Sổ tay tra thụ tìm đường chết – Chương 57-60

    Thuộc truyện: Sổ tay tra thụ tìm đường chết

    Chương 57: Phá phủ trầm thuyền*

    Tần Phi phiền đến mức chán ghét, nghĩ thầm CMN mày là tài xế hay là bảo mẫu, quan tâm đến lão tử làm rắm gì!

    Mặt anh trầm xuống, đưa tay đẩy Dương Duệ ra, hừ lạnh một tiếng: “Cút ngay!”

    Tần Phi thật sự tức giận, loại khí tràng này rất đáng sợ, nhưng đáng tiếc đêm nay anh uống quá nhiều rượu, hơn nữa khi anh uống rượu có một tật xấu là cả mặt đỏ rần rần, vì lẽ đó cho dù trong miệng anh thốt lên lời lẽ lạnh lùng từ chối, nhưng khuôn mặt lại lộ ra yêu mị mê hoặc khiến người khác không thể dời đi tầm mắt.

    Hầu như chỉ trong nháy mắt hô hấp Dương Duệ rối loạn lên, thuận thế nắm chặt tay Tần Phi, một tay kia nắm ở eo Tần Phi.

    Tần Phi ngẩn ra, không nghĩ tới Dương Duệ lại có lá gan lớn đến thế!

    Tần Phi chưa kịp làm ra phản ứng, Dương Duệ nửa ôm Tần Phi vào trong ngực, thanh âm nhu hòa nói: “Tần tổng, anh uống nhiều rồi, để tôi đưa anh lên lầu.”

    Dương Duệ cao to, vốn là Tần Phi đã cao to rồi, lúc này lại đem Tần Phi hướng về trong lòng ngực ôm ấp —— Tổng giám đốc Tần Phi ngày thường khốc soái cuồng bá duệ nay còn đâu.

    Tần Phi tức thật rồi!

    “CMN cậu có bị bệnh không!” Tần Phi mắng một câu, cánh tay dùng lực, muốn đem ngón tay Dương Duệ hất ra ngoài.

    Nhưng Tần Phi lại không có sức lực lớn như Dương Duệ, tránh mấy lần lại tránh không ra, ngược lại cánh tay trên eo kia càng siết chặt.

    Lúc này nếu như có người đi đường đi ngang qua, nhất định sẽ cho rằng đây là vợ chồng son đang giận dỗi nhau, một người kéo một người xả.

    “Tần tổng, đừng có cố chấp như vậy, em không có ác ý, chỉ là đưa ngài lên lầu thôi mà, nể tình lúc trước hai ta có giao tình, em cũng không thể nhìn ngài thân thể không thoải mái đi lên nhà một mình được! Tần tổng, cứ để cho em chăm sóc anh đi!”

    Dương Duệ trong lúc nói chuyện, bàn tay không thành thật ở bên hông Tần Phi sờ soạng hai lần.

    “CMN cậu cút……”

    Lời còn chưa nói hết, bỗng nhiên, anh nhìn thấy trong góc tối lao ra một bóng người, sải bước hướng về phía hai người, động tác tương đối mau lẹ.

    Không đợi Dương Duệ quay đầu lại nhìn có người đi tới, một cú đấm chợt vươn ra, không nghiêng không lệch đánh vào trên mặt Dương Duệ.

    Đồng thời, một chân đá vào bụng Dương Duệ, Dương Duệ gào lên đau đớn, buông Tần Phi ra.

    Từ lúc người này lao tới, Tần Phi liền nhìn thấy, đó là Giang Ninh thân hình thon dài đĩnh bạt.

    Tần Phi cảm thấy một luồng tâm tình buồn bực dâng lên, hướng về sau lui hai bước, nhìn thấy Giang Ninh ở trên người Dương Duệ không ngừng vung vẩy nắm đấm, hai con mắt sáng lên tia nguy hiểm, hận không thể ngồi ở trên người Dương Duệ quật tới tấp.

    Dương Duệ vốn cũng coi như là tráng hán, nhưng không biết vì cái gì, giờ phút này lại không có năng lực đánh trả lại, mặc cho Giang Ninh điên cuồng ở trên người cậu quyền đấm cước đá.

    Tần Phi lạnh lùng nhìn vài giây, liền xoay người tránh ra.

    Tùy tiện đánh như thế này, đúng là không có quan hệ gì đến mình.

    Tần Phi đi vào hành lang, vừa muốn tiện tay đóng lại cửa phòng chống trộm, Giang Ninh nhanh chóng từ ngoài cửa chen vào.

    “Tần Phi……” Thanh âm có chút khàn khàn, vội vàng chưa kịp che dấu.

    Tần Phi vốn dĩ đã uống say rồi, đầu có chút suyễn, nhưng giờ phút này nhìn thấy Giang Ninh, tức thì tỉnh táo lại.

    Giang Ninh đỉnh đầu đội mũ lưỡi trai, vành mũ che khuất nửa khuôn mặt, mặc áo đơn bình thường, đứng ngay hành lang lúc sáng lúc tối, dáng người luôn luôn sạch sẽ nhưng trên cằm mọc ra râu lún phún.

    Cùng Tần Phi một thân âu phục nho nhã so sánh thì, Giang Ninh nhìn qua cực kỳ tiều tụy, đây đâu còn giống thanh niên hai mươi tuổi, cái này giống như già đi mười tuổi thì đúng hơn.

    Trên mặt Tần Phi không biểu lộ ra bất kỳ biểu tình gì, lạnh lùng liếc Giang Ninh, ánh mắt chậm rãi dời đi, không nói gì.

    Giang Ninh hô hấp dồn dập, “Tần, Tần Phi…… Chúng ta nói chuyện, có được không?”

    Đó là loại ngữ khí cầu khẩn, Tần Phi không thể tin được đây là Giang Ninh lạnh lùng bình thường lại nói ra câu này.

    “Cậu theo dõi tôi?!” Tần Phi mở miệng, nói ra lời chỉ trích lạnh lẽo.

    Nhưng lời này nghe vào trong tai Giang Ninh, như nắng hạn gặp mưa rào lại thống khoái đến như vậy, cậu còn sợ Tần Phi sẽ từ chối thẳng thừng, hoặc là thẳng thắn không để ý tới cậu xoay người rời khỏi đây.

    Cho đến giờ phút này, Giang Ninh mới bi ai phát hiện, hóa ra chỉ cần Tần Phi đồng ý đối mặt với cậu, cho dù là mắng cậu, cậu cũng có thể vui vẻ chịu đựng.

    “Tôi……” Giang Ninh hơi gục đầu xuống, “Tôi chỉ là lo lắng cho anh, dù sao trễ như vậy rồi, anh còn chưa về nhà.”

    “Giang Ninh, cậu đủ chưa!!!” Tần Phi không kiên nhẫn rống lên.

    Giang Ninh nhất thời ngẩn ra, trong hành lang yên tĩnh, tiếng gào Tần Phi có vẻ đặc biệt đột ngột, trong thanh âm đối với cậu rất thiếu kiên nhẫn.

    Giang Ninh nhìn Tần Phi, cặp mắt sáng ngời ở dưới vành nón, càng ngày càng ảm đạm, vừa mới sinh ra tâm tình xúc động ngay tức khắc liền biến mất rồi.

    Có trời mới biết, cậu cũng nghĩ xong hết rồi, ngay cả hồi kết luôn, nhưng vừa nghĩ tới về sau gặp lại Tần Phi xem như người xa lạ, thậm chí có khả năng Tần Phi sẽ ghê tởm cậu, xa cách cậu cả đời, loại cảm giác nghẹt thở ấy như muốn lấy đi sinh mệnh cậu.

    “Tôi nói rồi, hai ta sẽ không kết thúc đâu!” Giang Ninh tăm tối nói.

    “Không cái mẹ mày!” Tần Phi lửa giận bùng cháy, “CMN sao mày tiện quá vậy, hai ta đã như thế này, mày còn mặt mũi nào dính sát kè kè theo tao!”

    Giang Ninh hít sâu một hơi, chán nản suy sụp nói: “Thực xin lỗi.”

    “Đừng!” Tần Phi xua tay nói, “Ngài đừng có nói như vậy, nếu ngài nói như vậy, người ta nhìn vào lại bảo tôi không biết xấu hổ đang bắt nạt cậu nha.”

    “Nếu như bắt nạt có thể làm cho anh thoải mái, vậy anh cứ việc làm đi!”

    “Hừ……” Tần Phi hừ lạnh, “Nếu cậu nói như thế, tôi mà không làm thì quá có lỗi với cậu rồi.”

    “Tần Phi,” Giang Ninh có chút bất đắc dĩ nói, “Thật sự phải phá tung lên mới được sao? Lẽ nào hai ta trong lúc đó, liền không thể…… Liền không thể giống như trước ở chung nữa sao?”

    “Trước kia? Tôi còn không biết cậu chính là hạng người nào đó! Là cậu giả vờ giả vịt ở bên cạnh tôi, kỳ thực trong lòng cậu đang tính toán làm sao có thể bẫy được tôi? Hay là cậu ở ngay trong phòng tôi sắp xếp lắp đặt camera, chuẩn bị bất cứ lúc nào đem video giường chiếu công khai lên mạng?”

    Tần Phi nói những câu này, như bóc trần ra từng vết sẹo.

    Giang Ninh nhìn chăm chú Tần Phi, bặm môi không nói, cậu thực sự không biết nên nói cái gì, làm cái gì, mới có thể làm cho sắc mặt Tần Phi khá lên, nếu như đổi một năm trước cùng Tần Phi gặp mặt nhau, có đánh chết cũng không nghĩ ra chính mình có một ngày sẽ đi lấy lòng Tần Phi.

    Đúng vậy, là cậu đi lấy lòng Tần Phi.

    Chỉ vì muốn lấy lòng Tần Phi cậu không chừa thủ đoạn nào, chỉ cần Tần Phi có thể hồi tâm chuyển ý, cái gì cậu cũng đều đồng ý, chỉnh cậu cũng tốt, ngược cậu cũng được, miễn sao đừng trải qua những chịu đựng dày vò như thế này là tốt rồi.

    Giang Ninh nhìn Tần Phi, ánh mắt thâm thúy tràn ngập bất đắc dĩ.

    Tần Phi không nói nữa, khi thấy Giang Ninh nhìn kỹ mình, lông mày có hơi nhíu lên một chút.

    Hai người nhất thời im lặng, qua mấy phút, đèn cảm ứng trong hành lang chậm rãi tắt đi.

    Bốn phía trở nên tối tăm, chỉ có ngoài cửa là có chút ánh sáng.

    Người ở trong bóng tối sẽ cảm thấy không gian thu nhỏ lại, hô hấp trở nên mẫn cảm, loại cảm giác này khiến Tần Phi không mấy dễ chịu.

    Trầm mặc thật lâu, Giang Ninh mở miệng, âm thanh rất thấp, gần như tuyệt vọng lẩm bẩm nói: “Đến cùng thì tôi phải làm gì đây? Anh mới có thể…… Tha thứ cho tôi?”

    Tha thứ?

    Dây dưa lâu như thế, Tần Phi đã sắp quên chính mình có thể tha thứ cho Giang Ninh hay không?

    “Ha ha……” Tần Phi nhẹ giọng cười, thanh âm nhẹ như sợi lông vũ rơi xuống đất, thậm chí bất chấp đèn hành lang không sáng, anh bỗng nhiên tiến lên một bước, tới gần Giang Ninh.

    Như có âm thanh, vang lên bên tai dụ hoặc Giang Ninh: “Vẫn là câu nói kia, cởi quần để tôi chịch một lần, tôi sẽ cân nhắc lại.”

    Lời này vừa thốt lên, Tần Phi nhận ra được cả người Giang Ninh cứng ngắc.

    Rất tốt, lại hòa nhau một đều!

    Tần Phi đắc ý cười nhẹ, xoay người ấn xuống nút bấm thang máy, cửa thang máy mở ra, anh nhanh chóng đi vào.

    Cửa thang máy ở trước mắt chậm rãi đóng, Giang Ninh cả người cứng ngắc bị vành nón che khuất vẻ mặt âm u toàn bộ bị nhốt bên ngoài.

    Tần Phi tựa người vào vách tường thang máy, thở một hơi dài nhẹ nhõm, đã ba tháng kể từ lần trước lúc hai người ra tay đánh nhau, thế nhưng anh phải thừa nhận rằng, Giang Ninh như một đóa hoa anh túc có sức hấp dẫn và lực trí mạng cao, mỗi lần gặp gỡ, anh không cách nào ức chế khiến mình bị hấp dẫn.

    Nhất định phải nghĩ biện pháp triệt để từ bỏ đóa anh túc hại người sa vào vũng lầy này!

    Thang máy dừng ở tầng mười chín, đây là nhà Tần Phi nằm ngay đường Tây Trực, Tần Phi thích ở tầng cao nhất, loại cảm giác cao cao tại thượng sẽ làm tâm tình anh khoan khoái.

    Đi ra thang máy, Tần Phi móc chìa khóa mở cửa.

    Một giây sau khi cửa phòng được mở ra, chuông thang máy khác liền vang lên, Tần Phi nghe được tiếng liền xoay người, nhìn thấy Giang Ninh từ trong thang máy nhanh chân đi ra.

    Tần Phi còn chưa kịp phản ứng, hai tay Giang Ninh kéo cổ áo anh, đem người kéo vào cửa lớn.

    “CMN cậu điên rồi hả?!” Tần Phi bị Giang Ninh chặn miệng, cả người bị đặt trước cửa tàn nhẫn hôn lên.

    Đã lâu không gặp, mùi vị Giang Ninh tiến vào trong miệng Tần Phi, quấy nhiễu đầu anh, càng khuấy động lên thâm tâm anh.

    Đầu lưỡi Giang Ninh vẫn linh hoạt như thường, ở giữa răng môi anh luồn tới luồn lui, mút vào nước bọt anh, đồng thời, hai tay không thể chờ đợi được nữa giật thắt lưng bên hông Tần Phi xuống.

    Ý niệm khiếp sợ trong đầu Tần Phi lóe lên: Lẽ nào Giang Ninh thật sự muốn…… Cởi quần để cho mình chịch?

    Không, anh không dám tưởng tượng.

    Hôn nồng nhiệt từ cửa phòng kéo dài đến ghế sô pha, y phục hai người tán loạn khắp mặt đất, lúc hai người không còn thứ gì mặc trên người, Tần Phi bị Giang Ninh đặt trên ghế sô pha.

    Vẫn là bị ép! Chịch!

    Tần Phi tức giận quát: “Giang Ninh, CMN cậu muốn chết?! Cậu mà còn chạm vào lão tử, lão tử sẽ lột da cậu xuống treo ở trên tường Vạn Lý Trường Thành phơi khô!!!”

    Anh thật là khờ khi nghĩ Giang Ninh sẽ ngoan ngoãn cởi quần cho anh chịch một trận! Náo loạn nửa ngày, lão tiên sinh cô độc khó nhịn trở về chịch anh!

    Tần Phi đưa chân lên đá, một cước đá vào bụng Giang Ninh.

    Giang Ninh rầu rĩ hừ nhẹ một tiếng, nhưng không động, vẫn ngồi trên người Tần Phi.

    “Tần Phi,” Giang Ninh điều chỉnh hô hấp một chút, giọng nói cực kỳ trịnh trọng: “Anh hãy nhìn cho rõ!!!”

    Kế tiếp là một màn phát sinh, Tần Phi cả đời này đều không quên.

    Anh trơ mắt nhìn Giang Ninh ưỡn cao thân, cầm lấy dương vật anh, cứ như vậy liền…… Ngồi xuống.

    Động tác Giang Ninh run rẩy, từng giọt mồ hôi hột lớn như hạt đậu từ thái dương trắng nõn rớt xuống, đau đớn này khiến hành động của cậu cực kỳ vất vả.

    Tần Phi cảm nhận được một cách rõ ràng, Giang Ninh đang chảy máu, chảy rất nhiều máu.

    ……

    Một đêm kia đối với Tần Phi mà nói, giống như sấm sét ngay giữa trời quang, đã từng hết sức khát vọng sự tình chân chính này sẽ phát sinh, thế nhưng khi đã diễn ra rồi lại khiến anh cảm thấy quá đáng sợ.

    Sau đó, là Tần Phi chạy trối chết.

    Anh chịu không nổi khi thấy Giang Ninh như vậy, lúc đó cũng không thèm đếm xỉa gì đến Giang Ninh.

    Nói một cách chính xác, hai người còn chưa làm xong, khi Giang Ninh ngồi xuống, đã đau đến mức không có cách nào động nổi.

    Tần Phi trong lúc bàng hoàng khiếp sợ đã đẩy Giang Ninh ra, vội vàng mặc quần áo vào sau đó liền chạy trốn.

    Ngồi vào trong xe, đầu anh đau đến muốn nứt toác ra, nhắm mắt lại, lại thấy Giang Ninh thân thể run rẩy đau đến nỗi cả khuôn mặt trắng bệch lúc ẩn lúc hiện không ngừng ngay trước mặt anh!

    Anh không nghĩ tới sẽ là như vậy.

    Trong thâm tâm Tần Phi, anh cùng Giang Ninh sẽ có hai loại kết cục: Một là khi hai người chơi đã chán chê, cả đời này sẽ không quay lại với nhau, cũng giống như chia tay rồi trở thành người xa lạ; Còn có một loại là Giang Ninh bị anh chỉnh đến không còn có chỗ dung thân, trở về cầu xin anh tha thứ, anh sẽ cao cao tại thượng thưởng cho Giang Ninh một ánh nhìn đầy thương hại, sau đó đá người ta một cú văng ra thật xa.

    Thế mà, Tần Phi không nghĩ tới còn có một loại tình huống thoát ly khống chế mà anh không thể nắm chặt.

    Tần Phi lái xe lung tung không có mục đích, lái thật lâu, dừng xe lại ở một địa điểm mà anh căn bản không biết nơi đó là đâu.

    Anh ở trong xe hút thuốc cả một gói, cho đến rạng sáng, anh làm ra một quyết định.

    Lấy di động ra, bấm vào số điện thoại ông chủ thương gia người Hồng Kông kia: “Ông chủ Từng, là tôi, Tần Phi, ừm, ngày hôm qua ngài có đưa ra hợp tác kiến nghị tôi đã cẩn thận suy nghĩ qua, rất có hứng thú về nó, thị trường Hồng Kông tôi rất là quan tâm, nếu như ông chủ đây có thành ý mời tôi, tôi quyết định cân nhắc đi đến Hồng Kông gầy dựng sự nghiệp, mong rằng ông chủ Từng hết sức giúp đỡ, cũng hi vọng hai chúng ta hợp tác vui vẻ……”

    Cúp máy, Tần Phi hít sâu một hơi, có lẽ, nên đổi hoàn cảnh mới sẽ tốt hơn.

    Chương 58: Trở về

    Ba năm sau.

    “Alô? Anh hả, em đã đến, trên đường bị kẹt xe sao? Không cần gấp, em ở sân bay chờ anh.”

    Mới vừa xuống sân bay Tần Phi liền đứng chờ ở lối ra phòng khách.

    Cúp máy, nhìn chung quanh một vòng, ba năm không trở lại Bắc Kinh, sân bay thủ đô dường như không hề biến hóa gì hết.

    Từ khi quyết định đến Hồng Kông gầy dựng sự nghiệp, cùng ngày hôm đó anh liền đi gấp, nói thật, lúc đó đi có hơi chật vật.

    Có điều, do bị “Tình trường thất ý, thương trường đắc ý” nói trúng, trong khoảng thời gian ở Hồng Kông, sự nghiệp của anh phát triển cực kỳ thuận lợi, những năm này Thương Hải dốc sức mang đến cho anh kinh nghiệm phong phú để anh có thể nắm giữ năng lực thị trường, nguyên bản kế hoạch phải mất bốn năm mới có thể hoàn thành mục tiêu, chỉ dùng ba năm liền hoàn thành.

    Tần Phi bây giờ, mang theo một công ty chỉ mới thành lập vẻn vẹn ba năm trở lại Bắc Kinh.

    Trên người anh, lần thứ hai bao phủ xung quanh một vầng sáng.

    Bên trong sân bay trên cửa sổ thủy tinh sẫm màu phản chiếu ra hình bóng Tần Phi, kiên cường, thon dài, quần nâu đậm nhàn nhã đem đường nét đôi chân anh bày ra không bỏ sót tí nào, áo thun trắng đơn giản sớm đã không còn nóng bỏng cùng tao nhã, thay vào đó chính là khí định thần nhàn khí chất thành thục.

    Đây là Tần Phi ba mươi mốt tuổi.

    Một nam nhân mị lực một thân khí phách thành công.

    Rút đi đào hoa, khuôn mặt anh tuấn càng tăng thêm mấy phần khí chất đặc biệt, nếu như nói trước đây Tần Phi là thiếu gia phong lưu khinh thành, vậy Tần Phi hiện tại đã hoàn toàn tiến hóa thành một nam sĩ thành thục mị lực lại mê người.

    Xuyên qua đám người, Tần Phi tìm tới một chỗ ngồi liền ngồi xuống, lúc trở về anh chỉ thông báo cho Tiếu Cẩn biết, Tiếu Cẩn kiên trì muốn tới đón, ba năm nay hai anh em chỉ ở Hồng Kông gặp mặt hai lần, Tần Phi trở về đối với Tiểu Cẩn mà nói là việc cực kỳ trọng yếu.

    Ai ngờ khi máy bay Tần Phi đáp xuống, xe Tiếu Cẩn lại bị kẹt ngay tại ngã tư đường bao quanh cả thành phố.

    Tần Phi cũng không sốt ruột, ở sân bay tìm được chỗ ngồi, liền kiên nhẫn chờ.

    Một lần nữa trở lại Bắc Kinh, cảm giác của anh so với lúc trước bình tĩnh đi rất nhiều, những thứ đã từng mang đến cho anh điên cuồng, cũng làm cho anh muốn trốn khỏi thành thị, vẫn đắm chìm vào chốn ồn ào xung quanh, chỉ là trải qua thời gian ba năm, tâm tình anh từ lâu đã không còn một tia gợn sóng nào.

    Nên quên đi, đều được anh phong kín lại trong lòng, không hề mở ra.

    Nên từ bỏ, đã bị anh từ từ làm cho mờ nhạt đi, không còn rõ ràng nữa.

    Trở về Bắc Kinh, anh muốn, sinh hoạt phải trở nên rực rỡ hẳn lên!

    “Tiểu thúc!” Một thiếu niên đội mũ bóng chày từ xa hướng Tần Phi phất tay.

    Tần Phi mỉm cười đứng lên: “Nham Nham.”

    “Oa, tiểu thúc, chú càng ngày càng có khí chất nam nhân thành thục nha!” Nham Nham cũng lớn rồi, cao đến vai Tần Phi, đang trong thời kỳ vỡ giọng nên thanh âm khi nói chuyện lại rất độc đáo.

    Tần Phi vỗ vai Nham Nham, khẽ cười nói: “Cái thằng này, sao càng lúc càng lớn lại cứ như con nít?”

    Nham Nham cười hì hì cúi người xuống lấy hành lý trong tay Tần Phi: “Tiểu thúc, để con vác hành lý giúp chú.”

    Lúc này, Tiếu Cẩn cũng đi tới, vẫn mang mắt kính gọng vàng, trên mặt ý cười ôn hòa, chỉ là một bên khóe mắt đã có vết chân chim không che giấu được, tuy rằng đã đi vào lứa tuổi trung niên, phong độ của người trí thức không hề giảm đi chút nào.

    “Anh.” Tần Phi kêu lên.

    Tiếu Cẩn gật đầu, nhìn chăm chú vào em trai mình: “Hoan nghênh em về nhà.”

    Chỉ một thoáng, trong lòng Tần Phi dâng lên dòng nước ấm, về nhà…… Là nhà, Bắc Kinh mới là nhà anh.

    Tiếu Cẩn lái xe, Tần Phi ngồi vào ghế phụ, Nham Nham ngồi ở ghế sau chơi ipad mà Tần Phi mua tặng cho cậu.

    Không biết sao, Tần Phi không tự chủ được nhớ tới lần Tiếu Cẩn dẫn Nham Nham trở về nước, lần đó anh cũng đến sân bay tiếp đón.

    Địa điểm giống nhau, nhưng cảnh còn người mất, tuy rằng vui sướng thế nhưng có một loại cảm xúc kích động, Tần Phi nhanh chóng lúc lắc đầu, đem loại tâm tình này đuổi đi.

    “Tiểu Phi, lần này trở về có kế hoạch gì?” Tiếu Cẩn hỏi.

    Tần Phi nhìn ngoài cửa xe chạy như bay qua từng con đường phố, nhàn nhạt trả lời: “Lấy lại Tần thị.”

    Bốn chữ đơn giản, nhưng Tiếu Cẩn biết rõ ràng, nội dung bên trong tuyệt đối không đơn giản.

    Anh quay đầu nhìn Tần Phi, chỉ nhìn thấy vẻ mặt Tần Phi hờ hững, xem ra lần này Tần Phi đã chuẩn bị tốt mười phần mới trở về đây.

    “Hiện tại Tần thị do Vương Chí Đạt nắm giữ.” Tiếu Cẩn nói, “Có điều hiệu quả và lợi ích càng làm càng kém, nghe nói nhân viên đối với lão phê bình không ít.”

    “Dạ.” Đối với những chuyện này, Tần Phi so với Tiếu Cẩn hiểu rõ biết bao nhiêu.

    Tiếu Cẩn nhắc nhở: “Vương Chí Đạt làm việc không chừa thủ đoạn nào, tốt nhất em nên đề phòng lão thì tốt hơn.”

    “Dạ biết.” Tần Phi đáp.

    “Lần này trở về tính ở nơi nào?” Tiếu Cẩn nói sang chuyện khác.

    “Tiểu Trương có đặt cho em một phòng khách sạn, tạm thời em tính ở lại khách sạn.”

    Tiếu Cẩn nhíu mày: “Em ở khách sạn hoài cũng không phải là biện pháp, có nghĩ đến mua một căn nhà không?”

    Tần Phi mỉm cười: “Qua một quãng thời gian sau rồi hẵng nói đi.”

    Trong lúc ở Hồng Kông gầy dựng sự nghiệp, bởi vì tài chính trong tay không đủ, Tần Phi ủy thác trợ lý Trương đem hết thảy tài sản của anh ở Bắc Kinh toàn bộ bán thành tiền, bao gồm bất động sản, siêu xe cùng với mấy câu lạc bộ, hiện tại Tần Phi ở Bắc Kinh ngoại trừ cổ phần Tần thị ra, đã không còn tài sản cố định nào khác.

    Tiếu Cẩn không khỏi lắc đầu nói: “Mấy năm nay em vội vàng làm ăn buôn bán dốc sức làm việc, ngay cả thời gian mua nhà cũng không có.”

    Tần Phi cười nói: “Em ở Hồng Kông mua được nhà nhé, đừng có thương hại em như thế.”

    “Tùy em vậy.” Tiếu Cẩn cũng biết Tần Phi là một người rất có chủ ý, anh không khuyên nổi.

    Đầu tiên ba người đi đến trợ lý Trương dự định đặt khách sạn, sau khi đã vào ở, để hành lý vào phòng, liền đi thẳng đến phòng ăn, xem như giúp Tần Phi đón gió tẩy trần.

    Trên đường Tần Phi nói muốn ăn vịt nướng, vì thế ba người đi đến gần đó có một tiệm “Cửa hàng vịt nướng Tiện Nghi Phường”.

    Lúc đang ăn cơm, Tần Phi có tán gẫu trong khoảng thời gian này hai cha con Tiếu Cẩn sinh hoạt như thế nào, Tiếu Cẩn vẫn còn ở đại học X đảm nhiệm làm giáo sư, Nham Nham đã lên cấp hai, trải qua sinh hoạt gió êm sóng lặng.

    Hàn huyên một lúc, trong lúc lơ đãng Tiếu Cẩn nói rằng: “Đúng rồi, thị trưởng Âu lại được thăng chức, năm nay tiến vào GWY, cái tên tiểu gia khỏa Đại Xuân Tử kia sống cũng không tệ lắm, nghe nói sắp tới còn muốn kết hôn.”

    “Đại Xuân Tử kết hôn?” Tần Phi nhíu mày, “Đúng là em không biết chuyện này.”

    Sau khi đi Hồng Kông, Tần Phi chỉ gửi đi một tin nhắn cho Đại Xuân Tử nói mình xuất ngoại mấy năm, sau đó không còn liên lạc qua với Đại Xuân Tử nữa. Không phải anh cùng Đại Xuân Tử trong lúc đó có vấn đề gì, chỉ vì anh biết rõ cái thằng Đại Xuân Tử kia không biết giữ mồm, một khi Đại Xuân Tử biết hành tung của chính mình, sớm muộn gì người khác cũng cạy miệng nó ra cho bằng được.

    “Nếu trở về, nhớ liên lạc lại với Đại Xuân Tử đi.” Tiếu Cẩn nói.

    “Dạ.” Tần Phi nghĩ thầm nếu như Đại Xuân Tử thấy mình, nó còn không mắng chết chính mình, ba năm không liên lạc, chắc giờ nó hận anh lắm.

    “Đúng rồi, còn có một chuyện……” Tiếu Cẩn giương mắt nhìn Tần Phi, ánh mắt lập lòe, suy tư một hồi mới tiếp tục nói, “Sau khi em đi, Giang Ninh có tới tìm anh mấy lần……”

    “À.” Trong lòng Tần Phi trầm xuống, nhìn thấy dáng vẻ Tiếu Cẩn muốn nói lại thôi, liền đoán được anh hai muốn nói khẳng định cùng người kia có quan hệ.

    “Em mới vừa đi hắn có đến tìm anh, mỗi ngày đều tìm anh, sau đó hắn biết anh xác thực không biết tung tích của em, không còn trở lại tìm anh nữa.”

    Tần Phi gật đầu không lên tiếng, thời điểm anh mới đi Hồng Kông, không nói cho ai biết, ngay cả Tiếu Cẩn cũng giấu nốt, ổn định mấy tháng sau mới liên lạc.

    Tiếu Cẩn khẽ nhíu mày: “Hai năm trước, anh nghe một vị thầy giáo đã từng dạy Giang Ninh tại đại học X nói, ba Giang Ninh đã đi tìm kiếm bác sĩ tâm lý khắp nơi để xem bệnh cho hắn, có một quãng thời gian trong đại học X các sinh viên đồn đãi, nói Giang Ninh……” Tiếu Cẩn dừng một chút mới nói, “Nói tinh thần hắn không tốt cho lắm, sau đó đưa vào bệnh viện tâm thần.”

    Tần Phi đang cuốn bánh tráng vịt nướng còn dính tương, nghe được Tiếu Cẩn nói, đột nhiên trên tay run lên, nước sốt rơi xuống trên bàn.

    Trong nháy mắt đầu óc anh trống rỗng, yên lặng nhìn Tiếu Cẩn, không biết nên nói cái gì.

    Tiếu Cẩn cầm lấy một tờ khăn giấy đưa tới trước mặt Tần Phi, “Đều là chuyện từ rất lâu rồi, sau đó anh sai người nghe ngóng tình hình, người ta nói rằng cậu đã sớm khỏi hẳn. Trước đó anh còn nghe nói cậu đã kiếm được một công việc bình thường, có thể tham gia công tác, phỏng chừng cũng không gặp trở ngại gì đâu, lúc trước có khả năng nhất thời chưa nghĩ ra mà thôi, qua mấy năm, từ từ chuyển biến tốt lên.”

    Tần Phi đầu óc ong ong, nửa ngày vẫn còn bần thần.

    Lâu thật là lâu, bên tai vẫn là trống rỗng.

    Mãi đến tận khi Tiếu Cẩn lắc lắc bờ vai anh, anh mới hồi thần quay đầu, lầm bầm lầu bầu nói: “Cậu…… Cậu ta thôi học rồi, còn chưa tốt nghiệp đại học, làm sao có thể nhận công việc?”

    Tiếu Cẩn nói: “Cha cậu ta dựa vào mối quan hệ tìm cho cậu một công việc làm, cụ thể đó là công việc gì thì anh không rõ.”

    Tần Phi ngồi ở chỗ đó, ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía trước, nửa ngày không lên tiếng.

    Tiếu Cẩn bất đắc dĩ thở dài, đều nói anh em liền tâm, em trai chính mình đã dùng ba năm qua để làm mệt mỏi chính mình, trải qua những điều không vui, tuy rằng người khác không nhìn ra, nhưng anh lại nhìn thấy rõ ràng.

    Qua một lúc sau, Tiếu Cẩn thăm dò nói: “Nếu em muốn biết, anh sẽ đi hỏi thăm một chút.”

    Tần Phi thở nhẹ một hơi, từ từ ngẩng đầu lên, trong mắt khôi phục lại sự yên tĩnh, lắc đầu, lạnh nhạt nói: “Không cần, em chia tay với hắn rồi, không còn mối quan hệ nào cả.”

    Tiếu Cẩn nhìn chằm chằm Tần Phi một lúc: “Tốt.”

    Hai anh em không tiếp tục bàn luận đề tài này nữa, tiếp tục ăn cơm,

    Ăn cơm tối xong, Nham Nham quấn lấy Tần Phi không chịu đi, Tiếu Cẩn không vui răn dạy Nham Nham không hiểu chuyện, tiểu thúc mới vừa trở về cần được nghỉ ngơi, lúc này Nham Nham mới bất đắc dĩ buông tay Tần Phi, theo ba cậu về nhà.

    Tần Phi một mình trở lại khách sạn, đem thân thể ngã xuống giường, cơn buồn ngủ liền kéo tới.

    Được rồi, đối với người kia nếu làm bộ mặt vô cảm thì thật sự rất khó, anh không thể không thừa nhận điểm này.

    Một lát sau, tiếng cửa vang lên, Tần Phi đứng dậy mở cửa, trợ lý Trương đứng ở ngoài cửa.

    “Tần tổng.”

    “Ờ, vào đi.”

    Trợ lý Trương đi vào phòng, đặt đồ vật trong tay xuống: “Tôi mang đến một số nhu yếu phẩm đồ dùng hàng ngày đến đây cho ngài.”

    “Đặt ở đây đi.” Tần Phi ngồi vào ghế sô pha, có chút mệt mỏi xoa bóp huyệt thái dương.

    Trợ lý Trương chần chờ một chút nói: “Ngài có muốn nghỉ ngơi trước hai ngày không?”

    “Không cần, nói hành trình ngày mai đi.” Nghỉ ngơi? Anh còn không nhớ rõ hai chữ này viết ra sao.

    “Buổi sáng ngày mai có buổi họp hội nghị thương vụ, buổi chiều có đài truyền hình kênh tài chính và kinh tế đến phỏng vấn.” Trợ lý Trương đem lịch hành trình đưa tới trước mặt Tần Phi.

    Tần Phi nhìn thoáng qua, “Đã biết, mau giúp tôi chuẩn bị trang phục phỏng vấn.”

    “Dạ.”

    Lần phỏng vấn này Tần Phi rất xem trọng, từ khi anh trở về quốc nội đây là lần đầu tiên anh chính thức lộ diện ở giới truyền thông.

    Một tay anh thành lập ra công ty chỉ mất vẻn vẹn ba năm làm ra thị trường quy mô như thế này, có thể nói sáng lập ra một thương nghiệp truyền kỳ, Tần Phi cũng được ngoại giới hình dung là kỳ tài thương nghiệp, hơn nữa anh đã từng là người nắm giữ trọng trách công ty Tần thị, lúc trước rời đi Tần thị đơn độc gầy dựng sự nghiệp trải qua hỉ nộ ái ố, ba năm qua, Tần Phi đã được đưa lên các tờ báo lớn, tuần san, các tiết mục tài chính và kinh tế trên ti vi.

    Tần Phi lại là kim cương vương lão ngũ chưa lập gia đình, bên ngoài không hề thua kém các ngôi sao điện ảnh, trở thành thần tượng cho các thiếu nữ tuổi mộng mơ theo đuổi. Tần Phi không ngại chính mình lộ ra ánh sáng, anh biết rất rõ, mượn dư luận truyền thông tăng lên nổi tiếng cho công ty cũng là tạo thương hiệu giúp công ty có một con đường thật tốt.

    Trợ lý Trương đi rồi, Tần Phi lật xem đồ dùng hằng ngày mà cậu đem đến, ngoại trừ quần áo, còn có một thẻ sim di động.

    Tần Phi cầm thẻ sim lên nhìn rất lâu, đây là dãy số mà anh đã từng dùng lúc còn ở Bắc Kinh, từ khi rời đi liền đem thẻ sim vứt sang một bên.

    Thẻ sim nho nhỏ ở trên bàn tay xoay ngược rất lâu, đến cuối cùng vẫn bị Tần Phi ném vào trong va ly.

    Đồ vật cũ, nên ném liền ném.

    Chương 59: Là cậu

    Tần Phi bị tiếng chuông di động đánh thức.

    Anh ngủ đến mơ mơ màng màng, nghe thấy chuông di động vang lên, thấp giọng chửi thề một câu, sờ vào máy nhìn vào màn hình: Từng Tiểu Mạn. Nhìn lại đồng hồ, còn chưa tới bốn giờ sáng.

    Vào lúc này mà gọi điện thoại, hơn nữa không chút nào cân nhắc cảm thụ của đối phương khi bị tiếng di động đánh thức, cũng chỉ có vị đại tiểu thư này.

    Tần Phi nhấn vào nút yên lặng, tiện tay nhét vào dưới đáy giường, đắp chăn lên ngủ tiếp.

    Từng Tiểu Mạn là con gái đầu lòng của ông chủ, lúc trước Tần Phi đi Hồng Kông gầy dựng sự nghiệp, thời điểm công ty thành lập rất nhiều nơi đều dựa vào ông chủ Từng giúp đỡ.

    Ông chủ Từng là thương gia Hồng Kông đối xử với Tần Phi không tệ, nếu như không có sự giúp đỡ của ông, e rằng Tần Phi không có cách nào chỉ trong vòng ba năm ngắn ngủi đem công ty kiến thiết thành quy mô lớn như vậy. Ông chủ Từng này mọi mặt đều rất tốt, chỉ là có một điểm, quá cưng chiều con gái.

    Lần đầu tiên Từng Tiểu Mạn nhìn thấy Tần Phi, ngay lập tức liền sa vào bể tình, không hề che dấu chút hảo cảm nào đối với Tần Phi, chính là chủ động theo đuổi.

    Vào thời khắc kia, Tần Phi vẫn còn đang ở thung lũng nghiệp vụ Hồng Kông nên không thể rời bỏ ông chủ Từng, cho nên cũng không thể đắc tội ông chủ Từng, mà ông chủ Từng đối với đứa con gái lại hết mực cưng chiều đến cực điểm, hoàn toàn không thấy mấy lần Tần Phi biểu thị hai người không thích hợp với nhau.

    Sau đó, Tần Phi bất đắc dĩ, đành phải ngẫu nhiên ứng phó với Từng Tiểu Mạn, ai ngờ Từng Tiểu Mạn là ánh nắng mặt trời muốn tìm đến loại hình ấm áp, nhiệt tình càng ngày càng cao, còn tự cho rằng mình là bạn gái của Tần Phi.

    Tần Phi vốn dĩ cũng không phải loại người theo khuôn phép cũ, cũng hững hờ ứng phó Từng Tiểu Mạn, thời điểm tâm tình tốt còn nói chuyện với cô hai câu, còn lúc tâm tình kém thẳng thắn không để ý tới cô.

    Tuy rằng Từng Tiểu Mạn ở nhà được nuông chiều từ bé, nhưng khi đối mặt với Tần Phi lại cứ như ma xui quỷ khiến, mặc kệ thái độ Tần Phi đối với cô lúc nóng lúc lạnh, cô đều quấn lấy Tần Phi không tha, hai người cứ như thế lằng nhà lằng nhằng cho đến hiện nay.

    Tần Phi đem di động nhét vào dưới đáy giường, ngủ thẳng cho đến sáng, đến tận tám giờ mới tỉnh dậy.

    Rời giường, rửa mặt, sau đó gọi điện thoại kêu bữa sáng, nhàn nhã ăn xong bữa sáng lại nhìn tin tức một chút, lúc này mới đem di động nhét ở đáy giường móc ra.

    Liếc mắt nhìn, mười mấy cuộc gọi, hai mươi mấy tin nhắn, tất cả đều là Từng Tiểu Mạn.

    Tần Phi tự động bỏ tin nhắn, gọi cho Từng Tiểu Mạn.

    Di động vang lên chưa kịp đến tiếng thứ hai liền có người bắt máy, truyền đến giọng nói yếu ớt của Từng Tiểu Mạn.

    “Alô, A Phi, sao anh không bắt máy? Em đáp xuống sân bay liền đi đến nhà anh, nhưng khi đến nhà anh, em có gọi mười mấy cuộc gọi anh lại không bắt máy, em có gửi mấy tin nhắn anh có thấy không? Vì cái gì anh không trở về với người ta? Mấy ngày nay người ta ở nước Mỹ mỗi ngày đều nhớ anh!”

    Tần Phi sửa sang lại kiểu tóc, một bên không chút để ý trả lời: “Tôi đang ngủ, không nghe thấy.”

    “A Phi, buổi trưa chúng ta cùng nhau ăn cơm đi, chỉ có anh với em thôi?”

    “Tôi trở về nội địa đi làm rồi.”

    “Cái gì? Anh đi nội địa?” Từng Tiểu Mạn không cảm thấy mình cất cao giọng nói, đáng tiếc cô đang cách xa tuyến điện thoại, không nhìn thấy Tần Phi bởi vì cô cất cao giọng nói mà nhíu chặt lông mày, “A Phi sao anh không nói cho người ta biết, người ta còn mua cho anh rất nhiều quà đây! Khi nào anh trở về?”

    “Ít nhất là một tháng.”

    “Như vậy lâu quá thế em đi tìm anh nhé?”

    “Không cần.” Tần Phi không chút nghĩ ngợi nói.

    Từng Tiểu Mạn sửng sốt, không biết phải làm sao.

    Tần Phi nói tiếp: “Tôi rất bận, không có thời gian tiếp cô, cứ như vậy đi.” Nói xong, liền cúp máy.

    Ngày hôm nay tâm tình anh không tốt lắm, ứng phó vài câu đã đủ cho ông chủ Từng mặt mũi rồi.

    Tần Phi thu thập thỏa đáng, trợ lý Trương tới đón đưa anh đi.

    Kế tiếp là cả một hành trình, buổi sáng tham gia thương vụ hội nghị, buổi chiều đi đến đài truyền hình phỏng vấn.

    Đúng hai giờ, Tần Phi đi xe thương vụ đúng giờ đến đài truyền hình.

    Tần Phi xuống xe, đã lâu không đến đài truyền hình này, trong đầu có chút hoảng hốt, bất chợt nhớ tới năm đó thời điểm Giang Ninh còn thực tập ở đây, anh sẽ tới đây đón Giang Ninh khi tan tầm.

    Anh nhẹ nhàng thở dài một hơi, bất đắc dĩ nghĩ đến: Quả nhiên không nên trở về Bắc Kinh, nhìn thấy chỗ nào cũng đều có bóng dáng người kia!

    Đi vào đại sảnh phòng thu tài chính và kinh tế, nghênh đón chính là nhân viên tổ tiết mục cộng tác cùng với gương mặt nhiệt tình tươi cười.

    Lần này anh tham gia tiết mục này so với lúc trước hoàn toàn khác nhau, tiết mục lần này hiện trường chuyển động cùng nhau, nói cách khác sẽ có người xem trình diện, hơn nữa người xem sẽ còn đưa ra câu hỏi. Tần Phi vốn không thích tham gia loại tiết mục này, bất đắc dĩ là tiết mục này đã làm gần hai năm tỉ lệ người xem là rất cao, hiệu quả tốt nhất, trợ lý Trương giúp anh liên hệ, anh cũng không thể từ chối.

    Địa điểm thu ở đài truyền hình có một phòng phát sóng, ước chừng có bốn, năm trăm người xem, ngồi một chỗ tối đen như mực. Vừa vào hiện trường, Tần Phi phát hiện người xem ngồi hàng đầu đều là các nữ sinh viên đại học, còn giơ bảng hiệu viết tên Tần Phi. Tần Phi trong lòng yên lặng đổ một giọt mồ hôi, anh không phải ngôi sao ca nhạc, làm như vậy để làm gì chứ!

    Quá trình thu vẫn tính là thuận lợi, Tần Phi vẫn duy trì nhất quán anh tuấn tiêu sái và một chút tư thái cuồng bá, giúp anh đạt được phong thái mê người, dẫn tới ngay hiện trường các em gái hâm mộ liên tục vỗ tay không ngừng, ngay cả nữ MC còn lộ ra bộ mặt ngưỡng mộ yêu thích không thôi.

    Tới cuối cùng đến phân đoạn hỏi đáp, người xem đặc biệt tích cực, một người rồi lại một người đến hỏi đáp khiến Tần Phi đáp ứng không xuể.

    Micro truyền đến rồi truyền đi, sau đó lại truyền tới người cuối cùng. Cùng với những câu hỏi khác hoàn toàn không giống nhau, người này cũng không đứng lên, chỉ là ngồi ở chỗ cũ không nhúc nhích, âm thanh thâm trầm thông qua micro vang lên rõ ràng trong hội trường.

    “Vừa nãy anh có nhắc tới thành tín, như vậy tôi xin hỏi Tần tổng bình thường anh cư xử có đem thành tín ràng buộc chính mình không? Lẽ nào anh chưa từng thất tín với người khác à?” Nói tới chỗ này, thanh âm kia lại trầm đi mấy phần, tiếp đó nói, “Ra đi không lời từ biệt cũng là một loại thành tín sai lầm đi!” Câu nói cuối cùng này lại có ý vị chỉ trích!

    Lời này vừa nói ra, tâm Tần Phi bỗng dưng trầm xuống!

    Anh yên lặng nhìn phía thính phòng một vòng, nhưng do thính phòng này quá lớn, người lại đông, người ngồi ở trên đài căn bản không thấy rõ lắm mặt mũi người xem, hơn nữa người này ngồi ở trong đám người, bị chặn hơn nửa cả thân hình.

    Dù cho nhìn không rõ, trực giác Tần Phi vẫn tự nói cho mình biết, người này chính là cậu!

    Nhưng rất nhanh, Tần Phi lại do dự. Anh nhớ rõ giọng Giang Ninh, giọng Giang Ninh ôn nhuận thanh thúy, rất dễ nghe, không phải loại thâm trầm mang chút khàn khàn thế này.

    Tần Phi lại hướng phương hướng người kia nhìn tới, lần này, anh đối đầu với một đạo ánh mắt sắc bén.

    Chính cậu! Không sai đâu, nhất định là cậu! Thậm chí là giọng nói, khẳnh định là do ngụy trang mà thành.

    Tần Phi nheo đôi mắt, không trả lời vấn đề, chỉ là gắt gao cùng chủ nhân ánh mắt kia đối diện, cách đám người, nhìn không ra được ký ức khuôn mặt giấu kín trong sâu thẳm, nhưng anh cảm thấy có một loại tâm tình đặc thù không ngừng tuôn trào ngay lúc ánh mắt hai người va chạm nhau.

    Rất nhanh, nữ MC phát hiện bầu không khí không đúng, mau chóng nói: “Đã hết giờ đưa ra câu hỏi, cám ơn người xem đã đến đây tham dự, cũng phi thường cảm tạ Tần tổng.”

    Nữ MC nói vài câu xong tuyên bố tiết mục kết thúc, người xem liền xuống sân khấu.

    Người xem sôi nổi ở hiện trường đứng dậy, cản trở tầm mắt Tần Phi.

    Đạo diễn tiết mục cũng lên đài nói chuyện cùng Tần Phi, Tần Phi thất thần đáp lại. Ánh mắt dán vào bên dưới thính phòng vẫn còn hỗn loạn kia, cái ánh mắt nhìn thẳng vào anh kia trong một lúc thất thần đã biến mất vào trong đám người.

    Trong lòng Tần Phi có chút mất mát, không có tâm tình cùng đạo diễn nói chuyện, vội vã đứng dậy rời đi, lưu lại trợ lý Trương ở phía sau xử lý hậu sự.

    Tần Phi vội vàng đi tới chỗ dưới sân khấu ngay ngoài cửa, đứng ngay hành lang gấp khúc nhìn xuống sân khấu xem còn hình bóng kia không, nhìn qua hơn mười phút, cho đến khi người xem toàn bộ rút lui, anh không còn nhìn thấy hình bóng quen thuộc kia nữa.

    CMN, đây là làm sao vậy?!!

    Khi Tần Phi phản ứng lại chính mình đang làm những gì, không khỏi có chút tự giễu, rõ ràng đã phủ bụi ba năm trời, vì sao chỉ mới đến Bắc Kinh thôi bước đi liền rối loạn?

    Tần Phi hít thật sâu một hơi, cưỡng bách chính mình đem ý niệm rắc rối thanh trừ, mang theo trợ lý Trương rời đi đài truyền hình.

    Anh còn rất nhiều chuyện cần phải làm, mà Giang Ninh, đã sớm trở thành quá khứ!

    Lại bận rộn mấy ngày, cuối cùng Tần Phi cũng có thể tạm thời nghỉ ngơi, lúc này anh mới nhớ đến phải mau chóng liên lạc lại với Đại Xuân Tử, nếu như bỏ qua hôn lễ của Đại Xuân Tử, phỏng chừng tiểu tử kia sẽ cùng anh tuyệt giao.

    Tần Phi do dự một lúc, vẫn không dùng lại thẻ sim cũ mà anh trước đây dùng ở Bắc Kinh, dùng dãy số ở Hồng Kông gọi đến cho Đại Xuân Tử.

    Đại Xuân Tử tiếp cuộc gọi, nghe được tiếng Tần Phi, dừng lại ba giây, sau đó lập tức chửi ầm lên.

    “Tôi *** mẹ nhà anh! Mẹ nó anh còn biết gọi điện thoại cho lão tử sao? Ba năm nay chết ở xó xỉnh nào rồi? CMN anh còn nhớ đến tôi sao? Trong lòng anh còn có người anh em này à? #^%$(^%(.”

    Lần đầu tiên cả đời này Tần Phi một câu phản bác cũng không nói, yên lặng nghe Đại Xuân Tử mắng tận nửa tiếng.

    Chờ Đại Xuân Tử mắng mệt mỏi, thời điểm giữa giờ nghỉ ngơi uống nước, Tần Phi mới chậm rãi mở miệng: “Xuân nhi, tôi nhớ cậu, hai anh em ta đi uống hai chum rượu đi.”

    Một câu nói suýt chút nữa lấy đi nước mắt Đại Xuân Tử, xém tí nữa cậu đã đem mười tám đời tổ tông nhà Tần Phi ra thăm hỏi bèn nuốt trở vào trong: “Đệt! Lão tử đang ở Tam Lí Truân đây, qua hai ngày nữa liền kết hôn, hôm nay mấy anh em có làm tiệc đứng độc thân, CMN anh mau qua đây, nơi này có một số người còn muốn thấy anh đấy! Tối hôm nay không chuốc anh say quá chén, lão tử không lấy họ Âu!!”

    Tần Phi mỉm cười cúp máy, gọi xe đến thẳng Tam Lí Truân.

    Ba năm không tới Tam Lí Truân, nơi này biến hóa không hề nhỏ, tăng lên mấy tầng lầu, quán bar càng ngày càng nhiều.

    Chờ đợi Tần Phi chính là nhóm bạn hồ bằng cẩu hữu, Tần Phi vừa xuất hiện, liền được hỏi thăm bằng màn ra mắt từng cú đấm vào người.

    Đại Xuân Tử mập lên một vòng đẩy ra đám người, đi tới trước mặt Tần Phi, đầu tiên là một quyền đánh lên bả vai Tần Phi, tiếp đó ôm chặt lấy Tần Phi, ở bên tai Tần Phi nghiến răng nghiến lợi nói: “Cuối cùng biết chết rồi mới trở về! Nếu mà không trở về, lão tử chuẩn bị tới Hồng Kông thiến anh đó!”

    Tần Phi mỉm cười, không hổ danh là anh em, đã sớm biết anh ở đâu, chỉ là vẫn chờ anh trở về thôi.

    Trong một đám người đứng trong tiệc độc thân, Tần Phi khiếp sợ nhìn thấy Hạ Tranh!

    Đại Xuân Tử có chút ngượng ngùng mà cười, vỗ vai Tần Phi nói: “Tôi với hắn đã tiêu tan hiềm khích trước đây, sau này tôi sẽ cẩn thận nói rõ cho anh biết, có điều yên tâm đi, lão tử sớm đã nghĩ thông suốt rồi, hiện tại đối với hắn chỉ là tình bằng hữu mà thôi! Hôm nay hắn nghe tôi nói có làm bữa party, một hai đòi lại đây, à đúng rồi, hôn lễ của tôi cũng là hắn lo liệu.”

    Hạ Tranh chậm rãi đi lên trước, hướng về Tần Phi đưa tay ra: “Tần tổng anh khỏe chứ, đã lâu không gặp.”

    Tần Phi nhún vai, xem ra anh thật sự đã rời đi quá lâu, thế giới này biến hóa thật sự quá nhanh, lúc trước hai người huyên náo một mất một còn, bây giờ lại có thể sống chung hòa bình lẫn nhau. Anh nhớ tới lúc anh rời đi, Đại Xuân Tử không phải cùng sinh viên đại học họ Hàn chung một chỗ sao, hiện tại không chỉ muốn kết hôn, lại còn mời Hạ Tranh đến xử lý!

    Mọi người vây quanh Tần Phi uống rượu ôn chuyện, không khí party lập tức náo nhiệt lên.

    Tần Phi nói cả đêm, có chút mệt, an vị trên ghế sô pha nhìn mọi người chơi đùa, không ngừng uống rượu.

    Đại Xuân Tử cùng Hạ Tranh còn ở một bên tán gẫu, hình như đang bàn chuyện về sự tình hôn lễ.

    Loáng thoáng, Tần Phi nghe được Hạ Tranh nói một câu: “Để Giang Ninh làm chủ trì hôn lễ tuyệt đối không có vấn đề!”

    Chương 60: Gặp lại

    Đầu óc Tần Phi choáng váng, đặt ly rượu xuống, đi thẳng đến toilet.

    Trong lúc tháo thắt lưng, Đại Xuân Tử miệng ngậm điếu thuốc đẩy cửa đi vào, đứng song song bên người Tần Phi.

    Hai người nhìn nhau không lên tiếng, sau đó ăn ý mở quần cùng nhau đi tiểu, âm thanh ào ào truyền đến, Tần Phi trong lúc hốt hoảng nhớ lại thời điểm trung học mỗi ngày cùng Đại Xuân Tử cùng nhau vượt qua giai đoạn đó, đã bao lâu rồi không cùng tiểu tử này thi ai tiểu xa nhất?

    “Có chuyện gì xảy ra giữa cậu và Hạ Tranh vậy?” Tần Phi một bên thắt lại đai lưng một bên hỏi.

    “Một năm trước có đến quán bar vô tình gặp gỡ nhau, có hàn huyên hai câu, tôi phát hiện đã sớm không còn cảm giác với hắn, sau đó tình cờ trao đổi số điện thoại cho nhau.” Đại Xuân Tử nhún vai, nhấc quần lên sau đó nâng tay kẹp điếu thuốc bên mép miệng.

    Tần Phi ghét bỏ nhíu mày: “CMN tốt xấu gì cũng phải rửa tay chứ, không sợ đầy miệng toàn mùi nước tiểu à!”

    “Đệt, ai thèm để ý!” Đại Xuân Tử đặt tay lên quần lau hai cái, tiếp tục hút thuốc, phun ra một vòng khói, hiểu được nhân sinh nói, “Thời gian đúng là một thứ tốt, có thể hòa tan tất cả, trước đây tôi còn tưởng rằng nếu gặp lại Hạ Tranh chưa kịp nói xong hai câu sẽ tiến lên đánh hắn, nhưng khi gặp mặt rồi, tôi lại có thể cùng hắn uống rượu bàn chuyện cổ phiếu, còn có thể tiếp tục làm bằng hữu, đệt, mẹ nó đều là nam nhân, còn làm ra vẻ gì chứ!”

    “Cho nên cậu liền đổi tính? Trở lại thích nữ giới? Còn chuẩn bị kết hôn?” Tần Phi lau khô tay, từ trong túi áo Đại Xuân Tử móc ra một gói Marlboro, rút ra một điếu, hai người cũng không đi ra ngoài, liền tựa người trên bồn rửa tay bên cạnh hút thuốc.

    “Không có đâu, nữ nhân rất phiền toái! Lão tử ngại phiền phức.”

    “Vậy đây chính là hôn nhân chính trị?”

    Đại Xuân Tử bĩu môi, “Ông già tiến vào GWY, nhiệm kỳ mới này sẽ tiến vào thường ủy, anh nói xem tôi phải làm sao đây?”

    Tần Phi hút một ngụm, không lên tiếng, “Vận mệnh” Đại Xuân Tử anh đã sớm biết, kết hôn là chuyện sớm hay muộn, ba cậu mở một con mắt nhắm một con mắt để cậu chơi đến mấy năm nay xem như đã là kỳ tích.

    “À, đúng rồi,” Đại Xuân Tử vỗ đầu, “Có một chuyện tôi muốn hỏi anh.”

    “Có rắm mau thả!”

    “Anh cùng Giang Ninh chính thức chia tay?”

    Ngón tay Tần Phi bóp chặt lấy điếu thuốc có hơi run rẩy, “À…… Mẹ nó đều là chuyện xưa nợ cũ, cậu còn nói ra hắn làm gì?”

    Đại Xuân Tử nhìn chăm chú Tần Phi, ha ha cười lên, “Vậy thì tốt!”

    “Đệt” Tần Phi thuận miệng thốt lên, đợi một lúc thấy Đại Xuân Tử không nói, ho nhẹ một tiếng nói, “Sao đột nhiên lại hỏi cái này?”

    Đại Xuân Tử phủi bụi, “Khi tôi kết hôn sẽ mời hắn làm chủ trì, tôi còn sợ anh không tới tham gia hôn lễ đây.”

    “Ấy, làm gì có, cậu kết hôn, cho dù trên trời có phóng xuống dao găm tôi cũng phải đến giáo đường.”

    “Thiếu mẹ nó bần.” Đại Xuân Tử không nói thêm nữa, tiếp tục hút thuốc.

    Tuy rằng nội tâm anh không cách nào ức chế muốn hỏi Đại Xuân Tử một chút, hiện tại Giang Ninh ra sao, sao lại chạy làm chủ trì hôn lễ? Anh khó có thể tưởng tượng Giang Ninh lạnh lùng như vậy, làm như thế nào đứng ở trên đài chủ trì hôn lễ? Đó là cảnh tượng khó có thể nghĩ đến!

    Nhưng anh lại không muốn mở miệng, nói xong rồi thả xuống, Giang Ninh cùng anh còn có quan hệ gì chứ?! Đừng nói chủ trì hôn lễ, ngay cả khi đi lang thang đầu đường xó chợ, cũng là sinh hoạt của người ta, đã sớm không còn liên quan đến anh!

    Đại Xuân Tử hút thuốc xong, vỗ vai Tần Phi, “Đi thôi.”

    Lúc này Tần Phi mới trố mắt phục hồi tinh thần lại, dập tắt khói thuốc, theo Đại Xuân Tử đi ra ngoài.

    Tiếp tục uống rượu, một đám người điên cuồng phải đem lý trí luân hãm trong men rượu.

    Đến tận nửa đêm, mọi người uống đến nghiêng trái ngã phải, có mấy người thu xếp tàn cuộc, có người lần lượt gọi xe đi về.

    Hạ Tranh cũng uống say rồi, từ trong túi móc di động gọi điện thoại, ấn nửa ngày mới gạt lên, ngay cả màn hình thấy không rõ ràng lắm.

    Đại Xuân Tử say đến bất tỉnh nhân sự, trong miệng nói chuyện lung ta lung tung ý được ý không.

    Ngược lại Tần Phi không say, vẫn bên cạnh thờ ơ lạnh nhạt, 80% rượu Đại Xuân Tử uống là do Hạ Tranh rót, thật sự hai người này đã xem chuyện đó là quá khứ rồi sao? Hay trong lòng bọn họ mới là người hiểu rõ ràng nhất.

    Trước tiên Đại Xuân Tử có người tới đón, sau đó là mọi người ai về nhà nấy.

    Lúc đi ra về Tần Phi nhìn thấy Hạ Tranh còn ngồi ở đường cái ngay trên bục vỉa hè không chịu rời đi, liền đi lên phía trước hỏi thăm: “Còn chưa đi?”

    Hạ Tranh ngẩng đầu nhìn anh, mồm miệng không rõ nói: “Có người tới đón.”

    “Ồ.” Tần Phi đem tay để vào túi quần, “Nếu vậy, hẹn gặp lại.”

    Anh đang muốn rời đi, Hạ Tranh hướng về anh lộ ra nụ cười ý vị thâm trường: “Tần tổng, không ngờ ngài lại trở về, đi đến tận ba năm, quay về để làm gì? Dằn vặt người một lần còn chưa đủ, ngài đây có bao nhiêu thù hận, lại chạy về tiếp tục dằn vặt hắn!”

    Tần Phi ngây ngẩn cả người, cúi đầu nhìn Hạ Tranh say khướt, người này nhìn qua đã say, nhưng ý cười trên mặt lại không giống như con ma men.

    Bỗng nhiên, một tia sáng xông tới trước mặt, chiếu vào trên mặt Tần Phi, Tần Phi nhíu mày lại ngẩng đầu, thấy trước mặt chính là chiếc xe Audi.

    Đèn xe tắt, một người trong xe bước xuống.

    Mảnh khảnh, thân hình cao gầy, đỉnh đầu đội mũ lưỡi trai, vành nón dưới bóng tối lộ ra gương mặt tinh xảo trắng nõn nhưng lại không có tiểu tình gì.

    Trong nháy mắt, Tần Phi hít thở không thông, yên lặng nhìn người đến.

    Có như thế nào anh cũng không thể tưởng được trong thời gian như vậy, ngay tại địa điểm này nhìn thấy Giang Ninh.

    Giang Ninh thanh lãnh ánh mắt không có độ ấm đảo trên mặt Tần Phi, xem như người qua đường bình thường xa lạ, chưa tới nửa giây liền dừng lại đem ánh mắt dời sang nơi khác, rơi xuống trên người Hạ Tranh ngồi trên đường cái ngay bục vỉa hè.

    Giang Ninh bước đến trước mặt Hạ Tranh, đưa tay kéo cánh tay Hạ Tranh, nâng Hạ Tranh đi về hướng chiếc xe.

    Hạ Tranh xiêu xiêu vẹo vẹo đứng lên, được Giang Ninh nâng đỡ, hai người đi qua trước mặt Tần Phi.

    Tần Phi nghe được trong miệng Hạ Tranh lời nói không minh bạch: “Cậu đã tới.”

    Hai người lên xe, không dừng lại, xe rất nhanh liền lái đi, từ đầu đến cuối, Giang Ninh không nhìn lại Tần phi lần thứ hai.

    Tần Phi như pho tượng đứng yên tại chỗ, rất lâu sau, trong đầu đều trống rỗng.

    Người kia —— Là Giang Ninh, không sai, chính là Giang Ninh, Giang Ninh quen thuộc lại xa lạ.

    Không đúng, sự tình không phải là như vậy, trong ý thức của Tần Phi, coi như anh có gặp lại Giang Ninh đi chăng nữa, chính mình phải giống như nữ vương bày ra tư thái cao ngạo không tiếp tục để ý đến Giang Ninh! Mà không phải là Giang Ninh đối với anh làm như không thấy!!

    Tần Phi từ từ phục hồi tinh thần, cảm thấy tình cảnh vừa nãy thật sự là đau trứng!

    Anh lắc đầu, tay cắm vào trong túi quần trở về chỗ khách sạn nơi mình ở, càng cân nhắc càng cảm thấy không đúng, đêm hôm khuya khoắt Giang Ninh chạy tới đây đón Hạ Tranh là có chuyện gì đây?

    Đột nhiên, anh lại nghĩ đến lúc cùng Đại Xuân Tử ở trong phòng rửa tay hút thuốc, Đại Xuân Tử nhắc đến Giang Ninh dáng vẻ muốn nói lại thôi, trong đầu có ý nghĩ hoang đường tự nhiên sinh ra —— Lẽ nào Giang Ninh cùng Hạ Tranh đã làm với nhau rồi?

    Đệt! Tần Phi không nhịn được muốn mắng người, đây cũng không phải là không có khả năng, Hạ Tranh là học trưởng đồng học của Giang Ninh, lúc trước Giang Ninh nhận thức Hạ Tranh còn sùng bái hắn, sau đó đi đến đài truyền hình thực tập cũng đều do Hạ Tranh hỗ trợ.

    Nghĩ tới đây độ khả thi càng ngày càng cao, Tần Phi phát hiện trải qua một đêm này chỉ càng thêm đau trứng.

    Tiếu Cẩn không phải nói Giang Ninh trải qua rất thảm sao? Vừa nãy nhìn cậu như vậy, rõ ràng đúng là một người thật sự tùy tiện!

    Trở lại khách sạn, Tần Phi càng nghĩ càng khó chịu, buổi chiều ngày hôm sau liền gọi cho Đại Xuân Tử.

    Đại Xuân Tử say rượu mới vừa tỉnh lại, cầm di động mơ mơ màng màng nói: “Ái phi nha, trẫm còn chưa rời giường đâu, ngươi phải thông cảm cho long thể trẫm chứ!”

    Tần Phi mắng: “Ngày mai là kết hôn rồi, có biết mình sẽ làm tân lang không? Ngay cả đạo đức như thế này thì làm sao vào động phòng?”

    Đại Xuân Tử cười hắc hắc: “Nếu không ngươi thế trẫm vào động phòng là được rồi.”

    “Miễn! Tôi ở dưới lầu nhà cậu chờ ngay tại quán cà phê bên cạnh, cho cậu năm phút, nhanh chóng rửa mặt xuống lầu.”

    “Đệt, năm phút không đủ, mười phút đi, trẫm còn phải ngồi xổm trong cái hố xí này.”

    “……”

    Mười phút sau, Đại Xuân Tử mặc áo thun hàng hiệu xuất hiện ngay tại quán cà phê.

    Tần Phi liếc nhìn cậu: “Cậu đủ chưa? Nhìn cậu có giống trạng thái tân lang không?”

    “Nếu như anh kết hôn, chưa chắc sẽ bằng tôi đâu!” Đại Xuân Tử vẫy tay kêu một ly nước chanh.

    Tần Phi khinh bỉ nói: “Nước chanh…… Không ngờ nha, phụng tử thành hôn nha.”

    “Cút!”

    Hai người nói chuyện một chút, Tần Phi muốn mau chóng sớm đi vào đề tài chính, có chút do dự nói: “Nói cho tôi biết, sao cậu lại cùng…… Cùng Giang Ninh đứng chung với nhau?”

    Đại Xuân Tử vui vẻ: “Úi chà chà, vào lúc này mới nhớ tới mà hỏi nha, không phải tối hôm qua còn cosplay thành dạng người không quan tâm sao.” Cậu học theo ngữ khí Tần Phi nói, “Đều là chuyện xưa nợ cũ, cậu còn nói ra hắn làm gì?”

    “Cậu có phiền không, nói xong chưa, mau chóng nói đúng trọng tâm!” Tần Phi liếc xéo cậu.

    Đại Xuân Tử thu hồi sức lực, uống một hớp nói: “Hắn hiện tại cùng Hạ Tranh ở chung với nhau.”

    Tần Phi trong lòng hơi hồi hộp một chút, cái gì gọi là cùng Hạ Tranh ở chung với nhau! Dựa vào cái gì!

    Đại Xuân Tử bắt chéo hai chân, chậm rãi nói: “Tiểu tử kia không phải thôi học à, qua một trận suy sụp tinh thần, sau đó gặp được Hạ Tranh, Hạ Tranh vẫn luôn thưởng thức hắn, liền để hắn tiếp tục đến đài truyền hình công tác, hiện tại tiểu tử kia ở kênh thể dục đang làm chủ bá, chủ trì những trận bóng đá đêm khuya, cơ bản không ai xem cái loại tiết mục này, dù sao cũng là đi theo Hạ Tranh làm thôi.”

    “Ồ.” Tần Phi sửng sốt trong chốc lát, tư duy anh còn dừng lại ngay chỗ “qua một trận suy sụp tinh thần”, anh lại nghĩ tới lần đó Tiếu Cẩn có nói Giang Ninh tiến vào bệnh viện tâm thần, trong lòng có chút khó chịu.

    “Vì sao hắn lại sa sút tinh thần?” Cuối cùng vẫn là không cam lòng hỏi.

    Đại Xuân Tử hừ một tiếng: “Cuối cùng cũng coi như có lương tâm biết hỏi rồi đó.”

    Tần Phi khẽ rũ đầu xuống, không lên tiếng.

    Đại Xuân Tử nhìn Tần Phi, than thở: “Anh đột nhiên biến mất, tiểu tử kia phát điên lên đi tìm kiếm anh khắp nơi, anh ở nơi kia, tôi ở bên này, hết thảy những người có quan hệ mật thiết với anh, hắn tất tả ngược xuôi chạy khắp nơi hỏi thăm tin tức anh. Người khác thì tôi không nói, nhưng tôi ở chỗ này, một ngày hắn đến ba lần, hồi đó tôi còn cảm thấy hắn hãm hại anh, chỉ cần hắn vừa xuất hiện tôi liền mắng hắn, mắng những điều rất khó nghe, hắn cũng không lên tiếng, tôi mắng cái gì hắn cũng đều nghe, sau đó tôi mắng đến chán chê, hắn còn hướng về tôi, hỏi hành tung của anh. Lúc anh vừa mới đi tôi rất oán trách anh, ngay cả tôi là anh em của anh cũng không thèm thông báo, sau đó tôi mới suy nghĩ lại, may là anh không nói cho tôi biết, chứ nếu như anh nói cho tôi biết hướng đi của anh, lúc đó tôi sẽ không chịu nổi tên tiểu tử dai như đỉa kia, nhất định đã sớm nói ra.”

    Tần Phi nghe được trong lòng nghẹn muốn chết, uống một hớp lại một hớp cà phê, đặc biệt cà phê này là nguyên chất, không thêm đường, nhưng uống vào trong miệng lại không cảm thấy đắng tí nào. Đại Xuân Tử còn nói: “Tiểu tử kia nhanh chóng biến thành người điên, tinh thần không còn bình thường nữa, mỗi người đều nhận định cậu ấy là bệnh thần kinh, khi đó tôi còn nghĩ thôi xong thế là tiêu đời, vách đá cheo leo khó trèo, sau đó nghe nói ba hắn tìm kiếm bác sĩ tâm lý chữa bệnh cho hắn, mấy tên bác sĩ tâm lý kia toàn là đồ vô dụng, càng chữa càng nghiêm trọng hơn. Sau đó không biết vì nguyên nhân gì, hắn đến bệnh viện tâm thần chỉ trong vòng nửa năm, sau khi trở về như biến thành người khác.”

    Tần Phi ngẩng đầu nhìn cậu: “Biến thành dạng gì?”

    “Không như anh tưởng tượng đâu, người ta từ bệnh viện tâm thần đi ra sau này sống tốt lắm, trở thành người bình thường như cũ, không còn tới tìm chúng tôi hỏi thăm về anh, cũng không còn giống như lúc trước điên lên tinh thần sa sút, còn vào đài truyền hình làm chủ bá, như trải qua một cuộc sống mới vậy!”

    Đại Xuân Tử nói xong những lời này, nhìn về phía Tần Phi, ánh mắt ám trầm: “Anh quá nhẫn tâm, nói đi là đi không chút lưu luyến nào. Lúc đầu tôi rất hận Hạ Tranh nhưng không đến nỗi phải đi dằn vặt người ta, nhưng anh lại tra tấn tinh thần Giang Ninh như muốn chết đi sống lại quả thật quá tàn nhẫn.”

    Thuộc truyện: Sổ tay tra thụ tìm đường chết