Sử Tiền Nam Thê Hàm Ngư Phiên Thân Ký – Chương 51-53

    Thuộc truyện: Sử Tiền Nam Thê Hàm Ngư Phiên Thân Ký

    51, Naaru nghịch tập

    Nhìn bóng dáng Tiger biến mất trong bóng đêm, Tôn Chí Tân ngồi ở trên tảng đá ngây người một trận, bắt đầu vô cùng phiền não.

    còn chưa giải quyết xong chuyện của Naaru, lại chui ra một Tiger , thật sự là làm cho người ta đau đầu vô cùng. Mình xuyên đến thời tiền sử liền sửa vận hay sao thế này? Trước kia ở hiện đại chưa thấy qua gã nào ưu ái mình, sao vừa đến nơi đây liền hệt như được tiến hành cải tạo gien, dẫn đến hai người đàn ông kiệt xuất một trước một sau cứ nhắm vào mình mà bổ nhào thế? không có người nam nhân nào giá trị mị lực của mình cao, nhưng hắn không cần loại mị lực này nha……

    Gia đình tan vỡ vì cha đi nhầm đường, đây vẫn luôn là tiếc nuối trong lòng Tôn Chí Tân. Trong quá trình trưởng thành, đáy lòng Tôn Chí Tân luôn luôn có một nguyện vọng nho nhỏ, đó là có thể tìm một nữ tử ôn lương hiền thục như mẫu thân kết hôn thành gia, sinh một nam một nữ, trở thành một người cha ổn trọng rộng lượng có trách nhiệm. Tựa hồ làm như vậy, tiếc nuối mà cha để lại sẽ có thể bù đắp ở đời hắn.

    Mà giờ nguyện vọng này hình như càng ngày càng xa vời, nhân sinh phía trước mờ mờ mịt mịt. Không chỉ bị hai người đàn ông kiệt xuất dây dưa, nguyện vọng thành gia lập nghiệp lại càng lùi xa không thấy hẹn. Ít nhất ở bộ tộc Thợ Săn, hắn đã bị đóng lên dấu hiệu chuyên dụng của Naaru, trừ bỏ Naaru không ai dám mơ ước. Còn bộ tộc khác, cũng mới gặp qua tộc Gió Biển, mà cũng chỉ như vậy đã dẫn đến thêm một đầu báo săn ý vị xâm lược mười phần tên là Tiger.

    Tương lai nên làm gì bây giờ ? kiên trì nguyện vọng của mình tìm một người con gái thành gia sinh tử, sau đó đời đời tiếp tục phiêu đãng ở xã hội tiền sử? hoặc là thỏa hiệp với hiện thực? nam nam tuy rằng không phải khẩu vị của mình, nhưng tựa hồ cũng không đến nỗi quá mức không xong. Bộ tộc Thợ Săn không hề thiếu những gia đình đệ thân, mỗi nhà đều sống rất khá, mà Naaru cũng quả thật là nam nhân phi thường vĩ đại, muốn cùng mình trải qua một đời, không chừng là ủy khuất hắn. Ít nhất có thể cắt đứt niệm tưởng của Tiger, miễn cho hắn cũng xen vào quấn quýt không rõ. Giờ khắc này, Bản thân Tôn Chí Tân cũng không xác định .

    Trong đầu không nghĩ được rõ ràng, liền cởi bỏ váy da bên hông gác qua bên bờ, tiến vào lòng sông ngồi xỗm đem thân thể mình vùi vào nước sông thanh lương, mới cảm thấy phiền táo trong lòng đỡ đi nhiều.

    Lúc này đã là mùa thu, nước sông đã có chút lạnh, quẫy nước sông cọ rửa người ngợm rất là thích ý. Tôn Chí thường ngày không dám cởi sạch xuống sông ngâm mình như vậy, người tiền sử có thể không kiêng nể gì tuột sạch, hắn thì không được. Trong đầu đầu vẫn đang ngoan cố quan niệm từ thế kỷ hai mươi mốt, không thể nhong nhong trần trụi trước mặt người khác. Trước kia lại ở cùng Naaru, vô luận làm gì, người nọ đều đi theo . Chờ tới bây giờ một mình một người buổi tối mới có thể vụng trộm đi ra sông tắm rửa, bởi thói quen sống vệ sinh ở hiện đại, ban ngày chảy mồ hôi, luôn muốn tắm rửa sạch sẽ một chút rồi mới ngủ.

    Ngồi xổm giữa sông dùng nước kì cọ thân thể, cảm thấy phiền não trong lòng dường như đều được dòng nước róc rách mang đi, trong lúc nhất thời không hề nghĩ về Naaru, cũng không tưởng niệm Tiger , chỉ đơn thuần cảm thụ cảm giác vui sướng khi nước sông mơn trớn làn da.

    Tắm táp thoải mái một lúc, Tôn Chí Tân liền cảm thấy không ổn, dường như có 2 đạo tầm mắt nhìn chằm chằm vào lưng mình.

    xoay Mạnh người, khiếp vía thấy tảng đá lớn bên sông thực sự có một đạo bóng đen hướng về phía mình, hai mắt không chớp nhìn chằm chằm vào mình. Tôn Chí Tân chấn động, theo bản năng ngồi xuống càng thấp, hai tay làm ra một động tác phòng bị, cố gắng nhờ ánh trăng xem rõ là cái gì.

    chỉ thấy dưới ánh trăng mông lung, có một thứ ngồi đó, bởi ánh trăng mờ mịt, không thể thấy rõ hình thể, chỉ thấy một đôi đồng tử quái dị, trong ánh trăng lóe lên một bên màu xanh biếc, một bên màu chanh hồng, cực kỳ giống mắt chó sói đồng cỏ đang bị ngọn đèn chiếu vào

    Động vật có hai bên đồng tử phản quang hai màu không giống nhau dưới ngọn đèn chiếu xạ có vài loại, sói đồng cỏ chính là một trong số đó.

    Tôn Chí Tân hít vào một ngụm lãnh khí, cực kì hối hận con dao Thụy Sĩ hệ ở váy da bị quăng bên bờ. Trong lòng hối hận , cũng không nguyện ngồi chờ chết, thủ ở đáy sông bất động thanh sắc sờ soạng, đến khi đụng phải một khối đá cuội bén nhọn mới yên lặng bất động.

    Ngay sau đó, thân ảnh ngồi trên tảng đá chồm dậy, hướng về Tôn Chí Tân ập tới. Tôn Chí Tân lẳng lặng không phát một âm thanh, bàn tay giấu dưới đáy nước lại phá vỡ mặt sông thẳng tắp lao ra, khối đá sắc bén trong tay nhắm thẳng vào đối phương.

    Ngay sau đó, ánh trăng chiếu lên thân ảnh đối phương, Tôn Chí Tân giật mình rụt mạnh tay về, thất thanh nói:“Naaru ? !”

    Còn ai ngoài Naaru, giống như sói đói chồm qua, một phen đã đem Tôn Chí Tân ấn vào trong nước.

    Vốn đã chuẩn bị tốt thế công lại bởi vì phát hiện ra là Naaru mà từ bỏ, lúc này không hề phòng bị bị Naaru đẩy một cái, thân thể bị ấn mạnh vào trong nước sặc liền mấy ngụm nước. Tôn Chí Tân lớn tiếng ho khan , cảm giác được Naaru bắt lấy bả vai, tha mình lên bãi sông.

    Tôn Chí Tân một bên ho khan, một bên vừa sợ vừa giận nói:“Naaru, ngươi điên à ? !”

    Naaru đem Tôn Chí Tân kéo tới bờ sông, ném thật mạnh, thân thể lập tức đè lên, thấp giọng ấm ách nói:“Đúng, ta điên rồi !”

    Tôn Chí Tân dùng sức đẩy hắn:“Ngươi phát bệnh gì thế ?”

    “Ta phát bệnh ?” Naaru hạ giọng quát to:“Ngươi là Zimmer của ta, ta từ đầu tới cuối đều không có nhận được lễ vật của ngươi, ngươi lại tận tâm hết sức làm lưới cá cho Tiger ! ta tặng cho ngươi nanh thú ngươi cũng chưa bao giờ đồng ý đeo, ngươi cho ta là cái gì ? ta vừa rồi thấy được, hắn hôn ngươi !”

    Tôn Chí Tân dừng giãy dụa, nheo mắt đưa lưng về phía ánh trăng nhìn hắn. mặt Naaru đỏ bừng, mang theo tức giận cùng ủy khuất, cả nguwoif từ trên xuống dưới đều tản ra một cỗ ghen tuông nồng hậu.

    “Vừa rồi hắn là cường hôn, không thấy ta thiếu chút nữa bị bóp chết à?”

    “Ngươi không hề phản kháng.” Naaru trừng mắt nhìn Tôn Chí Tân.“Trước kia chống lại ta, ngươi cho tới giờ chưa từng thành thật như vậy.”

    Đó là bởi vì luôn phải chịu thiệt ở chỗ ngươi, còn không phải là ta càng phản kháng ngươi lại càng hăng hái sao? Xúc động đến dây thần kinh dục vọng chinh phục của hai vị giống đực các ngươi, càng phản kháng càng không xong.

    Tôn Chí Tân giật mình, đột nhiên nở nụ cười, nói:“Đừng nghĩ ngợi lung tung, ta cho hắn , nhưng ý nghĩa chân chính là cho bộ tộc gió biển. Hiện tại hai bộ tộc hợp lực chống đỡ trời đông giá rét, bọn họ bắt được càng nhiều cá sẽ mang đến cho chúng ta càng nhiều thức ăn.”

    “Ta mặc kệ !” Naaru mãnh liệt nói:“Tóm lại ngươi chưa từng tặng cho ta cái gì!”

    Lão tử ngày ngày ngươi nấu cơm nuôi nấng ngươi, còn bị ngươi cưỡi đến cưỡi đi, ngươi còn muốn như thế nào ? Tôn Chí Tân tức giận nhìn Naaru, nói:“Vậy ngươi muốn làm sao bây giờ ?”

    Naaru không nói lời nào, ánh mắt tinh lượng nhìn Tôn Chí Tân, chuyên chú mà nùng tình. Ánh mắt hắn quả thật cực kỳ giống đại hình khuyển, lúc nhìn chuyên chú càng dầy đặc hơn, ôn nhu mà phiếm nước. Tôn Chí Tân bị ánh mắt như vậy nhìn xem trong lòng mềm đi, quên luôn chuyện vừa rồi còn muốn hỏi, tỷ như vì sao lúc nãy khi quay lưng về phía ánh trăng, ánh sáng mà đồng tử trong mắt Naaru phản xạ ra lại lóe lên hai màu một đỏ một xanh cực kỳ giống dã lang như vậy.

    Chậm rãi , tình huống có chút không đúng , một cỗ hương vị nồng đậm dần dần tản ra giữa hai người. Thân thể Naaru bắt đầu nóng lên, cái thứ quen thuộc kia đã bừng bừng phấn chấn nở ra, toàn bộ đều đè lên bụng Tôn Chí Tân.

    Tôn Chí Tân dùng sức nuốt một ngụm, run giọng nói:“Naaru, ngươi muốn gì ? ngươi đừng phát tình loạn với ta, ta hiện tại không phải ở cùng ngươi.”

    Naaru vẫn không nói lời nào, chỉ lấy ánh mắt trung khuyển nhìn Tôn Chí Tân. Tôn Chí Tân bị hắn nhìn run run không thôi, lại có một cỗ cảm giác trái tim run rẩy không thể khống chế đang tản ra từ sâu trong đáy lòng.

    Qua một lúc vẫn không thấy hắn có động tác gì, ngay cả động tác kè kè đè ép thứ đó vào mình khi động tình dĩ vãng cũng không có. Hắn cứ như vậy chuyên chú nhìn chằm chằm mặt Tôn Chí Tân, đem đến cho Tôn Chí Tân áp lực còn lớn hơn hành vi xâm phạm của hắn.

    Tôn Chí Tân muốn chạy trốn , Naaru dưới thân vặn vẹo thân thể, cố thoát khỏi áp chế Naaru của.

    thân thể ngọ nguậy càng thêm khơi mào dục vọng của Naaru, bụng Tôn Chí Tân giống như mát xa thân thể Naaru, làm cho hắn cả người căng cứng, càng thêm dùng sức ngăn chặn Tôn Chí Tân.

    “Đừng lộn xộn !” Naaru trầm giọng nói.

    Tôn Chí Tân vừa sợ vừa hoảng, nhỏ giọng kêu lên:“Ta không động ! Ngươi xuống khỏi người ta đi.”

    Naaru mị hí mắt, cực độ giống với biểu tình của Tiger khi muốn cướp đoạt. Trong lòng Tôn Chí Tân nhảy dựng, đã thấy Naaru lấy ra dây da thú, kéo hai tay mình ra sau đầu, đem hai tay trói cùng một chỗ.

    Tôn Chí Tân cả kinh mặt mũi trắng bệch, này động tác rõ ràng là muốn cưỡng ép đây mà. Bập bập ! Ai mẹ nó vừa mới nói hắn là khuyển? Rõ ràng chính là một đầu ác lang!

    “Ngươi…… Ngươi…… Ngươi đừng xằng bậy !” Tôn Chí Tân hổn hển, khí lực lại tránh không được Naaru, nhanh chóng bị hắn trói hai tay đè lại trên bãi sông.

    Cột chắc Tôn Chí Tân, động tác của Naaru lại trở nên ôn nhu, thân thể ở trên người Tôn Chí Tân mấp máy đi lên, môi dán tại trên môi Tôn Chí Tân hôn hai cái, ở bên tai Tôn Chí Tân nhẹ giọng nói:“Tiểu tân, ta miệng mồm ngu ngốc, nói không dễ nghe như Tiger. Bất quá, ta có biện pháp giữ lại trái tim ngươi, để ngươi nguyện ý theo ta.”

    Miệng nói xong, vươn tay cởi xuống váy da bên hông, trên mặt hiện ra thần sắc kiên nghị, toàn bộ thân thể nhẹ nhàng dời xuống, ngồi lên nơi đã bừng bừng hưng phấn của Tôn Chí Tân

    vị trí mẫn cảm của Tôn Chí Tân bị Naaru cưỡi đi lên, nhất thời ngạc nhiên, giật mình mở to mắt.

    mặt Naaru ở dưới trăng hiện lên vẻ xấu hổ, lại khó xử, thấp giọng nói:“Ngươi…… Ngươi đừng…… Nhìn ta. Ta hỏi qua những gia đình đệ thân trong tộc, bọn họ nói cho ta biết, nếu ngươi thích một người, sẽ không hề giữ lại đem bản thân mình dâng tặng. Việc của hai người, phải toàn tâm toàn ý nghĩ cho đối phương, khiến đối phương sống tốt hơn, không thể chỉ luôn nghĩ cho mình. Cho nên…… Ta…… Ta…… Ta không cần ngươi phải…… ta, hay là ta làm ngươi, tóm lại thật lòng thích một người thì sẽ một lòng nghĩ cho hắn, thỏa mãn nhu cầu của hắn. Chuyện hai người phải nghĩ cho đối phương trước hết mới là đúng”

    Tôn Chí Tân cảm giác mình bị bàn tay to lớn thô ráp của Naaru cầm lấy, dẫn về phía nơi yếu ớt trên cơ thể người đàn ông.

    Tôn Chí Tân mộng , cảm giác toàn thân tất cả đều vọt tới một chỗ, cảm giác được Naaru đang ở cố gắng mở ra thân thể, cực độ không thích ứng mà thống khổ muốn đem mình nạp vào.

    Thích một người có thể làm đến mức nào? sinh mệnh cùng tôn nghiêm cái nào quan trọng hơn ? có người từng nói qua, nếu một người nam nhân đồng ý từ bỏ tôn nghiêm để yêu ngươi, nghĩa là hắn đã yêu ngươi yêu đến cực hạn !

    Chuyện đã rồi Tôn Chí Tân mới nhớ tới những lời này , trong tình hình trước mắt, trong đầu hắn trống rỗng, cảm giác được mình đang dần được cất chứa vào trong thân thể chặt chẽ mà nóng rực của Naaru, theo bản năng nam tính nâng eo bụng của mình lên để xâm nhập. Hắn thấy Naaru bởi vì chống cự không được đau đớn mà sắc mặt trắng bệch, bờ môi bình thường hàm hậu mím thành một đường thẳng tắp, trên mặt đều là khuất nhục cùng khó xử vì bị xâm nhập, còn có bất lực do nơi mềm mại nhất kia đã bị thương tổn. Như thế nhưng Naaru có một loại mị lực kinh người, khi đổi tiến công thành phòng ngự, nam nhân kiên cường cũng có thể trở nên mềm mại, tản mát ra một mỹ thái vì trả giá mà có vẻ càng thêm thu hút !

    Tôn Chí Tân điên rồi, toàn thân mỗi một tế bào đều kêu gào muốn đoạt lấy, muốn công chiếm thân thể Naaru, muốn đóng lên dấu hiệu của mình.

    Naaru đau đến hút không khí, tình hình như vậy hắn hoàn toàn không thích ứng, vô luận thân thể hay linh hồn đều bài xích. Nhưng theo như gia đình đệ thân, nếu như vậy có thể đạt được trái tim của Tôn Chí Tân, hắn nguyện ý làm càng nhiều hơn nữa.

    Nhưng thân thể nam tính tất nhiên là không thích hợp thừa nhận , trong quá trình này hắn liền hiểu được những đau đớn Tôn Chí Tân nhận thấy trước kia, không khỏi đối với người dưới thân càng thêm đau lòng, một lòng nghĩ muốn dâng lên chính mình, để hắn cũng có thể hưởng thụ khoái hoạt mình vẫn cảm thụ được. Nhưng vô luận ôm tâm tính gì, bị xâm nhập như vậy, vẫn thẹn thùng khó tả.

    Naaru kỵ ngồi ở Trên người Tôn Chí Tân, cố gắng muốn đem hắn đưa vào thân thể mình, hai chân không thể khống chế không ngừng run lên, quỳ cũng quỳ không vững, lấy tay che đi ánh mắt Tôn Chí Tân, thấp giọng cầu xin nói:“Đừng nhìn…… Đừng nhìn ta…… Tiểu tân, đừng nhìn ta.”

    Tôn Chí Tân không có cách nào không nhìn tới hắn, chưa bao giờ như bây giờ hiểu được, mặt Naaru như là được khắc vào đáy lòng — rốt cuộc bỏ cũng không đi.

    Đến khi Tôn Chí Tân hoàn toàn bị Naaru chôn vào thân thể trong nháy mắt kia, Naaru phát ra một tiếng rên rỉ như luân hãm cả người khí lực rút sạch, nhẹ nhàng nằm ở bên tai Tôn Chí Tân thấp giọng nói:“Tiểu tân, ta là của ngươi . Ngươi về sau không được buông ta ra.”

    Bị một câu đơn giản này kích thích, Tôn Chí Tân liền điên rồi.

    Chuyện Về sau hắn cũng không nhớ rõ, chỉ cảm thấy trước mắt như quay về một khắc nổ lớn lúc vũ trụ mới sinh ra, đầy mắt đều là kỳ cảnh hoa mỹ, vô số sắc màu và đường cong, còn có những điểm sáng và đốm lóe, tạo thành một khung cảnh cực không chân thật. Duy nhất chân thật chỉ có thân thể của Naaru trong lòng hắn, nóng bỏng, cứng rắn, tràn ngập lực lượng và sinh lực, ôm lấy hắn tựa như ôm được cả thời gian, chân thật đến thành như hư ảo.

    Không biết khi nào trói buộc ở tay bị giãy lỏng ra, đợi đến khi hết thảy bình tĩnh trở lại, Tôn Chí Tân mới giật mình nhận thấy chính mình đang gắt gao nắm lấy thắt lưng Naaru, trên mặt đều là mồ hôi.

    Naaru thở dốc, khó xử, lại vô cùng cố chấp hỏi:“Tiểu tân, ngươi…… Ngươi…… Thoải mái ko ? ta có không có cho ngươi……” những lời tiếp theo làm cho người ta khó xử, Naaru nói không nên lời.

    Trong lòng Tôn Chí Tân nhuyễn thành một mảnh, thấp giọng nói:“Thoải mái, trước nay chưa từng thoải mái như vậy.”

    Động tình, động dục, mới là cực hạn thân mật giữa hai người. Tôn Chí Tân kinh ngạc nhận ra thân thể đàn ông cư nhiên cũng có thể làm cho người ta điên cuồng, đặc biệt khi đối phương là Naaru, mang đến cảm giác không gì sánh kịp!

    Nghe được tình nhân khẳng định, trong lòng dâng lên vui sướng khôn kể, Naaru đem mặt để sát vào Tôn Chí Tân, giống một con cún lớn liếm liếm miệng Tôn Chí Tân. Tôn Chí Tân bị liếm đến ngứa ngáy, vẫn nhỏ giọng cười, vươn tay đi đẩy hắn mặt.

    Naaru muốn từ trên người Tôn Chí Tân lăn xuống dưới, Tôn Chí Tân giữ hắn thắt lưng bảo hắn không nên cử động. Hắn cuối cùng hiểu được vì sao mỗi lần Naaru đều ở lại trong thân thể hắn, nguyên lai đúng là rất thoải mái .

    “Tiểu tân……” Naaru khó xử đến cực điểm.

    “Đừng nhúc nhích, để ta ngốc một lát.” Tôn Chí Tân vỗ về lưng hắn, Naaru phản ứng quả thật giống chó cún, thoải mái híp lại ánh mắt, hưởng thụ một mảnh ôn tồn này, thân thể mềm xuống ngồi an ổn trên người Tôn Chí Tân.

    Tôn Chí Tân kéo đầu hắn xuống, như có như không hôn hôn khóe môi hắn, vừa bình ổn nhịp thở dồn dập của mình, vừa nhẹ giọng hỏi: “Ngươi thì sao? Có khỏe không?”

    “Đau……” Naaru nhỏ giọng nói.

    “Chỉ có đau ?” Tôn Chí Tân không tin kỹ thuật của mình kém như vậy, hắn từng có bạn gái , biết lấy lòng đối phương như thế nào. Tuy rằng hiện tại đổi thành Naaru, nhưng nghĩ dù có khác biệt cũng sẽ không đến nỗi hoàn toàn không giống. Theo bản năng vói tay sờ về giữa hai chân Naaru, hắn cả kinh muốn chặn tay Tôn Chí Tân lại, thế nhưng động tác vẫn chậm nửa nhịp, bị Tôn Chí Tân đụng đến một tay trắng mịn. “Hắc !” Tôn Chí Tân nở nụ cười, nhỏ giọng hỏi:“Ngươi cũng bắn ?”

    Naaru xấu hổ muốn chết, cố gắng xuống khỏi người Tôn Chí Tân, muốn ra bờ sông rửa mặt, hai cái đùi lại như mì sợi không chút khí lực.

    Tôn Chí Tân ôm lấy hắn, hai người dựa sát vào nhau xuống sông tắm rửa, sau đó trở lại lều của Naaru.

    “Lại đây.” Naaru nói.

    Tôn tân lần này không chần chờ, tiến vào Trong lòng Naaru mặc hắn ôm lấy. Nếu Naaru kế tiếp còn muốn làm gì, hắn nghĩ mình sẽ không cự tuyệt.

    Nhưng là Naaru cái gì cùng không làm, hoàn toàn không thích ứng lần đầu tiên biến thành bên thừa nhận, đã hao hết toàn bộ khí lực của Naaru, chỉ nằm như vậy ôm lấy Tôn Chí Tân, ngửi mùi tóc của hắn, cảm giác được hắn đang im lặng nằm trong lòng mình đã là thỏa mãn khôn kể rồi.

    “Mệt mỏi ?” Tôn Chí Tân nhẹ giọng hỏi.

    “Phải.”

    “Còn đau phải không ?” Tôn Chí Tân muốn sờ chỗ kia.

    Naaru giữ tay hắn không cho hắn sờ loạn, vô cùng thân thiết cầm bàn tay tác quái của Tôn Chí Tân ở hai giữa hai chân, trên mặt lại dâng lên một mảnh xấu hổ quẫn hồng:“Còn có một chút, bất quá không sao cả.”

    “Ngốc thất, sao có thể khinh xuất như vậy. Lỡ như bị thương, ngày mai săn thú làm sao bây giờ ? chỗ đó rất yếu ớt, xằng bậy thực dễ dàng bị thương.”

    “Không trói ngươi, ngươi đồng ý thành thành thật thật ?”

    “ngốc…… Ngu ngốc ! lần tới ta dạy cho ngươi.”

    “Lần tới ngươi ở dưới.”

    “Phốc ! ta lúc nãy còn không phải là phía dưới ?”

    Naaru nhăn não: “Ta nói là cái kia ở dưới.”

    “Cái nào ở dưới ?” Tôn Chí Tân giả ngu.

    Hai người nhỏ giọng cười rộ lên. Kỳ thật, đối với người yêu nhau mà nói, ai trên ai dưới rất quan trọng sao? Tôn Chí Tân không biết mình có phải đã yêu Naaru, nhưng có thể khẳng định là Naaru ở trong lòng hắn có một vị trí phi thường quan trọng, ít nhất hắn cự tuyệt không được dụ hoặc Naaru thân thể phát ra. Nếu…… Naaru thật sự muốn không chỉ là thân thể, mà là tâm linh yêu cũng thuộc về hăn, thế thì…… Chính mình cố gắng đi !

    “Ngủ đi.” Tôn Chí Tân đứng dậy phải đi.

    Naaru dùng chân cuốn lấy hắn:“ ngủ vời ta.”

    “…… Được rồi. Bất quá trong tình hình hiện tại, bị Tiger nhìn thấy cũng không hay. Trước ngủ đi, ta sáng sớm lại về.”

    Tôn Chí Tân một lần nữa ngả xuống, đối mặt Naaru, một tay vươn ra sau lưng hắn nhẹ nhàng vuốt ve. Quả nhiên, Naaru lập tức thoải mái mị thượng ánh mắt, phản ứng giống đại hình khuyển như đúc, hắn thích Tôn Chí Tân đối với mình như vậy.

    Tôn Chí Tân một chút một chút nhè nhẹ vỗ về lưng Naaru, cảm giác được lưng hắn thoải mái đến nhẹ nhàng cong lên, khóe miệng nhịn không được mang theo ý cười. Người đàn ông giống đại hình khuyển như vậy, thà rằng mình chịu khuất nhục vẫn rộng mở thân thể để hắn được sung sướng, Tôn Chí Tân cảm thấy trong tương lai muốn yêu hắn hẳn sẽ không quá khó.

    Qua một lát, đoán rằng Naaru đại khái đã ngủ, Tôn Chí Tân ghé vào bên tai hắn thì thầm nói:“Naaru, cho ta thời gian, ta sẽ học yêu ngươi. Về sau…… Liền cùng nhau sinh hoạt đi !”

    52, bữa sáng quỷ dị

    cả đêm nghĩ ngợi trong lòng , càng sợ buổi sáng bị người bắt kẻ thông dâm trên giường, Tôn Chí Tân ngủ không an ổn. Tương phản Naaru có Tôn Chí Tân làm bạn, lại ngủ mười phần kiên định, cả một đêm đều quây Tôn Chí Tân vào trong lòng mình cứ như hắn là cái gối ôm siêu lớn. Đến hừng đông Tôn Chí Tân mới ngủ dậy, vụng trộm trở về lều của mình , sau đó lại ngủ không được , đứng lên tìm cái nanh thú Narru đưa cho kia, dùng con dao Thụy Sĩ đục một lỗ trên nanh thú, lại dùng sợi đay thắt bím chắc chắn buộc nó lên người.

    Trước mang trên cổ, lại cảm thấy hơi rêu rao, liền cởi nó xuống, cắt ngắn dây mang trên cổ tay phải. Hiện tại hắn cổ tay trái là đồng hồ, cổ tay phải là nanh thú Narru đưa cho. Tuy nói tay trái cách tim gần hơn, nhưng tay phải đối với người thuận bên phải mà nói mới càng là một bàn tay quan trọng, Tôn Chí Tân cảm thấy đeo bên phải có ý nghĩa tốt hơn là đeo bên trái.

    Sau đó hắn giơ tay phải lên, xuyên qua nắng sớm nhìn nanh thú không ngừng lay động trên cổ tay phải, cảm thấy nó đơn giản lại lộ ra hơi thở cổ xưa, đúng là rất dễ nhìn, nửa điểm cũng nghĩ không ra mình trước kia vì sao lại có tật thực chán ghét treo đồ trang sức trên người như vậy. Thứ này là Naaru tặng, nghe bảo còn là lễ vật đính ước, Tôn Chí Tân suy nghĩ nửa ngày, nhịn không được lật đến lăn đi ở đó cười ngây ngô một trận.

    Trước kia trong lòng coi thứ này như củ khoai lang nóng phỏng tay, luôn cố ý quên nó đi, chưa từng cẩn thận nhìn xem. Hiện tại đeo nó lên cổ tay nhìn kỹ, mới phát hiện nanh thú Jacka đúng là không giống bình thường.

    Nó ước chừng dài một tấc, có hình nón bất quy tắc rất mượt mà, chỉnh thể nhìn qua rất giống một trái ớt hoang Vân Nam. Nhưng hình dáng nhỏ dài tinh tế, màu sắc là một loại trắng phiếm vàng nhạt như màu ngà. mặt ngoài rất mịn, bóng loáng bất khả tư nghị, ẩn ẩn c còn phiếm một sắc phản quang đặc thù của men răng, thực cứng rắn.. Tôn Chí Tân lấy con dao Thụy Sĩ bằng inox sắc bén hung hăng đục, mới miễn cưỡng đục ra một lỗ. Rồi sau đó lại phát hiện nanh thú này rỗng , có một đường ống rất nhỏ thông thẳng từ đầu đến đuôi răng, nếu ghé miệng vào thổi còn có thể thông khí.

    Tôn Chí Tân không khỏi động lòng, động vật có cấu tạo răng nanh kiểu này bình thường đều mang độc, giống như nọc rắn qua ống rỗng đó mà tiêm độc. Tôn Chí Tân quả không nghĩ ra được loại dã thú gì mới có loại răng nọc như vậy, lại chỉ có một cái, mà nghe Auge ta thì loài Jacka hình dạng không nhỏ, vậy thì độc sinh ra ở đâu. Bất quá nghiên cứu xong cái răng này, Tôn Chí Tân càng hiểu ra bắt được nó là một chuyện không dễ dàng cỡ nào, bởi vậy càng thêm quý giá, lúc nhìn nó trong lòng không khỏi càng thêm vui sướng hài lòng.

    Bởi vì cái nanh thú này, lại bởi vì đêm qua cùng Naaru một hồi lăn lộn mây mưa thực trôi chảy, tâm tình liền đặc biệt tốt. Không đợi chúng thợ săn tỉnh dậy, Tôn Chí Tân hầm xong một nồi canh thịt lớn, còn chiên cá làm điểm tâm.

    Ba người nhà Naaru lúc tới trên mặt còn mang theo bọt nước rửa mặt từ bờ sông trở về. khi Naaru thấy Tôn Chí Tân, ánh mắt nhanh chóng liếc qua chỗ váy da của Tôn Chí Tân một cái, lại trộm liếc nhìn Tôn Chí Tân, khuôn mặt tục tằng có chút đỏ lên, lập tức chuyển qua thức ăn trong nồi.

    Tôn Chí Tân vừa thấy ánh mắt kia nhìn mình, những việc làm tối hôm qua tua lại trong não, nhịn không được trên mặt cũng ửng hồng. Hai người ánh mắt tiếp xúc, liền tự đổi chiều, trên mặt đeo thần sắc như không có chuyện gì. không khí trong lều liền trở nên có chút vi diệu, có chút phấn hồng vô hình lan tỏa trong không ngừng trong không gian bay bay.

    Auge theo thói quen đổ nước vào chén trúc uống, đột nhiên mắt sắc phát hiện nanh thú trên cổ tay Tôn Chí Tân, liền bất động thanh sắc huých Naaru một phen, muốn hắn xem tay Tay Tôn Chí Tân.

    Naaru đảo mắt liền thấy, trên tay Tôn Chí còn không phải là nanh thú mình đưa kia hay sao? nhất thời vừa mừng vừa sợ, thất thanh vui vẻ nói:“Tiểu tân ! ngươi chịu mang nó ?”

    Tôn Chí Tân thùy mắt hướng lên cổ tay, nhất thời xấu hổ một trận, theo bản năng giấu tay cổ tay bên chân, tiềm thức cảm thấy động tác này sẽ không khiến người chú ý.

    Buku cũng phát hiện , nâng tay Tôn Chí Tân lên xem, hỉ thanh kêu lên:“Zimmer ! đây là của con Jacka ba ba săn nha !”

    Tôn Chí Tân liền càng túng quẫn, trong đầu không khỏi một trận căm tức, sớm biết rằng sẽ gây ra phản ứng lớn như vậy, thì đã không mang……

    Naaru vừa mừng vừa sợ, ngồi xuống bên cạnh nồi, vô tâm động đên nơi hôm qua bị Tôn Chí Tân ép buộc , trên mặt nhất thời một trận xanh trắng.

    Trong lòng Tôn Chí Tân tê rần, thân thiết hỏi:“Còn đau ? sao lại không cẩn thận như vậy?”

    Naaru đột nhiên đỏ bừng, sau đó lại nhanh chóng biến thành màu đen, thô thanh cả giận nói:“Ta đau chỗ nào? ta cũng không có đi săn bị thương, đừng có nguyền rủa ta !”

    Phốc !

    nói dối vụng vãi ra.

    Tôn Chí Tân không nhịn được quay đầu cười. Đã nói vì sao Auge không được tự nhiên như vậy, hóa ra là di truyền tự cha hắn, buổi sáng hôm nay Naaru mất mặt, thật sự không được tự nhiên. Bất quá một nam tử tục tằng vĩ đại như vậy xấu hổ quấn quít, lại có vẻ khả ái, ân, rất giống một con kim mao khuyển đang giận dỗi.

    “Zimmer ngươi cười cái gì ?” Buku thiên chân hỏi. Auge cũng vẻ mặt mờ mịt nhìn Tôn Chí Tân.

    Tôn Chí Tân nhịn cười, nói:“Không có việc gì. ba ba Ngươi hắn…… Ân, cơ thể bị thương, ta một hồi vào rừng xem có thể tìm chút thảo dược giảm nhiệt giảm đau hay không.”

    Naaru quẫn quá lại ngượng ngùng biện bạch, cầm lấy một miếng thịt oán hận cắn cho hả giận.

    “Đều lại đây ăn sáng đi.” Tôn Chí Tân gọi Buku và Auge , còn mình thì ngồi xuống bên người Naaru.

    Naaru vẫn nghiêm mặt, hự hự cắn thịt. Tôn Chí Tân múc cho hắn một chén canh thịt, khi Naaru vươn tay đón lấy Tôn Chí Tân nhỏ giọng nói với hắn:“Đừng tức giận, cùng lắm thì về sau có cơ hội ta sẽ cho ngươi……” Nói một nửa Tôn Chí Tân đã nói không nổi nữa, những lời này cũng quá dọa người mà.

    “Tiểu tân, ngươi……” tay Naaru run lên, chén thịt canh sánh mất một nửa. Lập tức ngẩng mạnh đầu, một cặp mắt tinh lượng ướt át mang theo ý mừng như điên nhìn về phía Tôn Chí Tân.

    Úc…… Chính là loại ánh mắt này, khiến Tôn Chí Tân thật muốn cắn hắn một ngụm.

    Buku cực kì đau lòng, reo lên:“Ba ba, thịt canh đổ kìa, thật đáng tiếc !”

    người Tôn Chí Tân đã lùi về, nghiêm trang ở một chỗ ăn canh, khuôn mặt tuấn tú cũng nhịn không được nóng lên. Trong lòng rên rỉ, thật muốn mạng mà, mình nghĩ gì mà nói mấy lời này chứ ? ai nha, mặc kệ ! coi như hai tên đực rựa động dục hỗ trợ lẫn nhau đi……

    Đang ở hai người một kẻ trong lòng ngọt ngào vui sướng vô hạn, một người ảo não hận không thể cắn rớt đầu lưỡi, Tiger chui vào lều.

    “Mau tới ăn sáng.” Tôn Chí Tân chào đón hắn

    Đã thấy Tiger trên mặt bình tĩnh, tự mình rót một chén trúc uống, mới đi tới ngồi xuống.

    Tôn Chí Tân cẩn thận liếc nhìn Tiger một cái, chỉ thấy khuôn mặt hắn mây đen xầm xì, hiển nhiên là vẫn không thể tiêu tan sự kiện ô long tối hôm qua.

    Phốc !

    Tôn Chí Tân không nhịn được, lại vui vẻ.

    “Ngươi cười cái gì ?”

    “Ngươi cười cái gì ?”

    Naaru và Tiger trăm miệng một lời hỏi, một bên là khẩu khí khó hiểu, một bên là tức giận phát điên.

    “Liên quan gì đến ngươi ?”

    “Liên quan gì đến ngươi ?”

    Lại một lần trăm miệng một lời.

    …… Lúc này, vô luận ngữ khí hay nội dung câu hỏi cũng đều đồng bộ, chính là thái độ thì không đồng bộ được, vĩnh viễn đối chọi gay gắt.

    Tôn Chí Tân lại bắt đầu đau đầu, tựa như phải đeo một cái vòng kim cô, căng thẳng phát hoảng.

    Có để người ta thanh tĩnh ăn bữa cơm không đây? trời đánh còn tránh miếng ăn !

    Xoay mình, Tiger đột nhiên thấy nanh thú trên cổ tay Tôn Chí Tân, ánh mắt lập tức dừng lại:“Đây là cái gì ?”

    Tôn Chí Tân rụt cổ tay về, chút không muốn chọc vào Tiger.

    Người khác còn chưa nói, cố tình người bình thường nói ít nhất là Auge lại mở miệng:“Đây là răng con Jacka nha, ở trong tộc chúng ta đều lấy làm lễ vật đính ước. Cái Zimmer đang đeo này chính là cha đưa .”

    Tôn Chí Tân run lên một chút, bất mãn trừng Auge, tức giận hắn khiêu khích không hợp thời điểm. Auge căn bản không quan tâm đến hắn, vẻ mặt rắm thối tiếp tục ăn sáng, cứ như vừa rồi cái gì cũng chưa nói.

    Màu mắt của Tiger đột nhiên trầm xuống, ẩn ẩn lộ ra hung quang, Tôn Chí Tân nhìn mà da đầu run lên, lại hối hận mình hôm nay phát bệnh thần kinh mới nhất định muốn lôi cái răng thú này ra đeo vào.

    Tôn Chí Tân thấy mắt Tiger, lập tức không nhịn được rùng mình một cái, hàn ý tự đáy lòng tỏa ra. Cặp mắt xám trắng kia càng trắng hơn nữa, ẩn ẩn tiếp cận với màu xám bạc, còn mang theo một loại hàn khí lãnh khốc. Tiger dịu dàng ngốc ngốc thổ lộ với hắn đêm qua đã biến mất không thấy nữa, lúc này là một đấu sĩ cường đại đang tản ra khí tràng chiến đấu lãnh lệ!

    Tôn Chí Tân không sợ là giả , một người hiện đại như hắn đối diện với loại hơi thở giết chóc sinh ra bởi hoàn cảnh bức bách tại thời không khắc nghiệt, sắc mặt không thể khống chế trở nên có chút trắng. Đến giờ hắn mới biết được, Tiger nếu không áp chế hơi thở giết chóc cướp đoạt trên người thì khí tràng áp bách mà hắn tản ra là làm cho người ta sợ hãi đến cỡ nào, căn bản không phải uy áp mà một cọng cỏ từ hiện đại như hắn có thể kháng cự.

    Buku cả kinh khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên tái trắng, Auge tuy rằng cố gắng trấn định, gân xanh trên mu bàn tay lại cao cao phập phồng biểu đạt ra sự đề phòng của hắn. Ở đây chỉ có duy nhất Naaru dường như không có việc gì, thậm chí còn nhàn rỗi vươn tay vỗ vỗ lưng Tôn Chí Tân trấn an, lại đem Buku kéo vào lòng . Được hắn vỗ về Tôn Chí Tân liền an tĩnh , không khỏi cực kì bội phục Naaru, quả nhiên là dũng sĩ cường đại không phân cao thấp với Tiger.

    Ngay khi hắn nghĩ Tiger sẽ thẹn quá hóa giận đạp nồi dìm thuyền, Tiger lại nhanh chóng tỉnh táo lại, cúi đầu giấu đi ánh mắt sắc bén. khi ngẩng đầu thần sắc đã một mảnh bình tĩnh, còn khẽ cười một chút với Tôn Chí Tân, lộ ra vừa đúng tám cái răng.

    Tôn Chí Tân ngẩn ra, có chút kinh ngạc với phản ứng của Tiger, lại có chút bội phục năng lực tự khống chế hơn người của hắn. Người đàn ông có thể tự khống chế tốt bản thân luôn vượt trên người khác một bậc, bọn họ có được tố chất tâm lý cường đại, có thể làm được những điều mà người khác không thể làm.

    Tiger nghiêng đầu, như là cực có hứng thú đánh giá nanh thú trên cổ tay Tôn Chí Tân, khẽ cười cười, vô ý thức liếm hạ môi:“Nanh con Jacka sao ? con Jacka, đừng để ta gặp phải nó !”

    Lời nói tự tin cường đại thối um ủm !

    Dứt lời liếc nhìn Naaru một cái, không có khiêu khích, chỉ là bình tĩnh mang theo mạch ngầm mãnh liệt. Naaru không màng để ý đến hắn, lấy một miếng thịt bỏ vào miệng Buku. Auge liếc mắt nhìn bên này một cái, lại quét mắt sang bên kia một cái, bĩu môi, có chút không cam lòng khi phong ba mà mình khơi mào bình tĩnh trở lại nhanh như vậy.

    Tôn Chí Tân không dám lại dẫn thêm tranh chấp — thật con mẹ nó đáng ghét ! từ khi nào mình cũng họa thủy như đám mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành vậy ? trong lòng vô cùng rối rắm, chỉ chọn những lời tương đối an toàn nói:“Ta tính ngày mai xuất phát, đi tham quan hang động Tiger nói đến.”

    Naaru cau, sắc mặt có chút không vui, cuối cùng vẫn là nói:“Như vậy…… Nhất định phải chú ý an toàn.”

    Tiger nói tiếp:“Ngay kia hẵng đi đi. ngày kia người trong tộc ta sẽ tới, bọn họ sẽ mang về những thứ thất lạc của ngừoi. Ngươi mang theo vài thứ kia sẽ càng an toàn.”

    Naaru nhướng mí mắt, khó được một lần không đối chọi với Tiger. Hắn dường như biết Tiger nói đến cái gì, quá nửa chính là cái bọc lớn mà Tôn Chí Tân đeo lúc từ trên trời rơi xuống. Lúc ấy hắn cũng muốn cướp về, nhưng sau khi phán đoán tình thế một chút, hắn cướp được người, Tiger nhặt được đồ, so ra hắn thu hoạch lớn hơn, nửa điểm cũng không hối hận.

    Tôn Chí Tân vừa mừng vừa sợ:“Thực sự trả lại cho ta ?”

    sắc mặt Tiger trầm xuống:“Lời Tiger ta đã nói, sẽ không lật lại !”

    Tôn Chí Tân nhất thời hổ thẹn, người tiền sử đều rất trọng chữ tín, nói một là một, hai là hai, tuyệt sẽ không đổi ý lại càng sẽ không ác liệt đùa giỡn tâm kế. So ra mà nói, ngược lại là mình đa nghi lòng dạ hẹp hòi, lấy lòng tiểu nhân đo bụng quân tử, lập tức vội vàng xin lỗi:“Thực xin lỗi ! Là ta hẹp hòi không biết nhìn người, ngươi đừng so đo với ta có được hay không ?”

    Tiger thấy hắn lấy lòng cười với mình, mặt mày tuấn tú nhăn lại một chỗ, nhìn có chút đáng thương lại có vẻ thực buồn cười, trong lòng liền mềm mại, sủng nịch cười lại với hắn, nói:“Không có việc gì, chỉ đừng có xem nhẹ ta.”

    Tôn Chí Tân tươi cười, nghiêm túc nhìn Tiger :“Ta chưa từng xem nhẹ ngươi. Ngươi giống Naaru đều là cường giả !”

    Tiger hơi ngạc nhiên, trong con mắt xám trắng hiện lên thần sắc vui vẻ, rốt cục ấm áp lên. Naaru hừ một tiếng, có chút mất hứng . Nhưng Tôn Chí Tân lúc này không rảnh dỗ dành hắn, toàn bộ thể xác và tinh thần đều đang chìm đắm trong vui sướng sắp được cầm lại đồ đạc của mình.

    53, tựa như trở lại hiện đại

    Đến ngày thứ ba, bộ tộc gió biển quả nhiên cử đến đây một đám người, đúng năm mươi nam tử tráng niên. năm mươi người này cùng với chín người đi theo Tiger cộng cả Tiger, ước chừng sáu mươi người.

    Sáu mươi đàn ông trai tráng lại một lần nữa đứng ở trung tâm doanh địa bộ tộc thợ săn, dùng một loại âm điệu cổ xưa mà trang nghiêm trịnh trọng tuyên thệ: Ta thề, cùng bộ tộc thợ săn kết minh. Không được công kích minh hữu, không được đoạt tài vật của minh hữu, hết thảy thu hoạch chia đều phân phối. Ngoại trừ tuân theo trí tuệ và chỉ đạo của trí giả bộ tộc thợ săn, nghe theo gió biển tộc trưởng chỉ huy, nghe theo thợ săn tộc trưởng chỉ huy. Bảo vệ bộ tộc gió biển, bảo vệ bộ tộc thợ săn ! bảo hộ tộc nhân, bảo hộ tài sản, thủ vệ lãnh . Cùng tiến cùng thối, cùng nhau giết địch !

    Âm thanh cuối cùng vang lên Tôn Chí Tân nghe được từ rất xa mà cũng cảm thấy nhiệt huyết sôi trào nam nhân! tiền sử chính là như vậy, tâm huyết, hào phóng, dũng cảm, không sợ hãi ! bọn họ có nhiều tật xấu, nhưng lại có phẩm chất vĩ đại mà người hiện đại sớm đã mất đi. Chân thành, trọng tín, thủ lời thề, kích thích huyết mạch Tôn Chí Tân bùng nổ mãnh liệt, không thể kiềm chế cũng muốn hô to cùng họ.

    Chỉ trong nháy mắt, hắn thật sự cảm giác một đám đàn ông lõa thể kia giống như núi ngàn vĩ ngạn, lại giống gang thép không thể phá vỡ ! một đám thân ảnh thẳng tắp tản ra vô cùng vô tận hơi thở anh hào của giống đực, quả thực là đẹp đến cực điểm !

    Trước kia Tôn Chí Tân cũng không tin vào lời thề, cảm thấy đó là cái cớ cùng thủ đoạn làm cho người khác tin tưởng mình. Nhưng hiện tại hắn tin, những điều hăn vừa thấy khiến hăn hiểu lời thề là một sự hứa hẹn vô cùng trang trọng, làm không được thì không nói, nhưng đã nói, thì nhất định phải làm được ! nếu không sống ở trên đời, còn không bằng heo chó !

    đám thợ săn mới đến tuyên thệ xong cũng đã giải tán, Tôn Chí Tân vẫn nắm tay kích động khó có thể bình tĩnh. Trong lòng lại hận tên Naaru cứng đầu kia không chịu mang mình ra ngoài săn thú. một lần cũng được, trải qua tê sát giao tranh, nhân sinh mới có thể có chút sắc thái diễm lệ. Nhìn đám thợ săn anh vĩ này, thật sự là làm cho người ta…… ghen tị, a a a a !

    Nổi giận ! không cho đi săn thú, lão tử liềm sớm xuất phát đi thám hiểm! đỡ phải nhìn thợ săn khác hăng hái, mình thì cái gì cũng không thể làm mà nghẹn khuất.

    Qua một lát, bao leo núi của mình quả nhiên được đưa tới. Tôn Chí Tân nhìn bao leo núi quen thuộc, kích động đến run tay. những thứ bên trong, thậm chí bao gồm chính cái bao này phóng tới thời tiền sử trước mắt, toàn cmn là đạo cụ bàn tay vàng! có mấy thứ này có thể chế ra những công cụ khác, không cần lo lắng tương lai không thể phát triển ?

    Kích động khó có thể khống chế chính mình, giống như tiểu tặc vẫy lui thanh niên đem túi đến, mình thì kéo cái bao trở về lều của mình. Trong lòng thật sự quá mức khẩn trương kích động, Tôn Chí Tân đi cứ như ăn trộm , hận hiện tại không phải ban đêm, có thể dùng tới kỹ năng tiềm hành khang dạy, không cho người khác thấy cái bao của mình. Ân, Trước đây còn đến chỗ trí giả Esuike xin một mệnh lệnh tối cao: Chưa được hắn cho phép, ai cũng không được tiến lều của hắn! ngoại trừ một nhà Naaru, Tiger và Esuike.

    Trở lại lều, chuyện thứ nhất chính là đem lều niêm phong kín mít rồi mới mở bao leo núi ra.

    bao leo núi của Tôn Chí Tân là loại gregory baltoro 70, nhẹ cân mà dung lượng lớn, liên tục vài năm đều được đề cử trong tạp chí [ ba lô du lịch]. Trọng lượng cực hạn đạt đến 80kg, thừa trọng đề nghị là 29 cân rưỡi. Tôn Chí Tân là cái kẻ thà ôm theo nhiều một chút còn hơn lúc cần không có mà dùng, cho nên khi chuẩn bị xuất phát, trong túi quả thực có đủ loại, chủng loại và nội dung đều khó tưởng tượng được.

    Vừa mở túi ra, mặt ngoài chính là một túi khăn tay mùi trà xanh ,200 tờ loại sang. Người khác sẽ đem theo thứ này trong túi sao ? không biết, dù sao Tôn Chí Tân thì có ! thấy thứ này Tôn Chí Tân cảm động muốn khóc, như chó chun mũi hút sâu hương trà xanh an tĩnh kia. Trời biết hắn đến thời đại tiền sử không thể thích ứng những ngày không có giấy chút đít như thế nào, khăn tay, thần khí a……

    Một túi khăn tay, hai túi khăn ướt tiêu độc, tại đây một thứ cũng là thứ vô cùng trân quý, Tôn Chí Tân nửa điểm không có tâm tư dùng chúng ngay, từ trong ba lô lấy túi nhựa ra đựng chúng lại, cất đi cận thận. Về phần chùi đít, chỗ nào nên dùng hẵng dùng, xong việc ra bờ sông rửa mông cũng được…… Ít nhất thân thiện với môi trường xanh sạch đẹp…… Ách, có ô nhiễm, mấu chốt là tiết kiệm !

    Sau đó khẩn cấp lấy ra pda, ấn nút, khởi động máy.

    Màn hình sáng, truyền đến tiếng nhạc khởi động máy, hình quả tào sứt quen thuộc, một loạt chương trình dữ liệu chạy qua, sau đó là màn hình Window Microsoft 7.0.

    A ! cảm ơn các lộ đại thần, đặc biệt muốn cảm ơn xuyên qua đại thẩm, nó còn sống ! nhưng chỗ pin còn lại chỉ là 4%, đang ở đó cố kéo dài hơi tàn.

    Kiểm tra hộp thư, Tôn Chí Tân thấy được một tin nhắn làm cho người ta thực phẫn nộ: công ty hàng không Tây nam xin được nhắn nhở, vé máy bay trong kỳ nghỉ hè đang được chiết khấu . Vô luận quí khách muốn đi đâu, chúng tôi đều nhiệt tình phục vụ đem đến cho quí khách những chuyến an toàn, mau lẹ và thoải mái. Điện thoại đường dây nóng:xxxxxx; Đặt vé trực tuyến mời gọi:xxxxxx và xxxxxx. Cám ơn sự phối hợp của quý khách. Xin gặp lại quý khách ở Tây Nam xinh đẹp.

    Đi chết đi ! gia đã xuyên thời đại tiền sử , còn cần ngươi đưa ? mau nữa cũng bằng bị chớp giật một phát ! còn không mất tiền, còn hữu tình tặng kèm n cái mãnh nam! lại còn là hàng cực phẩm như Naaru và Tiger , đầu thật sự lớn như cái đấu luôn !

    Tức giận nghĩ muốn xóa nó, cuối cùng lại không nỡ, dù sao đây cũng là thứ đến từ hiện đại. Tức giận xong nhìn lại nó lại có cảm giác ấm áp.

    Treo cục sạc năng lượng mặt trời của PDA lên đỉnh lều, sau đó kéo dây xuống găm vào bộ phận nạp điện. Công năng của nó vẫn rất tốt, đã bắt đầu nạp điện vào PDA. Lúc này một khối pin nạp điện công nghệ gắn với căn lều đơn sơ thời đại tiền sử muốn quỷ dị bao nhiêu có quỷ dị bấy nhiêu, bất quá Tôn Chí Tân bất chấp , chỉ hy vọng các thành viên trong bộ tộc không để ý đến sự tồn tại của nó.

    Tôn Chí Tân lúc này mới nhẹ nhàng thở ra,pda có thể sử dụng quả thực tốt quá. tư liệu lưu trữ bên trong Tôn Chí Tân đã không nhớ rõ là có những gì, nhưng chúng nhất định có thể mang đến trợ giúp rất lớn cho cuộc sống sinh hoạt về sau.

    Những thứ còn lại Tôn Chí Tân đã không còn tâm tình xem tiếp , cảm thấy hạnh phúc tới có chút quá đột ngột, làm cho người ta trở tay không kịp, trong khoảng thời gian ngắn rất khó tin tưởng mọi thứ đều là thật.

    May là trong ba lô có một cuộn túi nylon, lúc ấy trong đoàn du có một cô bé mua sỉ , nói là muốn đem thật nhiều đặc sản Tứ Xuyên trở về, mua hẳn hai trăm cái túi để dự phòng. Lại thấy ba lô của Tôn Chí Tân thật sự là đủ lớn, mới gửi ở chỗ hắn. Cảm ơn nữ hài nghiện mua sắm kia, nếu không ở thời tiền sử này hắn thật đúng là không biết phải làm như thế nào để bảo tồn đồ đạc trong thời gian dài.

    sau đó nhờ những người khác trong tộc hỗ trợ, kéo thêm một cái cọc gỗ đến, chống luôn phần da thú phía sau của lều lên, tìm thêm da thú nối liền với phần da ban đầu, phần dưới buông xuống vùi hẳn vào đất. lều của Tôn Chí Tân liền thay đổi, thành kết cấu hai phòng tương thông, một gian trước và một gian sau. Kỳ thật đến lúc này không gian trong lều lều của hắn đã lớn hơn so với lều của Naaru và Tiger, chỉ là nhìn qua mặt trước thì không thấy thôi.

    Làm người vẫn nên cúi thấp đầu một chút mới tốt, Tôn Chí Tân một chút cũng không muốn đi tranh phần nổi bật của Naaru và Tiger , tuy người nơi này thành thực mà thẳng thắn, nhưng bản năng phòng bị người khác của hiện đại vẫn xâm nhập cốt tủy Tôn Chí Tân không bỏ được. Cây to đón gió chỉ ngu mới làm, mà Tôn Chí Tân không phải dạng ngu ngốc.

    Hiện tại lều đã phân hai gian, bên ngoài một gian dùng làm phòng khách, bên trong là phòng riêng, tuy rằng chúng vẫn rất đơn sơ, nhưng phân biệt ra như thế cũng đã là có tiến bộ.

    Tôn Chí Tân ở phòng ngủ đào một cái hố, gom tất cả những dụng cụ hiện đại mà hắn cảm thấy mình tạm thời chưa cần đến, đều dùng túi nylon bọc lại vừa dày vừa kín. Trước tiên ở đáy lót một tầng lá trúc, trên tầng lá trúc lại là một lớp ván gỗ. Dưới lớp trúc là lớp túi nhựa phòng ẩm, giữa lớp trúc và lớp gỗ lại dùng nylon ngăn ra, cuối cùng mới đưa những thứ đã được gói kỹ lưỡng đặt trên ván gỗ bốn vách và tấm che cuối cùng cũng xử lý như vậy. Trước mắt, đây đã là biện pháp tốt nhất mà Tôn Chí Tân có thể làm.

    Làm xong, hắn đắp đất lên cái‘két sắt’ tự chế, rồi lại trải tấm da gấu mà Naaru đưa đến lên trên. Tôn Chí Tân dự tính mỗi tối ngủ ở trên đó như thần giữ của bảo vệ tài sàn của mình. Sự tồn tại của chúng quả thực chính là phần mềm hỗ trợ, là máy ăn gian của trò chơi, sẽ phát huy những tác dụng mà người ta không thể tưởng tượng được

    Cuối cùng bên ngoài chỉ còn lại pda cùng cục sạc, một cây đao quân dụng dã chiến trong rừng dài một thước rưỡi, thanh kiếm Nga Mi hàng mỹ nghệ để ngắm nhiều hơn để xài, một cái ống nhòm, một bình nước thể thao, một cây bút và một quyển sổ ghi chép, một cái bật lửa Zippo, một cái đèn pin Lôi Thần và một tấm pin quang năng đa dụng, cùng với cái balô leo núi cực đại đó. Không tính balô, tất cả những thứ trên gom lại với nhau chỉ chưa đến 3 kg.

    Lần này ra ngoài thám hiểm hang động kia, không phải du sơn ngoạn thủy mà liên quan chặt chẽ đến việc sinh tồn, Tôn Chí Tân thu hồi ý niệm không nên có trong đầu, tối giản hóa các công cụ, mọi thứ đều được cân nhắc xuất phát từ góc độ thực dụng.

    Đem mấy thứ này bày ra trước mặt, lại tiến hành hộ lý bảo dưỡng. Khi chúng nằm toàn bộ ở nơi đó, Tôn Chí Tân lại sinh ra một loại ảo giác thời không thác loạn, tựa như mình đã quay về với thời không hiện đại, chẳng qua chỉ tạm thời dừng chân ở một bộ tộc dã nhân trong rừng rậm mà thôi.

    Nhưng sự thật không phải như vậy, mình thật sự đã đến một thời đại hỗn loạn mà dã man lạc hậu, hướng sinh hoạt còn khó nắm giữ, lại có khảo nghiệm vào đông tàn khốc vô cùng đang đến gần.

    mùa đông Chân chính là như thế nào Tôn Chí Tân không biết, nhưng theo những lời truyền lại, còn có thái độ cẩn thận mười phần sẵn sàng trận địa đón địch của hai con người cường đại Naaru và Tiger, Tôn Chí Tân biết nó không dễ đẩy lùi, cả mùa đông sẽ đáng sợ đến nỗi bản thân hắn khó có thể tưởng tượng!

    Cho nên, vì sinh tồn, vì mạng sống, còn vì hắn càng ngày càng thích bộ tộc, hang động kia hắn vô luận thế nào cũng phải đi xem thử. Không phải du lịch, chỉ là để thăm dò một nơi có thể trú thân an cư lúc mùa đông đáng sợ đến ! nó là vấn đề quan trọng nhất cho cả mùa đông, nếu nó xảy ra vấn đề, đối với cả hai bộ tộc, đối với chính mình, đều là tai ương ngập đầu không thể chống đỡ!

    Thuộc truyện: Sử Tiền Nam Thê Hàm Ngư Phiên Thân Ký