Sử Tiền Nam Thê Hàm Ngư Phiên Thân Ký – Chương 90-93

    Thuộc truyện: Sử Tiền Nam Thê Hàm Ngư Phiên Thân Ký

    90,

    lúc Naaru đuổi tới Esuike đã hít vào nhiều thở ra ít …… Giả đò!

    Lão già kia thật hoạt bát, giống như mèo gặp nước sức mạnh bộc phátvậy. lưng và thắt lưng lão ở dưới mông Tôn Chí Tân cùng Tôn Chí Tân phân cao thấp, kia tư thế nhìn qua như là Tôn Chí Tân đang cường gian thi bạo. móng vuốt khô cằn của lão cũng không có yên, Tôn Chí Tân cưỡi trên người lão đánh mặt lão, lão ở phía dưới cào đùi Tôn Chí Tân, một chút cũng không lưu tình. đùi Tôn Chí Tân bị cào tím hết cả , giống bị một một phụ nữ đanh đá cực kì cơ khát chà đạp.

    Hơn nữa trăm ngàn không thể xem nhẹ người tiền sử, đặc biệt đàn ông, lão già già đến độ héo rút, thân thể 1m78 củaTôn Chí Tân cũng chỉ cao ngang ngửa lão. Có thể thấy lão đầu nhi tuy rằng khô quắt, nhưng sức chiến đấu cũng rất cường đại. Không lưu lại vết thương trên người địch nhân…… đừng hòng thoát !

    Naaru thấy từ xa mà nhíu mày, biểu tình trên mặt thật không tốt, không biết là nhíu mày vì Tôn Chí Tân thực không hình tượng cưỡi trên người lão đầu nhi đánh nhau, hay là nhíu mày lão đầu nhi khô héo ở dưới, hay là nhíu mày cặp đùi bị cào xanh tím kia.

    “Hắc hắc ! các ngươi, làm gì đây ? !” Naaru kêu to, chạy lại làm bộ ngăn Tôn Chí Tân. Một bên kéo người một bên miệng quở trách Tôn Chí Tân:“Ngay cả trí giả ngươi cũng dám đánh, lá gan ngươi thật lớn, không muốn sống nữa sao! hắn là trí giả, ngươi phải tôn trọng hắn.”

    Phốc !

    khẩu khí thật giả dối, ngay cả Khang sư phó cũng nhịn không được phì cười.

    Tôn Chí Tân cũng nghe ra , lời nói kia trăm phần trăm bỏ qua trọng điểm, rõ ràng bao che. Lúc đầu là nổi nóng, giờ đánh đã rồi, lý trí trở lại, cảm thấy chuyện này có thể lớn có thể nhỏ – nhỏ thì được Naaru che chở, lão đầu nhi cũng đánh được; lớn thì là tội phạm thượng, giống như thảo dân hành hung hoàng đế hoặc là dân thường gây với lãnh đạo cao cấp của quốc gia mà thôi.

    Con mắt giảo hoạt xoay chuyển, do dự có nên bắt chước phụ nữ chanh chua, trình diễn tiết mục một khóc hai nháo ba thắt cổ. Trong lòng nghĩ vậy, nhưng mặt mũi lại không nhịn được. Khóe mắt lại thấy bởi vì Naaru kéo lại, mình đang rời khỏi người lão đầu nhi, bản năng nhanh tay với tới, lại đánh lão thêm một cái thật đau, mới vừa lòng để Naaru đem mình ra xa.

    người vây xem vì thế hít khí, vị tất đạt lạp sát a tô này thật ác, đã thế rồi còn thừa dịp cuối cùng đi đánh hôi thêm một cái. Ngay cả Naaru cũng nhịn không được đản đau rụt rụt cổ, cảm thấy Zimmer nhà mình thực bưu hãn…… Hắn lúc đánh mình cũng là đánh đến chết, tộc trưởng hắn còn không cố kỵ, trí giả tính là cái x gì? lão già kìa cũng thật là, sao lại chọc vào hắn?

    Lúc này Tôn Chí Tân chiến đấu có thể nói là đạt được toàn thắng, ân, cũng không hẳn, đùi bị lão già chết tiệt cào thật thảm, giờ bình tĩnh lại mới thấy đau, đúng là giết địch một ngàn tự tổn hại tám trăm. Bất quá hắn quả thật xả giận, cảm thấy trời thật xanh, mây thật trắng, không khí thật mới mẻ, thế giới thật đẹp!

    thấy Naaru đến, lão đầu nhi sửa lại bộ dáng bưu hãn cào người vừa rồi, nằm dưới đất rầm rì thở đòi thương hại.

    May là lão không còn không giống như diễn viên trên TV, lăn qua ôm lấy đùi Naaru khóc lớn:“Tộc trưởng, ngươi phải làm chủ cho ta a !” Âm cuối còn mang theo giọng run run kéo dài lê thê.

    Nếu không, Tôn Chí Tân khẳng định sẽ bị dọa như lọt vào sương mù trước mọi người.

    Naaru xụ mặt,:“Nói ! rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? đừng cho là ta là Lommar của ngươi sẽ bao che ngươi ! ai phạm sai, đều bị phạt theo tộc quy, dù người là Zimmer của ta, đó vẫn là trí giả !”

    Mẹ ngươi !

    Đây là minh kì hay là ám chỉ ? không cần nói đường hoàng như vậy được không ?

    Khi Đại đường công thẩm ai được hỏi trước thì người đó thắng …… Xem phim nhiều tập, ai còn không biết ?

    Tôn Chí Tân liền bắt đầu khóc, không đúng, là bắt đầu nói, hắn là đại nam nhân, không được khóc. Hơn nữa, khóc được sao ? ngay cả người lớn như trí giả Esuike bị đánh thành như vậy cũng chưa khóc, Tôn Chí Tân thật sự ngượng không khóc được.

    “Ách…… Là ta không đúng, xúc động , không nên động thủ với trí giả. Ngươi phạt ta đi.”

    nhận sai trước luôn tốt, cái này gọi là lấy yếu chế địch, đổi lấy đồng tình, tăng phiếu thuận , luật sư thông minh am hiểu nhất dùng loại thủ đoạn này đối phó bồi thẩm đoàn.

    Esuike vốn định há mồm cáo trạng, bị những lời này làm cho càng khó chịu, mặt càng xanh lét .

    Tôn tân dùng khóe mắt nhìn hắn một cái, vẻ mặt lão đầu nhi như nuốt ruồi sống làm cho hắn sảng khoái vô cùng. Trí giả lại động , là người tiền sử, nội tâm sao có thể so với người hiện đại trải qua hun đúc chảo nhuộm của hiện đại xã hội? càng miễn bàn điện ảnh truyền hình, mưa dầm thấm đất, cho dù là Tôn Chí Tân tùy tiện đại khái, mấy chuyện lục đục ở đây hắn sao không đấu lại.

    “Phạt hay không biết rõ sự tình rồi hẵng nói, trước tiên nói xem xảy ra chuyện gì?”

    Lão đầu nhi không ngốc , khẩu khí này của Naaru không phải bao che Zimmer của mình mới là thấy quỷ, vì thế ánh mắt ai oán trừng hắn, ủy khuất giống như mình nuôi phải cái tên lang sói vô ơn có vợ quên mẹ.

    Tôn Chí Tân đương nhiên tinh ranh hơn, liền bắt đầu kể lể, bi thương kể lại từ lúc Tiger bảo vệ mình như thế nào, nói đến đoạn lão đầu nhi học đòi y thuật lung tung trị liệu xảy ra chuyện mới thôi. Ở giữa hắn khuyếch đại Tiger dũng cảm, bản thân mình là lòng đầy căm phẫn như thế nào mới làm chuyện sai lầm xúc động đánh người; Lại cao độ biểu dương tầm quan trọng của Tiger làm tộc trưởng gió biển, cùng với đoạn thời gian hắn ở đây đối với đoàn kết hai tộc…… Ách, có công lao vĩ đại đối với sinh tồn của mọi người, thành công làm cho thành viên bộ tộc gió biển đem bất mãn trừng lão đầu nhi.

    “Ngươi nói đứng đắn cho ta !” Naaru dở khóc dở cười trừng Tôn Chí Tân. Sao còn muốn khơi mào hai tộc nội đấu ?

    Tôn Chí Tân nhất thời xấu hổ, a nga, không nghĩ đến làm hơi quá. Mục đích của hắn không phải như thế, hắn chỉ muốn dời đi sự chú ý để tránh bị phạt thôi, sao giờ lại biểu hiện như kẻ xúi giục rồi……

    Nhanh chóng đổi giọng, trước tán dương chân thực nhiệt tình của lão đầu nhi, còn nói hắn không cẩn thận mới phạm sai lầm. Cuối cùng trịnh trọng nói rõ không ai sai, ách, đều sai, lão đầu nhi sai ở chỗ làm loạn, còn mình sai ở chỗ xúc động đánh người. Sau đó lại đem vấn đề tiếp tục gia tăng đến lão già cứ làm bậy như thế thật làm chết người thì làm sao bây giờ? tóm lại kết quả là muốn đánh thì đánh mỗi người năm mươi roi, hoặc là tha đi, không ai bị đánh. Cố ý làm lu mờ sự thật chuyện mình đánh lão đầu nhi lần này.

    Naaru hai tay khoanh trước ngực nghiêng mắt nhìn Tôn Chí Tân:“ lá gan của ngươi lớn thật. Hôm nay đánh trí giả, ngày mai đánh ai, đánh ta sao ?”

    Tôn Chí Tân kỳ thật rất muốn nói: Đánh ngươi thì làm sao ? cũng không phải chưa từng đánh…… Có giỏi ngươi đừng chạy, đứng yên đấy cho lão tử đánh ở chỗ nhâm lão tử đánh. Hoặc là đánh nhau một trận, lão tử sợ ngươi sao ?

    Bất quá dù trong lòng nghĩ thế, nhưng cũng không dám nói như vậy thật, thành thật gục đầu xuống:“Không dám. Ta sai rồi.”

    đứa trẻ chịu nhận sai luôn có đồ ngon. Naaru thấy Tôn Chí Tân thành thật cúi đầu, nhưng hai tròng mắt quá mức cơ trí linh hoạt kia quay tròn chuyển động không ngừng, liền biết trong lòng hắn khẳng định không phải cái gì tốt.

    Đối với tình nhân khiến người ta đau đầu của mình, Naaru thật không biết nên như thế nào chỉnh hắn. Có lẽ…… Naaru mặt không chút thay đổi nói:“Ta trên, ngươi dưới.”

    Tôn Chí Tân trừng lớn mắt.

    Mẹ ngươi ! cậy thế khinh người như thế sao? đã nói trước là lần tới hắn trên Naaru dưới, lúc này đòi đổi lại, khiến người ta tức muốn giựt tóc.

    “Phải ? ngươi không phục ?” Naaru tiếp tục nghiêng mắt.

    Tôn Chí Tân thỏa hiệp , mẹ ngươi, dưới thì dưới, dù sao ở dưới cũng thoải mái, nếu không phải tự tôn của đàn ông quấy phá, ở dưới cũng không có gì không tốt, còn ít tốn sức hơn không phải sao? cũng không phải vĩnh viễn ở dưới, phản công Naaru hoàn toàn không khó.

    “Phục.” Tôn Chí Tân nói, còn đáp thật cao hứng. Xem ra, lão đầu nhi đã lỗ một trận đánh này.

    quay sang trí giả Esuike, Naaru cung thanh hỏi:“Trí giả, ngài có cái gì không hài lòng không ? việc này ngài cũng có sai .”

    Cái gì trên cái gì dưới, Esuike nghe không hiểu, nhưng hiểu Naaru người này muốn bao che Zimmer của mình.

    Thấy sắc mặt lão đầu nhi biến ảo không chừng, Tôn Chí Tân nghĩ hắn muốn phản kích, theo bản năng đang muốn chống chế trước, lại nghe thấy lão đầu nhi tự giễu nói:“coi như việc này ta cũng có sai, quả thật không nên xằng bậy. Sinh mệnh thực quý giá, là ta tự đại, may là không tạo thành sai lầm không thể vãn hồi nào. Trận đánh này, coi như một bài học đi, không phạt ai cả.”

    Tôn Chí Tân trừng lớn mắt, lão già chết tiệt hắn thật sự áy náy , so với hắn tưởng tượng thật…… không như tưởng tượng, bất quá hắn quả thật có chút kính trọng lời nói vừa rồi.

    Esuike cười cười, mặt mũi bầm dập , nụ cười thực xấu. lại phất tay nói:“giải tán đi ! một đám xem nửa ngày cũng không có ai đến giúp ta, không biết xấu hổ sao ?”

    Mọi người vì thế xấu hổ, đều giải tán hết.

    Caban ở xa xa thực tiếc hận nhỏ giọng nói:“thế là xong rồi ?”

    Alfa kinh hãi, đem người kia tha ra xa hơn chút nữa, trách mắng:“Ngươi còn muốn như thế nào ? muốn xem náo nhiệt nữa chắc? có phải muốn Tôn Chí Tân cũng bị đánh ngươi mới thoải mái hay không?”

    Caban táp miệng:“Cũng không phải không được a…… Mặc kệ là ai, có người bị đánh ta liền cao hứng.”

    Alfa chịu không nổi , nói:“cút !”

    Caban cười phun nước miếng:“Cút đi đâu, lều của ngươi hả?”

    Alfa đỏ mặt, mặt xấu dữ tợn thành mặt quỷ:“Ngươi dám bước vào một bước. Giết ngươi !”

    “Không cần, Al, ta đã vào bao nhiêu ngày rồi , ngươi cũng đâu……”

    “Câm miệng !” trán Alfa gân xanh giật giật, quay đầu bước đi. Caban vội vàng đuổi theo, một đôi oán lữ đổi chỗ trêu trọc nhau.

    chuyện này ba người Tôn Chí Tân cũng không biết, Esuike đắc ý nhìn Tôn Chí Tân bị cào rách đùi, thực vừa lòng kiệt tác của mình.

    Tôn Chí Tân đen mặt, người khác nghe không hiểu câu cuối cùng kia, nhưng hắn hiểu . Esuike cũng chiêu đồng tình, lợi dụng áy náy của tộc viên, về sau muốn đánh hắn chỉ sợ không dễ dàng như vậy, khẳng định có người giúp hắn . Giờ Esuike dùng ánh mắt khiêu khích nhìn vết thương trên đùi mình, trọc Tôn Chí Tân lại nhảy vào đánh hắn, áy náy cùng kính nể vừa mới sinh ra lại bị tan thành mây khói.

    Esuike không có hảo ý nói:“Hắn không biết trên dưới đánh người, không chịu phạt khẳng định không được. Lần này dám đánh ta, lần sau vừa muốn đánh ai ?”

    Lời này không sai, nói thế nào cũng có lý. Naaru nói:“Ngươi nói đúng, hắn quả thật nên phạt. phạt Như thế nào? thỉnh trí giả nói rõ.”

    Tôn Chí Tân bắt đầu khẩn trương, đúng vậy, muốn phạt như thế nào? đánh lại? phạt mình không được ăn cơm ? mẹ ngươi ! hắn cào mình như thế, còn bị đánh phạt, thế thì mình tự đi tìm đòn à? vì thế nhanh nhảu nói:“Ta cũng bị hắn cào, ngươi xem, chân của ta, bị cào thành như vậy . Ôi, ôi, đau quá, khẳng định không đi nổi.” Miệng gọi bậy , còn khập khiễng tiêu sái hai bước cho người khác xem.

    thật giả tạo…… Tôn Chí Tân quả nhiên là diễn viên vụng về nhất quả đất. Naaru và Esuike không hẹn mà bị dọa không nhẹ.

    Esuike dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Tôn Chí Tân, trong ánh mắt nói lên ai thèm so đo chút da thịt ấy với ngươi? mưu kế của hắn lớn lao hơn kìa.

    Esuike nói:“ nên phạt, liền phạt hắn nói toàn bộ tri thức y thuốc hắn biết nói cho ta, lấy tổ tiên danh nghĩa thề, không thể giả dối, không thể giữ lại, cũng cho phép ta truyền thụ cho những người khác.” Lão đầu nhi âm hiểm cười:“đánh trí giả, nhưng là tội lớn nga ~”

    Hình phạt này…… sắc mặt Naaru đại biến, đối với bộ tộc tiền sử mà nói, ai cũng hiểu được ý nghĩa quan trọng của tri thức và kỹ năng. Tỷ như kỹ xảo bắt cá của bộ tộc gió biển, lúc trước Tiger liền từng nghĩ tới lấy nó làm điều kiện trao đổi với bộ tộc thợ săn, có thể thấy được tầm quan trọng của kỹ xảo tại thời đại này.

    Naaru lúc này khó xử nhìn Esuike, lại nhìn về phía Tôn Chí Tân:“Trí giả…… Tiểu tân……”

    Nghe được Esuike yêu cầu khi Tôn Chí Tân sớm đã cười trong lòng, trên mặt cũng là vẻ mặt khó xử cùng không cam lòng:“Các ngươi……”

    Lão đầu nhi lại âm hiểm cười:“Trước khi đánh ta ngươi nên động não. Ngươi nghĩ rằng ta khờ thật à? ta thuận miệng kêu cứu, thật sự không ai đến giúp? ha ha, ta chỉ bất quá là vì bản thân tạo ra điều kiện có lợi thôi.” Đôi mắt nhỏ cười đến đắc ý nheo lại:“Bị ăn mấy đòn đổi được quyền này, thực có lời a.”

    “Được lắm…… Độc !” Tôn Chí Tân vẻ mặt tức giận không cam lòng — không như vậy không được, hắn sợ chính mình cười lên mất, dùng khẩu khí nặng nề che dấu chính mình cuồng tiếu. Thứ bọn họ cho rằng quan trọng đối với mình mà nói căn bản không đáng nhắc tới, huống chi hắn sớm đã nghĩ hướng dẫn Esuike phương pháp y thuật trị bệnh cứu người hiện đại, để lão thực sự cứu được người, mà không phải bán thuốc hại người. Như thế gãi đúng chỗ ngứa, còn quang minh chính đại đánh lão một trận, oa ha ha ha ! sảng khoái vô cùng !

    Đổi cái góc độ suy nghĩ, lần sau lại đánh lão, cùng lắm thì lại lấy kỹ năng đi đổi miễn trách là được.

    Phốc !

    “Ta đáp ứng ngươi…… Hừ !” Tôn Chí Tân run giọng nói — cố nhịn cười .

    Lão đầu nhi sướng thanh cười to:“Muốn đấu với ta ? ngươi còn non lắm !”

    Cười đến thật xấu, vẻ mặt xanh xanh tím tím, còn muốn làm bộ dáng kiêu hùng, thật sự là khôi hài .

    Tôn Chí Tân vẻ mặt ủy khuất, nhào vào Naaru trong lòng, dùng bờ ngực rộng lớn của hắn che khuất bộ dạng muốn cười của mình. Không như vậy không được, hắn không phải là diễn viên giỏi, cuồng tiếu còn muốn giả bộ chịu ủy khuất với hắn mà nói khó khăn giống như lên trời. Cho nên hắn đành phải biểu diễn tiết mục dựa vào lồng ngực khóc kinh điển của quỳnh dao nãi nãi, né vào lòng Naaru cười như khóc .

    Kết quả là, Esuike càng thêm đắc ý cuồng tiếu, Naaru đau lòng vỗ về lưng Tôn Chí Tân trấn an hắn, Tôn Chí Tân chịu không nổi ‘Khóc’ lợi hại hơn , toàn thân run lên như động kinh……

    91,

    Bị ‘Phạt’, Tôn Chí Tân khẳng định là muốn dạy Esuike tri thức thảo thuốc. Nhào vào trong lòng Naaru ‘Khóc’ như nữ nhân thẹn thùng đến đã nghiền, mới nâng khuôn mặt lê hoa đái vũ — lại nói, cười quá nhiều cũng sẽ rơi lệ…… Tôn Chí Tân chính là cười đến quá mức, không chỉ có cười ra nước mắt, còn cười đến mồ hôi đầy người, tế bào toàn thân đều tràn ngập một cỗ vui vẻ. Lão đầu nhi thật sự là quá có hiệu quả giải trí, Tôn Chí Tân quả thực cười đến không dừng lại được.

    Lúc trước Naaru thật sự nghĩ hắn thương tâm, không ngừng vỗ lưng hắn, kết quả phát hiện tên này từ nãy giờ là đang cười ! Naaru liền đau đầu, Zimmer nhà mình quả nhiên không phải thứ an phận. Hành hung trí giả cũng liền thôi, hắn còn cười đến……

    Việc này lại không nên bóc trần, một bên là Zimmer nhà mình, một bên là trí giả trong tộc, tựa như một bên là vợ một bên là mẹ, hai bên đều không dễ hầu hạ. Rõ ràng mắt không thấy tâm không phiền, dùng sức đè đầu Tôn Chí Tân vào trong lòng, chỉ sợ hắn cười đến cao răng cũng văng ra để cho Esuike thấy được. ‘

    Đợi Tôn Chí Tân rốt cục cười đủ ở một bên thuận khí, Naaru buông hắn ra, nói: “Đáp ứng , ngươi sẽ làm được, về sau đem nhưng thứ ngươi biết dạy cho trí giả. Một vu y cường đại có thể che chở cả bộ tộc, giảm bớt tộc viên ốm đau, mọi người sẽ cảm kích cả hai người các ngươi.”

    Đối với lời nói nghiêm túc củaNaaru, Tôn Chí Tân có tệ đến đâu cũng không dám nháo, nghiêm túc đáp:“được !”

    Lão đầu nhi liếc Tôn Chí Tân một cái, thấy hắn thần sắc nghiêm túc đối với chuyện này, đáy mắt liền hiện ra một chút tán thưởng. Lập tức lại khó chịu hừ lạnh, ánh mắt rơi xuống cái đùi xanh xanh tím tím của Tôn Chí Tân, khó chịu lại chuyển thành đắc ý, lão già hài lòng với chiến tích của mình.

    Mặt nâng lên, đôi mắt ghé xuống ba mươi độ nhìn Tôn Chí Tân, Esuike nói: “Dám đánh ta ? phải phạt ! thu hồi quyền phân phối đồ sứ của ngươi, trong chốc lát ta đến phân.”

    Dứt lời, mang theo khuôn mặt già nua bầm tím vui tươi hớn hở, vẻ mặt sung sướng thiếu điều hát lên.

    Muốn phân liền phân đi, ai thèm để ý ? Tôn Chí Tân căn bản không ngại, hắn khó chịu là lão đầu nhi rõ ràng bị đánh còn biểu hiện ra bộ dáng chiếm lợi đáng cười

    lão đầu nhi chết tiệt!

    Tôn Chí Tân hận nghiến răng, không có ý tốt ở sau lưng lão nhìn khiêu khích. Nếu có thể nhìn ra một cái lỗ, hắn liền càng ra sức nhìn.

    Naaru đau đầu, không có can đảm đi trêu chọc trí giả, đành phải đem người nhà mình tha xa một chút rời xa mầm tai vạ, miễn cho trong chốc lát hai người lại tái diễn.

    “Làm sao ? Làm sao ?” Tôn Chí Tân bất mãn kêu:“ lão đầu nhi chết tiệt dám chống lại ta, chuyên môn chọn chỗ thịt mềm trên người ta. Một ngày nào đó ta đánh cho lão phục mới thôi !”

    “Ngươi an tĩnh một chút cho ta!” Naaru giữ chặt Tôn Chí Tân, dùng sức ngăn chặn cái miệng không thành thật của Tôn Chí Tân, lại nói:“Hắn tuổi lớn, già rồi rất cố chấp, giống Lão ngoan đồng, ngươi nhịn hắn được không ? trí giả ngươi cũng dám đánh, thật sự là……”

    Miệng bị hôn một cái, Trong lòng Tôn Chí Tân nhất thời ngọt ngào, mới thành thật nói:“Hôm nay Tiger không thể đi săn thú, để cho hắn trong lều nghỉ ngơi. Trong chốc lát ta đi tìm thuốc trị thương cho hắn, mang theo Esuike cùng đi.”

    “Thế mới ngoan.” Naaru lại hôn Tôn Chí Tân một chút, buông hắn ra. Hắn nhìn trái nhìn phải đều cảm thấy buổi sáng hôm nay phỏng chừng là ăn không được bữa sáng của Tôn Chí Tân, trực tiếp đi nhà khang ăn chùa.

    Tôn Chí Tân nhìn bóng dáng Naaru đi xa, ở tại chỗ hồi tưởng lại tư vị kích thích khi đánh Esuike, đổi lại khuôn mặt vui vui vẻ vẻ mới trở về lều, về với Buku ở một chỗ đứng ngồi không yên như trời sụp làm đồ ăn cho Tiger.

    Ách…… không thể không dọa sợ Buku. thấy Zimmer nhà mình đánh nhau với trí giả tối cao vô thượng còn có thể vẻ mặt thoải mái nguyên lành trở về — tiểu hắc khuyển đối Zimmer nhà mình quả thực là bội phục sát đất !

    Thế nào mới là trâu bò ? đây chính là trâu bò ! ngay cả trí giả cũng dám đánh, đánh xong còn thỏa mãn, này cảnh giới gì?

    Kết quả là, cơ trí trí giả ở trong lòng Buku xuống dốc không phanh, vị trí Zimmer nhà mình lại không ngừng thăng tiến, đã lướt qua đồng chí trí giả —

    Trở về lều nấu một bữa sáng dinh dưỡng cho Tiger cùng Buku, Tôn Chí Tân nghĩ đi nghĩ lại đều cảm thấy không thể để Tiger cô linh linh một người ngủ ở trong cái lều kia không có nhân khí kia. Hắn sinh bệnh , bị thương, cần chiếu cố, huống hồ bây giờ còn có dấu hiệu chuyển biến xấu, càng cần thêm cẩn thận chiếu cố và nghiêm khắc quản lý.

    Mời Tamu và Shiren đến, đem Tiger vào lều của mình, đưa tới căn lều bên trong dùng để nghỉ ngơi kia. Tiger đã ngủ say, gương mặt ửng hồng bất thường , nhiệt độ cơ thể so với lúc đầu còn cao hơn nữa, khiến Tôn Chí Tân âm thầm kinh hãi.

    Tamu Hàm hậu lo lắng nhìn gương mặt ngủ say của Tiger, dùng ngữ khí khẩn cầu nói với Tôn Chí Tân:“Tộc trưởng giao cho ngươi , xin ngươi nhất định phải chiếu cố hắn. Ta đại biểu toàn bộ bộ tộc gió biển cảm kích ngươi.”

    Tôn Chí Tân gật đầu, cảm kích hay không cảm kích hắn không màng, nhưng tình huống thân thể Tiger hắn thực để ý, thấy bộ dáng hiền lành của hắn liền cảm thấy trong lòng khó chịu, hận lúc ấy xuyên qua không mang theo một bộ trang thiết bị y tế đầy đủ.

    Shiren dùng động tác có chút thô lỗ nhưng ấm áp vuốt lưng Tamu:“Yên tâm, Tôn Chí Tân là tất đạt lạp sát a tô của chúng ta, có hắn, Tiger tộc trưởng không bao lâu sẽ tốt lên.”

    Tamu cảm kích Shiren cười cười, hướng Tôn Chí Tân nói:“Kính nhờ ngươi .” Rồi mới cùng Shiren đi ra khỏi trướng . Hắn kỳ thật muốn canh cho Tiger , chỉ là có Tôn Chí Tân, hắn nghĩ mình chẳng có mấy tác dụng, đem việc chăm sóc giao cho người hiểu biết thì hơn.

    Tôn Chí Tân ở trong lều đi lại hai vòng, dùng nước sạch lau người cho Tiger, dùng một khối da thú xấp nước đặt lên trán Tiger để hạ nhiệt, làm cho hắn thoải mái một chút. Nghĩ nghĩ, cởi luôn cả váy da của hắn, dùng chăn da của mình bọc kín người hắn, thiếu chút nữa làm Tiger thành xác ướp.

    Theo cách chữa bệnh dân gian, bệnh thương hàn, có thương còn có hàn, như vậy bệnh nhân tuy rằng nhiệt độ cơ thể cao, nhưng lại cảm thấy lạnh, bảo trì nhiệt độ cơ thể để hắn đổ mồ hôi xúc tiến bạch cầu diệt khuẩn. Đồng thời lại vạn vạn không thể để hắn bị cảm mạo, hai bệnh cùng lúc thì ngay cả ở hiện đại cũng khó giải quyết. Cho nên, chùm chăn càng kín càng tốt.

    Vừa rồi xúc động quá không nghĩ ra, giờ Tôn Chí Tân mới nhớ tới mình có mang đến aspirin, đây là thuốc hạ sốt giảm đau rất tốt, đối với bệnh trạng trước mắt của Tiger thì không phải thuốc trị bệnh, nhưng vẫn có thể tạo được không ít tác dụng. Tốt nhất là tỉ lệ mẫn cảm của loại thuốc này rất thấp, thuốc hiệu ổn định, dùng để hạ sốt rất tốt.

    Hơi dịch người Tiger ra để mở kho đồ, lấy aspirin ra, rồi cầm viên thuốc bưng nước về cho Tiger :“Tiger.”

    Liên tục kêu vài tiếng Tiger mới có phản ứng, mơ màng mở mắt ra, nhận rõ người trước mặt liền lộ ra một nụ cười yếu ớt:“Tiểu tân.”

    “Phải, là ta. Nào, đem cái này nuốt vào.”

    Tiger nhìn viên thuốc trong tay Tôn Chí Tân, không nhận ra là cái gì. Bất quá Tôn Chí Tân bảo hắn nuốt, hắn liền nuốt không chút do dự.

    Ai cũng biết tư thế nằm rất khó nuốt, Tôn Chí Tân vươn tới, ngồi dưới đất, nâng Tiger dậy một chút, sau lưng dán lên đùi mình, đầu dựa vào trong lòng, hai cánh tay vòng sau lưng hắn một tay khẽ nâng cằm hắn, một tay đem viên thuốc bỏ vào miệng hắn rồi lấy nước cho hắn uống.

    Tiger đem thuốc nuốt xuống rồi mới hỏi:“Ta vừa mới ăn cái gì ?”

    “Viên thuốc. Tên gọi là aspirin.”

    “La thứ lúc trước đến cùng ngươi?”

    “phải.”

    “Vậy nhất định rất quý giá. Hẳn là nên lưu lại, không nên lấy tới cho ta dùng.”

    Aspirin rất quý giá sao ? ở hiện đại thì không có gì đáng nói, nhưng nơi này nó thật sự thực quý giá. Bị cảm hay bị sốt, mà đồng thời người tiền sử cơ hồ không có tính kháng thuốc, uống vào hạ sốt, khẳng định là trăm thí Bách Linh. kế hoạch nguyên lai của Tôn Chí Tân là ở lúc mấu chốt dùng để trị liệu cho trẻ con trong tộc, từ từ giảm tỉ lệ trẻ con chết bệnh. Giờ dùng tới trước, nói trong lòng không đau lòng là giả .

    “Không quý bằng ngươi. Thuốc là dùng để chữa bệnh, không thể nói ai nên dùng ai không nên dùng.” Tôn Chí Tân cười khẽ hai tiếng. Hắn biết chính mình bảo trì cảm xúc đối với Tiger mà nói rất quan trọng, thấy hắn tỉnh , liền nhẹ giọng cùng hắn nói chuyện:“Còn muốn uống nước không?”

    “Muốn. thật sự rất khát.”

    Tôn Chí Tân giúp Tiger uống nước trong chén trúc, lại lấy thêm một chén nữa, Tiger lại uống hết nó. Cứ thế liền một hơi uống mấy chén, Tiger mới dừng lại.

    “Nghe nói ngươi vì ta đánh Trí giả Esuike một trận ?”

    Tôn Chí Tân nghiêng mắt:“Ngươi sẽ không giống Naaru công tư phân minh cũng muốn ta trả giá vì chuyện này chứ ? lại nói, có phải thân là tộc trưởng, làm việc đều phải bài bản hẳn hoi như vậy hay không?”

    “Úc, ta sẽ không.”

    “Vậy là tốt rồi. Nói cho ngươi, cho dù là Naaru ta cũng không làm khác, cả ngươi cũng vậy ! chọc ta nóng giận, quản ngươi có phải tộc trưởng hay không, đều đánh ! cảnh cáo ngươi đừng chọc ta, nhìn bộ dáng ngươi hiện nay, ta một đầu ngón tay cũng có thể hành hạ chết ngươi.”

    Cảnh cáo xong rồi, lại nói:“Lão nhân kia lung tung làm hại ngươi, thiếu chút nữa làm ra đại sự. Nếu không xét lão cũng là có ý tốt, ta sẽ đánh ác hơn. Làm cho lão thành thật nằm yên vài ngày cũng thể cảm thụ được cảm giác ngươi bị thương sinh bệnh là thế nào mới tốt!” Tôn Chí Tân kiêu ngạo vung quyền, thực vừa lòng nắm tay vù vù có lực.

    tiểu Tân giương nanh múa vuốt thật đáng yêu.

    Tiger không thể kiềm chế mà cười, ánh mắt đuổi theo chuyển động của Tôn Chí Tân:“Ngươi vì ta đánh hắn, ta thật cao hứng !”

    Vui vẻ không đủ để hình dung mừng như điên cùng kích động của Tiger ngay lúc đó, nhưng hắn không thể nói ra miệng, chỉ có thể dùng từ cao hứng vô vi không rõ này biểu đạt cảm tình. Đàn ông là như vậy, trong lòng cùng ngoài miệng nói , vĩnh viễn đều rất khó thống nhất.

    Tôn Chí Tân có chút ngượng ngùng , vò đầu, nói:“ không có gì. Ngươi còn vì ta mà bị bỏng. Nói thực ra, nghĩ kĩ lại, ta lúc ấy cũng quả thật quá mức , đối phương nói như thế nào cũng là một ông lão, ta đánh lão như vậy quả thực không tốt. Bất quá lúc ấy ta tức giận nên cái gì cũng không nhớ rõ, ta là không phải thực ngốc chứ?”

    “Không, thực khả ái. Chỉ là ta lo lắng về sau chống lại trí giả tộc của ta, ngươi phải làm sao bây giờ ?”

    “Di ? trí giả trong tộc ngươi so với Esuike còn khó hầu hạ hơn ?”

    “Bà già đó so với Esuike càng cố chấp, lại càng không nghe người ta khuyên, càng thích xằng bậy, tâm nhãn càng nhiều. Hơn nữa, bà ta là phụ nữ , một bà lão nhiệt tình đến phiền toái.”

    “Bà lão ? ách…… Thế không phải là không đánh được à, ta không đánh phụ nữ được.”

    “Tin ta, rất nhiều lúc ngươi sẽ quên bà ta là một phụ nữ. Ta có lúc yêu bà ta đến mức muốn hôn khuôn mặt đầy nếp nhăn của bà, có đôi khi lại hận không thể một phát bóp chết bà ta luôn.”

    Tôn Chí Tân xuy một tiếng bắt đầu cười, ở trong lòng tưởng tượng bà lão vừa khiến người ta yêu thích lại vừa khiến người hận này.

    92,

    “Nào, uống thêm nước, uống nhiều nướcđối với ngươi rất có lợi.”

    “Tốt, ta cũng muốn uống. Không biết vì sao luôn có cảm giác khát nước.”

    “Đó là bởi vì ngươi đang nóng lên.”

    Người bị sốt cần uống nhiều nước, Tiger có thể cảm thấy khát cần uống nhiều nước là chuyện tốt. chứng minh trụ cột thân thể hắn phi thường tốt, tự thân hệ thống miễn dịch đối kháng bệnh khuẩn rất mãnh liệt, cho nên mới cần nhiều nước bổ sung tổn thất . Hắn uống nhiều nước như vậy khiến người ta cảm thấy phi thường an tâm, nếu không sợ sẽ sảy ra vấn đề, Tôn Chí Tân quả thực nghĩ đổ cả hồ nước lên người hắn.

    Uống hết nước, Tôn Chí Tân muốn Tiger nằm xuống, để hắn hảo hảo nghỉ ngơi. Bởi Esuike nói muốn phân phối đồ sứ, cho nên Tôn Chí Tân tính chờ một chút, chia đều xong rồi mới đi hái thuốc.

    Tôn Chí Tân làm ra đồ sứ đối toàn bộ bộ tộc là một ủng hộ cực lớn, Tôn Chí Tân có thể tưởng tượng được tộc viên nhận được chúng trong lòng vui vẻ thế nào. Nó xuất hiện là công lao của toàn bộ tộc đàn, ở làm cho nó xuất hiện quá trình, Bản thân Tôn Chí Tân đều cảm nhận được toàn bộ bộ tộc cái loại này độc đáo , khiến người ta cảm giác được vui sướng hướng vinh lực cáng tụ, đối chuyện này hắn cũng chờ mong vô cùng .

    Thân thể mới động, liền nghe Tiger nhẹ giọng nói:“Chớ đi.”

    Thanh âm có vẻ yếu ớt mà không muốn xa rời, Tôn Chí Tân thấy Tiger đầu ngả lại đây, vẻ mặt hi vọng nhìn mình. Cặp mắt xám cho thấy rõ bệnh trạng, chưa từng có lúc nào như bây giờ thật cẩn thận chuyên chú mà cõi lòng đầy hy vọng nhìn mình.

    Tôn Chí Tân nhất thời đau lòng, chỉ cảm thấy bộ dáng Tiger nhìn mình bây giờ, trong lòng như là ngâm acid, chua đến phát đau. Nam nhân cường đại bị thương sinh bệnh cũng là lúc yếu ớt nhất, người nam nhân như báo săn này cũng trở thành mèo nhỏ, Tôn Chí Tân không thể kiềm chế đi chiếu cố hắn, trong lòng tràn ngập ý nghĩ muốn bảo vệ hắn.

    “Được, không đi, ta ở lại cùng ngươi.”

    Tôn Chí Tân chuyển mình, hai tay vòng qua dưới nách Tiger nâng vai của hắn kéo lại, đem Tiger nửa dựa nửa ôm ôm vào trong ngực, hai chân mở ra để Tiger nằm giữa chân mình, toàn bộ phía sau lưng đều lọt vào trong lòng mình.

    Khi ôm Tiger, Tôn Chí Tân kinh ngạc thấy bờ ngực của hắn thật rộng, cảm giác thực sự có chút to lớn giống như đại hải. Cơ ngực cường tráng ở dưới cánh tay mình, theo mỗi lần hô hấp mà dựng lên, cũng giống như sóng biển, một đợt lại một đợt, lực lượng cường đại lại đủ ôn nhu, khiến người ta cảm giác tốt đến cực điểm.

    Tiger thỏa mãn thở dài, hai tay mềm rũ hạ xuống, giống như là ở trên tay vịn sô pha đặt ở trên đùi Tôn Chí Tân. Sau lưng người nọ rõ ràng không cao lớn cường tráng bằng mình, thân thể kia rất nhiều có thể so sánh được với trong tộc chỗ cao lớn nữ nhân. Nhưng bị hắn như vậy vây quanh , chính là cảm thấy ấm áp, còn an toàn, như là nằm đến dãy núi trong ngực, thoải mái đến cực điểm.

    Thân thể Tôn Chí Tân lấy tiêu chuẩn đàn ông tiền sử quả thật không đủ cao lớn, nhưng thân thể hắn tốt lắm, rắn chắc, khỏe mạnh, cơ thể nhẵn nhụi bóng loáng mà đầy co dãn, có một khuynh hướng cảm xúc độc đáo giống như lụa mà loại đàn ông tiền sử tiền sử không thể có. Cơ bắp trên người hắn không nhiều không ít vừa đúng, rõ ràng lộ ra tráng kiện của giống đực đồng thời cũng không quá mức ngồn ngộn, tóm lại chính là nhiều một phần thì quá, thiếu một phần thì ít, vô luận như thế nào đều khiến người ta cảm thấy dựa vào vừa vặn thích hợp. Nhưng lại thực ấm áp, không giống phụ nữ mềm mại, là cái loại đàn ông tráng kiện mềm dẻo chân chính.

    Thật là thoải mái a ! Tiger nhịn không được mà một lần lại một lần thỏa mãn thở dài.

    Hương vị Tôn Chí Tân vẫn quanh quẩn ở chóp mũi mình, không giống dã đàn ông bình thường như mình và Naaru, trên người luôn tràn ngập mùi mồ hôi và máu tươi, từ đầu đến chân đều là ý tứ cường thế xâm lược. Người này thể vị giống cỏ xanh dưới ánh mặt trời, hoặc là cành lá trong gió, hay là chính hương vị của gió, rung rinh, dịu nhẹ dễ ngửi, ở chóp mũi nhiễu lai nhiễu khứ lúc khiến cho toàn bộ cơ thể đều thả lỏng , thân thể thực thoải mái, tâm linh thực tự do.

    “Tiểu tân.”

    “Hử ?”

    “Ngươi còn ở đó sao ?”

    “Ở, đang cùng ngươi đây.”

    “Ngươi thật tốt.”

    “Phốc ! đừng nói giống như phụ nữ đa sầu đa cảm, ta sẽ cười ngươi.”

    “Ta nói thật.”

    “Thật thì thế nào. Tiger tỷ tỷ, ngươi nhanh ngủ đi, giờ ngươi lải nhải giống y như bà ngoại ta. Đừng lộn xộn nói nhảm, thân thể của ngươi cần nghỉ ngơi.” Tôn Chí Tân vươn một bàn tay nhẹ nhàng vuốt mí mắt Tiger.

    nhưng đôi mắt kia lại không chịu nhắm lại, nồng đậm tình cảm chớp không ngừng, khiến lòng bàn tay Tôn Chí Tân ngứa ngáy.

    “Mau ngủ, mau ngủ. Trong chốc lát Esuike sẽ tới phân đồ sứ, ngươi không muốn bỏ qua thịnh sự này đi ?”

    “Nga, hảo. Ngươi sẽ trông ta chứ?”

    “Đương nhiên. Ta sẽ vẫn trông chừng ngươi.”

    Tiger liền an tâm nhắm mắt lại, thả lỏng mà ngủ.

    Sau đó hắn liền mơ, là một giấc mơ đẹp, không hề gặp ác mộng.

    Trong mộng, hắn nắm Tay Tôn Chí Tân đi dạo bờ biển, chỉ cho hắn xem đại dương mênh mông xanh thẳm vô bờ, tự hào nói chính hắn đã dũng cảm ly khai tộc đàn vốn có, đi đến nơi này sinh sống. Hắn còn chỉ cho hắn xem kỳ cảnh tịch dương ánh nắng chiều chiếu rọi mặt biển đẹp nhất, Tôn Chí Tân quả nhiên thực thích, hắn thậm chí vui vẻ hôn mình.

    Trong mộng, Tiger nở nụ cười, chuyện cũ đau xót đều quên đi, chỉ nhớ Tôn Chí Tân, còn có kí ức mới mẻ hết thảy khiến người ta cảm giác được vui mừng khôn xiết theo hắn mà đến —

    Bên người có bệnh nhân cần chiếu cố, Tôn Chí Tân vẫn cố chống mí mắt không dám ngủ. Hắn vốn tưởng rằng ôm Tiger sẽ mệt chết đi, bởi vì hắn phải đem chính mình trở thành cái giá, chống đỡ thân thể nặng nề của Tiger. Kết quả hắn xem nhẹ độ mệt mỏi của bản thân, càng xem nhẹ cơ thể nhiệt độ cao mang đến cảm giác thoải mái của Tiger trong mùa lạnh ở đây, giống như ôm lấy một cái lò sưởi có độ ấm thích hợp, kết quả là…… nam hộ sĩ không chuyên nghiệp cao thấp mí mắt đánh nhau vài cái liền đã ngủ.

    Lúc tỉnh lại là vì cảm giác Tiger ở trong ngực nhúc nhích, bất an xoay đến xoay đi.

    Tôn Chí Tân cả kinh, nghĩ đến hắn lại gặp ác mộng , theo bản năng ôm sát hắn, miệng nói:“Hư, ta ở đây.”

    “Ta biết.” Tiger đáp.

    Tôn Chí Tân ngạc nhiên cúi đầu, thấy Tiger đã tỉnh , hơn nữa khiến người ta thật cao hứng là hắn nhìn qua tinh thần đã tốt hơn một ít, hai cặp mắt xám trắng so với lúc trước có vẻ cũng có thần thái. Lại nhìn trán hắn một mảnh mồ hôi, hiển nhiên là aspirin hiệu suất cao phát huy tác dụng, đang phối hợp với hệ thống miễn dịch đối kháng với viêm nhiễm trong cơ thể.

    Tôn Chí Tân thu khẩu khí, lau trán cho Tiger, nó khiến người ta cảm giác càng nhẹ nhõm, chỉ cần Tiger ý thức thanh tỉnh thì loại trạng thái này chính là chuyện tốt.

    “Ngủ tiếp một lát.” Tôn Chí Tân nói:“Thuốc ngươi uống đang có tác dụng, ngủ một hồi rồi tỉnh lại, cảm giác sẽ tốt hơn một chút. Giờ là lúc nào rồi ?”

    “Qua giữa trưa.” Tiger nói, một bên thân thể không an phận xoay đến xoay đi.

    “Còn muốn uống nước không?”

    Tiger cứng đờ, có chút phiền táo nói:“đừng nói đến nước !”

    Tôn Chí Tân ngẩn ra, lập tức giật mình — người này hai chân bất an kẹp chặt, vô ý thức hơi quay đầu, lại nhìn vẻ mặt kia…… Là nghẹn tiểu a.

    Uống nhiều nước như thế, lại bởi vì thân thể gia tăng trao đổi chất, từ buổi sáng đến bây giờ không buồn tiểu mới là lạ.

    “Muốn đi tiểu hả?” Tôn Chí Tân phun cười hai tiếng, nói:“Ta phụ ngươi đi.”

    Tiger cắn chặt răng, vẻ mặt lực bất tòng tâm, thấp giọng oán hận nói:“Ta vốn định tự mình đi, nhưng chân nhuyễn, đi bất động. Ta giống như càng không xong , tay cũng không dựng dậy được.”

    Vậy đúng rồi, sốt cao đều là bộ dáng này, toàn thân như nhũn ra mệt mỏi, quản ngươi là Thiên Vương lão tử hay là tộc trưởng bộ tộc gió biển, đều là bệnh đến như núi đổ.

    Người nọ vẻ mặt xấu hổ tức giận, hắn như vậy cường thế mà có so với người khác càng giỏi khống chế giờ bị thương nhiễm trùng ngay cả thân thể của chính mình cũng không thể bình thường khống chế, là đàn ông đều chán ghét loại cảm giác này, bọn họ thích hết thảy sự tình đều ở trong sự khống chế của mình, không thích sự vật thoát ly tự mình khống chế, bao gồm bản thân đều như vậy. Tôn Chí Tân có thể hiểu được Tiger xấu hổ, cho nên nhìn bộ dáng Tiger nam tính tự tôn bị thương tổn, lại là muốn cười.

    Vậy được rồi, thân là lâm thời hộ sĩ, lúc này nên làm việc hộ sĩ nên làm . Tất nhiên có cái thần khí tên là cái bô…… Tôn Chí Tân xem xét xung quanh, Esuike còn chưa đến lều của mình nói phân phối đồ sứ, nói như vậy…… Tôn Chí Tân tà ác liền đích thân ra ngoài, tìm một vật nhìn giống cái bình vừa mới nung ra đem về, , một tay đem nó nhét vào giữa hai chân Tiger, nói:“tiểu đi.”

    Tiger kinh tủng mở to mắt, không…… Không phải chứ ? đồ sứ vất vả nung ra, người này tùy tùy tiện mượn đến làm cái này ? !

    Người tiền sử và người hiện đại loại quan niệm khác biệt ngay tại giờ khắc này thể hiện không bỏ sót. Đồ sứ đối với Tiger mà nói, là cực quý giá ; Mà nó đối với Tôn Chí Tân mà nói, chẳng qua là một cái lọ, chỉ có thế. Nó có thể đựng đồ , đương nhiên cũng có thể lâm thời lấy đến làm cái bô đựng nước tiểu !

    Không có gì kỳ quái , thô lỗ như Tôn Chí Tân như động vật, hắn ngay cả dưới tình huống đặc thù đi vao chai nước khoáng đều đã trải qua, tỷ như: Ở đường cao tốc giải quyết nhanh. Nói thực ra, cảm giác còn không tệ, ba cái gấp được giải quyết chính là có thể khiến người ta cảm giác thích thú.

    Nhưng Tiger không được, trừng mắt nhìn thứ quý giá này, Tiger thật sự tiểu không được.

    Nguyên nhân có hai cái, một là do quan niệm của hắn, thứ này thật sự quý giá, nó trực tiếp có thể coi như tài sản một nhà. Mà chúng gom lại còn có thể thể hiện sự giàu có của toàn bộ bộ tộc. Muốn hắn tiểu vào thứ quý giá như vậy, hắn khiếp sợ, càng giậm chân giận dữ vì loại hành vi này. Nhưng Tôn Chí Tân hình như thực không thèm để ý, làm cho hắn không thể không kinh tủng nghĩ, vị tất đạt lạp sát a tô đồng học trong nhà giàu có tới trình độ nào, có được bao nhiêu tài sản quý giá thế này, có thể chẳng hề để ý lấy nó đến đựng nước tiểu ? tựa như thứ trước mắt này, hắn muốn làm nhất chính là dùng nó phân cho dũng sĩ anh dũng nhất trong tộc làm phần thưởng, mà không phải để đi tiểu, vì thế hắn thậm chí có thể không tiếc đi tiểu vào chính miệng mình.

    Hai chính là vấn đề cấu tạo sinh lý, Tiger vẫn thực tự hào thứ kia của mình ngày thường thực thô trưởng — được rồi, xả xa. Nhưng tình trạng trước mắt này nó với cũng không tới hùng phong trước kia, không thể bắt nó giống ống nước tự nhắm vào đi. Nếu hắn còn có khí lực, ách…… Cũng có thể nhịn xuống được giậm chân giận dữ chịu tội, cầm nó bỏ vào, nhưng giờ không được, trong tay hắn không có khí lực.

    93, hiểu nhầm Tiger

    Đem thần khí mới ra lò nhét vào giữa hai chân Tiger, Tôn Chí Tân bình tĩnh đợi trong chốc lát, hắn còn đem ánh mắt rời đi , sợ Tiger ngượng ngùng, sự thật là tự hắn thấy ngại. Chủ yếu vẫn là Tiger biểu tình nháo , chính mình dùng đồ sứ đến đựng nước tiểu một chút áy náy cũng không có, nhưng Tiger biểu tình giống như đang oán trách mình, khiến cho Tôn Chí Tân cũng có chút không yên bất an .

    Kết quả nửa ngày cũng không có nghe được tiếng vũ đánh ba tiêu diệp đại châu tiểu châu lạc ngọc bàn, Tôn Chí Tân quay đầu nhìn lại, vui vẻ, biết vấn đề là ở chỗ nào. Làm nửa ngày không ra, là Tiger với không tới.

    Tôn Chí Tân rất nhiều lúc đều là tên đại khái, giờ cũng vậy. Tâm tư của hắn là muốn hảo hảo chiếu cố bệnh nhân Tiger đang bị thương, Tiger không thể làm nên hắn lâm thời hộ sĩ đi làm, cho nên hắn hoàn toàn không nghĩ nhiều, vươn tay qua bắt lấy tiểu Tiger , đem nó hướng vào miệng bình.

    Một phen bị Tôn Chí Tân cầm, Tiger cả người run lên, ánh mắt nháy mắt liền sâu thẳm. Tôn Chí Tân không nghĩ nhiều, hắn không thể nghĩ đến, đàn ông nơi này cũng không phải là tùy ý ai đều có thể dễ dàng chơi đùa , đặc biệt dùng tay cầm thứ kia của mình lại là người mình vừa ý. Cảm giác nơi giữa hai chân kia bị người mình yêu cầm cảm giác vô hạn phóng đại, thần kỳ ngọt mật, thần kỳ thoải mái.

    Không thể kiềm chế , máu toàn thân bắt đầu hướng bụng dưới mà chảy, thứ kia rất nhanh biến thành cứng rắn to lớn, Tiger tự cảm giác được bởi vì mình thể tích biến hóa mà ở trong tay Tôn Chí Tân sinh ra cảm giác càng thêm bị nắm chặt.

    Dừng !

    Tiger hiểu Tôn Chí Tân, biết hắn phản cảm. Cho dù là Naaru, cũng là thiên tân vạn khổ mới có được tâm của hắn, hắn không muốn bởi vì nhất thời dục vọng xung não liền phá hư hảo cảm thật vất vả mới có trong lòng Tôn Chí Tân đối với mình. Bởi vậy, Tiger liều mạng phân tâm suy nghĩ cái khác, tỷ như: Naaru một thân đầy cơ bắp, hoặc là đồng chí trí giả Esuike trần truồng.

    Úc !

    hai cái cường lực này thật có lực dập tắt lửa dục ! người trước có thể diệt bất luận dục tưởng nào của ngươi, người sau mạnh đến mức có thể làm cho liệt dương.

    Tiger cảm giác được chính mình đang thả lỏng, cảm giác ghê tởm muốn nôn đẩy đi hưng phấn dục vọng. Chỉ là hai vị đương sự bị coi như đối tượng dập lửa không biết là có cảm thụ gì, dù sao Tiger không rảnh bận tâm, chỉ nghĩ đến Naaru lưng hùm vai gấu, tưởng tượng bộ dáng lão đầu nhi khô cứng quang lỏa đứng trước mặt mình gãi đầu làm dáng — ặc ! thật muốn ọe.

    Nhưng thân thể vẫn có cảm giác , hơn nữa rất mãnh liệt. Tiger cảm giác được Tôn Chí Tân đang cố gắng, một tay cầm lấy ống nước của mình hướng vào miệng bình sứ, một tay kia thô lỗ đem đồ sứ quý giá cố dí sát vào giữa hai chân mình. Một ít động tác ở vị trí đầu khấc tối mẫn cảm ma sát, thoải mãi đến nỗi Tiger cả người đều run rẩy.

    “Tiểu tân, buông…… Buông tay !”

    “Ta buông tay ngươi tới được sao ? cảnh cáo ngươi, dám tiểu một giọt vào lều của ta, ta không để ngươi yên ! ta chưa từng dùng nước tiểu đánh dấu lãnh thổ, cho nên tuyệt đối không tha người khác làm trước.”

    Tôn Chí Tân còn đang tiếp tục cố gắng, động tác thật sự không hề ôn nhu, bắt nó giật nhẹ như ống nước cao su không ngừng kéo dãn, khiến Tiger chỉ có thể liều mạng chúi vào bình sứ. Toàn bộ tình hình có thể hình dung: Không thể không bị người nắm đi, là vì bị người ta bắt được ‘Nhược điểm’.

    Cảm giác này rõ ràng có chút đau, mà cố tình người nắm mình, hết thảy cảm giác đều đang kêu gào người cầm bộ vị tư mật của là Tôn Chí Tân, người mình thầm yêu.

    Kết quả liền phi thường không xong, dục vọng đối với một người ý chí cường đại như Tiger mà nói là có thể khống chế, nhưng động tình muốn khống chế cũng là khó hơn lên trời……

    Không được, nghĩ đến Naaru, nghĩ đến Esuike, nga, ta yêu các ngươi……

    Rốt cục thắng lợi làm cho hai cái vật giống trạm không gian vũ trụ và tàu con thoi gắn vào nhau , Tôn Chí Tân quay đầu kỳ quái nhìn Tiger , thấy hắn từ từ nhắm hai mắt, sắc mặt càng gặp ửng hồng, toàn bộ thân thể đều ở run rẩy. Tôn Chí Tân nội tâm thẳng nam thô cứng không mẫn cảm lập tức hiểu lầm.

    Mẹ ngươi !

    Cái giề đây ? là đàn ông còn sợ bị một thằng đàn ông khác thấy đi tiểu ? chưa từng nghe qua người dân quê có khi suốt đêm cũng không có chỗ đi sao? ! ở đây có bô, đã là đãi ngộ cấp tổng thống, ngươi nhanh nhanh cho ta cái !

    Đương nhiên, trong lòng tuy rằng nghĩ như vậy, đối với bệnh nhân mẫn cảm, đặc biệt đầy lòng tự trọng nam nhi trăm ngàn không thể nói như vậy. Tôn Chí Tân đành phải nói:“Ta giúp ngươi, yên tâm, nhắm chuẩn rồi , không chệch được đâu.”

    Nói xong chính mình cũng muốn cười, vô nghĩa gì đây? cái gì yên tâm nhắm chuẩn ? mình đang chơi súng tự động chắc?

    Trong lòng muốn cười, Tôn Chí Tân bản thân lại là cái tên không chính chắn, liền nổi lên tâm ý vui đùa, dùng sức nắm cái thanh trong tay lên, còn ghé đầu đi liếc một cái, cười nói:“Tiger của ngươi thật có vốn, thô thô lớn lớn quả là bảo khí, cạc cạc !”

    Vốn là lời nói vui đùa lơ đãng thuần nam tính, vài cái lơ đãng vuốt ve, chính thức tuyên cáo Tiger bị phá tuyến !

    Ngay cả lão đầu nhi khô cứng trần truồng tối ghê tởm cũng không có tác dụng, trong lúc nhất thời lực chú ý của Tiger hoàn toàn tập trung đến một chỗ. Mà chỗ kia là vị trí mẫn cảm nhất của đàn ông, đang bị nắm trong tay người mình thích.

    Đáy lòng đột nhiên rung động, theo bản năng lập tức nghĩ, nga, đó là tiểu tân, hắn đang vuốt ve ta !

    Sự tình nhất thời càng không thể vãn hồi, thứ kia nhanh chóng toàn diện bùng nổ nở ra, không đến mười giây ngay trong tay Tôn Chí Tân duỗi thân thành bộ dáng toàn mặt cứng rắn thẳng tắp.

    Tôn Chí Tân trợn mắt há hốc mồm trừng mắt nhìn thứ trong tay, đối với biến hóa của nó hoàn toàn trở tay không kịp.

    Giả đi…… Này…… Này……

    Bên tai lại truyền đến tiếng thở dốc khàn khàn mà nhiệt tình của Tiger:“Tiểu tân, tiểu…… Tân.”

    “Tiger ngươi có phải phát xuân hay không ?”

    “Này không oán được ta, ta là đàn ông, không phải người chết ! có bản lĩnh ngươi để cho ta tới như vậy hai cái, ngươi không phản ứng ta liền phục ngươi !” Tiger tức giận thấp giọng oán giận.

    Tôn Chí Tân không đáp , chẳng lẽ muốn hắn giống nữ nhân thẹn thùng thét chói tai che mặt chạy trốn ? hắn thật đúng là làm không được…… Nhưng đứng ở nơi này bảo trì loại tạo hình như handjob này khiến người ta xấu hổ muốn chết. Càng muốn mệnh là phản ứng thành thực của Tiger khiến người ta da đầu run lên, hắn trảo nắm khe hở gian đều cảm giác được người nào đàn ông đều hiểu cái loại này thấp hoạt niêm nị, đại biểu cho □ bị tiến thêm một bước kích phát căn cứ chính xác nắm đang ở sấm chảy ra.

    Tôn Chí Tân một chốc liền thấy đỏ mặt tai hồng, bảo bối của đàn ông không thể trêu chọc, hơi thở Tiger bừng bừng phấn chấn mà phát ra mãnh liệt nội tiết tố tác dụng trên người hắn, dẫn tới hắn cũng rất nhanh nhiễm theo.

    Tiger cảm giác được , hai mắt nhất thời mở to, kinh hỉ nhìn Tôn Chí Tân:“Tiểu tân !”

    “Ngươi câm miệng cho ta !”

    Tôn Chí Tân bắt đầu bối rối, dời thân thể rời xa cái thứ đòi mạng kia, thấp giọng quát:“Nhanh tiểu ra cho ta !”

    Tiger cười khổ:“Ta như vậy tiểu kiểu gì ? ngươi cũng là đàn ông, bắt ngươi như vậy đi tiểu, ngươi cũng không được.”

    Tôn Chí Tân cầm lấy nó, cảm giác giống cầm một quả lựu đạn Griphook đã mở ngòi, tư vị trong lòng bàn tay một trận nóng bỏng. Xấu hổ cả giận nói:“Chẳng lẽ còn muốn ta giúp ngươi xả ra ?”

    Lời vừa ra khỏi miệng liền đại hận chính mình não tàn lanh mồm lanh miệng. Quả nhiên, lời nói kia đá Tiger một cái phi thăng, cái thứ nóng bỏng càng thêm bừng bừng phấn chấn vài phần, ngay cả cặp đồng tử xám trắng cũng nhuộm một tầng dày đặc, sáng quắc nhìn mình.

    “Ngươi đừng tưởng !” Tôn Chí Tân nói, định buông Tiger ra.

    Tiger trong mắt buồn bã, trong lòng ủy khuất khổ sở, đang định nói chuyện, thình lình nghe bên ngoài có người kêu lên:“Tôn Chí Tân, ngươi có trong lều hay không?”

    Âm thanh kia là Esuike , có lẽ là đến phân đồ sứ.

    Trong lều hai người hai mặt nhìn nhau, Tiger hận hắn tới không phải lúc, Tôn Chí Tân thì đột nhiên có một loại cảm giác bị bắt gian thành đôi.

    Bị người ta thấy mà còn cao hứng ? súng trong tay vẫn còn rất phấn chấn ! tình hình này, ai nhìn cũng phải hiểu lầm a……

    Tôn Chí Tân khẩn trương, một cước đá văng cái bô lâm thời, cũng bất chấp tất cả , một phen nắm chặt cái họa căn kia của Tiger không thèm quản nó biến hóa góc độ lung tung muốn tìm chỗ thích hợp vứt vào, che cho thật kín. Động tác kia tựa như đang thao túng một chiếc xe thể thao có thể nhanh chóng thay đổi tốc độ.

    Trong lúc bối rối, Tiger bị hắn niết vừa kích thích vừa đau đớn, vị trí kia vốn mẫn cảm, đặc biệt bị vây vào loại tình huống này, cảm giác tức thì bị phóng đại vô hạn, thô lệ mà mang theo vị đau có một loại kích tình lỗ mãng độc đáo, cảm giác thật hảo đòi mạng !

    Thân thể cấm dục lâu lắm không thể đùa như vậy, Tiger cũng hoảng, thấp giọng kêu lên:“Tiểu tân, ai, tiểu…… Tân, ta đau, nhẹ tay, nhẹ tay nhi, ti…… Ta, ta…… Dừng tay ! mau dừng tay ! mau buông ra!”

    “Ta mặc kệ người !” Tôn Chí Tân nói, hoảng thủ hoảng cước đi xả da thú.

    Tại khoảnh khắc này, Tiger thấp giọng rít gào một tiếng, khiến Tôn Chí Tân theo bản năng nhìn hắn.

    Cặp mắt họ mèo kia đột nhiên hiện ra !

    Tiger liều mạng động thắt lưng, đem chính mình toàn bộ đưa vào trong lòng bàn tay Tôn Chí Tân, Tôn Chí Tân liền kinh hoảng thấy có chất lỏng nóng bỏng nồng đậm phun vào trong lòng bàn tay mình, lại bởi vì lượng xả nhiều mà lọt qua khe hở chảy ra.

    Hỏng rồi ! người này thân thể sao lại mẫn cảm không thể đụng chạm như vậy? có thế thôi liền nộp vũ khí đầu hàng.lão già chết tiệt còn ở bên ngoài, trời biết hắn tiếp theo có thể bước vào bắt tận tay hay không.

    “Tiểu tân !” Tiger thất thanh kêu, giống như vòi nước bị tuột, vẫn dừng không được mà bắn ra.

    “Câm miệng, không được kêu ! ngươi muốn cho lão đầu chết tiệt nghe được sao ?” Tôn Chí Tân cảm thấy mình muốn điên rồi, vì Tiger kích tình, cũng vì chính mình sắp bị chỉ điểm. Theo bản năng vươn tay gắt gao bịt miệng Tiger không cho hắn loạn kêu, một tay nắm chặt hắn, muốn ngăn chặn chứng cớ chảy ra.

    Tiger kịch liệt biểu đạt đột nhiên cứng đờ, Tôn Chí Tân làm cho hắn giận tím mặt ! có ý tứ gì, chẳng lẽ mình và hắn thân cận một chút liền cần che đậy như vậy ? Naaru có thể cùng hắn thân cận, đổi thành mình lại không được ?

    “Tôn Chí Tân !” Tiger rít gào, tiếng kêu bị Tôn Chí Tân bịt trong miệng. Tôn Chí Tân đã bất chấp tất cả , dùng hai chân đè Tiger giãy dụa, đem hắn kìm chết dưới da thú. Cực kì may cho hắn là Tiger sinh bệnh, nếu không thật đúng là không có cách nào chế phục.

    Thuộc truyện: Sử Tiền Nam Thê Hàm Ngư Phiên Thân Ký