Home Đam Mỹ Sau Khi Xuyên Thành Omega Phát Hiện Mình Mang Thai – Chương 11

    Sau Khi Xuyên Thành Omega Phát Hiện Mình Mang Thai – Chương 11

    Thuộc truyện: Sau Khi Xuyên Thành Omega Phát Hiện Mình Mang Thai

    Editor: MaryZoe

    “Là đàn ông thì đừng ngấm ngầm giở trò!” Quý Dữ căm giận.

    Hai người chóp mũi cơ hồ dán vào nhau, dồn dập lại nóng rực, mang theo huyết tinh hô hấp hỗn tạp đan xen, dẫn dắt ra lửa, tim đập cũng theo đó nhanh hơn.

    Bọn họ thoạt nhìn tựa như muốn hôn nhau.

    “Tôi không có giở trò gì.” Hạ Trụ vươn tay ôm eo Quý Dữ, thâm thúy trong mắt hàm chứa ý cười.

    Alpha đối với có Omega của mình phát ra tin tức tố hết sức bình thường, đương nhiên không coi là cái gì ám chiêu. Bất quá những lời này hắn sẽ không nói cho Quý Dữ.

    “Tôi là quỷ mới tin anh!”

    Ngón tay thon dài càng thêm dùng sức mà đâm sâu vào bùn đất, Quý Dữ trên trán nổi lên mồ hôi tinh mịn.

    Hắn giống như là si ngốc, cảm thấy cặp mắt kia của Hạ Trụ phá lệ mê người, phảng phất vũ trụ thâm thúy, đem chính mình hút vào trong, không, không đúng, chính mình đã ở trong mắt hắn.

    Là một bộ dáng gò má đỏ đậm, trong mắt ẩn chứa ý xuân.

    Vẻ mặt của hắn là cái dạng này sao?

    Làm sao có thể thế này?

    Trong đầu bỗng nhiên toát ra cái từ “Kỳ phát tình”, Quý Dữ hoảng loạn mà dời mắt, không nhìn Hạ Trụ nữa.

    Hắn tuyệt đối không cho phép kỳ phát tình nảy sinh, chỉ cần tưởng tượng đến khoang sinh sản, mấy từ mang thai linh tinh, hắn liền da đầu tê dại.

    “Mặt cậu càng đỏ hơn, đang khẩn trương?” Hạ Trụ giọng điệu trầm thấp, duỗi tay ở trên mặt Quý Dữ điểm điểm.

    Cảm giác lành lạnh trên mặt khiến Quý Dữ thoải mái mà “Hừ” một tiếng, nét mặt hắn đông cứng, sau khi phản ứng kịp càng thấy khó xử: “Ngậm miệng chó của anh lại!”

    Hắn tay mềm chân mềm, vẫn giãy giụa muốn đứng lên, nhưng cái tay đặt bên hông làm hắn không thể động đậy, dùng hết sức vẫn như cũ ghé vào trên người Hạ Trụ, không có thể động đậy nửa tấc.

    Quý Dữ sắc mặt khó coi: “Buông ra!”

    Hạ Trụ thấp giọng cười, lồng ngực không ngừng chấn động.

    Hắn cười, đôi con ngươi sắc bén liền nhu hòa lại, đuôi mắt hơi giương, thâm thúy trong mắt tựa hồ có anh sáng lưu chuyển, nhìn Quý Dữ mặt đỏ tai hồng, tim đập đến càng mau.

    “Ngươi có thể hay không đừng cười?” Quý Dữ nuốt nuốt nước miếng, bỗng chốc duỗi tay bưng kín mắt Hạ Trụ.

    Nhưng cho dù che kín hai mắt, khát vọng trong ngực vẫn không kềm được nảy sinh, lan tràn, lực chú ý cũng càng thêm tập trung mà dừng trên đôi môi mỏng kia.

    Có chút……

    Không đúng, không chỉ có chút, là rất muốn hôn lên.

    “Vì cái gì muốn che lại mắt tôi?” Hạ Trụ ngữ điệu chậm rì rì, tựa như lão thợ săn kinh nghiệm đầy mình, không nhanh không chậm nhìn con mồi của mình giãy dụa.

    “Anh đừng nói chuyện!”

    Môi mỏng chuyển động trước mặt, khiến hắn nhìn tới miệng khô lưỡi khô.

    “Ừ, Cậu muốn làm gì?”

    Mang theo giọng mũi “Ừ” một tiếng làm Quý Dữ cảm thấy tai mình bị cái gì gãi qua, mang theo một chút tê ngứa.

    Hắn nheo mắt, há mồm cắn cằm Hạ Trụ: “Tôi kêu anh câm miệng!”

    Nhưng mà không chờ hàm răng cắn tới, nửa đường thì có một bàn tay vươn ra nắm lấy hàm dưới hắn, chỉ một thoáng, cằm đưa qua, biến thành môi liền giao triền.

    Quý Dữ vốn đang hùng hổ đồng tử lập tức co lại, bộ dáng như gặp quỷ. Hắn đẩy mặt Hạ Trụ, dùng sức đem đầu ngưỡng ra sau: “Ô cút……”

    Nhưng hắn về sức lực đối với Hạ Trụ chẳng nhằm nhò gì, căn bản vô pháp lay động hắn mảy may.

    Giữa lúc trời đất quay cuồng, hai người thay đổi vị trí, Quý Dữ người bị ngăn chặn, môi bị lấp kín, khóe miệng trước nay chưa ai chạm vào bị triệt để xâm lược.

    Hô hấp bị cướp đi, lưỡi cũng dần dần phát đau.

    Miệng bị giữ đến không thể khép lại, một vệt nước nhàn nhạt từ khóe miệng chảy xuống.

    Trong lòng lửa đốt đến càng lớn, đầu óc cũng càng ngày càng hôn mê, nhưng Quý Dữ vẫn nhớ kỹ một chút —— tuyệt đối không thể như vậy chịu thua, nếu không vạn nhất cái kỳ phát tình đáng chết kia đến, thì hoàn toàn xong rồi.

    “Tê ——”

    Hạ Trụ nâng lên nửa người trên, ngón cái cọ qua khóe miệng, dính lên một mạt huyết sắc.

    Hắn ấn đường nhíu lại, liếm liếm vết thương trên môi, nhìn Quý Dữ nằm trên mặt đất dồn dập thở dốc nói: “Cắn người cắn đến nghiện rồi?”

    Quý Dữ từng ngụm từng ngụm mà thở phì phò, hai tay vô lực mà ở bên người mở ra.

    Hắn nhẹ nhàng thở ra, quay đầu đi, cố tình không nhìn Hạ Trụ: “Anh nếu thật sự dám làm tôi, chờ tôi tốt lên nhất định sẽ giết chết anh!” Lời vừa xuất ra khỏi miệng Quý Dữ liền ở trong lòng thầm mắng, giọng mình sao nhỏ đến vậy? Một chút khí thế cũng không có.

    Hạ Trụ xuy mà cười ra tiếng, cái loại đe dọa mềm tựa bông này đến một vạn năm cũng dọa không được hắn.

    Hắn dù bận vẫn ung dung mà nhìn Quý Dữ: “Vậy nói xem, muốn như thế nào giết tôi?”

    Quý Dữ hư trương thanh thế: “Tìm một trăm Alpha đè anh!”

    “Nga, tôi sợ quá.” Hạ Trụ chẳng những không sợ, còn cảm thấy dáng điệu hắn uy hiếp người có điểm đáng yêu.

    Hắn duỗi tay ấn xuống vòng cổ của Quý Dữ, chỉ số bên trên vẫn luôn tăng, gần chạm đỉnh, nhưng còn chưa tới, đại khái là lần trước tạm thời ký hiệu còn hiệu quả, dao động ít đi khi hắn tận lực thu liễm tin tức tố.

    Bất quá lúc này vẫn phải ký hiệu mới được.

    Nếu không lại đã chịu điểm kích thích, thì ký hiệu tạm thời cũng không dùng được.

    Quý Dữ nằm trên mặt đất tiếp tục kêu gào: “Đè ba ngày ba đêm! Một phút đồng hồ đều không dừng lại!”

    Hạ Trụ gật gật đầu, trên cao nhìn xuống mà cười nhìn hắn: “Không nghĩ tới cậu còn rất ác độc.”

    Chỗ nào giống hắn đang sợ?

    Quý Dữ nghe đều cảm thấy xấu hổ, nhưng lời đã nói không thế cứ như vậy hoảng.

    “…… Vậy anh sợ sao?”

    “Sợ chết.” Hạ Trụ có lệ mà trả lời, cúi người, tay duỗi đến sau cổ Quý Dữ sờ sờ. Mới cách một ngày, miệng vết thương còn chưa khôi phục.

    Lại không nghĩ, cái động tác này đem Quý Dữ sợ tới mức cả người giật mình: “Anh muốn làm gì?”

    Hạ Trụ cúi xuống, ý vị thâm trường nhìn hắn: “Cậu nói đi?”

    “Đừng như vậy, người anh em.” Quý Dữ rốt cuộc vẫn là hoảng sợ, hắn sắc mặt trắng bệch, ngữ khí cầu xin, “Anh là người tùy tiện như vậy sao? Tôi biết anh khẳng định không phải…… Ai!”

    Hắn sau cổ bị nhẹ nhàng mà đè xuống, một trận ngứa ngáy từ cổ lan tràn đến toàn thân.

    Quý Dữ rụt rụt cổ, lễ nghĩa liêm sỉ hoàn toàn bị vứt bỏ, hắn lên tiếng hô to: “Người tới a! Cứu mạng a! Nơi này có người cường…… Ngô ngô.”

    Hạ Trụ một phen che lại miệng Quý Dữ, nhíu mày nói: “Kêu cái gì kêu?” Hắn bất quá quan sát trạng thái miệng vết thương khép lại thôi.

    “Ngô ngô ngô.”

    Quý Dữ vô pháp tránh khỏi tay hắn, há mồm muốn cắn, kết quả Hạ Trụ trên tay sức lực rất lớn, che đến miệng hắn đều mở không được.

    Hạ Trụ rũ mắt nhìn hắn: “Cậu không kêu, tôi liền buông tay.”

    Quý Dữ liên tục gật đầu: “Ân ân!”

    Hạ Trụ chậm rãi buông lỏng tay ra.

    Quý Dữ nhấp môi, trầm mặc mà cùng Hạ Trụ nhìn nhau liếc mắt một cái, sau đó ——

    “Cứu mạng a! Tới ngô……”

    Miệng lại bị che lên.

    Hạ Trụ dở khóc dở cười, hắn còn chưa gặp ai vô lại thế này đâu.

    Alpha đối Alpha là lực lượng cùng lực lượng va chạm, đối Beta là hoàn toàn đơn phương nghiền áp, đối Omega…… Ngược lại có chút không làm sao được.

    Bọn họ quá yếu, nếu là ngoan ngoãn cũng liền thôi, gặp phải loại bướng bỉnh trước mắt, giáo huấn đi, sợ xuống tay đem người ta lộng hư, không giáo huấn đi hắn lại không biết sợ, nói chung vẫn bướng bỉnh như vậy

    Ngược lại trứng chọi đá, hắn không có gì biện pháp.

    Hạ Trụ đỡ trán: “Tôi thật sự không có ý định làm gì cậu.”

    Quý Dữ hướng hắn trợn trắng mắt.

    Không dự định thế nào sẽ cường hôn? Còn sờ tuyến thể hắn? Loại địa phương quan trọng lại mẫn cảm này người đứng đắn sẽ trực tiếp sờ? Hắn không ngốc đâu?

    “Ngươi không tin?” Hạ Trụ nhướng mày.

    Quý Dữ từ trong lỗ mũi hừ một tiếng.

    Hắn đột nhiên cảm thấy chính mình giống như so vừa rồi thoải mái rất nhiều, thân thể sẽ không lại không chịu khống chế khô nóng, tròng mắt tựa hồ cũng không như vậy dính lên Hạ Trụ.

    Quả nhiên là Hạ Trụ đang làm trò quỷ.

    “Ta còn không đến mức cưỡng bách……”

    “Quý Dữ —— cậu ở đâu ——”

    Bỗng nhiên truyền đến âm thanh đánh gãy lời nói của Hạ Trụ.

    Biến cố nảy sinh, cả hai đều ngẩn ra.

    Quý Dữ mắt lộ ra kinh hỉ, nguyên bản còn mềm thành một bãi bùn, nghe thấy âm thanh bỗng nhiên sức lực bạo nổ, thế nhưng đẩy được tay Hạ Trụ.

    Hắn lớn tiếng trả lời: “Tớ ở đây! Tớ ở đây! Ngô ngô……”

    Thao! Chó má!

    Tạ Vũ Tinh đột nhiên quay đầu, nhìn về phía giọng nói phát ra.

    Hắn ở trong trường học tìm một vòng cũng chưa tìm được người, cuối cùng nghĩ nếu Quý Dữ muốn nói chính là chuyện của Tiểu Vũ Trụ, kia khẳng định là ở chỗ không có ai, liền tới rừng nhỏ thử thời vận.

    Cuối cùng bị hắn tìm được rồi.

    Tuy rằng người còn không có thấy, nhưng cơ bản có vị trí.

    Hắn móc điện thoại ra, lại cấp Quý Dữ gọi điện thoại, nhưng mà một chút tiếng chuông không nghe được, có khả năng như Quý Dữ đã nói, điện thoại hắn rớt hỏng rồi.

    Tạ Vũ Tinh lại mở ra đèn pin điện thoại, một bên chiếu dưới chân, một bên hướng về phía âm thanh phát ra đi.

    “Quý Dữ?”

    “Cậu ở đâu?”

    “Cậu ở chỗ nào?”

    Lại đi rồi một lúc lâu, chóp mũi bỗng nhiên ngửi được một mùi hoa nhàn nhạt, Tạ Vũ Tinh hít hít cái mũi, phát giác này hương vị có điểm giống bị pha loãng với nước hoa.

    Hắn tức khắc có phương hướng, đi nhanh đến nơi có mùi hương.

    Đèn pin điện thoại nơi nơi quét, rốt cuộc ở đảo qua chỗ nào đó thì có phát hiện, kia giống như là…… Hai đôi chân?

    Ánh đèn chuyển động, Tạ Vũ Tinh hít một hơi, không khỏi lui ra sau hai bước.

    Ánh đèn trắng rọi vào người, đem quần áo cùng làn da rọi đến trắng nhách, đặc biệt là đôi mắt nhìn về phía nguồn sáng, phản xạ ánh đèn, thoạt nhìn như là một đôi mắt lang, phi thường làm cho người ta sợ hãi.

    Tạ Vũ Tinh trì độn tại chỗ.

    Người hắn muốn tìm liền ở phía trước, liền ở…… trong ngực người có đôi mắt như lang kia.

    Quý Dữ tựa hồ ngủ rồi, không có phát ra một chút tiếng vang.

    Đầu của hắn chôn ở trên vai người nọ, cả người đều dựa trong ngực người nọ, chỉ lộ ra cái cổ trắng tinh mảnh khảnh, tuyến thể sau cổ bị một đôi răng nanh cắn, có máu từ giữa chảy ra, trượt xuống nhiễm hồng cổ áo.

    Tạ Vũ Tinh mặt mũi trắng bệch: “Hạ, Hạ Trụ.”

    Răng nanh từ tuyến thể mềm mại sau cổ rút ra, Hạ Trụ ngay trước mặt đối phương liếm máu ở vết thương, ánh mắt khinh miệt, ngữ khí trào phúng: “Một cái Beta?”

    Tạ Vũ Tinh lại lui về phía sau hai bước, run rẩy: “Tôi, tôi là bạn Quý Dữ.”

    “Phải không?” Hạ Trụ ngữ khí khinh thường, “Bạn bè sẽ lo lắng cho hắn như vậy?” (ủa chứ anh muốn bạn bè phải sao mới dừa lòng:)))?)

    Hai tròng mắt của hắn nhìn chằm chằm người tới, trên tay lại động tác cực nhẹ mà giữ lấy cổ người trong lòng, che khuất nơi bị cắn vừa rồi.

    “Anh đừng hiểu lầm, chúng tôi thật sự chỉ là bằng hữu, tôi……” Tạ Vũ Tinh vươn một ngón tay, phi thường nhẹ mà chỉ chỉ Quý Dữ trong ngực Hạ Trụ “Chỉ là đến mang cậu ấy trở về.”

    “Khi nào?” Hạ Trụ dùng ánh mắt dò xét nhìn Tạ Vũ Tinh.

    Tạ Vũ Tinh căng da đầu nói: “Liền đưa cậu ấy về nhà.”

    Hạ Trụ lại nhìn hắn một cái, một tay nâng mông Quý Dữ, một tay vòng lấy eo hắn, nhẹ nhàng mà đem người ôm ở trong lòng ngực: “Dẫn đường.”

    Tạ Vũ Tinh há hốc mồm: “…… A?”

    Cái chỗ đó không phải nhà người cho hắn sao? Quả nhiên là kẻ có tiền.

    Hạ Trụ nhíu mày: “Dẫn đường, tôi đưa cậu ấy trở về.”

    “Nga nga.”

    Tạ Vũ Tinh nhanh tay tắt điện thoại, an tĩnh như gà mà ở phía trước dẫn đường.

    Ba người đi ra rừng cây khi đã là 9 giờ rưỡi tối, khu dạy học đèn đều tối sầm, nhưng trên đường đi lại không ít người, đều là đi phòng tắm tắm rửa, có rất nhiều người ra ăn khuya, còn có một ít cặp đôi tay trong tay mà ở dưới đèn đường tâm sự.

    Tạ Vũ Tinh hít sâu xuống, mở miệng nói: “Cái kia…… Tôi có áo khoác, nếu được thì che cho cậu ấy đi?”

    “Nguyên nhân.”

    “Omega thân thể thực mảnh mai, buổi tối trời lạnh, tuyến thể cậu ấy lại bị anh cắn, tốt xấu vẫn nên chắn gió đi? Bằng không dễ dàng cảm mạo.” Tạ Vũ Tinh nghĩ thầm, tốt nhất là đem mặt Quý Dữ cũng ngăn trở, nếu không diễn đàn của trường lại oanh tạc.

    Hạ Trụ rũ mắt nhìn áo tay ngắn trên người, cuối cùng không quá tình nguyện nói: “Lấy tới.”

    Tạ Vũ Tinh hai tay dâng lên.

    Sau đó……

    Hắn hối hận, còn không bằng không cho Quý Dữ khoác áo khoác đâu, bộ dáng này ngược lại so vừa rồi càng khiến người ta chú ý.

    Hạ Trụ là dùng tư thế ôm hài tử mặt đối mặt mà đem Quý Dữ ôm vào trong ngực.

    Quý Dữ vùi đầu ở cổ hắn, chân vây quanh eo hắn, Quý Dữ lại mặc cái quần rộng thùng thình, bởi vì dáng vẻ dính với bắp đùi, sau khi phủ thêm áo khoác nửa người trên thật ra đều bị che khuất, đôi chân dài sạch sẽ lại cứ như vậy bại lộ trong không khí.

    Tư thế dán vào nhau, chân sạch sẽ, hơn nữa bộ dáng Quý Dữ còn tựa đầu vào hõm cổ Hạ Trụ…… Đều gọi người hướng vào nơi mờ ám này mà nhìn.

    Tạ Vũ Tinh âm thầm thở dài, nghĩ thầm đại thiếu gia quả nhiên là không thể chiếu cố hơn người, hai chân trần của hắn nhìn thấy cùng như nhìn không thấy.

    Hắn lại không dám lại mở miệng, đành phải căng da đầu trở về lại nói.

    Hạ Trụ trọ ở trường, không xe, vì thế ba người bắt xe trở về.

    Đến lúc tới cửa nhà Quý Dữ Tạ Vũ Tinh nói: “Nếu không…… Đưa cậu ấy cho tôi?”

    Hạ Trụ nâng nâng cằm: “Đi mở cửa.”

    “Nga.”

    Tạ Vũ Tinh tiến lên gõ gõ cửa “Cô, là tôi.”

    Cửa mở ra, bảo mẫu ôm Tiểu Vũ Trụ xuất hiện ở trước mắt mọi người: “Ai, hắn đây là làm sao vậy?”

    Tạ Vũ Tinh tìm cớ nói: “Bận rộn một ngày nên ngủ rồi.”

    Dứt lời đẩy cửa để Hạ Trụ đi vào.

    Tiểu Vũ Trụ bị bệnh lúc sau có chút ủ rũ, ngủ luôn là không yên ổn, có điểm động tĩnh liền sẽ bị bừng tỉnh, buổi tối hắn sẽ không chịu ngủ, vẫn luôn ghé vào đầu vai bảo mẫu, cô từng cái vỗ trấn an, hai đôi mắt to tròn cũng không có thần thái như trước.

    Nhưng nghe thấy có người gõ cửa, hắn vẫn là quay đầu nhìn qua.

    Kết quả cửa vừa mở ra, nhìn đến người đứng bên ngoài Tiểu Vũ Trụ cao hứng mà đôi mắt đều sáng: “PaPa!”

    Mà cùng lúc đó, Hạ Trụ chợt trầm mặt.

    Tiểu Vũ Trụ tay nhỏ vẫn luôn duỗi, đôi mắt sáng lấp lánh mà nhìn xem ba ba, lại nhìn xem mẹ.

    “Ngô nha?”

    Bọn họ như thế nào đều không ôm mình một cái?

    Hạ Trụ trầm mặt, ôm Quý Dữ vòng qua bảo mẫu cùng Tiểu Vũ Trụ: “Phòng cậu ấy ở đâu?”

    Tạ Vũ Tinh duỗi tay ngón tay: “Ngay trên lầu.”

    “Ừm.”

    Vào phòng ngủ, đem Quý Dữ đặt ở trên giường, Hạ Trụ xoay người xuống lầu.

    Hắn đi đến trước mặt Tạ Vũ Tinh, nhìn xuống hắn: “Cậu còn không đi?”

    “Ách, tôi với cậu ấy hẹn gặp chút chuyện.” Tạ Vũ Tinh cười gượng một tiếng.

    Hạ Trụ nhướng mày: “Cậu cảm thấy hôm nay cậu ấy còn có thể tỉnh lại?”

    “Nga, hảo hảo, tôi lập tức đi đây.”

    Dày đặc địch ý lệnh Tạ Vũ Tinh rời đi, hắn thở mạnh cũng không dám, nhanh như chớp chạy ra khỏi nhà Quý Dữ.

    Hạ Trụ nhìn chằm chằm vào hắn, thẳng đến nhìn không tới bóng dáng mới chuẩn bị nhích người rời đi, kết quả mới vừa bước một bước, tay áo đã bị một lực rất nhỏ bắt lấy.

    Hạ Trụ nghiêng đầu nhìn lại.

    Bé con chớp mắt nhìn mình, đôi mắt ngập nước, tựa hồ muốn thân cận hắn, lại bởi vì vẻ mặt của hắn mà có chút sợ hãi hắn.

    “PaPa……” Cả âm thanh cũng không lớn như vừa nãy.

    Hạ Trụ nhìn hắn một cái, sau đó quay mặt đi, nhẹ nhàng phất tay áo khỏi tay nhỏ, hay tay cắm túi, thực mau rời đi.

    Tác giả có lời muốn nói:

    Tiểu Vũ Trụ: PaPa sẽ hối hận QAQ

    Quý Dữ: Ta đã từng văn võ toàn tài, xuôi gió xuôi nước, thẳng đến đi vào ABO, thẳng đến khi gặp Hạ Trụ cái tên cẩu này……Mặt sau không nói!

    Thuộc truyện: Sau Khi Xuyên Thành Omega Phát Hiện Mình Mang Thai