Home Đam Mỹ Sách Đạn Tinh Anh – Chương 17

    Sách Đạn Tinh Anh – Chương 17

    Thuộc truyện: Sách Đạn Tinh Anh

    Giờ phút này Sean có không biết có bao nhiêu oán hận sự thành thực cùng bình tĩnh của y.

    “Chẳng lẽ đối với Rick…….. Và các đồng đội khác ……… anh cũng từng có thứ ý tưởng này?” Sean thầm tự an ủi bản thân, nếu Rick hoặc là ai đó nữa cũng từng trở thành mục tiêu của Hawkins, như vậy ít nhất đây cũng là hiện tượng bình thường, bởi vì không hề ít binh lính bị trường kỳ áp lực, đối tượng tiếp xúc lại chỉ có đồng đội mà bắt đầu sinh ra loại ý tưởng này với những người bên cạnh mình.

    “Không có, cậu là người thứ nhất, cũng là người duy nhất. Tôi không có hứng thú với nam nhân.” Hawkins chậm rãi đứng dậy, cầm lấy quần mặc vào. Liền ngay cả động tác kéo khóa quần cũng gọn gàng bình tĩnh đâu vào đấy.

    “Vậy tôi phải làm sao bây giờ?” Sean ngồi dưới đất, ngửa đầu lên nhìn y.

    Hawkins nhíu nhíu mày, ném ra một câu phi thường có sức oanh tạc, “Tôi còn không có làm cậu, cậu lo lắng cái gì?” Sau đó y đi ra ngoài, lưu lại Sean ngơ ngẩn ngồi ở chỗ kia.

    Đầu anh đau đến sắp tạc nứt ra rồi.

    Cái gì gọi là “Tôi còn không có làm cậu” ?

    Ra khỏi gian phòng, Hawkins dùng mũi chân đá đá Lewis đang ngồi ở bậc thang hút thuốc, đối phương quay đầu lại thản nhiên hỏi, “Làm xong rồi?”

    Những lời này khiến Rick ở gần đó thiếu chút nữa đau sốc hông, “Làm………. Làm gì?”

    “Đầu của cậu ta rất đau, cho cậu ta mấy viên thuốc.” Hawkins đi.

    Rick đứng dậy đi theo sau y, “A………. Sean thế nào ?”

    Hawkins dừng lại, “Đi doanh đội xin phép, tiểu tổ chúng ta ngày mai không làm nhiệm vụ.”

    Lewis ngậm thuốc lá đi vào trong phòng, nhìn thấy Sean khỏa thân ngồi trên đất.

    “Hey, đêm ở Baghdad tuy rằng không quá lạnh, nhưng tôi đề nghị cậu tự cấp cho mình manh áo đi.”

    Nhận thấy có người tiến vào, Sean theo bản năng nhanh chóng kéo chiếc chăn đơn che khuất cơ thể.

    Lewis cười nhạo một tiếng, ngồi xổm trước mặt Sean, “Cậu cótinh thần như vậy, xem ra Hawkins cái gì cũng chưa làm a? Thực không thú vị.”

    “Đừng có nhắc đến anh ta trước mặt tôi!” Tưởng tượng đến Hawkins, Sean liền cảm thấy được hết thảy đều là ác mộng.

    Lewis mở tủ, lấy ra một lọ thuốc, ném tới trước mặt Sean, “Trước khi ngủ tiền uống một viên, nó sẽ giups đầu của cậu không quá đau. Bất quá nhân tiện nói một câu, Hawkins cũng không tệ đến như vậy, không phải sao?”

    Sean liếc trắng mắt, anh mặc xong quần áo, lắc lắc lắc lắc trở về ký túc xá. Vốn muốn tắm một cái, đáng tiếc toàn thân không có khí lực, vì thế thành thật tiến vào giường mà bắt đầu ngủ. Rick ở ngoài cửa hô một tiếng, “Sean, ngày mai chúng ta không làm nhiệm vụ !Anh yên tâm nghỉ ngơi đi!”

    ***

    Chuyện của Ogilvy lần này gây xôn xao lớn, sáng sớm ngày hôm sau liền có một chiếc xe rời khỏi quân doanh, mang hắn đi .

    Nghe nói hắn bị đánh gãy hai tay hai chân, xương sườn cũng gãy vài cái, bị người ta đánh thạch cao dùng cáng nâng đi. Không ai đồng tình hắn, cho dù trở lại Mĩ, hắn cũng phải chịu thẩm tra nội bộ.

    Mà nằm ở ký túc xá, Sean cũng cảm thấy rất mờ mịt, anh đã uống thuốc mà Bác sĩ Lewis cấp cho, đau đầu giảm bớt không ít, nhưng cả một buổi tối, mắt anh không hề nhắm lại lấy một lần.

    Hơi thở nóng rực của Hawkins tựa hồ vẫn đang mơn man trên da thịt anh. Những cái hôn môi mãnh liệt mà mỗi khi không cẩn thận nhớ lại, anh không khỏi chợt đưa tay chạm lên miệng mình.

    Bỗng nhiên, Sean nằm ở trên giường cười lên một cách ngây ngô.

    Rất trêu người ………. Thế giới này.

    Đầu tiên là khiến anh chết ở Baghdad, sau đó khiến anh sống lại ở bộ đội đặc chủng, sau đó nữa anh trở lại Baghdad………. Bị một gã đàn ông tự phụ, kiêu ngạo, lạnh lùng………. Tóm lại là vô cùng không ổn………. Coi trọng ?

    ……….

    Tiến sĩ Grey nhắm mắt lại, gáy gối lên lưng dựa sau ghế, đĩa nhạc đang quay đều đều.

    Ngón tay ông ta khẽ gõ theo tiết tấu, vài tiếng nổ mạnh cùng tiếng súng ở xa xa bị bao phủ ở bên trong nhạc khúc.

    Bỗng nhiên, âm nhạc ngừng lại, cái ghế trước mặt ông bị kéo ra, có người ngồi xuống.

    Tiến sĩ Grey không mở mắt, ông ta rất không hài lòng đối phương quấy rầy đến phương thức tiêu khiển của mình, vì thế ông ta muốn nghe đối phương lên tiếng trước, rốt cuộc ai là người phá hủy thời gian nhàn nhã của ông ta.

    Nhưng vài phút quá đi, người ngồi bên kia bàn tựa hồ vẫn không có ý định lên tiếng.

    Ở trong cái quân doanh này, có thể làm cho văn phòng của Tiến sĩ Grey tẻ ngắt như thế chỉ có một người, Hawkins.

    Tiến sĩ Grey mở mắt, không ngoài ý muốn đối diện với tầm mắt hờ hững của Hawkins.

    “Làm sao vậy?” Tiến sĩ Grey lấy kính mắt ra, hai tay đặt lên trên bàn.

    Thật khó được dịp Hawkins chủ động đến tìm ông.

    “Tôi hôn hắn.”

    Tiến sĩ Grey dừng một chút, “Anh hôn ai?”

    “Ông cũng biết.”

    “Hắn a ——” Tiến sĩ Grey ngửa ngửa người về phía sau, “Vậy hắn có phản ứng gì?”

    “Hắn khó có thể nhận.”

    “Từ từ, nếu Hawkins đã ra tay hẳn không chỉ có ‘ hôn môi ’ mà thôi, anh chàng đại binh đáng thương kia hẳn hiện giờ đi không vững mới đúng.” Tiến sĩ Grey tinh tế quan sát Hawkins, đối phương lấy tay chống cằm, nghiêng đầu, tao nhã cũng có chút tối tăm.

    “Hắn quả thật đi không vững, bất quá tôi không có ra tay.”

    “Vì sao?” Grey biết mình làm bác sĩ tâm lý hẳn là phải ngăn cản bất cứ một quân nhân nào thực hiện hành vi không nên có đối với đồng đội của mình, nhưng đối với Hawkins, ông ta chỉ có tò mò.

    Ở trong mắt Hawkins không có quân kỷ cùng đúng sai, chỉ có y muốn làm cùng y không muốn làm.

    Không thể nghi ngờ, y muốn làm chút gì đó…… với tay binh lính kia, hơn nữa suy nghĩ về chuyện này không chỉ một ngày hai ngày, như vậy rốt cuộc điều gì đã khiến y dừng tay?

    “Đối với loại chuyện như thế này ……. hắn thực phản cảm.” .

    “Có thể hiểu được, ” Tiến sĩ Grey nhún vai, “Chuyện của Ogilvy đã lan truyền khắp quân doanh, cho nên mỗi một binh lính đối với loại thủ trưởng ép buộc thuộc cấp làm loại hình ………. ‘ phục vụ ’ này đều phản cảm, nếu hắn là straigh vậy càng phiền phức.”

    “Tôi không muốn hắn chán ghét tôi, nhưng sớm hay muộn hắn cũng phải là của tôi.”

    Tiến sĩ Grey sờ sờ cằm nhìn về phía Hawkins, “Hawkins, trên đời này có rất nhiều chuyện chúng ta dự đoán được, nhưng chúng ta lại vĩnh viễn đừng mong nắm được ở trong lòng bàn tay.”

    “Tôi sẽ đạt được.” Thanh âm của Hawkins thực vững vàng, tựa hồ điều y nói không phải là ý tưởng của y, mà là một chuyện đã thành hiện thực.

    “Hắn biết anh có ý định với hắn, hơn nữa anh tìm đến tôi, chứng tỏ rằng hắn không chấp nhận anh, anh phải làm sao bây giờ?”

    Hawkins nhìn Tiến sĩ Grey, ông ta bị y nhìn đến lạnh cả người.

    “Hắn hẳn là sẽ tìm đến ông nhờ cố vấn, tôi muốn ông thuyết phục hắn ở lại tiểu tổ của tôi.” Hawkins đứng lên, từ trên cao nhìn xuống Tiến sĩ Grey, “Nếu không tôi sẽ đá văng ông ra khỏi quân doanh, cột vào xe tăng cho ông miễn phí du lịch.”

    Tiến sĩ Grey nhìn theo bóng Hawkins rời khỏi văn phòng, bỗng nhiên ý thức được chuyện gì, “Từ từ —— anh nói muốn hắn ở lại tiểu tổ của anh! Hắn là tổ viên của anh!”

    Trời ạ! Hawkins thế nhưng lại ra tay với chính tổ viên của mình?

    Bọn họ là những người cam đoan sự an toàn của y khi tháo bom a!

    Tiến sĩ Grey nhanh chóng đem tư liệu ra, tìm được danh sách tổ viên của Hawkins.

    Là Rick hay là Sean? Rick là kỹ thuật binh, so sánh với những người khác ở trong quân doanh mà nói cũng thực thanh tú, và lại còn là sinh viên. Hawkins từng nói, anh chàng sĩ binh kia cười với y, khiến cho y thèm muốn chết. Rick cười rộ lên hẳn là là quá mê người đi.

    Nga, Rick đáng thương.

    Từ từ……., cán bút của Tiến sĩ Grey xẹt qua bên má, Rick không phải là loại hình mà Hawkins thích. Người Hawkins cần hẳn là càng thêm cường ngạnh, độc lập, hẳn là càng thêm………. Càng thêm……….

    Ảnh chụp của Sean bị hồ sơ khác che, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt.

    Tiến sĩ Grey bỗng nhiên nhớ tới, chuyện Hawkins sinh ra cảm giác với một sĩ binh………. Cũng là sau khi Sean đến đây.

    “Có lẽ mình hẳn phải sữa lại một chút, không phải Rick đáng thương mà là Sean Elvis đáng thương. Lạy Chúa, Lạy Chúa, mình phải làm thế nào để thuyết phục Sean ở lại tiểu đội của Hawkins?” Tiến sĩ Grey vẽ một chữ thập trước ngực, “Cầu Chúa ban cho con trí tuệ……….”

    Ông ta bắt đầu đứng ngồi không yên, tự hỏi có nên rời khỏi văn phòng tránh né tất cả những binh sĩ đến tìm cố vấn tâm lý, nhưng là đã có người gõ cửa.

    “Tôi không có ở đây!” Grey theo bản năng hô lên.

    “Tôi lý giải câu nói của ngài là muốn cho tôi biết ngài đang ở trong văn phòng.” Cửa mở ra, Sean đứng ở nơi đó.

    Tiến sĩ Grey ngửa đầu giả ngốc, “Tôi phải đi ra ngoài ngay bây giờ.”

    “Vậy nếu tôi nói tôi đang suy nghĩ xem có muốn tự sát hay không, ngài cũng không có thời gian nghe tôi nói?” Sean cười cười, Tiến sĩ Grey lại chớp mắt cũng không chớp nhìn vào môi anh.

    “Đúng vậy………. Đúng vậy………. Cậu cười lên quả thực………. mê người……….” Grey nhíu mày, “Sao tôi lại không sớm phát giác?”

    “Được rồi, tôi cũng sắp cười không nổi .” Sean lấy ra một tờ giấy đặt trước mặt ông ta, “Tôi đang suy nghĩ xem có nên nộp nó đi hay không.”

    Grey thu liễm tất cả biểu tình, tận lực làm bộ như “chuyên nghiệp”, cầm lấy tờ giấy kia, quả nhiên là đơn xin thuyên chuyển. Ông ta thầm thở dài, còn làm như thực quan tâm mà hỏi: “Trung sĩ Elvis, này là thế nào? Bởi vì công tác quá mức nguy hiểm, hay là bởi vì cùng đồng đội ở chung không thoải mái?”

    Vô nghĩa, đương nhiên là vấn đề phía sau. Tên hỗn đản Hawkins chuyên đưa đến cho ông nan đề!

    Sean hít một hơi, ngừng hơn mười giây mới chậm rãi mở miệng nói, “Bởi vì tổ trưởng của tôi.”

    “Được rồi, Hawkins tổ trưởng của cậu quả thật là một kẻ khó có thể ở chung.” Tiến sĩ Grey thuyết phục chính mình tiếp tục làm như cái gì cũng không biết, sau đó ở âm thầm cân nhắc sách lược, “Hắn rất lãnh đạm, cậu làm hậu viên của hắn nhưng không có cách nào trao đổi suy nghĩ với hắn, tôi có thể hiểu cậu sẽ cảm thấy được thực thất vọng, thậm chí còn sợ hãi chỉ cần có một sai lầm, cả tiểu tổ sẽ mất mạng.”

    “Về những chuyện đó, tôi quả thật buồn rầu………. Nhưng nó cũng không phải là nguyên nhân để tôi muốn chuyển đi.” Sean nhấp hé miệng, anh bỗng nhiên không biết nên diễn đạt như thế nào, “Tiến sĩ………. Ông xác định vô luận tôi nói gì đó với ông, ông cũng sẽ không để người thứ ba biết?” (Ai…, hài tử ngốc nghếch!=.=)

    “Đương nhiên, đây là đạo đức nghề nghiệp của tôi.” Tiến sĩ Grey dùng ánh mắt phi thường nghiêm túc nhìn Sean, nhưng trong lòng lại đang nói, đạo đức nghề nghiệp chính là cứt chó, ông ta tuyệt đối sẽ không để cho Hawkins cột mình lên xe tăng hoàn du Baghdad.

    “Được rồi………. Hawkins muốn làm tình với tôi .” Sean day day trán, “Anh ta nói anh ta đã nghĩ đến chuyện này thật lâu .”

    Thuộc truyện: Sách Đạn Tinh Anh