Sử Tiền Nam Thê Hàm Ngư Phiên Thân Ký – Chương 151-154

    Thuộc truyện: Sử Tiền Nam Thê Hàm Ngư Phiên Thân Ký

    151 – 154, Hóa người

    Mấy ngày kế tiếp Tôn Chí Tân nghiễm nhiên lâm vào một cái vòng lẩn quẩn: Mỗi ngày làm bộ như không có việc gì bồi Naaru hoặc Tiger làm chuyện mọi người đều muốn làm kia, sau đó tiếp tục như không có việc gì chạy tới chỗ khố phòng cất đồ ăn, đợi trộm được còn phải giả bộ như không có việc gì đem thức ăn đến Chỗ Benz cho đàn sói ăn, ở đó ngốc một trận sau lại như không có việc gì vẻ mặt không chút thay đổi trở về, rồi lại làm như chuyện gì cũng không có phát sinh.

    Rất thống khổ a…… Rõ ràng có việc lại cứ muốn giả thành không có việc gì thật là một môn kỹ thuật sống, Tôn Chí Tân bởi vậy càng bội phục nhóm diễn viên, công phu muốn khóc liền khóc muốn cười liền cười cũng không phải tầm thường .

    Còn có chuyện càng lạ, mỗi khi Tôn Chí Tân vụng trộm chuồn ra hoặc vụng trộm trở về, vẫn sẽ phát hiện Caban cùng Buku hai người xuất hiện ở chỗ cách mình không xa, biểu tình trên mặt thật sự lén lút, vừa bí hiểm còn đáng khinh, hù Tôn Chí Tân nghĩ đến chuyện mình lén trộm đồ ăn nuôi sói bị phát giác, trong lòng luôn lo sợ. Nhưng khi Naaru và Tiger hoài nghi, hai người kia lại thình lình nhảy ra vì hành tung không rõ ràng gần đây của mình mà che lấp, khiến cho Tôn Chí Tân cũng hồ đồ, không rõ hai người này là cố tình hay vô ý.

    Tôn Chí Tân nghĩ Buku thực đơn thuần, Caban lại thực ngốc, hai người như vậy không quá khả năng làm ra chuyện gì phạm pháp. Khi Tôn Chí Tân không nghĩ hai người phát hiện ra cái gì, trên thực tế hai người này mỗi ngày đều theo sau mông hắn đi nhìn hắn cùng đàn sói. Buku, một là vì chơi vui, hai là cảm thấy mình đang bảo hộ bí mật của Zimmer nhà mình, rất có cảm giác thành tựu. Caban còn lại là bị tình cảnh Tôn Chí Tân cùng bầy sói ở chung hấp dẫn, vẫn cảm thấy Tôn Chí Tân không giống người thường, giúp hắn thủ hộ bí mật.

    Kỳ thật lấy trí tuệ của Tôn Chí Tân, cẩn thận ngẫm lại có thể phát hiện lỗ hổng khác. Bởi vì giống Tôn Chí Tân, Caban cùng Buku cũng không phải diễn viên giỏi gì, dấu vết lộ ra thật sự rất nhiều. Chẳng qua gần đây trái tim của Tôn Chí Tân vẫn luôn phiền não vấn đề trộm vận thức ăn cùng tìm nguồn thức ăn như thế nào, không đi nghiên cứu Caban cùng Buku hai tên này.

    Hôm nay, Tôn Chí Tân lại vụng trộm vận thức ăn muốn rời đi, bên tai nghe được một người nhẹ giọng kêu:“Tôn Chí Tân, đợi đã.”

    Tôn Chí Tân cả người cứng đờ, chậm rãi xoay người lại vừa thấy, gọi n hắn là Qigeli.

    Đại hiệp cụt tay để tay ở sau người, tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn, hỏi:“Ngươi trộm vận nhiều thức ăn như vậy muốn đem bắt đi nơi nào?”

    Tôn Chí Tân một trận cà lăm, nột nột nói:“Qigeli……”

    Qigeli thở dài, nói:“Xem nhẹ ta à? ngươi trộm lấy từ ngày thứ hai ta liền phát hiện, nếu không về sau tộc nhân trông coi thức ăn đều đi nơi nào? ta đoán chắc ngươi lúc này sẽ đến, sớm đem bọn họ điều đi. Biết ngươi thông minh, nhưng đừng đem chúng ta coi thành đứa ngốc. So về tính cảnh giác, ngươi so với lão thợ săn chúng ta kém! ta chỉ muốn biết, ngươi rốt cuộc đem chúng đi đâu?” Phe phẩy đầu lại nói:“Nhiều thế này, muốn nói ngươi tham ăn đem đi ăn riêng ta thật không tin. Nói cho ta biết, ta muốn nghe lời nói thật.”

    Tôn Chí Tân do dự nửa ngày, mới nhẹ giọng hỏi:“Qigeli, ngươi tin ta không?”

    “Này còn phải hỏi?” Qigeli chậm rãi nói:“Trí giả nói ngươi là tất đạt lạp sát a tô, sẽ dẫn theo tộc nhân đi đến phồn vinh, ta từ khi đó liền rất tin không nghi ngờ; Từ ngày đó bị phái tới bảo hộ ngươi, ta ở trên người ngươi đã thấy rất nhiều thứ thần kỳ, từ khoai sọ đến cây báng, người nào còn có thể làm như vậy? lúc ấy ngươi nói khoai sọ có thể ăn, ta tin; Ngươi nói đổi muối đối với bộ tộc mới có lợi, ta tin; Ngươi nói cây báng có thể ăn, ta tin; Ngươi nói hôm nay mùa đông tuyệt không sẽ làm bất luận một người tụt lại phía sau, sẽ không bởi vì mùa đông mà vứt bỏ bất luận một người tuyệt vọng chờ chết, ta vẫn đều tin!”

    Cười cười, ánh mắt ấm áp nhìn Tôn Chí Tân:“Mà ngươi cũng cho tới bây giờ cũng không có làm cho ta thất vọng. Năm nay mùa đông hơn xa năm rồi, ngươi vẫn làm được hứa hẹn của ngươi, toàn tộc một người cũng không ít đi! ta vẫn luôn tin tưởng ngươi. Nói đi, lần này lại là chuyện gì? yên tâm, Qigeli đại ca sẽ vì ngươi làm chỗ dựa! ngươi còn không tin, ta thật sự đem ngươi làm đệ đệ đối đãi.”

    Trong lòng Tôn Chí Tân ấm áp, nhu nhu hô một tiếng:“Qigeli đại ca……”

    Qigeli đi tới dùng cánh tay còn lại nắm vai Tôn Chí Tân, dùng sức nắm thật chặt, nói:“Nói cho Qigeli đại ca, thức ăn cầm làm gì? ngày ngày đều lấy, phân lượng còn càng ngày càng nhiều, cứ như vậy ta có thể thay ngươi trì hoãn không nổi.” Lại nói giỡn:“Làm không tốt mọi người còn tưởng rằng ta ở đây ăn vụng, bởi vì hai tộc trưởng đều đồng ý phái ta đến trông giữ chúng, kết quả lại là Zimmer nhà bọn họ tự mình ăn vụng.”

    Tôn Chí Tân đổ mồ hôi, kinh hoảng nói:“Naaru và Tiger đã biết?”

    “Còn chưa, bất quá cứ như vậy, cũng nhanh thôi. Rốt cuộc sao lại thế này?”

    Tôn Chí Tân do dự nửa ngày, vẫn kể chuyện bầy sói với Qigeli. Bởi vì vô luận thế nào hắn đều không gạt được Qigeli, người này từ đầu tới đuôi đều giống một huynh trưởng rộng rãi, đối với mình mọi cách chiếu cố, lời nói dối nói không nên lời.

    Qigeli nghe xong sau không thể tránh khỏi kinh hãi:“Sói tuyết đồng cỏ? mười chín con, còn thêm một đầu Lang Vương?! tổ tiên của ta, chúng nó như thế nào chưa ăn ngươi?”

    Tôn Chí Tân có chút quẫn, lại có chút đắc ý cười:“Sẽ không, đưa đến bên miệng chúng nó cũng không cắn. Benz là bạn ta, từ lúc ở doanh địa. Tôn Tiểu Lỗ là hắn phó thác cho ta chăm sóc, nó chính mình không nuôi sói con. Giờ đám sói kia cũng thân quen với ta, hắc hắc!”

    “Khó trách.” Qigeli giật mình:“Ta đã nói nào có dễ dàng như vậy liền lmagn về một con sói tuyết con trở về, hơn nữa Tôn Tiểu Lỗ tiểu gia hỏa kia còn dính ngươi như vậy. Harry ở đó? hắn còn sống tốt?”

    “Phải. Là đệ của Benz tìm được hắn, sau đó là Benz bảo hộ hắn tránh thoát hàn lưu.”

    “Vạn hạnh! La Habana về sau không cần thương tâm, Harry còn sống.” May mắn qua đi Qigeli trầm ngâm gật đầu:“Nói như vậy quả thật có lý do giúp chúng nó. Bộ tộc thợ săn còn có một nguyên tắc sinh tồn, đối với ân nhân lấy mọi cách hồi báo, đối với cừu nhân, càng muốn lấy mọi cách trả thù! ngươi làm như vậy dù ở trước mặt trí giả nói cũng được.”

    “Thật không?” Tôn Chí Tân cười khổ:“Kia nếu là một đám người còn dễ nói, nhưng chúng nó là một đám sói tuyết đồng cỏ, ngươi bảo ta nói với Naaru còn có Tiger như thế nào? chung sống như thế nào cũng là một chuyện, có chúng nó ngay cả thức ăn tiêu hao cũng là một chuyện. Naaru và Tiger không phải đồ ngốc, bọn họ tâm là hướng về tộc nhân của mình, khẳng định sẽ không tiếp thụ đàn sói này.”

    “Cũng đúng. Rất có thể đám thợ săn trong tộc phản ứng sẽ rất lớn, nếu không phải ngươi nói cho ta, ta nhìn một đám sói kia khẳng định phản ứng đầu tiên là cầm vũ khí xông lên chém giết, thời gian quá khứ cùng chúng nó chiến đấu, muốn giống ngươi ở chung cùng chúng nó như vậy, ta thấy rất khó.” Qigeli cũng mờ mịt.

    Tôn Chí Tân đau đầu, nói:“Càng làm cho nhân chịu không nổi là đám sói kia còn ăn nhiều, một con sức ăn có thể bằng tam, bốn nam nhân. Ta biết như vậy cho chúng nó ăn không phải biện pháp, nhưng trước tổn thương do giá rét của chúng nó khép lại chúng nó không có cách nào ra ngoài đi săn, ta chỉ có thể vụng trộm nuôi chúng nó. Ai, thật là khó!”

    “Chúng nó tổn thương do giá rét khép lại còn cần bao nhiêu thời gian?”

    “Nửa tháng không thể ít hơn.”

    “Phiền toái.” Qigeli nhịn không được lại thở dài, dở khóc dở cười nhìn Tôn Chí Tân:“Ta nên nói ngươi như thế nào? nói ngươi thần kỳ đi, ngươi lại có thể làm chuyện đặc biệt, mỗi lần làm ra chuyện còn đều khiến người ta nghẹn họng trân trối.”

    Tôn Chí Tân xấu hổ cười khổ:“Ta cũng không muốn như vậy a……”

    “Được, được.” Qigeli đẩy hắn một phen, cười nói:“ Coi như người qua một cửa của ta. Theo ta thấy, trước mắt ngoại trừ nuôi chúng nó thật đúng là không có biện pháp khác. Cứ như vậy đi, về sau ngươi vẫn vụng trộm lấy thức ăn, ta thay ngươi canh chừng. Bất quá ta cảm thấy việc này ngươi vẫn tìm cơ hội cùng Naaru và Tiger nói một câu, hai người bọn họ là Lommar của ngươi, tự nhiên sẽ giúp đỡ ngươi.”

    “Ta chỉ sợ hai tên này dẫn người đi giết sói. Đặc biệt tên Tiger kia, hoàn toàn có khả năng!”

    Qigeli lắc đầu bật cười, nào có ai đối với Lommar nhà mình không tin tưởng như vậy? nghĩ nghĩ lại nói:“Ta nghe Naaru nói, qua vài ngày trời yên sẽ ra ngoài săn thú. Hiện giờ không thể so với năm trước, tuy rằng nhiệt độ không khí càng thấp, nhưng vô luận vũ khí hay trang bị chống lạnh đều so với năm trước tốt hơn rất nhiều, thu hoạch cũng nhất định sẽ rất tốt, đến lúc đó có lẽ có thể giảm bớt nguy cơ thức ăn.”

    Tôn Chí Tân nghĩ nghĩ, cũng nói:“Chính là trước mắt ăn có vẻ nhanh, đợi đám Benz ổn định ta cũng tính thăm dò hang động này một lần nữa, ta cũng không tin hệ thống hang động lớn như vậy tìm không ra cái ăn!”

    Qigeli gật đầu:“Tạm thời cứ như vậy. Nhanh đi tìm đám huynh đệ sói của ngươi đi, miễn cho đám ân nhân của tộc đói bụng.”

    Có Qigeli đại ca làm việc ổn trọng duy trì thật tốt! Tôn Chí Tân vui vẻ nhe răng cười cười, lưng cõng đồ lén lút chạy nhanh như chớp.

    Qigeli ở sau lưng Tôn Chí Tân nhìn bóng dáng nhẹ nhàng của hắn, vô lực lắc đầu, người này thật là khiến người ta…… Đau đầu.

    Chuyện trộm lấy thức ăn tạm thời sẽ không sáng tỏ, Tôn Chí Tân lại là người vô sự tự tìm phiền não, chỉ cảm thấy trong lòng một trận thoải mái, dưới chân như đạp gió cưỡi mây chạy tới chỗ Benz.

    Đi đến nơi phát hiện không thấy Harry và Benz, nó đám tiểu đệ sói im lặng ghé vào một chỗ nghỉ ngơi, thấy mình đến đưa tới một trận nhiệt liệt hoan nghênh, một đám sói tuyết đồng cỏ đều vây qua, nước miếng lòng thòng nghiêng đầu xem trên lưng Tôn Chí Tân, nhìn hắn lúc này mang đến thức ăn gì.

    Tôn Chí Tân vừa lấy ra thức ăn, vừa cười nói:“Hôm nay có thịt bò, còn có dồi, người trong tộc tự mình làm. Món này chắc các ngươi thích.”

    Cũng không biết do đâu, từ khi đun một nồi canh thịt cho Benz, đàn sói giống như cũng thích cái mùi kia, mỗi lần Tôn Chí Tân làm cho Benz ăn đám sói đều vây lại trông mong nhìn, hơn nữa Tôn Chí Tân mỗi lần cũng đều chịu không nổi loại ánh mắt thảo thực này, sẽ mềm lòng đem đồ ăn của Benz phân một chút ra cho đàn sói nhấm nháp.

    Hôm nay thôi, tạm thời sẽ không làm cho Benz ăn, trước phân cho đám này rồi nói sau. Đàn sói tại thời gian này cũng cùng Tôn Chí Tân chơi đùa, vốn không quy củ, dám ở trong tay hắn lấy thức ăn vô giúp vui. Đặc biệtlà Ngân Tinh, ỷ vào Tôn Chí Tân đặc biệt sủng nó, ngoạm mấy dây dồi liền nhanh chóng chạy đến một bên, cùng anh em chia xẻ.

    Tôn Chí Tân vừa tức giận vừa buồn cười lấy đá nó, mắng:“Da mặt dày! trả lại cho ta!”

    Ngân tinh đắc ý giơ mặt, lại cúi đầu tiếp tục cùng anh em chia xẻ dồi.

    Tôn Chí Tân đem chỗ còn lại tiếp tục lấy ra cho đám sói ăn, thuận miệng hỏi:“Benz vàHarry đâu?”

    Hỏi xong mới cảm thấy mình ngốc, đàn sói cũng không phải Benz, làm sao nghe hiểu được lời nói của mình?

    Nhưng Ngân Tinh như là đã hiểu, ngẩng đầu hướng về phía một phương hướng hú một tiếng.

    “Bên này?” Tôn Chí Tân vỗ vỗ tay phủi sạch sẽ mảnh vụn trên người, đứng dậy hướng bên kia đi tìm.

    Trước tìm được Harry, hắn bọc mình trong thảm da lần trước lấy đến ngủ say, thụy nhan giống như trẻ nhỏ thiên chân vô tà, trăm xem không chán. Nhưng là Benz vẫn không thấy, Tôn Chí Tân liền tiếp tục đi tìm.

    Vẫn hướng ra ngoài động, săp đến cửa động mới thấy một nam tử đầu đầy tóc bạc cao lớn ngồi xổm, lẳng lặng nhìn trời bên ngoài.

    “A, thực xin lỗi, có thấy Benz không?” Tôn Chí Tân bật thốt lên hỏi, trong đầu còn cảm thấy rất kỳ quái, người này ai a? hình như chưa gặp qua.

    “Be……nx?” Người nọ máy móc đáp trả, khẩu âm thần kỳ cổ quái, khô khốc đông cứng còn có cà lăm nghiêm trọng như là hồi lâu không có mở miệng nói chuyện, nhưng thanh âm này cũng là cực kỳ dễ nghe, giống như hương vị rượu nho.

    Nghe khẩu thì là không thấy, Tôn Chí Tân quay đầu bước đi. Đi vài bước rồi đột nhiên phục hồi tinh thần: Người này làm sao chui ra?! Benz đâu! toàn bộ động sói không phải cũng chỉ có Harry một người sống sao? như thế nào lại chui ra một người?!

    Nháy mắt xoay người vọt tới trước mặt hắn, nhấc chân không chút do dự sắc bén đá qua, miệng lớn tiếng quát:“Ngươi là ai? Benz đâu? giao ra đây cho ta! ngươi nếu động một sợi lông của nó, Mẹ nó, ta mang theo bầy sói và tộc nhân của ta diệt ngươi!”

    Người nọ lấy động tác nhanh một cách quỷ dị né công kích của Tôn Chí Tân, ánh mắt lần đầu tiên thấy Tôn Chí Tân còn có chút thất kinh, đợi nghe thấy hắn kinh sợ chất vấn ngược lại yên tâm mà nở nụ cười trấn an.

    “Cười mẹ nó cái rắm!” Tôn Chí Tân giận dữ, một cái con dao nhắm vào cổ họng hắn đâm qua. Người lạ, trời biết là loại người nào, cũng không phải Naaru hay Tiger, Tôn Chí Tân xuất thủ liền thật sự sắc bén độc ác.

    Người nọ lại vươn tay lưu loát, bất quá đối mặt với thể thuật quái đản của Tôn Chí Tân cũng có chút khó khăn, chỉ đành cố giữ tay Tôn Chí Tân, cà lăm nói:“Đừng đánh! Be…… nz, ta, ta là…… Be, Benz!”

    “Gì?” Tôn Chí Tân hai mắt tròn xoe, một chiêu âm độc thọc vào yết hầu dừng ở không trung:“Ngươi là Benz?!”

    Người nọ nhếch miệng cười cười, như là lâu lắm không cười, rõ ràng hiện ra khuôn mặt tuấn tú, nhưng nụ cười kia run rẩy cứ như đang khóc.

    “Thả rắm thối gì đấy! ngươi là Benz, ta con bà nó là lão tử của Ngọc Hoàng đại đế!”

    “Thật…… .” Người nọ gật đầu nói:“Ta…… Biết biết biết…… Nói…… Của ngươi…… Danh danh danh…… Tự. Duẩn…… Duẩn tử…… Tâm, ta…… Ta…… Là Be…… Benz. Benz chính là…… Là…… Ta. Còn có Har…… Harr…… Harry……” Hắn nói không được .

    Mẹ nó!

    Đây là tình huống gì?

    Benz là thú bốn chân, người này chỉ có hai chân, có thể giống nhau sao? nhưng hắn cư nhiên có thể sứt sẹo kêu mình duẩn tử tâm, cũng biết Harry, thì phải là thật sự biết mình.

    Benz;

    Người sống;

    Benz = người sống? người sống = Benz?

    Ánh mắt Tôn Chí Tân càng trừng càng tròn, chỉ trong nháy mắt hắn cảm thấy mình sắp hôn mê.

    Chỉ người nọ:“Be…… Be…… Benz?!” dưới sự kinh hãi, Tôn Chí Tân cũng bắt đầu cà lăm.

    Người nọ nhếch miệng lại lộ ra nụ cười như động kinh:“Ta…… Không gọi…… Benz. Ta…… Có…… danh…… Tự, Dy…… a…… mi.”

    “Dyami?”

    “Phải. Dy…… ami, Benz. Benz, Dy…… Dya…… ami.”

    Nghe hắn lắp bắp nói chuyện, Tôn Chí Tân cảm thấy mình nghe hiểu được ý tứ của hắn, hắn hẳn là nói mình chính là Benz, tên gọi làm Dyami, Benz cũng là hắn.

    Vấn đề là, này có thể sao?

    Benz trăm phần trăm là sói, Dyami trăm phần trăm là người, hai tên này như thế nào chuyển hoán?

    Trong giây lát trong đầu thay đổi thật nhanh, một ý niệm giống tia chớp bổ trúng Tôn Chí Tân: tranh vẽ! tranh vẽ phát hiện trong lần đầu tiên thăm dò hang động này!

    Trước kia Tôn Chí Tân hoàn toàn xem không hiểu chúng, vẫn cảm thấy chúng nó biểu đạt nội dung hỗn loạn vô tự, còn hoang đường sai nhịp quái dị không có trật tự logic đáng nói. Giờ nghe Dyami — Benz vừa nói như vậy, kia một loạt tranh vẽ còn không phải là biểu đạt người biến thành thú, lại từ thú biến thành người?

    Cẩn thận nhớ lại, trên một loạt những tranh vẽ kia, từ đường cong đơn giản kỳ thật biểu đạt ra nội dung phong phú: Từ hình người đến hình thú, lại từ hình thú đến hình người, vẽ toàn bộ quá trình biến hóa!

    Cũng tức là nói, Benz đồng chí nếu như lời này không giả, tại tinh cầu kỳ quái này còn đường tiến hóa thành người cũng không phải chỉ có một, có vài chủng loại ở hướng cao cấp khai bổ ra con đường mới, bọn họ có thể ở hình người cùng hình thú biến hóa, do đó tiến hóa ra một loại khác hoàn toàn khác với loài người, hình thú cùng hình người cùng tồn tại.

    Thú…… Thú nhân?

    Tôn Chí Tân trừng đến nỗi tròng mắt suýt rơi, khô miệng nói:“Ta không tin! cái này nói không thông! loài người nhất định thế nào cũng phải từ động vật linh trưởng tiến hóa, khoa học đã chứng minh, lịch sử từng loại đi vô số khả năng chủng loại sinh vật khác tiến hóa thành người. Tỷ như thử mức độ tương tự dna với loài người Gundam 97%, lại tỷ như……”

    Dyami mờ mịt nhìn Tôn Chí Tân, nửa lời nghe không hiểu. Nhưng thái độ này của Tôn Chí Tân hắn thực thích, không có như trước kia biết chính mình là vừa là sói vừa là người thì sợ hãi bài xích, lộ ra ánh mắt muốn gạt bỏ tồn tại của mình. Người nọ phản ứng thực kỳ lạ, kỳ lạ có chút buồn cười, như phản ứng khi hắn lần đầu liếc nhìn thấy hình thể sói của mình.

    Tôn Chí Tân đã hoàn toàn ma chướng, hai mắt vô thần nhìn người trước mặt, thì thào lẩm bẩm:“Mẹ nó! nói không thông a…… bước lớn nhất hình thành loài người lớn là giải phóng chi trước hình thành cánh tay, loài sói như thế nào giải phóng chi trước? Tôn Tiểu Lỗ lúc ăn cái gì động tác linh hoạt nhất cũng không ngoài dùng chân trước giữ bát cơm…… Mâu thuẫn a mâu thuẫn. Còn có vấn đề dna, loài người là song xoắn ốc, nếu có thể biến sang hình thú, thế chẳng phải là cần một hoặc một cặp gien thêm vào có thể cho năng lực như vậy? mẹ nó, ta sắp hỏng mất!”

    Nháy mắt lại nâng mắt lên, reo lên:“Không tin! ngươi nằm úp sấp cho ta xem.”

    Dyami thực không nói gì, ước chừng cực kỳ coi trọng người bạn Tôn Chí Tân này, quả nhiên nằm úp sấp bày ra bộ dáng Benz thường thường ngồi cho hắn xem.

    Tôn Chí Tân vừa thấy liền tin hơn phân nửa, người này tuy rằng không có hiện ra hình sói, nhưng bộ dáng ngồi kia quả nhiên giống hệt Benz, ngay cả cái ngạo khí bát vương cũng xấp xỉ.

    Sau đó Dyami lại giơ lên chân trước, không, giờ là tay trước, dừng…… Rối loạn rối loạn, là tay trái, đưa nó tới không trung lắc lắc.

    Chỉ nhìn thấy động tác này, Tôn Chí Tân không khác lắm đã tin 95%…… Mẹ nó! động tác này giống Benz như đúc! không từng là sói, ai cũng không có biện pháp làm được cái kiểu khoa tay múa chân đậm mùi sói nguyên tư nguyên vị như vậy.

    “Ngươi…… Ngươi……” Tôn Chí Tân một trận há mồm cứng lưỡi, lại thấy Harry bọc thảm từ bên trong đi ra, vừa dụi mắt vừa điệu bộ hỏi:“Các ngươi đang làm gì?”

    Tôn Chí Tân chú ý tới biểu đạt của hắn càng có thêm ý từ, hắn khoa tay múa chân gọi là các ngươi, Harry hiển nhiên cùng người kia, có lẽ là con sói này thật sự quen thuộc.

    Tôn Chí Tân lấy một tay kéo hắn lại:“Ngươi biết Dyami?”

    Xem biểu tình Harry thì biết hắn đối tên này phản ứng không lớn. Đổi vấn đề lại hỏi:“Benz ở đâu? không đúng, hỏi lại, con sói bạc kia ở đâu?”

    Harry thân chỉa chỉa hướng Dyami, lại hướng Dyami lộ ra nụ cười khờ khạo mười phần ngây ngô. Dyami lại đối Harry lộ ra một nụ cười sủng nịch mười phần vặn vẹo, Tôn Chí Tân có chú ý tới răng hắn đặc biệt bạch, rất được, răng nanh sắc nhọn độ dài không giống người.

    Nga cũng…… Giờ Tôn Chí Tân đã tin 99%, chỉ kém 1% cuối cùng.

    “Hắn có thể biến thành sói?”

    Harry gật đầu.

    “Hắn cũng có thể từ sói biến thành người?”

    Harry lại gật đầu.

    “Ngươi thấy hết?”

    Vấn đề này đối với Harry mà nói có chút khó khăn, Harry dùng một động tác thực moe nghiêng đầu suy nghĩ nửa ngày, sau đó giơ lên một ngón tay hướng Tôn Chí Tân cười đến sáng lạn như ánh mặt trời.

    Kia ý tứ tức là nói chỉ thấy qua một lần.

    Một lần cũng là đủ rồi……

    Tôn Chí Tân cảm thấy có chút run chân, vô lực ngã xuống. Harry vội vàng đỡ lấy hắn, Dyami cũng nghiêng đầu tiến vào nách Tôn Chí Tân dùng sức củng lên trên. Hãn…… Động tác này giống Ngân Tinh như đúc, trăm phần trăm là động tác khi còn là sói. Tôn Chí Tân theo bản năng đã nghĩ đi dùng động tác trấn an sói vỗ vỗ đầu của hắn, đợi thấy trên mặt hắn toát ra biểu tình tức giận mới giật mình nhớ tới: Nga, tên này giờ là người không phải sói, không thể sờ đầu…… Nam không thể sờ đầu nữ không thể chạm eo, chân lý này phóng tới thời tiền sử cũng thế.

    Toàn bộ tri thức giống như hồng thủy lũ lượt quét qua tư duy của Tôn Chí Tân, khiến cho hắn cũng không biết nên nhìn nhận vấn đề trước mặt như thế nào. Lại trong lòng biết Benz vẫn là Benz kia, chẳng qua bộ dáng thay đổi, biến thành người, còn có một cái tên gọi Dyami.

    Thiên lôi cuồn cuộn! đánh cho Tôn Chí Tân từ trong ra ngoài không biết làm sao.

    Đạo lý rất đơn giản, tựa như nhà ngươi nuôi một con Husky. Mà một ngày ngươi đột nhiên phát hiện Husky nhà ngươi biến thành người, còn ngồi ở trước bàn uống sữa, đổi là ngươi, phản ứng làm sao?

    Huống chi kia còn không phải Husky, là một thú nhân chân chính — lang nhân.

    Thú nhân a…… Chuyện lớn rồi!

    Harry đỡ Tôn Chí Tân bị tri thức mới trùng kích có chút thoát lực đi đến bên đống lửa, Dyami xem xét động tác của Harry, đem đầu lùi về, đổi thành dùng tay đến giúp. Hắn vừa sờ lên Tôn Chí Tân liền cảm thấy lông tơ dựng đứng, cảm thấy giống như bị móng vuốt sói chạm vào.

    Ngại Harry khí lực không đủ lớn, Dyami đem Tôn Chí Tân nhấc tới bên đống lửa, kéo Harry lại lần lượt ngồi xuống bên Tôn Chí Tân.

    Tôn Chí Tân hơi giật mình nhìn hắn, theo bản năng nghĩ, lang nhân là không sợ lửa . Hơn nữa giống như phản ứng của đàn sói đối vơi Dyami biến hình thật sự bình thường, tuyệt đại đa số con sói ngẩng đầu nhìn hắn liền liếc một cái rồi đều tự nên làm gì thì làm gì, chỉ có Ngân Tinh chuyển lại đây đánh hơi hắn, dùng sức phát ra tiếng phì phì trong mũi rồi thật cẩn thận đem chân trước đáp đến trên đùi Tôn Chí Tân, nghiêng đầu nhìn Tôn Chí Tân lại bắt đầu bán manh.

    Toàn bộ phản ứng của bầy sói thuyết minh chúng nó rất quen thuộc đối với tên biết biến hình này, quen đến nỗi đã tập mãi thành thói quen, hoàn toàn cam chịu địa vị thủ lĩnh của hắn. Hiểu được điều này Tôn Chí Tân lại囧một trận, một lần nữa thay đổi góc độ cẩn thận quan sát Dyami, phát hiện hình thể hắn cao lớn không khác Naaru lắm.

    Bất quá nói cao lớn như Naaru cũng không đúng, ấn hình thể con sói kia, biến thành người ít nhất cũng phải hai thước bảy, hai thước tám, chỗ thừa đi đâu rồi? thực không đúng với nguyên lý bảo toàn trong vật lý học a…… Chẳng lẽ giống trong phim Transformers, biến thành ô tô và biến thành máy móc lượng dư thừa này thực quỷ dị biến mất. Thuật biến hình…… Quả nhiên là một môn học vấn cao thâm đến cực điểm.

    Còn có diện mạo của hắn, mắt lớn, mày cao, hốc mắt hãm sâu; gò mũi cao ngất ; Nhân trung no đủ, môi mỏng và nhạt; khi nhếch lên có vẻ có bạc tình, cười khi rộ lên lại trung thành mà cương nghị. Vành tai hắn so với thường nhân mỏng hơn, vành tai thiếu thịt, nhưng lỗ tai so với người bình thường sâu hơn một chút, bất quá lại không ảnh hưởng đến thẩm mĩ, ngược lại giảm vài phần vẻ chớ gần sinh ra trên người hắn. Đặc biệt là ánh mắt hắn, sắc bén lúc chuyên chú, lúc nhìn người có vẻ trung hậu, ở giữa lại hỗn loạn một cỗ thản nhiên ưu thương nói không rõ, rất có thần thái. Như thế đủ loại tổ hợp đến cùng nhau, liền dệt thành một nam tử tuấn lãng lãnh ngạnh như sói, một chút cũng không thua Naaru hay Tiger . Lấy khí phách và uy nghiêm mà nói, hắn còn hơn ba phần.

    Âm thầm đem hắn so sánh vơi Naaru cùng Tiger, Tôn Chí Tân không thể không thừa nhận hắn là nam tử ưu tú nhất thứ ba mình thấy sau khi đến thời không này. Bất quá, Tôn Chí Tân vẫn càng thích Naaru hàm hậu bao dung, Tiger ôn nhu cùng bá đạo đan xen. Vị Dyami này — nói thực ra, Tôn Chí Tân càng thích hắn khi là Benz.

    Cảm giác được Tôn Chí Tân dùng một đôi mắt lớn trừng mình, Dyami do dự một chút, cực lực che dấu bất an, thật cẩn thận hỏi:“Sợ…… Sợ ta?”

    Tôn Chí Tân lắc đầu. Sợ? không cảm giác được, bị dọa đến thất thần lại là thật. Thú nhân a, giống này vẫn là lần đầu thấy, tinh cầu này thật thần kì.

    “Kia…… Ngươi…… Vẫn nhìn…… Ta?”

    Thứ xinh đẹp mỗi người đều thích xem, chuyện ngạc nhiên mọi người lại thích xem, ngươi ngày thường tuấn như vậy, còn là lần đầu mình nhìn thấy một lang nhân, đương nhiên sẽ nhịn không được nhìn xem. trong lòng Tôn Chí Tân nói thầm, đáp phi sở vấn nói:“Tranh vẽ trong động là ngươi vẽ?”

    Dyami lắc đầu:“Không…… Là. Là ông ta…… Gia gia. Hắn…… Bị khi…… Trở thành…… Quái vật…… Theo…… Từ trong bộ tộc…… Cản…… Đi ra, phát…… Phát hiện …… động này…… Huyệt…… Huyệt sau nhất…… Thẳng…… Thẳng ở…… sinh hoạt bên trong, tranh chính là…… Hắn…… Hắn vẽ lên…… lên…… Đi .” Chưa xong đột nhiên thêm một câu:“Ta…… Ta không phải quái vật!”

    Dyami nói chuyện khi có tật cà lăm nghiêm trọng, nhưng một câu này thần kỳ lưu loát, nếu không phải thường thường nói, hoặc là trong lòng có chấp niệm này, tuyệt đối không thể có thể nói lưu loát như thế.

    Nụ cười của Harry chợt tắt, mẫn cảm cảm thấy âm u, theo bản năng vươn tay qua gắt gao cầm lấy Dyami, đem tay hắn đưa đến trước ngực ôm lấy, muốn đem thứ mình một chút cũng không hiểu phân qua.

    Mà Tôn Chí Tân trong khoảnh khắc liền từ trong lòng liền dâng lên một cảm giác kỳ quái, như là khi nghe những lời này hắn cảm giác được phẫn nộ cùng yếu ớt của Dyami, còn có không cam lòng từng bị bài xích, theo bản năng liền tiếp lời nói:“Ngươi không phải quái vật, ngươi là Benz! biết biến thành sói thôi, có gì đặc biệt hơn người? này bản sự ta muốn học còn học không được.”

    Dyami ngạc nhiên ngẩn ra, phản ứng bản năng của hai người sưởi ấm tâm của hắn, lúc này bàn tay rất nhanh nắm chặt tay Harry, lại hướng Tôn Chí Tân cười lộ ra răng nanh sắc nhọn:“Ngươi…… Quả nhiên…… Là bạn bè, bạn bè tốt. Ha ha, trong lòng…… Của ta…… Trong lòng, cao hứng!”

    Harry cùng hắn một trận cười ngây ngô, lại hướng Tôn Chí Tân lộ ra nụ cười ngây ngô như ánh mặt trời kia.

    “Ta không phải quái vật, ta là Be…… Benz!”

    “Đã biết, có thể hay không đừng lặp đi lặp lại như vậy ? nghe ngươi nói chuyện thật mệt!” Tôn Chí Tân bắt đầu thả lỏng cười, kia một khắc lơ đãng toát ra đến yếu ớt làm cho hắn thấy Dyami vô cùng giống người. Không đúng, hắn kỳ thật chính là người, chẳng qua có loại năng lực khác mình không có. Quái vật khiến người ta sợ hãi? không cảm giác được, nhìn qua thật là một soái lang soái ca lãnh khốc. Bất quá cái này cũng không quan trọng, quan trọng là lúc mình quen Dyami hay Benz, tình bạn với sói vào ngày phát hiện Tôn Tiểu Lỗ đó cũng đã kết hạ. Lúc là sói mình cũng không có e ngại, huống chi hình người?

    Trong lòng nghĩ như vậy, lại mơ hồ xẹt qua một cái ý niệm trong đầu, những lời này hắn giống như cũng từng nghe qua ai nói, khẩu khí cùng Benz rất giống, cũng là yếu ớt mang theo phòng bị, hỗn loạn khát cầu.

    Là ai? sẽ cũng không phải là thú nhân đi? đã có một người ở trước mặt, toàn bộ tinh cầu khổng lồ nói chỉ có một người này, có thể sao? bất quá lúc ấy nghe qua còn không biết có thú nhân, sẽ không quá chú ý, giờ nhớ lại lại nghĩ không ra.

    Còn đang hướng kí ức càng sâu một chút chỗ đào móc, lại nghe Benz, giờ là Dyami nói:“Sói …… Bộ dáng, càng…… nhanh, càng…… Cường tráng, càng dung…… dẻo dai, nhưng cần thức ăn…… Nhiều…… Nhiều thức ăn…… duy trì. Người…… bộ dáng, đừng, chính là không…… An toàn. Dễ dàng…… Bị thương, chịu không…… Không nổi…… Đông lạnh.”

    Lặp bặp như vậy, suy nghĩ của Tôn Chí Tân liền chuyển hướng, nói:“Ý của ngươi là nói, duy trì hình sói cần rất nhiều nhiệt lượng, ân, ta là chỉ thức ăn, nhưng hình người tiêu hao sẽ ít đi nhiều, đúng không? mà đi săn cần hình sói, bởi vì nó nhanh hơn, càng nhanh nhẹn, càng cường tráng, có phải ý tứ này hay không?”

    Dyami gật đầu, cảm thấy cùng Tôn Chí Tân nói chuyện thật thoải mái, chính mình muốn biểu đạt cái gì hắn rất dễ dàng có thể lý giải, nọi lại một lần nữa biểu đạt mình cũng không thể rõ ràng kể lại giống hắn.

    Harry sẽ không nói, chỉ nghe không nói, cũng không dùng dáng điệu xen mồm — cụ thể nghe hiểu bao nhiêu, ước chừng chỉ có chính hắn mới biết được. Hắn vẫn vô ý thức cầm một bàn tay của Dyami, như là thực nghiêm túc đếm đầu ngón tay hắn có bao nhiêu ngón, hoặc như là đang tò mò nghiên cứu móng vuốt sói cùng tay người khác nhau. Còn lại phần lớn luôn là nụ cười như ánh mặt trời, ai nói liền quay ra cười, vô luận là ai nhìn hắn, hắn liền cười sáng lạn với người đó, nụ cười như ánh mặt trời bắn ra bốn phía không chút nào keo kiệt phóng ra chung quanh.

    Dyami ưa nói chuyện, tính cách này cùng bề ngoài lãnh khốc quả là một trời một vực.

    Người trong xã hội đều biết nói, thời gian quá dài không cùng người nói chuyện sẽ cho hai loại hậu quả, một loại là lạnh lùng tự bế, một loại khác giống như Dyami có mãnh liệt khao khát được nói chuyện. Đặc biệt có được Tôn Chí Tân và Harry hoàn toàn không có bài xích tiếp nhận mình, thời gian về sau cơ hồ đều là Dyami nói, Tôn Chí Tân và Harry nghe.

    Về vì sao biết biến thành sói Dyami giải thích không rõ ràng lắm, chỉ mơ hồ nhớ rõ khi trưởng thành đột nhiên có thể, hắn đi theo ông ở trong sơn động sống hơn mười năm. Cha là ai Dyami không biết, mẫu thân là ai hắn cũng không biết, chỉ biết là mình được ông nuôi lớn, mãi cho đến sau khi lão nhân gia qua đời hắn mới bắt đầu độc lập sinh hoạt.

    Một người sinh hoạt, lại là thời kì tiền sử đầy gian nan, gian nan còn nguy hiểm, bởi vậy lấy hình sói sinh tồn trở thành lựa chọn duy nhất.

    Đại khái là Dyami hai mươi mốt tuổi năm ấy, lơ đãng tao ngộ một con sói tuyết đồng cỏ. Xuất phát từ tâm tình cô độc, Dyami bắt đầu đuổi theo con sói tuyết đồng cỏ này, muốn lẫn vào tộc đàn chúng nó, loài người không tiếp thụ hắn, chẳng lẽ bầy sói cũng không nhận hắn?

    May mắn là bầy sói càng thêm khoan dung so với loài người, sau khi qua thời gian bài xich, bầy sói không hề cản người từ ngoài đến này, Dyami lợi dụng hình sói dung nhập vào bầy sói giữa cùng sói tuyết đồng cỏ sinh hoạt.

    Về sau Dyami có được trí tuệ loài người làm cho hắn ở trong bầy sói nổi bật lên, chậm rãi ở trong bầy sói quật khởi, bầy sói càng ngày càng nghe theo chỉ huy ‘sói’ chỉ số thông minh cao này, bởi vậy tránh được nhiều lần tai nạn không nói, còn đề cao năng lực sinh tồn của bầy sói. Sau khi Lang Vương đời đầu qua đời, Dyami đương nhiên thành thủ lĩnh đàn sói tuyết đồng cỏ này, lấy hình sói từ trước đến nay sống cùng đàn sói, thành lập quan hệ không gì phá nổi.

    Chiếu theo cách nói của Dyami, trước khi gặp được Tôn Chí Tân ngoại trừ thời gian hàng năm trở lại trong hang động tế tổ, hắn cơ hồ cũng không có biến trở về hình người, thời đáng kể sống trong dạng sói làm cho hắn cơ hồ sắp quên chính mình là một con người, đến khi gặp được Tôn Chí Tân. Tôn Chí Tân đối với Tôn Tiểu Lỗ có thiện ý, bất khuất đầy hiếu kỳ, còn có khoan dung thiện lương dẫn tới chú ý của Dyami, phán đoán Tôn Chí Tân thật sự không giống người thường, Dyami rốt cục nổi lên dũng khí quyết định gặp mặt Tôn Chí Tân.

    Xuất thần nghe Dyami kể chuyện cũ, tuy rằng hắn giống đại đa số nam tử tính cách cương nghị đối với mình đã chịu bất công đều sơ lược, nhưng rõ ràng Dyami đối vận mệnh không cam lòng, đối với mình không giống người thường mà bị bài xích oán muộn, nói vậy Dyami khi còn nhỏ rất gian khổ. Thậm chí có thể nói như vậy, trước khi gặp được mình cùng Harry cuộc sống của Dyami đều là cô đơn mà tịch mịch, một người lấy hình sói đi qua rất nhiều nẻo đường cô đơn, hẳn là sẽ dẫn đến đồng tình mãnh liệt và quan ái của Tôn Chí Tân mới đúng, nhưng trên thực tế điểm chú ý của Tôn Chí Tân hoàn toàn không ở chỗ này, hắn càng cảm thấy hứng thú là Dyami rốt cuộc là biến thành sói như thế nào, lại từ sói biến trở về người ra làm sao……

    Không có cách nào khác, trong đời lần đầu gặp được người biết biến hình, Tôn Chí Tân chính là không thể kiềm chế sợi tò mò cùng quan tâm mãnh liệt của hắn.

    Tôn Chí Tân không thể kiềm chế nói:“Benz, biến thành sói ta xem xem. Ngươi rốt cuộc là biến như thế nào a? thần kỳ!”

    Những lời này quá dọa người, thậm chí đưa tới Harry xem thường, một đôi mắt xanh lam cực kỳ khó chịu trừng mắt Tôn Chí Tân. Trời biết làm sao làm, từ lúc Dyami cứu Harry, Harry liền biểu hiện thật sự bảo hộ hắn, đối với Dyami so với Tôn Chí Tân còn tốt hơn.

    Nghe Dyami nói chuyện ‘Lang nhân’ lâu như vậy, lại hiểu được đây chẳng qua là một người biết biến thành sói, nhưng vẫn là Benz mình biết, Tôn Chí Tân sớm đã từ trong khiếp sợ khôi phục lại. Lúc này thấy cặp ‘mắt xanh’ khoa trương của Harry cũng xem nhẹ không thấy, cực kỳ vô liêm sỉ chảy nước miếng cười với Dyami:“Mau, Benz, biến thành sói đi. Biến một chút thôi, biến một chút thôi……”

    Khẩu khí kia, quả thực giống như đúc tình huống đặc thù nào đó. Tỷ như cùng cho cưng nói: Đến, lộn vòng! hoặc là đối với gấu ngựa đoàn xiếc thú nói:“Giơ lên tay gấu của ngươi!”

    Đừng hoài nghi, đây là Tôn Chí Tân, được bộ tộc gió biển và bộ tộc thợ săn đồng thời biết đến là đồng chí tất đạt lạp sát a tô vĩ đại, hắn chính là quả thật ngốc như vậy!

    Dyami cũng không giận, thậm chí cười đầy răng nanh đến khốc lại vui vẻ. Hắn vẫn tưởng tượng qua giống như vậy, bên người có hảo hữu đem chuyện mình không giống người thường chỉ trở thành một chuyện thú vị, sẽ không sợ hãi sẽ không chán ghét, thoải mái khoái trá lấy nó đến trêu ghẹo, lấy đến trêu đùa trêu chọc, lấy tâm tính bình thường đối đãi đặc thù của mình.

    Hiển nhiên, Tôn Chí Tân đồng chí ngốc đến dọa người lơ đãng liền làm được.

    “Ta không…… thể.”

    “Là không thể hay không muốn a? Benz, ngươi không sảng khoái. Chúng ta thân như vậy, làm cho ta xem cũng không được, keo kiệt!”

    Dyami ha ha cười:“Không phải, ta giờ…… Biến…… Không được. Lần tới…… Biến, trước tiên, nói cho ngươi.”

    “hả? vì sao?” Tôn Chí Tân cực kì thất vọng. Tiết mục biến thân phấn khích như vậy cư nhiên không thấy được, thật đáng tiếc. Lại lấy ánh mắt hâm mộ nhìn Harry, hắn nhưng là xem qua một lần, vận khí thật tốt…… Vì sao Harry vận khí lại tốt như vậy? lão thiên thật là yêu thương đồ ngốc sao? khó chịu!

    Harry bị Tôn Chí Tân nhìn không hiểu ra sao, mờ mịt nhìn về phía Tôn Chí Tân, còn hướng Tôn Chí Tân lộ ra nụ cười mười phần ngờ nghệch. Biểu tình kia, bộ dáng kia, khiến Tôn Chí Tân muốn cắn hắn lại luyến tiếc.

    Dyami giải thích nói:“Theo người đến…… sói còn dễ một chút, theo sói biến trở về người rất…… Vây…… khó.”

    “Di? không hiểu.”

    Dyami khoa tay múa chân hình người và hình sói, nói:“Ta lần đầu tiên…… Biến, còn chưa hồi…… Quá…… Quá thần, trở thành sói. Từ sói biến trở về người, mất…… sáu ngày.”

    Tôn Chí Tân giật mình, theo bản năng nghĩ, hay là từ hình sói đến hình người có rất nhiều bộ phận và khí quan càng thêm cao cấp, cho nên sẽ rất khó khănLại nghe Dyami nói:“Từ sói đến người, có một…… cái…… chỗ rất khó qua, dễ dàng kẹt…… kẹt lại. Bộ dáng sẽ sói không giống sói, người không giống người, chính là bởi vì…… Này…… Như vậy mới dọa người. Ta lần này là vì thức ăn không…… Chừng, không thể không biến thành người.” Khốc khốc cười cười, lại nói:“Ta sợ ngươi và Harry chán ghét…… Ta, vẫn không dám biến, sau lại thật sự…… Kiên…… Kiên trì không nổi, chỉ đành biến trở về. May là ngươi…… các ngươi không có chán ghét ta.”

    Tôn Chí Tân nhịn không được hỏi:“Nghe ra rất khó, nếu biến không thành thì sao?”

    “Chết, rất nhanh, lấy sói …… hình chết đi.”

    Tôn Chí Tân sợ hãi nhảy dựng:“May là biến được . Ân, lúc thân thể chuyển hoán hình thái có cảm giác gì?”

    “Đau, rất đau. Giống……” Dyami cố gắng nghĩ từ hình dung thích hợp, cuối cùng nói:“Giống ở trong lửa…… Chậm…… Chậm…… thiêu đốt…… Thiêu…… Nướng.”

    Hình dung này, nghe như là lúc biến hình giống như dày vò tại địa ngục?

    Tôn Chí Tân nghe sơ qua liền ngộ ra, nói:“Ý tứ có phải nói biến hình không dễ dàng hay không, cần trả giá đại giới cũng không thấp? từ hình người đến hình sói muốn đơn giản hơn nhiều, từ hình sói đến hình người sẽ rất phiền toái? hơn nữa từ hình người đến hình sói có thể bằng phẳng mà qua, từ hình sói đến hình người lại càng thêm phức tạp, trên đường còn có thể xuất hiện một điểm chết, dễ dàng bị kẹt tiến thối lưỡng nan?”

    Tôn Chí Tân phân tích, Dyami nghe được có chút mơ hồ, lý giải nửa ngày mới gật gật đầu, nói:“Biến không trở về người, chết; bị kẹt, chết. Ông chính là…… Cuối cùng một lần biến…… hinh bị kẹt…… chết .”

    Tôn Chí Tân nghe được sợ hãi cả kinh, xem ra năng lực biến hình đặc thù này cũng không phải trâu bò như trong tưởng tượng, nó tuy rằng rất kinh người, trong đó vẫn có nhiều hạn chế, cũng không phải kỹ năng đơn giản như ý gì.

    Hiểu được, ánh sáng thần bị hình thú của Dyami liền gần như biến mất ở trong trái tim của Tôn Chí Tân, đồng thời lại càng không dám để cho Dyami tùy tiện biểu diễn cho mình xem, chỉ đành có vẻ đô lung nói:“Nguy hiểm như vậy, vậy đừng thay đổi. Muốn nhìn người sống biến hóa thật đúng là không dễ , ta đi trở về, ngươi cứ dùng bộ dáng loài người ngốc đi. Trong bộ tộc đã sinh ra vải sợi đay và da thuộc, quay lại ta sẽ nhờ Arthur làm quần áo cho ngươi. Chuyện thức ăn ngươi cũng không cần quan tâm, ta nghĩ biện pháp tìm cho ngươi, tổn thương do giá rét của đàn sói còn chưa khôi phục, mạo muội xuất động ngược lại càng thêm nguy hiểm. Thức ăn là ta trộm lấy từ kho chứa lương của mọi người, sẽ không có nhiều, bất quá không đến mức đói bụng, kiên trì chờ bầy sói khôi phục tốt một chút liền vượt qua cửa ải khó khăn . Úc, tổ tiên phù hộ, hy vọng khi Naaru và Tiger biết ta đào góc tường bộ tộc sẽ không giận dữ……”

    Dyami gật gật đầu, rõ ràng nói:“Được.”

    Tôn Chí Tân cũng không kéo dài, đứng dậy xoay người bước đi. Mới đi vài bước lại bị Dyami gọi lại:“Duẩn tử tâm.”

    Tôn Chí Tân vẻ mặt hắc tuyến quay lại đầu:“Ngươi theo hai người Lommar của ta gọi giống nhau đi, tiểu Tân. Ta chán ghét biến thành măng……”

    “Tiểu tân.”

    Con bà nó, quả nhiên là bút sáp mầu tiểu Tân nổi tiếng, tiểu Tân hai âm tiết này ai cũng đều phát âm rõ ràng.

    Tôn Chí Tân tức giận nói:“Còn có chuyện gì?”

    Dyami nói:“Ta nghĩ học cái kia.” Dứt lời, vươn tay ở không trung rất nhanh khoa tay múa chân vài cái, mô phỏng Harry cùng Tôn Chí Tân chào hỏi phương thức.

    “Thủ ngữ?”

    “Này kêu thủ…… Thủ ngữ? ta muốn học cái này.”

    “Vì sao muốn học?”

    “Ta muóndùng…… Dùng này cùng…… Harry nói chuyện.”

    Xem ra Dyami không chỉ có phát âm tên mình có vấn đề, kêu Harry cũng không phát ra âm cuối, chỉ đành kêu Harry — nghe lên rất giống ở kêu:honey……

    Harry,honey,honey tiểu bảo bối ~

    Tôn Chí Tân xuy một tiếng liền vui vẻ, cũng không nghĩ nhiều Dyami vì sao khát vọng cùng Harry trao đổi như vậy, chỉ cười nói:“Tốt, không thành vấn đề.”

    Dyami cười lộ ra đầy răng, nói:“Cám ơn, ta dạy cho ngươi nói lang…… Lang ngữ, lang câu…… Thông…… phương thức liên lạc.”

    “Lang ngữ? tốt!” Tôn Chí Tân mừng rỡ, kia chẳng phải là về sau có thể rất tiện sai khiến Tôn Tiểu Lỗ miễn phí vì mình làm công? Tôn Tiểu Lỗ, đi đem hài của ngươi lại đây! nghĩ thôi đã thấy sướng!

    Trong lòng vui hỏng rồi, xem ra làm bạn với lang nhân quả thật là ưu việt, vui tươi hớn hở rời đi.

    Một đường trở về mới nhớ tới đã quên hỏi Benz một chuyện, Tôn Tiểu Lỗ rốt cuộc có phải con hắn hay không a? trước kia cảm thấy hẳn là, giờ nghĩ giống như cũng không phải. Bất quá Tôn Chí Tân hy vọng là đúng, bởi vì nói không chừng ngày nào đó Tôn Tiểu Lỗ cũng có thể biến thân thành một bé sói đáng yêu, kia chẳng phải là rất thú vị? ân, lần tới nhất định nhớ kỹ hỏi Dyami một chút.

    Trong lòng suy nghĩ, đi trở về doanh địa ý thức lại chuyển tới chỗ phát hiện tranh vẽ kia, vẫn đứng ở chỗ nghỉ chân theo dõi.

    Biết đến càng nhiều thứ lại đến xem tranh vẽ này đó, lại có lý giải càng sâu. Nói vậy lúc trước ông của Benz vẽ tranh này đó trong lòng bi phẫn lại bất đắc dĩ . Tranh vẽ mở đầu và hòa kết cục, đại khái biểu đạt quá trình biến hóa của bọn họ, trung gian biểu đạt bắt đầu cùng loài người sinh hoạt, sau lại bị người loại bài xích, trở thành dị vật bị bắt giết.

    Tôn Chí Tân thở dài, hắn không phải không thật sự hiểu được đau đớn trong lòng Benz. Nhưng là đối với đàn ông đến, nhiều lúc thứ họ cần là duy trì và tiếp nhận, cũng không phải kẻ yếu đuối cần đồng tình. Cho nên Tôn Chí Tân luôn chêm chọc cười nhạt về vấn đề này, không đi chạm vào vết sẹo trong lòng Benz.

    Lại một lần nữa xem tranh Tôn Chí Tân theo bản năng nghĩ, cuộc sống cô độc không thoải mái của Benz, đã qua đi. Ít nhất ngươi giờ có ta, có Harry, chúng ta đều là bạn ngươi, sẽ bảo hộ ngươi, sẽ nghĩ biện pháp giúp ngươi cao hứng, giúp ngươi hết cô độc, giúp ngươi về sau sống không còn tịch mịch.

    ok!

    Cứ như vậy, có Tôn Chí Tân ta, ngươi về sau muốn cô độc tịch mịch cũng khó! nếu thời cơ thích hợp, chỉ cần ngươi nguyện ý, liền cùng sống với bộ tộc gió biển và bộ tộc thợ săn, mọi người có thể là bạn bè, cũng có thể là người nhà. bí mật của ngươi gia thay ngươi giữ, không cho bất luận kẻ nào biết bài xích ngươi. Đến lúc đó ngươi muốn là đầu lĩnh sói hay là đến nhà của ta ăn cơm, đều tùy vào ngươi. Hai đại tộc trưởng đều là đàn ông của ta, của ngươi đi hay ở còn không phải gia định đoạt?

    Nghĩ đến đây, thiếu chút nữa chống nạnh ngửa đầu cười, vẻ mặt đều là thối thí đắc ý.

    “Tiểu tân, ngươi đang làm gì? biểu tình dọa ngươi đó là cái gì?”

    Tôn Chí Tân bị hoảng sợ, quay đầu cả giận nói:“Tiger, ngươi đi đường sao lại yên lặng như mèo thế? vô thanh vô tức đến dọa người……”

    Tiger tiến lên đây ôm lấy Tôn Chí Tân nhẹ nhàng ở trên cằm hắn cắn một chút, cười nói:“Ta đi đường vẫn đều thực an tĩnh, ngươi cũng không phải không biết. Đang làm gì? từ rất xa liền thấy ngươi cười nhăn cả mặt.”

    Tôn Chí Tân nhãn châu chuyển động, cảm thấy cần vì chuyện Benz dung nhập vào quần thể đánh động cho Tiger trước, toại cười nói:“Tiger, ngươi tin có người biết hóa thành hình thú không?”

    Đồng tử của Tiger co rụt lại, chợt dường như không có việc gì cười nói:“Không tin. Người có thể biến thành hình thú còn là người sao? là quái vật đi. Ngươi từ nơi nào nghe tới chuyện kỳ quái này?”

    Đồ thiếu não! trong lòng Tôn Chí Tân khó chịu, chỉ vào tranh vẽ nói:“Ngươi nhìn kỹ, nó nói chứ không phải là ta nói.”

    Tiger cúi thấp đầu xuống xem tranh, chỉ nhìn qua vài lần liền sắc mặt khẽ biến, bất động thanh sắc hỏi:“Làm sao đến?”

    Tôn Chí Tân cười nói:“Khẳng định không phải ta vẽ, lần trước đến thăm dò hang động phát hiện, khẳng định người ở nơi này trước kia biết . Tiger, chúng ta cũng không phải nhóm người đầu tiên ở tại nơi này, nó trước kia còn có càng khách trọ cổ xưa. Nói không chừng người ở đó chính là thú nhân trên tranh vẽ.”

    Sắc mặt Tiger ẩn dấu trong bóng của cây đuốc biến hóa, sau một lúc lâu mới nói:“Ngươi thấy thế nào? ta cái gì đều nhìn không ra. Này…… Ân, nhìn qua giống người. Đây là dã thú — đây là đống lửa, đúng không? hẳn là tình cảnh mọi người săn thú về sau nướng ăn.”

    Tôn Chí Tân trừng mắt:“Ngươi lý giải kiểu gì thế? còn tưởng rằng ngươi mạnh hơn Naaru, hóa ra ngốc như nhau!”

    “Ta chính là ngốc như Naaru. Ha ha, ngươi tìm được hai Lommar ngu ngốc.” Tiger mất tự nhiên gượng cười, một tay ôm lấy Tôn Chí Tân, một tay xoa cái bụng bằng phẳng của hắn, mang theo ý tứ vỗ về chơi đùa một đường trượt xuống dưới.

    “Tiger!”

    “Có.”

    “Lấy tay ra cho ta!”

    “Không, ta là Lommar của ngươi, muốn cùng Zimmer thân thiết, ai cũng không thể xen vào.”

    “Zimmer của ngươi giờ không có tâm tình, cút đi!”

    Tiger hậm hực rút tay về, bất duyệt nói:“Ta đi đây.”

    “Đi mau, đi mau!”

    Cấu kết bất lợi, Tôn Chí Tân hận nghiến răng. Đồ con lừa! đồ thiếu não! đường tiến hóa có vô số khả năng, tinh cầu này lại bất thường như thế, vì sao không thể có người biết hóa thú? kết hợp trí tuệ loài người cùng sức mạnh cường đại của loài thú, thực rõ ràng là phương hướng tiến hóa rất cao. Tuy rằng lúc biến hình có nhiều hạn chế, vẫn có thể xem là một đường tiến hóa hoàn mỹ. Như vậy quả thật là càng ưu việt, lại bị người ghét bỏ, giống như Benz vậy, thật khiến người ta mất hứng. Người khác không tiếp thụ Tôn Chí Tân còn chịu được, nhưng Lommar thân mật nhất của mình cũng không hiểu, cũng xem người như thế là quái vật, hắn khó chịu!

    Nhìn bóng dáng Tiger, Tôn Chí Tân cảm thấy hắn giống đang lảng tránh vấn đề này, vì thế lại ngón tay giữa về phía hắn:“Tiger, ngươi đồ con lừa! buổi tối không vào lều của ta, lão tử hôm nay ngủ cùng Naaru!”

    Bóng dáng Tiger dừng một chút, cước bộ càng lạ, đến khi không thấy mặt Tôn Chí Tân rốt cục lộ ra biểu tình thở dài nhẹ nhõm một hơi.

    Thuộc truyện: Sử Tiền Nam Thê Hàm Ngư Phiên Thân Ký