Home Đam Mỹ Song Giới Mậu Dịch Nam Thần – Chương 154: Dụ rắn ra khỏi hang

    Song Giới Mậu Dịch Nam Thần – Chương 154: Dụ rắn ra khỏi hang

    Thuộc truyện: Song Giới Mậu Dịch Nam Thần

    Nhắn lại  của “Thử xử lưu bạch” đã có hơn một ngàn bình luận, thanh niên nhỏ gầy tại ba giờ sáng mới về tới trong nhà, gã ngáp một cái mở máy tính lên, hài lòng xem thảo luận hăng say bên dưới, sau đó tại trên báo mạng truyền một đoạn video, sau đó tại topic dẫn link.

    Một đêm mộng đẹp.

    Hơn bốn giờ sáng đường link này bị người nhấn mở, tiếp theo dần dần tiếp cận sáng sớm, số người nhấn đường link càng ngày càng nhiều, trong đó Vưu Tinh một người mê võ thuật ngủ sớm dậy sớm cũng phát hiện đường link này.

    “Hử?”.

    “Là lâu chủ ngày hôm qua?”.

    Đối với võ quán Trầm thị, hứng thú của Vưu Tinh còn phải lớn hơn một chút so với người bình thường, chiêu thức một chiêu chém con báo trong video ở trong mắt gã lợi hại hơn nhiều so với các biểu diễn chỉ có mẽ ngoài của các đại môn phái dân gian, nếu như có khả năng, gã cũng hy vọng có thể bước vào võ quán Trầm thị học tập một đoạn thời gian.

    Gã nhấn mở đường link của lâu chủ đăng lên, là một cái video dài hơn hai phút, theo hình ảnh triển khai, Vưu Tinh có thể rõ ràng nhìn thấy trong video là một rừng cây nhỏ khá hẻo lánh, địa điểm cụ thể không nhận ra.

    “Lúc tôi hạ quyết tâm đi theo một cái tiểu đội của võ quán Trầm thị đi vào trong rừng cây nhỏ này, kì thật trong tâm lí tôi là chối bỏ, lúc ấy rất do dự, bởi vì tại trước đó tôi đã đoán được người của võ quán Trầm thị muốn đi làm cái gì”.

    Trong hình ảnh xuất hiện một thanh niên nhỏ gầy, diện mạo cực kỳ bình thường, thân thể ở trong rừng cây có vẻ thực đơn bạc, gã hé miệng, thanh âm còn có chút run rẩy: “Nói thật từ sau khi nhà sinh vật học quốc tế cho rằng thành phần nào đó trong không khí ảnh hưởng động vật, tôi liền cũng không có đi vào núi nữa hoặc là một mình đi vào một khu rừng, dù sao ai cũng không biết bên trong có thể có động vật biến dị hay không, lúc đi vào tôi vẫn như cũ là nghĩ muốn chối bỏ, nhưng mà nhìn tới  người của võ quán Trầm thị đều đi vào rồi, tôi vẫn là đi theo”.

    Lúc này thanh niên đã chuyển màn ảnh dời tới trên người mấy người Đan Văn, “Tôi tin tưởng mọi người sẽ không xa lạ đối cái tên võ quán Trầm thị này, mấy người đằng trước, trên quần áo đều có logo của võ quán Trầm thị”.

    Trong lòng Vưu Tinh vẫn là khá khâm phục đối phóng viên này, hành động của đối phương cùng phóng viên chiến trường nước ngoài tiến hành đưa tin không có gì khác biệt, thậm chí một mình hành động, càng thêm nguy hiểm.

    Phóng viên coi như thuận lợi, tuy rằng trên đường không bình tĩnh lắm, nhưng hữu kinh vô hiểm*, nơm nớp lo sợ quay lại quá trình mấy người Đan Văn săn giết động vật biến dị, khiến lòng của Vưu Tinh cực sướng, hận không thể chính mình là một người trong đó.

    *hữu kinh vô hiểm: có kinh ngạc và sợ hãi nhưng không gặp nguy hiểm

    Cùng lúc đó, lượt truy cập tờ báo mạng này bắt đầu gia tăng trên diện rộng.

    Phù Nhất Vi rốt cục lại chú ý tới võ quán nhỏ đột nhiên quật khởi này, lúc này cho dù người trầm ổn thế nào chỉ sợ cũng nhịn không được nhíu đầu chân mày, hơn nữ là Phù Nhất Vi loại người cho tới bây giờ lòng có đố kỵ đối thành viên nhà họ Từ, kiến thức tới Lê Chanh hai ba ngày làm chuyện thiêu thân, liền ngay cả một chút kiên nhẫn vốn có cũng biến mất hầu như không còn.

    “Tiểu Hạ, kế hoạch đối nhà họ Lê bắt đầu chấp hành chưa?”. Phù nhất Vi không tin nếu Hạ Lợi Chính chân chính đối phó nhà họ Lê, còn có thể khiến bọn họ tránh được một kiếp, duy nhất có thể chính là kế hoạch không có chấp hành.

    “Thủ trưởng, tôi cảm thấy tốt nhất khiến bọn họ tự nguyện hiến tặng Cống dược phường, nếu không tương lai sự tình chạm tới quốc gia, chúng ta không chiếm tình lý được, thậm chí, cho dù thân là thành viên nghành đặc thù, cũng sẽ bị bên trên trừng phạt”. Hạ Lợi Chính nói tới đây, há miệng thở dốc, sau một lúc lâu lại nuốt lời nói vào trong họng, loại chuyện chính mình bị đánh, vẫn là đừng nói ra mới tốt.

    Chính mình tu luyện nội công hơn ba mươi năm, bị người như thế dễ dàng đánh bại, cực kỳ mất mặt.

    Nhưng mà thua chính là thua, cùng lắm thì sau này chính mình tu luyện thành công đi tìm lại thể diện, đây là tôn nghiêm của võ giả (kẻ học võ).

    “Bọn họ sẽ tự nguyện hiến tặng?”. Phù Nhất Vi cười lạnh một tiếng, Cống dược phường cơ hồ chính là phần lớn sản nghiệp của nhà họ Lê, đối phương chịu tự nguyện giao ra liền kỳ quái rồi. Hạ Lợi chính này võ thuật không tồi, người lại rất cứng nhắc.

    “Đáng tiếc nhà họ Lê có thêm một cái võ quán Trầm thị, lực lượng vũ trang càng dày nặng một phen, nếu không ngăn chặn mạnh mẽ, chỉ sợ sau này thế lực của nhà họ Lê sẽ càng lúc càng bành trướng”. Phù Nhất Vi tâm niệm vừa chuyển, yên lặng suy nghĩ.

    “Được rồi, việc này để ta nghĩ biện pháp, cậu đi xuống trước đi”.

    “Dạ?”. Hạ Lợi Chính hơi hơi ngẩn ra, lập tức hiểu ra ý đồ của thủ trưởng, trong lòng gã có chút bất mãn đối cách làm này, nhưng không có nói thêm cái gì, gật gật đầu nói: “Rõ”.

    Ban đầu gã vẫn do dự là, cướp tiền tài người ta còn lấy đi mạng sống người ta, luôn sẽ không là hành vi chính đạo.

    Hiện tại giao lại nhiệm vụ cũng tốt, chính là nhà họ Lê đó quả thật đáng tiếc, nếu lần này đối phương đại nạn không chết, ngày khác nội công đột phá, nhưng thật ra còn muốn đi tìm thiếu niên nhà họ Lê kia đấu một trận, luận bàn võ thuật.

    Lúc này trong biệt thự nhà họ Lê, Lê Chanh khoanh chân ngồi ở trên giường, trong máy tính xách tay trên đùi đang  phát vi deo của mấy người Đan Văn săn giết động vật biến dị, trong đó chỉ một mình Đan Văn liền chiếm cứ phần lớn tầm mắt của người xem, con ngươi đen như mực của gã dừng ở động vật biến dị không thể buông tha, động tác của gã rất lưu loát, quả thực như là đang thu gặt rơm rạ, mỗi một đao chém ra đều có thể mang theo một tia hoa máu.

    Lê Chanh sờ cằm nghiêm túc quan sát nửa ngày, đột nhiên phát hiện chính mình đường đường một luyện phách cảnh cường giả, nếu không dựa vào tu vi, tại phương diện chiến đấu thậm chí kém xa so với Đan Văn.

    “Rất có thiên phú”. Trầm Du không biết khi nào cầm một cái ly sứ trắng in hình hoa lê đứng ở phía sau ánh mắt thản nhiên nhìn về phía người trong màn hình máy tính, “Trước kia thuận tay dạy gã mấy chiêu, không nghĩ tới một đoạn thời gian này cư nhiên lại ngộ ra không ít”.

    Thì ra Đan Văn từng được thiên tài Đại Châu giới bên người chỉ đạo qua!

    Lê Chanh cảm thấy nháy mắt cân bằng rồi.

    Liền nói rồi mà.

    Chính mình cũng là người từng lưu lạc Đại Châu giới, phương diện kỹ xảo đối chiến cùng người khác làm sao có thể yếu như vậy, ngay cả đều không sánh bằng người hiện đại.

    Lê Chanh: “Em thì sao?”.

    Trầm Du đưa tay xoa nhẹ đầu cậu: “Ngốc”.

    Lê Chanh hít sâu một hơi, mím miệng nghiêng đầu: “…… Nếu ngốc như vậy liền không cần cùng một chỗ”.

    Trầm Du đặt cái ly sứ trắng xuống, đầu mày hơi hơi nhướn, nhìn thấy sắc mặt cậu nhóc có chút đen, ngón tay đã đẩy ra áo của cậu, lộ ra dấu hôn đỏ nhạt bên trong còn chưa tan, bộ dáng hồng hồn non non khiến ánh mắt Trầm Du đều không khỏi mềm xuống một chút, y nghiêm túc nói: “Ngốc tới đáng yêu, anh thích”.

    Lê Chanh sắc mặt càng đen một vòng, cậu cũng không cảm thấy đây là khích lệ, lập tức tiện tay ném cái gối ôm qua, tay phải kéo áo về,đọc nhanh như gió đọc bình luận bên dưới video.

    Phần lơn đều là ngôn luận cầu thu đồ đệ sùng bái, cũng có một một hai người phân tích, tổng thể mà nói lượng lượng bình luận đang tăng lên, này cũng ý nghĩa lượt xem đang không ngừng tăng lên.

    Lê Chanh lườm cái video, trầm mặc một chút: “Bại lộ ra một bộ phận thực lực như vậy, bọn họ sẽ nhịn không được ra tay?”.

    “Theo như lời em nói, nhà họ Phù có thù ắt báo lại tâm nhãn cực nhỏ, một cái video cũng đủ dẫn bọn họ tới đây”. Trầm Du ngồi ở bên cạnh cậu, từ sau khi biết sầu lo của Lê Chanh đối nhà họ Phù, Trầm Du thật tình cảm thấy này không là gì hết, liền có một chiêu dụ rắn ra khỏi hang.

    Nhà họ Phù nhất định sẽ không bỏ qua Lê Chanh, đây là một cái nút thắt chết, hai bên tại trước đó đã kết hạ thù hận, Lê Chanh lại tại trong một loạt đối kháng kéo ba người con cháu nhà họ Phù ngã ngựa, quả thực là cục diện không chết không ngừng.

    Kỳ thật đối với Trầm Du mà nói, nếu như Lê Chanh lo lắng nhà họ Phù gây khó dễ, y có thể trực tiếp ra tay tiêu diệt đối phương, ở Đại Châu giới y nếu là có cái thù hận gì liền báo thù ngay tại chỗ, nếu không ý niệm không thông suốt được.

    Nhưng mà thiếu niên một mực bên tai nói xã hội pháp trị (cai trị bằng pháp luật) gì đó, chưa tới vạn bất đắc dĩ (không thể khác được) đừng sử dụng vũ lực đối phó loài người, cùng liền theo ý cậu.

    “Cán bộ quốc gia như vậy chỉ là số ít,  phần lớn khác vẫn là yêu tổ quốc yêu nhân dân vì dân tộc chấn hưng mà cố gắng”. Lê Chanh không biết là đang thuyết phục chính mình hay là đang nói với Trầm Du, cậu quay đầu mặt không chút biểu cảm nói những lời này, trong lòng cũng không hề lo lắng, dù sao cậu tới bây giờ đối với nhân vật cấp cao của thủ đô cũng chỉ tiếp xúc qua một cái gia tộc nhà họ Phù này, nhưng mà hiện thực hung hăng cho cậu một kích, “Chúng ta và nhà họ Phù đứng đối lập, hy vọng cao tầng khác sẽ không xem chúng ta đứng ở phía đối địch cùng quốc gia, cho dù có một phần lực lượng không giống tầm thường như vậy, em cũng không muốn đi đối kháng quốc gia”.

    Trầm Du nhịn không được lại xoa nhẹ đầu cảu cậu nhóc..

    Thật là ngốc đáng yêu.

    Tại động vật biến dị tàn sát bừa bãi, thời đại mạng người mỏng như tờ giấy, nếu là cao tầng quốc gia biết toàn thể thực lực của võ quán Trầm thị, chỉ sợ không chỉ sẽ không theo nhà họ Phù đối phó nhà họ Lê, ngược lại sẽ cố hết sức mượn sức.

    Lê Chanh chống má: “Ài, đừng xoa nữa, rất phiền”.

    Lê Chanh: “Tê, anh là chó à, cắn em làm gì…….À, anh vốn chính là….”. Tựa hồ nghe nghe ẩn ý của thiếu niên, người đàn ông một tay đẩy ngã thiếu niên, ôm một đoàn mềm nhũn, vây hãm trong lòng.

    Lê Chanh không khí lực giãy dụa, vì thế quyết đoán đầu hàng, thân là một phương hẳn là khá M bên trong hai người, cậu quyết định bao dung nhiều chút đối một nửa khác: “Vợ, em sai rồi”.

    Thuộc truyện: Song Giới Mậu Dịch Nam Thần