Quân Giáo Sinh – Điệp Chi Linh – Chương 141

    Thuộc truyện: Quân Giáo Sinh – Điệp Chi Linh

    3.

    Sau khi đưa hai đứa nhỏ trở về trường, bốn người tán gẫu vài câu ở trước cửa trường học rồi mỗi người đi một ngả, Brian chở Snow và con trai về nhà, Lăng Viễn vốn cũng định về nhà, lại đột nhiên bị Caesar kéo tay lại.

    Lăng Viễn quay đầu hỏi. “Sao vậy?”

    Caesar mỉm cười nói. “Vội vàng về nhà làm gì? Cùng đi dạo đi.”

    Dứt lời, cũng không quan tâm đến tiểu quái thú liều mạng giãy dụa, trực tiếp nắm chặt tay cậu nửa ôm nửa kéo lên xe.

    Chiếc xe màu trắng xa hoa là do cơ giáp Bạch Vũ của Caesar tạm thời biến thành, so với Cửu Vĩ Thiên Hồ cả ngày lười biếng tắt máy, Bạch Vũ vẫn lắm lời như trước, từng giây từng phút phiền chết chủ nhân nhà mình.

    Lăng Viễn thì ngược lại, nghe thấy thanh âm tung tăng đã lâu không gặp kia, còn cảm thấy rất thân thiết.

    Thể trí năng của Bạch Vũ biến thành hình dạng một chiếc lông vũ màu trắng, bay qua bay lại trước mặt Lăng Viễn. “Tiểu Viễn Tiểu Viễn, đã lâu không gặp ngươi a! Ta và chủ nhân đều rất nhớ ngươi! Nghe nói ngươi đến đội cận vệ của quân đoàn Vinh Quang phải không? Hiện giờ chắc đã lên trung tá rồi đi, ai nha chết thật, Tiểu Viễn đã là sĩ quan rồi, xin chào trung tá Lăng Viễn…..”

    Caesar bất đắc dĩ bóp trán. “Ngươi câm miệng.”

    Bạch Vũ lấy lòng bay đến trước mặt Lăng Viễn, Lăng Viễn cười xòe tay ra để tiểu vũ mao rơi vào lòng bàn tay mình, tay còn lại chọc chọc thân thể nó. “Tiểu Bạch Vũ, ngươi vẫn nói nhiều như thế a.”

    Bạch Vũ cười nói. “Hắc hắc hắc, đã lâu không gặp ngươi, không nhịn được muốn nói nhiều thêm mấy câu! Đúng rồi, chừng nào thì ngươi kết hôn với chủ nhân của ta a? Đến cả tân phòng chủ nhân nhà ta cũng đã trang trí cho người rồi đó.”

    Caesar quay đầu nhìn về phía Lăng Viễn, mặt Lăng Viễn đột nhiên đỏ lên, nói sang chuyện khác. “Bạch Vũ, ngươi đi nói chuyện với tiểu hồ ly đi.”

    Bạch Vũ lập tức hưng phấn ồn ào. “Tiểu hồ ly tiểu hồ ly tiểu hồ ly…..”

    Hồ ly ngáp một cái, lười biếng nói. “Nói.”

    Bạch Vũ vui vẻ nói. “Chúng ta đã không gặp nhau suốt mười ngày lẻ ba giờ mười lăm phút, ngươi có nhớ ta hay không a?”

    Hồ ly. “…..”

    Tiểu hồ ly tắt máy.

    Bạch Vũ. “……”

    Caesar bất đắc dĩ nói. “Được rồi, ngươi cũng về công tắc không gian ngủ đi.”

    Caesar nắm tay Lăng Viễn cùng xuống xe, thuận tiện thiết lập Bạch Vũ đang lảm nhảm thành trạng thái ngủ đông, thu vào trong nhẫn không gian.

    Tốc độ vận hành của cơ giáp cấp S cực nhanh, mới chỉ tán gẫu có vài câu, Bạch Vũ đã dựa theo lộ tuyến Caesar thiết lập sẵn trước đó, đưa hai người đến bờ biển của thủ đô.

    Lăng Viễn xuống xe mới phát hiện, hóa ra Caesar đưa cậu đến bờ biển. Thủ đô của thiên hà Cepheus có một mảnh đại dương diện tích rộng lớn, bởi vì cách thành phố trung ương quá xa, rất ít người sống ở nơi này, được khai phá thành thắng cảnh du lịch.

    Hoàng hôn mùa hạ, đại dương mênh mông vô bờ bị ánh tịch dương nhuốm đẫm một tầng quang mang vàng óng đẹp mắt, trên bờ cát trắng nõn trải đầy vỏ sò màu sắc sặc sỡ, gió biển nhẹ nhàng thổi tới phe phất trên mặt, bầu không khí ẩm ướt mang theo hương hoa tươi mát.

    Caesar dừng bước, lấy tay nhẹ nhàng nâng cằm Lăng Viễn lên, nghiêm túc nhìn cậu. “Tiểu Viễn, hiếm khi được ra ngoài một mình, chúng ta nói chuyện một chút được không?”

    Lăng Viễn khẩn trương nuốt nuốt nước miếng. “Cậu, cậu muốn nói chuyện gì?”

    Caesar mỉm cười. “Năm ấy khi tốt nghiệp, tôi đã từng nói qua, cho dù là bao lâu tôi vẫn sẽ chờ cậu….. Cậu nên biết rằng, tôi vẫn yêu cậu giống như trước kia, hiện giờ, cậu có thể cho tôi đáp án không?”

    Lăng Viễn. “…..”

    Caesar nghiêm túc hỏi. “Còn phải chờ bao lâu, tôi mới có thể chính thức, trở thành Alpha của cậu?”

    Lăng Viễn. “…..”

    Thanh âm trầm thấp dễ nghe của Caesar, giống như búa tạ gõ vào trong lòng cậu, từng câu từng chữ, leng keng hữu lực.

    Lăng Viễn chỉ cảm thấy lỗ tai ong ong, nhất thời cũng không biết nên trả lời thế nào.

    — Còn phải đợi bao lâu, tôi mới có thể chính thức, trở thành Alpha của cậu?

    Tuy rằng dưới tình huống ngoài ý muốn bọn họ đã sớm đánh dấu nhau, cũng nhận định đối phương là người duy nhất của mình kiếp này, thế nhưng, bởi vì chưa đăng ký kết hôn và cử hành hôn lễ, hơn nữa ngày thường còn phải cố kỵ ánh mắt người ngoài và truyền thông, mỗi lần bọn họ hẹn hò đều phải tiến hành rất bí mật, người biết quan hệ của hai người cực ít, trong mắt của người ngoài, bọn họ vẫn chỉ đơn thuần là bạn bè thời đại học mà thôi.

    Năm ấy khi tốt nghiệp lấy lý do tuổi minh còn nhỏ mà tạm thời trì hoãn hôn lễ, nháy mắt đã năm năm trôi qua, Lăng Viễn ở quân đoàn Vinh Quang như cá gặp nước, học được rất nhiều thứ từ chỗ của cha, cuối năm trước còn vừa thăng quân hàm, thành một sĩ quan trẻ tuổi ưu tú, hiện giờ là trung tá Lăng Viễn được rất nhiều tân binh trong quân đoàn Vinh Quang kính nể và ngưỡng mộ, tiền đồ vô cùng rộng mở.

    Thế nhưng, cho dù ở Quân bộ có thuận lợi đến thế nào, cậu cũng biết, cậu trước sau vẫn thiếu nợ một người.

    — Cậu còn nợ Caesar một hôn lễ chính thức.

    Caesar thân là vương tử đế quốc, mấy năm nay vẫn một mực yên lặng chờ cậu, chưa bao giờ ép buộc cậu, cũng chưa bao giờ khiến cậu thấy áp lực – Caesar thực hiện được hứa hẹn ban đầu, vẫn luôn im lặng chờ đợi bên cạnh tiểu quái thú, cho tiểu quái thú của hắn tự do.

    Đối diện với ánh mắt ôn nhu của Caesar, mũi Lăng Viễn nhịn không được có chút chua xót. “Caesar, thật xin lỗi, tôi…..”

    Caesar vươn hai tay ra, nhẹ nhàng ôm cậu vào lòng, ôn nhu nói. “Đừng nói xin lỗi, tôi cũng không trách cậu. Tôi hiểu rất rõ tình hình trong nhà cậu, nguyên soái và tướng quân rất vất vả mới có thể gần nhau, thời gian đoàn tụ của mọi người quá ngắn, có phải cậu không nỡ rời khỏi bọn họ hay không?”

    Lăng Viễn dùng sức gật gật đầu trong lòng hắn.

    Caesar cười xoa xoa đầu hắn. “Vậy cậu còn muốn tôi đợi đến lúc nào đây?”

    Lăng Viễn. “…..”

    Caesar thấp giọng nói. “Nói thật, Tiểu Viễn, cha và baba cậu không thể giữ cậu ở bên cạnh cả đời, hơn nữa hiện giờ bọn họ có tiểu An, tiểu An sẽ nhanh chóng lớn lên, cũng đã đến lúc cậu tự đưa ra quyết định cho mình.”

    Lăng Viễn. “….. Tôi biết.”

    Caesar khẽ thở dài. “Kỳ thật hôm nay thấy Brian ôm con trai, trong lòng tôi cũng có chút hâm mộ…. Cậu ấy và Snow đã kết hôn hai năm, nhìn qua thật hạnh phúc, tôi với cậu bình thường gặp mặt còn phải lén lút…. Nếu tiếp tục như vậy, tôi sợ bản thân sẽ không nhịn được.”

    Nghe Caesar nói như vậy, đáy lòng Lăng Viễn nhất thời vô cùng áy náy, vươn tay gắt gao ôm ôm Alpha của mình, chôn mặt ở trong lòng hắn, nghiêm túc nói. “Tôi biết, Caesar, tôi sẽ suy xét kỹ chuyện này, nhanh chóng cho cậu câu trả lời thuyết phục….”

    Caesar vừa lòng cong khóe môi, nâng cằm Lâm Viễn, nhẹ nhàng hôn lên bờ môi của cậu.

    “Tiểu Viễn, tôi yêu cậu.”

    Lỗ tai Lăng Viễn đỏ lên, gục đầu xuống nói. “…. Ừm.”

    Caesar thấy bộ dáng tiểu quái thú đỏ hồng hai tai, trong lòng ngứa ngáy, nhịn không được lại nâng mặt cậu lên, ôn nhu hôn xuống.

    “Ưm…. ưm….”

    Gió biển ướt át thổi qua hai má, tiếng sóng biển ào ạt vỗ vào bờ cát vang lên rõ ràng bên tai, Lăng Viễn chỉ cảm thấy tim đập như trống, đầu lưỡi linh hoạt của Caesar chui vào khuấy đảo bên trong khoang miệng cậu, mùi chất dẫn dụ nồng đậm khiến tư duy của cậu hỗn loạn thành một đống.

    Tuy rằng không phải lần đầu tiên, nhưng mỗi lần bị hắn ôn nhu hôn môi, trong lòng vẫn không nhịn được khẩn trương.

    Lăng Viễn nhắm hai mắt, trúc trắc đáp lại nụ hôn của Caesar.

    Caesar lập tức nhiệt tình quấn lấy đầu lưỡi cậu, nụ hôn nồng nhiệt dần dần tăng lên, nước miếng không kịp nuốt theo bên môi nhỏ giọt xuống dưới, thấm ướt áo sơ mi trắng tinh.

    Sắc đỏ trên mặt tiểu quái thú càng đậm, đầu lưỡi lại thuận theo phối hợp với Caesar, mặc kệ Caesar xâm nhập trong khoang miệng.

    Hai người đứng trên bờ biển ngọt ngào hôn nhau, tưởng chừng như quên đi hết thảy trong nháy mắt.

    ***

    Lăng Viễn bị Caesar hôn suốt nửa tiếng, tóc cũng bị gió biển thổi rối tung, trên mặt lại đỏ ửng một mảng, khi về đến cửa nhà, nhịn không được chột dạ xoa xoa đôi môi ướt át, sờ sờ khuôn mặt nóng bỏng, thở sâu, lúc này mới làm bộ không có việc gì đi vào.

    Rawson lại xuống bếp tự mình làm cơm chiều, Lăng Vũ đang tựa trên sô pha xem tin tức, mặc áo ngủ rộng rãi thoải mái, trên người có loại khí tức biếng nhác nhàn nhạt.

    Thấy con trai đi vào, Lăng Vũ mỉm cười một chút, chỉ chỉ bên cạnh. “Lại đây ngồi.”

    Lăng Viễn cởi áo khoác treo trên giá áo, đổi dép lê đi đến ngồi xuống cạnh baba. “Baba.”

    Lăng Vũ gật gật đầu. “Nghe cha con nói, sáng hôm nay con đưa tiểu An đến trường phải không?”

    Lăng Viễn nói. “Vâng, con dẫn em đi báo danh, lớp và ký túc xá của tiểu An đã sắp xếp ổn thỏa rồi, ngày mai bắt đầu chính thức lên lớp…. Đúng rồi, thật là trùng hợp, nó và con trai thứ Bled của tướng quân Drew được phân đến cùng một ký túc xá, hai đứa nhỏ nhìn qua còn rất hợp nhau.”

    Lăng Vũ hơi cười cười. “Không phải trùng hợp, đây là do Berg sắp xếp.”

    Lăng Viễn. “…… A?”

    Lăng Vũ thật bình tĩnh nói. “Berg nghe nói ta cũng muốn đưa con trai đến học viện Sao Paulo, nên tìm chủ nhiệm lớp bọn nhỏ, bảo giáo viên sắp xếp cho hai đứa nhỏ cùng một chỗ, tiện chiếu cố lẫn nhau.”

    Quan hệ giữa hai bên phụ huynh rất tốt, phân hai đứa nhỏ đến cùng một ban là chuyện thực bình thường. Bất quá, hai người có phải đã xem nhẹ chuyện hai đứa nhỏ kia một là Omega một là Alpha hay không? Sắp xếp đến chiếu cố lẫn nhau, thanh mai trúc mã bồi dưỡng ra tình cảm thì làm sao bây giờ?

    Hiển nhiên, hội trưởng Berg cả ngày bề bộn nhiều việc, và tướng quân Lăng Vũ vẫn luôn trì độn, hoàn toàn đã quên mất điểm quan trọng này, chỉ cảm thấy nếu như hai nhà đã quen biết nhau, để hai đứa trẻ kia vào cùng một ban cũng tốt.

    Lăng Viễn cũng không nghĩ nhiều, tiểu mập mạp nhà cậu hiện giờ mới năm tuổi, trẻ con trước khi phát dục vào năm 14 tuổi hoàn toàn không phân ra Alpha và Omega, hơn nữa, di truyền tính trì độn từ baba, Lăng Viễn cũng không cảm thấy chuyện này có vấn đề gì, trái lại còn tán thưởng chú Berg thật cơ trí. “Hóa ra là vương thúc Berg sắp xếp, chẳng trách, con còn nói sao lại trùng hợp như vậy chứ.”

    Lăng Vũ có chút nghi hoặc liếc mắt nhìn con trai…..

    Vương thúc Berg?

    Tại sao Tiểu Viễn lại gọi Berg là “vương thúc”? Cũng không phải người trong vương thất, đáng lẽ nên gọi là chú mới đúng chứ?

    Baba trì độn và con trai trì độn không hề phát hiện xưng hô này đã tiết lộ quá nhiều bí mật. Đúng lúc này, Rawson làm xong cơm chiều bưng ra ngoài, một nhà ba người bắt đầu cùng ăn bữa tối vui vẻ ấm áp.

    Về chuyện sắp xếp cho hai đứa nhỏ cùng một chỗ, người phản ứng mạnh nhất là Brian, vừa nghe nói là do baba an bài, Brian lập tức kinh ngạc nhảy dựng. “Ba! Có phải ba đã quên tiểu mập mạp nhà Lăng Viễn là Alpha rồi hay không a? Để em con ở cùng một Alpha khi đang đi học như vậy có được không vậy? Ngộ nhỡ hai đứa trẻ chơi với nhau lâu ngày rồi sinh tình thì làm sao?”

    Berg bình tĩnh uống cà phê, mở miệng nói. “Con suy nghĩ nhiều rồi, hai đứa nó mới năm tuổi, phân biệt Alpha với Omega gì chứ.”

    Snow cũng phụ họa. “Tuy rằng Lăng An có hơi béo một chút, thế nhưng lại rất hiểu biết, có người quen học cùng, đối với trẻ con cũng không có gì không tốt.”

    Brian. “…..”

    Drew nhíu nhíu mày, không phát biểu ý kiến, chỉ là trong lòng đột nhiên có loại dự cảm không tốt lắm.

    Con lớn của ông và Snow cùng một chỗ, vì thế, ông và tướng quân Udyr trở thành thông gia. Ngộ nhỡ con trai thứ của ông thật sự cùng một chỗ với Lăng An, vậy chẳng phải ông cũng sẽ cùng nguyên soái Rawson, tướng quân Lăng Vũ trở thành thông gia sao…..?!

    ***

    Ở nhà Lăng Viễn bên này, hai cha con trì độn hoàn toàn không nghĩ chuyện sắp xếp Omega và Alpha thành xá hữu có chỗ nào không ổn, trong mắt của bọn họ, Lăng An nhà mình chỉ là một đứa nhỏ mập mạp, mấy thứ như chất dẫn dụ linh tinh hoàn toàn không dính dáng nửa chữ.

    Rawson rất nhanh đã bưng lên một bàn đồ ăn phong phú, tuy rằng Lăng Viễn đã ăn tối, nhưng may mà dạ dày tiêu hóa cũng nhanh, hơn nữa hôm nay Rawson tự mình xuống bếp, Lăng Viễn thật nể tình mà giải quyết sạch sẽ toàn bộ đồ ăn cha nấu.

    Sau bữa cơm, Rawson trở lại thư phòng xử lý công vụ, Lăng Vũ bởi vì thân thể mệt mỏi mà tựa vào sô pha nghỉ ngơi.

    Lăng Viễn chạy tới phòng bếp cắt một đĩa dưa hấu, vẻ mặt lấy lòng bưng đến trước mặt baba, cười nói. “Ba, lại ăn dưa hấu đi, con vừa mua lúc về, rất tươi ngon!”

    Lăng Vũ cầm lấy một miếng dưa hấu cắn hai ngụm, nói. “Không tệ, rất ngọt…. Mang một ít đến thư phòng cho cha con.”

    Lăng Viễn vâng một tiếng, chia mấy miếng dưa hấu vào một đĩa khác, tung tăng chạy đến thư phòng, cười nói. “Hì hì, cha…. Đang bận sao? Ăn dưa hấu đi a, baba bảo con mang tới đó!”

    Rawson ngẩng đầu liếc mắt nhìn con trai, nói. “Có chuyện gì muốn ta giúp sao?”

    Lăng Viễn. “…..”

    Nguyên soái quả nhiên là hỏa nhãn kim tinh, con trai hôm nay khác thường cũng nhìn ra được hết.

    Lăng Viễn ngượng ngùng gãi gãi tóc, cúi đầu xuống nói. “Cha, có chuyện muốn hỏi người, con…. con có thể đưa Caesar về nhà được không?”

    Rawson kinh ngạc nhìn con trai, một lát sau, mới thấp giọng hỏi. “Con suy nghĩ kỹ rồi chứ? Quyết định muốn cùng một chỗ với nó?”

    Lăng Viễn dùng sức gật gật đầu, nghiêm túc nói. “Cha, người cũng biết, năm đó khi còn học đại học con và Caesar đã cùng một chỗ rồi, tốt nghiệp lâu như vậy, con cảm thấy…. Cũng đã đến lúc…. Nếu hai người không phản đối, con muốn, con muốn cùng cậu ấy…..”

    Con muốn kết hôn cùng cậu ấy….

    Những lời này vẫn ngượng ngùng không dám nói tiếp trước mặt cha, Lăng Viễn có chút xấu hổ gãi gãi đầu, ngẩng lên nhìn cha nói. “Caesar cậu ấy…. đã đợi rất lâu, con không thể để cậu ấy chờ đợi thêm nữa.”

    Rawson đối diện với ánh mắt chờ mong của con trai, trong lòng lập tức mềm nhũn, nhịn không được nói. “Được rồi, nể tình nó đã chờ con nhiều năm như vậy…. Mấy ngày nữa dẫn nó về nhà ăn cơm, những chuyện sau đó, đến lúc đấy rồi tính tiếp.”

    Lăng Viễn hưng phấn nói. “Tốt quá, cảm ơn cha! Ách….. Chọn ngày nào đây? Cuối tuần có được không?”

    Rawson mỉm cười gật đầu. “Được.”

    Thu phục xong phụ thân đại nhân, Lăng Viễn lại trở về phòng khách, cọ đến bên cạnh baba, nhẹ giọng hỏi. “Baba, cuối tuần ba có rảnh không? Thứ bảy hoặc chủ nhật, rút ra một ngày là được…..”

    Lăng Vũ thật nghiêm cẩn lấy quang điện não mini mang theo bên người ra, cẩn thận kiểm tra lịch trình cuối tuần, một lát sau mở miệng nói. “Thứ bảy và chủ nhật, ta đều không có việc gì, sao vậy?”

    Lăng Viễn cúi đầu nói. “Con muốn mang bạn trai về nhà, ăn bữa cơm cùng mọi người.”

    Lăng Vũ. “…..”

    — Bạn trai?

    Lăng Vũ ngưng một hồi lâu, mới phản ứng được con trai đang nói cái gì.

    Có lẽ vì nhìn con trai dưới góc độ tương đối đặc biệt, trong lòng Lăng Vũ, Tiểu Viễn dường như vẫn chưa lớn, đứa nhóc mới trước đây còn tròn vo đi theo phía sau muốn bánh ngọt, cùng với thiếu niên thích cười có lực tinh thần mạnh mẽ năng lực cường hãn lại rất đơn thuần…..

    Rõ ràng còn chưa có lớn lên nha? Từ bao giờ đã có bạn trai?

    Tâm tình Lăng Vũ có chút phức tạp, cảm giác này chẳng khác nào con trai bảo bối mình thật vất vả che chở lớn lên đột nhiên bị người ta đoạt đi.

    Trầm mặc một lát sau, Lăng Vũ mới làm bộ bình tĩnh hỏi. “Bạn trai con là người thế nào?”

    Cho rằng baba đã đồng ý, Lăng Viễn lập tức vui vẻ nói. “Baba có quen cậu ấy đó!”

    Lăng Vũ không vui nhếch mi. “Ta có quen?”

    Lăng Viễn gật gật đầu, rất thành thật nói. “Chính là Caesar a!”

    Lăng Vũ. “………………………..”

    Trong vương cung, vương tử Caesar vừa mới chuẩn bị ngủ, sống lưng đột nhiên lạnh toát.

    Hết phần 3.

    Thuộc truyện: Quân Giáo Sinh – Điệp Chi Linh