Quân Giáo Sinh – Điệp Chi Linh – Chương 82

    Thuộc truyện: Quân Giáo Sinh – Điệp Chi Linh

    Chương 82: Phản đồ

    Đến khi toàn bộ đoạn ghi hình được phát xong, Lăng Vũ mới đột nhiên phản ứng được –

    Cậu cư nhiên không nhận ra Rawson tới gần, thậm chí còn để Rawson nắm tay cậu?

    Lăng Vũ cứng ngắc, cự ly gần như vậy khiến cậu cảm thấy rất không tự nhiên, lập tức bất động thanh sắc rút tay về, đứng dậy đi đến cạnh bàn ăn, ánh mắt quét một vòng lên đồ ăn trên bàn, tìm thấy một hộp bánh quy, liền xé lớp gói ra ăn.

    Bên trong cơ giáp cấp S có phòng nghỉ và thực phẩm dự trữ, Rawson không chỉ chuyển tất cả giường và sô pha trong phòng nghỉ đến sơn động, mà đến cả thức ăn và nước uống cũng đem ra, bình thường lúc ở mẫu hạm Vinh Quang đều ăn đồ ăn nhà bếp làm, thực phẩm trong kho dự trữ của Hắc Long hầu hết là bánh quy đựng trong túi chân không linh tinh, hai người nhiều nhất chỉ ăn được ba ngày.

    Nói cách khác, bọn họ ở trên tinh cầu xa lạ này, không chỉ phải đau đầu về vấn đề năng lượng của Hắc Long, mà còn phải suy nghĩ về vấn đề lương thực của mình. Hai tướng quân thuận lợi trốn thoát từ chiến trường, kết quả lại bị đói chết thì cũng quá bi thảm rồi.

    Lăng Vũ ăn luôn một hộp bánh quy, rõ ràng còn chưa no, lại mở tiếp một hộp.

    — Giống hệt như Lâm Viễn, vị baba này cũng là một dạ dày đại vương. Chẳng qua, khác với Lâm Viễn dù ăn cái gì cũng luôn mang bộ dáng thỏa mãn mỉm cười, vị baba này ăn bất cứ thứ gì mặt vẫn không chút thay đổi, gió cuộn sấm rền hệt như đang hành quân tác chiến.

    Trong ba phút ngắn ngủi, trên bàn cơm đã xuất hiện năm cái túi bánh quy rỗng tuếch.

    Tướng quân Lăng Vũ giải quyết đồ ăn chẳng khác nào giải quyết kẻ địch, dũng mãnh khiến người ta phải sợ hãi.

    Rawson nhịn không được lại nghĩ đến Lâm Viễn háu ăn.

    Quả nhiên, thiên tính di truyền là một thứ thật kỳ diệu, bộ dáng của cha con hai người rõ ràng không giống nhau, tính cách cũng cách nhau rất xa, nhưng lại luôn có thể tìm được một chút điểm tương đồng trên người bọn họ.

    — Tỷ như trì độn giống nhau, lượng cơm ăn cực lớn giống nhau, là Omega, trong nội tâm đều kiêu ngạo giống nhau, cũng khát vọng tự do như nhau.

    Nhìn Lăng Vũ, nhớ tới con trai, cảm giác huyết mạch tương liên khiến đáy lòng Rawson đột nhiên dâng lên một tia hạnh phúc ấm áp.

    Lăng Vũ, Tiểu Viễn, hai người kia, chính là sự tồn tại mà hắn đời này muốn bảo vệ và quý trọng nhất. Hai người thuận lợi sống sót, tuy rằng rơi xuống một tinh cầu xa lạ, nhưng Rawson tin rằng, người một nhà bọn họ sẽ có ngày được đoàn tụ.

    Sau khi Lăng Vũ ăn xong, thấy Rawson vẫn ngồi trên sô pha nhìn mình, liền mở miệng hỏi. “Cậu không đói bụng sao?”

    Nói xong liền tìm một hộp bánh quy trên bàn ném qua. “Cho cậu.”

    Rawson đưa tay chuẩn xác tiếp lấy, nhìn thoáng qua, phát hiện là bánh quy nén vị hương thảo, kinh ngạc hỏi. “Em cư nhiên còn nhớ rõ tôi thích ăn vị này sao?”

    “…..” Lăng Vũ thản nhiên nói. “Tùy tiện lấy thôi.”

    Rawson không phản bác cậu, khóe môi lại nhịn không được hơi hơi giương lên.

    Vị nguyên soái luôn luôn lạnh lùng mạnh mẽ, số lần mỉm cười trước mặt ái nhân cơ hồ có thể so được với một năm trong quá khứ, nhóm thuộc hạ trong quân đoàn Vinh Quang mà nhìn thấy bộ dáng nguyên soái nhà mình mỉm cười phỏng chừng sẽ bị dọa chết.

    Nhưng cũng không có cách nào, nhìn người mình yêu mang biểu tình lãnh đạm đứng ở trước mặt, Rawson thật sự không nhịn được tâm tình vui vẻ.

    — Ngay cả hắn thích ăn bánh quy gì cũng nhớ rõ, còn dám nói trong lòng không có hắn?

    60% thời gian đại não Lăng Vũ hoạt động đều để suy nghĩ đến các loại chiến lược quân sự, còn lại 40% thì đang nằm mơ hoặc ngủ đông, tình cảm riêng tư trong đầu cậu còn không chiếm nổi 1% không gian, ở trong quan niệm của cậu, quan hệ của cậu và những người khác chỉ có đơn giản vài loại — người qua đường, kẻ địch, người thân, chiến hữu. Rawson hiển nhiên là bị cậu đưa vào phạm trù “chiến hữu”.

    — Tuyệt đối cần phải thảo luận với cậu một chút về chuyện xác định quan hệ giữa hai người bọn họ.

    Bất quá, Rawson còn chưa kịp mở miệng, Lăng Vũ lại đột nhiên nói. “Chúng ta ở trên tinh cầu này, xem ra sẽ phải ở rất lâu, nếu cậu không có mặt…. quân đoàn Vinh Quang sẽ không sao chứ?”

    Nói đến quân đoàn của mình, Rawson cũng không khỏi trở nên nghiêm túc. “Không sao, lúc tôi không ở đó, trung tướng Victor sẽ tạm thời thay tôi quản lý tốt quân đoàn, ngược lại là phía bên liên bang….” Rawson dừng một chút, ngẩng đầu nhìn Lăng Vũ nói, “Tuy rằng lúc chúng ta rời đi quân đoàn Tham Lang và quân đoàn Liệp Ưng đã rút lui, nhưng khó đảm bảo Flamischer sẽ không ngóc đầu trở lại.”

    Lăng Vũ cúi đầu nghĩ nghĩ, nói. “Flamischer trời sinh tính tình giảo hoạt đa nghi, nếu gã phát hiện trên tinh cầu Namics có căn cứ bí mật, hẳn sẽ không tùy tiện hành động. Trên thực tế, tài nguyên của liên bang rất nhiều, những loại đá năng lượng quý giá trên tinh cầu Namics mấy năm nay cũng đã bị gã khai thác tương đối nhiều, từ bỏ tinh cầu Namics cũng không gây ra tổn thất lớn đối với gã…. Tôi có cảm giác, gã sẽ trực tiếp dẫn quân đoàn trở lại tình cầu trung ương của liên bang.”

    Rawson trầm mặc một lát. “Căn cứ thần bí trên tinh cầu Namics mà em nói, chính là đội quân đã âm thầm hỗ trợ lúc đó khi tôi đang đánh nhau với quân đoàn Tham Lang? Trên tinh cầu Namics đột nhiên bắn tên lửa đối không vào phía sau quân đoàn Tham Lang, lúc ấy là em chỉ huy sao?”

    Lăng Vũ gật gật đầu nói. “Đúng vậy.”

    Rawson thần sắc phức tạp nhìn cậu, thật lâu sau, mới thấp giọng hỏi. “Lăng Vũ, mấy năm nay em âm thầm lẩn trốn, rốt cuộc là đang làm những gì? Đây đều là…. sắp xếp của bệ hạ sao?”

    Lăng Vũ ngẩng đầu, đôi mắt đen láy nhìn Rawson. “Nếu tôi nói ra tất cả bí mật, cậu có thể khiến tôi tín nhiệm không? Cậu sẽ đứng về phía tôi và bệ hạ chứ?”

    Rawson nghiêm túc nhìn Lăng Vũ, nói. “Tôi tin tưởng em và bệ hạ, cũng nguyện ý đứng về phía hai người. Nếu em và bệ hạ làm ra những chuyện thật sự khiến tôi không thể dễ dàng tha thứ, tôi tình nguyện chủ động từ bỏ chức vụ nguyên soái, cũng sẽ không đối địch với hai người…..”

    Rawson đứng lên khỏi sô pha, đi đến trước mặt Lăng Vũ, cúi đầu nhìn chăm chú vào cậu, ánh mắt ôn nhu, ngữ khí lại vô cùng kiên định. “Lăng Vũ, em là người mà tôi yêu nhất, bệ hạ lại là tri kỷ của tôi, Rawson tôi, vĩnh viễn sẽ không giơ vũ khí lên với hai người.”

    Lăng Vũ. “……….”

    Trong lòng Lăng Vũ mạnh mẽ run lên –

    Tình nguyện từ bỏ chức vụ nguyên soái, cũng sẽ không giơ vũ khí lên với hai người?

    Đây chính là sự trung thành và tín nhiệm của Rawson đối với cậu và bệ hạ?

    Mà cậu và bệ hạ, lại không tin tưởng hoàn toàn vào người này.

    Nếu lúc trước không phải vì mang thai mà muốn trốn tránh Rawson, nếu mình có đủ tín nhiệm với Rawson, nói toàn bộ chân tướng cho hắn biết, những năm gần đây nam nhân này cũng sẽ không khổ sở như vậy….

    Vừa nghĩ đến việc hắn cư nhiên dựng mộ bia trong nhà, Lăng Vũ liền cảm thấy vô cùng lo lắng.

    Ngẩng đầu đối diện với ánh mắt kiên định của Rawson, nơi đó luôn tràn đầy sức mạnh khiến người ta tin tưởng.

    Lăng Vũ nghiêm túc nhìn hắn, nói. “Rawson, cảm ơn cậu.”

    Rawson nhịn không được mỉm cười — lần cuối cùng nhắc tới việc Quân bộ đã là hơn mười năm trước, buổi tối trước ngày Lăng Vũ dẫn quân đánh lén tinh cầu Namics, Rawson ở tổng bộ trên tinh cầu Ryan chỉ huy hành động cho cậu, hai người ngồi trong viện vừa thưởng thức cảnh tuyết vừa tùy ý trò chuyện.

    Trên tinh cầu Ryan thường có tuyết rơi, ngày đó hiếm khi lại là ngày nắng, Rawson vĩnh viễn cũng không thể quên, buổi tối hôm đó, những ngôi sao lấp lánh rực rỡ trên bầu trời phản chiếu vào đôi mắt trong veo của người thiếu tướng trước mặt, bọn họ im lặng ngồi đối diện nhau, phảng phất như cả thế giới chỉ còn lại hai người.

    Hắn mỉm cười tiễn Lăng Vũ xuất chinh, không ngờ Lăng Vũ lại gặp chuyện không may trên chiến trường, thân phận Omega sáng tỏ, khi trở lại thiên hà Cezar đã mình đầy thương tích. Trong một tháng ngắn ngủi, Quân bộ thay đổi bất ngờ, sau đó, là mười chín năm chia lìa giữa bọn họ.

    Qua nhiều năm như vậy, lúc này, hai người cư nhiên lại đứng cùng nhau.

    …… Lăng Vũ, em căn bản không biết, còn có thể sóng vai đứng cùng em, đối với Rawson mà nói, là hạnh phúc đến nhường nào.

    Rawson thấp giọng nói. “Em và bệ hạ rốt cuộc đang có kế hoạch gì? Nói rõ ràng với tôi, được không?”

    Lăng Vũ cúi đầu tự hỏi một lát, mới mở miệng nói. “Bệ hạ vẫn hoài nghi Quân bộ có phản đồ, muốn tiến hành thanh lý Quân bộ, cậu còn nhớ đề án cải cách quyền lợi của Omega do đoàn nghiên cứu bệnh viện trung ương đưa ra năm đó không?”

    Trong đề án kiến nghị sử dụng phương thức thụ tinh cấy ghép phôi thai bên ngoài cơ thể để nâng cao khả năng sinh sản của Beta, giải quyết vấn đề tăng trưởng dân số, cho phép Omega sử dụng thuốc để khống chế kỳ phát tình không kiểm soát, hơn nữa còn có thể làm việc tự do giống Alpha và Beta, các Omega trước năm 18 tuổi có thể tự lựa chọn trường học, sau 18 tuổi trưởng thành nếu không tự nguyện cũng không thể bị bắt buộc xác định hôn nhân.

    Nhóm các nhà khoa học của bệnh viện trung ương đế quốc bày tỏ, chỉ như vậy mới có thể giải quyết hoàn toàn tai họa ngầm về tăng trưởng dân số, hơn nữa còn thực hiện được bình đẳng chân chính đối với ba loại giới tính ABO. Nếu như khống chế Omega quá mức có thể phản hiệu quả, rất nhiều Omega cho dù khả năng sinh sản cao, nhưng bởi vì áp lực tâm lý nên mắc phải chứng trầm cảm, Omega bởi vì trầm cảm sau sinh nên tình trạng thân thể ngày càng kém chỗ nào cũng có, thậm chí còn có Omega bởi vì trầm cảm sau sinh mà tự sát.

    Đề án này đã tạo nên một cơn sóng lớn trong Quân bộ, đối với nhóm Alpha có huyết thống tối thượng kia mà nói, bọn họ đã quen coi Omega trở thành vật sở hữu riêng của mình, muốn cho Omega tiêm thuốc khống chế kỳ phát tình thậm chí là có được tự do, bọn họ đương nhiên không thể dễ dàng đồng ý.

    Đề án này rất nhanh liền bị phủ quyết, lúc ấy hội trưởng hiệp hội bảo vệ Omega hợp tác với nhóm chuyên gia của bệnh viện trung ương đế quốc đưa ra đề án này thậm chí còn vì vậy mà mất chức.

    Năm đó Rawson chỉ là thượng tá, hãy còn rất mới mẻ đối với những ký ức này. “Tôi nhớ rõ, đề án kia sau này bị Quân bộ phủ quyết.”

    Lăng Vũ lạnh lùng nói. “Năm đó mấy vị nguyên lão cầm quyền kia đa phần đều là kẻ theo chủ nghĩa Chauvin huyết thống tối thượng, đề án này bị phủ quyết là chắc chắn rồi. Bất quá, có lẽ bọn họ không nghĩ tới, người ủng hộ sau lưng đề án này, kỳ thật là bệ hạ Trand.”

    Rawson kinh ngạc nói. “Là bệ hạ?”

    Lăng Vũ gật gật đầu. “Bệ hạ cho người đưa ra chương trình nghị sự này, chỉ là muốn thử thái độ của Quân bộ. Năm đó, vương hậu Anna sau khi sinh hạ đại vương tử đã mắc chứng trầm cảm sau sinh, lại thêm đại vương tử cũng là Omega, bệ hạ muốn vì vợ con mình, cũng muốn vì nhóm Omega trong toàn đế quốc tranh thủ một chút quyền lợi và tự do, từ khi hắn kế thừa vương vị đến nay vẫn muốn cải cách loại chế độ vặn vẹo này, nhưng hắn không thể trực tiếp đối địch với Quân bộ. Cho nên hắn mới bồi dưỡng thế lực riêng thuộc về mình.”

    Năm đó Lăng Vũ là một Beta, tuy rằng liên tục lập chiến công nhưng vẫn chỉ là một trung tá nho nhỏ, đề án trao tặng quân hàm cấp tướng cho cậu đã nhiều lần bị các Alpha trong Quân bộ phản đối, nếu không phải bệ hạ kiên trì cùng với áp lực dư luận từ dân chúng, đề án trao tặng quân hàm thiếu tướng cho Lăng Vũ căn bản sẽ không được thông qua. Rawson cũng vậy, bởi vì thế lực của gia tộc suy yếu, quá trình thăng chức của hắn trong Quân bộ cũng vô cùng gian nan.

    Có thể nói, hắn và Lăng Vũ, đều là quân nhân do một tay bệ hạ đề bạt lên.

    Lăng Vũ nói tiếp. “Sau này, thế lực của quân đoàn Vinh Quang và quân đoàn Ám Dạ càng lúc càng lớn, mấy vị đại tướng trong Quân bộ bắt đầu nhận ra nguy cơ, bọn họ muốn trừ bỏ tôi, nhưng không bắt được thóp của tôi, vì thế liền chọn một loại thủ đoạn hạ đẳng…..”

    Nhớ tới năm đó, ánh mắt Lăng Vũ nhất thời trở nên lợi hại. “Không ai biết tôi là Omega, thuốc ức chế của tôi cũng vẫn do Chu Tước bảo quản, căn bản không có khả năng phạm sai lầm. Cách giải thích duy nhất là, có người lén lút cho thêm thuốc vào thức ăn hoặc nước uống của tôi, làm cho thuốc ức chế đột nhiên mất đi hiệu lực, khiến tôi ngoài ý muốn tiến vào kỳ phát tình….”

    Lăng Vũ nhẹ nhàng siết chặt ngón tay. “Ý định của bọn họ là muốn khiến tôi chết, lại không ngờ sẽ tạo ra loại hậu quả ngoài ý muốn này. Sau này cậu lại lợi dụng cái cớ tôi mang thai để cứu tôi khỏi ngục giam, bọn họ đã định ám sát cũng không thể để lại mạng của tôi. Cho nên, dưới sự trợ giúp của bệ hạ, tôi lén lút điều khiển thể phục chế của Hắc Long rời khỏi thiên hà Cepheus, hơn nữa còn để lại một lượng lớn mảnh vỡ cơ giáp trong phế tích các ngôi sao, khiến những người đó tưởng rằng tôi đã chết…. Chỉ có như vậy, bọn họ mới có thể an tâm, tôi cũng có thể an toàn sống sót.”

    Nghe Lăng Vũ bình tĩnh kể lại một đoạn ký ức kia, Rawson nhịn không được cảm thấy đau lòng.

    Lăng Vũ thân là Omega lại phải trải qua quá nhiều gian nan và đau khổ.

    Lúc trước để giữ mạng, Lăng Vũ không nói chân tướng cho bất cứ ai, cho dù là Rawson cũng không được…. Bởi vì cậu đã cùng đường, cho dù là một phần vạn khả năng bị bán đứng cậu cũng không thể chịu nổi, cho nên dứt khoát không nói cho ai hết, điều này chỉ xuất phát từ bản năng bảo vệ chính mình.

    Trái tim cậu đã hoàn toàn nguội lạnh đối với Quân bộ, cậu không thể tín nhiệm bất cứ kẻ nào trong Quân bộ.

    Thấy Lăng Vũ nắm chặt hai tay, Rawson nhịn không được nhẹ nhàng đặt tay lên vai cậu, ôn nhu hỏi. “Vậy còn sau này? Em chạy đến nơi nào?”

    Lăng Vũ thở sâu ổn định cảm xúc một chút, lược bỏ chuyện về anh trai Lăng Phong không kể, nói ngắn gọn. “….. Sau này, tôi lén lút hạ xuống tinh cầu Namics. Lúc ấy, tinh cầu Namics còn đang bị vây ở khu vực giao tranh giữa hai quốc gia, không bị quân đoàn Tham Lang chiếm lĩnh. Tôi mang theo một số thuộc hạ trung thành nhất, nhanh chóng thành lập căn cứ quân sự dưới lòng đất trên tinh cầu Namics. Bệ hạ hoài nghi, chuyện năm đó tôi tấn công tinh cầu Namics gặp phải mai phục của quân đoàn Tham Lang, là có người trong Quân bộ cố ý đưa tin cho phía liên bang, muốn mượn tay liên bang trừ khử tôi…. Tôi lén lút mai phục ở tinh cầu Namics, ngoại trừ bảo tồn thực lực của quân đoàn Ám Dạ, còn muốn giám sát động tĩnh của quân đoàn Tham Lang.”

    Bàn tay Rawson đặt trên vai cậu nhẹ nhàng siết chặt, ánh mắt cũng không khỏi trở nên thâm thúy. “Nói như vậy, lần này quân đoàn Vinh Quang tấn công tinh cầu Namics gặp phải mai phục của hai quân đoàn liên bang, nhất định cũng là do có người trong Quân bộ báo tin cho liên bang….. Em nghĩ phản đồ của Quân bộ là ai?”

    Lăng Vũ hơi hơi nhíu mày. “Tôi cũng không rõ. Tôi chỉ biết người kia có thế lực rất lớn ở Quân bộ, gã đã xếp nội ứng vào quân đoàn Ám Dạ của tôi, còn có cả quân đoàn Vinh Quang của cậu, đến giờ tôi vẫn không đoán được, năm đó người hạ độc tôi rốt cuộc là ai.”

    Rawson trầm mặc một lát, dường như nghĩ đến cái gì, trong mắt đột nhiên lóe lên tia sắc bén –

    “Có lẽ, tôi có thể đoán được kẻ phản bội em là ai.”

    Lăng Vũ sửng sốt một chút. “Là ai?”

    Rawson nói. “Các sĩ quan năm đó ở cạnh em, có thể tiếp xúc với thức ăn của em, còn thân cận nhất với em có những ai?”

    Lăng Vũ nghĩ nghĩ nói. “Knox, Eileen, Keli Man, Chu Nghị, Fuente…. Những người này đều là một tay tôi đề bạt lên, đi theo tôi nhiều năm…. Không thể là bọn họ.”

    Rawson thấp giọng nói. “Sau khi em bị khai trừ quân tịch, trung tá Chu Nghị xuất ngũ, Knox và Eileen rời khỏi quân đội đến làm huấn luyện viên ở học viện quân sự St. Romia, Fuente ẩn cư ở tinh cầu Ryan, Keli Man…. theo lời mời của tôi đến quân đoàn Vinh Quang.”

    Lăng Vũ kinh ngạc nói. “Ý của cậu là…..”

    Rawson gật gật đầu. “Sau khi quân đoàn Ám Dạ giải tán, tôi đã gửi lời mời đến các thuộc hạ của em, hi vọng bọn họ có thể đến quân đoàn Vinh Quang, hơn nữa còn hứa hẹn sẽ cho bọn họ đãi ngộ giống như ở quân đoàn Ám Dạ, nhưng kết quả thu được là tất cả đều cự tuyệt….Bởi vì rất nhiều sĩ quan trong quân đoàn Ám Dạ chỉ trung thành với em, trong lòng chỉ nhận một tướng quân là em.”

    Lăng Vũ đột nhiên trở nên trầm mặc.

    Những thuộc hạ một tay cậu dẫn dắt, quả thực không quá nguyện ý đến các quân đoàn khác nghe theo mệnh lệnh của các tướng quân khác. Huống hồ, năm đó sau khi Rawson đánh dấu cậu, rất nhiều người trong quân đoàn Ám Dạ kỳ thật cực kỳ bất mãn với Rawson, trung tá Keli Man cư nhiên đồng ý đến làm thủ hạ của Rawson?

    Cẩn thận ngẫm lại, trước khi gặp chuyện không may cậu quả thật đã uống nước người kia đưa cho mình, cái chai được đóng kín, cậu cũng không để ý.

    Kali Man là một tay Lăng Vũ đề bạt lên làm sĩ quan, cũng là thiếu niên Beta gia đình nghèo khổ, không hề có bối cảnh giống Lăng Vũ, tính cách ôn hòa có chút tương tự với Lăng Phong….

    Lăng Vũ luôn cảm thấy rất thân thiết với gã, cũng cực kỳ tín nhiệm gã.

    Không nghĩ tới….

    Nếu thật sự là gã, lúc ấy gã đã làm thế nào để mỉm cười đưa bình nước cho cậu?

    Rawson nói tiếp. “Keli Man hiện tại là một trong các sĩ quan chỉ huy của quân đoàn Vinh Quang, nể mặt em, mấy năm nay rôi vẫn luôn trọng dụng gã, quân hàm của gã cũng một đường lên tới thiếu tướng…. Lần này đánh lén tinh cầu Namics, con đường chuyển tiếp của mẫu hạm Vinh Quang không có nhiều người biết, em nói năm đó thuốc ức chế đột nhiên mất đi hiệu lực là do trong đồ ăn nước uống bị người bỏ độc vào, lấy sự cẩn thận của em, nếu không phải những thứ do người cực kỳ tín nhiệm đưa cho, em căn bản sẽ không ăn, người tiếp xúc với đồ ăn của em chắc chắn là thân tín bên cạnh em…. Rõ ràng, khả năng gã là nội gian cực kỳ lớn!”

    Lăng Vũ hơi hơi nhíu mày, lại không biết phải nói gì mới được.

    Thủ hạ cậu tín nhiệm nhất cư nhiên đâm một dao sau lưng cậu, loại cảm giác mất mát và nguội lạnh này, thật sự không cách nào hình dung được.

    Rawson nhẹ nhàng đè lấy bả vai Lăng Vũ, thấp giọng nói. “Yên tâm, mặc kệ là ai, người phản bội chúng ta, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua!”

    Lăng Vũ trầm mặc một lát, gật gật đầu, nói. “Mặc kệ có phải gã hay không, tìm được chứng cứ rồi nói. Vấn đề mấu chốt hiện tại là, chúng ta nên rời khỏi đây như thế nào?”

    Hợp tác cải cách với bệ hạ cũng được, xử lý nội gian trong quân đoàn và phản đồ của Quân bộ cũng thế, điều kiện tiền đề là bọn họ có thể thuận lợi sống sót trở lại tinh cầu Namics, giờ bị nhốt ở thiên hà Khổng Tước phía nam xa xôi, thủ đô hoàn toàn là ngoài tầm với của bọn họ.

    Lăng Vũ xoay người đi đến cạnh sơn động, nhìn kỹ khoáng thạch trên vách tường, đưa tay sờ soạng một chút, một lát sau, mới nói. “Loại khoáng thạch này…. Hình như là loại đá năng lượng Berg từng đề cập với tôi, chẳng qua loại đá năng lượng này rất hiếm thấy ở đế quốc…. Hắc Long đâu? Cậu gọi nó ra xem thử xem, có thể lấy năng lượng từ khoáng thạch này hay không. Nếu như có thể, lấy năng lượng từ khoáng thạch sẽ nhanh hơn so với chuyển hóa quang năng đơn thuần nhiều.”

    Rawson gật gật đầu, thấp giọng nói. “Hắc Long, đến xem thử xem.”

    Hắc Long bình tĩnh nói. “Chủ nhân, tôi vừa hấp thu tất cả năng lượng có thể hấp thu trong sơn động, đang muốn báo cho ngài.”

    Rawson. “……….”

    Lăng Vũ. “…………”

    Chẳng trách ánh sáng trong sơn động đột nhiên có vẻ tối tối, hóa ra là Hắc Long đang lén lút “kiếm ăn”. Thừa dịp hai người nghiêm túc nói chuyện, Hắc Long đã nhanh chóng hấp thu hết một lần năng lượng từ khoáng thạch trong sơn động.

    Đài cơ giáp này nhiều lúc còn quyết đoán và dứt khoát hơn cả chủ nhân nữa.

    Rawson nhịn không được mỉm cười, nói. “Làm tốt lắm. Trong rừng rậm hẳn là còn rất nhiều sơn động như vậy, chờ đến sau hừng đông, ta lại mang ngươi đi tìm thử xem. Cứ như vậy, hi vọng rời khỏi thiên hà Khổng Tước của chúng ta lại gần thêm một bước.”

    Hắc Long nói. “Đúng vậy, chủ nhân.”

    Biểu tình của Lăng Vũ cũng hơi trầm tĩnh lại — những khoáng thạch đó cư nhiên thật sự là đá năng lượng, đúng là một bất ngờ ngoài ý muốn.

    Nếu Hắc Long có thể lấy thêm một ít năng nguyên từ khoáng thạch, mình lại nghĩ biện pháp tìm ra một con đường chuyển tiếp, có lẽ có thể trước khi đến kỳ phát tình, rời khỏi thiên hà Khổng Tước cũng nên.

    Lăng Vũ nghĩ đến đây, liền đi tới bãi đất trống trước sơn động, cầm một tảng đá vẽ vẽ trên mặt đất.

    Rawson thấy cậu nghiêm túc vẽ lên mặt đất, nhịn không được đi đến bên cạnh cậu, nghi hoặc hỏi. “Em đang vẽ gì vậy?”

    Lăng Vũ nói. “Mô phỏng bản đồ các ngôi sao.”

    Rawson nhìn kỹ, quả nhiên thấy cậu vẽ trên mặt đất rất nhiều chấm tròn nhỏ đại diện cho tinh cầu, giữa các viên tròn nối thành các đường dẫn phức tạp rắc rối, một lát sau, tinh đồ mô phỏng bước đầu đã hoàn thành, trên đất xuất hiện một con khổng tước ngẩng đầu xòe đuôi, hai người đang ở tại một vị trí được đánh dấu – chính là một hành tinh nhỏ ở thiên hà Khổng Tước.

    Rawson kinh ngạc nói. “Em còn biết những thứ này?”

    Lăng Vũ thản nhiên ừ một tiếng.

    Lăng Vũ quả nhiên là đại biểu của phái học thuật, tri thức uyên bác, trước đây khi còn học ở trường cơ hồ mỗi ngày đều ngâm mình ở thư viện, không chỉ xem những loại sách về quân sự, mà còn cảm thấy cực kỳ hứng thú với các loại thiên văn, lịch sử và truyền thuyết thần thoại, có thể nói là xem hết mọi đầu sách.

    Không nghĩ tới, cậu cư nhiên có thể dựa vào vị trí tinh tượng trên bầu trời tính toán ra toàn bộ tọa độ của thiên hà Khổng Tước.

    Rawson nhất thời tràn ngập bội phục đối với vị Omega đặc biệt nhà mình.

    Lăng Vũ vẽ xong bản đồ các ngôi sao, đứng lên nhìn vị trí dưới mặt đất, có chút đăm chiêu nói. “Khổng Tước nằm ở giữa chòm sao Indian và chòm sao Thiên Yến, nếu muốn Hắc Long thông qua chuyển tiếp thiên hà để trở lại đế quốc, con đường gần nhất chính là đi về chòm sao Thiên Yến, rồi đến chòm sao Nam Tam Giác, sau đó thông qua Nam Tam Giác đến trùng động vũ trụ Isville, trở lại tinh cầu Namics.”

    Rawson bình tĩnh nói. “Nam Tam Giác là nơi đóng quân của quân đoàn Liệp Ưng, chuyển tiếp đến địa giới liên bang, vạn nhất bị chặn lại, chúng ta sẽ rất nguy hiểm.”

    “Đúng vậy.” Lăng Vũ trầm mặc một lát, “Để tôi cân nhắc lại, có lẽ còn có đường khác.”

    Rawson thấy bộ dáng cúi đầu nghiêm túc tự hỏi của cậu, nhịn không được nói. “Em không mệt sao?”

    Lăng Vũ quay đầu hỏi. “Cái gì?”

    Rawson mỉm cười. “Cá tính của em vẫn giống hệt trước kia, gặp vấn đề gì cũng phải tìm bằng được biện pháp giải quyết mới chịu nghỉ ngơi. Bất quá, hiện giờ đã là hơn bốn giờ sáng, em vẫn muốn tiếp tục nghĩ sao? Không bằng ngủ một chút trước đi, nghỉ ngơi cho khỏe ngày mai nghĩ tiếp cũng không muộn.”

    Rawson vừa nói như vậy, Lăng Vũ quả thật cảm thấy một trận ủ rũ ập tới.

    Lúc cậu điều khiển cơ giáp bên trong trùng động, vốn dĩ đã cạn kiệt tinh thần, sau đó trong khi hôn mê lại gặp phải mấy giấc mộng phức tạp, tỉnh rồi thì phải dùng hết chút tinh thần còn lại suy xét các loại vấn đề, hoàn toàn không để ý đến thời gian.

    Cư nhiên đã bốn giờ sáng….

    Lăng Vũ xoa xoa huyệt thái dương đau nhức, đi đến ngồi xuống cạnh sô pha, nhẹ giọng nói. “Tôi nghỉ ngơi một lát trước, dù sao cũng không gấp, ngày mai lại nghĩ cách….”

    Cậu nói xong liền nhắm mắt, nghiêng đầu tựa vào sô pha, hô hấp đều đều rất nhanh đã ngủ.

    Rawson bật cười.

    Tính tình Lăng Vũ thật sự rất dứt khoát, nói muốn nghỉ ngơi, không cần đến một phút đã trực tiếp ngủ mất.

    Nhìn bộ dáng cậu nhắm mắt im lặng ngủ say, lòng Rawson mềm xuống, đi đến phía trước nhẹ nhàng ôm cậu lên khỏi sô pha, cẩn thận cởi giày và áo khoác quân trang của cậu, lại ôm cậu đặt lên giường, lót một chiếc gối thoải mái dưới đầu cậu, cẩn thận đắp chăn giữ ấm cho cậu.

    Đáy lòng Rawson nhịn không được cảm thán: Tự mình chăm sóc Omega của mình, loại cảm giác này thật tốt.

    Thuộc truyện: Quân Giáo Sinh – Điệp Chi Linh