Quân Giáo Sinh – Điệp Chi Linh – Chương 27

    Thuộc truyện: Quân Giáo Sinh – Điệp Chi Linh

    Chương 27: Sự hiểu lầm thú vị

    Qua một đêm mất ngủ, khi rời giường vào buổi sáng, gặp nhau trong phòng ăn, tinh thần của cả bốn người đều không tốt, chào hỏi nhau đơn giản rồi tự đi đến nơi huấn luyện của mình.

    Lâm Viễn vừa đến sân tập luyện, Becker đã lập tức chạy tới hỏi thăm.

    “Đội trưởng, buổi chiều ngày hôm qua cậu và Caesar trở về trước sao? Huấn luyện viên nói thân thể cậu không thoải mái, bị làm sao a?”

    Lâm Viễn cười cười nói. “Rất đau đầu, nên phải để Caesar đưa tôi về trước.”

    Carl cũng đi đến trước mặt Lâm Viễn, mỉm cười hỏi. “Hôm qua không có việc gì chứ?”

    Lâm Viễn lắc lắc đầu, “Không có việc gì.”

    Kế tiếp lại là Bosa, đi tới hỏi. “Đội trưởng, thân thể có tốt lên chút nào không a?”

    Lâm Viễn đáp, “Tốt hơn nhiều, cảm ơn.”

    Caesar ở bên cạnh âm thầm cắn răng, nhân duyên của Lâm Viễn tốt tuy rằng không phải chuyện xấu, nhưng nhìn nhiều người chạy đến quan tâm Lâm Viễn như vậy, Caesar vẫn có một loại cảm giác… nguy hiểm rất kỳ quái!

    Không được, Lâm Viễn thật sự rất được hoan nghênh, nhất là ở trong nhóm Beta, tất cả đều sùng bái cậu như vậy, nói không chừng sẽ có người thầm mến cậu! Mấy nữ sinh Beta cứ nhìn thấy Lâm Viễn là hai mắt liền sáng lên kia, khẳng định là có ý với Lâm Viễn!

    Nghĩ đến đây, Caesar lập tức đi đến bên cạnh Lâm Viễn, lạnh mặt đứng nghiêm chỉnh.

    Nhóm Beta trong ban muốn đi qua hỏi thăm đội trưởng nhất thời có chút buồn bực – tên Caesar này bị làm sao thế? Mang bộ mặt rét lạnh đứng ở bên cạnh đội trưởng, ngăn trở đường đi của mọi người, ánh mắt lợi hại còn quét tới quét lui trong đám người…. Chúng tôi là nợ tiền cậu sao a?

    Caesar hoàn toàn không để ý đến lời chửi mắng của mấy nhóm Beta kia, đứng ở bên cạnh đội trưởng, tận chức tận trách làm một người vệ sĩ.

    Người ở bên ngoài nhìn vào, chỉ thấy hành động này của Caesar, chẳng khác nào dã thú đang dùng cái đuôi vẽ một vòng tròn giới hạn, bao vây con mồi của mình…. Đáng tiếc con mồi bị giam giữ vẫn không hề biết gì, vẻ mặt vui sướng nói chuyện cùng những gã thợ săn.

    ***

    Thời điểm chấm dứt quân huấn vào buổi chiều, Caesar rốt cuộc cũng tạm thời rời đi trong chốc lát, Carl thấy Caesar vắng mặt, liền chủ động đi qua gọi Lâm Viễn cùng ăn cơm chiều, Lâm Viễn cười cười gật đầu, cùng Carl đi về phía nhà ăn.

    Hai người đi lên tầng năm, Lâm Viễn giống như trước hai mắt tỏa sáng vơ vét một đĩa lớn đồ ăn trở về, say sưa vùi đầu vào ăn.

    Carl nhìn Lâm Viễn đang chăm chú ăn trước mặt, nhịn không được hỏi.

    “Gần đây thân thể của cậu có khó chịu chỗ nào hay không?”

    Lâm Viễn đáp. “Không có a.”

    Carl tiếp tục hỏi. “Ngày hôm qua thật sự chỉ đau đầu thôi sao?”

    Lâm Viễn cười nói.

    “Ừ, đột nhiên rất đau đầu, có thể là do ngủ không được.” Lâm Viễn dừng một chút, hơi hơi nghi hoặc ngẩng đầu nhìn y, “Cậu sao lại đột nhiên hỏi chuyện này?”

    Carl trầm mặc một lát, mới nói.

    “Kỳ thật là cậu Fuente ngày hôm qua liên lạc với tôi, dặn tôi chú ý một chút đến tình trạng thân thể của cậu. Ông ấy nói thể chất của cậu tương đối đặc thù, có cho cậu một ít thuốc mang theo bên người, cậu có uống đúng hạn không?”

    “À.” Lâm Viễn sáng tỏ cười cười, “Giúp tôi chuyển lời đến bác sĩ Fuente, thuốc tôi vẫn uống đúng hạn, thân thể cũng rất tốt, không có vấn đề gì, không cần lo lắng.”

    Thấy Lâm Viễn tiếp tục vùi đầu ăn cơm, Carl cũng im lặng không tiếp tục hỏi nữa.

    Thật ra, y lúc trước tiếp cận Lâm Viễn, cũng là vì lời dặn dò của cậu Fuente.

    Fuente nghe nói y thi đỗ vào Học viện quân sự St. Romia, liền nói với y, tinh cầu Ryan cũng có một hài tử thi đỗ vào trường này, vừa vặn lại là người bạn cách vách, tên là Lâm Viễn, dặn Carl phải chiếu cố nhiều hơn.

    Carl mới đầu cũng chỉ mang theo suy nghĩ “kết bạn với người quen của cậu” để tiếp cận Lâm Viễn, chỉ là, thời gian càng lâu, y càng có cảm giác kỳ quái – tất cả các phương diện của Lâm Viễn đều rất xuất sắc, căn bản không hề giống một Beta xuất thân từ gia đình bình thường, mà ngược lại như là đời sau do Alpha cùng với Omega ưu tú nhất kết hợp sinh ra.

    Hơn nữa cậu rất chú ý đến Lâm Viễn, đặc biệt là thân thể của Lâm Viễn, cơ hồ nội dung của mỗi lần trò chuyện đều xoay quanh thân thể của cậu. Thân thể Lâm Viễn nhìn qua rất khỏe mạnh, bộ dáng không giống như là có bệnh nặng gì, vì sao cậu lại luôn hỏi y thân thể cậu ấy có vấn đề gì hay không? Không chỉ dặn dò mình giữ Lâm Viễn cách xa đám Alpha, còn nhắc mình kêu Lâm Viễn uống thuốc đúng hạn?

    Bệnh gì mà lại cần phải uống thuốc mỗi ngày? Cái này cũng quá kỳ quái đi?

    Càng kỳ lạ hơn, mỗi lần nhìn đến Lâm Viễn, Carl đều nhịn không được nhớ tới em trai của mình.

    Em trai của Carl là một Omega, đáng tiếc vào năm 13 tuổi bị đưa đến trường học ở thiên hà Cepheus học tập, đã bốn năm rồi còn chưa gặp lại, bất quá y đối với đặc điểm trên người em trai vẫn rất rõ ràng thấu đáo, vì dù sao cũng cùng nhau lớn lên từ nhỏ.

    Trên người Lâm Viễn có rất nhiều đặc điểm vô cùng giống với đứa em trai Omega của y, có đôi lúc đối mặt với Lâm Viễn, Carl thậm chí còn sinh ra ảo giác trước mặt là một Omega. Thân thể gầy gò, phần eo mềm dẻo, hai chân vừa dài vừa thẳng…. Tuy rằng thân thể thiếu niên ở tuổi này vẫn chưa phát triển hoàn toàn, thế nhưng hình thể của Lâm Viễn nhìn qua quả thực rất giống Omega.

    Nghĩ đến đây, Carl liền cười nói.

    “Lâm Viễn, kỳ thật bề ngoài của cậu rất giống em trai tôi. Bất quá, em tôi lại là Omega.”

    Lâm Viễn không phục ngẩng đầu lên.

    “Uy, cậu nói như vậy là đang khen tôi hay mắng tôi vậy? Cậu bảo tôi lớn lên giống Omega, ý là tôi quá yếu sao? Đi, cơm nước xong xuôi chúng ta đi luyện tập!”

    Carl: “……….”

    Trên mặt cậu không có bất cứ chỗ nào không thích hợp, ánh mắt cũng vô cùng thản nhiên, không giống như bộ dáng trong lòng có quỷ?

    Chẳng lẽ là ảo giác của mình?

    Lâm Viễn ăn xong, Carl cũng thu dọn đĩa, hai người cùng nhau rời khỏi nhà ăn.

    Tính tình Lâm Viễn vốn luôn nói sao làm vậy, nói luyện tập liền luyện tập, trên đường về ký túc xá, cậu trực tiếp đưa Carl đến một bãi đất trống không một bóng người, khiêu khích hướng y vẫy tay.

    “Đến a, lại dám nói tôi giống Omega, tôi sẽ cho cậu biết sự lợi hại của tôi!”

    Carl: “………”

    Bởi vì một câu so sánh dò xét, đột nhiên lại khơi mào ý chí chiến đấu của Lâm Viễn, thấy bộ dáng Lâm Viễn sức sống phát ra tứ phía, Carl cũng chỉ đành liều mình thuận theo cậu, bất đắc dĩ cười cười nói.

    “Được rồi, nào, đấu một chút.”

    Hai người cởi áo khoác quân trang nặng nề ra đặt ở một bên, bắt đầu nghiêm túc ra chiêu.

    Động tác của Lâm Viễn vô cùng linh hoạt, hai tay hai chân phối hợp rất nhuần nhuyễn, sức mạnh của nắm đấm cũng không nhỏ, Carl thiếu chút nữa đã bị một cước của cậu đá lên đầu gối, lập tức đề cao cảnh giác, mới đầu còn tưởng rằng Lâm Viễn chỉ là đang nói đùa, không nghĩ tới cậu hóa ra lại đánh thật, càng không tưởng tượng được là, trình độ của người này còn khá tốt!

    Hai người đánh cùng một chỗ, Carl thân là Alpha, tự nhiên thân cường thể tráng, lại đã từng học qua cách đấu thuật chính quy, nếu đổi lại là một Beta bình thường, căn bản sẽ không thể qua được mười chiêu của y. Thế nhưng cách đánh của Lâm Viễn lại khác, sử dụng sự nhanh nhẹn để chiến thắng, động tác dưới chân vô cùng linh hoạt, đôi tay cũng nhanh như chớp.

    Carl tuy rằng không thể nào chịu thiệt, nhưng một điểm tiện nghi cũng không chiếm được!

    Bản thân là một Alpha, vậy mà cư nhiên lại không khống chế được một Beta?

    Nghĩ đến đây, Carl rốt cuộc không hề lưu tình, lợi dụng ưu thế chiều cao và sức khỏe trực tiếp bắt lấy cổ tay Lâm Viễn….. Cánh tay Lâm Viễn bị vặn ra phía sau, chân phải lập tức đá ra, ngoài dự liệu lại đá vào khoảng không, Carl né tránh cú đá này, đồng thời quét mạnh chân, trực tiếp đẩy Lâm Viễn ngã xuống đất!

    Mắt thấy mặt Lâm Viễn sắp tiếp xúc với mặt đất, Carl lập tức đưa tay kéo cậu.

    Kết quả Lâm Viễn người này cư nhiên chưa từ bỏ ý định còn muốn đá Carl, chân phải đá không trúng, chân trái lập tức theo sau tung một cước đến, Carl có lòng hảo tâm muốn tiến đến đỡ Lâm Viễn, bị một cú đá này làm cho trở tay không kịp, trượt chân, trực tiếp ngã về phía trước nằm sấp lên người Lâm Viễn.

    “………” Lâm Viễn quỳ rạp trên mặt đất, bị Carl đè nặng, nhịn không được nhíu mày khó chịu.

    Còn chưa kịp mở miệng, lại đột nhiên cảm thấy trên người nhẹ bẫng —

    Caesar trực tiếp nhấc Carl lên từ phía sau, trong nháy mắt khi Carl nghi hoặc quay đầu lại, lưu loát quyết đoán vung một quyền tới.

    Phanh!

    Carl bị đánh ngã xuống đất!

    Caesar kéo Lâm Viễn đang đầy mặt khiếp sợ lên, trầm giọng hỏi. “Không việc gì chứ? Kẻ nào dám ức hiếp cậu?”

    Caesar siết chặt nắm tay, ánh mắt lạnh lùng quét về phía tên đầu sỏ mang tội danh “ức hiếp Lâm Viễn”, lại nhìn thấy Carl ánh mắt vô tội che quầng thâm trên mặt đứng lên.

    Caesar: “…….”

    Carl: “…….”

    Sau khi cứng ngắc trầm mặc thật lâu, lúc này Carl mới rất có phong độ mỉm cười một chút, nhìn Caesar nói.

    “Cậu có phải hiểu lầm cái gì hay không? Tôi không có ức hiếp Lâm Viễn.”

    Lâm Viễn trừng mắt liếc Caesar.

    “Cậu làm gì thế? Tôi là đang cùng Carl luyện tập! Cậu đột nhiên nhảy ra làm loạn cái gì?”

    Caesar: “……..”

    Lâm Viễn vòng qua Caesar, đi tới trước mặt Carl, nhìn quầng thâm trên mắt Carl, nhịn trong chốc lát, vẫn là nhịn không nổi nở nụ cười.

    “Khụ khụ, Caesar ra tay quá nặng…. Cậu…. có cần bôi thuốc hay không? Không việc gì chứ?”

    Carl mỉm cười xoa xoa mắt.

    “Không việc gì.”

    Caesar xấu hổ quay đầu nói.

    “Xin lỗi, tôi cứ tưởng cậu….”

    Carl nhún nhún vai.

    “Không sao, hiểu lầm thôi.” Nói xong liền nhặt quân phục đặt một bên lên, quay đầu hướng Lâm Viễn mỉm cười một chút, “Lâm Viễn, tôi đi về trước, sau này thân thể nếu có bất cứ khó chịu nào nhớ phải nói với tôi trước tiên, đây là lời cậu Fuente cố ý dặn dò.”

    Lâm Viễn lập tức gật đầu nói.

    “Biết rồi, yên tâm đi!”

    Sau khi Carl đi, Lâm Viễn mới nhìn về phía Caesar, nói.

    “Caesar, cậu sao lại ra tay nặng như vậy? May mắn đấy là Carl, nếu đổi lại là người hơi yếu một chút, một nắm đấm vừa nãy của cậu có thể đánh lệch cả mắt của người ta đó.”

    — Đấm một quầng thâm mắt coi như là còn nhẹ, nếu y thật sự ức hiếp cậu, tôi sẽ trực tiếp đánh cho y không dậy được thì thôi!

    — Coi như là luyện tập, y cũng không nên làm cậu ngã xuống đất, không biết nhường nhịn cậu chút sao?

    Caesar lạnh lùng liếc mắt nhìn bóng dáng Carl, quay đầu, thấy trên mặt Lâm Viễn đầy bụi đất, có một chỗ còn xước cả da, Caesar nhịn không được đau lòng nói.

    “Mặt cậu bị trầy….”

    Lâm Viễn cười cười, dùng mu bàn tay hai ba cái lau mặt sạch sẽ.

    “Không có việc gì, vết thương nhỏ mà thôi.”

    Thấy cậu ngoại trừ xước da một chút cũng không bị thương nặng gì, Caesar lúc này mới yên lòng, gương mặt bình tĩnh nói.

    “Lâm Viễn, cậu sau này nhớ cách Carl xa một chút.”

    Lâm Viễn: “…….”

    Làm cái gì a? Carl nói cách Caesar xa một chút, Caesar lại nói cách Carl xa một chút, hai tên này rốt cuộc là có bao nhiêu thù hận?

    Lâm Viễn cảm thấy buồn cười, nhìn về phía Caesar hỏi.

    “Cậu tìm tôi có việc sao?”

    Thần sắc Caesar lúc này mới dịu đi một chút.

    “Cậu quên sao, đã nói hôm nay sẽ dẫn cậu đi luyện tập cơ giáp.”

    Hai mắt Lâm Viễn sáng lên.

    “Đúng rồi, thiếu chút nữa đã quên chuyện này! Đi nhanh đi!”

    Lâm Viễn cầm lấy áo khoác quân trang vừa cởi ra ở bên cạnh, xoay người đi tới trung tâm cơ giáp, lại đột nhiên bị Caesar kéo lại.

    “Đừng đến trung tâm cơ giáp, chỗ đó quá nhiều người, chúng ta một mình đến phòng huấn luyện.”

    “Ừ!” Lâm Viễn đắm chìm trong sự vui sướng sắp được tự tay đụng vào cơ giáp, một chút cũng không phát hiện….

    Mình đang bị Caesar nắm tay dắt đi.

    Caesar nắm tay Lâm Viễn, đáy lòng thỏa mãn nghĩ, đây chính là cảm giác thích một người đi?

    Ngón tay thon dài của thiếu niên được nắm nhẹ nhàng trong lòng bàn tay mình, xúc cảm ấm áp xuyên thấu qua làn da, chậm rãi thấm vào đáy lòng.

    Nắm tay cậu, đi trên sân trường, tựa hồ như nhịp tim cũng đột nhiên trở nên nhanh hơn, Caesar chỉ hận đoạn đường này không thể dài ra mười mấy km, có thể chậm rãi bước đi, vĩnh viễn cũng không đi hết.

    Kết quả là không đến nửa phút đã đến….

    Trường học này vì sao lại nhỏ như vậy?

    ***

    Bạch Vũ thực buồn bực, vô cùng buồn bực.

    Chủ nhân cư nhiên lại bắt nó đường đường là một cơ giáp trí năng cấp S phải ngụy trang thành bộ dáng cơ giáp cấp C, để cho người khác luyện tập.

    ….. Luyện tập?

    Đừng đùa! Bắt nó ngụy trang thành cấp C cho người ta luyện tập căn bản, để những cơ giáp khác biết nhất định sẽ bị cười đến chết!

    Nhưng là chủ nhân lại uy hiếp nó, nói nếu nó không ngoan ngoãn biến hình thành cấp C, sẽ để cho Brian trực tiếp dỡ xuống vài cái hệ thống của nó, nhân tiện giáng cấp nó thành cấp C. Không sai, cơ giáp cấp S là cơ giáp duy nhất có thể biến hình, trên người cơ giáp sở hữu những khớp xương có thể tự động co duỗi thay đổi phương hướng.

    Bạch Vũ đành phải kìm nén xúc động muốn hộc máu tạm thời ngụy trang thành cơ giáp cấp C.

    Không chỉ giấu toàn bộ tuyến thần kinh trong khoang điều khiển đi, còn phải đổi đài điều khiển thành bộ dáng của cơ giáp phổ thông cấp C, thân thể thu nhỏ lại năm lần, yên lặng cúi đầu chờ trong một phòng trống ở trường học, ngẫm lại vẫn có cảm giác thực ngu ngốc!

    Căn phòng Bạch Vũ đang đứng là phòng huấn luyện cơ giáp, bất quá là phòng huấn luyện chuyên dụng cho tuyển thủ đi thi đấu, có thể để cho tuyển thủ một mình tập luyện, không gian vô cùng trống trải. Caesar vừa rồi sau khi kết thúc quân huấn liền tạm thời rời đi, chính là để báo danh tham gia vào cuộc thi đấu cơ giáp một tháng sau, thuận tiện thuê phòng huấn luyện bỏ trống này.

    Lâm Viễn vừa đi vào phòng huấn luyện, liền thấy một cơ giáp hình người cao mười mét đứng ở giữa.

    Cơ giáp kia toàn thân tuyết trắng, cơ giáp trắng thuần dưới ánh sáng chiếu xuống toát ra một tầng ánh kim sáng bóng nhàn nhạt, áo giáp bảo hộ dày nặng trên khoang điều khiển trước ngực giống như từng khối cơ bắp kiện mỹ, đường cong kim loại trên mặt được cắt gọt cẩn thận trông giống như một chiến sĩ anh tuấn!

    Tỉ lệ thân thể của nó vô cùng cân đối, cơ giáp cao mười mét không hề có chút cảm giác cồng kềnh, cấu tạo các khớp trên tứ chi cũng rất tinh tế, có thể tưởng tượng ra được, thời điểm nó hoạt động nhất định sẽ cực kỳ linh hoạt!

    Cơ giáp toàn thân màu trắng dưới ngọn đèn chiếu xuống thoạt nhìn phi thường xinh đẹp!

    Lâm Viễn ngửa đầu nhìn nó, nhịn không được tán thưởng nói.

    “Đây là cơ giáp của cậu sao? Thật xinh đẹp a!”

    Bạch Vũ: “………..”

    A? Là vương tử phi! Cậu ấy đang khen ta!

    Tâm tình buồn bực trở thành hư không, Bạch Vũ lập tức cao hứng lên, thực chân chó cúi người, chìa bàn tay to lớn đến trước mặt Lâm Viễn, giống như một thân sĩ mời người ta khiêu vũ trong vũ hội.

    Lâm Viễn sửng sốt một chút, đã thấy Caesar mỉm cười nói. “Đi lên đi, nó đang mời cậu vào khoang điều khiển.”

    “Ồ!” Vậy mà còn có kiểu cơ giáp mời điều khiển như vậy! Lâm Viễn hưng phấn cùng với Caesar đi lên lòng bàn tay nó, Bạch Vũ vững vàng đưa hai người vào trong khoang điều khiển của mình.

    Trong khoang điều khiển rộng lớn, trên đài điều khiển quen thuộc của cơ giáp cấp C, hai mươi sáu cái nút hình tròn in chữ cái và mười con số 0-9 sắp hàng chỉnh tề, mỗi một phím ấn đều mới tinh tới mức giống như chưa từng được chạm qua, cần gạt thăng bằng bên cạnh cũng bóng loáng như mới.

    Lâm Viễn nhịn không được vươn tay, nhẹ nhàng sờ sờ đài điều khiển sạch sẽ trước mặt, hiếu kỳ hỏi.

    “Đài cơ giáp này là mới sao? Nó tên gọi là gì?”

    Caesar nói. “Tên nó là Bạch Vũ.”

    Lâm Viễn cười cười.

    “Bạch Vũ? Nghĩa là lông vũ màu trắng sao? Thật dễ nghe, là cậu đặt tên cho nó?”

    Caesar gật gật đầu. “Ừ.”

    Cậu ấy khen ta! Cậu ấy lại khen ta! Không chỉ khen ta xinh đẹp, còn khen tên ta dễ nghe!

    Bạch Vũ vui vẻ tới mức muốn lăn lộn trên mặt đất, nhanh chóng quên béng đi mệnh lệnh “đợi lát nữa không được biến trí năng thành thực thể đi ra dọa cậu ấy” của vương tử điện hạ, biến trí năng của mình thành ảo ảnh tiểu vũ mao màu trắng nguyên sơ nhất, bay tới trước mặt Lâm Viễn, vặn vẹo thân thể nói. “Xin chào, ta gọi là Bạch Vũ!”

    Lâm Viễn thấy lông vũ màu trắng bay trước mặt, nhịn không được nở nụ cười, nói. “Xin chào, ta tên là Lâm Viễn.”

    Bạch Vũ trực tiếp bay tới đậu trên vai Lâm Viễn, hưng phấn mà nói.

    “Về sau ta liền cho ngươi mượn dùng, ở trong khoang điều khiển của ta ngươi muốn làm gì cũng được, không sao hết! Có chỗ nào không hiểu đều có thể hỏi ta!” Sau đó lại hạ thấp thanh âm, đến gần bên tai Lâm Viễn nói, “Đương nhiên, tất cả những chuyện thầm kín về chủ nhân, ngươi cũng có thể hỏi ta!”

    Lâm Viễn buồn cười nói. “Bí mật của chủ nhân ngươi, ngươi đều biết sao?”

    Bạch Vũ kiêu ngạo mà gật đầu. “Ta đã ở cùng hắn từ khi hắn còn rất nhỏ! Tất cả những chuyện về hắn ta đều biết cực kỳ rõ! Ảnh chụp hồi trước của hắn ở chỗ ta có tới mấy ngàn tấm, ngươi có muốn xem không?”

    Lâm Viễn hiếu kỳ nói. “Được a, lấy đến xem đi.”

    Bạch Vũ lập tức bắt đầu tra tìm tư liệu lưu trong trung tâm hình ảnh.

    “Đợi chút, ta phát mấy tấm ra cho ngươi xem. Ừm….. Đây là ảnh chụp lúc hắn ba tuổi, rất mập đi? Ngươi xem, hắn quả thực chẳng khác nào một quả cầu thịt! Này là ảnh chụp lúc hắn năm tuổi, bắt đầu đến trường học lớp một, vẫn rất mập, trước đây hắn thật sự ăn rất là nhiều a!”

    Caesar: “…………..”

    Caesar: Bạch Vũ, có phải ngươi chán sống rồi hay không?

    Bạch Vũ: Chủ nhân, ta rõ ràng là đang giúp ngươi lấy lòng cậu ấy a? Ngươi không phải thích cậu ấy sao? Để cậu ấy xem ảnh chụp trước đây của ngươi, cậu ấy sẽ cảm thấy ngươi hồi đó thực đáng yêu, ấn tượng đối với ngươi nhất định sẽ tăng lên!

    Caesar: ……..

    Xác định là tăng lên, mà không phải giảm đi sao?

    Caesar nhìn ảnh chụp mập mạp hồi nhỏ của mình, yên lặng quay đầu đi.

    Vì thế, từ sau khi Hobbit nghiêm túc chấp hành nhiệm vụ bán đứng chủ nhân, Bạch Vũ cũng bắt đầu ở trên con đường quang vinh “bán đứng chủ nhân” càng chạy càng xa, không thể quay đầu lại.

    Thuộc truyện: Quân Giáo Sinh – Điệp Chi Linh