Home Đam Mỹ Sách Đạn Tinh Anh – Chương 67

    Sách Đạn Tinh Anh – Chương 67

    Thuộc truyện: Sách Đạn Tinh Anh

    Cứ chạy mãi như vậy, xe cũng sẽ cạn xăng. Hơn nữa chỉ còn khoảng một giờ đồng hồ nữa là đến lúc tan tầm.

    Lúc này, tiếng còi xe cảnh sát vang lên bên tai họ.

    Hi vọng bắt đầu tràn ngập trên khuôn mặt các hành khách.

    Cửa kính trên xe cảnh sát được hạ xuống, một cái loa ló ra: “Tài xế, bây giờ anh hãy đi theo xe của chúng tôi. Chúng tôi sẽ đưa anh đến một nơi trống trải.”

    Có lẽ sự xuất hiện của cảnh sát khiến lái xe cảm thấy an toàn hơn, anh ta cũng bình tĩnh hơn trước.

    Xe được đưa đến một sân thể dục.

    Nơi đó đã có xe của FBI chờ sẵn, Johnny đang tựa vào cửa xe nhìn họ đến gần.

    Hawkins vội vàng gọi điện thoại cho anh ta.

    “Ha, Hawkins! Tôi biết cậu cần sự giúp đỡ của tôi, nhưng hiện giờ tôi đang phải xử lý một vụ rất phiền phức……….”

    “Cho tôi biết bom được cài ở bị trí nào, tôi đang ở trên chiếc xe này.”

    “A, damn! Cậu đang ở trên đó! Nơi này là Afghanistan hay là Baghdad!” Johnny buồn bực.

    Chiếc xe chạy từng vòng từng vòng quanh sân thể dục, lái xe không ngừng chú ý đèn báo xăng.

    Cảnh sát đang triển khai biện pháp của họ, họ tìm được một chiếc xe buýt khác, chạy cùng tốc độ với chiếc xe có bom, bắc một tấm ván gỗ vắt ngang hai chiếc xe, chuyển từng hành khách từ bên này sang bên kia. Cuối cùng, chỉ còn Hawkins và lái xe ở trên xe.

    “Này, anh bạn, anh còn ở trên xe làm gì……….” Lái xe có vẻ căng thẳng.

    Lúc này, điện thoại của Hawkins cũng vang, là Johnny.

    “Hey! Sao cậu còn chưa xuống?!” Giọng của Johnny cũng thực căm tức.

    “Bom được cài ở vị trí nào?”

    “Kẻ cài bom cho chúng tôi biết bom được đặt ở ghế cuối cùng hàng cuối cùng.”

    “Tôi phải tháo quả bom này, nếu không lái xe vẫn sẽ không thể rời đi, đúng không?”

    “Hawkins! Đừng nói với tôi cậu lên chuyến xe này chính là để tháo dỡ quả bom đó!”

    “Đúng vậy, Johnny………. Nếu tôi không dỡ bỏ nó, một người vô cùng quan trọng với tôi sẽ chết.”

    “Đừng nói với tôi người vô cùng quan trọng đó của cậu là tay lái xe! Cậu lập tức xuống xe cho tôi! Cậu phải biết nếu cậu xảy ra chuyện gì cha mẹ cậu sẽ lột xác tôi!”

    Hawkins đi đến hàng ghế cuối cùng, nằm úp xuống sàn, quả nhiên nhìn thấy một quả bom được cài dưới ghế ngồi. Một sợi dây xuyên qua tấm sắt phía thùng xe, nếu y đoán không lầm, sợi dây đó được nối với động cơ.

    Hawkins đã sớm dự đoán được trong trò chơi của Montero sẽ không thể thiếu bom, y tháo ba lô xuống, lôi các loại công cụ tháo dỡ ra.

    “Tôi sẽ lập tức cho người lên lôi cậu xuống xe!” Johnny hạ quyết tâm cứng rắn.

    “Anh có thể cho người lên.” Hawkins vững vàng cởi bỏ vỏ ngoài quả bom, “Tôi sẽ bẻ gẫy cổ bọn họ. Nếu quả bom này phát nổ, tôi cũng sẽ bị nổ theo.”

    “Cậu đang đùa với tôi đấy à?”

    “Tôi không đùa. Đừng nói chuyện nữa, tôi sẽ bị phân tâm.” Hawkins nói xong liền ngắt điện thoại.

    “Anh bạn! Anh thực sự biết tháo quả bom đó sao?” Lái xe run rẩy hỏi, “Để cho chuyên gia đến làm việc này chẳng phải sẽ tốt hơn?”

    “Tôi chính là chuyên gia.” Hawkins vừa dứt lời, tay y đã cắt đứt một sợi dây.

    Phía trên có một thiết bị thu phát sóng. Có lẽ lúc ấy Montero cũng có mặt ở gần trạm xe, thấy y lên xe rồi liền khởi động quả bom.

    Quan trọng nhất là, thiết bị kích nổ ở chỗ nào?

    Hawkins tra tìm rất lâu mới giật mình hiểu ra kíp nổ của quả bom chính là động cơ, nếu kim đồng hồ đo vận tốc hạ xuống dưới 40km/h, thiết bị cảm ứng sẽ tự động chuyển nguồn điện, nguồn điện được chuyển tiếp sẽ trực tiếp kích nổ, đã vậy, y phải làm cho nó không thể chuyển tiếp!

    Hawkins cẩn thận mở ra vỏ ngoài của thiết bị cảm ứng tốc độ, tháo bỏ kim đồng hồ. Đây là một quá trình hết sức tinh tế cẩn trọng, một khi công cụ của y chạm phải sợi dây điện mỏng manh bên cạnh, quả bom sẽ lập tức phát nổ.

    May mà lái xe vẫn vững tay, khi Hawkins gỡ được kim đồng hồ xuống, y liền lên tiếng nói với lái xe: “Anh có thể dừng xe.”

    “Anh ………. Anh chắc chứ? Còn quả bom? Anh gỡ được rồi?”

    “Không, tôi chỉ khiến nó không thể cảm ứng được tốc độ.”

    “Trời ạ, tôi không thể………. Tôi không thể………. Nếu nó phát nổ thì làm sao bây giờ?” Ngón tay của lái xe cứng ngắc ở trên tay lái.

    Hawkins đi tới, cúi người xuống dẫm mạnh lên phanh.

    Tư ——một tiếng vang lên, khuôn mặt lái xe tái nhợt, phía ngoài sân thể dục, FBI cũng mở to mắt đợi giây phút chiếc xe nổ tung.

    Johnny ôm lấy mặt.

    Xe hoàn toàn dừng lại.

    Thế giới trở nên yên tĩnh.

    Hawkins dùng giọng bình tĩnh nói với tay tài xế đang quên cả hô hấp bên cạnh mình: “Anh còn định ở đây bao lâu?”

    Nói xong, Hawkins không nhanh không chậm rời khỏi chiếc xe, lái xe loạng choạng lảo đảo theo sau y chạy ra.

    Mà đội xử lý chất nổ của Washington đang ở đó không xa sẵn sàng thực thi nhiệm vụ. Hawkins đi đến trước mặt họ và nói: “Chỉ cần mở động cơ cắt đứt sợi dây nối tiếp với quả bom là có thể trực tiếp tháo dỡ.”

    Họ nhìn Hawkins, không thể tin nổi người thanh niên này có thể bình tĩnh như vậy.

    Johnny bước nhanh tới, “Rốt cuộc cậu muốn làm cái quỷ gì!”

    Ngay tại khi nắm tay của Johnny sắp vung đến trước mặt Hawkins, y lấy tốc độ nhanh đến chóng mặt vặn lấy nắm đấm của Johnny và lôi anh ta lại gần, Johnny đau đến nhe răng trợn mắt.

    “Ngoài Sean Elvis, tôi không định để cho bất cứ ai khác đánh tôi.” Hawkins đẩy Johnny ra.

    “Cho tôi biết tất cả trò quỷ này là thế nào!”

    “Tôi không thể.” Hawkins nói rồi liền bỏ đi ra khỏi đám người.

    “Bây giờ cậu chưa thể đi, chúng tôi còn chưa cho cậu làm bản tường trình!”

    “Tôi chỉ có thể nói rằng tôi lên xe buýt, gặp một quả bom, tôi đã vô hiệu hóa thiết bị cảm ứng tốc độ của nó, sau đó xe dừng lại. Tôi có thể đi được chưa? ” Nói xong, Hawkins cũng không cần biết gì nữa, bỏ đi.

    Có người muốn ngăn y lại, Johnny lắc đầu ra hiệu, anh ta biết không ai có thể ngăn được Hawkins, “Cậu ta là người của chúng ta.”

    “FBI?”

    “Đúng vậy.” (Ố, ÓoÒ, vậy là Hawkins được quyết định về FBI rùi???)

    Khi Johnny và các đồng đội còn đang trò chuyện với nhau, Hawkins đã đi ra khỏi sân thể dục.

    Hơn hai phút sau, y nhận được cuộc gọi từ Montero.

    “Well done, boy*.” Giọng hắn mang theo vẻ thỏa mãn. (* Làm tốt lắm, cậu bé.)

    “Cậu ấy ở đâu?”

    “Đừng nóng, hôm nay mới chỉ là ngày đầu tiên mà thôi. Về nghỉ ngơi cho tốt đi. Tao biết có một biệt thự dùng để thư giãn rất tốt, địa chỉ và chìa khóa đã được đưa đến trong hòm sữa* nhà Elvis.” (*Tương tự như mỗi nhà đều có một hòm thư trước cửa, họ cũng có một cái thùng/ hòm đặt trước cửa nhà để người giao sữa đặt sữa vào đó mỗi sáng sớm.)

    Điện thoại bị ngắt.

    Hawkins đón một chiếc taxi, về đến nhà của Sean, quả nhiên ở trong hộp đựng sữa y tìm được một chiếc chìa khóa và tờ giấy ghi địa chỉ. Y gọi điện cho Johnny, cho anh ta biết địa chỉ đó.

    “Tôi cần anh giúp tôi điều tra xem khu bất động sản này thuộc về chủ sở hữu nào.”

    “Hawkins! Hôm nay cậu đã cho tôi phiền toái lớn! Giờ cậu còn muốn tôi đến giúp cậu!”

    “Điều này rất quan trọng với tôi.”

    “Tôi đoán rằng điều này có liên quan đến Sean Elvis! Cậu phải cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra!”

    “Khi nào tra được chủ sở hữu của khu đất kia, gọi điện cho tôi.” Hawkins ngắt điện thoại, sau đó lái xe đến tòa biệt thự ghi trong giấy.

    Đây là cả một khu biệt thự, nhìn qua là biết giá trị xa xỉ.

    Hawkins tìm được biển số nhà, dùng chìa khóa mở cửa vào.

    Y không mở đèn, bởi vì không ai biết trong nháy mắt khi y bật đèn liệu có lại động chạm gì đến một “lễ vật” nào đó của Montero gửi lại đây không.

    Y bật đèn pin, trong phòng khách, trên bàn, có một tờ giấy, mặt trên chỉ viết có vài chữ: “Cả biệt thự này đều là lễ vật tao tặng cho mày”.

    Hawkins hơi sửng sốt, ngẩng đầu lên, lúc này y mới phát giác trên tường có dây điện lộ ra ngoài. Loại phòng ở xa xỉ này chắc chắn sẽ không đặt dây điện lộ thiên, Hawkins bỗng hiểu ra ý Montero, cả tòa biệt thự này có thể là một quả bom!

    Hawkins kiểm tra tất cả các phòng, cuối cùng ở trong phòng ngủ dành cho chủ nhà phát hiện một chiếc hòm sắt. Một vài sợi dây ló ra ngoài, không biết là kéo tới đâu.

    Hawkins phát hiện thêm được một thiết bị hẹn giờ ở trong hòm, thời gian còn lại 3 tiếng đồng hồ.

    Y thở ra nhẹ nhõm. Bên cạnh hòm sắt có một tờ giấy gấp lại. Hawkins mở ra và thấy sơ đồ mạch điện của biệt thự.

    Hawkins không chút chậm trễ, y mang bản đồ lần theo những sợi dây điện kéo dài, tìm xem chúng dẫn tới đâu, sau đó đánh dấu lên sơ đồ.

    Khi tất cả đã được đánh dấu xong, y phải tính toán thật tỉ mỉ, kiên nhẫn và tập trung, tuy rằng thời gian còn lại không nhiều.

    ……..

    Lúc này, nằm trong một cái hòm sắt khác, Sean đã xoáy ra được cái đinh ốc cuối cùng.

    Anh thừa nhận lúc mới đầu khi phát hiện mình bị giam trong cái hòm này, anh quả thực nôn nóng. Sự im ắng bất thường ở xung quanh khiến anh bất an. Ánh sáng nhạt rọi vào lỗ nhỏ vĩnh viễn không thay đổi, Sean không biết mình có nên cảm ơn Montero hay không khi hắn còn để lại cho anh một chiếc đèn.

    Anh không biết trong quãng thời gian anh bị nhốt ở đây, bên ngoài đã xảy ra những gì.

    Có phải Hawkins đang tìm anh khắp nơi?

    Không có thức ăn, nước uống, không ai làm bạn, cũng không có tự do.

    Sean bỗng nhiên bật cười.

    Anh nhớ đến Hawkins từng nói, y muốn khóa anh lại ở một nơi chỉ có hai người, đáng tiếc có vẻ như Hawkins khó mà vào được trong cái hòm sắt này.

    Sean vươn tay chạm đến nắp hòm, nhận ra mình chạm vào một cái đầu đinh. Có lẽ cái đinh này là đinh xoáy.

    “Lạy Chúa, con đoán rằng Người cũng không muốn con ở trong này khoanh tay chờ chết!” Sean quyết định dùng tay xoáy cái đinh này, nhưng nó chắc đến nỗi đầu ngón tay anh đau nhức.

    Sean xé lấy vạt áo, “Nếu Howard biết, liệu có thể giết mình hay không, cái áo sơ mi này có vẻ thật đắt tiền!” (Không, anh ấy sẽ mua cho anh cả một nhà may chuyên cung hàng cho anh xé! =.=)

    Anh quấn miếng vải quanh ngón tay, do không gian chật hẹp nên mỗi lần xoáy anh chỉ có thể sử dụng sức của cổ tay và ngón tay.

    “A ——” Tiếng kêu tràn ra từ trong cổ họng, cơ thể anh căng cứng, chân cong lên, tận cho đến khi đầu gối chạm lên đỉnh đầu.

    Đinh ốc có chút nới lỏng, điều này khiến trái tim anh nhảy nhót, càng thêm ra sức, anh vặn cái đinh cho đến khi ngón tay không thể cử động mới nằm vật xuống.

    Thở phì phò, anh nghiến răng nghiến lợi nói: “Romon, chờ tao đi ra ngoài, tao sẽ bẻ gẫy nốt hai cánh tay còn lại của mày!”

    Nghỉ ngơi một lúc, Sean lại bắt đầu cố gắng xoay tròn cái đinh.

    Muốn xoáy toàn bộ cái đinh rời ra là không thể nào, điều duy nhất anh có thể làm là đem tất cả những cái đinh vặn lỏng ra, sau đó thử xem có thể đạp bật cái nắp hòm ra được không.

    Ngón tay anh dần trở nên chết lặng, thậm chí lúc anh nghỉ tay, cả cảnh tay đều run lên bần bật*.(*Hiện tượng sau khi dùng sức quá độ, cơ bắp trở nên bủn rủn.)

    Thuộc truyện: Sách Đạn Tinh Anh