Sinh con xong ly hôn – Chương 65-68

    1265

    Thuộc truyện: Sinh con xong ly hôn

    Chương 65

    Thẩm Gia Ngôn ký tên xong, vừa ra khỏi cửa, liền thấy Đổng Hạ Lãng ôm một thùng giấy lớn đi tới, nhìn thấy Thẩm Gia Ngôn thở phào nhẹ nhõm: “Anh Thẩm, đồ ăn vặt của anh.”

    “……” Thẩm Gia Ngôn cạn lời một hồi, sẽ không lại là Tạ phu nhân tặng chứ. Nhìn ánh mắt Đổng Hạ Lãng, biết ngay mình đoán không sai.

    Thẩm Gia Ngôn đặt thùng giấy trong phòng làm việc của Tạ Kế Hiên, mở ra vừa nhìn, bên trong vẫn là các loại đồ ăn vặt, bất quá bên dưới còn thêm một ít trà thuốc Đông y bổ huyết bổ thân thể, nhìn phía trên đều là ngoại ngữ, hình là là nước Bắc Âu nào đó.

    Thẩm Gia Ngôn rầu rĩ, đồ ăn vặt lần trước cậu thật sự không ăn hết, vẫn là mọi người tổ phim tiêu hóa giúp. Lần này lại đưa tới nhiều như vậy, nhìn phân lượng phải ăn tới thiên hoang địa lão.

    “Mẹ anh thích tặng người khác đồ ăn vặt vậy sao?”

    Tạ Kế Hiên mặt không biểu tình nói: “Bà ấy chỉ thích tặng con dâu đồ ăn vặt.”

    “……”

    Thẩm Gia Ngôn cảm giác mình nhất định phải kháng nghị, nếu không sau này cứ bà chủ chị dâu gọi, uy nghiêm của cậu ở đâu hả, “Hai bọn mình thương lượng nhé, sau này đừng gọi bà chủ chị dâu nữa.”

    “Vậy gọi là cái gì?” Tạ Kế Hiên nói: “Chẳng lẽ gọi là tổng tức sao?”

    “Tổng tịch (*) có ý gì?” Cậu nghe qua giám đốc chứ chưa từng nghe qua tổng tịch.

    Ánh mắt Tạ Kế Hiên lập lòe: “Vợ sếp.”

    (Giải thích đoạn này tí nhé: “tức” (媳) và “tịch” (席) có phát âm giống nhau [xí]. Từ “giám đốc” (首席) hán việt là thủ tịch. Thế nên (**) bạn Muối hiểu sai từ, từ “tổng tịch” chả có nghĩa là gì hết. Từ “tức” ở đây trong “tức phụ” (媳妇): vợ, anh Hiên gọi tắt “Tổng tài tức phụ” thành “Tổng tức” nghĩa là vợ sếp)

    “……”

    Thẩm Gia Ngôn không nhịn được: “Anh xem em cho tới giờ chưa từng gọi anh là vợ nhá, chúng ta có thể công bằng chút không, gọi tên không được sao?”

    Tạ Kế Hiên đương nhiên nói: “Chẳng lẽ em không phải nên gọi anh là ông xã sao?”

    “……”

    Đổng Hạ Lãng ôm một bọc lớn khoai tây chiên vừa gọi điện thoại vừa xem phim, vỏ khoai tây chiên này một chuỗi tiếng Anh, xốp giòn sướng miệng rất ngon, cũng không biết bác y vơ vét ở đâu được mấy thứ này.

    “Thích lắm, đều nhận hết.”

    Tạ phu nhân cùng cắn hạt dưa với Tống Mĩ Hân, “Mấy trà sâm kia nó uống chưa?”

    Đổng Hạ Lãng mấy câu trước đều là thêu dệt đấy, càng không biết Thẩm Gia Ngôn uống hay chưa, “Trong tay cháu còn có công việc bận lắm, đưa xong liền đi, không nhìn thấy.”

    Tạ phu nhân không nghe được lời muốn nghe không thể nào vui vẻ, “Bác không phải đã cho cháu một cái máy ảnh kỹ thuật số sao? Bảo cháu chụp lén, sao cháu không làm hả.”

    Chụp lén, mẹ tui ơi, để anh họ y biết được còn không phải đánh chết y sao.

    Đổng Hạ Lãng đâu dám làm chứ, y nhát gan lắm, “Điện thoại di động trong công ty đều không cho mở webcam đâu, bọn cháu ký hợp đồng rồi, vi phạm hợp đồng sẽ bị phong sát đấy.”

    “Cháu sợ cái gì.” Tạ phu nhân hừ một tiếng: “Chụp con dâu nhà mình thì có gì chứ?”

    Tống Mĩ Hân sung sướng nghe bát quái, “Bác ơi, nam cũng có thể gọi là con dâu ạ?”

    Tạ phu nhân trợn mắt trắng: “Vào cửa Tạ gia bác, thì chính là con dâu Tạ gia bác, mấy cái này còn cần dạy cháu sao? Cháu học đại học toi công sao?”

    Bỏ qua cho đại học đi mà.

    “Vậy bác thừa nhận Thẩm Gia Ngôn sao?”

    Tạ phu nhân ngừng lại, nói với điện thoại đã cúp: “Alo, Hạ Lãng —”

    “……”

    Thẩm Gia Ngôn đối diện một thùng lớn đồ ăn vặt rầu rĩ, mấy khoai tây chiên, quả khô, kẹo, socola này, ăn phải tới sang năm đều có dư. Suy nghĩ một hồi, cũng không nghĩ được nói với Tạ phu nhân thế nào, nếu cự tuyệt, cậu không mở miệng được, dù gì cũng là tâm ý của người ta, mặc dù Thẩm Gia Ngôn cũng không biết bà tại sao chấp nhất tặng đồ ăn vặt cho cậu như vậy.

    Không cự tuyệt, cậu lại ăn không hết, đây không phải lãng phí sao?

    Thẩm Gia Ngôn ăn một túi dâu tây khô, đừng nói, thật sự rất ngon. Đồ ăn vặt lúc trước đưa tới, Thẩm Gia Ngôn mặc dù không ăn hết, nhưng rất nhiều đều thử qua, cư nhiên mọi thứ đều ngon, nhìn ra được tốn rất nhiều tâm tư. Thẩm Gia Ngôn sở dĩ không cách nào mở miệng cự tuyệt, cũng là bởi vì đồ tốn nhiều tâm tư, cậu không thể xem nhẹ tâm ý trong đó.

    Thẩm Gia Ngôn trước đây không có thói quen ăn đồ ăn vặt, sau khi lớn lên làm minh tinh, lại càng thời thời khắc khắc chú ý thể trọng, căn bản cách biệt với “Thực phẩm rác”.

    Một thùng lớn đồ ăn vặt này trước hết đặt trong phòng khách, đợi ngày mai lại nghĩ cách.

    Buổi tối trước khi ngủ, Thẩm Gia Ngôn nhịn không được ăn một miếng dưa hấu, nửa đêm bị buồn tới mức thức dậy đi toilet.

    Trong phòng ngủ của cậu có phòng vệ sinh, bất quá đã dậy, Thẩm Gia Ngôn muốn qua xem nhóc con chút, Tạ Kế Hiên lúc này không có ở trên giường, cũng không biết đi đâu.

    Dưới lầu chính là phòng khách, không bật đèn, một mảnh tối đen như mực. Thẩm Gia Ngôn đi chưa được hai bước, đã nghe thấy phía dưới truyền đến tiếng răng rắc răng rắc, cậu còn tưởng mình nghe nhầm, lại nghe thấy một hồi tiếng rột rột, giống như là tiếng lục vỏ túi.

    Trong nhà vậy mà có chuột sao?

    Nghe động tĩnh còn không nhỏ!

    Nếu không thì là trộm? Không thể nào, biệt thự này của bọn họ, không nói cái khác, an ninh thật sự là tốt nhất trong tốt nhất. Ở đều là người có tiền, tuyệt đối không phát sinh loại chuyện nửa đêm trộm vào nhà.

    Thẩm Gia Ngôn lấy điện thoại trong túi quần ra, nhè nhẹ cẩn thận đi tới dưới lầu.

    “Rắc rắc, rột rột.” Rắc rắc là gặm khoai tây chiên, rột rột là đổ khoai tây chiên? Con chuột này sắp thành tinh à!

    Nghe động tĩnh ở chỗ ghế sofa, chỗ cậu đặt thùng giấy, Thẩm Gia Ngôn nhè nhẹ mò tới điều khiển từ xa, mạnh mẽ bật đèn.

    Dép trong tay sắp ném qua, nhưng lại nhìn thấy cái đầu lộ ra bên ghế sofa, trong tay ôm túi khoai tây chiên cực lớn. Tay cầm một vốc lớn khoai tây chiên cứ như vậy dừng hình tại đó, thậm chí miệng còn mở. Có thể tưởng tượng, nếu như Thẩm Gia Ngôn không bật đèn, vốc lớn khoai tây chiên này, sớm đã bị nhét vào trong miệng.

    “Tạ Kế Hiên?”

    Thẩm Gia Ngôn để dép xuống, mấy bước vòng qua phía trước người này, vừa nhìn quả nhiên là Tạ Kế Hiên.

    “……”

    Tạ Kế Hiên giống như người máy bị ấn tạm dừng, dừng hình bất động. Khoai tây chiên trong tay một cái hai cái rơi xuống, khóe miệng còn dính vụn, có khoai tây chiên, có socola, có bánh mì……

    Thẩm Gia Ngôn cười không được mà không cười cũng không xong, thật sự không nhịn được, “Anh làm gì không bật đèn hả, em còn tưởng là chuột.”

    Tạ Kế Hiên ngẩng đầu: “Anh kỳ thực đang mộng du.”

    “……”

    “Ngon không?” Thẩm Gia Ngôn thấy anh ăn ngon vậy, cảm giác mùi vị của khoai tây chiên kia nhất định không tồi, cậu còn không biết Tạ Kế Hiên thích ăn đồ ăn vặt như vậy, thật là người không thể nhìn bề ngoài.

    Tạ Kế Hiên để đồ ăn vặt xuống, lãnh khốc nói: “Em khả năng không tin, là đồ ăn vặt trước —”

    “Động tay trước?”

    Tạ Kế Hiên rũ mắt gật gật đầu.

    Dù sao cũng là đang mộng du.

    “……”

    Thẩm Gia Ngôn cầm một ít ăn, thật sự rất ngon, vừa giòn vừa thơm, mặn nhạt vừa miệng, vị dưa chuột rất đậm, ngửi đã rất hạnh phúc.

    Tạ Kế Hiên thấy cậu ăn, đưa hộp socola cho cậu, “Cái này cũng ngon.”

    “……”

    Bảo mẫu nửa đêm tỉnh dậy nhìn thấy hai phu phu ngồi trên sàn phòng khách, xung quanh bày một đống lớn đồ ăn vặt, đang cúi đầu vừa ăn vừa nói, hình như đang bình luận gì đó.

    Xem ra còn rất nghiêm túc, bà sau khi xem Bảo Bảo ra ngoài, hai người vẫn đang ăn đồ ăn vặt.

    Bảo Bảo nằm trên giường con nít khẳng định không biết, các bá bá ruột của nhóc vì đồ ăn vặt đã quên nhóc sau ót.

    Đổng Hạ Lãng cuối cùng rốt cuộc không chống nổi ma chưởng của Tạ phu nhân, chờ sau khi Thẩm Gia Ngôn tới tổ phim, mới dám lén lút mở camera ra quay quay mấy video ngắn gửi qua.

    Đều là mấy video Thẩm Gia Ngôn nghỉ ngơi ăn cơm.

    Thẩm Gia Ngôn có đôi khi ăn cơm còn makeup.

    Hình tượng của nhân vật chính là, ăn mặc tiết kiệm, không lỡ tiêu tiền, cho nên tóc dài cũng không nỡ tiêu tiền. Thẩm Gia Ngôn dựa theo thiết định giữ lại tóc có hơi chút dài, lúc nghỉ ngơi dùng kẹp tóc vuốt toàn bộ ra đằng sau, lộ ra cái trán đầy đặn và cái mũi mĩ nhân, cho dù như vậy cũng đẹp.

    Tạ phu nhân gửi video tới trong group chat của phụ nữ trung lão niên hào môn của bà.

    “Đang quay phim đấy.” Trong giọng nói có kiêu ngạo mơ hồ.

    Trong số bọn họ có không ít fans của Thẩm Gia Ngôn, Thẩm Gia Ngôn xem như là già trẻ ăn sạch, cháu gái út 6 tuổi trong nhà Trương phu nhân còn theo ông bà ngày nào cũng chờ《Thập lý hồng nhan》phát lại, vừa nhìn thấy Thẩm Gia Ngôn liền nói là bạn trai cô bé.

    Mạnh phu nhân xem đầu tiên.

    “Bà sao lại hòa hảo với người ta rồi?”

    Tạ phu nhân không lên tiếng.

    Mạnh phu nhân nói: “Tôi sao cảm thấy đây là chụp trộm nhỉ?” Bà nói: “Bà như vậy có chút quá đáng á, rình cuộc sống riêng của người ta, biết thái quá.”

    “Ai biến thái.” Tạ phu nhân hừ lạnh: “Người trong nhà tôi tôi chụp một cái thì sao? Bà rảnh hơi nhiều đấy, con trai tìm được đối tượng chưa?”

    Hai chị em già hiểu đối phương còn hơn con mình, chỗ đau vừa chọt liền trúng.

    Mạnh phu nhân cũng không phải dễ bắt nạt, “Tôi không tin các bà hòa hảo rồi, e là bà đơn phương một bên tình nguyện nhỉ.”

    “Lúc nào chụp tấm ảnh chung, bọn tôi liền tin bà.”

    Tạ phu nhân nhìn hai chữ ảnh chung lâm vào trầm tư, đừng nói, đây thật là vấn đề khó nhằn!

    Nhưng bà không chịu thua đáp ứng.

    Song một khắc kia đáp ứng liền hối hận.

    Tạ Kế Hiên hôm đó giống như mỗi ngày, sau khi bận xong công việc, đăng nhập weibo, ấn like forward khống bình luận cho Thẩm Gia Ngôn, đây là rèn luyện hàng ngày căn bản của fans. Làm người yêu thì càng không thể theo sau người khác, kiên trì xông lên tuyến đầu theo đuổi vợ.

    Trang chủ vừa lật không đến một lát, đã nhìn thấy Thẩm Gia Ngôn ấn like một weibo.

    Ngoại trừ tuyên truyền, Thẩm Gia Ngôn rất ít ấn like.

    Weibo được khen này viết: Cháu gái út 6 tuổi trong nhà không phải Thẩm Gia Ngôn thì không lấy chồng.

    Mở video ra, cô bé hoạt bát đáng yêu cầm tablet, đang tập trung tinh thần xem phim truyền hình chiếu bên trên, tới lúc Thẩm Gia Ngôn ra sân, khuôn mặt tươi cười không biểu tình lộ ra nụ cười. Người trong nhà chọc cô bé: “Đẹp không?”

    Cô bé mắt sáng lấp lánh, dáng vẻ cực kỳ đáng yêu, gật đầu.

    “Con đang xem ai thế?”

    Cô bé dùng âm thanh non nớt nói: “Bạn trai con.”

    Phía dưới comment phần lớn là nói đáng yêu, còn có thổ lộ với Thẩm Gia Ngôn.

    Tạ Kế Hiên đối diện video này nhíu mày lâm vào trầm tư. Một lát sau, đăng ký một tài khoản weibo mới, đăng kí chứng thực, nick name chính là tên thật Tạ Kế Hiên.

    Chờ lúc Thẩm Gia Ngôn quay xong phim nghỉ ngơi, lên Weibo, liền nhìn thấy trang chủ không ít người ấn like cùng một weibo.

    Cậu vừa nhìn weibo được ấn like sợ hết hồn, còn tưởng mình hoa mắt, nhìn kỹ vậy mà thật sự là Tạ Kế Hiên, còn chứng thực. Giới thiệu vắn tắt hết sức đơn giản, viết: Ông xã của Thẩm Gia Ngôn.

    ……

    Weibo đầu tiên chính là video, Thẩm Gia Ngôn mở ra, lập tức nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai của Tạ Kế Hiên xuất hiện trong màn hình.

    Video chỉ có 9 giây, 6 giây đầu không nói chuyện, thưởng thức nhan trị là được rồi, 3 giây sau nói: “Chào mọi người, tôi là chồng của Thẩm Gia Ngôn.”

    ……

    Anh không có tên sao??

    Thẩm Gia Ngôn xem xong liền follow. Loại lướt 2 tin, logout.

    Tạ đại tổng tài ngồi trong phòng làm việc cứ như vậy nhìn chằm chằm vào weibo, nhưng thủy chung không nhìn thấy Thẩm Gia Ngôn like cho anh.

    Chương 66

    Lại đợi 1 tiếng, vẫn không có like đến từ Thẩm Gia Ngôn, xung quanh Tạ đại tổng tài một vòng áp suất thấp.

    Thư ký Hoàng rót chén trà hoa cúc cho anh giải nhiệt, “Hơn 3 vạn like, nhất định là xem bỏ sót.” Thời gian nói chuyện lại thêm 1 nghìn like, không ai có thể nhìn từng cái, xem xong rồi mắt cũng sắp mù.

    “Tôi ấn vào trang chủ của em ấy xem cũng có thể xem sót xao?”

    Thư ký Hoàng ngừng lại, “Nếu không chính là like quá nhanh, weibo xuất hiện bug, đây đều là chuyện thường có.”

    Kính nhờ bà chủ nhanh ấn like cho Tạ tổng đi.

    Tạ Kế Hiên dường như có chút lòng tin, nhưng tới lúc tan làm cũng không nhìn thấy like của Thẩm Gia Ngôn.

    Thẩm Gia Ngôn 9h tối quay xong, về khách sạn rửa mặt súc miệng, nằm trên giường định video với Tạ Kế Hiên. Đây là chuyện mà bọn họ hẹn mỗi ngày nhất định phải làm, chiều theo công việc của cậu, trên căn bản đều là lúc nào cậu quay xong thì video lúc đó.

    Cho nên lúc bọn họ video Thẩm Gia Ngôn phần lớn là ở trên giường.

    Còn là vừa tắm rửa súc miệng xong.

    Tạ đại tổng tài liền gì đó.

    Đã trải qua 2 lần, Thẩm Gia Ngôn cuối cùng cũng nhớ lâu, lần nào mặc cũng phải kín đáo, tránh cho người khác thú tính đại phát, tổn hại thận.

    Video vừa gọi qua liền kết nối. Trong màn hình xuất hiện thân ảnh của Tạ Kế Hiên, hình như đang làm việc, cúi đầu đang viết gì đó. Trước kia lúc gọi thông, Tạ Kế Hiên đều là đối diện ống kính, đây là lần đầu tiên bận rộn không có thời gian nhìn cậu.

    Đã làm việc, Thẩm Gia Ngôn sẽ không quấy rầy, an tĩnh chờ anh làm xong.

    Qua 2 giây, Tạ Kế Hiên ngẩng đầu: “Sao em không nói chuyện?”

    “……”

    “Anh không phải đang làm việc sao?”

    “Anh cũng không phải dùng miệng làm việc.”

    “……” Thẩm Gia Ngôn nói: “Bảo Bảo thế nào?”

    “Vừa uống sữa xong đã ngủ.”

    Thẩm Gia Ngôn biết, cậu vừa xem giám sát rồi, ngủ tới tứ ngưỡng bát xoa, bộ dạng một giấc có thể ngủ tới trời sáng. Ăn được ngủ ngon, cảm giác lại mập chút.

    “Bọn em hôm nay lúc quay phim trong phòng quay phim tiến vào một con ong, đầu lớn vầy nè……” Thẩm Gia Ngôn ước lượng một chút, hăng hái bừng bừng kể, “Anh từng thấy con ong nào lớn vậy chưa?”

    Tạ Kế Hiên nói: “Chưa từng thấy.”

    Thẩm Gia Ngôn đắc ý: “Em thấy rồi.”

    “……”

    Âm thanh Tạ Kế Hiên trầm trầm: “Em không phải bận lướt weibo sao? Còn rảnh nhìn ong?”

    Nói đến Weibo, Thẩm Gia Ngôn nhớ tới chuyện Tạ Kế Hiên hôm nay đăng kí Weibo, nói: “Sao anh đột nhiên muốn đăng ký Weibo?”

    Nghe vậy, Tạ Kế Hiên “hừ” một tiếng.

    “……”

    “Tạ tổng, anh sao thế?” Thẩm Gia Ngôn hồi tưởng một lần, không phát hiện mình chỗ nào đắc tội anh. Cậu lúc này mới kịp phản ứng, Tạ Kế Hiên hóa ra là giận, khó trách không nhìn cậu.

    Nhìn dáng vẻ này là có liên quan tới weibo, Thẩm Gia Ngôn sắp xếp không ra đầu mối, cậu không phải đã follow sao?

    Tạ Kế Hiên nhắc nhở: “Anh đăng weibo.”

    Thì sao?

    Nhìn dáng vẻ Thẩm Gia Ngôn đầy mặt không hiểu ra sao, Tạ Kế Hiên lãnh khốc nói: “Anh ở trong lòng em còn không bằng đứa trẻ 6 tuổi sao?”

    “……”

    Thẩm Gia Ngôn phản ứng hồi lâu, Tạ Kế Hiên tức giận: “Sao không ấn like cho anh?”

    ……

    Chỉ vì chuyện này? Thẩm Gia Ngôn kịp phản ứng cười hồi lâu, lấy điện thoại ra nói: “Em giờ ấn like cho anh.”

    “Em tự nguyện sao?”

    Thẩm Gia Ngôn gật gật đầu.

    Tạ Kế Hiên mặt không biểu tình nói: “Như vậy thì tốt, anh không thích ép buộc người khác nhất.”

    “……”

    Tạ phu nhân sáng sớm dậy, đau lưng, tối qua mưa sét đánh, bà lại có chút tâm sự, trong lúc nhất thời ngủ không ngon, buổi sáng thức dậy cả người khó chịu.

    Thế nào cũng không nghĩ được phải làm sao chụp ảnh chung với Thẩm Gia Ngôn, hai hôm nay cũng không dám vào group chat.

    Hôm nay còn họa vô đơn chí, đang ăn sáng, Tạ Kính Đông đột nhiên tìm tới cửa, nói với bà, hai nhà Tạ Đổng đã bàn bạc xong, nhằm vào vấn đề con nối dõi của Tạ Kế Hiên, nhất định phải họp cẩn thận.

    “Bà cũng đừng trách tôi lòng dạ ác độc, chuyện con nối dõi nhất định phải giải quyết cẩn thận, Tạ gia không thể không có người thừa kế, tôi tuyệt đối không cho phép huyết mạch Tạ gia đoạn tuyệt!”

    Tạ phu nhân không biến sắc nói: “Sao ông không nói với Kế Hiên, chỉ biết chạy tới chỗ này diễu võ dương oai?”

    Đối với Tạ Kế Hiên, Tạ Kính Đông bây giờ là có bao xa thì trốn bao xa, trước kia ở trước mặt người ta hếch mũi, con trai bị phán tội không nói, ông ta cũng mất mặt mũi. Bằng không cũng sẽ không hiện tại mới đến tính sổ.

    “Người làm mẹ bà đây không xử lý tốt, tôi đương nhiên tới tìm bà.”

    Tạ phu nhân hừ lạnh, “Ông để tay lên ngực tự hỏi, từng vì Kế Hiên làm cái gì?”

    “Tôi mang con trai của Hồng Phi làm con thừa tự cho nó, chẳng lẽ không là vì nó —”

    Lời còn chưa nói hết, Tạ phu nhân giơ tay ném đũa vào mặt, Tạ Kính Đông quẫn bách tránh né, kết quả vẫn bị đập vào người, hỏa khí lập tức lên. “Bà đừng cho mặt mà không biết xấu hổ, Kế Hiên có con cái dẫn dắt, Tạ gia vẫn là của nó. Đợi đến hôm này họp nó tay không, bà xem mấy người đó có thể tha cho nó hay không!”

    “Cút.” Tạ phu nhân cũng không phải dễ chọc, bình thường nhìn rất hòa khí, lúc tức giận mặt mày bén nhọn, người bình thường căn bản không đối phó được. “Ông không phải muốn họp sao?” Tạ phu nhân cười lạnh: “Trước mặc kệ Kế Hiên thế nào, chúng ta cũng là lúc ly hôn rồi.”

    Tạ Kính Đông có chút mông lung, trong lúc nhất thời không kịp phản ứng. Ly hôn? Nhiều năm như vậy, sao đột nhiên muốn ly hôn với ông?

    Tạ Kính Đông cười lạnh: “Ly thì ly, bà đừng hối hận.” Ông có nhược điểm con cái ở tay, người đàn bà này tuyệt đối không dám ly hôn, cũng chỉ dọa ông tý thôi.

    “Ông chuẩn bị đi, tiễn khách.”

    Tạ Kính Đông như thường lệ bị đuổi ra ngoài, ông ta đứng ở cửa đại trạch Tạ gia, nhìn đại trạch này, rõ ràng là bất động sản của Tạ gia ông, bây giờ lại bị người ngoài chiếm dụng, còn dám dùng sắc mặt với ông, thật là phản trời.

    Đường Kính chạy tới, kéo cánh tay ông ta: “Thế nào, mụ ta nói thế nào hả?”

    “Mạnh miệng với anh, muốn ly hôn với anh.”

    Đường Kính nghe trong lòng vui mừng, nhưng nghĩ tới tình cảnh hiện tại của Tạ Kính Đông, tâm lại lạnh. Nếu ly hôn, đồ trong tay Tạ Kế Hiên Tạ Kính Đông không cầm đi được, vậy cũng chỉ có thể phân chia tài sản vợ chồng với Tạ phu nhân. Mặc dù có thể kiếm được ít tiền, nhưng tuyệt đường lui, chút tiền ly hôn này, căn bản không đủ cho hai người, nhất là Tạ Kính Đông.

    Nhưng Đường Kính vẫn ôm hi vọng hỏi: “Anh sẽ ly chứ?”

    Ánh mắt Tạ Kính Đông như nhìn kẻ ngốc: “Sao có thể!”

    “Em cứ chờ bọn họ tới van cầu chúng ta đi. Bà ta không dám ly hôn đâu, bằng không nhiều năm như vậy đã sớm ly, chỉ là phân chia tài sản chính là vấn đề lớn.”

    Sau khi Tạ Kính Đông đi, Tạ phu nhân ngồi ngẩn người, vừa nãy không phải nói nhảm, trong lòng bà đã sớm có ý nghĩ ly hôn. Nhưng thứ liên quan giữa bà và Tạ Kính Đông nhiều lắm, nếu có thể ly đã sớm ly, cần gì kéo dài tới hiện tại.

    Tạ Kính Đông nói không phải tiếng người, nhưng lại khiến bà rất để ý. Tạ Kế Hiên quả thật cần một đứa con, nếu không trên dưới Tạ gia chắc chắn sẽ không bỏ qua cho anh.

    Mà vấn đề hiện tại chính là, Tạ Kế Hiên sẽ không có con, hiện tại không có, sau này cũng sẽ không có.

    Bà thật sự rầu rĩ.

    Lúc này, điện thoại di động vang lên, Đổng Hạ Lãng gửi tới mấy video ngắn, đều là y dùng điện thoại di động chụp trộm, máy ảnh quá gây chú ý, không dễ cất giấu.

    Trong lòng bà rất phiền, nhưng vẫn tiện tay mở ra.

    Hai cái trước đều là tổ phim thường ngày, cái cuối cùng cách khe cửa chụp trộm, bên trong thoạt nhìn giống như phòng nghỉ, chỉ có một mình Thẩm Gia Ngôn ngồi trên ghế.

    Cậu đang cầm điện thoại, không biết đang nhìn cái gì, mặt tràn đầy ôn nhu, một lát sau kêu lên: “Bảo bối!”

    Đối phương tựa hồ đáp lại cậu, Thẩm Gia Ngôn cực kỳ vui vẻ: “Biết ta là ai không?”

    “Oaaa, thông minh quá.” Thẩm Gia Ngôn cách điện thoại hôn một cái: “Moa moa!”

    Còn chưa cúp, có điện thoại tới, Thẩm Gia Ngôn nhận: “Tạ tổng.”

    Video tới đây là hết. Tạ phu nhân xem xong, cảm giác rất không đúng, “bảo bối” mà Thẩm Gia Ngôn gọi là ai?!

    Một đường lục quang lóe qua.

    Tạ phu nhân đột nhiên có cảm giác nguy cơ, thay con ruột có cảm giác nguy cơ!

    Bà cẩn thận lại xem hai lần, không nhìn ra cái khác, chính là cảm thấy con trai càng ngày càng xanh, xanh tới bà phát hoảng!

    Nhưng trước khi chuyện chưa làm rõ, bà lại không thể nói lung tung, vạn nhất phá hỏng tình cảm 2 người thì sao đây. Nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ được 1 chiêu.

    Hôm sau, Tạ phu nhân quăng một tấm hình của Thẩm Gia Ngôn tới trước mặt thám tử tư nào đó, “Điều tra một chút hành tung của người này cho tôi.” Bà cường điệu: “Không cần tra gì khác, chỉ điều tra cậu ta ngoại trừ đi làm có ở ngoài lén lút đi đâu không là được.” Thẩm Gia Ngôn dù sao cũng là minh tinh, tra quá nhiều, bà sợ gây chuyện thị phi.

    Tra hành tung cũng rất tốt, Thẩm Gia Ngôn muốn gặp tiểu tình nhân, tuyệt đối sẽ không ở trường hợp công chúng chạm mặt, khẳng định đều là lén lút tìm một chỗ, an toàn lại đảm bảo. Bà tra hành tung, biết chỗ Thẩm Gia Ngôn tới, từng cái loại bỏ, rất dễ làm.

    Đợi hai ngày, kết quả rất nhanh đã ra.

    Sau khi Thẩm Gia Ngôn hot, lịch trình càng ngày càng bận, chỗ lén lút đi một mình một tay cũng có thể đếm hết. Bình thường cũng có cẩu tử theo dõi, hình chụp trộm có rất nhiều, muốn tìm được không phải cái gì khó.

    Tạ phu nhân muốn hắn tra nơi Thẩm Gia Ngôn lén lút đi, trinh thám điều tra hành tung một tháng qua của Thẩm Gia Ngôn, phát hiện nơi Thẩm Gia Ngôn một mình tới, chỉ có khu dân cư cao cấp bên bờ biển nào đó.

    Tạ phu nhân nhìn, mắt co rút, căn nhà này cũng không rẻ, nghe nói an ninh cực kỳ tốt. Ui da, bà nhức đầu, bịt kín như vậy, đây là tiết tấu muốn kim ốc tàng kiều mà.

    Tạ phu nhân cách ngày đi qua đó, bà trăm ngàn cay đắng tra xét chứng nhận bất động sản, bên trên còn có tên của Tạ Kế Hiên. Trinh thám cũng điều tra, hai người thường xuyên cùng ra vào, chẳng lẽ là nhà hai người mua? Bà nhầm rồi? Vậy “bảo bối” rốt cuộc là chuyện gì hả!

    Chương 67

    Lúc Tạ Kế Hiên nhận được điện thoại đang họp, đội trưởng an ninh ở trong điện thoại nói với anh, có một nữ sĩ họ Đổng tự xưng là mẹ anh, nhất định muốn vào xem một chút, hắn không khuyên được, chỉ có thể gọi điện thoại tới trưng cầu ý kiến.

    Trong khu dân cư cao cấp này, tất cả đều là người có tiền có thân phận, nữ sĩ gây chuyện này nhìn cũng là không giàu sang thì cũng cao quý, hắn không dám mạnh mẽ cự tuyệt, cũng không thể đáp ứng, cho nên liền gọi điện thoại cho Tạ Kế Hiên.

    15 phút sau, Tạ Kế Hiên chạy ô tô tới. Một cái nhìn thấy Tạ phu nhân đang giằng co với người ta.

    “Mẹ, sao mẹ —”

    Tạ Kế Hiên lời còn chưa nói hết, đã bị Tạ phu nhân kéo đến một bên, nhíu mày nói: “Con tới làm gì?”

    “…… Con còn muốn hỏi mẹ đấy.” Tạ Kế Hiên vẻ mặt bất đắc dĩ, “Mẹ sao biết con ở đây?”

    Tạ phu nhân lẽ thẳng khí hùng nói: “Mẹ là mẹ con!”

    “…… Mẹ hãy giải thích cẩn thận, mẹ có phải tìm người điều tra con hay không?”

    Chuyện này rốt cuộc là Tạ phu nhân không chiếm lý, nhưng bà cũng không phải vì tốt cho con trai sao.

    Bà sở dĩ không gọi điện thoại cho Tạ Kế Hiên, chính là muốn tự mình giải quyết, điều tra ra “bảo bối” trong miệng Thẩm Gia Ngôn rốt cuộc là ai. Nếu hiểu lầm vậy thì tất cả đều vui vẻ, nếu thật sự ngoại tình, dù gì cũng cho con trai một thời gian hòa hoãn, bà làm mẹ trước tiên giải quyết xong.

    Aiiii, chuyện này làm, rốt cuộc vẫn không giấu được Tạ Kế Hiên.

    Bà cũng biết mình trước kia làm không đúng, hại con trai dọn nhà cũng không nói với bà. Chuyện này bà nếu không giải thích rõ ràng, sợ con trai lại giận bà.

    Nhưng nói thế nào được đây.

    Tạ phu nhân suy nghĩ hồi lâu, “Mẹ chính là muốn xem xem con bình thường ở đâu, cái này chẳng lẽ có gì không thể sao?” Bà nghĩ lại nghĩ, vẫn cảm thấy chuyện bà nghi ngờ Thẩm Gia Ngôn đội nón xanh cho anh không thể dễ dàng nói ra.

    Tạ Kế Hiên thở dài: “Mẹ thật là muốn làm là làm, trực tiếp hỏi con không được sao.”

    Tạ phu nhân nhẹ nhàng nói: “Con quả nhiên ở đây, bọn họ đều biết điện thoại của con.” Bà chỉ chính là bảo an.

    Tạ Kế Hiên nhưng không dẫn bà vào, “Mẹ trước về đi, chuyện này chờ sau này có thời gian lại nói.”

    “Mẹ chỉ xem nhà, khó khăn vậy sao?”

    “Hôm nay con bận lắm, không thể vào cùng mẹ.”

    “Vậy mẹ tự —” Tạ phu nhân đột nhiên ngừng miệng: “Vậy cũng được, hôm nào cũng được.” Tính tình con trai bà rõ nhất, nói một không hai, bạn muốn ép nó cũng không được.

    Không thể cứng, vậy thì dùng trí.

    Đội trưởng an ninh thấy Đổng nữ sĩ là mẹ của Tạ tổng tài, yên lòng. Hắn đã nói, mượn 100 lá gan, cũng không ai dám giả mạo mẹ Tạ Kế Hiên.

    “Đều là hiểu lầm, xin nhị vị thứ lỗi.”

    Tạ phu nhân hòa khí: “Không liên quan tới các cậu, đều tại bất động sản của nó nhiều quá, dọn tới dọn lui cũng không nói với tôi, còn phải người làm mẹ tôi đây đích thân đến tìm. Phiền các cậu rồi, hôm nay tôi không vào, giờ cũng trưa rồi tôi phải về nghỉ ngơi.”

    “Vâng vâng vâng, ngài đi thong thả.”

    Tạ Kế Hiên nói xin lỗi đưa người về nhà.

    Lúc quay lại ăn cơm với Đỗ Tử Tửu nói đến chuyện này. Anh hiện tại cũng rất rầu rĩ, phải nói với mẹ anh chuyện con cái thế nào.

    “Đừng thấy bọn tao có team nghiên cứu quốc tế chuyên môn, nhưng cũng rất bí mật, không tham dự giao lưu học thuật bình thường. Người bình thường nhưng không biết nam nhân biết sinh con, cũng không tiếp nhận được. Nhưng cũng có người có thể tiếp nhận, mày phải suy nghĩ thật kỹ nói với mẹ mày thế nào, ngàn vạn đừng dọa bà ấy.”

    Chuyện này, Tạ Kế Hiên rất lâu trước đây đã suy nghĩ.

    Trước kia Tạ phu nhân không chấp nhận Thẩm Gia Ngôn, càng đừng nhắc tới nói với bà Thẩm Gia Ngôn biết sinh con, bà nếu không tiếp nhận được, chuyện không phải càng khó giải quyết sao. Mà tình huống bây giờ chuyển biến tốt, nhưng không biết mở miệng thế nào, thật vất vả phát triển theo hướng tốt, Tạ Kế Hiên chỉ sợ sau khi nói, chuyện tốt biến thành xấu.

    Nhưng luôn phải giải quyết.

    Đỗ Tử Tửu an ủi: “Mày đừng lo lắng quá, chỉ là tốn chút thời gian, mẹ mày không giống kiểu người hồ đồ mất linh. Thật sự không được, tao có thể đi giải thích với bà ấy, từ từ làm.”

    Tạ Kế Hiên về nhà ôm Bảo Bảo đi dạo. Nhóc con gặm núm vú cao su, mắt to đen trắng rõ ràng nhìn nhìn đó, nhìn nhìn kia, làm một bong bóng nước miếng.

    Tạ Kế Hiên lau sạch cho nhóc, thuận tay nhéo khuôn mặt nhỏ ú thịt của nhóc, lại không nhịn được chọt chọt. Nhóc con vui vẻ, đạp chân tay, nhóc luôn có thể tự dưng vui vẻ, cười hai tiếng, hai bá bá liền cảm thấy nhìn thấy thiên sứ.

    Tạ Kế Hiên cọ cọ tay thịt nhỏ của nhóc, nhóc con cực kỳ vui vẻ.

    Thẩm Gia Ngôn đúng lúc nghỉ ngơi, vừa nhìn giám sát, liền nhìn thấy Tạ Kế Hiên đang chơi với Bảo Bảo. Bức ảnh cha con biết bao đẹp, Thẩm Gia Ngôn đầy mặt ôn nhu nhìn, trong lúc lơ đãng ngẩng đầu nhìn về phía ngoài cửa, nhìn thấy Đổng Hạ Lãng cầm điện thoại hướng về phía cậu.

    “Hôm nay phải chụp hậu trường sao?” Bọn họ cũng phải chụp hậu trường gì đó, sau này tung lên mạng để cho mọi người hiểu hơn chút quá trình quay phim.

    Đổng Hạ Lãng chột dạ để điện thoại xuống, lắc lắc đầu, ánh mắt chớp động.

    Thẩm Gia Ngôn hai ngày gần đây đã chú ý tới Đổng Hạ Lãng, còn tưởng cậu hiểu lầm, hóa ra thật sự đang chụp cậu sao. Thẩm Gia Ngôn có chút không giải thích được: “Không phải hậu trường, em đang chụp cái gì?”

    Đổng Hạ Lãng nói quanh co: “Em, em muốn học chụp ảnh.”

    “Đưa di động cho anh xem xem.” Thẩm Gia Ngôn ôn hòa nói. Cậu luôn cảm thấy có điểm không đúng.

    Đổng Hạ Lãng chỉ có thể đưa di động cho Thẩm Gia Ngôn, trong lòng thở dài, chức vị trợ lý của y e là không giữ được, hi vọng anh họ đừng đập chết y.

    Thẩm Gia Ngôn kiểm tra, không chỉ hôm nay, hôm kia hôm qua cũng chụp cậu.

    “Em chụp anh làm gì?” Thẩm Gia Ngôn không có ý tứ trách mắng, chỉ muốn hỏi rõ ràng. Đứa nhỏ Hạ Lãng này làm việc tự hiểu rõ, chụp cậu nhất định có nguyên nhân gì đó.

    Không có biện pháp, Đổng Hạ Lãng chỉ có thể nói đầu đuôi.

    Thẩm Gia Ngôn sau khi nghe xong không biết nói cái gì cho phải, xem ra chụp trộm thật sự là di truyền của Tạ gia.

    Xã hội a xã hội, không dám chọc.

    Thẩm Gia Ngôn nói chuyện này với Tạ Kế Hiên, không phải chuyện gì lớn, chỉ là khiến cậu giật mình thôi, “Tạ tổng, nhà các anh có phải từng có quá khứ gì không tốt hay không, sao mọi người đều thích chụp trộm như vậy?”

    Tạ Kế Hiên thật lâu không lên tiếng.

    “Anh không chụp trộm.”

    “……” Vậy mấy tấm hình kia đều là giả hả.

    “Anh không chụp trộm thì hơn 10 nghìn tấm trong máy tính là cái gì?”

    Tạ Kế Hiên nói đương nhiên, “Lúc anh chụp em không nhìn thấy có thể trách ai?”

    “…………”

    Muốn đánh người.

    Thẩm Gia Ngôn nói: “Anh có phải thiếu mất tên ở giữa không hả, kỳ thực tên đầy đủ là, Tạ · không nói đạo lý · Kế Hiên.”

    “Hừm.”

    Thẩm Gia Ngôn nói: “Em bảo Hạ Lãng tiếp tục chụp cho mẹ anh xem, chỉ cần không chụp lúc diễn là được.

    Tạ Kế Hiên cũng không có cách với Tạ phu nhân.

    “Vậy thì để bà ấy xem đi, đối với kiểu người thích chụp trộm này thật sự không lời nào để nói.”

    “……”

    Sao anh không nói mình không lời nào để nói?

    Thấy Thẩm Gia Ngôn không trách y, Đổng Hạ Lãng mạnh mẽ thở phào, tâm tình nặng nề nhận được cứu rỗi. Dựa theo Thẩm Gia Ngôn nói, sẽ không nói với Tạ phu nhân y bị phát hiện. Hàng ngày quay video ngắn tiện tay từ chỗ Tạ phu nhân cầm phần thưởng cuộc sống nhỏ trải qua còn rất thoải mái.

    Tạ phu nhân nhưng không quá dễ chịu.

    Mắt thấy, ngày họp ngày từng ngày tới gần, bà nhưng vẫn không biết nói với Tạ Kế Hiên thế nào, nhưng cái này còn không phải khiến bà để ý nhất.

    Hiện tại trong lòng bà nghĩ đều là Thẩm Gia Ngôn có phải bên ngoài có người hay không.

    Tạ phu nhân không nhịn được, qua 2 ngày lại tới biệt thự bờ biển, lúc này bảo an thoải mái cho bà qua.

    Dù sao ai cũng không muốn khiến Tạ đại tổng tài ngột ngạt.

    Đội trưởng an ninh còn chỉ đường cho Tạ phu nhân, rất dễ tìm, chỗ Tạ Kế Hiên ở là khu biệt thự ngắm cảnh biển đẹp nhất.

    Tạ phu nhân một đường ngồi xe đi về phía trước, rất nhanh tới nơi.

    Cửa lớn khóa chặt, từ cửa có thể nhìn thấy lầu hai hướng lên trên. Tạ phu nhân nhìn chung quanh, chim hót hoa thơm, gió biển chậm rãi thổi qua, khiến cho người ta tâm tình thoải mái. Con trai ngoan của bà còn rất biết chọn chỗ, trong vườn hoa trồng hoa tường vi leo tường, bên cạnh còn có xích đu, cầu trượt, nhìn rất có hơi thở của nhà.

    Trên bãi cỏ còn có một cái cây, đó là cây ăn quả hay là hoa, Tạ phu nhân cũng không biết.

    Tạ phu nhân đang rầu rĩ vào cửa thế nào, cửa lớn đột nhiên mở ra, bên trong có người lái xe ra ngoài.

    Tạ phu nhân giật mình, bà nhưng đã nghe ngóng Tạ Kế Hiên không ở nhà mới tới, làm sao trong nhà còn có người chứ? Bà đang muốn trốn, xe ngừng lại, thư ký Hoàng từ trên xe bước xuống, cung kính nói: “Phu nhân, sao bà cũng tới?”

    Thư ký Hoàng tới cầm tài liệu cần dùng cho Tạ Kế Hiên, đi tới cửa lại nhìn thấy Tạ phu nhân ở đây, còn tưởng mình nhìn lầm.

    Tạ phu nhân vừa thấy là hắn, vội vàng nhân cơ hội qua cửa, “Tôi tới đưa chút đồ ăn cho Kế Hiên.”

    “Tạ tổng hiện tại không có nhà, ở công ty ạ, nếu không bà hôm nào lại tới nhé, tôi đưa bà tới công ty.”

    Một người hai người đều bảo bà hôm nào lại tới, rốt cuộc có cái gì không thể để cho bà thấy, không phải căn biệt thự thôi à.

    Không để cho bà nhìn, bà càng phải xem xem.

    Bước chân Tạ phu nhân không ngừng, hùng hổ đi về phía biệt thự, thư ký Hoàng vội vàng gửi tin cho Tạ Kế Hiên, nhấc chân đi theo.

    Tạ phu nhân còn chưa vào cửa đã bị người cản, Tạ Kế Hiên thuê bảo tiêu 24h trông chừng, không quen biết tuyệt đối không cho vào cửa. Bảo tiêu chưa từng gặp Tạ phu nhân, đương nhiên phải ngăn bà lại.

    Tạ phu nhân tức giận: “Tôi là mẹ nó, tôi thăm nhà con mình cũng không được sao?”

    “Vị này là Tạ phu nhân, mẹ của Tạ tổng.” Thư ký Hoàng vội vàng thay Tạ phu nhân nói rõ thân phận, bảo tiêu mà Tạ Kế Hiên thuê thủ đoạn độc ác, đối với người quấy rầy không ngừng ra tay không thương lượng.

    Nghe thư ký Hoàng nói chuyện, bảo tiêu mới bằng lòng thả người. Tạ phu nhân không nghĩ tới bảo tiêu nghe thư ký nhỏ, không nghe bà, điều này làm cho bà có chút buồn bực.

    Vào cửa, đi dạo một vòng, cái gì cũng không nhìn thấy, Tạ phu nhân có chút nhụt chí: “Bình thường chỉ hai đứa nó ở đây?”

    Thư ký Hoàng gật đầu: “Còn có bảo mẫu và bảo tiêu, một đầu bếp.”

    “Còn có đầu bếp nữa, xa xỉ như vậy.”

    Tạ phu nhân tới, bảo mẫu đầu bếp đều tới chào hỏi. Bọn họ vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Tạ phu nhân, hết sức câu nệ, hỏi gì đáp đó, cẩn thận không muốn nói sai lời.

    Bảo mẫu nhìn thời gian, chờ Tạ phu nhân đi xong đút sữa cho Bảo Bảo, Bảo Bảo có thời gian đút sữa cố định, hiện tại đã quá 3 phút.

    Kết quả Tạ phu nhân ngồi trên sofa không nhúc nhích.

    Tạ phu nhân đang suy nghĩ chỗ nào khả nghi, trong tai đột nhiên truyền đến tiếng khóc nhỏ bé yếu ớt, một lần mạnh hơn một lần, lúc đầu bà còn cảm thấy mình nghe nhầm, một lát sau, chờ âm thanh lớn, bà rất xác định không phải mình ù tai.

    Chương 68

    Có người đang khóc.

    Nghe âm thanh còn là trẻ con.

    Tạ phu nhân trong lòng cả kinh, yên lành ở đâu ra trẻ con?

    “Trong nhà có trẻ con sao?”

    Mọi người trong biệt thự đều ký qua hợp đồng, điều đầu tiên của hợp đồng chính là cấm tiết lộ ra bên ngoài bất kỳ tin tức gì. Nhân vật như Tạ Kế Hiên tuyệt đối nói được làm được, không tuân thủ hợp đồng bọn họ khẳng định không có kết quả tốt. Nhưng đây là mẹ của Tạ Kế Hiên, hỏi bọn họ lại không thể không nói.

    Thư ký Hoàng nghe được tiếng khóc của trẻ con cũng là vẻ mặt lơ mơ, Tạ tổng cũng không nói với hắn còn có sự tồn tại của trẻ con, hắn nên giảng hòa thế nào?

    Lúc này, bảo mẫu run như cầy sấy nói: “Là, là âm thanh trên TV.”

    TV? Tạ phu nhân nghe cũng không giống.

    Chương trình TV gì, khóc thật như vậy, khóc ý vị như vậy?

    Tạ phu nhân ngồi không yên, nghi ngờ trong lòng ở trong tiếng khóc này dần dần phóng đại, hai người này nhất định có chuyện gì giấu bà, bà hôm nay nhất định phải rõ ràng.

    Tạ phu nhân đứng dậy chạy lên lầu 2.

    Thư ký Hoàng vội vàng theo sau, không cần biết vì sao, hắn cản lại là được, Tạ tổng đã không để cho Tạ phu nhân biết, đó chính là không muốn để cho bà biết.

    “Phu nhân. Phu nhân, bà chờ chút.”

    Lên lầu, Tạ phu nhân đứng ở cửa cầu thang ngừng lại, phân biệt rõ âm thanh là từ đâu vọng lại, nhấc chân đi về phía bên tay phải.

    “Phu nhân, Tạ tổng lập tức về rồi, bà đừng kích động, chờ Tạ tổng về hẵng nói.”

    “Tôi tự mình xem trước không được sao?”

    Thư ký Hoàng không dám cứng rắn ngăn, nhưng lại không thể không ngăn: “Bà đừng vội, nhà ở đây rồi lại không thể chạy mất.”

    Phía sau đi theo bảo mẫu đầu bếp, một người hai người tâm hoảng ý loạn, đều cảm thấy việc lớn không tốt, trong lòng chỉ cầu nguyện Tạ tổng nhanh về.

    Tạ phu nhân đâu quan tâm bọn họ nghĩ thế nào, mấy bước đi tới trước cửa phòng Bảo Bảo. Cách cửa phòng, tiếng khóc của Bảo Bảo rõ ràng từ trong khe cửa truyền tới, bà xác định không thể xác định hơn, bên trong nhất định là có trẻ con.

    Thẩm Gia Ngôn bên kia, đang nhìn điện thoại lo lắng. Giờ này Bảo Bảo hẳn là đang uống sữa, sao vẫn chưa có ai tới ôm nhóc đi uống sữa chứ, nhìn dáng vẻ đáng thương khóc lóc, cậu ở đầu điện thoại bên này sắp ngồi không yên.

    Bảo Bảo trên giường sơ sinh, cổ họng nhỏ khóc rất được, nghẹn một hơi khóc hết, lại lấy hơi, tiếp tục khóc. Trên thế giới này, ai cũng không đừng nghĩ ngăn cản nhóc uống sữa, không để cho nhóc uống sữa, chính là kẻ thù của nhóc. Nhóc muốn dùng tiếng khóc dọa chết mấy kẻ xấu này!

    Thẩm Gia Ngôn không nhìn được, gọi điện thoại cho Tạ Kế Hiên, lại không ai nhận. Cậu có dự cảm không tốt, có phải trong nhà đã xảy ra chuyện hay không.

    Cậu đang định lại gọi tới trong nhà, lúc này, cửa truyền đến động tĩnh.

    Thư ký Hoàng không đau không ngứa ngăn cản sao có thể ngăn được bước chân của Tạ phu nhân, Tạ phu nhân nhấc tay cầm lấy tay nắm cửa, mắt thấy răng rắc một tiếng là mở, đột nhiên bị người túm lấy tay.

    Tạ phu nhân ngẩng đầu nhìn, chính là con trai bà.

    Tạ Kế Hiên vội vã chạy tới, còn chưa kịp thở, đã thấy Tạ phu nhân muốn xông vào, anh nhất định phải ngăn lại.

    “Mẹ làm gì thế?”

    Tạ phu nhân không buông tay: “Con cũng nghe thấy đi, tới giờ con còn muốn giấu mẹ sao?”

    Tạ Kế Hiên thờ dài: “Mẹ trước buông tay, chúng ta đi xuống ngồi cẩn thận nói chuyện.”

    Hai người giằng co, ánh mắt Tạ phu nhân xoay chuyển, buông lỏng tay: “Được rồi, mẹ muốn nghe con giải thích thế nào.”

    Tạ Kế Hiên thở phào, cũng thả lỏng tay, nhưng trong nháy mắt, tay Tạ phu nhân vặn một cái, đẩy cửa ra, một cái liền nhìn thấy giường sơ sinh dựa vào tường.

    Còn có cái bọc nhỏ đang khóc uốn tới ẹo lui tinh lực vô hạn trên giường.

    Mọi người đều không nghĩ tới bà có một chiêu như vậy, muốn ngăn đã không kịp, nhất tề sững sờ tại chỗ. Nhóc con bên trong tiếng khóc to rõ, dốc sức chứng minh cảm giác tồn tại của mình, mắt nhìn thấy chính là sự thật, không phải giải thích.

    Thẩm Gia Ngôn đầu kia nhìn thấy bóng dáng Tạ phu nhân, điện thoại suýt rơi.

    “Mẹ có phải hoa mắt hay không, tại sao trong nhà con có trẻ con?”

    Tạ phu nhân sợ tới mắt cũng không biết chớp.

    Tạ Kế Hiên vừa thấy tình huống bại lộ, trong lúc nhất thời không biết nói cái gì mới được, anh còn chưa nghĩ ra phải báo cáo với mẹ sự tồn tại của Bảo Bảo thế nào, càng miễn bàn lúc này phải giải thích ra sao.

    “Mẹ.” Tạ Kế Hiên kéo một cái không kéo được.

    Tạ phu nhân đi qua nhìn, ui da, khóc ác quá.

    Dáng vẻ đáng thương này, nước mắt khóc ào ào, chân nhỏ tay nhỏ đạp, nhìn khiến người đau lòng. Ai nhìn cũng phải tình mẹ phát tác, đừng nói kiểu phụ nữ trung lão niên thích trẻ con mong ngóng cháu như Tạ phu nhân, không nói hai lời vội vàng bế lên, cũng không truy cứu rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, trước dỗ dành xong rồi nói.

    “Ui chà, đừng khóc, đừng khóc.”

    Nhóc con hít mũi, ngửi thấy hơi thở xa lạ, trong nháy mắt không khóc nữa, khép mắt lại, giả chết.

    “……”

    Tạ Kế Hiên vội vàng ôm tới, tới cái ôm quen thuộc, ngửi thấy mùi của bá bá, nhóc con lại “sống” dậy, khóc tiếp.

    “……”

    Tạ Kế Hiên đưa nhóc con cho bảo mẫu, bảo mẫu vội vàng ôm đi uống sữa.

    Tạ phu nhân trợn mắt, bà vẫn chưa ôm đủ đâu: “Đi làm gì thế? Nó vẫn khóc đấy.”

    Tạ Kế Hiên bất đắc dĩ: “Đói bụng phải uống sữa.”

    Tạ phu nhân đi theo ra ngoài, nhìn bảo mẫu ôm Bảo Bảo từ cửa hông đi ra, “Cô ta đi đâu thế?”

    “Mẹ, mẹ ngồi xuống trước.” Tạ Kế Hiên rót cho bà một chén nước. Anh thiên tính vạn tính, không ngờ tới mẹ anh còn giấu chiêu sau. Một lần không được, còn có thể lại tới lần nữa, vì vậy cũng không dặn dò bảo an, cứ như vậy để bà tóm được sơ hở.

    Lúc này quá phiền phức.

    “Mẹ ngồi xuống rồi, con giải thích đi.” Tạ phu nhân cũng rất rối bời, kết quả ngồi xuống hồi lâu, cũng không thấy Tạ Kế Hiên mở miệng, vừa thấy Tạ Kế Hiên đầy mặt khó xử, nghi ngờ trong lòng phóng đại, đột nhiên nhớ tới bảo bối trong miệng Thẩm Gia Ngôn.

    “Đó là con của Thẩm Gia Ngôn?” Tuyệt đối là con của Thẩm Gia Ngôn, nếu như là của Tạ Kế Hiên, đã sớm nên nói với bà. Cũng sẽ không khó mở miệng như vậy.

    Tạ Kế Hiên còn đang suy nghĩ nói thế nào, nghe mẹ anh mở miệng sợ hết hồn.

    Nhìn biểu tình này, không nghĩ tới còn bị bà nói trúng. Tạ phu nhân vẻ mặt khó có thể tin: “Con nói cho mẹ biết là trước khi các con kết hôn có hay là sau khi cưới?”

    Tạ Kế Hiên nhất thời nghe không hiểu ý tứ trong lời nói của mẹ anh, nói: “Trước khi cưới.” Trước khi kết hôn đã có bảo bối này rồi.

    “……”

    So với trên đầu đội nón xanh, lúc này hiệp sĩ đổ vỏ vậy mà có thể tiếp nhận, Tạ phu nhân muốn khóc. Đây có phải là cái đạo lý nhìn thấy quá nhiều đồ 10 vạn, lại nhìn thứ mấy vạn đồng nên cảm thấy rẻ?

    Trong lòng bà rất loạn, không khỏi nghĩ nếu là con của Tạ Kế Hiên hẳn là tốt, nghĩ tới bộ dáng nhỏ kia của Bảo Bảo, thật là càng nghĩ càng đáng yêu, đáng tiếc bà còn chưa được nhìn mấy cái.

    Bà mong đợi nhìn cửa hông, lại ép mình thu hồi tầm mắt, đứng lên, cầm lấy túi muốn đi.

    Chuyện này bà không tiện nhiều lời, trong lòng bà không dễ chịu, trong lòng con trai nhất định còn khó chịu hơn bà.

    Hiệp sĩ đổ vỏ! Ai có thể nghĩ tới kim cương vương lão ngũ từng phong quang vậy mà làm hiệp sĩ đổ vỏ chứ!

    Tạ Kế Hiên cứ như vậy nhìn mẹ anh không nói tiếng nào buồn bực lên xe, cũng không quay đầu lại mà bước thẳng đi.

    ……

    Có phải có hiểu lầm gì hay không??

    Quay đầu lại Thẩm Gia Ngôn gọi điện thoại tới, Tạ Kế Hiên nói sự tình.

    Thẩm Gia Ngôn cũng là trăm mối không thể gỡ, vậy mà không hỏi xem đứa nhỏ từ đâu tới sao? Xem ra cũng không giống như biết cái gì, bằng không, người bình thường biết đàn ông sinh con có thể bình tĩnh như vậy?

    “Mẹ anh có phải hiểu lầm gì hay không, cho rằng Bảo Bảo là con riêng?”

    Chỉ có lý do này có thể giải thích.

    Thẩm Gia Ngôn đột nhiên nhớ tới chút chuyện: “Mẹ anh hai hôm nay kêu Hạ Lãng chụp trộm em, em xem điện thoại của Hạ Lãng, nó gửi video cho mẹ anh, em xem giám sát nói chuyện với Bảo Bảo cũng bị nó quay vào.”

    “Mẹ anh có phải hiểu lầm Bảo Bảo là con riêng của em hay không?”

    Đúng thế, hẳn là như vậy. Tạ Kế Hiên muốn thở ra, nhưng lại không cảm thấy nhẹ nhõm, đã bị phát hiện, anh không thể nào để cho Thẩm Gia Ngôn tiếp tục cõng “tiếng xấu”, mà Bảo Bảo cũng là lúc cùng mọi người gặp mặt.

    Tạ phu nhân về đến nhà, ăn không ngon, càng ngủ không yên. Tống Mĩ Hân thấy bác cô nàng tâm sự đầy lòng, cũng cảm thấy không nỡ, chịu khó rót chén trà an thần, “Bác, trong lòng bác có chuyện ạ?”

    Tạ phu nhân thở dài, sờ sờ đầu cô nàng: “Ăn đồ ăn vặt của cháu đi.”

    “……”

    Cũng không phải heo.

    Một lát sau, Tống Mĩ Hân vẫn cảm thấy nên nói chuyện phát sinh hôm nay với bác cô: “Bác, hôm nay dượng tới.”

    Tạ phu nhân vô lực: “Ông ta nói gì?”

    “Ông ấy bảo bác đúng giờ dẫn anh họ đi họp.”

    Bà vẫn chưa nói chuyện này với Tạ Kế Hiên đâu. Cái con người thối tha Tạ Kính Đông này còn sẽ nghĩ mấy chiêu xấu chỉnh con ruột mình, mặc dù Tạ Kính Đông đã không biết xấu hổ, bà nhưng vẫn cố kỵ cảm thụ của Tạ Kế Hiên.

    “Bác biết rồi.”

    Hôm sau, Thẩm Gia Ngôn về nhà, đúng lúc hai hôm nay đang quay các phần diễn khác, phần của cậu đã quay gần đủ, có thể có thời gian 1-2 ngày lén lười. Lúc này, chỉ cảm thấy vô luận như thế nào cũng nên về nhà một chuyến.

    Nhóc con một chút không bị ảnh hưởng, nhìn thấy ba ba nhóc về, miễn bàn có bao vui vẻ, tự mình hổn hà hổn hển lật người, phun bong bóng nước miếng muốn ba ba nhóc ôm.

    Thẩm Gia Ngôn ôm nhóc dậy, hiếm lạ hồi lâu. Bảo mẫu nói với cậu, hôm đó khóc rất hăng say, lúc uống sữa cũng rất hăng say, tinh thần rất tốt, dù sao có sữa ăn mọi chuyện đều dễ nói.

    Thẩm Gia Ngôn nghe dở khóc dở cười, hôn hôn tay thịt nhỏ của nhóc, lại hôn hôn mặt nhỏ, luyến tiếc đặt xuống.

    “Mẹ anh đã biết sự tồn tại của Bảo Bảo, không bằng chúng ta nhân cơ hội này, nói chuyện rõ ràng đi.”

    Thẩm Gia Ngôn sớm đã nghĩ kỹ, dù sao sớm muộn gì cũng phải nói, đã không có manh mối, cũng không cần nghĩ giải thích thế nào, nói thẳng là được. Tạ Kế Hiên thâm trầm nhìn cậu: “Em nghĩ xong rồi?”

    Thẩm Gia Ngôn gật gật đầu, “Đây là cháu bà ấy, người thừa kế của Tạ gia, sẽ không bởi vì là đàn ông sinh mà thay đổi.”

    “Cần chuẩn bị xong không phải chúng ta, mà là mẹ anh.”

    Đàn ông sinh con, đối với phụ nữ trung lão niên nặng lề thói cũ, hẳn rất có tính chấn động.

    Kỳ thực Thẩm Gia Ngôn cũng rất khẩn trương, ngoại trừ Đỗ Tử Tửu và Tạ Kế Hiên, lại muốn có một người biết đại nam nhân cậu có thể sinh con, mặc kệ Tạ phu nhân nói như thế nào, một bước này đối với cậu mà nói đều rất có áp lực.

    Nhưng cái gọi là áp lực chính là động lực, Thẩm Gia Ngôn còn thuộc về loại càng áp càng mạnh. Một ngày mới, cố ý ăn diện cho Bảo Bảo một phen, bọc trong thảm lông lên xe.

    Thẩm Gia Ngôn sờ má nhóc con, thở một hơi, đóng cửa xe lại.

    Hai người đến Tạ trạch, lại nghe thấy tin Tạ phu nhân tới khách sạn.

    Đứng ở cửa phòng bao, Tạ phu nhân lại chậm chạp không động đậy, phía sau cửa chính là người hai đại gia tộc Tạ gia và Đổng gia, đang chờ “thẩm vấn” bà. Bà không phải là không dám đối mặt, mà là cảm thấy mệt tâm.

    Đâu nghĩ có người không cho bà cơ hội hòa hoãn, lúc Tạ phu nhân còn đang trầm tư, cửa mở ra.

    “Khả Thục, bà đến rồi sao, vào đi.” Trong mắt Tạ Kính Đông hiện lên hận ý và trào phúng, trước kia không phải vênh váo tự đắc với ông sao, hận không thể giẫm ông dưới lòng bàn chân, cũng quả thực làm được, hôm nay khí thế cao cao tại thượng kia đi đâu rồi?

    Khiến ông có nhà không thể về, người đàn bà này, thật sự hết sức ác độc.

    Chờ xem, hôm nay sẽ khiến bà nếm thử chút tư vị khó chịu.

    Thuộc truyện: Sinh con xong ly hôn