Home Đam Mỹ Rất Thật – Chương 46: Ra mắt

    Rất Thật – Chương 46: Ra mắt

    Thuộc truyện: Rất Thật

    Cùng ngày lễ ra mắt, Vương Trạch Văn lái xe chở Lâm Thành tới, còn giúp Lâm Thành chọn một bộ quần áo phù hợp.

    Vương Trạch Văn vẫn luôn không xuất hiện trước ống kính, hắn chỉ cần đảm nhận công việc hậu phương, cổ vũ cho diễn viên trong đoàn khi cần.

    Diễn viên tới, ai nấy cũng tới chào hỏi Vương Trạch Văn, Lâm Thành đứng cạnh hắn mà ngượng, thế là anh đi tới vị trí đã được MC chỉ cho mình sẵn từ trước.

    Tiếp đó, Quách Dịch Thế cũng tới, đi đến chỗ Vương Trạch Văn tìm nguồn an ủi.

    Dù là ai tới, Vương Trạch Văn cũng không kiên nhẫn, dùng một câu: “Được rồi, sẽ hot thôi. Đừng có nhao nhao lên nữa.”

    Tuy lời này nghe có hơi qua quýt, nhưng trên phương diện này, Quách Dịch Thế tin tưởng Vương Trạch Văn mù quáng. Cậu ta bị Vương Trạch Văn ghét bỏ lườm cho một cái, mang theo tin tưởng ngập tràn kéo Lâm Thành cùng lên sân khấu.

    Không biết Quách Dịch Thế là bởi vì căng thẳng hay thế nào, tối hôm trước cậu ta đã lên mạng đọc rất nhiều truyện cười, hôm nay lên sân khấu, dồn hết hỏa lực, chọc cho người ngồi xem dưới sân khấu cười to liên tục.

    Mọi người trêu đùa một lúc, rồi đưa đẩy tới phần lịch trình đã lên kế hoạch từ trước. Phân đoạn phóng viên phỏng vấn và tương tác với người xem đều được tiến hành rất tốt, các cảnh BTS cũng được cắt ghép hài hước, nội dung phong phú. Chỉ mới tính tới hiệu quả của lễ ra mắt, thì đã rất không tồi.

    Lâm Thành làm võ sinh, được MC động viên, nên cũng biểu diễn một bộ kiếm thuật cho mọi người xem. Quách Dịch Thế đứng bên hét to cố lên, làm cho Lâm Thành nghe mà muốn đánh người.

    Sau khi sự nhiệt tình của Quách Dịch Thế nhạt đi, cơ thể cũng đã bắt đầu mỏi mệt, phân đoạn này rốt cuộc cũng kết thúc, phim chính thức được ra mắt.

    Vương Trạch Văn ngồi ở giữa, Lâm Thành thì ngồi cạnh các diễn viên chính.

    Ánh đèn tối xuống, nhạc phim vang lên. Người xem im lặng làm bầu không khí lắng đọng lại trong tức khắc. Ngay khi hai chữ “Dạ Vũ” với nét chữ phiêu bạt như kinh hồng xuất hiện trên màn hình, sự căng thẳng vừa bị ép xuống của Lâm Thành lại phồng lên.

    Lâm Thành quay đầu theo phản xạ, nhìn Vương Trạch Văn cách một đám người. Anh đếm chỗ ngồi, muốn tìm bóng dáng của người kia.

    Lưng ghế dựa khá cao che bớt đi động tác của anh, không ai để ý xem lúc này anh đang nhìn ai.

    Không ngờ trong bóng tối, Vương Trạch Văn cũng đột nhiên quay lại. Đối phương cong người, vẫy tay với Lâm Thành.

    Âm thanh thật lớn vang lên từ dàn loa, phim đã chính thức bắt đầu. Lâm Thành khẽ cười, ngồi thẳng lại, nghiêm túc xem phim.

    Khi quay, Lâm Thành cũng không tập trung tới mức này, cũng không tạo ra được cảnh tượng khiến người chấn động tới nhường này. Có lẽ bởi anh là một diễn viên của phim nên tự dưng có hảo cảm với bộ phim điện ảnh này, anh cảm thấy cả bộ phim này chất lượng đều rất cao, thậm chí vào thời điểm kết thúc phim, anh còn có ảo giác Bắc Cố không phải là nhân vật do mình sắm vai nữa.

    Cả bộ phim tiết tấu liền mạch, lưu loát, hình ảnh khắc sâu trong ấn tượng. Những cảnh khi nước mưa và đao kiếm va chạm vào nhau, giao hợp tạo ra âm thanh, Lâm Thành còn nghe được tiếng trầm trồ không thể kiềm chế của người xem xung quanh.

    Sát khí bốn phía, ánh kiếm tiêu sái.

    Phim của Vương Trạch Văn, con người, cảnh tượng, đều rất đẹp.

    Khi hắn muốn dựng nên hình ảnh tàn khốc, thì chỉ một giọt mưa, cũng đã thấy u buồn. Khi hắn muốn cảnh nhiệt huyết, bao la hùng vĩ, thì chỉ cần một ngọn cỏ, đã thể hiện được sự phấn chấn tràn ngập sức sống.

    Làm Lâm Thành ấn tượng khá sâu là một cảnh. Một giọt nước rơi xuống mắt Bắc Cố đang ngẩng đầu, Bắc Cố chớp mắt, làm nước mưa tranh nhau chảy ra. Đồng tử được nước rửa sạch sẽ, màu xám xịt trong mắt rất nhanh đã bị nước mưa mới dội tới mơ hồ.

    Gợn nước lăn tăn, hình ảnh chuyển động chậm lại, cuối cùng biến thành một vũng nước bùn bị người giẫm qua.

    Trong ánh mắt Lâm Thành lúc đó, rất thuần khiết. Không hiểu sao, anh rất thích cảnh này.

    Nhưng phản ứng của người xem kịch liệt nhất, hình như là cảnh anh lĩnh cơm hộp kia. Lúc ấy họ khá kích động, âm thanh bàn tán rất nhỏ phải một lát sau mới dừng lại được.

    Lâm Thành vuốt điện thoại, rất muốn lên mạng xem đánh giá của buổi ra mắt này, chỉ là trong tình cảnh này thì không được thích hợp cho lắm. Anh nhịn tới lúc phim chiếu hết, lại nhịn tới lúc đi ra khỏi rạp, cuối cùng khi anh cùng Vương Trạch Văn thoát ra khỏi đám người, cùng lên xe, cuối cùng anh mới bình tĩnh lại.

    Vương Trạch Văn hỏi: “Em có mệt không?”

    Lâm Thành lắc đầu.

    “Chờ phim điện ảnh mới tuyên truyền, em sẽ phải làm quen với việc gánh vác trách nhiệm tuyên truyền, giống như Quách Dịch Thế hôm nay ấy. Dù sao em cũng là diễn viên chính mà.” Vương Trạch Văn bảo, “Tới lúc đó sẽ rất mệt, anh sẽ chạy tuyên truyền cùng em.”

    Lâm Thành gật đầu. Anh cảm thấy mỗi khi Vương Trạch Văn an ủi người khác, đều vô cùng dịu dàng, khác hẳn bộ dáng hùng hổ dọa người của hắn.

    Vương Trạch Văn thấy anh mất tập trung thì cười hỏi: “Vẫn còn căng thẳng hả em?”

    Lâm Thành cười: “Là chuyện tốt mà, không căng thẳng. Hơn nữa không phải anh đang ở bên em đấy ư?”

    “Được. Chỉ cần em muốn, em đi đâu anh cũng sẽ đi cùng em.” Vương Trạch Văn nói, “Giờ thì sao? Em muốn anh đi ăn gì cùng em đây?”

    “Muốn ăn món xào, muốn ăn mấy món có vị cơm nhà.” Lâm Thành nói xong lại đổi ý, “Muốn ăn đồ nướng. Gà hay vịt nướng cũng được.”

    Vương Trạch Văn bảo: “Nhưng không có nhà hàng nào phục vụ đủ mấy món đó cả.”

    Vương Trạch Văn lái xe tìm chỗ ăn cơm, Lâm Thành dựa vào cửa sổ nhắm mắt nghỉ ngơi.

    Chạy được nửa đường, Vương Trạch Văn bỗng ấn nút phát nhạc trên xe, hỏi: “Quên chưa hỏi em. Em còn muốn làm võ sinh thêm bao nhiêu năm nữa?”

    Lâm Thành dựa vào cửa sổ, mắt lại mở ra, ánh đèn chiếu vào mắt sáng ngời như sao trời. Anh im lặng hồi lâu không đáp, như thể bản thân cũng đang suy nghĩ tới vấn đề này.

    Vương Trạch Văn vẫn cứ níu kéo đề tài này, nhắc anh: “Hửm?”

    Lâm Thành nhỏ giọng nói: “Làm võ sinh rất mệt.”

    “Đúng vậy.” Vương Trạch Văn nói, “Anh nhớ lần đầu đưa em tới bệnh viện, bác sĩ còn nói trên người em có rất nhiều tật, vết thương cũ.”

    Mấy hôm trước Vương Trạch Văn cũng vừa mới nói tới chuyện này, sợ anh bị thương.

    Các biện pháp đảm bảo an toàn của đoàn phim “Dạ Vũ” đã được thực hiện khá tốt, nhưng va chạm vẫn là chuyện không tránh được. Lâm Thành bị bệnh lâu như vậy trong quá trình quay phim, vất vả tới mức sắp biến dạng. Nếu là ở đoàn phim khác, diễn viên làm như vậy, đạo diễn cũng sẽ không xử việc công theo phép công như hắn, vậy thì Lâm Thành phải làm sao bây giờ?

    Lâm Thành bóp bóp tay mình. Mỗi năm vào mùa đông chỗ này rất dễ bị nhiễm lạnh. Anh nói: “Trước kia em cứ nghĩ, chờ em nổi lên thì tốt rồi.”

    “Muốn nổi tới mức nào?” Vương Trạch Văn nói, “Xem xem đạo diễn Vương có nâng đỡ được em không.”

    Lâm Thành bảo: “Cứ như bây giờ là được rồi. Em chỉ là cứng đầu mà thôi.” Mọi người giờ đều biết anh là võ sinh, đây đã là một chuyện làm anh rất thỏa mãn. Lâm Thành nói: “Thực ra em cũng không nhất định cứ phải làm võ sinh. Làm diễn viên bình thường cũng đã là không tồi rồi. Chỉ là trước kia em chỉ có đánh võ là hơn người, nên mới muốn làm nghề này.”

    Vương Trạch Văn cười nói: “Có đạo diễn Vương ở đây, diễn xuất của em cũng sẽ hơn người.”

    “Em biết.” Lâm Thành nói, “Cảm ơn anh.”

    Một lát sau, Vương Trạch Văn lại hỏi: “Kế hoạch ban đầu của em, sau khi không làm diễn viên nữa, em muốn làm gì?”

    Lâm Thành hơi giật mình. Những lúc như thế này anh hẳn là không thể nói là làm thủy quân được đâu nhỉ? Anh nghĩ một lúc, uyển chuyển nói: “Mở cửa hàng bán hoa, hiệu sách gì đó, hoặc là làm livestream. Em cũng vẫn còn hiểu một chút về giới giải trí, anh thấy em làm công việc liên quan tới Internet Marketing thì thế nào?”

    Vương Trạch Văn chỉ nghe đúng từ khóa đầu tiên.

    “Cửa hàng bán hoa?” Vương Trạch Văn ngạc nhiên nói, “Anh còn tưởng là em sẽ thích mở trường dạy võ hay công ty bảo vệ gì đó chứ.”

    Hắn nói xong tự dưng lại nhớ tới bối cảnh gia đình không giống người khác của Lâm Thành. Lâm Thành đi làm diễn viên quần chúng, đánh võ từ nhỏ, hẳn là để tích góp tiền nuôi bản thân. Vương Trạch Văn trầm giọng hỏi: “Em có thích võ thuật không?”

    “Hẳn là thích. Nhưng quá mệt, không muốn làm nữa.” Lâm Thành cụp mắt, hỏi: “Vì em là võ sinh nên anh mới thích em?”

    “Đương nhiên là không phải!” Vương Trạch Văn hận không thể dùng hết thảy quyết tâm, nói to, “Em là em, nên anh mới thích em.”

    Lâm Thành: “Ồ.”

    Cái từ “Ồ” nghe không ra cảm xúc này của Lâm Thành, làm Vương Trạch Văn đột nhiên kẹt lời. Bởi thuật đọc tâm của hắn luôn thất bại tại những lúc như thế này.

    Lâm Thành nói: “Võ nghệ tốt không phải là ưu điểm của em hay sao?”

    Vương Trạch Văn nói: “Đúng vậy.”

    Lâm Thành: “Vậy nếu anh thích em, vì sao lại không thích ưu điểm của em.”

    Vương Trạch Văn: “…” Vì sao lại có mấy câu hỏi dồn tới bước đường cùng này nhỉ?

    Lâm Thành nhìn vẻ mặt hắn cứng đờ, cuối cùng cũng bật cười. Làm cho Vương Trạch Văn không hiểu ra làm sao.

    “Dọa anh chút thôi.” Lâm Thành hỏi, “Căng thẳng hả?”

    Vương Trạch Văn thầm nói trong lòng, mấy câu hỏi thử lòng này, đúng là quá đáng sợ.

    Lâm Thành thở ra một hơi, hàn huyên một hồi với Vương Trạch Văn, cảm thấy mọi thứ đều thật nhẹ nhàng.

    Phim điện ảnh được đón nhận, vinh nhục bên ngoài, đều chẳng có quan hệ gì cả.

    Lâm Thành rút điện thoại ra, nói: “Em muốn xem bình luận trên mạng.”

    Vương Trạch Văn nói: “Xem đi. Anh dùng thân phận bạn trai em đảm bảo, phản hồi chắc chắn rất tốt. Không tốt thì đều là thủy quân cả, họ dám chọc chúng ta, chúng ta chọc lại họ.”

    Lâm Thành bấm bấm vài cái trên bàn phím điện thoại, rồi vào tài khoản.

    Gần như không cần tìm từ khóa, Lâm Thành chỉ cần xem số lượng fan tăng lên và số tin nhắn mới sắp nổ tung là đã biết được. Hiệu quả hiển nhiên khá lạc quan.

    Lâm Thành chạm vào khung tìm kiếm, chưa gõ gì, “Dạ Vũ” đã hiện lên ngay đầu. Nhìn bình luận bên dưới, khóe miệng anh dần cong lên.

    Vương Trạch Văn nói: “Viết gì vậy, em cười tới mức đó. Không phải là có người đang nói xấu anh đấy chứ?”

    Lâm Thành đổi tư thế ngồi, nghiêng người về phía hắn, hỏi: “Em đọc cho anh nghe nhé?”

    Vương Trạch Văn: “Em đọc đi.”

    Lâm Thành lướt lên một chút, có rất nhiều bình luận tỏ ý kinh ngạc. Anh nhìn lướt qua, nghĩ cái bình luận này hẳn là có thể đọc ra được.

    “Xem xong lần đầu tiên, không thể không nói ―― Vương Trạch Văn ngầu vl! Đạo diễn Vương, anh chỉ cần quay thêm hai bộ phim điện ảnh như vậy nữa, dù anh có làm gì tui cũng sẽ yêu anh!”

    “Đạo diễn Vương cảnh cáo! Gan to quá nhỉ, ai làm gì cơ? Mạng nhỏ không cần nữa hay sao?”

    “Rốt cuộc là sao? Mị xem thấy mọi người đều đánh giá năm sao gì đó nhưng không đề cập tới kết phim, còn như vậy nữa là mị mách thủy quân đó nha!”

    “Tự mình xem phim đi, mua vé đáng tiền lắm. Trong phim có một nam diễn viên che mặt siêu lợi hại! Đệch, nhìn ảnh diễn thôi mà ngộ nổi da gà toàn thân rồi nè. Tay ngộ bị bạn gái véo xanh tím rồi. Cái lúc cả rạp chiếu phim thét lên chói tai kia, mấy người hổng biết đâu.”

    “Là Lâm Thành của bọn tui! Trước đó đã lên hot search rất nhiều lần, nói là anh ấy dùng bối cảnh sau lưng để chiếm vai diễn? Anh ấy diễn rốt cuộc thế nào rồi? Có tốt như lúc trước đã thể hiện ra không?”

    “Lâu lắm rồi không xem được phim điện ảnh có cảnh đánh nhau trôi chảy như thế, động tác liền mạch, không cắt ghép, cũng không dùng slo-mo, dùng đặc tả, dùng hiệu ứng gì hết. Có thể nói, các cảnh đánh võ trong “Dạ Vũ” rất ít dùng hiệu ứng, máy quạt gió với dây cáp được dùng rất hiệu quả. Dù sao xem xong cũng rất khoái! Ngày mai công chiếu, tôi đặt trước hai ba vé rồi. Đạo diễn Vương xứng đáng!”

    “Nhìn một vòng, phát hiện danh tiếng của “Dạ Vũ” đúng là rất tốt, bộ phim điện ảnh cùng ra mắt phòng bên không thể sánh với được. Đây là số liệu vé bán ra”

    Độ hot của buổi ra mắt rất khả quan, thành tích công chiếu cũng đã chắc chắn được kha khá. Chỉ cần không xuất hiện gièm pha, hay bị để lộ chi tiết phim ra quá nhiều, thành tích phòng bán vé sẽ không quá chênh lệch. Bây giờ mấy chuyện bản lậu phim cũng ảnh hưởng nhiều, bên Tinh Hỏa sẽ vào cuộc chịu trách nhiệm.

    Xu hướng hot lên thấy rõ. Lúc này cuối cùng cũng đã có thể chắc chắn được rồi.

    Lâm Thành đọc vài bình luận, hỏi: “Đạo diễn Vương, xét từ góc độ của anh, em với Quách Dịch Thế, ai diễn tốt hơn?”

    “Em.” Vương Trạch Văn nói, “Cảnh của em ít, các lỗi sai có thể mắc cũng ít hơn. Thiết lập nhân vật với bản thân Quách Dịch Thế có chút chênh lệch.”

    Lâm Thành: “…” Vì sao cứ nhất nhất phải thêm câu đằng sau kia vào nhỉ.

    Vương Trạch Văn: “Nhưng trong tất cả các diễn viên, chỉ có em mới có thể làm cho đạo diễn Vương yêu thích.”

    Thuộc truyện: Rất Thật