Sự báo thù của tang thi hoàng – 84

    Thuộc truyện: Sự báo thù của tang thi hoàng

    Chương 84

    Mộ Lê Thần nhìn căn hộ có thể nói chỉ có bốn bức tường, bảo An Dương lấy từ trong không gian ra một ít vật dụng sinh hoạt cần thiết.

    Cho dù, bọn họ không thường ở nơi này, nhưng cũng phải làm ra vẻ mình đang ở chứ, bằng không nếu để bại lộ không gian, phiền toái sẽ rất lớn.

    Dưới yêu cầu của An Dương, phòng ngủ do hắn đi bố trí, còn lại là phòng bếp và phòng khách do Mộ Lê Thần bố trí.

    An Dương đem vật dụng của phòng bếp cùng phòng khách từ bên trong không gian ra, đặt ở trong phòng khách, bản thân sau đó thì đi vào phòng ngủ.

    Mộ Lê Thần nhìn An Dương sau khi đi vào phòng ngủ, còn thần thần bí bí đóng cửa phòng lại, trong lòng không khỏi cảm thấy buồn cười.

    Hắn chẳng lẽ không biết chỉ một cánh cửa này căn bản không ngăn được tinh thần lực của mình dò xét sao?

    Bất quá An Dương nếu làm ra vẻ thần bí như vậy, không muốn để hắn nhìn thấy, hắn cũng sẽ không cố ý dùng tinh thần lực đi dò xét đâu, hắn vẫn là tôn trọng ý nguyện của An Dương.

    Nghĩ như vậy, Mộ Lê Thần liền không quản hành động của An Dương bên trong phòng ngủ nữa, hắn một bàn tay nhấc tủ lạnh lên, tay còn lại đem sô pha đẩy đến một vị trí trong phòng khách, sau đó đi vào phòng bếp, đem tủ lạnh đặt dựa sát vào tường.

    Hành động ngẫu nhiên của hắn, tựa như thứ hắn nhấc lên không phải vật nặng gì, mà chỉ là một khối gỗ xốp nhẹ.

    Mở tủ lạnh ra, nhìn bên trong nhét đầy nguyên liệu nấu ăn, cầm ra một lon Coca, mở nắp, uống một ngụm.

    Chậc lưỡi, phát hiện một chút hương vị cũng không cảm giác được, hắn có chút không vui đem lon coca vẫn còn đầy ném vào bên trong thùng rác.

    Mộ Lê Thần tiếp tục đem những vật dụng mà An Dương để bên ngoài, sắp xếp từng thứ dựa theo công dụng của chúng vào đúng vị trí.

    Lúc Mộ Lê Thần vừa bố trí xong phòng bếp cùng phòng khách, An Dương cũng mở cửa phòng ngủ đi ra.

    Mộ Lê Thần tựa tiếu phi tiếu nhìn An Dương: “Bố trí tốt chưa?”

    An Dương có chút ngượng ngùng sờ sờ mũi, hắn cũng biết hành động nhỏ này của mình trong mắt Mộ Lê Thần thật giống như con nít, nhưng hắn vẫn nhịn không được.

    Chung quy, phòng ngủ vẫn là nơi bất đồng với những phòng khác, bởi vì bọn họ ở đây có khả năng sẽ thường xuyên tiến vào không gian, nhưng phân nửa thời gian trong không gian là để tu luyện.

    Mà bọn hắn cũng chưa phải là một tu chân giả thực sự, vẫn cần dựa vào giấc ngủ để bổ sung thể lực, ngủ trong không gian lại không tiện, bởi vì trong không gian không có ban đêm.

    Cho nên bọn họ khó tránh khỏi việc sẽ nghỉ ngơi ở đây, bao nhiêu cơ hội đồng giường cộng chẩm a, hắn mà không đem phòng ngủ bố trí cho thật đặc biệt, không khí thật ái muội thì quá lãng phí cơ hội đi.

    Mộ Lê Thần cũng rất tò mò An Dương đem phòng ngủ bố trí thành cái dạng gì, cũng không thèm dùng tinh thần lực kiểm tra, mà tự mình đi vào phòng ngủ.

    Mộ Lê Thần vừa vào cửa liền ngây ngẩn cả người, giấy dán tường màu sáng, rèm màu lam nhạt, còn có một tủ quần áo màu nâu thật lớn, tất cả đều dựa theo sở thích của hắn mà sắp xếp.

    Trong lòng Mộ Lê Thần bỗng nhiên thực cảm động, sau đó liền 囧, loại đèn màu da cam ái muội này thật sự thích hợp đặt trong phòng ngủ của một nam nhân sao?

    Còn có cái giường đôi rộng rãi mềm mại nữa!

    Hắn lúc nào thì quyết định muốn cùng người này ngủ chung một phòng ?

    Mộ Lê Thần nhìn hai cái gối đầu màu trắng mềm mại, sau đó một phen đi qua tắt cái đèn màu da cam ái muội kia, đen mặt nhìn về phía An Dương: “Sao anh lại đem phòng ngủ sắp xếp thành như vậy chứ? Người không biết còn tưởng là phòng cho tình nhân ở đấy!”

    An Dương vô tội mở to mắt nhìn, nhỏ giọng nói thầm một câu: “Vốn chính là……”

    Tai Mộ Lê Thần đặc biệt thính, đương nhiên nghe được ba chữ này, nhưng không phản ứng lại, ‘Vốn chính là’ là cái gì? Sau đó liền bị An Dương dời đi lực chú ý: “Dù sao chúng ta cũng không ở đây nhiều, không cần phải sắp xếp lại đâu ha?”

    Mộ Lê Thần cũng không định bảo An Dương sắp xếp lại lần nữa: “Tùy anh, bây giờ tôi……”

    “Cốc cốc cốc”

    Lời Mộ Lê Thần còn chưa nói xong, liền nghe thấy tiếng gõ cửa.

    Hắn cho An Dương một ánh mắt, An Dương gật đầu, đi đến sau cửa hỏi: “Ai đó?”

    Mộ Lê Thần thừa dịp lúc này một lần nữa khôi phục bộ dáng lúc trước dùng áo choàng đen bao kín bản thân.

    Bên ngoài truyền đến thanh âm trầm thấp của một nam nhân: “Xin hỏi đây có phải chỗ ở của An tiên sinh không? Tôi là tổ trưởng tổ một của tổ dị năng.”

    Tổ dị năng là cái gì, phỏng chừng tại căn cứ B thị không ai không biết.

    Vài cái dong binh đoàn kia là cái gì, mặc dù dong binh đoàn có chút phụ thuộc vào một thế lực nào đó, nhưng ở mặt ngoài, bọn họ đều là đoàn đội độc lập, không chịu quản hạt của cấp cao trong căn cứ, làm việc cũng là lấy phương thức làm nhiệm vụ nhận thù lao.

    Mà tổ dị năng, lại chính là lực lượng độc quyền thuộc về quân đội.

    Nếu nói dong binh đoàn là nhân viên ngoài biên chế làm việc lấy tiền, vậy tổ dị năng chính là nhân viên công tác làm công lấy tiền lương.

    Tổ dị năng là lực lượng vũ trang của quân đội, thành viên trong đó đều là dị năng giả, nhưng lại là dị năng giả được vũ trang đến tận răng, các loại vũ khí lạnh vũ khí nóng, chỉ cần quân đội có, đều trước hết trang bị cho bọn họ.

    Tổ dị năng tổng cộng có mười tổ, tổ một đến tổ năm đều là những quân nhân vốn ở trong quân đội thức tỉnh dị năng, độ trung thành đối với quân đội cực cao; Mà tổ sáu đến tổ mười, đều là những dị năng giả được tuyển nhận từ bên ngoài, sức chiến đấu bình thường, so với những quân nhân vốn được thừa nhận huấn luyện thức tỉnh dị năng kém hơn một chút.

    Mà cái nam nhân bên ngoài lại tự xưng là tổ trưởng tổ một của tổ dị năng, vậy địa vị tuyệt đối là rất cao trong quân đội.

    Mộ Lê Thần cùng An Dương khẽ liếc mắt nhìn nhau, sau đó An Dương mở cửa ra.

    Nhìn người này mặc một thân thường phục, dung mạo tuấn tú, làn da trắng nõn, so với sinh viên thông thường không khác nhau mấy, An Dương đột nhiên cảm thấy có chút thất vọng.

    Lúc hắn nghe thấy thanh âm của nam nhân này, vốn tưởng rằng là một người mặc quân trang hết sức nghiêm túc, đã qua độ tuổi mới trưởng thành, là một nam nhân rất có uy nghiêm, kết quả lại là…… một cái tiểu bạch kiểm?!

    May mà tố chất tâm lý An Dương rất tốt, chỉ ngẩn ra một chút, liền bình thường trở lại, hướng thanh niên mỉm cười nói: “Xin chào, xin hỏi cậu là……”

    Hắn cười đến thực thân thiện, nhưng thân thể lại chặt chẽ ngăn cản ở cửa, một chút ý tứ để thanh niên vào cửa cũng không có.

    Thanh niên cũng không để ý hắn đề phòng, cười đến phi thường sáng lạn, nhưng mở miệng vẫn là tông giọng trầm thấp cực kỳ mị lực thường có ở những nam nhân thành thục, rất không thích hợp,“Chào, tôi gọi là Lý Văn Dương, tên của chúng ta giống nhau một chữ cuối đấy.”

    Thanh niên gọi là Lý Văn Dương cũng không để ý An Dương sẽ điều tra bản thân hay không, rất hào phóng nói ra.

    Loại thái độ thản nhiên này, thành công khiến An Dương đối với hắn có nhiều thêm vài phần hảo cảm.

    Bất quá này vài phần hảo cảm này chỉ là nhất thời, An Dương vẫn không có ý để hắn đi vào.

    Lúc này, thanh âm khàn khàn mà Mộ Lê Thần cố ý đè thấp từ phía sau truyền tới: “Anh hai, để cậu ta vào đi.”

    An Dương trong lòng sửng sốt, nhưng không quay đầu nhìn Mộ Lê Thần, chỉ dựa theo lời hắn nói, khẽ nghiêng người, để Lý Văn Dương vào trong.

    Lý Văn Dương cười: “Cảm ơn.”

    Sau đó liền tiến vào trong căn hộ.

    An Dương đóng cửa lại, liền đi đến bên người Mộ Lê Thần đang ngồi trên sô pha ngồi xuống.

    Lý Văn Dương ngồi ở sô pha đối diện hai người bọn họ.

    Lý Văn Dương vừa vào cửa, đầu tiên chính là theo bản năng đánh giá tình hình xung quanh, sau đó ánh mắt mới rơi xuống người Mộ Lê Thần một thân áo choàng đen thần bí ngồi trên sô pha.

    Hắn nhất thời cảnh giác.

    Người này thật sự chỉ đơn giản là Thuần Thú sư cấp sáu như trên tư liệu viết sao?

    Hắn vừa rồi rõ ràng nghe được thanh âm của người áo choàng đen thần bí này, vừa vào cửa hắn thế nhưng theo bản năng liền đi đánh giá tình hình xung quanh, cuối cùng mới chú ý tới người mặc áo choàng đen ngồi trên sô pha thập phần dễ khiến người khác chú ý tới.

    Loại thủ đoạn thần không biết quỷ không hay này làm người ta xem nhẹ sự tồn tại của mình, thật sự khiến người sợ hãi.

    Nhưng cái Thuần Thú sư cấp sáu này không quá quan trọng, mục đích chuyến này chủ yếu là nhắm về phía cái dị năng giả hệ Băng sở hữu thần tiễn thủ truyền thừa, Lý Văn Dương thoáng thu liễm ngạo khí cùng khinh thường trong lòng.

    Mộ Lê Thần nhìn Lý Văn Dương bị mình hạ uy sợ tới mức không dám lại gần, rất vừa lòng, sau đó liền đem chuyện đàm phán giao cho An Dương, bản thân không thèm mở miệng.

    Mộ Lê Thần không nói lời nào, An Dương tự nhiên hiểu rõ ý tứ của hắn, chủ động tiếp nhận tra xét: “Lý tiên sinh đến chỗ chúng tôi là có chuyện gì vậy? Tôi không nhớ rõ mình từng cùng Lý tiên sinh xảy ra chuyện gì.”

    An Dương nói chuyện cũng không quá khách khí, bởi vì hắn thật sự không hoan nghênh người của quân đội đến đây, chung quy, lúc này hắn vẫn chưa bắt đầu kế hoạch châm ngòi quân đội cùng Tần gia, quân đội trước tiên lại tìm tới hắn, này cũng không phải chuyện khiến hắn cảm thấy vui vẻ.

    Hắn là lo lắng, nếu như kế hoạch xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, có thể hay không chọc A Thần mất hứng?

    Tươi cười trên mặt Lý Văn Dương nhạt đi, nói: “An tiên sinh giết sạch Lôi Hỏa dong binh đoàn, không tính cho quân đội chúng tôi một lời giải thích sao?”

    An Dương cười nhạo một tiếng: “Cậu khẳng định là cho quân đội một lời giải thích, mà không phải là cho Tần gia sao?”

    Sắc mặt Lý Văn Dương không biến, nhưng trong lòng đã như có bão quét qua.

    Hắn không rõ An Dương làm sao lại biết Lôi Hỏa dong binh đoàn ngầm bị Tần gia thu mua? Hắn cũng là vừa mới biết được.

    Xem ra kế hoạch ban đầu không thể thực hiện được.

    Vốn dĩ Lý Văn Dương tính toán mượn chuyện này kéo An Dương gia nhập vào quân đội, bởi vì thực lực An Dương rất cao, loại dị năng giả cấp cao này vẫn là mục tiêu mà quân đội muốn mượn sức.

    Hắn đầu tiên muốn đe dọa An Dương, giết sạch Lôi Hỏa dong binh đoàn đương nhiên phải chịu lửa giận của quân đội, nếu không chịu được, cũng không phải không có biện pháp, chỉ cần anh trở thành người của chúng tôi, liền không bị truy cứu nữa, còn có thể hưởng đãi ngộ tốt.

    Kết quả nói còn chưa nói xong, liền bị người ta phát hiện.

    Bất quá Lý Văn Dương cũng không phải đồ ngu, đương nhiên còn có phương án thứ hai.

    Sắc mặt hắn không biến nhìn An Dương cười cười: “Vậy không biết An tiên sinh định cho Tần gia một lời giải thích gì đây?”

    An Dương lạnh lùng nói: “Cái này không cần cậu quản.”

    Tươi cười trên mặt Lý Văn Dương cứng đờ, trong lòng thầm mắng, An Dương này quả nhiên giống y như trên tư liệu nói, cùng mấy tảng đá dưới cống không khác nhau mấy, vừa thối vừa cứng, khó trách lúc trước nhiều người muốn mượn sức hắn đều bị hắn tống đi.

    Đang lúc Lý Văn Dương có chút nổi giận, nỗ lực suy nghĩ thì Mộ Lê Thần ngồi một bên vốn không nói lời nào đột nhiên mở miệng: “Anh hai……”

    Thuộc truyện: Sự báo thù của tang thi hoàng