Sổ tay tra thụ tìm đường chết – Chương 29-32

    Thuộc truyện: Sổ tay tra thụ tìm đường chết

    Chương 29

    Giang Ninh chuyển tới chung cư Tần Phi ở.

    Yêu cầu này là do Tần Phi nói ra, lúc đó Giang Ninh đang ngồi trên ghế sô pha đọc sách, nghe xong đề nghị này sau đó suy nghĩ vài giây, liền gật đầu đáp ứng.

    Tần Phi thấy cậu đồng ý nhanh như thế, rất là cao hứng, mới đầu anh còn lo lắng Giang Ninh không muốn, dù sao hai người hiện nay chỉ có thể coi là vừa mới bắt đầu, hiện tại lại ở chung, tốc độ có chút nhanh.

    Thế nhưng, Tần Phi quá thích Giang Ninh ở bên cạnh anh. Đừng nhìn mặt Giang Ninh lạnh lùng, ít nói, nhưng trong cuộc sống lại là người biết cách chăm sóc, chỉ cần cậu ở nhà, nhất định sẽ tự mình xuống bếp nấu cơm, không cho Tần Phi gọi thức ăn bên ngoài, hơn nữa, Giang Ninh nấu cơm rất hợp khẩu vị Tần Phi, đặc biệt là mì, hương vị đó, thường xuyên khiến Tần Phi nhớ lại lúc còn mười mấy tuổi ở cùng anh hai tại vùng Sơn Tây hai năm kia.

    Giang Ninh vật dụng không nhiều, đi đến ký túc xá thu dọn một lần, lại về nhà thu dọn một lần, chỉ đem hai túi lớn đưa đến đây, một laptop, mấy quyển bài tập tư liệu, hai đôi giày chơi bóng cùng mấy bộ quần áo.

    Tần Phi nhìn Giang Ninh đem đồ vật từ trong túi sắp xếp vào trong nhà, trong lòng vui mừng không thể nói ra hết.

    “Ba cậu không hỏi cậu đi đâu à?”

    Giang Ninh lắc đầu: “Tôi nói với ông nghỉ hè muốn huấn luyện, ở lại ký túc xá.”

    “Ồ…… Cậu vì tôi mà nói dối ba mình.” Tần Phi có chút hãnh diện, anh nhịn không được nghĩ, nếu như Giang Như Hải biết con trai của chính mình kỳ thực là chạy tới nhà anh ở chung, không biết có tức điên lên không nhỉ?

    Giang Ninh đương nhiên rõ ràng biết ánh mắt Tần Phi đắc ý đại diện cho điều gì, chỉ là liếc mắt nhìn anh, không lên tiếng.

    Giang Ninh đặt mấy bộ quần áo trong góc tối tủ Tần Phi, đem treo mấy bộ quần áo lên.

    Tần Phi nhíu mày: “Tiểu Ninh, quần áo cậu quá ít, ngày mai tôi cùng cậu đi mua vài món đi.”

    Giang Ninh thờ ơ nói: “Tôi chỉ là sinh viên, không cần quá nhiều quần áo.”

    “Sao lại như thế được?!” Tần Phi đi tới hôn Giang Ninh một cái, cười híp mắt nói: “Tiểu Ninh nhà tôi vóc người tốt như vậy, trời sinh như móc treo quần áo di động, nếu chỉ bận những bộ đồ thể thao thì quá lãng phí, huống hồ mấy ngày sau không phải còn đi đến đài truyền hình thực tập à, tôi nên chuẩn bị cho cậu vài bộ đồ tươm tất.”

    Giang Ninh nghe Tần Phi nhắc tới chuyện thực tập, quay đầu nhìn anh, nhíu mày hỏi: “Anh không phản đối?”

    “Tôi vốn không phản đối, cậu học chính là tin tức chuyên nghiệp, tiến vào đài truyền hình thực tập là do thực lực của cậu, tôi hiểu được ý nghĩ của cậu, thế nhưng nếu cậu muốn đi thực tập có thể nói cho tôi biết, tôi có thể sắp xếp cho cậu hoàn cảnh tốt hơn, cần gì phải cùng Hạ Tranh làm cùng nhau?”

    “Tần Phi, tôi tin tưởng anh có năng lực sắp xếp chỗ tốt cho tôi, nhưng đây là chuyện của chính tôi, tôi hi vọng có thể dùng năng lực của chính mình giải quyết, Hạ Tranh ở tổ giải trí cũng rất ưu tú, có thể cùng chung một tổ với hắn cũng khiến tôi thỏa mãn rồi.”

    “Thôi được.”

    Tần Phi nhìn thấy Giang Ninh kiên trì như thế, cũng chỉ có thể tôn trọng ý kiến của cậu.

    Kỳ thực nói đi thì cũng phải nói lại, Giang Ninh vẫn không quá hi vọng Tần Phi xen vào cuộc sống của cậu. Đối với việc này Tần Phi bất đắc dĩ, thế nhưng nào có biện pháp, chuyện này chỉ có thể từ từ, để một người triệt để tín nhiệm một người khác, đồng ý đem mình giao cho đối phương, tuyệt không phải một sớm một chiều có thể làm được, cái này Tần Phi phải kiên nhẫn thôi.

    Giang Ninh nhìn Tần Phi một lúc, liền nói: “Nếu như anh không thích tôi đứng gần Hạ Tranh, tôi sẽ lấy danh nghĩa là người sản xuất tiết mục giải trí, hằng ngày đi làm công việc sẽ không tiếp xúc quá nhiều.”

    Tần Phi cười nói: “Cậu thích thế nào thì làm thế đó đi.” Anh đến gần hôn Giang Ninh lần nữa, “Có điều, cậu suy xét đến cảm thụ của tôi, tôi thật sự rất vui.”

    Giang Ninh biết Tần Phi không thích Hạ Tranh, điểm này vào lần trước khi Tần Phi dẫn Giang Ninh cùng Đại Xuân Tử, Hạ Tranh đi ăn cơm liền hiện ra rõ ràng, chỉ một bữa cơm mà Tần Phi không cùng Hạ Tranh nói được bao nhiêu câu.

    Sau khi ăn cơm xong trên đường về nhà, Tần Phi ở trong xe cùng Giang Ninh nói anh không yên lòng về Hạ Tranh, luôn cảm thấy Hạ Tranh tiếp cận Đại Xuân Tử nhất định có mục đích gì đó.

    Giang Ninh nghe xong chỉ lạnh nhạt nói: “Anh nghĩ quá nhiều rồi.”

    “Hạ Tranh so với Đại Xuân Tử lớn hơn tám tuổi, Đại Xuân Tử hai mươi tám, hắn đã ba mươi sáu, đàn ông ở độ tuổi này rất có dã tâm, tại sao có nhiều nam nhân anh ta không tìm, lại một mực tìm đến con trai của thị trưởng.” Tần Phi nhíu mày nói.

    Đang lái xe Giang Ninh xoay mặt qua nhìn Tần Phi: “Anh còn lớn hơn tôi tận tám tuổi đấy, lẽ nào tôi ở cùng với anh cũng có mục đích gì đó?”

    “……”

    Tần Phi bị nghẹn không nói nên lời, trừng mắt nhìn Giang Ninh một lúc, liền đến gần cắn vào lỗ tai Giang Ninh, thấp giọng nói: “Cậu có mục đích hay không tôi không cần biết, nhưng mục đích của tôi rất rõ ràng, chính là đem cậu lột sạch sau đó chịch cho đã!”

    Lời hung ác vừa nói ra, Giang Ninh im lặng không lên tiếng mà đem xe đậu ở bãi đậu xe thanh tĩnh, đẩy ghế dựa xuống, cúi người đè tới, đem Tần Phi lột sạch sẽ sau đó chịch tại chỗ.

    ###

    Giang Ninh đi đến đài truyền hình thực tập, Tần Phi mỗi ngày buổi sáng lái xe đưa Giang Ninh đi, sau đó chính mình lại đi làm, tan tầm lại đến đài truyền hình đón người.

    Thế nhưng thời gian giờ giấc ở đài truyền hình không ổn định, có lúc buổi tối tăng ca đến hơn mười hai giờ, buổi chiều ngày hôm sau mới đi làm, Tần Phi đưa đón như vậy, thật sự là không tiện.

    Anh liền cân nhắc, đến thời điểm đưa chiếc R8 cho Giang Ninh.

    Ngày đó, Tần Phi trực tiếp lấy xe lái đến bên ngoài đài truyền hình.

    Giang Ninh vừa đi ra khỏi cửa lớn, liền nhìn thấy Tần Phi mặc âu phục màu bạc nhàn nhã tựa ở trên chiếc xe thể thao màu trắng, trên mặt đeo kính mát lớn, trang điểm giống như ngôi sao, hơn nữa anh đứng ngay cửa lớn đài truyền hình, dẫn tới không ít các cô gái liếc mắt nhìn anh, thậm chí còn có mấy em gái học sinh trung học lặng lẽ thương lượng có nên hay không tiến lên xin chữ ký, mà người dựa vào chiếc xe kia còn đặc biệt thấy mình rất đẹp trai!

    Giang Ninh không nói gì, từ từ tiến lên phía trước, liếc mắt nhìn phía sau xe Tần Phi: “Lại đổi xe?”

    Tần Phi nhún vai, đưa tay ra, đưa chiếc chìa khóa tới trước mắt Giang Ninh: “Cậu mở cửa xem, cảm nhận một chút.”

    Giang Ninh tiếp nhận chìa khóa, ngồi vào chỗ ngồi khởi động xe, mở máy xe liền biết xe này xác thực rất tốt, nhập khẩu từ nước Đức, bất luận ngoại hình hay tính năng đều là hàng xịn.

    Giang Ninh ham muốn cũng không nhiều, ngoại trừ tennis, kế đó là yêu xe, cái này cũng là đại đa số hứng thú của đàn ông, nhưng cậu dù sao cũng là sinh viên, cho nên thích cũng chỉ là thưởng thức mà thôi, cũng không dự định dùng tiền đi mua nhiều xe sang.

    Mà Tần Phi người này, tuy rằng ở trong mắt Giang Ninh không có ưu điểm gì, hai người tiếng nói chung đã ít nay càng ít hơn, nhưng cậu không phải không thừa nhận Tần Phi cũng là một người yêu xe, từ lần đầu tiên nhìn thấy Tần Phi lái Lamborghini liền cảm giác được, rất hiếm thấy hai người có một điểm chung như thế.

    “Xe này thế nào?” Tần Phi ngồi ghế phụ cạnh chỗ ngồi tài xế hỏi.

    Giang Ninh gật đầu: “Rất tốt, chỉ là tình hình giao thông như Bắc Kinh, căn bản chạy không được đã cho lắm.”

    “Hướng về cửa đông, từ trên đường cao tốc hướng đông G1, tôi chạy trên đó rất thoải mái.”

    Giang Ninh nhíu mày nói: “Nào có nhiều thời gian như vậy, anh muốn thử xe, ngày mai để tài xế của anh chở anh đi.”

    Tần Phi cười nói: “Xe này là tặng cho cậu.”

    Giang Ninh ngẩn người, quay đầu, nheo mắt lại nhìn Tần Phi, nhưng không nói lời nào.

    Tần Phi vừa nhìn ánh mắt Giang Ninh, không tốt sao, lão tử hứng khởi mua xe cho cậu, CMN cái ánh nhìn này là như thế nào?!

    Đương nhiên, anh thật không tiện nói ra khỏi miệng, chỉ là giải thích: “Không phải xe cậu bị tôi đập nát bét à, tôi bồi thường lại cho cậu một chiếc.”

    Giang Ninh trầm giọng nói: “Anh đập xe tôi là xe gì, bồi thường lại cho tôi là xe gì?”

    “Đều là Audi mà.”

    “Anh đập xe tôi là A8, bồi thường lại là R8, có thể giống nhau sao?!”

    “Chỉ kém một chữ cái thôi mà.”

    “Tần Phi!” Giang Ninh nhíu mày lại.

    Tần Phi cũng không vui.

    “Đệt, lão tử chỉ là muốn lấy lòng cậu được chưa!” Anh buồn bực lấy xuống kính mát ném qua một bên, “Không phải đưa cho cậu một chiếc xe sao, hiện tại cậu lại đến đài truyền hình thực tập, không có xe xác thực không tiện, tôi biết cậu thích dòng xe loại này, thời điểm mua không nghĩ đến gì khác, tôi cứ nghĩ cậu sẽ rất thoải mái, nếu cậu ghét bỏ xe này quá chói mắt, ngày mai tôi sẽ đổi xe, đưa lại dòng xe cũ cho cậu chạy!”

    Tần Phi tính khí cũng không nhỏ, lời nói đều là thật lòng, nói xong liền ôm vai không nói nữa.

    Giang Ninh trầm mặc trong chốc lát, nói: “Tôi chưa nói là mình không cần.”

    Tần Phi sửng sốt, nhìn về phía Giang Ninh.

    Giang Ninh có chút bất đắc dĩ nói: “Tính khí anh hay lớn tiếng như vậy, nếu như tôi thật sự không muốn xe này, tối hôm nay anh đuổi tôi lên ghế sô pha ngủ thì sao?”

    Tần Phi nhìn chằm chằm Giang Ninh, không biết có phải là ảo giác của mình hay không, Giang Ninh nói ra lời này bất tri bất giác có sự kiêu căng, thật sự là xưa nay chưa từng có, tâm anh không tự chủ được liền hoảng hốt lên, nhẹ giọng nói: “Không đâu, tôi nào cam lòng đuổi cậu đi cho được?”

    Tay Giang Ninh nắm tay lái nhẹ nhàng run một cái, cậu nghe được, Tần Phi nói câu này phát ra từ tận phế phủ. Tim cậu đập nhanh liên hồi, có một âm thanh chua xót ở trong đầu cậu xoay quanh: Tần Phi, anh hà tất đối với tôi tốt đến như vậy.

    Tần Phi thấy Giang Ninh không nói lời nào, liền mím môi không nói, chỉ là bầu không khí trong xe nháy mắt từ chiến tranh lạnh đã biến thành ám muội.

    Thật lâu sau, Giang Ninh dừng xe chờ đèn đỏ đưa thân thể qua thăm dò, kề sát ở bên tai Tần Phi nói: “Kỳ thực anh nên mua cho tôi một chiếc SUV rộng rãi một chút.”

    “Hửm?”

    “Như vậy tôi có thể dùng xe đó chịch anh, xe này quá chật, làm tình sẽ không thoải mái đâu.”

    Sắc mặt Tần Phi tối sầm, bắt đầu từ khi nào, Giang Ninh học theo thói không có tiết tháo của anh thế này.

    Tháng ngày trôi qua, Tần Phi cảm thấy rất hài lòng, đồng thời cũng rất thỏa mãn, thỉnh thoảng anh sẽ luôn nghĩ, khả năng này chính là hạnh phúc trong truyền thuyết.

    Đảo mắt, Giang Ninh kết thúc kỳ nghỉ hè, lại đến khai giảng, nhưng cậu không muốn từ bỏ thực tập trong đài truyền hình, liền một bên đi học, một bên thực tập.

    Chạy hai bên như vậy, thời gian khẳng định là không có, bất đắc dĩ, Giang Ninh không thể làm gì khác hơn là lấy huấn luyện tennis dẹp qua một bên, công tác trong Hội Học Sinh cũng tạm dừng, chuyên tâm đọc sách cùng thực tập.

    Tần Phi nhìn Giang Ninh bận rộn như thế, có chút đau lòng, buổi tối ngủ ôm lấy Giang Ninh nói: “Tiểu Ninh, cậu thích làm công việc trong đài truyền hình đến thế sao? Không phải ba cậu hi vọng cậu tiếp nhận Gia Hoa Khang à, lẽ nào cậu không muốn học làm ăn buôn bán? Tương lai cậu đi đến đài truyền hình làm việc, công ty của ba cậu sẽ làm sao đây?”

    Giang Ninh nghĩ một hồi nói: “Tôi cũng không phải hoàn toàn không muốn học, chẳng qua tôi luôn cảm giác mình không có thiên phú, không phải người nào cũng thích hợp làm ăn buôn bán.”

    Tần Phi nói: “Tôi có thể dạy cho cậu.”

    Giang Ninh nhẹ nhàng nở nụ cười: “Anh không sợ đem tôi dạy thành gian thương ư, lúc đó tôi hãm hại anh thì sao?”

    Tần Phi cắn bờ môi cậu nói: “Cậu có bản lĩnh kia à? Nếu như cậu thật sự có bản lĩnh như vậy, cho dù có hãm hại tôi, tôi cũng cam lòng.”

    Chương 30

    Giang Ninh ở đài truyền hình thực tập ba tháng, công việc đặc biệt nghiêm túc, thậm chí có chút trở ngại, nhưng nhờ cậu nỗ lực, rốt cuộc cũng có cơ hội độc lập soạn kịch bản.

    Cậu về nhà cùng Tần Phi nói chuyện này, vẻ mặt khó có thể che giấu niềm vui sướng, Tần Phi rất ít khi nhìn thấy Giang Ninh có vẻ mặt phong phú đến như vậy, không khỏi nhìn có chút si mê.

    Kỳ thực khoảng thời gian này Đại Xuân Tử không chỉ một lần cùng Tần Phi tâng bốc, nói Hạ Tranh luôn khích lệ Giang Ninh, Giang Ninh người này cực kỳ có thiên phú, làm việc kỹ lưỡng, hơn nữa tố chất đặc biệt cao, là một người mới rất có tiềm lực, Hạ Tranh thậm chí còn có ý nguyện muốn Giang Ninh làm chủ bá, chỉ là anh phát hiện trên mặt Giang Ninh có hai vết sẹo nhợt nhạt, không khỏi cảm thấy tiếc hận.

    Nhắc tới hai vết sẹo kia, Tần Phi trong lòng khó chịu, Giang Ninh chưa từng bởi vì trên mặt có hai vết sẹo mà oán giận Tần Phi, nhưng Tần Phi biết, tất cả điều này là do chính mình tạo thành.

    Anh một bên áy náy, một bên âm thầm nghĩ, nếu như vết sẹo trên mặt Giang Ninh biến mất, Hạ Tranh sẽ giới thiệu Giang Ninh làm chủ bá, lấy điều kiện của Giang Ninh, chỉ cần xuất hiện mấy lần khẳng định sẽ nổi tiếng, nhưng từ tận trong đáy lòng, anh không muốn Giang Ninh xuất đầu lộ diện, anh thậm chí còn ích kỷ muốn Giang Ninh chỉ thuộc về chính mình, chỉ có anh mới có thể thưởng thức.

    Nhưng hiện tại, anh nhìn thấy Giang Ninh bởi vì có thành tích trong đài truyền hình lộ ra nụ cười sung sướng, trong lòng càng ngày càng mâu thuẫn.

    Tần Phi ngồi vào bên người Giang Ninh, đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve gò má Giang Ninh, nhẹ giọng hỏi: “Tiểu Ninh, cậu muốn làm chủ bá sao?”

    Giang Ninh không chút suy nghĩ liền nói: “Không có ý định này.”

    “Vì sao?”

    “Tôi đến đài truyền hình không phải vì làm chủ bá.”

    Cái lý do này khiến Tần Phi hứng thú: “Vậy cậu đến là vì cái gì?”

    Giang Ninh thuận miệng nói: “Tôi là muốn đi……” Lời nói đến đây đột nhiên dừng lại, thân thể cậu ngẩn ra, trên trán chảy ra từng giọt mồ hôi lạnh, vừa nãy mất tập trung, cậu suýt chút nữa liền nói ra lời nói thật lòng.

    Trong đầu Tần Phi còn xoắn xuýt vụ vết sẹo trên mặt Giang Ninh, không nhận thức được Giang Ninh có chút khác thường, chỉ bất mãn nói: “Muốn đi làm cái gì? Sao đang nói lại im lặng, có cái gì không thể nói với tôi?”

    Giang Ninh vội vàng đem tâm tình thất thường đè xuống, ánh mắt hơi dịch ra ngoài, nói: “Tôi muốn đi thực hiện mục tiêu cuộc sống của mình.”

    Câu trả lời này có chút không rõ ràng, Tần Phi truy hỏi: “Mục tiêu cuộc sống của cậu là cái gì? Tôi cũng muốn nghe một chút.”

    “Khẳng định không phải là nổi tiếng, không phải là ăn may.”

    “Đó là cái gì? Kiếm tiền sao?”

    “Cũng không phải, chỉ cần anh biết kiếm tiền là đủ!”

    “…… Ai bảo tôi là thương nhân, cậu cũng nói xem, ngoại trừ kiếm tiền cùng thành danh, còn có mục tiêu cuộc sống gì mà cậu muốn tìm kiếm?”

    Giang Ninh trầm tư chốc lát, mới nói: “Tôi muốn sống có ý nghĩa hơn.”

    “Thật sao!” Tần Phi niết cằm cậu, “Nói tới nói lui, cậu nói toàn đạo lý!”

    Nói xong, tiến qua hôn thật sâu lên môi Giang Ninh.

    Khi buông Giang Ninh ra, Tần Phi nhìn chăm chú đôi mắt của cậu nói: “Tiểu Ninh, tôi biết một bác sĩ chuyên khoa về da, ngày nào đó khi cậu có thời gian rảnh, chúng ta đi xem một chút vết sẹo trên mặt cậu đi.”

    Giang Ninh có chút kinh ngạc: “Đang khỏe mạnh, đi nhìn vết sẹo làm gì?”

    Tần Phi cười cười, ở trên gương mặt cậu lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa lên: “Gương mặt cậu đẹp như vậy, để lại hai vết sẹo thật không dễ nhìn.”

    “Anh ghét bỏ, hoặc vẫn đang tự trách?”

    “Ách……”

    Giang Ninh nói: “Kỳ thật không sao cả, tôi không thèm để ý.”

    Khoảng thời gian sinh hoạt chung một chỗ này, Tần Phi sâu sắc hiểu rõ Giang Ninh, Giang Ninh không phải là người chú trọng bề ngoài. Giang Ninh trời sinh lớn lên thật tốt, cơ bản không cần phải trang điểm, rửa mặt thì dùng xà phòng thơm, lau mặt dùng khăn lông bình thường, nếu như không phải gương mặt đó từ nhỏ tinh xảo gần như hoàn mỹ, người này nhất định chính là một anh chàng đẹp trai.

    Thế nhưng trời cao chính là không công bằng như thế, có người mặc dù không có trang điểm, không tân trang, chỉ là một khuôn mặt, một thân hình bình thường cùng áo thun bình thường, vẫn tràn đầy mị lực, chỉ cần đứng một chỗ liền có thể hấp dẫn ánh mắt của mọi người, điểm này, Tần Phi có chút đố kị với Giang Ninh.

    “Đi xem đi.” Tần Phi suy nghĩ một chút, vẫn kiên trì muốn dẫn Giang Ninh đến xem bác sĩ.

    Giang Ninh ánh mắt thâm thúy nhìn Tần Phi rất lâu, gật gật đầu: “Ừ.”

    Tần Phi lộ ra ý cười an tâm, nằm dài trên ghế sô pha, hai chân khoát lên trên đùi Giang Ninh, nắm remote mở ti vi lên, bắt đầu xem tin tức.

    Ánh mắt Giang Ninh từ đầu đến cuối không dời đi, một lúc lâu, bỗng nhiên nói: “Tần Phi, tôi phát hiện có lúc không phải lúc nào anh cũng tệ hại.”

    Tần Phi một cước đạp trên bụng Giang Ninh: “Lão tử vẫn luôn tốt, người theo đuổi lão tử có thể xếp thành một hàng dài, chỉ có ánh mắt cậu có vấn đề, tôi không lọt vào mắt cậu nổi!”

    Giang Ninh nắm chặt mắt cá chân Tần Phi, tay dò vào bên trong quần ngủ Tần Phi, nhẹ nhàng vuốt ve cẳng chân bóng loáng: “Anh đừng oán tôi, đừng quên lần đầu tiên gặp mặt giữa hai ta, anh cùng tên lưu manh không khác gì nhau đâu.” Nói xong, Giang Ninh học theo khẩu khí Tần Phi nói: “Tôi là Tần Phi, phi thường đẹp trai có đúng không?”

    Tần Phi vụt một cái liền ngồi dậy, trừng mắt Giang Ninh: “Thằng nhóc chết tiệt, lá gan không nhỏ nhỉ?”

    Lời anh còn chưa dứt, nhào tới hướng về Giang Ninh, Giang Ninh đem người ôm lấy, ấn vào trong lòng ngực hôn lên.

    Tần Phi ôm lấy cổ Giang Ninh, bất giác tách ra hai chân ngồi trên người Giang Ninh.

    Hôn môi nồng nhiệt kết thúc, hai người thở dốc kịch liệt, ánh mắt quấn quýt lẫn nhau, Tần Phi nói: “Tiểu Ninh, tôi thích dáng vẻ hiện tại của cậu, thời điểm đùa giỡn với cậu thật vui.”

    Giang Ninh lúc này mới ý thức được, chính mình vừa cùng Tần Phi nói chuyện cười!!!

    Đã bao lâu rồi cậu chưa nói chuyện cười!!! Mười năm? Mười hai năm? Từ sau sự kiện kia cậu đã không còn nói chuyện cười nữa! Sớm đã không còn tâm tình đùa giỡn.

    Đôi môi Tần Phi tiến đến bên tai Giang Ninh, thấp giọng nói: “Bảo bối, tôi muốn làm, cứ giữ tư thế hiện tại này, chúng ta còn chưa có thử qua đâu.”

    Giang Ninh đầu ong lên một tiếng, hết thảy tâm tư đều bị âm thanh Tần Phi khàn khàn mê hoặc quét một cái sạch trơn, lần thứ hai cậu cuồng nhiệt hôn lên môi Tần Phi, một tay đỡ eo Tần Phi, một tay kia vói vào trong quần ngủ Tần Phi.

    Tần Phi một bên phối hợp động tác Giang Ninh, một bên nhẹ nhàng cọ xát dương vật Giang Ninh cứng như thép, ôm lấy cổ Giang Ninh không ngừng hôn.

    Chỉ chốc lát sau, tiếng thở dốc rên rỉ cùng âm thanh bạch bạch bạch đem âm thanh tin tức trên ti vi che lại.

    Ngày hôm sau, Giang Ninh theo Tần Phi đến phòng khám chuyên về chăm sóc da, thời điểm làm kiểm tra, Giang Ninh kéo Tần Phi, đối với bác sĩ nói: “Cánh tay của anh ấy cũng có vết sẹo, sẵn nhìn luôn đi.”

    Tần Phi sửng sốt: “Trên cánh tay tôi làm sao trọng yếu bằng trên mặt cậu được.”

    Giang Ninh hướng về anh nháy mắt một cái: “Dấu vết nào trên thân thể anh cũng đều trọng yếu.”

    Tần Phi nhất thời cảm thấy mình không thở nổi, anh được Giang Ninh bày tỏ như thế, chỉ một chút ôn nhu thế thôi đã khiến anh như sa vào vũng bùn! Có lúc anh bất đắc dĩ suy nghĩ, chính mình không phải bị Giang Ninh ngược mà sinh ra sai lầm, Giang Ninh bình thường luôn làm mặt lạnh đối với anh như gần như xa, đột nhiên quan tâm anh như vậy, anh cảm thấy rất hạnh phúc, haizz, chẳng lẽ mình có tiềm chất thích bị ngược?

    Bác sĩ kê toa thuốc bôi cho hai người, nói đây là vết sẹo lành, không quan trọng lắm, kiên trì bôi sẽ được thành quả.

    Mặc dù thế, Tần Phi vẫn không yên lòng, trở về lặng lẽ gọi điện thoại cho bác sĩ, nói Giang Ninh sau này sẽ còn lên ti vi, trên mặt không thể có bất cứ dấu vết nào, nhất định phải chữa trị tốt.

    Bác sĩ cùng Tần Phi có giao tình, không khỏi cười nói: “Chỉ là hai vết thương nhỏ không cần để ở trong lòng, trong đợt trị liệu cứ kiên trì bôi thuốc, một thời gian sau sẽ hết. Tần tổng, nhìn cậu căng thẳng như vậy, giờ yên tâm được rồi chứ, bằng hữu của cậu lớn lên đẹp trai như vậy, cho dù có vết thương cũng không ảnh hưởng gì.”

    Tần Phi lúc này mới an tâm.

    Bên kia Giang Ninh bởi vì lần độc lập soạn kịch bản, công việc trở nên rất bận rộn, lại còn phải đến trường đi học, chừng mấy ngày sau tăng ca đến tận đêm khuya mới về nhà. Tần Phi mỗi lần chờ đều gần như ngủ gục, mới nghe được cửa phòng bên ngoài mở, Giang Ninh một thân lạnh lẽo đi vô nhà.

    Vốn Tần Phi nghĩ lễ quốc khánh Giang Ninh có thể nghỉ dài hạn, liền để trợ lý đặt một phòng trong khách sạn Tắc Ban Đảo xa hoa, chuẩn bị cùng Giang Ninh nghỉ ngơi thả lỏng mấy ngày.

    Ai biết, lễ quốc khánh Giang Ninh nghỉ dài hạn đâu không thấy, thậm chí mỗi ngày còn tăng ca!

    Tần Phi oán giận hai lần, Giang Ninh vẻ mặt bất đắc dĩ: “Tiết mục này tỉ lệ người xem xếp thứ ba, tôi không thể làm ra sai lầm được.”

    Tần Phi nghĩ đến Giang Ninh người ta đi thực hiện mục tiêu cuộc sống, cũng không nói thêm nữa.

    Đã như vậy, không thể làm gì khác hơn là hủy bỏ phòng khách sạn, nghỉ mấy ngày ở nhà “Tề gia nội trợ”, Tần đại thiếu tám trăm năm không xuống phòng bếp, khi Giang Ninh còn đang đi làm, Tần Phi tiến vào trong phòng bếp, một bên lấy di động tra kiếm thực đơn, bắt đầu triển khai tuyệt chiêu nấu ăn.

    Trải qua năm tiếng chiến đấu, cuối cùng Tần Phi làm ra ba món mặn một món canh, toàn bộ bưng đến trên bàn, như cô vợ nhỏ chờ Giang Ninh về nhà ăn cơm.

    Giang Ninh vừa vào cửa, suýt chút nữa bị dọa rồi, có đánh chết cậu cũng không nghĩ ra, Tần Phi có thể đi vào phòng bếp nấu ăn! Người đàn ông này là nhân vật nổi tiếng trong thương trường, thủ đoạn cùng năng lực của anh có thể hô mưa gọi gió, mà không phải tiến vào phòng bếp làm ba món mặn một món canh, Tần Phi đem lại cho cậu quá nhiều bất ngờ.

    Tần Phi cười tủm tỉm đứng trước bàn ăn, “Về rồi sao? Xem thiếu gia như tôi từ phòng lớn có thể vào được phòng bếp đi!”

    Giang Ninh nhìn dáng vẻ Tần Phi buộc tạp dề, chậm rãi đi lên phía trước, thấp giọng nói: “Anh buộc vào tạp dề nhìn rất gợi cảm.”

    Tần Phi híp mắt nói: “Vậy buổi tối chúng ta có thể chơi đầu bếp play gì đó, nhưng hiện tại, trước tiên ăn cơm cái đã, tôi làm mất cả ngày đấy!”

    Giang Ninh nhìn trên cánh tay Tần Phi bị dầu nóng bắn ra văng lấm tấm lên tay, cái gì cũng không nói, đem người kéo vào trong lòng ngực hôn nửa ngày mới buông ra.

    Hương vị cơm canh có thể tưởng tượng được, Tần Phi ăn một miếng liền phun ra, mặt Giang Ninh vẫn không biến sắc ăn cho hết, buổi tối lúc ngủ chạy đi WC ba lần, cuối cùng ngay cả đầu bếp play còn chưa kịp thưởng thức, bây giờ cậu muốn bệnh luôn rồi.

    Tần Phi thở dài: “Ngày mai tôi tìm ôsin tới nấu cơm thôi.”

    Giang Ninh vô lực nằm ở trên giường: “Lần sau anh làm cơm xong có thể hay không chính mình ăn thử mấy miếng.”

    Tần Phi lắc đầu liên tục: “Tôi chỉ làm cho cậu ăn, nhìn cậu ăn là tôi vui rồi.”

    Giang Ninh: “……”

    Giang Ninh tiêu chảy, đáng lẽ phải ở nhà nghỉ ngơi, nhưng sáng sớm hôm sau còn chưa kịp rời giường liền tiếp điện thoại, sau đó cầm lấy đồ vật vội vã đi ra cửa, cậu nói là thanh niên này đợi cậu hồi phục, trưa hôm nay sẽ đi phỏng vấn ngay.

    Tần Phi ở trên giường trở mình, bất mãn lầm bầm nói: “Cái thanh niên có nhà xí nghiệp có gì quan trọng chứ, sao lại còn muốn gặp cậu phỏng vấn?”

    Chương 31

    Công việc Giang Ninh tiến triển rất thuận lợi, một tháng sau, một mình cậu soạn kịch bản tiết mục chế tác cuối cùng cũng hoàn thành. Tiết mục được đệ trình lên, các cấp lãnh đạo phi thường hài lòng, liên tiếp khen ngợi Giang Ninh nhiều lần, nhờ có Hạ Tranh cực lực đề cử, Giang Ninh mượn cơ hội này, từ kênh tài chính và kinh tế được điều đến kênh tin tức.

    Cậu điều đến kênh tin tức tìm kiếm tiết mục kim bài, tiết mục này rất được coi trọng, đây là tiết mục nắm giữ vị trí quán quân, đạo diễn cũng là người có tên tuổi, tiết mục này trước đây chưa từng nhận thực tập sinh, Giang Ninh là người đầu tiên.

    Có được cơ hội thực tập lần này, không thể nghi ngờ Giang Ninh có trình độ năng lực cực kỳ cao.

    Tần Phi biết tin tức này xong cũng rất vui vẻ, buổi tối hôm đó liền kéo Giang Ninh đi ra ngoài chúc mừng.

    Giang Ninh vốn không muốn đi, nhưng không chịu nổi Tần Phi dính chặt như keo đành thuận theo mà đi.

    Hơn nữa Tần Phi người này, căn bản không hiểu cái gì gọi là biết điều, không để ý phản đối của Giang Ninh, đi đến khách sạn Shangri-La đặt trước phòng riêng chỉ dành cho đôi tình nhân.

    Giang Ninh không lay chuyển được Tần Phi, dưới ánh mắt ám muội của đám người phục vụ liền bước theo anh, cả người khó chịu tiến vào phòng tình nhân.

    Trong phòng trang trí cực kỳ xa hoa, ánh đèn đặc biệt ám muội, vừa nhìn chính là chuẩn bị cho đôi tình nhân hẹn hò.

    Gọi món ăn xong, Tần Phi chống đỡ cằm, nheo mắt lại nhìn Giang Ninh, càng nhìn càng cảm thấy Giang Ninh lớn lên rất đẹp trai.

    “Tiểu Ninh, tôi càng ngày càng muốn cậu.” Tần đại thiếu rất không biết xấu hổ nói.

    “Được rồi, sao anh lúc nào cũng thích khoe khoang như vậy!” Giang Ninh liếc anh một cái.

    Tần Phi hả hê, nhưng cùng lúc đây là lời nói tự đáy lòng.

    Nếu nói lúc trước Giang Ninh khiến anh nhất kiến chung tình là do vẻ ngoài xuất sắc, như vậy hiện tại, anh càng ngày càng lún sâu, là do xuất phát từ mị lực cá nhân của Giang Ninh.

    Năng lực làm việc cường đại, đối với người ngoài nhận việc xử lý càng thỏa đáng, Tần Phi càng ngày càng cảm thấy Giang Ninh có nhiều tài mạo như vậy mới xứng đánh đứng bên cạnh anh, để anh cam tâm tình nguyện cả đời sinh hoạt chung một chỗ.

    Sau chầu ăn cơm tình nhân này, Tần Phi lại đưa Giang Ninh đi xem phim.

    Giang Ninh liếc xéo anh, mím môi không nói.

    Tần Phi thì lại cười ha ha nói: “Ăn cơm xong thì phải đi xem phim, đây không phải bước hẹn hò đầu tiên mà mọi người thường làm à? Hai ta dù sao cũng đang nói chuyện yêu đương, tình cờ hẹn hò một lần cũng là chuyện bình thường! Huống hồ ngày hôm nay chủ yếu là chúc mừng cho cậu!”

    Tần đại thiếu có thể làm cho người khác không có lý do gì để cự tuyệt.

    Giang Ninh gật gật đầu: “Được rồi.”

    Hai người từ phòng ăn đi thẳng đến rạp chiếu phim, Tần đại thiếu đứng ở nơi đó chọn nửa ngày mới thấy phim phù hợp, cuối cùng chọn một bộ phim nói về tình yêu.

    Vừa vào rạp chiếu phim, hai người liền phát hiện bộ phim này quá kén người xem, là một bộ phim rất tệ. Hai người xem rất chán, muốn ngủ gục ngay tại rạp.

    Tần Phi liền cân nhắc, rạp chiếu phim cũng đến rồi, không phải các đôi tình nhân phải làm chuyện mờ ám hay sao, kia không phải mình đến đây không công à?

    Thế là, ở trong bóng tối, móng vuốt sói bất tri bất giác sờ lên chân Giang Ninh, thân thể Giang Ninh cứng đờ, nhưng không có hất tay Tần Phi ra.

    Tần Phi vừa nhìn, ồ, ngầm đồng ý rồi nha.

    Hai tay liền làm càn, sờ tới sờ lui, thế nhưng khi sờ đến vị trí then chốt của Giang Ninh. Vốn dĩ cho rằng Giang Ninh sẽ không cao hứng, không nghĩ tới Giang Ninh ngồi ở đó ngược lại cũng không nhúc nhích, Tần Phi trong lòng vui vẻ, càng ngày càng làm tới.

    Thường xuyên qua lại, Giang Ninh liền bị Tần Phi mò cho cứng rồi.

    Tên ngốc Tần Phi quá đắc chí liền làm càn rỡ, lại muốn đi tháo bỏ thắt lưng Giang Ninh.

    Lúc này Giang Ninh lại không vui, cậu bắt được tay Tần Phi, thấp giọng nói: “Đi.”

    Đều là đàn ông, Tần Phi trong nháy mắt lĩnh hội điều này.

    Hai người một trước một sau ra rạp chiếu phim, đặc biệt ăn ý tiến vào phòng vệ sinh nam, do trong thời gian chiếu phim, bên trong không có ai, Tần Phi hưng phấn lôi Giang Ninh tiến vào phòng riêng, đem người đè lên hôn.

    Sau khi xong việc Giang Ninh có chút hối hận, chính mình từ khi nào sa đọa đến bước này, đi đến phòng vệ sinh còn có thể làm chuyện này sao, ở cùng với Tần Phi càng ngày càng không có tiết tháo.

    Từ phòng vệ sinh đi ra, cũng vừa lúc phim điện ảnh kết thúc, bọn họ hòa vào trong đám người đi ra ngoài.

    Bên ngoài rạp phim chính là thương trường, hai người mới vừa ra, bỗng nhiên phía sau truyền tới một giọng nữ vang lên thanh thúy: “Giang Ninh, sao cậu lại ở đây?”

    Giang Ninh quay đầu nhìn lại, sửng sốt một chút, “Ơ, là cô, thật là khéo.”

    Đi tới chính là một cô gái ăn mặc rất thời thượng, tóc dài mắt to, da dẻ rất trắng, nhìn qua là một cô gái đẹp, phía sau còn có hai nam tử bận đồ đen, nhìn rất giống bảo vệ.

    Tần Phi đứng ở một bên hai tay cắm vào trong túi quần, híp mắt nhìn mỹ nữ này, nhưng trong lòng lại không yên.

    Cô bé này đi lên phía trước, rất thân thiện vỗ lên người Giang Ninh: “Thật là khéo nha, ở đây mà cũng nhìn thấy cậu, cậu là đến xem phim à? Đi với ai?” Nói xong nhìn chung quanh dường như đang tìm kiếm bạn gái Giang Ninh.

    Sắc mặt Giang Ninh rất không tự nhiên, ho nhẹ một tiếng: “Ách, à……”

    Lời cậu còn chưa nói hết, Tần Phi tiến lại gần, mỉm cười nói: “Giang Ninh, mỹ nữ này là ai nha? Sao không giới thiệu một chút?”

    Anh vừa lên tiếng, Giang Ninh cùng cô bé kia đều sững sờ, cô bé kia thật nhanh đánh giá Tần Phi.

    Tần Phi mỉm cười không nói, đứng bên người Giang Ninh, dù bận vẫn ung dung chờ Giang Ninh giới thiệu với anh.

    Giang Ninh đành phải nói: “Đây là Thẩm Kiều Kiều, là bạn học của tôi.”

    Tần Phi gật gật đầu, mỉm cười nói: “Cô khỏe chứ, Thẩm tiểu thư.” Trong lòng lại cân nhắc, Thẩm Kiều Kiều? Họ Thẩm? Anh lập tức nghĩ đến trước đó Giang Ninh đã từng nói, con gái Thẩm Trung Hoa là bạn học của cậu, hơn nữa đối với Giang Ninh rất có hảo cảm. Nếu vị trước mặt này là Thẩm tiểu thư, đi dạo phố còn đưa bảo vệ theo, tám chín phần mười chính là con gái Thẩm Trung Hoa.

    Nghĩ tới đây, Tần Phi có chút khó chịu.

    Thẩm Kiều Kiều là cô gái có tính hào sảng, cười nói: “Anh khỏe không, thật hân hạnh được gặp anh.” Sau đó xoay người đối với Giang Ninh mỉm cười, “Nếu cậu có việc thì mình đi trước đây, mình sẽ liên lạc lại cậu sau.”

    Nói xong lại nhìn Tần Phi cùng Giang Ninh mấy lần, ánh mắt lộ ra vẻ ám muội không tự nhiên.

    Cô gái vừa đi, sắc mặt Giang Ninh không tốt lắm.

    Tần Phi không lên tiếng, anh đương nhiên biết Giang Ninh vì cái gì không cao hứng, hai người đàn ông từ rạp chiếu phim đi ra, lại chọn phim tình cảm mà xem, đứa ngốc nhìn thấy cũng sẽ cảm thấy cảnh tượng này quá mức ám muội. Huống hồ hiện tại trên thế giới này hủ nữ nhiều như thế, đối với đồng tính cũng rất mẫn cảm, phỏng chừng Thẩm Kiều Kiều này, khẳng định hướng về phương diện kia liên tưởng.

    Tần Phi không thèm để ý những điều này, thế nhưng anh nhìn thấy sắc mặt Giang Ninh thâm trầm, trong lòng cũng không vui sướng gì.

    Hai người không lên tiếng, trực tiếp đi đến bãi đậu xe. Ngồi vào trong xe, Tần Phi liền nói: “Đó là con gái Thẩm Trung Hoa đi, cùng cậu dính dáng tin đồn tình ái?”

    Giang Ninh gật đầu: “Ừ.”

    “Bị cô ta nhìn ra mối quan hệ giữa hai ta, cậu không vui?” Tần Phi đi thẳng vào vấn đề hỏi.

    Giang Ninh nhíu mày lại, trầm tư trong chốc lát, không muốn cùng Tần Phi tranh cãi, ngược lại thở dài nói: “Không phải, giấy không thể gói được lửa, tôi còn có ba năm mới tốt nghiệp đại học, tôi không cảm thấy ba năm nay anh sẽ yên lặng được như vậy, sớm muộn gì cũng bị các bạn học biết. Dù sao hiện tại tôi cũng không còn là cán bộ học sinh, ngày thường ở trường học cũng học trước khóa, mấy cô ấy muốn như thế nào liền làm như thế đi!”

    Lời nói mặc dù nói như vậy, thế nhưng Tần Phi rất rõ ràng, bình thường Giang Ninh lạnh lùng nhạt nhẽo, cũng không thèm để ý người khác đánh giá chính mình, thời điểm trước nói tới Dương Duệ, vẻ mặt cậu khinh thường ra mặt.

    Tần Phi trầm mặc, một lúc lâu sau anh mới bất đắc dĩ nói: “Tiểu Ninh à! Vừa nãy tôi có chút ghen đó nha.”

    Giang Ninh nhất thời ngẩn ra, cậu không nghĩ tới Tần Phi sẽ nói ra lời trực tiếp đến như vậy, đây không giống Tần đại thiếu kiêu căng sẽ có thể nói ra.

    Cậu hơi ngạc nhiên, không nghĩ tới Tần Phi sẽ có biến hóa lớn đến thế, mà biến hóa này, đa số là do chính mình.

    Trong lòng cậu lo âu, Tần Phi biến hóa như vậy, chính mình không phải cũng biến hóa à? Tỷ như vừa rồi ở rạp chiếu phim, cậu cư nhiên điên cuồng cùng Tần Phi chạy vào phòng vệ sinh làm tình, từ trước cho tới nay cậu cũng không dám nghĩ tới.

    Càng biến hóa như thế cậu càng cảm thấy bất an, thậm chí có chút lo lắng, cậu lo lắng chuyện tình sắp tới sẽ không thể khống chế mà phát triển theo hướng khác. Chuyện này không thể xảy ra được.

    “Tiểu Ninh?” Tần Phi thấy Giang Ninh không nói, liền kêu cậu một tiếng.

    Lúc này Giang Ninh mới lấy lại tinh thần, khẽ nói: “Không có gì, tôi hiện tại cùng Thẩm Kiều Kiều chỉ là bạn bè, bình thường chỉ nói có mấy câu, cô ta không phải loại người lắm mồm, sẽ không nói lung tung đâu, những chuyện này cứ để tôi xử lý.”

    Tần Phi không lên tiếng, tâm tình anh hiện tại rất phức tạp, tuy rằng anh lý giải được Giang Ninh là sinh viên, mọi việc không thể quá gấp gáp, thế nhưng chỉ cần anh thấy có người quan tâm Giang Ninh, bất luận là nam hay nữ, anh khó có thể tiếp thu được.

    Trước đây cái cảm giác này vẫn không có mãnh liệt như thế, Giang Ninh cùng anh ở chung một chỗ thời gian càng dài bao nhiêu, tính chiếm hữu càng ngày càng lớn bấy nhiêu.

    Chuyện này sau đó cứ thế trôi qua, Tần Phi không nhắc lại, Giang Ninh cũng càng không muốn nhắc tới.

    Lại qua hơn nửa tháng, Giang Ninh thực tập ở kênh tin tức dần dần quen thuộc, trạng thái cậu làm việc rất tốt, tiến bộ cũng rất nhanh.

    Mà Tần Phi bên này, trong công ty có không ít chuyện, sinh hoạt cũng có một chút biến hóa, đó chính là anh trai Tiếu Cẩn sắp trở về rồi.

    Tiếu Cẩn đẩy mạnh xử lý sự tình bên nước Mỹ xong, xác định cuối tuần thứ hai liền bay trở về.

    Tần Phi cân nhắc mấy ngày, quyết định để Giang Ninh cùng anh đi tiếp đón Tiếu Cẩn.

    Anh đem chuyện này nói cho Giang Ninh biết, hai người mới vừa tắm xong, ngồi dựa vào đầu giường, một người đọc sách, một người chơi máy tính bảng.

    Giang Ninh hơi kinh ngạc, để quyển sách trên tay xuống nhìn Tần Phi.

    Tần Phi niết lấy cằm cậu cười khẽ: “Sao vẻ mặt cậu lại chấn động như vậy?”

    Giang Ninh liếc anh một cái, hỏi ngược lại: “Anh đây là muốn tôi cùng anh đi gặp gia trưởng sao?”

    Tần Phi có chút cảm thán nói: “Tiểu Ninh, trên thế giới này anh hai đối với tôi là tốt nhất, ở trong lòng tôi, hắn là thân nhân duy nhất trên thế giới này còn thương yêu tôi.”

    Hai người ở cùng nhau chỉ mới mấy tháng, ngoại trừ lần trước Giang Ninh nhìn thấy bức ảnh Tần Phi trong bóp tiền, Tần Phi đã từng nói chính mình có một người anh, đây là lần đầu tiên Tần Phi chủ động nói chuyện về bản thân và gia đình mình.

    Giang Ninh nhìn Tần Phi, thần sắc trong ánh mắt không thể nói nên lời: “Anh cùng anh trai, thật sự rất thân mật!”

    Tần Phi nở nụ cười, đưa tay vò tóc Giang Ninh: “Tôi cùng cậu mới gọi là thân mật, còn đối với anh hai, đó chỉ là tình thân!”

    Giang Ninh không lên tiếng, chăm chú nhìn Tần Phi.

    Tần Phi thở dài: “Tôi cảm thấy trên thế giới này chỉ có ba người chân chính yêu tôi: Ông nội, ông ngoại, cùng anh hai.” Anh nhìn thật sâu vào mắt Giang Ninh, trong lòng yên lặng bổ sung: Tôi hi vọng cậu là người thứ tư. Có điều lời này, anh không thể nói ra, nếu nói ra mà không được để ý tới hoặc bị từ chối. Tần đại thiếu sẽ rất khó chịu.

    Lông mày Giang Ninh nhíu lên, thật lâu sau, mới nói: “Còn ba mẹ anh thì sao?”

    Lần thứ hai Tần Phi lại cười, trong nụ cười mang theo bất đắc dĩ.

    “Trước khi bà sinh ra tôi tình cảm cả hai người đều không tốt, hai người ai cũng đều bận rộn với công việc, ngày thường ở cùng nhau thì ít mà xa cách thì nhiều, cảm tình từ từ cạn kiệt. Mẹ tôi lại hay đi làm ăn, thường thường hay đi ra ngoài, khó tránh khỏi tiếp xúc với đủ loại người. Thời gian dài, mẹ tôi ở bên ngoài lén lút cặp bồ với người khác, chuyện này bị ba tôi biết được, hai người liền bắt đầu cãi nhau, cả ngày cứ đòi ký đơn ly hôn. Lúc đó trong bụng bà đã hoài thai tôi, tính cách ba tôi lại hay đa nghi, khả năng ——”

    Tần Phi nói tới đây liền dừng, trên mặt lộ ra biểu tình trào phúng, trầm mặc trong chốc lát, rốt cuộc vẫn nói ra: “Khả năng ông cảm thấy tôi không phải là con ổng đi! Chính vì thế ổng mới nhất định đòi ly hôn, sau đó khi tôi còn chưa kịp sinh ra, hai người bọn họ liền ly hôn. Khi bà sinh ra tôi, cái người mà bà cặp kè bên ngoài là người họ Vương kia liền kết hôn. Thằng cha họ Vương kia biết rất rõ tôi không phải con ruột ổng, đối xử với tôi rất hà khắc, khi còn bé còn thường hay đánh tôi…… Hồi đó ba ruột tôi không nhận tôi, chỉ có ông nội cùng anh hai tin tưởng tôi là người họ Tiếu, ông nội tôi vẫn kiên định nói, Tiểu Phi chính là cháu đích tôn của nhà họ Tiếu!”

    Chương 32

    Nói xong những câu nói này, Tần Phi từ từ nhắm mắt lại, thân thể hướng về sau nhích tới.

    Giang Ninh nghiêng đầu, yên lặng nhìn Tần Phi, nhận thức Tần Phi lâu như thế, đây là lần đầu tiên cậu thấy trên mặt anh có loại biểu hiện mệt mỏi thế này.

    Bất giác cậu vươn tay ra, muốn vuốt ve gò má Tần Phi, nhưng cậu lại nghĩ đến điều gì đó, tay khựng lại giữa không trung, do dự một lát, mới chậm rãi vươn tới.

    Khuôn mặt Tần Phi có chút lạnh lẽo, Giang Ninh dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve lông mày anh.

    Tần Phi chậm rãi mở mắt ra, hít sâu một hơi, lại nói: “Mẹ tôi cũng là nữ nhân có vận mệnh thăng trầm, đối với chuyện làm ăn bà làm rất tốt, nhưng do thân thể suy yếu, thời điểm tôi lên năm tuổi bà liền qua đời. Nhiều năm trôi qua, dáng vẻ của bà ra sao tôi không còn nhớ rõ, đối với bà ấn tượng duy nhất, cũng chỉ còn sót lại là một người phụ nữ mạnh mẽ, tuy bà không phải là một người mẹ tốt nhưng lại là một bà chủ tốt.

    Ở Tần gia, chỉ có ông ngoại là chân tâm thật lòng đối tốt với tôi, ông ngoại chỉ có mẹ là con một, sau khi mẹ mất, ông đè nén xuống nỗi mất mát khi đứa con ra gái ra đi, gắng gượng chuyện làm ăn của gia tộc, thân thể của ông cũng không được tốt, một mình chống lưng đến tận mười mấy năm, mãi đến tận sau đó ông phát bệnh nặng, mới đành phải về hưu.

    Lúc đó thằng cha họ Vương muốn tranh cổ phần xí nghiệp Tần thị, nhưng ông ngoại cố ý để cho tôi kế thừa, khi đó tôi mới 17 tuổi cái gì cũng không hiểu, một công ty lớn như vậy đè nặng lên vai tôi, hơn ngàn người đều hi vọng Tần thị sẽ nuôi sống gia đình họ, bắt đầu từ đó, tôi liền biết, trên thế giới này ai cũng không thể dựa vào, chỉ có thể dựa vào chính mình.”

    Nghe Tần Phi nói như thế, Giang Ninh rơi vào trầm tư, một lúc lâu sau, cậu mới nói: “Anh rất mạnh mẽ, theo tôi được biết, thời điểm anh tiếp nhận, công trạng của Tần thị không quá nổi bật, chỉ trong vòng mười năm ngắn ngủi, anh đem Tần thị làm được quy mô lớn như vậy, đây đúng là thực lực của anh.”

    Đây là lần đầu tiên, Từ Phi từ trong miệng Giang Ninh nghe được lời tán thưởng, anh có chút kinh ngạc nhìn Giang Ninh.

    Ngón tay Giang Ninh sượt lên gò má Tần Phi, ánh mắt sâu thẳm nói: “Như vậy ba anh bên kia thì sao?”

    Các bạn đang đọc truyện đam mỹ hiện đại tại đam mỹ hoàn DMH dammydmh.com

    “Ở Tiếu gia, ông nội cùng anh hai đối xử với tôi rất tốt, đáng tiếc vào thời điểm mười tuổi ông đã qua đời. Ông ngoại lại bận rộn chuyện làm ăn, tôi cùng thằng cha họ Vương không có cách nào ở chung, một thời gian dài đã từng rời nhà trốn đi. Vào lúc ấy tôi không có chỗ để đi, liền đi nhờ vả anh hai, anh hai lúc đó được phân công công tác đến thị trấn Sơn Tây làm bí thư huyện ủy, tôi một mình đi mua vé xe lửa chạy đến huyện nhỏ kia tìm anh, anh hai biết được thời điểm đó tôi bị oan ức nên đứng phía sau bảo vệ tôi.”

    Tần Phi thở dài một hơi, nâng đôi mắt lên nhìn về phía Giang Ninh, đối diện ánh mắt Giang Ninh cực kỳ phức tạp.

    Một cái chớp mắt như vậy, Tần Phi cảm thấy trong ánh mắt này có bao nhiêu là phức tạp, là bao hàm tình cảm không nói nên lời.

    Tần Phi cười mỉa mai: “Thôi được rồi, không nói chuyện xưa tích cũ nữa, đi ngủ sớm một chút!”

    Nói xong, anh nhấc chăn chui vào trong.

    Giang Ninh thẳng lưng ngồi một lúc lâu, mới đưa tay tắt đèn ngủ, cũng tiến vào trong chăn.

    Tần Phi cũng không ngủ, anh từ từ hướng về phía trong hơi di chuyển thân mình, dán lên người Giang Ninh mát mẻ.

    Thân thể Giang Ninh cứng ngắc trong chốc lát, chậm rãi đưa tay kéo Tần Phi vào trong lòng ngực.

    Hai người cao 1 mét 8 ôm nhau ngủ cũng không thoải mái, nhưng Tần Phi vẫn cứ dựa vào Giang Ninh, rất nhanh, tâm tư ngổn ngang đều biến mất, trong lòng yên tĩnh, bình tĩnh ngủ say.

    Cả một đêm Giang Ninh mở to hai mắt nhìn đêm đen, cảm thụ người đàn ông kề sát vào chính mình hô hấp vững vàng đều đều, như thế nào cũng đều không ngủ được.

    Sau buổi tối ngày hôm ấy, hai người không nhắc lại chuyện đêm đó nữa.

    Qua mấy ngày sau, Tiếu Cẩn trở về nước.

    Hai giờ chiều máy bay mới đáp xuống, còn chưa tới giữa trưa, Tần Phi liền lái xe tới trước cửa đài truyền hình, đợi Giang Ninh rồi trực tiếp đi tới sân bay.

    Giang Ninh được nghỉ nửa ngày đi ra cổng, cậu vừa lên xe liền thấy vẻ mặt Tần Phi có chút sung sướng, đè lại tay Tần Phi, nhẹ giọng nói: “Để tôi lái đi!”

    Tần Phi gật đầu, hai người đổi vị trí, Giang Ninh lái xe, Tần Phi ngồi bên cạnh ghế tài xế.

    Thời gian này trên đường rất thông thoáng, không kẹt xe, một giờ trưa bọn họ đã đến sân bay.

    Hai người đợi hơn một giờ, máy bay cuối cùng cũng đáp xuống.

    Ở lối chờ, Tần Phi vẫn như cũ tâm tình vui sướng, không ngừng nhìn xung quanh tìm kiếm bóng hình Tiếu Cẩn.

    Mà Giang Ninh đứng ở phía sau cách anh không xa, nhìn chăm chú trước mắt người đàn ông làm bạn với cậu mấy tháng nay, tâm tư trong lòng càng ngày càng xoắn xuýt.

    “Anh, Nham Nham, ở chỗ này!” Tần Phi vẫy tay kịch liệt hô lên.

    “Tiểu thúc!” Một đứa bé trai chạy thật nhanh tới đây, đầu va vào trong lòng ngực Tần Phi, cao hứng hô lên, “Tiểu thúc, chú đến đón con với ba rồi!”

    Tần Phi xoa tóc bé trai, cưng chiều nói: “Tiểu tử con lại lớn lên nhiều rồi, tiểu thúc muốn ôm con cũng không được.”

    Thằng bé này lớn lên rất xinh đẹp, mắt to ngăm đen, chu cái miệng lên nói: “Con được 11 tuổi rồi, chú còn muốn ôm con hả?!”

    Tần Phi ha ha cười lớn, nhéo lên mặt thằng bé: “Tiểu tử này càng ngày càng nghịch ngợm, 11 tuổi rồi còn không nói thành thật.”

    Thằng bé hừ một tiếng: “Ba con nói lúc chú 11 tuổi khi đó còn nghịch ngợm hơn cả con!”

    Tần Phi cười tính bóp vào mông thằng bé, bé trai liền nhảy sang một bên.

    Lúc này từ trong đám người đi ra một người đàn ông, vóc người cùng Tần Phi cao xấp xỉ, tóc ngắn, khuôn mặt trắng nõn, đeo kính mắt gọng vàng, cả người phong độ như dân trí thức, có vẻ rất nho nhã.

    Tần Phi nhìn thấy người đến, nở nụ cười tự đáy lòng, tiến lên phía trước duỗi hai tay ra đem người ôm lấy, kêu một tiếng: “Anh.”

    Nam nhân tướng tá nho nhã chính là anh trai Tần Phi – Tiếu Cẩn, anh em gặp lại, đương nhiên không thể thiếu một phen hỏi han ân cần.

    Hai người nói đơn giản mấy câu, Tiếu Cẩn nhấc mắt, liền thấy Giang Ninh đứng phía sau cách đó không xa.

    Ánh mắt Tiếu Cẩn vừa lúc cùng Giang Ninh va chạm vào nhau, chỉ trong nháy mắt, Tiếu Cẩn cảm giác được ánh mắt này có chút quen thuộc, không biết vì cái gì trong lòng anh đột nhiên run rẩy lên, trong đầu không tự chủ liền nghĩ tới nhiều năm về trước đã từng phát sinh chuyện kia.

    Trong lòng anh rùng mình, lần thứ hai nhìn lại, ánh mắt của đối phương đã trở nên trong suốt sáng sủa, nào có nửa điểm lạnh giá?

    Lẽ nào vừa nãy là ảo giác sao?

    Tiếu Cẩn còn chưa kịp suy nghĩ, Tần Phi kéo anh, mỉm cười nói: “Anh, em còn dẫn theo một người tới đón anh.” Nói xong, Tần Phi quay đầu hướng Giang Ninh chào hỏi: “Tiểu Ninh, đây chính là anh hai của tôi Tiếu Cẩn. Anh, đây là người lần trước em đã nói với anh, khụ khụ, người yêu của em, Giang Ninh.”

    Không biết tại sao, Tần đại thiếu da mặt dày như xi măng, khi nói ra câu này gò má không tự chủ được liền đỏ ửng lên.

    Giang Ninh cũng không nghĩ tới, Tần Phi lại nói câu “Người yêu” để giới thiệu chính mình như vậy, nhất thời cũng ngẩn ra.

    Tiếu Cẩn gật đầu với Giang Ninh, ôn thanh nói: “Cậu có khỏe không?”

    Giang Ninh vẫn không đáp lại, đứng ở một bên nhìn Nham Nham nhảy ra ngoài, “Tiểu thúc, người yêu là gì vậy ạ?”

    Cả ba người đàn ông đều sửng sốt, Tần Phi cùng Tiếu Cẩn đều bật cười.

    Tần Phi dùng tay chọc vào trán thằng bé: “Tiểu tổ tông của tôi ơi, hỏi lung tung cái gì đó? Chuyện của người lớn không cho phép con xen vào hỏi.”

    Nham Nham bất mãn lầm bầm nói: “Chú mới là tiểu tổ tông, con đây 11 tuổi rồi. Đừng tưởng con không biết, người yêu chính là cả hai người nói chuyện yêu đương, chú cùng anh trai này đang nói chuyện yêu đương!”

    Sắc mặt Tần Phi tối sầm, điều này không thể được, đứa nhỏ này cái gì cũng biết, chính mình lại đem cháu trai của mình nghĩ sai lệch đi, lại nói tại sao lại gọi Giang Ninh là anh trai, chính mình nhỏ như thế, thật không ra thể thống gì.

    Tần Phi giả bộ trầm mặt nói: “Phải gọi chú Giang, không được kêu anh trai!”

    Nham Nham hướng về Tần Phi làm mặt quỷ, chạy đến phía sau Giang Ninh trốn.

    Tiếu Cẩn đứng một bên ôn hòa cười, nhìn đôi chú cháu đang chơi đùa cùng nhau.

    Lúc này Tần Phi đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, nhìn chung quanh một hồi, hỏi: “Anh, chị dâu đâu?”

    Sắc mặt Tiếu Cẩn cứng đờ, còn chưa kịp nói, Nham Nham đã giành nói: “Tiểu thúc, ba mẹ con ly hôn rồi.”

    Tần Phi sửng sốt, hỏi dò nhìn về phía Tiếu Cẩn: “Anh……”

    Tiếu Cẩn miễn cưỡng gật gật đầu: “Lên xe đi, rồi anh sẽ nói sau.”

    Tần Phi biết anh của chính mình cùng chị dâu cảm tình bắt đầu rạn nứt, trước đó cùng anh hai gọi điện thoại cũng nói về vụ này, thế nhưng khi nói đến đề tài này, Tiếu Cẩn nói vài câu liền không nói nữa. Không nghĩ tới, nhanh như vậy liền ly hôn.

    Mọi người nhấc hành lý đi ra ngoài, đến bãi đỗ xe. Giang Ninh chủ động lái xe, Nham Nham nhất định phải ngồi bằng được ghế phụ, hai anh em Tần Phi cùng Tiếu Cẩn an vị ở phía sau.

    Tiếu Cẩn chủ động nói: “Lần này ở bên nước Mỹ anh làm chính sự chính là ly hôn, anh với Từ Yến đã không còn cảm tình, sớm muộn gì cũng phải ly hôn, sau này Nham Nham sẽ theo anh.”

    Tần Phi ban đầu vui sướng hiện tại đảo qua một cái quét sạch sành sanh, anh nhớ tới nửa năm trước anh có qua nước Mỹ, nhìn thấy anh hai chị dâu tuy rằng hai người có chút bằng mặt không bằng lòng, nhưng dù sao còn ở cùng một chỗ, khi đó anh còn nghĩ tình cảm của bọn họ qua một quãng thời gian dài sẽ huề nhau, ai biết chỉ nửa năm ngắn ngủi, hai người đã ly hôn.

    Anh nhìn Nham Nham ngồi ở trước mặt hứng khởi nhìn ngoài cửa sổ, không khỏi xúc động, trên thế giới này lại có thêm một người giống như anh gia đình không tròn vẹn.

    Tiếu Cẩn khẽ nói: “Từ Yến ở bên ngoài cặp bồ, tiếp tục như vậy đối với tụi anh, đối với Nham Nham cũng không ổn, ngược lại anh cũng muốn về nước cùng ba sinh hoạt chung một chỗ, đồng thời cũng hi vọng Nham Nham có thể tiếp thu nền giáo dục quốc nội, vì lẽ đó về nước là lựa chọn tốt nhất mà anh đã chọn.

    Tần Phi thở dài: “Được rồi, anh đồng ý trở về thế là tốt rồi.” Anh còn nhớ Tiếu Cẩn năm đó rời bỏ công việc quốc nội, khăng khăng đòi xuất ngoại, không ai có thể ngăn cản được.

    Tần Phi nhìn về phía Tiếu Cẩn, nhíu mày nói: “Anh, muốn cùng ông ở cùng một chỗ?”

    Đương nhiên hai người đều biết, từ “Ông” này chính là ba của bọn họ.

    Tiếu Cẩn nói: “Dù sao ông cũng lớn tuổi rồi, năm nay đã về hưu, một người sống như vậy quá cô độc, có anh cùng Nham Nham ở bên cạnh dù sao cũng giúp ông vui hưởng về già, còn có thể chăm sóc cho ông.

    Tần Phi hừ một tiếng, không nói chuyện.

    Thuộc truyện: Sổ tay tra thụ tìm đường chết