Rượu chàng tiên – Chương 11-15

    Thuộc truyện: Rượu chàng tiên

    Chương 11: Ta chỉ thích của ngươi

    Cứ như vậy nằm nhoài ra thành bồn tắm nghĩ bậy nghĩ bạ, Lộ Tiểu Thiền ngủ thiếp đi.

    Cảm giác này rất sảng khoái, y vừa mở mắt ra, liền nhìn thấy tiểu thiếu niên trong mộng lúc trước đang ngồi trong một gian phòng trống trải.

    Bốn phía trắng tinh sáng sủa, giống như gương, cũng bởi vì vậy nên cảm giác thê lương lạnh lẽo.

    Tiểu thiếu niên vẻ mặt đau khổ, nhìn gương nghiêng đầu, kéo ra tóc của mình.

    Ở phía bên trái trên đầu y, có một mảng nhỏ hình tròn, tóc tai rơi hết!

    Tiểu thiếu niên không cam lòng mà không ngừng chỉnh sửa tóc của mình, muốn đem mảng trọc nhỏ kia che đi. Nhưng bất kể chỉnh sửa thế nào, chỗ bị trọc vẫn rành rành ra đó.

    “A! A! A! Ta thế mà lại bị bệnh rụng tóc! Người người đều gọi ta một tiếng ‘tiểu tiên đồng’ hai tiếng ‘tiểu tiên đồng’! Có ai từng thấy qua tiểu tiên đồng bị bệnh rụng tóc chưa!” Tiểu thiếu niên vạn phần oan ức, lập tức hướng về mặt gương đập một phát như đập lên vách tường.

    “Đều tại lão già lừa đảo kia! Gạt ta tới nơi này! Nơi này thanh lãnh như thế, khắp nơi đều trọc lóc một màu trắng xóa! Cho nên trên đầu ta cũng trọc luôn rồi!”

    “Hơn nữa vị Kiếm Tông đại nhân kia thanh tâm quả dục, mỗi ngày ngay cả cái rắm cũng không thả! Ta đến một người nói chuyện cũng không có! Từ sáng tới tối chỉ biết ôm chăn ngủ rồi run lẩy bẩy! Căn bản không cảm nhận được một chút ấm áp! Ưu tư quá độ nên bị bệnh rụng tóc rồi!”

    Tiểu thiếu niên chưa từ bỏ ý định mà đem phần tóc bên phải đẩy qua bên trái, thế nhưng cái mảng nhỏ bị trọc kia cố tình lại gần ngay mép tóc, không giấu được a!

    “A! A! A!” Tiểu thiếu niên vò loạn tóc mình, nhìn cái bóng của mình trên mặt tường, lại cười lên, “Ba ngàn sợi tơ phiền não — không cần cũng được! Tất cả đều cắt đi, toàn bộ đều trọc thì không còn phải để ý một điểm nho nhỏ bị rụng nữa rồi!”

    Sau khi nghĩ thông suốt, tiểu thiếu niên liền khe khẽ hát, từ bên hông lấy ra một thanh đao nhỏ, bắt đầu cạo đầu của mình.

    Bên tai là tiếng vang “Sàn sạt”, một sợi rồi lại một sợi tóc đen mềm mại rời khỏi thân thể y, rơi rụng xuống.

    Thời điểm y sắp đại công cáo thành, sau lưng bỗng nhiên mát lạnh, một trận hàn khí bức người ập đến, còn không kịp xoay người, tay cầm thanh đao đã bị giữ chặt, xương cổ tay thiếu chút nữa bị bóp nát, tiểu thiếu niên ầm ĩ mà gào lên “Ôi ——”, ngón tay kia buông ra, thanh đao rơi xuống đất phát ra tiếng vang thật lâu không dứt.

    “Ngươi đang làm gì?”

    Thanh âm lạnh như băng cộng hưởng cùng bốn phía vách tường, áp bức đến khiến tiểu thiếu niên không nhấc nổi đầu lên.

    “Ta bị bệnh rụng tóc! Cho nên muốn cạo trọc đầu!”

    “Trọc đầu?”

    “Trọc đầu chính là không có tóc!”

    “Tại sao?”

    “Cái kia… Cái kia… Muốn rịt thuốc a! Có tóc sẽ không tiện!” Đôi mắt tiểu thiếu niên trông mong mà nhìn chằm chằm cổ tay mình.

    Sắp gãy rồi! Y không chỉ bị bệnh rụng tóc, mà còn sắp gãy tay gãy chân nữa sao?

    Đối phương buông lỏng tay y ra, tiểu thiếu niên liền co cẳng bỏ chạy.

    “Ta là khách nhân, ta không thu dọn đâu! Tóc trên đất ngươi chỉ cần vung ống tay áo một cái là thổi bay đi liền!”

    Y liều mạng bỏ chạy trên hành lang uốn khúc dài vô tận, chỉ lo đối phương sẽ đem y tóm trở lại.

    Chạy thật xa, phát hiện ngoại trừ tiếng bước chân của mình thì không ai đuổi tới, vì vậy liền quay đầu trở về.

    Lúc quay về chỗ cũ thì nhìn thấy, thân ảnh trong ấn tượng luôn thẳng tắp đứng yên kia chậm rãi cúi người xuống, tựa hồ đang dùng tay đem tóc trên mặt đất từng sợi từng sợi đều nhặt lên.

    Phảng phất giống như kia không phải là tóc của y, mà là gấm vóc quý giá mềm mại nhất thế gian.

    “Không phải chỉ là tóc thôi sao…..”

    Tiểu thiếu niên quay người, một đường chạy trở về gian phòng nhỏ, lấy thảo dược, chế thành thuốc cao sền sệt đen thùi lại rất nồng, trét lên cao dán, “Bang” một cái dán vào chỗ bị rụng tóc của mình.

    Y ngồi ngắm nghía, nghiêng đầu qua bên phải, tuy rằng đôi mắt đều sắp bị thuốc cao xông chảy nước mắt, y vẫn quyết định nhẫn nhịn.

    Thứ nhất tóc dài ra rất quan trọng, thứ hai y có thể ngồi trước mặt tên quỷ đáng ghét kia, xông chết hắn!

    “Ôi chao? Sao mà càng nhìn càng thấy giống tiểu suy thần* trong hí kịch đang ôm cái bát vỡ xin tiền khắp nơi vậy cà?” Lộ Tiểu Thiền sờ sờ đầu của mình, “Thôi mặc kệ nó!”

    [*thần xui xẻo, chữ ‘suy’ trong suy tàn, trái nghĩa với chữ ‘thịnh’ trong thịnh vượng.]

    Y một đường chạy tới phòng tên quỷ đáng ghét mà y vẫn luôn treo trên miệng kia.

    Đối phương đang khom lưng đem thứ gì đó bỏ vào trong một cái hộp gấm nhỏ dài, nghe thấy y tiến vào, nhanh chóng đem hộp gấm kia đóng lại.

    Tiểu thiếu niên ngồi xếp bằng xuống, nhấc cằm: “Giấu bảo bối gì đó?”

    “Không có gì.” Nam tử một thân trường sam màu trắng ngồi xuống, cổ tay của hắn rất đẹp, xương cổ tay có độ cong tao nhã nhưng lại mơ hồ lộ ra sức mạnh, ngón tay thon dài ung dung mở ra cao dán.

    Tiểu thiếu niên cố ý đem đầu của mình đến gần, nghĩ muốn nhìn thấy bộ dạng đối phương khi ngửi phải mùi thuốc cao gay mũi, cho dù không chảy nước mắt, ít nhất cũng phải hắt hơi một cái đi?

    Ai ngờ hắn đưa tay ra, nhẹ nhàng sờ sờ đỉnh đầu trơn láng của tiểu thiếu niên, chỉ nói một câu: “Sẽ dài ra thôi.”

    Tiểu thiếu niên tiếp tục bảo trì tư thế đưa đầu, y cũng không tin xông không được hắn.

    Mà nam tử kia thật sự một chút phản ứng đều không có, bản thân y lại bị xông đến đôi mắt ửng đỏ, hơn nữa chỗ dán thuốc cao vừa nóng vừa đau rát.

    Cái này gọi là giết địch địch không chết, còn tự tổn hại tám ngàn quân, tiểu thiếu niên quyết định không thèm.

    Qua mấy ngày, chỗ rịt thuốc của tiểu thiếu niên thật sự bắt đầu có tóc mọc ra.

    Ban đầu chỉ là một mảng nhỏ lông tơ thưa thớt, ôn nhu mềm mại, nhưng tiểu thiếu niên cũng đã rất vui mừng, mỗi ngày còn tự mình sờ mấy lần, sinh hoạt thanh lãnh không tìm được nửa điểm niềm vui bắt đầu có chút hi vọng.

    Nhưng vào buổi tối ngày nào đó bị nín tiểu đến tỉnh giấc, tiểu thiếu niên lại hoàn toàn vui mừng không nổi nữa.

    Trong lúc y đang mơ màng chưa tỉnh hẳn, chợt phát hiện phía sau lưng mình nằm nghiêng một người.

    Bởi vì lồng ngực của đối phương thật ấm áp, tiểu thiếu niên sợ lạnh liên tục vùi lưng vào trong lồng ngực đối phương, đối phương liền thuận thế đem y ôm chặt, ngón tay nhẹ nhàng sờ lên chỗ mới vừa mọc ra lông tơ nhỏ của y!

    Một chốc dùng đầu ngón tay gảy, một chốc lại dùng đốt ngón tay nhẹ nhàng cọ cọ, một lần rồi lại một lần, không dứt!

    Lẽ nào có lí đó!

    Tiểu thiếu niên lập tức hích cùi chỏ về phía sau đầu, ai ngờ đối phương ôm y trực tiếp vươn mình một cái, đem y đè xuống.

    Hai cặp mắt liền đối diện nhau, tiểu thiếu niên giật mình, y biết đôi mắt của người kia rất dễ nhìn.

    Hốc mắt sâu đậm, đường viền tao nhã lại ôn hòa, đuôi mắt giương lên một chút, mang theo một tia sắc bén.

    Nhưng tiểu thiếu niên lại thấy được ánh nến trường sinh kéo dài không dứt bên trong đôi mắt ấy, nhìn như thiêu đốt, giống như mong đợi cái gì đó giữa dòng thời gian chết lặng dài dằng dặc.

    “Ngươi tại sao không ngủ?”

    Vẫn là giọng nói nhàn nhạt, nghe không ra tâm tình, không biết có phải hay không bởi vì thời điểm hắn nói chuyện, hơi thở ấm áp thổi tới trên môi tiểu thiếu niên, bất động thanh sắc xẹt qua môi y.

    “Ngươi… Ngươi tại sao cứ sờ chỗ đó của ta!”

    Đem tóc thật vất vả mới mọc ra được của ta sờ trọc thì làm sao bây giờ!

    Y trừng đôi mắt to tròn, thể hiện ra khí thế không chịu thua của mình. Mà ánh mắt của đối phương trước sau vẫn nhàn nhạt, hai mắt y trừng đến mỏi mệt, liền chớp một cái.

    “Bởi vì tóc của ngươi rất mềm.”

    Tiểu thiếu niên bỗng nhiên ý thức được cái gì đó: “Chờ đã! Ngươi từ khi nào thì bắt đầu sờ tóc của ta!”

    “Mỗi ngày.”

    Một giọt nước rơi xuống chảo dầu đang nóng thiêu đốt, nổ tung tóe!

    Một cơn lửa giận từ trong lồng ngực tiểu thiếu niên vọt thẳng lên đỉnh đầu: “Hóa ra tóc trên đầu ta bị rụng là do ngươi sờ! Bị ngươi sờ tới trọc có phải là do mỗi lần ngươi đều sờ đúng một chỗ hay không!”

    “Phải.”

    Đối phương vậy mà còn dám trả lời như chuyện đương nhiên!

    “Ngươi tại sao mỗi lần đều sờ ở đây của ta!” Tiểu thiếu niên chỉ vào chỗ bị rụng tóc hỏi.

    Tuy rằng y lập tức ý thức được cái mà mình nên quan tâm phải là — người này có tật xấu, ban đêm chạy đến bên giường của y nằm rồi còn sờ tóc của y cả một buổi tối!

    “Bởi vì còn có thể sờ tới lông mày của ngươi.”

    Đối với sự thành thật của ngươi, ta có phải nên vô cùng cảm kích hay không a!

    Không đúng, phải là may mắn thay lông mày của ta vẫn còn! Cảm tạ trời đất!

    “Đi ra — sau này không cho phép ngủ bên cạnh ta nữa! Không cho phép sờ tóc ta! Bất kỳ chỗ nào của ta đều không được sờ!”

    Tiểu thiếu niên nổi giận, giơ tay liền đẩy một cái trên bả vai đối phương, nhưng đối phương lại sừng sững bất động, tư thế nằm nghiêng của hắn một chút cũng không run chuyển, thế nhưng lần đầu tiên, tiểu thiếu niên nhìn thấy mi tâm của hắn chau lại.

    “Tại sao không cho?”

    “Sờ tóc của người khác là cổ quái! Cổ quái thì phải bỏ!” Tiểu thiếu niên quạu mặt lại, dùng sức đẩy đối phương cái nữa, nhưng lần này cổ tay của y bị kiềm giữ, cả người đều bị lôi qua.

    “Ta không thích sờ tóc của người khác.” Hắn hạ thấp mắt, nhìn tiểu thiếu niên, thanh âm gần ở bên tai, rõ ràng không lớn cũng rất có lực độ, thật giống như bất kì lúc nào cũng có thể cắn vào lỗ tai tiểu thiếu niên.

    “Lừa người! Ngươi mà không thích sờ tóc người khác! Ngươi đem tóc của ta sờ trọc rồi!”

    Tiểu thiếu niên cắn răng, quyết định báo thù cho cái đầu trọc của mình, đầu ngón tay ở trong không khí vẽ ra một vòng tròn, một đạo linh chú còn chưa kịp xuất ra, tay của đối phương đã chưởng tới, đạo linh chú kia lập tức hôi phi yên diệt.

    Ngay sau đó, ngón tay của thiếu niên cũng bị trói lại chặt chẽ, đối phương phóng ra huyền linh chân khí hơn hai ngàn năm tu luyện của mình, trong nháy mắt liền đem tiểu thiếu niên trấn áp.

    “Ta không thích tóc của người khác, ta chỉ thích của ngươi.”

    Một câu nói nhẹ nhàng rơi xuống.

    “Ngươi bắt nạt ta! Hơn hai ngàn năm tu vi sao chịu nổi a! Bắt nạt ta chỉ có sáu trăm năm tu vi phải không?”

    Tiểu thiếu niên dùng sức giãy giụa, lông tơ nhỏ mới vừa mọc ra trên đỉnh đầu không ngừng cọ tới cọ lui cằm đối phương.

    “Không được nhúc nhích.”

    Tốc độ nói của hắn so với bình thường nhanh hơn một chút, đột nhiên siết chặt ôm ấp, xương cốt tiểu thiếu niên thiếu chút nữa bị siết gãy, hơn nữa huyền linh chân khí mà đối phương phóng ra phảng phất như ngưng kết thành một loại đại trận nào đó, trực tiếp trấn áp tiểu thiếu niên đến nỗi ngoại trừ nháy mắt, ngay cả ngón tay cũng đều không động đậy được.

    “Ngươi có thể đừng sờ chỗ trên đầu kia của ta nữa hay không……”

    Tiểu thiếu niên rốt cục ý thức được khoảng cách cảnh giới tu vi giữa bọn họ, hết thảy giãy dụa đều không còn ý nghĩa, càng nén giận hơn chính là, đối phương không hiểu cũng không thèm quan tâm tới bất mãn của mình. Chỉ đành lùi bước mà cầu việc khác vậy……

    “Tại sao?”

    “Sẽ khiến ta liên tục bị trọc a…..”

    Tiểu thiếu niên ai oán cực kỳ.

    Chương 12: Ngươi có phải đang khẩn trương?

    Ngay lúc ấy, một trận thanh âm thanh lãnh lại ôn hòa vang lên: “Tiểu Thiền, nước nguội, đứng lên đi.”

    Thần hồn thiếu niên trong mộng rơi thẳng xuống, ngã vào trong cơ thể Lộ Tiểu Thiền, vai Lộ Tiểu Thiền run lên một chút.

    Thư Vô Khích vỗ nhẹ lên thành thùng gỗ.

    Lộ Tiểu Thiền mở choàng mắt… Y lại nằm mơ!

    “Ồ! Được!”

    Lộ Tiểu Thiền vừa tiếc nuối giấc mộng mới đó mà đã tỉnh rồi, vừa bò dậy, đem nước trên người mình lau khô, ngồi chồm hỗm xuống sờ tới sờ lui muốn nhặt lên mớ quần áo rách nát của mình.

    Đợi đã… nam tử trong mộng chẳng phải thu giữ tóc mà tiểu thiếu niên cắt đi sao, lẽ nào… thiếu niên kia thật sự chính là mình? Mà Thư Vô Khích chính là như thế mà có được tóc của y?

    Lộ Tiểu Thiền còn đang duy trì động tác ngồi chồm hỗm trên mặt đất tìm quần áo, mãi đến tận khi thanh âm Thư Vô Khích vang lên.

    “Quần lót.” Thư Vô Khích dùng cành trúc nhấc lên một cái quần nhỏ màu trắng, đặt lên tay Lộ Tiểu Thiền.

    Lộ Tiểu Thiền nhanh chóng mặc vào.

    Quần lót này chất liệu mềm mại, tiểu Tiểu Thiền sinh trưởng mười sáu năm, vẫn là lần đầu tiên hưởng thụ đãi ngộ tốt như vậy.

    “Áo trong.” Thư Vô Khích chọn một bộ quần áo cho y.

    Lộ Tiểu Thiền đời này chưa bao giờ mặc qua áo trong! Có thể có miếng vải rách đem cả người gói kỹ là tốt lắm rồi!

    Ánh mắt y không nhìn thấy, giằng co nửa ngày, phía trên và phía dưới của cái áo bị đảo ngược.

    “Y phục này thật kì quái! Bả vai ta thật không thoải mái a!”

    Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lộ Tiểu Thiền nhăn lại.

    “Ta giúp ngươi mặc, ngươi đứng yên không được nhúc nhích.”

    Ôi chao? Thư Vô Khích giúp y mặc quần áo!

    Hắn nguyện ý giúp y mặc quần áo, làm sao có thể không chạm vào cơ thể a?

    Ôi chao, ôi chao, lúc này không chạm vào, còn đợi khi nào nữa!

    “Được a.” Lộ Tiểu Thiền ngoan ngoãn đứng yên, dang rộng hai tay.

    Áo trong mặc ngược trên dưới được cởi ra.

    Động tác của Thư Vô Khích rất nhẹ nhàng, hắn đứng đối diện Lộ Tiểu Thiền, đem ống tay áo bên trái xỏ lên người Lộ Tiểu Thiền, tiếp theo là đến bên phải.

    Hắn cúi đầu, đem vạt áo Lộ Tiểu Thiền khép lại.

    “Thư Vô Khích, ngươi có phải đang khẩn trương?”

    Thư Vô Khích không trả lời y.

    Thân hình của hắn so với Lộ Tiểu Thiền cao hơn rất nhiều, mỗi lần nói chuyện với Lộ Tiểu Thiền, hắn đều sẽ cúi thấp đầu một chút.

    Lão ăn mày nói qua, bộ dáng đẹp nhất thế gian chính là thời điểm mỹ nhân cúi đầu, cõi lòng đầy mong đợi rồi lại e lệ.

    Còn Thư Vô Khích thì sao?

    Bộ dáng của hắn vào thời khắc này là gì?

    Trong mắt của hắn có mong đợi đầy cõi lòng không, hay chỉ là hờ hững, không có bất kỳ biểu lộ nào?

    “Ta không khẩn trương.”

    Thanh âm Thư Vô Khích như trước không hề lay động.

    “Ồ… Ta không nghe thấy tiếng ngươi hô hấp, còn tưởng rằng ngươi khẩn trương đến nghẹn hơi không dám thở ra!”

    Lộ Tiểu Thiền cười hì hì nói.

    Lúc này Thư Vô Khích đã đem dây buộc của hai vạt áo cột lại hoàn chỉnh.

    Lộ Tiểu Thiền liền không nhịn được mà nghĩ tới hình dáng trưởng thành của ngón tay Thư Vô Khích.

    Có phải rất thon dài, rất ôn nhu ấm áp?

    Lộ Tiểu Thiền cố ý dùng sức thổi một ngụm khí về phía trước, mang theo hơi nước ấm áp như có như không lướt qua vành tai Thư Vô Khích.

    Một lọn tóc bay lên.

    Ngón tay Thư Vô Khích còn đang nhẹ nhàng nắm lấy dây buộc vạt áo của Lộ Tiểu Thiền, hắn theo bản năng lùi về phía sau, dây buộc lại bị kéo xuống.

    Trận khí tức kia lập tức tiêu tán.

    Lộ Tiểu Thiền ôm lấy khóe miệng nở nụ cười.

    Bởi vì y nghe thấy tiếng chuyển động nơi cổ họng Thư Vô Khích, Thư Vô Khích khẩn trương đây mà!

    Vừa nghĩ tới một người vẫn luôn thong dong bình thản như Thư Vô Khích vậy mà lại khẩn trương, Lộ Tiểu Thiền cảm thấy rất mới mẻ.

    “Hơi thở của ta, có phải đụng tới ngươi rồi không! Nhưng là ta không đau a!”

    Lộ Tiểu Thiền vẫy vẫy tay, ôm lấy khóe miệng cười xấu xa.

    “Hơi thở của ngươi không tính.”

    Thanh âm Thư Vô Khích tựa như dây đàn ôn nhuận, nhẹ nhàng căng ra, khiến Lộ Tiểu Thiền càng muốn đến gảy một chút.

    “Ồ —— không tính a!”

    Lộ Tiểu Thiền cố ý thổi tiếp một ngụm khí, còn phát ra tiếng huýt gió, thanh âm hướng về phía trước, y không biết mình có thổi trúng Thư Vô Khích hay không.

    Nút thắt dây buộc trên eo bỗng nhiên siết chặt.

    “Đừng nghịch.”

    “Vậy ta không lộn xộn. Ta tự thổi chính mình.”

    Lộ Tiểu Thiền làm bộ nhàm chán thổi thổi tóc mái của mình, nhưng ngay lúc Thư Vô Khích giúp y chỉnh lý nút thắt, Lộ Tiểu Thiền lại rất tùy ý hướng lên trên thổi một ngụm khí, sau đó sờ môi nở nụ cười.

    “Ngươi làm gì?” thanh âm Thư Vô Khích đè ép tới trầm thấp.

    “Ta… cũng muốn giúp ngươi thổi thổi tóc mái.”

    Thư Vô Khích không đáp.

    Lộ Tiểu Thiền cho là hắn tức giận, nhanh chóng giảng hòa.

    “Cái kia… Ngươi biết ta không nhìn thấy, thế nhưng ta thật sự rất muốn biết dung mạo của ngươi ra sao. Ngươi không cho ta sờ, vậy ta cũng chỉ có thể thổi khí! Thổi tới mắt của ngươi, ta liền tự tưởng tượng như sờ tới ngươi. Sờ tới lông mày của ngươi… sờ tới lông mi của ngươi… sờ tới đuôi mắt của ngươi…..”

    Lộ Tiểu Thiền nhắm mắt lại, rất nghiêm túc mà tưởng tượng.

    Một lúc lâu sau, Thư Vô Khích mới mở miệng: “Ngươi vừa nãy thổi tới không phải là mắt của ta.”

    Tựa như nước trà đã nguội, bỗng nhiên nóng lên, vào cổ họng không thể giải khát, trái lại càng khát.

    “Vậy ta thổi tới chỗ nào?”

    Mũi? Lỗ tai? Hai má?

    Ai, Thư Vô Khích cao bao nhiêu y cũng không rõ. Thời điểm thắt nút dây buộc, Thư Vô Khích có phải là cúi đầu hay không a?

    Đối phương vẫn không trả lời y.

    Lộ Tiểu Thiền tưởng tượng trong lòng, bỗng nhiên lộp bộp một cái.

    Không phải đi!

    “Ta… Ta không phải là thổi trúng miệng của ngươi đó chứ?”

    Thư Vô Khích không trả lời y, trực tiếp quay người rời đi, Lộ Tiểu Thiền theo bản năng muốn túm lấy hắn.

    “Ta không phải đã nói không cho chạm vào ta sao?”

    Trong phút chốc, bàn tay Lộ Tiểu Thiền liền bị cành trúc gõ một cái.

    “Ôi!”

    Tay của y rụt về trong nháy mắt, đặt ở bên miệng dùng sức thổi.

    Đau quá a!

    “Ta không có thương tổn đến ngươi. Chỉ là dạy cho ngươi một bài học.”

    “Lừa người! Ngươi không thương tổn ta, ta làm sao có thể đau như vậy!”

    Lộ Tiểu Thiền vẫn tiếp tục xoa xoa lòng bàn tay của mình.

    “Ngươi nếu chạm vào ta, mới biết cái gì gọi là thật sự đau.”

    Chẳng lẽ ngươi sẽ đem bàn tay của ta kéo đến da tróc thịt bong?

    Lộ Tiểu Thiền lập tức thu đôi tay của mình ra sau lưng.

    “Đem áo ngoài mặc vào, ta gọi người tiến vào thu dọn bồn tắm.”

    Lộ Tiểu Thiền giằng co nửa ngày, mới xiêu xiêu vẹo vẹo mặc xong áo ngoài.

    Đợi đến khi tiểu nhị tiến vào thu dọn bồn tắm, không biết nhìn thấy cái gì, trượt té lộn nhào một cái.

    Lộ Tiểu Thiền đang muốn tiến lên, lại bị Thư Vô Khích dùng cành trúc cản lại.

    “Ta cho ngươi nhìn y sao?”

    Thanh âm Thư Vô Khích nghe thật ôn hòa, nhưng lại mang theo uy hiếp khiến người không nhấc đầu lên nổi.

    Lộ Tiểu Thiền cũng không thể hiểu được, y là một người mù, có thể nhìn thấy cái gì?

    Thế nhưng tiểu nhị kia lại đẩy bồn tắm, tè ra quần mà rời đi, đến cửa phòng, còn té ngã một cú thiệt mạnh.

    Lộ Tiểu Thiền giờ mới hiểu ra, câu nói mới vừa rồi của Thư Vô Khích là nói với tiểu nhị.

    “Tại sao hắn không thể nhìn ta?” Lộ Tiểu Thiền không nhịn được hỏi.

    Thư Vô Khích không trả lời vấn đề này của y, chỉ nói một câu: “Sáng mai chúng ta lập tức khởi hành rời khỏi nơi này.”

    “Sáng mai liền đi? Nhưng ta đây còn có chút chuyện chưa hoàn thành a!”

    “Ngươi có chuyện gì?”

    “Thư Vô Khích, trên người ngươi có tiền không?” Lộ Tiểu Thiền bỗng nhiên tiến đến trước mặt hắn, nhưng nghĩ đến đối phương sẽ dùng cành trúc quất y, y đành phải cứng ngắc dừng bước.

    “Có.”

    “Vậy ngươi cho ta một ít đi? Một ít là tốt rồi!” Lộ Tiểu Thiền hợp lại hai tay xòe ra trước mặt Thư Vô Khích, mở to đôi mắt tròn tròn, bộ dạng chỉ thiếu mỗi cái bát vỡ để xin cơm nữa mà thôi.

    “Ngươi muốn tiền làm cái gì?”

    “Bởi vì có nguyện vọng chưa hoàn thành a! Ta muốn ăn kẹo đường của Trần lão đầu! Muốn uống canh huyết heo của Vương bà tử! Còn có thịt bò hầm cùng mì gà của Vô Tứ Tửu Phường, ta muốn ăn một lần cho đủ! Ngươi nói nhà ta cách nơi này tới nửa tháng hành trình, mắt ta lại mù, trở về một chuyến không dễ dàng a…”

    “Ngươi chừng nào muốn trở về, ta liền cùng ngươi trở về.”

    “Thật sự?”

    “Ừm.”

    Đúng lúc này, bụng Lộ Tiểu Thiền phát ra tiếng kêu “ùng ục”.

    Y hiện tại mới nhớ ra, chính mình vì để Thư Vô Khích hiện thân, đã ba ngày không có ăn cái gì.

    Tuy rằng không biết thứ bên trong cái bình nhỏ mà Thư Vô Khích cho y tắm kia là cái gì, nhưng tiên lộ dù có lợi hại đến đâu, thì dường như tác dụng cũng đã trôi qua.

    “Đi thôi, ta mang ngươi ra ngoài.”

    “Ngươi cũng đói bụng?”

    “Ta không đói bụng. Là ngươi nói muốn ăn kẹo đường, uống canh huyết heo, còn có thịt bò hầm cùng mì gà.”

    Thư Vô Khích đẩy cửa, muốn đi ra ngoài.

    Lộ Tiểu Thiền liền đuổi theo sát phía sau, cầm cành trúc, chỉ lo chậm một bước, Thư Vô Khích sẽ biến mất không thấy đâu.

    Dọc theo đường đi, Lộ Tiểu Thiền đều nghe thấy tiếng bàn luận khe khẽ của hương thân láng giềng.

    “Tiểu công tử kia là người ngoài thôn sao? Xưa nay chưa từng thấy qua tiểu lang quân dễ nhìn như vậy!”

    “Cặp mắt kia thật xinh đẹp…”

    “Này tiểu công tử tuổi tác bao lớn a? Nhìn thật tươi ngon mộng nước, khiến người ta muốn cắn một cái…”

    Lộ Tiểu Thiền nghiêng nghiêng đầu, nghĩ thầm xem bọn họ đang nói ai?

    Là Thư Vô Khích sao?

    Nhưng nghe thanh âm của Thư Vô Khích, hẳn là nam tử đã trưởng thành, cùng cái gì mà “tiểu công tử”, “tiểu lang quân” thật không liên quan cho lắm.

    Lộ Tiểu Thiền vừa vặn đạp trúng cục đá trên đường, lảo đảo một chút.

    Thư Vô Khích xoay người lại, cành trúc vung lên, dễ như trở bàn tay mà đỡ lấy Lộ Tiểu Thiền.

    “Ai… y thật giống như không nhìn thấy a!”

    “Thực sự đáng tiếc, đôi mắt xinh đẹp như vậy, lại không nhìn thấy!”

    Lộ Tiểu Thiền lúc này mới ý thức được, những tiếng xì xào y nghe thấy không phải nghị luận Thư Vô Khích, mà là đang nói y.

    Y dừng bước, Thư Vô Khích cũng dừng lại.

    “Làm sao vậy?”

    “Ta… Ta từ nhỏ lớn lên ở chỗ này, không ít người nói ta bẩn nói ta thối….. Nhưng đây là lần đầu tiên được người khen dễ nhìn… Ta thấy không thoải mái…..” Lộ Tiểu Thiền gãi gãi ót.

    “Vậy ta đi móc con mắt của bọn họ, khiến cho bọn họ không thể nhìn ngươi, ngươi liền không cần cảm thấy không thoải mái nữa.”

    Thanh âm Thư Vô Khích vẫn thong dong ôn hòa như thế, một chút cũng không hiểu lời nói của mình có bao nhiêu tàn nhẫn.

    Thật giống như dưới cái nhìn của hắn, đây đều là chuyện đương nhiên.

    Lộ Tiểu Thiền lại ngây ngẩn cả người.

    “Chờ đã… Ngươi… Ngươi có phải là tu tiên không vậy? Cái gì mà động một chút liền móc đôi mắt của người ta, không tốt lắm a?”

    “Con mắt của bọn họ, cũng không phải con mắt của ngươi. Cùng ta có quan hệ gì đâu?”

    Trong thoáng chốc, Lộ Tiểu Thiền quả thật không biết phải trả lời như thế nào.

    Loại cảm giác ấy lại tới nữa rồi, Thư Vô Khích giống như không hiểu tình cảm phàm trần thế tục, không có bất kì sự cảm thông dư thừa nào.

    Chương 13: Thiên kim khó mua được vui vẻ của ngươi

    “Cái kia… Cái kia ta đã nói với ngươi a, cả đời ta luôn bị người ghét bỏ vì là ăn mày, nay bỗng nhiên có người nói ta dễ nhìn, trong lòng ta rất vui vẻ! Ước gì bọn họ khen ta dễ nhìn nhiều một chút!”

    “Phải không?”

    Âm cuối của Thư Vô Khích nâng lên, Lộ Tiểu Thiền cảm giác không ra hắn có vui hay không.

    Hoặc giả là, Thư Vô Khích căn bản không có vui sướng đau buồn.

    “Chúng ta đi! Chúng ta đi! Kẹo đường ở ngay phía trước rồi!”

    Lộ Tiểu Thiền lôi kéo cành trúc, Thư Vô Khích tiếp tục đi về phía trước, không nhắc lại chuyện móc mắt người ta nữa, khiến cho Lộ Tiểu Thiền thở nhẹ ra một hơi.

    Trước quầy nhỏ bán kẹo đường, vây quanh một đám trẻ con.

    Bọn chúng đều đang di chuyển một cái đĩa quay.

    Một đồng tiền quay một lần, đĩa quay sẽ di chuyển một vòng quanh các hình vẽ như khỉ con, chim nhỏ, bươm bướm, chuồn chuồn, lúc đĩa quay ngừng lại, cây kim chỉ vào cái nào, Trần lão đầu liền múc một muỗng nước đường, nặn thành hình cái đó.

    Bọn nhỏ không phải đứa nào cũng có tiền ăn vặt, phần lớn đều là đứng ở bên cạnh nhìn.

    Lộ Tiểu Thiền cao giọng nói: “Trần lão đầu! Ta muốn quay đĩa, ngươi nặn cho ta một cái!”

    Trần lão đầu đang nấu đường ngẩng đầu lên, liền thấy một thiếu niên lang áo xanh.

    Bởi vì Lộ Tiểu Thiền từ nhỏ đã đi ăn xin, bữa đói bữa no, so với thiếu niên cùng tuổi nhìn nhỏ gầy hơn, mười sáu tuổi lại như mười ba mười bốn tuổi.

    Trên khuôn mặt trắng nõn của y là một đôi mắt to tròn, sáng ngời như vô số sao trời phản chiếu xuống mặt hồ, mũi hơi nhọn có vài phần thanh tú, khi nhếch miệng lên, rõ ràng là cười đắc ý, lại sinh ra mấy phần ngây thơ bừa bãi.

    Chỉ cần liếc nhìn y một cái, liền muốn nhìn nhiều thêm cái nữa.

    “Nhá, vị tiểu công tử này là từ nơi nào đến? Đến Lộc Thục Trấn, là để du ngoạn đạp thanh sao?”

    Lộ Tiểu Thiền nháy mắt một cái, chỉ mình nói: “Trần lão đầu, ngươi nhìn cho kỹ lần nữa đi! Là ta, tiểu ăn mày mắt mù đây!”

    “Cái gì?” Trần lão đầu dụi dụi con mắt, “Ngươi… Ngươi lớn lên thành cái bộ dáng này sao?”

    “Vậy ta… nên là bộ dạng gì?”

    Trần lão đầu nghĩ thầm, đúng vậy… tiểu ăn mày này suốt ngày tóc tai bù xù, trên mặt bẩn thỉu, tất cả mọi người đều không thích tới gần y, có bao giờ cẩn thận để ý xem dáng dấp trưởng thành của y ra sao đâu.

    “Ngươi như bây giờ rất tốt… Đây là… làm thế nào bỗng nhiên thành như vậy….”

    “Sạch sẽ như vậy có phải hay không?” Lộ Tiểu Thiền một mặt kiêu ngạo, lôi kéo cành trúc bên người, “Người nhà ta tới tìm ta rồi, ha ha ha!”

    “Thì ra là thế!”

    “Đợi ta đến quay một vòng, là cái gì thì ngươi cũng đừng hòng gạt ta! Ta biết nước đường để nặn bươm bướm và chuồn chuồn không đủ dùng! Người nhà ta ở ngay bên cạnh nhìn đây!”

    “Ngươi nếu thật có thể quay trúng rồng bay, ta nhất định sẽ nặn cho ngươi!” Trần lão đầu nở nụ cười.

    Cái đĩa quay này lão đã sớm đụng qua tay chân, quay thế nào cũng chỉ có thể trúng mấy loại hình như chim nhỏ hoặc bươm bướm, không cách nào quay trúng được rồng bay, cái hình mà phải dùng nguyên cả muỗng đường đầy mới có thể nặn ra.

    Lộ Tiểu Thiền hai tay đứng đắn cầm đĩa quay, hướng về phía dưới quay một cái.

    “Đĩa quay ngừng chưa?”

    “Chưa.” Thư Vô Khích trả lời.

    “Hiện tại ngừng chưa?”

    “Chưa.”

    “Làm sao còn chưa ngừng?”

    Trần lão đầu đang dùng muỗng quấy nước đường, thời điểm ngẩng đầu lên, đĩa quay rốt cục cũng ngừng lại.

    Nhìn vào kim chỉ, lão nhân gia thiếu chút nữa đau sốc hông.

    “Ta quay trúng cái gì?”

    “Rồng bay.” Thư Vô Khích trả lời.

    “Quá tốt rồi! Một đồng tiền liền quay được rồng bay! Mau nặn cho ta!”

    Lộ Tiểu Thiền vô cùng xác định, thời vận của mình hiện tại đã thật sự xoay chuyển! Có Thư Vô Khích ở bên cạnh y, vận khí của y liền tốt cực kỳ.

    Lộ Tiểu Thiền chống cằm, ngồi xổm mà chờ ở trước mặt Trần lão đầu.

    Trần lão đầu tuy rằng đau lòng một muỗng đường đầy kia, nhưng vẫn nặn cho Lộ Tiểu Thiền một con rồng bay.

    Lộ Tiểu Thiền nắm chặt trong tay, hô một câu: “Thư Vô Khích, giúp ta trả một đồng tiền!”

    “Ừm.” Thư Vô Khích đưa tay ra, thả một hạt đậu bạc vào trong tay Trần lão đầu.

    Trần lão đầu ngây ngẩn cả người: “Vị công tử này… buôn bán vốn nhỏ, không có tiền lẻ…”

    Thế nhưng Thư Vô Khích lại giống như cái gì cũng không nghe thấy, đi theo phía sau Lộ Tiểu Thiền.

    Lộ Tiểu Thiền lôi kéo cành trúc, quay đầu lại nhỏ giọng hỏi: “Ngươi đưa chính là một đồng tiền sao?”

    “Ta không biết.” Thư Vô Khích trả lời.

    Lộ Tiểu Thiền vừa nghe, thiếu chút nữa bạo phát: “Ngươi không biết mà cũng đưa? Vậy ngươi đưa bao nhiêu?”

    “Một hạt đậu bạc.”

    “Một hạt… Một hạt đậu bạc?” con ngươi Lộ Tiểu Thiền thiếu chút nữa rơi xuống, “Ngươi khẳng định có rất nhiều tiền đi!”

    “Ân, phú khả địch quốc.” Thư Vô Khích trả lời.

    “Thật sự?” Lộ Tiểu Thiền mở to hai mắt.

    “Là lúc trước ngươi nói.”

    “Ta nói… ngươi phú khả địch quốc?”

    “Ừm.” Thư Vô Khích nhàn nhạt trả lời.

    Lộ Tiểu Thiền nuốt xuống một ngụm nước bọt, xem ra vận khí của y cũng tốt quá a!

    “Ngươi… thật đúng là nhiều tiền đến nỗi….. đối với tiền không có khái niệm?”

    “Ta chỉ biết là, thiên kim khó mua được vui vẻ của ngươi.”

    Thanh âm lúc nói ra câu này của Thư Vô Khích rất khác biệt, có hương vị khiến người run sợ.

    Giống như bị đông lạnh ở giữa trời đất ngập tràn băng tuyết hồi lâu, bỗng nhiên được người cầm lấy hai tay, ấn vào trong lồng ngực sưởi ấm.

    “Ngươi… Ai bảo ngươi dỗ dành như thế?”

    “Ngươi.”

    “Ta? Ta lúc nào dạy ngươi như vậy a?”

    Cái dạng thiên kim khó mua được vui vẻ của ngươi… Nghe sao cứ như đại phú hộ dỗ dành tiểu nữ nhân vậy cà?

    “Có một ngày, ngươi mang một cái bao tới, đem đậu vàng cùng lá vàng toàn bộ đều bỏ vào trong bao. Ta hỏi ngươi tại sao muốn mang những thứ đó đi. Ngươi trả lời ta, thiên kim khó mua được vui vẻ của ngươi.”

    Lộ Tiểu Thiền nghẹn một chút… Y lúc trước là một tên hám tài sao?

    “Ngươi sẽ không cứ như vậy để ta đem đậu vàng cùng lá vàng của ngươi đều mang đi chứ?” Lộ Tiểu Thiền hỏi.

    “Ừm, ngươi ôm bao đậu vàng cười đến thật vui vẻ.”

    Lộ Tiểu Thiền nhấn giữ đầu của mình, tại sao những chuyện Thư Vô Khích nói tới y lại không nhớ được gì cả?

    Thư Vô Khích nếu phú khả địch quốc, vậy khẳng định sẽ không quan tâm Lộ Tiểu Thiền y lưng vác một bao đậu vàng gì đó đi đâu nhỉ.

    Chuyện đã qua y nhớ không ra, nhưng hiện tại y nhất định phải cứu vãn chút hình tượng của bản thân trước mặt Thư Vô Khích.

    “Cái kia, Thư Vô Khích, khiến ta vui vẻ không phải đậu vàng.”

    “Vậy là cái gì?” Thư Vô Khích hỏi.

    “Là bởi vì ngươi đối với ta không tiếc thứ gì.”

    Lộ Tiểu Thiền tận lực khiến cho vẻ mặt của mình thoạt nhìn nghiêm túc, bình tĩnh, có thể tin tưởng.

    Một khắc kia, cành trúc trong tay Lộ Tiểu Thiền khẽ run lên.

    “Ừm.”

    Thư Vô Khích nhẹ nhàng đáp lại một tiếng, giống như không hề dao động, thế nhưng Lộ Tiểu Thiền biết Thư Vô Khích thích nghe y nói như vậy.

    “Đi! Uống canh huyết heo!”

    Nếu Thư Vô Khích đã có tiền, vậy thì phải kêu thêm hai phần huyết heo!

    Đáng tiếc, Vương bà tử bán canh huyết heo ngày hôm nay không khai trương, nguyên nhân là vì cái tên đồ tể trên trấn hôm nay không giết heo, cho nên không có huyết heo.

    Lộ Tiểu Thiền tiếc nuối thở dài một hơi, sau đó lại cười: “Không sao! Dù sao hôm nay ta cũng đã quay được rồng bay!”

    “Ngươi không ăn sao?” Thư Vô Khích hỏi.

    “Ta muốn nhìn nó nhiều một chút.”

    “Ngươi không nhìn thấy.”

    “Ta chính là muốn giữ nó như thế này. Ăn xong rồi sẽ không còn nữa.”

    Lộ Tiểu Thiền chợt im lặng xuống.

    Y bỗng nhiên có chút sợ sệt, sợ Thư Vô Khích sẽ biến mất giống que kẹo đường này, sẽ ngã xuống đất vỡ nát, sẽ giống như trong chốc lát tỉnh mộng liền không thấy tăm hơi.

    Y chưa từng được ai thương yêu qua, nên cũng không quan tâm người khác đối xử với y tốt hay không tốt.

    Nhưng chỉ mới ở chung mấy canh giờ mà thôi, Thư Vô Khích lại giống như đem đến cho Lộ Tiểu Thiền quá nhiều ảo tưởng.

    “Lộ Tiểu Thiền, ngươi tại sao không nói chuyện?” Thư Vô Khích hỏi.

    Lộ Tiểu Thiền cảm thấy kỳ quái: “Tại sao ngươi muốn ta nói chuyện? Ta nói không ngừng ngươi sẽ không thấy phiền sao?”

    “Ngươi nói không ngừng, ta liền biết ngươi vẫn luôn ở đây.”

    Thanh âm Thư Vô Khích rất bình tĩnh.

    Thế nhưng bên dưới loại bình tĩnh này, lại là sự dè dặt cẩn thận không dễ phát hiện.

    Có lẽ người khác nghe không hiểu, nhưng Lộ Tiểu Thiền lại có thể cảm giác được.

    “Vậy ngươi cũng không nên cách ta xa quá. Ta ngửi thấy mùi vị trên người ngươi, liền biết ngươi ở đây.”

    “Được.”

    Thư Vô Khích mang theo Lộ Tiểu Thiền tiến vào Vô Tứ Tửu Phường.

    Tiểu nhị dẫn bọn họ đến chỗ ngồi bên cửa sổ, Lộ Tiểu Thiền vừa muốn mò ống đũa, Thư Vô Khích liền đem nó đẩy đến trước mặt Lộ Tiểu Thiền.

    Lộ Tiểu Thiền cười hì hì đem que kẹo rồng bay đặt vào trong ống đũa, sờ soạng một đôi đũa đưa cho Thư Vô Khích, mặc dù là biểu tình lấy lòng, lại không khiến người ta cảm thấy nịnh nọt, ngược lại có chút trẻ con.

    Thư Vô Khích nhận lấy đũa.

    Tiểu nhị thân thiện nói: “Hai vị chắc không phải người địa phương? Nơi này của chúng ta nổi danh nhất chính là rượu…”

    “Tiểu nhị! Ngươi ngay cả ta cũng không nhận ra sao! Ta! Ta! Ta!” Lộ Tiểu Thiền hưng phấn lấy ngón tay chỉ mình.

    “Ta đã gặp qua ngài sao? Thanh âm của ngài ngược lại có chút quen tai…”

    “Ta là Lộ Tiểu Thiền a! Chính là tên ăn mày ở dưới cửa sổ tửu quán nhà ngươi đó!”

    Tiểu nhị sững sờ, lảo đảo một cái.

    “Cái gì? Ngươi là… Ngươi là tiểu ăn mày? Thì ra bộ dáng của ngươi chính là thế này a?”

    “Dung mạo của ta ra sao?”

    “Tuấn tú dễ nhìn a! Sớm biết vậy ngươi nên đem chính mình chỉnh đốn cho sạch sẽ rồi hẵn trở ra xin cơm! Nói không chừng Nhâm nhị nương nguyện ý nuôi ngươi! Mỗi ngày đều coi ngươi như tâm can bảo bối, sao đành lòng để ngươi chịu đòn trên đường cái a!” Tiểu nhị một bên làm bộ lau bàn, một bên cúi đầu nhỏ giọng nói chuyện với Lộ Tiểu Thiền.

    Lộ Tiểu Thiền bị người ghét bỏ cả đời, hiện tại đến cả tiểu nhị cũng nói y dễ nhìn, trong lòng liền giống như được rót vào một bát mật đường lớn.

    “Ngươi cũng nói ta dễ nhìn, vậy ta đoán chừng thật sự là dễ nhìn đi!”

    Một tiếng “Răng rắc” đột ngột vang lên, hình như là thanh âm đũa bị bẻ gãy.

    Lộ Tiểu Thiền liền sờ soạng một đôi khác từ bên trong ống đũa, đưa cho người đối diện.

    “Bất quá, ngươi nhắc đến Nhâm nhị nương làm cái gì? Con mụ điên kia…”

    “Ta cho ngươi biết, Nhâm nhị nương đang ngồi ở chỗ đối diện xéo với ngươi đó! Từ lúc ngươi tiến vào, cặp mắt kia của nàng vẫn luôn nhìn chằm chằm ngươi! Sóng mắt mờ ám đưa đẩy vài lần rồi. Cũng may ngươi mù, không nhìn thấy!”

    “Ta vốn mù a… Nhâm nhị nương ăn gan hùm mật gấu? Dám nhìn chằm chằm nam nhân khác, quan nhân nhà nàng còn không đem nàng đánh cho bầm dập?”

    Lúc này, toàn bộ quan khách bên trong tửu quán cơ hồ đều phát hiện Nhâm nhị nương mặt đầy xuân sắc mà nhìn Lộ Tiểu Thiền.

    Chương 14: Nhưng ta có ngươi a

    Ngay cả chưởng quầy cũng lắc đầu nói: “Nhâm nhị nương này cũng thật là….. tiểu công tử kia tuy dễ nhìn, nhưng trông bộ dáng còn chưa tới tuổi thành hôn đi?”

    Lỗ tai Lộ Tiểu Thiền rất thính, nghe đến đó, liền muốn cười tới nở hoa.

    Thế nhưng y phát hiện, Thư Vô Khích đối diện chẳng hề nói một câu, ngay cả “Ừm” cũng không có.

    Lộ Tiểu Thiền có chút bất an.

    Y dùng sức hít hít, cũng may còn ngửi thấy mùi vị trên người Thư Vô Khích.

    Nhưng y vẫn không an lòng, lập tức duỗi cánh tay, bắt đầu mò mẫm.

    Lúc y mò tới bát đũa của Thư Vô Khích, nửa người cũng nằm nhoài ra mặt bàn, lúc sắp đụng tới vạt áo của Thư Vô Khích, đối phương liền hơi lùi về phía sau, vừa vặn tránh né.

    Không có mò được người, Lộ Tiểu Thiền liền nóng nảy.

    “Thư Vô Khích! Thư Vô Khích?”

    “Ừm.”

    Một tiếng đáp lại này, so với bình thường trầm thấp hơn một chút.

    Lộ Tiểu Thiền ngừng lại, ngồi trở về.

    “Ta còn tưởng rằng… tưởng rằng ngươi chê ta phiền, âm thầm bỏ đi….”

    Lộ Tiểu Thiền thở ra một hơi.

    “Ta sẽ không rời bỏ ngươi.”

    “Ngươi muốn ta không ngừng nói, nhưng ngươi lại không nói lời nào. Ngươi đi rồi, ta cũng không biết. Thời điểm đó ta giống như kẻ ngốc, tưởng chính mình đang nói cho ngươi nghe, thế nhưng ngươi đã sớm biến mất.”

    Không biết tại sao, Lộ Tiểu Thiền cảm giác được Thư Vô Khích ở đối diện đang nhìn mình.

    “Thư Vô Khích? Có phải ngươi mất hứng? Hay là ta chọc ngươi tức giận?”

    “Ta muốn móc xuống đôi mắt của Nhâm nhị nương.”

    Trong lòng Lộ Tiểu Thiền liền lộp bộp một cái, tại sao Thư Vô Khích lại muốn móc mắt người nữa rồi?

    “Đôi mắt đầy ý niệm ô uế dâm tà.”

    Thư Vô Khích nâng lên cốc trà, thoáng cúi đầu, nhấp một ngụm nước trà.

    Trầm tĩnh liễm nhiên, ngôn ngữ nhẹ nhàng, nghe vào không có bất kỳ sát ý gì, nhưng chính vì bình tĩnh như vậy, mới trở thành lãnh khốc cực điểm.

    Lộ Tiểu Thiền ngẩn người, vui vẻ lên.

    Y cầm lấy cành trúc trên bàn, chọt chọt về phía trước, vừa vặn chọt trúng bả vai Thư Vô Khích.

    “Thế nhân đều có dục vọng, có người thì dục vọng này nhiều một chút, có người thì dục vọng kia nhiều một chút. Nhâm nhị nương thích vui vẻ giường chiếu, cũng là chuyện thường tình của con người mà thôi.”

    Lộ Tiểu Thiền luôn muốn xúi giục Thư Vô Khích nói chuyện, lại dùng cành trúc chọt chọt hắn, đầu hướng đến gần, một đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm vào đối phương, thật giống như chỉ cần bản thân dụng tâm nhìn, là có thể nhìn thấy dáng dấp của đối phương.

    “Ngươi đã hưởng thụ qua vui vẻ giường chiếu?”

    Cành trúc của Lộ Tiểu Thiền bị đối phương đẩy ra, ngón tay của đối phương hơi đè ép tại một đầu khác của cành trúc, một cỗ chân khí thuận theo cành trúc hướng tới Lộ Tiểu Thiền, Lộ Tiểu Thiền buông tay, cành trúc bỗng nhiên bắn lên, vừa vặn khẩy một cái qua cằm Lộ Tiểu Thiền.

    “Ngươi nói xem?”

    Tâm Lộ Tiểu Thiền liền rét run một trận, thiếu chút nữa đem toàn bộ nước trà trước mặt đụng đổ.

    Tiểu nhị bưng tới hai bình ‘Túy Sinh Mộng Tử’, còn đặc biệt nhỏ giọng nói với Lộ Tiểu Thiền: “Lộ Tiểu Thiền, đêm nay ngươi phải cẩn thận một chút! Nhâm nhị nương nhìn dáng vẻ của ngươi, giống như muốn đem ngươi ăn tươi nuốt sống!”

    “Đáng sợ như vậy à!”

    Lộ Tiểu Thiền vui vẻ trở lại, cố ý hướng về phía Thư Vô Khích huýt sáo hai tiếng.

    “Thư Vô Khích, không thì ngươi tới ngồi bên cạnh ta đi, vừa vặn giúp ta cản lại dâm niệm của mẫu dạ xoa kia?”

    Thư Vô Khích giơ tay xốc lên ấm trà, rót nước trà cho Lộ Tiểu Thiền, ngón tay gõ nhẹ một cái trên bàn, tựa hồ muốn nói “Bé ngoan, uống trà của ngươi đi”.

    Lộ Tiểu Thiền không thuận theo, cố ý bày ra biểu tình đáng thương: “Cha, hài nhi bị mẫu dạ xoa nhìn chằm chằm, ngươi không cứu ta sao?”

    “Ta thấy ngươi vô cùng hưởng thụ.”

    Cành trúc chọt một cái lên chóp mũi Lộ Tiểu Thiền.

    Lộ Tiểu Thiền nghiêng đầu, nhìn về hướng Nhâm nhị nương, chỉ là mặt còn chưa kịp quay qua hoàn toàn, cành trúc đã kề sát lên mặt y, đem mặt của y đè ép trở về, đối diện với Thư Vô Khích.

    Lộ Tiểu Thiền vui vẻ, híp mắt cười.

    “Vô Khích ca ca, ta không muốn bị mẫu dạ xoa ăn tươi nuốt sống, ngươi ngồi bên cạnh ta đi mà! Ta đảm bảo không sờ ngươi, không động vào ngươi, sẽ thật ngoan!”

    Thính giác Lộ Tiểu Thiền nhạy bén cực kì, thời điểm y hô lên ‘Vô Khích ca ca’, thanh âm đặt chén trà xuống của Thư Vô Khích cùng lúc trước liền không giống nhau.

    Cho dù chỉ có một chút không giống nhau, nhưng không giống nhau chính là không giống nhau.

    “Vô Khích ca ca.” Lộ Tiểu Thiền cố ý hô lên lần nữa.

    “Uống rượu của ngươi.”

    “Vô Khích ca ca.” Lộ Tiểu Thiền cảm thấy bản thân giống như đã nắm được điểm yếu của Thư Vô Khích.

    Vừa lúc ấy, bên ngoài tửu quán truyền đến một trận huyên náo, cùng với tiếng kêu la sợ hãi, ngay sau đó là tiếng bỏ chạy hoảng loạn.

    Nhóm quan khách bên trong tửu quán dồn dập đứng dậy ngó ra bên ngoài.

    Trên đường cái, một thân ảnh thô lỗ đang lung lay đi về phía trước.

    Nhóm tiểu thương vội vã thu dọn sạp hàng, còn có người đi bên đường đều nhìn qua.

    Những tia nắng còn sót lại của trời chiều đã hoàn toàn lịm tắt, mặt trăng lại cố tình bị từng đám mây bay ngang ngăn trở, lúc sáng lúc tối.

    Cảnh tượng ngoài phố trước tửu quán hiện ra thanh lãnh một cách khó hiểu, rồi lại vô cùng quỷ dị.

    Mãi đến tận khi thân ảnh kia cách tửu quán càng lúc càng gần, nhóm khách nhân bên cửa sổ mới nhận ra, đó là đồ tể Vương Đại Dũng.

    Vương Đại Dũng mang theo con dao mổ lợn, miệng sùi đầy bọt trắng, hai tròng mắt đờ đẫn vẩn đục mà chuyển động qua lại.

    “Các ngươi… Ai nhìn thấy con tiện nhân kia…..”

    Hắn cà lăm vụng về, giống như ngậm thứ gì.

    Tuy rằng miệng vẫn liên tục hỏi, nhưng đối với tất cả mọi thứ xung quanh đều không có chút phản ứng nào, giống như một con rối gỗ bị giật dây.

    Sắc trời tối dần, những ngôi sao cũng bị đám mây che đi, chỉ còn lại ánh đèn yếu ớt của nhà cửa ven đường.

    Vương Đại Dũng trong tay cầm con dao mổ lợn, lưỡi dao mơ hồ hiện ra ánh sáng lạnh, nhiễm một tia tà khí, phảng phất từ bên trong lưỡi đao rỉ ra máu tươi.

    Đây là một trấn nhỏ, nhân khẩu vốn cũng không nhiều, cử chỉ quái dị của Vương Đại Dũng khiến mọi người bất an. Kẻ bán hàng rong cùng những người đi đường so với bình thường rời đi ngày càng nhanh, cả con đường bỗng chốc giống như chỉ thuộc về một mình Vương Đại Dũng.

    “Ai nhìn thấy con… tiện nhân kia….”

    Thanh âm như thể lọt ra từ trong cổ họng Vương Đại Dũng.

    Nhâm nhị nương vừa nhìn thấy thân ảnh Vương Đại Dũng, sợ đến trắng bệch cả mặt, giống như thấy quỷ, chén đũa trong tay đều rơi xuống.

    “Chuyện này không có khả năng… sao có thể…..”

    Lộ Tiểu Thiền cũng thò đầu ra, bất quá không phải để xem, mà là để nghe.

    “Đã xảy ra chuyện gì? Có phải là đồ tể Vương Đại Dũng muốn đến giáo huấn Nhâm nhị nương?”

    Lộ Tiểu Thiền ngóng trông tình cảnh này đã lâu.

    Nhóm quan khách đã hoảng loạn thành một đống, chưởng quầy phản ứng vô cùng nhanh lẹ, lập tức kêu gọi tất cả mọi người đóng toàn bộ cửa sổ lại.

    “Mau lên, mau lên! Các ngươi xem dáng dấp kia của Vương Đại Dũng chính là thất tâm phong*!”

    [*thần kinh không ổn định, bị điên.]

    “Xem dáng dấp kia của hắn, như là thần trí không rõ ràng! Nếu hắn nổi điên chém người thì phải làm sao bây giờ!”

    “Đóng cửa sổ lại! Đóng lại!”

    Tiểu nhị chạy đến bên cạnh Lộ Tiểu Thiền, vừa muốn đem đầu Lộ Tiểu Thiền nhấn trở vào, liền bị cành trúc trong tay Thư Vô Khích vỗ một cái.

    Hắn còn chưa có đụng tới Lộ Tiểu Thiền, liền lăn quay ra đất.

    “Tiểu Thiền.”

    “Hả?” Lộ Tiểu Thiền vừa nghe thanh âm Thư Vô Khích, liền quay đầu trở vào.

    Chỉ nghe “Lách cách” một tiếng, Thư Vô Khích nhẹ nhàng cong ngón tay lên, cửa sổ liền đóng lại.

    Trong khoảng thời gian ngắn, bên trong tửu quán binh hoang mã loạn, mọi người đã không còn hứng thú uống rượu tán gẫu, mà đều bu vào bàn luận chuyện Vương Đại Dũng lang thang ở bên ngoài.

    “Vương Đại Dũng làm sao vậy? Tại sao hắn lại bị thất tâm phong?”

    “Việc không liên quan đến chúng ta.” Thư Vô Khích nói.

    Lộ Tiểu Thiền méo xệch miệng, nghĩ thầm, một người có thể nói ra ý định móc mắt người khác như thể đang nói về tro bụi, thì còn cái gì có thể làm cho Thư Vô Khích cảm thấy ‘có liên quan’ đây?

    “Trước đây hắn từng đánh ta….” Lộ Tiểu Thiền theo bản năng sờ sờ cánh tay của mình.

    “Ta biết. Ta vốn nghĩ tới làm cho hắn tan xương nát thịt.”

    Lộ Tiểu Thiền dừng lại: “Tại… tại sao?”

    “Bởi vì hắn khiến cho ngươi đau. Nên ta muốn hắn phải đau gấp ngàn lần vạn lần so với ngươi.”

    Thanh âm Thư Vô Khích rất ôn hòa, khiến Lộ Tiểu Thiền cảm giác như đứa nhỏ được cha mẹ cưng chiều, cho dù đứa nhỏ có tự mình ngã sấp xuống, thì sai cũng là mặt đất dám làm đau đứa nhỏ.

    “Nhưng ta có ngươi a. Vô luận bị thương thế nào, ngươi đều sẽ chữa khỏi cho ta, sau đó ta liền hết đau. Ngươi không cần làm cho hắn tan xương nát thịt.”

    Cũng không phải Lộ Tiểu Thiền thiện tâm, thời điểm y bị Vương Đại Dũng đánh cũng không phải không nghĩ tới chuyện tên ất ơ này sẽ bị báo ứng.

    Mà nếu quả thật có báo ứng, y không hy vọng là do Thư Vô Khích ra tay.

    “Tại sao?” Thư Vô Khích hỏi.

    “Ở trong lòng ta, ngươi không nhiễm một chút bụi trần. Vương Đại Dũng ngay cả bụi trần cũng không bằng, cho nên hắn không xứng.” Lộ Tiểu Thiền rất nghiêm túc mà nói.

    “Ừm” Thư Vô Khích ôn nhu đáp lại, “Người ô uế, tự có Tà linh đến tra tấn. Coi như bỏ mình, hồn phách cũng sẽ bị thiêu đốt bởi nghiệp hỏa Tà linh, cho đến khi hồn phách đều diệt.”

    “Tà linh cái gì a?” Lộ Tiểu Thiền nghiêng đầu.

    Thư Vô Khích không trả lời y, mà lại hỏi: “Ngươi còn ăn nữa không?”

    “Ăn chứ! Mì gà của ta còn chưa có đưa lên đâu!”

    Nguyên bản một Lộc Thục Trấn náo nhiệt, bỗng nhiên trên đường cái yên tĩnh đáng sợ.

    Nhà nhà đều đóng cửa, thậm chí tắt đèn.

    Tiểu nhị thông qua khe cửa thấy Vương Đại Dũng hướng về phía tửu quán bọn họ mà đi, liền nhìn về phía chưởng quầy.

    Khí thế của hắn âm trầm, giống như tụ lại thành một cỗ sát khí hoàn chỉnh, bất cứ lúc nào cũng có thể vung lên đồ đao trong tay, khiến cả cái trấn này máu chảy thành sông.

    Chưởng quầy đã sớm trốn xuống dưới bàn, chỉ quơ một cái tay ra ngoài: “Mau! Mau! Mau! Tắt hết tất cả đèn! Mau lên!”

    Cơ hồ ngay lúc đó, nhóm quan khách không hẹn mà cùng đem ánh nến dập tắt.

    Toàn bộ tửu quán rơi vào một mảng tối tăm.

    Tiếng thở hổn hển, tiếng chống đỡ mép bàn run rẩy, tiếng hàm răng va chạm vào nhau, Lộ Tiểu Thiền đều nghe rõ mồn một.

    Vương Đại Dũng còn đang dùng thanh âm vẩn đục kêu la: “Nhâm nhị nương… Nhâm nhị nương….”

    Hai con dao mổ lợn xẹt qua nhau, phát ra thanh âm giống như muốn đem bóng đêm dày đặc phá tan đi.

    Cách đó không xa, Nhâm nhị nương ôm đầu núp ở dưới bàn, vẫn luôn lầu bầu: “Không thể… chuyện này không thể nào!”

    “Cái gì ‘không thể’?” Lộ Tiểu Thiền nghiêng đầu hỏi.

    Toàn bộ tửu quán yên tĩnh vô cùng, người người cảm thấy bất an, ngay cả hô hấp cũng không dám quá lớn tiếng. Lộ Tiểu Thiền vừa mở miệng, toàn bộ tửu quán đều nghe thấy được.

    Chương 15: Để ta xem một chút thôi

    Tiểu nhị từ dưới bàn thò đầu ra, hướng về y “Xuỵt” một tiếng, lại không nghĩ rằng Lộ Tiểu Thiền giống như người không liên quan, uống rượu, ăn thịt bò hầm. Mà nam nhân bên cạnh y dáng dấp thư sinh trẻ tuổi, cũng vô cùng bình tĩnh.

    Vừa lúc đó, cửa tửu quán bỗng nhiên phát ra một tiếng vang thật lớn, chấn động đến mức tất cả mọi người đều giật mình co rúm.

    Đó là tiếng đồ đao chém ở trên cửa.

    “Nhâm nhị nương… Nhâm nhị nương….”

    Thanh âm kia rất trầm thấp, giống như tiếng rít lọt ra từ khe hở, sắp chết nhưng không chết, rồi lại mang theo dày đặc chấp nhất cùng sát ý.

    Tất cả mọi người nhìn về phía Nhâm nhị nương, mang theo ánh mắt khiển trách, tựa hồ muốn nói “Chính là ngươi rước lấy tên điên Vương Đại Dũng”.

    Ngoại trừ Nhâm nhị nương, còn có một nam nhân khác một đường mò mẫm, bò vào phía dưới bàn chưởng quầy.

    “Ngươi đến đây làm gì! Đây là vị trí của ta!” Chưởng quầy nhỏ giọng quát.

    “Cho ta trốn một chút!”

    Lộ Tiểu Thiền nghiêng mặt sang, bỗng nhiên nhớ ra: “A! Ngươi là thân mật của Nhâm nhị nương!”

    “Nói bậy! Ta không phải!” Nam nhân phủ nhận như chém đinh chặt sắt.

    Chưởng quầy cùng hắn xoay qua đánh nhau ngay dưới bàn.

    “Nguyên lai Vương Đại Dũng tới tìm ngươi cùng Nhâm nhị nương! Ngươi cút ra ngoài cho ta!”

    “Căn bản không phải!”

    Hai người đẩy tới đẩy lui, cuối cùng chưởng quầy bị đẩy ra ngoài, còn đụng ngã một chậu cá.

    Đúng lúc này, cửa tửu quán bị bổ ra, đồ đao của Vương Đại Dũng đâm tới.

    Một vị nữ khách mang theo đứa nhỏ, đứa nhỏ gào khóc lên, nữ khách lập tức bưng kín miệng của nó.

    Sau đó, là tiếng cửa gỗ nứt ra, Vương Đại Dũng một chân giẫm vào.

    Vai Lộ Tiểu Thiền cũng run lên.

    Thư Vô Khích ở đối diện không nhanh không chậm đứng dậy, tựa như chẳng có chuyện gì phát sinh, ngồi xuống bên cạnh Lộ Tiểu Thiền.

    Sắc mặt hắn thong dong, thậm chí mang theo một tia điềm đạm, tay nhấc vò rượu, rót một chén cho Lộ Tiểu Thiền.

    “Đem những thứ ngươi muốn ăn, muốn uống đều ăn uống cho xong, rồi chúng ta trở về nghỉ ngơi.”

    “Còn ăn? Lúc này không phải nên chạy sao?” Lộ Tiểu Thiền gãi đầu.

    “Tại sao phải chạy? Ngươi không có dùng kế sách thâm độc để hại hắn, hắn không phải tới tìm ngươi.” Thư Vô Khích trả lời.

    “Hả?”

    “Đồ ăn sắp nguội.”

    Thư Vô Khích tay trái giữ ống tay áo bên phải, đem vài miếng thịt bò non mềm nhất trong mâm gắp lên, bỏ vào trong chén Lộ Tiểu Thiền.

    Lại “Rầm” một tiếng, Vương Đại Dũng đã xông tới.

    Nước bọt trong miệng hắn thuận theo khóe miệng tí tách rơi xuống.

    Mới đi đến cái bàn thứ nhất, đồ đao của hắn liền rơi xuống, bàn gỗ cứ như vậy bị chém thành hai nửa, người trốn phía dưới lập tức lăn ra.

    “Nhâm nhị nương ở nơi đó —— ở nơi đó —— ”

    Vương Đại Dũng phát ra một tiếng nghẹn ngào giống như thanh âm, ngây ngốc mà quay đầu đi, sau đó từng bước từng bước hướng về phía trước.

    Đám khách nhân phía sau hắn lập tức bò ra, xông thẳng ra ngoài từ cánh cửa rách nát của tửu quán.

    Vương Đại Dũng loạng choạng, nhưng đồ đao trong tay lại nắm vô cùng chặt.

    Lộ Tiểu Thiền không nhìn thấy, nhưng lại ngửi thấy mùi vị trên người Vương Đại Dũng.

    Mùi vị hư thối đó khiến người buồn nôn, có mấy phần tương tự với khí vị của Tà linh ‘Nhĩ Thương’ trước kia cắn y, nhưng so với ‘Nhĩ Thương’ càng thêm khó ngửi.

    “Ta không muốn ăn…” Lộ Tiểu Thiền nhỏ giọng nói.

    “Vậy chúng ta quay về khách sạn nghỉ ngơi.”

    Cánh tay Thư Vô Khích vòng qua sau lưng Lộ Tiểu Thiền, ngón tay cách không hướng lên trên khẽ nhấc, cửa sổ bên cạnh Lộ Tiểu Thiền liền mở ra.

    Gió đêm trong nháy mắt ùa vào, không khí vẩn đục bên trong tửu quán bị thổi tan.

    Thư Vô Khích bay qua cửa sổ, thân hình hắn thon dài, một cái xoay người liền dễ dàng rơi xuống đất, sau đó kêu lên: “Tiểu Thiền.”

    Rõ ràng chuyện nhảy cửa sổ đối với một người mù mà nói, là hết sức bất tiện, nhưng Lộ Tiểu Thiền lại tín nhiệm Thư Vô Khích một cách khó giải thích.

    Y nằm nhoài trên bệ cửa sổ, vươn mình một cái liền ngã ngồi xuống, sau đó phát hiện mình ngồi lên trên cành trúc Thư Vô Khích duỗi tới.

    “Xuống dưới.” Thư Vô Khích nhẹ giọng nói.

    Lộ Tiểu Thiền nhẹ nhàng nhảy một cái, phát hiện hai chân của mình cách mặt đất chỉ vài tấc mà thôi.

    “Đi thôi.”

    Lộ Tiểu Thiền cầm cành trúc Thư Vô Khích đưa tới, hai người cứ như vậy rời khỏi tửu quán.

    Vừa đi, Lộ Tiểu Thiền không nhịn được quay người hỏi: “Những người kia sẽ không… sẽ không xảy ra chuyện chứ?”

    “Bọn họ, cùng chúng ta có quan hệ gì đâu?” Thư Vô Khích nhàn nhạt hỏi.

    “Ta là lo lắng cho tiểu nhị. Ân tình một bữa cơm, không thể quên. Càng không cần nói, hắn cho ta không chỉ một bữa cơm.”

    “Hắn đã nhảy ra từ cửa sổ.” Thư Vô Khích trả lời.

    “Ồ.” Lộ Tiểu Thiền lúc này mới thở ra một hơi.

    Từ xa, Lộ Tiểu Thiền có thể nghe thấy tiếng đao chém điên cuồng của Vương Đại Dũng.

    Nhâm nhị nương thấy tiểu nhị mở cửa sổ đào tẩu, cũng đứng dậy hướng về phía cửa sổ chạy đi.

    Nhưng còn chưa chạy được hai bước, Vương Đại Dũng đã đuổi tới, một đao bổ xuống, thiếu chút nữa bổ trúng bả vai của nàng.

    Nhâm nhị nương ngã rầm xuống mặt đất, xoay người liền nhìn thấy Vương Đại Dũng bước tới trước mặt nàng.

    Các bạn đang đọc truyện đam mỹ tiên hiệp tu chân tại đam mỹ hoàn DMH dammydmh.com

    Đồ đao trong tay hiện ra ánh sáng sắc lạnh, mặt mày tái nhợt, thần sắc dữ tợn, đôi mắt vô thần cố tình trợn lên như chuông đồng, giống như muốn bạo liệt.

    Nhâm nhị nương vừa lui về phía sau, vừa khóc đến nước mắt nước mũi tèm lem.

    “Đại Dũng! Đại Dũng ngươi hãy nghe ta nói, không phải ta hạ độc hại ngươi! Là hắn! Là Hồ Đồ mơ ước sắc đẹp của ta! Vẫn luôn có ý đồ xấu với ta! Ta không theo hắn, hắn liền hạ độc vào trong canh ta nấu cho ngươi!”

    Lúc này, Hồ Đồ đang núp ở dưới bàn, cả người run cầm cập!

    Trong lòng hắn hận a, chưa từng thấy qua nữ nhân không biết liêm sỉ như vậy!

    Hắn muốn đem miệng của nữ nhân kia xé ra, nhưng sợ một chút động tĩnh liền dẫn Vương Đại Dũng lại đây.

    Đến lúc này chưởng quầy xem như đã hiểu rõ, thì ra Nhâm nhị nương cùng thân mật của mình độc hại Vương Đại Dũng, Vương Đại Dũng tìm tới trả thù!

    Khó trách ngày hôm nay không nhìn thấy Vương Đại Dũng bày sạp!

    Chờ chút, tên này sùi bọt mép khắp miệng, sao còn sức lực mang theo đồ đao đi ra ngoài trả thù?

    Chưởng quầy cúi đầu, ánh trăng yếu ớt trước cửa sổ lọt vào, tạo thành một mảng lớn bóng tối trên mặt đất.

    Bóng tối kia lại giống như hàm răng sắc nhọn của quái vật, từng chút từng chút một lan tràn về phía Hồ Đồ và Nhâm nhị nương.

    Mà khởi nguồn của bóng tối kia, chính là Vương Đại Dũng.

    Chưởng quầy bỗng nhiên phản ứng, chạy ra khỏi tửu quán.

    Một bên lao nhanh, một bên lớn tiếng kêu cứu: “Người đâu mau tới đây! Tiên quân ở nơi nào? Tiên quân ở nơi nào a! Vương Đại Dũng bị Tà linh bám vào người! Vương Đại Dũng bị Tà linh bám vào người!”

    Chưởng quầy vọt thẳng tới phủ Trần gia giàu có nhất vùng.

    Ngày hôm qua Trần lão thái gia quy thiên, ‘tiên quân’ hiện tại đang giúp Trần phủ cầu phúc cho Trần lão thái gia.

    Chưởng quầy dùng sức vỗ cửa lớn Trần gia: “Tiên quân cứu mạng! Tiên quân cứu mạng!”

    Cũng không lâu lắm, cửa mở ra, chưởng quầy bất chấp tất cả liền vọt vào, dưới cái nhìn của hắn, chỉ có chỗ của tiên quân, mới là an toàn nhất.

    Cùng lúc đó, Lộ Tiểu Thiền đã bị Thư Vô Khích mang về khách sạn.

    Lộ Tiểu Thiền ngồi xuống một bên giường, lại không cởi giầy của mình.

    “Làm sao vậy?” Thư Vô Khích hỏi.

    “Ngươi nói… Vương Đại Dũng làm sao biến thành như vậy?”

    “Hắn bị Tà linh bám vào người.”

    “Cái gì, Tà linh? Tà linh này tên gọi là gì? Dùng cái gì làm thức ăn?” Lộ Tiểu Thiền mở to hai mắt, hiếu kỳ vô cùng.

    “Ta nếu như nói cho ngươi, ngươi sẽ ngoan ngoãn ngủ sao?”

    “Ừm.” Lộ Tiểu Thiền gật đầu.

    “Nó dùng oán nộ làm thức ăn, là một loại Tà linh tràn ngập sát dục, tên ‘Xung Oan’.”

    “Sau đó thì sao?” Lộ Tiểu Thiền vẫn là ngửa mặt lên, bộ dáng muốn tiếp tục nghe cố sự.

    “Vương Đại Dũng miệng đầy bọt mép, hẳn là trúng độc. Thời điểm sắp chết, là lúc oán nộ dày đặc nhất, vì vậy hấp dẫn ‘Xung Oan’ vào cơ thể. ‘Xung Oan’ cắn nuốt một hơi cuối cùng của hắn, xâm chiếm thân thể hắn.”

    Lộ Tiểu Thiền vẫn nhìn Thư Vô Khích, chờ hắn tự động nói tiếp, phải làm thế nào mới hàng phục được ‘Xung Oan’.

    Thế nhưng Thư Vô Khích lại nói: “Ta nói xong, ngươi còn chưa ngủ?”

    “A? Chỉ như vậy? Vậy làm sao hàng phục nó? Không phải luyện hóa xong Tà linh, là có thể tăng cường tu vi của ngươi sao? Sao ngươi không đi hàng phục nó?”

    “Loại Tà linh thấp kém này, lãng phí sức lực.”

    Thư Vô Khích nâng lên cành trúc, nhẹ nhàng điểm vào bả vai Lộ Tiểu Thiền, cũng không dùng sức, chỉ là ra hiệu cho y ngủ.

    Lộ Tiểu Thiền lại hỏi: “Vậy ta ngủ giường, còn ngươi thì ngủ đâu?”

    “Ta nhìn ngươi ngủ.”

    Lộ Tiểu Thiền nằm xuống, kéo chăn che lại chính mình, nhưng hai mắt vẫn mở to thật to, nhìn nóc giường.

    “Sao không nhắm mắt?”

    “Ta không nhìn thấy, nhắm mắt hay không nhắm mắt không khác nhau.”

    Đúng lúc này, bên ngoài bỗng nhiên ầm ĩ một trận khua chiêng gõ trống, ánh đèn vốn đã tắt đều sáng lên.

    “Tiên quân muốn đi trừ tà!”

    “Tiên quân đến!”

    “Chúng ta đi trợ uy cho tiên quân!”

    Lộ Tiểu Thiền bỗng nhiên ngồi bật dậy, một khắc kia, y có loại cảm giác, Thư Vô Khích chính là đang cúi đầu nhìn mình, hơn nữa cách y rất gần, bởi vì trong nháy mắt chóp mũi của y cơ hồ cảm giác được nhiệt độ của Thư Vô Khích, thế nhưng đối phương liền tránh được.

    “Ngươi ngồi dậy làm gì?”

    “Ta muốn đến xem tiên quân trừ tà!”

    Lộ Tiểu Thiền tràn đầy phấn khởi mà vén chăn lên, mũi chân lúc ẩn lúc hiện trên đất tìm giày của mình.

    “Ngủ.”

    “Ta không ngủ được! Ta vẫn luôn cảm thấy cái tên tiên quân kia… là một tên lừa ăn lừa uống! Hiện tại Vương Đại Dũng bị Tà linh bám vào người, ta nhất định phải đi xem trò vui, xem xem tiên quân này có mấy phần bản lĩnh?”

    Lộ Tiểu Thiền còn chưa đứng dậy, đã bị Thư Vô Khích dùng cành trúc đè ép trở về.

    “Ngủ.”

    Thanh âm hắn trầm thấp mấy phần.

    Lộ Tiểu Thiền biết mình không phải đối thủ của hắn, hắn tự tại quen rồi, vẫn là lần đầu tiên bị người quản như thế, tâm lý có chút khó chịu.

    “Ta muốn đi.”

    “Ngủ, ngày mai liền phải khởi hành.”

    “Để ta xem một chút thôi! Bỏ qua thôn này, sẽ không còn quán trọ khác nữa*!”

    [*xuất phát từ một câu thành ngữ ‘quá liễu giá thôn một giá điếm’, ý nói hoàn cảnh hiện tại là tốt nhất rồi, nếu bỏ qua thì sẽ không còn cái khác.]

    Cành trúc áp ở trên người y vẫn không nhúc nhích.

    “… Ngươi là cha ruột ta a… để ta đi xem một chút đi…” Lộ Tiểu Thiền chắp lại hai tay cầu xin.

    Cành trúc vẫn không động.

    Lộ Tiểu Thiền an tĩnh chốc lát, liền náo loạn lên.

    “Vô Khích ca ca, ta muốn xem tiên quân trừ tà, ngươi dẫn ta đi đi, mang ta đi đi! Vô Khích ca ca!”

    Mỗi lần y gọi ‘Vô Khích ca ca’, cành trúc áp trên người y đều sẽ biến nhẹ.

    Thế nên y liền gọi không ngừng.

    Thuộc truyện: Rượu chàng tiên