Quân Giáo Sinh – Điệp Chi Linh – Chương 71

    Thuộc truyện: Quân Giáo Sinh – Điệp Chi Linh

    Chương 71: Thích

    Sau khi ăn xong, Lăng Phong gọi Snow và Lâm Viễn vào phòng, bảo hai thiếu niên ngồi trên sô pha, ngữ khí ôn nhu nói. “Các con nếu đã quyết định ở lại học tiếp, sau này ở trường học nhất định phải cẩn thận hơn, biết không?’

    Hai người nghiêm túc gật gật đầu nói. “Vâng.”

    Lăng Phong khẽ cười cười, hỏi. “Vấn đề thuốc ức chế cũng giải quyết xong rồi chứ?”

    Kỳ thật đây cũng là một trong những lý do Lăng Phong đến Diêu Quang tinh. Ông vốn định mang Snow và Lâm Viễn rời đi, nhưng vạn nhất hai đứa nhỏ không muốn đi cùng ông, ông cũng phải giải quyết xong vấn đề thuốc ức chế cho hai người, để tránh xảy ra việc gì ngoài ý muốn.

    Snow ngẩng đầu nói. “Baba, lúc trước con đã mang dược phẩm từ căn cứ dưới lòng đất ra ngoài, phương pháp chế tạo thuốc ức chế cũng ở trong tay con, con có thể tiếp tục nghiên cứu chế tạo trong phòng thí nghiệm ở trường học.”

    Lăng Phong nghĩ nghĩ nói. “Con cứ đem toàn bộ dược phẩm đến đây cho ta, ta sẽ làm thuốc ức chế cho các con, ở phòng thí nghiệm trong trường học vạn nhất bị người khác phát hiện sẽ rất nguy hiểm.”

    Snow gât đầu nói. “Được, ngày mai con sẽ mang đến cho người.”

    Lăng Phong lại quay đầu nhìn về phía Lâm Viễn, hỏi. “Tiểu Viễn thì sao?”

    Lâm Viễn gãi gãi đầu nói. “Caesar đã mang một ít thuốc tiêm từ chỗ đại vương huynh của cậu ấy đến đây, hơn nữa, bác sĩ Fuente cũng gửi cho con rất nhiều thuốc ức chế dạng viên, hẳn là đủ dùng cho năm học này.”

    Lăng Phong nói. “Thuốc ức chế con dùng không giống với những người khác, là sản phẩm đã được cải tiến sau này, dùng nhiều có thể biến thành Beta. Bất quá con đã bị đánh dấu, tuyến thể Omega trong cơ thể đã kích hoạt hoàn toàn, loại thuốc ức chế này cũng không còn nhiều tác dụng đối với con.”

    Lâm Viễn nghi hoặc hỏi. “Nghĩa là thành phần dược phẩm không giống, con sau này không thể dùng loại thuốc ức chế này nữa sao?”

    Lăng Phong giải thích. “Cũng không phải không thể dùng, chỉ là hiệu quả sẽ giảm đi rất nhiều, liều lượng cũng phải tăng gấp đôi.”

    Lâm Viễn cái hiểu cái không gật gật đầu.

    Lăng Phong dừng một chút, lại nói. “Như vậy đi, trước hết con cứ dùng thuốc tiêm Caesar mang đến, ta sẽ làm lại cho các con mấy lọ thuốc ức chế, thuốc viên bác sĩ Fuente gửi tới con không cần uống nữa, hai loại thuốc ức chế này thành phần không giống nhau, không thể dùng cùng nhau.”

    Lâm Viễn mỉm cười nói. “Vâng, con biết rồi.”

    Lăng Phong nhìn hai người, dặn dò. “Đánh dấu tạm thời chỉ có thể duy trì được ba tháng, sau ba tháng các con đã biết nên làm gì rồi chứ? Thuốc ức chế nhất định phải tiêm vào đúng hạn, đừng quên đó.”

    Hai người liếc nhau, đều rất thận trọng gật gật đầu, Lăng Phong lúc này mới vừa lòng mỉm cười.

    Trầm mặc một lát, Lâm Viễn rốt cuộc vẫn hỏi ra vấn đề thắc mắc đã lâu. “Cậu, baba con hiện giờ thế nào?”

    Lăng Phong ngưng một chút, thấp giọng nói. “Baba con bảo ta nói với con…. nó rất tốt. Sau này có cơ hội, hai người sẽ gặp mặt.”

    Lăng Phong có chút không đành lòng, ôn nhu an ủi cậu. “Nó không tiện gặp mặt con, nó hiện giờ đang ở một thiên hà rất xa chấp hành nhiệm vụ bí mật, tín hiệu máy truyền tin của nó phải thông qua mật mã nghiệm chứng của rất nhiều trạm không gian, vạn nhất bị mạng lưới của Quân bộ phát hiện ra, sẽ rất nguy hiểm. Cho nên, phải tiếp xúc với bên ngoài càng ít càng tốt, mỗi lần liên lạc đều sẽ đổi mật mã mới…. Con cũng không cần lo lắng, tình hình của nó hiện giờ cũng không có gì nguy hiểm.”

    Lâm Viễn đành phải cười cười, nói. “…… Vâng.”

    Lăng Phong nhìn nụ cười của Tiểu Viễn, không khỏi cảm thấy đau lòng.

    Cho đến tận bây giờ, ông vẫn còn nhớ rõ bộ dáng Tiểu Viễn khóc lóc túm chặt tay Lăng Vũ khi đưa nó đi ngày đó, đứa nhỏ này khóc đến khàn cả giọng, nước mắt giàn dụa đầy mặt, thanh âm non nớt liên tục lặp lại “Baba, đừng bỏ lại con…. Baba….”

    Hình ảnh kia đến giờ nhớ lại vẫn khiến người ta cay cay sống mũi.

    Trong nháy mắt, đứa nhỏ đó đã sắp trở thành một thiếu niên mười tám tuổi, lạc quan và kiên cường giống hệt như dự đoán của baba nó.

    Chỉ là, đứa trẻ có bề ngoài kiên cường này, kỳ thật đáy lòng….

    Nhất định rất nhớ baba nó đi?

    ***

    Lăng Phong gọi Snow và Tiểu Viễn vào phòng nói chuyện, Udyr ngồi trên sô pha thỏa mãn ăn hoa quả — đương nhiên là giỏ hoa quả Caesar mua đến kia. Brian và Caesar ở trong phòng khách mắt to trừng mắt nhỏ, đối mặt với vị tướng quân trước đây tránh còn không kịp, giờ phút này lại tiến thoái lưỡng nan.

    Udyr ăn xong một quả, lúc này mới liếc mắt nhìn Brian, thản nhiên hỏi. “Cậu là bạn trai Snow nhà ta tự mình chọn?”

    Snow nhà ta — bốn chữ này mới nãy còn khiến Brian cực kỳ phẫn nộ, giờ phút này nghe vào tai, lại hoàn toàn không dám có bất cứ ý kiến gì, Brian vội vàng cung kính đáp. “Đúng vậy, tướng quân, chúng con đã cùng một chỗ hơn một tháng….”

    Udyr gật gật đầu, mỉm cười nói. “Hai đứa còn nhỏ, cùng một chỗ ta cũng không phản đối, dù sao cũng chưa kết hôn, chưa thể kết luận được gì… Sau này như thế nào, còn phải xem biểu hiện của cậu.”

    Brian lập tức hành lễ với nhạc phụ đại nhân. “Rõ, tướng quân, con sẽ biểu hiện thật tốt!”

    Udyr nhịn không được nghĩ – xem ra con trai nhà mình thật sự đã chọn Brian làm Alpha của nó, Brian người này quả thực là nhìn đâu cũng thấy không thuận mắt, sau này nếu nó muốn đến cửa cầu hôn, phải làm khó nó như thế nào mới được đây?

    Nó không phải học chế tạo cơ giáp sao? Tự tay làm một đài cơ giáp cấp S làm sính lễ cho Snow?

    Không, một đài cơ giáp cấp S làm sính lễ, có vẻ vẫn còn chưa đủ.

    …. Giờ vẫn còn sớm, phải ngẫm lại cẩn thận một chút.

    Udyr mỉm cười, ánh mắt nhìn về phía Brian càng trở nên ôn nhu.

    Brian bị nhìn đến da đầu run lên. sau lưng bốc lên một tầng hàn ý, luôn cảm thấy nhạc phụ đại nhân cười tủm tỉm là đang nghĩ đến chủ ý xấu gì đó, chuẩn bị hung hăng chỉnh đốn y, mà rốt cuộc sẽ chỉnh y như thế nào y lại hoàn toàn không biết…. Loại cảm giác trái tim treo lơ lửng này cực kỳ khó chịu.

    Brian và Caesar ngồi trong phòng khách với Udyr, cảm thấy thời gian trôi qua thật lâu.

    Bốn người ở lại chỗ của Lăng Phong, cho đến khi ăn xong cơm chiều mới trở về trường học.

    Lúc đi bộ về đến trường học thì trời đã tối, những ngọn đèn vàng ấm áp bên đường đều đã sáng lên, ngọn đèn hình hoa sen cách nhau hai mét chiếu lên trường học sáng trưng, vài học viên tình cờ gặp được dọc đường đều mang vẻ vội vàng, có người đến trung tâm cơ giáp, có người đi về phía thư viện, mặc dù là cuối tuần, nhưng chương trình học của trường quân đội áp lực quá lớn, các học viên đang theo học đều đặc biệt chăm chỉ chịu khó.

    Bình thường Snow và Lâm Viễn cũng rất thích ngâm mình ở thư viện đọc sách, hôm nay lại không muốn đi chút nào.

    Hai người sóng vai đi đằng trước, Brian và Caesar theo phía sau, bốn người cũng không nói chuyện, một đường trầm mặc đi đến ký túc xá, Snow và Lâm Viễn liền trở về phòng ngủ của mình.

    — Cảm xúc của hai Omega tiểu quái thú dường như có chút suy sụp?

    Brian và Caesar đưa mắt nhìn nhau, rất ăn ý đi vào phòng ngủ của Caesar, khóa trái cửa.

    Caesar thuận tiện kéo hết rèm lại, xử lý cách âm thật tốt, lúc này mới nghiêm túc hỏi. “Brian, nam nhân hôm nay ở cùng với tướng quân Udyr, cũng chính là baba của Snow, Snow có nói với cậu ông ấy là ai không?”

    Brian cũng mang vẻ mặt nghiêm túc, xoay người ngồi xuống sô pha, thấp giọng trả lời. “Tôi cũng mới biết chuyện Udyr tướng quân là cha Snow hôm nay, về phần baba của cậu ấy, tôi chưa gặp bao giờ, cũng không nghe Snow nhắc tới lần nào.”

    Trên thực tế, tuy rằng hai người cùng một chỗ đã hơn một tháng, nhưng về thân thế của Snow, Brian vẫn còn trong trạng thái mê mang, Snow không muốn nói, y cũng không tiện đuổi theo hỏi. Tự mình đi thăm dò, tư liệu tra được lại là “Cha mẹ Beta đều đã chết” – đây rõ ràng là giả.

    Hôm nay sau khi biết chân tướng, Brian quả thật cực kỳ khiếp sợ — Snow cư nhiên lại là con trai ruột của thượng tướng Udyr, quân đoàn trưởng quân đoàn Sắc Vi, cho dù y có nghĩ nát óc cũng sẽ không ngờ tới điều này.

    Caesar như có chút đăm chiêu trầm mặc một lát, thấp giọng nói. “Nếu… tôi đoán không sai, người kia có lẽ tên là Lăng Phong.”

    Brian giật mình. “Làm sao cậu biết?”

    Caesar nói. “Tướng quân Udyr không lâu trước đây đã từng gọi một mình Lâm Viễn đến nhà của ông ấy hỏi thăm, Lâm Viễn nói Udyr tướng quân hỏi cậu ấy đã từng thấy một cái vòng cổ hay chưa, bên trong cái vòng cổ đó có khắc tên của Lăng Phong.” Caesar dừng một chút, quay đầu nhìn Brian, “Udyr tướng quân từng mất đi ký ức, vòng cổ ông ấy coi trọng như vậy, hẳn là có liên quan đến quá khứ của ông ấy…. Nếu là cậu, cậu sẽ khắc tên người nào lên vòng?”

    Brian bừng tỉnh đại ngộ. “Nhất định là người cực kỳ quan trọng. Theo như suy đoán của cậu, Lăng Phong trong vòng cổ có lẽ chính là ái nhân của tướng quân Udyr, cái vòng cổ kia, nói không chừng là tín vật đính ước của bọn họ? Có ý nghĩa vô cùng đặc biệt lại cực kỳ quý giá đối với ông ấy.”

    Caesar gật gật đầu. “Chính là như thế.”

    Brian có chút nghi hoặc, biểu tình của Caesar trầm trọng như vậy, là vì cái tên Lăng Phong này có chỗ nào đặc biệt sao?

    Caesar thấp giọng nói. “Baba Snow tên là Lăng Phong, mà baba của Tiểu Viễn… tên là Lăng Vũ.”

    Brian ngẩn người, khiếp sợ nhìn Caesar, thật lâu sau, mới mở miệng hỏi. “Cậu là nói, vị kia…. quân đoàn trưởng quân đoàn Ám Dạ đã bị khai trừ quân tịch? Tướng quân Omega duy nhất trong lịch sử đế quốc? Thiếu tướng Lăng Vũ?”

    Caesar nhíu mày nói. “Nếu như suy đoán của tôi không sai, Lăng Phong và Lăng Vũ, tên gọi giống nhau như vậy, nhất định là có quan hệ rất lớn, bọn họ có khả năng là anh em họ, thậm chí là anh em ruột. Điều này cũng có thể giải thích tại sao sau khi Snow và Lâm Viễn gặp Lăng Phong quan hệ lại đột nhiên trở nên tốt hơn, còn lén lút đóng cửa để thảo luận việc gì đó.”

    Brian trầm mặc một lát, tán đồng nói. “Cậu nói thật sự rất có lý.”

    Khả năng suy luận của Caesar luôn rất mạnh, hơn nữa, những cái tên đặc biệt như Lăng Phong, Lăng Vũ này, quả thực rất dễ khiến người khác liên tưởng đến quan hệ anh em, lại thêm vòng cổ của Udyr, kết quả suy đoán này của Caesar rõ ràng là rất sát với chân tướng.

    Nói như vậy, Snow và Lâm Viễn coi như là anh em? Bởi vì biết là anh em của nhau, cho nên mấy ngày nay mới cùng ra cùng vào cực kỳ tốt đẹp, làm cho hai Alpha ăn không biết bao nhiêu dấm chua?

    Hai người có lẽ là cùng lúc nghĩ tới điểm này, liếc nhau, sắc mặt đều có chút xấu hổ.

    Không nghĩ tới, vào trường quân đội lợi dụng đặc quyền điều chỉnh ký túc xá, đã đổi hai Omega vào ký túc xá thì không nói, hai Omega kia cư nhiên còn là anh em….

    Sự trùng hợp thần kỳ như vậy thật khiến người ta khó có thể tin được.

    Nếu chuyện này lộ ra, Brian và Caesar đoán chừng sẽ bị tất cả Alpha trong đế quốc ghen tị đến chết.

    Hai người trầm mặc một lát, Caesar mới tiếp tục nói. “Ban đầu, chuyện về thân thế của Tiểu Viễn, tôi không tính nói cho bất cứ ai biết. Bất quá tình huống hiện tại có chút thay đổi, chúng ta cần phải đứng về cùng một chiến tuyến.”

    Sự tín nhiệm của Caesar đối với mình khiến cho Brian có chút cảm động, vội vàng nói. “Yên tâm, bí mật này tôi sẽ không nói cho bất cứ ai hết.”

    Caesar gật gật đầu. “Thân phận của Tiểu Viễn và Snow rất đặc biệt, tôi nghĩ, baba bọn họ — đôi anh em Lăng Vũ và Lăng Phong này, nhất định vẫn còn trên danh sách truy nã cơ mật tối cao của Quân bộ. Có lẽ Lăng Phong đã sửa đổi tên họ, cho nên ngay cả tướng quân Udyr cũng không tra được đến ông ấy….”

    Caesar dừng một chút. “Bất luận như thế nào, Tiểu Viễn và Snow hiện giờ không chỉ đơn giản là Omega tiêm thuốc ức chế trà trộn vào trường quân sự nữa, thân thế của bọn họ liên quan đến rất nhiều bí mật, một khi bất cứ ai trong bọn họ xảy ra vấn đề, Quân bộ mà tra xét được nguồn gốc, những người phía sau bọn họ có lẽ sẽ bị diệt toàn bộ…. Cậu có hiểu ý của tôi không?”

    Brian thận trọng gật gật đầu.

    Y đột nhiên nghĩ đến thái độ của Lăng Phong ngày hôm nay khi nhắc tới Berg, rõ ràng, ông ấy có quen với baba Berg. Có lẽ, baba cũng có liên quan tới chuyện này, thậm chí còn là đồng lõa của anh em Lăng Phong Lăng Vũ đào tẩu năm đó? Bằng không, tại sao baba lại có thể phát hiện ra Snow là Omega, hơn nữa còn lập tức đặt vé đưa hai người rời đi?

    Nghĩ đến đây, đáy lòng Brian không khỏi cả kinh.

    Sự nghi hoặc dồn nén đã nhiều ngày lúc này rốt cuộc cũng sáng tỏ.

    Rõ ràng, lấy Snow và Lâm Viễn làm trung tâm, mấy người bọn họ hiện tại đã kết thành một cái lưới khổng lồ, chỉ cần bất cứ một mắt xích nào trong đó xảy ra vấn đề, toàn bộ mạng lưới sẽ ngay lập tức bị tê liệt.

    Toàn quân bị diệt theo như lời Caesar nói cũng không phải chuyện đùa, vạn nhất Snow hoặc Lâm Viễn bị bắt, Quân bộ chỉ cần làm một chuyện –

    Xét nghiệm gen.

    Trong cơ sở dữ liệu cơ mật của Quân bộ có gen của tướng quân Lăng Vũ, chỉ cần xét nghiệm một lần, biết Lâm Viễn hoặc Snow có quan hệ ruột thịt gần gũi với ông ấy, như vậy, chân tướng năm đó sẽ có nguy cơ bị vạch trần, tất cả mạng lưới quan hệ phía sau này cũng sẽ bị tra xét xử lý toàn bộ.

    Tới bây giờ Brian mới ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.

    Bọn họ cơ hồ là đang đối nghịch với điều lệ của Quân bộ….

    Những lợi ích có liên quan trong đó phức tạp chẳng khác nào mạng nhện, ngoại trừ Snow và Lâm Viễn, còn có cha và baba của bọn họ, mình và Caesar, thậm chí còn cả baba Berg mà mình yêu nhất.

    Bọn họ hiện giờ đã đứng trên cùng một chiếc thuyền, nếu mặt trận không thống nhất được với nhau, kết quả chỉ có thể là tất cả đều bị thương.

    Hai người trao đổi với nhau một ánh mắt.

    Caesar chủ động vươn tay đến, Brian cũng đưa tay, không cần nói nhiều, tay của hai thiếu niên trước mặt gắt gao nắm chặt, cho nhau tín nhiệm, hứa hẹn giữa những người bạn, cùng với sự tin tưởng và sức mạnh kiên định bảo vệ Omega của mình.

    Bọn họ mới mười tám tuổi, có lẽ vẫn còn quá mức ngây ngô, nhưng bọn họ không thể không nhanh chóng trưởng thành, gánh vác những trọng trách kia đối với một thiếu niên mười tám tuổi là quá mức nặng nề. Bởi vì bọn họ đã vô tình đi vào một con đường đen tối không có điểm dừng, cho nên bọn họ cần phải dùng hết sức lực, mang theo Omega của mình tìm đến ánh sáng nơi lối ra.

    ***

    Buổi tối hôm đó, Lâm Viễn sau khi về phòng thì tâm phiền ý loạn, liền đội mũ giáp đăng nhập vào hệ thống Internet toàn tức đã lâu chưa vào.

    Cậu cần một thứ gì đó để dời đi lực chú ý.

    Để tiểu viên cầu của mình lang thang không mục tiêu dọc theo con đường trong thế giới hư cấu, bất tri bất giác lại đi tới phố thứ 1 khu C, cũng chính là khu vực trò chơi cơ giáp đối chiến.

    Lâm Viễn nhìn đại sảnh quen thuộc trước mặt, sửng sốt một chút, dứt khoát đi vào, tùy tiện lập một gian phòng chơi cơ giáp đối chiến.

    Trước đây vì tham gia thi đấu cơ giáp đối chiến trong nội bộ trường, cậu đã dùng điểm tích lũy của sư phụ đổi lấy rất nhiều cơ giáp, cũng nắm được kỹ năng điều khiển tất cả các loại hình cơ giáp. Tên căn phòng Lâm Viễn đặt rất bình thường, gọi là “Đến chơi đi”, ID Viên Viên này nhìn qua cũng không có gì đặc biệt, lại thêm cơ giáp cậu điều khiển chỉ là một đài cơ giáp nhân hình phổ thông, rất nhiều đối thủ đều không thèm để cậu trong lòng….

    Kết quả chính là bị ngược đến khóc không ra nước mắt.

    Có người thua liền mười trận.

    Thậm chí còn có người thua đến ba mươi trận.

    Lâm Viễn thắng rất nhiều, nhưng tâm tình vẫn không tốt lên chút nào, ngược mấy hạng gà mờ như vậy hoàn toàn không sinh ra bất cứ cảm giác hưng phấn gì, vẫn là luận bàn cùng cao thủ thú vị hơn. Trình độ của mấy đối thủ trên mạng Internet kia không đồng đều nhau, còn chưa đủ để cậu dốc hết sức. Lâm Viễn đột nhiên rất nhớ sư phụ cao thủ của mình, từ sau khi bắt đầu thi đấu, đã lâu rồi chưa gặp sư phụ “lão nhân gia”, không biết sư phụ hiện giờ có khỏe không?

    Giống như có thần giao cách cảm, đúng lúc này, bên tai đột nhiên vang lên thông báo bạn tốt online, sư phụ Tiểu Vương Tử rất nhanh liền vào trong gian phòng Lâm Viễn lập, Lâm Viễn lập tức thêm cho phòng một chuỗi mật mã, đánh qua một hàng chữ. “Sư phụ, đến? Đấu một chút!”

    Tiểu Vương Tử mỉm cười nói. “Đến đây đi.”

    Hai người vác đao điện từ lên đánh với nhau một trận, Lâm Viễn rõ ràng có chút không yên, bắt nạt mấy cọng rau kia thì thật dễ dàng, thế nhưng khi gặp được cao thủ chân chính, không đến mười phút đã bại trận.

    Liên tục thua ba trận, Lâm Viễn còn muốn đấu tiếp, Tiểu Vương Tử lại nói. “Không đánh nữa, cậu hôm nay hoàn toàn không tập trung, tâm tình không tốt sao?”

    Lâm Viễn ngưng một chút, ngượng ngùng nói. “Sư phụ, cậu nhận ra sao?”

    Tiểu Vương Tử mỉm cười hỏi. “Thao tác liên tục mắc lỗi, như vậy mà còn không nhìn ra cậu có tâm sự, tôi còn là sư phụ cậu nữa sao?”

    Đáy lòng Lâm Viễn ấm áp, thu hồi cơ giáp, đi đến ngồi xuống bên cạnh sư phụ, nói. “Tâm tình của tôi quả thật không tốt.”

    Tiểu Vương Tử nói. “Nói nghe một chút xem? Nói ra sẽ dễ chịu hơn rất nhiều.”

    Lâm Viễn nghĩ nghĩ, dù sao cũng là trên mạng, lại không quen biết nhau, rất nhiều chuyện không thể nói với bạn bè trong hiện thực, nói với bạn trên mạng trái lại không có quá nhiều áp lực. Lâm Viễn liền đánh chữ. “Kỳ thật tôi từ nhỏ đã bị tách khỏi baba, đến nay cũng hơn mười năm rồi, tôi vẫn rất nhớ ông ấy, giờ rốt cuộc cũng biết được tung tích của ông ấy, thế nhưng, ông ấy dường như không muốn gặp tôi chút nào….”

    Cuộc trò chuyện hôm nay với Lăng Phong làm cho đáy lòng Lâm Viễn có chút khó chịu.

    Tuy rằng bề ngoài ra vẻ kiên cường làm bộ không để ý, thế nhưng, baba đối xử lạnh nhạt với cậu, vẫn làm cho cậu rất buồn.

    Nhất là thấy hình ảnh một nhà Snow đoàn tụ, nghĩ đến cảnh tượng mình phải rời khỏi baba trước đây, nghĩ đến cha Rawson ở nhà lập nên cái bia mộ lạnh lẽo kia, nghĩ đến hoa anh thảo nở đầy bên cạnh mộ bia, cùng với sự đau khổ cố chấp chờ đợi của cha nhiều năm như vậy….

    Sự đối lập mãnh liệt làm cho đáy lòng Lâm Viễn càng thêm khổ sở.

    Cậu cũng rất muốn một nhà đoàn tụ, rất muốn ăn một bữa cơm đoàn viên với cha và baba.

    Nhìn thấy hình ảnh ấm áp Snow cùng với baba và cha mình ngồi trên bàn ăn cơm, Lâm Viễn liền cảm thấy cực kỳ hâm mộ.

    ….. Thật sự rất nhớ người đó.

    Dù cho lúc trước baba vì nguyên nhân bất đắc dĩ mà bỏ lại cậu, cậu cũng chưa từng quên ông ấy.

    Baba và cậu Lăng Phong là anh em song sinh khác trứng, dung mạo và tính cách đều không giống nhau, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt mỉm cười của cậu Lăng Phong, Lâm Viễn luôn nhịn không được nhớ tới đôi mắt của nam nhân trong ký ức kia.

    Nam nhân kia sẽ không mỉm cười ôn nhu như Lăng Phong, cho dù cười cũng là lãnh đạm.

    Thế nhưng, lúc ông ấy vỗ về mình lại cực kỳ cẩn thận, ngón tay sạch sẽ thon dài, động tác nhẹ nhàng vuốt tóc mình vô cùng ôn nhu. Lâm Viễn trước đây rất thích ngồi trong lòng ông ấy, thời điểm được ông ấy xoa đầu sẽ cảm thấy vô cùng thoải mái và ấm áp.

    Nghĩ đến đây, Lâm Viễn có chút khó chịu nói. “Tôi không biết bao giờ mới có thể gặp được ông ấy, cũng không biết hiện giờ ông ấy ra sao, tôi thật sự rất muốn gặp ông ấy một lần, cho dù chỉ là nhìn mặt thôi cũng được.”

    Caesar nhìn từng hàng chữ nhỏ nhảy ra trên màn hình, cảm giác đau lòng lại xuất hiện một lần nữa.

    Kỳ thật hắn đã sớm nhận ra Lâm Viễn bất thường, Lâm Viễn bề ngoài tỏ ra kiên cường, trên thực tế cảm xúc rất suy sụp, nhìn cậu một đường về trường đều không nói chuyện là biết. Người này tính tình thẳng thắn, không hề biết diễn trò, khi nói dối luôn ra vẻ bình tĩnh nhưng lại cúi đầu đá mấy hòn đá, lúc đau lòng luôn làm bộ mỉm cười nhưng lại nhịn không được rũ mắt xuống…. Những động tác nhỏ đó đã sớm bán đứng cậu.

    Lúc đấy có Brian và Snow ở đó, Caesar cũng không tiện đến an ủi cậu, giờ phút này, cách Internet nhìn những hàng chữ nhỏ mà Viên Viên đánh ra, Caesar đột nhiên có loại xúc động mãnh liệt, muốn ôm tiểu quái thú luôn ra vẻ kiên cường này vào trong lòng.
    Đến nước này, Caesar cũng không muốn giấu diếm nữa.

    Caesar trầm mặc một lát, rốt cuộc hạ quyết tâm, đánh chữ nói. “Tiểu Viễn, cậu chưa từng nghi ngờ thân phận của sư phụ sao?”

    Lâm Viễn ngẩn người, còn chưa kịp phản ứng tại sao đối phương lại gọi ra xưng hô “Tiểu Viễn” này, đã thấy trên màn hình trước mặt đột nhiên bắn ra một hàng chữ. “Tôi là Caesar.”

    Lâm Viễn. “……….”

    Bởi vì quá mức khiếp sợ, Lâm Viễn không cẩn thận làm rớt mũ giáp, trực tiếp thoát ra khỏi kết nối Internet toàn tức.

    Còn chưa kịp online lần nữa, đã nghe thấy một trận tiếng đập cửa, Lâm Viễn đành phải đứng dậy mở cửa.

    Caesar đang đứng bên ngoài, ánh mắt thâm trầm. “Tiểu Viễn, tôi có chuyện muốn nói với cậu.”

    “…….. Vào đi.” Lâm Viễn để Caesar vào phòng, Caesar liền thuận tay đóng cửa lại.

    Lâm Viễn lúc này mới nghi hoặc ngẩng đầu hỏi. “Tiểu Vương Tử…. Cậu thật sự là….”

    Caesar gật gật đầu, “Không sai, tôi chính là sư phụ trên mạng Internet của cậu.”

    Lâm Viễn kinh ngạc trừng lớn đôi mắt, ngưng trong chốc lát, nhịn không được nở nụ cười, gãi gãi đầu nói. “Sư phụ tôi cư nhiên lại chính là cậu a, tôi còn tưởng là cao thủ tiền bối nào chứ.”

    Cái tên này thật sự đặt rất có kỹ thuật, cậu nghĩ đến nát óc cũng không ngờ đến “Tiểu Vương Tử” trên mạng lại là tiểu vương tử thật.

    Thấy Caesar thần sắc phức tạp, Lâm Viễn vội vàng nói. “Đương nhiên, tôi không phải có ý trách cậu, khụ, cậu đã giúp tôi rất nhiều, trên mạng cũng vậy, mà thao tác thực tế cũng thế, nếu không phải có cậu luyện tập cùng tôi, tôi cũng sẽ không tiến bộ nhanh như vậy…. Tôi chỉ muốn nói, chúng ta là bạn cùng ký túc xá, tại sao cậu lại không trực tiếp nói với tôi?”

    Caesar ánh mắt thâm trầm nhìn Lâm Viễn, thấp giọng hỏi. “Cậu thật sự muốn biết tại sao?”

    Lâm Viễn cười nói. “Là vì cậu muốn đùa giỡn với tôi phải không? Cố tình không nói cho tôi biết, còn gạt tôi nhận cậu làm sư phụ…..”

    “Bởi vì tôi thích cậu.” Caesar thấp giọng cắt ngang lời Lâm Viễn, ánh mắt nhìn Lâm Viễn càng trở nên thâm trầm.

    Lâm Viễn giật mình, có chút xấu hổ nói. “Caesar, đừng đùa kiểu này…. Ưm…..”

    Còn chưa nói xong, Caesar đã nhẹ tay kéo cậu vào lòng, môi thuận thế hôn xuống, quyết đoán cắt ngang lời Lâm Viễn.

    Nhìn gương mặt anh tuấn của Caesar phóng đại trước mặt, Lâm Viễn khiếp sợ mở to hai mắt.

    “Cậu…. Ưm….”

    Lúc này mà mở miệng nói chuyện, không thể nghi ngờ chính là cho đối phương cơ hội.

    Đầu lưỡi Caesar lập tức theo khuôn miệng mở ra của Lâm Viễn mà dò xét tiến vào, ở trong khoang miệng Lâm Viễn tùy ý càn quét một phen, cuốn lấy đầu lưỡi trúc trắc cứng đờ của Lâm Viễn nhẹ nhàng mút vào, lật quấy, bên tai truyền đến tiếng nước chậc chậc ái muội.

    “Ưm…. Ưm….”

    Lâm Viễn kinh nghiệm hôn môi cơ hồ là con số không hoàn toàn bị hôn đến trở tay không kịp, nước bọt chưa kịp nuốt chảy xuống theo khóe miệng, chất lỏng trong suốt khiến cho đôi môi càng trở nên hồng nhuận, trừ bỏ hai mắt mở to trừng Caesar, Lâm Viễn bởi vì quá mức khiếp sợ, thậm chí ngay cả phản kháng cũng quên mất.

    Cho đến khi nụ hôn kết thúc, Caesar mới siết tay ôm chặt Lâm Viễn, dán lên môi Lâm Viễn, thấp giọng nói. “Tôi thích cậu, Tiểu Viễn. Cậu cảm thấy tôi giống như đang nói đùa sao?”

    Lâm Viễn. “…………..”

    Thuộc truyện: Quân Giáo Sinh – Điệp Chi Linh