Sinh con xong ly hôn – Chương 49-52

    1422

    Thuộc truyện: Sinh con xong ly hôn

    Chương 49

    Tạ Kế Hiên không tin: “Không thể nào.”

    “Có gì mà không thể.” Thẩm Gia Ngôn nói: “Tôi mở anh nghe.”

    “Tôi không rảnh.” Tạ Kế Hiên vội vàng đứng lên, xoay người lên lầu đóng cửa phòng làm liền một mạch.

    Thẩm Gia Ngôn sao có thể để cho anh được như ý, không dễ dàng phát hiện “nhược điểm” của Tạ Kế Hiên đấy. Bình thường Tạ Kế Hiên rất bá đạo tổng tài, chỉ có anh dạy dỗ người khác, không ai dám khiến anh khó chịu. Bây giờ thật vất vả có thể “làm nhục” anh, Thẩm Gia Ngôn rất quý trọng.

    “Kỳ thực không có gì, ai còn chưa từng nói mớ, anh chỉ nói mấy câu bình thường thôi mà.” Thẩm Gia Ngôn chân thành nói. Tạ Kế Hiên có chút dao động: “Thật?” Anh chưa bao giờ biết mình sẽ nói mớ, đối với mình nói cái gì vẫn là rất hiếu kỳ.

    Thẩm Gia Ngôn gật đầu, ấn mở, “Tui có 18 múi cơ bụng.”

    “Meowww.”

    (đcm t sắp cười điên rồi =))))))))))

    Trong tiếng cười điên cuồng của Thẩm Gia Ngôn, Tạ Kế Hiên tức giận mà đứng lên, đầu tai đỏ lên, thở hổn hển rời đi.

    Thẩm Gia Ngôn đặt tiếng mèo kêu của Tạ Kế Hiên làm chuông gọi đến, chờ lúc Tạ Kế Hiên ở bên cạnh cậu, có người gọi điện thoại tới dễ thưởng thức biểu tình đặc sắc của Tạ đại tổng tài.

    Để tỏ vẻ tức giận, buổi tối dọn tới ghế sofa ngủ. Thẩm Gia Ngôn cảm giác mình có phải có chút quá đáng rồi hay không: “Tạ tổng, anh về ngủ đi, tôi sẽ không ghi âm nữa.”

    Tạ Kế Hiên bất động, cho dù ghế sofa rộng rãi hơn nữa, Tạ Kế Hiên chiều cao gần 1m9 nằm bên trên vẫn là rất khó chịu. Anh chỉ chừa da cổ cho Thẩm Gia Ngôn, Thẩm Gia Ngôn ở bên cạnh anh ngồi xuống: “Tạ tổng anh không phải khoan dung đại lượng nhất sao?”

    Thẩm Gia Ngôn cảm thấy bóng lưng này thật sự rất giống động vật nhỏ nào đó tức giận, cậu trước kia vuốt mèo, lại nghĩ tới tiếng mèo kêu của Tạ Kế Hiên, liền coi Tạ Kế Hiên thành mèo con, từ từ vuốt.

    Vuốt một hồi, Thẩm Gia Ngôn đang muốn hỏi anh còn tức giận hay không, lại phát hiện người đã ngủ thiếp đi.

    “……”

    Tạ Kế Hiên to như vậy, Thẩm Gia Ngôn không ôm được, trước khi ngủ cậu còn nghĩ nếu Tạ Kế Hiên vẫn tức giận, ngày mai sẽ xóa ghi âm. Kết quả sáng sớm vừa mở mắt, người đã ở bên cạnh cậu, đang ngủ say.

    ……

    Lúc Tạ Kế Hiên tỉnh lại, Thẩm Gia Ngôn đã nằm ở bên cạnh anh, thấy anh tỉnh, đung đưa điện thoại, cười hì hì: “Tỉnh rồi à Tạ tổng, sáng sớm làm mấy thứ vui nâng cao tinh thần nhé.”

    Sau khi Tạ Kế Hiên đi, tâm tình Thẩm Gia Ngôn có chút không tệ ôm bảo bảo đi bộ.

    Nhóc con mắt thấy lại lớn hơn chút, ăn nhiều, ngủ ngon, cái gì cũng không cần nghĩ, không phải lớn lên tốt sao. Kêu Thẩm Gia Ngôn ôm, thời điểm hoạt bát nhất trong ngày lại đến. Hôm nay mặc quần áo nhỏ có hoa văn dưa hấu, nút áo cũng là dưa hấu nhỏ, nhìn miễn bàn bao nhiêu đáng yêu.

    Tạ Kế Hiên mua cho bảo bảo mấy thứ này đều là thủ công, đường may ngăn nắp, mũi chỉ tỉ mỉ vừa nhìn đã biết không phải hàng rẻ tiền. Ở trên người bảo bối của mình, Tạ Kế Hiên tiêu tiền thế nào cũng vui lòng, Thẩm Gia Ngôn ngược lại có chút lo lắng, người này sau này sẽ cưng chiều thành nghiện.

    Nhóc con rất hoạt bát, ở trong ngực Thẩm Gia Ngôn đạp tay nhỏ chân nhỏ, ú thịt, tay chân trắng nõn giống như ngó sen, đạp thích thú.

    Thẩm Gia Ngôn niết mông nhỏ của nhóc, đàn hồi trơn mềm, toàn thân không có chỗ nào không mềm, thật sự là bảo bối.

    Miệng nhỏ mở ra, răng vẫn chưa mọc, nhưng hai hôm nay luôn thích gặm tay, hẳn qua không lâu nữa, là có thể mọc. Dần dần bảo bảo còn sẽ ăn thức ăn dặm, học được nói chuyện, hiểu chuyện càng ngày càng nhiều. Mỗi thay đổi đối với Thẩm Gia Ngôn mà nói, đều là trải nghiệm quý trọng, vừa nghĩ tới sau này nhóc con học được thứ gì, mà cậu không biết, chỉ nghĩ thôi, Thẩm Gia Ngôn đã rất khó chịu.

    Bảo bảo có lẽ cảm nhận được tâm tình dao động của cậu, không dám làm ầm ĩ vậy nữa. Mím miệng nhỏ, mắt to chớp chớp, nhóc con còn chưa thể chính xác nhận biết được hình dáng các papi, chỉ có thể dựa vào âm thanh để xác nhận tất cả. Thẩm Gia Ngôn xì một tiếng cười, hôn mặt nhỏ của nhóc, tâm tình xấu quét cái không còn, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, mặc kệ sau này thế nào, cậu phải quý trọng hiện tại.

    Bảo bảo thấy cậu khôi phục bình thường, lại bắt đầu làm ầm ĩ, Thẩm Gia Ngôn nói: “Nè, cho con nghe bảo bối.”

    Hai người mang ghi âm nói mớ của Tạ Kế Hiên ra, hai cha con cẩn thận “giám định thưởng thức” một phen, mãi tới lúc Thẩm Gia Ngôn cười suýt tắc thở, tiếng “meowww” kia quả thực buồn cười mún chớt.

    Thẩm Gia Ngôn bên này cười vui vẻ, có người nhưng không vui.

    Tô Minh Hạ sau khi trả 50 vạn, tâm tình 1 vạn không như ý. Hành động của cha con Thẩm gia, không chỉ không mang tới ích lợi cho hắn, ngược lại trở thành trợ lực của Thẩm Gia Ngôn. Hắn chẳng khác nào tiêu tiền kiếm tiện nghi cho Thẩm Gia Ngôn, bản thân lại một chút ích lợi cũng không gặp may, lỗ vốn lớn. Nghĩ thôi đã muốn hộc máu.

    Hơn nữa, hôm sau có người gửi cho người đại diện của hắn một đoạn video, sau khi xem, Tô Minh Hạ suýt chút nữa tắc thở. Chỉ thấy trong video quay rõ ràng, chính là chuyện ngày hôm qua Thẩm Thừa Vũ tìm hắn đòi tiền, hơn nữa không chỉ quay rõ ràng, âm thanh cũng rất rõ ràng.

    Nghe trong miệng Thẩm Thừa Vũ trong video nhảy ra 3 chữ Thẩm Gia Ngôn, Tô Minh Hạ liền biết không ổn.

    Quả nhiên, người đến là đám chó săn nổi danh của giới giải trí, mở miệng liền đòi bọn họ 10 triệu chuộc tin tức. Tô Minh Hạ mới đau mất 50 vạn, hiện tại đừng nói 10 triệu, 1 triệu cũng là cắt thịt của hắn, công ty lại càng không nguyện ý thay hắn vô ích đưa ra nhiều chân kim bạc trắng như vậy. Mà đối phương lại không nhượng bộ, kết quả tự nhiên là đàm phán không thành.

    Cẩu tử rất nhanh đã đăng video lên mạng, tiêu đề cũng rất đơn giản rõ ràng: Chủ mưu chân chính hãm hại Thẩm Gia Ngôn vậy mà là hắn!

    Tô Minh Hạ lòng như lửa đốt, Crisis PR mà công ty kịp thời mở ra cũng không thể đối phó được với người đi đường ăn dưa mãnh liệt mà đến. Kịch hay như vậy không ai sẽ bỏ qua, fans Thẩm Gia Ngôn càng sẽ không bỏ qua, lúc mọi người ấn mở video, nhìn thấy bóng dáng hắn và lời của Thẩm Thừa Vũ, liền không có gì là không rõ nữa.

    (Crisis PR: những người chuyên giải quyết rắc rối cho người khác)

    “Thật là biết người biết mặt nhưng không biết lòng.”

    “Người nhìn rất tốt, không nghĩ tới điếm như vậy.”

    “Đáng đời!!! Thời gian quả báo đã tới!”

    Weibo Tô Minh Hạ một mảnh tiếng thảo phạt, hot search cũng nhảy dù lên thứ nhất, Tô Minh Hạ hung thủ, cao cao treo ở vị trí thứ nhất, năm chữ đơn giản, hấp dẫn mọi ánh mắt tới.

    Trong lúc nhất thời, hình tượng Tô Minh Hạ rớt mạnh, hắn vốn là hình tượng chàng trai thiên phú chấp nhất với kỹ thuật diễn nội tâm hết sức đơn thuần, trước kia sau khi ở nước ngoài cầm giải, ở nơi công chúng từng nói lỡ lời, công ty chính là dùng hình tượng qua loa để cho qua. Bây giờ, hình tượng không còn, lời trước kia nói liền biến vị

    Trước kia là đơn thuần, hiện tại vén ra lớp da ngoài, chính là không lễ phép không tôn trọng, cho dù kỹ thuật diễn tốt hơn nữa, cũng không thể vãn hồi hảo cảm của mọi người.

    Tiếp theo, mọi người dĩ nhiên là vặn hỏi.

    Nghi ngờ biểu hiện của Tô Minh Hạ làm bình ủy trong《Thần cổ》. Tập 1 cho Thẩm Gia Ngôn điểm cao, tập 2 lại không giải thích được cho điểm thấp. Trước kia mọi người không cảm thấy có cái gì, nhưng hiện tại ngửi được mùi âm mưu.

    Ngay sau đó, bỏ phiếu của《Thần cổ》cũng bị chất vấn.

    Thẩm Gia Ngôn khoảng thời gian này không quan tâm chuyện trên mạng, toàn tâm toàn ý bận rộn đắp nặn nhân vật phim mới. Mạnh Vân Tinh vừa lúc được nghỉ, nhân cơ hội này, bắt đầu thử vào nghề biên kịch chuyên nghiệp. Đối với rất nhiều biên kịch mà nói, nhóc thối này không chỉ có thiên phú tốt, vận khí lại càng kinh người. Được thần tượng khai quật, đối với bọn họ mà nói quả thực là nghe lần đầu.

    Mạnh Vân Tinh khoảng thời gian này hạnh phúc không nói lên lời, hiện tại ngày nào cũng có thể nhìn thấy nam thần, lại càng vui muốn bay lên. Thẩm Gia Ngôn còn dễ ở chung hơn trong tưởng tượng, hòa ái thân thiết, giống như anh cả chăm sóc y, không ngừng mà khích lệ y, cho y không ít trợ giúp, tích lũy kinh nghiệm nhân sinh phong phú.

    Chẳng qua là, hạnh phúc có, áp lực cũng có, tỷ như lúc này, y đang cùng Thẩm Gia Ngôn ngồi trên sofa thảo luận hình tượng nhân vật nam chính, Tạ Kế Hiên ngồi đối diện, quả thực là máy giám sát nhân gian.

    Thẩm Gia Ngôn thấy Mạnh Vân Tinh có chút khẩn trương, cười nói: “Sao thế, em khẩn trương lắm sao?”

    Mạnh Vân Tinh lắc lắc đầu, liếc Tạ Kế Hiên đối diện một cái: “Không, khẩn trương.”

    Thẩm Gia Ngôn vỗ vai y, “Ở đây mọi người đều rất tốt, em không cần sợ.”

    Phải, phải không?? Mạnh Vân Tinh cảm giác được chỗ trên vai được Thẩm Gia Ngôn đụng vào có tầm mắt nóng rực quét qua, không dám cử động. Thẩm Gia Ngôn cười, “Anh nói với anh Kế Hiên của em chuyện em muốn tới, anh ấy còn rất hoan nghênh đấy, đúng không.”

    Thẩm Gia Ngôn ngẩng đầu hỏi Tạ Kế Hiên, Mạnh Vân Tinh nhìn thấy Tạ Kế Hiên trở mặt còn nhanh hơn lật sách, 1 giây trước còn lãnh khốc nhìn chằm chằm y, thấy Thẩm Gia Ngôn nhìn sang lập tức thu hồi biểu tình, trở nên cả người vô hại, gật gật đầu.

    Mạnh Vân Tinh càng thêm run rẩy.

    Thẩm Gia Ngôn nói: “Hai người các em trò chuyện trước, anh đi lấy chút đồ ăn.” Cậu hỏi Mạnh Vân Tinh: “Em muốn ăn gì?”

    Mạnh Vân Tinh tùy tiện nói một cái, Thẩm Gia Ngôn đứng dậy đang định đi, Tạ Kế Hiên nói: “Tôi cũng đói.”

    “Anh muốn ăn gì?”

    Tạ Kế Hiên nói: “Cậu lấy cho tôi cái gì tôi ăn cái đó.”

    Thẩm Gia Ngôn nói: “Vậy tôi lấy cho anh chút bánh đậu đỏ nhé.”

    “Không muốn ăn.”

    “……”

    “Vậy bánh pudding?”

    “Không thích ăn pudding.”

    “……”

    Không phải nói lấy gì ăn đó sao??

    Mạnh Vân Tinh cẩu độc thân ngồi ở một bên ngửi thấy được mùi chua lòm yêu đương trong truyền thuyết, hai người anh một câu em một câu, nhất là Tạ Kế Hiên, trước kia y chưa từng thấy qua diện mạo này của gia chủ Tạ gia đại danh đỉnh đỉnh. Mặc dù vẫn là mặt không biểu tình, nhưng rõ ràng chính là đang làm nũng đi!

    Thật là mở rộng tầm mắt a!

    Sau khi Thẩm Gia Ngôn đi, chỉ còn lại hai người mặt đối mặt, Mạnh Vân Tinh nhìn trời nhìn đất chính là không nhìn Tạ Kế Hiên, cuối cùng vẫn là bất chấp cười gượng: “Anh Thẩm người thật sự quá tốt.”

    Tạ Kế Hiên nhìn y: “Cậu thích em ấy?”

    Đương nhiên á, đây nhưng là thần tượng mà y theo đuổi rất nhiều năm, ở trên tinh thần cho y rất nhiều khích lệ, không chỉ có trước kia tương lai cũng sẽ tiếp tục thích. Càng đừng nhắc tới người thật hòa ái dễ gần như vậy, cho y cảm giác giống như anh ruột, trong lòng Mạnh Vân Tinh rất hạnh phúc.

    Ánh mắt y lóe sáng, gật đầu: “Thích!”

    Tạ Kế Hiên mặt không biểu tình, ánh mắt bén nhọn: “Vậy chúng ta chỉ có thể quyết đấu.”

    Chương 50

    “Vậy chúng ta chỉ có thể quyết đấu.”

    “……”

    Mạnh Vân Tinh sợ ngây người, nhìn Tạ Kế Hiên nghiêm trang, không giống nói đùa, y sững sờ hồi lâu không biết trả lời thế nào. Quyết đấu?? Là ý tứ mà y nghĩ sao??

    Tạ Kế Hiên khí thế toàn khai, ôm cánh tay vắt chân, tự mình chân thành.

    Mạnh Vân Tinh muốn khóc, theo đuổi ngôi sao còn phải quyết đấu sao? Giới fan lúc nào thì nghiêm khắc như vậy?

    Y đang không biết như nào mới tốt, lúc này, Thẩm Gia Ngôn trở lại, Mạnh Vân Tinh mạnh mẽ thở phào. Mắt tha thiết nhìn Thẩm Gia Ngôn, chỉ cầu nam thần không nên để mình y lại nữa, y chấp nhận không đến, huhu.

    Thẩm Gia Ngôn cầm tới không ít đồ ngon, đều là thư ký Hoàng ở quán cà phê bên cạnh Tân Nguyên mua, coi như là “đặc sản” của Tân Nguyên, bánh bao lưu sa coi như là tuyệt nhất.

    (bánh bao lưu sa: bánh bao mà có nhân custard, lúc bẻ ra nhân sẽ chảy ra giống như cát chảy xuống)

    Thẩm Gia Ngôn đưa bánh bao lưu sa cho Mạnh Vân Tinh, cười nói: “Vân Tinh nếm thử chút, ngon lắm.” Đứa nhỏ bé như vậy đã bắt đầu làm việc không dễ dàng, còn nhiệt huyết viết cho cậu kịch bản ưu tú như vậy, Thẩm Gia Ngôn nhìn thế nào cũng thích, coi Mạnh Vân Tinh là em trai mà đối đãi.

    Tạ Kế Hiên nhìn thấy, nói: “Tôi cũng muốn ăn bánh bao lưu sa.”

    Thẩm Gia Ngôn kỳ quái: “Vừa nãy hỏi anh nói không muốn ăn sao?”

    Mắt Tạ Kế Hiên chợt lóe, “Vừa nãy không muốn ăn, hiện tại muốn ăn rồi.”

    “……”

    Thẩm Gia Ngôn đưa bánh bao lưu sa cho anh, Tạ Kế Hiên ăn một cái, nhìn Thẩm Gia Ngôn cắm ống hút vào trà sữa đưa cho Mạnh Vân Tinh, nói: “Tôi khát.”

    “Anh muốn uống trà sữa sao?”

    “Ừ.” Tạ Kế Hiên gật đầu, Mạnh Vân Tinh nhìn, quả thực sợ ngây người. Đây thật sự là Tạ Kế Hiên sao? Thật sự là Tạ đại tổng tài lãnh khốc vô tình mà y biết, anh trai y nói với y sao? Mạnh Vân Tinh đã nhìn nhiều, lúc này nhìn Tạ Kế Hiên, bắt đầu hoài nghi anh có phải bị hồn xuyên hay không.

    Thẩm Gia Ngôn đưa trà sữa cho anh, nhưng không có cắm ống hút vào, Tạ Kế Hiên nhìn bất động, cứ như vậy nhìn mãi, oán khí lạnh lẽo làm cho Thẩm Gia Ngôn trầm mê hình tượng nam chính rùng mình một cái, ngẩng đầu mới nhìn thấy anh vẫn chưa uống trà sữa. “Sao anh không uống?”

    Tạ Kế Hiên trầm thấp: “Chưa cắm ống hút.”

    Mạnh Vân Tinh kinh hãi nhìn, thật muốn kéo anh trai y tới xem xem.

    Thẩm Gia Ngôn chỉ có thể cắm ống hút vào cho anh, Tạ Kế Hiên đầy máu sống lại, cắn ống hút, ở góc độ Thẩm Gia Ngôn không nhìn thấy, câu lên một bên khóe miệng với Mạnh Vân Tinh.

    “……”

    Tuyệt đối là bị hồn xuyên!

    Lúc Mạnh Vân Tinh đi, còn nghĩ nhất định phải về nói với anh trai y, để cho anh trai y nghĩ cách cứu Tạ Kế Hiên.

    Đã biết Tạ Kế Hiên có khả năng bị hồn xuyên, y cũng không so đo Tạ Kế Hiên muốn quyết đấu với y nữa, còn rất đồng tình nhìn Tạ Kế Hiên, trong lòng thở dài.

    Tạ Kế Hiên thấy Mạnh Vân Tinh cười cười với anh, cảm thấy người bị thua có thể tâm thái tốt như vậy cũng không tệ lắm, làm người thắng anh cũng muốn khoan dung đại lượng đáp lại. Thẩm Gia Ngôn nhìn thấy anh hiếm thấy câu lên khóe miệng, nói: “Anh cũng thích đứa nhỏ Vân Tinh này sao? Tôi cũng thấy rất đáng yêu.”

    Tạ Kế Hiên san bằng khóe miệng, “Nó đáng yêu chỗ nào?”

    “Có thể viết ra kịch bản ưu tú như vậy điểm này cũng rất đáng yêu.” Mười mấy tuổi có tài hoa như vậy, còn hiểu chuyện như vậy, rất hiếm thấy, Thẩm Gia Ngôn càng nhìn càng thích, không khỏi tán dương.

    “Vậy sao.” Tạ Kế Hiên nheo mắt lại.

    Chuyện Tô Minh Hạ buổi tối ầm ĩ tới náo nhiệt, bởi vì hắn cũng là “nam hai” nguyên bản, nhưng mượn thủ đoạn tuyển chuyện bắt nạt người, điểm này càng thêm khiến người ta khinh thường. Làm một người từng tham diễn cầm giải thưởng điện ảnh quốc tế, vậy mà sử dụng thủ đoạn bỉ ổi như vậy, hình tượng Tô Minh Hạ ở trong lòng mọi người thẳng tắp giảm xuống, bộ phận fans cũng chịu đả kích, không nghĩ tới minh tinh theo đuổi là loại tính tình này, nháo nhào hủy follow.

    Tô Minh Hạ bị công ty quản lý lệnh cưỡng chế ở nhà, đâu cũng không được đi. Hiện tại bên ngoài khắp nơi đều là phóng viên, muốn phỏng vấn Tô Minh Hạ, một khi hắn nói cái gì không tốt, ảnh hưởng cũng không phải đơn giản một mình hắn, chính là hiện tại, công ty quản lý cũng bị dính líu rất sâu.

    Tô Minh Hạ đợi ở nhà, điện thoại tắt máy, trên mạng đều là chửi hắn, càng đừng nhắc tới lên mạng, chỉ có thể xem TV gì đó. Nhưng coi như là như vậy, hắn cũng có thể dưới loại thời điểm sốt ruột này, nhìn thấy phỏng vấn độc quyền của Thẩm Gia Ngôn. Chiếu không phải ở đài truyền hình bình thường, là kênh tin tức hết sức có quyền uy.

    Trên TV đang giới thiệu nghịch tập như kỳ tích của Thẩm Gia Ngôn, còn đội lên cho cậu danh hiệu nghệ sĩ chăm chỉ, nói cậu làm diễn viên nhỏ 5 năm, vàng luôn sẽ sáng lên, lúc này khổ tận cam lai, nhận được thứ mình nên có. Tô Minh Hạ nghĩ tới mấy tin tức trên mạng, có nói hắn debut lên tới đỉnh, còn có nói cuộc đời hắn một mảnh hỗn loạn, đang đi xuống dốc.

    Nói ngắn gọn, tạo thành đối lập rõ ràng với Thẩm Gia Ngôn.

    Một đang đi về phía thành công, một từ từ rơi xuống đáy cốc.

    Tô Minh Hạ không cam lòng giống như bị tấm lưới bao phủ gần như hỏng mất, hắn tức đến không có chỗ phát tiết, cầm lấy bình nước thủy tinh trên bàn trà nện về phía TV. “Xoảng” một tiếng thật lớn, phích cắm bị kéo xuống, TV im bặt màn hình đen, Tô Minh Hạ rốt cục dễ chịu chút. Nhưng lập tức nhận được điện thoại của người đại diện, nói là Tân Nguyên chuẩn bị kiện hắn.

    Tô Minh Hạ mở weibo ra, quả nhiên ở trang web chính thức của Tân Nguyên nhìn thấy thông báo. Thông báo không có nói nhiều hơn 1 chữ, lộ ra vẻ kiên quyết, không có ý tứ trở lại đường sống.

    Không cần nhìn phía dưới nhất định là đều đang vỗ tay tán thưởng.

    Tô Minh Hạ trong lòng lo sợ, tay run lật tới trong chủ của mình, nhìn thấy weibo Tương Đông Xương vừa đăng.

    Tương Đông Xương: Vốn hồi đó chính là nhìn trúng kỹ thuật diễn của Thẩm Gia Ngôn, mới tại lúc đề án《Thần Cổ》retake ra, tích cực tranh thủ tới tay. Ban đầu lúc hợp tác, tôi đã rất coi trọng cậu ấy, mặc dù đối với cậu ấy không nhận được nam hai rất bất ngờ, nhưng nếu như là vote công bằng công chính, tôi cũng không có lời nào để nói, hiện tại biết được thủ đoạn sau lưng không hề quang minh chính đại như ngoài mắt, vậy chỉ có thể bye bye,《Thần Cổ》retake, tạm biệt.

    Tô Minh Hạ tức phát ngất, đang muốn ném điện thoại, người đại diện vừa mới chạy tới ngăn hắn lại: “Anh đừng kích động vậy, bị tức giận choáng váng đầu óc đối với anh không có lợi.”

    Trải qua nhắc nhở như vậy của người đại diện, Tô Minh Hạ đột nhiên nghĩ tới: “Thẩm Thừa Vũ đâu, chúng ta đùn hết chuyện này lên đầu hắn không được sao!”

    Người đại diện nói: “Thẩm Thừa Vũ đã bị bắt rồi.” Dứt lời dừng một chút, bất đắc dĩ nói: “Em chính là đến đưa anh tới cục cảnh sát lấy khẩu cung.”

    Giờ khắc này, Tô Minh Hạ thật sự sụp đổ.

    Thẩm Gia Ngôn biết được Thẩm Thừa Vũ bị bắt, vẫn là Thẩm Khởi Minh gọi điện thoại tới, nhưng cậu đã không muốn quan tâm, chuyện Thẩm gia đã sớm không liên quan tới cậu, càng đừng nhắc tới sau khi trải qua sự kiện kia, Thẩm Gia Ngôn đã sớm thu dọn sạch sẽ đồ đạc của mình, chuyển ra khỏi Thẩm gia, còn chính thức hướng Thẩm Khởi Minh đòi một nửa quyền sở tại của căn nhà.

    Thẩm Khởi Minh không muốn bán nhà, vậy chỉ có thể đưa tiền, nhưng Thẩm Khởi Minh một mực kéo dài không xử lý.

    Bất quá Thẩm Gia Ngôn không vội, Thẩm Khởi Minh sớm muộn cũng sẽ đưa tiền cho cậu.

    Thẩm Gia Ngôn về nhà trước tiên đi thăm Bảo Bảo, bảo mẫu nói với cậu hôm nay lại gặm tay. Thẩm Gia Ngôn nhìn bộ dáng nhỏ vui vẻ của nhóc con, ánh mắt ôn nhu cười, từ trong ngực bảo mẫu ôm nhóc tới. Hôm nay mặc quần áo nhỏ gấu nhỏ có tai, hồng hồng giống như dâu tây lớn.

    Thẩm Gia Ngôn cẩn thận nhìn miệng nhỏ của nhóc, không thấy mọc răng, chỉ sẽ ùng ục phun bong bóng nước miếng. Thẩm Gia Ngôn hôn tay thịt nhỏ giống như bánh màn thầu của nhóc, hôn xong, nhóc con liền gặm tay, Thẩm Gia Ngôn cười bất đắc dĩ. Cậu hỏi qua Đỗ Tử Tửu, hỏi nhóc có phải sắp mọc răng hay không, mới hơn 3 tháng, có phải quá nhanh hay không.

    Đỗ Tử Tửu nói với cậu, bảo bảo mọc răng có nhanh có chậm, nhà cậu khả năng nuôi nấng quá tốt, cũng có liên quan tới di truyền, sớm chút cũng bình thường.

    Thẩm Gia Ngôn hết sức mong đợi răng nhỏ mọc ra trắng tinh của nhóc, sau đó còn mong đợi bộ dáng đáng yêu nhóc thay răng sữa nói chuyện thều thào, nghĩ chút tôi đã thấy vui.

    “Bảo bối, con là bảo bối của ba sao?”

    “Pu xi pu xi.” Bong bóng nước miếng liền phát kỹ năng ing.

    “Giống ai chứ, ba hồi bé 1 tuổi mới mọc răng đấy.”

    “Đương nhiên là giống tôi.” Bảo Bảo vẫn chưa biết nói chuyện, nói chuyện chính là papi “thùng cơm” của nhóc.

    Thẩm Gia Ngôn cảm thán: “Gen thật sự ảnh hưởng rất lớn, hai ta đều là đàn ông, nhìn anh làm sao nhân cao mã đại như vậy, lần nào nhìn thấy vóc người anh tôi cũng cực kỳ hâm mộ đấy.” Thẩm Gia Ngôn dâng trào cảm xúc, gen thật sự là thứ rất thần kỳ, nhìn nhóc con như vậy, xem ra rất nhiều chỗ đều GET gen ưu tú của Tạ Kế Hiên.

    Tạ Kế Hiên đè ép khóe miệng, mắt còn sáng hơn con trai ruột: “Không cần để ý vẻ ngoài, nội tâm quan trọng hơn.”

    Thẩm Gia Ngôn không nói chuyện, Tạ Kế Hiên đợi hồi lâu, “Cậu không có gì muốn nói sao?” Khen ngợi nội tâm đâu?

    “…… Nói gì?”

    Tạ Kế Hiên tức giận: “Cậu chỉ thích thân thể tôi sao?”

    Thẩm Gia Ngôn suy nghĩ một chút: “Còn hâm mộ anh có tiền.”

    “……”

    Đối tượng chỉ thích thân thể và tiền của tui, Tạ đại tổng tài biết được chân tướng mất đi ảo tưởng.

    Thẩm Gia Ngôn tắm rửa xong, nhìn thấy Tạ Kế Hiên dựa vào đầu giường, cầm bút đang viết chữ. Ngoại trừ ký tên, Thẩm Gia Ngôn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Tạ Kế Hiên dùng bút viết chữ. Tò mò nói: “Anh đang làm gì?”

    “Viết tản văn.”

    “……”

    Viết tản văn cái gì.

    Thẩm Gia Ngôn cầm tới nhìn một cái, chỉ thấy phía trên viết: Ngoại trừ có tiền, lớn lên đẹp trai, tôi thật sự tồi tệ. Cánh mơ ước đã sớm bị bẻ gãy, không cách nào hùng ưng bay lượn, chỉ có thể về nhà kế thừa gia nghiệp. Đó chính là tôi, một tổng tài mơ ước câu chuyện bi thảm.

    “……”

    Đéo còn lời nào để nói.

    Tạ Kế Hiên lòng tin tràn đầy: “Thế nào? Có thể cầm bao nhiêu tiền nhuận bút?”

    “……”

    Tiền nhuận bút là giấy vệ sinh hả, muốn cầm thì cầm.

    Thẩm Gia Ngôn muốn chọn lọc từ ngữ, tận lực không đả kích Tạ đại tổng tài đầy tự tin: “Tản văn nhìn thì dễ kỳ thực không dễ viết, cái này của anh hình như còn thiếu khuyết nội hàm.”

    Tạ Kế Hiên rũ lông mi xuống: “Biết rồi.”

    Thẩm Gia Ngôn nhìn dáng vẻ anh không phải thật sự bị đả kích chứ, nhưng không nghĩ quá nhiều, Tạ Kế Hiên tâm tư quá khó suy nghĩ, cậu lên giường đi ngủ. Hôm sau lúc rời giường, bên ngoài đang mưa nhỏ. Thẩm Gia Ngôn nhìn đồng hồ báo thức một cái, cậu tối qua ngủ sớm, hôm nay tỉnh cũng sớm, hiện tại mới 6h.

    Tạ Kế Hiên đã không còn ở đây, vậy mà sớm vậy đã rời giường sao?

    Cậu đang muốn rời giường, nhưng nhìn thấy cửa ban công không khóa chặt, rèm cửa sổ bị thổi mở ra, trên ban công phía sau, tựa hồ có người đứng. Thẩm Gia Ngôn đi qua vừa nhìn, chỉ thấy Tạ Kế Hiên đứng ở trên ban công, cô đơn dầm mưa, một cỗ mùi vị bi thương. Thấy cậu nhìn thấy, vuốt tóc một cái, thảm thương câu lên khóe miệng.

    Nói với Thẩm Gia Ngôn: “Đôi khi chính là muốn thỏa thích dầm mưa.”

    “……”

    Bệnh không nhẹ a Tạ tổng??

    Buổi sáng Tạ Kế Hiên dầm mưa, còn chưa tới cuối cùng đã bị cảm, được thư ký Hoàng vội vã đưa về, Đỗ Tử Tửu sau khi tới, lập tức treo bình truyền dịch.

    “Đợi lát nữa lại thay bình khác, có việc gọi điện thoại cho tôi.”

    Thẩm Gia Ngôn đều nhất nhất nhớ lấy, đưa Đỗ Tử Tửu lên xe, quay lại ngồi một bên nhìn Tạ Kế Hiên truyền dịch. Sắc mặt Tạ Kế Hiên có chút tái nhợt, đang nhắm mắt ngủ say sưa, Thẩm Gia Ngôn thở dài, vừa rồi không thể không biết xấu hổ nói ra chuyện Tạ Kế Hiên lên cơn dầm mưa, chỉ nói anh không cẩn thận dầm mưa bị cảm.

    Việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài a.

    Cậu nhìn một lát, một chai truyền xong, lập tức đổi một chai khác. Sau khi đổi lại xong, thư ký Hoàng gọi điện thoại tới: “Anh Thẩm, chỗ em cần gấp một phần hợp đồng dạng bản thảo, ở trong tay Tạ tổng cầm, anh đi tìm xem, xem có văn bản tên là Kế hoạch khai phá hải đảo Hiên Chi Ngôn hay không, gửi tới mail em, cúp điện thoại em gửi mail cho anh.”

    Thẩm Gia Ngôn vội vàng tới thư phòng, mở máy ra, nhưng cần phải mật mã mở máy. “Thư ký Hoàng, mật mã mở máy cậu biết không?”

    Cho dù là thư ký Hoàng cũng không biết mật mã mở máy của ông chủ, hắn suy nghĩ một chút nói: “Thử sinh nhật xem.”

    Thẩm Gia Ngôn thử sinh nhật của Tạ Kế Hiên, hiển thị sai: “Không phải sinh nhật của Tạ Kế Hiên.”

    “Em là nói của anh Thẩm anh.”

    Thẩm Gia Ngôn sửng sốt một chút, kiểu mật mã này cho dù là sinh nhật, cũng là dùng cha mẹ hoặc là bản thân, hoặc là người trong lòng, người thân cận đi. Tạ Kế Hiên sẽ dùng của cậu sao? Cậu cảm thấy rất không có khả năng, nhưng vẫn là nhập sinh nhật của mình vào.

    Click xác nhận, chuyện khiến cậu ngạc nhiên xảy ra.

    Máy tính thành công mở máy.

    ……

    Sau khi mở ra, desktop lập tức đập vào mi mắt, Thẩm Gia Ngôn cầm con chuột chuẩn bị làm việc, sau khi nhìn thấy desktop ngây ngẩn cả người.

    Người đang nhắm mắt ngủ say kia không phải cậu thì là ai. Đây không phải ảnh bình thường cũng không phải anh sân khấu, mà anh chụp trộm. Địa điểm chính là phòng ngủ trong nhà, ngoại trừ Tạ Kế Hiên sẽ không còn có người khác.

    Tạ Kế Hiên chụp ảnh cậu ngủ, còn đặt ở destop máy tính làm việc hàng ngày. So với ảnh tạp chí trên màn hình khóa điện thoại, cho cậu chấn động càng lớn, bởi vì “tư mật” hơn, trần trụi hơn.

    Nguyện ý ngày ngày đối diện với thụy nhan của người khác, đi làm, làm việc, cho dù vợ chồng bình thường cũng sẽ không như vậy.

    Thẩm Gia Ngôn trong lòng bách chuyển thiên hồi, điện thoại của thư ký Hoàng kêu mấy tiếng mới dẫn lại sự chú ý của cậu.

    Thẩm Gia Ngôn lúc này mới hoàn hồn, nhớ tới mình phải tìm đồ. Cậu cơ hồ không làm sao tìm được, liền nhìn thấy file kế hoạch khai phá hải đảo đánh dấu trên desktop, lúc đang muốn mở ra, nhìn thấy bên cạnh có một album ảnh đặt tên là LP.

    Thẩm Gia Ngôn trong lòng lay động, không tự chủ được đưa chuột tới, hít sâu một hơi, mở ra, kết quả, vẫn cần mật mã. Cậu cơ hồ không chút suy nghĩ, liền nhập sinh nhật mình vào.

    Click xác nhận, trong nháy mắt, album ảnh mở ra.

    Chương 51

    Trong album ảnh có hơn 10 nghìn tấm ảnh.

    Toàn là ảnh của cậu.

    Thẩm Gia Ngôn nhìn sợ ngây người, trong lúc nhất thời không biết nên xem từ đâu.

    Cậu tiện tay mở ra 1 tấm, tấm hình này được đặt tên là: Ngày 4 tháng 7 năm 2018, chúng tôi kết hôn. Không cần mở ra cũng có thể nhìn thấy hai cuốn sổ nhỏ màu đỏ phía trên. Cùng với bức ảnh này là ảnh của hai người bọn họ dán trong giấy hôn thú, đặt tên là: Hiên Ngôn vạn tuế.

    Thẩm Gia Ngôn lật lật xuống dưới, không chỉ có 2 tấm này, hơn 10 nghìn tấm, vậy mà mỗi tấm đều được đặt tên tỉ mỉ. Bình thường lưu ảnh không phải đều tùy tiện đặt tên sao, hoặc là hệ thống tự đặt. Không ai sẽ rảnh rỗi tới mỗi tấm ảnh đều đặt tên, trừ phi.

    Trừ phi là thích đến trình độ nhất định.

    Càng xuống dưới, ngày tháng càng lâu, lâu nhất có thể tìm tới hồi đại học của cậu, cậu mở tấm thứ nhất ra, là cậu đội mũ bơi đứng trên bờ, đang nói chuyện với bạn học. Tấm này đặt tên là: Cậu ấy tên là Thẩm Gia Ngôn.

    Thẩm Gia Ngôn kinh ngạc miệng mở không khép lại được, cố gắng đục khoét trí nhớ, ngoại trừ quan hệ hữu nghị năm 3 đại học, Thẩm Gia Ngôn lúc trước hoàn toàn không biết Tạ Kế Hiên, cũng không có ấn tượng từng gặp Tạ Kế Hiên. Tạ Kế Hiên là thế nào biết được cậu?

    Thẩm Gia Ngôn càng xem càng kinh ngạc, những tấm hình này là chụp tự nhiên, có ảnh chụp chung, nhưng nhiều hơn là anh chụp, cái này cậu chắc chắn là Tạ Kế Hiên. Hơn nữa nơi nào cũng có, có cậu ở phòng ăn ăn cơm, chơi bóng rổ, đi học nghe giảng. Nhưng những tấm hình này ngày tháng cách nhau rất xa, có cách vài ngày, dài nhất chính là gần 1 tháng.

    Tiếp đó sau khi cậu tốt nghiệp. Nhìn ra được công việc “quay chụp” của Tạ Kế Hiên có một đoạn thời gian rất dài bỏ không. Sau đoạn thời gian trống này, rốt cục nghênh đón hình mới.

    Tay Thẩm Gia Ngôn có chút run.

    Cậu trong tấm ảnh ngồi trong đám diễn viên quần chúng, mặc quần áo rách rưới, trên mặt dùng nước bùn bôi tới cực kỳ bẩn thỉu, đang gặm bánh màn thầu trong tay. Mặc dù thoạt nhìn có chút thê thảm, nhưng mùi vị bánh màn thầu rất không tệ, cậu vẫn nhớ rõ mình 1 bữa ăn 5 cái…… Dọa sợ dì quản lý cơm.

    Lần đó cậu lần đầu tiên làm diễn viên nhỏ, chính là phim điện ảnh mới của Tô Minh Hạ.

    Tạ Kế Hiên khi đó không phải đang cùng Tô Minh Hạ rất tốt sao, tại sao chụp cậu chứ?

    Trái tim Thẩm Gia Ngôn nhảy thình thịch, cậu tiếp tục nhìn xuống, điện thoại đã sớm đặt xuống, hoàn toàn quên mất chuyện nhờ vả của thư ký Hoàng. Ảnh bên dưới nữa càng nhiều, đều là từng việc linh tinh trong kiếp sống làm diễn viên nhỏ của cậu, nhưng nhìn ra không giống như Tạ Kế Hiên đích thân chụp, nếu như phải, góc độ như vậy cậu nhất định sẽ phát hiện, vậy chỉ có thể là nhờ người khác chụp.

    Thẩm Gia Ngôn bỏ qua những tấm này, tìm tới ảnh gần đây.

    Cậu vốn tưởng 5 năm sau gặp lại nhau, là bắt đầu từ Tạ Kế Hiên lần đầu tiên nhậm chức, nhưng trong ý thức của Tạ Kế Hiên, bọn họ gặp nhau còn sớm hơn.

    Đúng vậy, cái đêm hỗn loạn trong tiệc rượu của ảnh đế Tần kia, mới là bắt đầu trong ký ức của Tạ Kế Hiên, Trong hình, cậu đang ngủ say, dấu vết trên người rõ ràng, ảnh được đặt tên là: Hi vọng em ấy sẽ không đánh tôi.

    ……

    Anh còn biết hả!

    Thẩm Gia Ngôn có chút xấu hổ, có chút tức giận, hóa ra Tạ Kế Hiên lúc đó đã tỉnh, người này cũng quá đáng ghét, vậy mà giả bộ ngủ! Nhưng thử nghĩ chút, nếu như Tạ Kế Hiên tỉnh, cậu khẳng định càng thêm khó chịu. Trong lúc nhất thời, Thẩm Gia Ngôn cũng không biết nên tức giận hay nên cám ơn.

    Xem xong những thứ này, người trì độn hơn nữa cũng hẳn thông suốt, Thẩm Gia Ngôn cũng không cách nào trốn tránh nữa, trên thế giới không có bất kỳ xó xỉnh nào tiếp tục dung nạp cậu lừa mình dối người.

    Tâm tình phức tạp vạn phần, tư vị trong đó bản thân trong lúc nhất thời cũng không nhận rõ, chán ghét sao, kháng cự sao, kỳ quái chính là mấy tâm tình này đều không có, đây mới là chỗ khiến Thẩm Gia Ngôn cảm thấy sợ. Cậu đang không biết thế nào mới tốt, lúc này, cửa thư phòng mở ra, Tạ Kế Hiên cầm giá truyền dịch đi tới, thấy cậu đang xem máy tính của mình, biểu tình đóng băng: “Cậu đang làm gì?”

    Thẩm Gia Ngôn ngẩng đầu, không nói tiếng nào, ánh mắt phức tạp nhìn Tạ Kế Hiên. Giữa hai người không có lời nào, một không biết nên nói gì, một vẻ mặt dần dần kinh hoảng.

    Một hồi lâu, Thẩm Gia Ngôn vẫn là lựa chọn gọn gàng dứt khoát: “Nhìn thấy trong album ảnh bà xã của anh anh chụp đều là hình của tôi.”

    Tạ Kế Hiên kinh hãi: “Sao cậu biết LP là bà xã?”

    (Bà xã (老婆) đọc là [lǎo·po])

    “……”

    Là người thì đều biết được chứ.

    Anh nên xoắn xuýt nhất chẳng nhẽ không phải tôi vì sao biết mật mã sao?

    Tạ Kế Hiên một bộ biểu tình hóa ra trí thông minh của cậu cao vậy sao.

    ……

    “Anh thích tôi sao?” Thẩm Gia Ngôn đánh vào thẳng sào huyệt.

    Sắc mặt Tạ Kế Hiên dần dần biến đỏ, càng nín càng đỏ, lúc Thẩm Gia Ngôn sợ anh tự bốc cháy, “Ùm” một tiếng, té xỉu.

    ……

    Thẩm Gia Ngôn sợ chết, vội vàng đi đỡ anh, lúc này vừa vặn Đỗ Tử Tửu tới, làm kiểm tra cho Tạ Kế Hiên. Hai người cùng nhau đỡ Tạ Kế Hiên lên xe, kéo anh tới bệnh viện. Kết quả kiểm tra không có bất kỳ chuyện gì, ngoại trừ nóng vẫn chưa rút đi, hết thảy khỏe mạnh, hẳn là qua không bao lâu sẽ tỉnh lại.

    Thẩm Gia Ngôn thở phào nhẹ nhõm, về nhà ở một đêm, đưa hợp đồng cho thư ký Hoàng, sáng hôm sau, nghe nói Tạ Kế Hiên đã tỉnh, vội vã chạy tới.

    Đỗ Tử Tửu và cậu cùng tới phòng bệnh.

    Đỗ Tử Tửu nói: “Cậu ta hiện tại vừa tỉnh, trí nhớ khả năng có chút mơ hồ, không nên hỏi chuyện cậu ta quá kích thích.”

    “Nghiêm trọng vậy sao?” Nghe sao giống như tâm lý xảy ra vấn đề vậy, cậu không phải hỏi một câu có phải thích cậu hay không thôi sao?

    Đỗ Tử Tửu cười cười: “Không nghiêm trọng, chính là nhắc nhở cậu chút.”

    Hai người tới phòng bệnh, Tạ Kế Hiên đang dựa vào đầu giường, Đỗ Tử Tửu nói: “Tạ Kế Hiên, người nhà của mày tới thăm mày.”

    “……”

    ??? Lời này nghe là lạ, cậu là tới bệnh viện tâm thần nào sao??

    Tạ Kế Hiên mặt không biểu tình xoay đầu lại, nhìn cậu một cái, quay đầu đi, lời gì cũng không nói, chỉ có đầu tai khẽ đỏ lên.

    “……”

    Không phải là thầm mến bị vạch trần muốn trốn tránh chứ, Thẩm Gia Ngôn đánh giá, bất động thanh sắc ở bên giường Tạ Kế Hiên ngồi xuống.

    “Không phải nói không nghiêm trọng sao? Anh ấy sao giống như không nhận ra tôi vậy?” Thẩm Gia Ngôn nói: “Tạ tổng, chuyện lần trước nói dối mình gãy chân tôi vẫn nhớ đấy.” Thẩm Gia Ngôn ám hiệu, cậu cũng không tin cảm mạo té xỉu sẽ mất trí nhớ.

    “Cậu hôm qua có kích thích cậu ta không?” Đỗ Tử Tửu hỏi.

    Thẩm Gia Ngôn có chút nói không ra lời, nhưng vì bệnh tình của Tạ Kế Hiên, vẫn là báo chi tiết: “Chỉ là hỏi anh ấy có phải thích tôi hay không.”

    “Kích thích vầy sao?” Đỗ Tử Tửu nghiêm túc.

    “……”

    Cái này có gì mà kích thích?? Thẩm Gia Ngôn vẫn là lần đầu tiên nghe nói bởi vì loại chuyện này bị kích thích đến mất trí nhớ.

    Sau khi Đỗ Tử Tửu rời đi, chỉ còn lại hai người bọn họ. Mặc dù cảm thấy kỳ lạ, nhưng Thẩm Gia Ngôn vẫn không dám hành động thiếu suy nghĩ, cẩn thận hỏi: “Tôi là ai anh vẫn nhớ rõ chứ?”

    Tạ Kế Hiên không lắc đầu cũng không gật đầu, càng không nói chuyện, dáng vẻ mặt không biểu tình cũng nhìn không ra tình huống cụ thể như thế nào.

    “Tôi là Thẩm Gia Ngôn, trước đây hai chúng ta còn ở cùng nhau.”

    Tạ Kế Hiên tránh né ánh mắt Thẩm Gia Ngôn, cầm lấy bút bắt đầu viết tản văn, không có phản ứng gì.

    Nhỏ yếu, đáng thương lại vô trợ.

    “Anh rốt cuộc sao thế hả?”

    Tạ Kế Hiên rốt cục mở miệng: “Tôi hình như ngu rồi.”

    “……”

    Cũng không hỏi ra một hai ba, Thẩm Gia Ngôn sau khi hỏi thăm Đỗ Tử Tửu xác định không có chuyện gì chỉ có thể rời đi trước, Tân Nguyên bên kia còn có việc chờ cậu xử lý. Đi xuống lầu, Thẩm Gia Ngôn nhìn về phía trên lầu, đúng lúc nhìn thấy Tạ Kế Hiên đứng ở bên cửa sổ, nhìn cậu, thấy cậu nhìn tới, ngốc nghếch dời đi ánh mắt.

    ……

    Xe của Thẩm Gia Ngôn từ từ lái ra cửa lớn, từ trong tầm mắt Tạ Kế Hiên biến mất.

    Đi tới Tân Nguyên, Mạnh Vân Tinh đã chờ lâu, đang tán gẫu với chị gái thư ký. Y lớn lên ngoan ngoãn lại đáng yêu, biết ăn nói, lại biết khôi hài vui vẻ, đến không được mấy ngày, đã hòa đồng với mọi người.

    Thẩm Gia Ngôn có chút áy náy: “Xấu hổ quá tới muộn.”

    Mạnh Vân Tinh vội vàng lắc đầu: “Em cũng vừa tới.”

    Dựa vào kịch bản của Mạnh Vân Tinh thiết lập hạng mục điện ảnh《12h trinh thám》đã công bố vai chính Thẩm Gia Ngôn, những người được lựa chọn khác đang chờ thử vai.

    Nhưng đạo diễn vẫn chưa thích hợp, Thẩm Gia Ngôn biết tin tức Tương Đông Xương đã rút lui khỏi《Thần Cổ》, muốn mời người tới, ánh mắt Tương Đông Xương độc đáo, mạch suy nghĩ khác người, nhưng có thể chiếu cố tới cảm thụ của người bình thường. Thẩm Gia Ngôn cảm thấy hắn rất thích hợp phong cách bộ điện ảnh này.

    Tương Đông Xương sau khi xem kịch bản, quả nhiên cao hứng thích thú, lập tức quyết định muốn gia nhập Thẩm Gia Ngôn. Mấy người thảo luận cả buổi sáng, xác định chi tiết cụ thể, chỉ chờ thử vai là được.

    Sau khi họp xong, Thẩm Gia Ngôn đang chuẩn bị đi, bị Mạnh Giản Minh gọi lại.

    “Gia Ngôn, cậu trước chờ chút.” Mạnh Giản Minh lấy ra một phần tài liệu, “Lúc cậu vừa mới gia nhập công ty, viết cái giới thiệu vắn tắt bản thân này vẫn nhớ chứ?”

    Thẩm Gia Ngôn nhớ, đâu biết vừa vào công ty, thời kỳ thực tập sinh, công ty sẽ dựa vào phong cách cá nhân đặt ra hình tượng cho bọn họ. Nhưng đây đều là đãi ngộ đặc biệt mà mấy mầm non được xem trọng mới sẽ có, loại bình thường như bọn họ đều là sản xuất lượng lớn, không ai có thời gian đi hiểu tính cách của bạn, thiết kế hình tượng cho bạn.

    Thẩm Gia Ngôn khi đó bị tùy tiện bố trí một hình tượng ngạo kiều.

    Cái hình tượng này một đoạn thời gian rất dài khiến Thẩm Gia Ngôn không còn lời nào để nói, tràn đầy cảm giác không khỏe.

    Mạnh Giản Minh cũng không biết từ đâu lục ra giới thiệu vắn tắt của cậu hồi debut, viết cho fans nhìn.

    “Mấy cái này đã không thích hợp với cậu, chúng ta cùng nhau thương lượng một chút, cậu thích hợp với hình tượng gì.” Mạnh Giản Minh lật nhìn: “Trước tiên nói về cái cậu không thích nhất đi.”

    Thẩm Gia Ngôn không chút suy nghĩ nói: “Đối phương chủ động tỏ tình thì làm sao đây.”

    Thích quả thực là 3 vấn đề hàng đầu thường gặp nhất của minh tinh, để phù hợp hình tượng ngạo kiều của cậu, câu trả lời mà công ty đặt ra là như vầy: So với bị người theo đuổi tôi thích chủ động xuất kích hơn, nếu đối phương quá chủ động, tôi không có hứng thú.

    Đây căn bản không phù hợp tính cách của cậu, cho nên làm ra rất kỳ quặc, bởi vì 5 năm sau cũng không có tiếng tăm gì, cậu ngược lại bớt đi rất nhiều khí lực diễn, lúc này lại lần nữa bị lục ra, mới nhớ tới còn có chuyện này.

    Bởi vì Tân Nguyên gần đây sắp ra lịch năm, sẽ ở trên lịch năm làm giới thiệu ngắn gọn cho mỗi minh tinh, cho nên Mạnh Giản Minh mới nhớ tới đi lục giới thiệu vắn tắt của Thẩm Gia Ngôn.

    Mạnh Giản Minh gật đầu: “Quả thật không phù hợp tính cách của cậu, hình tượng giả quá sẽ có cảm giác miễn cưỡng. Vậy cậu chuẩn bị trả lời thế nào?”

    Thẩm Gia Ngôn nói: “Thích thì đáp ứng, không thích thì cự tuyệt chứ sao.”

    “Được, sau khi tôi sửa xong lại mang tới cho cậu xem.”

    Buổi tối, Thẩm Gia Ngôn đi đón Tạ Kế Hiên về nhà. Người thoạt nhìn tựa hồ bình thường không ít, Thẩm Gia Ngôn lặng lẽ kéo Đỗ Tử Tửu tới một bên: “Bác sĩ Đỗ, anh ấy rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Đầu óc không sao chứ?”

    “Đầu óc không sao, chính là đại não người hết sức phức tạp, chịu kích thích sẽ sinh ra các loại phản ứng kích ứng kỳ lạ, chăm sóc thật tốt, rất nhanh sẽ khỏi thôi.” Đỗ Tử Tửu vỗ vai cậu: “Phải có lòng tin.”

    “……”

    Hai người về đến nhà, Thẩm Gia Ngôn mở cửa nhà ra: “Đây chính là nhà anh, còn nhớ chứ?”

    Tạ Kế Hiên ngẩng đầu nhìn: “Không phải nhà cậu sao?”

    “Là nhà tôi, tôi là hỏi anh có nhớ hay không.”

    Tạ Kế Hiên gật đầu: “Cũng chỉ có tiền như tôi mới có thể mua được biệt thự lớn như này.”

    “……”

    Ngu cũng không quên mình là người giàu.

    Thẩm Gia Ngôn đỡ Tạ Kế Hiên ngồi xuống, “Giới thiệu lần nữa, tôi là đối tượng kết hôn của anh, tôi tên là Thẩm Gia Ngôn.”

    Tạ Kế Hiên kinh ngạc: “Tôi đã không phải xử nam rồi sao?”

    “……”

    Anh con cũng có rồi còn xử nam.

    Thẩm Gia Ngôn ôm nhóc con tới, “Đây chính là con trai anh, nhũ danh gọi là Bảo Bảo.”

    Tạ Kế Hiên nói: “Ai sinh?”

    “Anh sinh!”

    Bảo Bảo hôm nay rất thần khí, mặc quần áo nhỏ thêu chữ Vương và hoa văn hổ, trên đầu đội mũ quả dưa, chữ Vương kim quang lấp lánh hết sức bá khí, chính là bong bóng nước miếng quá sát phong cảnh, bá khí giảm mạnh 1 trăm, lộ ra diện mạo thật của con nít.

    Thẩm Gia Ngôn dỗ nhóc, không để cho nhóc gặm tay nhỏ, nhóc con cuống cuồng, sung sướng đạp. Thẩm Gia Ngôn hôn hôn mặt nhóc, hôn hôn tay nhỏ của nhóc, chơi không biết trời đất.

    Tạ Kế Hiên ở một bên nhìn, trong mắt lộ ra nhu hòa chầm chậm, chờ Thẩm Gia Ngôn nhìn sang, lại khôi phục bình thường.

    Buổi tối uống nước nhiều, Thẩm Gia Ngôn nửa đêm thức dậy đi toilet, phát hiện Tạ Kế Hiên không có ở trong phòng. Cậu xuống lầu một tìm một vòng, nhìn thấy ánh đèn thư phòng sáng. Trong phòng, Tạ Kế Hiên đang ngồi trước máy vi tính, nhíu mày xem gì đó. Thẩm Gia Ngôn đẩy cửa ra, “Anh đang làm gì?”

    Tạ Kế Hiên nói: “Tôi mộng du.”

    “……”

    Bởi vì Tạ đại tổng tài ngốc, cho nên gần đây không thể đi làm. Cũng may thư ký Hoàng thời điểm mấu chốt đáng tin, không có xảy ra sai lầm, Thẩm Gia Ngôn có thể toàn tâm toàn ý bận rộn chuyện kịch bản. Đảo mắt đã đến ngày thử vai, Thẩm Gia Ngôn không nghĩ tới người đến còn rất nhiều, thậm chí có không ít minh tinh nổi tiếng.

    Thẩm Gia Ngôn đặc biệt dẫn Mạnh Vân Tinh tới vị trí bình ủy, còn có Tương Đông Xương, cùng với phó đạo diễn, nữ chính thử vai và nam hai, nam ba.

    Thử vai cực kỳ thuận lợi, cuối cùng Tương Đông Xương chọn được người.

    Buổi tối, Thẩm Gia Ngôn lặng lẽ xem album ảnh trong máy vi tính của Tạ Kế Hiên, xem ảnh mặc quần bơi hồi đại học hơi xuất thần. Hồi đại học, cậu thường xuyên cùng bạn bè tới bể bơi, sau đó năm 3 đại học bận rộn thì rất ít đi, ký ức có liên quan đã sớm mơ hồ.

    Cậu thật sự muốn biết chuyện có liên quan tới Tạ Kế Hiên, suy nghĩ một chút, gọi cho Trương Trí Thông.

    “Mày còn nhớ tao hồi đại học thường xuyên tới bể bơi chơi hay không?”

    “Sao thế?” Trương Trí Thông nói: “Nhớ, sao đột nhiên nhắc tới cái này?”

    “Mày có ấn tượng với Tạ Kế Hiên không? Có ở trong bể bơi từng nhìn thấy anh ấy không?”

    “Tạ Kế Hiên?” Trương Trí Thông nghĩ một lát: “Không nhớ, tao chỉ biết mày từng nói với tao anh ta hồi đại học cùng trường với chúng ta.”

    Thẩm Gia Ngôn thở dài: “Vậy không có chuyện gì tao cúp.”

    “Nè!” Trương Trí Thông nói: “Xảy ra chuyện gì sao?”

    “Không có.”

    “Nói tới bể bơi, tao nhớ mày từng ở đó cứu người, mấy cái khác không có ấn tượng gì.”

    Thẩm Gia Ngôn sửng sốt, “Tao từng cứu người sao?” Cậu sao hoàn toàn không nhớ!

    “Đúng á, hồi năm nhất, bọn mình có lần đi bơi, mày thấy có người chìm ở đáy nước, không nói hai lời liền nhảy xuống, lúc lên bờ còn đập hỏng kính bơi.”

    Nói đến kính bơi cậu nhớ ra một chút, lúc ấy tốn tiền mua một bộ kính bơi rất đắt tiền, ba ngày không lỡ ăn đồ mặn, sau đó chưa dùng mấy lần đã hỏng, miễn bàn bao đau lòng. Hiện tại nhớ tới, hóa ra là lúc cứu người làm hỏng sao? Nhưng cậu thật sự không có ấn tượng gì.

    Hôm sau, bạn bè Tạ Kế Hiên nghe nói anh bị bệnh, nháo nhào tới nhà thăm. Chuyện Tạ Kế Hiên mua nhà mới không nói với Tạ phu nhân, chỉ nói với mấy đứa bạn thân thiết biết.

    Trần Phương Mạnh Vân Dương Đỗ Tử Tửu mấy người này đều tới. Trần Phương trên dưới đi thăm nhà mới, không khỏi cảm thán, “Căn biệt thự này quả nhiên đẹp, em cũng muốn mua, chị dâu gì ý nhở, em muốn ở đây hai hôm được không?”

    “……” Gọi ai chị dâu đấy hả không có trí nhớ hả cái người này.

    Thẩm Gia Ngôn nói: “Xấu hổ quá, nhà chúng tôi chỉ có phòng ngủ chính có giường, những phòng khác cái gì cũng không có.” Có tiền như Tạ Kế Hiên chỉ mua một cái giường, cái này rất mất mặt.

    Trần Phương nói: “Không đúng, lúc anh Tạ mua giường là em làm cho, trong nhà đứa bạn em bán đồ gia dụng, em từ trong đó chọn được một cái king size, còn có 2 cái size bình thường, đặt ở phòng khách, sao có thể chỉ có 1 cái giường.”

    Mạnh Vân Dương âm thầm trợn mắt trắng, cùng Trần Phương kéo khoảng cách ra.

    Cái gì? Nhìn biểu tình Trần Phương không giống như đang nói láo, Thẩm Gia Ngôn đứng dậy lên lầu, từ chỗ bảo mẫu cầm lấy chìa khóa, tùy tiện vặn mở một cánh cửa ra, liền nhìn thấy bên trong đặt giường lớn chỉnh tề. Tạ Kế Hiên hồi đó nói với cậu không có tiền mua giường, cậu đã cảm thấy không đáng tin, quả nhiên đều là lừa gạt cậu.

    Cậu nổi giận đùng đùng xuống lầu, Trần Phương có lẽ bị ai đó giáo dục, cười lúng túng: “Gì nhở, em không ở đâu ạ chị dâu.”

    Thẩm Gia Ngôn không có thời gian quan tâm hắn, nói với Tạ Kế Hiên: “Anh không phải nói trong nhà chỉ mua được 1 cái giường sao? Vậy ở trong phòng kia là cái gì?”

    Tạ Kế Hiên mặt không biểu tình nói, “Tôi chỉ là một kẻ ngốc.”

    “……”

    Bạn bè xung quanh nhìn Tạ Kế Hiên, từng người mở to mắt, trao đổi lẫn nhau 1 ánh mắt.

    Cái đệt, Mạnh Vân Tinh nói Tạ Kế Hiên bị hồn xuyên quả nhiên là thật!

    Buổi tối mọi người cùng nhau ăn cơm, mấy người bạn của Tạ Kế Hiên rối rít tán dương đầu bếp nấu ngon, tán gẫu chút, lại hâm mộ gia đình hạnh phúc của 2 người, nhìn bọn họ cũng muốn kết hôn.

    “Nhưng bọn em khẳng định không có vận khí tốt như anh Tạ, người yêu mối tình đâu chính là đối tượng kết hôn, mối tình đầu của em đã sớm không biết ở đâu.” Trần Phương sau khi bị dạy dỗ, máy hát không bao lâu lại mở ra, điển hình của nhớ ăn không nhớ đánh.

    Người yêu mối tình đầu? Nói cậu sao? Thẩm Gia Ngôn không tin, nói cậu là mối tình đầu, vậy Tô Minh Hạ là chuyện gì?

    “Anh ấy không phải từng yêu đương sao?”

    “Không có ạ.” Trần Phương lắc lắc đầu: “Anh Tạ chỉ có một mình chị dâu.”

    Thẩm Gia Ngôn đã lười sửa đúng cái xưng hô chị dâu của hắn. “Không phải còn có Tô Minh Hạ sao?”

    “Tô Minh Hạ? Hắn là ai vậy?” Mạnh Vân Dương hỏi.

    “……” Ngay cả Tô Minh Hạ cũng không biết sao? Mạnh Vân Dương mặc dù ít lời, nhưng không giống như nói dối, Thẩm Gia Ngôn nói: “Là một minh tinh.”

    Mạnh Vân Dương lắc lắc đầu: “Ngoại trừ ảnh đế Tần, anh Tạ không lui tới với bất kỳ minh tinh nào.”

    Thẩm Gia Ngôn nhìn về phía Tạ Kế Hiên, Tạ Kế Hiên lập tức rũ lông mi ăn cơm.

    Chân ở dưới mặt bàn, giẫm Trần Phương một cái.

    Chương 52

    Trần Phương áu u một tiếng, tủi thân nhìn về phía Tạ Kế Hiên: Nói chuyện là Mạnh Vân Dương á, sao lại muốn giẫm em.

    Tạ Kế Hiên: Mày cách gần.

    ……

    Thẩm Gia Ngôn nghe thấy động tĩnh không hiểu ra sao nhìn một cái, “Sao thế?”

    Trần Phương vẻ mặt đau khổ, “Cơm ăn ngon quá.”

    Thẩm Gia Ngôn không ăn thêm nữa, cậu cũng có tâm sự của mình. Mấy người này đều rất thân với Tạ Kế Hiên, chắc chắn sẽ không rảnh tự dưng nói dối lừa gạt cậu đi, kỳ thực nói tới cậu cũng chỉ là nghe người khác nói một câu, căn bản không được chứng thực, thậm chí ngay cả scandal cũng không nghe nói, Tạ Kế Hiên cũng không nhớ Tô Minh Hạ là ai, không khí giữa hai người cũng rất xa lạ.

    Thẩm Gia Ngôn nhớ tới ký ức thê thảm tỉnh lại sau khi say rượu, quả nhiên thật sự là xử nam sao?

    Tạ Kế Hiên đang ăn cơm, thấy Thẩm Gia Ngôn nhìn sang, ánh mắt hết sức phức tạp, nhìn về phía nửa người dưới anh một cái, trong đó xen lẫn một lời ghét bỏ khó nói hết.

    “……” Chuông cảnh báo của Tạ Kế Hiên phát tác, lập tức nói: “Tôi chỉ là tạm thời có chút ngu, những chỗ khác không có vấn đề.”

    “……”

    Anh vẫn là ngu hết luôn đi.

    Thẩm Gia Ngôn lúc ăn cơm luôn muốn hỏi chuyện liên quan tới Tạ Kế Hiên, nhất là hồi đại học, Tạ Kế Hiên rốt cuộc tại sao biết cậu. Thẩm Gia Ngôn nói: “Các anh đều học chung đại học sao?”

    Trần Phương nói: “Em, Vân Dương và anh Tạ học cùng đại học, Tử Tửu không phải, cậu ấy ra nước ngoài chuyên sâu. Nghe nói anh Thẩm anh cũng là học cùng trường bọn em.”

    Thẩm Gia Ngôn gật gật đầu: “Bất quá tôi không quen các cậu, nhưng đối với Tạ Kế Hiên có chút ấn tượng, anh ấy có phải thường xuyên tới bể bơi hay không?”

    Trần Phương nhìn Tạ Kế Hiên một cái, Thẩm Gia Ngôn nói: “Không sao đâu, anh ấy đã ngu rồi, không nghe hiểu các cậu nói cái gì.”

    “……”

    “……”

    Đỗ Tử Tửu nói: “Kế Hiên hồi đó đã bắt đầu xử lý chuyện gia tộc, không có thời gian tới trường nghe giảng, nhưng cậu ấy rất thích tới bể bơi, cậu nếu thường xuyên tới bể bơi, nói không chừng có thể gặp cậu ấy.”

    Đâu chỉ gặp, cậu còn bị chụp trộm đấy. Không biết còn tưởng biến thái quái gở nào cuồng theo dõi, ai có thể nghĩ đến là cao phú soái hào môn mà ngàn vạn thiếu nam thiếu nữ ngưỡng mộ chứ!

    Trần Phương đột nhiên nói: “Nói đến bể bơi, em nghĩ tới một chuyện. Anh Tạ đôi khi thích chìm xuống đáy nước thả lỏng áp lực, sau đó có một lần, bị người tưởng là chết đuối cưỡng chế vớt lên ha ha ha.”

    Thẩm Gia Ngôn nhưng không cười nổi, hóa ra người cậu “cứu” vậy mà là Tạ Kế Hiên sao?! Tạ Kế Hiên là từ khi đó biết cậu?

    Thẩm Gia Ngôn sâu sắc nhìn Tạ Kế Hiên, rốt cuộc còn có bao nhiêu chuyện cậu không biết, người này giấu cũng quá sâu đi. Cậu đang trầm tư, nghe thấy Trần Phương lại “Áu” một tiếng, chảy nước mắt nói: “Cơm ăn ngon quá.”

    Đại trạch Tạ gia bên kia, Tạ phu nhân cùng cô cháu gái hời tới chực cơm cũng đang ăn cơm. Tạ phu nhân ngồi ở bên bàn ăn trong đầu buồn bực nghĩ, lần trước xuất quân bất lợi, bởi vì có Tạ Kế Hiên ở đó, Thẩm Gia Ngôn căn bản không sợ bà, vẫn là phải tóm được lúc Thẩm Gia Ngôn ở một mình mới được.

    Tống Mĩ Hân sung sướng ăn thịt xào lăn, trên tay lại bận rộn không ngừng múc một thìa đậu sốt cà chua cùng với cơm nhét vào trong miệng, ngon suýt chút nữa cắn phải đầu lưỡi, “Bác, cháu nghe nói Thẩm Gia Ngôn sắp diễn điện ảnh.”

    “Sao cháu biết?”

    “Cháu follow weibo của anh ấy, bác không follow sao?”

    Tạ phu nhân hừ một tiếng, “Bác follow nó làm gì?”

    “Vậy phim điện ảnh của anh ấy bác sẽ tới rạp chiếu phim xem chứ?”

    “Không đi.” Tạ phu nhân hết sức kiên định nói, “Bác tuyệt đối sẽ không đi.”

    Hai người ăn một hồi, quản gia vội vã đi tới, ghé gần nói với Tạ phu nhân cái gì đó. Tạ phu nhân để đũa xuống, vừa đứng lên, Tạ Kính Đông liền dẫn theo Đường Kính đi tới.

    Đường Kính sau một bước đứng ở phía sau Tạ Kính Đông, Tống Mĩ Hân cũng không ăn nữa, vội vàng đứng lên gọi một tiếng dượng. Tạ Kính Đông không nhận ra cô nàng, không quan tâm cô, nói với Tạ phu nhân: “Ăn cơm hả?”

    Tạ Kính Đông rất ít về, kể từ sau khi chuyện bao dưỡng tiểu tam bại lộ, liền vò đã mẻ lại sứt. Bởi vì ông ta biết Tạ phu nhân là kiểu người độc ác thế nào, biết ông ta ngoại tình tuyệt đối sẽ không chịu để yên, hơn nữa cũng sẽ không chờ người khác tới gây tai họa cho bà, khẳng định đã sớm lưu lại đường lui.

    Quả nhiên, nhìn tình cảnh hiện tại của ông ta, bị ép có nhà không thể về, quyền lực trong tay cũng bị con ruột chia cắt sạch sẽ, một phần cũng không giữ lại. Những thứ này đều cảm ơn phu nhân ban tặng.

    “Chúng ta không phải đã ước định sao, loại người nhàn tạp không được phép bước vào đại trạch này.”

    “Loại người nhàn tạp là ai? Tôi sao?”

    Tạ Kính Đông khiêu khích nhìn Tạ phu nhân, ông ta biết bà ghét Đường Kính, trước kia không dám nghịch ý bà, nhưng hôm nay ông ta không muốn nhịn nữa. Con trai ông Tạ Hồng Phi vẫn ở trong tù đấy, Tạ Kế Hiên không để cho ông giải quyết, ông sẽ tới trong nhà thêm ngột ngạt.

    Tạ phu nhân một cái cũng không nhìn Đường Kính, giống như bà ta là đồ rác rưởi nơi nào đó đến, căn bản không xứng xuất hiện trong mắt. Đường Kính bị đè ép nhiều năm như vậy, oán khí trong lòng rất lớn, nhưng có thể nắm Tạ Kính Đông trong tay, bà ta tự nhận đã thắng Tạ phu nhân. Ngay cả người đàn ông của mình cũng không nhìn được, thật là triệt để thất bại.

    “Quản gia.” Tạ phu nhân nói to: “Tiễn khách.”

    Quản gia mang theo hai người mời Đường Kính rời đi, Đường Kính không muốn: “Trả lại con cho tôi, nó cũng là huyết nhục của Tạ gia. Tôi biết bà là đang trả thù tôi cướp Kính Đông đi, nhưng thất bại của bản thân không nên trách trên người con cái.”

    Tạ phu nhân bị bà ta chọc cười: “Bà thích ăn cơm thừa tôi bố thí cho bà, không cảm ơn tôi thì thôi làm sao còn cắn ngược lại? Nuôi chó còn biết vẫy đuôi nói cảm ơn, các người đôi cẩu nam nữ này thật đúng là không biết xấu hổ.”

    Tống Mĩ Hân phun, chửi quá hả giận, cô thật muốn vỗ tay.

    Đường Kính cũng là tu luyện ra, trên mặt lúc xanh lúc đỏ nhưng miễn cưỡng nhịn xuống, xoay người hướng Tạ Kính Đông khóc.

    Tạ phu nhân nói: “Các người nếu muốn buồn nôn tôi, chúc mừng thành công, cho dù ai nhìn thấy rác rưởi trong lòng cũng phải buồn nôn. Tạ Kính Đông, ông nếu còn muốn giữ lại mặt mũi cuối cùng, thì nhanh chóng dẫn theo nhân tình của ông rời đi cho tôi, đây là nơi tổ tiên từng sống, ông không muốn nửa đêm bọn họ đi tìm ông chứ?”

    Tạ Kính Đông thật sự có chút chột dạ, nhưng gượng chống không đi, bị Tạ phu nhân không chút khách khí đuổi ra ngoài.

    Đường Kính khóc: “Làm sao đây.”

    “Nhất định là có cách.” Tạ Kính Đông bị bà ta khóc có chút phiền, “Ngậm miệng lại.”

    Đường Kính ngoan ngoãn ngậm miệng lại, tàn bạo nhìn Tạ trạch một cái.

    Nhìn người đi rồi, Tống Mĩ Hân nói: “Bác, có muốn với với anh Kế Hiên một tiếng không ạ?”

    “Không cần, chút chuyện nhỏ này, bác của cháu tự mình có thể xử lý.” Tạ phu nhân lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt, bà cũng không muốn để cho Thẩm Gia Ngôn biết đống chuyện nát này của bà, nhất định sẽ bị cậu chê cười, chủ động ở trước mặt kẻ địch lộ ra loại chuyện sơ hở này, bà tuyệt đối sẽ không làm.

    “Mặc kệ bác, cháu vẫn là nghĩ xem đối phó với Thẩm Gia Ngôn thế nào đi.” Tạ phu nhân một lời khó nói hết nhìn vóc người Tống Mĩ Hân một cái, “Bề ngoài đã không đánh lại, trên khí thế không thể thua, nhanh đi xem tiếp bộ phim luân lý cấu xé 300 tập bác vừa gửi cho cháu đi.”

    Tống Mĩ Hân mặt đau khổ, một chút cũng không có tức giận vào nhà.

    Thẩm Gia Ngôn còn không biết Tạ phu nhân đang tích lực trở lại, lúc này đang nhìn Tạ Kế Hiên trong phòng tắm rửa mặt đánh răng, cũng không nói chuyện, Tạ Kế Hiên bị cậu nhìn chằm chằm, suýt chút nữa coi kem đánh răng thành sữa rửa mặt. Thẩm Gia Ngôn nhìn một hồi có lẽ cảm thấy không có ý nghĩa, rời đi.

    Tạ Kế Hiên thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng rửa mặt xong, đi ra ngoài vừa nhìn, Thẩm Gia Ngôn không có ở trên giường.

    Anh ra ngoài tìm một vòng, không phải trong phòng sơ sinh, cũng không ở trong bếp, thế là tới thư phòng, nhìn thấy Thẩm Gia Ngôn ngồi sau bàn sách.

    “Cậu đang làm gì?”

    “Tôi muốn xem xem trong tài khoản của anh có bao nhiêu tiền.” Thẩm Gia Ngôn nghiên cứu mật mã: “Dù sao anh bây giờ ngốc cái gì cũng không biết, chờ tôi lặng lẽ chuyển hết tiền đi, liền ly hôn với anh, mang theo tiền cao chạy xa bay.”

    “……”

    Anh nhất định nghe lầm.

    Tạ Kế Hiên nói: “Không mang theo người cùng đi sao?”

    Thẩm Gia Ngôn lắc đầu: “Mang theo kẻ ngốc còn phải nuôi cơm, giữ lại tiền không bằng tìm thanh niên nhỏ bao sung sướng.”

    “……”

    Kẻ ngốc cũng có thể khiến cậu sung sướng a!

    Thẩm Gia Ngôn ngẩng đầu nhìn anh: “Anh vẫn nhớ mật mã chứ?”

    “Sinh nhật của cậu.” Tạ Kế Hiên không chút suy nghĩ nói.

    Thẩm Gia Ngôn ngừng tay, mắt cũng không chớp nhìn anh, thần sắc phức tạp giao chung một chỗ, cuối cùng dư lại một tia bất đắc dĩ. Hồi lâu, cậu đứng lên: “Thôi vậy, anh tự giữ đi.”

    Xem ra tựa hồ có lời chưa nói hết, nhưng không có mở miệng nữa. Tạ Kế Hiên đi theo cậu: “Cậu không lấy tiền sao?”

    “Không cần nữa.”

    “Vậy tôi.”

    Thẩm Gia Ngôn quay đầu nhìn anh: “Anh thật sự ngốc không nhẹ ha.”

    Thẩm Gia Ngôn đi phòng sơ sinh, nhóc con đã ngủ, lông mi thật dài giống như quạt nhỏ, nắm tay nhỏ, khuôn mặt nhỏ ú thịt mềm núc ních, Thẩm Gia Ngôn khống chế kích động muốn chọt, đắn kín chăn nhỏ. Cậu nhu hòa nhìn, ngủ giống Tạ Kế Hiên hơn chút, nhất là miệng, tiếp đó là đường nét cằm, thật sự có thể nhìn ra là con ruột.

    Bóng đèn thỏ bên cạnh vẫn sáng, Thẩm Gia Ngôn chỉnh độ sáng thấp chút, nhẹ nhàng mà đóng cửa lại.

    Hôm sau lúc tỉnh dậy, Tạ Kế Hiên mở mắt ra, hiếm thấy phát hiện Thẩm Gia Ngôn đã tỉnh. Phòng bếp đã làm xong điểm tâm, Thẩm Gia Ngôn thấy anh xuống, nói: “Tôi chiên trứng gà cho anh, xuống ăn đi.”

    Thẩm Gia Ngôn chiên trứng gà trình độ cao xa Tạ Kế Hiên, một chút cũng không khét, ngoài cháy trong mềm, sắc hương vị đều đủ. Thẩm Gia Ngôn rắc muối tiêu bên trên, nếm càng ngon miệng.

    “Ăn ngon không?” Thẩm Gia Ngôn hỏi.

    Tạ Kế Hiên gật gật đầu: “Ngon.”

    Thẩm Gia Ngôn cười cười: “Còn nhớ anh lần đầu tiên làm trứng rán cho tôi chứ, nói thực, thật chả ra gì.”

    “……”

    “Nhưng tôi rất vui. Lâu lắm rồi không có ai làm điểm tâm cho tôi, mặc kệ anh là vì Bảo Bảo hay là vì cái gì, tôi đều rất cảm ơn.” Thẩm Gia Ngôn cắn một miếng trứng rán, “Để tỏ lòng cảm tạ, tôi hôm nay cũng làm cho anh một lần.”

    “Có mấy lời không nói ra người khác cũng không biết, tôi hi vọng anh có thể biết lòng cảm kích của tôi.”

    Hai người nhìn nhau, lại trầm mặc.

    Thẩm Gia Ngôn nói: “Ăn đi, buổi sáng một một cái trứng rán là đủ rồi, kẻ ngốc không cần suy nghĩ năng lượng tiêu hao ít.”

    “……”

    Kẻ ngốc thảm vậy sao.

    Hôm nay thử vai, Thẩm Gia Ngôn cũng đi theo Tương Đông Xương đến hiện trường, Mạnh Vân Tinh còn nhỏ tuổi, hôm nay vô cùng khẩn trương, Thẩm Gia Ngôn an ủi y: “Lấy nhiệt tình mà em đối với tác phẩm của mình ra, cảm giác ai có thể quay tốt, có cảm giác em cần là được.”

    “Em sợ mình chọn nhầm người.”

    “Không sao, có Tưởng đạo kiểm định cho em rồi, sẽ không có sai sót.”

    Thẩm Gia Ngôn không vào xem, ở trong phòng nghỉ bên cạnh đợi, trợ lý Đổng Hạ Lãng báo cáo tình hình cho cậu, buổi chiều đã xong việc. Mạnh Vân Tinh thoạt nhìn tâm tình không tệ, “Nam thần, em tìm được người thích hợp rồi.” Cuối cũng cũng sẽ không cô phụ kỳ vọng của nam thần!

    Thẩm Gia Ngôn cũng thay y cao hứng, “Anh biết ngay em có thể làm được.” Để ăn mừng, Thẩm Gia Ngôn mời khách, mọi người cùng nhau đi ăn cơm, ăn cơm xong, nhìn Mạnh Vân Tinh lên xe, Thẩm Gia Ngôn mới trở về công ty.

    Vừa vào cửa, đã bị Mạnh Giản Minh dùng nhãn sắc: “Tạ phu nhân tới, đặc biệt tới tìm cậu.”

    Hắn lời còn chưa nói hết, đã thấy Tạ phu nhân tiến vào, lần này là tự mình tới, không có mang theo Tống Mĩ Hân.

    Thẩm Gia Ngôn có chút bất đắc dĩ, chờ Tạ phu nhân lên tiếng, lại nghe bà có chút kinh ngạc nói: “Cháu ở đây làm gì?”

    Lại thấy ánh mắt không phải là hướng về phía cậu, mà là Đổng Hạ Lãng phía sau cậu.

    Đổng Hạ Lãng muốn tránh cũng không được, đau khổ kêu một tiếng, “Bác.”

    Thẩm Gia Ngôn cũng sững sờ, không hiểu ra sao nhìn hai người, Đổng Hạ Lãng hóa ra là cháu của Tạ phu nhân? Tình huống gì?

    Đổng Hạ Lãng nói: “Cháu ở đây làm trợ lý cho anh Thẩm.”

    “Cháu!” Tạ phu nhân không biết nói gì cho phải, “Cháu cũng quá gây thất vọng rồi, chạy tới làm trợ lý cái gì hả? Ba cháu biết không?”

    “Cháu không nói với ông ấy, ông ấy để cháu tự tìm việc làm.”

    “Cháu không phải tốt nghiệp Thanh Bắc sao, không tìm được công việc tốt hơn?!”

    Thẩm Gia Ngôn nhìn rõ ràng, “Là Tạ Kế Hiên bảo em tới phải không?”

    Đổng Hạ Lãng vội vàng nói: “Anh Thẩm, anh đừng hiểu lầm, em cũng là tự mình nguyện ý tới, muốn mở mang một chút cuộc sống của minh tinh.”

    “Em không cần giải thích, anh không trách em, em với Tạ Kế Hiên là quan hệ thế nào?” Hẳn không khác lắm với cậu đoán.

    “Anh ấy là anh họ ruột thịt của em.”

    Thẩm Gia Ngôn lúc này mới nhớ tới Tạ phu nhân không phải họ Đổng sao, bác họ ruột, hóa ra thật sự là người một nhà. Chẳng trách, lúc ấy nhìn Đổng Hạ Lãng cảm thấy lớn lên có chút rất giống Tạ Kế Hiên, còn muốn hỏi có phải thân thích hay không. Thẩm Gia Ngôn có chút khó chịu, Tạ Kế Hiên này, rốt cuộc còn có bao nhiêu chuyện cậu không biết.

    Tạ phu nhân nói: “Chuyện của cháu chờ lát nữa chúng ta nói tiếp.” Bà đối diện Thẩm Gia Ngôn, ưỡn ngực ngẩng đầu, lấy ra toàn bộ khí thế, vừa định nói cái gì, không nghĩ tới bị Thẩm Gia Ngôn cắt đứt.

    “Bà là tới bảo tôi ly hôn với Tạ Kế Hiên?” Thẩm Gia Ngôn biểu tình bình tĩnh nhìn bà, thần sắc đã sớm đoán được.

    Tạ phu nhân sửng sốt, ngẩng cằm lên: “Coi như cậu có tự biết bản thân.” Dứt lời ôm lấy cánh tay, hắng giọng một cái, đem lời tối qua đã chuẩn bị xong lướt qua đầu một lần. “Súng” chuẩn bị xong, đạn cũng lên xong rồi, đầy đủ. Lần này bà làm chuẩn bị đầy đủ, tuyệt đối sẽ không chật vật rời đi nữa.

    Tạ phu nhân bày xong tư thế, chờ Thẩm Gia Ngôn cự tuyệt, bà lập tức mở miệng nói.

    “Được, tôi đáp ứng với bà ly hôn với anh ta.”

    Tạ phu nhân ngay sau đó hừ lạnh một tiếng, đang định mở miệng, lại cứng ngắc sững sờ, “Cậu nói cái gì?”

    Thuộc truyện: Sinh con xong ly hôn