Sổ tay tra thụ tìm đường chết – Chương 25-28

    Thuộc truyện: Sổ tay tra thụ tìm đường chết

    Chương 25: Đưa tới cửa

    Tần Phi khiếp sợ nhìn Đại Xuân Tử: “Ôi đệt, cậu thật sự bị Hạ Tranh tẩy não!”

    Trước đây Đại Xuân Tử dầu muối không ăn, ngay cả ba mẹ cậu cũng quản không nổi, hiện tại lại nghe lời Hạ Tranh như thế, còn ngoan ngoãn nâng mông cho Hạ Tranh chịch, anh không nghĩ ra vì sao Đại Xuân Tử lại biến thành như vậy.

    Nhưng Đại Xuân Tử hồn nhiên không thèm để ý, bất di bất dịch không ngừng tú ân ái.

    Cuối cùng, vốn Tần Phi muốn cùng Đại Xuân Tử đến uống rượu nói hết tâm tình, nhưng diễn biến lại thành Đại Xuân Tử nói chuyện yêu đương, Tần Phi nghe được liền chán ngán, chỉ uống một ly tiếp một ly.

    Lúc hai người đi ra khỏi quán bar, hai chân Tần Phi mềm nhũn, trên con đường đi hai hàng thẳng bước.

    Đại Xuân Tử vẫy tay gọi xe taxi cho Tần Phi, Tần Phi rút tay cậu ra, không vui nói: “CMN ai thèm ngồi xe taxi? Lão tử…… Lão tử muốn lái xe!”

    Đại Xuân Tử bĩu môi nói: “Cả người anh say như thế này rồi, ai dám để anh lái xe? Nếu có chuyện gì xảy ra, tin tức buổi sáng ngày mai sẽ chính là anh.”

    Tần Phi vẫn không nghe, Đại Xuân Tử không thể làm gì khác hơn là gọi điện thoại cho Hạ Tranh, Hạ Tranh nói anh đang ở vùng phụ cận làm ít chuyện, lập tức sẽ đến ngay.

    Chỉ chốc lát sau, Hạ Tranh lái xe đến đây, Tần Phi lẩm bẩm nói: “Thật tốt mà, mới gọi đã đến đây, tú ân ái vẫn chưa đủ sao?” Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng trong lòng không khỏi đố kị lên, khi nào Giang Ninh mới có thể săn sóc tốt như vậy, cũng không uổng công anh vì tiểu tử kia uống rượu giải sầu.

    Hạ Tranh cười nhạt: “Tần tổng, muốn tôi cùng Xuân Tử đưa anh về nhà thế nào đây?”

    Đại Xuân Tử lôi Tần Phi đẩy vào trong xe: “Được rồi, đừng có cùng con ma men thương lượng, ảnh biết cái đếch gì chứ, trực tiếp đưa về nhà cho rồi.”

    Tần Phi vừa nghe phải về nhà, đầu óc vốn có chút mơ hồ lập tức tỉnh táo lên. Phải về cái căn nhà lạnh như băng kia? Không được, từ khi Giang Ninh không trở về, cái căn nhà kia anh không muốn trở lại, sinh hoạt một người quá buồn chán.

    “Không về, ĐM, lão tử không trở về!”

    Đại Xuân Tử từ ghế phụ quay đầu nhìn anh: “Vậy giờ anh muốn đi đâu? Chẳng lẽ còn muốn cùng tôi đi uống tiếp? Nhưng tôi không muốn đi uống nữa đâu.”

    Tần Phi lườm cậu một cái, từ trong túi lấy di động ra, bấm nửa ngày mới gọi được một cú điện thoại, nhưng di động reo rất lâu cũng không ai nghe máy, Tần Phi tức giận muốn chửi thề, đem di động hướng về bên cạnh quăng đi.

    Hạ Tranh từ kính xe quan sát nhìn thấy động tác Tần Phi, liền hỏi: “Tần tổng gọi điện cho Giang Ninh sao?”

    “Ờ……” Tần Phi hết sức khó chịu rầm rì một tiếng.

    Đại Xuân Tử nói: “Không phải anh nói tiểu tử kia trở về nhà rồi à? Sao vậy, Tần đại thiếu không kịp chuẩn bị quà nên thừa dịp mượn rượu đi tới nhà bọn họ đi? Thuận tiện ra mắt nhà họ, cùng ba vợ câu thông cảm tình.”

    “Cút mẹ cậu đi!” Tần Phi mắng.

    Hạ Tranh thâm trầm cười: “Một giờ trước tôi có gọi điện thoại cho Giang Ninh, hắn nói trường học gần đây huấn luyện quá mệt mỏi, liền ở lại trong ký túc xá.”

    Tần Phi đầu ong lên một tiếng, tiểu tử này không chịu trở về nhà! Tiểu tử này thà ở ký túc xá cũng không muốn nhìn thấy mình! Tiểu tử này không tiếp điện thoại anh nhưng lại tiếp điện thoại Hạ Tranh! Tiểu tử này sao lại thân thiết với Hạ Tranh đến như vậy!!!

    Hạ Tranh nhìn thấy sắc mặt Tần Phi không tốt, dự cảm thấy chính mình đụng tới ổ kiến lửa rồi, mau chóng nói: “Ách, Giang Ninh nói muốn đến đài truyền hình thực tập, gần đây hay gọi điện thoại cho tôi mấy lần.”

    Tiểu tử này muốn đến đài truyền hình thực tập lại không đề cập cho mình biết!!! Tần Phi càng ngày càng tức giận.

    Anh nheo lại đôi mắt, oán hận nói: “Đi đến đại học X, đưa tôi đến đại học X! Mẹ nó, lão tử phải đi trị chết tiểu tử này, ba ngày không đánh muốn leo lên nóc nhà lật ngói!”

    Hạ Tranh không nói gì nhìn về phía Đại Xuân Tử, Đại Xuân Tử nhún vai nói: “Đưa đi, được thôi. Tính tình đại thiếu gia hôm nay nóng tính, nếu như không thấy được Giang Ninh, không chừng đến nửa đêm lại có xu hướng muốn giết người!”

    Hạ Tranh nhíu mày, không thể làm gì khác hơn là đem xe hướng về đại học X.

    Đến trước cửa đại học X, hai chân Tần Phi xiêu xiêu vẹo vẹo liền xuống xe, cùng Đại Xuân Tử vẫy tay một hồi hướng đến trong sân trường đi, một bên vừa đi một bên không ngừng gọi điện thoại.

    Đại Xuân Tử nhìn bóng lưng Tần Phi lảo đảo, lắc đầu nói: “Không biết tối hôm nay Tần Phi muốn dằn vặt cho đến khi nào? Giang Ninh chọc tới vị đại gia này, phỏng chừng sẽ khó mà dễ chịu.”

    “Vậy cũng chưa chắc, đừng xem Tần Phi hiện tại một bụng đầy oán khí, không chắc khi nhìn thấy Giang Ninh lúc đó lại quên hết đi, đây chính là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.” Hạ Tranh nói.

    Đại Xuân Tử liếc xéo Hạ Tranh, bĩu môi nói: “Tần Phi còn nói, em bị anh gài hàng đó.”

    Hạ Tranh khẽ mỉm cười, đưa tay xoa tóc Đại Xuân Tử, nhẹ giọng nói: “Được rồi, chúng ta về nhà đi, về nhà anh sẽ hầu hạ em.”

    Bên này đôi chồng chồng Đại Xuân Tử chia sẻ yêu đương, bên kia tình huống Tần Phi lại không mấy lạc quan cho lắm.

    Anh nhiều lần gọi di động đến Giang Ninh, không có ai bắt máy, Tần đại thiếu càng gọi càng sinh khí, thâm tâm nghĩ cậu cùng Bạch Soái ăn cơm sao lại nồng nhiệt thế? Ngay cả di động cũng không thèm nghe.

    Tần Phi uống rượu hơi nhiều, bước đi có chút loạng choạng, thế nhưng dựa vào kinh nghiệm mấy lần trước đã từng đến đại học X, rất nhanh tìm tới ký túc xá Giang Ninh.

    Dám không nghe điện thoại? Lão tử đến ký túc xá cậu ôm cây đợi thỏ! Không phải buổi tối cậu phải về ký túc xá ở sao? Lão tử sẽ khiến cậu đổ mới được, sẽ kêu cậu thật phô trương, lão tử sẽ đứng trước mặt cậu khoe khoang mới thôi!

    Lúc này đại học X đã nghỉ hè, đa số học sinh nơi khác đều về nhà thăm người thân, cụ ông dưới lầu ký túc xá cũng không ngăn người ngoài lên lầu, vì lẽ đó Tần Phi nghênh ngang tiến vào ký túc xá nam sinh.

    Anh còn nhớ rõ số phòng Giang Ninh ở, trực tiếp đi tới mục tiêu, sau khi lên lầu mới phát hiện, Giang Ninh ở trên tầng cao nhất, tầng lầu ký túc xá này thuộc hàng “Xa hoa” nhất, phòng ở rất ít, so với mấy tầng dưới không nhiều bằng, hơn nữa thời gian này cơ bản các sinh viên đều không có ở đây, đa số các phòng đều không có ánh đèn, chỉ có khoảng hai, ba phòng có bật đèn sáng bên trong.

    Tần Phi đi vào trong, đi tới trước cửa ký túc xá Giang Ninh, xác định số phòng không sai, phát hiện đèn trong phòng vẫn còn sáng.

    Anh suy nghĩ, tên tiểu tử này đã trở về?

    Tần Phi không chút suy nghĩ, đẩy cửa đi vào, đi vào xong, lại phát hiện trong phòng không có ai.

    Anh đánh giá căn phòng một chút, có giường tầng, bốn tủ sách, quét dọn rất sạch sẽ.

    Tần Phi đứng giữa phòng, quay đầu nhìn bốn phía, bỗng nhiên từ phía sau truyền đến tiếng âm thanh cửa phòng vang lên, anh xoay người, nhìn thấy cửa phòng vệ sinh mở ra, Giang Ninh chỉ quấn khăn tắm, nửa thân trên để trần, một bên lau tóc một bên bước ra ngoài.

    Chỉ là trong một cái liếc mắt, Tần Phi đột nhiên cảm thấy yết hầu khô khốc, ánh mắt lại không thể rời bỏ.

    Dáng người Giang Ninh lúc mặc quần áo đã ốm rồi, cởi đồ ra trên người cũng không có bao nhiêu thịt, nhưng mỗi một khối cơ đều có bắp thịt cường tráng, đặc biệt là trên cánh tay cùng cơ bụng, vừa nhìn qua chính là quanh năm rèn luyện thêm nữa nhờ tuổi còn trẻ nên mới phát triển được như vậy.

    Tần Phi nhìn chằm chằm thân thể Giang Ninh từ từ hướng lên trên, từ lòng ngực rắn chắc đến vòng eo tinh tế, từ hai hột đậu đỏ đến nhúm lông đen nửa kín nửa hở……

    Đây là lần đầu tiên anh trực tiếp quan sát dáng người Giang soái ca, tuy rằng hai người đã từng làm chuyện chấn động trên xe, thế nhưng lần đó hai người đều không cởi quần áo, thuần túy chỉ là cởi quần mần việc. Những ngày Giang Ninh ở trong nhà Tần Phi, quần áo nghiêm túc, một chút lợi lộc cũng không cho Tần biến thái chiếm tiện nghi.

    Thật vất vả mới chờ được cơ hội này nên không thể kiêng dè mà nhìn cho kĩ, nhất định phải nhìn đủ, chỉ là càng nhìn nhiều, Tần Phi phát hiện mình cương rồi!

    “Sao anh lại đến đây?” Giang Ninh nhìn thấy Tần Phi nhất thời sững sốt.

    Tần Phi không ngừng cố gắng lặng lẽ nuốt nước bọt, lấy ý định đẩy ngã cậu đè ép trở lại, rồi mới lên tiếng: “CMN cậu không nghe máy, tôi đành phải tìm tới cửa! Sao thế? Không vui khi thấy tôi sao?”

    Giang Ninh ngửi thấy được mùi rượu khi Tần Phi nói chuyện, khẽ nhíu mày: “Anh uống rượu?”

    Tần Phi hừ nói: “Uống đó, thì sao?”

    Giang Ninh chẳng muốn cùng kẻ nghiện ngập đôi co, vòng qua người Tần Phi, đi tới tủ quần áo chính mình lấy ra một cái quần đùi cùng cái áo lót.

    Tần Phi thấy Giang Ninh không để ý đến mình, sinh khí nói: “Này, cậu vẫn chưa trả lời vấn đề của tôi, sao lại không nghe máy?”

    Giang Ninh nhìn anh giống như thằng ngốc liếc anh một cái: “Anh không thấy tôi đang tắm à?”

    “Sao cậu lại tắm lâu như vậy? Tôi gọi hơn nửa tiếng rồi đấy!”

    “Trước còn tán gẫu cùng Bạch Soái, không tiện bắt máy.”

    Tần Phi nghe được tên Bạch Soái, máu ghen dồn lên não, không phân rõ phải trái nói: “Lừa người! Tôi khẳng định cậu không muốn tiếp điện thoại tôi!”

    Lần thứ hai Giang Ninh nhíu mày lại: “Anh uống nhiều rồi đấy, để tôi thay đồ rồi đưa anh trở về.” Nói xong, cầm quần áo hướng về phòng toilet.

    “Tôi không đi!” Tần Phi vừa nghe Giang Ninh muốn đưa anh trở về, lập tức kiềm cánh tay Giang Ninh, thì thầm nói: “Không được thay quần áo!”

    Lòng bàn tay Tần Phi vừa mới tiếp xúc đến cánh tay Giang Ninh, như có cỗ nhiệt khí khiến người ta khát vọng len lỏi trong cơ thể, anh chậm rãi nheo lại hai mắt, tay nắm cánh tay Giang Ninh bất tri bất giác trượt, vuốt ve lên xuống.

    Thân thể Giang Ninh cứng đờ, trầm giọng nói: “Anh làm gì thế?”

    Tần Phi hai gò má ửng đỏ, cảm thụ được lòng bàn tay truyền đến ấm áp, tinh tế tỉ mỉ, trong đầu phiêu đãng, anh nhích lại gần Giang Ninh, nhẹ giọng nói: “Tiểu Ninh, sao cậu lớn lên lại đẹp trai đến thế? Trên người thật nhiều cơ bắp, làn da còn trắng như vậy……”

    Giang Ninh vội vàng hất cánh tay Tần Phi ra, lạnh lùng nói: “Tần Phi, đừng quậy! Tôi đổi đồ xong liền đem anh trở về!”

    Tần Phi lúc này mắt điếc tai ngơ, cả tâm tình anh chìm đắm trong thân thể gợi cảm của Giang Ninh, bị Giang Ninh lôi kéo, không chỉ không lôi được anh ra, ngược lại anh còn duỗi cánh tay ra, ôm chặt lấy eo Giang Ninh, đem đầu tựa trên bả vai Giang Ninh, mùi vị Giang Ninh không ngừng tiến vào mũi anh.

    “Tiểu Ninh, cậu thật là thơm quá.” Tần Phi nhắm mắt say sưa nói.

    Giang Ninh ngẩn người, ngoài mặt không nhúc nhích. Thế nhưng không ai biết trong lòng cậu nảy lên kịch liệt, không biết vì cái gì, cậu cảm thấy khi Tần Phi say rượu thân thể đặc biệt…… Đặc biệt…… Mềm mại?

    Là ảo giác hay vẫn là ảo giác?

    Trong đầu Giang Ninh đột nhiên hiện ra tình cảnh trong xe ngày đó, cậu đặt Tần Phi ở dưới thân, tiến vào thân thể Tần Phi chật khít, tàn nhẫn mà đâm vào!

    Từ mấy ngày nay, cậu không muốn hồi tưởng lại chuyện này, nhiều lần bị Tần Phi quyến rũ cảm giác lần thứ hai lại xông tới, đều bị cậu dùng ý chí mạnh mẽ đè ép trở lại.

    Nhưng hiện tại, Tần Phi lại dựa vào đây, đôi tay ấn lên hông cậu cọ sát khắp người; Chóp mũi không ngừng hấp động như lông chim ở trên cổ cậu lay động; Còn có lông mi thon dài, đuôi mắt nhuộm đầy phong tình, làm người khác vô pháp khống chế xúc động nguyên thủy chính mình, muốn đem chủ nhân có đôi mắt này đặt tại dưới thân chịch thoải mái!

    Tâm tư Giang Ninh đang quay cuồng, bỗng nhiên cảm giác tay Tần Phi từ hông cậu chậm rãi trượt xuống, cặp môi hồng hào ở bên tai Giang Ninh nói ra những lời tình sắc: “Tiểu Ninh, cậu mê người như thế, tôi thật muốn chịch cậu!”

    Chương 26

    Thân thể Giang Ninh ngẩn ra, đưa tay nắm lấy cằm Tần Phi, nâng mặt Tần Phi lên.

    “Anh biết không, dáng vẻ anh khi nói ra những câu này cũng rất mê người.” Rõ ràng là ngôn ngữ ám muội, nhưng khi nói ra khỏi miệng Giang Ninh, trên mặt cậu vẫn là vẻ mặt lạnh lùng hờ hững, chỉ là trong mắt sáng lập lòe càng ngày càng thâm trầm.

    Khóe miệng Tần Phi nhẹ nhàng cười: “Vậy cậu có biết không, mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ chán ngắt của cậu, tôi chỉ muốn đem cậu lột sạch sẽ mà làm! Làm cậu khóc lóc cầu xin tôi dừng lại!”

    Nói tới đây, tâm tình buồn bực trước đây đột nhiên dâng lên, gạt tay Giang Ninh nắm cằm anh ra, hận nói: “Giang Ninh, CMN cậu lúc nào cũng lúc nóng lúc lạnh trêu đùa lão tử. Nói sinh khí liền sinh khí, nói rời nhà trốn đi liền rời nhà trốn đi, quả thực so với các em gái còn khó chiều chuộng hơn! Vì lý do gì cậu lại trốn trong ký túc xá lại không muốn gặp tôi? Dựa vào cái gì cậu cùng tên ngốc Bạch Soái ăn cơm lại không chịu tới tìm tôi? CMN cậu có biết hay không, những ngày qua không có cậu…… Lão tử, mỗi ngày lão tử đều nhớ cậu!”

    Nói tới câu cuối cùng, Tần đại thiếu như có điểm oan ức. Cả một buổi tối anh uống rượu, vốn là muốn mượn rượu giải sầu, ai biết đi cùng Đại Xuân Tử hết buồn đâu không thấy, ngược lại sinh ra tâm tình ước ao ghen tị, hiện tại những cảm xúc này bị điều động lên, ào ào xông lên, Tần Phi lại không cảm thấy oan ức sao! Mình đường đường là Tần đại thiếu ngày thường ai lại không nâng niu, theo đuổi mình, như thế nào khi đứng trước mặt Giang Ninh liền biến thành pháo hôi có cũng được mà không có cũng không sao?

    Giang Ninh hơi cúi đầu, không biết vì cái gì, cậu cảm giác người trước mắt này ngày thường vênh váo tự đắc, giờ khắc này lại như cô dâu nhỏ bị lạnh nhạt, ngay cả khi Tần Phi nhìn vào ánh mắt cậu, cậu cũng thấy ở trong đó u oán nồng nặc, hơn nữa “Cô dâu nhỏ” này tay còn không thành thật, ở bên hông chính mình sờ tới sờ lui, lôi kéo khăn tắm, bất cứ lúc nào cũng đều muốn giật khăn tắm ra.

    Giang Ninh thật vất vả mới bình tĩnh lại tâm tình bỗng “Đùng” một cái, tim đập nhanh kịch liệt, tay Tần Phi ở bên hông cậu càng ngày càng rõ ràng, vừa nãy bỏ ra rất nhiều sức lực khống chế kích động nguyên thủy lần thứ hai hướng về bụng cậu tuôn trào.

    Nhưng mà, ý niệm này vừa hứng khởi vài giây, “Tần cô dâu nhỏ” bỗng nhiên nheo hai mắt lại, trong mắt tinh quang lập lòe, mang theo hận ý khó kiềm nén, anh cắn răng nói: “Lão tử mỗi ngày đều nhớ cậu, mỗi ngày muốn làm cậu! Giang Ninh, không dạy cậu trở nên ngoan ngoãn, tôi ăn không ngon ngủ không yên! Từ xưa đến nay tôi chưa bao giờ để bụng một người như thế, nhưng lòng tốt của tôi đều bị cậu giẫm nát dưới chân, cậu nói cậu không thích ăn đòn, có phải là do không được chịch!”

    Quả nhiên, cô dâu nhỏ cái gì chứ tất cả đều là ảo giác!

    Khóe miệng Giang Ninh dần hiện ra tia cười nhợt nhạt: “Cuối cùng cũng chịu nói thật? Giấu lâu đến như vậy, đơn giản chỉ là trong lòng anh không cam lòng mà thôi.”

    Tần Phi hừ một tiếng, cúi đầu cắn một cái lên bả vai Giang Ninh.

    Giang Ninh “Shzzz” một tiếng, nắm chặt hai tay Tần Phi, đem người kéo lại, “Anh là chó hả? Chỉ biết cắn người!”

    Giang Ninh hiếm khi dùng vẻ mặt nuông chiều không thể làm gì khác hơn nói chuyện, nhưng Tần Phi lại hoàn toàn không chú ý tới, hiện tại trong đầu anh chỉ nghĩ đến một chuyện: Nhất định ngày hôm nay phải chịch Giang Ninh!

    Tần Phi thủ hạ vừa động, roẹt một tiếng, khăn tắm quấn quanh thân Giang Ninh liền bị kéo xuống dưới.

    Nhất thời, thân thể không hề che đậy của Giang Ninh triển lãm ngay trước mặt Tần Phi, thon dài, thẳng tắp, cường tráng, mạnh mẽ, có thể nói là thân thể hoàn mỹ.

    Con mắt Tần Phi từ từ đi xuống, chỉ liếc mắt nhìn, vốn đầu óc có chút mê say liền chấn động, anh thấp giọng mắng một câu: “Cái món đồ này…… CMN sao lớn đến thế!”

    Chẳng trách lần trước cái mông của anh đau mất tận năm, sáu ngày, dương vật lớn như thế này, người sắt còn không chịu nổi huống hồ là người thật!

    Lông mày Giang Ninh nhíu lại, ngọn lửa trong cơ thể càng ngày càng khó kiềm chế, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm Giang Ninh.

    Tần Phi bỗng nhiên đưa tay, đẩy trước ngực Giang Ninh, muốn đem Giang Ninh đẩy lên phía sau bàn bên cạnh, sau đó chính mình tiến lên một bước, đè lại Giang Ninh mạnh mẽ đem người áp đảo trên bàn, tư thế đứng thẳng gì đó, anh thật sự rất thích.

    Nhưng mà, hiện thực cùng lý tưởng chênh lệch vĩnh viễn làm người khác khó có thể dự đoán.

    Giang Ninh so với những gì anh tưởng mạnh hơn rất nhiều, chỉ đẩy một cái, lại không nhúc nhích!

    Tần Phi sửng sốt, hai tay đặt trước ngực Giang Ninh, dưới bắp tay cường tráng mạnh mẽ, Giang Ninh đứng đó không hề động đậy nhìn anh, ánh mắt cậu trào phúng chợt lóe lên.

    Lòng tự ái của Tần đại thiếu bị tổn thương nghiêm trọng!

    Tuy rằng tối hôm nay anh xác thực mình uống có hơi nhiều rượu, nhưng là trong ý thức của anh, “Muốn tàn nhẫn làm Giang Ninh một lần” đó là mục tiêu cần phải làm được, hơn nữa nhất định phải làm!

    Trên mặt Tần Phi có điểm không nhịn được, liền thẳng thắn đi đến trọng điểm, đưa tay nắm chặt dương vật.

    Sắc mặt Giang Ninh nhất thời thay đổi, Tần Phi có chút đắc ý, đồng dạng đều là đàn ông, anh lại là một người đã từng làm qua vô số nam nhân, tự nhiên rất rõ ràng nắm được vị trí then chốt này, cho dù nam nhân mạnh mẽ đến đâu, cũng không có cách nào giữ được sự tỉnh táo.

    Tần Phi dán tới, Giang Ninh chỉ cảm thấy nam nhân dường như có bản năng tiết hạp hồng thủy, toàn bộ mãnh liệt tuôn trào ra.

    “Tần Phi, hãy nhớ kỹ, chính anh tự mình đưa tới cửa!”

    Lời Giang Ninh trầm thấp còn chưa dứt, đã khom lưng đem nam nhân tự tìm đường chết chặn ngang ôm lên, nhanh chân đi về trước giường, đem người ném lên giường.

    Trên giường ký túc xá rất nhỏ hẹp, đầu Tần Phi bị đụng đến đau đớn, trầm thấp mắng một tiếng.

    Giang Ninh không để ý tới, xoay người đi tới trước cửa ký túc xá, chốt cửa, sau đó tắt đèn phòng.

    Ký túc xá chìm vào trong bóng tối, chỉ có ánh sáng ngoài cửa sổ len lỏi vào đây.

    Mặc dù tia sáng ảm đạm, Tần Phi vẫn nhìn thấy biểu hiện Giang Ninh nhào lên người mình, khuôn mặt luôn luôn lạnh lùng giờ khắc này như núi lửa phun trào.

    Hai người ôm nhau điên cuồng hôn môi, máu toàn thân Tần Phi như thiêu đốt, đây là lần đầu tiên, anh chân thật cảm giác Giang Ninh ở ngay trong ngực chính mình.

    Lúc cả người toàn thân trần trụi, trong đầu Tần Phi cảm thấy như có chỗ nào đó không đúng? Vừa nãy Giang Ninh ôm anh lên trên giường hình như là kiểu ôm công chúa à???

    Thế nhưng cả người anh đều bị Giang Ninh nhen lửa, Giang Ninh nhiệt tình như thế là mình đang nằm mộng ư, đầu óc anh như dục hỏa đốt cháy, phía trước Giang Ninh ăn sâu bén rễ không ngừng hôn môi anh, như muốn cắn nát môi anh.

    Hoặc là hôm nay uống quá nhiều rượu, hay đây là lần đầu tiên Giang Ninh hừng hực khí thế như thế, kỹ thuật trên tay Giang Ninh rất tệ, không lâu lắm Tần Phi liền phóng thích, trong đầu Tần Phi trống rỗng, cả người như trôi bồng bềnh trên mây, chưa bao giờ thoải mái như vậy.

    Chờ Tần Phi từ trên mây dần dần trở về hiện thực, ngón tay Giang Ninh thon dài đã bắt đầu dời đi trận địa.

    “Đệt mịa!” Tần Phi giật mình tỉnh táo đi rất nhiều, đưa tay nắm lấy tay Giang Ninh đang làm xằng làm bậy, cắn răng nói: “Cậu, cậu muốn làm gì?”

    Giang Ninh cực kỳ bình tĩnh hất tay anh ra: “Làm – Anh.”

    “ĐM!” Tần Phi quát, “CMN cậu dám làm tới một lần nữa đi, tôi tuyệt đối không khoan dung cho cậu!”

    Nói xong, Tần Phi giãy dụa một hồi, lúc này anh mới phát hiện, đôi chân mình không biết thời điểm nào bị Giang Ninh thao túng làm tư thế xấu hổ khiến người khác không đành lòng nhìn thẳng.

    Tần Phi sắp điên rồi, mở miệng muốn chửi ầm lên.

    Giang Ninh che miệng Tần Phi lại, đôi mắt uốn cong, tiến đến trước mặt Tần Phi, nhìn chăm chú đôi mắt Tần Phi kiệt ngạo khó thuần.

    “Không phải anh nói thích tôi sao, lẽ nào điểm oan ức ấy cũng không chịu được? Nếu anh muốn ở cùng tôi, như vậy tôi chịch anh hay anh chịch tôi có gì khác nhau đâu?”

    Khác nhau rất lớn! Một thoải mái một đau đớn, có thể giống nhau sao?

    Tần Phi chớp mắt, bị Giang Ninh che miệng một chữ cũng không nói ra được, lòng tràn đầy lửa giận anh chỉ có thông qua ánh mắt biểu đạt chính mình, như từng con dao nhỏ bay về phía Giang Ninh.

    Giang Ninh cúi đầu hôn lên trán Tần Phi, híp mắt nói: “Nhìn thấy mặt tôi không? Ngày đó anh đập vỡ kính thủy tinh thì bị thương đấy, giờ lưu lại vết sẹo rồi, Tần Phi, tôi có thể xem như đây là anh để lại dấu ấn lên người tôi, không cách nào xóa đi được. Như vậy tôi cũng muốn ở trên người anh lưu lại dấu ấn thuộc về tôi, lưu ở ngay đây……”

    Nói xong, cậu bắt đầu động tác, thân thể Tần Phi bỗng dưng cứng đờ, nhưng lại không thể thốt nên lời, mày gắt gao khóa lại vào nhau.

    Giang Ninh theo dõi đôi mắt Tần Phi, thấp giọng nói: “Tôi muốn đi vào trong anh, để anh nhớ kỹ nhiệt độ của tôi, để anh nhớ kỹ cảm giác tôi ở trong thân thể anh, nhớ cả đời!”

    Ầm một tiếng, Tần Phi chưa từng nghĩ tới Giang Ninh sẽ nói ra lời bá đạo âu yếm đến như vậy! Một đời? Cả đời ư? Lúc trước thời điểm theo đuổi Giang Ninh, không phải là cả đời hay sao? Còn không phải cả đời này có thể bồi cậu hay sao?

    Từ khi biết Giang Ninh tới nay, trong lòng khát vọng đối với Giang Ninh đạt đến cực điểm, đây là lần đầu tiên Tần Phi đối với một người lưu ý đến như vậy, quan tâm đến như thế, cũng là lần đầu tiên anh muốn sống cả đời với một người, mặc kệ người này là nam hay nữ, rời xa những sinh hoạt phồn hoa, giống như mấy ngày trước Giang Ninh ở trong nhà anh vậy.

    Tần Phi chợt nhớ tới Đại Xuân Tử đã nói những câu nói kia: Trọng điểm không phải ai chịch ai, mà là làm với ai.

    Lúc đó cảm thấy lời này quá ngu ngốc, nhưng hiện tại cân nhắc một hồi, có vẻ như cũng không phải là hoàn toàn không có đạo lý?

    Giang Ninh là người mình thích sao? Đáp án khẳng định là có, anh vẫn luôn thích Giang Ninh, từ lần đầu tiên gặp gỡ phát hiện mình đã thích Giang Ninh rồi. Ngay cả khi Giang Ninh làm những chuyện không tốt, vốn dự định sẽ trừng trị tiểu tử này, nhưng Giang Ninh chỉ cần ôn nhu một chút với anh thôi, những ý nghĩ này liền biến mất tăm, không phải bởi vì thích Giang Ninh, còn có lý do nào khác giải thích sao?

    Thời điểm Tần Phi ngây người, Giang Ninh không kịp đợi nữa, tiếp tục bắt đầu động tác phía sau.

    Tần Phi đau đến nỗi mồ hôi thấm ướt cả trán, anh muốn hét to, nhưng Giang Ninh vẫn bịt chặt miệng anh.

    “Chớ có lộn xộn, càng động anh càng đau!” Thanh âm Giang Ninh cảnh cáo vang lên bên tai.

    Mịa nó! Tần Phi ở trong lòng mắng to, đem Giang Ninh đời đời kiếp kiếp mắng từ đầu tới đuôi, lại từ đuôi lên đầu ân cần hỏi thăm một lần.

    Cùng lúc đó, Giang Ninh cảm thấy dòng máu trong người đều đang sôi trào, loại cảm giác tuyệt vời khó có thể hình dung, từ lần trước ở trong xe, cậu thường xuyên bất chợt sẽ nhớ đến tư vị này, cuối cùng lần thứ hai lại được nếm trải thêm một lần.

    Giang Ninh không hiểu chính mình bị làm sao thế này, vì cái gì đối với cảm giác này không những không bài xích, ngược lại sinh ra khát vọng lần thứ hai chạm vào người kia, mê muội khác thường.

    Trên giường chật hẹp, tứ chi tiếp xúc, Tần Phi mới hiểu được vì cái gì Giang Ninh muốn che miệng anh, bởi vì thật sự anh muốn hét to lên.

    Bên ngoài chính là ký túc xá hành lang, tình cờ còn nghe được tiếng sinh viên đi về nhà muộn, chỉ cách một cánh cửa, lại đang làm chuyện xấu hổ này, khiến cho hai người sản sinh ra khoái cảm yêu đương vụng trộm.

    Đau đớn dần dần biến mất, thay vào đó chính là cảm giác vui sướng tràn trề, tràn ngập trong đầu óc, anh đưa tay nắm chặt khung giường, thanh âm rên rỉ đảo quanh trong cổ họng, âm thanh như muốn tuôn trào lại bị mạnh mẽ kiềm nén trở lại, đem anh một lần nữa đẩy lên trên mây.

    Trong đầu Tần Phi trống rỗng, anh nghĩ thôi, thế là xong, ván đã đóng thuyền.

    Giang Ninh lần thứ hai cảm nhận được vui thích cực hạn, cậu nghĩ, mấy tháng trước Tần Phi đến dưới ký túc xá quấn quýt lấy cậu muốn cùng cậu tiến vào trong phòng mình, khi đó cậu có chết cũng không nghĩ đến sẽ có một ngày chính mình ở trong ký túc xá mạnh mẽ làm Tần Phi.

    Chương 27

    Ánh mặt trời từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào mắt Tần Phi khiến anh chói cả mắt liền tỉnh lại.

    Hai mắt anh mở ra, vừa lúc đón nhận ánh sáng chiếu vào, theo bản năng đưa tay chặn lại, vừa mới nâng cánh tay, khắp toàn thân từ trên xuống dưới không một chỗ nào không đau, ý thức dần dần khôi phục, ký ức đêm qua xông tới, cả người anh kinh sợ như sét đánh ngang tai.

    Anh cùng Giang Ninh làm, là lần thứ hai làm, không, phải nói chính xác là bị Giang Ninh làm lần thứ hai!

    Tần Phi cả người vô lực thở dài một hơi.

    Tối hôm qua, bị tiểu tử Giang Ninh kia vừa lừa vừa dụ, cứ mơ hồ mà làm theo ý cậu.

    Sau khi khôi phục ký ức, khó tránh khỏi nhớ tới đoạn tình cảm điên cuồng kia.

    So với lần thứ nhất hai người làm trong bóng tối, ngày hôm qua lại là một lần tràn ngập kích tình.

    Cái tên tiểu tử kia cứ y như nốc thuốc lắc, thường ngày sắc mặt lạnh lùng, như một con sói đầu đàn, hết gặm rồi cắn, điên cuồng quất xuyên, còn bày ra vài loại tư thế khiến mình khó có thể làm theo, nếu như không phải trước đây đã từng thấy qua một Giang Ninh ngây ngô, thì Tần Phi suýt chút nữa bị kỹ thuật trên giường của cậu đánh lừa rồi.

    Có điều, tinh tế hồi tưởng lại, Tần Phi không khỏi không thừa nhận, vừa bắt đầu đau sau dần dần rút đi, anh thưởng thức cảm giác trước đây chưa từng có, so với các loại trải nghiệm khác hoàn toàn khác nhau, đây là một loại khiến người ta triệt để phát điên, anh quên mất đêm qua mình rốt cuộc đã bắn mấy lần, chỉ biết đến cuối cùng bị Giang Ninh làm đến ngất đi.

    Đang miên man suy nghĩ, tiếng cửa phòng đột nhiên vang lên.

    Tần Phi mở mắt ra nhìn, Giang Ninh mặc bộ đồ thể thao nhạt màu từ bên ngoài đi vào, hơi thở có chút không ổn định, như mới tập thể dục buổi sáng vừa trở về.

    Tên tiểu tử chết tiệt này còn có tinh lực đi tập thể dục buổi sáng!!!

    “Tỉnh rồi?” Giang Ninh đi tới bên giường, nhìn về phía Tần Phi, vẻ mặt cậu rất tự nhiên, một điểm lúng túng đều không có.

    Tần Phi cạn lời, sao trước kia anh lại không nhìn ra tiểu tử này lại có tố chất tâm lý tốt đến như vậy.

    Tần Phi trong lòng bực mình, hơn nữa đối mặt trực tiếp với Giang Ninh anh ít nhiều cảm thấy không còn mặt mũi, dù sao lần trước anh theo đuổi Giang Ninh, là lấy tư thái chủ động tiến công, khi đó anh rất tự tin có một ngày Giang Ninh sẽ thần phục ở dưới thân mình, thế mà hiện tại, người bị đặt ở dưới thân lại chính là anh!

    Hơn nữa trước đây khi anh nghĩ chinh phục Giang Ninh, vẫn không có để ý qua tuổi tác hai người chênh lệch, nhưng hiện tại, anh nhìn thấy Giang Ninh một chút mệt mỏi cũng không có, còn có thể đi ra ngoài tập thể dục buổi sáng, mà chính mình nằm ở trên giường ngay cả rời giường còn phải mất sức, hai người chỉ kém có tám tuổi thôi mà đã hiện rõ ra sự khác biệt quá lớn.

    Bị đàn ông chịch đã làm anh khó tiếp thu rồi, đã thế người đàn ông này so với chính mình còn nhỏ hơn tám tuổi…… Dựa vào đâu chứ!

    Tần Phi quay mặt đi, không để ý tới Giang Ninh, lạnh lùng hừ một tiếng.

    Giang Ninh liếc mắt một cái đã nhìn ra tâm tư Tần Phi, thần sắc trong mắt thay đổi nhỏ đến mức khó phát hiện, lại nói: “Anh có muốn tắm không?”

    Tần Phi vẫn không để ý tới cậu.

    Giang Ninh nhún nhún vai, chính mình tiến vào phòng vệ sinh trước tiên là đi tắm, chỉ chốc lát sau truyền đến tiếng nước ào ào.

    Tần Phi liếc nhìn chung quanh, bên trong phòng này có hai tầng, tổng cộng bốn cái giường ngủ, trừ mình ngủ ở giường ngoài ra, còn lại ba giường ngủ kia đều cuốn lại hết, dùng khăn che kín, xem ra ba người ở trong này đã đi về nhà.

    Mặt khác ba tấm giường ngủ kia không có dấu vết ngủ qua, như thế rõ ràng Giang Ninh cùng chính mình chen ở trên một cái giường ngủ?! Chẳng trách khi anh ngủ cảm thấy phía sau có đồ vật nóng như lửa đốt dán lên người mình.

    Nghĩ tới đây, không biết vì cái gì, trong lòng Tần Phi đối với Giang Ninh đã hết bực mình.

    Một lát sau, anh khoác chăn mỏng ngồi dậy, cả người mệt mỏi, vị trí phía sau đau thắt từng cơn, có điều so với lúc trước, cảm giác đau đớn đã đỡ đi rất nhiều, hơn nữa lần này kỹ thuật Giang Ninh có chút tiến bộ, anh không còn sưng nữa, quả nhiên thân thể của chính mình bị điều giáo thành bị thông rồi sao?

    Cúi đầu nhìn thoáng qua, trước ngực, dưới bụng, cánh tay, bắp đùi, ngoại trừ dấu hôn chính là dấu răng, còn có dấu vết bầm tím, tên tiểu tử chết tiệt này ở trên giường không biết nặng nhẹ, như một con cầm thú ấy!

    Giang Ninh tắm xong, trên người mặc quần thể thao ngắn, mở cửa phòng vệ sinh bước ra ngoài.

    Tần Phi nghe được âm thanh ngẩng đầu nhìn lại, trong lòng nhất thời cân bằng, trên người Giang Ninh cũng không có chỗ nào tốt cả, cơ bản khắp nơi trên người cậu đều bị anh ghé thăm, không cắn thì cũng cào.

    Giang Ninh lau khô tóc, tròng lên áo thun màu trắng, đi đến bên người Tần Phi: “Mặc quần áo vào đi, chúng ta trở về nhà.”

    Tần Phi hừ một tiếng: “Nhà nào?”

    “Nhà anh.”

    “Nhà tôi không hoan nghênh cậu!”

    Giang Ninh bất đắc dĩ nói: “Tôi phải ở bên chăm sóc anh.”

    “Chăm sóc?” Tần Phi hất cằm lên nhìn cậu, “Dằn vặt cả một đêm, mạng già của tôi đều bị cậu vắt khô muốn chết đi sống lại, cậu chăm sóc tôi như thế nào?”

    Sắc mặt Giang Ninh trắng nõn rốt cục cũng hiện lên ửng đỏ, ho nhẹ một tiếng: “Khụ, không phải anh cũng rất sướng sao? Chỉ một buổi tối bắn tận bốn lần.”

    Tần Phi cứng đờ cả người, oán hận nói: “Mau cút.” Đem áo thun chính mình tròng qua người, sau đó lấy quần lót mặc vào, đi xuống giường.

    Giang Ninh liếc đến vòng eo đường nét trôi chảy, mông vểnh cao, còn có khối thịt sẫm màu ở dưới háng kia, ánh mắt thâm thúy đi rất nhiều, cậu chậm rãi dời ánh mắt, khắc chế cảm xúc quay cuồng, hỏi: “Anh không tắm à?”

    “Phí lời! Cả thân toàn mùi tinh trùng, sao có thể ra cửa!”

    Khuôn mặt Giang Ninh một lần nữa phiếm hồng, ánh mắt không được tự nhiên nhìn sang hướng khác.

    Khi tắm, ngón tay Tần Phi di chuyển xuống phía sau, có một chút đau đớn, còn sót lại chất dịch chảy ra ngoài, cái tên tiểu tử kia dám bắn vào bên trong anh, làm cho anh phải rửa sạch rất là tốn công.

    Tần Phi tức giận muốn chết, đem tổ tông mười tám đời nhà Giang Ninh mắng không kịp vuốt mặt.

    Tắm xong, Giang Ninh nói cùng Tần Phi: “Điểm tâm căng tin trường học anh ăn sẽ không quen đâu, nếu không hay là đi ra ngoài ăn một chút, sau đó lái xe trở về nhà.”

    “Tôi không ngồi xe taxi!” Tần Phi tức giận nói.

    Buồn cười, chính mình hiện tại sắc mặt tái nhợt toàn thân vô lực, vừa nhìn chính là bị người chịch qua, để dáng vẻ anh ngồi xe taxi? Đi chết đi, anh mới không thèm ngồi!

    Giang Ninh nhíu mày nói: “Vậy hôm qua anh có lái xe không? Vừa nãy tôi có đi ra ngoài trong bãi đậu xe không thấy xe anh.”

    Tần Phi buồn bực nói: “Không có!”

    “Vậy phải làm sao đây? Tôi cũng không có xe, xe tôi bị anh đập nát bấy rồi, còn đang ở xưởng sửa xe ấy.”

    Giang Ninh nhắc đến việc này, Tần Phi nhớ tới mình có mua cho cậu một chiếc Audi R8, thế nhưng hiện tại anh không muốn nói cho Giang Ninh biết, chính mình không công đưa tới cửa bị người ta chịch, chịch xong còn muốn đưa xe cho người ta, Tần Phi cảm thấy mình so với tên ngốc cũng không có gì khác nhau!

    “Cậu tới Tam Lí Truân lấy xe tôi đi, ngày hôm qua tôi đậu xe ở bên ngoài quán bar.” Tần Phi từ trong túi quần lấy ra chìa khóa xe ném về hướng Giang Ninh.

    Giang Ninh không thể làm gì khác hơn là thuận theo Tần đại thiếu dặn dò, chính mình trước tiên bắt xe đến Tam Lí Truân, sau đó lái xe Tần Phi về đây.

    Tần Phi đợi ở ký túc xá Giang Ninh chờ cậu, toàn thân vô lực, Tần Phi dự định đi ngủ một giấc.

    Anh vừa nằm xuống không được bao lâu, bên ngoài hành lang chuông reo ầm vang không ngừng, làm cho anh không tài nào ngủ được, mở cửa vừa thấy là do ký túc xá đang kiểm tra mạch điện cùng đèn điện, hết công nhân, sau đó là túc quản, làm động tĩnh rất là lớn.

    Tần Phi không ngủ được, liền dứt khoát, đem quần áo sửa sang thật tốt, dự định đi ra ngoài chơi một chút.

    Chính là khi hai chân anh bước đi, thật sự không còn sức lực, đi xuống mấy tầng lầu lại cảm thấy rất mệt, nhìn bên ngoài những sinh viên đại học mạnh mẽ căng tràn sức sống, Tần Phi không khỏi ước ao, anh năm nay hai mươi tám tuổi, gần đến ba mươi tuổi rồi, mọi người nói tam thập nhi lập*, Tần Phi cũng cho mình một mục tiêu ba mươi tuổi sẽ đi tìm một người thích hợp để làm người yêu.

    *Tam thập nhi lập: nghĩa là người ta đến 30 tuổi mới có thể tự lập, dựng nên sự nghiệp cho mình. (Nguồn: https://sites.google.com/site/trongkien/my-notes/tam-thap-nhi-lap)

    Nhưng Giang Ninh còn chưa đến hai mươi, khai giảng mới lên năm hai, ba năm nữa mới tốt nghiệp đại học, tuy nói hai người đều là nam, không cân nhắc đến vấn đề sinh con, nhưng Tần Phi cảm thấy Giang Ninh vẫn còn đang đi học, rất nhiều người vì kế sinh nhai giống như Giang Ninh đều phải trì hoãn việc học chính mình.

    Lúc này Tần Phi hồn nhiên không nhận ra được, anh đối với bản kế hoạch tương lai, Giang Ninh đã chiếm cứ vị trí hết sức quan trọng.

    Ở trước cửa trường học anh tìm tới một quán cà phê thanh tịnh, kêu một ly Latte, ở bên cạnh vị trí cửa sổ ngồi xuống, một bên uống cà phê một bên nhắn tin cho Giang Ninh, nói cho Giang Ninh biết vị trí của mình, sau đó liền mở ra website nhìn cổ phiếu.

    Ngồi chừng mười phút, bỗng nhiên trên đầu vang lên âm thanh đã từng quen biết.

    “Tần tổng? Sao ngài lại ngồi ở đây?”

    Tần Phi ngẩng đầu vừa nhìn, nhất thời ngẩn người, người nói chuyện mặc bộ đồ thể thao, biểu tình trên mặt sinh động, cầm trong tay một ly nước trái cây, Dương Duệ đã lâu rồi không gặp.

    Trong mắt Tần Phi chợt lóe lên tia chán ghét, nhớ tới sự tình lúc trước cùng Dương Duệ dây dưa, trong lòng anh có chút rối bời, có điều vì ngại mặt mũi, không thể làm gì khác hơn là khẽ vuốt cằm, xem như hướng về Dương Duệ chào hỏi.

    Dương Duệ từ lúc vào cửa liền thấy Tần Phi, đương nhiên sẽ không bỏ qua vẻ mặt Tần Phi, ngay cả tia chán ghét kia, trong lòng cậu lạnh lẽo, trên mặt lại không hiện ra vẻ mặt gì, lộ ra một nụ cười xán lạn: “Đã lâu không gặp, Tần tổng, nếu anh không ngại em có thể ngồi chỗ này không?” Nói xong, rất tự giác liền ngồi xuống.

    Thâm tâm Tần Phi nghĩ, người này da mặt dày quá, lần trước đưa cho cậu hai mươi vạn đuổi đi, gặp mặt lại còn không thấy ngại ngồi vào đối diện anh.

    Dương Duệ liếc mắt nhìn ly cà phê Tần Phi, cười nhạo nói: “Hóa ra Tần tổng thích uống Latte, em còn tưởng anh thích uống trà táo đỏ.”

    Bị cậu nói như thế, Tần Phi nhớ tới đã từng có mấy ngày như vậy, mỗi ngày Dương Duệ đều mua một ly trà táo đỏ đem đến dưới lầu công ty chờ anh, đệt, trời ạ nghĩ lại thấy mình ngốc kinh.

    Tần Phi hơi nhấp môi, không nói tiếng nào, vẻ mặt không kiên nhẫn, đối đãi với loại người này, Tần đại thiếu không kiên trì nữa.

    “Tần tổng, sắc mặt anh không tốt lắm, có phải anh bệnh không?” Dương Duệ quan tâm hỏi.

    “Không có gì.” Tần Phi lạnh nhạt nói, liền không nói tiếp nữa.

    Chương 28

    Tần Phi không nói lời nào, Dương Duệ ở nơi đó bất di bất dịch nói hoài không yên, ý tứ đại khái chính là lúc trước chính mình không hiểu chuyện, gây cho Tần Phi nhiều phiền phức, từ khi Tần Phi rời đi, tâm tình cậu vẫn luôn không tốt, những ngày tháng sống bên cạnh Tần Phi nhớ mãi không quên, có trở lại tìm Tần Phi mấy lần, đều bị thư ký ngăn lại, còn nói cậu đã hối cải trở thành người tốt hơn, hi vọng Tần Phi cho cậu một cơ hội.

    Tần Phi ngồi ở đằng kia vốn tai trái nghe tai phải lọt, một câu đều không bỏ sót.

    Dương Duệ nói hơn nửa tiếng, đôi mắt Tần Phi vẫn hướng ra ngoài cửa sổ, cuối cùng anh nhìn thấy xe của chính mình chậm rãi lái tới đây, dừng ở ngoài cửa quán cà phê, Giang Ninh đặt hai chân thật dài từ trong xe đi xuống, thẳng tiến bước vào quán cà phê.

    Giang Ninh vừa vào quán cà phê liền thấy Tần Phi cùng một người đàn ông ngồi cùng một chỗ, tuy rằng sắc mặt cậu không thay đổi, nhưng ánh mắt lại lạnh đi rất nhiều.

    Tần Phi đem vẻ mặt Giang Ninh thu hết vào trong mắt, chống cằm nheo mắt nhìn về hướng Giang Ninh.

    Giang Ninh dừng ở cửa một chút, nhận ra được đó là Dương Duệ, bước chân dừng lại, không đi về phía trước.

    Tần Phi nhìn thấy Giang Ninh không chịu qua, hung hăng trừng Giang Ninh một cái, xem ra tiểu tử này vẫn lo lắng bạn học của cậu sẽ biết quan hệ giữa hai người.

    Đúng lúc này, Dương Duệ biểu lộ thâm tình đạt đến cao trào, cậu kích động đưa tay ra, nắm chặt tay Tần Phi đặt trên mặt bàn: “Anh Tần, tự đáy lòng em hi vọng anh có thể cho em một cơ hội, hãy tin tưởng em, chắc chắn em sẽ không khiến anh thất vọng.”

    Trên người Tần Phi nổi đầy da gà.

    Dương Duệ thẳng thắn cầm tay Tần Phi lên, hai tay nâng trong lòng bàn tay, ánh mắt thâm tình biểu lộ: “Anh Tần, lời em nói toàn bộ đều thật lòng, em rất sùng bái anh, tôn kính ngưỡng mộ từ trong thâm tâm, em thật muốn đi theo anh học tập, mở mang kiến thức hiểu biết.”

    Tần Phi nhíu mày, đang muốn mở miệng chế nhạo con người giả tình giả ý làm bộ làm tịch, con ngươi liếc về vẻ mặt âm trầm của Giang Ninh, nhanh chân hướng về bọn họ đi tới.

    Tần Phi dứt khoát không nói lời nào, dù bận vẫn ung dung nghiêng đầu chờ.

    “Cà phê uống xong chưa? Có thể đi được chưa!” Giang Ninh đứng ở phía sau Dương Duệ, hướng về Tần Phi lạnh lùng thốt.

    Dương Duệ đang chăm chú nhìn Tần Phi liền cả kinh, quay đầu nhìn thấy Giang Ninh khuôn mặt lãnh đạm.

    Dương Duệ kinh ngạc nói: “Giang Ninh?”

    Giang Ninh nhìn Dương Duệ một chút: “Ngày hôm nay lớp của các cậu chiếm dụng sân bãi huấn luyện, tôi còn tưởng các cậu đang khắc khổ luyện bóng, chuẩn bị cho học kỳ sau, không nghĩ tới hóa ra cậu còn thanh nhàn đến thế, còn có thời gian lại đây uống cà phê, xem ra kỳ huấn luyện này đối với cậu mà nói đều không quan trọng nhỉ?”

    Lời này nói đến mức không một chút khách khí nào, Dương Duệ cùng Giang Ninh không chút liên hệ nào cả, tuy rằng hai người ở những giải thi đấu tennis gặp gỡ mấy lần, trên sàn thi đấu mỗi người đều có thắng có thua, nhưng bình thường ở trong sân trường, tối đa cũng chỉ là sơ giao.

    Giang Ninh lời nói sắc bén như thế, cho dù là kẻ ngốc cũng nhìn ra Giang Ninh là hướng về Tần Phi mà đến.

    Dương Duệ không lên tiếng, nhanh chóng rút tay về, người này rất nhiều lúc lại hiểu biết có chừng mực.

    Tần Phi cũng không nói lời nào, khóe miệng hàm chứa ý cười, ngoẹo cổ nhìn Giang Ninh.

    Giang Ninh nhìn thấy Tần Phi không đứng lên đi theo mình, hừ cười một tiếng, bỗng nhiên đưa tay ra ở trên cổ áo thun Tần Phi vỗ vai xuống hai lần, lạnh nhạt nói: “Tần tổng, cổ áo anh vẫn chưa sửa sang lại cho tốt.”

    Cậu vỗ lên như thế, vốn cổ áo Tần Phi đang ngay ngắn ngược lại hướng ra phía ngoài, lộ ra gần một nửa xương quai xanh trắng nõn xinh đẹp, đương nhiên, đồng thời còn lộ ra dấu hôn đỏ tím trên xương quai xanh.

    Dương Duệ liếc mắt nhìn thấy những dấu hôn chói mắt kia, kết hợp với sắc mặt Tần Phi tái nhợt, cùng với sự xuất hiện của anh ở vùng phụ cận đại học X, lập tức tỉnh ngộ ra.

    Trong lòng Dương Duệ căng thẳng, cảm giác thất vọng cùng tức giận tự nhiên sinh ra, cậu nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy Tần Phi, là ở trận chung kết thi đấu tennis trong buổi tiệc rượu, khi đó ánh mắt Tần Phi liên tục nhìn chằm chằm vào Giang Ninh. Dương Duệ chưa bao giờ liên tưởng hướng về trên người Giang Ninh, chủ yếu là Giang Ninh người này bình thường quá mức lạnh nhạt, sẽ không tin tưởng ai kể cả khi cậu có thể cam tâm tình nguyện bị người khác bao dưỡng.

    Nhưng bây giờ nhìn đến Giang Ninh chỉnh sửa cổ áo cho Tần Phi động tác đầy ám muội, còn có cả dấu vết trên người Tần Phi, Dương Duệ không thể không tin hai người trước mắt này có quan hệ thân mật.

    Dương Duệ rất nhanh che dấu đi tâm tình của chính mình, vẻ mặt mỉm cười, đứng lên nói: “Tần tổng, không quấy rầy ngài nữa, em phải về để đi huấn luyện.”

    Nói xong, vòng qua Giang Ninh đi ra ngoài.

    Trong nháy mắt khi thân thể hai người đan xen nhau, bỗng nhiên Giang Ninh quay đầu liếc mắt nhìn Dương Duệ, đối diện với Dương Duệ đưa tới không thèm che giấu, tràn ngập hận ý, còn có cả ánh mắt châm chọc, nghiễm nhiên như bị kim chủ đá ra bên ngoài.

    Tần Phi như cũ vẫn ngồi ở chỗ đó chống cằm, đôi mắt không chớp nhìn Giang Ninh, đang chờ đợi Giang Ninh chủ động mở miệng.

    Giang Ninh lạnh lùng liếc anh, cái gì cũng đều không nói, xoay người liền đi ra ngoài.

    Tần Phi mau chóng đứng lên đuổi theo ra ngoài, Giang Ninh chui vào trong xe, Tần Phi cũng theo sát ngồi vào ghế phụ.

    Giang Ninh không khởi động xe, ngồi ở đằng kia không nói một lời, cũng không nhìn Tần Phi. Người này vốn khí chất thanh lãnh, vừa vào trong xe áp suất càng xuống thấp hơn.

    Tần Phi cảm thấy hi vọng Giang Ninh mở miệng nói chuyện thật sự quá xa vời, thế là chính mình ho nhẹ một tiếng, nói: “Tôi đói bụng, trước tiên chúng ta đi ăn điểm tâm thôi.”

    Giang Ninh nhíu mày, nửa ngày mới nói: “Tần Phi, những tình nhân ngoài kia nếu gộp lại có thể nhồi nhét cả vào một chiếc xe tải đi.”

    “……”

    “Loại người như Dương Duệ mà anh cũng để ý, anh thèm khát đến thế à? Một ngày cũng không thể rời bỏ đàn ông?”

    “Đừng nói bậy.”

    “Sao anh lại không đi hỏi thăm một chút, Dương Duệ là người như thế nào? Cậu ta ở trong trường học dang tiếng muốn nát bét ra, những tin đồn khó nghe đều bị người khác chê cười, anh cùng người như vậy ở cùng nhau, ngẫm lại cũng cảm thấy……”

    “Đủ rồi.”

    Tần Phi âm thanh trầm thấp đánh gãy lời Giang Ninh, anh vốn không muốn giải thích, chuyện Dương Duệ là do anh nhất thời sai lầm, âm thầm hối hận rất nhiều, thế nhưng Giang Ninh càng ngày càng quá đáng, khiến anh không còn mặt mũi nào nhìn người nữa.

    “Tiểu Ninh,” Tần Phi hít một hơi thật sâu, “Về nhà đi, tôi đói bụng rồi.”

    Giang Ninh không lên tiếng, sắc mặt thâm trầm đến lợi hại, tra chìa khóa nổ máy xe, lái xe hướng về chung cư Tần Phi.

    Hai người không ai nói chuyện, trong xe một trận chiến tranh lạnh.

    Mãi cho đến khi đến được dưới nhà Tần Phi, đem xe gửi trong bãi xe, Tần Phi xuống xe trước tiên, Giang Ninh cũng xuống xe sau, hai người không nói một lời tiến vào thang máy.

    Tựa ở trên vách tường thang máy, Tần Phi nhìn về phía Giang Ninh, sắc mặt Giang Ninh vẫn âm lãnh như vậy, bỗng nhiên Tần Phi nở nụ cười: “Tiểu Ninh, cậu sinh khí với tôi, là đang ghen đúng không?”

    Anh vừa dứt lời, sắc mặt Giang Ninh lập tức trở nên âm lãnh hơn.

    Tần Phi nhích lại gần, tay nhẹ nhàng đè lên vai Giang Ninh, ở bên tai Giang Ninh thấp giọng nói: “Tôi rất là vui đó.”

    Khi thang máy đến, cửa tự động mở ra, Tần Phi buông Giang Ninh đi ra ngoài, lấy chìa khóa ra mở cửa.

    Cửa vừa mở ra, phía sau có người bỗng nhiên nhích lại gần, đem anh áp sát vào cửa, tiện tay đóng cánh cửa lại.

    Anh bị dồn đến cửa phòng, còn chưa kịp thở dốc, tiểu tử này đã thật nhanh hôn lên môi anh.

    Giang Ninh hôn rất tàn nhẫn, hàm răng trên môi Tần Phi không phân biệt nặng nhẹ mà cắn, đầu lưỡi luồn vào trong miệng Tần Phi, không ngừng dây dưa, hôn Tần Phi đến khó thở, hai người hỗn hợp bên nhau khiến nước bọt theo khóe miệng chảy xuống.

    Ước chừng hôn hơn mười phút, Giang Ninh mới thỏa mãn, buông Tần Phi ra, trong mắt cậu biểu tình phức tạp, tựa hồ có điểm kích phát tình dục, lại có hay không giữ vững sự lạnh lùng này.

    “Tần Phi, tôi mặc kệ cuộc sống trước đây của anh có bao nhiêu thối nát, bắt đầu từ bây giờ, anh nhất định phải đem chúng xử lý sạch sẽ, tôi không hi vọng nhìn thấy Dương Duệ đứng bên cạnh anh thả thính! Nếu như anh không thể rời bỏ những sinh hoạt xa hoa đồi trụy kia, thế thì tôi cùng anh nên chấm dứt tại đây!”

    Bị đặt ở cửa phòng Tần Phi hơi ngước đầu lên cùng Giang Ninh đối diện, từ khi anh biết Giang Ninh tới nay rất ít khi nhìn thấy Giang Ninh tức giận đến như vậy.

    Một lúc sau, Tần Phi giọng khàn khàn nói: “Tiểu Ninh, cậu thật sự đang ghen.”

    Giang Ninh quay đầu đi, lộ ra vẻ mặt buồn bực.

    Tần Phi đưa tay nắm cằm Giang Ninh, đem mặt cậu quay lại đây, ép buộc Giang Ninh nhìn mình.

    Giang Ninh kéo tay Tần Phi xuống, lạnh lùng thốt: “Ít nhất trong khoảng thời gian cùng tôi ở bên nhau này, tuyệt đối anh phải thật sạch sẽ!”

    “Cậu đây là muốn tôi hứa hẹn sao? Tiểu Ninh.” Tần Phi gắt gao nhìn chằm chằm Giang Ninh.

    “Tôi……” Giang Ninh buột miệng thốt ra lời nói liền miễn cưỡng nhịn xuống, lần thứ hai cậu bực bội nghiêng mặt đi, hít thật sâu một hơi, “Tôi muốn anh phải hiểu, tôi cùng những người đó không giống nhau!”

    Trong đầu Giang Ninh lần thứ hai hiện ra hình ảnh trong quán cà phê Dương Duệ mang vẻ kinh ngạc còn có cả ánh mắt trào phúng, thật giống như đang nói: Cậu cũng chỉ là bị bao dưỡng mà thôi!

    Trong lòng Giang Ninh bực bội, bỗng nhiên tiến lên cắn vào môi Tần Phi, lẩm bẩm nói: “Tôi làm đến bước này không hề dễ dàng, Tần Phi, CMN anh đừng chọc tức tôi!”

    Nếu là lúc trước, Tần Phi nhất định sẽ mắng trở lại: Cậu dám chịch mông lão tử đến nở hoa, lão tử chọc tức cậu thì thế nào!

    Nhưng là, người hôn anh chính là Giang Ninh, là Giang Ninh mà anh thích.

    Tần Phi nghĩ, thân là thẳng nam, hiện tại Giang Ninh phát sinh một chút cảm xúc cũng là chuyện có thể lý giải đi.

    Sau khi cuồng nhiệt hôn môi xong, Tần Phi nói đứt quãng: “Tôi có cậu…… Là đủ rồi.”

    Thân thể Giang Ninh dừng một chút, tiếp đó đè lên người Tần Phi điên cuồng cắn xé mút vào.

    Tần Phi bị Giang Ninh ôm, phóng tới ngăn tủ gần cạnh cửa, anh ngồi ở phía trên, hai chân dài cuốn lấy thân Giang Ninh, Giang Ninh đứng trước mặt anh, tay dò vào bên trong quần anh xoa nắn.

    Xé rách quần áo đối phương, tận tình cảm thụ da thịt nóng bỏng, mãi đến tận khi Giang Ninh đâm vào thân thể anh, cơn đau đớn sâu sắc mới khiến anh nhớ tới, đêm qua hai người làm có hơi quá trớn, anh còn chưa kịp nghỉ ngơi đây.

    Từ cửa phòng đến sô pha, rồi đến giường lớn trong phòng ngủ.

    Giang Ninh không giống như đêm qua bịt kín miệng Tần Phi, Tần Phi kêu la đến khàn cả cổ họng.

    Mãi đến tận buổi trưa, anh mới mệt mỏi nặng nề chìm vào giấc ngủ.

    Giang Ninh mở to hai mắt ngóng nhìn trần nhà, nghe tiếng hít thở đều đều bên người Tần Phi, cảm thấy đầu óc có chút rối loạn.

    Một lúc sau, cậu đứng dậy bận quần áo vào, một mình đi tới phòng khách, từ trong túi xách lấy ra laptop, mở ra trang web nước ngoài trả phí chuyên cung cấp hoạt động theo dõi.

    Cậu từ trên trang web download một đoạn video, cắm tai nghe, mặt không cảm xúc mở video lên.

    Trên màn hình, Tần Phi nhắm hai mắt, khuôn mặt trắng nõn che kín vết đỏ ửng, hai chân dài quấn quanh người cậu, chịu đựng từng đợt va chạm, trên mặt ngũ quan tinh xảo bởi vì sa vào tình dục, sớm đã không còn bất luận biểu tình phòng bị gì, bên trong tai nghe là tiếng Tần Phi rên rỉ, tràn ngập tình sắc.

    Đây là đoạn video hai người vừa mới làm tình, hình ảnh tràn đầy hoạt sắc sinh hương.

    Giang Ninh thở dài một hơi, khép laptop lại, nhắm chặt hai mắt dựa trên ghế sô pha, lâm vào trầm tư.

    Thuộc truyện: Sổ tay tra thụ tìm đường chết