Quân Giáo Sinh – Điệp Chi Linh – Chương 21

    Thuộc truyện: Quân Giáo Sinh – Điệp Chi Linh

    Chương 21: Bảo tàng quân sự

    Trung tá Knox và trung tá Eileen, mang theo năm mươi học viên hệ chỉ huy quân sự đứng ở ngoài cổng trường chờ xe huyền phù.

    Loại xe huyền phù lớn có thể chứa được mấy chục người như thế này bề ngoài rất giống một chiếc đĩa bay, thân xe hình tròn bên trong có nhiều chỗ ngồi, bởi vì thể tích khổng lồ, nên phải chạy dưới tầng thấp nhất của làn đường trên không, tốc độ so với loại xe huyền phù nhỏ chỉ chuyên chở năm, sáu người cũng chậm hơn rất nhiều.

    Bất quá thể tích lớn, tốc độ chậm cũng có những ưu điểm nhất định – đó chính là vững vàng.

    Loại xe huyền phù lớn này khi chạy vô cùng vững vàng, đứng ở trên xe cũng không khác gì đứng trên mặt đất, cho dù chạy bộ nhảy nhót ở trong xe cũng không ảnh hưởng đến cân bằng thân thể.

    Năm mươi người dựa theo số hiệu ngồi vào chỗ, số của Lâm Viễn và Caesar ở sát cạnh nhau, vừa vặn ngồi cùng nhau.

    Huấn luyện viên Eileen mỉm cười nói. “Đến bảo tàng phải mất hai giờ, các bạn có muốn chơi trò chơi gì không?” Tuy rằng đã là quân nhân, nhưng dù sao cũng vẫn là mấy đứa trẻ 18 tuổi, không cần thời thời khắc khắc đều giữ bộ mặt nghiêm túc đầy kỷ luật như vậy.

    Lời Eileen vừa nói ra, Becker đồng học lập tức nhấc tay đề nghị. “Huấn luyện viên, 50 bạn học, không bằng mỗi người lên biểu diễn một tiết mục đi, biểu diễn xong chắc cũng mất tầm hai giờ, ca hát khiêu vũ gì đều được a!”

    Mỗi người một lần quả thực là rất công bằng, Eileen nghĩ nghĩ nói. “Được, vậy mỗi người biểu diễn một tiết mục đi, các bạn cũng nên làm quen với nhau một chút!” Nói xong liền nhìn về phía Lâm Viễn, “Lâm Viễn, cậu là đội trưởng, cậu lên đầu tiên đi.”

    Bị chủ nhiệm lớp điểm danh, Lâm Viễn đành phải đứng lên, đi đến chỗ trống ở giữa, mỉm cười nói. “Tôi không biết ca hát khiêu vũ, tôi biểu diễn cho mọi người một màn nhào lộn được không?”

    Mọi người sửng sốt, hoàn toàn không biết “nhào lộn” này của cậu diễn như thế nào. Có người thậm chí còn nghĩ: lộn nhào? Cái này có ai không biết a, tiểu hài tử ba tuổi cũng có thể lộn nhào rồi, đội trưởng rõ ràng là đang ứng phó đi?

    Eileen ngược lại cảm thấy rất hứng thú trả lời. “Không sao, biểu diễn cái gì cũng được.”

    Lâm Viễn cười gãi gãi đầu, vươn hai tay ra, làm một động tác chuẩn bị tiêu chuẩn, sau đó bắt đầu lộn mèo về phía sau.

    Một cái, hai cái, ba…..

    Mười…. Ba mươi…. Năm mươi….. Tám mươi…..

    Ánh mắt mọi người dại ra, há to miệng nhìn đội trưởng đại nhân ở trước mặt không ngừng lộn lộn lộn lộn…..

    Cậu ta là diễn viên tạp kỹ sao? Lộn nhiều như vậy cậu ta không choáng đầu sao?

    Mọi người chỉ xem thôi cũng đã muốn hôn mê….

    Sau khi Lâm Viễn liên tục lộn một trăm lần, rốt cuộc dừng lại, ánh mắt mọi người đều đã ở trạng thái @@. Lâm Viễn mỉm cười cúi mình chào mọi người, vẻ mặt trấn định đi về chỗ, ngồi xuống bên cạnh Caesar.

    Bên trong xe trầm mặc năm giây, đột nhiên vang lên âm thanh ủng hộ: “Hay! Đội trưởng quá đẹp trai a!”

    Chính là Becker đồng học mặt mày hưng phấn. Sau khi có Becker đồng học đi đầu, bên trong xe bắt đầu vang lên tiếng vỗ tay đinh tai nhức óc, gần như muốn thổi bay cả nóc xe, không ít người hướng ánh mắt bội phục về phía Lâm Viễn.

    Lâm Viễn ngượng ngùng cười một chút với mọi người.

    Chờ tiếng vỗ tay ngừng lại, Eileen mới nói. “Caesar kế tiếp đi, cứ dựa theo trình tự chỗ ngồi mà lên.”

    Caesar thoải mái di chuyển đến giữa xe huyền phù. “Có thể phối thêm nhạc không? Tôi muốn khiêu vũ một đoạn.”

    Eileen gật đầu nói. “Đương nhiên có thể.”

    Caesar lấy ra quang não gấp luôn mang bên người, mở một ca khúc trong đó.

    Tiếng nhạc với tiết tấu dồi dào mạnh mẽ vang lên, Caesar vươn tay, dưới ánh mắt khiếp sợ của mọi người bắt đầu khiêu vũ.

    Đoạn khiêu vũ này của Caesar rất có tính nghệ thuật, cơ thể và xương cốt toàn thân đều được hắn khống chế, hai tay và hai chân thu phóng hoàn toàn tự nhiên, mỗi một bộ phận trên cơ thể đều đong đưa chính xác theo ý của chủ nhân, vũ đạo lưu loát dứt khoát cùng với âm nhạc giàu cảm xúc và tiết tấu dung hợp một cách hoàn mỹ, kỹ thuật nhảy bùng nổ mười phần khiến tất cả mọi người đều khiếp sợ mở to hai mắt nhìn.

    Đây mới là khí thế mà Alpha nên có!

    Caesar không chỉ khiêu vũ giỏi, xét về nhiều mặt thậm chí còn không hề thua kém vũ công chuyên nghiệp chút nào! Hắn thế mà có thể kết hợp lưu loát vũ đạo và võ thuật với nhau, mỗi động tác đều không dây dưa lằng nhằng, dứt khoát, chuẩn xác, giống hệt như một trình tự đã được thiết lập!

    Khi âm nhạc rốt cuộc dừng lại, Caesar cũng vừa vặn làm một động tác mời khom người kết thúc, động tác giống như một thân sĩ phong độ đang mời bạn nhảy trong những vũ hội bình thường được biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn!

    Bên trong xe nhất thời vang lên những tiếng thét chói tai và tiếng vỗ tay!

    Caesar mỉm cười cúi chào mọi người, quay về chỗ ngồi.

    Lâm Viễn một bên vỗ tay, một bên nhìn về phía Caesar bên cạnh.

    “Cậu còn có thể khiêu vũ a? Nhảy thật tuyệt.”

    “…… Phải không?”

    Caesar tâm tình khoái trá vì được Lâm Viễn khích lệ, trên mặt cũng nhịn không được lộ ra tươi cười.

    — Cuối cùng cậu cũng phát hiện ra ưu điểm của tôi rồi sao?

    — Nếu như cậu đã khen tôi, tôi đây cũng nên khen ngợi cậu vài câu a.

    Caesar quay đầu nhìn về phía Lâm Viễn, đến gần bên tai cậu nói.

    “Vừa rồi cậu biểu diễn lộn nhào cũng rất lợi hại, thân thể của cậu mềm dẻo như vậy, trước kia có học tạp kỹ sao?”

    Lâm Viễn cười cười trả lời.

    “Không, trước đây tôi rất nghịch ngợm, thích ở trên giường lộn đến lộn đi, lộn nhiều liền luyện thành như vậy.”

    Caesar: “……….”

    Trong nháy mắt, Caesar đột nhiên có loại xúc động muốn dùng sức vò rồi lại vò đầu người này.

    Nghĩ tới trước đây tiểu Lâm Viễn tròn vo mập mạp ở trên giường nghịch ngợm lộn qua lộn lại, nhất định….. siêu đáng yêu đi? Không biết người nhà cậu có ghi lại mấy hình ảnh đó hay không, thật muốn xem xem bộ dáng trước đây của cậu ấy như thế nào……

    Caesar quay đầu nhìn về phía Lâm Viễn, lại phát hiện Lâm Viễn đang chuyên chú nhìn người biểu diễn tiếp theo.

    Thật bất hạnh, dựa theo trình tự chỗ ngồi, người diễn tiếp theo vừa lúc lại là Carl ở ký túc xá bên cạnh.

    Carl hiện đang hát, thiếu niên mang theo mỉm cười ca hát thật thích hợp làm một ngôi sao tiểu bạch kiểm, hơn nữa, thanh tuyến của Carl thiên về nhu hòa, bài đang hát cũng là bản tình ca rất được ưa chuộng hiện nay, tiếng nói ôn nhu vang bên tai, giống như tình nhân đang thì thầm.

    Tuy rằng không thích Carl, nhưng không thể không thừa nhận, cậu ta hát nghe rất hay. Chẳng qua, thấy Lâm Viễn mặt mày nghiêm túc say mê nghe Carl ca hát, trong lòng Caesar không nhịn được có chút không tự nhiên.

    Lần sau tìm cơ hội hát cho Lâm Viễn nghe một lần, kỳ thật tôi không chỉ biết khiêu vũ, mà ca hát cũng chẳng kém gì Carl đâu a……

    Caesar yên lặng nghĩ dưới đáy lòng.

    Màn biểu diễn tiếp tục được tiến hành, trong ban không thiếu người tài hoa, có người bắt chước thanh âm các loài động vật, còn có người biết đọc vè, Bosa thậm chí còn diễn một đoạn múa bale.

    Trải qua màn biểu diễn tài năng, khoảng cách giữa các học viên dường như được kéo gần lại rất nhiều, Lâm Viễn là đội trưởng còn tinh tường nhớ kỹ tên họ của tất cả bạn học trong ban, thậm chí là cả số hiệu của mỗi người.

    ***

    Mười giờ sáng, xe huyền phù rốt cuộc tới được bảo tàng quân sự ở Phá Quân tinh.

    Bảo tàng này là bảo tàng quân sự lớn nhất trong toàn đế quốc, được xây dựng ở giữa một bình nguyên mênh mông rộng lớn, bảo tàng được phân thành nhiều tòa cao ốc, trong đó tòa cao nhất có thể lên tới một ngàn mét, ngẩng đầu trông lên cũng không thể nhìn thấy được đỉnh, quần thể kiến trúc chiếm diện tích hơn một vạn mét vuông, bên trong trưng bày vô số thiết bị quân dụng.

    Một đám học viên hưng phấn đi xuống từ xe huyền phù, ngoài cửa bảo tàng quả nhiên đã có một loạt nhân viên đứng chờ. Một người đàn ông trẻ tuổi đi lên trước, bắt tay trung tá Knox và Eileen, sau đó nói với các học viên.

    “Các bạn học viên, hoan nghênh các bạn đến với bảo tàng quân sự! Hiện tại các bạn có thể đi vào tham quan! Năm mươi người phân ra thành năm tổ nhỏ, các giáo viên sẽ mang các bạn tới xem những khu triển lãm khác nhau! Trong bảo tàng không được gây ồn ào, cũng không được chụp ảnh, có vấn đề gì có thể giơ tay lên hỏi!”

    “Hiểu rõ!” Mọi người lập tức gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

    Năm mươi người tự động theo số hiệu của mình phân thành năm tổ nhỏ, cùng năm giáo viên đi vào tham quan, Knox và Eileen được mời đến văn phòng của quán trưởng, nơi này bọn họ đã đến vô số lần, không cần thiết phải tiếp tục đi xem, hơn nữa bảo tàng cũng có những giáo sư chuyên môn phụ trách giới thiệu, bọn họ rất yên tâm về các học viên của mình.

    Lâm Viễn, Caesar, Carl, Becker đều ở trong tổ năm, cùng một vị nữ chuyên gia bắt đầu tham quan từ khu A lầutầng 50.

    Nữ chuyên gia mang theo mọi người vào khu triển lãm, trên mặt đất trống trải đặt một phi thuyền vũ trụ đã cũ, thể tích nhỏ hơn khoảng mười lần so với phi thuyền ngày nay, bởi vì niên đại đã rất lâu, có một vài bộ phận trên thân phi thuyền thậm chí đã bắt đầu phai màu.

    Nữ chuyên gia mỉm cười nói.

    “Các bạn học viên, hiện tại các bạn đang nhìn thấy phi thuyền vũ trụ Trân Châu số hiệu 01, phi thuyền này có ý nghĩa đặc thù như thế nào, có bạn học nào biết không?”

    Nữ chuyên gia nhìn về phía Lâm Viễn, Lâm Viễn liền mở miệng nói. “Đây chính là phi thuyền chở khách đầu tiên trong lịch sử, năm đó nhóm dân cư đầu tiên li khai địa cầu chính là ngồi trên phi thuyền Trân Châu số 01.”

    Nữ chuyên gia tiếp tục hỏi. “Vậy vì sao lại gọi là tàu Trân Châu?”

    Lâm Viễn trả lời. “Bởi vì trân châu từng được mọi người dùng làm loại đá may mắn kỷ niệm ngày kết hôn, nó tượng trưng cho sức khỏe, sự trong sáng và hạnh phúc. Năm đó nhóm khoa học gia chế tạo ra phi thuyền này, là hy vọng nhân loại sau khi rời khỏi địa cầu có thể có được cuộc sống khỏe mạnh, hạnh phúc, cho nên lấy tên là tàu Trân Châu. Sau này khi nó được nâng cấp lên làm phi thuyền chở khách trong vũ trụ, cũng vẫn tiếp tục sử dụng tên gọi này.”

    Nữ chuyên gia mỉm cười gật đầu. “Trả lời rất khá, bạn học này có kiến thức lịch sử rất chắc chắn.”

    Lâm Viễn cũng mìm cười với cô.

    Bạn học Becker mặt đầy kiêu ngạo nói. “Cô ơi, cậu ấy là đội trưởng của chúng em đó!”

    Nữ chuyên gia sáng tỏ nói. “Chẳng trách, đội trưởng của các cậu rất lợi hại!”

    Mọi người lập tức gật đầu phụ họa. “Đúng vậy đúng vậy!”

    Lâm Viễn. “………..”

    Quay đầu nhìn về phía Caesar, phát hiện Caesar đang mỉm cười nhìn mình, Lâm Viễn đành phải gãi gãi đầu, tránh đi tầm mắt hắn.

    Người phụ nữ liếc mắt nhìn Lâm Viễn, đáy lòng nhịn không được có chút nghi hoặc – sao hệ chỉ huy lại để một Beta làm đội trưởng? Hơn nữa mấy Alpha trong tổ năm này hình như cũng không có chút dị nghị nào? Mà trong ánh mắt của Alpha đang đứng bên cạnh cậu kia, thậm chí còn tràn ngập….. tán thưởng?

    Nữ chuyên gia mang theo mười người tiểu đội năm bắt đầu lần lượt thăm quan các tầng.

    Trinh sát hạm ẩn tính đầu tiên, cơ giáp trí năng đầu tiên, mẫu hạm chiến thuyền quân dụng đầu tiên, các loại quân hạm…… trong bảo tàng trưng bày những công trình quân dụng trong suốt mấy trăm năm thành lập đế quốc, khiến mọi người hoa cả mắt, không kịp nhìn.

    Nhất là khi đến khu cơ giáp trí năng tầng 80, xuyên qua những tấm kính thủy tinh lớn nhìn thấy một đài cơ giáp được trưng bày ở đó, vẻ mặt mọi người lại càng hưng phấn.

    Mỗi cơ giáp được trưng bày ở nơi này đều có lịch sử lâu đời, một số cơ giáp thậm chí từng trợ giúp chủ nhân oai phong một cõi, chiến công hiển hách. Điều tiếc nuối duy nhất là, bên trong bảo tàng đa phần là cơ giáp cấp B, cơ giáp cấp A cũng chỉ có một đài, là vì hư hao nghiêm trọng không thể sửa chữa, vậy nên mới trưng bày ở trong này làm đồ triển lãm. Lâm Viễn nhìn cơ giáp cấp A cao hơn ba mươi thước kia, nhịn không được cảm thán: cấp A quả thật là khác biệt, nhìn qua đã có cảm giác cực kỳ oai phong!

    Khi một đám người mang theo tâm tình kích động tham quan đến khu A tầng 80, đã là 12 giờ trưa.

    Nữ chuyên gia mỉm cười nói. “Được rồi, đã là tầng cao nhất. Cho các bạn thời gian mười phút đi giải quyết các vấn đề cá nhân, mười phút sau mọi người tập hợp trong đại sảnh tầng một, cùng đi ăn trưa, buổi chiều lại đưa tất cả tham quan khu vực dưới tầng 50!”

    Mọi người lập tức giải tán, có người đi tìm người máy bán hàng mua nước uống, có người đi tìm toilet.

    Lâm Viễn vẫn đứng lại tại chỗ, lưu luyến không rời mấy cơ giáp bên trong lớp kính cách ly kia, đáy lòng nhịn không được nghĩ – nếu mình cũng có một đài thì tốt rồi, đáng tiếc là không mua nổi. Nếu ba năm sau thuận lợi tốt nghiệp, hơn nữa thành tích không tồi, trở thành một thiếu úy nhỏ trong quân đoàn nào đó, chắc là có thể có một cơ giáp riêng thuộc về mình….

    Lâm Viễn đang chìm đắm trong khao khát tương lai tốt đẹp, đột nhiên nghe được trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng vang kỳ quái, các bạn học xung quanh đã đi hết, giữa không gian yên tĩnh, thanh âm chói tai giống như xiềng xích bị kéo lê trên mặt đất khiến da đầu Lâm Viễn run lên một trận.

    — Không phải nơi này là tầng cao nhất của bảo tàng sao? Vì sao trên đầu lại có loại thanh âm kỳ quái này?

    Lâm Viễn có chút nghi hoặc đi về phía thang cuốn.

    Quả nhiên, tầng cao nhất mà cầu thang có thể đi lên là tầng 80 mà mình đang đứng.

    Nhưng nếu tầng 80 là tầng cao nhất, vì sao lại có âm thanh ở bên trên? Trên đó có cái gì sao?

    Lâm Viễn đi dạo chung quanh một vòng, phát hiện một cái thang bộ ở trong góc.

    Tuy rằng hầu hết các tầng đều sử dụng cầu thang lên xuống chạy bằng điện, nhưng người xây dựng tòa nhà vẫn giữ lại cầu thang bộ truyền thống, để tránh trường hợp xảy ra hỏa hoạn hoặc ngắt điện có thể nhốt người ở bên trong.

    Lâm Viễn đẩy đẩy cửa, muốn vào xem, lại phát hiện, cửa thế mà lại khóa?

    Cửa hành lang tại sao lại khóa chứ? Không phải là nên mở ra, để có thể chạy trốn khi xảy ra tình huống khẩn cấp sao?

    Càng khiến Lâm Viễn nghi hoặc chính là, xuyên qua cửa kính thủy tinh, có thể nhìn thấy không chỉ có cầu thang xuống dưới, mà còn có một đoạn thang đi thông lên trên lầu!

    Cửa trên lầu cũng bị đóng chặt, nếu không phải trên đỉnh đầu đột nhiên vang lên âm thanh, người bình thường nhất định sẽ tưởng rằng đó là nơi thông lên nóc nhà.

    Cửa thoát hiểm khẩn cấp vì sao lại khóa?

    Lâm Viễn nghi hoặc gãi gãi đầu, vừa muốn xoay người trở về, lại nghe trên đỉnh đầu vang lên một tiếng “Ba” thanh thúy, rất giống với thanh âm xiềng xích bị tách ra! Ngay sau đó là một trận ồn ào, thanh âm kia vô cùng quỷ dị, tựa hồ có một dã thú bị nhốt ở nơi đó đang liều mạng giãy dụa!

    “……” Là cái gì? Mái nhà có thứ gì vậy? Hay là có người đang tiến hành thi công trên nóc nhà?

    Lâm Viễn nghe thanh âm quỷ dị này, tim đột nhiên đập dồn dập, cậu có một loại trực giác rất kỳ quái, hoặc nên nói là một thứ cảm ứng vi diệu….. thứ trên lầu nhất định có gì đó quen thuộc với cậu!

    Giống như có một sức mạnh vô hình nào đó đang hấp dẫn cậu tới gần.

    Loại lực hút này mạnh mẽ đến mức khiến thân thể Lâm Viễn đi trước cả lý trí, tiếp tục bước tới trước cửa!

    Lâm Viễn kề sát vào nhìn kỹ, phát hiện phía bên phải cánh cửa có một bộ phận cảm ứng thẻ hình chữ nhật.

    Hiện tại các tòa nhà lớn đều có những thiết bị phân biệt thân phận qua thẻ, giống như ký túc xá của bọn họ, thẻ chứng minh thân phận có thể sử dụng làm chìa khóa, ở những nơi cao cấp hơn, mỗi khi đi vào còn cần kiểm tra vân tay hoặc đồng tử.

    Lâm Viễn cầm thẻ từ của mình ở trường học, quét một chút, phát hiện không phản ứng.

    Cậu ôm suy nghĩ thăm dò, lại lấy thẻ bạch kim mà mẹ đưa cho cậu ra, nhẹ nhàng quét qua –

    Cảnh tượng khiến người ta khiếp sợ đột ngột xảy ra!

    Khi chiếc thẻ bạch kim đi qua bộ phận cảm ứng, cánh cửa thế mà lại mở ra!

    Lâm Viễn vừa kinh ngạc vừa hưng phấn nhanh chóng theo thang bộ đi lên lầu, đứng ở cửa, lại cầm thẻ từ ra quét một cái.

    Cánh cửa kim loại nặng nề quả nhiên chậm rãi mở ra hai bên, Lâm Viễn đi vào trong phòng, ánh sáng chói mắt xuyên qua cửa sổ sát đất phản chiếu tới khiến Lâm Viễn theo phản xạ định lấy tay che khuất hai mắt, mà đúng lúc này, cửa phía sau đột nhiên đóng lại.

    Có lẽ là cửa tự động đóng?

    Lâm Viễn nghi hoặc xoay đầu nhìn thoáng qua cửa ra vào một chút, lúc này mới quay người nhìn về trong phòng –

    Chỉ thấy bên trong không gian rộng lớn giống như một sân bóng, có một đài cơ giáp khổng lồ cao năm mươi mét đang đứng sừng sững!

    Toàn thân cơ giáp kia có màu hỏa hồng, ánh sáng chiếu lên vỏ kim loại trên người tản ra quang mang bóng loáng đẹp mắt! Thể tích cơ giáp tuy rằng lớn, nhưng toàn bộ cấu tạo đường cong thân thể lại lưu loát vô cùng, mỗi một khớp xương đều xứng đáng được coi là thiết kế hoàn mỹ nhất!

    Thân máy màu đỏ được mặt trời chiếu rọi, đài cơ giáp nhìn qua giống như đang đắm chìm bên trong ngọn lửa!

    Đó là đâì cơ giáp xinh đẹp nhất mà Lâm Viễn từng thấy! So với cơ giáp đồ họa trên Internet còn đẹp hơn gấp trăm lần!

    Mà càng khoa trương hơn là, trên người cơ giáp kia quấn đầy xiềng xích điện từ, ngay thời khắc Lâm Viễn đi vào, cơ giáp đột nhiên dùng sức vùng lên, xiềng xích trên người kêu răng rắc một tiếng, bị nó cứng rắn bẻ gãy!

    “…….” Lâm Viễn khiếp sợ đứng cứng ngắc tại chỗ, ngốc ngốc ngẩng đầu lên nhìn nó.

    “…….” Cơ giáp kia dường như cũng sửng sốt một chút, hơi hơi cúi đầu, đôi mắt hỏa hồng lóe lên, chỉ cần một chân của nó là có thể đạp chết con người nhỏ bé này, trầm mặc thật lâu, mới mở miệng nói. “Đến giúp ta một chút, được không?”

    Lâm Viễn kinh ngạc chỉ chỉ vào mũi mình. “Ngươi, ngươi…. đang nói chuyện với ta sao?”

    Cơ giáp gật gật đầu, ngữ khí ôn nhu nói. “Đúng vậy. Ngươi có muốn điều khiển cơ giáp cấp S không? Đến đây đi, đến gần ta. Ta sẽ dạy ngươi cách điều khiển.”

    Nói xong nó liền chủ động mở khoang điều khiển trước ngực ra, cúi người đưa khoang điều khiển đến trước mặt Lâm Viễn.

    “……..”

    Chuyện này rốt cuộc là sao a?

    Cơ giáp trực tiếp nói chuyện, còn chủ động mời mình đến điều khiển nó? Có loại cơ giáp nào nhiệt tình như vậy sao?

    Tuy rằng đáy lòng rất nghi hoặc, bất quá, đây là lần đầu tiên Lâm Viễn nhìn thấy cơ giáp cấp S, dường như có một loại lực hút kỳ quái nào đó đang dẫn dắt cậu, khiến cậu hưng phấn đi vào trong khoang điều khiển, vừa đi còn vừa hỏi nó.

    “Ngươi thật là cấp S sao? Cao đến năm mươi mét đi? Đúng rồi, ngươi tên là gì?”

    Cơ giáp không trả lời cậu, chỉ thản nhiên đứng thẳng dậy, đóng cửa khoang điều khiển lại.

    Trong nháy mắt cửa khoang điều khiển đóng lại, Lâm Viễn dường như thấy cửa mật thất bị mở ra, Caesar vội vã xông vào.

    “Lâm Viễn –”

    Thanh âm quen thuộc bị ngăn cách bên tai, Lâm Viễn còn chưa kịp đáp lại, thân thể đã bị một đống dây thần kinh màu đỏ gắt gao cuốn lấy!

    Đồng thời, Chu Tước đột nhiên khởi động động cơ toàn thân, phóng lên cao, trực tiếp phá nát nóc nhà bảo tàng!

    Đôi cánh màu đỏ bóng loáng hoa một tiếng mở ra từ bả vai, cơ giáp màu hỏa hồng giống như một con chim màu đỏ, lấy tốc độ cực quang siêu việt nhanh chóng bay lên chín vạn mét trên không!

    Thuộc truyện: Quân Giáo Sinh – Điệp Chi Linh