Quân Giáo Sinh – Điệp Chi Linh – Chương 138

    Thuộc truyện: Quân Giáo Sinh – Điệp Chi Linh

    6.

    Bình thường Rawson và Lăng Vũ công tác bận rộn, không có quá nhiều thời gian ở cạnh đứa nhỏ, Lăng Viễn là anh trai, đương nhiên rất vui vẻ chơi đùa cùng nhóc em mập mạp này. Mỗi lần chơi với tiểu mập mạp sẽ không nhịn được nhớ lại mình thời thơ ấu, năm đó cậu cũng béo như vậy, tỷ tỷ Lâm Diêu cũng từng uy hiếp cậu. “Em không được ăn nữa, ăn nữa sẽ biến thành đại mập mạp, sau này lớn lên sẽ không có ai thích em đâu!”

    Lâm Viễn bị tỷ tỷ hung dữ, vội vàng ngoan ngoãn rụt bàn tay đang vươn ra lấy bánh ngọt lại, chờ khi tỷ tỷ không có nhà, cậu lại chạy vào phòng bếp ăn vụng bánh ngọt, còn rất thông minh dọn dẹp sạch sẽ chứng cớ gây án.

    Lâm Diêu luôn cảm thấy hình như nhà mình có nuôi sóc, bởi vì trong phòng bếp thường xuyên truyền đến âm thanh giống như tiểu động vật đang ăn….

    Hiện giờ Lâm Viễn đã trưởng thành, thấy em trai mập mạp giống mình trước đây, vì thế cũng học theo bộ dáng năm đó tỷ tỷ giáo dục cậu đi giáo dục em trai. “Tiểu An, em quá béo, không thể ăn nhiều. Em béo như vậy, lúc đến trường sẽ bị các học sinh chê cười.”

    Lăng An nghi hoặc hỏi. “Sẽ sao?”

    Lâm Viễn sờ sờ đầu em trai, thành khẩn nói. “Đương nhiên, nhóm Omega sẽ không thích một mập mạp, nghe lời anh không sai đâu.”

    Lăng An nghiêm túc gật gật đầu. “Vâng.”

    Ca ca là Omega, cho nên, mấy tri thức ca ca nói về Omega nhất định đều chính xác.

    Lăng An ngây thơ nghĩ như vậy.

    Bé hoàn toàn không biết, ca ca Omega này của bé, lại là Omega quái thú độc nhất vô nhị trong toàn đế quốc.

    Lăng Vũ thấy bộ dáng đứa nhỏ cúi đầu, nhịn không được mỉm cười, nắm lấy tay nhóc con năm tuổi kéo bé đến phòng ăn, đặt bé ngồi trên ghế, bưng đến cho bé một chén cháo thanh đạm.

    Lăng An nuốt nuốt nước miếng, không chịu động đậy.

    Lăng Vũ mỉm cười sờ sờ đầu bé, nhét thìa vào trong tay bé. “Ăn đi. Hiện giờ cơ thể con đang trong giai đoạn phát triển, không cần phải nhịn đói để giảm béo, chỉ cần có chế độ dinh dưỡng hợp lý, đừng ăn quá nhiều thức ăn có hàm lượng đường cao, bình thường ăn khuya một chút cũng không sao. Con đói bụng như thế ngược lại sẽ không tốt, nào, ăn bát cháo này đi.”

    Lăng Vũ quả nhiên giáo dục rất chuyên nghiệp, đưa ra cả luận chứng, nghe vào tai rất dễ khiến người ta tin phục.

    Vì thế Lăng An nghe lời gật gật đầu, bắt đầu cùng baba ăn khuya.

    Quân đoàn Vinh Quang gần đây có nhiệm vụ, mấy ngày nay Rawson và Lâm Viễn đều không ở thủ đô, buổi tối hôm đó, Lăng Vũ liền mang cậu con nhỏ đến phòng ngủ của mình, tắm rửa cho bé, ôm bé lên giường ngủ.

    Lúc còn nhỏ Lăng Vũ vẫn ôm tiểu Viễn ngủ như vậy, tâm tình tốt còn có thể kể chuyện xưa cho tiểu Viễn.

    Lăng An thì ngược lại, bởi vì có sự tồn tại của Rawson, Lăng Vũ không thể dỗ đứa nhỏ này ngủ được, dù sao Rawson thường thường có nhu cầu sinh lý, sẽ nhịn không được ôm cậu lên trên giường, con trai năm tuổi đã hiểu chuyện, hai người cha cũng không thể để thằng nhóc nhìn thấy mấy hình ảnh không hài hòa kia.

    Vào thời điểm đứa con nhỏ ba tuổi, Rawson liền khẩn cấp mang bé đến phòng bên cạnh, cho bé ngủ một mình một giường nhỏ, hai bên đều có vòng bảo vệ mềm mại, vô cùng an toàn, muốn lăn cũng không lăn được xuống dưới.

    Lăng An cũng không biết nguyên nhân, chỉ biết là cha không thích bé vào phòng bọn họ cho lắm.

    Hơn nữa mỗi khi cha ở nhà, phòng ngủ sẽ bị khóa trái, bé đã rất lâu không thân cận với baba như vậy.

    Lăng An cảm thấy mỹ mãn ngoan ngoãn nằm trong lòng Lăng Vũ, Lăng Vũ ôm đứa nhỏ mập mạp, đáy lòng cũng là một mảnh mềm mại.

    Sau một lúc lâu, Lăng An mới nhẹ giọng hỏi. “Baba, mọi người có phải muốn đưa con đi học đúng không?”

    Lăng Vũ giật mình. “Làm sao con biết?”

    Lăng An nói. “Là ca ca nói cho con biết. Ca ca nói trẻ con đến 5 tuổi thì phải đến trường học chính quy đọc sách, lúc đi học phải ở ký túc trong trường, chỉ có cuối tuần mới được về nhà, không thể giống như bây giờ chơi ở trong nhà hàng ngày.”

    Lăng Vũ hỏi. “Sao vậy? Con không muốn đến trường sao?”

    Lăng An lắc đầu. “Không có, ca ca nói nam tử hán phải học cách độc lập, hơn nữa con là Alpha, phải dũng cảm hơn so với nhóm Omega, con muốn đến trường, muốn học thêm nhiều thứ, như vậy mới có thể nhanh lớn lên hỗ trợ cho baba.”

    Lăng Vũ. “……”

    Cũng không biết hàng ngày Tiểu Viễn đã truyền thụ những tư tưởng gì cho em trai, mới năm tuổi đã một bộ khẩu khí tiểu đại nhân.

    Bất quá, hai đứa con tình cảm tốt như vậy, Tiểu Viễn thường xuyên bày ra tư thế anh trai giáo dục em trai, Tiểu An cũng rất nghe lời nó, thân là baba, Lăng Vũ cảm thấy vô cùng vui mừng.

    Lăng Vũ nhẹ nhàng sờ sờ đầu con trai, thấp giọng nói. “Anh con nói không sai, qua mấy ngày nữa baba sẽ đưa con đến trường học báo danh, con ở trong trường phải cố gắng học tập, sau này lớn lên làm một Alpha giống như cha con vậy, biết không?”

    Lăng An nghiêm túc gật đầu. “Con biết.”

    ***

    Rawson gần đây không có ở nhà, Lăng Vũ một mình ngủ trên giường lớn như vậy luôn cảm thấy không quen, mấy buổi tối hôm nay, ngày nào Lăng Vũ cũng đưa con trai đến phòng ngủ, dặn dò bé chút việc cần chú ý sau khi đến trường, thỉnh thoảng cũng sẽ kể một ít chuyện xưa trong quá khứ.

    Lăng An cực vui vẻ, cảm giác nằm ngủ trong lòng baba thật sự rất hạnh phúc.

    Buổi tối hôm đó, khi Rawson trở về liền nhìn thấy một cảnh tượng như vậy –

    Lăng Vũ nghiêng người ngủ ở trên giường, cậu con trai năm tuổi được cậu nhẹ nhàng ôm vào trong ngực, tiểu Lăng An ngủ thật ngọt ngào, biểu tình của Lăng Vũ cũng rất thả lỏng, hai cha con ôm nhau mà ngủ, thoạt nhìn đặc biệt ấm áp.

    Bình thường Lăng Vũ ở Quân bộ luôn bày ra một gương mặt lãnh đạm, chỉ đến khi ngủ mới có thể dịu dàng như vậy, nhất là khi ôm con trai, cái loại ôn nhu nhàn nhạt này đúng là cào cào tim người ta đến ngứa ngáy khó nhịn.

    Rawson nhìn thằng nhóc nằm trong lòng cậu vẻ mặt đầy thỏa mãn, nhịn không được nhíu nhíu mày, ôm lấy cái bóng đèn lớn mập mạp chướng mắt ném sang phòng bên cạnh, một bên thấp giọng nói. “Làm một Alpha không thể yếu ớt như vậy, con cũng năm tuổi rồi, tự mà ngủ!”

    Lăng An ngủ thật say, không có nghe được cha đang nói gì.

    Lăng Vũ cũng ngủ rất sâu, không hề nhận ra cậu con nhỏ trong lòng đã bị cha ôm đi mất.

    Rawson ném con trai sang phòng bên cạnh, sau khi quay về phòng ngủ liền xốc chăn leo lên giường, ôm Lăng Vũ vào trong lòng,

    — Lăng Vũ ngủ ở trong lòng mình, đây mới là sinh hoạt đúng đắn.

    — Nhóc con không nên chiếm dụng quá nhiều thời gian của cậu.

    Rawson mỉm cười, nhìn gương mặt quen thuộc của nam nhân trong lòng, tâm tình thoáng thư thái một chút, siết chặt hai tay, nhắm ngay môi cậu hôn lên.

    “Ưm….”

    Lăng Vũ trong lúc ngủ mơ cảm thấy có cái gì đó lung tung lật quấy trong miệng, đầu lưỡi bị mút đến run lên, hô hấp cũng hoàn toàn bị đoạt lấy, gần như không thở nổi. Lăng Vũ mơ hồ mở to mắt, đột ngột chạm phải một đôi mắt thâm thúy.

    “…….” Qua thật lâu Lăng Vũ mới kịp phản ứng lại, vội vàng vươn tay dùng sức đẩy hắn. “Ưm…. Buông ra…..”

    Rawson thừa dịp cậu tỉnh táo, nhiệt tình tăng thêm nụ hôn, hôn đến mức lỗ tai Lăng Vũ cũng đỏ lên, lúc này mới lưu luyến không rời lui ra, dùng ngón cái ái muội chà chà đôi môi bị hôn đến ướt sũng.

    “Nhớ anh không?” Rawson hỏi.

    Lăng Vũ không để ý đến hắn, cau mày quay đầu nhìn giường, hỏi. “Tiều An đâu?”

    Rawson thản nhiên nói. “Anh ném nó sang phòng bên cạnh rồi.”

    Lăng Vũ. “……”

    Rawson khẽ cười cười, sáp lại gần, dán vào môi Lăng Vũ thấp giọng nói. “Mặc kệ nó, nó ngủ rồi….”

    Tay người nào đó hạnh kiểm xấu vói vào phía dưới áo ngủ của Lăng Vũ, đụng đến mép quần lót của Lăng Vũ, còn muốn tiếp tục sờ vào bên trong, khóe môi Lăng Vũ đột nhiên nhếch lên, một phát lưu loát nắm lấy cổ tay Rawson, chân phải trực tiếp đá về phía bụng hắn, vừa nhanh vừa chuẩn!

    “…….” Rawson không hề phòng bị bị một cước đạp xuống giường, vẻ mặt khiếp sợ nhìn về phía bà xã nhà mình.

    Lăng Vũ nhíu mày nói. “Đêm hôm khuya khoắt, có phải kỳ phát tình của anh đến rồi đúng không?”

    Rawson. “…..”

    Lăng Vũ hỏi. “Ai cho anh ôm tiểu An đi? Ngày mai em còn phải đưa nó đến trường.”

    Rawson buồn bực nói. “Nó cũng đã năm tuổi rồi…. Em còn muốn ôm nó ngủ?”

    Lăng Vũ nghĩ thầm: Thân thể tiểu mập mạp mềm mại, ôm vào ngực ấm áp, còn tốt hơn nhiều so với cái tên đàn ông cứng rắn như anh.

    Lăng Vũ nhìn hắn một cái, thản nhiên nói. “Đã mười hai giờ rồi, nghỉ ngơi sớm một chút đi.”

    Dứt lời liền xoay người quay lưng lại với Rawson, nhanh chóng kéo chăn định ngủ.

    Rawson đứng lên khỏi mặt đất, đột nhiên lao đến trực tiếp ấn ngã Lăng Vũ xuống giường, Lăng Vũ còn chưa kịp phản ứng, Rawson đã lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai hai ba cái lột bỏ áo ngủ của cậu, đến cả quần lót cũng không khách khí lột xuống ném qua một bên.

    Da đầu Lăng Vũ run lên từng đợt, nhấc chân muốn đá hắn, lại bị nam nhân chuẩn xác nắm lấy mắt cá chân, nhân cơ hội tách hai chân cậu ra.

    Rawson chen đầu gối vào giữa hai chân cậu, cúi đầu nhìn về phía thân thể thon dài xinh đẹp của Lăng Vũ.

    “…..” Đối diện với ánh mắt nóng rực của nam nhân, lỗ tai Lăng Vũ hơi hơi đỏ lên, trầm mặt nói. “Rawson, buông em ra.”

    Một nguyên soái, một tướng quân, nếu thật sự động thủ thì không ai có được phần thắng hoàn toàn. Chẳng qua, vừa rồi Rawson không hề phòng bị bị Lăng Vũ đá xuống giường, lúc lao trở về tất nhiên đã làm tốt công tác chuẩn bị — chiếm trước tiên cơ, hành động bất ngờ, lại thêm Alpha trời sinh đã có thể năng tốt hơn Omega, cho nên mới khiến Lăng Vũ trở tay không kịp.

    Lăng Vũ da mặt mỏng, bị nam nhân hai ba cái lột sạch, cũng không thể xích lõa đánh lộn với hắn.

    Ánh mắt hai người chạm nhau, Lăng Vũ lạnh mặt quay đầu đi.

    Rawson mỉm cười một chút, xoay mặt cậu lại, dán lên môi cậu thấp giọng nói. “Nhớ anh không…..”

    Lăng Vũ. “……”

    Lăng Vũ không nói lời nào, Rawson liền nhẹ nhàng lưu lại một nụ hôn trên chóp mũi cậu, vừa hôn vừa nói. “Anh rất nhớ em….”

    Lăng Vũ. “……”

    Rawson nhìn vào mắt cậu, tiếp tục nói. “Đã quen có em bên cạnh, một mình ở bên ngoài không ngủ được…. Vốn theo kế hoạch là ngày mai mới về, nhưng anh không thể chờ thêm nữa, anh muốn nhìn thấy em sớm một chút, Lăng Vũ.”

    Lăng Vũ. “…….”

    Rawson nhẹ nhàng hôn hôn môi cậu. “Rất nhớ em, cho nên…. có chút không nhịn được…”

    Không lâu trước đây, Rawson lấy thân phận nguyên soái đến thị sát quân khu mới, hai người coi như là tiểu biệt thắng tân hôn. Một đoạn bày tỏ này của Rawson, dùng thanh âm trầm thấp khàn khàn nói ra, Lăng Vũ liền lập tức…. mềm lòng.

    Thật không có cách nào với nam nhân này.

    Rawson quả nhiên nhịn không được, địa phương đã cứng rắn chọc vào bụng Lăng Vũ, khi hắn nhiệt tình đưa tay sờ đến bộ vị khiến người ta xấu hổ ở phía sau kia, Lăng Vũ rốt cuộc không chống cự nữa, đưa tay ôm lấy bả vai hắn, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

    — Không có biện pháp, ai bảo cậu cũng rất nhớ Alpha của mình cơ chứ?

    ***

    Ngày hôm sau, Lăng An xoa mắt nhập nhèm buồn ngủ ngồi dậy khỏi giường, nhìn trái nhìn phải, lại phát hiện mình không phải đang ngủ trên giường lớn của baba, mà đã về tới phòng mình.

    Lăng An có chút nghi hoặc rửa mặt, thay quần áo đi xuống dưới lầu.

    Ca ca đang uống sữa, thấy bé xuống dưới, vội vàng hô. “Lăng An, lại đây ăn điểm tâm!”

    Lăng An đi xuống phòng ăn dưới lầu, kiễng chân ngồi lên trên ghế, hỏi. “Anh, anh về lúc nào vậy?”

    Lâm Viễn nói. “Anh vừa mới về.” Dừng một chút, còn nói. “Nhưng mà, cha chắc đã về từ tối hôm qua, ông ấy mang theo Hắc Long trở về thủ đô trước.”

    Lăng An nghi hoặc hỏi. “Cha về rồi sao? Em còn chưa gặp.”

    Lăng Viễn cúi đầu cắn một miếng bánh mì. “Có thể là thấy em ngủ, nên không đánh thức em.”

    Lăng An dừng một chút, nghi hoặc hỏi. “Đúng rồi anh, có chuyện này rất kỳ quái, tối hôm qua rõ ràng em còn ngủ trong phòng baba, sáng nay tỉnh dậy chẳng hiểu sao lại quay về phòng của mình rồi?”

    Lúc ấy Lăng Viễn đang uống sữa, nghe nói như thế, phụt một tiếng phun hết sữa lên mặt tiểu mập mạp.

    Lăng An. “……”

    Lăng An mặt không chút thay đổi nhìn anh mình.

    Lăng Viễn ho khan vài tiếng, túm lấy khăn tay giúp em trai lau mặt, nhìn lướt qua phòng ngủ trên tầng, ra vẻ nghiêm túc nói. “Khụ, nhất định là em…. mộng du!”

    Lăng An nghĩ nghĩ, như có chút đăm chiêu gật gật đầu. “À!”

    Lăng Viễn lại chột dạ xoa xoa bàn, xem ra tối hôm qua baba vốn đang ngủ cùng Lăng An, sau khi cha trở về, liền ném em qua phòng ngủ bên cạnh, về phần lý do ném đứa nhỏ này ra ngoài…. dùng đầu ngón chân cũng biết là vì sao.

    ***

    Bên trong phòng ngủ trên tầng.

    Ánh sáng buổi sớm xuyên qua rèm cửa trắng nõn ôn nhu chiếu vào phòng, chiếu lên rõ ràng chiếc giường hỗn độn trong phòng, khăn trải giường bị vò thành một đoàn, mặt trên còn dính rất nhiều dấu vết ái muội, trên đất còn ném đầy áo, quần, còn có quần lót…..

    Tối hôm qua Rawson ôm Lăng Vũ làm cả một đêm, Lăng Vũ mệt đến không còn sức lực, ngay cả ngón tay cũng lười động, cậu muốn lập tức ngủ luôn, nhưng vẫn miễn cưỡng chống đỡ một chút lý trí, nhẹ giọng nói. “Rawson, hôm nay em đã nói muốn đưa tiểu An đến trường học….”

    Tướng quân Lăng Vũ bị Alpha nhà mình đổi tư thế muốn cả một đêm, thanh âm khàn khàn nghe vào tai đặc biệt gợi cảm.

    Rawson cười ôm ngang lấy cậu, ôn nhu hôn hôn trán cậu, thấp giọng nói. “Em đừng lo, con để anh đưa đi, em an tâm ở nhà nghỉ ngơi, anh ôm em đi tắm rửa trước.”

    Lăng Vũ. “….”

    Trầm mặc một lát, có chút bất đắc dĩ thả lỏng tựa đầu vào trước ngực Rawson, Lăng Vũ mơ mơ màng màng thầm oán hận. “Rawson…. Anh thật sự…. rất không biết tiết chế….”

    Rawson giật mình, cúi đầu nhìn cậu, lại phát hiện cậu đã mệt mỏi ngủ mất.

    Khóe môi Rawson hơi hơi cong lên.

    Anh không biết tiết chế, không phải cũng do em nuông chiều thành quen sao? Tối hôm qua nếu em không cho phép, anh cũng không thể cưỡng ép…..

    Nhớ tới mấy hình ảnh khiến người ta đỏ mặt tối hôm qua, trong lòng Rawson tràn đầy cảm giác hạnh phúc.

    Lăng Vũ có thể thuận theo hắn như vậy, điều này khiến Rawson cảm nhận được rất rõ ràng – Omega này cũng thương hắn. Tuy rằng ngoài miệng không nói, nhưng lại nuông chiều Alpha nhà mình đến tận trời.

    Tướng quân Lăng Vũ trời sinh cá tính mạnh mẽ, nhưng khi yêu phải một người, thì sẽ khăng khăng một mực như vậy.

    Nhìn người trong lòng toàn thân trải rộng dấu hôn xanh tím, tối hôm qua cảm xúc kích động cửu biệt thắng tân hôn, Rawson cũng biết bản thân có hơi cầm thú….

    Bởi vì lo lắng cậu sẽ bị thương, lúc Rawson ôm cậu đi tắm động tác liền đặc biệt ôn nhu.

    Cẩn thận tẩy rửa sạch sẽ mấy thứ lưu lại trong thân thể Lăng Vũ, bôi thuốc vào mặt sau cho cậu, Rawson dùng một chiếc khăn tắm lớn ôm cậu ra ngoài, đổi khăn trải giường và đệm chăn sạch sẽ, lúc này mới cẩn thận đặt cậu về trên giường đắp chăn lại.

    Rawson rất biết cách chăm sóc người khác, nhất là chăm sóc Lăng Vũ nhà mình.

    Tối hôm qua mang theo Hắc Long gấp gáp trở về suốt đêm, kỳ thật Rawson cũng mệt chết đi được, sau khi sắp xếp xong cho Lăng Vũ, một trận mệt mỏi ập tới, Rawson liền xoay người leo lên giường muốn ngủ. Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.

    Rawson đứng dậy mở cửa, liền thấy cậu con nhỏ mặc một thân quần áo sạch sẽ đứng trước cửa, nghiêm túc hỏi. “Cha về rồi sao? Baba con đâu?”

    Rawson nhíu mày. “Sáng sớm tìm baba con làm gì?”

    Rawson mặt không đổi sắc đi lên trước một bước, ngăn trở toàn bộ tầm mắt của con trai, Lăng An thò đầu dò xét bên trong, phát hiện hoàn toàn không nhìn thấy baba, đành phải bất đắc dĩ nói. “Baba nói, hôm nay muốn đưa con đến trường.”

    Rawson. “…..”

    Tối hôm qua Lăng Vũ quả thật đã đề cập đến….

    Rawson sờ sờ mũi. “Ta đưa con đi.”

    Còn chưa kịp quay đầu đi thay quần áo, kết quả Lăng Viễn thực cơ trí đi lên kéo tay em trai, cười cười nói. “Cha, cha vừa mới trở về nên nghỉ ngơi cho tốt đi, con đưa tiểu An đến trường là được rồi.”

    Lăng An ngoan ngoãn gật đầu. “Vâng, để ca ca đưa con đi đi, baba đang ngủ không nên đánh thức.”

    Vì thế, con trai lớn cơ trí đưa con trai nhỏ hiểu biết đi.

    Rawson đứng trước cửa nhìn bóng dáng hai đứa con, nhịn không được hơi hơi cong khóe môi.

    — Lăng Vũ em xem, con trai chúng ta hiểu chuyện như thế, một lớn một nhỏ, đã học được cách chăm sóc cho nhau, học được cách quan tâm hai người cha, cho dù tương lai chúng ta không ở bên cạnh, anh em chúng nó cũng sẽ trở thành chỗ dựa tốt nhất cho nhau.

    Tiểu Viễn và tiểu An, là con trai bảo bối của Rawson và Lăng Vũ.

    Mà Rawson và Lăng Vũ, lại là ái nhân trân quý nhất thuộc về nhau.

    Một nhà bốn người bọn họ, cho dù về sau có đi đến nơi nào, sợi dây ràng buộc dưới đáy lòng đó, sẽ vĩnh viễn gắn kết bọn họ vào với nhau.

    Nhìn theo bóng dáng hai đứa nhỏ rời khỏi cửa nhà, Rawson gọi vào máy truyền tin của quản gia bảo ông phái người đi theo bảo vệ tiểu Viễn và tiểu An, lại gửi một tin nhắn cho phía trường học.

    Chờ sau khi dàn xếp xong tất cả, lúc này Rawson mới xoay người trở lại phòng ngủ, nghiêng người nằm xuống giường, nhẹ nhàng ôm Lăng Vũ đã ngủ say vào trong ngực.

    Lăng Vũ dường như nhận ra mùi hương quen thuộc, chủ động dán mặt vào trước ngực Rawson.

    Cái loại động tác ỷ lại và tín nhiệm từ trong tiềm thức này, khiến Rawson cảm thấy vô cùng an tâm.

    Hắn biết, Lăng Vũ sẽ không rời khỏi hắn nữa, Lăng Vũ cũng yêu hắn.

    Hai người bọn họ sẽ giống như bây giờ, ôm lấy nhau, dắt tay nhau, cùng đi đến suốt đời.

    Hoàn phiên ngoại Lăng Vũ

    Thuộc truyện: Quân Giáo Sinh – Điệp Chi Linh