Home Đam Mỹ Rất Thật – Chương 36: Đổi vai

    Rất Thật – Chương 36: Đổi vai

    Thuộc truyện: Rất Thật

    *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

    Lúc người quản lý của Trịnh Uấn nhận được thông báo của đoàn phim thì cũng cảm thấy là lạ, bởi từ ngữ Lưu Phong dùng rất kì quái, anh ta không đọc ra được rốt cuộc là tốt hay là xấu.

    Để cho chắc ăn, anh ta gọi điện cho Trịnh Uấn.

    Tuy đã sắp nửa đêm, nhưng anh ta biết Trịnh Uấn là cú đêm, bây giờ chắc vẫn chưa ngủ. Quả nhiên, đối phương nghe máy rất nhanh.

    Người quản lý mở miệng là hỏi: “Mọi chuyện trong đoàn phim có thuận lợi không?”

    Trịnh Uấn: “Thuận lợi lắm.”

    Quản lý: “Đạo diễn Vương hay người trong đoàn có ai nói gì em không?”

    “Không đâu, mọi người đối xử với em đều khá tốt.” Trịnh Uấn cầm lọ sơn móng tay, vẽ linh tinh lên móng tay giả, cô ta lại nói tiếp, “Em thấy Hứa Dương Ninh đáng lo hơn đấy, chị ý bị đạo diễn Vương mắng suốt, hôm nay khóc hai lần. Cảm thấy đạo diễn Vương luôn nhắm vào chị ý.”

    Hứa Dương Ninh chính là nữ thứ kia.

    Quản lý: “Không phải lo chuyện người khác.”

    “Em cũng đâu quan tâm tới chị ta! Chị ta thì liên quan gì đến em?” Giọng điệu của Trịnh Uấn nghe không được vui lắm, “Đóng phim điện ảnh chán chết lên được, hôm nay trợ lý kia bắt em phải học thuộc lời thoại, em đã học thuộc lòng rồi anh ta còn bảo không được, đúng là chả hiểu kiểu gì, em không thích nổi anh ta.”

    Người quản lý thấm thía khuyên nhủ: “Em nghe lời một chút, đạo diễn Vương có tiếng là yêu cầu cao với diễn viên. Không phải trước đó anh đã dặn em rồi sao? Nếu anh ta dạy bảo em thì em cứ ngoan ngoãn nghe lời cho anh, đừng ngỗ ngược, không được phản kháng. Kinh nghiệm của anh ta nhiều hơn em, em khiêm tốn một chút. Còn nữa, nghe ý kiến của người trong đoàn, chú ý tạo quan hệ tốt với mọi người. Đoàn phim của đạo diễn Vương rất nổi tiếng trong giới, quan hệ cũng rất tốt với Tần tổng bên mình, em hiểu chưa?”

    “Đạo diễn Vương không mắng em gì hết, anh ấy đối xử với em tốt lắm.” Trịnh Uấn do dự, hạ thấp giọng nói, “Anh Cao, em cảm thấy… chỉ là em cảm thấy thôi nhé, đạo diễn Vương chắc là thích em rồi.”

    Người quản lý nhíu mày, anh ta hơi khựng lại, nghiêm khắc mắng: “Đừng nghĩ vớ vẩn nữa.”

    Vương Trạch Văn nếu thực sự là người như vậy, các minh tinh khác biết được còn không cười chết? Còn thích cô nữa. Tổ tông ơi, cô vừa mới vào đoàn được một ngày thôi đấy ạ.

    Người quản lý nghĩ thấy cũng phải. Trịnh Uấn mới vào đoàn được có một ngày, muốn chọc cho Vương Trạch Văn tức giận, chỉ sợ cũng không đủ thời gian. Vậy chắc là không có vấn đề gì lớn, chắc chỉ là có chút yêu cầu thay đổi về hợp đồng, lịch trình thôi.

    Người quản lý nghĩ thông rồi thì yên tâm, lại dặn Trịnh Uấn: “Em đóng phim cho tốt, sáng mai anh đến xem thế nào.”

    Trịnh Uấn hưng phấn nói: “Vậy anh xin nghỉ giúp em được không?”

    “Xin cái gì mà xin!” Người quản lý nói, “Sao em không xin nghỉ vĩnh viễn luôn đi? Biết điều chút!”

    Hôm sau từ sáng sớm, quản lý đã lái xe tới phim trường. Cũng may mấy ngày nay anh ta không có việc gì lớn, vẫn đang ở lại thành phố B.

    Khi anh ta tới, còn tiện mua chút điểm tâm ngọt, đến trường quay rồi thì bảo trợ lý của Trịnh Uấn giúp chia cho mọi người.

    Trịnh Uấn đang chuẩn bị quay, người quản lý đi tới nói chuyện với cô ta mấy câu, cứ dặn đi dặn lại cô ta phải đóng phim cho tử tế. Trịnh Uấn không kiên nhẫn, làm nũng với anh ta nói biết rồi.

    Quản lý đi tìm một vòng, phát hiện Vương Trạch Văn không ở phim trường, hỏi thăm mới biết hôm nay đối phương cố tình ở lại khách sạn để chờ mình. Anh ta cười chào hỏi qua phó đạo diễn rồi vội vã đi tìm Vương Trạch Văn.

    Khi quản lý đi khỏi, lại thấy có mấy nhân viên công tác sau màn đang chép lại lời thoại. Chữ viết rất to, có vài từ ngữ trọng điểm cần nhớ, nhìn giấy tờ kịch bản rơi rụng trên mặt đất thì lượng công việc cũng không nhỏ, trong lòng anh ta dâng lên dự cảm xấu.

    Đoàn phim của Vương Trạch Văn, trước giờ chưa nghe nói có diễn viên nào dám không học thuộc lời thoại đã đi quay. Dù sao khi thực sự vào cảnh, lực chú ý sẽ rất dễ bị hấp dẫn, làm ảnh hưởng tới việc phát huy kĩ năng diễn xuất.

    Vương Trạch Văn trong truyền thuyết sao có thể chịu được cái lỗi rõ rành rành này được?

    Quản lý lại đột nhiên nhớ tới đêm qua Trịnh Uấn kể với anh ta chuyện bị trợ lý đạo diễn bắt học thuộc lời thoại, cảm thấy đầu váng mắt hoa. Tới nỗi trên đường đi tới khách sạn, hồn vẫn chưa về được xác.

    Anh ta dựa theo địa chỉ hôm qua Lưu Phong cho mình, đi tới trước cửa phòng Vương Trạch Văn. Đối phương nghe thấy tiếng gõ cửa thì rất nhanh đã ra mở.

    Vương Trạch Văn mặc một chiếc áo sơ mi rộng, hắn liếc anh ta một cái rồi bảo: “Tới rồi đấy à.”

    Chỉ mấy chữ đơn giản này đã làm người quản lý nổi da gà toàn thân. Giọng nói lười biếng lại làm người tê dại kia, lộ ra sự rét buốt rõ ràng. Quản lý càng cảm thấy chuyện không giống như Trịnh Uấn đã nói.

    “Vào đi!” Vương Trạch Văn bước vào phòng khách rồi, lại bảo, “Đóng cửa lại.”

    Quản lý thấp tha thấp thỏm đóng cửa lại, bước bước nhỏ tới, lại trưng ra khuôn mặt tươi cười chào: “Đạo diễn Vương.”

    Vương Trạch Văn ra hiệu cho anh ta ngồi xuống, rồi mở laptop ra, giơ tay gõ gõ lên bàn phím một chút.

    “Đây là video tối qua nhân viên cắt nối của chúng tôi vừa mới cắt ra, anh cũng xem cùng đi.” Vương Trạch Văn xắn tay áo lên, cũng ngồi xuống cạnh anh ta, nói, “Cứ từ từ mà xem.”

    Trên màn hình laptop phát một đoạn video chưa chỉnh sửa, diễn viên chính đúng là Trịnh Uấn.

    Bản lĩnh đọc thoại của cô ta hiển nhiên không ổn, cách đọc từng chữ không đủ rõ ràng, cách phát ra tiếng cũng không đủ lực, đã thế còn ấp úng, làm cho nhân vật trong màn hình có phần khô khan, thậm chí là bị lấn át khí thế. Cô ta mở to mắt, vẻ mặt lộ ra sự ngây thơ vô tội. Giống như một học sinh cấp ba bình thường.

    … Nhưng nhân vật mà cô ta đóng bây giờ, là linh hồn một người phụ nữ đã trưởng thành.

    Dù cho anh ta có là người ngoài nghề cũng nhìn ra được người trong video diễn không tốt. Vương Trạch Văn lại càng không thể cảm thấy hài lòng nổi.

    Quản lý nhìn thẳng về phía trước, hoàn toàn không dám nhìn sang người bên cạnh. Kể cả vậy, anh ta vẫn có thể cảm nhận được một luồng lửa giận đang bốc lên.

    Vương Trạch Văn dựa vào sofa, chậm rãi nói: “Anh nói xem, tôi phải dùng người thế nào bây giờ?”

    “Tôi về nhất định sẽ dạy bảo lại cô ấy.” Người quản lý vội vã nói, “Xin ngài cho cô ấy một cơ hội nữa, cô ấy vẫn còn trẻ, chưa hiểu chuyện cho lắm.”

    Vương Trạch Văn: “Anh có biết hôm nay chúng tôi phải quay bao nhiêu cảnh không? Anh có biết cơ hội nhận được là từ thứ gì mà ra không? Anh cảm thấy nhân viên công tác trong đoàn, ai có thể bằng lòng cho cô ta cơ hội? Cô ta còn trẻ, vậy anh thì sao? Anh suy nghĩ rồi trả lời cho tôi xem, cơ hội này tôi nên cho cô ta thế nào.”

    Người quản lý bị hắn hỏi tới vã mồ hôi đầy đầu, không đáp lại được câu nào.

    Lúc này lại có tiếng gõ cửa.

    Vương Trạch Văn phất tay, ý bảo anh ta ra mở cửa.

    Người quản lý như được đại xá, bước nhanh ra mở cửa, lại đối diện với một khuôn mặt quen thuộc.

    Đây còn không phải là đồng nghiệp của anh ta, người quản lý của Hứa Dương Ninh hay sao?

    Trong lòng người quản lý lạnh đi, anh ta đã hiểu ý của Vương Trạch Văn rồi. Nhưng người quản lý của Hứa Dương Ninh thì vẫn hơi mờ mịt, nhìn qua vai anh ta vào trong phòng, hỏi: “Đạo diễn Vương có đây không?”

    Vương Trạch Văn cao giọng bảo: “Vào cả đi.”

    Hai người một trước một sau đi vào, người quản lý của nữ thứ nói xin lỗi liên tục: “Thật ngại quá, nghe nói Dương Ninh đã gây ra nhiều phiền toái cho ngài rồi. Tôi đã dặn cô ấy, cô ấy hoàn toàn không cố ý đâu, có chỗ nào làm không tốt, mong ngài chỉ bảo cho nhiều hơn.”

    Ngoài miệng người đàn ông tuy nói vậy, nhưng thực ra trong lòng cũng không thấy căng thẳng gì. Anh cảm thấy bị Vương Trạch Văn mắng vài câu hoàn toàn không phải là chuyện gì to tát.

    Vương Trạch Văn ném luôn một bản hợp đồng lên trên bàn, tự mình nói: “Kịch bản tôi có sự điều chỉnh, hai người đều thuộc Tinh Hỏa, chút tôi sẽ tự nói với Tần Huyền. Về phần catse, tôi đã dặn bên sản xuất rồi, anh ấy sẽ bàn bạc với hai người.”

    Người quản lý của nữ thứ ngây ra, cầm hợp đồng lên xem, phát hiện hợp đồng cam kết cho Hứa Dương Ninh làm nữ chính, lập tức thấy đầu mình “ong” lên, cảm giác như bị một miếng bánh lớn có nhân đập trúng đầu.

    Còn có cả chuyện tốt như vậy sao?!

    Vương Trạch Văn hỏi: “Có vấn đề gì không?”

    Hai người đều không nói lời nào. Chỉ là tâm trạng một người thì như trên mây, một người thì như ngọn cỏ ven đường.

    Vương Trạch Văn lại nói: “Trịnh Uấn bên kia, nếu Tinh Hỏa có yêu cầu, tôi có thể cho cô ta tiếp tục diễn nữ thứ, nhưng kịch bản sẽ có điều chỉnh, hơn nữa tiền đề là không ảnh hưởng tới tiến độ quay của đoàn phim. Tôi không muốn có người ồn ào gây chuyện, hiểu ý tôi không?”

    Sắc mặt người quản lý đã đen cả lại, miễn cưỡng cười nói: “Tôi hiểu rồi, đạo diễn Vương.” Vương Trạch Văn nói: “Vậy hai người về đi. Về rồi nói chuyện với nghệ sĩ của mình một chút.”

    Công việc của đoàn phim điều chỉnh lại rất nhanh, buổi sáng, Vương Trạch Văn đã báo cho nữ thứ học thuộc lời thoại của nữ chính.

    Hôm qua khi Trịnh Uấn diễn, Hứa Dương Ninh có ở bên cạnh tập cùng, quay đi quay lại vài lần, cô cũng đã có chút ấn tượng với lời thoại, thế nên bây giờ học thuộc rất mau.

    Nhiệt tình của cô tăng vọt, vừa học thuộc vừa quay, thuận lợi theo kịp được tiến độ ngày hôm nay.

    Hôm qua khi quay, người quay đã có ý thức tách nữ chính ra khỏi những người khác ra quay riêng, thế nên hôm nay quay bổ sung không khó khăn gì, ngược lại còn bởi mọi người phối hợp với nhau mà thuận lợi hơn rất nhiều. Ngoài biên kịch tự nhiên gặp phải tai họa trời giáng ra thì những người khác đều rất hài lòng.

    Chỉ có Trịnh Uấn, tự nhiên bị cắt bỏ vai diễn, không thể nào tiếp thu nổi, đứng trước ống kính chỉ có mỗi vẻ mặt cười khổ, hoàn toàn không hợp với phong cách của mọi người xung quanh.

    Vương Trạch Văn bảo cô ta tự mình điều chỉnh lại, điều chỉnh không tốt thì bỏ luôn cả những cảnh quay tiếp theo. Đoàn phim không thể nào kéo dài tiến độ chỉ để chờ một mình cô ta.

    Dù sao bộ phim này cũng chỉ là để nâng mấy người mới lên, đã tăng không ít đất diễn cho vai phụ. Những vai phụ này chỉ cần xuất hiện vào thời khắc mấu chốt, thúc đẩy cốt truyện là được, có xóa đi cũng chẳng ảnh hưởng gì tới tính hoàn chỉnh của bộ phim.

    Lâm Thành cũng là đến phim trường, nghe Lưu Phong kể chuyện mới biết.

    Anh hóa trang xong, ra khỏi phòng nghỉ, loáng thoáng nghe được tiếng khóc rấm rứt vang lên qua bức tường đối diện.

    Trịnh Uấn khóc nức nở: “Đạo diễn Vương không phải là rất thích em ư? Mọi người đều cảm thấy như thế mà, vì sao anh ấy lại muốn đổi vai diễn của em cho Hứa Dương Ninh? Chả công bằng gì cả! Anh Cao, anh đi tìm anh ấy nói một câu đi.”

    Quản lý của cô ta vẫn kiên nhẫn khuyên: “Bởi vì anh ta cảm thấy nhân vật nữ thứ này thích hợp với em hơn mà.”

    Trịnh Uấn: “Thiết lập nhân vật hợp với em ở đâu! Đó là vai phản diện đấy! Chẳng lẽ thiết lập nhân vật nữ chính thì hợp với Hứa Dương Ninh?”

    “Không phải em nói hôm qua đạo diễn Vương vẫn còn đang mắng Hứa Dương Ninh sao? Có lẽ anh ta không hài lòng với Hứa Dương Ninh lắm.” Quản lý nói, “Đạo diễn Vương cảm thấy điều chỉnh một chút như vậy, có thể làm cho bộ phim càng hoàn chỉnh hơn.”

    Trịnh Uấn giậm chân khóc rống: “Nhưng đây là vai nữ chính với nữ thứ đấy anh! Sao mới quay một ngày đã đổi rồi? Một chút tin tức cũng không có!”

    “Đạo diễn Vương chỉ để tâm tới kết quả cuối cùng thôi. Với anh ta mà nói, em, hay là Hứa Dương Ninh, đều chỉ là người do Tinh Hỏa nhét vào. Vai diễn để lại cho các em, ai đóng vai nào cũng không quan trọng.” Quản lý nói, “Em tốt nhất là nghiêm túc một chút đi, đừng có khóc nữa. Đã nói với em rồi, đạo diễn Vương không phải là người nói tới tình cảm cá nhân đâu, em nhất định không được tức giận trước mặt người ta. Tới lúc đó chọc tức người ta rồi, ngay cả nhân vật nữ thứ này cũng không giữ được đâu.”

    Trịnh Uấn hít hít mũi, nói: “Em không diễn nữ thứ, em đi tìm anh ấy nói chuyện.”

    Ngữ khí của quản lý lại càng nghiêm khắc hơn: “Em tìm anh ta nói gì? Anh ta có mắng em không? Có giáo huấn em không? Em cũng nói anh ta rất thích em, nếu bây giờ em gây chuyện với anh ta, chính là nghi ngờ tính chuyên nghiệp, hỏng chính là thanh danh của em đấy, em hiểu không? Em còn muốn lăn lộn trong cái giới này nữa không vậy?”

    “Nhưng mà…”

    Lâm Thành nghe xong đoạn này thì cũng không nghe tiếp nữa, chỉ cảm thấy logic của hai người này thật là mới lạ. Anh đút tay vào túi quần, đi vào WC trong khu giảng dạy.

    Khi anh ra gian rửa tay bên ngoài, mới phát hiện nam thứ Dư Huy Kim cũng đang ở đây.

    Mùi trong WC nam có hơi nồng, nhất là dạo này thời tiết còn bắt đầu nắng nóng. Lâm Thành cố nhịn, đưa tay ra rửa dưới vòi nước, Dư Huy Kim quần vẫn chưa cài, đứng trước phòng chứa đồ lau nhà, nhìn xung quanh không thấy có ai thì cười nói: “Đạo diễn Vương hẳn là vì anh nên mới đổi nhân vật của Trịnh Uấn đi nhỉ?”

    Lâm Thành không khỏi liếc nhìn gã, lại nghiêm mặt nói: “Tôi không hiểu cậu đang nói gì cả.”

    Dư Huy Kim cười nói: “Vừa rồi tôi nghe thấy hết rồi. Đạo diễn Vương bảo biên kịch bỏ đi hết những cảnh anh phải quay cùng với Trịnh Uấn đi, còn bảo trợ lý điều chỉnh lại lịch trình quay, không để buổi quay của Trịnh Uấn với anh trùng nhau.”

    Lâm Thành giật giật mắt, nhưng vẫn giữ nguyên thái độ không liên quan tới mình, nói: “Chỉ là sắp xếp công việc bình thường mà thôi. Cậu có vấn đề gì có thể đi hỏi đạo diễn Vương.”

    Dư Huy Kim nhìn anh, ánh mắt mang theo vẻ soi xét và cảm xúc gì đó không rõ: “Trịnh Uấn quá ngu, đến tận giờ vẫn chưa hiểu rõ tình huống. Nữ chính cô ta vứt bỏ không liên quan một chút nào tới Hứa Dương Ninh, chỉ bởi cô ta dính lấy anh mà thôi. Đạo diễn Vương vẫn luôn quan sát hai người, đang làm việc cũng phải phân tâm chú ý tới hai người, tôi phát hiện rồi, cô ta bị nhìn chằm chằm như vậy, không ngờ một chút cảm giác cũng không có. Anh nhìn cô ta bây giờ xem, có phải là rất nực cười không?”

    Lâm Thành liếc gã với ánh mắt bất thiện, ném một câu: “Người tự cho rằng bản thân thông minh, chưa chắc đã có được kết quả gì tốt.”

    Dư Huy Kim giơ tay vỗ vai anh: “Đừng hiểu lầm, tôi với anh cùng một loại người. Tôi hiểu mà.”

    Lâm Thành tránh ra, ánh mắt ghét bỏ dừng trên tay đối phương, lạnh băng nói: “Tôi với cậu không cùng một loại người.”

    “Đừng giả vờ nữa. Lần nào cô ta tới làm phiền anh, đạo diễn Vương cũng gọi anh qua để chỉ dạy, thể hiện rõ không muốn cô ta thân cận anh.” Trên khuôn mặt anh tuấn trẻ trung của Dư Huy Kim hiện lên nét giảo hoạt, ngữ khí tỏ vẻ đã nhìn thấu hoàn toàn, “Hôm đó đạo diễn Vương đưa anh tới bữa tiệc, tôi đã thấy quan hệ giữa hai người kì lạ rồi. Sự quan tâm của anh ta đối với anh hoàn toàn không giống đồng nghiệp bình thường, trước đây cũng chưa thấy anh ta coi trọng diễn viên nào tới vậy. Vì nâng đỡ anh mà còn cố tình nhận thêm một bộ phim mới.”

    Bước chân Lâm Thành khựng lại, anh quay đầu nói: “Cậu thật nhàm chán.”

    “Đạo diễn bình thường, lại rót đồ uống cho nam diễn viên chắc? Còn giúp cản rượu? Tự mình giúp làm sáng tỏ tin đồn thất thiệt? Còn bởi nữ diễn viên quá thân mật với người đó mà đổi luôn vai của cô ta đi?” Dư Huy Kim nhún vai nói, “Anh đừng căng thẳng thế chứ, tôi không nói với ai đâu mà, dù sao tôi cũng không có chứng cứ mà đúng không?”

    Gã thấy có người từ xa bước lại đây, thì giơ tay ra hiệu suỵt, cười bảo: “Quên không nói, thực ra anh cũng là mẫu hình mà tôi thích đấy.”

    Buổi chiều, tổ quay của Vương Trạch Văn quay phim trên sân thượng của khu giảng dạy.

    Lâm Thành chọn một chỗ tĩnh lặng, dựa vào bức tường xi măng, cầm điện thoại, tay lướt không ngừng.

    Mái tóc nhạt màu của anh dưới ánh nắng chói chang như hơi phát sáng lên, cổ áo bị mặt tường cọ sát, kéo lệch ra phía trước, lộ ra một đoạn xương quai xanh trắng nõn.

    Lâm Thành cảm thấy mấy lời Dư Huy Kim vừa nói không thể nào hiểu nổi, có lẽ gã chỉ đang thử anh, nhưng vẫn không kìm được nghĩ ngợi sâu xa hơn.

    Anh cũng đã từng tưởng thật, chỉ là mỗi lần lén đối mặt với đạo diễn Vương, thái độ lạnh lùng của đối phương lại làm anh cảm thấy mình chỉ đang hiểu lầm. Nhưng người xung quanh lại nói cho anh biết, đây không phải là ảo giác của một mình anh, Vương Trạch Văn đối xử với anh thực sự đặc biệt.

    Lâm Thành hít sâu một hơi, kéo độ sáng màn hình lên, tìm avatar của Quách Dịch Thế. Anh soạn một tin nhắn gửi qua.

    Lâm Thành: Nữ chính Trịnh Uấn bị đổi vai rồi.

    Quách Dịch Thế: Không ngoài dự đoán. Thấy chưa, tôi đã bảo rồi. 😂

    Quách Dịch Thế: Ai, cô ta vẫn còn non và xanh lắm. May mà vận khí tôi tốt, lúc mới debut cũng từng vấp ngã, nhưng phát hiện sớm, kịp thời ngăn cản thiệt hại.

    Lâm Thành: Vì sao?

    Quách Dịch Thế:? Vì sao gì cơ? Vì sao lại toang á?

    Lâm Thành xoay cổ.

    Lâm Thành: Vì sao lại đổi Trịnh Uấn đi.

    Quách Dịch Thế: Chuyện này mà cũng phải hỏi à. Là bởi đạo diễn Vương thích anh chứ sao nữa!

    Quách Dịch Thế: Nếu là tôi thì tôi cũng sẽ đứng về phía anh thôi, người anh em 【 ghét anh 】

    Lâm Thành ôm điện thoại điện thoại, dựa vào tường, nhắm mắt lại hít sâu một hơi.

    “Lâm Thành! Lâm Thành!”

    Vương Trạch Văn gọi mấy tiếng, Lâm Thành bên kia mới hồi thần. Phản ứng trì độn của anh làm cho Vương Trạch Văn rất bất mãn.

    Lưu Phong cầm quyển sổ làm công tác thống kê, nhạy bén cảm nhận được một cỗ sát khí, thì hỏi: “Sao vậy đạo diễn Vương?”

    Vương Trạch Văn híp mắt nhìn xa xăm: “Có phải tôi đổi Trịnh Uấn đi nên cậu ấy mới không vui không?”

    Trong lòng Lưu Phong thầm nói, biết thế quái nào được, cảm xúc của hai gã đàn ông các anh biến hóa bất thường như thời tiết. Thân là thẳng nam, tui nhìn không hỉu.

    Thuộc truyện: Rất Thật