Quân Giáo Sinh – Điệp Chi Linh – Chương 25

    Thuộc truyện: Quân Giáo Sinh – Điệp Chi Linh

    Chương 25: Caesar đỏ mặt

    Ở đế quốc Lacey, mọi người khi sinh ra đều nhận được một chiếc thẻ pha lê để chứng minh thân phận, tấm thẻ kia sẽ tự động tiến hành phân biệt vân tay, trực tiếp buộc định cùng với dấu vân tay của chủ nhân, không những có thể chứng minh thân phận của chủ nhân, mà còn được chủ nhân dùng làm thẻ ngân hàng, các loại thẻ hội viên, làm đảm bảo khi cầm cố vay nợ, một chiếc có thể dùng trong khắp đế quốc, vô cùng thuận tiện.

    Loại thẻ căn cước này bởi vì đã buộc định với dấu vân tay của chủ nhân, sau khi bị người khác nhặt được sẽ mất đi giá trị, người khác cũng hoàn toàn không thể sử dụng, phương diện an toàn bảo mật được đảm bảo đến cấp độ tối ưu nhất.

    Nhìn chiếc thẻ vàng tượng trưng cho quyền hạn tối cao trong hoàng thất ở trước mặt, Caesar vốn luôn bình tĩnh trong đầu cũng nhất thời loạn thành một mảnh.

    Tấm thẻ này của Lâm Viễn hoàn toàn giống như đúc với thẻ của mình!

    Cậu có thể sử dụng chiếc thẻ này, chứng tỏ khi cậu sinh ra, chiếc thẻ này đã tiến hành phân biệt và buộc định dấu vân tay của cậu….. Nói cách khác, thì thời điểm cậu sinh ra, bệ hạ Trand đã cho cậu quyền hạn tối cao này.

    Đây rõ ràng là đãi ngộ của thành viên hoàng thất a!

    Người này, sẽ không phải là con riêng bên ngoài của phụ vương đi?

    Tình huống lẽ nào lại cẩu huyết như vậy a? Quả thực còn khoa trương hơn so với mấy bộ phim tình yêu cẩu huyết mà Brian thường hay xem! Phân vân suốt nửa ngày mới phát hiện mình thích Lâm Viễn, kết quả Lâm Viễn lại là anh em cùng cha khác mẹ với mình thì thật là nực cười…..

    Caesar dùng ánh mắt phức tạp nhìn Lâm Viễn trước mặt.

    Thấy sắc mặt Caesar có chút kỳ quái, Lâm Viễn nghi hoặc gãi gãi đầu, hỏi. “Tấm thẻ này có vấn đề gì sao?”

    Caesar ho khan một tiếng, nói. “Không có gì….. Cậu, cậu cứ nghỉ ngơi trước đi.”

    Caesar xoay người rời khỏi phòng ngủ của Lâm Viễn.

    Sau khi Caesar đi, Lâm Viễn mới nhẹ nhàng thở ra, vừa rồi bị Caesar ngồi bên giường ôn nhu chăm chú nhìn, cái loại cảm giác máu chảy gia tốc, tim đập mất khống chế lại xuất hiện.

    Bị chất dẫn dụ Alpha ấm áp bao phủ, thậm chí khiến Lâm Viễn có loại xúc động…. muốn bổ nhào vào lòng hắn.

    ….. Thật là, nhất định là do hệ thống miễn dịch lại có vấn đề.

    Lâm Viễn vội vàng đứng dậy, cầm lấy lọ thuốc của mình từ trong ngăn kéo, uống vào một viên.

    Khi uống thuốc lại cảm thấy có ánh mắt đang chăm chú nhìn vào mình, Lâm Viễn quay đầu, liền thấy Hobbit đang ngồi xổm ở một góc hẻo lánh, nhìn chằm chằm vào lọ thuốc của mình, chảy nước miếng trông mong.

    Lâm Viễn. “…………”

    Đi đến gần ôm Hobbit lên, Lâm Viễn sờ sờ lỗ tai nó, hỏi. “Đói bụng?”

    Hobbit lập tức liều mạng gật đầu.

    Lâm Viễn nhẹ nhàng cười, lúc này mới ôm nó đi đến phòng ăn, lấy ra phomat nó thích nhất, bắt đầu cho nó ăn.

    ***

    Mà giờ phút này, Caesar đang ở trong phòng ngủ, biểu tình nghiêm túc mở quang điện não tìm kiếm tư liệu nội bộ.

    Hắn sử dụng mật mã tài khoản có quyền hạn tối cao, đăng nhập vào trung tâm thống kê nhân khẩu của đế quốc, dễ dàng tra ra tư liệu chi tiết về bối cảnh gia đình Lâm Viễn –

    Lâm Viễn, 18 tuổi, Beta nam, sinh ra ở tinh cầu Ryan vào ngày 24 tháng 12 năm 780.

    Cha là Lâm Vĩ Thành, quân nhân đế quốc, tốt nghiệp hệ điều khiển cơ giáp Học viện quân sự St. Romia, sau khi tốt nghiệp gia nhập quân đoàn Ám Dạ, làm một binh sĩ nhỏ trong đội tiên phong, không có tiếng tăm gì. Vài năm sau, đội trưởng quân đoàn Ám Dạ qua đời, Lăng Vũ tiếp nhận chức vụ, phát hiện tài năng của Lâm Vĩ Thành, đề bạt hắn lên làm đội trưởng đội tiên phong, quân hàm từ thiếu úy thăng thẳng tới đại úy.

    Sau này Lăng Vũ gặp chuyện không may, quân đoàn Ám Dạ bị cưỡng chế giải tán, Lâm Vĩ Thành vẫn ở lại tiền tuyến, trong một chiến dịch đã điều khiển cơ giáp nhảy vào quân doanh của địch rồi tự phát nổ, cùng quân đội liên bang đồng quy vu tận, anh dũng hi sinh.

    Mẹ là Vương Nhã, bối cảnh gia đình không có gì đặc biệt, vẫn ở lại quê nhà chăm sóc con cái. Vợ chồng hai người quen biết từ nhỏ, tình cảm sâu đậm, sinh ra hai người con, Lâm gia ngoại trừ Lâm Viễn, còn có một người con gái tên là Lâm Diêu.

    Vào năm Lâm Viễn bốn tuổi thì Lâm Vĩ Thành chết trận, Lâm phu nhân thân thể yếu nhược không còn cách nào khác phải ra ngoài làm việc, chỉ bằng số tiền trợ cấp từ chính phủ mỗi tháng, nhịn ăn nhịn mặc, ngậm đắng nuốt cay nuôi lớn hai người Lâm Diêu và Lâm Viễn.

    Bởi vì điều kiện trong nhà khó khăn, năm Lâm Diêu 18 tuổi đã bắt đầu tìm việc làm, ở tinh cầu Ryan mở một tiệm bánh ngọt.

    Lâm Viễn từ nhỏ đã vô cùng thông minh, tiểu học trung học luôn ở trong top 3 của ban, năm trước tham gia cuộc tuyển sinh công khai của Quân bộ, đạt được thành tích xuất sắc 300 điểm trúng tuyển vào Học viện quân sự St. Romia.

    Caesar nhìn tư liệu chi tiết trước mặt, hơi hơi nhíu mày suy nghĩ, cha hi sinh trên chiến trường, mẹ ở nhà chăm sóc con cái….. loại gia đình đơn thân như thế này trong mấy chục năm chinh chiến liên miên của đế quốc là hết sức bình thường, nếu không phải vì cái thẻ vàng kia, Caesar xem những tư liệu như vậy cũng sẽ không hoài nghi chút nào về thân thế của Lâm Viễn.

    Lâm Viễn…. rất có thể không phải là con ruột của vợ chồng Lâm Vĩ Thành.

    Cậu có thẻ vàng quyền hạn tối cao phụ vương ban cho, cậu và vương cung nhất định có mối liên hệ gì đó, như vậy, chỉ có thể có hai khả năng.

    Thứ nhất, cậu là con riêng của phụ vương, hơn nữa còn là đứa trẻ có huyết thống không thuần khiết do phụ vương và Beta sinh hạ, phụ vương vì không muốn để sự tồn tại của cậu phá hủy tình cảm với đế hậu và trật tự vương cung, cho nên bí mật đem cậu đi tặng cho người khác, đưa cho cậu thẻ vàng vô hạn ngạch có quyền hạn tối cao, hơn nữa còn đem cậu giao cho người mình tín nhiệm nhất nuôi nấng.

    — Trường hợp này xác suất xảy ra vô cùng nhỏ.

    Bởi vì, Lâm Viễn và hắn đều 18 tuổi, sinh ra cùng một năm. Theo như lời của người trong vương cung nói, năm đó khi mẫu hậu mang thai thân thể không tốt, phụ vương vẫn luôn ở bên cạnh bà, Caesar tin tưởng phụ vương của mình, không thể nào dưới tình huống vợ mình đang mang thai lại còn có tâm tình đi ra ngoài sinh hạ một đứa con Beta khác.

    — Như vậy cũng chỉ có tình huống thứ hai.

    Phụ vương đưa tấm thẻ này cho người ông cực kỳ tín nhiệm, ở trong mắt phụ vương, người đó thậm chí chẳng khác nào con ruột của ông! Nói cách khác, thân phận của cha mẹ Lâm Viễn nhất định không đơn giản, bọn họ rất có thể là người mà bệ hạ Trand cực kỳ coi trọng, cực kỳ tín nhiệm!

    Bởi vì coi trọng cha mẹ của cậu, cho nên vào thời điểm Lâm Viễn sinh ra, phụ vương đã trực tiếp đem tấm thẻ làm lễ vật tặng cho đứa trẻ này!

    Sở dĩ Lâm Viễn thông minh như thế, tuyệt đối là vì được di truyền loại gen ưu tú từ cha mẹ cậu!

    Nhớ tới mấy ngày hôm trước phụ vương đột nhiên liên lạc với mình, làm bộ lơ đãng nhắc tới Lâm Viễn, Caesar càng thêm khẳng định suy đoán của mình! Phụ vương tuyệt đối biết tới sự tồn tại của Lâm Viễn và tấm thẻ này, hiển nhiên cũng biết thân thế của Lâm Viễn!

    Caesar không hề do dự cầm lấy máy liên lạc, gửi yêu cầu kết nối trò chuyện đến vương cung của đế quốc, rất nhanh, thông tin liền được chuyển đi.

    Hình ảnh trong vương cung xuất hiện trên màn hình.

    Vào lúc này, không chỉ có bệ hạ Trand và vương hậu Anna đều đang ngồi trên ghế sô pha, mà còn có vương huynh gương mặt buồn bực ở bên cạnh.

    Trán Caesar nhất thời nhỏ một giọt mồ hôi lạnh.

    — Sao hôm nay lại tụ tập đông người như vậy chứ? Hại hắn không thể không biết xấu hổ hỏi phụ vương về chuyện của Lâm Viễn.

    Càng khoa trương hơn là, không khí trong phòng đang giương cung bạt kiếm, tình thế có vẻ rất không ổn, bệ hạ Trand sắc mặt khó coi nhìn đại vương tử, lớn tiếng nói. “Cevi, đừng có khiêu chiến sự nhẫn nại của ta! Cuối năm nay, lập tức tổ chức hôn lễ cho ta!”

    Cevi thực kiên quyết nói. “Con là đàn ông a, tại sao con lại phải gả cho người khác? Cho con cưới một vương tử phi, con hoàn toàn không có ý kiến gì, còn muốn gả con đi cho người khác, không có đâu!”

    Vương hậu Anna đau đầu xoa huyệt thái dương, ngữ khí ôn nhu nói. “Cevi, con là Omega….. làm sao con có thể lấy vương tử phi được….”

    Cevi nhíu mày, không phục đáp. “Omega thì làm sao? Omega thì nhất định phải gả cho người ta sao? Hai em gái con đều đã kết hôn, chẳng lẽ vương cung lại không nuôi sống nổi một vương tử sao, nhất định muốn tống con đi giúp người ta sinh con?”

    Nói tới đây, dường như phát hiện máy thông tin trí năng đang sáng lên, Cevi thấy Caesar trên hình chiếu, lập tức đi tới như bắt được cứu binh. “Caesar, mau giúp anh nói vài câu! Nhanh lên!”

    Caesar. “……..”

    Trầm mặc một lúc lâu, Caesar mới nén cười nói. “Vương huynh, anh đã 24 tuổi, sớm tuyển chọn một Alpha rồi kết hôn không được sao? Nhiều Alpha như vậy mà anh không chọn nổi một người vừa mắt? Chẳng lẽ anh muốn dùng thuốc ức chế cả đời?”

    Có uống tiếp đi chăng nữa thì cũng không có năng lực a. (năng lực làm công đó =)))))

    Bất quá, đối diện với cặp mắt lạnh lùng như đao kiếm của Cevi, Caesar vẫn không dám nói ra những lời này.

    Cevi trợn trắng mắt liếc em trai mình, trực tiếp đóng máy truyền tin lại.

    Caesar đành phải sờ sờ mũi, ngồi trở lại bàn làm việc.

    Tính tình vương huynh luôn nóng nảy như thế, từ nhỏ đã thích dùng vũ lực, thích cùng người khác luận võ, đội hộ vệ hoàng gia nhìn thấy đại vương tử thì giống như nhìn thấy đại ma vương, hận không thể co mình lại trốn đi.

    Brian cũng đã đánh giá một câu rất chính xác, là một Omega, đại vương tử thật sự rất bạo lực.

    Một Omega bạo lực như thế, vốn là không ai dám cưới hắn….

    Hắn lại còn kén chọn, ánh mắt cực cao, hoàn toàn không vừa mắt mấy nhóm Alpha kia, 18 tuổi đã bắt đầu tiêm vào thuốc ức chế, đến này đã 24 tuổi còn không muốn kết hôn, phụ vương và mẫu hậu hoàn không có cách nào với y.

    Qua mười phút, bệ hạ Trand rốt cuộc cũng bình ổn được cuộc chiến tranh gia đình trong vương cung, đuổi Cevi không hiểu chuyện về viết bản kiểm điếm, lúc này mới trở lại cung điện của mình, chủ động gửi yêu cầu kết nối qua đây.

    Caesar lập tức tiếp máy, cung kính nói. “Phụ vương.”

    Trand hỏi. “Caesar, con tìm ta có chuyện gì?”

    Caesar vội vàng đáp. “Con muốn báo cáo với người về tình huống ở bảo tàng quân sự ngày hôm nay.”

    Trand gật gật đầu. “Ừm, sự việc ở bảo tàng ta đã biết, con xử lý rất tốt. Bất quá…. Chu Tước thật sự giống như lời con nói, rơi vỡ ở đáy vực?”

    Caesar đáp. “Không có.”

    Trand mỉm cười nói. “Rất tốt. Nói thật ở trước mặt phụ vương, đó là thói quen tốt. Vậy mấy mảnh cơ giáp ở đáy vực là thế nào?”

    Caesar giải thích. “Con tìm ra một đống linh kiện cơ giáp màu đỏ ở trong kho hàng của Bạch Vũ, đặt lẫn cùng đất đá dưới đáy vực, ngụy trang thành bộ dạng Chu Tước rơi vỡ, để tránh bị người khác hoài nghi.”

    Trand nhíu mày. “Con tự ý làm như vậy là vì lý do gì?”

    Caesar nói. “Tiếp tục nhốt Chu Tước trong bảo tàng cũng không phải là cách xử lý tốt nhất, nếu chủ nhân trước của Chu Tước đã qua đời, không nhất thiết phải liên lụy cả cơ giáp cùng chịu giam cầm. Chu Tước là cơ giáp cấp S ưu tú nhất trong đế quốc, nó muốn nhận lại chủ nhân, con cảm thấy không có vấn đề gì, cứ như vậy, không chỉ có thể phóng thích nó, còn khiến nó phát huy được công dụng lớn nhất.”

    “Nhận lại chủ?” Lông mày Trand nhăn càng chặt, “Chủ nhân mà Chu Tước thừa nhận là ai?”

    “Là Lâm Viễn.” Caesar dừng một chút, “Hôm nay Lâm Viễn ngoài ý muốn đi vào khoang điều khiển của Chu Tước, đã cùng Chu Tước phối hợp tinh thần, độ xứng đôi đạt tới tận 100%, Chu Tước đã chấp nhận cậu ấy.”

    “Lâm Viễn?” Trand có chút đăm chiêu trầm mặc một lát, mới nói, “Đế quốc quản chế rất nghiêm khắc đối với cơ giáp cấp S, một học viên thông thường không thể có tư cách sở hữu cơ giáp cấp S. Con muốn đem Chu Tước giao cho Lâm Viễn, có nghĩ được biện pháp nào không?

    “Có.” Caesar nghiêm túc nói, “Cuộc thi đấu cơ giáp lần này phần thưởng ba hạng đầu là cơ giáp cấp C, con muốn dùng thời gian một tháng cải tạo Chu Tước thành cấp C, đến lúc đó lén đánh tráo với phần thưởng là được. Như thế có thể giấu được mọi người, về sau Chu Tước tạm thời lấy hình thái của cơ giáp cấp C để tồn tại, sẽ không khiến người khác nghi ngờ.”

    Trand cười cười nói. “Một bên gạt người ta nói Chu Tước rơi vỡ, một bên lại treo đầu dê bán thịt chó ngụy trang Chu Tước thành cơ giáp cấp C đưa cho Lâm Viễn, nếu như trong giai đoạn này xảy ra bất cứ vấn đề gì, con đều sẽ gặp nguy hiểm! Chuyện lén lút phóng thích Chu Tước một khi bị Quân bộ phát hiện, đến lúc đó phụ vương cũng không thể bảo vệ được con!” Trand đứng lên, ánh mắt thâm trầm nhìn chằm chằm vào con trai mình, “Caesar, Lâm Viễn rất quan trọng đối với con sao? Con muốn vì cậu ta mà mạo hiểm lớn như vậy?”

    Caesar sửng sốt một chút, bị phụ vương hỏi như vậy, không hiểu vì sao mặt hắn lại có chút nóng lên.

    Caesar vội vàng giải thích. “Lâm Viễn là bạn tốt của con, cậu ấy rất có thiên phú về phương diện điều khiển cơ giáp. Càng hiếm có hơn, độ tương xứng về tinh thần giữa cậu ấy và Chu Tước còn lên tới 100%, con cho rằng, giao Chu Tước cho cậu ấy nhất định là quyết định tốt nhất.”

    Trand nhìn con trai, trầm mặc một lát, mới cười cười hỏi. “Con không hoài nghi thân phận của Lâm Viễn sao?”

    Caesar. “……..”

    “Ta vẫn luôn theo dõi thẻ pha lê kia của Lâm Viễn, ngày hôm nay cậu ta đã sử dụng quyền hạn để mở cánh cửa trên tầng cao nhất của bảo tàng, chắc là con cũng phát hiện ra? Thẻ của cậu ta với thẻ của con giống nhau như đúc. Chẳng lẽ con không muốn hỏi ta, cậu ta có phải là anh em cùng cha khác mẹ của con hay không?”

    Trand nói như vậy, ngược lại đã xóa tan toàn bộ nghi ngờ của Caesar. Caesar ngẩng đầu nhìn ông nói. “Phụ vương, con tin người sẽ không phản bội mẫu hậu. Chỉ là con rất ngạc nhiên, cha mẹ đẻ của Lâm Viễn rốt cuộc là ai, đáng giá để phụ vương coi trọng như vậy?”

    Trand thản nhiên nói. “Con chỉ cần biết rằng, ta rất coi trọng đứa trẻ này là đủ rồi. Nếu con tin tưởng phụ vương, vậy cứ tiếp tục tin tưởng đi. Đợi thời cơ chín muồi, ta sẽ nói cho con tất cả.”

    Thông tin bị ngắt, Caesar đành phải bất đắc dĩ tắt máy liên lạc đi.

    Nếu phụ vương đã nói như vậy, hắn cũng không nên truy hỏi tiếp, có lẽ thân phận Lâm Viễn có liên quan đến điều gì đó rất cơ mật? Đợi thời cơ chín muồi? Là phụ vương đang tiến hành kế hoạch gì sao? Ông đang chờ đợi đến lúc nào?

    Tuy rằng Caesar là vương tử, nhưng dù sao cũng chỉ mới 18 tuổi, không được tham dự vào chính sự của đế quốc, nếu thân thế Lâm Viễn thật sự liên quan đến quá nhiều cơ mật, phụ vương không chịu nói, Caesar cũng chỉ đành tạm thời áp chế nghi hoặc xuống đáy lòng. Tùy tiện đi tra hỏi, nói không chừng sẽ quấy nhiễu đến kế hoạch của phụ vương.

    Bụng có chút đói, Caesar xoay người đi vào phòng ăn muốn tìm thứ gì đó, lại đột nhiên thấy được một khung cảnh vô cùng ấm áp.

    — Chỉ thấy Lâm Viễn ôm Hobbit vào trong ngực, kiên nhẫn cho nó ăn, Hobbit ngoan ngoãn dựa vào lòng cậu vui vẻ ăn pho mát, mà trên mặt Lâm Viễn cũng mang theo ý cười rõ nét.

    Thiếu niên ôm sủng vật mỉm cười, đường nét khuôn mặt dường như cũng trở nên nhu hòa hơn, ánh mắt đen láy trong veo giống hệt tiểu gia hỏa trong lòng, giống như một đôi bảo thạch màu đen xinh đẹp. Khóe môi hơi hơi cong lên lộ ra tươi cười rạng rỡ, bộ dáng mặc áo ngủ thoải mái tùy ý khiến cả người cậu tản ra một loại khí tức lười biếng…..

    Vẻ ngây ngô mà gợi cảm của thiếu niên 18 tuổi , trong khoảnh khắc này dường như được phô bày ra hết sức rõ ràng.

    Caesar nghe được tiếng trái tim mình bang bang nhảy lên.

    Hắn thậm chí còn cảm thấy, nếu đổi Hobbit trong lòng Lâm Viễn thành một đứa trẻ, cũng hoàn toàn không có chút không thích hợp nào.

    Hình ảnh Lâm Viễn ôm đứa trẻ bón cơm, chỉ tưởng tượng thôi cũng đã có cảm giác thật ấm áp thật hạnh phúc….. Đương nhiên, đứa trẻ kia là do mình và cậu ấy sinh ra thì càng tốt….. Nếu nó lớn lên giống Lâm Viễn, phiên bản tròn vo thu nhỏ của Lâm Viễn nhất định sẽ siêu cấp đáng yêu.

    — Khoan đã! Caesar, tên cầm thú nhà ngươi rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì vậy?

    “Caesar?” Lâm Viễn ngẩng đầu lên, thấy người bạn cùng ký túc đột nhiên xuất hiện trước mặt, giống như bị sét đánh trúng, đứng cứng ngắc một chỗ như tượng đá, có chút nghi hoặc hỏi, “Cậu làm sao vậy?”

    Hobbit trong lòng cũng lập tức ngẩng đầu lên, nghi ngờ nhìn Caesar, giống như đang hỏi. “Vương tử điện hạ, người làm sao vậy?”

    Đối diện với ánh mắt đen láy trong veo giống hệt nhau của Lâm Viễn và Hobbit, mặt Caesar đột nhiên nóng lên, vội vàng né tránh tầm mắt của Lâm Viễn và sủng vật của cậu, ra vẻ bình tĩnh nói.

    “Tôi đói bụng, đi ra tìm đồ ăn.”

    Dứt lời liền cứng ngắc đi đến trước cửa tủ lạnh, lấy ra một hộp bánh quy ở bên trong.

    Sau đó lại cứng ngắc xoay người, trở về phòng ngủ của mình, đóng cửa lại.

    Lâm Viễn. “……..”

    Hobbit. “……”

    Nhìn theo phương hướng Caesar biến mất, Lâm Viễn có chút nghi hoặc nghĩ: Có phải hai chân hắn bị rút gân hay không a? Sao đi đường lại không được tự nhiên như vậy, toàn thân cứng đờ, quả thực là di động thẳng tắp một đường a?

    Hobbit lại hưng phấn nghĩ: Vương tử điện hạ đỏ mặt! Vương tử điện hạ thế mà lại đỏ mặt!

    Thuộc truyện: Quân Giáo Sinh – Điệp Chi Linh