Quân Giáo Sinh – Điệp Chi Linh – Chương 58

    Thuộc truyện: Quân Giáo Sinh – Điệp Chi Linh

    Chương 58: Sắc Vi màu trắng

    Quân đoàn Sắc Vi – một trong sáu quân đoàn lớn của đế quốc, nằm dưới thế lực của gia tộc Sarman, dấu hiệu trên quân hạm là một đóa hoa Sắc Vi màu trắng nở rộ, toàn bộ quân phục của quân đoàn cũng thống nhất là màu thuần trắng. Sắc Vi nhìn qua mĩ lệ, kỳ thực tràn ngập nguy hiểm, đây là hàm ý của tổ tiên gia tộc Sarman khi đặt tên cho quân đoàn.

    Lâm Viễn trước đây lúc ghi danh vào trường quân đội từng đặc biệt dành thời gian ôn tập qua lịch sử quang vinh của các quân đoàn lớn ở đế quốc, là một học viên trường quân đội, cậu đương nhiên biết đến đại danh của tướng quân Udyr Sarman.

    — Một trong số những người nắm quyền ở Quân bộ, vị thượng tướng trên vai có bốn ngôi sao, quân đoàn trưởng đương nhiệm của quân đoàn Sắc Vi.

    Nghe nói y là một nam nhân rất có phong độ thân sĩ, dung mạo anh tuấn, sở hữu mái tóc dài màu bạch kim cùng đôi đồng tử màu xanh da trời.

    Udyr tuy là tướng lĩnh của Quân bộ, nhưng tác phong sinh hoạt lại cực kỳ hữu tình, nghiên cứu đối với các loại hoa cỏ có thể so được với các chuyên gia thực vật học, hơn nữa y nhiều năm rồi chưa từng lấy vợ, được diễn đàn bát quái nào đó bình chọn là người đàn ông độc thân hoàng kim của đế quốc.

    Mà khiến người ta hoang mang hơn là, hiệp hội Omega gần đây từng nhiều lần đưa tới những Omega huyết thống tinh thuần, với đủ loại tính cách khác nhau cho tướng quân Udyr, nhưng tất cả đều bị y lấy lý do “không thích” mà cự tuyệt, thậm chí còn có lời đồn nói y là một “người theo chủ nghĩa độc thân”.

    Về Udyr tướng quân, Lâm Viễn cũng chỉ biết có những điều này.

    Vị đại tướng quân này đột nhiên phái người đến tìm cậu, Lâm Viễn cảm thấy vô cùng khiếp sợ, đồng thời lại có chút thụ sủng nhược kinh.

    Người nam nhân trước mặt hiển nhiên là sĩ quan trong quân đoàn Sắc Vi, mặc một thân quân trang thuần trắng, cổ tay áo có dấu hiệu Sắc Vi lịch sự tao nhã, hai ngôi sao năm cánh màu bạc trên vai đại biểu cho quân hàm trung tá. Giờ phút này, vị sĩ quan xa lạ này đang nghiêm túc nhìn mình.

    Lâm Viễn giật mình, lập tức cung kính nói. “Trưởng quan, cho phép tôi đi vào thay quần áo đã.”

    Nam nhân gật gật đầu, nói. “Tôi chờ cậu ở cửa.”

    Mặc kệ là xuất phát từ lý do gì, Udyr tướng quân đã có việc tìm cậu, thân là một quân nhân, cần phải phục tùng mệnh lệnh của thượng cấp.

    Đáy lòng Lâm Viễn mặc dù có chút bất an, nhưng vẫn xoay người đi vào phòng, thay bộ quân trang màu lam sạch sẽ chỉnh tề, soi gương sửa sang lại bộ dáng của mình cho tốt.

    Thời điểm đi ra từ toilet, phát hiện Caesar cư nhiên cũng nhanh chóng thay xong quần áo, Lâm Viễn nghi hoặc hỏi. “Caesar?”

    Caesar nhìn Lâm Viễn, ánh mắt kiên định nói. “Tôi đi với cậu.”

    Lúc trước hắn tham gia thọ yến của Aston lão tiên sinh, Lâm Viễn biến mất hơn mười tiếng mới phát hiện, bị nguyên soái hung hăng phê bình một trận, lần này nếu như hắn để Lâm Viễn một mình đi gặp Udyr tướng quân, bị nguyên soái biết nói không chừng sẽ trực tiếp lột da hắn.

    Huống hồ, Caesar cũng không yên tâm cho Lâm Viễn một mình đi gặp Udyr.

    Vạn nhất để cái tên nam nhân tính cách kỳ quái kia phát hiện Lâm Viễn là Omega, nói không chừng sẽ xảy ra chuyện.

    Caesar chầm chầm đi tới phía sau Lâm Viễn, cẩn thận kiểm tra một chút dấu hiệu sau gáy của cậu.

    Lâm Viễn vừa dán một miếng cao sinh vật trong suốt lên chỗ đó, che đậy toàn bộ ấn ký, nhưng dù sao cũng là tự mình dán, băng dính có chút lệch, Caesar liền lấy ngón tay nhẹ nhàng vuốt băng dính trong suốt cho phẳng.

    Đầu ngón tay ấm áp lướt qua sau gáy, Lâm Viễn lập tức rụt rụt cổ, nói. “Đừng chạm chỗ đó, rất ngứa….”

    Kỳ thật cũng không phải ngứa, một khắc bị đầu ngón tay Caesar chạm vào dấu hiệu kia, toàn thân giống như là bị điện giật, sau lưng bốc lên một trận run rẩy xa lạ, thân thể lại nóng lên một hồi. Đáy lòng Lâm Viễn nhịn không được nghĩ – Omega thật sự là phiền toái, chỉ chạm một chút dấu hiệu sau gáy là toàn thân liền nhũn ra, chỉ bởi vì cái dấu hiệu này, cậu vĩnh viễn cũng không thể biến thành Beta.

    Bất quá cậu cũng không thể nào trách cứ Caesar vì chuyện đó, chung quy lúc ấy tình huống khẩn cấp, Caesar đánh dấu mình cũng chỉ là do bất đắc dĩ.

    — Caesar vẫn là rất có nghĩa khí.

    Caesar hoàn toàn không biết, bản thân mình ở trong lòng Lâm Viễn đã từ “Bạn cùng ký túc xá không tệ” thăng cấp thành “bạn tốt có nghĩa khí”.

    Giúp Lâm Viễn điều chỉnh lại vị trí băng dính một chút, cao sinh vật rất nhanh liền biến đổi thành màu sắc giống với làn da xung quanh, cho đến khi dấu vết bị che lại hoàn toàn, Caesar lúc này mới thu tay lại, thấp giọng nói. “Udyr tướng quân chỉ gọi một mình cậu, tôi đi cùng trái lại sẽ khiến ông ấy hoài nghi, đợi lát nữa tôi sẽ chờ cậu ở gần đó.” Caesar đưa cho Lâm Viễn một cái máy truyền tin mini, “Cái này có liên thông với đầu mối trí năng của Bạch Vũ, một khi có chuyện gì, cậu lập tức ấn nó, tôi và Bạch Vũ sẽ xông vào cứu cậu.”

    Bạch Vũ hưng phấn nói. “Lâm Viễn mau cầm đi! Ta cùng chủ nhân sẽ ở bên ngoài tùy thời đợi mệnh, thời thời khắc khắc chuẩn bị cứu các ngươi!”

    Lâm Viễn nghi hoặc hỏi. “….. Chúng ta?”

    Bạch Vũ nói. “Ngươi cùng với Chu Tước tiền bối a!”

    Chu Tước làm bộ không có nghe thấy. (=)))

    Lâm Viễn nhịn không được nở nụ cười, sờ sờ công tắc không gian màu đỏ sậm trên vòng cổ trước ngực.

    Cậu cảm thấy Caesar có chút quá khẩn trương, vị Udyr tướng quân kia nếu đã quang minh chính đại phái người đến tìm cậu, hẳn là không có ác ý gì đi? Mình chỉ là một học viên trường quân đội, cũng chưa từng đắc tội với ông ta, phỏng chừng là ông ta thật sự có vấn đề gì đó muốn hỏi?

    Bất quá, sự quan tâm của Caesar và Bạch Vũ vẫn khiến Lâm Viễn cảm thấy ấm áp trong lòng, nhận lấy máy truyền tin từ trong tay hắn cẩn thận bỏ vào túi, Lâm Viễn ngẩng đầu nhìn Caesar, nghiêm túc nói. “Yên tâm đi, tôi sẽ cẩn thận.”

    Caesar gật gật đầu, ánh mắt ôn nhu nhìn Lâm Viễn. “Đi thôi, tôi và Bạch Vũ sẽ âm thầm đi theo phía sau các cậu.”

    ***

    Vị sĩ quan kia chờ ở trước cửa khách sạn, thấy Lâm Viễn đi ra, liền làm tư thế mời.

    Lâm Viễn lễ phép nở nụ cười với y, cùng y đi vào xe.

    Điều khiến Lâm Viễn nghi hoặc là, trên chiếc xe tới đón không có huy hiệu của Quân bộ, trái lại là một chiếc xe tư gia còn rất mới, xe cũng không đi về phía tổng bộ quân khu, mà là chạy tới một phương hướng khác cách khá xa trung tâm thành phố.

    ….. Đây là muốn đi chỗ nào?

    Theo cự ly của xe cách thành phố ngày càng xa, nghi hoặc dưới đáy lòng Lâm Viễn cũng càng ngày càng lớn.

    Hai mươi phút sau, xe rốt cuộc cũng dừng lại ở cửa một ngôi biệt thự tư nhân.

    Tạo hình của căn biệt thự này vô cùng độc đáo, rõ ràng đã được thiết kế rất tỉ mỉ, bên ngoài biệt thự được sơn màu trắng tinh, bên trong biệt thự cao ba tầng là rất nhiều ánh đèn vàng, giữa đêm khuya mang lại cho người ta một loại cảm giác ấm áp thuộc về gia đình.

    Kỳ quái là, hai bên đường đi tới biệt thự, được làm thành từng mảng vườn hoa, trồng đủ loại hoa cỏ quý hiếm, thậm chí còn có rất nhiều loài mà Lâm Viễn chưa từng nhìn thấy. Tiết trời đầu xuân, các loại hoa cỏ đua nhau khoe sắc, muôn màu muôn vẻ, đến cả không khí tựa hồ cũng truyền tới hương hoa.

    Đã sớm nghe nói Udyr tướng quân thích nghiên cứu các loại thực vật, trong nhà trồng đủ loại hoa, nhưng hôm nay, thật sự được mời đến nhà riêng của Udyr, Lâm Viễn vẫn không khỏi có chút kinh ngạc. Theo lý thuyết, Udyr tướng quân nói muốn gặp cậu, hẳn là phải nói chuyện trong văn phòng ở Quân bộ mới đúng, tại sao lại mang một học viên mời đến trong nhà? Loại hành động này tựa hồ có chút không hợp với lẽ thường….

    Bất quá, vị tướng quân kia chưa từng làm việc gì theo lẽ thường, Lâm Viễn cũng đoán không ra tâm tư của ông ta, đành phải bảo trì bình tĩnh ở mặt ngoài.

    Phó quan dừng xe huyền phù ở cửa biệt thự, mở cửa để Lâm Viễn đi vào.

    Lâm Viễn vừa vào cửa, lại một lần nữa bị chấn động –

    Không gian trong biệt thự được bố trí vô cùng hoa mỹ, đèn treo pha lê trên nóc nhà, thảm trắng tinh dưới đất, dụng cụ màu ngà được điêu khắc hoa văn tinh xảo, mỗi một nơi, mỗi một chi tiết đều cho thấy phẩm vị của chủ nhân nơi đây không hề tầm thường chút nào. Rất nhiều bích họa trên vách tường đều là tác phẩm nổi tiếng quý giá, tùy tiện mang bán đấu giá một bộ đoán chừng cũng sẽ bán được với giá kinh người. Xuyên qua cửa sổ sát đất trong phòng khách, vừa vặn có thể đem bồn hoa dưới lầu nhìn không sót chút gì, lúc này, cửa sổ mở ra, rèm cửa theo gió nhẹ phất lên, mùi hoa bên ngoài toàn bộ đều bay vào trong phòng, hương thơm nhàn nhạt thấm vào tận ruột gan.

    Chủ nhân nơi này rõ ràng rất biết hưởng thụ cuộc sống, bày trí bên trong gian phòng khắp nơi đều tràn ngập mỹ cảm nghệ thuật. Nếu không phải đã sớm biết người mởi mình đến là tướng quân Udyr Sarman, Lâm Viễn thật sự rất khó tin nổi, ngôi biệt thự được bố trí như vậy, cư nhiên lại là chỗ ở của một tướng lãnh Quân bộ, đây rõ ràng là giống như nhà của một nghệ thuật gia được tỉ mỉ thiết kế hơn.

    Lâm Viễn cùng vị sĩ quan kia đi vào bên trong phòng khách, liền thấy một nam nhân đang ngồi trên sô pha uống cà phê, sĩ quan bên cạnh nhìn thấy y, lập tức cũng kính nói. “Tướng quân, Lâm Viễn đến.”

    Nam nhân buông cà phê, ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Viễn. “Cậu chính là Lâm Viễn?”

    Lâm Viễn ngẩn người, người trước mặt mặc một thân thường phục màu trắng, biểu tình thoải mái tựa vào sô pha, toàn thân lộ ra một cỗ biếng nhác khêu gợi. Dung mạo của y so với trong tưởng tượng còn tuấn mỹ hơn, sống mũi cao thẳng giống như được điêu khắc tỉ mỉ, mái tóc dài màu bạch kim được tùy tiện buộc lên, đôi mắt thâm thúy mang màu lam trong veo tựa như bầu trời.

    Ánh mắt như vậy….

    Tại sao lại đột nhiên có cảm giác rất quen thuộc?

    Lâm Viễn chống lại đôi mắt của y, phục hồi tinh thần, lập tức hướng y hành một quân lễ. “Tướng quân.”

    Thiếu niên trước mặt mặc một thân quân trang chỉnh tề, bộ dáng nghiêm túc chính trực giống như một vị quan nhỏ, Udyr nhịn không được giương lên khóe miệng, chỉ chỉ sô pha đối diện. “Ngồi đi, ta nếu đã mời cậu đến nhà, tất nhiên sẽ không dùng thân phận cấp trên ra lệnh cho cậu làm việc, chẳng qua là muốn tùy tiện tán gẫu với cậu một chút.”

    Tùy tiện tán gẫu? Một tướng quân mời học viên đến nhà tùy tiện tán gẫu? Nghĩ thế nào cũng không thích hợp đi?

    Đáy lòng Lâm Viễn vô cùng nghi hoặc, lại vẫn lễ phép ngồi xuống, mỉm cười nói. “Tướng quân, ngài có chuyện muốn hỏi tôi?”

    Udyr trầm mặc nhìn Lâm Viễn.

    Thiếu niên tóc đen mắt đen ngồi trước mặt, trong mắt tràn đầy nghiêm túc và thẳng thắn, đối mặt với tướng quân mà vẫn như trước không kiêu ngạo không siểm nịnh, rất bình tĩnh trấn định, trên mặt còn mang theo nụ cười lễ phép, chỉ là một phần thong dong này đã khiến cho người khác có chút thưởng thức.

    Cảnh tượng như vậy tựa hồ cực kỳ quen thuộc, một sợi dây dưới đáy lòng giống như bị thứ gì đó kích động, một chút ký ức hỗn độn đột nhiên xuất hiện trong trí óc, lại căn bản không thể thấy rõ người trong trí nhớ kia đến cùng là ai.

    Lâm Viễn bị ánh mắt thâm thúy của Udyr nhìn đến sợ hãi, bên ngoài lại vẫn duy trì trấn định như trước. “Tướng quân?”

    Udyr lúc này mới phục hồi tinh thần, thấp giọng hỏi. “Cha mẹ cậu là người thế nào?”

    Lâm Viễn thản nhiên đáp. “Cha tôi là một quân nhân của đế quốc, ông ấy tên Lâm Vĩ Thành, vào năm tôi bốn tuổi đã hi sinh. Tôi là do mẹ nuôi lớn.”

    Udyr nhìn Lâm Viễn, trầm mặc một lát, mới khẽ cười cười, nói. “Hôm thi đấu cơ giáp toàn quốc, ta có đến xem, biểu hiện của cậu vô cùng ưu tú, hiểu biết đối với cơ giáp cũng rất sâu sắc, trong số những học viên có cùng niên kỉ với cậu, không thể nghi ngờ chính là trình độ số một số hai.”

    Lâm Viễn ngượng ngùng nói. “Cảm ơn tướng quân.”

    Udyr ngữ khí ôn hòa nói. “Ta hôm nay gọi cậu đến, ngoại trừ muốn tìm hiểu một chút về bối cảnh gia đình của cậu, còn có một mục đích quan trọng hơn, là muốn thuyết phục cậu, sau khi tốt nghiệp gia nhập vào quân đoàn Sắc Vi của chúng ta.”

    Lâm Viễn sửng sốt một chút. “….. Gia nhập quân đoàn?”

    Udyr gật gật đầu. “Học viên ở trường quân đội sau khi tốt nghiệp sẽ dựa theo thành tích mà được phân đến những quân đoàn khác nhau, thực lực của quân đoàn Sắc Vi cậu hẳn rất rõ ràng, ta sở dĩ tự mình tìm cậu, là vì, cậu là một nhân tài hiếm hoi có thể khiến ta muốn tự mình cướp đến tay, ta rất thưởng thức thiên phú về phương diện điều khiển cơ giáp của cậu.” Udyr mỉm cười một chút, nhìn Lâm Viễn nói, “Nếu cậu đồng ý, chúng ta có thể ấn định trước chuyện này, thời gian cậu học trong trường cũng có thể càng thêm an tâm…. Cậu cảm thấy thế nào?”

    Udyr nói xong liền lấy ra một chiếc huy hiệu đẩy đến trước mặt Lâm Viễn.

    Chỉ thấy bên trên chiếc huy hiệu màu bạc kia được khắc một đồ án hình hoa Sắc Vi màu trắng tinh xảo, viền ngoài của hoa sắc vi được mạ một lớp bạch kim nhạt màu, dưới ánh sáng ngọn đèn phản chiếu ra quang mang nhu hòa.

    — Đây là huy hiệu chỉ có nhưng quân nhân gia nhập quân đoàn Sắc Vi mới có tư cách sở hữu.

    Lâm Viễn nhất thời thụ sủng nhược kinh, đối diện với đôi mắt mang ý cười của Udyr tướng quân, chân tay thậm chí còn có chút luống cuống.

    Sau khi cậu tốt nghiệp nhất định phải đến quân đoàn Vinh Quang của cha, đó cũng là nơi mà cậu muốn tới nhất. Thế nhưng hiện giờ, Udyr tướng quân tự mình mời cậu đến quân đoàn Sắc Vi, là một học viên trường quân đội, cậu đích xác không có bất cứ lý do gì mà cự tuyệt lời mời của một tướng quân.

    Đế quốc tổng cộng có sáu quân đoàn lớn, rất nhiều quân đoàn đều lựa chọn một vài học viên để bồi dưỡng thế lực cho chính mình, học viên có biểu hiện ưu tú được các quân đoàn nhìn trúng, âm thầm đạt được thỏa thuận tuyển chọn cũng là hiện tượng rất thông thường. Là học viên, được đại tướng quân tự mình mời như thế này tuyệt đối là một vinh dự tối cao, nhưng đối với Lâm Viễn lúc này mà nói, huy hiệu của quân đoàn Sắc Vi trước mặt lại là một củ khoai lang phỏng tay làm cậu không biết nên xử lý thế nào.

    Đáy lòng Lâm Viễn vô cùng mâu thuẫn, nếu cậu tiếp nhận, sau khi tốt nghiệp sẽ phải đến phục vụ trong quân đoàn Sắc Vi, không thể đến bên cạnh cha. Nhưng nếu cậu không nhận, chẳng phải cũng tương đương với việc đánh cho Udyr một bạt tai? Đắc tội Udyr tướng quân?

    Đây quả thực là đâm lao phải theo lao.

    Đúng lúc này, Lâm Viễn đột nhiên nhớ tới hôm qua ở trước mộ bia của baba, Rawson từng nói với cậu.

    — Cha sẽ bảo vệ con, không để con phải chịu bất cứ ủy khuất nào.

    Đúng vậy, bản thân không phải chỉ có một mình, còn có cha ở đây!

    Những việc mình không biết nên giải quyết thế nào, để cho cha ra mặt là được. Ông ấy đã ở Quân bộ nhiều năm, xử lý việc này khẳng định là có kinh nghiệm hơn mình, so với việc tự mình ra quyết định lung tung, còn không bằng tin tưởng cha có thể xử lý tốt.

    Lâm Viễn nghĩ đến đây, liền ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của Udyr, thản nhiên nói. “Thật xin lỗi, tướng quân, rất cảm ơn ý tốt của ngài, tôi cũng rất thích quân đoàn Sắc Vi, thế nhưng, ngày hôm qua tôi đã đáp ứng nguyên soái, sau khi tốt nghiệp sẽ gia nhập quân đoàn Vinh Quang, là một quân nhân, tôi không thể nói lời không giữ lời, lật lọng được.”

    Udyr hơi nheo nheo mắt. “Rawson? Hắn ta đi tìm cậu?”

    Lâm Viễn gật gật đầu. “Đúng vậy.”

    Udyr trầm mặc một lát, nhún nhún vai nói. “Hắn ta ngày đó cũng đến xem thi đấu cơ giáp, có lẽ là phát hiện ra tiềm lực của cậu… A, thật sự là đáng tiếc, ta so với hắn chậm một bước.” Nói xong thì rất có phong độ mỉm cười, nhìn Lâm Viễn nói, “Không sao, nếu cậu đã đáp ứng Rawson, ta cũng sẽ không bắt buộc cậu phải thay đổi chủ ý. Cậu đến quân đoàn Vinh Quang, hẳn là cũng sẽ có rất nhiều có hội phát triển.”

    Lâm Viễn cảm kích nói. “Cảm ơn tướng quân.”

    Udyr đứng lên nói. “Đúng rồi, ta còn có chuyện muốn cậu giúp một tay.”

    Lâm Viễn vội vàng đáp. “Tướng quân có việc xin cứ nói.”

    Udyr xoay người đi đến thư phòng bên cạnh, qua một lúc lâu, cầm đến một cái hộp, mở ra đưa cho Lâm Viễn. “Cậu có từng nhìn thấy cái vòng cổ này? Hoặc là nghe nói qua cái tên này?”

    Lâm Viễn cúi đầu nhìn, chỉ thấy bên trong chiếc hộp bằng gỗ tinh xảo, trên lớp vải nhung trắng nõn đặt một chiếc vòng cổ, rõ ràng là vật phẩm quý giá được bảo quản rất cẩn thận, trên hộp không có lấy một hạt bụi nào.

    Lâm Viễn không dám tùy tiện cầm lấy, chỉ xem xét kỹ lưỡng, sợi dây màu bạc thiết kế tinh mỹ, phía dưới là một mặt dây chuyền màu xanh da trời, đây là một loại lam tinh thạch cực kỳ quý hiếm, giá của một khối có thể lên tới một vạn tinh tệ, mặt dây chuyền này không có bất cứ tì vết gì, rõ ràng là loại vật phẩm cất chứa trân quý nhất trong số các tinh thạch. Dưới ánh sáng của ngọn đèn, toàn bộ vòng cổ lóng lánh trong suốt, màu lam nhu hòa tựa như bầu trời được gột rửa sau cơn mưa.

    Mà khiến người ta kinh ngạc là, bên trong vòng cổ, cư nhiên có khắc một cái tên.

    — Lăng Phong.

    Đây là một loại công nghệ cao vô cùng phức tạp, có thể đem tên người khắc vào bên trong mặt dây chuyền, mà mặt dây chuyền lại vẫn được bảo trì hoàn hảo không tì vết, phảng phất như bên trong khối tinh thạch này trời sinh đã mang theo cái tên đó.

    Càng quý giá hơn, loại mặt dây chuyền này còn có thể dùng làm công tắc không gian cho cơ giáp.

    Một chiếc vòng cổ quý giá như thế bình thường đều sẽ được đưa cho những nhân vật cực kỳ quan trọng — tỷ như cha mẹ đưa cho con cái làm quà sinh nhật mười tám tuổi, hoặc là người yêu tặng cho đối phương làm vật kỷ niệm.

    Lâm Viễn sửng sốt một hồi lâu, mới nói. “Tướng quân, tôi chưa từng thấy chiếc vòng cổ này.”

    Vòng cổ này Lâm Viễn không có bất cứ ấn tượng nào, chỉ là cái tên trên vòng cổ khiến đáy lòng cậu có chút kinh ngạc.

    Ở thời đại mà các chủng tộc người sinh sống hỗn độn như hiện giờ, những dòng họ châu Á xa xưa như thế này càng ngày càng ít gặp, baba cũng là họ Lăng…. Lăng Phong, có quan hệ gì bới baba Lăng Vũ sao?

    Đáy lòng Lâm Viễn vô cùng nghi hoặc, cũng không dám biểu hiện ra ngoài, đành phải ngẩng đầu nói. “Xin lỗi, tướng quân, tôi chưa từng nghe qua tên của người này.”

    “Thật không….” Udyr hơi nheo nheo mắt, lấy lại vòng cổ, nói, “Không sao, ta cũng chỉ muốn thử một chút, tên của cậu cùng hắn có điểm tương tự, còn tưởng rằng cậu sẽ biết hắn.”

    Lâm Viễn xấu hổ nói. “Không có nghe nói qua….”

    Trên mặt Udyr tuy rằng mang theo ý cười, nhưng chẳng hiểu sao, Lâm Viễn lại cảm thấy nam nhân này đột nhiên trở nên lạnh lẽo, trong ánh mắt thâm thúy, cái loại màu lam thuần túy giống như vực sâu vô tận này thậm chí khiến cho Lâm Viễn có chút kinh hãi.

    Lâm Viễn rốt cuộc hiểu ra cái vòng cổ kia kỳ quái ở chỗ nào.

    Màu sắc của cái vòng cổ kia, cùng với màu mắt của nam nhân này giống nhau như đúc!

    Lâm Viễn thất kinh trong lòng, vội vàng tránh ánh mắt của y.

    Udyr thu hồi vòng cổ, quay đầu nói với phó quan. “Đưa Lâm Viễn trở về.”

    Lâm Viễn được phó quan đưa ra ngoài biệt thự, cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra, nghĩ, có cơ hội thì hỏi lại cha, xem ông ấy có từng nghe nói đến Lăng Phong hay không.

    Trong biệt thự, Udyr cầm vòng cổ bên trong chiếc hộp lên, đặt trong lòng bàn tay như có chút đăm chiêu thưởng thức.

    Xúc cảm ôn nhuận từ vòng cổ, còn có cái tên dưới góc độ của ngọn đèn mà thoáng hiện lên ánh huỳnh quang, luôn luôn có cảm giác vô cùng quen thuộc….

    Những mảnh vụn kí ức trong đầu, thủy chung không thể khâu vào hoàn chỉnh.

    Chỉ là, mỗi lần nhìn thấy cái tên này, trái tim liền giống như bị người khác hung hăng bóp chặt, đau đớn đến hít thở không thông.

    Lăng Phong….

    Tra xét đã nhiều năm, lại vẫn không tra ra được bất cứ manh mối nào về cái tên này, Udyr mơ hồ cảm thấy, có người cố ý đem tất cả tư liệu về người tên Lăng Phong này đều tẩy sạch một lần, thậm chí cả một chút dấu vết cũng không hề lưu lại.

    — Lăng Phong này đến cùng là loại người như thế nào?

    Tại sao bản thân năm đó sau khi tỉnh lại ở bệnh viện, mất đi rất nhiều ký ức, trong tay lại gắt gao nắm chặt chiếc vòng cổ này, cơ hồ muốn làm cho huyết nhục trên ngón tay hòa cùng chiếc vòng, phảng phất như, tầm quan trọng của chiếc vòng này, đủ để sánh với sinh mệnh của y?

    Thuộc truyện: Quân Giáo Sinh – Điệp Chi Linh