Quân Giáo Sinh – Điệp Chi Linh – Chương 24

    Thuộc truyện: Quân Giáo Sinh – Điệp Chi Linh

    Chương 24: Quyền hạn của thẻ pha lê

    Lúc này, trong phòng họp của bảo tàng đã sớm náo loạn thành một đoàn, Chu Tước đột nhiên trốn thoát khiến quán trưởng Brutus gấp đến độ mồ hôi chảy đầy đầu, lập tức điều động lực lượng cảnh vệ của bảo tàng, thậm chí còn hướng căn cứ quân khu phát ra tín hiệu xin trợ giúp khẩn cấp. đại quân đuổi bắt trùng trùng điệp điệp như đàn ong liên tục kéo ra từ bảo tàng, truy tìm gần nửa giờ vẫn không thu hoạch được gì!

    Chu Tước là cái gì? Đó là cơ giáp cấp S!

    Tốc độ của cơ giáp cấp S còn nhanh gấp mấy lần so với cơ giáp phổ thông và các quân hạm, hơn nữa Chu Tước đột nhiên chạy trốn trong giờ ăn trưa, đó là lúc phòng thủ của bảo tàng lơi lỏng nhất, đa phần đều đang ăn cơm, chờ khi bọn họ buông cơm trưa xoay người đuổi theo thì Chu Tước đã sớm chạy thoát đến vô tung vô ảnh rồi!

    Tốc độ giống như ánh sáng, bay lên đến mấy vạn mét trên không, điểm nhỏ màu đỏ gần như biến mất trước tầm mắt mọi người trong nháy mắt!

    “Lực lượng truy đuổi chú ý, phương hướng chạy trốn của mục tiêu là về phía vực Siberia! Toàn lực truy kích!”

    “Tiền phương đã mất dấu mục tiêu!”

    “Số liệu theo dõi đã biến mất!”

    “….”

    Nghe báo cáo dồn dập từ đội quân truy kích, Brutus ngồi trong văn phòng, lông mày nhíu càng ngày càng chặt.

    Đúng lúc này, kênh thông tin đột nhiên truyền đến một thanh âm khiếp sợ. “Tiền phương phát hiện cơ giáp trí năng! Đang dùng tốc độ tối đa bay về phía bảo tàng! Là…. Là màu trắng? Cấp S?! Đối phương phát ra tín hiệu hòa bình ngưng chiến!”

    Mọi người trực tiếp sợ ngây người.

    Đây là có chuyện gì?

    Hôm nay là ngày hội chúc mừng gì đó của cơ giáp cấp S sao?

    Chu Tước màu đỏ đào tẩu, lại bay trở về một cái màu trắng, rất nhiều người cả đời cũng chưa từng thấy qua uy lực của cơ giáp cấp S, hôm nay cư nhiên liên tục nhìn thấy hai đài, thật sự là rất ly kỳ!

    Bạch Vũ bay giữa một đám người đang trợn mắt há hốc mồm ngưỡng mộ, kiêu ngạo mà ưỡn ngực sải cánh lượn một vòng quanh bảo tàng, sau đó ngừng lại trên không trung, dựa theo chỉ thị của Caesar, trực tiếp kết nối với đường dây thông tin của quán trưởng.

    Trông thấy Caesar xuất hiện trong màn hình, Knox và Eileen không khỏi kinh ngạc đưa mắt nhìn nhau.

    Eileen vội vàng đi đến phía sau quán trưởng, nhẹ giọng nói bên tai ông. “Quán trưởng, vị này là Tứ hoàng tử, Caesar điện hạ.”

    Brutus nghe đến đó, lập tức xoay người, đặt tay phải ở trước ngực, cung kính hành lễ với Caesar. “Điện hạ.”

    “Quán trưởng không cần khách khí.” Caesar mỉm cười nói, “Tôi trở về là muốn nói cho ngài biết tình hình của Chu Tước.”

    Lời này vừa nói ra, mấy vị cấp cao bên trong văn phòng nhất thời hai mặt nhìn nhau.

    Caesar biểu tình bình tĩnh nói. “Giữa trưa hôm nay, trong lúc tôi đang tham quan ở tầng 80 đã vô ý nghe được động tĩnh trên nóc nhà, vì nghi hoặc nên đã mở cửa thang bộ đi lên thăm dò một chút, vừa lúc thấy Chu Tước thoát ra khỏi khống chế của xiềng xích điện từ, trốn khỏi bảo tàng.”

    “Tôi lập lức triệu hồi Bạch Vũ đuổi theo, đáng tiếc tốc độ của Chu Tước quá nhanh, tôi và Bạch Vũ cuối cùng vẫn chậm một bước, dùng tốc độ tối đa cũng không cách nào đuổi kịp được nó. Chu Tước chạy trốn tới gần vực Siberia, bởi vì hao hết năng lượng nên đã rơi xuống.”

    Caesar mang một chút tiếc nuối nói tiếp. “Thật sự rất xin lỗi, tôi không thể cứu nó lên được, chỉ có thể nhìn nó vỡ tan thành từng mảnh, bị vùi lấp trong đống đá sỏi bên dưới đáy vực.”

    Bạch Vũ. “…………..”

    Vương tử điện hạ nói dối không chớp mắt nhìn qua thật là chân thành tha thiết, nếu không phải nó và chủ nhân nhà mình vừa cùng nhau liều mạng cứu Chu Tước tiền bối, nó suýt nữa đã thật sự tin tưởng câu chuyện hư cấu này của Caesar mà rơi lệ!

    Bạch Vũ nhịn không được phải giơ ngón tay cái trong lòng vì kỹ xảo biểu diễn của chủ nhân nhà mình.

    Quán trưởng Brutus có chút nghi hoặc với lời giải thích của Caesar, nhưng lại ngại đối phương là vương tử mà không dám tùy tiện chất vấn. Ngược lại là trung tá Knox, liếc mắt nhìn Caesar, ngữ khí nghiêm túc hỏi. “Lâm Viễn đâu?”

    Đầu mối theo dõi của bảo tàng đã bị Chu Tước phá hủy toàn bộ, hiển nhiên, việc Chu Tước chạy trốn là đã tính kế từ lâu. Tất cả mọi người không hề biết tình huống phát sinh lúc ấy, thời điểm tập hợp lúc giữa trưa, ngoại trừ Caesar không thấy bóng dáng, Lâm Viễn cũng biến mất không rõ nguyên nhân. Knox tin rằng chuyện này chắc chắn có liên quan tới Lâm Viễn.

    Caesar thản nhiên nói. “Tôi và Lâm Viễn đều nghe được động tĩnh trên mái nhà, cùng nhau đuổi theo. Lâm Viễn hiện tại cũng đang ở trong khoang điều khiển của Bạch Vũ, bất quá cậu ấy là lần đầu tiên điều khiển cơ giáp cấp S, thân thể không thích ứng được, rất đau đầu, hiện đang nghỉ ngơi.”

    Caesar chuyển hình ảnh đến trong phòng ngủ, trước mắt mọi người quả nhiên xuất hiện bóng dáng Lâm Viễn đang im lặng ngủ ở trên giường.

    Mọi người đưa mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng trầm mặc.

    Thấy mọi người không còn nghi vấn gì nữa, lúc này Caesar mới mỉm cười nói. “Sự tình chính là như vậy, không biết Chu Tước vì sao lại trốn thoát, thật đáng tiếc tôi không thể ngăn nó lại. Rất xin lỗi, quán trưởng.”

    “……..” Gương mặt già nua của Brutus nhất thời đỏ bừng, không ngờ vương tử điện hạ không chỉ khiêm tốn hiểu lễ nghi, lại còn đi giải thích với mình, Brutus vội vàng nói, “Điện hạ ngài quá khách khí rồi, đây hoàn toàn không phải lỗi của ngài, Chu Tước chắc chắn là đã lập mưu từ lâu, nó muốn chạy trốn thì chúng ta cũng ngăn không nổi nó. Không ngờ nó thế mà lại vụng trộm ẩn giấu năng lượng trong cơ thể, là sơ sót của chúng tôi!”

    Chu Tước tất nhiên đã lên kế hoạch từ rất lâu, mỗi ngày lợi dụng thời gian chiếu sáng có vài phút để chuyển hóa quang năng, lén lút dự trữ năng lượng, nếu không phải hôm nay Lâm Viễn và Caesar xuất hiện ngoài ý muốn, có lẽ nó đã thật sự trốn thoát thành công.

    Caesar nói. “Nếu chuyện đã xảy ra rồi, vậy thì hãy làm tốt công tác giải quyết hậu quả đi, việc ngoài ý muốn như vậy không ai có thể dự đoán được.”

    Brutus lập tức gật đầu đáp. “Đúng vậy, điện hạ!”

    Caesar quay đầu nhìn về phía Eileen.

    “Huấn luyện viên, Lâm Viễn cậu ấy không thoải mái, tôi muốn đưa cậu ấy về trường, có được không?”

    Eileen nghĩ nghĩ nói. “Được, cậu dẫn cậu ta trở về đi, sau này có cơ hội lại đến tham quan.”

    Caesar mỉm cười. “Cảm ơn huấn luyện viên.”

    Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, Caesar liền chỉ thị cho Bạch Vũ xoay người bay về hướng Học viện quân sự St. Romia.

    Trong khoang điều khiển, Bạch Vũ biến đầu mối trí năng của mình thành một vũ mao màu trắng, bay bay một vòng xung quanh Caesar, sau đó đứng ở trên vai Caesar, lấy lòng cọ cọ mặt Caesar.

    Đáng tiếc, khi ảo ảnh tiếp xúc với mặt Caesar, lại thực quỷ dị trực tiếp xuyên qua mặt hắn.

    Caesar không nhìn nó, xoay người trở về phòng xem Lâm Viễn.

    Bạch Vũ không cam lòng lại biến thành ảo ảnh tạo hình của Lâm Viễn, đi đến trước mặt Caesar, lấy lòng làm ra tư thế ôm Caesar, còn chủ động dựa vào gần cọ lên mặt Caesar.

    Caesar. “……….”

    Tuy rằng chỉ là ảo ảnh, nhưng cảm giác được Lâm Viễn ôm lấy rất chân thật, khiến Caesar đột nhiên cứng ngắc, trừng cái tên trước mặt, lạnh lùng nói. “Có phải ngươi chán sống rồi hay không?! Cho là ta không dám hủy ngươi đi sao?”

    “……….” Bạch Vũ hai lần liên tục lấy lòng chủ nhân thất bại, chán nản biến trở về nguyên hình tiểu vũ mao màu trắng, ủy khuất nói, “Ta chỉ muốn biết, ngươi định xử trí Chu Tước tiền bối như thế nào thôi mà……”

    Nghe thanh âm ủy khuất của nó, lúc này sắc mặt Caesar mới dịu đi một chút.

    Vừa rồi có chút kích động quá, Bạch Vũ biến thành Lâm Viễn nhào lại đây, cái này đã chạm đến giới hạn của Caesar. Bình thường Bạch Vũ có nháo như thế nào hắn cũng sẽ không tức giận, thế nhưng biến thành Lâm Viễn, lại đột nhiên khiến Caesar có chút phẫn nộ.

    Lâm Viễn là đặc biệt, không thể dùng ảo giác để thay thế. Hắn không cho phép Bạch Vũ biến thành bộ dáng của Lâm Viễn để làm những động tác của người khác! Hắn tôn trọng Lâm Viễn, cho nên hi vọng Bạch Vũ cũng có thể tôn trọng Lâm Viễn….

    Có lẽ là vì nguyên nhân này đi?

    Caesar thở sâu, áp chế nộ khí vừa rồi bất ngờ dâng lên, vươn tay, nhẹ nhàng sờ sờ Bạch Vũ, đây chỉ là một động tác trấn an mang tính tượng trưng, cả hai đều không thể sinh ra xúc cảm chân thật, thế nhưng lại khiến tâm tình Bạch Vũ nháy mắt tốt lên.

    — Chủ nhân là đang vuốt lông cho ta sao?

    — Tốt quá, chủ nhân quả nhiên rất thích ta!

    Bạch Vũ lập tức được một tấc lại tiến một thước bay lên, trực tiếp kiêu ngạo nhảy đến đỉnh đầu Caesar.

    Caesar. “…………”

    Nhìn gia hỏa đang nhảy nhót không ngừng trên đỉnh đầu mình ở trong gương, Caesar có chút bất đắc dĩ nói. “Được rồi, ta sẽ nói cho ngươi ta định xử lý Chu Tước như thế nào.”

    Caesar lấy một cái vòng cổ từ trong túi áo, phía dưới dây xích màu bạc có treo một khối thạch anh hình thoi màu đỏ, thạch anh dưới ánh mặt trời lấp lánh tỏa sáng, nhìn qua đặc biệt tinh xảo xinh đẹp……

    Đây là vật trước đây vương hậu Anna đưa cho Caesar, vòng cổ thạch anh có thể sử dụng như một công tắc không gian.

    Caesar cười cười nói. “Ta thu Chu Tước vào công tắc không gian, định dùng làm lễ vật đưa cho Lâm Viễn.”

    Lễ vật?!

    Nói cách khác, Chu Tước về sau sẽ là cơ giáp của Lâm Viễn?

    Bản thân mình làm cơ giáp của vương tử, Chu Tước làm cơ giáp của vương tử phi, hai đài cơ giáp bỉ dực song phi(*) gì gì đó, nhất định sẽ rất hài hòa. Một trắng một đỏ, sóng vai bay cùng một chỗ, thoạt nhìn đẹp đẽ vô cùng, rất xứng a!

    (*)Bỉ dực song phi: aka đôi chim bay liền cánh~ (hoang tưởng quá =)))

    Bạch Vũ đắm chìm trong ảo tưởng lãng mạn tốt đẹp, không thể tự kiềm chế.

    “Ta đã nói với mọi người Chu Tước rơi vỡ, vì vậy tất nhiên không thể trực tiếp đem Chu Tước cho Lâm Viễn. Sau này vẫn cần Brian giúp một tay, giấu toàn bộ tuyến thần kinh của Chu Tước đi, tạm thời cải tạo thành bộ dạng cấp C.” Caesar dừng một chút, “Tháng sau chính là cuộc thi đấu cơ giáp mỗi năm một lần, chỉ cần đạt tư cách tham gia trận chung kết toàn quốc, liền có thể trực tiếp lấy được giấy chứng nhận tư cách điều khiển cơ giáp cấp C. Vừa lúc phần thưởng dành cho ba hạng đầu thi đấu toàn quốc năm nay chính là cơ giáp cấp C, đến khi Lâm Viễn đạt được ba hạng đầu, ta trực tiếp đánh tráo cơ giáp phần thưởng với Chu Tước, như vậy sẽ không khiến người khác hoài nghi.”

    Bạch Vũ hưng phấn nói. “Biện pháp này quả thực rất hợp lý! Bất quá chủ nhân, ngươi xác định cậu ấy có thể nằm trong ba hạng đầu sao? Đừng nên xem thường cuộc thi đấu cơ giáp, cao thủ trong thi đấu cơ giáp toàn quốc thực sự nhiều như mây đó a!”

    Caesar dùng ánh mắt “Ngươi thật ngốc” nhìn lướt qua Bạch Vũ. “Ta cảm thấy cậu ấy có thể, giới hạn tinh thần của cậu ấy với Chu Tước có thể đạt tới độ phối hợp 100%, chắc hẳn phương diện điều khiển cơ giáp cũng rất có thiên phú.” Caesar dừng một chút, quay đầu nhìn thiếu niên đang im lặng ngủ say trên giường, ánh mắt dần dần trở nên ôn nhu, “Nếu cậu ấy không thể lấy được ba hạng đầu, thì vẫn còn có ta.”

    “—Ta sẽ thay cậu ấy lấy phần thưởng này.”

    ***

    Caesar điều khiển Bạch Vũ trực tiếp bay đến phía trên trường học, định vị chính xác một khoảng đất trống lớn sau ký túc xá, sau đó thu nhỏ thể tích lại, thông qua mật mã nghiệm chứng của lưới phòng ngự phía trên trường học, trực tiếp hạ vuông góc xuống dưới.

    Một hai học viên đang tiến hành huấn luyện tại sân thể dục ngẫu nhiên ngẩng đầu lên nhìn thấy một màn này, cũng sẽ tưởng bản thân xuất hiện ảo giác…… phía sau khu ký túc xá, dường như đột nhiên có một mảnh vũ mao màu trắng rớt xuống từ trên không?

    Caesar cũng không muốn thu hút sự chú ý của người khác, cho nên mới chọn thời gian và địa điểm này mà lặng lẽ hạ xuống, Bạch Vũ vừa chạm đất, Caesar lập tức ôm Lâm Viễn ra khỏi khoang điều khiển, thu hồi cơ giáp, xoay người đi về phía ký tức xá, nhẹ nhàng đặt cậu lên giường phòng ngủ.

    Khi Lâm Vũ tỉnh lại, phát hiện bản thân đang ở bên trong phòng ngủ.

    Hoàn cảnh quen thuộc và những đoạn ký ức ngắn hỗn độn khiến cậu nhất thời có chút mù mịt, tiêu cự dần dần hồi phục thấy được rõ cảnh tượng trước mặt, Caesar đang ngồi bên giường, ánh mắt ôn nhu nhìn cậu.

    “Tỉnh rồi sao?” Thấy Lâm Viễn vẻ mặt mê mang không hiểu rõ tình hình, Caesar nhịn không được khẽ mỉm cười, đứng dậy rót một cốc nước ấm bưng qua đặt vào tay cậu, “Uống nước đi, vừa rồi cậu ra quá nhiều mồ hôi.”

    “…. Ừ.” Lâm Viễn cầm cốc nước yên lặng uống, uống được một nửa, lúc này mới phục hồi tinh thần, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía Caesar, “Tại sao tôi lại ở ký túc xá? Đúng rồi, hôm nay rốt cuộc là làm sao? Cơ giáp màu đỏ kia là thế nào…..”

    Lâm Viễn nói tới đây, nhịn không được nhíu mày.

    Đầu của cậu đau quá, một ít ký ức hỗn độn không ngừng lướt nhanh trong trí óc, thần kinh đại não tựa như bị lưỡi dao sắc bén cắt qua.

    Đầu đau nhức từng đợt khiến Lâm Viễn nhịn không được lấy tay ôm đầu, sắc mặt khó coi.

    Caesar vội vàng tiến lên nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay Lâm Viễn, ôn nhu nói. “Cậu đừng suy nghĩ nhiều, trước tiên tỉnh táo lại đã…… đừng nghĩ nữa……”

    Lâm Viễn nghe được lời của Caesar, hơi hơi bình tĩnh một chút, lại bởi vì ký ức quá mức hỗn độn mà vẫn ngẩn người.

    Ám Dạ? Tướng quân? Chủ nhân? Omega? Thuốc ức chế?

    Đây là mấy thứ loạn thất bát tao gì a?

    Còn có baba? Ký ức này là xuất phát từ nơi nào……

    Lâm Viễn mờ mịt nhìn về phía Caesar.

    Caesar nhìn thấy ánh mắt xin giúp đỡ của cậu, lập tức kiên nhẫn giải thích. “Đừng lo lắng, cơ giáp cấp S hôm nay cậu nhìn thấy tên là Chu Tước, nó đã có ký ức được vài thập niên, khi cậu điều khiển nó, đã tiến hành dung hợp tinh thần với nó, trao đổi ký ức lẫn nhau. Những ký ức xa lạ trong đầu cậu, đều đến từ vài thập niên trong quá khứ mà nó đã trải qua.”

    Nghe được lời giải thích của Caesar, lúc này Lâm Viễn mới an tâm một chút.

    — Hóa ra là đến từ ký ức của cơ giáp sao?

    Nhưng những ký ức kia thật sự rất chân thực, cậu thậm chí có thể cảm nhận được những vui sướng, phẫn nộ, cô độc và thống khổ của Chu Tước…… Rõ ràng không phải xảy ra trên người mình, lại vẫn thấy rất xúc động, giống như là chuyện bản thân mình từng trải nghiệm. Tiếp nhận những ký ức đến từ người khác khiến Lâm Viễn có cảm giác vô cùng kỳ quái, tựa như đang lén lút tiến vào trong đầu người ta để rình coi một đoạn chuyện cũ.

    Bất quá… cũng không sao, cứ coi như là giấc mộng dài, mơ về một đoạn ký ức kỳ diệu là được.

    Dù sao đã như vậy rồi, cũng không thể đi giải phẫu, lại xóa ký ức một lần nữa a? Lâm Viễn đành phải gãi gãi đầu, cười nói. “Cơ giáp cấp S quả nhiên lợi hại.”

    Cậu rất nhanh đã lạc quan chấp nhận sự thực bản thân bị cưỡng ép tiếp nhận thêm ký ức, không hề tỏ ra rối loạn, ngược lại còn nói với ngữ khí thoải mái. “Điều khiển cơ giáp cấp S thật sự rất khó, tôi hoàn toàn không biết nên làm gì cả.”

    Caesar nhìn cậu cố gắng tươi cười ra vẻ thoải mái, không nhịn được cảm thấy đau lòng.

    May mắn Lâm Viễn trời sinh tính tình sáng sủa lạc quan, nếu đổi thành người khác, trong đầu đột nhiên bị rót vào một đống ký ức kỳ quái, cho dù tinh thần không suy sụp thì cũng phải khó chịu thật lâu, thậm chí còn cần đến chỗ bác sĩ tâm lý để trị liệu.

    Lâm Viễn nhanh như vậy đã tiếp nhận hiện thực, lại không hề cảm thấy rối loạn, ngược lại khiến Caesar yên tâm không ít.

    Do dự một lát, rốt cuộc Caesar cũng hỏi ra vấn đề vẫn luôn thắc mắc –

    “Lâm Viễn, tại sao hôm nay cậu lại mở được cánh cửa ngoài hành lang kia vậy?”

    Lâm Viễn sửng sốt một chút, kỳ thật cậu cũng thấy vô cùng kỳ quái về điểm này. Hành lang thoát hiểm bị khóa lại, cậu hiếu kỳ lấy thẻ qua quét một chút vào cánh cửa kia, thẻ trường học phát quét không mở, ngược lại quét thẻ mẹ đưa cho mình thì lại dễ dàng mở ra?

    Lâm Viễn nghĩ nghĩ, vẫn quyết định nói cho Caesar. “Trước cửa có hộp quẹt thẻ quyền hạn, tôi lấy thẻ pha lê ra quét một chút rồi đi vào.”

    Caesar trầm mặc một lát. “Có thể cho tôi xem thẻ pha lê của cậu một chút không?”

    Lâm Viễn gật gật đầu, lấy chiếc thẻ pha lê từ trong túi áo ra, đưa cho Caesar.

    Thẻ pha lê màu bạch kim có ấn một tinh hệ đồ hình ngũ giác màu bạc của thiên hà Cepheus, trừ cái đó ra, không có bất cứ dấu hiệu nào khác.

    “……” Caesar nhất thời cứng ngắc tại chỗ.

    Đây là thẻ chuyên dụng của các thành viên hoàng thất, thẻ vàng có quyền hạn tối cao do bệ hạ Trand tự mình trao tặng.

    Nó thậm chí còn có thể mở ra cửa lớn của vương cung đế quốc Lacey.

    Thuộc truyện: Quân Giáo Sinh – Điệp Chi Linh