Home Đam Mỹ Sống Lại Để Chuộc Lỗi – Chương 60: Chân tướng

    Sống Lại Để Chuộc Lỗi – Chương 60: Chân tướng

    Thuộc truyện: Sống Lại Để Chuộc Lỗi

    Sau khi ba người phân tích mọi thứ thì trong lòng dường như đã rõ hơn nhiều điều. Dung Tuân vẫn luôn là một người thận trọng, sợ Thương Kỳ không ăn tối liền mua cho cậu một phần cơm cà ri mang về. Đối với sự quan tâm này của Dung Tuân dành cho Thương Kỳ, không ngờ Ninh Phong lại không ghen, anh cảm thấy hành động này cũng giống như việc Dung Tuân mang đồ về cho Tư Hiền và Quy Hoành mà thôi, không phải suy nghĩ quá nhiều.

    Lúc trở về phòng ngủ, Thương Kỳ chưa về. Tư Hiền bật đèn ngủ, trong phòng vẫn nguyên vẹn như lúc bọn họ rời phòng, Thương Kỳ chưa từng trở lại.

    Tư Hiền cầm chìa khóa và điện thoại nói: “Tôi đến phòng đàn tìm cậu ấy.” Nói xong liền ra khỏi phòng. Như bình thường muốn tìm Thương Kỳ thực ra rất dễ dàng, không ở trong phòng ngủ, lại trong trường hợp không có tiết học khẳng định là đang ở phòng tập đàn. Nếu không ở phòng đàn vậy thì đúng là không biết tìm cậu ở đâu.

    Dung Tuân đặt cơm lên bàn, hỏi Ninh Phong: “Chuyện này nói thế nào với Quy Hoành đây?”

    Cứ nói thẳng của hắn Vu Diệu Diệu là kẻ lừa đảo thì không được, trong tay không có bằng chứng, tất cả đều là do phân tích và phán đoán của bọn họ. Nhưng nếu do Ninh Phong nói với hắn, có thể Quy Hoành sẽ xem xét, nhưng với tính cách của hắn thì có thể sẽ không muốn tìm ra đáp án cuối cùng, vừa lãng phí thời gian lại chẳng đạt được kết quả gì tốt đẹp. Biện pháp tốt nhất lúc này là họ nên tìm được chứng cứ trước rồi hãy nói với hắn.

    “Trước hết nghe xem Thường Kỳ nói thế nào đã. Chúng ta tra chuyện này sẽ nhanh hơn để Quy Hoành làm, có thể đến trường cấp ba của Thương Kỳ để hỏi thì chắc chắn sẽ tìm được một số thông tin cần thiết.” Ninh Phong nói. Nếu là người khác, có thể anh cũng không quan tâm nhưng đây lại là chuyện liên quan đến Quy Hoành, anh không thể mặc kệ được. Đồng thời cũng hơi khinh bỉ ánh mắt nhìn con gái của hắn, con gái ở khoa mỹ thuật đại học N không ít, không 50 thì cũng 100 đi, làm sao mà ngàn chọn vạn chọn lại chọn đúng Vu Diệu Diệu, đúng chịu thua.

    “Ừm.” Dung Tuân gật đầu, chỉ có thể chờ Thương Kỳ rồi hỏi mới biết được.

    “Thôi đi tắm rửa trước đã.” Ninh Phong nói. Bọn họ vừa ăn thịt nướng bị ám mùi toàn thân, ở ngoài thì k ngửi rõ nhưng về phòng thì lộ ra rõ ràng.

    Dung Tuân lên tiếng, cầm áo ngủ vào phòng tắm.

    Chờ lúc Tư Hiền và Thương Kỳ về phòng, Dung Tuân vừa tắm xong.

    “Dung Tuân mua cơm cho cậu đấy, còn nóng ăn luôn đi.” Tư Hiền mỉm cười nói.

    “Cám ơn.” Thương Kỳ cảm ơn Dung Tuân.

    Dung Tuân cười cười bảo cậu đừng khách khí, nhanh ăn cơm kẻo nguội, đừng khiến bản thân bị đói.

    Thương Kỳ ngồi xuống ăn cơm, sắc mặt không tốt lắm, có hơi chút mệt mỏi và lo lắng.

    Trên đường về Tư Hiền cũng không nói chuyện gì với cậu, cảm thấy không tiện. Giờ về đến phòng, thì không tránh khỏi.

    Tư Hiền kéo ghế ngồi đối diện với Thương Kỳ, rót cho cậu một ly nước, chờ cậu ăn được nửa suất cơm thì mới mỏe miệng hỏi về chuyện Vu Diệu Diệu.

    Nghe Tư Hiền nói xong, Thương Kỳ siết cái thìa đang cầm trên tay, ngừng ăn uống. Tư Hiền lại đem tất cả những gì mà vừa rồi bọn họ phân tích và phán đoán nói lại với Thương Kỳ rồi hỏi: “Vậy rốt cuộc giữa cậu và Vu Diệu Diệu xảy ra chuyện gì?”

    Thương Kỳ thở dài, buông thìa nói: “Cô ấy đúng là bạn gái thời cấp ba của tôi. Lúc đấy vừa khai giảng cấp ba, cô ấy liền gửi thư tình cho tôi, tôi….tôi không phải là một người giỏi từ chối người khác, trước kia không hiểu biết nhiều, chỉ biết cô ấy là một học sinh theo hướng nghệ thuật, nên đồng ý. Quen nhau được hai tháng, có một hôm tôi bận thảo luận một số vấn đề với giáo viên, lúc chuẩn bị về thì trong trường đã không còn ai nữa nên trở về phòng học lấy cặp sách, lúc đó liền nhìn thấy cô ấy hôn một nam sinh lớp khác ngay trong lớp. Lúc đó tôi bị dọa nhảy dựng lên, còn cảm thấy hơi khổ sở, dù sao thì đây cũng là người bạn gái đầu tiên của tôi.”

    “Lúc đấy tôi liền bảo rằng muốn chia tay, tôi còn nhớ rõ lúc đó nam sinh kia còn nhìn ta cười như không cười, hiện giờ nghĩ đến vẫn nhớ cảm giác châm chọc trong điệu cười đó.” Thương Kỳ lại nói: “Tôi lúc đó cho rằng chuyện này cuối cùng cũng xong, tuy rằng mối tình đầu này của tôi thật thất bại nhưng nếu cô ấy đã thích nam sinh khác thì tôi không có lý do gì phải quấn lấy, khiến cả hai đều khó xử. Nhưng tôi đã quá ngây thơ, ngày hôm sau Vu Diệu Diệu liền lan truyền khắp nơi trong trường tin ta ngoại tình, có môi quan hệ ái muội với rất nhiều nữ sinh, bị cô ta phát hiện thì không nhịn được đề nghị chia tay.”

    Nhớ tới sự tình lúc trước, ánh mắt Thương Kỳ trở nên ảm đảm hơn rất nhiều: “Tôi không phải người hướng ngoại cũng không có bạn bè, cả ba năm cấp ba chỉ biết đến mỗi âm nhạc, cũng không quan tâm đến bạn học nhiều. Chờ đến lúc tôi biết chuyện thì học kỳ 1 đã kết thúc. Lúc ấy chuyện này đã lan ra toàn trường, ta cũng hết đường chối cãi. Tôi vốn dĩ còn nghĩ thầm, chờ sau khi nghỉ đông, chuyện này lắng xuống là tốt rồi. Nhưng không ngờ được, trong thời gian nghỉ đông, cô ta lại đến tìm tối, nói muốn quay lại với tôi, còn nói chuyện trước kia là do nam sinh kia ép buộc, cô ta không muốn cũng phải làm.”

    “Tôi cảm thấy nếu là nam sinh kia ép buộc thì cô ta có thể nói với tôi, chứ không phải là đi nói khắp nơi rằng tôi ngoại tình, nên không đồng ý quay lại với cô ta.” Âm thanh Thương Kỳ trở nên vô lực: “Kết quả sau khi khai giảng chuyện này càng lớn hơn, không ngờ cô ta dám ngang nhiên nói với người khác rằng lúc nghỉ đông tôi vẫn luôn dây dưa, cầu xin muốn quay lại nhưng cô ta không đầu ý, còn nói tinh thần của tôi có vấn đề. Tôi vốn không thân thiết với các bạn học khác, cô ta dìm tôi hai lần, tôi bị cô lập hoàn toàn triệt để. Tôi thực sự rất tức giận, nhưng lại không thể đánh, cũng không biết phải giải thích với người khác thế nào. Cũng may sau đó ai ai cũng bận ôn thi đại học, không rảnh mà quan tâm chuyện này nữa. Đến lúc có kết quả thi đại học, không cần tới trường nữa, tôi mới cảm thấy nhẹ nhàng mà thở ra. Nhưng thật không ngờ, cô ta lại là bạn gái của Quy Hoành.”

    Câu nói này của Thương Kỳ khiến Dung Tuân trợn tròn mắt, rất nhiều người đều nói rất nhiều chuyện ngoài đời còn đặc sắc hơn trong tiểu thuyết nhiều, giờ thì cậu được chứng kiến rồi. Hơn nữa cậu vốn là người từng bị cô lập nên rất hiểu cảm giác này.

    Ninh Phong sống trong giới giải trí lâu cũng thấy nhiều chuyện như thế này rồi, nhưng xem xét qua lại thì thấy lời của Thương Kỳ đáng tin hơn một chút.

    Tư Hiền nhíu mày, Thương Kỳ đúng là không phải người dễ gần, trừ khi sống lâu cùng cậu thì mới biết được tính cách của cậu không tệ. Còn nếu chỉ xã giao bình thường thì sẽ nghĩ rằng cậu là một người kiêu ngạo, khó gần cho nên khi lời đồn kia truyền ra thì đa số mọi người đều sẽ không tin Thương Kỳ nữa.

    “Vậy sau đó Vu Diệu Diệu có hẹn hò với nam sinh kia không?” Tư Hiền hỏi.

    “Tôi không rõ lắm, về sau tôi cũng không để ý nhiều. Nhưng nghe trong trường không thấy ai nói gì về việc hai người họ hẹn hò, tôi cảm thấy không phải.” Thương Kỳ nói.

    Tư Hiền cũng nghĩ như vậy, nếu lúc đó Vu Diệu Diệu hẹn hò ngay với người khác thì người khác sẽ nghi ngờ tính chân thực trong lời nói của cô ta.

    “Cậu có nhớ tên của nam sinh kia không?” Tư Hiền hỏi. Nếu muốn có chứng cứ để Quy Hoành tin tưởng thì phải có người cụ thể sau đó đến trường của Thương Kỳ hỏi mới được.

    “Ừm, tên là Lưu Hi, trong nhà rất giàu có, hình như là một phú nhị đại.”

    “Lưu Hi?” Tư Hiền nhíu mày nghi hoặc, Ninh Phong liếc mắt nhìn.

    Nghe thấy cái tên này, Ninh Phong cũng nhớ ra. Trong những phú nhị đại của thành phố C thì Lưu Hi này cũng coi như có tiếng, Lưu gia làm ăn về trang phục, đôi lần bán ra một số sản phẩm không tệ. Tuy nhiên Lưu gia và Ninh gia cũng không lưu tới nhiều, nhưng không nhầm thì có hợp tác với gia đình Tư Hiền vài lần rồi.

    Nếu theo như lời Thương Kỳ, Lưu Hi này đúng là người mà bọn họ biết thì không cần thiết phải tìm các bạn học khác làm chứng nữa.

    Đời trước, danh tiếng của phú nhị đại Lưu Hi phải nói là rất kém, những chuyện khác không nhắc đến, chỉ riêng chuyện nam nữ thôi phải gọi là loạn thất bát tao. Mặc dù Ninh Phong không qua lại với hắn nhiều nhưng cũng có nhiều tin tức truyền đến tai. Trình độ đào hoa của Quy Hoành phải bái hắn làm sư phụ. Nhưng mà thời gian đó, Quy Hoành ngoài mặt nhìn phong lưu, còn Lưu Hi nhìn mặt thoạt nhìn văn nhã tử tế nhưng thực chất là một tên khốn nạn.

    “Để tôi gọi điện hỏi thăm một chút.” Tư Hiền nói. Kỳ thực Tư Hiền cũng không thích Lưu Hi, nhưng phía cha mẹ có quen biết nên hai người ít ra vẫn có qua lại.

    Thương Kỳ bất ngờ nhìn họ hỏi: “Các cậu quen Lưu Hi sao?”

    Tư Hiền cũng không có ý giấu diếm, mở miệng nói: “Không thân nhưng cha mẹ quen biết, theo mối quan hệ mà biết số điện thoại của nhau thôi.”

    Thương Kỳ nghe xong gật đầu, cũng không hỏi han nhiều.

    Tư Hiền gọi điện cho Lưu Hi, hỏi về chuyện của Vu Diệu Diệu, không nhắc một chữ tới Thương Kỳ, chỉ nói Vu Diệu Diệu theo đuổi Quy Hoành, hắn là bạn của Quy Hoành muốn hỏi xem cô gái này thế nào.

    Lưu Hi nghe xong cười ha ha, nhanh chóng nhắc Tư Hiền bảo Quy Hoành bỏ đi, Vu Diệu Diệu là một cô gái nói dối không chớp mắt, diễn sâu như ảnh hậu, thời cấp ba có bạn trai là một đại tài tử trong trường, không nhầm gọi là Thương Kỳ, kết quả còn muốn quyến rũ hắn, vừa thấy hắn là sà tới. Hắn cũng chỉ thuận nước đẩy thuyền mà thôi, vụng trộm hôn nhau trong lớp học đúng lúc đó bị Thương Kỳ nhìn thấy. Lúc ấy Vu Diệu Diệu cho rằng hắn sẽ hẹn hò với cô ta nên không hề tỏ ra hối lỗi, thấy Thương Kỳ ngỏ ý chia tay liền đồng ý. Nhưng hắn căn bản không có hứng thú gì với cô ả, cô nàng này lại sợ chuyện vụng trộm của hai người bị Thương Kỳ nói ra liền đi cáo trạng ngược lại rằng Thương Kỳ ngoại tình. Sau đó cũng không hiểu sao lại tung tiếp tin Thương Kỳ lẽo đẽo theo cô nàng không dứt. Dù sao thì hắn cũng chướng mắt cô nàng này, vừa giả dối lại ham hư vinh, còn thích làm bộ hồn nhiên.

    Mà giọng điệu kể chuyện từ đầu đến cuối của Thương Kỳ đều mang theo ý châm chọc, thành tựu lại đắc ý dạt dào, hoàn toàn cảm thấy bản thân chẳng làm gì sai.

    Tư Hiền ghi âm lại hết tất cả những lời Lưu Hi nói không thiếu một chữ. Sau đó cũng lười nói chuyện cùng hắn thế là tạm biệt rồi cúp máy.

    Tư Hiền bật loa ngoài nên cả bọn đều nghe thấy chuyện vừa rồi.

    Dung Tuân nghe xong, trong lòng thấy thật may vì bản thân tỉnh táo, ít nhất không tin vào lời nói của Vu Diệu Diệu.

    Mà Ninh Phong thì nhất thời không biết phải nói thế nào cho Quy Hoành mới tốt về chuyện này, lớn lên tứ chi phát triển mà đầu óc thì không dùng được, đúng là lãng phí lương thực.

    Tư Hiền vỗ vỗ bả vai Thương Kỳ an ủi.

    Thương Kỳ nghe thấy mọi chuyện sáng tỏ, trong lòng thầm thở phào, ít nhất thì chân tướng chuyện năm đó đã có người làm chứng cho cậu.

    “Việc này để tôi gọi điện nói cho Quy Hoành.” Ninh Phong nói. Dù sao trong số bọn họ thì lời Ninh Phong nói vẫn có trọng lượng với hắn hơn cả, nhân tiện nhắc nhở hắn vài câu, về sau cẩn thân nhìn người một chút. Bọn họ không phải lúc nào cũng ở phía sau mà giúp hắn được, nếu lần này không có Thương Kỳ thì họ cũng chả để ý nhiều đến Vu Diệu Diệu, lúc đó không chừng hắn lại dẫm phải vết xe đổ của Thương Kỳ mất.

    Thuộc truyện: Sống Lại Để Chuộc Lỗi