Home Đam Mỹ Quỷ Hành Thiên Hạ – Quyển 6 – Chương 7: Chí tôn vô địch

    Quỷ Hành Thiên Hạ – Quyển 6 – Chương 7: Chí tôn vô địch

    Thuộc truyện: Quỷ Hành Thiên Hạ

    Ngô Bất Thiện đứng trên đỉnh các, vừa
    nghe tới tên “Bạch Ngọc Đường” lập tức rướn cổ ra tìm khắp bốn phía, hắn còn đang nghĩ xem ai lại có nội lực cao như vậy, đừng là Tiểu Chiêu
    nhịn không được chạy đến cứu người. Nhưng giọng nói lại có vẻ tự đại
    đáng ghét coi trời bằng vung, không đáng yêu như Tiểu Chiêu nhà mình
    chút nào.

    Rồi lại nghe, sao? Bạch Ngọc Đường!

    Ngô Bất Thiện hưng phấn, người ta muốn xem chính là tiểu tử nhà ngươi!

    Người giang hồ dưới đài cũng giật mình, hiếu kì nhìn quanh, không hiểu sao chỉ nghe tiếng mà không thấy người?

    Người giang hồ, cho dù là đã có tuổi hay là hậu bối vừa gia nhập, đại đa số đều biết Bạch Ngọc Đường, danh tiếng của hắn và Triển Chiêu thật sự rộng. Triển Chiêu thường chạy tới chạy
    lui ở Khai Phong, cũng thích kết giao bằng hữu, cho nên rất nhiều người
    biết hắn, thuộc loại có bằng hữu khắp thiên hạ đúng chuẩn, đánh giá của
    mọi người về hắn đều rất tốt. Nhưng Bạch Ngọc Đường thì lại không thích
    gặp người lạ, thấy nơi nào nhiều người là trốn, tuy thân là người giang
    hồ nhưng lại chưa từng can thiệp vào chuyện giang hồ, nhưng thân phận
    lại đặc biệt, cho nên đa số người giang hồ đều nghe tên hắn nhưng rất ít người từng được thấy mặt.

    “Nếu Bạch ngũ gia đã đến rồi, phải chăng là đại diện phái Thiên Sơn, chủ trì công đạo.” Tiết Thiên Ưng đi lên đài.

    Tiết Thiên Ưng năm nay đã hơn năm mươi
    tuổi, tướng mạo rất oai phong. Hắn chắp tay trong không trung, cũng
    không biết rõ Bạch Ngọc Đường ở hướng nào, trong lòng thầm kinh ngạc,
    thật không hổ là đồ đệ của Thiên Sơn Lão Tổ, tuổi trẻ lại đạt đến trình
    độ như thế, tư chất thật sự hơn hẳn người thường.

    “Vậy thả người đi.”

    Trong lúc mọi người còn đang tìm kiếm khắp nơi, thì có tiếng nói vọng xuống từ Thiên Nhai Các.

    Mọi người ngẩng đầu nhìn, trên tầng cao
    nhất của Thiên Nhai Các, Bạch Ngọc Đường khoanh tay, đứng tựa vào một
    cây cột nhìn xuống bên dưới, dường như đã đứng đó từ rất lâu.

    Mọi người đều nhíu mày, hắn đến đó từ khi nào?

    Ngô Bất Thiện đứng trên mái nhà, trán
    hơi toát mồ hôi, chiêu này hắn từng được thấy, là tinh túy trong khinh
    công của Thiên Tôn, Như Ảnh Tùy Hình. Nếu như nói Yến Tử Phi là loại
    khinh công phủ trời che đất, có thể khiến người dùng bay lượn tự do
    trong không trung như diều hâu, thì Như Ảnh Tùy Hình là loại khinh công
    quỷ mị như âm hồn bất tán. Vô thanh vô tức, nhưng lại bám chặt lấy ngươi như cái bóng, ngươi vĩnh viễn sẽ không biết, khi nào thì hắn xuất hiện
    sau lưng mình.

    Ngô Bất Thiện đứng trên mái nhà không
    thấy được dung mạo của Bạch Ngọc Đường, vội nhảy xuống, nhảy vào tầng
    đỉnh từ phía sau, nhìn thấy một bóng người áo trắng nghiêng người dựa
    vào cột trụ, giật mình rụt cổ, cử chỉ rất giống Thiên Sơn Lão Tổ!

    Lại nói, cả đời này Ngô Bất Thiện sợ
    nhất hai người, một là huynh đệ của hắn, Huyết Ma Ngô Bất Ác, một người
    khác là Thiên Sơn Lão Tổ.

    Tuy là song sinh, nhưng tính cách của
    Ngô Bất Thiện và Ngô Bất Ác rất khác nhau. Tuy Ngô Bất Ác tên Bất Ác,
    nhưng tính cách hung hãn cực kì tàn nhẫn lãnh khốc. Mà Ngô Bất Thiện tuy tên là Bất Thiện, nhưng bản tính lương thiện thậm chí có chút thành
    thật chất phác.

    Trước đây Thiên Tôn không phân biệt được Ngô Bất Thiện và Ngô Bất Ác là song sinh, nghĩ là cùng một người, đuổi
    cho Ngô Bất Thiện chạy trốn khắp nơi. Sau đó biết rồi, để tìm được Ngô
    Bất Ác, Thiên Tôn ám theo Ngô Bất Thiện suốt hơn một tháng như âm hồn
    bất tán, dọa cho hắn ngủ mơ thấy có người bám chặt sau lưng mình, thường xuyên giật mình. Từ đó về sau, hắn vừa thấy bóng người giống Thiên Tôn
    là lập tức sải chân chạy.

    Hôm nay nhìn thấy Bạch Ngọc Đường, bản
    năng bảo chạy, nhưng lùi lại một bước thì nhận ra, lại rước cổ nhìn đánh giá, ô! Ngô Bất Thiện thầm le lưỡi, hài tử này anh tuấn thật! Khó trách sao Tiểu Chiêu lại thích.

    Giang hồ quần hùng cũng đồng loạt hướng
    mắt lên tầng cao nhất của Thiên Nhai Các, ai nấy đều giật mình, Bạch
    Ngọc Đường làm cách nào lên đó trước mắt bao người mà không ai thấy?

    Trước đây Tạ Bách Hoa cũng từng nghe nói Bạch Ngọc Đường xuất chúng thế nào thế nào, võ công cực cao lại là mỹ
    nam tử thiên hạ vô song, hôm nay ngẩng đầu nhìn lên, nhịn không được
    thầm khen, còn khiến người khác giật mình hơn cả trong lời đồn.

    Bạch Ngọc Đường thấy các thiếu niên kia vẫn đứng ngây người, hơi mất kiên nhẫn, “Còn chưa đi?”

    Các thiếu niên nhìn nhau một cái, cùng chạy xuống đài.

    “Khoan đã.”

    Ô Tại Vân đưa tay ngăn chúng lại, sải bước lên đài.

    Bạch Ngọc Đường thoáng quan sát hắn, Ô
    Tại Vân này và Ô Tại Thanh là thân huynh muội, một tay xây dựng Ô Y Bảo. Người trong Ô Y Bảo có một quy tắc, đó là phải dùng lụa mỏng che mặt,
    nếu không không được ra ngoài, cho nên ai nấy đều tương tự nhau. Chỉ có
    thể nhìn ra dáng người hắn cao gầy, ngoài ra không còn thấy gì.

    “Bạch ngũ gia là môn hạ của phái Thiên Sơn, sao lại giúp người của Thiên Ma Cung?”

    Bạch Ngọc Đường dựa trên lan can nhìn hắn, một lúc sau mới đáp, “Ta là môn thượng của phái Thiên Sơn, ai nói là môn hạ?”

    Ngô Bất Thiện phía sau buồn cười, cũng đúng, Nhạc Phong là sư điệt của hắn, hắn không phải môn thượng sao.

    “Thiên Tôn là người đứng đầu quần hùng
    võ lâm, không thể giúp người của Thiên Ma Cung.” Vài người giang hồ đứng ở phía tứ đại môn phái nổi giận đùng đùng chất vấn Bạch Ngọc Đường.

    Bạch Ngọc Đường cũng chẳng biết bọn họ
    đang kích động chuyện gì, chỉ nhàn nhã đáp một câu: “Hắn nói hắn cứ muốn giúp, không phục thì ngươi đi tìm hắn.”

    “Phụt…” Không ít người giang hồ cười trộm.

    “Bạch Ngọc Đường, nếu ngươi đã không
    thật lòng muốn giúp thì không cần phải đến nữa.” Tạ Bách Hoa chắp tay
    với hắn, “Chúng ta có thể tự giải quyết.”

    Bạch Ngọc Đường cười lạnh, không để ý
    đến Tạ Bách Hoa, mà ung dung nói với quần hùng võ lâm dưới đài: “Liên
    Hoa Lâu bị diệt môn vào buổi chiều mấy ngày trước, chính là ngày có mưa
    lớn. Ta và Triển Chiêu là những người đến đó đầu tiên, có một điểm đáng
    nghi.”

    “Nói chuyện này làm gì…” Tạ Bách Hoa nhíu mày.

    Mạc Càn Khôn đứng bên dưới hô lớn: “Này, ta nói Tạ Bách Hoa, ngươi bớt ngắt lời được không? Ngươi làm loạn bao
    lâu rồi, ở đây đều là tiền bối võ lâm không đến lượt ngươi làm chủ. Bạch ngũ, ngươi nói tiếp.”

    Bạch Ngọc Đường và Mạc Càn Khôn cũng
    quen biết, liền nói tiếp: “Điểm đáng nghi nhất, tất cả người của Liên
    Hoa Lâu thật sự đã bị Thiên Ma Quyết làm chấn thương tâm mạch, nhưng kì
    lạ là người nào cũng có ngoại thương, hơn nữa đa số đều là một kiếm
    xuyên tim.”

    “Thiên Ma Cung Ân Hậu dùng kiếm, có gì kì lạ?” Tiết Thiên Ưng hỏi, “Hơn nữa bản tính hắn tàn nhẫn, thích giết chóc…”

    “Cái rắm!” Ngô Bất Thiện mắng hắn một câu.

    Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn hắn, “Vào cửa Phật phải cai nói tục.”

    Khóe miệng Ngô Bất Thiện giật giật, dáng vẻ nửa cười nửa không lúc nói chuyện giống Thiên Tôn thật, sợ quá!

    Bạch Ngọc Đường quay đầu lại nhìn Tiết Thiên Ưng: “Hơn hai trăm người, nhàn cư vi bất thiện sao, đâm mỗi người một cái?”

    “Vậy là vì lý do gì?” Ô Tại Thanh nhíu mày.

    Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn các vị trưởng tôn Thiếu Lâm và Nga Mi, bọn họ đều đang nhíu mày, xem ra cũng đã bắt đầu sinh nghi rồi.

    Tôn giả phái Nga Mi đứng ra nói, “Với
    nội lực của Ân Hậu, nếu muốn máu chảy thành sông, cần gì phải đâm từng
    người? Chỉ vài chiêu cũng đủ để xé nát cơ thể người rồi.”

    “Đúng vậy.” Quần hùng võ lâm đều cảm thấy đáng nghi.

    “Vậy cũng có thể là Ân Hậu không đích
    thân ra tay, mà là các lão ma đầu của Thiên Ma Cung.” Tạ Bách Hoa nói,
    “Ngoại trừ bọn họ ra thì còn ai biết Thiên Ma Quyết?”

    Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn hắn, trả lời:
    “Tối qua chính ngươi dùng Thiên Ma Tán, ai quy định người khác không
    được dùng Thiên Ma Quyết?”

    Bạch Ngọc Đường vừa dứt lời, Tạ Bách Hoa lập tức xấu hổ, người dưới đài nhìn nhau, đều không hiểu, Tạ Bách Hoa
    dùng Thiên Ma Tán? Loại ám khí tàn độc như vậy, không phải của Hồng Cửu
    Nương sao?

    “Bạch Ngọc Đường, ngươi nói bậy.” Tạ Bách Hoa nhíu mày, hôm qua Bạch Ngọc Đường nhìn thấy? Hay là Triển Chiêu nói với hắn?

    Bạch Ngọc Đường ung dung đưa hai ngón tay lên, “Nếu ta nói bậy, sư phụ ta là vương bát đản.”

    Quần hùng hít sâu một hơi, tập thể quay sang nhìn Tạ Bách Hoa.

    Tạ Bách Hoa vẫy tay áo, không nói được gì, vốn đang tiến hành rất thuận lợi, không ngờ Bạch Ngọc Đường lại đến quấy rối.

    “Thứ hai.” Bạch Ngọc Đường nói tiếp,
    “Hai trăm thi thể từ Liên Hoa Lâu đều đang ở trong phủ Khai Phong, Công
    Tôn Sách nghiệm thi, Liên Hoa Phu Nhân hoàn toàn không có dấu vết bị tra tấn, mà Tạ Bách Hoa ngươi cũng chưa từng đến Khai Phong xem thi thể.”

    “Ta…” Tạ Bách Hoa vừa định mở miệng.

    Bạch Ngọc Đường lại ung dung đưa hai ngón tay lên: “Nếu ta nói bậy, Bao đại nhân là vương bát đản.”

    Quần hùng lại hít sâu một hơi, Mạc Càn
    Khôn quát Tạ Bách Hoa: “Ta nói Tạ Bách Hoa, ngươi quá sai lầm, thế này
    chẳng phải là cố tình đổi trắng thay đen sao xúi giục người khác sao!”

    “Thêm một điều nữa.” Bạch Ngọc Đường
    không chờ Tạ Bách Hoa mở miệng đã nói tiếp, “Trước khi Liên Hoa Phu Nhân chết, nói với Triển Chiêu một câu ‘Lăng Sơn Khấp Huyết Đồ…’.”

    Mọi người nhíu mày,

    “Liên Hoa Phu Nhân không nói Thiên Ma
    Cung hay Ân Hậu.” Bạch Ngọc Đường cười nhạt, “Còn chưa rõ chân tướng thì đã bám chặt lấy người của Thiên Ma Cung đòi báo thù, buồn cười.”

    Giang hồ quần hùng gật đầu, cảm thấy tam đại môn phái nổi giận có thể hiểu được, nhưng chuyện này thật sự chưa thỏa đáng.

    Không ít người hỏi Bạch Ngọc Đường: “Vậy Bạch ngũ gia cảm thấy xử lý thế nào mới tốt?”

    Bạch Ngọc Đường nói: “Nếu chuyện này đã
    xảy ra ở Khai Phong, đương nhiên phủ Khai Phong sẽ điều tra rõ ràng. Hai hai trăm mạng người, đa số là thiếu niên học võ chưa gia nhập giang hồ, đã không còn đơn giản chỉ là chuyện giang hồ nữa. Không bằng các vị
    tiền bối hoãn lại vài ngày, để Triển Chiêu điều tra rõ ràng.”

    Mọi người nhìn nhau, Bạch Ngọc Đường nói rất hợp tình hợp lý.

    Nhưng Mạc Càn Khôn biết, có lẽ cả đời
    này Bạch Ngọc Đường cũng chưa từng kiên nhẫn nói chuyện như thế này, còn không phải là để Triển Chiêu không khó xử sao? Cho dù cuối cùng người
    giang hồ đánh với nhau hay người giang hồ đánh với quan binh, kết quả
    người gặp phiền phức nhiều nhất vẫn là Triển Chiêu. Từ trước hắn đã thấy hai người này có gì khác thường rồi, thì ra tin đồn là thật!

    “Nếu Bạch ngũ gia đã nói vậy, thật sự là chúng ta xử lý chưa ổn thỏa…” Các vị cao tăng Thiếu Lâm vội đứng lên,
    không ít nhân sĩ võ lâm tạ lỗi với các thiếu niên, bảo chúng nó mau về
    nhà.

    Các thiếu niên đang định xuống đài.

    Nhưng Ô Tại Vân lại ngăn lại, “Vì sao
    chỉ với lời nói một phía từ Bạch Ngọc Đường mà có thể phá tan nghi ngờ
    về Thiên Ma Cung? Thiên Ma Cung đột nhiên xuất hiện ở Khai Phong, đồng
    thời Huyết Ma Đảm và Lăng Sơn Khấp Huyết Đồ lại biến mất, chẳng lẽ không đáng nghi sao?”

    Tuy giang hồ quần hùng cảm thấy tam đại
    môn phái có hơi chấp nhất, nhưng cũng không phải hoàn toàn không có lý.
    Nói cho cùng, Thiên Ma Cung là một sự tồn tại nguy hiểm đối với giang hồ hiện tại, lại liên quan đến Huyết Ma, vẫn là nên cẩn thận một chút.

    Thế là, số người giang hồ dưới đài chia
    thành hai phe, một phe đứng về phía tứ đại môn phái, chủ trương giữ lại
    các thiếu niên này, dụ người của ma giáo ra. Một phe khác thì chủ trương thả người trước, chuyện nào có liên quan gì đến các hài tử vô tội này?
    Chờ phủ Khai Phong điều tra rõ ràng không phải là được rồi sao.

    .

    .

    Lúc này, Ngô Bất Thiện mới đi đến gần Bạch Ngọc Đường nói: “Một lát nữa ta ngăn bọn họ, ngươi dẫn các thiếu niên kia đi trước.”

    Bạch Ngọc Đường nhìn hắn một cái.

    Ngô Bất Thiện vỗ vai hắn, “Yên tâm, tuy ta không sát sinh, nhưng nếu là cứu người…”

    Bạch Ngọc Đường thì hỏi lại, “Hôm nay đưa về ngày mai bọn họ lại bắt thì làm thế nào?”

    “A, chuyện này…” Ngô Bất Thiện nghẹn
    lời, cảm thấy cũng đúng, Bạch Ngọc Đường thở dài, hỏi hắn: “Tại sao Bách Hoa Minh bám chặt lấy Thiên Ma Cung không buông, các ngươi có thù
    riêng?”

    Ngô Bất Thiện gãi đầu, “Không có! Chúng
    ta đã an phận hơn ba mươi năm rồi, khi Thiên Ma Cung thoái ẩn giang hồ
    có khi đám tiểu tử thối này còn chưa ra đời, ai đắc tội chúng nó được?”

    Bạch Ngọc Đường nhíu mày, “Vậy Huyết Đảm Hồng thì sao?”

    Ngô Bất Thiện nhíu mày, nghe đến Huyết
    Đảm Hồng hắn vẫn còn sợ hãi, nói nhỏ: “Huyết Đảm Hồng trồng ở hậu sơn
    Thiên Ma Cung đã bị cung chủ đốt cháy cả rồi, không thể còn sót lại.”

    “Lăng Sơn Khấp Huyết Đồ?” Nhân tiện,
    Bạch Ngọc Đường hỏi cho rõ: “Năm ấy sau khi Lâm Thiện Tử vẽ xong, bức
    tranh được xử lý thế nào?”

    Ngô Bất Thiện lại lắc đầu, đã là chuyện
    của rất nhiều năm trước rồi, “Ta nói Bạch Ngọc Đường, không giấu ngươi,
    Thiên Ma Cung chúng ta chỉ còn những lão đầu trên dưới một trăm, không
    còn dã tâm làm những chuyện này nữa.”

    Bạch Ngọc Đường gật nhẹ đầu, tuổi của
    Ngô Bất Thiện tính ra cũng đã chín mươi tuổi, Ân Hậu và sư phụ hắn thì
    đã hơn trăm tuổi, chỉ là võ công quá tốt cho nên thành tinh rồi mà thôi. Các ma đầu khác cũng đã hơn sáu mươi, sáu mươi năm một lần luân hồi,
    bọn họ thật sự đã sớm không còn thuộc về võ lâm hiện nay nữa.

    .

    .

    Lúc này, võ lâm quần hùng bên dưới đã bắt đầu tranh chấp, người nói thả, người nói không thả.

    Tiết Thiên Ưng thấy tình hình sắp vượt
    tầm kiểm soát, liền nói: “Hay là thế này, các thiếu niên này giữ lại
    trước, Bạch thiếu hiệp cho một kì hạn, bao nhiêu ngày có thể phá án
    được, hoặc là bao nhiêu ngày có thể khiến người của Thiên Ma Cung ra mặt nói rõ ràng?”

    Mọi người đều ngẩng đầu nhìn Bạch Ngọc Đường.

    Bạch Ngọc Đường im lặng một lúc, cuối cùng mở miệng: “Thả người, ta không nói lần thứ hai.”

    “Bạch Ngọc Đường, ngươi thật sự không để thiên hạ võ lâm vào mắt sao?” Tạ Bách Hoa cười lạnh.

    Bạch Ngọc Đường lạnh lùng nhìn hắn,
    “Ngươi dựa vào cái gì mà bắt các thiếu niên này lại? Xem vương pháp là
    thứ gì? Giang hồ của ngươi không phải giang sơn của Đại Tống sao?”

    Bạch Ngọc Đường nói xong thì lập tức muốn cắn lưỡi, ở cạnh con mèo đó quá nhiều rồi sao? Nói chuyện chỉ toàn mùi Triển Chiêu.

    “Thiên Ma Cung không giải thích rõ với
    ta, ta sẽ không thả người!” Tạ Bách Hoa bảo giáo chúng Bách Hoa Cung bao vây các thiếu niên lại, dường như đã giận phát cuồng… Giang hồ quần
    hùng đều không hiểu được Tạ Bách Hoa đang trút giận chuyện gì, cảm thấy
    hắn thật sự có chút quá đáng.

    Bạch Ngọc Đường nhíu mày, hắn đã nói đủ
    nhiều rồi, độ kiên nhẫn cũng đến hạn rồi, nói thêm cũng không ý nghĩa
    gì, tam đại môn phái này hoàn toàn là muốn gây chuyện.

    Bạch Ngọc Đường nhấc đao, nói với Ngô Bất Thiện, “Một lát nữa ta chặn tứ đại môn phái, ngươi cứu người đi.”

    Ngô Bất Thiện hơi ngơ ngác, “Vậy… Ngày mai bọn họ lại bắt thì làm thế nào?”

    Bạch Ngọc Đường nhíu mày nhìn hắn một cái, “Chém hết là được rồi.”

    Khóe miệng Ngô Bất Thiện giật giật, ôm đầu, bị Thiên Tôn nhập rồi, giống hệt!

    .

    .

    Người giang hồ thấy Bạch Ngọc Đường thả người nhảy xuống, rất nhiều người không muốn bị liên lụy đều lui qua một phía.

    Ngô Bất Thiện cũng nhảy xuống theo Bạch Ngọc Đường, kéo các thiếu niên bao vây một cái, “Đi!”

    Các thiếu niên chạy ra từ con đường giang hồ quần hùng tách ra mà thành, trên thực tế, không ai dám ngăn Ngô Bất Thiện.

    Tạ Bách Hoa muốn đuổi theo, nhưng ngân đao của Bạch Ngọc Đường đã xuất hiện trước mắt.

    Hình rồng phức tạp hoa mỹ cuốn trên thân đao, cảm giác nghiêm trang cổ kính… Khí chất giống hệt như Cự Khuyết
    của Triển Chiêu, khí chất của thượng cổ danh khí!

    Tạ Bách Hoa lách người một cái, nhìn
    Bạch Ngọc Đường chằm chằm, “Đã sớm nghe nói Bạch Ngọc Đường là đồ đệ đắc ý của Thiên Tôn, hôm nay vinh hạnh xin lãnh giáo một chút.” Không chờ
    Bạch Ngọc Đường đáp lời, hắn đã rút một cây nhuyễn tiên hình bạch xà ra, quất thẳng vào đầu Bạch Ngọc Đường.

    Bạch Ngọc Đường nghiêng đầu, tránh đi, chân lao vút một cái, lướt ra sau Tạ Bách Hoa.

    Tạ Bách Hoa giật mình, đây là lần đầu
    tiên hắn giao thủ với người biết Như Ảnh Tùy Hình, chỉ nhìn thôi không
    thể nào hình dung đầy đủ cảm giác thân lâm kì cảnh này… Nguy hiểm đột
    nhiên xuất hiện sau lưng. Nếu lúc này Bạch Ngọc Đường chém hắn một đao,
    hắn cũng không phản ứng kịp. [thân lâm kì cảnh: lâm cảnh cảnh ngộ hiếm thấy]

    “Tại hạ cũng xin lãnh giáo một chút!”

    Bạch Ngọc Đường vừa lướt ra sau Tạ Bách
    Hoa, Ô Tại Vân đột nhiên nhảy lên đài, vung tay phóng một loạt Ô Y Phiêu về phía Bạch Ngọc Đường.

    Bạch Ngọc Đường thậm chí không liếc nhìn, nhấc tay phóng ba mảnh Mặc Ngọc Phi Hoàng Thạch đón ba mũi phi tiêu.

    Tiết Thành Hùng đứng sau Tiết Thiên Ưng cũng lên đài.

    Mạc Càn Khôn vừa thấy đông đánh ít vội chạy lên, “Con mẹ nó các ngươi thật quá vô liêm sỉ…”

    Nhưng hắn còn chưa kịp nói hết, Bạch
    Ngọc Đường vừa khéo đứng ngay bên cạnh, đưa tay đẩy hắn xuống đài. Sau
    đó tung một cước đá bay Tạ Bách Hoa vừa xoay người định phản kích, Bạch
    Ngọc Đường đứng giữa đài, xung quanh bị ba người Tiết Thành Hùng, Tạ
    Bách Hoa và Ô Tại Vân vây kín.

    “Này, đừng động thủ ảnh hưởng hòa khí!”

    Người dưới đài khuyên can, nhưng Tiết
    Thiên Ưng lại phẩy tay, “Tại hạ trước nay không có dịp may được thấy
    thần công của Thiên Tôn, nếu hôm nay có thể được đồ đệ của hắn mở mang
    một chút thì quả thật là cơ hội ngàn năm có một.”

    Võ lâm quần hùng tuy cảm thấy không
    trượng nghĩa, nhưng lại cảm thấy đây là cơ hội hiếm có, dù sao thì Bạch
    Ngọc Đường tiếng tăm lẫy lừng, lại không mấy người từng được thấy hắn
    động thủ. Đang do dự thì Tiết Thành Hùng đã dẫn đầu đánh tới, Tạ Bách
    Hoa và Ô Tại Vân vội theo sau.

    Bạch Ngọc Đường không rút đao, cầm đao so chiêu với bọn họ.

    Bạch Ngọc Đường thật sự có chút giận dữ, nhưng hắn cũng không thể vô duyên vô cớ chém chết những người này, đến
    lúc đó lại gây phiền cho sư phụ hắn. Tuy Bạch Ngọc Đường ngông cuồng,
    nhưng vẫn phân rõ nặng nhẹ, biết cái gọi là đại cục làm trọng, hơn nữa
    chuyện này vẫn chưa rõ nguyên nhân, nếu manh động giết người, có thể sẽ
    bị lợi dụng.

    Ngô Bất Thiện dẫn các thiếu niên ra khỏi Thiên Nhai Cốc, bảo chúng nó mau về nhà, bản thân thì ngồi trên đỉnh
    núi quan sát tình hình bên dưới.

    “Tiểu Thiện thúc?”

    Chợt, có tiếng người gọi. Ngô Bất Thiện
    giật mình, quay đầu lại thì thấy Triển Chiêu kinh ngạc đứng sững người,
    “Người… sao lại cạo đầu rồi?”

    Ngô Bất Thiện vừa thấy Triển Chiêu lập tức hớn hở, xông tới định cho một cái gấu ôm, “Ai da Tiểu Chiêu! Nhớ con chết…”

    “Ngọc Đường?!” Triển Chiêu thì vừa thấy
    cảnh dưới sơn cốc đã lao vút tới, Ngô Bất Thiện ôm hụt, đang định quay
    lại tiếp tục lại thấy Triển Chiêu đã chạy tới phía trước, đang nhíu mày
    quan sát tình hình trên đài, Bạch Ngọc Đường đang giao đấu với ba người.

    “Chuyện gì vậy?” Triển Chiêu nhíu mày.

    “À, tiểu tử họ Bạch đó cũng không tệ,
    chỉ có điều, tam đại môn phái này mềm cứng đều không chịu, còn không
    chịu nói đạo lý, trực tiếp đánh một trận.”

    “Sao người không đi giúp? Để bọn họ lấy đông đánh ít!” Triển Chiêu trừng Ngô Bất Thiện, định xông xuống núi.

    “Này!” Ngô Bất Thiện giữ hắn lại, “Con không được đi! Khi nãy bọn họ còn nói con cố ý bênh vực ma giáo.”

    “Nhưng hắn một địch ba…”

    “Ai da, tam đại môn phái chỉ tốn công vô ích, Bạch Ngọc Đường đối phó với bọn họ dễ như không.”

    Chưa kịp nói hết, chợt đám người xôn
    xao, Bạch Ngọc Đường đã tung một cước đá Tiết Thành Hùng bay xuống đài,
    trở tay quăng Ô Tại Vân xuống.

    Tạ Bách Hoa thầm giật mình, hôm qua là Triển Chiêu, hôm nay lại Bạch Ngọc Đường, tuổi không cao sao lại lợi hại đến như vậy?

    Bạch Ngọc Đường dễ dàng giải quyết hai
    người, nhưng không muốn buông tha cho Tạ Bách Hoa, hôm nay không thể
    chém hắn, nhưng đánh cho hắn thành đầu heo, chờ hết sưng cũng phải hơn
    nửa năm, như vậy có lẽ tên ẻo lả này sẽ không ra ngoài gây họa nhân gian nữa.

    Tạ Bách Hoa thấy sắc mặt Bạch Ngọc Đường như thế, vội lùi lại vài bước, nhấc tay, một đám người trong Bách Hoa
    Minh nhảy lên đài.

    “Chậc!” Triển Chiêu nhíu mày, “Là Bách Hoa Trận.”

    “Tên Tạ Bách Hoa này…” Đột nhiên Ngô Bất Thiện nói: “Dường như hắn không được bình thường?”

    Triển Chiêu gật đầu, “Con cũng cảm thấy
    hắn rất chấp nhất với Thiên Ma Cung, còn có phần mất trí, có phải trước
    đây mọi người từng làm gì với hắn, hoặc hắn có thân nhân nào đã chết
    trong đại loạn năm đó?”

    Ngô Bất Thiện ngẩn người, “Chuyện này…”

    Bên này còn đang suy nghĩ, bên kia đã lập thành Bách Hoa Trận.

    “Nguy rồi!” Triển Chiêu nhíu mày, “Bách Hoa Trận không phải đùa, Ngọc Đường không thể không rút đao đối phó.”

    “Vậy thì rút đao.” Ngô Bất Thiện nhún vai, “Võ công của nó cao như vậy, còn sợ đám người này…”

    “Chết người thì sẽ phiền phức!” Triển Chiêu vẫy tay, “Hắn là người của phái Thiên Sơn!”

    Triển Chiêu vừa định thả người nhảy
    xuống, đột nhiên, một cơn gió mạnh mang nội lực từ trong rừng thổi ra.
    Triển Chiêu ngẩn người, nội lực này…

    Khi Triển Chiêu còn đang ngây người, thì cảm giác có người xoa đầu mình, bàn tay quen thuộc.

    Sau đó một bóng đen lao từ phía sau Triển Chiêu lên, sau đó, tiếng cười đầy nội lực vang vọng khắp trong sơn cốc.

    Triển Chiêu vội dồn khí vào đan điền bảo vệ tâm mạch, Thiên Ma Quyết thật sự đến rồi!

    Ngô Bất Thiện cũng ôm tai nhảy, “Cung chủ!”

    Thiên Nhai Các nằm trong sơn cốc, tiếng
    cười vang đi vang lại giữa sơn cốc, đi đến đâu, võ lâm quần hùng ngã rạp đến đó, chỉ có vài trưởng lão nội lực thâm hậu còn đứng được.

    Bạch Ngọc Đường nhìn lại người của Bách
    Hoa Minh vừa lập xong Bách Hoa Trận bên cạnh, tất cả đã ngã xuống. Tạ
    Bách Hoa tái mặt nhìn bóng đen đáp xuống từ bầu trời như đại bàng sải
    cánh.

    Bạch Ngọc Đường ngẩng đầu lên nhìn, thầm nhíu mày, Yến Tử Phi, không phải, hẳn là Yến Tử Phi và Nhất Vĩ Độ Giang kết hợp lại. Nhìn kĩ người vừa đến, Bạch Ngọc Đường thầm tán thán, quả
    nhiên là phong thái của vương giả, tà đến khí phách!

    Người đến là một nam tử hắc y, vóc người tương đương với Triệu Phổ, cao to nhưng không béo. Xem gương mặt thì
    người này đã bốn năm mươi tuổi, dung mạo yêu tà cuồng ngạo, khiến người
    ta không thể quên được, tóc đen dài hoàn toàn không thể biết được là đã
    hơn trăm tuổi. Bạch Ngọc Đường lắc đầu, lại một lão yêu quái, giống như
    sư phụ mình, thành tinh rồi.

    Người giáng xuống chính là cung chủ Thiên Ma Cung, Ân Hậu.

    Không biết hắn đến từ đâu, vài tiếng
    cười đã khiến hơn một nửa quần hùng võ lâm choáng ngất, đột nhiên sầm
    mặt, xông thẳng tới hướng Bạch Ngọc Đường.

    Bạch Ngọc Đường hơi nhíu mày, sát khí!

    Nhưng Ân Hậu đã đến trước mặt, giơ tay bổ một chưởng về phía hắn.

    Triển Chiêu giật mình suýt chút nữa kêu lên tiếng, Ngô Bất Thiện vội giữ hắn lại, “Đừng kích động!”

    “Nguy rồi!” Triển Chiêu sốt ruột giậm chân, “Đừng tiếp chưởng, Ngọc Đường!”

    Bạch Ngọc Đường thấy chưởng đã đánh tới
    trước mặt, nghĩ thầm trong lòng, đây là tuyệt học Lâm Uyên Chưởng của Ân Hậu? Đối với người có nội lực đặc biệt cao, đương nhiên không thể cố
    đỡ. Nội lực của Ân Hậu đương nhiên là cao hơn mình, nhưng mà…

    Bạch Ngọc Đường đưa tay đánh một chưởng, dùng Cách Không nhất kích, đánh vào ngực Ân Hậu, đây là lấy công chế công.

    Ân Hậu nhướng mày, lách người thu
    chưởng, tránh chiêu Cách Không Chưởng, thầm gật đầu, thấy nguy không
    loạn, là người đã có chút kinh nghiệm.

    Nhưng hai chân hắn đáp xuống, lại vẫy tay, một thanh cổ kiếm hắc sắc dài hơn bốn xích rơi xuống.

    Triển Chiêu nghiến răng nắm cổ áo Ngô Bất Thiện ra sức lắc: “Người đó muốn làm gì?!”

    Ngô Bất Thiện bị Triển Chiêu lắc choáng váng, “Có lẽ cung chủ muốn thử thử… gì đó.”

    Bạch Ngọc Đường thấy kiếm đâm thẳng về
    phía mình, từ xa đã cảm nhận được nội kình trong mũi kiếm, trong lòng
    thầm kinh hãi, đây là Sơn Hải Kiếm của Ân Hậu sao?

    Nghe nói Sơn Hải Kiếm được tạo thành từ
    huyền thiết ngàn năm, vốn được chôn sâu dưới đại dương mênh mông, vật
    chuyển sao dời, nơi đó biến thành dãy núi nguy nga, vì đã trải qua
    thương hải tang điền, cho nên có tên là Sơn Hải Kiếm.

    Thanh kiếm này bá đạo không kém danh
    đao, Bạch Ngọc Đường đương nhiên không dám sơ suất, rút bảo đao ra khỏi
    vỏ, đón kiếm từ chính diện.

    Bản thân Ân Hậu cũng bị Bạch Ngọc Đường làm giật mình, tiểu tử này đón kiếm chính diện? Gan thật không nhỏ!

    Đang suy nghĩ, đột nhiên nghe thấy tiếng rống từ xa: “Ân đầu hói!”

    Ân Hậu giật mình, con mèo nhỏ nhà mình trở mặt rồi!

    Khi Triển Chiêu đùa với Ân Hậu lúc còn
    nhỏ, có một lần không cẩn thận xén mất tóc trên đỉnh đầu Ân Hậu. Thế là
    bị đại ma đầu lừng danh này phải làm người hói gần nửa năm. Khi đó Triển Chiêu còn nhỏ, Ân Hậu lại hay đùa hắn nói đầu hói đầu hói, vì vậy cho
    nên khi Triển Chiêu rống câu “Ân đầu hói” này thì nghĩa là đã nộ khí
    xung thiên rồi.

    Ân Hậu hơi do dự một lát, chợt thấy khéo miệng Bạch Ngọc Đường nhếch lên.

    Ân Hậu ngẩn người, tiểu tử này, đã tính toán trước rồi sao?

    Bạch Ngọc Đường giành được tiên cơ, thu hư chiêu, dùng Như Ảnh Tùy Hình, phóng đến bên cạnh Ân Hậu như bóng ma.

    Ân Hậu nhướng mày, Bạch Ngọc Đường tinh
    mắt thật, có thể nhìn ra mệnh môn của Sơn Hải Kiếm không phải phía sau
    mà là bên hông, năng lực kinh người, nhưng mà…

    Ân Hậu đã hơn trăm tuổi rồi, đương nhiên không dễ gì thua dưới tay một hậu bối nhỏ tuổi, bước một bước trong
    không trung, lách ra.

    Lúc này Bạch Ngọc Đường mới nhớ ra, Yến
    Tử Phi có tuyệt chiêu là Yến Tử Sao Tam Thủy, hắn lấy đà giữa không
    trung thì có thể nhảy ra rồi!

    Ân Hậu đắc ý nhướng mày, như đang hỏi Bạch Ngọc Đường, có bản lĩnh thì đuổi theo đi?

    Bạch Ngọc Đường hơi híp mắt, nghiêng người chém lại một đao, khí thế kinh người.

    Ân Hậu thầm chậc lưỡi, tiểu tử lợi hại,
    đã dùng được mười phần đao pháp của Thiên Tôn rồi, chỉ là tuổi vẫn còn
    nhỏ, qua vài năm nữa thì sẽ đến thế nào?

    Bạch Ngọc Đường thấy Ân Hậu vung kiếm đỡ đao, liền biến chiêu đối phó.

    Hai người đáp xuống đài đấu với nhau, đao thật kiếm thật, nghiêm túc so chiêu.

    Quần hùng võ lâm chưa ngất và vừa tỉnh
    lại dưới đài đều há hốc mồm nhìn một trắng một đen đánh đến long trời lở đất trên đài. Không mấy người có thể thấy rõ chiêu thức.

    Triển Chiêu trên đỉnh núi ngây người,
    không ngờ Bạch Ngọc Đường có thể đánh với ngoại công mình lâu như vậy!
    Triển Chiêu biết, võ công của Bạch Ngọc Đường tương đương mình, hoàn
    toàn không có khả năng đánh thắng Ân Hậu. Nhưng… Nói thế nào đây? Bạch
    Ngọc Đường ngoài võ công cao, quan trọng là còn rất thông minh. Trước
    đây nhất định Thiên Tôn từng kể cho hắn nghe quá trình so chiêu với
    ngoại công, cho nên hắn linh hoạt đánh được nhiều chiêu như vậy. Đây là
    lần đầu Triển Chiêu thấy Bạch Ngọc Đường đánh như vậy, có thể nhìn ra,
    hắn không mong thắng, chỉ mong không bại!

    “Tiểu tử giỏi!” Ngô Bất Thiện khen không dứt, “Hơn hai trăm chiêu rồi!”

    Ân Hậu cũng cười, thu kiếm nhảy lên mái
    Thiên Nhai Các, cười lớn. Lần này hắn không dùng Ma Âm Quyết, mà là thật sự cười vui mừng.

    Triển Chiêu xem như yên tâm, bị hù chết!

    Bạch Ngọc Đường ngẩng đầu, xác định thêm một lần nữa, Ân Hậu đúng thật là sự tồn tại mạnh mẽ như sư phụ mình,
    thì ra thật sự có tồn tại… võ lâm chí tôn không thể đánh bại trong
    truyền thuyết.

    “Tiểu quỷ.” Ân Hậu ngồi trên mái nhà
    nhìn Bạch Ngọc Đường, “Ta rất vừa ý ngươi, đừng theo lão nhân đó nữa,
    theo ta học võ công, thế nào?”

    Bạch Ngọc Đường hơi nhướng mày: “Chờ người đánh thắng Thiên Tôn đã.”

    “Ha ha!” Ân Hậu cười vỗ đùi, “Cả tính cách sống dở chết dở cũng giống hệt như hắn, thú vị!”

    Ngô Bất Thiện đi đến vỗ vỗ Triển Chiêu, “Cung hỉ, cung chủ rất vừa ý!”

    Hai tai Triển Chiêu hồng hồng, gãi đầu, Bạch Ngọc Đường đương nhiên là người gặp người thích.

    .

    .

    Ân Hậu cười xong, nhướng mày nhìn võ lâm quần hùng, sau khi quét qua một lượt, cuối cùng ánh mắt dừng lại người
    đám người Bách Hoa Minh, Thiên Ưng Sơn Trang và Ô Y Bảo.

    Hai mắt Ân Hậu như mắt ưng, sắn bén kinh người, một ánh mắt này của hắn, khiến bọn Tạ Bách Hoa đều lạnh người,
    lão ma đầu Ân Hậu khiến cả võ lâm biến sắc ngày trước, thiên tài đánh
    mấy ngày mấy đêm bất phân thắng bại với Thiên Sơn Lão Tổ Thiên Tôn, đang ở ngay trước mắt.

    “Thiên Ma Cung ta đã thoái ẩn giang hồ
    từ lâu rồi.” Ân Hậu chậm rãi nói, “Nhưng trước đây ta đã từng nói, kẻ
    nào dám đến gây chuyện với giáo chúng Thiên Ma Cung, Ân Hậu ta sẽ khiến
    kẻ đó biến mất khỏi võ lâm… Nhớ kĩ.”

    Võ lâm quần hùng hoàn toàn không còn
    chút khí thế, một mặt do chấn động, một mặt do kinh hãi, hơn nữa là bất
    đắc dĩ, không có Thiên Sơn Lão Tổ, tất cả mọi người ở đây cộng lại cũng
    không đánh được với Ân Hậu. Bạch Ngọc Đường thì thật sự rất lợi hại, có
    thể đánh với hắn nhiều chiêu như vậy vẫn không thua, nhưng dường như hắn không đứng về phía tam đại môn phái.

    Ân Hậu nói xong, đã đạt được mục đích, liền vẫy tay với Bạch Ngọc Đường: “Này, tiểu bằng hữu, đi uống chén rượu, thế nào?”

    Bạch Ngọc Đường nhướng mày, thu đao, phi thân lên núi, Ân Hậu cũng đuổi theo sau, vừa đi vừa nói với hắn: “Ta
    nói, sư phụ ngươi nói ngươi có rượu ngon, mang vài vò đến uống?”

    Khóe miệng Bạch Ngọc Đường giật giật, sư phụ hắn vẫn nhớ nhung số rượu đó sao?

    Khi mọi người hoàn hồn lại thì Ân Hậu và Bạch Ngọc Đường đã mất bóng rồi.

    “Ai, quả nhiên núi này cao có núi khác
    cao hơn.” Tâm trạng của Hoạt Phật Mạc Càn Khôn rất tốt, gọi các võ lâm
    nhân sĩ đi uống rượu. Mọi người cũng tản đi, tuy võ lâm đại hội hôm qua
    rất hoang đường, nhưng có thể thấy được bản lĩnh của Bạch Ngọc Đường và
    Ân Hậu, cũng không uổng công.

    Ở Thiên Nhai Các chỉ còn bọn người Tạ Bách Hoa, Tạ Bách Hoa đá lật chiếc bàn trên đài, cực kì giận dữ.

    Tiết Thiên Ưng đi đến vỗ vai hắn, “Thế chất, đừng giận, chuyện này vẫn chưa xong đâu!”

    “Đúng vậy, Ân Hậu đến thì càng dễ dàng hơn.” Ô Tại Vân cười, “Chúng ta tiếp tục tiến hành theo kế hoạch.”

    Mọi người gật đầu, Tạ Bách Hoa ghi hận trong lòng, một Triển Chiêu một Bạch Ngọc Đường, làm hỏng chuyện lớn của hắn!

    Lúc này, trong khu rừng trên núi.

    Triển Chiêu thấy Bạch Ngọc Đường đến rồi, vội chạy tới kéo hắn kiểm tra, “Không sao chứ?”

    Bạch Ngọc Đường lắc đầu, “Không, về thuyền trước đã, ở đây nhiều tai mắt.”

    “Được!” Triển Chiêu gật đầu, liếc mắt
    thì thấy Ân Hậu đút hai tay trong tay áo, trề môi nhìn mình, lầm bầm:
    “Tiểu tử thối, gọi người ta là đầu hói…”

    Bạch Ngọc Đường bị hai chữ “người ta” của Ân Hậu làm rét run, nhíu mày nhìn hắn.

    Triển Chiêu thấy Ân Hậu không làm Bạch
    Ngọc Đường bị thương, chạy đến dụi dụi vào vai hắn, ôm cánh tay gọi một
    tiếng “Ngoại công.”

    Mặt mày Ân Hậu lập tức hớn hở.

    Mọi người thi triển khinh công chạy đến bến thuyền, khi lên thuyền Ân Hậu còn cảm thán: “Thuyền này không tệ!”

    Vừa vào khoang thuyền thì đã thấy bình
    rượu chất đầy đất, trên bàn có một đống vỏ tôm, tám lão nhân Thiên Ma
    Cung mặt mày đỏ bừng, cười không khép được miệng, đang cụng ly với Bạch
    Hạ, miệng hô “Cạn chén, thông gia!”

    “Ô?” Hai mắt Ân Hậu sáng lấp lánh, “Thông gia sao…”

    Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đứng đỡ trán trước cửa khoang thuyền, mệt mỏi quá! Không muốn đi vào!

    Thuộc truyện: Quỷ Hành Thiên Hạ