Home Đam Mỹ Quỷ Hành Thiên Hạ – Quyển 7 – Chương 7: Ngũ Mệnh thần miêu

    Quỷ Hành Thiên Hạ – Quyển 7 – Chương 7: Ngũ Mệnh thần miêu

    Thuộc truyện: Quỷ Hành Thiên Hạ

    Sau khi chiếm Đoàn gia trại, Tử ảnh cùng Giả ảnh đi làm một chuyện cực thú vị, chính là thẩm vấn Đoạn Đại Sơn.

    Cứ nói như vầy đi, người xương cốt đủ cứng rắn (có cốt khí), đều rất có tiền đồ, mà người không xương không cốt, thì hoàn toàn không có tiền đồ. Đoạn Đại Sơn này là cái bao cỏ không nói, lại còn là một kẻ mít ướt nhát gan.

    Tử ảnh trừng mắt vừa xuất ra côn mộc hù dọa hắn, tiểu tử này đã quỳ xuống đất dập đầu, ngay cả ông bà tổ tiên chôn ở đâu cũng khai hết.

    Triệu phổ cùng Bao Chửng ở bên ngoài ngồi nghe, hai người nhìn nhau một cái, trên mặt không hẹn mà cùng toát ra một tia nghi hoặc.

    Đoàn gia trại tu sửa thập phần xinh đẹp, Đoạn Đại Sơn vừa nhìn chính là loại người chỉ thích hưởng thụ, nghe nói nửa tháng trước sơn trại vừa mới tu sửa, thỉnh không ít danh công, lại trồng thêm kỳ hoa dị thảo, mặt sàn đều dùng nguyên liệu đặc biệt, xa hoa cực điểm. Càng thiếu đạo đức là hắn rất háo sắc, trại chủ phu nhân bị hắn cưỡng ép đếm đếm đã mười lăm người, còn nghe nói đều là nữ tử nhà đàng hoàng.

    Giam toàn bộ người trong sơn trại lại, mọi người tiếp tục ở trong biệt viện thương lượng sự tình.

    Triển Chiêu cầm danh sách Lâm Tuyền Phong cấp Bạch Ngọc Đường, phát hiện ở cuối danh sách có mấy chục cái tên dùng chu sa (mực đỏ) để viết. Dùng chu sa viết tên người, ý muốn nói cho người xem – những người này đã bất hạnh chết.

    Sở dĩ khiến cho Triển Chiêu chủ ý, là vì những cái tên này – tựa hồ đều là những người trên võ lâm có chút danh tiếng nhưng đều thất tung.

    Triển Chiêu khẽ cau mày, đang muốn không thông, liền cảm giác có người bên canh xoa mi tâm mình. Triển Chiêu còn tưởng là Bạch Ngọc Đường, nhưng nhìn thấy bàn tay nhỏ nhỏ mập mạp trước mắt mới biết ra là Tiểu Tứ tử, đảo mắt nhìn hắn.

    “Miêu Miêu, không được nhíu.” Tiểu Tứ tử nói xong, hai tay chống mặt bàn, ngồi cạnh Triển Chiêu xem danh sách: “Dùng chu sa viết tên là sao?”

    “Ân.” Triển Chiêu ngẩng đầu, mới phát hiện mọi người đi đâu hết rồi, chỉ còn lại đám tiểu hài nhi, cùng Tiễn Tử Thạch Đầu… và Ngũ Mệnh đang ghé vào trên bàn ngủ gật.

    Ngô Đậu Đậu chạy lại nhìn thoáng qua, thần sắc ảm đạm bi thương bất chợt xuất hiện trên khuôn mặt nhỏ nhắn, có chút không thích hợp.

    Triển chiêu sờ sờ mặt hắn: “Đậu Đậu, trong này có người ngươi quen sao?”

    Đậu Đậu gật đầu, chỉ vào một cái tên – Lưu Hân.

    “Lưu Hân là cái tên thực bình thường nga, có thể là nhận sai không?” Tiểu Tứ tử an ủi Đậu Đậu.

    Đậu Đậu lắc đầu: “Hắn là anh em kết nghĩa của phụ thân, trộm sổ sách hắn cũng có giúp đỡ, năm đó nếu không phải vì cứu phụ thân, hắn cũng sẽ không chết… Phụ thân luôn dặn ta phải nhớ kỹ hắn.”

    Triển Chiêu nhíu mày: “Lưu Hân bộ dáng như thế nào?”

    “Rất cao lớn!” Đậu Đậu nghiêm túc tả lại: “Hắn bình thường hay cầm gậy, công phu rất giỏi, ta thường nghĩ hắn là người lợi hại nhất trên đời, có hắn bảo hộ phụ thân, phụ thân nhất định không sao, nhưng cuối cùng…”

    Đậu Đậu cúi đầu dụi nước mắt, Ngũ Mệnh bỗng nhiên tỉnh lại, tiến đến bên người Đậu Đậu, móng vuốt trắng nhẹ nhàng đè lại cánh tay hắn, như là đang an ủi.

    Triển Chiêu buông danh sách, hỏi Tiêu Lương bên cạnh: “Bạch Ngọc Đường và mọi người đâu?”

    “Ngũ gia nói đi tìm điểm tâm cho ngươi, những người khác đi dàn xếp Triệu gia quân.” Tiêu Lương đáp lời: “Ngũ gia dặn không được quấy rầy ngươi.”

    Triển Chiêu biết chính mình vừa nãy có hơi chuyên chú, Bạch Ngọc Đường chắc cũng phát hiện cái gì đó, lại hỏi Đậu Đậu: “Đậu Đậu, cây gậy Lưu Hân sử dụng, có phải là một một cây sắt đen, trên đỉnh có cái đầu hổ phải không?”

    Đậu Đậu kinh ngạc nhìn Triển Chiêu: “Triển đại ca, sao ngươi biết? Ngươi quen Lưu thúc thúc a?”

    Triển Chiêu sắc mặt càng trầm vài phần.

    “Miêu Nhi.”

    Lúc này, Bạch Ngọc Đường đi đến, cầm trong tay một cái thực hạp, bên trong đều là thức ăn, gọi ba tiểu tử kia đến để chúng ăn cơm.

    Bạch Ngọc Đường cầm một phần điểm tâm đưa Triển Chiêu, hỏi: “Phát hiện được gì không?”

    Triển Chiêu gật đầu.

    “Phát hiện cái gì?”

    Lúc này, Công Tôn cầm theo hòm thuốc, cùng Bao Duyên, Bàng Dục đi đến, họ vừa phải đi giúp thôn dân bị sơn tặc bắt kiểm tra thân thể.

    Triển Chiêu đưa Công Tôn xem một phần danh sách viết bằng chu sa: “Mười mấy người này đều là cao thủ nổi tiếng giang hồ.”

    “Cao thủ?” Bàng Dục có chút hứng thú, đi lại ôm Ngũ Mệnh đút cá cho nó, bên hỏi: “Rất cao?”

    Triển Chiêu cười: “Rất cao.”

    Một khác đầu, Tiểu Tứ tử đang ở cấp Thạch Đầu ăn mì xào, bản thân thì ngậm nửa cái bánh bao, ngẩng mặt: “Thật sao? Đã chết nhiều người lợi hại như vậy?”

    Bạch Ngọc Đường cầm danh sách lại xem qua một lần: “Rất kỳ quái… Hay là Hạ Chính có thiên quân vạn mã?”

    “Những người này đều là bị ám sát.”

    Lúc này, lão nhân Ngô Lâm đi đến, nói một tiếng. Hắn cầm trong tay mấy cái bánh bao, thấy Đậu Đậu đang ăn cơm, nhìn bánh bao trong tay, cười khổ một tiếng: “Thói quen, thiếu chút nữa đã quên nơi này không có người đuổi giết chúng ta.”

    Bao Đuyên nhíu mày, một già một trẻ này trước kia là đã trải qua như thế nào.

    Lúc này, Bao Chửng cũng đã trở lại, Triển Chiêu hỏi: “Đại nhân, Triệu Phổ đâu?”

    “Hẳn là đến doanh lý ăn cơm.” Công Tôn không đợi Bao Chửng mở miệng, đã giúp trả lời.

    Mọi người có chút khó hiểu.

    Tiêu Lương đang đút Tiễn Tử ăn cơm, giải thích: “Sư phụ muốn ăn cơm cùng chúng tướng sĩ.”

    “Ừ.” Tiểu Tứ tử đong đưa chân: “Cửu Cửu nói, binh không ăn, tướng không ăn, có cơm cùng nhau ăn, có rượu cùng nhau uống, có trận cùng nhau đánh, đây là quy củ.”

    Ngô Lâm thở dài lắc đầu: “Chỉ tiếc, chủ soái được như ngài ấy quá ít, nơi này quân lương hàng năm đều bị tham ô hết, nếu Thổ Phiên bên kia đánh tới, ta sợ binh lính đều đã đói ngay cả đao cũng nhấc không nổi. “

    Công Tôn vội đưa hắn li trà, căn dặn: “Lão gia tử, lời này lát nữa Triệu Phổ về ngươi đừng có nói a.”

    Mọi người gật đầu, Triệu Phổ nhất định sẽ bị tức chết.

    Ngô Lâm gật đầu, thấy Triển Chiêu nhìn mình, mới nhớ vừa rồi nói còn chưa xong, tiếp tục nói: “Những giang hồ cao thủ này đều là thần không biết quỷ không hay… cứ vậy mà chết!”

    “Cái gì?” Mọi người sửng sốt.

    Bạch Ngọc Đường hỏi: “Ám khí hay độc dược?”

    Lão nhân liên tục lắc đầu: “Đều không phải.”

    “Vậy vì sao lại chết a?” Tiểu Tứ tử nghĩ không ra.

    “Ta nói ra, các ngươi có lẽ không tin.” Lão nhân thấp giọng nói: “Là chú thuật.”

    “Chú thuật?” Mọi người trầm mặc trong chốc lát, trăm miệng một lời hỏi lại.

    Ngay cả Bao Chửng cũng nhíu mày: “Thực sự có chuyện này?”

    Công Tôn nghĩ nghĩ: “Không lẽ là… giống như Tây Vực yêu tăng?”

    Ngô Lâm gật đầu: “Công Tôn tiên sinh cũng từng nghe qua Tây Vực yêu tăng?”

    “Nghe qua.” Công Tôn nói: “Nghe nói yêu tăng vùng Tây Vực có chú thuật quỷ dị, có thể vô thanh vô tức giết người, còn có thể làm cho người ta hoá điên.”

    Ngô Lâm nhíu mày: “Ta cảm thấy có thể là quỷ kế nào đó, nhưng thật rất khó phòng bị.”

    “Nhất định là quỷ kế.” Bao Chửng bỗng nhiên mở miệng: “Phàm là nói có thể cách ngàn dặm vô thanh vô tức giết người, phần lớn đều có chút quỷ kế.”

    “Đại nhân có cao kiến?” Công Tôn tò mò.

    “Các ngươi nghĩ xem, nếu thực sụ tà tính như vậy, vì sao không trực tiếp đem Hoàng Thượng, ta, và toàn bộ quan viên trong triều trực tiếp giết chết? Việc gì phải giết người ngoài?”

    Mọi người nhìn nhau, đều cảm thấy Bao Chửng nói rất có đạo lý.

    Triển Chiêu sờ cằm: “Nhưng việc này chúng ta vẫn phải cẩn thận, có thể lập tức giải quyết nhiều cao thủ như vậy, nhất định có bí mật khó lường.”

    “Nói đến bí mật.” Bao Chửng chen vào nói: “Hạ Chính xác thực thâm tàng bất lộ, chỉ tiếc ngày thường cùng hắn giao tình không sâu, thời điểm cùng làm quan cũng không nói mấy lời… Chỉ nghe đồn, đối hắn không thể lí giải.”

    “Đại nhân, ngài hỏi ra được điểm nào không thích hợp sao?” Bạch Ngọc Đường thấy Bao Chửng nghi hoặc, liền hỏi.

    “Manh mối từ Đoạn Đại Sơn rất ít, đều là những chuyện chúng ta đã biết, nhưng đối với Hạ Chính, Đoạn Đại Sơn cũng không hiểu biết. Hơn nữa càng kỳ quái là nếu Hạ Chính biết Kim Quan Trấn trọng yếu đến mức đặc biệt phái Lâm Tuyền Phong đến hỗ trợ trông coi, vì cái gì lại xếp thêm một Đoạn Đại Sơn tài trí bình thường như vậy ở chỗ này? Hắn còn có thể làm cái gì? Không phải càng thêm phiền sao!”

    Mọi người hai mặt nhìn nhau, đều cảm thấy đích thật là có chuyện như vậy.

    Đến thành đô phủ còn một đoạn đường, mọi người trước tiên ở Đoàn gia trại qua đêm… ban đêm trên núi, dĩ nhiên có chút bất đồng.

    Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường ngồi trên tháp trong viện, cũng không có tâm tư ngắm sao, bắt tay vào xem danh sách, đều có chút thổn thức.

    “Không thể tưởng được những cao thủ này bỗng nhiên biến mất ở võ lâm, nguyên lai đã chết, còn chết không minh bạch.” Triển Chiêu cảm khái thế sự vô thường.

    “Nếu có thể tìm được thi thể thì tốt rồi.” Công Tôn cũng gật đầu: “Như vậy ít ra cũng có thể tra ra hung thủ.”

    Đang nói chuyện, Triệu Phổ trở lại, có thể thấy được đã mệt một ngày, ngồi xuống ghế liền chui vào lòng Công Tôn: “Thân ái a, lão tử đã lâu không mệt như vậy, Hạ Nhất Hàng tiểu tử kia còn phái Trâu Lương cái hũ nút đến, lão tử nói ba câu hắn ngay cả rắm cũng không thèm phóng.”

    Công Tôn để hắn ngồi lên đằng ghế, giúp hắn mát xa, Triệu Phổ thoải mái hừ hừ.

    Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu liếc nhìn nhau một cái, còn chưa nói gì, chợt nghe Ngũ Mệnh bỗng nhiên “Meo meo” một tiếng.

    Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường xoay mặt nhìn nó, Ngũ Mệnh đứng trong viện tử, không ngừng chạy vòng vòng.

    Lúc đầu hai người cảm thấy nó có thể là đang đuổi theo sâu hay gì đó, nhưng Ngũ Mệnh vẫn “Meo meo” kêu, tựa hồ phi thường bất an.

    Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau một cái… Ngũ Mệnh kêu càng lúc càng lớn, cuối cùng rõ ràng rống lên, tiếng kêu khiến người khác phải khiếp sợ.

    “Oa.” Triệu Phổ nâng cằm: “Con mèo này có tật xấu a, không phải mùa xuân mèo mới kêu sao? Giữa đông kêu làm gì?”

    Công Tôn vỗ hắn một chút: “Mùa xuân kêu là mèo cái, Ngũ Mệnh là mèo đực.”

    “Như vậy a…” Triệu Phổ gãi đầu.

    Ngũ Mệnh kêu đưa tới Ngô Đậu Đậu.

    “Ngũ Mệnh, làm sao vậy?”

    Đậu Đậu bắt lấy nó ôm đến, nhưng Ngũ Mệnh vẫn tiếp tục kêu, khóe miệng trào ra tia máu.

    “Nha!” Tiểu Tứ tử đau lòng đi lại: “Nó bị sao thế này?”

    “Gia gia!” Đậu Đậu vội vã hỏi Ngô Lâm vừa tới, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch: “Giống như ngày đó a!”

    “Ngày đó?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

    Ngô Lâm lúc này sắc mặt cũng là tái nhợt, Bao Chửng đi tới: “Xảy ra chuyện gì?”

    Ngũ Mệnh vẫn còn kêu, tiếng kêu thê lương làm lòng người bất an.

    Ngô Lâm giải thích: “Ngũ Mệnh đã cứu ta rất nhiều lần, nguy hiểm nhất chính là lần lũ bất ngờ kéo đến lúc nữa đêm, Ngũ Mệnh chính là dùng tiếng kêu như vậy đánh thức chúng ta.”

    Mọi người nhìn nhau.

    Bàng Dục ngẩng đầu nhìn chung quanh: “Nơi này là đỉnh núi, hẳn là sẽ không có đất đá trôi hoặc lũ bất ngờ đi?”

    “Mấy ngày nay trời cũng không mưa, sao rất sáng, không có khả năng.” Công Tôn lắc đầu.

    Lúc này, Ngũ Mệnh đột nhiên cúi đầu, đối một phương hướng kêu lên, mọi người theo tầm mắt nó nhìn qua, chỉ thấy Thạch Đầu ngồi dưới đất, nhìn Ngũ Mệnh trong lòng Ngô Đậu Đậu, Tiễn Tử cũng chạy tới, phát ra tiếng kêu “chít chít” như thế đang trao đổi.

    “Chúng nó, có khi nào nghe hiểu được?” Triển Chiêu hỏi.

    Tiểu Tứ tử sờ sờ Thạch Đầu: “Thạch Đầu, Ngũ Mệnh nói gì vậy?”

    Thạch Đầu ngồi im, như là có chuyện không nghĩ ra, quay đầu nhìn Tiễn Tử. Tiễn Tử cúi đầu, bắt đầu ngửi ngửi, mãi cho đến vị trí chân tường liền bứt lên một ít cỏ.

    “Ta đã nói có mùi gì đó mà.” Bàng Dục đi qua nhặt nhánh cỏ lên vò trong tay: “Trên núi sao có nhiều ngải thảo như vậy? Đuổi muỗi sao?”

    Công Tôn nhìn ngải thảo ở góc tường, có chút đăm chiêu: “Loại cỏ này mùa hè mới có, mùa đông đã sớm chết hết mới phải, những cây này hẳn là được đem từ phía tây nóng bức đến, vừa trồng lên, các ngươi xem rễ ở trong đất cũng chưa dài.”

    Nhổ hết ngải thảo lên, Tiễn Tử xác định trên mặt đất sạch sẽ chỉ còn bùn đất, quay đầu gọi Thạch Đầu.

    Thạch Đầu chạy lại ngửi một hồi, bắt đầu liều mạng đào, Tiễn Tử cũng cùng nó đào, cát đá bụi đất không ngừng bay lên, mọi người liền phát hiện – Ngũ Mệnh không kêu nữa! Tựa hồ đã an tâm, mệt mỏi ghé vào lòng Đậu Đậu, Công Tôn giúp nó xử lý miệng vết thương, phát hiện miệng đều rách, phỏng chừng yết hầu nhất định cũng bị thương, phải hảo điều dưỡng.

    Không trong chốc lát, Thạch Đầu chui vào trong động, rất nhanh chạy ra, miệng ngậm cái gì đó.

    Chạy đến bên người Triệu Phổ, đưa cho hắn.

    Tình huống này có chút kỳ quái, bình thường Thạch Đầu vô luận nhặt được cái gì, đều là đưa Tiểu Tứ tử đầu tiên, lần này lại cho Triệu Phổ. Triệu Phổ cầm lấy vừa nhìn, sắc mặt đại biến: “Oanh Thiên lôi!”

    Mọi người kinh hãi – mai hỏa dược?!

    Triệu Phổ lập tức phân phó ảnh vệ: “Lệnh mọi người tắt lửa, trong sơn trại không cho phép đốt lửa, đêm nay trăng sáng, nương theo ánh trăng, toàn bộ binh lính đem Oanh Thiên lôi đào hết ra!”

    “Vâng.” Nhóm ảnh vệ cũng biết chuyện này không thể coi thường, lập tức đi thông tri.

    Đêm nay xem như náo nhiệt, toàn bộ Đoàn gia trại bị quật lên ba thước, cả núi bị lật ngược.

    Bên này trong viện, Thạch Đầu Tiễn Tử đào toàn bộ, phát hiện lượng lớn Oanh Thiên lôi.

    Triệu gia quân đêm nay thức trắng, tờ mờ sáng ngày hôm sau, mọi người đem Oanh Tiên lôi gom trong sân lớn, xếp thành cả một núi nhỏ.

    Bạch Ngọc Đường mang theo một ít lão binh quen thuộc Oanh Thiên lôi phá ngòi nổ, để tránh bất trắc, nhìn núi nhỏ toàn Oanh thiên lôi, mọi người Triệu gia quân cảm thấy sau cổ một trận lạnh – cừ thật a! Nếu không phải phát hiện sớm, đột nhiên nổ một cái, tất cả mọi người đảm bảo chết hết.

    Bạch Ngọc Đường làm đến tay mỏi nhừ, dù luyện công cũng chưa từng mệt như vậy, Triển Chiêu đem cánh tay hắn đặt trên đùi, giúp đỡ xoa bóp, lại nhìn bạch y thượng hạng không nhiễm một hạt bụi của Ngũ gia lúc này đều là hỏa dược đen thui, cũng có chút dở khóc dở cười.

    Triệu Phổ nhìn chằm chằm núi nhỏ kia một lúc lâu, hỏi Âu Dương: “Bao nhiêu?”

    Âu Dương trả lời, cổ họng có chút ách: “Ba ngàn khỏa.”

    Triệu Phổ cười lạnh một tiếng: “Đủ đem núi này san bằng.”

    Bao Chửng nhíu mày: “Hạ Chính quả nhiên đa mưu túc trí, hắn an bài bao cỏ Đoạn Đại Sơn ở nơi này, là vì muốn chúng ta cướp Đoàn gia trại, hảo chiêu úng trung tróc miết (bắt baba trong rọ). Lại sợ quá dễ dàng đánh hạ sơn trại sẽ làm chúng ta hoài nghi, cho nên cố ý an bài Lâm Tuyền Phong đến.”

    Bàng Đục nghĩ nghĩ: “Nếu không phải Lâm Tuyền Phong cho chúng ta bản vẽ, chúng ta trước thời gian đánh lên, thực có thể sẽ trúng chiêu…”

    “Đối phương hẳn là nghĩ chúng ta muốn đánh lên núi cần một đoạn thời gian hơn nữa sẽ nháo ra động tĩnh lớn, Đoạn Đại Sơn sẽ nhân cơ hội phái người đi báo cáo, sau đó chờ chúng ta chiếm được sơn trại, Hạ Chính tái tùy thời tùy chỗ phái người đến, đem chúng ta, mọi người Đoàn gia trại bao gồm cả Lâm Tuyền Phong cho nổ tung.” Triệu Phổ lạnh lùng cười: “Quả nhiên không độc không ngoan không trượng phu a, mụ nội nó, lão tử đánh trận nửa đời người, thiếu chút nữa bỏ mạng trong khe núi nhỏ xíu này.”

    Triển Chiêu xoa xoa bóp bóp tay Bạch Ngọc Đường, nhỏ giọng nói: “May mắn đại ca cùng Lâm Tuyền Phong có giao tình.”

    Bạch Ngọc Đường bật cười, nhìn Ngũ Mệnh ngoan ngoãn nằm trong lòng Đậu Đậu: “Tạ nó mới đúng.”

    Mọi người quay đầu nhìn Ngũ Mệnh, một con mèo đen mập mạp ngoan ngoãn nằm trong lòng Đậu Đậu phe phẩy đuôi. Lại nhìn một đống Oanh Thiên lôi, thiếu chút nữa tập thể biến thành thịt nướng.

    Triệu Phổ cũng nhịn không được nuốt ngụm nước miếng, chợt nghe Âu Dương “Ngao” kêu to đem Ngũ Mệnh bế lên, giơ cao quá đỉnh đầu: “Này không phải mèo nữa, là mèo Bồ Tát!”

    Triệu gia quân tập thể gật đầu.

    Âu Dương giơ Ngũ Mệnh: “Gia nhập Triệu gia quân đi? Cho ngươi đứng thứ hai luôn nha!”

    Chúng tướng sĩ lại cùng nhau gật đầu, Triệu Phổ vỗ trán, Công Tôn bất đắc dĩ nhìn hắn: “Binh lính của ngươi đánh giặc đúng là rất lợi hại, nhưng tính cách thì…”

    Triệu Phổ nhìn hắn: “Tính cách như thế nào?”

    Công Tôn bĩu môi: “Giống hệt ngươi, ngu ngốc, bại não!”

    Triệu Phổ lại một lần nữa thở dài, ngẩng đầu nhìn, toàn doanh mấy vạn binh lính đều chạy tới muốn sờ Ngũ Mệnh một chút lấy hên, Ngũ Mệnh sợ tới mức xù lông chạy trốn vào lòng Đậu Đậu.

    Triển Chiêu nắm tay Bạch Ngọc Đường, đối Bạch Ngọc Đường vẻ mặt hưởng thụ nói: “Xem nha, mèo con lợi hại nhất thiên hạ!”

    Bạch Ngọc Đường cũng cười, tiếp một câu: “Chuột thích nhất mèo con lợi hại.”

    Triển Chiêu nhịn không được vỗ hắn một cái, Bạch Ngọc Đường giả bộ rất đau, Triển Chiêu buồn cười, Bạch Ngọc Đường khi lưu manh cũng rất tao nhã a…

    Bất quá, mọi người thủy chung vẫn tò mò – Ngũ Mệnh đến tột cùng có lai lịch như thế nào? Vì sao thông minh linh tính như thế?

    Triệu Phổ bảo người ta đem Oanh Thiên lôi cất đi, bảo quản cẩn tậhn, mọi người lại tụ tập cùng nhau thương lượng đối sách.

    Bao Chửng nói: “Oanh thiên lôi không nổ, Hạ Chính hẳn là còn không biết chúng ta đến.”

    “Theo ý tứ của Lâm Tuyền Phong thì có lẽ đúng, Hạ Chính cũng không nghĩ tới chúng ta tới nhanh như vậy!” Triển Chiêu hỏi: “Đại nhân có phải có kế sách?”

    Bao Chửng gật đầu, nhìn Triệu Phổ: “Đống Oanh thiên lôi này ngày nào đó sẽ trả lại cho Hạ Chính cùng đám ngoại tộc!”

    Công Tôn mở một viên ra nghiên cứu, nói với mọi người: “Giấy dùng để làm Oanh thiên lôi đều là giấy của Tây Vực.”

    “Hạ Chính trữ nhiều Oanh thiên lôi như vậy, tiểu tử này thật muốn tạo phản rồi!” Bàng Dục lắc đầu: “Hơn nữa người này tâm tư cũng quá tinh tế, trồng cả ngải thảo, át mùi, làm cho chúng ta không cách nào phát hiện!”

    Triệu Phổ gật đầu: “Hắn đâu chỉ muốn tạo phản.”

    “Dùng Tây Vực chú thuật sát hại võ lâm nhân sĩ, lại dùng Oanh Thiên lôi Tây Vực.” Triển Chiêu khoanh tay: “Có thể thấy được chuyện hắn cấu kết Thổ Phiên cũng là thật! Chúng ta mau chóng nghĩ cách, để tránh đến lúc đó lại phải đại chiến một trận, máu chảy thành sông.”

    Thuộc truyện: Quỷ Hành Thiên Hạ