Sổ tay tra thụ tìm đường chết – Chương 21-24

    Thuộc truyện: Sổ tay tra thụ tìm đường chết

    Chương 21: Thành đôi?

    Lúc này trong đầu trống rỗng đâu chỉ có Giang Ninh, Tần Phi cũng như thế.

    Hai mắt anh trừng lớn, khó mà tin nổi nhìn khuôn mặt Giang Ninh gần trong gang tấc, ước chừng nửa phút sau mới phản ứng lại, đây là Giang Ninh hôn anh!

    Giang Ninh đang chủ động hôn anh!!!

    Chỉ là ý niệm này cũng đủ khiến anh chấn động không ngớt.

    Lần đầu tiên trong đời, Tần Phi tự tin kỹ thuật hôn cao siêu của mình, kỹ năng trên giường thuộc hàng siêu đẳng nhưng hiện tại được hôn lại không phản ứng chút nào, không hề nhúc nhích như pho tượng đá.

    Giang Ninh đôi môi mềm mại ở trên môi anh trằn trọc nghiền nát, đầu lưỡi khẽ hất, tiếp đó tiến vào hàm răng hơi mở ra của Tần Phi, nhẹ nhàng đụng vào đầu lưỡi nóng bỏng khác, tuy rằng không nóng bỏng cho lắm, lại bao hàm tinh tế tỉ mỉ đặc biệt.

    Giang Ninh hôn rõ ràng có điểm trúc trắc, ở trên môi anh lăn qua lộn lại mút thật lâu, lúc này mới buông anh ra.

    Tần Phi nhìn thấy Giang Ninh rũ mắt xuống, hai bên gò má hiện ra đỏ ửng, khuôn mặt đẹp đến tinh xảo lại thêm mấy phần mê hoặc, để anh căn bản không có cách nào chống cự, bất giác liền trầm mê.

    Giang Ninh cứ như vậy liền rũ mắt xuống, cũng không nhìn Tần Phi, xoay người liền đi ra ngoài.

    Tần Phi phản ứng lại, lập tức từ trên giường nhảy xuống, ngay cả dép cũng không mang liền đuổi theo.

    “CMN cậu có ý gì?!” Tần Phi đứng trước cửa phòng ngủ, hướng về Giang Ninh hô lớn.

    Giang Ninh đang chuẩn bị đi đến phòng bếp, bước chân dừng lại, nhưng không có xoay người, bóng lưng kiên cường thon dài run rẩy không dễ gì phát hiện.

    Tần Phi tâm thần nhộn nhạo, đem rung động trong lòng đè xuống, hắng giọng nói một câu: “Hôn xong rồi liền chạy lấy người, cậu có ý đồ gì với lão tử?! Lập tức cho tôi một lời giải thích hợp lý!”

    Giang Ninh hít một hơi thật sâu, từ từ xoay người. Cậu nhìn thấy Tần Phi đứng trước mặt mặc một bộ áo ngủ màu vàng, cổ áo mở rộng lộ ra lòng ngực trắng nõn tinh xảo, đôi môi vừa mới hôn qua càng thêm ướt át, hai chân xích lỏa đứng trên sàn nhà nhìn qua sạch sẽ vô cùng.

    Bất giác, hô hấp Giang Ninh có chút hỗn loạn, cậu nghiêng mặt không nhìn Tần Phi, lặng yên một lúc lâu mới dùng âm thanh trầm thấp nói: “Tự chính anh lý giải đi.”

    Nhất thời cả người Tần Phi chấn kinh rồi!

    Nam nhân không cần quá nhiều lời nói, một ánh mắt, một động tác đều có thể biểu đạt ra ý nghĩ sâu trong nội tâm. Giang Ninh người này bình thường không phải là người dễ dàng đùa giỡn, cậu lại chủ động đến hôn chính mình…… Cái này nói lên điều gì, Tần Phi đã hiểu rõ ràng!!

    Trong lúc nhất thời, trong đầu Tần Phi mừng như điên, anh thậm chí đã tạm thời quên người trước mắt này ngày hôm qua đối với mình làm hành vi cầm thú.

    Giang Ninh nói xong những câu nói này, không dừng lại lâu, lạnh nhạt tiến vào phòng bếp cầm tô, chuẩn bị vớt mì sợi.

    Tần Phi đứng tại chỗ, sửng sốt chừng ba phút mới hòa hoãn lại tinh thần, anh đột nhiên xông lên, từ phía sau ôm chặt lấy Giang Ninh.

    Sức lực Tần Phi xông tới thật mạnh, Giang Ninh đưa tay trụ ngay tủ chén, lúc này mới ổn định thân thể, cậu xoay người, vươn cánh tay ra, đem Tần Phi ôm vào trong lòng ngực.

    Tần Phi ôm lấy cổ Giang Ninh, đè lại đầu cậu, hung ác hôn lên.

    Lúc này hôn cùng với khi nãy tuyện nhiên không giống nhau, lần này quyền chủ động nằm trong tay Tần Phi!

    Mút vào gặm cắn, đầu lưỡi xông vào, công thành đoạt đất, Tần Phi hôn một đường thông suốt.

    Giang Ninh không chống cự, mặc cho Tần Phi ở trong miệng cậu chuyển động qua lại, cậu chỉ ôm lấy vòng eo Tần Phi, cảm thụ bắp thịt bên hông rắn chắc, nhẹ nhàng, từ từ dùng chính phương thức của mình đáp lại anh.

    Tần Phi càng hôn càng mãnh liệt, thậm chí muốn đem Giang Ninh đẩy ngã xuống đất, cởi đi quần dài, tay bất tri bất giác mò lên mông Giang Ninh.

    Giang Ninh nhanh chóng giữ chặt tay Tần Phi không thành thật, giọng nói khàn khàn: “Hiện tại thân thể anh không tốt, cảm mạo còn chưa khỏi hẳn, nếu tôi cũng bị lây nhiễm, ai là người hầu hạ anh?”

    Trực giác nói cho Tần Phi biết, đây chỉ là cái cớ, Giang Ninh rõ ràng chống cự anh mò đến mông cậu.

    Tần Phi nhìn chằm chằm hai mắt Giang Ninh, nhìn hồi lâu, bỗng nhiên mở miệng: “Tốt thôi, bây giờ phải nói cho rõ ràng, tôi nhất định phải là top, ngày hôm qua coi như tôi cho cậu một lần làm top, sau này cậu sẽ không còn cơ hội đó nữa!”

    Giang Ninh nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Về sau rồi hẵng nói.”

    “Cậu đừng tưởng có thể qua mặt được tôi!” Tần Phi kêu ầm lên, “Đối với chuyện này tôi có nguyên tắc, quyết không thỏa hiệp.”

    Giang Ninh bưng tô trong tay lên, ở trước mặt Tần Phi quơ quơ: “Mau ăn mì, nếu không lát nữa mì sẽ nát.” Nhân gia dứt khoát không nói chuyện.

    Tần Phi nhíu mày nhìn Giang Ninh đâu vào đấy bưng lấy bữa tối lên bàn ăn, phảng phất như không thèm để ý tí nào.

    Trong lòng anh có chút khó chịu, không khỏi cân nhắc, lẽ nào tiểu tử này trời sinh tính tình lạnh nhạt, đối với chuyện gì cũng làm thái độ lạnh nhạt? Rõ ràng khi nãy còn hôn nồng nhiệt, vào lúc này lại không có chuyện gì đi chuẩn bị mì, nhanh như thế liền khôi phục bình tĩnh, ngay cả chính mình có kinh nghiệm lâu năm trên thương trường cũng không làm được.

    Giang Ninh người này, tố chất tâm lý quá mạnh mẽ, hoặc là căn bản chưa từng động tâm qua, không giống như chính mình đem chuyện như thế này coi là chuyện to tát.

    Nghĩ tới đây, Tần Phi vừa nãy vui sướng liền quét đi hết sạch sành sanh, trong lòng thậm chí có điểm buồn man mác, anh đã không còn muốn truy cứu chuyện tối hôm qua Giang Ninh cưỡng hiếp mình, mà Giang Ninh…… Đối với anh có thật sự thích không? Hay là do bởi vì sự tình phát triển đến nước này,vì lẽ đó liền thuận theo phát triển như thế?

    “Đứng thất thần làm gì.” Giang Ninh thúc giục nói.

    Tần Phi thu lại tâm tình, ngồi vào trước bàn chờ ăn mì.

    Chỉ là đôi mắt anh thời thời khắc khắc không rời Giang Ninh, hận không thể có một đôi mắt sáng, đem người này từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài xem rõ ràng, rành mạch!

    Theo đuổi tận mấy tháng, cuối cùng cũng gật đầu, nhưng khi có được rồi, kích tình trong dự đoán lại không cảm nhận được, Tần Phi càng nghĩ càng bất đắc dĩ.

    Giang Ninh cầm tô đưa tới trước mặt Tần Phi, hỏi: “Không ăn trưa?”

    “Không, chỉ muốn ngủ.”

    “Còn chưa ăn mì mà, không đói bụng sao?”

    Tần Phi chống cằm, như có điều suy nghĩ nói: “Nhìn cậu đủ no rồi.”

    Giang Ninh không nói nữa, ngồi đối diện anh ưu nhã ăn mì.

    Tần Phi bất mãn nói: “Cậu không có kích tình gì cả, lúc nào mặt cũng lãnh đạm hết.”

    Giang Ninh nâng mắt liếc mắt nhìn anh: “Tôi có lãnh đạm hay không anh còn không rõ ràng sao?”

    Sắc mặt Tần Phi tối sầm, cái nhược điểm này không phải ở trong tay chính mình à, sao lại để cậu ta đem ra dùng, hơn nữa chính mình lại không có tâm tình đi mắng cậu.

    Tần Phi thất thần ăn một cọng mì sợi, cảm thấy mì này ăn rất ngon.

    “Nhìn không ra nha, tay nghề không tệ.”

    Giang Ninh “Ừ” một tiếng, lạnh nhạt nói: “Cảm ơn đã khích lệ.”

    “Sao cậu lại thích ăn mì đến như vậy, người khác không biết còn tưởng rằng cậu là người Sơn Tây đấy.”

    Tần Phi nằm mơ cũng không thể tin được sẽ có thời khắc chính mình mạnh mẽ tự chủ, mấy phút trước anh còn hôn đối tượng ngưỡng mộ trong lòng, giờ khắc này ngồi an vị đối diện với người ta mặt không hề cảm xúc ăn mì, đây thật sự là chuyện hai người nên làm khi vừa xác định tâm ý đối phương sao?

    Giang Ninh nhẹ nhàng cười hừ một tiếng, không nhiều lời, chỉ có điều cái tiếng cười hừ kia nghe có chút kỳ quái.

    Tần Phi cả một ngày dài chưa ăn qua cái gì, bụng có chút đói meo, đơn giản ăn cả tô mì lớn, Giang Ninh làm mì sợi quả thật không tồi tí nào, ngay cả nước lèo anh cũng uống sạch.

    Đặt tô xuống, phát hiện Giang Ninh đang theo dõi anh, khi đối đầu hai mắt Giang Ninh thì, anh cảm thấy ánh mắt Giang Ninh có chút phức tạp, anh không thể nói rõ được đây là loại ánh mắt như thế nào, chẳng qua là cảm thấy Giang Ninh như đang giấu một chuyện gì đó.

    Giang Ninh rất nhanh thu liễm lại ánh mắt, đứng dậy thu dọn bát đũa.

    Tần Phi được người hầu hạ quen rồi, hơn nữa hiện tại trong người có bệnh, tự nhiên cái gì cũng đều mặc kệ, giống như ông chủ trong nhà đi đến trong tủ lạnh lấy thức uống.

    Mở tủ lạnh ra, Tần Phi mới chú ý tới trong tủ lạnh nhồi nhét bao nhiêu là đồ ăn thức uống, sữa bò, rau dưa, hoa quả. Anh nhớ lại lúc Giang Ninh trở về trong tay mang theo hai túi mua sắm, xem ra những thứ đồ này là Giang Ninh mua về.

    Trong lòng dâng lên ý ngọt, được người ta chăm sóc quả nhiên cám giác rất tốt, đặc biệt là người mình thích.

    Tần Phi lấy ra một lon Coca, mở ra uống mấy hớp, quay đầu nhìn thấy Giang Ninh đứng trong phòng bếp rửa chén, nam nhân vóc người cao gầy đeo bao tay plastic, cẩn thận tỉ mỉ chuyên chú rửa bát đũa, dáng vẻ Giang Ninh ở nhà như vậy, thật khiến lòng người ấm áp.

    Anh đột nhiên cảm thấy, nếu cứ như vậy cũng khá tốt ấy chứ, đây mới chính là sinh hoạt, trong nhà nhiều thêm một người, biết nấu cơm cho anh, cùng anh nói chuyện phiếm, lấy thuốc cho anh, chiếu cố anh từng ly từng tí một, bình thường hai vợ chồng không phải đều làm như vậy sao. Nhưng nghĩ lại anh lại không cam lòng, nếu Giang Ninh có thể nhiệt tình một chút thì quá tốt rồi.

    Sau khi Giang Ninh rửa chén xong, liền ngồi xuống ghế sô pha đọc sách.

    Tần Phi liếc mắt nhìn, là bài tập chuyên ngành của Giang Ninh, liền hỏi: “Hôm nay thi thế nào?”

    “Cũng được.” Giang Ninh nói.

    “À.”

    Tần Phi nhìn Giang Ninh ôn bài, không còn lời gì để nói, an vị ở một bên chơi máy tính bảng, trong lòng yên lặng cảm thán: Nếu lão tử mặt dày một lần nữa, đẩy ngã trực tiếp, có thể ăn cậu ta được không?

    Đáng tiếc hiện tại Tần Phi lực bất tòng tâm, tối hôm qua Giang Ninh chịch mạnh mẽ hung ác còn rõ ràng ngay trước mắt, anh thật lo lắng nếu mình làm hàng động dại dột với Giang Ninh, dẫm vào vết xe đổ tối hôm qua, vậy thì trộm gà không thành còn mất nắm gạo, cuối cùng xui xẻo nhất chính là cái mông của mình.

    Tần Phi cứ miên man suy nghĩ trong chốc lát, dược lực từ thuốc trị cảm bắt đầu kéo đến, hai mí mắt đánh thẳng vào nhau, sau đó liền nằm dài trên người Giang Ninh.

    Ban đêm khi tỉnh lại, phát hiện mình nằm ở trên giường, che kín chăn, mà Giang Ninh…… Còn nằm trên ghế sô pha!!!

    Tần Phi cạn lời, có cần phải tuân thủ nghiêm ngặt lễ tiết như thế không?

    Có điều anh lại suy nghĩ một chút, Giang Ninh là thẳng nam, nếu như hiện tại Giang Ninh thoải mái tiếp nhận anh, hai người hừng hực khí thế, đói khát triền quấn lẫn nhau, đó mới là lạ đấy!

    Muốn cho một thẳng nam biến thành gay, đầu tiên phải đánh vào tận nội tâm chỉ được tiếp thu nam nhân, cùng nam nhân sống chung lâu dài, đây không phải chuyện một sớm một chiều, càng không phải cứ cởi quần làm một nháy đối phương liền triệt để dễ dàng uốn cong đơn giản như vậy, bạn cũng phải cho hắn một quá trình từ từ uốn cong.

    Vừa nghĩ như thế, Tần Phi có chút thoải mái.

    Chương 22: Mối quan hệ giữa hai ta

    Tần Phi ở nhà nghỉ ngơi ba ngày, cảm mạo mới triệt để khỏi hắn, mấy ngày nay tuy nói là nghỉ ngơi, thế nhưng trợ lý không ngừng gọi điện thoại đến đây, trong công ty có một đống chuyện cần chờ anh xử lý, Tần Phi khỏi bệnh liền đi làm ngay.

    Mấy ngày nay Giang Ninh tiến vào kỳ thi giai đoạn thử nghiệm, có chút bận rộn, ban ngày cậu đến trường, buổi tối về nhà nấu cơm tối cho Tần Phi, ăn cơm xong vội vội vàng vàng ôn bài tập, bởi vậy, tuy rằng hai người ở chung một chỗ, nhưng lại không cảm giác được hình thức sinh hoạt “Vợ chồng già”.

    Tình cờ Tần Phi có nói oán giận vài câu cùng Giang Ninh: “Cậu còn trẻ như vậy, sao lại không có nhiều tình cảm mãnh liệt nha, thời điểm tôi bằng tuổi cậu, sức sống mị lực bắn tứ phía rồi.”

    Giang Ninh nâng mắt nhìn anh, lạnh nhạt nói: “Nếu anh có sức sống mị lực bắn ra tứ phía, vậy sao gần ba mươi tuổi đầu rồi, anh còn chưa tìm được bạn lữ trường kỳ nhỉ?”

    Tần Phi sửng sốt, không nghĩ tới tiểu tử này sẽ khiến người khác nghẹn lời! Anh tiến đến bên người Giang Ninh, kéo cổ áo Giang Ninh liền hôn xuống, hôn thẳng đến khi hai người thở hồng hộc, Tần Phi mới buông người ra, nhẹ giọng nói: “Còn không phải là chờ cậu sao!”

    Câu nói này xem như là lời tâm tình, kỳ thực cũng coi như là lời nói từ tận trong đáy lòng.

    Cùng ở chung Giang Ninh mấy ngày nay, tuy rằng thiếu một chút kích tình cuồng nhiệt, thế nhưng Tần Phi chân thực cảm nhận được bên người có người làm bạn khiến anh cảm thấy thỏa mãn, đây thuộc loại cảm giác gia đình, khiến bên trong lòng người ấm áp lại chân thật.

    Mỗi khi anh nhìn Giang Ninh buộc tạp dề khí chất hoàn toàn không thuộc về phòng bếp, khó có thể ức chế sản sinh ra ý nghĩ: Mình độc thân nhiều năm như vậy, chính là chờ một người đi!

    Nhưng Tần đại thiếu buồn phiền cũng không ít, tỷ như trước mắt —— Giang Ninh mỗi ngày đều ngủ sô pha.

    Hai ngày trước, Tần Phi còn nhịn được, dù sao Giang Ninh là thẳng nam, không thể gấp gáp.

    Qua mấy ngày sau anh có điểm không nhịn được, mỹ nhân đang ở ngay trước mắt, thấy được mà ăn không được cảm giác quá dằn vặt người, đặc biệt là Tần Phi còn đang xoắn xuýt chuyện tình mấy ngày trước, nghĩ đến món nợ này phải mau chóng hoàn trả.

    Giang Ninh nhìn thấu ý nghĩ Tần Phi, không có ý tứ chống cự gì, chỉ bình tĩnh nói: “Mỗi ngày gần đây tôi đều có thi cử……”

    Được thôi! Mình không thể nào quá cầm thú được.

    Cuối cùng nhẫn nhịn đến khi Giang Ninh thi xong, xế chiều hôm đó Tần Phi liền ở trong phòng làm việc đợi Giang Ninh gọi điện thoại.

    “Đã thi xong?”

    “Ừ.” Phía bên kia Giang Ninh rất ồn ào, nghe không ít sinh viên tụ tập lại với nhau, hò hét loạn lên.

    “Buổi tối cùng nhau ăn cơm đi.” Tần Phi cân nhắc đi ra ngoài ăn một bữa cơm, cũng coi như chính thức hẹn hò.

    Giang Ninh lặng yên vài giây, nói: “Buổi tối Hội Học Sinh còn có hoạt động, chúng tôi muốn liên hoan.”

    “À,” Tần Phi có chút thất vọng, “Vậy cậu cứ lo làm việc đi, sớm một chút trở về nhà.”

    Cúp máy, Tần Phi thở dài, yên lặng dự tính đi ăn bữa tối sớm hủy bỏ.

    Lúc này Tần Phi căn bản không phát hiện, chỉ mới mấy ngày thôi, anh đã đem nhà của chính mình trở thành nhà của Giang Ninh, trước đó dự định bàn với Giang Ninh chuyện sửa nhà, cũng đã sớm quên không còn một mống.

    Đi làm về muộn, Tần Phi chẳng muốn về nhà, đã quen mỗi lần về đều có bữa cơm tối chờ mình, anh không thích trở về nhà chỉ có một mình, thế là anh kêu phần cơm hộp, ở trong phòng làm việc xử lý công tác gần đây.

    Tăng ca đến tận mười giờ tối hơn, anh mới từ bàn làm việc đứng dậy, lười biếng duỗi người, đi tới cửa sổ sát đất nhìn khu vực bên ngoài CBD ánh đèn phồn hoa, bỗng nhiên cảm thấy trước kia những thú vui xa hoa trụy lạc thật quá chán ngấy, mấy ngày nay tu thân dưỡng tính khiến anh không có cảm giác chán chút nào.

    Cầm di động lên gọi lại cho Giang Ninh.

    “Alô.” Giang Ninh hiển nhiên còn ở trong phòng ăn, âm thanh huyên náo bên người kể cả âm thanh cậu đồng thời truyền vào tai Tần Phi.

    “Còn chưa tan tiệc?”

    “Ừ, hơi lâu tí.”

    “Mọi người tụ hội ở chỗ nào?”

    Giang Ninh do dự một chút, lảng tránh nói: “Kết thúc tiệc tôi sẽ sớm trở về ngay.”

    Tần Phi có chút khó chịu: “Mọi người ở chỗ nào?”

    Giang Ninh đành bất đắc dĩ nói: “Phụ cận trường học của chúng tôi có quán KTV.”

    “Tôi đi đón cậu.” Tần Phi âm trầm nói xong liền cúp điện thoại, không cho Giang Ninh thời gian từ chối.

    Đường Tam Hoàn vào mười giờ tối có chút thông thuận, Tần Phi lái xe hai chục phút đến địa điểm Giang Ninh nói, anh đem xe dừng bên lề đường, ngồi ở trong xe hút thuốc chơi di động.

    Đợi đại khái hơn một giờ, Tần Phi mắt sáng nhìn thấy từ bên trong KTV đi ra một tốp người trong đó có hai nữ sinh nhìn quen mắt, lần trước anh tới tìm Giang Ninh, ở trước cửa thư viện tình cờ gặp hai nữ sinh kia.

    Quả nhiên, anh phát hiện sinh viên lục tục đi ra đều là sinh viên đại học năm nhất, bọn họ chơi đến độ rất sung sức, thậm chí còn vừa đi vừa hát.

    Chỉ là đợi nửa ngày cũng không thấy Giang Ninh đi ra.

    Tần Phi mở cửa xuống xe, nhìn thấy hai nữ sinh kia không hề rời đi, đứng ven đường tán gẫu, anh liền đi tới: “Mỹ nữ, còn nhớ tôi không?”

    Trên mặt Tần Phi nở nụ cười ưu nhã, tay cắm vào trong túi quần, đẹp trai bức người.

    Lập tức hai nữ sinh liền nở nụ cười, một người trong đó nói: “Sao không nhớ rõ chứ, anh không phải bạn của Giang Ninh à, trước đây có gặp một lần.”

    Tần Phi cười nói: “Trí nhớ không tệ.”

    Một cô khác cũng cười nói: “Đúng nha anh đẹp trai, anh đẹp như thế, chúng em gặp qua một lần không thể quên được.”

    Tần Phi cười đến tận mang tai, cùng hai người hàn huyên vài câu, liền hỏi: “Giang Ninh sao còn chưa đi ra?”

    Một người nói: “Thời điểm tan tiệc Giang Ninh nói cậu ấy đi toilet, có điều anh nói cũng cảm thấy đúng, đã mười phút trôi qua, còn chưa thấy cậu ấy đi ra.”

    Tần Phi nhìn hai người, nhíu mày nói: “Hai cô cũng đang chờ Giang Ninh?”

    Hai nữ sinh đồng thời nở nụ cười, nhưng không nói lời nào.

    Tần Phi đôi mắt cong lên: “Các cô cười cái gì?”

    Hai người nở nụ cười một hồi, một nữ sinh trong đó nói: “Anh đẹp trai, anh còn không biết Giang Ninh ở trường học tụi em còn có biệt hiệu băng sơn vương tử đi?”

    “Băng sơn vương tử?”

    “Đúng nha,” Cô cười khanh khách nói, “Nữ sinh muốn chờ Giang Ninh nhiều lắm, bất quá đều giống nhau ở chỗ phải chờ cậu ấy thôi, Giang Ninh đẹp trai ánh mắt rất cao, nữ sinh phổ thông căn bản không lọt nổi vào mắt Giang Ninh, nữ sinh theo đuổi Giang Ninh cũng phải tự có công năng phòng ngự, bằng không nhất định sẽ bị ngược, có nữ sinh tự mình biết mình đã phải từ bỏ rồi đấy!”

    Tần Phi cười nhạt, Giang Ninh bộ dáng quạnh quẽ như thế kia, cảm thấy những nữ sinh này hình dung thật chuẩn xác.

    Một nữ sinh khác nói: “Anh đẹp trai, nếu anh không chờ Giang Ninh nổi, hay cùng chúng em đi ra ngoài chơi?” Cô nói xong nhìn sang bạn mình một chút, hai người lại khúc khích cười.

    Tần Phi ngẩn ra, thâm tâm nghĩ hiện tại các cô gái thật can đảm, anh đang muốn cùng hai cô bé nói thêm vài câu chuyện cười, liền nghe thấy phía sau truyền đến âm thanh Giang Ninh: “Các bạn còn chưa trở lại?”

    Giang Ninh quay về nói với hai cô bé.

    Hai nữ sinh kia cười hì hì nói: “Chúng mình chỉ nói chuyện phiếm với anh đẹp trai thôi, Giang Ninh à, anh chàng này là ai nha, cùng cậu có quan hệ gì? Giới thiệu cho chúng mình một chút đi.”

    Giang Ninh khẽ nói: “Đừng hồ đồ, trở về phòng ngủ sớm một chút, đợi đến khi cửa khóa không vào được, sau này khỏi đi chơi nữa.”

    Giang Ninh dáng vẻ rất bình tĩnh, nói ra có chút ý tứ không giận mà uy, hai nữ sinh kia cũng hiểu rõ tính khí Giang Ninh, không nói đùa nữa, chào hỏi rồi đi.

    Chờ các cô gái rời đi, Tần Phi liếc mắt nhìn Giang Ninh, nói: “Cậu vẫn chưa trả lời vấn đề của hai cô bé, hai chúng ta có quan hệ gì?”

    Giang Ninh đối diện cùng Tần Phi vài giây, chậm rãi nhếch môi lên, không hề trả lời vấn đề của Tần Phi.

    Tần Phi theo dõi cậu hỏi lại: “Cậu cọ tới cọ lui lâu như vậy mới chịu đi ra, là lo lắng bị người khác nhìn thấy tôi đến tìm cậu sao?”

    Giang Ninh vẫn không nói chuyện.

    Tần Phi “Ha ha” cười lạnh hai tiếng: “Giang Ninh, tôi thật sự muốn nghe cậu làm sao hướng về hai cô bé giới thiệu tôi.”

    Giang Ninh hơi nhíu lông mày, trầm mặc thật lâu sau mới nói: “Tôi vẫn còn là sinh viên, bạn học bên cạnh tôi cũng không phải dạng xã hội thượng lưu, mà anh luôn quá mức khoe khoang……”

    Nói xong, con mắt Giang Ninh liếc về phía ven đường nhìn chiếc Lamborghini kia.

    Tần Phi thừa nhận, lái một chiếc xe rêu rao đi khắp nơi như thế, để bạn học Giang Ninh nhìn thấy xác thực ảnh hưởng không tốt, thế nhưng tâm tình của anh vẫn rất kém, xe lão tử không phải trộm cũng không phải cướp, sao lại không thể dùng?

    Tần Phi căm tức nói: “Vì lẽ đó cậu cứ giấu diếm tôi, cậu nghĩ rằng tôi không nhận ra sao?”

    Giang Ninh vừa nghe giọng điệu Tần Phi, liền biết đại thiếu gia lại muốn phát hỏa, liền nói: “Tôi không muốn ở chỗ này tranh luận vấn đề với anh.”

    Tần Phi hít sâu một hơi, cố gắng ép xuống hỏa khí, trầm giọng nói: “Giang Ninh, trước đây chúng ta chưa từng câu thông qua, thế nhưng hiện tại tôi muốn nói rõ với cậu chuyện này, cho tới nay, tôi đối với cậu chưa bao giờ có tâm thái vui đùa một chút xíu nào, tôi đã nói rất nhiều rồi, tôi rất nghiêm túc, đồng dạng, tôi hi vọng cậu có thể minh bạch, tôi không muốn phải nhận mối quan hệ chỉ từ một phía, mà tôi muốn mối quan hệ này lâu dài, có thể ra kết quả.”

    Giang Ninh nhìn ánh mắt Tần Phi từ từ dâng lên vẻ kinh ngạc khó kiềm nén, không nghĩ tới Tần Phi đứng ở bên đường thổ lộ chuyện này.

    Tần Phi lại nói: “Tôi biết xã hội này chưa cởi mở tiếp thu chúng ta nắm tay nhau, hôn môi, thế nhưng tôi không hi vọng ở trước mặt bạn cậu làm người qua đường, cậu không cần nói với tôi bây giờ vì giờ còn quá sớm, nếu được bạn cậu tán thành, tôi chính là bạn trai cậu sẽ được tôn trọng hơn.

    Tần Phi nói xong những lời này, ở trong lòng lặng lẽ cân nhắc, có hay không lời nói mình quá đáng? Giang Ninh là thẳng nam có thể dễ dàng tiếp thu từ “Bạn trai” sao?

    Thế nhưng anh cảm thấy nếu như không từng bước ép sát, cho Giang Ninh nhiều áp lực một chút, bằng không Giang Ninh cứ mỗi lần có chuyện đều muốn giấu diếm anh?!

    Ngoài ý muốn, Giang Ninh không phản bác ý kiến anh, chỉ là dùng ánh mắt khó có thể dự đoán liếc nhìn anh một lúc, liền nói: “Trở về thôi.”

    Giang Ninh xoay người đi ở phía trước, Tần Phi đi theo, cùng cậu sóng vai mà đi.

    Vượt qua đường cái, Tần Phi có chút mất tập trung, xe phía sau cũng không chú ý, vừa muốn cất bước, Giang Ninh kéo lại anh, miễn cưỡng tránh chiếc xe kia.

    Tần Phi cúi đầu, nhìn thấy tay Giang Ninh cầm trên tay anh, nhất thời trong lòng rung động lên.

    Giang Ninh ngẩn người, chậm rãi buông tay Tần Phi, chỉ là nhiệt độ bàn tay Tần Phi luôn quanh quẩn ở đầu ngón tay cậu không hề mất đi, khiến cậu hơi khó giữ được bình tĩnh.

    Hai người không lên tiếng, yên lặng bước đi, chỉ vì lơ đãng một lần nắm tay, lại trở nên ăn ý đi rất nhiều, trước đó bởi vì Giang Ninh tránh né khiến bầu không khí không được vui bây giờ đã hoàn toàn tan biến.

    Mãi đến tận sau khi qua được con đường cái, Giang Ninh mới nhẹ giọng nói: “Tôi không nghĩ nhiều đến thế đâu, nhưng tôi sẽ nghiêm túc suy nghĩ lời của anh.”

    Tần Phi “Ừ” một tiếng.

    Ngồi vào trong xe, Tần Phi khởi động xe, nghĩ đến điều gì đó, quay đầu nhìn về phía Giang Ninh: “Nếu cậu không thích chiếc xe này, lần sau tôi không lái nó đến trường học nữa.”

    Này xem như hai người mỗi người nhường một bước đi.

    Giang Ninh đón lấy ánh mắt Tần Phi, hai người đối diện trong chốc lát, khóe miệng cậu nhếch lên, nhẹ nhàng nở nụ cười.

    Tần Phi ngơ ngẩn nhìn Giang Ninh tươi cười đầy mặt, đã bao nhiêu lâu rồi, đây là lần đầu tiên Giang Ninh chân chính đối với anh cười lên.

    Tần Phi trong lòng nóng rực, đưa tay ra, ôm lấy cổ Giang Ninh, đem người kéo qua, hôn lên môi Giang Ninh.

    Lúc này anh mới bừng tỉnh minh bạch, người trước mắt này có sức ảnh hưởng đối với mình quá lớn, chỉ là một khuôn mặt tươi cười, liền khiến anh cái gì cũng không cần để ý, điên cuồng muốn đem người này tiến vào trong lòng ngực, tận tình hôn triệt để.

    Chương 23: Không muốn quản Giang Ninh

    Giang Ninh không nghĩ tới Tần Phi đột nhiên hôn tại đây, bờ môi hai người dán vào nhau, đầu tiên là cậu sửng sốt, sau đó nhanh chóng quay mặt đi, né tránh môi Tần Phi.

    Tần Phi cũng sững sờ, anh không nghĩ tới Giang Ninh từ chối thẳng thừng như vậy.

    Giang Ninh rũ mắt xuống nói: “Đừng hôn ở chỗ này.”

    Tần Phi nhấp môi nhìn cậu mấy lần, hừ cười nói: “Bạn học cậu nói đúng lắm, mỗi người khi có ý với cậu đều phải mang tâm lý công năng phòng ngự.”

    Giang Ninh lông mi thật dài chớp động mấy cái, không nói lời nào.

    Tần Phi không nói nữa, lái xe trở về chung cư Đông Tam Hoàn.

    Trên đường, trong lòng Tần Phi có chút bực, anh thừa nhận vừa nãy chính mình có chút kích động, xe của anh lại dừng bên lề đường, cách trường học Giang Ninh chỉ hai ngàn mét, ở đây làm ra cử chỉ thân mật quá đáng không phải là ý kiến hay.

    Thế nhưng anh không nhịn được!

    Từ khi thấy Giang Ninh nở nụ cười, phát ra tự tận chân tâm, anh cảm giác được, hai người dây dưa lâu như thế, chỉ một khắc vừa nãy thôi, Tần Phi cảm thấy Giang Ninh đối với mình cũng không phải là không có cảm giác.

    Chính một nụ cười nho nhỏ như thế, khiến tâm anh hoàn toàn rối loạn!

    Tần Phi cân nhắc lại cảm giác gần đây mình thật sự quá quan tâm Giang Ninh, hầu như có chuyện gì đều theo Giang Ninh, ngay cả trước đó sự kiện Giang Ninh mạnh mẽ làm chuyện đó, đảo đi đảo lại anh cũng không tra cứu, cái này không thể được, lão tử quá quan tâm Giang Ninh, không có quyền chủ động.

    Tần Phi âm thầm hạ quyết tâm, lát nữa về đến nhà nói chuyện với Giang Ninh, chuyện này tuyệt đối không thể kéo dài thêm nữa!

    Bên trong xe im lặng trầm mặc, hai người đều mang tâm sự riêng.

    Đêm khuya trên đường Tam Hoàn rất ít xe cộ, bên cạnh có chiếc xe thể thao có mái che di dộng, bên trong xe bật nhạc rock and roll, hai cô gái xinh đẹp với mái tóc dài bồng bềnh trong trời đêm, lái xe chính là người trẻ tuổi nhuộm tóc vàng, vừa nhìn chính là rich kid thích chơi trội, vượt qua xe Tần Phi tên thanh niên tóc vàng hướng Tần Phi huýt sáo, ánh mắt khiêu khích tựa như nói: Lamborghini có gì ghê gớm, còn không phải bị lão tử vượt lên à.

    Đổi lại là trước kia, Tần Phi nhất định sẽ đuổi theo, cùng chiếc xe thể thao kia tranh tài cao thấp, giới chơi xe ai mà không biết, lão tử đã từng đua xe mười mấy năm qua rồi.

    Nhưng ngày hôm nay Tần Phi không có một chút hứng thú nào, anh xem như không nhìn thấy, vẫn duy trì tốc độ tám mươi cây số, mặc cho chiếc xe kia cố ý đi chậm lại, người trong xe hướng về anh vẫy tay ra dấu, Tần Phi vẫn không thèm để ý.

    Nhưng thật ra Giang Ninh có híp mắt nhìn một lúc, mở miệng nói: “Hắn mời anh, anh không vui đùa với hắn sao?”

    Tần Phi miễn cưỡng nói: “Có gì vui đâu? Ngày mai sẽ có một chồng biên lai đóng phạt lúc đó chỉ có mình hắn ta ký tên vào thôi.”

    Giang Ninh hừ nhẹ nói: “Nói thật nếu như là anh trước đây chắc sẽ không bình chân như vại thế đâu.”

    Tần Phi cạn lời, bị tiểu tử này nói quá chuẩn, chính mình mấy năm trước đúng là có ham chơi thật, xác thực không làm ít loại sự tình ngu ngốc.

    “Tôi phát hiện có đôi khi thấy cậu rất là căm phẫn, khi nói chuyện ghét cái ác như đối với kẻ thù, đặc biệt căm hận những người giàu có bất nhân, không hổ là thanh niên được tổ quốc bồi dưỡng ra, nếu hiện tại người trẻ tuổi nào cũng đều giống như cậu, quốc gia chúng ta có hi vọng rồi.”

    Giang Ninh mắt nhìn phía trước, lặng yên một lúc lâu mới nói: “Anh không cần phải trêu chọc tôi, tôi không có vĩ đại như vậy đâu, chênh lệch giàu nghèo là chuyện không có cách nào thay đổi được, tôi cũng không cảm thấy những người giàu có đều đáng trách, đáng trách chính là những tay cầm quyền kia, máu lạnh giết người không dấu vết.”

    Tần Phi choáng váng, quay đầu liếc Giang Ninh: “Chắc không phải cậu ám chỉ tôi đi? Mấy năm qua lão tử làm từ thiện, nâng cấp trường học cho cậu tiêu tốn không dưới mấy chục triệu đấy!”

    Giang Ninh khẽ nói: “Tôi biết anh có làm từ thiện, không có ý nói đến anh.”

    “Quả nhiên cậu vẫn căm phẫn một trăm phần trăm không hơn không kém!” Tần Phi nói xong, lại nhìn Giang Ninh một chút, chỉ cảm thấy trong ánh mắt Giang Ninh lóe lên một chút tâm tình anh xem nhưng không hiểu gì.

    Xe thể thao bên ngoài thấy Tần Phi không hưởng ứng, nhàm chán huýt sáo vài lần, sau đó lái xe rời đi.

    Về đến nhà, Tần Phi đi thẳng đến phòng tắm.

    Tắm xong, đổi một bộ đồ tắm mới, lại phát hiện Giang Ninh không ở trong phòng khách, anh tìm một vòng khắp cả nhà nhưng không thấy người, liền đi lên tầng hai, nhìn thấy Giang Ninh đứng hút thuốc ngay tại bồn hoa.

    Chung cư Tần Phi có một bồn hoa lộ thiên, mỗi khi đến mùa hè dây leo mọc đầy chậu, ngồi ở bồn hoa ngắm nhìn sao trời, cũng là một loại thích ý.

    Tần Phi đi tới phía sau Giang Ninh, nhìn thấy tóc Giang Ninh vẫn còn ẩm ướt, Tần Phi mặc trên người một bộ quần áo cũ, quần có chút ngắn, lộ ra làn da bóng loáng trắng nõn, khớp xương mắt cá chân rõ ràng.

    Tần Phi nhìn đến trong lòng rung động, bụng dưới lạnh lẽo. Anh đi lên phía trước, đoạt lấy điếu thuốc trên tay Giang Ninh, đặt ở miệng mình hút vài hơi, nhướng mày nhìn Giang Ninh.

    Tần Phi từ khi sinh ra đã có đôi mắt phượng, bình thường đôi mắt của anh cũng đã rất đẹp rồi, chỉ cần anh hơi biểu lộ một chút phong tình thôi, đôi mắt này sẽ hiển lộ ra một loại quyến rũ khác thường, loại quyến rũ này một khi tỏa ra, đa số tất cả mọi người đều không thể chống lại, bất luận là nam hay nữ. Cái này cũng là nguyên do ở bên cạnh anh chưa bao giờ khuyết thiếu bạn tình, Tần đại thiếu phong tình có thể nói là mị lực vô hạn.

    Tần Phi một bên hút thuốc, một bên nghiêng đầu nhìn Giang Ninh, tư thái phong lưu tiêu sái, thật sự là một đòn trí mạng.

    Ánh mắt Giang Ninh dần dần thâm thúy, hai mắt đối diện cùng Tần Phi, tầm mắt trên không trung dây dưa.

    Bỗng nhiên Tần Phi ném điếu thuốc xuống, tiến lên một bước đè lòng ngực Giang Ninh, hôn môi Giang Ninh, khói trong miệng ở bên môi hai người thả ra ngoài.

    Giang Ninh không chống cự, nhắm mắt lại tùy ý để Tần Phi hôn môi, tay vuốt ve vòng eo Tần Phi có chút run rẩy, dường như cậu đã dự liệu được sớm muộn gì cũng sẽ đến giờ phút này, chuẩn bị tốt tâm lý đầy đủ.

    Tần Phi hôn một lúc lâu, tình dục liền xông tới, xoay người muốn đem Giang Ninh đặt ở trên ghế nằm chỗ bồn hoa, đúng lúc này, di động để ở trên bàn cà phê vang lên, là di động Giang Ninh.

    Tiếng chuông đột ngột xóa tan đi hết thảy bầu không khí ám muội.

    Tần Phi nhíu mày, liếc nhìn một chút, nhìn thấy trên màn hình hiện ra hai chữ: Bạch Soái.

    Anh nhất thời tức giận, cầm di động lên muốn ném xuống, Giang Ninh liền đưa tay đoạt lại.

    Tần Phi nhìn Giang Ninh có ý muốn nghe điện thoại, không vui gầm nhẹ nói: “CMN cậu cố ý đi!”

    Giang Ninh ánh mắt ngăm đen nhìn anh, bình tĩnh nói: “Bạch Soái sẽ không vô duyên vô cớ gọi điện thoại, nhất định là đang có việc hệ trọng.” Khi nói chuyện cậu không hề có sắc thái tình dục, Tần Phi lúc này mới biết được, vừa rồi Giang Ninh căn bản không có động tình, động tình chỉ có chính mình mà thôi.

    “Nửa đêm canh ba thì có chuyện gì nhỉ, hay là Bạch Soái tìm cậu cùng đi bắt gian em trai cậu ấy?!” Trong lòng Tần Phi đố kị ghen ghét, lại một bụng □□ không có chỗ phát tiết, khẩu khí tự nhiên hướng về cậu.

    Giang Ninh theo dõi anh nhìn mấy lần, không lên tiếng, quay người thấp giọng tiếp điện thoại: “Này?”

    Tần Phi nổi giận đùng đùng, mắng một câu “ĐM”, xoay người đi vào nhà.

    Rút ra một điếu thuốc, ngồi ở trên ghế phòng gym, tự giễu nghĩ: Lão tử thật sự quá rộng lượng, tính làm người tốt chuyện tốt, mẹ nó muốn thành Lôi Phong rồi.

    Giang Ninh từ bên ngoài trở về, đi tới trước mặt Tần Phi, trầm giọng nói: “Xảy ra chuyện rồi.”

    CMN lại có chuyện! Tần Phi hừ lạnh, không chịu nói chuyện.

    “Bạch Băng ở trong nhà Âu Tư Xuân tự sát.” Giang Ninh nói.

    Đột nhiên Tần Phi ngẩng đầu, liền đứng lên, đúng là xảy ra vấn đề rồi!!

    Hai người đi xuống lầu thay đổi đồ, lúc này Tần Phi mới phát hiện di động mình đặt trong túi áo không lấy ra ngoài, khi lấy ra nhìn thấy hơn hai chục cuộc gọi không bắt máy, tất cả đều do Đại Xuân Tử gọi.

    Tần Phi một bên bận quần áo, một bên gọi điện cho Đại Xuân Tử.

    Đại Xuân Tử như muốn khóc: “Anh Phi, cuối cùng anh cũng nghe điện thoại, xảy ra vấn đề rồi.”

    Tần Phi tỉnh táo nói: “Ừ, cứ từ từ nói.”

    “Tiểu tiện nhân Bạch Băng kia mẹ nó quá tàn nhẫn, thừa dịp em không có ở nhà chạy đến nhà em uống một lượng lớn thuốc ngủ, nằm trên giường chờ chết, may mà em về nhà sớm phát hiện, hiện tại đã đưa đến bệnh viện rồi, bằng không không chừng sẽ chết trong nhà em, còn có thằng anh trai điên khùng kia, nó tuyên bố muốn chém em.”

    “Người ra sao rồi?”

    “Không biết, còn trong bệnh viện cấp cứu.”

    Đầu óc Tần Phi chuyển động thật nhanh, căn dặn Đại Xuân Tử: “Cậu tìm một chỗ ẩn nấp tạm trốn đi, không được đi đến bệnh viện, không đi ra cửa, không tiếp nhận điện thoại quá dễ dãi, nếu như không phải người tín nhiệm muốn gặp cậu, tuyệt đối không được gặp!”

    Thân phận Đại Xuân Tử đặc thù, xảy ra chuyện như thế này liên lụy quá nhiều người, chuyện này vốn dĩ lớn có thể làm nhỏ đi, nhưng nếu như bị người khác bắt được nhược điểm rồi điều tra Đại Xuân Tử, khó tránh khỏi sẽ bị người bất lương rắp tâm làm hành động, huống hồ hiện tại xã hội này, mạng lưới phát triển, một khi xử lý không tốt, chẳng mấy chốc thông tin sẽ được truyền tải lên mạng internet, một khi khiến cư dân mạng bất mãn, vậy coi như cho dù có nói cái gì đi chăng nữa cũng không thể cứu vãn được.

    Đại Xuân Tử luôn mồm nói: “Tôi biết, tôi đã nhờ Hạ Tranh đi xử lý, hiện tại Hạ Tranh đang ở trong bệnh viện, tôi chạy đến biệt thự bên Thuận Nghĩa ẩn nấp rồi.”

    “Hạ Tranh?”

    “Ừ, trước đó không phải tôi đã từng đề cập cho anh rồi sao, hiện tại tôi đang ở cùng anh ấy, anh ấy tên Hạ Tranh, anh đến bệnh viện liền có thể nhìn thấy Hạ Tranh.”

    Tần Phi “Ừ” đáp lại một tiếng, cúp máy xong không khỏi cân nhắc, Đại Xuân Tử tin tưởng người tình như thế kia, lấy chuyện này giao cho đối phương xử lý, xem ra Hạ Tranh này không phải là người bình thường.

    Anh thu hồi di động, chuẩn bị nắm chìa khóa xe, nhìn thấy Giang Ninh đã bận áo khoác, đứng ở bên cạnh hai tay vây quanh nhìn anh.

    Ánh mắt Giang Ninh sâu thẳm, không ngừng đánh giá anh.

    Tần Phi đón lấy ánh mắt cậu, nhíu mày.

    Giang Ninh nói: “Xử lý chuyện như vậy, dường như anh rất có kinh nghiệm.” Trong lời nói tràn ngập trào phúng, tiểu tử này, thật sự căm phẫn trăm phần trăm không hơn không kém.

    Tần Phi đi lên phía trước, đè lại bờ vai cậu, hai mảnh môi mỏng mút vào mấy cái, thấp giọng nói: “Mau chóng xử lý cho xong việc, trở về tiếp tục chuyện của đôi ta.”

    Giang Ninh híp mắt nhìn anh, vẻ mặt trong mắt làm người khác không thể phỏng đoán.

    Sau khi đến bệnh viện, từ đằng xa hai người nhìn thấy Bạch Soái đứng ở bên ngoài phòng giải phẫu, ngoài dự đoán, Bạch Soái không có đòi đánh đòi giết, mà là hai tay ôm đầu, thân thể lọm khọm ngồi ở trên ghế, trước đó còn hung hăng kiêu ngạo, lúc này nhìn qua lại có chút bất lực.

    “Bạch Soái.” Giang Ninh đi tới, đè lại bờ vai cậu.

    Bạch Soái nhấc đầu lên, bên trong viền mắt lóe lên thủy quang, giọng nói khàn khàn: “Ninh tử, Băng Băng nó…… Nó lại làm chuyện rồ dại……”

    Giang Ninh thở dài, ngồi vào bên người Bạch Soái, vỗ về sau lưng Bạch Soái thấp giọng an ủi.

    Tần Phi nhìn một vòng, không phát hiện phóng viên cùng paparazzi, nỗi lòng lo lắng buông xuống, xem ra chuyện này vẫn chưa lộ ra.

    Anh đi đến phòng trực bác sĩ, tìm hiểu một chút về tình huống Bạch Băng, mới vừa đi tới cửa, bên trong bước ra một người, cùng Tần Phi mặt đối mặt.

    Người này sửng sốt một chút, lập tức cười nhạt nói: “Là Tần tổng đi, anh khỏe chứ?”

    Tần Phi chăm chú nhìn lại, trước mắt là nam tử hơn ba mươi tuổi, cao lớn đoan chính, mi thanh mục tú.

    “Tôi là Hạ Tranh, không biết Xuân Tử có đề cập tôi với anh không?”

    Tần Phi gật đầu nói: “Ừ, anh khỏe chứ?”

    Tần Phi đánh giá Hạ Tranh, người này ánh mắt thanh minh, nụ cười trên mặt khéo léo, vừa nhìn chính là người thường hay giải quyết các trường hợp này, hơn nữa người này chỉ nhìn một chút liền nhận ra mình, xem ra không phải nhân vật đơn giản, không nghĩ tới lần này Đại Xuân Tử tìm được người cùng tưởng tượng của chính mình hoàn toàn khác nhau, trước Tần Phi còn tưởng Đại Xuân Tử tìm ra được tiểu bạch kiểm đấy.

    “Tình huống Bạch Băng sao rồi?” Tần Phi hỏi.

    Hạ Tranh nói: “Vẫn chưa vượt qua giai đoạn nguy hiểm, giải phẫu đã làm hơn một giờ, anh trai Bạch Băng nói trước đây đứa nhỏ này đã từng uống thuốc ngủ một lần, lần này là lần thứ hai, vì lẽ đó tình huống không được khả quan lắm.”

    Tần Phi nghe Hạ Tranh nói rõ ràng, càng ngày càng cảm thấy Đại Xuân Tử tìm ra được một người thật không đơn giản.

    “Cảm xúc hiện tại của Bạch Soái, là do anh ổn định lại?”

    “Ừ.” Hạ Tranh gật gật đầu.

    Tần Phi không nhiều lời, trong lòng có mấy phần kinh ngạc, cảm thấy Hạ Tranh có nhiều thủ đoạn thật.

    Hai người trở về trước cửa phòng giải phẫu, Giang Ninh lại đây chào hỏi, rất lễ phép nắm tay cùng Hạ Tranh, trong lời nói lúc đó, Tần Phi mới biết, hóa ra Hạ Tranh làm biên đạo kênh tin tức trong đài truyền hình thành phố, vài tiết mục tin tức nổi danh đều xuất phát từ tay anh. Hơn nữa người này tốt nghiệp hệ tin tức trong đại học X, xem như là đàn anh Giang Ninh.

    Giải phẫu đến tận rạng sáng 5 giờ mới kết thúc, bác sĩ nói lần này phát hiện đúng lúc, đưa tới cũng đúng lúc, tạm thời Bạch Băng không nguy hiểm đến tính mạng.

    Mọi người thở phào nhẹ nhõm, sau đó Tần Phi gọi điện thoại cho Đại Xuân Tử, Đại Xuân Tử lau mồ hôi lạnh, nói may mà có chủ ý từ Hạ Tranh, để cậu ngay lập tức đem người đưa đến bệnh viện, bằng không nếu xảy ra án mạng, ba cậu sẽ đem cậu đánh đến chết.

    Tần Phi không nói gì.

    Từ bệnh viện đi ra, đã là hơn 8 giờ sáng, Giang Ninh cùng Tần Phi lái xe trở về nhà, vừa vặn đang giờ cao điểm, kẹt xe ngay trên đường Tam Hoàn.

    Tần Phi than thở: “Lần này hú hồn một hồi.”

    “Đứa bé Bạch Băng này đặc biệt chấp nhất, trước đây nó từng giao du qua một người bạn trai, được hơn một năm, đối phương thay lòng đổi dạ, kết giao người tình mới sau đó đá nó đi, khi đó Bạch Băng nghĩ quẩn liền tự sát một lần, thật vất vả mới bảo vệ được tính mạng, nhưng tính cách liền thay đổi, thường xuyên ra vào những nơi không đứng đắn, hoàn toàn sa đọa, không nghĩ tới lần này vì Âu Tư Xuân lại làm chuyện điên rồ.” Giang Ninh thở dài một hơi, “Biết rõ không thể, vẫn là ấu trĩ như thế.”

    Tần Phi quay mặt nhìn Giang Ninh: “Không thể tưởng được cậu lại cảm khái nhiều như vậy, nếu cậu nói như thế, Bạch Băng đúng là quá si tình, có điều loại si tình này dùng trên người Đại Xuân Tử, thật sự quá lãng phí.”

    “Đúng nha, loại người như vậy làm gì có cảm tình.” Giang Ninh ý vị thâm trường nói.

    Lời này Tần Phi nghe vào lỗ tai có chút hụt hẫng, anh ho nhẹ một tiếng: “Cái gì chứ, cậu cũng đừng vì một cái cây chết mà đốn hết cả cánh rừng, tôi cùng Đại Xuân Tử tuy rằng ham chơi, nhưng tính cách hai chúng tôi hoàn toàn khác nhau.”

    Giang Ninh nhìn về phía Tần Phi, sau một lúc lâu, như suy tư nói: “Tần Phi, nếu như có một ngày anh cũng gặp chuyện giống như Bạch Băng, vậy anh sẽ làm gì?”

    “Hả? Ý của cậu là gì? Lẽ nào cậu muốn đá tôi?” Tần Phi nheo hai mắt lại.

    Chương 24: Vấn đề là ai chịch ai?

    Giang Ninh cùng Tần Phi nhìn nhau trong chốc lát, lại mím môi không nói gì.

    Tần Phi nhướng thân mình qua, tiến đến bên tai Giang Ninh nói nhỏ: “Tiểu Ninh, xem ra cậu đối với tôi vẫn còn chưa hiểu rõ, trên thế giới này chỉ có tôi là đá người, chưa tới phiên người khác đến đá tôi.”

    Giang Ninh cười lạnh: “Anh biết không, có lúc cái thái độ bề trên này khiến người khác không thể nói lý.”

    Không, thể, lý, giải!

    Giang Ninh nói anh không thể nói lý!!!

    Con mắt Tần Phi trợn tròng lên, cắn răng quát: “CMN cậu nói ai không thể nói lý?! Cậu mới là người không thể nói lý, cả nhà cậu đều không thể nói lý!!!”

    Giang Ninh chớp chớp mắt, đặc biệt bình tĩnh nói: “Hiện tại anh không thể nói lý.”

    “Đệt!” Tần Phi mắng một câu, nếu như hiện tại không phải anh đang lái xe, anh nhất định đánh Giang Ninh một trận tơi bời! Thằng nhãi ranh đúng là ngứa đòn mà.

    “Giang Ninh, đừng vì thấy lão tử gần đây cho cậu sắc mặt tốt, là cậu có thể lên mặt! Đúng là một người không biết tốt xấu, chuyện lần trước, lão tử còn chưa tính sổ với cậu, cậu đừng tưởng tôi sẽ bỏ qua!”

    Giang Ninh ngồi ở một bên không cho là đúng, vẫn như cũ dùng ngữ khí nhẹ nhàng nói: “Nhìn anh làm việc có bài bản hẳn hoi, nhưng kỳ thực lại là người không có đạo lý, cái gì cũng đều tự ý làm theo chính mình, không cho người khác phản bác, tỷ như anh có thể mặc kệ để xe dừng giữa đường Tam Hoàn, thời điểm tâm tình không tốt liền lôi thùng công cụ sửa xe, chỉ cần anh muốn phát tiết, xưa nay không cần cân nhắc đến cảm thụ của người khác.”

    Tần Phi nghe được liền ngứa răng: “Ngày hôm nay cậu bị trúng gió hả?”

    “Vì lẽ đó, không phải sự hiểu biết của tôi đối với anh không đủ, là anh đối với mình vẫn chưa hiểu rõ.” Giang Ninh càng nói càng trôi chảy.

    Con mắt Giang Ninh đỏ lên, mấy ngày nay quan hệ giữa anh cùng Giang Ninh dần dần tốt lên, chính mình lâng lâng đắc ý, còn tưởng Giang Ninh bị mị lực của chính mình chinh phục, không nghĩ tới trong lòng cậu căn bản không xem anh là chuyện to tát gì.

    Kỳ thực tính cách Tần Phi có chút thiếu hụt, anh không chịu nghe lời phê bình, cùng với hoàn cảnh trưởng thành có quan hệ, từ nhỏ đến lớn anh chỉ được nghe mọi người khen ngợi mình, đẹp trai, thông minh, hiểu chuyện, khi còn bé người ở bên cạnh nhìn thấy anh đều không ngừng khích lệ, lớn lên trong tay nắm được xí nghiệp Tần thị, anh nghe được chỉ là lời khen tặng, nào có người dám ở ngay trước mặt chỉ thẳng vào mũi anh nói anh không thể nói lý?!

    “Giang Ninh,” Tần Phi trào phúng nói, “Nếu như tôi có nhiều khuyết điểm như thế, vậy sao cậu còn cùng tôi có mối quan hệ không rõ ràng? Phủi mông rời đi không phải tốt hơn sao, như vậy tôi liền thoải mái tay chân, đem cậu cùng ba cậu, còn có công ty Gia Hoa Khang gì đó, triệt để cho phá sản! Cậu cứ ủy khuất luôn bên cạnh tôi, sẽ không lo lắng tôi trả thù cậu đi.”

    Giang Ninh khẽ nói: “Đây chính là cái khiến người ta không thể nói lý, vì muốn đạt mục đích không chừa thủ đoạn nào, anh muốn tính sổ thì trực tiếp tìm đến tôi, tại sao lại trút giận lên công ty ba tôi? Những thủ đoạn của anh nham hiểm xảo trá, quả thực không giống như chuyện nam nhân nên làm.”

    “CMN cậu mới không giống nam nhân!!” Tần Phi lòng tự ái bị tổn thương, phía trước Giang Ninh nói những khuyết điểm kia, tuy rằng anh tức giận, nhưng mình có tật xấu gì anh đều biết rõ, chính là không muốn thừa nhận mà thôi. Nhưng Giang Ninh nói anh không giống một người đàn ông, đây là câu bất kỳ người đàn ông nào cũng không thể tiếp thu, mà những lời này lại là cái người đã làm chuyện cầm thú nói với anh!

    Đây là cố tình khiêu khích!

    “Đến cùng là cậu có ý gì? Mau nói rõ?” Tần Phi quát.

    Giang Ninh: “Chỉ là đối với các người khách quan đánh giá mà nói, cho dù có ý tứ gì, tự anh đi mà lý giải, nếu như anh không thể tiếp thu, đó chẳng qua là do lòng dạ anh quá hẹp hòi, tuy lời nói thật khó nghe, nhưng nếu điểm ấy mà anh còn không nghe lọt tai, thì không thể tưởng được trong công ty làm sao anh có thể làm cho mọi người phục tùng.”

    Tần Phi thật muốn mắng to một tiếng: Cút mẹ mày đi dám uy hiếp lão tử!

    Thế nhưng anh cảm thấy nếu như mình phát hỏa thật sự, vô hình chung liền chứng minh những lời Giang Ninh nói đều hoàn toàn chính xác. Vì lẽ đó Tần đại thiếu cắn răng, mạng mẽ đem hỏa khí đè xuống.

    Cứ như vậy, hai người một đường tranh tài cao thấp lái xe về nhà.

    Nguyên bản Tần Phi có kế hoạch sau khi về đến nhà cùng Giang Ninh ăn một bữa cơm, sau đó đem sự tình tối ngày hôm qua làm cho xong, nào biết trên đường Giang Ninh nói một đống lớn chuyện lung ta lung tung, khiến anh hiện tại không còn một chút tình thú nào.

    Anh không nhịn được nghĩ, tên tiểu tử nói với anh những lời này, khiến anh không còn tâm tình nghĩ đến chuyện lên giường.

    Giang Ninh đi vào trong nhà thay đổi đồ, sau đó lấy vài món đồ tùy thân của mình, đặt trong túi ba lô vận động.

    Tần Phi nhìn động tác của cậu, nhíu mày hỏi: “Cậu đang làm gì đấy?”

    Giang Ninh đi đến cửa phòng đổi giày: “Trường học cho nghỉ hè rồi, tôi dự định về nhà ở với ba mấy ngày, ngày mai trường học bắt đầu huấn luyện tennis, tiện đường tôi đến đó luôn.”

    “Cậu nghĩ đây là nơi nào? Khách sạn sao? Muốn tới thì tới muốn đi liền đi!” Tần Phi nổi giận bạo phát nói.

    Giang Ninh ngước mắt nhìn anh: “Đừng nói như thế, khách sạn còn có giường ngủ nhé.”

    Cậu ta còn ghét bỏ?!!!

    Tần Phi vừa muốn nổi giận, Giang Ninh nhanh chân mở cửa đi ra ngoài.

    Tần Phi trừng mắt nhìn cửa lớn đóng sầm lại, tức muốn nổ phổi, anh đá một cước vào tủ giày, khiến các vật phẩm trang trí trên ngăn tủ rơi đầy đất.

    Chết tiệt! Giang Ninh, cậu mau rửa sạch sẽ mông chờ ngày lão tử chịch chết cậu!

    Tần Phi qua cơn tức giận, cơn buồn ngủ ào ào kéo tới, hôm qua anh bận việc cả một đêm, giờ này cũng có chút buồn ngủ.

    Không nghĩ tới tiểu tử Giang Ninh đi tận một tuần còn chưa trở về, gọi điện thoại cũng không bắt máy, mới bắt đầu Tần Phi cảm thấy Giang Ninh chỉ là giận dỗi, qua mấy ngày sẽ bình tĩnh trở lại, không nghĩ tới tiểu tử này vẫn còn tức giận, chơi trò chiến tranh lạnh.

    Tần Phi gọi điện thoại cho Đại Xuân Tử, xem tình huống Bạch Băng đã ổn định lại chưa, Hạ Tranh đem chuyện này xử lý rất tốt, không chỉ không tiết lộ ra ngoài, còn khiến tâm tình hai anh em Bạch Soái Bạch Băng ổn định trở lại, Bạch Băng không tự sát nữa, Bạch Soái không còn muốn chém Đại Xuân Tử.

    Trong điện thoại, Đại Xuân Tử khen Hạ Tranh không dứt miệng, Tần Phi bên kia nghe thấy, không nói một lời, đối với Hạ Tranh này đến tột cùng là muốn như thế nào, hiện tại Tần Phi bảo lưu quyền phát ngôn.

    Đại Xuân Tử còn nói: “Đúng rồi, tiểu tình nhân của anh gọi là Giang Ninh ấy đúng không, lần này cũng nhờ có cậu ấy hỗ trợ một chút.”

    “Giang Ninh?” Tần Phi ngẩn ra, ngày đó ở bệnh viện nhìn thấy Hạ Tranh bận bịu xử lý rất khá, Tần Phi liền không tham dự chuyện này, anh không nghĩ tới Giang Ninh sẽ tham dự vào, hơn nữa chính mình còn không biết.

    “Đúng rồi, Giang Ninh cùng anh trai Bạch Băng không phải là bạn học à, đưa ra không ít lời khuyên cho Bạch Băng, hơn nữa anh trai Bạch Băng rất nghe lời Giang Ninh, Giang Ninh cùng anh trai Bạch Băng chỉ nói qua một lần, anh trai Bạch Băng không còn gây sự với tôi nữa.”

    “À.” Tần Phi ngoài miệng đáp, nhưng trong lòng không ngừng cân nhắc tiểu tử Giang Ninh này đến cùng có chuyện gì vậy, bên này cùng chính mình cãi nhau chuyện Đại Xuân Tử, bên kia lại qua hỗ trợ.

    Đại Xuân Tử còn nói: “Mấy ngày nay Giang Ninh cùng Hạ Tranh đồng thời ở trong bệnh viện, hai người còn chơi rất thân, hơn nữa bọn họ còn là đồng học, đúng là có duyên phận nha, tôi nói không phải chứ, sáng mai bốn người chúng ta đi ra ngoài ngồi một chút đi, để tôi mời khách cho, lúc này phải cám ơn anh em đã giúp đỡ.”

    “Được, đừng có mà trước mặt lão tử lại tinh tướng!”

    Tần Phi cúp máy trong lòng không bình tĩnh nổi, Giang Ninh cùng bằng hữu lại hòa hợp với nhau, điều này làm cho anh rất không thoải mái!

    Cân nhắc cả buổi trưa, lúc tan tầm Tần Phi vẫn gọi điện thoại cho Giang Ninh.

    “Gì?”

    Tần Phi âm trầm nói: “Đang ở chỗ nào?”

    “Trường học huấn luyện.” Lúc Giang Ninh nói chuyện còn nghe được tiếng thở dốc, đúng là đang vận động thật.

    “Mấy giờ kết thúc? Buổi tối cùng nhau ăn cơm.” Tần Phi nói ra lời này tâm tình cực kỳ kém, vì sao lúc này lại là chính mình thỏa hiệp trước?!

    “Không cần, buổi tối tôi có hẹn với Bạch Soái.”

    “……” Bạch Soái, lại là Bạch Soái! Tần Phi tức giận dậm chân xuống đất, lạnh lùng thốt: “Được thôi!” Sau đó bang một tiếng cúp điện thoại.

    Tần Phi phiền chán đến cực điểm, vốn dĩ trước đó vài ngày còn cùng Giang Ninh ở chung, hai người còn cố gắng giao du, đáng lẽ phải thuận lý thành chương lăn lên giường, để anh dùng mị lực nam tính chinh phục Giang Ninh, sau đó bọn họ vui sướng khoái hạt ở chung bên nhau, đây mới là toàn bộ mục đích! Mà không phải như bây giờ, mình bị Giang Ninh chọc tức đến nổ phổi!

    Tần Phi lại gọi điện thoại cho Đại Xuân Tử, nói mình tâm tình không tốt, muốn đi ra ngoài uống rượu.

    Đại Xuân Tử ở bên kia cười hì hì nói: “Sao rồi, anh cùng Tiểu Ninh cãi nhau? Ai nha, chúng ta là đàn ông nên rộng lượng một chút, đi nói lời xin lỗi không được à, cúi đầu trước mặt vợ không có gì là xấu hổ hết, buổi tối tôi có hẹn với Hạ Tranh đi xem phim, không cùng anh uống rượu được rồi.”

    Tần Phi hướng về Đại Xuân Tử la hét một trận, Đại Xuân Tử không thể làm gì khác hơn hủy buổi hẹn cùng Hạ Tranh, chạy tới ngồi uống rượu cùng Tần Phi.

    Hai người ngồi trong quán bar Tam Lí Truân, mặt Tần Phi lạnh nhạt, một ly uống một ly, trong miệng không ngừng lải nhải.

    “Cậu nói cái tên tiểu tử chết tiệt kia, lão tử có điểm nào không tốt? Cái gì cũng đều theo hắn, luôn luôn trưng ra vẻ mặt ôn hòa, mấy ngày hôm trước xe Giang Ninh bị hỏng, tôi liền định mua cho một chiếc R8, chuẩn bị mấy ngày sau đem lại sự kinh ngạc cho hắn, không phải Giang Ninh thích Audi sao, tôi liền theo hắn, không dám mua những chiếc xe đắt tiền khác. Lão tử tính làm cho Giang Ninh vui lòng, ở trong mắt hắn, CMN tôi luôn là một thân khuyết điểm, giống như không lọt nổi vào mắt Giang Ninh!”

    Trong thâm tâm Đại Xuân Tử nghĩ, R8 còn không đủ chói mắt ư? Ánh mắt đại thiếu gia như ngài nhìn kiểu gì vậy nha!

    Cậu gọi thêm một ly rượu đến cho Tần Phi uống, vỗ bờ vai anh kiên nhẫn khuyên nhủ: “Không phải chứ, anh nghe tôi nói một câu, nói về chuyện yêu đương thì phải dùng cái tâm, hai người phải bao dung lẫn nhau, lý giải lẫn nhau, rất nhiều thứ cho dù có dùng tiền cũng không mua nổi, anh cho rằng trước đây mình hay mua xe cho tiểu tình nhân, giờ anh cũng áp dụng mua xe cho Giang Ninh, vậy anh xem hắn là cái gì? Giang Ninh muốn căn bản không phải là những thứ này.”

    Tần Phi nhìn Đại Xuân Tử một chút: “Ôi chao…… Nhìn ra rất rõ ràng nha!”

    “Ừa, đều do Hạ Tranh giảng đạo đấy.”

    “Hạ Tranh, Hạ Tranh, CMN mở miệng đóng miệng đều là Hạ Tranh.”

    Đại Xuân Tử đắc ý nói: “Không còn cách nào, ai biểu Hạ Tranh nhà tôi ưu tú như thế!”

    Tần Phi nhìn Đại Xuân Tử, thấp giọng nói: “Cậu cùng Hạ Tranh, ai chịch ai thế? Tôi nhìn Hạ Tranh kia không giống như làm bot.”

    Câu này vừa nói xong, mặt Đại Xuân Tử lập tức đỏ lên, ho nhẹ một tiếng nói: “Tôi và Hạ Tranh là tình yêu chân thành, ai top ai bot không quan trọng, tôi là đàn ông chân chính, đội vợ lên đầu trường sinh bất tử.”

    Tần Phi mắng một câu: “Vợ? CMN cậu bị chịch muốn nát cả cúc, cậu mới chính là vợ người ta đi!”

    Đại Xuân Tử mặt dày cãi: “Trọng điểm không phải vấn đề trên dưới, do vợ của chính mình làm, trên dưới không thành vấn đề!”

    Thuộc truyện: Sổ tay tra thụ tìm đường chết