Home Đam Mỹ Song Giới Mậu Dịch Nam Thần – Chương 166: Kết cục

    Song Giới Mậu Dịch Nam Thần – Chương 166: Kết cục

    Thuộc truyện: Song Giới Mậu Dịch Nam Thần

    Một năm nay mùa đông của địa cầu tới hình như đặc biệt nhanh, tựa hồ từ hai năm trước mùa hè nóng bức tới cực lạnh chính là ở trong một mảnh rối loạn trôi qua, sự thật cũng chính là như thế. Khi mọi người rốt cục an tâm, bỗng nhiên phát hiện, cuộc sống cũng không có thay đổi nhiều lắm.

    Cho rằng động vật biến dị sẽ đánh chiếm thành phố.

    Cho rằng tận thế lập tức tới rồi.

    Cho rằng thời đại loài người là chúa tể rốt cục diệt vong.

    Nhưng mà khi loại dược hoàn tốt lục vị hồi huyết hoàn, dũ thương đan sản xuất thần tốc số lượng lớn đưa vào thị trường, cùng một loại dược hoàn ngưng khí hoàn tăng cường thể chất sau khi xuất hiện, động vật biến dị cũng không có đáng sợ như vậy.

    Đỗ Hành tay che mũi tránh khí lạnh bước xuống xe, phất tay bảo lái xe lái xe đi, chính mình lại chậm rãi  đi tới trên con đường đá của loạt biệt thự, phía sau gã đi theo bốn vệ sĩ hình thể cường tráng, đều là cường giả cấp ba, những người này đặt ở thời điểm năm ngoái đã là võ giả cực kỳ cao cấp, nhưng hiện giờ so với cường giả cấp sáu của võ quán Trầm thị ngoại trừ hai vị chủ võ quán cường đại nhất, lại chênh lệch không hề nhỏ chút nào. Phương diện thực lực, càng lên cao càng khó tăng lên, có người phải xem tư chất, có người phải xem vận may.

    Đỗ Hành có thể có những cao thủ này bảo vệ, đều không phải là bởi vì có thực lực cường đại bao nhiêu, mà là vận may rất tốt, theo ngay từ đầu chính là cựu thần bên người quán chủ, cho nên mặc dù chính là một người thực lực cấp ba, thân phận đều cao một bậc so với một đám cường giả mới xuất hiện của võ quán Trầm thị.

    Công ty nước Mỹ đã lần lượt có mấy người cao thủ đi qua từ võ quán Trầm thị trấn thủ, nhưng thật ra không cần lo lắng, gã cũng bắt đầu đi tới đi lui trong ngoài nước, hơn nữa đón con gái đang đi học ở Mỹ về lại Trung Quốc, bên này dù sao phải an toàn hơn rất nhiều.

    “Ông chủ, ngoài cửa có một người phụ nữ, vẫn ồn ào muốn muốn gặp”. Ngay tại khi Đỗ Hành sa vào trầm tư, vệ sĩ trong nhà có một người chạy tới, sau khi nhìn thấy Đỗ Hành thở dài nhẹ nhõm một hơi, vội vàng nói ra tình huống.

    “Phụ nữ?”. Đỗ Hành nhíu mày nghi hoặc lặp lại một lần, gã đi theo Lê Chanh làm việc mấy năm, phụ nữ nhận thức trên cơ bản đều là tiếp xúc trên làm ăn, loại này không có hẹn trước trực tiếp chạy tới cửa nhà mình, thật đúng là lần đầu tiên.

    Gã híp mắt nhìn nhìn, mơ hồ nhìn thấy một bóng dáng yểu điệu đưa lưng về phía chính mình, cực kỳ nhìn quen mắt.

    Gã đi tới gần mấy bước, tựa hồ nghe tới tiếng bước chân, người phụ nữ quay đầu lại, trên một khuôn mặt ngọt ngào lộ ra thần sắc thấp thỏm, rối rắm xoắn ngón tay, “Thư Nghi…..anh còn nhớ em không?”.

    Tuy rằng hồi nhỏ Đỗ Hành là người nông thôn, nhưng sát vách có một ông lão học vấn siêu đẳng, từng đặt một cái tên tự cho gã, kêu Thư Nghi, nhưng mà hiện tại cũng không gọi tên tự rồi, cho nên cái tên Thư Nghi này nghe lên có chút xa lạ.

    Gã cẩn thận đánh giá một cái, không khỏi thu hồi vài phần ý cười trên mặt, khóe miệng hơi trầm xuống: “Là cô à”.

    “Là em”. Người phụ nữ có chút co quắp, cúi đầu nói: “Sau đó em vẫn đều hối hận, nếu như sớm biết người kia là muốn động công ty của anh, trộm vị trí của anh…….Em khẳng định sẽ không giúp gã”.

    Đỗ Hành lạnh nhạt nói: “À”.

    “Em vẫn muốn nhìn anh một chút, cùng con gái, sống tốt không”. Người phụ nữ chờ đợi liếc mắt nhìn trong biệt thự một cái, đáy mắt toát ra vài phần dịu dàng, dù sao cũng là con của chính mình sinh, ước chừng là thật có chút nhớ nhung.

    “Hiện tại cô nhìn tới rồi, chúng tôi đều sống rất tốt, nếu không có vấn đề gì, tôi liền vào nhà trước”. Tô Kiến Sương dự đoán qua rất nhiều cái phản ứng của Đỗ Hành, nhưng loại giọng điệu không lạnhkhông nóng của đối phương hoàn toàn hoàn toàn khiến cô không biết nên chống đỡ như thế nào, giống như người này đã hoàn toàn không thèm để ý đối chính mình rồi.

    Cho dù là cực hận, cũng nên tại khi đối mặt cô tràn ngập cảm xúc dao động.

    Hiện giờ anh ta công thành danh toại, không phải đúng lúc đánh mặt cô sao? Cho nên nhìn tới cô đứng ở trước mặt anh ta, anh ta lẽ ra…….. Ít nhất phải làm ra một ít hành động khiên cô hiểu rõ chính mình là có mắt không tròng như thế nào, khiến cô càng thêm hối hận.

    Mà không phải nhẹ nhàng bỏ xuống, liền giống như cô không có cùng người kết hợp lại ăn cắp công ty của anh ta, khiến anh ta từng hai bàn tay trắng.

    Đỗ Hành là một người rất mềm lòng, chỉ cần có thể lại tiếp cận, bất kể dùng cách gì, một lần nữa ở chung một đoạn thời gian, Tô Kiến Sương liền không sợ đối phương có thể vứt bỏ chính mình.

    Tô Kiến Sương vì thế còn đặt ra một loạt kế hoạch, đầu tiên là cố gắng từ trên người con gái, lại từng bước một thẩm thấu vào trong cuộc sống của đối phương, chính là vừa mới bắt đầu thực hiện khắc đầu tiên của kế hoạch, Tô Kiến Sương liền phát hiện, đối phương giống như cầm nhầm kịch bản rồi.

    Mắt thấy cơ hội lập tức liền sát lưng trôi qua, Tô Kiến Sương cũng không nói ôn tồn được nữa, lập tức liền bước tới một bước, nói: “Lần này em tới…….Là xin anh tha thứ”.

    Đỗ Hành mở miệng từ chối: “Không khả năng lắm”.

    “Không sao. em sẽ vẫn chờ ở đây, trừ phi anh chịu tha thứ em”. Lúc này Đỗ Hành mới phát hiện quần áo trên người vợ cũ cực kỳ phong phanh, có đôi khi thổi qua một cơn gió, còn có thể lạnh run ở trong gió lạnh, Đỗ Hành nhếch khóe miệng: “Vậy tôi tha thứ cô, mời đi khỏi”.

    Tô Kiến Sương: “…….”

    “Anh ngoài miệng nói tha thứ, trong lòng vẫn là đang giận…….Nếu em đã nhận ra chính mình sai lầm, sẽ nhận trừng phạt, em tự nguyện đứng ở chỗ này, anh  liền coi như không thấy là được”. Tô Kiến Sương là thật hết cách rồi, cô và cấp dưới của Đỗ Hành cùng nhau mưu đoạt tài sản của Đỗ Hành, vốn đời này có thể áo cơm không lo đi lên đỉnh nhân sinh, nhưng cố tình gặp phải sự xuất hiện của động vật biến dị, gia đình mới vừa hợp thành bị hủy một nửa, chồng bị bị động vật cắn liệt nửa người, công ty cũng theo đó ra vấn đề, kiên trì chưa tới một năm liền đóng cửa. Ngay tại lúc Tô Kiến Sương gấp tới xoay quanh, ngẫu nhiên nhìn tới trên báo có tin tức của Đỗ Hành.

    Năm đó người đàn ông nghèo túng dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, lúc này lại trở thành người quản lý của quán chủ võ quán Trầm thị, chỉ bằng một tầng quan hệ của Đỗ Hành và Lê quán chủ, anh ta ở khắp đất nước đều là tồn tại cực kỳ có danh tiếng.

    Tô Kiến Sương biết vậy chẳng làm, càng ý thức được chính mình có cơ hội quay lại xã hội thượng lưu.

    Lần này Đỗ Hành cái gì cũng không nói, thật sự coi như không thấy, đi vào cửa nhà, thậm chí các vệ sĩ còn tri kỷ đóng cửa lại, trong phòng ấm dào dạt, giống như cùng bên ngoài là hai cái thế giới.

    Đỗ Hành nhìn hướng bên giường, thế nhưng nhìn tới con gái mặc áo ngủ đáng yêu, khuôn mặt dán cửa sổ thủy tinh nhìn ra bên ngoài, Đỗ Hành đi qua, phát hiện xuyên thấu qua cửa sổ có thể nhìn tới bóng dáng của người phụ nữ đó.

    Gã ôm con gái.

    “Đó là mẹ sao ạ?”.

    “Phải”.

    “Mẹ có dáng vẻ như thế nào ạ?”. Cô bé nghiêng đầu: “Con không nhớ rõ”. Cô bé thở dài: “Nhưng mẹ đuổi chacon mình ra khỏi nhà”.

    Đỗ Hành xao đầu của cô bé: “Không sao, hiện tại ba con mình có căn nhà càng lớn”.

    “Vậy cha con mình còn để mẹ đi vào không?”. Đã là tuổi học tiểu học rồi, cô bé mông lung hiểu cũng nhiều một chút, cô bé suy nghĩ một chút, căn môi dưới: “Vẫn là đừng, chẳng may mẹ lại đuổi cha con mình đi ra thì làm sao đây”.

    “Nghe con”. Đỗ Hành cười cười.

    Cô bé vòng tay ra sau ôm gã, tựa hồ giải quyết mọt chuyện phiền não thật lớn, giọng nói đều thoải mái rất nhiều: “Không cần mẹ, Nữu Nữu chỉ cần cha”.

    Chưa đến giữa trưa, trời đổ tuyết lớn, Tô Kiến Sương tựa hồ thật sự hạ  ngoan tâm, cho dù trên quần áo phong phanh đều rơi đầy bông tuyết, cũng không chịu rời đi một bước, nhưng mà chưa qua bao lâu, nhân viên tại bộ phận bảo vệ trang viên của loạt biệt thự này nhận một cú điện thoại xong chạy tới, hai ba người võ giả cấp hai ra tay, một trai mọt phải dẫn Tô Kiến Sương đi ra ngoài, không biết người phụ nữ này từ đâu làm ra chứng minh lâm thời vào trang viên, hiển nhiên hiển nhiên không phải hộ gia đình hoặc khách của trang viên, thật sự không cần thiết đối đãi khách sáo.

    “Ngộ nhỡ đông lạnh bệnh rồi, nói không chừng còn phải vạ lây lên người chúng ta”. Nhìn cảnh ngoài cửa, vệ sĩ 1 thu hồi điện thoại, mặt không biểu cảm nói.

    Trong phòng lớn lầu  hai của nhà họ Đỗ, ông bố bỉm sữa Đỗ Hành đang cầm sách tranh nhỏ đọc nội dung bên trên cho con gái.

    Nhưng mà cuốn sách tranh này đều không phải là truyện cổ tích bình thường lưu truyền rộng rãi [Cinderella], [Bạch Tuyết và bảy chú lùn], [Một ngàn lẻ một đêm], [Ngụ ngôn Aesop], mà là chuyện xưa dốc lòng năm nay mới xuất bản.

    Vai chính của cuốn sách…..

    Khác với chính là nhân vật hư cấu ra, thậm chí cậu ta vẫn còn sống, tuổi vừa mới hơn hai mươi.

    “Chính là ở thời đại trước đó, lúc ấy còn chưa có động vật biến dị, cũng không có võ giả, chiến tranh trên thế giới giống như đều phát sinh ở nước ngoài, người Trung Quốc hạnh phúc tốt đẹp. Nhưng mà người của thời đại hòa bình cũng có các loại lo lắng nhỏ, cái thời điểm đó, đậu đại học là thứ quyết định nhân sinh. Có một học sinh cao trung…….

    *”Bạn nhỏ, sách tranh thiếu nhi [truyện Lê Chanh] cháu muốn đã bán hết rồi, lần sau lại tới nha!”. Chủ tiệm sách hòa ái nói với  người thứ 401 hỏi [truyện Lê Chanh], sau đó nhìn bạn nhỏ tới mua sách đi một bước quay đầu lại ba lần đi ra cửa tiệm.

    Khách hàng bên cạnh chưa từ bỏ ý định hỏi: “Vậy chỗ ông chủ có [truyện Lê Chanh] sách tranh cao trung không?”.

    “Cũng đều bán hết rồi”. Chủ tiệm thả lỏng tay, có chút bất đắc dĩ nói.

    “Bản trưởng thành thì sao?”.

    Chủ tiệm: “………Như nhau”.

    Khách hàng phẫn nộ: “Làm sao cái gì đều không có vậy…….”.

    “Nếu sách khác cũng liền thôi đi, nhưng [truyện Lê Chanh] rất nổi đó, lúc ấy nhập vào không nhiều, cho nên liền không đủ bán”. Chủ tiệm nói  tới cũng là trong lòng đau xót, sớm biết chú ý tin tức nhiều rồi, tuy rằng biết Lê Chanh rất nổi tiếng đặc biệt nhập vào không ít, nhưng có thể nổi tiếng tới loại mức độ này vẫn như cũ khiến chủ tiệm chấn động. Nếu lúc ấy lại nhập thêm một ngàn bản, ước chùng sau đó chính mình phải đếm tiền tới tay rút gân rồi.

    “Nghe nói [truyện Lê Chanh] là nhóm fan của Chanh tieba hợp lực viết, tất cả đều là tập hợp tư liệu chân thật, suy nghĩ một chút hiện tại mấy người lợi hại nhất của võ quán Trầm thị ai không phải cảnh ngộ liên miên, tất cả đều là người có chuyện xưa…..”.

    “Không biết trong sách tranh nhỏ có tình sử của Chanh tử cho chúng ta xem hay không, không phải đều nói một người đàn ông trưởng thành, như thế nào cũng phải trải qua mấy cuộc tình sao?”.

    “Nếu còn muốn tiếp tục sống sót, ước chừng không có dám viết cái này đâu…….”.

    “Dù sao……… Người yêu hiện tại của Chanh tử chính là người mạnh nhất được công nhận……..”.

    *

    “Nói tới giống như mỗi ngày đều kỳ ngộ liên tục vậy, kỳ thật ngoại trừ cái kỳ ngộ ban đầu, cái khác lấy vật tư mở công ty, cái nào không phải trải qua không ngừng cố gắng phấn đấu mới đạt được chứ……..”. Trên ghế dựa, thiếu niên tóc ngắn mệt tới không đứng dậy nổi suy yếu cầm sách tranh nhỏ bản trưởng thành còn cao cấp hơn một chút so với cuốn Đỗ Hành mua nhìn nửa ngày, vẫn cảm thấy người ở bên trong thành công rất thuận lợi.

    Toàn bộ chính là khắc họa vai chính của tiểu thuyết dựa vào trí tuệ, thiện lương, dũng khí đi lên đỉnh nhân sinh.

    “A, cư nhiên còn có ảnh kèm theo, con chó trắng nhỏ lúc động đất……. Không phải là Đại Mao sao………”.

    Thiếu niên mắt nhìn chữ, sau đó mở ra một trang, con ngươi đen nhánh bỗng nhiên trợn lớn.

    “Này không phải không phải Trung Hoa điền viên khuyển hay sao ha ha ha ha ha ……….Hình kèm theo rốt cuộc ai vẽ có trình độ như vậy……….”.

    Vệ sĩ của nhà họ Lê cách cửa thủy tinh thường thường liếc mắt một cái nhìn hướng bên này, nhìn thấy thiếu niên cười tới sắp rớt xuống từ trên ghế nằm, khóe mắt đều là hơi hơi co rút, nam thần gì đó, quả thật là nam thần, diện mạo hành vi không một chút không tương xứng cùng nam thần, nhưng chính là vẫn đậu bỉ.

    *đậu bỉ: ngôn ngữ mạng, ghép từ hai từ rất tức cười và ngốc nghếch. Một cách đơn giản, đó là để nói một người là rất buồn cười, thêm chút ngốc nghếch, một chút dễ thương.

    “Đáng tiếc hiện tại điền viên khuyển cũng thành động vật biến dị tính công kích”. Thiếu niên hơi hơi cúi đầu, “Nhưng mà, liền hiện tại tới xem, ảnh hưởng của động vật biến dị tạo thành, đã khống chế ở mức tốt nhất”.

    Xuất hiện của động vật biến dị không hề tốt đẹp, nhưng ít ra còn có phương diện tốt, không phải sao.

    Thân thể của loài người dần dần cường tráng, cả đời không bệnh không đau.

    Tương lai sẽ càng ngày càng tốt.

    Thiếu niên nghỉ ngơi một giấc, chậm rãi đứng lên từ trên ghế nằm, từng bước một đi tới phòng khách, sau khi xuyên qua cửa hông nhỏ. Cảnh tượng ánh vào tầm mắt khiến cậu hơi kinh hãi, chỉ thấy trên thảm mềm mại phủ kín một lớp cánh hoa hồng.

    Thiếu niên tóc ngắn dừng bước chân, phía sau lưng rơi vào một cái lồng ngực ấm áp. Người đằng sau nửa ngày im lặng không lên tiếng, tiếp theo trên ngón áp út của tay trái, thêm mọt cái nhẫn ngốc yêu điêu khắc hình dạng Đại Mao.

    Lê Chanh: = =

    Thuộc truyện: Song Giới Mậu Dịch Nam Thần