trong đầu mối trí năng, đem tất cả các phương diện của hồ ly đều phóng đại một lần, đáng tiếc Cửu Vĩ Hồ lại lười biếng không thích nói chuyện, chờ sau khi Bạch Vũ đang liến thoắng liên mồm dừng lại, Linh Hồ mới hỏi. “Ngươi nói xong chưa?”

    Bạch Vũ. “Nói xong rồi!”

    Linh Hồ ngáp một cái. “Nga, vậy ta đi ngủ trước một chút đây.”

    Bạch Vũ. “…………”

    Chu Tước tiền bối hồi trước luôn tắt máy, căn bản không có cơ hội tìm nó nói chuyện, hiện giờ lại tới hồ ly nữa, vốn tưởng rằng có thể trở thành bạn với nó, mỗi ngày cùng tán gẫu, giải giải buồn, chủ nhân hài hòa tình thương mến thương cùng một chỗ, cơ giáp cũng nên vui vẻ chơi đùa không phải sao?

    Nhưng tại sao hồ ly lại muốn ngủ?!

    Cơ giáp thì ngủ cái gì? Cũng không có mệt mà!

    Hồ ly rất nhanh liền ngủ say, Bạch Vũ bị vứt qua một bên vô cùng buồn bực, ủy khuất nhỏ giọng cáo trạng với Caesar. “Chủ nhân, hồ ly này không để ý đến ta, có phải nó cũng giống Chu Tước tiền bối chán ghét ta hay không?”

    Caesar. “…………”

    Có một đài cơ giáp thời thời khắc khắc nói nhảm kéo tụt chỉ số IQ của chủ nhân, mấy năm gần đây Caesar đã sớm quen rồi.

    Sợ Bạch Vũ tiếp tục luyên thuyên, Caesar vội vàng an ủi nó. “Linh Hồ không phải không để ý đến ngươi, dù sao các ngươi bây giờ còn chưa thân quen, nó không biết phải nói chuyện gì với ngươi.”

    Bạch Vũ bừng tỉnh đại ngộ. “Nga! Về sau mỗi ngày ta đây đều tìm nó nói chuyện, như vậy chúng ta sẽ thân quen phải không?”

    “…….” Caesar vì Linh Hồ lau nước mắt đồng tình một phen, ra vẻ đứng đắn nói. “Đúng vậy.”

    Trong lòng lại nhịn không được nghĩ: Về sau để Bạch Vũ đi tìm hồ ly gây phiền, chủ nhân là mình cuối cùng cũng có thể thanh tịnh một chút đi.

    Từ đó về sau, Bạch Vũ quả nhiên mỗi ngày đều ân cần và nhiệt tình đi theo tiểu đồng bọn Cửu Vĩ Hồ nói chuyện, tìm đủ các loại đề tài, thậm chí còn kéo nó cùng xem các loại video.

    Không ngờ, định lực và khả năng thích ứng của Cửu Vĩ Hồ đều vô cùng cường hãn, thậm chí còn vượt xa tưởng tượng của Bạch Vũ!

    Chu Tước tiền bối mỗi lần chịu không nổi nó sẽ lựa chọn tắt máy, mà Cửu Vĩ Hồ cư nhiên ở dưới sự oanh tạc của Bạch Vũ cả ngày bô bô nói nhảm, còn có thể bình tĩnh ngáp dài, lười biếng nằm ngủ trong công tắc không gian!

    Nó đã hoàn toàn coi mấy lời lảm nhảm của Bạch Vũ trở thành một khúc hát ru hiệu quả nhất.

    ***

    Vào 7 giờ tối, Quân bộ rốt cuộc cũng công khai tuyên bố tin tức vị trí quân đoàn trưởng kế nhiệm của quân đoàn Vinh Quang do trung tướng Keliman tiếp nhận trên bản tin, đồng thời thăng Keliman lên quân hàm thượng tướng tối cao, được đeo lên huy hiệu và quân hàm bốn sao của quân đoàn trưởng quân đoàn Vinh Quang.

    Quân phục thượng tướng cao cấp mới tinh vừa vặn đã được gấp gáp hoàn thành, Keliman thay quân trang, nhìn thân hình cao ngất của bản thân trong gương –

    Từ một binh lính Beta bình thường, đến phó quan của quân đoàn Ám Dạ, tới bây giờ là quân đoàn trưởng quân đoàn Vinh Quang, thượng tướng đế quốc…. Hơn hai mươi năm, bò lên đỉnh núi tràn ngập chông gai, tuy rằng hai tay đã dính đầy máu tanh, nhưng so với kết quả được đứng trên đỉnh núi, những khó khăn trong suốt quá trình kia hoàn toàn có thể bỏ qua.

    — Thắng làm vua thua làm giặc, gã chắc chắn là người chiến thắng cuối cùng.

    Từ trước đến nay Keliman chưa từng hối hận về lựa chọn của mình lúc trước, nếu không phải lựa chọn ngọn núi cao August này, gã vĩnh viễn vẫn chỉ là một phó quan nho nhỏ ở quân đoàn Ám Dạ, theo đuôi Lăng Vũ mà thôi, với gia thế bối cảnh và thân phận Beta của gã, căn bản không thể trở nên nổi bật trong Quân bộ.

    Tìm đúng một ngọn núi vững chắc mạnh mẽ trợ giúp mình đi lên địa vị cao, đây vốn chính là lựa chọn tốt nhất.

    Nhưng thi thoảng cũng sẽ cảm thấy bất an….

    Năm đó, cảnh tượng Lăng Vũ nhận lấy bình nước kia từ tay gã, uống không chút do dự, mấy năm gần đây vẫn liên tục xuất hiện trong giấc mơ của gã, đôi mắt đen láy mà trong veo của vị tướng quân Omega kia không có chút hoài nghi, sau khi uống xong còn nói với gã một tiếng: Cảm ơn.

    Cho dù là sau này, vào khoảnh khắc bị khai trừ quân tịch, bị phán quyết chung thân ở tòa án quân sự, sống lưng nam nhân kia vẫn thẳng tắp, ánh mắt đen láy cũng sáng rực y như thuở ban đầu.

    Đôi mắt kia của Lăng Vũ, vẫn tựa như cây kim nhọn hoắt chôn dưới đáy lòng, lúc nào cũng đâm vào lòng gã.

    Thế nên giữa trưa hôm nay khi nhìn thấy một dáng người có chút tương tự Lăng Vũ ở trạm không gian, chạm phải cặp con ngươi đen kia, gã thiếu chút nữa đã lầm tưởng đó là Lăng Vũ tái thế….

    Keliman nhíu nhíu mày, đuổi đi những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, đội mũ quân trang lên, sửa sang lại quân phục một chút, rốt cuộc nhìn vào bản thân trong gương lộ ra một nụ cười nhẹ.

    Thuộc hạ đang chờ ở ngoài cửa, thấy gã đi ra, lập tức cung kính hành lễ nói. “Tướng quân, nghi thức nhậm chức sẽ nhanh chóng được bắt đầu!”

    Keliman gật gật đầu, mỉm cười nói. “Đi thôi.”

    ***

    Trong vòng vây của một đám binh lính đội cận vệ, trung tướng Keliman rốt cuộc đi vào trong đại sảnh trung ương chỉ huy trên mẫu hạm của quân đoàn Vinh Quang.

    Mẫu hạm Vinh Quang được chế tạo từ hơn hai mươi năm trước, toàn thân màu đen, trải qua thời gian lắng đọng, tầng kim loại bên ngoài mẫu hạm đã sớm không còn sáng bóng như lúc trước, một số bộ phận bên ngoài thậm chí còn lưu lại dấu vết tổn hại do chiến tranh, đại biểu cho những huy hoàng mà nó từng trải qua.

    Huy hiệu hình mặt trời màu vàng tượng trưng cho quân đoàn Vinh Quang trên mẫu hạm kia, luôn khiến dân chúng đế quốc tràn ngập tín nhiệm, cũng khiến quân liên bang vừa nghe tin đã sợ mất mật! Đèn chỉ thị quanh thân mẫu hạm phát ra ánh sáng u ám màu đỏ, tựa như những thanh kiếm sắc bén đâm thủng bầu trời đêm, đem toàn bộ màn trời chiếu đến sáng rực!

    Đại sảnh phòng chỉ huy đủ để chứa trên vạn người, toàn bộ sĩ quan cao cấp của mười sư đoàn trong quân đoàn Vinh Quang tụ tập cùng một chỗ, các nam nhân thân hình cao lớn mặc quân phục màu đen phẳng phiu thống nhất, làm cho cảnh tượng có vẻ càng thêm trang nghiêm túc mục.

    Trên hạm kiều trải thảm đỏ, hai bên còn có dàn nhạc lễ nghi, có thể thấy nghi thức chuyển giao quân đoàn trưởng của Quân bộ đế quốc vô cùng nề nếp.

    Keliman và mấy người tùy tùng cùng nhau chầm chậm đi qua hạm kiều, lên đến đài cao đặt huy hiệu của quân đoàn Vinh Quang ở trung tâm mẫu hạm, nếu dựa theo nghi thức chuyển giao bình thường, hẳn là do quân đoàn trưởng tiền nhiệm tự mình giao con dấu đại biểu cho chức vị quân đoàn trưởng cho gã, thế nhưng, bởi vì quân đoàn trưởng tiền nhiệm đã “bỏ mình”, lần chuyển giao này liền do đại biểu Quân bộ phái tới hoàn thành.

    Sau khi tuyên đọc xong công văn bổ nhiệm Keliman làm quân đoàn trưởng quân đoàn Vinh Quang, ngay sau đó liền bắt đầu nghi tức chuyển giao, dàn nhạc lễ nghi tấu lên một khúc nhạc hào hùng mà mọi quân nhân đế quốc đều quen thuộc, Keliman tiến lên một bước, máy truyền tin chuyên dụng và con dấu của quân đoàn trưởng được để trong chiếc khay đặt trên mặt bàn tinh xảo, lóe ra ánh sáng nhu hòa dưới sự phụ trợ của tấm vải đỏ và ngọn đèn.

    Đại diện Quân bộ dáng người hơi gầy đứng bên cạnh cầm lấy khay, xoay người về phía Keliman.

    Keliman vừa muốn đưa tay nhận lấy, đại diện Quân bộ đang bưng khay đột nhiên mở miệng nói. “Tướng quân Keliman, chúc mừng a.”

    …. Thanh âm sao lại quen thuộc như thế?

    Keliman sửng sốt, kinh ngạc ngẩng đầu lên, chạm phải một đôi mắt đen láy trong veo.

    Người nọ từng dùng cặp mắt sáng ngời kia nghiêm túc nhìn gã, nói: Keliman, tài năng của cậu không nên bị mai một, đến làm phó quan bên cạnh ta, thế nào?

    Người nọ từng dùng đôi mắt kia tín nhiệm nhìn gã, nói: Keliman, cảm ơn cậu.

    Đôi mắt kia đã từng vô số lần xuất hiện trong đầu gã, trong mộng cảnh, khiến gã mất ăn mất ngủ.

    — Là Lăng Vũ.

    Quân đoàn trưởng quân đoàn Ám Dạ, tướng quân Omega duy nhất trong lịch sử đế quốc, từng là cấp trên của mình – Lăng Vũ!

    Ánh mắt không đổi, dáng người không đổi, cho dù đã qua nhiều năm như vậy, cũng vẫn trẻ tuổi như trước, phong thái như trước!

    Lưng Keliman bỗng nhiên cứng đờ, giống như thấy quỷ trợn tròn hai mắt! Gã hung hăng nhéo nhéo lòng bàn tay, muốn bản thân thoát ra khỏi thứ ảo giác khủng bố này, thế nhưng, ánh mắt lạnh lùng thản nhiên kia, lại như hình với bóng, khiến gã không còn chỗ lẩn trốn….

    Không phải Lăng Vũ đã sớm chết rồi sao? Sao lại xuất hiện trong này?

    Mình đang gặp ác mộng sao? Nhưng tại sao ác mộng lại chân thật như thế?

    Toàn bộ đại sảnh trên mẫu hạm Vinh Quang yên tĩnh như phần mộ, có thể nghe được cả tiếng kim rơi.

    Cặp mắt đen kia thản nhiên theo dõi gã, từng câu từng chữ nói. “Tướng quân, mau nhận lấy đi, chúc mừng ngài đã trở thành quân đoàn trưởng thứ tám của quân đoàn Vinh Quang, linh hồn nguyên soái ở trên trời, nhất định cũng rất tự hào về ngài.”

    Keliman. “……….”

    Thanh âm quen thuộc, từng câu từng chữ phóng đại rõ ràng bên tai, vang vọng trong đại sảnh chỉ huy yên tĩnh, chấn động đến mức màng tai từng đợt đau đớn.

    Keliman tựa như đang ngâm trong hầm băng, máu toàn thân đều đông lại, đối diện với hai tròng mắt bình tĩnh của Lăng Vũ, cổ họng nghẹn ứ, lại không nói nổi một câu.

    — Nam nhân này từng là cấp trên của mình, vì mình hãm hại mà bị Quân bộ khai trừ quân tịch, sau đó táng sinh trong phế tích vũ trụ, lúc này cư nhiên lại sống động xuất hiện ở trước mặt, chính miệng nói với gã: Chúc mừng.

    Tựa như hắt cho gã một chậu nước lạnh, đánh cho gã một cái tát vang dội!

    Tại khoảnh khắc gã rốt cuộc bò được lên đỉnh núi, lòng tràn đầy vui sướng muốn chúc mừng, Lăng Vũ lại một cước đã gã xuống núi…..

    Mỗi lần Lăng Vũ trở nên ngoan độc, đều quyết đoán như thế, vô tình như thế!

    Rawson đứng trong đám người nhìn bộ dáng Keliman cứng ngắc toàn thân, có chút bất đắc dĩ nghĩ – Omega nhà mình đúng là lợi hại, cư nhiên bắt cóc đại biểu Quân bộ phái tới đi, nghĩ ra cách này…. Nên nói cậu cơ trí, hay nên nói cậu rất xấu xa đây?

    Vào thời điểm Keliman vui vẻ nhất tự mình đưa huy hiệu cho gã, có khác gì làm bẽ mặt gã đâu?

    Hai người giằng co khiến rất nhiều sĩ quan đang đứng trong đại sảnh chờ đợi nghi thức chuyển giao đều không hiểu ra sao, cũng có một số lão sĩ quan từng trải nhiều, đã theo Rawson hơn hai mươi năm vừa liếc mắt liền nhận ra nam nhân mà nguyên soái nhà mình ái mộ nhiều năm – Lăng Vũ!

    Mấy người liếc nhau, đồng thời khiếp sợ, trong lòng lại dâng lên kinh hỉ cực đại!

    Tướng quân Lăng Vũ cư nhiên không chết, hôm nay lại còn tự mình ra mặt, phải chăng có nghĩa là, nguyên soái cũng còn sống?

    Trong không khí trầm mặc khiến người ta hít thở không thông, bên kia hạm kiều, rốt cuộc vang lên một thanh âm bình tĩnh mà quen thuộc –

    “Keliman, nếu cậu không dám nhận, vậy nghi thức liền ngừng lại tại đây đi.”

    Mọi người tìm theo tiếng nói quay đầu lại, chỉ thấy người nọ mặc một thân quân phục phẳng phiu màu đen, dáng người cao ngất, năm ngôi sao vàng trên vai lấp lánh tỏa sáng dưới ngọn đèn, hắn lẳng lặng đứng ở nơi đó, loại khí thế cường đại tựa như vương giả trở về này khiến tâm tư mọi người không khỏi sinh ra tôn kính.

    “……. Nguyên soái?”

    “Là nguyên soái!”

    “Nguyên soái không chết! Ông trời, nguyên soái thật sự không chết….”

    Các sĩ quan trong đại sảnh khiếp sợ nhìn về phía Rawson, một số lão tướng vào khoảnh khắc Rawson xuất hiện đã sớm rơi lệ đầy mặt, các sĩ quan trẻ tuổi vẻ mặt cũng đầy kinh hỉ.

    Rawson biểu tình bình tĩnh đứng trên hạm kiều, xa xa nhìn Keliman, tựa như xem một tên hề nhảy nhót.

    Ba giây sau, Rawson rốt cuộc nâng tay lên –

    Cả đại sảnh trong nháy mắt trở nên im lặng, tất cả sĩ quan giống như tiếp nhận chỉ thị của nguyên soái tự giác mà ăn ý đứng nghiêm chỉnh.

    Rawson phất bàn tay đeo găng trắng một chút, đơn giản dứt khoát nói. “Bắt lấy!”

    Đoàn quân đi theo hắn đến đây, bộ đội tinh anh của quân đoàn Ám Dạ, Rawson vừa ra lệnh một tiếng, một đám người lập tức tiến lên, hai ba cái liền chế phục Keliman và tay sai của gã, hành động quyết đoán, thân thủ vừa nhanh vừa mạnh, tựa như một trận gió xoáy bỗng nhiên thổi qua trước mặt!

    Sau một trận giãy dụa, phản kháng, trong đại sảnh liền hoàn toàn yên tĩnh trở lại, trừ những người trung thành ủng hộ Keliman vẻ mặt khiếp sợ không dám tin ra, các sĩ quan khác của quân đoàn Vinh Quang lại mang sắc mặt vui mừng.

    — Quân đoàn trưởng chân chính bọn họ kính trọng và phục tùng, trước sau vẫn chỉ có một mình Rawson!

    Keliman nhìn Rawson, lại nhìn Lăng Vũ, rốt cuộc cúi đầu xuống siết chặt nắm tay, mặt xám như tro tàn.

    Rawson chầm chậm đi qua hạm kiều, trực tiếp không nhìn Keliman, đi đến trước mặt Lăng Vũ, thản nhiên chống lại ánh mắt Lăng Vũ.

    Khóe miệng Lăng Vũ hơi cong lên, đưa cái khay cầm trong tay về phía Rawson, Rawson cũng mỉm cười một chút, nhận lấy con dấu quân đoàn trưởng và máy truyền tin thuộc về hắn từ tay Omega nhà mình, xoay người đối mặt với các sĩ quan quân đoàn Vinh Quang, thần sắc bình tĩnh nói. “Ta đã trở về.”

    Thuộc truyện: Quân Giáo Sinh – Điệp Chi Linh