Home Đam Mỹ Quỷ Hành Thiên Hạ – Quyển 3 – Chương 34: Hắc đăng hạt hỏa (cảnh tối lửa tắt đèn)

    Quỷ Hành Thiên Hạ – Quyển 3 – Chương 34: Hắc đăng hạt hỏa (cảnh tối lửa tắt đèn)

    Thuộc truyện: Quỷ Hành Thiên Hạ

    Lần trượt này của Triển Chiêu, xuống sâu bao nhiêu dưới lòng đất chính hắn cũng không biết, chỉ biết chiếc hang
    này rất sâu, nhưng không dốc, trượt xuống theo đường xoắn ốc, mà tốc độ
    cũng không nhanh. Có thể thấy, địa đạo này không phải hố, mà là con
    đường dùng để đi xuống bên dưới.

    Sau khi trượt một lúc, cũng xem như an
    toàn chạm đất, Triển Chiêu lảo đảo văng tới trước, vội vận nội lực đạp
    tới một bước, đạp thành một cái hố nhỏ trên đất mới ổn định được trọng
    tâm. Cảm giác phía sau có người lao đến, ý thức được là Bạch Ngọc Đường, lập tức quay đầu định đón, tránh cho hắn ngã ra ngoài.

    Nhưng Bạch Ngọc Đường làm sao còn nhớ
    chuyện không được dùng nội lực, bản năng dùng cùng một động tác với
    Triển Chiêu để ổn định thân thể, thế là hai người cực kì thuận lợi lao
    vào lòng nhau, cùng té xuống đất.

    “Bụp” một tiếng, bụi bốc khắp bốn phía.

    “Khụ khụ…” Triển Chiêu bị sặc bụi ho liên tục, ngước mắt, liền thấy Bạch Ngọc Đường cũng đang bịt mũi miệng ho khan.

    Hai người đối diện nhau một lúc lâu,
    Triển Chiêu đưa tay chọt chọt Bạch Ngọc Đường đang nhìn chằm chằm mình
    mà ngẩn người: “Này, nhấc người lên một chút, ngươi cũng nặng lắm.”

    “Ha.” Một lúc lâu sau Bạch Ngọc Đường mới phản ứng lại, [cố ý, tuyệt đối là cố ý] vội bò dậy, nhân tiện kéo luôn Triển Chiêu lên.

    Động tác đầu tiên của hai người là bối
    rối dời ánh mắt đang dính chặt vào nhau ra, phủi bụi trên người. Triển
    Chiêu may là mặc y phục màu đậm, vỗ một cái là tương đối rồi. Bạch Ngọc
    Đường thì lại mặc thuần trắng, lần này hay rồi, biến thành thuần xám, cả đời hắn lần đầu bị dơ thế này, tâm trạng ác liệt tới cực điểm.

    Triển Chiêu đứng bên cạnh chọc ghẹo: “Đừng căng thẳng, màu xám cũng hợp lắm, có chuột xám mà.”

    Bạch Ngọc Đường không còn tâm trạng nào đấu khẩu với Triển Chiêu, ngẩng đầu quan sát tình huống xung quanh.

    Xuống khỏi địa đạo dài, là một hang động dưới lòng đất, bốn phía đều có cắm đuốc, cho nên không hề tối, nhìn được rất rõ.

    “Có người sao?” Triển Chiêu đi tới vài bước, nhìn vào hang động, có một cánh cửa sắt lớn, vẫn đang mở.

    Con mèo đen khi nãy đang ngồi phía cửa,
    quay đầu lại nhìn hai người, đôi mắt đỏ bừng lóe lên tia sáng kì dị dưới ánh đuốc lập lòe.

    “Rốt cuộc thì con mèo này định làm gì?”
    Bạch Ngọc Đường nhíu mày, cảm thấy con mèo này rất khả nghi, không biết
    là có người điều khiển hay đang tự nghĩ cách để dẫn đường cho bọn họ
    xuống lòng đất.

    Hai người nhìn nhau một cái, đang nghĩ
    xem bước tiếp theo phải làm thế nào, chợt con mèo đen “meo~” một tiếng,
    xoay người, vẫy nhẹ đuôi, đi vào cửa.

    Triển Chiêu nhìn nhìn lên phía trên địa
    đạo, địa đạo được thiết kế rất tài tình, trên cả con đường xoay tròn có
    rất nhiều đường trống khác, muốn bò lên dần dần gần như là không thể,
    cũng có nghĩa là đây là con đường chỉ xuống không thể lên.

    Trước mắt chỉ còn một con đường là đi tới trước.

    “Đi tới sao?” Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường: “Hay là nghĩ cách đi lên?”

    “Nếu đã có người nghĩ đủ cách dẫn chúng
    ta xuống, đương nhiên phải đi tới xem thử.” Bạch Ngọc Đường thản nhiên
    nói một câu, đúng ngay ý Triển Chiêu, hai người không nói nhiều nữa, đi
    sâu vào trong địa huyệt.

    .

    .

    Qua cánh cửa sắt, đi vào trong một lúc, chợt con mèo đen kia ngồi trước một bức tường đá hình dáng kì lạ đợi hai người.

    “Đường cụt sao?” Triển Chiêu thấy một
    bức tường xuất hiện ngay trước mắt, không giống cửa đá, mà giống một bức tường do đá lăn che kín lại, chẳng lẽ trước đây từng xảy ra sụp đổ, cho nên con đường bị chặn lại?

    “Miêu Nhi, đừng nhúc nhích.”

    Triển Chiêu đang khó hiểu, chợt Bạch
    Ngọc Đường kéo nhẹ mình một cái, quay mặt nhìn thì thấy sắc mặt hắn có
    vẻ hơi căng thẳng, vội hỏi: “Làm sao vậy?”

    “Là Thê Cách Tường [tường bậc thang], ngươi đứng sau lưng ta, rất nguy hiểm.” Bạch Ngọc Đường kéo Triển Chiêu ra sau lưng mình, Triển Chiêu không hiểu lắm, vừa cẩn thận bước theo
    hắn, vừa thò đầu từ sau cổ Bạch Ngọc Đường ra nhìn, hỏi: “Là cái gì? Có
    ám khí?”

    “Phải.” Bạch Ngọc Đường gật đầu: “Có lẽ ta biết chúng ta đang ở đâu rồi?”

    “Ở đâu?”

    “Lối vào kho tàng dưới lòng đất của Yêu Thành, giống hệt như trong bản vẽ.” Vừa nói, hắn vừa áp tai vào tường, tập trung nghe.

    Triển Chiêu cũng hiếu kì chạy đến nghe.

    Bạch Ngọc Đường nhìn khuôn mặt dán sát cạnh mặt mình của Triển Chiêu, nhíu mày: “Miêu Nhi…”

    “Sao?” Triển Chiêu căng thẳng: “Phát hiện thấy gì rồi?”

    “Ngươi.. Đừng áp gần ta như vậy.” Bạch Ngọc Đường hơi xấu hổ.

    Triển Chiêu chớp chớp, khó hiểu nhìn hắn.

    Bạch Ngọc Đường thấy hai mắt Triển Chiêu mở to ngay trước mắt mình, không thể tập trung được: “Ai… Tiếng động.”

    Triển Chiêu ngẩn người, nghĩ có lẽ là
    tiếng thở của mình gây trở ngại Bạch Ngọc Đường nghe, vội che mũi lại,
    ra ý bảo Bạch Ngọc Đường tiếp tục.

    Bạch Ngọc Đường gần như cho là con mèo
    này đang cố ý đùa hắn, đưa tay qua, nắm lấy hai vai Triển Chiêu dời ra
    sau, bảo hắn cách xa mình hơn một thước, đến lúc tim không đập loạn nữa
    mới thôi.

    Triển Chiêu giữ nguyên tư thế Bạch Ngọc
    Đường yêu cầu đứng bất động, nhìn hắn đưa tay tới, di chuyển chầm chậm
    trên tường, dừng lại ở giữa, đột nhiên ấn mạnh…

    “Cách” một tiếng, viên gạch ở nơi đó bị ấn xuống.

    Sau đó, bên trong có tiếng “lách cách”, tiếp theo đó là bức tường bắt đầu chuyển động.

    Bạch Ngọc Đường kéo Triển Chiêu lùi lại một bước, sau một lát, trên tường xuất hiện một dãy bậc thang đá.

    “Vậy nên mới gọi là Thê Cách Tường, đúng không?” Triển Chiêu thấy cái tên này rất chuẩn xác.

    Bạch Ngọc Đường gật đầu, lại ấn vào vài
    khối đá… Như có quy luật trật tự nào đó.Rất nhanh, cả bức tường tách ra
    từ giữa, nơi tiếp giáp nhau là hình răng cưa, Triển Chiêu còn thấy được
    có rất nhiều lỗ tròn trên đá, bên trong là mũi tên đầu ánh xanh, đây là
    ám khí có độc. Cũng có nghĩa là, nếu người thường dùng sức phá tường
    hoặc ấn sai gạch, đồng nghĩa với bị châm thành nhím.

    Phía bên kia bức tường tối om.

    Bạch Ngọc Đường dẫn Triển Chiêu quay lại, lấy hai cây đuốc cắm trên tường.

    “Phía sau chính là địa huyệt của Yêu
    Thành sao?” Triển Chiêu ngồi xổm xuống một bên, nhìn Bạch Ngọc Đường
    đang lấy bản vẽ ra nhìn lại lần nữa.

    “Phải.” Bạch Ngọc Đường gật đầu.

    “Nếu chúng ta đi tới trước, có thể sẽ
    trúng kế của đối phương.” Triển Chiêu nhắc nhở Bạch Ngọc Đường: “Mục
    đích của bọn họ chính là để ngươi phá hết các cơ quan ám khí, thuận lợi
    vào trộm kho báu.”

    Bạch Ngọc Đường gật gật đầu: “Chính xác, con mèo đen này là để dẫn đường cho chúng ta… Nó chắc chắn có điểm đặc
    biệt, khiến nó có thể nhận ra đường vào địa cung.”

    “Ngươi muốn đi vào, khiến Yêu Thành chìm xuống biển, để không xảy ra sóng thần, có đúng không?” Triển Chiêu lại hỏi.

    “Thật đúng là không có gì giấu được ngươi.” Bạch Ngọc Đường ngẩng đầu nhìn Triển Chiêu: “Có thể sẽ rất nguy hiểm.”

    “Nhưng ngươi nhất định phải đi có đúng
    không?” Triển Chiêu cười nhìn hắn: “Ngày trước sở dĩ Ngũ phu nhân dạy
    cho ngươi cách phá giải ám khí, chính là vì nghĩ có một ngày sẽ hữu
    dụng! Nếu như Yêu Thành có liên quan đến bà ấy, vậy chắc chắn bà ấy
    không muốn cơ quan mình thiết kế ra khi đó hại chết ngàn vạn bách tính
    sống cạnh bờ sông ở Tùng Giang Phủ. Phương pháp để giải quyết mối nguy
    Yêu Thành không nhiều, bọn Triệu Phổ muốn phá sập đảo cũng phải mạo hiểm rất nhiều, nếu có thể dùng cơ quan khiến hòn đảo bình yên chìm xuống,
    như khi nó bình yên trồi lên… Ngươi biết cách, có đúng không?”

    Bạch Ngọc Đường nghe xong, bật cười: “Bạch Phúc kể cho ngươi nghe chuyện nghĩa mẫu?”

    “Phải!” Triển Chiêu gật đầu, cầm đuốc đứng lên: “Hơn nữa còn có một chuyện ta tương đối để bụng.”

    “Chuyện gì?”Bạch Ngọc Đường cũng đứng lên.

    “Chính là thân phận của quỷ diện nhân
    kia, hơn nữa còn không bắt được Lôi Thanh Lãng, chỉ đánh một quyền thì
    quá nhẹ nhàng cho hắn rồi.” Triển Chiêu cười tủm tỉm: “Nguyệt Yêu Tộc
    dường như có chút liên quan với đại ca, dù sao thì ta cũng muốn vào Yêu
    Thành mở rộng tầm mắt.”

    Nói xong, hai người nhìn nhau… Lập tức hiểu được ý đối phương.

    Cả hai đều không phải người nhát gan, nếu đã đến rồi, đương nhiên phải đấu trí đấu dũng với đối phương một trận.

    .

    .

    Thế là, khi hai người cầm đuốc đi qua
    bức tường đá, con mèo kia đã chờ sẵn ở lối vào, thấy hai người đi vào,
    liền tao nhã nhấc chân dẫn đường.

    Bạch Ngọc Đường đột nhiên hỏi Triển Chiêu: “Miêu Nhi, con này là đực hay cái?”

    “Cái này…” Triển Chiêu nghiêng đầu nhìn: “Có lẽ là cái, có vẻ không được rắn chắc.”

    Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười: “Vậy sao?”

    “Đúng vậy, mèo mẹ từng sinh con, ngươi biết mà, đều phồng hơn một chút, mèo đực thì rắn chắc hơn.”

    Giữa địa đạo tối lửa tắt đèn, nghe Triển Chiêu đi bên cạnh “nói xằng nói bậy” cũng rất là thú vị, tâm trạng của
    Bạch Ngọc Đường cũng thả lỏng hơn một chút, mà nội lực dường như cũng
    khôi phục thêm một chút. Hắn hiện tại chỉ mong nội lực của mình khôi
    phục hoàn toàn, một lát nữa có lẽ không tránh khỏi một trận đánh ác
    liệt, nếu chỉ dựa vào Triển Chiêu, vậy thì không được.

    Rất nhanh, một cánh cửa lớn xuất hiện phía trước.

    “Đây là cửa địa huyệt thật sự, phía sau có một cây cầu, Miêu Nhi, đạp lên dấu chân của ta, ngàn vạn lần không được bước sai!”

    “Biết rồi!” Triển Chiêu gật đầu. [ngoan~]

    Con mèo đen ngồi một bên, Bạch Ngọc
    Đường đưa tay vẩy vẩy nó, mèo đen “vút” một cái nhẹ nhàng phóng tới,
    nhảy lên vai Bạch Ngọc Đường, ngồi vững.

    Triển Chiêu đột nhiên phát hiện, nhìn
    gần, lông đen của con mèo này có ánh đỏ, màu sắc rất kì lạ… Ít nhất hắn
    chưa từng thấy loại mèo này trước đây.

    Bạch Ngọc Đường dựa theo cách đi đã từng thực hiện nhiều lần trong quá khứ, đi qua cây cầu đá, Triển Chiêu cũng
    đi theo, bình an qua hết, quay đầu nhìn: “Để lại dấu chân rõ thật.”

    “Nếu bọn chúng muốn theo thì cứ theo đi.” Bạch Ngọc Đường cười cười: “Cho bọn chúng thứ chúng muốn, mới không giở trò .”

    Triển Chiêu gật đầu: “Cũng đúng.”

    .

    .

    Hai người lại đi tới một lúc, Triển
    Chiêu nghe thấy tiếng “sàn sạt” từ trong vách tường truyền đến, thấp
    giọng hỏi Bạch Ngọc Đường: “Tiếng gì vậy?”

    Bạch Ngọc Đường quay đầu lại nhìn hắn một cái: “Miêu, ngươi ghét nhất loài vật nào?”

    Triển Chiêu nhíu mày nghĩ nghĩ: “Ừm… Rắn, nhện, bò cạp các loại.”

    “Vừa hay.” Bạch Ngọc Đường đột nhiên dừng lại, chỉ cho Triển Chiêu suýt nữa đâm vào mình thấy phía trước.

    Triển Chiêu đến gần nhìn, liền thấy cách không xa phía trước có một cái hố đen lớn sâu khoảng nửa thân người.
    Bên dưới dường như có gì đó đang chuyển động.

    Sau khi nhìn rõ là một hồ toàn rắn và sâu, mặt Triển Chiêu nhăn lại.

    Lúc ấy, chợt Bạch Ngọc Đường đi tới chà
    chà đế giày lên một tảng đá màu xanh lục rất kì lạ cạnh hố, xong thì
    muốn đi xuống, Triển Chiêu vội kéo lại: “Ai, ngươi làm gì?”

    Bạch Ngọc Đường quay đầu, bảo Triển Chiêu cũng chà chà đi, sau đó đi xuống cùng mình.

    Triển Chiêu kiên quyết cự tuyệt đi đạp
    sâu, chỉ qua phía đối diện: “Cũng không xa lắm, dùng khinh công nhảy qua đi, ta đỡ ngươi!”

    Bạch Ngọc Đường hơi buồn cười, lắc đầu: “Đối diện còn có ám khí, nhảy qua chắc chắn sẽ chết.”

    Triển Chiêu im lặng một lúc: “Nghĩa mẫu của ngươi thật gian xảo!”

    Bạch Ngọc Đường đưa tay nắm lấy tay hắn, bảo hắn “đi” theo mình.

    Triển Chiêu nhíu mày tâm không cam tình
    không nguyện nhảy xuống, nhưng lại không giẫm trúng sâu rắn gì. Vì ngay
    khi đế giày của bọn họ chạm đất, đám sâu rắn như bị thứ gì kích thích,
    điên cuồng chạy trốn… Chừa ra một con đường cho bọn họ. Triển Chiêu hiểu rồi, có lẽ là do mùi của tảng đá xanh, sâu rắn rất ghét rất ghét. Hơi
    hối hận sao khi nãy không nạy một mảnh mang về cho Công Tôn nghiên cứu.

    .

    .

    Hai người dễ dàng vượt qua hồ rắn, đi dọc theo một hành lang, vào trong một hang động.

    “Không phải con đường phía trên sao?” Triển Chiêu buồn bực.

    “Không phải.” Bạch Ngọc Đường lắc đầu:
    “Trong địa huyệt này có rất nhiều đường giả còn được làm thật hơn cả
    đường thật, dưới mỗi con đường đều có cơ quan ám khí không thể giải
    được. Chỉ cần chọn sai đường, dù có giẫm trúng cơ quan hay không đều nắm chắc cái chết!”

    Triển Chiêu lòng còn sợ hãi gật gật đầu, khó trách bọn người đó tìm đủ cách bắt Bạch Ngọc Đường đến giải ám khí, đây thật sự không phải vấn đề kĩ thuật, mà là kí ức! Nhưng hắn lại càng buồn bực: “Ngươi từng nói với Trầm Nhan mấy chuyện này sao? Sao bọn họ
    đều biết hết?”

    Bạch Ngọc Đường nhíu mày lắc đầu: “Ngươi là người biết nhiều chuyện về ta nhất rồi, ngoại trừ các ca ca, ta rất
    ít khi nói nhiều với người khác.”

    Tâm trạng Triển Chiêu rất tốt, Bạch Ngọc Đường quả thật rất lãnh đạm với người khác, hẳn là mình có duyên với
    hắn. Lần đầu tiên gặp đã nói rất nhiều rồi. Thấy đã không còn nguy hiểm, mà con mèo đen vẫn còn ngồi trên vai Bạch Ngọc Đường, liền bắt nó ra,
    thả xuống đất, bảo nó tự đi.

    Mèo đen ngửa mặt, nhìn Triển Chiêu một cái, ánh mắt… Có phần khó nắm bắt.

    “Còn bao nhiêu ám khí nữa, để ta chuẩn bị tâm lý!” Triển Chiêu hơi hối hận sao không mang bao lương khô đến, hơi đói rồi.

    Bạch Ngọc Đường chỉ trả lời một câu: “Sắp rồi!”

    “Ha.” Triển Chiêu có được đáp án tương đối vừa ý, gật đầu, có lẽ còn hai ba cái.

    .

    .

    Thế mà, khi hai người đi khoảng một canh giờ, Bạch Ngọc Đường giải hết mười mấy cái ám khí, Triển Chiêu nhịn
    không được hỏi: “Còn chưa xong sao?”

    Bạch Ngọc Đường lại trả lời: “Sắp rồi!”

    Khóe môi Triển Chiêu giật giật, nghĩ có lẽ lần này thật sự là sắp rồi, thế là kiên nhẫn đi theo.

    .

    .

    Cuối cùng…

    Hai canh giờ, Triển Chiêu không nhớ nổi
    số ám khí lớn nhỏ Bạch Ngọc Đường đã giải nữa, chọt chọt hắn: “Rốt cuộc
    còn bao nhiêu cái?”

    Bạch Ngọc Đường cười mỉm: “Còn mười cái.”

    Triển Chiêu nhìn trời, đã biết vì sao
    hắn dùng “sắp rồi” để đối phó mình, nếu vừa bắt đầu đã nói có năm sáu
    mươi cơ quan ám khí, có lẽ sẽ còn mệt hơn hiện tại.

    Bạch Ngọc Đường lại cúi người tập trung
    giải mấy cái đĩa xoay, Triển Chiêu thấy nội lực hắn còn chưa khôi phục,
    sắc mặt hơi trắng, tuy rằng vốn dĩ hắn đã rất trắng, nhưng mình chỉ đi
    theo phía sau đã thấy rất mệt, Bạch Ngọc Đường còn phải suy nghĩ, từng
    động tác đều cực kì cẩn thận, nhất định rất mất sức.

    Trong lòng Triển Chiêu hỗn độn đủ thứ, nói không ra được là cảm giác gì.

    Thấy Bạch Ngọc Đường đã giơ tay ra một
    lúc rồi, Triển Chiêu liền thò tay tới muốn định xoa bóp vai giúp hắn,
    đưa tay ra, liền sờ trúng cổ Bạch Ngọc Đường.

    “A…”

    Bạch Ngọc Đường giật mình quay đầu lại,
    Triển Chiêu thấy hai tai hắn đỏ rực, hai tay cứng lại tại chỗ, sắc mặt
    rất phức tạp, hỏi: “Ngươi… Làm gì?”

    “A, ta định xoa bóp cho ngươi một chút, ngươi không mệt sao?” Triển Chiêu lại đưa tay sờ sờ cổ Bạch Ngọc Đường.

    “Đừng làm chuyện kì quái!” Bạch Ngọc Đường đập rớt tay Triển Chiêu, xấu hổ xoa cổ mình: “Mèo chết tiệt, đừng chọc ta.”

    Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường đột
    nhiên nổi cáu, cảm thấy rất khó hiểu, nghĩ thầm người này thật là… Xoa
    xoa mu bàn tay mình, chuột chết tiệt nặng tay quá!

    Bạch Ngọc Đường xoay đầu lại, hít sâu
    một hơi, để trái tim khó bảo đang đập mạnh của mình bình tĩnh lại một
    chút, cái đầu bốc khói cũng trầm tĩnh lại, tiếp tục giải ám khí. Thấy
    Triển Chiêu đứng bên cạnh nhìn, liền tiện tay nhét con mèo đen vào tay
    hắn: “Ôm đi, đừng sờ lung tung!”

    Triển Chiêu nhỏ giọng lầm bầm: “Nhỏ nhen cái gì, không phải chỉ sờ vài cái sao, cùng lắm cho ngươi sờ lại.”

    “Cái gì?” Bạch Ngọc Đường quay đầu nhìn hắn.

    Triển Chiêu mở to mắt, chỉ vào tay Bạch Ngọc Đường: “Chỗ ngươi ấn xuống, là cơ quan sao?”

    Bạch Ngọc Đường ngẩn người, cảm nhận ra
    mình vừa phân tâm, tay không nghe lời ấn trúng nơi nào đó, sau bức tường có tiếng “tích tích tách tách”.

    “Không hay!” Bạch Ngọc Đường lao đến ôm lấy Triển Chiêu ngã ra sau…

    Ngay khắc ấy, hơn mười chiếc rìu cắm vào tường, rơi từ bên trên xuống.

    Cũng may Bạch Ngọc Đường phản ứng nhanh, rụt hai chân lại, vài chiếc rìu cắm xuống đất, chỉ cách mũi chân bọn họ chưa đến một tấc.

    Rất lâu sau, hai người mới hoàn hồn lại, nhìn số rìu nuốt nước bọt… Nguy hiểm thật!

    Bạch Ngọc Đường híp mắt nhìn Triển
    Chiêu, Triển Chiêu vội ôm mèo lắc đầu: “Ta không dám sờ lung tung nữa,
    cũng không nói gì nữa hết.”

    Bạch Ngọc Đường thấy hắn như thế, bất
    giác nhích đến gần một chút, Triển Chiêu cũng đối diện với hắn, ánh lửa
    mập mờ, ánh mắt hai người đan chéo nhau, đều đang nhìn chằm chằm vào môi người kia, dường như không được rõ lắm, liền cố sức rướn người đến gần.

    Ngay khi trong đầu đã trắng xóa, chợt có tiếng mèo kêu…

    Hai người hoàn hồn lại nhìn, gần như đã dính lại với nhau, mũi chạm mũi, có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở của đối phương.

    “Khụ khụ.”

    Đồng thời, hai người xoay mặt đi ho khan, xấu hổ đứng lên.

    Bạch Ngọc Đường quay lại, tránh mấy cây
    rìu tiếp tục giải ám khí. Không biết vì sao, đột nhiên Triển Chiêu dùng
    sức bóp đuôi con mèo một cái, làm nó đau đến xù lông, trốn ra xa, liếm
    đuôi khó hiểu nhìn hắn.

    Thuộc truyện: Quỷ Hành Thiên Hạ