Quân Giáo Sinh – Điệp Chi Linh – Chương 84

    Thuộc truyện: Quân Giáo Sinh – Điệp Chi Linh

    Chương 84: Điềm báo

    Năm đó lúc Lăng Vũ vẫn còn là binh lính trong đội tiên phong, điều khiển cơ giáp xung phong giết địch ở tiền tuyến, từng vô số lần bị thương, bị thương đối với cậu mà nói đã sớm bình thường như cơm bữa, cậu từng phải chịu thương thế nghiêm trọng thiếu chút nữa vứt bỏ tính mạng trên chiến trường, vì vậy Lăng Vũ tuyệt không lo lắng đối với chút thương nhỏ như hôm nay, nhưng đối với Rawson mà nói, lại hoàn toàn không giống vậy –

    Bởi vì, đây là lần đầu tiên, hắn tận mắt chứng kiến người mình yêu bị thương.

    Những năm trong quá khứ kia, tuy rằng mỗi lần biết Lăng Vũ bị thương đều rất lo lắng, nhưng cũng chưa từng cảm thấy như lúc này, đau đớn đến gần như không thở nổi.

    Nhìn thấy mấy cái gai đâm dày đặc trên chân Lăng Vũ, đâm đến độ làn da nơi mắt cá chân trở nên huyết nhục mơ hồ, trong lòng Rawson cũng phảng phất như bị gai nhọn hung hăng chọc phải, ý muốn bảo hộ ái nhân mãnh liệt từ trong xương tủy của Alpha khoảnh khắc vọt lên tới đỉnh điểm, hắn chỉ hận không thể thay Lăng Vũ nhận hết những đau đớn này.

    Rawson ngẩng đầu nhìn Lăng Vũ, thanh âm đè thấp vô cùng ôn nhu. “Đau không? Chân của em có thể động được không?”

    Lăng Vũ nhẹ nhàng di chuyển mắt cá chân một chút, bình tĩnh ra phán đoán với thương thế của mình. “Có thể chuyển động. Hẳn là không nghiêm trọng, không gãy xương, chỉ là bị thương chút da thịt.”

    Rawson trầm mặc một lát, thấp giọng nói. “Tôi băng bó một chút cho em.”

    Nói xong liền đứng dậy lấy hộp y tế trong phòng nghỉ của cơ giáp, đi qua ngồi xổm trước mặt Lăng Vũ, tay trái nhẹ nhàng cầm chân cậu, tay phải lấy ra một cái nhíp, bắt đầu cẩn thận nhổ ra từng chiếc gai nhỏ còn lưu lại trong thịt.

    Màu sắc của mấy cái gai kia đã biến đen, giống như rỉ sắt dữ tợn đáng sợ, mấy chục chiếc ghim dày đặc trong da thịt, nhìn qua cũng khiến người ta phải kinh hãi, càng đáng sợ hơn là, trên mấy cái gai kia đều mang theo những cái móc ngược thật nhỏ.

    Rawson tạm dừng tay một chút, dứt khoát dùng lực nhổ ra –

    “……..” Thân thể Lăng Vũ đột nhiên run lên, lập tức gắt gao cắn môi dưới, để tránh bật ra âm thanh đau đớn.

    Mắt cá chân vốn dĩ đã huyết nhục mơ hồ theo từng cái gai bị rút ra ồ ạt chảy máu, nháy mắt đã nhuộm đỏ cả mặt đất dưới chân.

    Rawson ngẩng đầu nhìn Lăng Vũ, đau lòng hỏi. “Có phải rất đau không….?”

    “……” Lăng Vũ thở sâu, thấp giọng nói, “Tôi không sao.”

    Rawson thấp giọng gọi. “Hắc Long, đến xét nghiệm một chút, xem thứ này có độc hay không.”

    Hắc Long lập tức tiến hành xét nghiệm, nhanh chóng báo cáo kết quả. “Chủ nhân, không phát hiện thành phần độc hại.”

    Lúc này Rawson mới hơi yên tâm, tận lực thả nhẹ động tác tay, cái đầu xuống, thật cẩn thận lấy từng cái gai trên chân ra giúp Lăng Vũ.

    Thân thể Lăng Vũ cứng ngắc như pho tượng, mỗi lần lấy ra một cái gai, khoảnh khắc bị móc câu móc ra da thịt, Lăng Vũ liền đau đến cả người phát run. Kiêu ngạo như Lăng Vũ, cho tới bây giờ, vẫn chỉ cắn môi không nói được lời nào. Cậu chưa từng nói ra một chữ đau, chỉ là cắn răng nhẫn nại, nhưng Rawson vẫn biết Lăng Vũ đau đớn biết bao nhiêu….

    Loại thực vật thô mà cứng rắn này, giương nanh múa vuốt móc ngược vào da thịt vô cùng vững chắc, mỗi lần cầm nhíp rút gai ra, liền phảng phất như đang tự tay xé mở máu thịt của cậu….

    Khoảnh khắc khi máu tươi trào ra, Rawson cảm giác hô hấp của mình cũng trở nên gian nan….

    Nhìn mắt cá chân và cẳng chân huyết nhục mơ hồ của cậu, Rawson đau lòng đến muốn điên lên, chỉ có thể liều mạng hít sâu duy trì bình tĩnh, tận lực khiến tay mình không run rẩy.

    Gai đặt trên bàn ngày càng nhiều, bông băng thấm máu đỏ nhanh chóng bị nhuộm đẫm….

    Cũng không biết qua bao lâu, khi cái gai cuối cùng được rút ra thành công, lưng Rawson đã sớm ướt đẫm mồ hôi, lòng bàn tay chảy ra một tầng mồ hôi lạnh dính nhớp.

    Rawson tìm một miếng bông sạch giúp cậu cầm máu, thay Lăng Vũ xử lý tiêu độc miệng vết thương, lại cẩn thận bôi một tầng thuốc mỡ trên đó, tỉ mỉ dùng vải thưa băng bó hai chân cho cậu.

    “….. Được rồi.” Rawson ngẩng đầu nhìn Lăng Vũ.

    “Cảm ơn.” Sắc mặt Lăng Vũ có chút tái nhợt, môi dưới bị cắn ra một dấu răng thật sâu, trên trán còn đang không ngừng toát mồ hôi lạnh, rõ ràng là đau đớn đến cực điểm…. Rawson vội vàng xoay người rót nước, ngồi xuống bên cạnh Lăng Vũ, ôn nhu nói. “Nào, uống chút nước trước đi.”

    Lăng Vũ nhận nước trong tay hắn uống mấy ngụm, chịu đựng đau đớn bứt rứt truyền đến từ mắt cá chân, ra vẻ bình tĩnh nói sang chuyện khác. “Đúng rồi, loài thực vật công kích tôi hôm nay, cậu có cảm thấy chúng hình như có ý thức riêng không?”

    Rawson cũng rất nghi hoặc về vấn đề này, quay đầu nói với Lăng Vũ. “Thực vật chủ động công kích con người, tôi cũng mới gặp lần đầu tiên.”

    Lăng Vũ như có chút đăm chiêu nói. “Trong truyền thuyết có một loài hoa ăn thịt người, có thể đem con người làm thức ăn của mình, tôi nghĩ, cái cây hôm nay chúng ta gặp phải cũng giống thế, chúng không chỉ chế tạo được chất dinh dưỡng từ quang hợp, mà còn có thể ăn thịt các loại động vật để lấy dinh dưỡng. Theo lý thuyết, trên tinh cầu đã có đầy đủ điều kiện sống, có thực vật thì cũng phải có động vật mới đúng, nhưng trong khu rừng lại không thấy bất cứ loài động vật nào, có lẽ là vì loại cây cối ăn thịt này tồn tại, nên những động vật khác căn bản không dám đến khu rừng này chăng?”

    Suy nghĩ của Rawson vừa vặn không hẹn mà trùng với Lăng Vũ, gật đầu nói. “Đích xác là có khả năng này. Cây cối trong khu rừng này rậm rạp như thế, nếu loại cây này thật sự có thể dùng thịt sống làm thức ăn, nhóm động vật tất nhiên sẽ không dám tới gần.”

    Nhớ tới vừa nãy lúc chém đứt dây leo, miệng vết thương ồ ạt chảy ra máu tươi, hai người liếc nhau, nhất thời kinh hãi.

    Lăng Vũ hơi hơi nhíu mày. “Nếu nói như vậy, chúng ta không thể mạo hiểm vào trong rừng được nữa, bánh quy dự trữ cậu mang theo xem ra cũng chỉ duy trì chưa tới hai ngày…. Kế tiếp làm sao bây giờ?”

    Rawson mỉm cười nói. “Không cần lo lắng, chúng ta còn có Hắc Long, mấy cái cây kia đã thích ăn thịt, chắc sẽ không thích ăn kim loại nữa chứ?”

    Hắc Long bị điểm danh nhẹ nhàng lóe lóe đôi đồng tử màu vàng, đi lên phía trước, bình tĩnh nói. “Đúng vậy, chủ nhân, chúng nó tựa hồ hoàn toàn không có hứng thú ăn một thân kim loại này của ta.”

    Rawson gật gật đầu, mỉm cười nói. “Vậy giao cho ngươi một nhiệm vụ. Ngươi đi một vòng trong rừng rậm, quét hình bản đồ mô phỏng 3D toàn cảnh khu rừng, ghi lại tư liệu chi tiết về mấy loài thực vật kia, thuận tiện cũng xem thử… có thức ăn hay không.”

    Hắc Long thấp giọng đáp. “Vâng.”

    Nhìn Hắc Long quyết đoán bay ra khỏi sơn động kiếm ăn thay hai người, Lăng Vũ nhất thời không còn lời nào để nói.

    Đài cơ giáp trí năng này hoàn toàn không hề thua con người, chủ nhân không điều khiển nó, nó cư nhiên còn có thể tự hành động?

    ***

    Mấy ngày nay Lăng Phong vẫn ngủ không yên, dự cảm em trai gặp chuyện không may cùng với cảm ứng giữa song bào thai bị cắt đứt khiến hắn cảm thấy cực độ bất an. Từng có một loại truyền thuyết nói rằng, sinh mệnh của song bào thai tương hỗ và ảnh hưởng lẫn nhau, nếu một người chết thì người còn lại cũng không sống được lâu, Lăng Phong không biết loại truyền thuyết này có thật hay không. Hắn chỉ biết, từ sau khi cảm ứng với em trai bị cắt ngang, không có ngày nào là hắn không mơ thấy ác mộng.

    Lại bừng tỉnh từ giấc mộng, thời gian vẫn là đêm khuya.

    Lăng Phong ngồi dậy khỏi giường, sau lưng toát ra một thân mồ hôi lạnh.

    Hắn mơ thấy một khung cảnh vô cùng đáng sợ — Lăng Vũ bị một loại dây leo kỳ quái cuốn đi, đống dây leo đó giống như những xúc tu giương nanh múa vuốt điên cuồng lay động, gai nhọn dày đặc trên dây leo trực tiếp chui vào thân thể Lăng Vũ, đâm đến huyết nhục mơ hồ.

    Máu tươi ồ ạt nhiễm đỏ mặt đất, cả thân thể Lăng Vũ bị dây leo gắt gao quấn quanh, bao bọc…..

    Cho đến khi hoàn toàn bị nuốt chửng.

    “Không — !”

    Lăng Phong lấy tay đè ngực lại, kịch liệt thở dốc.

    Hình ảnh trong mộng quá mức chân thật, phảng phất như chính mắt mình nhìn thấy và cảm nhận. Hắn luôn cảm thấy Lăng Vũ vẫn chưa chết, rất có thể đang lâm vào khốn cảnh đáng sợ. Bọn họ là anh em song sinh, cho dù dưới tình huống nào, làm anh trai, hắn không thể bỏ mặc Lăng Vũ được.

    Lăng Phong hạ quyết tâm, lập tức đứng dậy thay một bộ quần áo, thu thập một chút hành lý đơn giản, lén lút rời khỏi chỗ ở.

    Lúc này, Udyr đang ở thư phòng của thượng tướng bí mật nói chuyện với một người bạn –

    Nam nhân vẻ mặt nghiêm túc trước mắt chính là chuyên gia khoa giải phẫu thần kinh của bệnh viện trung ương đế quốc – giáo sư Kent.

    Lúc trước vì làm phẫu thuật khôi phục ký ức cho Udyr, giáo sư Kent đã đặc biệt từ thiên hà Cepheus chạy tới Phá Quân tinh, Udyr giao cho hắn hai nhánh tóc để hắn mang về làm xét nghiệm gen, hôm nay hắn liên hệ với Udyr, chính là vì đã có kết quả kiểm tra.
    Kent nhìn Udyr, biểu tình nghiêm túc nói. “Tướng quân, hai nhánh tóc cậu giao cho tôi, tôi đã tiến hành kiểm tra, dựa theo kết quả gen, thì bọn họ tuy rằng không phải cha con ruột, nhưng lại có quan hệ rất gần gũi, bởi vì độ khớp gen vượt qua giá trị của người thân bình thường, tôi đoán, bố của hai đứa nhỏ, có thể là một đôi song sinh khác trứng.”

    Udyr nhẹ nhàng sờ sờ cằm.

    Song sinh? Sao y lại không đoán được chứ.

    Lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Viễn, y đã cảm thấy thiếu niên đó vô cùng quen thuộc, cho nên mới một mình mời Lâm Viễn đến, hỏi về manh mối của chiếc vòng kia. Mấy hôm trước lại gặp được Lâm Viễn ở chỗ Lăng Phong, Udyr luôn cảm thấy cực kỳ hoang mang – không phải Lâm Viễn đã nói không biết cái tên trong vòng cổ sao? Tại sao còn chưa được vài ngày đã xuất hiện trong nhà Lăng Phong? Đây là có chuyện gì?

    Dưới sự ngờ vực, Udyr lén góp nhặt tóc của Lâm Viễn và Lăng Phong đi làm xét nghiệm gen, cuối cùng lại cho ra kết quả như vậy –

    Song sinh khác trứng.

    Lăng Phong có anh em song sinh khác trứng, mà Lâm Viễn chính là con của người kia. Sở dĩ lúc đó Lăng Phong mai danh ẩn tích, đổi tên thành Sander, chẳng lẽ cũng có liên quan đến người anh em song sinh của hắn? Họ Lăng này cũng không thường gặp, anh em song sinh của hắn sẽ là…..

    — Trong lòng đột nhiên thoáng qua một suy nghĩ đáng sợ!

    Udyr nhăn mi lại, lập tức dùng quyền hạn cấp cao của Quân bộ bắt đầu đăng nhập vào cơ sở dữ liệu, đánh một từ khóa trong phần tìm kiếm trên màn hình trước mắt – Lăng Vũ.

    Rất nhanh, một cặp văn kiện có đặt mật mã quyền hạn cấp cao liền chậm rãi hiện lên giữa vô số tư liệu.

    Tài khoản thượng tướng của Udyr có thể mở ra những hồ sơ bí mật cấp ba sao của Quân bộ, ngón tay nhẹ nhàng điểm vào cặp văn kiện trên màn hình, cặp văn kiện quả nhiên thuận lợi mở ra – tư liệu bên trong cặp văn kiện rất nhiều, bao gồm những ghi chép chi tiết về cuộc đời của Lăng Vũ từ lúc học trong trường quân đội đến khi làm thiếu tướng quân đoàn Ám Dạ, toàn bộ quá trình Quân bộ xử phạt hắn, vô số ảnh chụp và tư liệu hình ảnh, cùng với mẫu gen và mẫu máu của hắn.

    Ánh mắt thâm trầm của Udyr chậm rãi đảo qua tư liệu trong cặp văn kiện, lúc này mới ngẩng đầu nói. “Cảm ơn, Kent, thuận tiện phiền cậu gửi toàn bộ hai mẫu gen cho tôi.”

    Kent gật đầu nói. “Được.”

    Kết thúc trò chuyện với Kent, Udyr xoay người trở lại phòng ngủ, lấy ra mẫu gen của hai người kia, gọi cơ giáp cấp S của mình. “Ngân Tuyết, tiến hành đối chiếu hai phần gen này với cái trong cơ sở dữ liệu, nhanh cho ra kết quả chuẩn xác.”

    “Vâng, chủ nhân.”

    Ngân Tuyết nghiêm túc đối chiếu ba phần gen, cuối cùng đưa số liệu đã phân tích ra màn hình, nhẹ giọng báo cáo. “Mẫu số 1 và mẫu trong cơ sở dữ liệu là anh em song sinh khác trứng, mẫu số 2 và mẫu trong cơ sở dữ liệu, là cha con có độ khớp cao tới 99,9%….”

    Udyr trầm mặc nhìn số liệu trước mặt, kết quả như vậy thật sự là ngoài dự kiến của y.

    Y từng nghĩ Lăng Phong và Lăng Vũ có thể sẽ có quan hệ, chung quy tên của bọn họ rất giống nhau. Nhưng hoàn toàn không ngờ được, Lăng Phong và Lăng Vũ cư nhiên lại là một đôi anh em song sinh! Mà Lâm Viễn, cư nhiên chính là con trai ruột của Lăng Vũ – nói cách khác, năm đó Lăng Vũ vẫn chưa chết? Còn sinh ra đứa trẻ kia?

    Udyr thân là thượng tướng Quân bộ, hiểu rõ mấy vị quân đoàn trưởng kia đều thống hận Lăng Vũ, Lăng Vũ là Omega, chưa nói trái với quân quy, còn liên tục lập chiến công trong Quân bộ, dẫn dắt quân đoàn Ám Dạ đánh vô số trận thắng đẹp mắt, quả thực như một cái tát giáng lên mấy vị tướng quân Alpha kia. Năm đó bởi vì Lăng Vũ mang thai được phòng thích khỏi ngục giam nên đã có người không cam lòng, cái tên Lăng Vũ này, thậm trí còn trở thành khối u ác tính dưới đáy lòng họ, cho đến khi tin tức tử vong của Lăng Vũ truyền đến, bọn họ mới chịu dừng tay.

    Nếu bọn họ biết năm đó Lăng Vũ chưa chết, hậu quả tuyệt đối sẽ không thể tưởng tượng nổi!

    Udyr sắc mặt khó coi cầm chiếc mũ quân đội màu trắng trên tay, xoay người, không chút do dự đi tới phòng của Lăng Phong.

    ***

    Ngay lúc Lăng Phong lén lút chuồn ra khỏi cửa, liền thấy Udyr đang đứng bên ngoài, phảng phất như đã chờ rất lâu.

    Udyr dùng ánh mắt thâm trầm nhìn Lăng Phong, thấp giọng hỏi. “Em chuẩn bị đi đâu?”

    Lăng Phong vội vàng dời tầm mắt, nói. “Không ngủ được, ra ngoài đi dạo.”

    Udyr nhíu mày nói. “Đúng lúc thân thể anh không thoải mái, em qua đây xem cho anh.”

    Y vừa dứt lời liền trực tiếp xoay người đi về phòng nghỉ của tướng quân, Lăng Phong lo lắng bị những người khác trong quân đoàn hoài nghi, đành phải về phòng lấy hòm thuốc, mặc áo khoác trắng, lập tức đuổi theo Udyr.

    Hai người một trước một sau, trầm mặc đi đến phòng nghỉ, Udyr mở cửa, đứng bên cạnh mời Lăng Phong vào.

    Lăng Phong vừa đi vào trong phòng, liền nghe thấy phía sau vang lên tiếng cửa bị khóa trái, thanh âm nặng nề kia khiến màng tai hắn khẽ run lên, đáy lòng nhất thời có chút bất an, quay đầu lại, ra vẻ bình tĩnh hỏi. “…… Udyr, anh tìm em đến, có chuyện sao?’

    Udyr lẳng lặng nhìn hắn, thật lâu sau, mới thấp giọng nói. “Em chuẩn bị đi đâu?”

    Vấn đề vừa rồi đã hỏi, lại hỏi lại lần nữa, vô hình trung cho người ta một loại cảm giác áp bách kỳ quái.

    Lăng Phong trầm mặc quay đầu đi chỗ khác, không biết nên trả lời thế nào.

    Udyr đột nhiên đưa tay ôm ngang Lăng Phong lên, trong tiếng hô kinh ngạc của Lăng Phong, trực tiếp ném hắn lên giường, thân thể thuận thế áp lên, ngay sau đó là những nụ hôn điên cuồng ồ ạt kéo đến.

    “Ưm…. Ô…. Udyr…. Ưm….”

    Bị nam nhân ánh mắt đỏ ngầu hung hăng hôn môi, Lăng Phong muốn phản kháng, tay lại bị y không chế cố định trên đỉnh đầu, quần áo cũng nhanh chóng bị lột xuống tùy ý ném trên mặt đất.

    Udyr hôn lên ngực Lăng Phong, lại lật người Lăng Phong lại, những nụ hôn dày đặc giống như muốn nuốt người vào bụng theo dấu hiệu sau cổ kéo dài một đường qua lưng, hôn đến vị trí dưới thắt lưng, thậm chí còn ác liệt cắn lên thịt non trên mông vài dấu răng rõ nét.

    “Ưm….” Khi đầu lưỡi của y nhẹ nhàng đụng chạm đến bộ vị khó có thể mở miệng nào đó, toàn thân Lăng Phong cứng đờ, hai tay siết chặt gối đầu, khiếp sợ mở to hai mắt, “Không…. Udyr, không cần….”

    Lăng Phong điên cuồng giãy dụa, rốt cuộc cũng khiến Udyr ngừng lại.

    Udyr lật người Lăng Phong lại, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen láy ướt sũng của hắn, thật lâu sau, mới nhẹ giọng nói. “Lăng Phong, anh yêu em hơn hai mươi năm, cho đến hôm nay mới biết được, em cư nhiên…. có em trai song sinh….”

    “…….” Lăng Phong không thể tin nhìn y, nhất thời tâm loạn như ma.

    “Năm đó, anh không có năng lực bảo vệ em, khiến em và con bị gia tộc Sarman dồn vào đường cùng, anh vẫn luôn hối hận…. Bây giờ, anh có năng lực bảo vệ em, em lại không tin tưởng anh….”

    Udyr nhìn Lăng Phong, nói từng câu từng từ. “Có rất nhiều bí mật em đều không muốn nói cho anh biết, em gặp khó khăn cũng chưa từng nhớ tới anh sẽ gánh vác cùng em…. Lăng Vũ, Lâm Viễn, là người thân quan trọng nhất đối với em…. Là người yêu em, nhưng đến hôm nay anh mới biết được sự tồn tại của họ…. Nếu không phải hôm nay anh phát hiện ra em bất thường, ra tay trước em, chắc em đã lén bỏ trốn lần nữa phải không?’

    Udyr dời tầm mắt, tự giễu cười cười. “Trong mắt em, Udyr anh, vẫn luôn là người không đáng tin cậy như vậy sao?”

    Lăng Phong. “……….”

    Nhìn nam nhân này hiếm khi lộ ra vẻ mặt mất mát và đau buồn, Lăng Phong nhất thời có chút mềm lòng.

    Udyr yêu hắn như thế, hắn lại luôn lừa gạt đối phương, cái gì cũng không nói, sau khi Udyr biết khó chịu cũng là đúng.

    Kỳ thật Quân bộ có tư liệu gen của Lăng Vũ, nếu Udyr hoài nghi, chỉ cần làm xét nghiệm gen là được, một ngày nào đó bí mật này sẽ không giấu được nữa….

    Lăng Phong tâm tình phức tạp ngồi dậy, thân thể trần trụi, nhẹ nhàng ôm Udyr, tựa đầu lên vai y, ôn nhu ghé vào tai y nói. “Không phải em không tin anh, em chỉ sợ sau khi nói ra sẽ khiến anh khó xử…. Lăng Vũ là em ruột của em, nhưng dù sao nó cũng là cái đinh trong mắt rất nhiều người ở Quân bộ, anh là thượng tướng Quân bộ, nếu biết nó chưa chết, anh sẽ làm thế nào?”

    Udyr trầm mặc một lát, nhẹ nhàng sờ sờ mái tóc đen mềm mại của người yêu trong lòng. “Lăng Vũ đã táng sinh trong phế tích các ngôi sao vào mười chín năm trước, cứ để bọn họ tiếp tục nghĩ thế là được rồi…. Em yên tâm, anh sẽ không nói chuyện này cho bất cứ ai.”

    Udyr nâng cằm Lăng Phong lên, nghiêm túc nhìn hắn nói. “Hãy nhớ rằng anh yêu em, anh không chỉ là tướng quân Quân bộ, còn là Alpha của em, là cha của Snow…. Đừng có chuyện gì cũng giấu trong lòng, gặp phải khó khăn gì, để anh chia sẻ với em một chút, có được không?”

    Lăng Phong giật mình, hốc mắt hơi hơi nóng lên, ôm chặt lấy eo Udyr, ở trong lòng y nhẹ nhàng gật gật đầu.

    Lúc này Udyr mới nhẹ nhàng thở ra, khẽ cười cười, vuốt ve tấm lưng bóng loáng của Lăng Phong, ôn nhu hỏi. “Được rồi, vừa nãy là anh quá xúc động, anh nhận lỗi với em. Mấy hôm nay em vẫn ngủ không ngon, là vì Lăng Vũ đúng không?”

    Lăng Phong do dự một chút, lại gật gật đầu.

    Udyr nghĩ nghĩ nói. “Mấy ngày trước Rawson thống lĩnh quân đoàn Vinh Quang tấn công tinh cầu Namics, hắn điều khiển Hắc Long bị cuốn vào trùng động vũ trụ Isville, hôm nay anh đã liên hệ với trung tướng Victor của quân đoàn Vinh Quang, bọn họ vẫn chưa tìm được tung tích Rawson, dựa theo miêu tả của trung tướng Victor, lúc ấy, hình như còn có một Hắc Long khác cũng bị cuốn vào trùng động, rất nhiều người trong quân đoàn đều tưởng mình bị hoa mắt –“ Udyr dừng một chút, “Nếu anh đoán không sai, kia kỳ thật là thể phục chế của Hắc Long đi? Năm ấy Lăng Vũ chính là mang theo nó trốn khỏi thiên hà Cepheus.”

    Lăng Phong kinh ngạc ngẩng đầu lên. “Trùng động vũ trụ? Anh nói, Lăng Vũ nó bị….”

    Udyr gật gật đầu. “Hắn và Rawson cùng bị cuốn vào trùng động vũ trụ. Anh nghĩ, nếu hai người có thể tìm được nhau trong trùng động, xác suất bọn họ còn sống là rất lớn. Lăng Vũ và Rawson đều là tướng quân có trình độ điều khiển cơ giáp cao nhất đế quốc, một người ứng phó với trùng động quả thật rất khó, nhưng nếu hai đài cơ giáp cấp S phối hợp ăn ý, có thể lợi dụng phản xung lực khổng lồ của pháo quang năng cấp bậc cao nhất, đồng thời đột phá trùng động.”

    Lăng Phong tâm tình phức tạp trầm mặc.

    Là anh trai, Lăng Phong hiểu rất rõ mấy năm nay em mình chưa từng quên đi Rawson. Lần này cậu cư nhiên còn vì Rawson mà mạo hiểm lớn như vậy, cho dù là xuất phát từ cảm tình gì, thời khắc mấu chốt không tự chủ được, đã chứng minh hết thảy….

    Hắn luôn cảm thấy Lăng Vũ chưa chết, nếu có thêm Rawson ở đó, khả năng hai người bình an sống sót hẳn là rất lớn. Lời của Udyr khiến Lăng Phong hơi hơi yên lòng.

    Thấy sắc mặt Lăng Phong có chút tái nhợt, Udyr liền cúi đầu nhẹ nhàng hôn môi hắn, ôn nhu nói. “Đừng lo lắng, quân đoàn Trường Xà đã đến trợ giúp, Drew sẽ tìm được Rawson và Lăng Vũ.”

    Udyr cởi quân phục, ôm Lăng Phong nằm xuống giường, nhẹ nhàng kéo hắn vào trong ngực. “An tâm ngủ một giấc đi, em đừng suy nghĩ miên man, chuyện này giao cho anh xử lý, có tin tức gì anh sẽ lập tức báo cho em.”

    Lăng Phong trầm mặc trong chốc lát, rốt cuộc dựa vào lồng ngực rắn chắc của nam nhân, an tâm nhắm mắt lại.

    ***

    Hai ngày nay Hắc Long rất tận tụy làm “tiểu năng thủ(*) tìm đồ ăn” cho chủ nhân.

    (*)Năng thủ: tay thiện nghệ, tay cừ khôi.

    Thực vật bên trong rừng rậm luôn công kích con người, bởi vì chúng nó có thể dùng thịt sống làm thức ăn, đối với kim loại cứng rắn của cơ giáp lại hoàn toàn không có bất cứ hứng thú nào. Lúc đầu Hắc Long còn cẩn thận thử mấy cây dây leo kia một chút, đâm đâm, giẫm giẫm…..

    Có vài cây bị nó chọc đến phiền, phối hợp vung dây leo đến trói nó, hai tay hai chân, ngực đầu đều gắt gao quấn lại, muốn treo cổ loại sinh vật ngoại lai này, kết quả Hắc Long biến thân một cái, hình thể nháy mắt thu nhỏ một nửa, mấy cây dây leo kia lập tức cuốn phải khoảng không, sửng sốt trong chốc lát, lại siết chặt vào gắt gao trói Hắc Long, kết quả, Hắc Long tiếp tục thu nhỏ thêm một nửa.

    Đám dây leo. “…………”

    Hắc Long ở trong rừng rậm ức hiếp đám dây leo, ức hiếp đủ, xác định nhóm dây leo hoàn toàn không thể đối phó với cơ giáp có khả năng tùy thời biến hình, lúc này mới bình tĩnh khoát tay, trong lòng nghĩ không chơi cùng các ngươi nữa, sau đó thoải mái đi lại trong rừng rậm, tìm được một ít nấm dại trong bụi cỏ, cùng với hoa quả thoạt nhìn rất kỳ quái.

    Khi Hắc Long trở lại sơn động, Rawson đang cầm đá ngồi xổm dưới đất kiên nhẫn vẽ cái gì đó, Lăng Vũ hai chân quấn vải thưa ngồi trên giường, tay chống cằm, nghiên túc nhìn mặt đất.

    Rawson nhẹ giọng hỏi. “Em nói, là nơi này?” Rawson chỉ chỉ một vị trí tọa độ trên bản đồ thiên hà Khổng Tước.

    Lăng Vũ nói. “Dịch về bên trái một chút, chuyển tiếp từ chỗ đó hẳn là khoảng cách gần nhất.”

    Rawson gật gật đầu, lại đánh dấu vào vị trí kia.

    Hắc Long đứng ở cửa sơn động nhìn trong chốc lát, chủ nhân và Lăng Vũ hiển nhiên đang nghiên cứu con đường để chuyển tiếp, hai người đều vô cùng chuyên tâm, loại cảm giác ăn ý khăng khít này rất giống một đôi vợ chồng đã ở chung nhiều năm.

    Ánh sáng bên ngoài chiếu vào sơn động, khiến biểu tình vốn luôn lạnh lùng trên mặt Lăng Vũ tựa hồ cũng trở nên nhu hòa hơn.

    Hắc Long làm bộ không phát hiện, bình tĩnh đi đến bên cạnh, đặt thức ăn hôm này tìm được trên bàn cơm.

    Lăng Vũ phát hiện ra nó, ngẩng đầu hỏi. “Hắc Long, hôm nay có vẻ thu hoạch không ít a?”

    Hắc Long nói. “Đúng vậy, ta tìm được mấy loại quả dại này trong rừng, xét nghiệm một chút, hàm lượng đường và vitamin rất cao, không có độc tố, có thể ăn được, cũng không biết hương vị thế nào, chủ nhân, các ngươi nếm thử đi.”

    Rawson mỉm cười một chút, đứng lên nói. “Vất vả rồi.”

    Đi đến cạnh bàn ăn cầm trái cây màu xanh đậm lên, bóc vỏ ra nếm một miếng, vị rất chua, may mà loại quả này rất giàu chất dinh dưỡng, bọn họ đã ăn sạch bánh quy, có thứ để ăn là tốt lắm rồi, làm gì còn tư cách bới móc hương vị.

    Rawson chọn vài quả đưa cho Lăng Vũ, Lăng Vũ ăn mấy trái, ăn no mệt mỏi, liền trực tiếp nằm xuống nghỉ ngơi.

    Chân cậu bị thương rất nặng, may mà lúc ấy Rawson xử lý đúng lúc, miệng vết thương được tiêu độc rất chu đáo, không bị nhiễm trùng.

    Mấy hôm nay Rawson đều giúp cậu đổi thuốc trên miệng vết thương mỗi ngày, nơi đó đã bắt đầu mọc lên da non, cảm giác có chút ngứa.

    Lăng Vũ cũng không để ý, nghiêng người đắp chăn ngủ.

    Trong mơ, đột nhiên xuất hiện một hình ảnh khiến người ta mặt đỏ tim đập – cậu mơ thấy bên trong nhà tù bị phong kín rất nhiều năm về trước kia, Rawson ôm cậu ngồi trên người, liên tục xâm nhập vào thân thể cậu từ dưới lên trên, niêm dịch không ngừng chảy xuống từ hậu huyệt mẫn cảm, cơ thể bị mạnh mẽ mở ra, tính khí và tràng bích kịch liệt ma sát sinh ra khoái cảm, khiến cậu xấu hổ đến đỏ cả mặt.

    “Ưm….”

    Lăng Vũ nhịn không được bật ra tiếng rên rỉ, xung quanh đột nhiên trở nên rất nóng, tựa như đang ở trong lồng hấp, làn da chảy xuống một tầng mồ hôi tinh mịn, sâu trong thân thể cảm thấy trống rỗng kỳ quái, khiến cậu bất an cuộn mình lên.

    Sau một lát, Rawson bật dậy khỏi giường.

    Một chút mùi vị của chất dẫn dụ Omega, bắt đầu từ từ khuếch tán trong không khí, cái loại hương thơm nồng đậm thoải mái này, chậm rãi lướt qua cánh mũi, giống như đang dụ người sa đọa, cơ hồ muốn bức người ta phát điên …

    Trong bóng đêm, đôi mắt thâm thúy của Rawson tràn ngập khiếp sợ cực độ.

    Hắn không thể tin quay đầu, nhìn Lăng Vũ đang cuộn thân thể ngủ bên cạnh mình, hô hấp bất ổn gắt gao siết chặt tay.

    — Hắn cư nhiên đến tận bây giờ mới ý thức được, kỳ phát tình của Omega bên người này, rất nhanh sẽ đến.

    Thuộc truyện: Quân Giáo Sinh – Điệp Chi Linh