Quân Giáo Sinh – Điệp Chi Linh – Chương 44

    Thuộc truyện: Quân Giáo Sinh – Điệp Chi Linh

    Chương 44: Chuyện cũ năm xưa

    Pháp luật đế quốc có quy định rõ ràng tất cả Omega lúc mới sinh ra đều phải đến hiệp hội để đăng ký, nghiêm túc tuân theo sự sắp xếp của hiệp hội. Quân đội cũng có lệnh cấm Omega nhập ngũ. Lúc biết mình là Omega, Lâm Viễn thậm chí đã nản lòng thoái chí, còn tưởng rằng mình không thể đi học nữa, sẽ bị Quân bộ khai trừ quân tịch, thậm chí bắt vào tù….

    Vì sao bệ hạ lại khai ân cho mình ở ngoài vòng pháp luật?

    Đối với ánh mắt nghi hoặc của Lâm Viễn, Trand nhịn không được mỉm cười.

    Thiếu niên trước mặt có một đôi mắt màu đen trong suốt, ánh mắt đen láy đó cực kỳ có linh khí, da thịt trắng nõn cùng mái tóc như mực kia cũng là những đặc thù được di truyền từ sinh phụ của cậu, chỉ là, cá tính lạc quan hoạt bát lại không hề giống phụ thân lạnh lùng của cậu chút nào.

    Nhìn thiếu niên này, đáy lòng luôn có một loại cảm giác thân thiết rất kỳ lạ.

    ***

    Rất nhiều năm về trước, lúc Trand vẫn còn là một vương tử, ông từng cùng Rawson, Lăng Vũ học ở học viện quân sự St. Romia hệ chỉ huy, Rawson và Lăng Vũ là học đệ mà Trand yêu thích nhất.

    Trước đây khi Lăng Vũ gặp chuyện không may, Trand mới làm quốc vương của đế quốc chưa đến năm năm, quyền lực trong tay cũng không vững chắc, hơn nữa lúc đó trong quân đội có quá nhiều người thấy Lăng Vũ không vừa mắt, lấy sức của một mình Trand căn bản không có biện pháp bảo vệ cậu.

    Tuy nói Trand là bệ hạ của đế quốc, nhưng mà, đế quốc cũng không phải do một mình ông định đoạt.

    Đế quốc Lacey sau hơn sáu trăm năm lập quốc, quyền hành vẫn nằm trong tay của những đại gia tộc, vị hoàng đế dựng nước năm đó là một đại tướng quân vô cùng cường hãn, cũng đặc biệt coi trọng đến tình chiến hữu, sau khi đế quốc được thành lập, các đại tướng quân từng cùng với hoàng đế đánh hạ quân phiến loạn đều được đề bạt làm quân đoàn trưởng của những quân đoàn lớn, có thể nói là quyền thế ngút trời.

    Đáng tiếc vị tổ tiên kia qua đời quá sớm, vương tử tiếp nhận ngôi vua là người có tính cách ôn hòa, lúc đó, đế quốc Ryan và liên bang Stellan nổ ra chiến tranh, bệ hạ mới lên ngôi không hề có chút uy tín nào ở Quân bộ, mấy đại tướng quân dưới quyền không phục nên bắt đầu phân chia binh quyền, sau này, Quân bộ thậm chí còn theo nghị viện chính phủ tách ra ngoài, trở thành một cơ quan độc lập.

    Cứ như vậy, thế lực hoàng tộc bắt đầu dần dần suy tàn.

    Hoàng đế trong tay không có binh quyền, thậm chí còn biến thành bù nhìn của Quân bộ.

    Tình hình như thế cứ kéo dài gần năm trăm năm, khi Trand tiếp nhận đế vị từ tay phụ vương, loạn trong giặc ngoài làm cho ông nửa bước cũng khó đi, chỉ là cân nhắc thế lực của các đại gia tộc cũng là một vấn đề khó khăn, huống chi còn phải đối mặt với quân địch từ liên bang ở biên quan đang không ngừng quấy rối.

    Cũng may năm đó Trand tuy tuổi còn trẻ, nhưng biết nhẫn nhịn. Sau khi trở thành quốc vương, ông mặt ngoài tính tình ôn hòa, không cùng Quân bộ trực tiếp giằng co, nhưng lại âm thầm gây dựng thế lực của bản thân.

    Rawson và Lăng Vũ, chính là hai vị tướng do chính Trand tự mình lựa chọn.

    Rawson thuộc dòng họ Bessemer đã sớm lụi tàn từ lâu, Lăng Vũ lại là Beta không có bối cảnh gì, Quân bộ lúc đó không hề để ý đến hai người này, thậm chí còn cảm thấy hai người nhất định sẽ không đạt được thành tựu gì. Một quân đoàn Vinh Quang phụ trách chi viện, chẳng qua chỉ là quân cờ phải tuân theo mệnh lệnh của Quân bộ, một quân đoàn Ám Dạ phụ trách chinh chiến, cả ngày ở tiền tuyến làm bia đỡ đạn, nhưng thật ra lại giúp họ tránh được không ít phiền phức.

    Mãi cho đến lúc Aston tiên sinh tự mình chế tạo hai đài cơ giáp cấp S!

    Hắc Long và Chu Tước là cơ giáp được tạo ra cùng một lúc, có thể phối hợp tinh thần với Hắc Long và Chu Tước đến mức hoàn hảo cũng chỉ có Rawson và Lăng Vũ! Sau khi có được hai cơ giáp này, thế lực của quân đoàn Vinh Quang và quân đoàn Ám Dạ càng lúc càng lớn, nhất là Chu Tước, một mạt tiên diễm hồng sắc ở tiền tuyến xung phong giết địch không gì ngăn cản được!

    Tin chiến thắng từ tiền tuyến liên tục truyền đến, thư đề nghị thăng cấp Lăng Vũ làm thượng tướng cũng ngày càng nhiều…

    Đáng sợ hơn là, hai quân đoàn này do một tay Rawson và Lăng Vũ gây dựng, các tướng lĩnh quan trọng trong quân đoàn đều đã theo họ nhiều năm, đối với tướng quân của mình tuyệt đối trung thành, bởi vậy hai quân đoàn này có được sức mạnh to lớn đến đáng sợ!

    Các cán bộ cấp cao của Quân bộ lúc này mới bắt đầu nhận thấy được nguy cơ.

    Bọn họ tìm mọi cách muốn giết chết Lăng Vũ, cố ý giao cho quân đoàn Ám Dạ những nhiệm vụ có độ khó cao, nhưng mà Lăng Vũ bằng tài năng chỉ huy xuất sắc, đã dẫn dắt quân đoàn Ám Dạ liên tiếp hoàn thành nhiệm vụ!

    Các cán bộ cấp cao của Quân bộ hận đến nghiến răng, nhưng hoàn toàn không tìm được lý do chính đáng để tiêu diệt quân đoàn Ám Dạ.

    Đúng lúc này, thuốc ức chế của Lăng Vũ đột nhiên mất hiệu lực, thân phận Omega bị phơi bày!

    Quân bộ rốt cục cũng chộp được cơ hội xử phạt Lăng Vũ!

    Trand vẫn nghi ngờ, liệu chuyện thuốc ức chế của Lăng Vũ bị mất tác dụng có phải là do người trong Quân bộ giở trò hay không, thậm chí có thể là do trong quân đoàn Ám Dạ có nội gián? Cậu ta tiêm thuốc ức chế nhiều năm như vậy, vẫn không có vấn đề gì, tại sao lúc ở chiến trường lại đột nhiên mất đi hiệu lực?

    Ngay cả chính mình cũng không biết Lăng Vũ là một Omega… Bí mật này sao lại có người khác biết?

    Trand muốn điều tra, lại không biết nên bắt đầu từ đâu, chuyện năm đó xảy ra quá đột ngột, biết được Lăng Vũ cư nhiên là Omega, ngay cả Trand cũng trở tay không kịp!

    Học đệ mình yêu thích nhất, thậm chí còn âm thầm muốn đề bạt cậu ta làm thượng tướng cấp bốn sao, cho Lăng Vũ trở thành phụ tá đắc lực của mình, cư nhiên lại giấu diếm thân phận Omega chọc giận Quân bộ! Nếu như Lăng Vũ sớm nói với mình cậu ta là Omega, ít ra mình có thể chuẩn bị tốt cách đối phó khi tình huống đột ngột xảy ra, bây giờ thì tốt rồi, Quân bộ rốt cục cũng nắm được nhược điểm của Lăng Vũ, tuyệt đối không có khả năng buông tha cậu ta dễ dàng như vậy!

    Lúc đó, mấy đại tướng quân trong quân bộ đều nhất trí rằng phải nghiêm khắc trừng phạt Lăng Vũ.

    Cũng may Rawson lưu lại đường lui, lúc đánh dấu cố ý làm Lăng Vũ mang thai… Trand lấy lí do “Người mang thai không nên ngồi tù” thuyết phục tòa án quân sự thả Lăng Vũ, đem án giam cầm chung thân thành giam lỏng chung thân.

    Ngay cả như vậy, Quân bộ vẫn không chịu buông tha Lăng Vũ…

    Bọn họ cư nhiên phái người ám sát Lăng Vũ, để trừ bỏ Lăng Vũ quả thực không từ thủ đoạn nào!

    Không ngờ, Lăng Vũ kiêu ngạo khi biết mình mang thai đã trực tiếp điều khiển Hắc Long rời khỏi thiên hà Cepheus, người được phái đi ám sát xông vào nhà của Rawson cũng vô ích! Càng không ngờ tới, ngày tiếp theo, hài cốt của cơ giáp Hắc Long, quần áo và vật dụng hàng ngày của Lăng Vũ được phát hiện giữa đống đổ nát của một tinh cầu, Lăng Vũ gặp phải bão cát vũ trụ mười mấy năm khó gặp, cùng đứa trẻ trong bụng bị chôn vùi trong đống hoang tàn ở tinh cầu đó….

    Mấy đại tướng quân trong Quân bộ lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

    Trên thực tế, thủ đoạn lúc trước Trand sử dụng, cũng giống như cách của Caesar khi lừa gạt những người ở bảo tàng để cứu Chu Tước!

    — Giả chết.

    Muốn bảo vệ Lăng Vũ an toàn tuyệt đối, chỉ có thể làm cậu ta “chết đi”.

    Chỉ cần Lăng Vũ còn sống, bọn họ nhất định sẽ tìm cơ hội, bắt lấy nhược điểm để kết tội hoặc là trực tiếp ám sát, diệt trừ Lăng Vũ là mong muốn chung mà mấy vị tướng quân nhất trí tán thành! Chỉ khi Lăng Vũ đã chết, bọn họ mới hoàn toàn thu tay lại!

    Năm đó khi Hắc Long chạy trốn, Sư Vương cùng nó đã sinh ra cảm ứng đặc biệt giữa những cơ giáp cấp S do Aston lão tiên sinh chế tạo! Trước khi đến Quân bộ, Trand đã dẫn đội hộ vệ hoàng gia ở bên ngoài thiên hà Cepheus cản Lăng Vũ lại, dùng tốc độ nhanh nhất sắp xếp cảnh tượng Hắc Long và Lăng Vũ cùng nhau táng sinh!

    Lúc đại đội của Quân bộ chạy đến, nhìn thấy đều là hài cốt của cơ giáp Hắc Long cùng những mảnh quần áo nhỏ của Lăng Vũ !

    Bởi vì Rawson đối với Lăng Vũ quá mức tình sâu ý nặng, lại là người thẳng thắn sẽ không biết diễn trò, Lăng Vũ còn hoài nghi không chỉ là quân đoàn Ám Dạ, mà trong quân đoàn Vinh Quang cũng có nội gián, hơn nữa trong lòng cậu đối với việc mình và Rawson có hài tử còn vô cùng mâu thuẫn, bởi vậy, Lăng Vũ cùng Trand đã thỏa thuận với nhau, chuyện này tạm thời phải giấu Rawson.

    Quả nhiên, một màn Rawson rơi lệ khi thấy đống hoang tàn kia, cùng với hành động lập bia mộ sau khi về nhà, rốt cục cũng làm mấy vị đại tướng trong Quân bộ hoàn toàn tin rằng chuyện “Lăng Vũ đã chết” là thật.

    Trand lợi dụng thời gian hơn mười năm, tìm mọi cách để đề bạt Rawson thăng lên làm nguyên soái.

    Cũng bởi vì người Rawson yêu nhất đã “chết”, tính tình Rawson dần trở nên lạnh lùng cao ngạo giống như cái xác không hồn, năm vị đại tướng cấp bốn sao của đế quốc có giao hảo, tự nhiên cũng có mâu thuẫn, năm vị tướng kia không ai phục ai, nên không có bất cứ thế lực nào phản đối Rawson lên làm nguyên soái, ngược lại còn được mọi người nhất trí bỏ phiếu thông qua.

    Rawson cứ như vậy trở thành nguyên soái.

    Cho dù ở địa vị nguyên soái cao cao tại thượng, nhưng nếu hắn muốn ra mệnh lệnh quan trọng gì, cũng vẫn phải thông qua năm vị đại tướng trong Quân bộ kia bỏ phiếu đồng ý, đây là truyền thống của Quân bộ đả kéo dài mấy trăm năm — những quyết định quan trọng của Quân bộ, phải do năm vị đại tướng bỏ phiếu đồng ý mới có thể thực thi.

    Trong Quân bộ, bệ hạ không hề có quyền hành, khiến cho vương tộc biến thành bù nhìn.

    Quân bộ lựa chọn nguyên soái, kỳ thực là gắn vào quân hàm nguyên soái mà không có thực quyền gì lớn, cũng chỉ là người phát ngôn của Quân bộ mà thôi.

    Quyền lực thực sự của Quân bộ đế quốc, từ trước đến nay đều được nắm giữ trong tay năm gia tộc lớn đã tồn tại mấy trăm năm — gia tộc Birch, gia tộc Warwick, gia tộc Stoke, gia tộc Orlando và gia tộc Sharman.

    Tình trạng này đã kéo dài hơn năm trăm năm.

    Là một bệ hạ không có quyền lực, Trand cũng không vội.

    — Bởi vì thời cơ ông chờ đợi, rất nhanh sẽ đến.

    ***

    Nhìn thiếu niên trước mặt rất giống Lăng Vũ, ánh mắt Trand càng trở nên ôn hòa hơn, mỉm cười hỏi: “Lâm Viễn, cháu có từng nghe nói đến quân đoàn Ám Dạ chưa?”

    Lâm Viễn không khỏi ngẩn người, quân đoàn Ám Dạ? Lúc trước ở trong khoang điều khiển cùng Chu Tước phối hợp tinh thần đã nghe qua cái tên này, hơn nữa thanh âm của người xuất hiện trong ký ức của Chu Tước kia vô cùng giống baba trong ký ức khi mình còn nhỏ.

    Chẳng lẽ sinh phụ của mình cùng quân đoàn Ám Dạ có quan hệ gì sao?

    Lâm Viễn thành thật đáp: “Cháu có nghe qua, từng tìm ở trên mạng, chỉ là không có thấy bất kỳ tư liệu hữu dụng nào…”

    Trand nói: “Đó là bởi vì, Quân bộ cố ý đem phong tỏa tất cả các tư liệu về quân đoàn Ám Dạ.”

    Lâm Viễn kinh ngạc mở to hai mắt, “Phong tỏa? Quân đoàn kia phạm phải sai lầm lớn gì sao ạ?”

    Trand lắc lắc đầu, “Quân đoàn Ám Dạ không chỉ không phạm sai lầm, trái lại còn từng lập được rất nhiều chiến công. Chỉ tiếc là, tướng quân Lăng Vũ của quân đoàn Ám Dạ, cậu ta là một Omega, sau khi thân phận của cậu ta bị phơi bày, liền bị Quân bộ trực tiếp khai trừ quân tịch, quân đoàn Ám Dạ cũng vì vậy mà bị cưỡng chế giải tán.”

    Lâm Viễn ngẩn người, không thể tin được hỏi:”Chỉ bởi vì ông ấy là một Omega, cho nên liền chối bỏ tất cả những gì ông ấy làm được sao?”

    Câu hỏi của thiếu niên làm đáy lòng Trand hơi hơi đau xót.

    Đúng vậy, chỉ bởi vì Lăng Vũ là một Omega, cho nên hết thảy chiến công mà cậu ta từng lập, ở trong mắt những đại tướng quân của Quân bộ liền trở thành một loại châm chọc — Alpha sao lại có thể nghe theo mệnh lệnh của Omega? Làm sao có thể để một Omega lãnh đạo? Làm sao có thể để một Omega cầm quân ở tiền tuyến xung phong giết địch?

    Đây quả thực là đang tát vào mặt tất cả Alpha.

    Đương nhiên lúc sự việc Lăng Vũ là Omega phơi bày, sắc mặt của các Alpha trong Quân bộ miễn bàn đến có bao nhiêu khó coi.

    Trand trầm mặc chốc lát, mới thấp giọng nói: “Lâm Viễn, nếu như đổi lại là cháu, cho cháu lựa chọn, cháu muốn làm một Omega bình thường kết hôn rồi sinh con, hay là muốn mạo hiểm tiêm thuốc ức chế để làm một quân nhân?”

    Lâm Viễn không chút do dự nói: “Cháu dĩ nhiên muốn làm một quân nhân rồi!”

    Dừng một chút, lại bổ sung: “Tuy làm như vậy rất mạo hiểm, nhưng mà, cả ngày bị giam trong nhà chỉ lo sinh con, cuộc sống như thế còn có ý nghĩa gì? So với sủng vật bị giam cầm có khác gì nhau?”

    Trand nhịn không được mỉm cười một chút, “Cho nên, ta cho phép cháu tiếp tục học trong trường. Cháu phải hảo hảo cố gắng, hi vọng trong tương lai cháu có thể trở thành tướng quân ưu tú giống như Lăng Vũ.”

    Không biết vì sao, khi bệ hạ nhắc tới vị tướng quân kia, Lâm Viễn lại có cảm giác đặc biệt đau lòng cho số phận ông ấy… Cùng là một Omega, cảnh ngộ của ông ấy thật sự rất bi thảm…

    Mình có thể trở thành một tướng quân dũng cảm và ưu tú giống ông ấy sao?

    Vì mục tiêu này, dù có phải tốn hết sức lực cũng rất đáng giá a!

    Lâm Viễn gắt gao siết chặt nắm tay, đứng lên hướng bệ hạ hành một quân lễ tiêu chuẩn, cảm kích nói: “Bệ hạ, cảm ơn sự tín nhiệm của ngài dành cho cháu! Cháu nhất định sẽ nỗ lực gấp bội!”

    Nhìn thiếu niên bộ dáng nghiêm trang, Trand rốt cục nở nụ cười.

    — Đứa bé này thực sự khiến người khác yêu thích, Caesar coi trọng nó, đúng là đã nhặt được bảo vật.

    Trand gật đầu, nói: “Tốt lắm, mong rằng có một ngày, ta có thể tự mình trao tặng quân hàm tướng quân cho cháu!”

    Lâm Viễn nhất thời thụ sủng nhược kinh.

    Bệ hạ tại sao lại tin tưởng mình như vậy? Tuy rằng không muốn khi trở thành tướng quân lại làm một tướng quân bất tài, Lâm Viễn cũng từng ước mơ trở thành một đại tướng quân được mọi người ủng hộ, nhưng Lâm Viễn đối với trình độ của mình rất rõ ràng, với khả năng của cậu bây giờ, có thể làm một tiểu binh cũng là rất tốt rồi…

    Có lẽ, bệ hạ nói như vậy cũng chỉ là để cổ vũ thôi?

    Dù sao cũng đều là mục tiêu, cứ lấy mục tiêu trở thành một tướng quân, như vậy sẽ càng có thêm tinh thần phấn đấu. Hơn nữa mình là một Omega, lên làm tướng quân thì cũng coi như đang đấu tranh cho những đồng bào Omega đi?

    Nghĩ như vậy, Lâm Viễn liền bình thường trở lại, hướng bệ hạ mỉm cười cảm kích.

    Vương hậu Anna nhìn nụ cười của cậu, nhịn không được ôn nhu nói: “Được rồi, lén lút gặp mặt, cuối cùng lại biến thành phòng thảo luận chính sự quân bộ. Các người nói xong về đề tài tướng quân rồi, có phải là nên nói một chút về trận thi đấu tiếp theo không?”

    Đối diện với ánh mắt mỉm cười của vương hậu Anna, Lâm Viễn có chút ngượng ngùng gãi đầu.

    Thanh âm của vương hậu Anna nghe vào tai dịu dàng như nước, bộ dáng lúc mỉm cười cũng đặc biệt thân thiết, làm một quốc mẫu, vương hậu Anna nhìn qua rất có tri thức, hiểu biết lễ nghĩa lại có khí chất. Omega như vậy mới là Omega hoàn mỹ nhất trong cảm nhận mọi người đi?

    Bản thân mình là loại người nhàm chán thì cùng sư phụ luyện tập, rảnh rỗi lại lên mạng chơi cơ giáp, thế nào lại là Omega?

    Lâm Viễn cảm thấy trước đây lúc mình ra đời nhất định đã lấy nhầm gen.

    Anna hỏi: “Lâm Viễn, cháu là một Omega, lại có thể đánh bại các Alpha, đại diện trường đến tham gia trận thi đấu toàn quốc này, cháu không cảm thấy kỳ lạ sao?”

    Nghe Anna nói như vậy, Lâm Viễn quả thực có chút nghi ngờ.

    Anna mỉm cười nói: “Thật ra là bởi vì, việc điều khiển cơ giáp trí năng cùng với thể lực không hề liên quan trực tiếp, mà chỉ có quan hệ với giá trị tinh thần. Nói cách khác, bất luận cháu là Alpha, Beta hay là Omega, thì khi điều khiển cơ giáp, chỉ cần phản ứng của cháu nhanh, là cháu có thể đạt được mục đích. Càng là cơ giáp cấp cao, ảnh hưởng của lực tinh thần đối với cơ giáp lại càng lớn.”

    Không giống như việc đánh tay đôi, ngoại hình và tính năng của cơ giáp đều giống nhau, tốc độ tay của người điều khiển và năng lực phản ứng mới quyết định tất cả, cho dù người lái cơ giáp chỉ là một Omega thân thể gầy yếu, chỉ cần năng lực phản ứng của ngón tay người đó nhanh, cũng hoàn toàn có thể đánh bại Alpha thân cao thể tráng.

    Nhất là cơ giáp cấp S, người điều khiển hoàn toàn dựa vào việc liên kết tinh thần với cơ giáp.

    Nhưng mà, bởi vì tất cả Omega trong đế quốc đều phải đến học ở trường chuyên dụng dành cho Omega, cho nên rất nhiều Omega chưa từng được điều khiển cơ giáp, bởi vậy bọn họ cũng không biết bí mật này… Bí mật có thể làm cho bọn họ mạnh mẽ hơn!

    Bí mật này là do sinh phụ của Brian – Berg phát hiện ra.

    Berg là em họ của bệ hạ Trand, trước khi ông được gả cho cha của Brian – Drew, vẫn vụng trộm nghiên cứu cơ giáp, sau khi gả đến gia tộc Birch, Aston tiên sinh đối với cách giải thích của ông về cơ giáp rất thưởng thức, trong quá trình nghiên cứu chế tạo cơ giáp, Berg phát hiện ảnh hưởng từ lực tinh thần của Omega đến cơ giáp, cư nhiên có thể đạt tới trình độ giống hệt như Alpha.

    Vì thế Berg tự lấy mình làm thí nghiệm, lại phát hiện ra ông không những có thể lái cơ giáp cấp A và cấp B thông thường, thậm chí còn khống chế thành công cả cơ giáp cấp S Linh Xà của chồng là tướng quân Drew!

    Là một trong mười đài cơ giáp cấp S của đế quốc, Linh Xà là cơ giáp cấp S có sự linh hoạt và năng lực đột kích mạnh mẽ nhất, nó làm bạn với Drew Birch đã nhiều năm, đối với chủ nhân vô cùng trung thành, vậy mà, Berg thân là Omega, cư nhiên lại có thể dùng gía trị tinh thần mạnh mẽ hoàn toàn chinh phục nó!

    Aston tiên sinh cười híp mắt, tướng quân Drew lại trực tiếp sợ ngây người…

    Bí mật này một khi bị người khác biết, tuyệt đối sẽ làm dao động căn cơ đã mấy trăm năm nay của đế quốc. Cho nên, Berg cũng chỉ đem bí mật này len lút nói với bệ hạ và vương hậu.

    Lâm Viễn từ miệng vương hậu biết được việc này, cũng không khỏi cảm thấy khiếp sợ.

    Cậu chưa từng tiếp xúc với cơ giáp cao cấp hơn, chỉ biết trình độ điều khiển cơ giáp cấp C có liên quan đến tố chất cá nhân của người điều khiển, lại không nghĩ rằng, yếu tố quan trọng ảnh hưởng đấn cơ giáp căn bản không phải là thể lực, mà là tinh thần.

    Những lời Vương hậu Anna vừa nói giống như đã mở ra trước mắt Lâm Viễn cánh cửa tới một thế giới mới.

    Thể năng không bằng Alpha thì sao? Mình là Omega thì thế nào? Omega cũng có thể nỗ lực làm những gì mình thích, trải qua cuộc sống mà mình mong muốn!

    Nhìn bộ dáng thiếu niên trước mặt kinh ngạc mà hưng phấn, Anna nói tiếp: “Cho nên, Lâm Viễn, cháu căn bản không cần lo lắng, tiếp tục cùng Caesar chăm chỉ luyện tập cho lần thi đấu này, toàn lực đối phó đi.”

    Lâm Viễn lập tức đáp: “Vâng! Vương hậu, cháu sẽ dốc toàn lực để phối hợp với mọi người!”

    Vương hậu Anna mỉm cười gật đầu, “Ta sẽ ở trong vương cung này, chờ đợi tin tức các cháu lấy được chức vô địch.”

    ***

    Thẳng đến khi cùng Caesar rời cung điện, Lâm Viễn vẫn còn bị vây trong trạng thái cực độ khiếp sợ.

    Tính tình của bệ hạ và vương hậu tại sao đều tốt như vậy? Hoàn toàn không có một chút kiêu ngạo, ánh mắt vô cùng ôn hòa, lúc nói chuyện cũng vô cùng bình dị gần gũi, nhất là vương hậu, thanh âm thật quá ôn nhu, so với mẹ mình còn ôn nhu hơn.

    Thấy trên mặt Lâm Viễn không còn biểu tình uể oải như tối hôm qua, lòng Caesar rốt cục cũng thở phào nhẹ nhõm.

    Xem ra phụ vương và mẫu hậu đều thích Lâm Viễn, bọn họ đối với Lâm Viễn cư nhiên lại ôn hòa như vậy, Caesar cũng hoàn toàn không có dự đoán được.

    Sau khi trở lại cung điện của mình, đóng cửa phòng lại, Caesar mới đột nhiên nhìn về phía Lâm Viễn, nhẹ giọng hỏi: “Tiễu Viễn, cậu bây giờ vẫn để ý chuyện mình là Omega sao?”

    Lâm Viễn gãi đầu, nói: “Không thể nào không ngại đi? Tôi đã làm Beta mười tám năm, đột nhiên biến thành Omega, kỳ thực tôi rất không cam lòng…”

    Đúng vậy, vốn là Beta, một buổi sáng lại đột nhiên biết được mình thực ra là Omega, niềm tin trong suốt mười tám năm đột nhiên sụp đổ, nếu đổi lại là người khác có thể đã sớm không chịu nổi rồi.

    May mà tính cách Lâm Viễn vô cùng kiên cường, tối hôm qua ôm Caesar khóc một hồi, sau đó liền nhanh chóng khôi phục lại tinh thần.

    Lâm Viễn bất đắc dĩ nở nụ cười: “Dù sao đã như vậy rồi, ngoại trừ tiếp nhận, còn có thể làm gì nữa đâu?”

    Caesar nhìn thấy biểu tình bất đắc dĩ của cậu, nhịn không được nhẹ nhàng đưa tay ôm bờ vai cậu, ôn nhu nói: “Không sao đâu, mặc kệ cậu có phải là Omega hay không, cậu vẫn là Lâm Viễn như trước kia, không phải sao?”

    Lâm Viễn dùng sức gật đầu: “Đúng, tôi vẫn là Lâm Viễn, ngoại trừ là Omega ra tất cả những cái khác đều không thay đổi!”

    Hai người nhìn nhau mỉm cười.

    Lâm Viễn gãi đầu, nói tiếp: “Vốn cho rằng, tôi là Omega sẽ không có khả năng đi học tiếp, còn có thể bị Quân bộ xử phạt…. Không nghĩ tới, Caesar cậu hóa ra lại là vương tử, còn thuyết phục bệ hạ giúp đỡ tôi… Tôi cư nhiên lại có thể tiếp tục đến trường.”

    Lâm Viễn ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn Caesar nói: “Caesar, cám ơn cậu, thực sự…. Nếu không có lời nói của cậu, tôi cũng không biết nên làm gì bây giờ… Cám ơn cậu đả giúp tôi…”

    Nhìn vẻ mặt và ánh mắt đầy cảm kích của người này, Caesar nhịn không được hỏi: “Thực sự muốn cảm tạ tôi sao?”

    Lâm Viễn thành khẩn gật đầu, “Đương nhiên, lần này cậu đã cứu tôi. Nếu không có cậu, tôi không chừng đã ngồi tù rồi.”

    Caesar mỉm cười nói: “Vậy cậu trước tiên nợ tôi một phần ân huệ, sau đó có cơ hội rồi trả tôi.”

    Lâm Viễn lập tức dứt khoát nói: “Được!”

    Hoàn toàn không nhận thấy Caesar đã len lén dụ mình chạy vào một cái bẫy. (anh gian thấy mồ =))))

    Đối diện với ánh mắt mỉm cười của Caesar, trong lòng Lâm Viễn còn đang suy nghĩ… Caesar thật là một người tốt, có một bằng hữu nghĩa khí như vậy, mình thực sự quá may mắn.

    ***

    Sau khi Caesar và Lâm Viễn rời khỏi, Trand mới thu hồi dáng vẻ tươi cười.

    Anna ôn nhu hỏi: “Nếu Lâm Viễn đã xuất hiện, chúng ta có nên nói toàn bộ chân tướng cho Rawson không?”

    Trand trầm mặc chốc lát mới nói: “Lăng Vũ không muốn để cho Rawson biết đến sự tồn tại của đứa trẻ này, tính cách của cậu ta em cũng biết rõ rồi, đến bây giờ còn để ý chuyện Rawson năm đó cưỡng ép đánh dấu cậu ta. Hơn nữa, hôm nay còn chưa phải là thời điểm thích hợp để ngả bài, Quân bộ vẫn liên tục chú ý đến hành động của Rawson, nếu như Rawson và Tiểu Viễn nhận nhau, việc Lăng Vũ giả chết sẽ bị phơi bày, trái lại sẽ thất bại trong gang tấc.”

    Nói đến đây, ánh mắt Trand không khỏi trở nên thâm trầm hơn.

    Là người phải tiếp nhận cục diện rối rắm của bậc cha chú lưu lại, bị biến thành một bệ hạ hoàng tộc không có quyền lực trong Quân bộ, ông bắt buộc phải nhẫn thứ mà người thường không thể nhẫn. Cái gọi là tính tình ôn hòa, cũng là do nhiều năm như vậy luyện thành.

    Anna khẽ thở dài, có chút không đành lòng nói: “Rawson mấy năm nay coi như đã nhận hết những dằn vặt tra tấn, Lăng Vũ làm như vậy, với cậu ta mà nói thực quá mức tàn nhẫn…”

    Trand thấp giọng nói: “Không vội, có sự tồn tại của đứa bé Lâm Viễn này, một ngày nào đó mâu thuẫn giữa hai người chắc chắn sẽ được hóa giải.”

    Anna gật đầu, “Mong là như vậy.”

    Trand nói: “Được rồi, ba ngày sau là tiệc mừng thọ hai trăm tuổi của Aston tiên sinh, lễ vật đã chuẩn bị xong chưa?”

    Anna nói: “Yên tâm, đã chuẩn bị ổn thỏa rồi.”

    ***

    Cùng lúc đó, tại nhà của Rawson.

    Sau khi từ phòng thảo luận chính sự của Quân bộ trở về, Rawson liền mơ thấy một giấc mơ thật dài, ông mơ thấy mình lại trở về những năm còn học trong trường quân đội, trước đêm tốt nghiệp, mấy người bạn cùng phòng chuồn ra ngoài uống rượu, Lăng Vũ hiếm khi uống say, được Rawson cõng về ký túc xá.

    Sau khi đem Lăng Vũ về đến phòng ngủ, Rawson ngồi bên giường cậu, nhìn khuôn mặt thiếu niên uống say có chút đỏ lên ngủ trên giường, rốt cuộc nhịn không được động tâm, vụng trộm hôn xuống…

    Buổi sáng ngày hôm sau, bốn người xá hữu đã ở cùng nhau suốt ba năm xách hành lý của mình rời đi, là một Beta không có bất cứ bối cảnh gì, Lăng Vũ bị Quân bộ phân đến làm quân dự bị ở tiền tuyến của quân đoàn Ám Dạ.

    Rawson nhìn bóng dáng cậu xoay người rời đi, rốt cuộc nhịn không được mở miệng gọi cậu: “Lăng Vũ.”

    Lăng Vũ nghi hoặc quay đầu: “Sao?”

    Rawson nhìn đối phương thật sâu, sau một lúc lâu, hắn miệng lưỡi vụng về lại chỉ nói ra một từ: “…Bảo trọng.”

    Lăng Vũ thản nhiên nói: “Cậu cũng vậy.”

    Cảnh trong mơ sau đó, lại trở về thời điểm mình đem Lăng Vũ từ trong ngục giam ra ngày ấy.

    Hắn mơ thấy Lăng Vũ mang thai, mình vẫn luôn ở bên chăm sóc cậu, không lâu sau đó, Lăng Vũ liền sinh ra hài tử, biểu tình Lăng Vũ khi ôm hài tử trong tay đặc biệt ôn nhu, mình ngồi ở bên giường, vươn tay ôm chặt bờ vai của cậu….

    Lăng Vũ nhẹ giọng hỏi: “Đặt cho con một cái tên đi? Gọi là… thế nào?”

    Rawson nghe thấy giọng mình ôn nhu nói: “Em thích là tốt rồi.”

    Rawson ở trong mộng cảnh, giống như một người ngoài cuộc, đứng ở một bên, nhìn hình ảnh một nhà ba người bên nhau vô cùng ấm áp, sống mũi chua xót cơ hồ muốn chảy nước mắt.

    Hắn run rẩy vươn tay, muốn chạm vào mặt của tiểu hài tử kia, thế nhưng, tất cả mọi thứ trong mộng cảnh đều trở nên rất mơ hồ, hắn không nghe rõ tên của hài tử kia, thấy không rõ bộ dạng của hài tử kia, trong nháy mắt vươn tay, hết thảy những điều tốt đẹp lại đột nhiên tan biến…

    Tỉnh mộng.

    Rawson cau mày đứng dậy xuống giường, đi tới vườn hoa sau khu nhà.

    Lúc này chính là đêm khuya, đêm lạnh như nước, ánh trăng màu bạc giống như một tầng lụa mỏng phủ xuống mặt đất, giữa màn đêm, sâu trong vườn hoa là một tấm bia mộ lạnh lẽo có khắc một loạt chữ do chính mình viết: Thiếu tướng quân đoàn Ám Dạ của đế quốc, Lăng Vũ chi mộ.

    Hai bên bia mộ trồng đầy các loại hoa.

    Mùa đông vừa đi qua, những cây hoa giống như sau một đêm đột nhiên thức tỉnh, vây quanh mộ bia nở ra một màu hồng tía rực rỡ.

    Loài hoa này gọi là hoa anh thảo.

    Trong thần thoại Hy Lạp ở địa cầu cổ xưa có một thanh niên tên là Balan, hắn có một vị hôn thê rất xinh đẹp, bọn họ mỗi ngày đều ngóng trông đến ngày kết hôn, nhưng sau này, vị hôn thê của hắn lại bị bệnh qua đời, người thanh niên ấy vì bi thương quá độ mà cũng ra đi, thần linh thương xót hắn, biến hắn thành một loài hoa, gieo hắn quanh mộ bia của người yêu, để hắn có thể vĩnh viễn bầu bạn với người yêu.

    Mùa xuân hằng năm, loài hoa này sẽ nở rộ, một năm rồi lại một năm, hoa nở hoa tàn, đến sau này, loài hoa ấy thậm chí còn đua nhau khoe sắc phủ kín khắp núi đồi, tạo thành một quang cảnh rất mỹ lệ.

    Đây là nguồn gốc của hoa anh thảo.

    Ý nghĩa biểu trưng của loài hoa này là: Trừ ngươi ra, ta không hề yêu ai khác.

    — trừ em ra, tôi không hề yêu ai khác.

    — tôi cả đời này, cũng chỉ yêu một mình em, Lăng Vũ.

    Nhớ tới giấc mông vừa rồi, đáy lòng Rawson lại dâng lên một trận đau đớn.

    Nếu Lăng Vũ cùng đứa trẻ kia còn sống, thì tốt biết bao?

    =========================

    Thuộc truyện: Quân Giáo Sinh – Điệp Chi Linh