Sổ tay tra thụ tìm đường chết – Chương 37-40

    Thuộc truyện: Sổ tay tra thụ tìm đường chết

    Chương 37

    Hai ngày sau Giang Ninh kết thúc xong chuyến công tác liền trở lại Bắc Kinh, đến được nhà Tần Phi thì đã hơn mười một giờ khuya.

    Tần Phi ngồi ở tầng hai hút thuốc trên sân thượng, nghe được tiếng động ở dưới lầu, biết là Giang Ninh trở về. Anh không nhúc nhích, vẫn ngóng nhìn bầu trời, đầu óc lâm vào trầm tư.

    Giang Ninh ở cùng Tần Phi thời gian cũng không phải là ngắn, biết rõ Tần Phi khi muốn ở một mình liền trốn tránh lên sân thượng, chưa từng có ý định đi quấy rối, đặt đồ vật xuống liền đến phòng tắm tắm rửa.

    Tần Phi cầm gói thuốc lá trống trơn, lúc này mới đứng dậy xuống lầu, đi đến phòng ngủ.

    Trong phòng ngủ chỉ mở chiếc đèn ngủ u ám, Giang Ninh nằm trên giường quay lưng lại với anh, như đã chìm vào giấc ngủ sâu, nhưng Tần Phi biết, tiểu tử này không ngủ được.

    Tần Phi cởi áo khoác bên ngoài, vén chăn lên, tiến vào trong. Mùa đông đã bắt đầu đến sớm, ban đêm trên sân thượng rất lạnh, cả người Tần Phi lạnh như băng.

    Anh nhích lại gần giữa giường, nhìn chằm chằm sau lưng Giang Ninh, đưa tay ra, từ phía sau ôm lấy Giang Ninh, vùi đầu sau cổ Giang Ninh, một cỗ ấm áp kéo tới, khí lạnh từ từ tản mác đi.

    Thật lâu sau, tay anh bị Giang Ninh nắm chặt.

    “Trời lạnh lắm, đừng ngồi trên sân thượng lâu như thế.” Thanh âm Giang Ninh nhàn nhạt, như có dòng nước ấm phun trào vào lòng Tần Phi.

    Tần Phi nhẹ giọng nói: “Xoay qua đây, nhìn tôi.”

    Thân thể Giang Ninh cứng đờ, cùng Tần Phi chung chăn gối lâu như vậy, hai người chuyện nên làm đều đã làm, đối với thân thể lẫn nhau đã quá quen thuộc, thế nhưng ôn nhu chân thành như thế thì rất hiếm thấy.

    Giang Ninh từ từ xoay người, cùng Tần Phi mặt đối mặt.

    Tần Phi đưa tay ra, sờ lên gương mặt Giang Ninh: “Vết sẹo này rất nhanh sẽ lành lại.”

    “Ừ.” Giang Ninh cảm nhận được khi Tần Phi nói chuyện thở ra nhiệt khí, quanh quẩn ngay giữa hai người, nhiệt tình này làm cậu có chút khó thích ứng. So với nhìn nhau chăm chú như vậy, ngược lại cậu cảm thấy hai người cứ lên giường làm tình cho xong, sau đó liền ngủ sẽ càng thoải mái hơn.

    Tần Phi vuốt mặt Giang Ninh, trong mắt dần dần trở nên thâm tình, bỗng nhiên mở miệng nói: “Tiểu Ninh, tôi yêu cậu.”

    Giang Ninh ngây ngẩn cả người, ánh mắt nhìn Tần Phi khiếp sợ không dám tin: “Anh, sao anh lại nói tới điều này?”

    Tần Phi cười nhẹ: “Tôi đột nhiên nhớ tới, trước kia tôi chưa từng trịnh trọng nói với cậu ba chữ này.”

    Ánh mắt Giang Ninh dời sang nơi khác, đáy mắt hiện lên một tia kinh ngạc nhưng không kịp che giấu.

    Tần Phi dùng ngón tay chỉ vào ngực cậu: “Này, có cảm động không?”

    “……” Giang Ninh mím môi không nói.

    Tần Phi “Xì” một tiếng, nắm lấy cằm cậu nói: “Thật là một người không có lương tâm!”

    Anh áp sát tới, đôi môi kề sát trước môi Giang Ninh, nhẹ nhàng hôn: “Ngủ đi, Tiểu Ninh.”

    Tần Phi nhắm mắt, đây là Tiểu Ninh của anh, thích ngay từ cái nhìn đầu tiên, là người duy nhất khiến anh cam tâm tình nguyện trở thành bot, bởi vì yêu cậu, nên cũng tín nhiệm cậu.

    ##

    Những ngày kế tiếp, Tần Phi cùng Thẩm Trung Hoa bắt đầu đàm phán.

    Nhiều năm đã trôi qua, mỗi lần Tần Phi đàm phán đều rất sắc sảo, hùng hổ dọa người, nắm giữ quyền chủ động giúp anh mau chiến thắng, nhưng lần đàm phán này, quyền chủ động nằm trong tay người khác, lần đầu tiên, Tần Phi ở trong thương vụ đàm phán gặp nhiều khó khăn đến thế.

    Cũng may Thẩm Trung Hoa so với trước bớt phóng túng đi một chút, không đưa ra chiêu bài ghê gớm gì, chỉ ngồi xuống cùng Tần Phi bàn điều khoản, chính là điều khoản kia quá mức chèn ép, như muốn lột một lớp da người. Thế là, Tần đại thiếu khó chịu, chính cái khó chịu này về sau Tần đại thiếu bắt đầu cố ý kỳ kèo điền khoản.

    Trận đàm phán này giằng co hơn một tháng, Thẩm Trung Hoa có chút tức tối, lại bắt đầu ngấm ngầm giở trò, uy hiếp Tần Phi cùng Tiếu Cẩn, còn gọi phóng viên tòa soạn báo đến, nói rằng chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng sẽ tiết lộ điều này ra ánh sáng.

    Tần Phi thấy rằng không thể kéo dài hơn nữa, chỉ có thể quyết định vào giờ khắc này.

    Mà trong khoảng thời gian này, Giang Ninh vẫn bận công tác tại đài truyền hình, đi công tác càng ngày càng nhiều, có lúc mấy ngày còn ở tận bên ngoài. Hai người quá bận rộn, ở cùng nhau thì ít mà xa cách thì nhiều, Tần Phi lòng sinh oán hận, nhưng cũng không còn cách nào khác, ai bảo gần đây có quá nhiều chuyện phát sinh.

    Đêm khuya Giang Ninh đi công tác trở về nhà, vào cửa phát hiện Tần Phi còn chưa ngủ, ở trong thư phòng ngồi.

    Giang Ninh đặt đồ vật xuống tiến vào thư phòng, đúng như dự đoán, Tần Phi lại hút thuốc, cả trong phòng tràn ngập sương khói, anh nâng mắt nhìn thấy Giang Ninh, mỉm cười: “Trở về rồi?”

    “Ừ.” Giang Ninh theo thường lệ, giật điếu thuốc Tần Phi, bóp tắt, thu dọn tàn thuốc, mở cửa sổ cho thoáng khí.

    Tần Phi nhìn sắc mặt Giang Ninh, biết Giang Ninh trách cứ anh hút thuốc quá nhiều, đang muốn cân nhắc nói sang chuyện khác, nghe thấy Giang Ninh lạnh nhạt nói: “Gần đây anh hút thuốc quá nhiều, trên đất có hai gói rỗng, ngày hôm nay anh hút mấy gói?”

    “Ba gói.” Tần Phi thành thật đáp.

    “Anh……” Giang Ninh liếc xéo anh, “Anh muốn làm gì thì làm đi.”

    Bị trách cứ Tần đại thiếu thật buồn phiền, đành phải thanh giọng nói: “Tôi không thể giảm bớt áp lực đè nén này.”

    Giang Ninh dừng tay, nhìn về phía anh, hơi nhíu mày nói: “Đàm phán ra sao?”

    “Thôi đừng nói nữa.” Tần Phi mắng một câu, đem laptop trước mặt đẩy về hướng Giang Ninh, “Tới đây xem một chút lão Thẩm vô liêm sỉ làm đến mức độ này đi.”

    Giang Ninh kéo laptop, nhìn vào màn hình.

    Tần Phi ở một bên tức giận nói: “Sáng nay lão cùng tôi đàm luận thay lão quyền tiêu thụ vài loại dược phẩm nhập khẩu, bên trong hợp đồng ăn chia quá thấp, vì lẽ đó tôi không muốn hợp tác, hiện tại lão đem chuyện anh tôi ra uy hiếp, CMN nếu tôi nhận vụ này coi như làm không công cho lão!”

    Anh đưa tay, ở trên màn hình chỉ vào hai thư mục: “Cậu nhìn xem, lão yêu cầu tôi thành lập tổ tiêu thụ, thị trường, cố vấn các loại, lão muốn tôi phải lấy toàn bộ tài nguyên đưa cho lão không công, cậu lại nhìn lão chia ra này, ba quả dưa hai táo, còn chưa đủ tiền lương cho công nhân! Còn có những điều khoản bồi thường! Đệt, bây giờ thì tôi đã rõ, lão hồ ly này muốn tôi trường kỳ làm không công cho lão, nuôi sống lão.”

    Giang Ninh xem xong, đem laptop đẩy trước mặt Tần Phi, suy tư chốc lát nói: “Nếu là như thế, cho dù anh có đáp ứng hợp tác cùng lão, vậy khi nào đồ trên tay lão sẽ giao cho anh? Nếu lão muốn từ chỗ anh chiếm được tiện nghi, có khi nào lão còn giấu giếm gì đó? Tôi nghĩ trong tay lão vẫn còn đồ vật, sẽ không đưa toàn bộ hết cho anh đâu.”

    Tần Phi thở dài: “Cho nên thỏa hiệp không giải quyết được vấn đề này, cùng loại người như Thẩm Trung Hoa, không thể nói đạo lý được.”

    Giang Ninh khẽ rũ mắt xuống, không lên tiếng.

    Tần Phi nhìn cậu: “Sao không nói lời nào?”

    Giang Ninh nói: “Vấn đề này, quan điểm giữa chúng ta không đồng nhất, tôi không dám đưa ra nhận xét.”

    Tần Phi bất đắc dĩ nói: “Tiểu Ninh……” Anh biết rõ quan điểm Giang Ninh, Giang Ninh cảm thấy giải quyết biện pháp đúng đắn chính là nhìn thẳng vào sai lầm, nhưng Tiếu Cẩn là anh ruột anh, anh sao có thể trơ mắt nhìn Tiếu Cẩn thân bại danh liệt sau đó ngồi tù? Huống hồ chuyện này còn dính đến Tiếu gia cùng danh dự ông nội!

    Một tháng qua, mỗi khi nhắc đến vấn đề này, Giang Ninh cùng quan điểm của anh nhất định sẽ phát sinh xung đột, cũng chính vì vậy nên hai người cứ ầm ĩ nhau mấy lần.

    Tần Phi không muốn khắc khẩu với Giang Ninh, khép laptop, đứng lên nói: “Như thế đủ rồi, không nói chuyện này nữa, bên kia cậu làm ra sao rồi? Công tác gần đây có thuận lợi không?”

    “Có thuận lợi.” Giang Ninh cũng không muốn nói thêm, cũng đứng lên, xoay người ra ngoài, đi vào phòng vệ sinh tắm rửa.

    Tần Phi nhìn bóng lưng Giang Ninh, lắc đầu liên tục, đến giờ này anh vẫn không hiểu Giang Ninh, tại sao tâm tình Giang Ninh lại mãnh liệt đến như vậy?

    Kỳ thật sau lưng Tần Phi cũng không nhàn rỗi, hơn một tháng nay, anh tìm kiếm các mối quan hệ, lại bỏ ra giá cao thu mua thân tín bên người Thẩm Trung Hoa, nếu Thẩm Trung Hoa tung ám chiêu, anh sẽ không thành thật ngồi chờ chết, Tần Phi vốn dĩ cũng không phải là loại người thành thật.

    Tần đại thiếu tính toán cũng rất nhanh, bên này cùng Thẩm Trung Hoa dây dưa, có thể kéo liền kéo, không kéo được thì thong thả đẩy mạnh, coi như kí được hợp đồng rồi đi, Tần Phi cũng có tính toán khác, chờ anh thu mua được thân tín bên người Thẩm Trung Hoa lấy được toàn bộ tư liệu đưa đến đây, lúc đó anh sẽ nhẹ nhàng cho Thẩm Trung Hoa biết, đến lúc đó xé ra một tầng da lão ra cũng không thành vấn đề!

    Chương 38

    Gần đây Tần Phi cùng Thẩm Trung Hoa đọ sức nhau, công việc lại tăng thêm rất nhiều, vô cùng bận rộn.

    Mà Giang Ninh bên kia, từ khi tiến vào tổ tin tức, không biết là bởi vì công tác quá bận hoặc quá mệt mỏi, cả ngày đối mặt với rất nhiều người căm phẫn xã hội bất bình, khiến tâm trạng Giang Ninh gần đây luôn luôn trầm xuống.

    Tần Phi cảm nhận được tâm tình Giang Ninh không tốt, buổi tối Giang Ninh thường xuyên về nhà rất muộn, khi về đến nhà chỉ muốn đọc sách, còn không thì bật laptop xem lịch trình công tác.

    Tần Phi áp lực cũng rất lớn, khiến cho thần kinh anh có chút mẫn cảm, tỷ như anh nhìn thấy Giang Ninh ngồi trên ghế sô pha đờ người ra, tự mình ôm lấy Giang Ninh nói “Tôi yêu cậu”, vẻ mặt Giang Ninh kinh ngạc lại không biết phải làm sao.

    Nghĩ tới những điều này, Tần Phi bất đắc dĩ cùng mất mát, Giang Ninh phản ứng như thế này cũng nằm trong dự liệu của anh; Mất mát chính là, ở bên nhau lâu như thế, anh không hi vọng Giang Ninh có thể giống mình si tình, nhưng tối thiểu cũng phải có chút tình cảm chứ, nhưng gần đây anh cảm thấy Giang Ninh lạnh nhạt đi rất nhiều, như trở về lúc hai người mới vừa quen nhau, chính mình mặt dầy theo đuổi cậu.

    Tần Phi kiềm chế tính khí, vẫn như một cơn gió xuân ấm áp như thường ngày, kiên nhẫn đối xử với Giang Ninh, ôn nhu, săn sóc, chính anh còn cảm thấy mình giống như ông chồng mẫu mực nhị thập tứ hiếu.

    Dù cho như thế, vẻ mặt Giang Ninh vẫn lạnh lùng. Vừa nhìn thấy chính mình cứ như nhìn thấy kẻ thù, Tần đại thiếu tức muốn điên lên, nhưng anh không nỡ trút giận lên người Giang Ninh, tâm trạng ức chế đến phiền muộn.

    Buổi tối ngày hôm đó, Giang Ninh ở đài truyền hình tăng ca, Tần Phi buồn chán, nhớ tới đã lâu không cùng bạn bè đi ra ngoài uống rượu, đang tính gọi điện thoại cho Đại Xuân Tử, di động ngay lập tức liền vang lên, vừa nhìn tới hóa ra Đại Xuân Tử gọi đến.

    “Tôi đang muốn tìm cậu, di động liền gọi tới, đúng là tâm hữu linh tê!”

    Âm thanh Đại Xuân Tử say mèm truyền đến: “Không phải đâu, đệt, lão tử thất tình rồi!”

    “……” Tần Phi cầm di động nửa ngày không nói nên lời.

    Quán bar Tam Lí Truân nằm tại nơi hẻo lánh, Đại Xuân Tử ngồi trên ghế dài, một ly lại đến một ly nốc rượu mạnh.

    Tần Phi đến sau, đoạt lấy ly rượu trên tay Đại Xuân Tử, đặt qua một bên.

    “CMN cái tiền đồ rẻ mạt! Tưởng mình là ai, sao lại đối xử với tôi như thế?!”

    Đại Xuân Tử hai mắt đỏ bừng, nước mắt như muốn rớt xuống, môi run rẩy nói: “Tôi bị ông bô phát hiện rồi.”

    Sự tình rất đơn giản, Đại Xuân Tử cùng Hạ Tranh chịch quá mức hừng hực, không để ý liền bị ba phát hiện. Ba Đại Xuân Tử là người như thế nào, sao có thể chịu đựng được sự tình đáng xấu hổ do chính con trai mình làm ra, thế là nhốt Đại Xuân Tử trong nhà, đem tất cả giáo huấn cùng giáo dục ra rèn luyện lại, dằn vặt hơn nửa tháng trời.

    Đừng xem Đại Xuân Tử ngày thường chơi bời lêu lỏng, đối với Hạ Tranh lại là tình yêu chân thành, hơn nửa tháng nhẫn nhịn chịu đựng được, cắn chết cũng không hé miệng, Âu thị trưởng có đánh, có mắng, có phạt, hơn nữa mẹ Âu đau lòng khi thấy con mình khóc lóc, một nhà ba người trải qua những ngày tháng hết sức khó khăn.

    Âu thị trưởng đối với con mình bó tay rồi, cuối cùng từ bên Hạ Tranh ra tay. Muốn một người từ bỏ mục tiêu, biện pháp đơn giản chính là vừa đe dọa vừa dụ dỗ, “Cưỡng bức” đối với Hạ Tranh không có tác dụng, “Dụ dỗ” thì có thể làm được, chức vị trưởng phòng đài truyền hình đổi lấy Hạ Tranh chia tay Đại Xuân Tử.

    Đại Xuân Tử có chết cũng không nghĩ ra chính mình ở nhà nhịn đói, bị đánh, bị nhốt lại, Hạ Tranh lại dễ dàng buông tay, lúc cậu được ba mình thả ra ngoài, cả người hồn lìa khỏi xác.

    “Phi tử, tôi đi tìm hắn, hắn không nhịu nhìn tôi, mẹ nó, lão tử không cam lòng, chỉ muốn hỏi hắn có ý đồ gì khi muốn ở bên cạnh tôi? Chết thì phải biết lý do vì sao mình chết chứ, nếu không làm sao có thể minh bạch được, CMN quá oan ức!”

    Tần Phi nhìn Đại Xuân Tử khó chịu, lời khuyên nhủ cũng lười khuyên, cái này kêu là: Không biết lư sơn chân diện mục, chỉ duyên đang ở núi này trung.*

    *Không biết lư sơn chân diện mục, chỉ duyên đang ở núi này trung: Không nhìn được bộ mặt thật, duyên kiếp chỉ còn ở trong núi.

    Anh đã sớm phát hiện Hạ Tranh có mục đích không đúng đắn, nhưng do Đại Xuân Tử hãm tình quá sâu, không thể tự kiềm chế.

    Tính ra thời gian Đại Xuân Tử cùng Hạ Tranh bên nhau so với anh cùng Giang Ninh chênh lệch nhau không nhiều, chỉ mới hơn nửa năm, chuyện tình cảm, hóa ra lại yếu đuối không chống đỡ được bão táp mưa sa.

    Đại Xuân Tử túm lấy tóc nói: “Tôi hiện tại lý giải được vì sao lúc trước khi chia tay Bạch Băng, Bạch Băng chỉ muốn tự sát, CMN tôi bị báo ứng rồi!”

    Tần Phi đạp vào chân cậu, cảnh cáo nói: “Cậu đang trong cơn kích động! Đừng nói những điều như vậy!”

    Đại Xuân Tử nhắm hai mắt tựa lưng vào sau lưng ghế, từ trong cuống họng bỏ ra một câu nói: “Thật khó chịu.”

    Tần Phi nhìn cả người Đại Xuân Tử gầy đi trông thấy, trong lòng cũng có chút hụt hẫng, anh có chút hối hận lúc trước khi Đại Xuân Tử cùng Hạ Tranh bên nhau chính mình lại không ngăn cản, nhưng ngăn cản thì có ích lợi gì, anh hiểu rõ Đại Xuân Tử, cho dù có dùng hết mọi lời khuyên ngăn thì cũng có thèm nghe đâu.

    Sự tình nháo đến nước này, chỉ có thể nói là kiếp số khó thoát.

    Mỗi người đều nắm trong tay mệnh kiếp, Hạ Tranh chính là mệnh kiếp của Đại Xuân Tử.

    Cùng Đại Xuân Tử uống rượu cả đêm, hai người đều say mèm, Tần Phi mê suyễn tiếp nhận một cú điện thoại, cũng không nghe rõ đó là ai, liền đem di động ném sang bên ôm lấy bình rượu tiếp tục uống.

    Mệt mỏi quá, Tần Phi cũng cần mượn rượu giải sầu.

    Sau đó, có người vỗ lên mặt anh, khiến anh tỉnh lại, vừa mở mắt ra nhìn, là Giang Ninh đứng trước mặt anh.

    Tần Phi mỉm cười mê hoặc: “Tiểu Ninh, về rồi à? Mau đi tắm rửa, tôi có làm nước nóng cho cậu đấy.”

    Giang Ninh nhìn dáng vẻ Tần Phi, hai hàng lông mày nhíu chặt vào nhau, đưa tay đem người nhấc lên, thấp giọng nói: “Về nhà.”

    Lúc này, Đại Xuân Tử cũng tỉnh theo, nhìn thấy đó là Giang Ninh, nở nụ cười ha ha ha, cười đến nỗi khiến người khác sợ hãi. Cậu đứng lên, thân thể nghiêng ngả kéo cánh tay Giang Ninh: “Tôi nói cho cậu nghe, cậu phải đối xử thật tốt với ái phi nhà tôi, nếu cậu dám ở sau lưng hắn làm loạn, lão tử sẽ không tha thứ cho cậu! Các người đều không có lương tâm, đồ vong ân bội nghĩa!”

    Tần Phi đẩy tay Đại Xuân Tử ra, kéo Giang Ninh đến phía sau lưng mình, mở to mắt say lờ đờ nói: “Cậu tránh xa Tiểu Ninh của tôi một chút, không cho phép đụng vào cậu ấy, đừng tưởng tôi xem cậu là bạn thân mà muốn làm gì thì làm, dám có chủ ý với Tiểu Ninh, tôi cùng cậu cắt đứt quan hệ!”

    “Cắt đi, cắt đi, CMN không có một ai tốt cả! Chỉ vì tên tiểu bạch kiểm này, ngay cả anh em với nhau còn không muốn.” Đại Xuân Tử thì thào.

    Hai người phẩm rượu thật sự quá kém, Giang Ninh nhìn thấy đủ rồi, không còn cách nào khác, lấy di động Đại Xuân Tử móc ra, gọi đến nhà Đại Xuân Tử, sau đó ngồi ở một bên chờ đợi. Hơn nửa tiếng sau, người nhà Đại Xuân Tử đến đem con ma men lôi về, lúc này Giang Ninh mới đem quỷ say đưa ra ngoài đem lên xe.

    Ngồi vào trong xe, Tần Phi liền không thành thật, đầu tựa trên vai Giang Ninh, mò đến cằm Giang Ninh: “Tiểu Ninh à, lại đây cho anh thơm thơm, mấy ngày nay chả được thân thiết gì sất, anh nhớ cậu lắm.”

    Giang Ninh nắm lấy cánh tay lôi kéo mình, rất nhanh người kia lại quấn lấy cậu, lôi áo cậu ra, hai tay sờ tới sờ lui, Giang Ninh hết cách, dứt khoát ôm lấy eo người kia, bám vào người hôn xuống.

    Mút vào đôi môi mang theo mùi rượu, mùi vị quen thuộc lại co dãn, khiến lòng người khoan khoái.

    Một lát sau, cảm nhận môi người kia không còn cử động, Giang Ninh buông ra nhìn lại, người kia liền ngủ say rồi.

    Giang Ninh nhìn nam nhân ngạo mạn trước mặt hiếm khi thấy ngủ say đến như vậy, nhìn hồi lâu, khẽ thở dài, cúi người hôn lên vầng trán trơn bóng, nhanh chóng lái xe về nhà.

    Ngày hôm sau, Tần Phi tỉnh lại đã quên hết chuyện tối qua làm mất mặt trong quán bar, xoa trán hỏi Giang Ninh: “Cậu đem tôi trở về?”

    Giang Ninh đưa cho anh một ly nước: “Tôi có gọi cho anh, ngay từ đầu không nói lời nào, sau dứt khoát không có ai bắt máy, tôi không ngừng gọi, cuối cùng anh bartender trong quán bar nhận cuộc gọi, nói anh đang ở đây.”

    Tần Phi nhớ tới dáng vẻ tối hôm qua chính mình uống say, quá mức xấu hổ, nhanh chóng uống nước che giấu tâm tình.

    Giang Ninh nhìn anh trong chốc lát, nói: “Lần sau anh có đi uống rượu trước tiên nhớ nói cho tôi biết địa điểm, ngày hôm qua tôi còn tưởng anh bị bắt cóc đấy.” Nói xong, xoay người ra khỏi phòng ngủ.

    Tần Phi miệng ngậm đầy nước, đã quên nuốt xuống, chỉ nhìn chằm chằm ngoài cửa, mãi đến khi truyền đến tiếng động phát ra từ Giang Ninh, anh mới phục hồi tinh thần lại.

    Mấy ngày trước còn lạnh lùng giờ đã tiêu tan trong nháy mắt, anh thở ra một hơi thật dài, tiểu tử này coi như vẫn còn chút lương tâm đi!

    Qua mấy ngày sau, Tần Phi ngoài ý muốn nhận được cuộc gọi từ Hạ Tranh, nói đang ở dưới lầu, muốn gặp gỡ anh.

    Tần Phi nhìn thấy Hạ Tranh ở khu nghỉ ngơi dưới lầu công ty mình, Hạ Tranh trước sau như một vẫn giỏi giang ôn nhã như vậy, cũng không chịu bị ảnh hưởng gì quá to tát.

    Tần Phi ngồi đối diện anh, sắc mặt trầm xuống nhìn đối phương.

    Hạ Tranh nho nhã lễ độ gật đầu: “Tần tổng, tôi biết anh vẫn có thành kiến với tôi, nhưng tôi không còn cách nào khác, thân phận Xuân Tử quá cao, lẽ nào có thể cùng tôi quang minh chính đại ở bên nhau? Anh hẳn rõ ràng biết cái này nó rất khó khăn.”

    “Nếu đã như vậy, lúc trước hư tình giả ý làm gì? Đại Xuân Tử chỉ là bàn đạp giúp anh thăng quang tiến chức thôi.”

    Hạ Tranh cười khổ nói: “Ban đầu tôi không nghĩ đến em ấy chấp nhất như vậy, tôi còn cho rằng em ấy sẽ buông tay tôi trước.”

    Tần Phi hừ một tiếng: “Ở cạnh nhau cùng cậu ấy đến hơn nửa năm, không lẽ cậu ấy là dạng người gì anh lại không biết, tôi vì cậu ấy cảm thấy quá sức bi ai.”

    “……” Hạ Tranh uống hớp cà phê, nói sang chuyện khác, “Ngày hôm nay tôi đến đây không phải nói chuyện này.”

    “Tôi không biết giữa tôi và anh còn đề tài nào khác để nói.”

    Hạ Tranh bất đắc dĩ nói: “Là về Giang Ninh.”

    Tần Phi giương mắt, lần đầu tiên đem ánh nhìn hướng về Hạ Tranh.

    “Tần tổng, Giang Ninh do chính tôi giới thiệu đến đài truyền hình thực tập, biểu hiện của cậu rất ưu tú, tôi cũng rất thích cậu ấy, khi cậu ấy điều đến tổ tin tức về sau không còn là thuộc hạ của tôi nữa, vì thế tôi không còn lưu tâm cậu ấy nữa, thế nhưng gần đây, tôi ngẫu nhiên nghe được một người chung tổ với cậu ấy nói, khoảng thời gian này Giang Ninh vận dụng tài nguyên của đài truyền hình, điều tra sự kiện tai nạn khai thác mỏ quặng mười mấy năm trước.”

    “Mỏ quặng?” Tần Phi nhíu mày, “Cái này thì tôi biết. Hắn làm ở tổ tin tức mà, còn đi Sơn Tây công tác nhiều lần.”

    Hạ Tranh lắc đầu nói: “Thế nhưng theo tôi được biết, cậu ấy tra tư liệu đã vượt quá quyền hạn của mình, anh cũng biết, đài truyền hình của chúng tôi khá là đặc thù, có một ít tư liệu, tài liệu lịch sử rất nhạy cảm cần phải được bảo mật, tôi cũng nghe nói cậu ấy điều tra tư liệu bảo mật này.”

    “Cái này……” Tần Phi nói, “Tiểu Ninh luôn làm việc khá là nghiêm túc, thậm chí có chút để tâm vào chuyện vụn vặt, hắn là loại người một khi muốn làm sẽ làm cho bằng được, nếu như không thể tra cứu tư liệu bảo mật, tôi sẽ cùng hắn đàm luận chuyện này, trực tiếp sa thải hắn làm công tác thực tập, chuyên tâm học hành.”

    “Nếu đã như vậy, có lẽ tôi đã quá lo xa rồi.” Hạ Tranh là người rất giỏi nghe lời đoán ý người khác, anh biết Tần Phi không muốn nghe quá nhiều chuyện không tốt liên quan đến Giang Ninh, nói chuyện cũng biết điểm dừng. Không nghĩ tới, Tần Phi lại là người bao che khuyết điểm đến thế.

    Lúc gần đi, Hạ Tranh suy tư nói: “Tần tổng, Xuân Tử bên kia, cầu xin anh hãy khuyên nhủ em ấy.”

    Tần Phi lạnh lùng nhìn anh: “Nếu như anh vẫn còn chút tình chút nghĩa, cách xa cậu ấy ra, đừng xuất hiện trước mặt cậu ấy nữa.”

    Chương 39

    Đuổi đi cái thằng tra công khiến Đại Xuân Tử thất tình, thỉnh thoảng Tần Phi còn đi bồi Đại Xuân Tử, một bên khai đạo, một bên khuyên bảo, ai kêu hai người là bạn thân chứ.

    Kỳ thực, Tần Phi cảm thấy Đại Xuân Tử sớm muộn gì cũng phải trải qua điều này một lần, để cậu bị giáo huấn này khiến mình tỉnh táo trở lại.

    Đại Xuân Tử cùng anh không giống nhau, ba anh không thương, mẹ cũng không còn, ông nội tạ thế đã nhiều năm, chỉ còn lại ông ngoại ở Hàng Châu dưỡng bệnh, vì lẽ đó anh thường tìm những người đàn ông bầu bạn, chỉ cần đừng quá kiêu căng, đừng khiến cho cả nước bất mãn, các cấp lãnh đạo lớn nhỏ đều biết, trên căn bản không ai quản anh tìm bạn là nam hay là nữ.

    Đại Xuân Tử là con độc đinh, ba cậu lại là thị trưởng, nhân vật có máu mặt, Đại Xuân Tử có thể quậy phá, có thể làm loạn, nhưng tương lai phải tìm một cô gái kết hôn sinh con, thành gia lập thất.

    Tần Phi nghĩ, phương diện này mình so với Đại Xuân Tử còn may mắn chán.

    Có điều nói tới dòng độc đinh, Giang Ninh cũng là con một, ba cậu Giang Như Hải nhìn qua bảo thủ, không biết tương lai khi hai người come out ra ngoài Giang Như Hải có bị dọa cho sợ hãi không nhỉ?

    Tần Phi suy nghĩ một hồi, kỳ thực anh đối với việc công bố ra bên ngoài cực kỳ tự tin, bởi vì anh cảm giác mình so với bất luận người phụ nữ nào mạnh mẽ gấp tám trăm lần, căn bản Giang Như Hải không có bất kỳ lý do gì phản đối anh cùng Giang Ninh bên nhau.

    Ngày hôm nay, hiếm thấy Giang Ninh không tăng ca, Tần Phi cao hứng đẩy công việc sang một bên, đúng giờ tan sở, đi đón Giang Ninh ăn bữa tối.

    Hai người gần đây quá bận rộn, có thể ngồi chung ăn cơm với nhau quả không dễ dàng gì.

    Ngồi trong quán ăn, Giang Ninh đi toilet, Tần Phi nhớ tới còn có một việc muốn giao trợ lý Trương đi làm, dự định gọi điện cho trợ lý Trương lại phát hiện di động mình để ở trong xe.

    Anh liếc nhìn di động Giang Ninh để trên bàn, cũng không nghĩ nhiều, cầm lên dùng.

    Giao phó xong sự tình, cúp máy, đúng lúc đó có tin nhắn tới, người gửi đến chính là: Luật sư Chu.

    Di động Giang Ninh nhận được nguyên một tin nhắn thật dài: Vụ án của ngài còn cần……

    Tần Phi nhìn chằm chằm màn hình mấy lần, anh rất tôn trọng việc riêng tư lẫn nhau, xưa nay không nhìn di động cùng laptop Giang Ninh. Nhìn thấy ba chữ luật sư Chu, phản ứng đầu tiên của anh là chắc đây là người quen biết khi Giang Ninh đi công tác, thế nhưng phía sau hàng chữ kia…… Vụ án của ngài?

    Anh còn đang suy tư, Giang Ninh liền trở về, ngồi đối diện anh.

    Tần Phi thu lại tâm tình, đem di động đặt xuống bàn, cười yếu ớt nói: “Di động tôi để trong xe rồi, khi nãy có mượn di động cậu gọi cho tiểu Trương.”

    “À.” Giang Ninh đáp, bưng ly trà lên uống.

    Tần Phi nghĩ, lại nói: “Hình như cậu có tin nhắn, tin từ luật sư Chu gửi tới, tôi cũng không thấy rõ.”

    “Phải không.” Giang Ninh lấy di động qua, cúi đầu kiểm tra tin nhắn.

    “Tiểu Ninh, cậu muốn thưa kiện sao? Sao lại liên hệ với luật sư?”

    Giang Ninh thần thái tự nhiên nói: “Chỉ là chuyện công việc, ngày mai tôi có hẹn với ông ta đi phỏng vấn.”

    “Ừ.” Tần Phi không nhiều lời, chỉ là có chút nghi hoặc chuyện công việc vì sao lại xuất hiện ba chữ “Vụ án của cậu” như vậy.

    Hai người ăn xong cơm tối trả tiền rời đi, lái xe về đến nhà, Tần Phi hỏi Giang Ninh: “Chuyện điều tra tin tức xã hội cậu đã làm xong chưa?”

    Giang Ninh nắm chặt tay lái, mắt nhìn về phía trước: “Gần xong rồi.”

    “Làm xong chuyện tình này, nên suy tính một chút kết thúc thực tập đi, nếu như cảm thấy việc học tập quá nhàn hạ, muốn cuộc sống thêm phong phú, hoan nghênh cậu đến công ty của tôi, hoặc tôi đưa cậu đến câu lạc bộ tennis cũng được.”

    “Tôi sẽ cân nhắc.”

    “Ừ,” Tần Phi không chút để ý nói, “Tôi cùng Thẩm Trung Hoa bên kia đàm luận gần xong rồi, tuần sau sẽ ký hợp đồng.”

    Giang Ninh trầm mặc: “Anh thật sự quyết định cùng lão ký hợp đồng? Người kia sẽ thực hiện theo hợp đồng à? Lão không giống như người tuân thủ lời hứa.”

    Tần Phi bất đắc dĩ nói: “Có còn biện pháp nào đâu? Trừ khi tôi đem ám chiêu đáp trả lại lão, tỷ như bắt cóc con gái cục cưng của lão, chụp mấy bức ảnh khỏa thân up lên trên mạng, nhìn lão còn dám hả hê nữa không!”

    Sắc mặt Giang Ninh trầm xuống: “Anh không nên hại mình hại người như vậy.”

    “Suýt chút nữa quên mất, cậu cùng con gái Thẩm Trung Hoa là người quen cũ.”

    “Vấn đề không phải quen biết hay không, tôi cũng không muốn nhìn thấy anh làm chuyện này, làm như vậy, chẳng khác nào anh cùng Thẩm Trung Hoa là cùng một dạng?”

    Tần Phi ngẩn người, quay đầu nhìn Giang Ninh, một lúc sau, đưa tay vỗ lên vai Giang Ninh khẽ cười nói: “Quả nhiên cậu đúng là tiểu thiên sứ chính nghĩa nha.”

    Giang Ninh liếc anh, nghiêm túc nói: “Không phải chính nghĩa hay không chính nghĩa, chỉ là mọi người có quyền biết sự thật.”

    Tần Phi lắc đầu nói: “Quả nhiên là làm về tiết mục tin tức.”

    Ngày hôm sau, Tần Phi nhận được cuộc gọi đến, buổi sáng ông ngoại khi đi tản bộ thì trượt chân té ngã, đưa đến bệnh viện, hiện tại còn đang hôn mê.

    Đầu Tần Phi “Ong” một tiếng, cúp máy liền kêu trợ lý Trương đặt vé máy bay.

    Người già sợ nhất là té ngã, đặc biệt là ông ngoại đã hơn chín mươi tuổi, tâm tình Tần Phi chìm trong đáy vực, gần đây theo đuổi sự tình, tất cả mọi chuyện đều chạy đến đây, hơn nữa toàn là những chuyện không tốt.

    Anh đứng yên lặng mười mấy phút khiến cho mình tỉnh táo lại, gọi trợ lý Trương vào, phân phó nói: “Đặt cho tôi hai vé máy bay, tôi đi cùng Giang tiên sinh.”

    “Dạ.”

    Tần Phi lo lắng thân thể ông ngoại không tốt, muốn mang Giang Ninh đến gặp ông ngoại, nếu như ông ngoại có chuyện gì ngoài ý muốn, cũng coi như đối với ông ngoại một công đạo. Ông ngoại mỗi lần thấy anh đều thúc giục anh mau chóng thành gia lập thất, anh muốn nói cho ông ngoại biết, bên cạnh mình đã có người, hơn nữa lại đẹp trai tuấn tú, ông ngoại là một lão nhân rất tiến bộ, chắc chắn sẽ không để ý Giang Ninh là đàn ông.

    Trợ lý Trương đi ra ngoài, Tần Phi gọi điện thoại cho Giang Ninh, di động vang lên rất lâu mới có người bắt máy.

    “Nghe đây.”

    “Tiểu Ninh, cậu ở đâu?”

    “Phỏng vấn, có chuyện gì?”

    Tần Phi hít sâu một hơi: “Theo tôi đi đến Hàng Châu, ông ngoại tôi bị bệnh.”

    Nói ra câu nói này, tâm tình Tần Phi có chút sốt ruột, đây là anh đem Giang Ninh đến tận cửa nhà Tần gia, dẫn cô dâu nhỏ trở về gặp người nhà Tần gia, không biết cô dâu nhỏ có ngại ngùng mắc cỡ khi bước vào cửa hay không?

    Anh chờ đợi Giang Ninh trả lời một câu chắc chắn.

    Ba giây, năm giây, mười giây, đợi tới chừng nửa phút sau, Giang Ninh cũng không nói gì.

    Tần Phi không nhịn được kêu một tiếng: “Tiểu Ninh?”

    Lúc này, Giang Ninh mới tỉnh táo trở lại bình thường, an tĩnh nói: “Vào lúc này mà tôi đi cùng anh đến nơi đó e không tiện.”

    “Cái gì?” Tần Phi trố mắt nói, nhất thời có điểm không phản ứng kịp.

    “Ông ngoại anh đang bệnh nặng, đây là chuyện của gia đình anh, tôi qua đó không thích hợp. Tần Phi, tôi không thể cùng anh đi Hàng Châu, đặc biệt là trong giai đoạn này, quá vội vàng, hơn nữa trên tay tôi cũng còn việc đang muốn làm.” Giang Ninh dùng ngữ khí bình tĩnh nói.

    Vội vàng? Tần Phi không cảm thấy vội vàng, trên thực tế xưa nay anh không thèm để ý thời điểm nào, đây là thời cơ thích hợp mang Giang Ninh đến trước mặt ông ngoại, ở trong lòng anh, Giang Ninh là người của anh, quang minh chính đại bất cứ lúc nào cũng được vào cửa Tần gia gặp ông ngoại anh.

    Nhưng mà, Giang Ninh không đi!

    Tần Phi trầm mặc, bỗng nhiên gầm nhẹ nói: “Cút mẹ mày đi Giang Ninh! CMN cậu có ý gì? Cái gì là không thích hợp, tôi mang cậu trở về, đương nhiên đã an bài tất cả, chẳng lẽ còn muốn cho cậu chịu oan ức?!”

    Giang Ninh nói: “Ông ngoại anh đã lớn tuổi rồi, anh mang đàn ông trở về, vạn nhất khiến ông tức giận thì sao?”

    “Ông ngoại tôi chuyện gì mà chưa thấy qua? Đừng nói mang người đàn ông trở về, tôi có dẫn yêu tinh trở về, lão nhân gia còn không thèm chớp mắt! CMN đây không phải là cái cớ, Giang Ninh, cậu có chuyện gì vậy?!” Tần Phi mất đi lý trí, miệng mắng chửi toàn câu thô tục.

    “Tần Phi.” Âm thanh Giang Ninh trầm thấp gọi tên anh, nhưng không tiếp tục nói nữa.

    “Cậu là không muốn theo tôi trở về?” Tần Phi khắc chế suy nghĩ tâm tình dữ dội, nhẫn nại nói.

    Di động bên kia chỉ nghe tiếng hít thở đều đều, Giang Ninh không nói một lời dư thừa.

    Bên trong sự tĩnh lặng đáng sợ này, trong lòng Tần Phi thất vọng hoàn toàn.

    Tay anh nắm lấy di động nhẹ nhàng run rẩy: “Giang Ninh, cậu đang ở đâu? Tôi qua đó tìm cậu.” Đây là lần nhẫn nại lớn nhất của anh, anh cũng không biết vì sao mình lại khoan dung đến nước này, bị cự tuyệt rồi còn muốn tìm đến cửa để đàm luận.

    “Tôi……”

    Giang Ninh còn chưa mở miệng nói, bỗng nhiên trong loa truyền đến âm thanh lớn: “Ninh tử, sao cậu lại chạy tới đây? Luật sư Chu kêu chúng ta vào kìa.”

    Tần Phi sửng sốt, Ninh tử? Trong ấn tượng người xưng hô như thế với Giang Ninh chỉ có thằng ngốc Bạch Soái kia. Giang Ninh cùng Bạch Soái bên nhau?

    Lửa giận lập tức bùng lên, hai mắt Tần Phi đỏ chót, quay về di động điên cuồng hét lên: “Không phải cậu nói đi phỏng vấn à? Sao lại cùng Bạch Soái ở chung? Phỏng vấn còn mang theo Bạch Soái? Giang Ninh, CMN đến cùng là cậu muốn làm gì?”

    Chỉ nghe Giang Ninh nói khẽ vài câu với Bạch Soái, sau đó nói: “Tần Phi, hiện tại tôi có chút việc phải xử lý, ngày hôm nay thật sự không thể đi được, trước tiên anh cứ đến Hàng Châu trước, khi nào xong tôi sẽ gọi lại cho anh sau, cứ như vậy đi, hẹn gặp lại.”

    Trong loa truyền đến âm thanh bị cắt đứt, Tần Phi cúi đầu nhìn di động, nửa ngày rồi chưa hoàn hồn lại.

    Giang Ninh cúp điện thoại của anh!!!

    Có chút việc? Có chuyện gì so với cùng anh đi gặp ông ngoại còn trọng yếu hơn?

    “Bang!” Tần Phi ném di động xuống đất.

    Lửa giận công tâm, anh đem cả gia phả nhà Giang Ninh mắng đến mấy chục lần, cái phỏng vấn chó má, căn bản không phải là phỏng vấn, rõ ràng chính là cùng Bạch Soái ở cạnh nhau, còn có cả luật sư nữa chứ!

    Tần Phi buồn bực gãi tóc, đây rốt cuộc là có chuyện gì, rõ ràng mỗi đêm Giang Ninh đều ngủ bên cạnh anh, đột nhiên anh cảm giác như mình không quen biết Giang Ninh, không biết tiểu tử này đang làm cái gì!! Chỉ trong một đêm, chính mình không còn quan trọng, hoặc là từ trước cho đến nay hầu như không quan trọng……

    Tần Phi không cam lòng, anh đem di động từ trên mặt đất nhặt lên, gọi đến chỗ Giang Ninh.

    Di động một lần nữa vang lên, nhưng lại không có người bắt máy.

    Đến cuối cùng, Tần Phi lần thứ hai ném di động qua một bên, ngồi trên ghế sô pha, bắt đầu hút thuốc.

    Anh cần phải tỉnh táo, nhanh chóng tỉnh táo lại.

    Hút năm điếu thuốc liên tiếp, anh ấn xuống điện thoại nội tuyến: “Trợ lý Trương, đem vé máy bay Giang Ninh hủy đi, sắp xếp tài xế đưa tôi đến sân bay.”

    Tần Phi không rảnh suy nghĩ quá nhiều làm gì, ông ngoại ở bệnh viện hôn mê bất tỉnh, nếu như ông có điều gì bất trắc, đối mặt với anh không chỉ mất đi người thân tính nhất, còn có cả di sản Tần thị, thậm chí còn có cổ phần Tần thị một lần nữa sẽ được phân phối ra.

    Mặc kệ Giang Ninh ở với anh làm ra sự tình gì, trước tiên anh phải buông tay vụ này, chạy đến Hàng Châu cùng ông ngoại, đối mặt với một đống lớn sự tình sắp sửa lũ lượt kéo tới.

    ##

    Ở một bên khác, Giang Ninh cúi đầu nhìn di động, đầu hơi cúi thấp, sợi tóc ngăn cản đôi mắt cậu, nhìn không ra bất kỳ tâm tình gì.

    “Vào đi thôi, luật sư Chu đang đợi.” Bạch Soái như bình thường vỗ lên bờ vai cậu, nhưng lại kinh ngạc phát hiện Giang Ninh run rẩy, “Ninh tử, cậu sao vậy? Phát sinh chuyện gì?”

    Giang Ninh bừng tỉnh phục hồi tinh thần lại, nhanh chóng che dấu ánh mắt thất thần, nói: “Không có chuyện gì.”

    Bạch Soái thân thiết nói: “Gần đây cậu quá mệt mỏi, nên nghỉ ngơi cho thật tốt, trước đây thời điểm đánh trận chung kết còn không thấy cậu mệt mỏi như vậy.”

    Giang Ninh mất tập trung gật đầu: “Ừ.”

    “Ninh tử, tớ không biết phải nói ra sao để cám ơn cậu, vì vụ án của ba tớ, cậu cả ngày bôn ba khắp nơi, sưu tầm tư liệu.” Bạch Soái có chút vụng về nói lời cám ơn.

    Giang Ninh hừ cười, trong giọng nói có vẻ trào phúng: “Bạch Soái, đúng là tôi chỉ vì vụ án của ba cậu, không nghĩ tới cậu lại nghĩ tôi làm việc vĩ đại đến như vậy, mọi việc làm của tôi đều mang theo mục đích.”

    Bạch Soái nghe không rõ lời Giang Ninh nói, nhưng cậu biết hôm nay tìm tới luật sư Chu chủ yếu là vì năm đó ba cậu dính đến vụ án ấy, Giang Ninh muốn giúp cậu đem ba cậu cứu ra khỏi ngục giam. Chỉ là cậu càng nhìn càng không hiểu biểu tình trên mặt Giang Ninh, gần đây cảm thấy Giang Ninh rất là lạ, cả một bụng đầy tâm sự, còn thường xuyên đờ người, nói ra toàn những lời không hiểu.

    “Ninh tử, nếu như cậu gặp áp lực lớn……” Bạch Soái thử nói.

    “Không có chuyện gì,” Giang Ninh đánh gãy lời nói của cậu, xoay người, đi về phía trước, giọng nói lạnh lẽo, “Đi vào thôi, gặp luật sư Chu.”

    Bạch Soái nhìn Giang Ninh, cảm thấy thân ảnh ấy quá sức cô đơn.

    Giang Ninh cất bước đi về phía trước, không ai nhìn thấy trong mắt cậu có chút phức tạp gút mắc.

    Có phải cậu không muốn cùng tôi trở về?

    Có phải cậu không muốn cùng tôi trở về?

    Trong đầu luẩn quẩn mỗi một lần lại một lần chính là âm thanh thất vọng đến cực điểm.

    Di động trong túi vang lên một lần nữa, cậu biết là người kia gọi tới, nhưng cậu không thể bắt máy.

    Chương 40

    Tần Phi ngồi ở phòng chờ sân bay, hai mắt nhắm nghiền, suy nghĩ rất lâu, trước khi lên máy bay gọi điện thoại cho trợ lý Trương.

    “Tiểu Trương, đi điều tra một người.”

    “Xin ngài phân phó, Tần tổng.”

    Tần Phi hít sâu một hơi: “Giang Ninh.”

    “Ách?!” Dù cho trợ lý Trương bên người Tần Phi nhiều năm, từ lâu đã luyện thành bản lĩnh tùy cơ ứng biến, nhưng giờ phút này nghe được Tần Phi muốn điều tra Giang Ninh, cũng là vạn phần kinh ngạc.

    Tần Phi trầm giọng nói: “Cậu ta đang giao thiệp với một người luật sư họ Chu, điều tra bọn họ đàm luận vụ án gì, bất cứ lúc nào có tiến triển phải hướng về tôi báo cáo.”

    Nói xong những điều này, Tần Phi suy nghĩ một chút, lại bổ sung một câu: “Không được để cho hắn phát hiện, không nên quấy rầy hắn.”

    “Dạ.” Trợ lý Trương nhanh chóng đáp lại.

    Tần Phi giao phó xong, tắt di động, đi đăng ký đến Hàng Châu.

    Cuối cùng vẫn hạ quyết tâm điều tra Giang Ninh, không phải không nghĩ tới muốn đem người bên gối điều tra rõ ràng từ đầu đến đuôi, thế nhưng anh luôn cảm thấy Giang Ninh rất đặc thù, trước đó chính anh chủ động theo đuổi Giang Ninh, Giang Ninh không có lý do gì phải ở bên cạnh anh.

    Khoảng thời gian gần đây Giang Ninh rất khác thường, khiến anh càng ngày càng cảm thấy có chỗ nào đó đã bị mình bỏ qua. Tần Phi không thích cục diện bị khống chế này, anh muốn biết rõ đến tột cùng Giang Ninh muốn làm cái gì.

    Máy bay hạ xuống ở sân bay Hàng Châu, trợ lý sinh hoạt của ông ngoại đã chờ đợi rất lâu, đưa Tần Phi đến tận bệnh viện.

    Đến bệnh viện, Tần Phi nhìn thấy cả người ông ngoại cắm đầy đường ống dẫn, tinh thần đã từng quắc thước, lão nhân gia quát tháo thương trường giờ phút này nhìn qua rất gầy yếu, ngọn nến sinh mệnh bất cứ lúc nào cũng sẽ lụi tắt.

    Tần Phi chỉ nhìn thoáng qua, tâm đau đớn không thôi. Anh quỳ gối trước giường bệnh, cầm tay ông ngoại, run rẩy gọi một tiếng: “Ông ngoại.”

    Đáng tiếc ông không nghe thấy tiếng nói của anh, lâm vào trạng thái hôn mê.

    Tần Phi vội vàng đi tìm bác sĩ hỏi thăm bệnh tình.

    Bác sĩ nói với anh: “Người bệnh xuất huyết não, trước mắt huyết áp lại quá cao, bệnh tình nguy hiểm, trải qua trị liệu ban đầu không có hiệu quả, tốt nhất dùng phương pháp tiến hành giải phẫu ngoại khoa, thế nhưng người bệnh tuổi tác quá cao, không chịu được cơn phẫu thuật phức tạp này, thế nên chúng tôi đề nghị không nên giải phẫu ngay lúc này.”

    Tần Phi lặng yên, hồi lâu không nói, ông ngoại hơn chín mươi tuổi, không có cách nào làm phẫu thuật lớn đến thế, hiện tại anh chỉ có một lựa chọn —— Phối hợp với bác sĩ tiến hành bảo thủ trị liệu, nói thẳng ra là, chính là chờ ông ngoại tắt thở.

    Mặc dù biết sớm muộn gì ngày này cũng sẽ đến, nhưng tới khi đến thì, không người nào có thể tiếp nhận được.

    Đến chiều chạng vạng, người Tần gia lũ lượt kéo đến Hàng Châu.

    Cả đời này Tần lão gia chỉ có một trai ba gái, trưởng tử Cách Văn bị phê đấu, sau đó chết trong tù, khi chết còn chưa kịp kết hôn, cũng không lưu lại con nối dõi; Trưởng nữ chính là mẹ Tần Phi, đến tuổi xuân thì cũng chết sớm; còn lại hai nữ nhi, cũng chính là dì hai cùng dì út Tần Phi, hai người đều sinh sống ở nước ngoài, dì hai gả cho một vị luật sư nước Mỹ, hai người lại hiếm muộn, không có con, dì út chỉ sinh ra được một đứa con gái.

    Một nhà dì hai cùng một nhà dì út đến sau, rất nhanh, còn có một người không được hoan nghênh cũng đến đây, đó chính là cha kế Tần Phi – Vương Chí Đạt.

    Tần Phi đã mười mấy năm qua chưa từng thấy Vương Chí Đạt, năm đó ông ngoại về hưu, đem Tần thị giao trong tay Tần Phi, Vương Chí Đạt cùng Tần Phi hoàn toàn trở mặt, Vương Chí Đạt bị Tần Phi uy hiếp phải đi đến Thâm Quyến phát triển sự nghiệp.

    Nếu như nói người trong Tần gia hận Tần Phi nhất, không thể nghi ngờ đó chính là Vương Chí Đạt.

    Lần này Vương Chí Đạt đột nhiên lộ diện, hiển nhiên là hướng về phía Tần lão gia đòi di sản. Ông ngoại tĩnh dưỡng mười mấy năm, người này một lần còn không thèm qua hỏi, lúc này nghe được động tĩnh liền lập tức tới đây, người vô liêm sỉ cũng chỉ như thế là giỏi.

    Tần Phi vội vàng ở trong bệnh viện chăm sóc ông ngoại, công việc này giao cho người khác khiến anh không yên tâm; Còn phải an bài thân quyến, động viên dì hai cùng dì út; Công ty bên kia còn phải đưa ra thông báo cùng hội đồng quản trị các cổ đông khác tình hình bên này; Đồng thời còn phải đề phòng Vương Chí Đạt thừa cơ quấy rối, mỗi ngày kết thúc sự tình khiến anh cả người mệt mỏi.

    Khi trời trở tối, anh mới trở lại biệt thự của ông ngoại nghỉ ngơi.

    Tắm rửa sạch sẽ, thay xong đồ ngủ, nằm ở trên giường, anh không nhịn được cầm di động lên, xem cuộc gọi cùng tin nhắn, Giang Ninh một cú gọi điện cũng không có, một cái tin nhắn cũng không gửi đến.

    Anh nhìn chăm chú màn hình di động, nhìn chăm chú rất lâu, cuối cùng không nhìn nữa.

    Đêm khuya yên tĩnh, cả người Tần Phi mệt mỏi nhưng không sao ngủ được……

    Hai ngày sau, vẫn bận rộn như thế, ông ngoại vẫn hôn mê, tình huống một ngày so với một ngày càng gay go hơn.

    Tâm tình Tần Phi ngày càng kém đi, nhưng anh cái gì cũng làm không được, chỉ có thể hầu ông ngoại bên giường, trơ mắt nhìn sinh mệnh ông ngoại từng chút một trôi qua.

    Tuy rằng anh đang ở Hàng Châu, thế nhưng Thẩm Trung Hoa ở Bắc Kinh cũng khiến anh không dám thả lỏng, phái người đuổi tới Hàng Châu để lấy cho được chữ kí hợp đồng trên tay. Đồng thời, Thẩm Trung Hoa đáp ứng, khi lão nhìn thấy hợp đồng nội trong ba ngày, sẽ đưa hết tất cả nhược điểm của Tiếu Cẩn đưa tới tay Tần Phi.

    Tần Phi thầm mắng lão hồ ly Thẩm Trung Hoa, đã kí rồi còn muốn kéo dài ba ngày. Nhưng giờ phút này anh không rảnh cùng Thẩm Trung Hoa kỳ kèo điều kiện, ba ngày liền ba ngày.

    Tình huống ông ngoại càng ngày càng kém, lại qua một ngày rưỡi, cuối cùng ông cũng không chịu đựng được.

    Ông ngoại đi thực bình tĩnh, thân nhân trong nhà đều canh giữ ở bên người lão gia. Dì hai cùng dì út khóc đến thở không ra hơi, Tần Phi khóe mắt chảy ra nước mắt.

    Một giây đó, Tần Phi cảm thấy quá sức mệt mỏi, lại thêm một người thân thiết với anh ra đi, anh thật sự không chịu đựng nổi cơn đau khổ này lần nữa.

    Kế tiếp là lo liệu hậu sự của ông ngoại, dựa theo di nguyện của ông ngoại, lá rụng về cội, hậu sự vẫn nên làm ở Bắc Kinh, trước tiên đem di thể chở về Bắc Kinh.

    Tần Phi đi suốt đêm trở lại Bắc Kinh, sau đó không ngừng không nghỉ lo liệu hậu sự, mãi cho đến tận lễ truy điệu xong xuôi hẳn hoi, lúc này anh mới về nhà nghỉ ngơi.

    Ở Hàng Châu ngây người mất năm ngày, trong năm ngày này, hoàn toàn không liên lạc với Giang Ninh. Trợ lý Trương hướng về anh báo cáo chuyện Giang Ninh cùng luật sư Chu có tiếp xúc qua lại lẫn nhau, căn cứ điều tra của trợ lý Trương, Giang Ninh đang giúp vụ án của ba Bạch Soái.

    Trước đây Giang Ninh đã từng đề cập với anh sự tình về nhà Bạch Soái, ba Bạch Soái đang ngồi tù, anh đây cũng biết vụ này, nếu là như vậy, có thể giải thích nguyên nhân ngày đó Giang Ninh cùng Bạch Soái ở bên nhau. Thế nhưng Tần Phi không thể nào hiểu được, vì cái gì Giang Ninh lại gạt anh làm những chuyện này, nếu như Giang Ninh trực tiếp nói cho anh biết về vụ án ba Bạch Soái, thì anh sao lại ngăn cản cho được? Không chỉ không ngăn cản, e còn hỗ trợ thêm, ai bảo Bạch Soái và Giang Ninh là bằng hữu.

    Mấy ngày nay cũng coi như là chiến tranh lạnh với Giang Ninh đi, trong lòng Tần Phi vẫn có chút oán hận Giang Ninh, nếu như Giang Ninh đồng ý đi với anh gặp ông ngoại, như vậy ít nhất có thể khiến cho ông ngoại đi không nuối tiếc, nhưng còn hiện tại, từ đầu đến cuối ông ngoại không nhìn thấy cháu ngoại ông yêu nhất, muốn dùng cả quãng đời còn lại đi chung với người kia.

    Lúc Tần Phi về đến nhà, trong nhà không có ai.

    Anh nhìn thấy Giang Ninh không có trong nhà, trong lòng có chút thất vọng, nhìn chung quanh một lần, trong nhà rất sạch sẽ, xem ra mấy ngày nay Giang Ninh vẫn chưa trở về, nghĩ tới đây, anh có chút âm thầm vui mừng, nói thật, anh rất lo lắng khi vừa trở về nhìn thấy Giang Ninh đã chuyển đi, nếu thật là như vậy, anh không biết phải làm sao bây giờ.

    Tần Phi quá mệt mỏi, tắm rửa xong liền đi lên trên giường ngủ, một giấc ngủ này ngủ đến tận buổi sáng hôm sau.

    Tỉnh lại xong phát hiện di động không ở bên giường, anh vừa định xuống giường, liền nghe thấy âm thanh Giang Ninh truyền đến: “Dậy rồi?”

    Giương mắt nhìn lại, Giang Ninh bận quần áo thông thường ở nhà, đứng tựa ở cạnh cửa, ánh mặt trời chiếu vào gương mặt tuấn tú, hai mắt trong sáng nhìn chăm chú vào anh.

    Trong lòng Tần Phi khẽ run, đáp: “Ừ.”

    “Lại đây ăn một chút gì đi.” Ngữ khí Giang Ninh rất tự nhiên, dường như giữa hai người chưa từng có chuyện không vui đã xảy ra vào mấy ngày hôm trước.

    Tần Phi yên lặng nhìn Giang Ninh, anh biết, hiện tại ở trước mặt anh có hai sự lựa chọn: Một, phối hợp với Giang Ninh, không nhắc lại sự tình của mấy ngày trước nữa, đem vụ này bỏ qua một bên, hai người nên như thế nào thì làm thế ấy; Hai, cùng Giang Ninh nói chuyện công bằng, hỏi cậu một chút đến cùng đang suy nghĩ đến điều gì!

    Nếu như là trước kia, Tần Phi không chút do dự lựa chọn phương án thứ hai, bởi vì trong mắt Tần đại thiếu không được lọt vào hạt cát nào.

    Thế nhưng giờ phút này, anh vừa mất đi thân nhân yêu quý nhất, tâm tình thống khổ không thể vứt đi được, vào lúc này anh cần Giang Ninh làm bạn, dù cho lúc đó hai người đang có khúc mắc, nhưng ít nhất trong khoảng thời gian này, anh không muốn phải gánh vác một mình.

    Tần Phi trầm mặc trong chốc lát, gật đầu: “Ừ.”

    Trong chớp mắt lúc anh gật đầu, trong mắt Giang Ninh lóe ra ánh sáng vui sướng không cách nào che giấu.

    Tần Phi rời giường, chuẩn bị tiến vào phòng tắm rửa mặt, khi mở cửa phòng tắm ra, Giang Ninh từ phía sau ôm lấy anh.

    Đôi môi ấm áp rơi vào phía sau cổ Tần Phi, hôn lên da thịt anh, hít sâu mùi vị trên người anh.

    Thân thể Tần Phi bỗng dưng cứng đờ, Giang Ninh rất ít khi ở trên giường chủ động ôm lấy anh, ôm ấp ôn nhu như thế này là chưa từng có.

    Giang Ninh dán vào lỗ tai anh nói: “Xin lỗi, Tần Phi, tôi không nghĩ tới ông ngoại anh……”

    “Thôi được rồi, không đề cập tới việc này nữa.” Tần Phi đánh gãy lời Giang Ninh, nếu quyết định bỏ qua vụ này, anh không muốn xoắn xuýt vấn đề này nữa.

    “Tôi……” Giang Ninh há miệng, tựa hồ có lời muốn nói, nhưng kẹt ở trong cổ họng không nói ra được.

    Tần Phi lắc đầu, kéo cánh tay cậu xuống, tiến vào phòng tắm.

    Giang Ninh nhìn Tần Phi đóng cửa lại, biểu tình trên mặt dần lạnh xuống, rũ mắt xuống, có chút cô đơn.

    Tần Phi rửa mặt xong, Giang Ninh đã đem bữa sáng đặt trên bàn ăn, nói là bữa sáng, kỳ thực đã sắp đến 11 giờ, phải gọi là ăn cơm trưa.

    Tần Phi cúi đầu húp cháo, Giang Ninh rất thích nấu cháo, thường thả một chút đường trắng vào, hương vị thơm ngọt, rất hợp khẩu vị của anh.

    Giang Ninh ngồi đối diện anh, thỉnh thoảng nhìn anh mấy lần, cảnh tượng như vậy cùng trước kia không hề khác biệt.

    Nhưng trong lòng hai người đều hiểu, giữa bọn họ không thể dễ dàng nói ra, không muốn đàm luận đề tài này, thật giống như trứng gà hoàn hảo lại nứt ra một đường khe hở.

    Ăn cơm xong, Giang Ninh đến phòng khách lấy một thùng giấy nhỏ, nói với Tần Phi: “Buổi sáng có người đưa đồ chuyển phát nhanh đến đây, lúc đó anh còn ngủ, tôi thay anh nhận rồi.”

    “À.”

    “Thùng giấy chuyển phát nhanh này không có viết tên người nhận, chỉ có địa chỉ, tôi còn tưởng rằng đây là đồ vật tôi đặt hàng tới, liền mở ra nhìn, mở ra xong mới phát hiện đó là đồ vật của anh.” Giang Ninh đem thùng giấy đặt trên bàn, áy náy nói.

    “Không sao đâu.” Tần Phi thuận miệng nói.

    Anh đem đồ vật bên trong lấy ra nhìn mấy lần, lập tức nhíu mày nói: “Đây là tư liệu của anh trai tôi, không phải Thẩm Trung Hoa nói phái người tự mình đưa tới đây à, CMN lại bảo chuyển phát nhanh đưa tới, đúng là không xem chuyện của lão tử là chuyện to tát mà!”

    Thuộc truyện: Sổ tay tra thụ tìm đường chết