Quân Giáo Sinh – Điệp Chi Linh – Chương 26

    Thuộc truyện: Quân Giáo Sinh – Điệp Chi Linh

    Chương 26: Nhóm xá hữu mất ngủ

    Caesar quả thực là nóng cả hai má, vừa rồi khi nhìn thấy Lâm Viễn ôm Hobbit cho ăn, bộ dáng mặc áo ngủ thoải mái tùy ý, cổ áo rộng mở lộ ra xương quai xanh tinh xảo xinh đẹp, cần cổ trắng nõn thon dài, cái loại ngây ngô và gợi cảm của thiếu niên này, khiến Caesar miệng đắng lưỡi khô, phía dưới thế mà lại vô sỉ cứng rắn…..

    Caesar nhanh chóng xoay người đi vào phòng tắm, mở vòi nước lên.

    Dòng nước lạnh lẽo đổ xuống đầu, lúc này mới khiến hắn bình tĩnh lại một chút.

    Vừa rồi bộ dáng Lâm Viễn mặc áo ngủ thực sự là khiến người ta động tâm, làm cho chất dẫn dụ Alpha trong cơ thể hắn đột nhiên trở nên hỗn loạn, thân thể cũng sinh ra phản ứng sinh lý mãnh liệt.

    — Thậm chí còn mãnh liệt hơn so với lúc tham gia khóa huấn luyện chống cự chất dẫn dụ Omega trước kia.

    Dù sao thì, trước kia ngửi được mùi chất dẫn dụ Omega mà sinh ra phản ứng, đó chẳng qua chỉ là bản năng sinh lý của Alpha, còn hiện tại đối với Lâm Viễn sinh ra phản ứng, đã trở thành khát vọng trong tâm tưởng.

    Thích Lâm Viễn, điều này gần như không cần nghi ngờ nữa. Tâm động không nói, đến cả thân thể cũng sinh ra khát vọng mãnh liệt.

    Muốn bảo vệ cậu, muốn ôm cậu, thậm chí muốn…. hung hăng giữ lấy cậu.

    Caesar còn nhớ rõ ngày đó trong phòng tắm vội vã nhìn thoáng qua, phần eo Lâm Viễn gầy gò mềm dẻo, đôi chân vừa dài vừa thẳng, làn da trắng nõn, còn có cặp mông cong vểnh…. dáng người gần như hoàn mỹ đã sớm khắc sâu vào tâm trí Caesar.

    Chỉ là lúc ấy không có để ý, lúc này nhớ lại, Caesar gần như muốn chảy máu mũi.

    Nghĩ đến hình ảnh cởi sạch quần áo đặt Lâm Viễn dưới thân, hôn cậu, ôm cậu, lấy đủ các loại tư thế tiến vào thân thể cậu….

    Mặt Caesar càng ngày càng đỏ, ngón tay nhịn không được cầm lấy bộ vị đang không chịu thua kém đứng lên kia, bắt đầu dùng lực xoa nắn.

    Trong phòng tắm rất nhanh liền tràn ngập tiếng thở dốc nặng nhọc của vương tử điện hạ.

    ***

    Lâm Viễn đang bị bạn cùng ký túc xá áp đảo vô số lần trong đầu, lại hoàn toàn không biết gì về sự biến hóa tình cảm của hắn, mặt đầy vui sướng tiếp tục ngồi ăn trong phòng bếp.

    Cậu thực sự đói lắm rồi, hôm nay chỉ ăn bữa sáng, giờ cơm trưa đúng lúc gặp phải Chu Tước chạy trốn, đấu tranh tinh thần cùng Chu Tước hao phí quá nhiều khí lực, buổi chiều lại hôn mê bất tỉnh, đến buổi tối trong dạ dày đã rỗng tuếch, đói tới mức ngay cả ruột cũng thắt lại.

    Dù sao Caesar cũng đã nói mấy thứ này có thể tùy tiện lấy ăn, Lâm Viễn liền không khách khí, lấy ra rất nhiều thực phẩm từ trong tủ lạnh để làm bữa khuya.

    Bánh quy ăn siêu ngon, pho mát cũng vậy, thậm chí còn có đủ loại cá với thịt quay, thật sự là hạnh phúc a!

    Lâm Viễn đang vùi đầu ăn, cửa phía sau đột nhiên vang lên tiếng động, đi vào là Brian, thấy trên bàn phòng ăn bày đầy thực phẩm, hai mắt lập tức sáng lên đi tới, cười tủm tỉm nói.

    “Đúng lúc tôi cũng đói bụng, đến đây, lấy thêm một chút nữa ra.”

    Vì thế, Brian lại lôi ra một đống thứ y thích từ tủ lạnh, hai kẻ tham ăn bắt đầu vùi đầu ăn khuya.

    Khi Snow trở về liền thấy một cảnh tượng như vậy –

    Hai nam sinh cộng thêm một sủng vật, chúi đầu ra sức ăn trong phòng bếp, trên bàn chất đầy những gói to chứa đủ loại thực phẩm, nhìn qua vô cùng đồ sộ.

    Brian thấy Snow, lập tức đứng lên, một tay chủ động cầm lấy cặp trong tay cậu ta, tay còn lại lôi kéo Snow vào trong phòng ăn, kéo ghế ra cho Snow ngồi xuống, mỉm cười nói.

    “Snow, ngồi xuống, ăn chút gì đi, tôi đi lấy cốc nước cho cậu.”

    Snow: “…….”

    Snow bị Brian chân chó kéo đến phòng ăn ngồi xuống, có chút xấu hổ liếc mắt nhìn Lâm Viễn.

    May là tất cả lực chú ý của Lâm Viễn đều đặt trên thức ăn nên hoàn toàn không phát hiện lỗ tai Snow đỏ lên, ngược lại rất nhiệt tình đưa cho Snow một đôi đũa, cười nói.

    “Đến đến, ăn thịt quay, loại thịt nướng này ăn cực ngon.”

    Snow đáp. “Tôi không đói bụng.”

    Brian đã nhanh chóng cầm nước ấm đi tới, đưa đến trước mặt Snow, mỉm cười nói.

    “Uống trà đi, tôi pha loại hồng trà mà cậu thích nhất đó.”

    Một đôi mắt màu lam nhìn chằm chằm vào Snow, giống như đang muốn nói, mau khen ngợi tôi…. khen ngợi tôi… khen ngợi tôi….

    Snow đành phải xấu hổ dời tầm mắt đi, nói. “Cảm ơn.”

    Brian lập tức cảm thấy mỹ mãn xoay người ngồi ở bên cạnh Snow, ân cần liên tục gắp đồ ăn cho cậu.

    “Đến, ăn nhiều một chút, đây là đặc sản của thiên hà Cepheus…. Cái này ăn cũng rất ngon, nếm thử xem…. còn có cái này….”

    Cái đĩa trước mặt rất nhanh đã bị xếp thành một ngọn núi nhỏ, Snow xấu hổ đến mức ngay cả mặt cũng đỏ lên.

    Lâm Viễn lại hoàn toàn không có chút tự giác nào của một bóng đèn, tiếp tục cùng sủng vật Hobbit chiến đấu hăng hái với thức ăn.

    Lúc ba người ăn hết chỗ thức ăn trên bàn, đã là mười một rưỡi. Lâm Viễn cảm thấy mỹ mãn ôm Hobbit đi, Snow xoay người về phòng ngủ, Brian lập tức đi theo.

    Snow: “……..”

    Nhìn Brian giống như cái đuôi trực tiếp theo vào bên trong phòng ngủ, Snow quả thực không còn gì để nói.

    Snow nhíu mày hỏi. “Còn có việc gì sao?”

    Brian cười tủm tỉm. “Thân thể cậu hôm nay không sao chứ? Buổi sáng lúc tôi tỉnh lại cậu đã ra ngoài, có còn đau đầu như hôm qua nữa không?”

    Snow dời tầm mắt trả lời. “Tôi ổn.”

    Brian gãi gãi đầu. “Vậy sao. Nếu không thoải mái thì cũng đừng cậy mạnh, đến bệnh viện kiểm tra một chút cho đảm bảo.”

    Snow trầm mặc một lát, đột nhiên nói.

    “Brian, đêm qua cảm ơn cậu đã đưa tôi trở về. Còn có, tôi chỉ xem cậu là bạn cùng ký túc xá, cậu không cần suy nghĩ nhiều…. Hơn nữa tôi cũng đã có bạn gái rồi.”

    Ở đế quốc, Alpha nam và Beta nam kết hôn rất nhiều, nếu Beta đã có người yêu, nói rõ ràng ra, duy trì khoảng cách nhất định với Alpha cũng là cần thiết.

    Brian nhất thời cứng ngắc tại chỗ. “Bạn, bạn gái?”

    Snow gật gật đầu. “Phải, tôi đi tắm rửa đây, ngủ ngon.”

    “…….”

    Nhìn Snow biến mất trong phòng tắm, Brian giống như bị sét đánh cứng đờ tại chỗ.

    Nếu Lâm Viễn ở trong này, nhất định sẽ rất nghi hoặc: Hôm nay Brian và Caesar làm sao thế này? Mặt đều mang biểu tình như bị sét đánh? Bộ dáng kinh điển như vậy hẳn là nên chụp hình lại làm kỷ niệm nha!

    ***

    Brian trở lại phòng ngủ, tâm tình quả thật buồn bực không để đâu cho hết!

    Lúc nghe chính miệng Snow nói đã có bạn gái, một cơn giận dữ đột nhiên xộc thẳng lên óc!

    Sao Snow lại có thể có bạn gái?

    Sao, lại, có, thể, có, bạn, gái?!

    Cẩn thận suy nghĩ thì lại thấy cũng rất bình thường, cậu ta là nam sinh Beta, tự do luyến ái, tự chủ hôn nhân, vì sao lại không thể có bạn gái? Cậu ta thậm chí còn có thể có bạn trai! Mình dựa vào cái gì mà có ý kiến với việc riêng của cậu ta như vậy?

    Brian ngốc ngốc ngồi ở bên giường, ảo não vươn tay cào loạn trên tóc.

    Cơ giáp trí năng màu lam trong công tắc không gian mang trên cổ tay, rất tẫn trách lên tiếng nhắc nhở. “Chủ nhân, nhịp tim của ngươi đã vượt quá mức bình thường 15 lần, huyết áp cũng đang tăng vọt lên…. Ngươi có muốn uống thuốc hay không?”

    Tiểu Lam vừa nói xong, Brian liền trực tiếp nhảy dựng lên khỏi giường, phẫn nộ vơ lấy cái gối trên giường, dùng sức nện xuống.

    Tiểu Lam: “…..”

    Brian nhanh chóng tỉnh táo, một lần nữa ngồi lại trên giường, mỉm cười nói với Tiểu Lam. “Ngươi vừa nói cái gì?”

    Tiểu Lam. “……”

    Tiểu Lam suýt chút nữa bị dọa đến chết máy!

    Brian nheo mắt lại, sờ sờ cằm. “Bạn gái của Snow, ừm, ta đột nhiên cảm thấy vô cùng hứng thú đối với người này….”

    Tiểu Lam nhịn không được run run.

    Lần trước, sau khi Brian híp mắt nói mấy lời “Ta cảm thấy vô cùng hứng thú đối với nó” xong, không quá ba ngày, y liền đập từ đầu đến chân đài cơ giáp kia thành từng mảnh….

    Tiểu Lam không khỏi gửi tới vô hạn đồng tình đối với người “bạn gái” mà Brian cảm thấy vô cùng hứng thú kia.

    ***

    Bên trong phòng ngủ sát vách, Snow cau mày nằm trong phòng tắm, rốt cuộc vẫn nhịn không được đổi nước ấm sang nước lạnh.

    Có lẽ là vì tâm tình gần đây phập phồng kịch liệt, chất dẫn dụ trong cơ thể cậu liên tục dao động, trước sau đều không thể ổn định trở lại, đêm qua dùng ba viên thuốc ức chế để áp chế, xem ra hôm nay lại phải tăng lên đến 4 viên.

    — Cũng là tại cái tên Brian không biết xấu hổ kia cứ tìm cách tiếp cận cậu.

    Chức năng của thuốc ức chế này vốn đã thiếu hụt rất nhiều, sức chống cự của cậu vẫn liên tục hạ xuống, Brian lại cố tình là loại Alpha huyết thống tinh thuần nhất, mùi chất dẫn dụ trên người vô cùng nồng đậm, mỗi lần y tới gần mình, là gần như đang khiêu chiến với hiệu quả của thuốc ức chế trong cơ thể mình.

    Bị cái tên Brian giống như cao da chó này theo bên người cả ngày, khiến Snow vô cùng buồn bực.

    Bị bao vây trong mùi chất dẫn dụ nồng đậm của Alpha – đối với một Omega đang trong độ tuổi phát tình mà nói, quả thực chính là loại xuân dược mạnh mẽ nhất.

    Vừa rồi khi bị y nắm lấy cổ tay cưỡng ép ấn lên ghế trong phòng ăn, nếu không phải có Lâm Viễn ở đó, thì Snow suýt chút nữa đã muốn đấm thêm một quyền lên mắt y.

    Snow bị cảm giác chất dẫn dụ Alpha bao phủ làm cho tâm hoảng ý loạn, cậu không thể cứ để Brian không chút cố kỵ tiếp cận mình như vậy. Dùng cái cớ có bạn gái này, hẳn là có thể tạm thời đối phó một thời gian đi?

    Tuy rằng đuổi Brian đi, nhưng thấy bộ dáng sững sờ đứng tại chỗ của y, đáy lòng Snow lại đột nhiên có chút áy náy.

    Lấy cái cớ này có thật sự ổn không? Vì sao cậu lại có loại dự cảm không tốt cho lắm….

    ***

    Lâm Viễn ôm Hobbit trở lại phòng ngủ, cho Hobbit đi ngủ, bản thân thì ngồi ngẩn người trước bàn.

    Đêm cũng đã khuya, chung quanh rốt cuộc trở nên im lặng, thế nhưng tâm tình Lâm Viễn lại vẫn như trước không thể bình tĩnh.

    Vài mảnh ký ức nhỏ vụn hỗn độn trong đầu kia, còn có chiếc thẻ pha lê có thể mở ra cánh cửa trong bảo tàng, khiến Lâm Viễn bắt đầu hoài nghi thân thế của chính mình.

    Ký ức của cậu chỉ bắt đầu từ năm bốn tuổi, từ khi cậu nhận thức được đến nay, cậu chỉ biết baba của mình đã hi sinh trên chiến trường, bản thân chỉ có mẹ và chị, cậu cũng chưa từng hoài nghi điều này, cho dù ngẫu nhiên ở trong mộng gặp được người đàn ông có thanh âm ôn nhu kia, cậu cũng chỉ cho rằng đó là ký ức về baba trước năm bốn tuổi.

    Nhưng mà hôm nay….

    Đột nhiên, cậu lại có cảm giác người tướng quân trong trí nhớ của Chu Tước kia, cùng với baba trong ký ức của mình vô cùng giống nhau!

    Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng, ngay cả ngữ khí nói chuyện đều giống nhau như đúc!

    Càng kỳ quái là, hôm nay thế mà lại nhớ được một chút ký ức vụn vặt trước năm bốn tuổi, cậu nhớ rõ mình từng sống trong căn phòng nhỏ trên một tinh cầu ấm áp, baba tự mình nướng bánh ngọt cho cậu, còn dạy cậu đọc hai chữ “bánh ngọt” này. Cậu còn nhớ rõ baba đưa cậu đến tinh cầu Ryan rét lạnh, giao cho một người xa lạ, sau đó xoay người rời đi….

    Cậu bị tiêm một loại thuốc vào người, sau đó, tất cả những việc từ năm bốn tuổi trở về trước đều không còn nhớ rõ.

    Nếu những ký ức này đều là thật, vậy thì chỉ có một khả năng – cậu đã bị tiêm thuốc mê, sau đó tiến hành giải phẫu loại bỏ ký ức, ký ức trước năm bốn tuổi của cậu đã bị người ta cố ý xóa đi!

    Có lẽ là thời điểm giải phẫu có xuất hiện một ít sai sót, có vài ký ức không được loại bỏ hoàn toàn, bị áp chế ở sâu trong trí não, cho nên, mấy năm nay cậu luôn luôn mơ thấy mấy giấc mộng kỳ quái. Hôm nay lúc bị cưỡng chế trao đổi ký ức với Chu Tước, chấn động tinh thần mạnh mẽ khiến cho phần ký ức lưu lại kia được giải phóng.

    Chẳng qua, mấy ký ức kia chỉ là những đoạn ngắn vụn vặt, căn bản không thể hợp lại hoàn chỉnh. Hơn nữa, từ năm bốn tuổi trở về trước bản thân còn quá nhỏ, không thể nhớ rõ bộ dáng của baba trong trí nhớ.

    — Baba có quan hệ gì với quân đoàn Ám Dạ kia sao?

    Lâm Viễn vô cùng nghi hoặc, mở quang điện não tìm kiếm chút thông tin, lại phát hiện, trên Internet chỉ có một bài báo về quân đoàn Ám Dạ, đó chính là thời điểm tòa án quân sự ra phán quyết giải tán quân đoàn Ám Dạ vào mười chín năm trước. Trừ cái đó ra, không có bất cứ một ghi chép nào khác về quân đoàn Ám Dạ.

    Lâm Viễn đổi lại từ khóa, tướng quân, Chu Tước, thiên hà Isville….

    Tìm thật lâu, vẫn không thấy được bất cứ tư liệu có giá trị nào.

    Thật sự là không ngủ được, Lâm Viễn dứt khoát gửi tin cho Lâm Diêu. “Chị, chị đã ngủ chưa? Có tiện nói chuyện không?”

    Tin vừa gửi đi chưa được mười giây, Lâm Diêu lập tức chủ động gọi qua đây, Lâm Viễn bắt máy, liền thấy được hình chiếu bên trong màn hình trước mặt, chị cậu mặc áo ngủ ngồi trên giường, có lẽ là đang định ngủ.

    “Sao vậy Tiểu Viễn?” Lâm Diêu nghi hoặc hỏi, “Đã khuya vậy rồi còn không ngủ sao?”

    Lâm Viễn trực tiếp hỏi. “Chị, về baba, chị còn nhớ được bao nhiêu?”

    Lâm Diêu sửng sốt một chút. “Em nói cha sao? Ông ấy đã hi sinh từ khi chúng ta còn rất nhỏ a, khi đó có lẽ chị mới khoảng sáu tuổi, ấn tượng đối với ông ấy rất mơ hồ, đến bây giờ cũng hoàn toàn không nhớ được bộ dáng của ông ấy nữa.”

    Lâm Viễn trầm mặc một lát, mới nói. “Tại sao trong nhà lại không có tấm ảnh chụp nào của baba?”

    Lâm Diêu cười nói. “Baba là quân nhân, trước kia lúc còn trong quân đội thời gian về nhà mỗi năm đều rất ít, nào có thời gian đi chụp ảnh? Đúng rồi, kỳ thật ở chỗ mẹ có ảnh chụp, là hai người họ chụp chung lúc kết hôn, đó hẳn là tấm hình duy nhất mà baba lưu lại, bị mẹ lén lút giấu đi. Bà ấy chắc là ngủ rồi, em đợi chút a, chị lén lấy đến cho em xem.”

    Lâm Diêu nói xong liền lén lút đi ra ngoài, vụng trộm vào phòng ngủ của mẹ, sau đó lấy ra một khung thủy tinh từ trong ngăn kéo của mẹ, lại rón rén tay chân trở lại phòng mình.

    Lâm Viễn: “……..”

    Chị à, chị thực sự rất có thiên phú làm trộm!

    Lâm Diêu lén lút mang hình chụp trở về, giơ về phía máy thông tin. “Thấy sao? Đây là ảnh chụp lúc baba với mẹ kết hôn, chỉ có duy nhất một tấm, rất quý giá, cho nên mới bị mẹ khóa kín. Trước đây em rất nghịch ngợm, luôn đập phá loạn cả lên, mẹ sợ em làm hư mất tấm ảnh duy nhất này, mới lừa em nói trong nhà không có ảnh chụp của baba.” Lâm Diêu dừng một chút, “Đợi đến khi em lớn lên rồi, em cũng không nói muốn xem hình của baba, lại chưa từng nhắc tới những việc của baba, có lẽ mẹ cũng đã quên mất chuyện này.”

    “……..” Hóa ra là như vậy.

    Sau khi hiểu chuyện, Lâm Viễn quả thật chưa bao giờ đề cập đến baba ở trước mặt mẹ mình, bởi vì cậu biết baba đã hi sinh, cậu sợ nhắc đến từ baba này, sẽ khiến cho mẹ mình thương tâm khổ sở.

    Lâm Viễn kinh ngạc nhìn ảnh chụp trước mặt.

    Bên trong khung thủy tinh 3D xinh đẹp, là một đôi nam nữ trẻ tuổi mặc áo cưới chụp ảnh chung, hình ảnh 3D thoạt nhìn rất chân thật, tựa như đang gần ngay trước mắt. Người con gái trong ảnh chụp thanh lệ dịu dàng, người con trai tuấn lãng ôn hòa, trên mặt hai người đều mang theo nụ cười hạnh phúc, phía dưới có viết năm 770 lịch vũ trụ, Lâm Vĩ Thành, Vương Nhược, tân hôn chi hỉ.

    Khung thủy tinh 3D này có thể lưu giữ cho sắc thái ảnh chụp tươi sáng đến mấy trăm năm không nhòe. Mọi người thường có thói quen lưu ảnh thông thường trên mạng, chỉ có ảnh chụp cực kỳ quan trọng, mới có thể dùng loại khung 3D này đặt trên bàn hoặc treo trên tường.

    Ảnh chụp kết hôn quả thật là vô cùng quan trọng đối với mẹ, đôi nam nữ trẻ tuổi bên trong tấm hình thoạt nhìn cực kỳ hạnh phúc. Nhưng kỳ quái là, khi nhìn người đàn ông ngũ quan đoan chính trong ảnh chụp kia, Lâm Viễn luôn cảm thấy…..

    Không có một chút cảm tình thân thuộc.

    Rất xa lạ….

    Thậm chí ngay cả tiếng baba cũng không thể gọi ra miệng….

    Ông ấy chính là baba đã hi sinh nhiều năm trước sao? Năm đó người dạy mình học nói, đút mình ăn cơm, người đàn ông ở bên tai mình dặn dò: “Baba muốn đi, không thể mang theo con, về sau con phải kiên cường sống tiếp”….. là ông ấy sao?

    Ông ấy muốn đi là có ý gì? Đi chiến trường để đánh nhau?

    Thấy Lâm Viễn kinh ngạc không nói được lời nào, Lâm Diêu nghi hoặc hỏi. “Này, Lâm Viễn, em làm sao vậy? Baba của chúng ta rất đẹp trai phải không?”

    “…….. Vâng.” Lâm Viễn hồi phục tinh thần, cười cười nói, “Mẹ đang ngủ phải không? Bà gần đây thế nào?”

    Lâm Diêu đáp lại. “Vẫn như trước thôi, trời trở lạnh sẽ ho khan, được cái bệnh cũng không nặng, mấy ngày nay nghỉ ngơi ở nhà, khí sắc đã tốt hơn nhiều. Chị sẽ chiếu cố mẹ thật tốt, em yên tâm đi!”

    Lâm Viễn gật gật đầu, “Vâng, vậy chị đi ngủ sớm một chút, em cũng chuẩn bị ngủ đây.”

    Lâm Diêu nói, “Được rồi, em ở trường học nhớ bảo trọng.”

    Chấm dứt cuộc trò chuyện, xoay người trở lại bên giường, Lâm Viễn vẫn thủy chung không thể đi vào giấc ngủ.

    Thân thể mẹ mấy năm nay không tốt, ngậm đắng nuốt cay mới có thể một tay nuôi lớn cậu và chị, từ nhỏ đến lớn đối với cậu cũng rất tốt, tuy rằng điều kiện trong nhà khó khăn, nhưng cũng chưa từng khiến cậu phải chịu bất cứ thiệt thòi gì.

    —- Người phụ nữ ôn nhu kia, là người mẹ mà Lâm Viễn yêu thương nhất.

    Theo lý thuyết, cậu không nên hoài nghi bản thân không phải là con ruột của bà….

    Thế nhưng, trong lòng lại có rất nhiều điểm đáng ngờ, hoàn toàn không thể giải thích hợp lý được.

    Baba trong trí nhớ dung mạo rất mơ hồ, một đứa trẻ bốn tuổi dù sao vẫn còn quá nhỏ, lại thêm ký ức trước năm bốn tuổi bị đứt quãng, Lâm Viễn đã sớm không thể nhớ rõ bộ dáng của người ấy.

    Thế nhưng Lâm Viễn vẫn luôn có cảm giác, người ở trong trí nhớ gọi mình là con trai kia, không phải là người đàn ông đứng chung với mẹ trong tấm ảnh.

    Không có bất cứ chứng cớ gì, chỉ là một loại cảm giác phát ra từ đáy lòng, cậu đối với người đàn ông xa lạ trong ảnh kia, không thể sinh ra nổi bất cứ tình cảm cha con thân thiết nào….

    Càng nghĩ lại càng đau đầu, Lâm Viễn chỉ có thể tạm thời áp chế nghi hoặc mạnh mẽ nơi đáy lòng xuống.

    — Không bằng đợi mẹ thân thể tốt lên một chút, đến lúc gặp mặt thì hỏi bà, để bà nói hết thảy chân tướng năm đó với mình. Bằng không, hiện tại tự mình tra xét lung tung, cũng không thể tìm hiểu được bất cứ tin tức hữu dụng nào, cứ trực tiếp hỏi bà thì tốt hơn.

    Lâm Viễn ra quyết định, lúc này mới xoa xoa huyệt thái dương trướng đau, bình tĩnh nhắm hai mắt lại.

    ***

    Một buổi tối này, bốn người bạn cùng ký túc xá đều đồng thời mất ngủ, nguyên nhân mất ngủ lại không giống nhau.

    Caesar ở trong mộng ý xuân khôn cùng. Brian ở trong mộng đại khai sát giới.

    Snow ở trong mộng chế tạo các loại thuốc ức chế. Lâm Viễn lại ở trong mộng tìm baba khắp nơi.

    Thuộc truyện: Quân Giáo Sinh – Điệp Chi Linh