Sự báo thù của tang thi hoàng – 38

    Thuộc truyện: Sự báo thù của tang thi hoàng

    Chương 38

    “Mộ Lê Thần nhếch miệng, điềm nhiên nói: “Nếu không muốn trở thành thức ăn dự trữ thì tốt nhất là để ta thấy được giá trị tồn tại của ngươi đi.”

    Được Mộ Lê Thần tiếp nhận, trong lòng Mục Nhiên rất rối rắm.

    Đi theo một tang thi cao cấp nhất định rất an toàn, nhưng hắn là nhân loại, trở thành đàn em của tang thi thì thật nhục nhã.

    Không đợi hắn tiếp tục rối rắm chính mình cần mặt mũi mà liều mạng chống lại hay vứt bỏ mặt mũi cúi đầu khom lưng, liền nghe Mộ Lê Thần cảnh báo, giọng lạnh như băng: “Nếu ngươi không chịu, ta đây cũng chỉ có thể diệt trừ hậu họa.”

    Có thể nhìn thấu thân phận tang thi hoàng của Mộ Lê Thần, nếu Mộ Lê Thần không thể thu phục, cũng tuyệt đối không để hắn sống.

    Giữa danh dự và cái mạng nhỏ nên chọn cái nào, Mục Nhiên thực dễ dàng chọn được: “Được rồi, tôi đồng ý.”

    Mộ Lê Thần vừa lòng gật đầu, sau đó nhìn về phía ba người còn lại, đôi mắt tối đen hơi híp lại.

    Mục Nhiên vốn đang chuẩn bị giúp đồng bạn của mình cầu tình, hắn chỉ cảm thấy một luồng gió thổi qua, sau đó cả người hắn bị một đống chất lỏng ấm áp văng lên…

    Mục Nhiên cả người đầy máu kinh hoàng nhìn ba khối thi thể trên mặt đất, hắn ngây ngốc quay đầu, nhìn về phía Mộ Lê Thần đang dùng Thủy hệ dị năng tẩy rửa móng vuốt dính đầy máu của mình, môi run run vài cái, cuối cùng vẫn cúi đầu che giấu sợ hãi trong mắt, không nói một lời nào.

    Giết ba người này không phải chỉ để uy hiếp Mục Nhiên, mà còn vì phòng ngừa thân phận mình bị tiết lộ.

    Đối với nhân loại mà nói, một tang thi cao cấp có trí tuệ không khác con người là một uy hiếp lớn, nếu bọn họ biết được tin tức này, nhất định sẽ dùng mọi biện pháp để tiêu diệt hắn.

    Trước khi hắn còn chưa thu nạp hết được toàn bộ tang thi Z quốc, bại lộ thân phận không phải loại sự tình tốt đẹp gì.

    Hắn mang theo Mục Nhiên đang sợ hãi tới run rẩy đi ra ngoài.

    ~ ○ ~ ○ ~ ○ ~

    Phía sau truyền đến âm thanh nhai nuốt rõ ràng, Mục Nhiên khẩn trương nuốt nước bọt, chỉ cảm thấy chính mình đi lại không vững vàng.

    Ở tận thế, nhìn cảnh tượng những đồng bạn bị tang thi ăn thường xuyên xảy ra, hắn cũng đã quen với chuyện ấy, nhưng mà… làm thế nào hắn có thể làm quen với việc hằng ngày đều phải sinh hoạt giữa một đàn tang thi đây?

    Hắn vụng trộm nhìn gương mặt băng lãnh của Mộ Lê Thần.

    Nhất là khi bên cạnh còn có một tang thi cao cấp đáng sợ như vậy!

    Mộ Lê Thần cảm nhận được tầm mắt Mục Nhiên. Xoay đầu nhìn về phía hắn, nhếch miệng, điềm nhiên nói: “Nếu không muốn trở thành thức ăn dự trữ thì tốt nhất là để ta thấy được giá trị tồn tại của ngươi đi.”

    Mục Nhiên cuống quít gật đầu: “Biết rồi! Biết rồi!”

    Hắn nhất định sẽ hữu dụng để không bị ăn thịt.

    Đầu óc nhanh chóng chuyển động, cố gắng nghĩ coi mình có gì để dùng, đột nhiên nghĩ đến, nói với Mộ Lê Thần: “Anh này …..”

    Mục Nhiên xấu hổ chà chà tay, hắn còn không biết tang thi trước mặt đây tên gì.

    Vạn nhất gọi không đúng, còn không phải bị hắn mất hứng mà ăn thịt luôn hay sao?

    Mộ Lê Thần liếc mắt nhìn hắn, nói: “Ta là Mộ Lê Thần.”

    Mục Nhiên không dám mở miệng hỏi tên, càng không nghĩ đến Mộ Lê Thần biến thành tang thi nhưng vẫn còn mang thân phận nhân loại.

    Hắn khẩn trương nói: “Mộ lão đại, nhà tôi ở trên ngọn núi này, trong đó có một công cụ rất mạnh, lão đại anh nhất định sẽ thích.”

    Tổ tiên Mục Nhiên đều là đạo sĩ, cho nên vẫn định cư trên núi.

    Bất quá, mặc dù có là đạo sĩ nhưng vẫn muốn học tập, cho nên Mục gia ở trong thành phô vẫn có chỗ ở, thuận tiện cho việc đến trường.

    Mục Nhiên mới hai mươi mốt tuổi, chưa tốt nghiệp đại học, khi mạt thế xảy ra là lúc hắn còn ở trường.

    Sau khi thức tỉnh dị năng, trải qua thiên tân vạn khổ mới thoát ra được.

    Sau khi thoát khỏi, suy nghĩ đầu tiên của hắn là trở về nhà. Bởi vì hắn cùng gia gia sống nương tựa lẫn nhau trong Đạo quan, mà Tam Thanh tượng còn đang trấn áp chuôi ma đạo.

    ~ ○ ~ ○ ~ ○ ~

    Ngọn núi này không cao, không bao lâu sau Mộ Lê Thần đã mang Mục Nhiên lên đỉnh núi.

    Trên này cây cối không ít, sau mạt thế lại càng xum xuê, thoạt nhìn rất tươi tốt.

    Tinh thần lực của Mộ Lê Thần bắt đầu phóng ra tra xét đỉnh núi, nhưng không tìm ra cái gọi là Đạo quan, hắn nhíu mày: “Ngươi chắc chắn là nơi này?”

    Mục Nhiên nhìn xung quanh, sau đó gật đầu: “Chắc chắn.”

    Tuy rằng cây cối dày đặc muốn đem phần lớn địa hình che khuất, nhưng đại khái vẫn có thể nhìn ra.

    Mộ Lê Thần thấy bộ dáng chắc chắn của hắn, trong lòng có hơi do dự, nhưng vẫn cẩn thận bước về phía Mục Nhiên chỉ.

    Ở Z quốc, những thứ kỳ lạ bí ẩn là vô tận, Mộ Lê Thần cho dù là tang thi hoàng thực lực cao bậc nhất, cũng không dám lơ là.

    Chung quy mà nói, so với những chi sĩ tu hành trăm ngàn năm trước, thực lực của hắn còn chưa đủ.

    Tuy rằng Z quốc hiện nay, hệ thống tu luyện đã xuống dốc, nhưng cũng không chắc nhỡ đâu còn có cao nhân lưu lại giết hắn thì sao.

    Giống như sợi dây chuyền ngọc bích hắn đưa cho An Dương, chính là một linh bảo. Thứ lợi hại mà Mục Nhiên nói, hẳn cũng là linh bảo.

    Dọc đường đi Mộ Lê Thần chặt đứt vô số cây cối chặn ngang đường, cuối cùng cũng tìm được Đạo quan mà Mục Nhiên nói, nơi đó bị vô số thực vật che phủ.

    Trải qua mấy tháng mạt thế, Đạo quan nhìn qua có chút cũ nát, như đã không có người quét dọn từ lâu.

    Mục Nhiên nhìn trong quan đạo không có lấy một bóng người, trong lòng nhất thời lộp bộp vài tiếng.

    Gia gia……..

    Mộ Lê Thần và Mục Nhiên cẩn thận đi vào.

    Khi bước vào Đạo quan, trong nháy mắt Mộ Lê Thần có một loại dự cảm không tốt, hắn phát hiện khỏa tim lục sắc hắn đặt trong túi áo của mình đập ngày càng nhanh.

    Biểu tình hắn ngưng trọng nhìn Đạo quan im ắng tựa hồ không có bất cứ vấn đề gì, móng tay dài ra, dần dần đen lại, có cảm giác làn gió phá vỡ không gian.

    Mà Mục Nhiên lúc này ở bên cạnh lại ngã bệt ra đất.

    Mộ Lê Thần nhíu mày nhìn vẻ mặt đầy hoảng sợ của Mục Nhiên, thấp giọng hỏi: “Ngươi sao vậy?”

    Mục Nhiên run rẩy giơ ngón tay chỉ vào sâu bên trong Đạo quan tối om, thanh âm đứt quãng: “Tôi…… Tôi thấy……. quái vật!”

    Quái vật?

    Mộ Lê Thần không rõ Mục Nhiên thấy cái gì mà bị dọa thành như vật, còn nói có quái vật.

    Ở mạt thế, có thể gọi là quái vật nhất định là thứ so với biến dị thú và tang thi động vật còn đáng sợ hơn.

    Không đợi Mộ Lê Thần xem xét, ‘quái vật’ bên trong Đạo quan tựa hồ không kiên nhẫn chờ đợi con mồi đi vào, phát ra một tiếng gầm: “Grào–”

    .

    Mộ Lê Thần trầm mặc, hắn cảm giác được uy hiếp trong tiếng gầm đó.

    Hiện tại dị năng giả cấp năm đi khắp thiên hạ còn sợ không có đối thủ, mà hắn đã là tang thi hoàng cấp chín, tuyệt đối là bất khả chiến bại. Cho dù đợi cho vài năm sau mạt thế, dị năng cấp sáu đầy trời đầy đất, cấp bảy nhiều như cẩu, hắn cấp chín cũng coi như là tuyệt đỉnh cường giả.

    Vậy mà, trong một Đạo quan trên cái núi nhỏ này lại có thứ có thể uy hiếp sự tồn tại của hắn.

    Mộ Lê Thần cả người căng thẳng, đề phòng nhìn chằm chằm vào vị trí tối om kia, một cỗ sương mù màu đen tràn ra. Nhìn có vẻ chậm nhưng trên thực tế lan tràn với tốc độ cực nhanh, vỏn vẹn hai nhịp thở đã chiếm cứ toàn bộ không gian Đạo quan.

    Hai mắt Mộ Lê Thần nhanh chóng bị sương mù bao phủ, mọi thứ tối đen như vực thẳm thâm uyên.

    Hắn là tang thi hoàng, nhìn mọi vật trong bóng đêm kỳ thực rất đơn giản. Nhưng thứ này lại không hề bình thường, hoàn toàn gây trở ngại cho hắn, hắn nhiều nhất cũng chỉ thấy được nơi cách mình mười bước chân.

    Tinh thần lực bung ra, lại như bước chân vào đầm lầy, lúc trước thuận lợi bao nhiêu hiện tại lại không tra xét được cái gì.

    Mộ Lê Thần vung móng vuốt, cảm giác như bị cản lại, quả nhiên, tốc độ bị giảm chỉ còn ba phần.

    Thứ này không những cản trở tầm mắt, tinh thần lực của hắn, mà còn hạn chế tốc độ của hắn nữa.

    Mộ Lê Thần không dám chủ quan, hắn đem Mục Nhiên bảo hộ phía sau, hỏi: “Ngươi có thể nhìn thấy quái vật kia sao?”

    Mục Nhiên biết, nếu hắn không nhìn thấy con quái vật đó, hắn hoàn toàn không có giá trị sử dụng, lúc đó thì đừng hòng Mộ Lê Thần bảo vệ cho. Muốn sống, cũng chỉ có thể liều một phen.

    Nghĩ như vậy, Mục Nhiên cắn chặt răng, nhìn về phía Mộ Lê Thần, nói: “Tôi có thể nhìn thấy nó!”

    Vừa nói xong, đồng tử Mục Nhiên nổi lên kim quang, đối với hỏa nhãn kim tinh có điểm tương tự. Hắn rất nhanh liền thấy được quái vật kia mai phục trong sương mù màu đen đang tìm cơ hội muốn dồn bọn họ vào chỗ chết, thấy rất rõ ràng.

    Chính vì nhìn thấy quá rõ hắn mới khiếp sợ….

    Mộ Lê Thần nhìn vẻ mặt của Mục Nhiên, nhíu mày: “Mục Nhiên?”

    Mục Nhiên phục hồi tinh thần, thanh âm có điểm run rẩy, thấp giọng nói: “Nó ở bên phải, cách ba mươi mét.”

    Mộ Lê Thần tuy rằng không rõ vì sao ngữ điệu Mục Nhiên lại như vậy, nhưng hắn cũng không chậm trễ, tạm thời đem nghi hoặc quăng ra sau đầu, xuất ra một tia lôi điện bất ngờ tập kích con quái vật.

    Lôi điện dị năng đối với sinh vật hắc ám có tác dụng khắc chế tốt nhất. Nơi lôi điện đi qua, sương mù đều tiêu biến bớt, Mộ Lê Thần mơ hồ có thể nhìn ra bóng dáng quái vật kia.

    Quái vật kia tựa hồ nửa người nửa hổ, có phần giống như thú nhân trong tiểu thuyết ma huyễn phương Tây.

    Nó có cái đầu hổ thật lớn, nhưng nhìn sơ sơ lại thấy giống như đầu người, cứ như là một cái đầu người ngang ngang ngạnh ngạnh mà bị ép biến thành đầu hổ…………. Thật sự khiến người ta kinh hoàng.

    Lông hổ màu đỏ vàng bao phủ đầy hai tay nó, móng vuốt thập phần sắc bén.

    Hạ thân như thế nào Mộ Lê Thần lại không thấy rõ, hắn chỉ biết hổ thú nhân kia bộ dáng đi lại, đứng thẳng như con người, hoàn toàn không giống những con thú bốn chân khác.

    Lôi điện xuất hiện bất ngờ trên đỉnh đầu nó bổ xuống. Nó phản ứng rất nhanh, chân đạp một cái, nháy mắt đã nhảy qua một bên, lôi điện chỉ kịp thời đánh trúng bả vai nó.

    Ý thức được chỗ mai phục của mình đã bị phát hiện, Hổ thú nhân tựa hồ trí tuệ không thấp, không tiếp tục mai phục mà xông thẳng lại chỗ Mộ Lê Thần.

    Hổ thú nhân trí tuệ không thấp, nhưng vẫn hành động theo bản năng.

    Bản năng của nó cảm giác được thực lực tối cường của Mộ Lê Thần, mang đến cho nó một uy hiếp lớn, Mục Nhiên phía sau Mộ Lê Thần chỉ là một con gà, nó hoàn toàn không thèm nhìn đến Mục Nhiên.

    Mộ Lê Thần một chưởng đánh bay Mục Nhiên đi chỗ khác, bản thân lui về phía sau nhiều bước, sau đó xoay người giao thủ cùng hổ thú nhân, hai bộ móng cứng va chạm.

    Keng một tiếng, Mộ Lê Thần kinh ngạc nhìn Hổ thú nhân bay ngược ra ngoài.

    Hắn không nghĩ tới móng vuốt quái vật này cứng đến như vậy, hắn vốn được khỏa châu màu trắng lấy từ không gian ra cải tạo, móng vuốt càng thêm cứng cáp sắc bén, vậy mà lại không thể đả thương nó!

    Bất quá, móng vuốt hay thân thể nó có cứng rắn đến đâu, sức lực vẫn không bằng hắn.

    Mộ Lê Thần trong lòng tính toàn, thu hồi bộ móng của mình, muốn đối phó với công kích của nó, chính là sử dụng thủ đoạn con trâu đâm núi, trực tiếp dùng sức đâm xuyên qua cơ thể hổ thú nhân.

    Quả nhiên, như hắn dự đoán, nội tạng hổ thú nhân rất yếu ớt, chỉ một chiêu đã chấm dứt trận đấu này.

    Thời điểm Hổ thú nhân vừa chết, sương mù đậm đặc xung quanh giống như tìm được một cái lỗ thông khí, điên cuồng lao tới thi thể hổ thú nhân.

    Toàn bộ sương mù đều bị thi thể Hổ thú nhân hút vào, đột nhiên trời đất bỗng vang lên một đạo thanh âm du dướng sắc bén: “Leng keng—-”

    Sương mù đều biến mất, Mộ Lê Thần nhìn thấy rõ ràng cảnh tượng trước mắt, hắn thập phần kinh ngạc nhìn thanh trường đao đỏ như máu trôi lơ lửng bên trên một bộ hài cốt của nhân loại.

    Hắn chắc chắn bộ hài cốt kia là của một nhân loại bình thường.

    Tại sao hổ thú nhân chết lại để lại hài cốt của con người?

    Ánh mắt Mộ Lê Thần nhìn về phía thanh trường đao màu đỏ trôi lơ lửng bên trên.

    Mọi duyên cớ nhất định là do thứ này…….

    Thuộc truyện: Sự báo thù của tang thi hoàng