Sủng hôn hào môn – Chương 101-103

    Thuộc truyện: Sủng Hôn Hào Môn

    Chương 101

    “Yến Tuy!” Đặng Vũ lại hô một câu, hắn nỗ lực đứng vững, tay nắm lại không chịu khống chế mà run rẩy, “Cậu thật sự cảm thấy cậu có thể đi ra khỏi nơi này, đi ra khỏi Lê thành sao? Cậu sẽ không sợ tớ giống như Tô Tư Vũ nói, đi tìm Diêm lão đầu hợp tác sao?”

    Yến Tuy nghe vậy không tiếp tục quay đầu lại, anh chỉ là lành lạnh nói, “Cậu không dám.”

    Đổi thành 10 năm sau, Đặng Vũ có lẽ có tư cách này, nhưng hắn hiện tại cánh còn chưa đủ phong mãn, giữa thiếu chủ và gia chủ chênh lệch không phải là một điểm nửa điểm.

    Mà Yến Tuy tìm hắn làm việc cũng không phải bởi vì tình nghĩa giữa bọn họ, cũng bởi vì Yến Tuy đã cho Đặng Vũ trợ giúp rất lớn.

    Gia tộc như Đặng gia khác với mấy gia tộc như Yến thị Tiêu thị, người thừa kế gia chủ của bọn họ không phải là do gia chủ đương thời quyết định, mà là con cháu của người đó thông qua một loạt đấu võ tàn khốc vô tình, người thắng làm vua kẻ thua làm giặc, cuối cùng thượng vị, máu tanh và tính kế đều không thể thiếu, Đặng Vũ có thể lên làm thếu chủ trước mắt, Yến Tuy không thể không kể công.

    Ít nhất giai đoạn hiện tại, về tình về lý, Đặng Vũ không thể làm bất cứ chuyện gì trái với Yến Tuy, trừ phi hắn thật sự muốn cùng Yến Tuy đoạn tuyệt, trừ phi hắn không muốn làm thiếu chủ có quyền thế nhất Đặng gia trước mắt.

    Yến Tuy từ trong căn phòng đấu võ rời đi, Niên Ngũ ở cửa đi tớ, nhìn về phía Đặng Vũ hơi chật vật, hắn chần chờ một chút nói, “Lão quản gia của Hứa gia ở ngoài quán rượu chờ.”

    “A…… Ha ha ha.” Đặng Vũ đột nhiên cười điên cuồng, hắn cười so với khóc còn muốn khó coi hơn, sau đó tay hắn lập tức nện vào vách tường, “Rầm” một tiếng, lần này hắn tựa hồ tất cả tâm tình đều phát tiết ra ngoài, Đặng Vũ cười không nổi, nhưng cũng phẫn hận không nổi nữa.

    Đây không phải tình huống hắn sớm đã đoán trước ư, hắn một khi cùng Yến Tuy thẳng thắn, chính là kết cục như vậy. Huynh đệ chính là huynh đệ, cho dù Yến Tuy không có người trong lòng, anh cũng quyết không cho phép giới hạn bị khuếch đại quá ái muội.

    Những lời đó của Tô Tư Vũ cũng không biết là thành toàn hắn, hay là triệt để phá hủy hắn.

    “Đem ghi âm của Tô Tư Vũ, hình của Mạnh Đình toàn bộ đưa cho Yến Tuy, cậu…… tự mình đi.”

    “Vâng,” Niên Ngũ khẽ khom người sau đó từ phòng đấu võ rời đi, đi tới ngoài cửa, hắn lặng lẽ thở phào một cái, nhưng là vì Tô Tư Vũ.

    Hắn rơi vào trong tay Yến Tuy, tuyệt đối so với rơi vào trong tay Đặng Vũ may mắn hơn, đương nhiên, loại may mắn này chỉ là tương đối mà nói, thủ đoạn Yến Tuy trừng phạt người rốt cuộc minh quang chút, Tô Tư Vũ rơi vào trong tay Đặng Vũ, tuyệt đối có thể dùng vĩnh viễn không thấy mặt trời để hình dung.

    Yến Tuy để cho Hứa Thụ Mân giúp anh, kỳ thực khá đơn giản, chính là Hứa Thụ Mân cho người phụ trách đưa đón Yến Tuy mấy ngày này ở Hải thành hoạt động, đây đối với Hứa Thụ Mân mà nói căn bản không đáng nhắc tới, thậm chí cảm thấy Yến Tuy cùng ông như vậy có chút xa lạ, nhưng rơi vào trong mắt đám người Đặng Vũ, lại không phải như vậy.

    Mà là Yến Tuy cùng Hứa Thụ Mân đạt thành hiệp nghị nào đó, câu “Cậu không dám” kia của Yến Tuy, Đặng Vũ lại liên kết lại nghĩ, thậm chí cảm thấy Yến Tuy có mấy phần ý tứ uy hiếp hắn, thậm chí cảm thấy Yến Tuy sớm trước đó đã bắt đầu hoài nghi, bắt đầu phòng bị hắn.

    Nhưng kỳ thật không phải vậy, Yến Tuy trước đó không phát giác gì, chân chính có phát hiện cũng vẫn là hôm nay lúc vừa gặp Đặng Vũ.

    Bọn họ nói đến Mạnh Đình, Yến Tuy không tránh khỏi nhớ tới ngữ khí chua loét kia của Mạnh Đình, lại vừa vặn vào lúc này, nhẫn nại và khắc chế của Đặng Vũ bị Yến Tuy nhận ra.

    Yến Tuy thời gian từ lúc nhận ra tới trước sau quyết định bất quá mấy tiếng, cái này đám người của Đặng Vũ có vài người nhìn tới, thật sự bị coi là tuyệt tình, vô tình. Nhưng nên đứt không đứt đối với bản thân Yến Tuy, đối với Mạnh Đình và Đặng Vũ là không có trách nhiệm.

    Yến Tuy ngồi lên xe, gọi một cú điện thoại, trong dự liệu là tắt điện thoại, sau đó anh lại gọi một cú điện thoại.

    “Cậu và Đình Đình ở đâu?”

    Tiêu Tử Mặc nghe vậy cổ họng bị nghẹn chút, ánh mắt hắn quét về phía Mạnh Đình nghiêng đầu nhìn sang không hiểu ra sao, sau đó cười mỉa nói, “Em rể, anh nói gì đó, Đình Đình không phải tới nước A sao, sao sẽ cũng một chỗ với tôi?”

    “Dừng xe đi, tôi nhìn thấy hai người rồi.” Yến Tuy ấn cửa xe xuống, lại để cho lão quản gia bấm còi xe.

    Đã bị bắt tại trận rồi, Tiêu Tử Mặc ngụy biện thêm cũng không ý nghĩa gì nữa, y lái xe tới ven đường dừng lại, Yến Tuy cũng dừng xong.

    Yến Tuy xuống xe, đi tới trước cửa xe vị trí phó lái của Mạnh Đình, anh cúi đầu gõ gõ cửa sổ.

    “Đình Đình, anh biết em đang ở bên trong, ở cửa xe ra, ngoan.”

    Lúc trước Yến Tuy ở trong quán rượu chưa đi ra, Mạnh Đình giống như hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang mà chịu không nổi muốn đi cướp người vậy, nhưng trước mắt cửa xe vừa bị gõ, cậu liền giống như quả bóng cao su đã rút khí, nhìn rõ ràng nhiều hơn hai phần vô thố, cậu nghiêng đầu nhìn về phía Tiêu Tử Mặc cầu giúp.

    “Sợ cái gì, anh hai em ở đây.”

    Tiêu Tử Mặc vốn muốn xuống xe, lại dịch trở lại nói với Mạnh Đình hai câu, hơn nữa ngữ khí Yến Tuy nghe một chút cảm giác không ra dọa người.

    Mạnh Đình còn đang do dự có nên mở cửa xe hay không, Tiêu Tử Mặc bên kia đã xuống xe, lộ ra ít đầu, Yến Tuy đã sải bước đi vòng tới.

    “Nhường chút,” Yến Tuy nói, đẩy Tiêu Tử Mặc ra, anh ngồi vào vị trí tài xế.

    Ánh mắt Mạnh Đình đi theo Yến Tuy, chậm rãi dời qua, sau đó rơi vào trên người Yến Tuy ngồi lên xe, liền không thể di chuyển nữa.

    “Yến Tuy, em…… em lại gạt……”

    Lời Mạnh Đình còn chưa nói xong, đã bị Yến Tuy một cái ôm tới trong ngực, da thịt cánh tay và lồng ngực Yến Tuy đều có chút cứng ngắc, anh đang khắc chế tâm tình của mình, “Đình Đình, anh nhớ em lắm.”

    Buổi sáng Mạnh Đình lên máy bay, đến bây giờ kỳ thực thời gian một ngày còn chưa tới, nhưng nhớ so với anh dự đoán đều muốn mãnh liệt hơn nhiều.

    Anh vốn cảm thấy anh có thể vượt qua nỗi nhớ như vậy, nhưng sự thật là anh đánh giá cao chính mình, đến thời khắc này nhìn thấy người, những tâm tình kia không chút nào ngăn trở mà ào ào tràn ra.

    “Em cũng nhớ anh,” Mạnh Đình giơ tay lên ôm lại Yến Tuy, lại nghiêng đầu cọ cọ má Yến Tuy, cọ lại cọ, cậu liền lặng lẽ hôn một cái.

    Tay Yến Tuy trượt tới gáy Mạnh Đình, cũng nghiêng đầu tới, anh tìm tới môi Mạnh Đình, sau đó ấn người ngồi lại ghế, hôn lên.

    Yến Tuy ở trong môi Mạnh Đình càn quét một lần, anh nắm rõ tất cả điểm mẫn cảm của Mạnh Đình, đầu lưỡi nhẹ nhàng đưa qua, anh liền có thể cảm giác được run rẩy khống chế không được của người trong ngực, anh cuốn lấy bộ phận mềm mại nhất kia, không chết không thôi mà dây dưa.

    Tần suất lồng ngực bọn họ phập phồng dần dần tăng nhanh, Mạnh Đình níu lấy tay áo Yến Tuy, cũng càng níu càng chặt.

    Nhưng không biết nhớ tới cái gì, hay là cảm giác được cái gì đó, mắt Mạnh Đình vốn nhắm lại đột nhiên mở ra, gần đó có dấu ánh đèn đường nhàn nhạt rơi vào xe, trong mắt cậu ánh nhập khuôn mặt Yến Tuy động tình lại chuyên chút, chóp mũi cậu khẽ giật giật, nhẹ nhàng đẩy Yến Tuy ra, ở trên người anh cẩn thận mà ngửi tới ngửi lui.

    Yến Tuy ngừng lại một lần nữa ôm lấy người, anh thở dốc vẫn như cũ không có ngừng lại, nhưng anh không nỡ Mạnh Đình tiếp tục giận dỗi với anh, “Anh vừa mới đánh Đặng Vũ một trận.” Như vậy tránh không được lưu lại chút khí tức của Đặng Vũ, nhưng chút khí tức này tuyệt không có bất kỳ khả năng ái muội nào.

    Mạnh Đình ngưng giãy dụa, cậu trợn tròn mắt nhìn Yến Tuy, “Hắn thật sự không có chạm vào anh?”

    “Không có,” Yến Tuy ôm người càng chặt chút, lại cúi đầu ở trên môi Mạnh Đình hôn hôn, “Anh biết, anh là của em, không thể để cho người khác đụng.”

    “Anh biết là tốt rồi,” Mạnh Đình gật đầu một cái, tay cậu trượt tới chỗ dây an toàn, nhẹ nhàng nhấn một cái, đem dây mở ra, sau đó giơ tay lên chặt chẽ mà ôm lấy eo Yến Tuy, “Không chỉ là hắn, em còn lo lắng anh.”

    “Không nhìn thấy anh, liền sẽ lo lắng cho anh, anh không để cho em đi theo, em rất tức giận.”

    “Anh biết, là anh không tốt,” Yến Tuy nghe vậy hơi hơi chát, anh biết Mạnh Đình nói cũng không chỉ là lần này anh tới Lê thành, mà là ở Hải thành, Mạnh Đình cũng là như vậy. Một khi anh rời khỏi tầm mắt Mạnh Đình, Mạnh Đình liền sẽ khống chế không được mà lo lắng.

    “Em rất tức giận, cho nên em liền gạt anh,” Mạnh Đình nói lại nghiêng đầu đánh giá một chút sắc mặt Yến Tuy, chóp mũi cậu cọ cọ má Yến Tuy, “Anh có tức giận không?”

    “Không có,” Yến Tuy chống lại ánh mắt Mạnh Đình, tương đối xác định nói, “Anh vĩnh viễn đều sẽ không tức giận với em.”

    “Đặng Vũ…… Anh trước đó cũng không biết,” Phàm là anh có bất kỳ một điểm phát giác nào, anh đều sẽ không để cho Đặng Vũ tiếp tục tiếp xúc cuộc sống của anh và Mạnh Đình, “Đình Đình, em phải nhớ kỹ, người không thích em, anh cũng sẽ không thích.”

    Lời này của Yến Tuy nói có chút quá không nguyên tắc, nhưng sự thực đã là như vậy, nói tới rõ ràng chút cũng không sao, giống như anh đã nói với Đặng Vũ, Mạnh Đình là người quan trọng nhất của anh, nhưng cái gì gọi là quan trọng nhất ư, Yến Tuy cho rằng cậu thích là thích, mà ghét là ghét (*).

    “Ừ,” Mạnh Đình nghe vậy khẽ gật đầu một cái, trên mặt cậu rốt cục lộ ra chút cười nhẹ, “Em thích anh, không thích Đặng Vũ.”

    Mạnh Đình đối với hỉ ác (*) của một người toàn bộ dựa vào cảm giác, nghe khá tùy hứng, nhưng Yến Tuy lại quyết định bắt đầu từ một khắc này hoàn toàn tín nhiệm cảm giác của Mạnh Đình.

    ((*) gi ả i th í ch ch ỗ hai c â u n à y x í u, c â u b ê n tr ê n b ả n g ố c l à h ỉ tha s ở h ỉ , á c tha s ở á c; h ỉ á c trong ng ữ c ả nh c ó nhi ề u ngh ĩ a l à y ê u >< gh é t; t ố t >< x ấ u, để ch ỉ c ả t ì nh c ả m c ả t í nh c á ch)

    Tay Yến Tuy chuyển qua trên khuôn mặt Mạnh Đình, nhẹ nhàng nhu nhu, lại tiếp tục hướng lên trước hôn hôn mi tâm Mạnh Đình.

    Anh lại tiếp tục mở miệng giải thích với Mạnh Đình, “Anh vốn không để cho em đi theo, là bởi vì Tô Tư Vũ, anh không xác định hắn còn có thể biết chút gì, anh không cách nào đoán được nguy hiểm hắn mang đến, nên không muốn để cho em đi theo.”

    Yến Tuy vẫn luôn rất rõ ràng, ký ức nhiều hơn một kiếp của Tô Tư Vũ là một con dao hai lưỡi, anh từ lúc bắt đầu quyết định dùng thanh kiếm này, liền cũng phải có chuẩn bị tổn thương nó mang đến, nhưng Yến Tuy không muốn để cho Mạnh Đình tới gánh chịu những tổn thương này.

    Đó cũng không phải anh không tôn trọng cậu, cũng không phải là anh không tin cậu, mà là một loại bản năng yêu, cái loại bản năng mãnh liệt muốn vì Mạnh Đình ngăn trở toàn bộ phong vũ, tránh đi tất cả nguy hiểm.

    Sau những bản năng này, rốt cuộc căn bản vẫn là bởi vì sợ, anh gánh chịu không nổi bất kỳ nguy hiểm nào mất đi Mạnh Đình. Nhưng trái lại, Mạnh Đình đối với anh cũng là như vậy, cho nên anh nghĩa vô phản cố (*) đi theo.

    ((*) l à m vi ệ c ngh ĩ a kh ô ng ch ù n b ướ c)

    “Em muốn đi theo,” Mạnh Đình nhẹ giọng lẩm bẩm một câu, giơ chân lên, trực tiếp treo tới trên đùi Yến Tuy, giống như lại sợ anh bỏ cậu chạy mất vậy.

    “Anh biết rồi, là lỗi của anh,” Yến Tuy nhu nhu tóc Mạnh Đình, để cho hai người tách ra chút, anh chống lại ánh mắt Mạnh Đình, thành khẩn nói, “Em có thể tha thứ cho anh không?”

    “Tha thứ, tha thứ cho anh,” Mạnh Đình không có nửa khắc do dự liền đáp lại, cậu chủ động hôn hôn môi Yến Tuy, trong ánh mắt tràn ra chút giảo hoạt, “Vậy anh cũng phải tha thứ cho em, tha thứ cho em lại gạt anh, được không?”

    “Được, anh cũng tha thứ cho em,” Yến Tuy gật đầu một cái, anh biết lời này đối với Mạnh Đình có bao quan trọng, anh gật đầu đồng ý là được, không cần đi truy cứu Mạnh Đình gạt anh là đúng hay sai.

    Mạnh Đình nghe vậy lo lắng hai đầu lông mày cậu toàn bộ tản đi, cậu lại lấn tới gần Yến Tuy, cậu cắn cắn môi Yến Tuy nói, “Chúng ta tiếp tục hôn, vừa nãy vẫn chưa hôn xong đâu.”

    Chương 102

    Yến Tuy không có đáp lại, anh giơ cằm Mạnh Đình lên, nghênh tiếp môi cậu, lại tiếp tục nụ hôn lúc trước bị Mạnh Đình đẩy ra mà cắt đứt. Thậm chí bởi vì nói thông suốt, nụ hôn này so với lúc trước còn muốn triền miên hơn, muốn ngọt ngào hơn, hoàn toàn làm cho người ta muốn ngừng mà không được.

    Bọn họ thân thân mật mật, đem lời gì nói đều nói rõ, đã tốt như ban đầu, đáng thương Tiêu Tử Mặc đón lấy gió đêm, còn phải thời khắc cảnh giác bốn phía, lỗ tai cũng còn phải chú ý tình huống bên trong xe, em út nhà y có thể cần hướng y cầu giúp đấy.

    Xung quanh không có động tĩnh gì, y mấy lần đi tới trước xe nhìn vào bên trong, hai người kia giống như trẻ sinh đôi liền thể vậy, không tách ra qua.

    Y nhìn không rõ bọn họ cụ thể đang làm cái gì, nhưng vẫn phải dùng nhìn sao, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết bọn họ là đang làm cái gì.

    Y lại tiếp tục dậm chân, rốt cục nhịn không được, y đi tới bên cửa sổ xe Yến Tuy bên kia, gõ hai cái, “Được rồi, có gì muốn nói đều tới khách sạn nói.”

    Tiêu Tử Mặc thấy bên trong không lập tức đáp lại, y lại tiếp tiếp tục gõ thêm hai cái, sau đó Yến Tuy mới đè cửa sổ xe xuống, anh phất phất tây, Tiêu Tử Mặc lập tức đi tới chỗ ngồi phía sau kéo cửa ngồi vào.

    Yến Tuy gọi điện thoại cùng lão quản gia Hứa gia nói rõ tình huống, Mạnh Đình cũng quay đầu lại nói chuyện với Tiêu Tử Mặc.

    “Anh hai, em xin lỗi, em vừa nãy không cẩn thận quên mất anh.”

    (” Đ m h ô n zai n ữ a đ i r ồ i qu ê n anh hai lu ô n đ i =.=” Nh ị ca ngh ĩ th ầ m.)

    Đèn trong xe kịp tới tối, ngăn trở Tiêu Tử Mặc nhất thời không điều chỉnh được, thần sắc hơi có chút vặn vẹo, y cứng ngắc nghiêm mặt nói, “Không sao.”

    Mạnh Đình nghe y nói như vậy, liền cũng tin, cậu thấy Yến Tuy để điện thoại xuống, cậu lập tức sờ tay Yến Tuy một cái, “Anh hai nói không sao đấy.”

    “Khụ khụ,” Tiêu Tử Mặc một hơi lái đề tài, rốt cuộc kìm không được, “Tiêu Tử Nặc, anh còn là anh hai ruột của em hay không?”

    Quên thì quên, còn phải lại rõ ràng nói với anh ta một lần, không phải là trát tâm thì là cái gì, y quan tâm chút, Mạnh Đình ngược lại còn an ủi Yến Tuy, y mới là cái người cần an ủi kia nhé.

    Mạnh Đình nghe vậy lại tiếp tục nhìn Yến Tuy, kinh ngạc trong mắt cậu chợt lóe lên, “Phải không?” Chẳng lẽ thân thế của cậu còn có chỗ chưa tra rõ ràng?

    “Phải,” Yến Tuy đáp lại, giơ tay lên nhu nhu má Mạnh Đình, sau đó quay đầu lại nhìn về phía Tiêu Tử Mặc, “Tử Mặc đừng cùng Đình Đình so đo.”

    “Đâu a…… Tôi đâu sẽ cùng Nặc Nặc nhà chúng tôi so đo,” Tiêu Tử Mặc vừa nãy mở miệng, cũng có chút hối hận, tính tình Mạnh Đình hoàn toàn không thích ứng loại này nói đùa này của bọn họ, thật là thật là được rồi, đương nhiên lời này y cùng Yến Tuy trọng điểm cường điệu một chút “Nhà chúng tôi”.

    Mạnh Đình nhưng khác với trước kia, hiện tại chính là cả Tiêu gia đều là hậu thuẫn của Mạnh Đình, Yến Tuy thực sự dám phụ Mạnh Đình, bọn họ tuyệt đối làm cho anh trả giá không nhỏ.

    Yến Tuy cười cười quay đầu lại, tựa hồ không nhận thấy được cảnh cáo của Tiêu Tử Mặc, anh lại nhìn Mạnh Đình một cái coi như là trấn an, sau đó lái xe.

    Mạnh Đình là của nhà ai, điểm này Yến Tuy căn bản không cần đi cùng Tiêu Tử Mặc tranh cãi, ánh mắt Mạnh Đình nhìn anh liền cũng nói rõ tất cả, Mạnh Đình vĩnh viễn đều là của nhà anh.

    Một đường đi, Tiêu Tử Mặc có chút bị nụ cười của Yến Tuy kích thích đến, chờ lúc y trở lại bình thường, bọn họ đã dừng lại trước một tòa khách sạn, Tiêu Tử Mặc tiếp tục ngẩn người, “Anh, anh sao lại…… Thôi vậy, trước tiên xuống xe tìm đồ ăn, đói chết tôi rồi.”

    Yến Tuy có thể ở trên nửa đường chặn bọn họ, trước mắt chính là biết khách sạn anh đặt ở đâu cũng không kỳ quái.

    Cùng Yến Tuy so ra, y và Tiêu Tử Ngang cũng còn kém một chút đạo hạnh, ngược lại Mạnh Đình tuyệt đại đa số thời điểm đều nhìn đơn giản, thật sự không đơn giản cũng là một lần lừa gạt được Yến Tuy rồi.

    “Đói bụng?” Yến Tuy dừng xe xong, nghiêng đầu nhìn về phía Mạnh Đình, trong ánh mắt nhiều hơn chút bất đắc dĩ và đau lòng, Mạnh Đình và Tiêu Tử Mặc nhất định là canh giữ ở bên ngoài quán rượu, ngay cả ăn cũng không chú ý.

    Mạnh Đình nghe vậy cẩn thận mà cảm giác một chút, lúc này mới cảm giác được chút đói, cậu khẽ gật đầu một cái, “Có chút.”

    “Vậy chúng ta trước tiên ăn chút đồ rồi trở lại,” Yến Tuy nói lại lần nữa tăng tốc lên đường, anh đối với Lê thành có thể muốn quen thuộc hơn Tiêu Tử Mặc nhiều, bọn họ ở trong hẻm nhỏ bảy lách tám vượt, rốt cục dừng lại.

    Yến Tuy mang Mạnh Đình tới chính là một quán mì, thời gian qua 9h tối, làm ăn vẫn rất tốt, cái bàn trước cửa hàng bày một dãy, mấy bàn đều ngồi đầy rồi, bọn họ đợi một lát, mới đợi được chỗ trống, lúc này mì bọn họ gọi cũng vừa lúc mang lên.

    Tiêu Tử Mặc ban đầu thấy quán này, vẫn là có chút hoài nghi ánh mắt Yến Tuy, nhưng sợi mì vừa cho vào miệng, y liền chẳng quan tâm chất vấn nữa.

    “Sướng miệng, ăn ngon!”

    Mạnh Đình nhìn Tiêu Tử Mặc một cái, lại nhìn nhìn Yến Tuy mang đũa nóng cho bọn họ trở lại, cậu nhận lấy đũa, liền cũng vùi đầu ăn.

    “Em còn muốn một bát……”

    Ba đại nam nhân ăn thả phanh, khẩu vị thật là không nhỏ, mỗi người đều ăn 2 bát, còn gọi thêm rất nhiều thức ăn.

    Bọn họ ở chỗ này ăn thỏa thích, Tiêu Tử Ngang vừa đến Lê thành cũng trực tiếp đi vòng lái xe đến trước quán, bất quá hắn cũng không gia nhập vào trong hàng ngũ Vua Dạ Dày này, hắn trên đường cũng đã ăn rồi.

    Hắn dịch cái ghế, sau đó ngồi vào bên người Yến Tuy nói nhỏ, “Lão gia tử buổi chiều tới Ninh thành rồi.

    Yến Tuy nghe vậy thần sắc ngừng lại, trong mắt anh hiện lên chút vẻ suy tư, anh nhẹ nhàng gật đầu, “Ông nội có lòng.”

    Yến Tuy quay đầu lại, chống lại đôi mắt mở rất lớn của Mạnh Đình, anh cũng không giấu diếm, “Bổn gia của Đặng thị ở Ninh thành.”

    Cho nên Tiêu lão gia tử chính là đi tìm ông nội và cha của Đặng Vũ, đừng nói Đặng Vũ không dám đối với Yến Tuy và Mạnh Đình làm cái gì, ngay cả hắn dám, hắn cũng không có cái tư cách này.

    Lúc bọn họ nói chuyện, Đặng Vũ cũng nhận được điện thoại của cha hắn gọi tới, không có hàn huyên, cũng không có chửi mắng, chỉ có mấy câu ra lệnh và cảnh cáo khá đơn giản. Đặng Vũ hoàn cảnh lớn lên ở gia tộc như bọn họ, như thế nào không nhạy bén.

    Hắn cúp điện thoại, lại tiếp tục gọi mấy cú điện thoại, sau đó liền hiểu rõ là xảy ra chuyện gì.

    Tô Tư Vũ này vẫn là thật sự không so sánh được với Mạnh Đình, phía sau Mạnh Đình có Tiêu gia, Tiêu lão gia tử đều vì cậu tự mình lên đường hộ tống, Tô Tư Vũ gặp chuyện không may đến bây giờ, Tô lão gia tử bận rộn chính là làm thế nào cùng hắn phủi sạch quan hệ, cái này đại khái chính là mệnh rồi.

    “Diêm lão đầu bên kia tiếp tục chú ý kỹ, những người khác đợi…… hắn tới tìm tôi.”

    Đặng Vũ phất tay một cái để cho người trong phòng lui ra, hắn niết niết mi tâm, nhắm mắt nghỉ ngơi. “Hắn” này không thể nghi ngờ chính là Yến Tuy, chuyện Diêm thị hắn nhúng tay đến bây giờ, Yến Tuy không thể nào cứ như vậy hoàn toàn bỏ qua một bên hắn tiếp tục.

    Mà hắn giai đoạn hiện tại không có tư cách cùng Yến Tuy đoạn tuyệt, hiện tại nghĩ lại, hắn hôm nay bị lời của Tô Tư Vũ ảnh hưởng, thật sự quá hành động theo cảm tính rồi.

    Đám người Yến Tuy trở lại khách sạn Tiêu Tử Mặc đặt không lâu, anh liền nhận được đồ Niên Ngũ đưa tới.

    “Đây là ghi âm của Tô Tư Vũ, đây là ảnh còn trong thẻ, nhưng cái khác đều đã tiêu hủy.”

    Niên Ngũ dứt lời, sau đó khom người rời đi.

    Yến Tuy trở lại phòng khách trong phòng, Tiêu Tử Mặc còn đang nói không ngừng với Mạnh Đình, Tiêu Tử Ngang ngược lại trở về phòng.

    Yến Tuy đặt đồ vào trong túi áo, sau đó trực tiếp đi tới, ngồi vào bên người Mạnh Đình, đưa tay ôm Mạnh Đình, tiếp tục cùng nhau nghe Tiêu Tử Mặc ba hoa khoác lác, nói mấy chuyện thú vị với mấy chuyện 囧 y mấy năm nay chạy khắp nơi.

    Mạnh Đình mắt còn mở rất lớn, không có bao buồn ngủ, nhưng thân thể dần dần nghiêng về phía Yến Tuy, cuối cùng cơ hồ là nửa nằm nhoài trong ngực Yến Tuy, mà tay cậu cũng rơi vào eo Yến Tuy, bộ dáng muốn ôm lại không tiện ôm, Tiêu Tử Mặc nhìn tới đều vì cậu sốt ruột.

    Đương nhiên, Tiêu Tử Mặc cũng biết Mạnh Đình có thể quấn quýt, là bởi vì y thanh âm không ngừng biểu thị công khai cảm giác tồn tại của y, làm cho Mạnh Đình quên không được anh hai ruột y đây vẫn còn ở đây, liền cũng không cách nào trực tiếp dựa theo ý nghĩ trong lòng, muốn ôm liền ôm.

    “Được rồi, hôm nay mệt mỏi, tôi đi ngủ, hai người cũng sớm chút nghỉ ngơi.”

    Tiêu Tử Mặc nói xong lời này, Mạnh Đình rốt cục quay đầu lại liếc y một cái, cậu mấp máy môi, lại nặng nề gật gật đầu, “Anh hai, ngủ ngon.” Mạnh Đình ý tứ trực bạch tới còn kém trực tiếp giục Tiêu Tử Mặc đi ngủ.

    Tiêu Tử Mặc không cho Yến Tuy ấm ức thành công, đều là bị em út nhà mình đút đầu miệng vụn đá, chậm rãi xoay người, sau đó lướt về phòng.

    “Anh hai thật thích nói chuyện, anh ấy và em họ cùng một chỗ, khẳng định rất có chuyện để nói.”

    Mạnh Đình sau kh Tiêu Tử Mặc xoay người, cậu liền xoay người dính đến trong ngực Yến Tuy, cậu đem đầu gác qua đầu vai Yến Tuy, sau đó chậm rãi nói lời này.

    “Cái này cũng không nhất định,” Yến Tuy nói, trong thanh âm mang ra chút tiếu ý, anh nghiêng đầu hôn hôn má Mạnh Đình, sau đó nói nhỏ, “Chúng ta đi ngủ?”

    “Vâng,” Mạnh Đình gật đầu một cái, tay quấn tới trên cổ Yến Tuy, để cho anh ôm cậu về phòng.

    Mà quãng đường ngắn ngủi trở về phòng, Mạnh Đình trước hết không chịu nổi, ở má và cổ Yến Tuy hôn mổ lên.

    Yến Tuy tăng nhanh cước bộ, cửa phòng mở ra, anh liền đặt người xuống, sau đó áp ở trên cửa hôn, phần lớn sức nặng thân thể Mạnh Đình vẫn như cũ dựa trên người Yến Tuy, tay cậu ở bên người Yến Tuy không ngừng châm lửa, hoàn toàn phóng thích nhiệt tình của cậu.

    Nhiều hơn một đôi huynh đệ Tiêu gia ở đây, Mạnh Đình và Yến Tuy tự giác hay không đều sẽ nhiều hơn chút khắc chế, chút thời gian ở trên xe kia căn bản không đủ giảm bớt cảm xúc trong lòng nhau, trở lại khách sạn, Mạnh Đình liền muốn cùng Yến Tuy một chỗ, muốn cùng anh thân mật.

    Nhưng Tiêu Tử Mặc lôi kéo cậu nói chuyện, còn nói không ngừng, thật làm cậu sốt ruột muốn chết.

    “Yến Tuy, chúng ta trở lại trên giường đi, chỗ đó thoải mái một chút.”

    Mạnh Đình vừa thở vừa nói, ánh mắt càng là nhìn thẳng vào Yến Tuy, cảm xúc trong mắt cậu không có chút nào ngăn trở, trên người cậu đều là động tình cực điểm và phong tình không tự giác phát ra, đừng nói Yến Tuy, chính là bất kỳ người có cảm giác, giờ phút này đều hẳn miệng đắng lưỡi khô, cả người nóng lên rồi.

    “Được,” Yến Tuy hết sức miễn cưỡng mới đáp lại, sau đó lôi kéo Mạnh Đình sốt ruột mà đi tới giường.

    Cảm giác được sốt ruột của Yến Tuy, Mạnh Đình đột nhiên vui vẻ hai tiếng, Yến Tuy quay đầu lại nhìn cậu, Mạnh Đình lại tiếp tục cười.

    “Em chính là cảm thấy cao hứng, nhịn không được liền cười, đại khái là bởi vì anh đi.”

    Mạnh Đình nói tự mình lại chối bỏ, “Không, không phải là đại khái, chính là bởi vì anh, nhìn thấy anh, hôn được anh, em liền cảm thấy cao hứng, liền muốn cười.”

    “Yến Tuy, cùng anh ở chung một chỗ thật tốt.”

    Mạnh Đình bị Yến Tuy áp trũng xuống giường, trước khi môi bị Yến Tuy một lần nữa hôn lên, cậu nói lời này.

    Mạnh Đình mặt mày mang theo nụ cười, bộ dáng cao hứng phát ra từ nội tâm, làm cho Yến Tuy hôn như thế nào cũng cảm thấy hôn không đủ, cái gọi là vui vẻ cùng tìm cảm yêu đương kia không ngừng ở trong trái tim anh trùng kích, làm cho anh muốn trong tất cả thời gian anh còn sống đều hảo hảo yêu người dưới thân anh này.

    “Đình Đình, anh yêu em.”

    “Em cũng yêu anh, rất yêu, rất yêu.”

    Mạnh Đình trước khi lâm vào mộng đẹp, vừa nhẹ vừa rõ ràng mà đáp lại lời này.

    Yến Tuy vốn tính toán trước khi ngủ, làm chút chuyện gì đó, nhưng giờ phút này anh hoàn toàn quên mất, người yêu trong ngực, anh đã phân không ra bất kỳ tâm thần gì cho người và việc ngoài Mạnh Đình. ( Đừ ng ng ụ y bi ệ n nhe anh, t ạ i em n ó ng ủ v à b ỏ qu ê n anh th ô i _.___)

    Chương 103

    Buổi chiều hôm sau, Yến Tuy mới mang theo Mạnh Đình và Tiêu Tử Mặc xuất hiện ở trong hội sở Đặng Vũ ở, nơi phố xá sầm uất, quy mô chỉ có thể coi như là bậc trung, nhưng trong ngư long hỗn tạp này, tin tức dạng gì cũng có thể truyền lưu.

    Một vài thứ đen tối về Diêm Uẩn Sinh, Đặng Vũ chính là từ chỗ buột miệng này tìm được, mà hiện tại dựa theo phân phó của Yến Tuy, cảnh sát hẳn là đã tới trong nhà Diêm Uẩn Sinh bắt người đi, Diêm Uẩn Sinh cùng mấy tên quản lý thư ký của hắn đều chạy không thoát liên quan.

    Rất nhiều từng bj nói tới là phía sau thần lai chi bút (*) của Diêm Uẩn Sinh, che giấu chuyện bẩn thỉu, là sinh mệnh tươi sáng, hắn vì phát triển của Diêm thị thật sự có thể nói là bất chấp tất cả, không chừa thủ đoạn nào.

    ((*) thần lai chi bút: bức tranh của thần)

    “Yến lão đại và chị dâu tới.” Đặng Vũ xa xa nhìn thấy bọn họ, liền nghênh tiếp, vẻ mặt hắn không có sơ hở nào, dường như hôm qua chuyện gì cũng chưa phát sinh vậy, thường ngày tầm mắt hắn càng nhiều là tập trung trên người Yến Tuy, nhưng hôm nay hắn chú ý nhiều hơn chính là Mạnh Đình.

    Trong lòng hắn rất rõ ràng, hắn và Yến Tuy còn có thể giữ vững phần tình bạn này hay không, mấu chốt phải xem Mạnh Đình, xem thái độ cậu đối với hắn, Mạnh Đình đã đủ chi phối quyết định của Yến Tuy. Đương nhiên, Đặng Vũ cũng biết, nếu nói phần tình bạn cũng giới hạn trên mặt giao tình, muốn giống như đã từng như vậy chỉ sợ là không thể.

    Yến Tuy gật đầu một cái, lại nghiêng đầu cùng Mạnh Đình nói nhỏ cái gì, sau đó mới nhìn về phía Đặng Vũ, “Đình Đình muốn gặp Tô Tư Vũ, cậu an bài một chút.”

    Đặng Vũ chân mày khơi lên kinh ngạc, hắn hơi ngừng lại, liền gật gật đầu, “Chờ chút, tớ liền đi sắp xếp.”

    Đặng Vũ đi ra ngoài chưa tới 10 phút đã trở lại, “Được rồi, các cậu đi theo tớ.”

    Yến Tuy và Mạnh Đình nghe vậy đứng dậy cùng theo tới, một đường này Đặng Vũ đều suy nghĩ có nên mở miệng nói chút gì hay không, nhưng cuối cùng hắn vẫn kiềm chế.

    Mạnh Đình muốn gặp Tô Tư Vũ, nơi bọn họ gặp mặt không thể lại là tầng hầm hoàn cảnh quá mức áp ức được, Tô Tư Vũ bị xách tới trong một căn phòng đã bố trí tốt, hắn vẫn như cũ bị trói ở trên ghế, nhưng miếng vải đen phủ trên đầu đã được lấy xuống.

    “Đi đi, anh ở cửa chờ em,” Yến Tuy nó nhẹ nhàng hôn tóc Mạnh Đình một cái, mới buông cậu ra.

    “Ừm,” Mạnh Đình gật đầu một cái, lại quay đầu lại nhìn Yến Tuy một cái, cậu mới đẩy cửa đi vào.

    Nói thật, Đặng Vũ có chút không hiểu, nguyên nhân Mạnh Đình một mình gặp Tô Tư Vũ.

    Hắn kỳ thật đã làm xong chuẩn bị một mình bị Mạnh Đình chất vấn hoặc là cảnh cáo, nhưng Mạnh Đình và Yến Tuy tới tới bây giờ, không nói nhiều với hắn, ánh mắt càng không rơi vào trên người hắn, hiện tại người cậu muốn nói cũng vẫn không phải hắn.

    “Tớ hôm qua nhận được điện thoại của cha tớ,” Đặng Vũ mở miệng nói với Yến Tuy như vậy, hắn đã rất nhiều năm không dùng loại ngữ khí yếu thế này cùng Yến Tuy nói chuyện qua rồi, nhưng tình thế trước mặt, hắn phải cúi thấp đầu hắn xuống, niềm kiêu ngạo của hắn, đừng nói Yến Tuy, ngay cả Mạnh Đình, hắn nên yếu thế vẫn phải yếu thế.

    Song Yến Tuy cũng không tâm tư nghe hắn nói những thứ này, anh nghiêng người dựa tới trên tường, cắt đứt lời Đặng Vũ, “Chờ chút nữa lại nói.”

    Anh chính là còn có thể cùng Đặng Vũ nói cái gì đó, trường hợp như vậy cũng phải có Mạnh Đình ở đây mới được, hơn nữa anh đáp ứng Mạnh Đình ở cửa chờ cậu, sao có thể không chuyên tâm, còn cùng Đặng Vũ nói chuyện, lấy tính ghen của Mạnh Đình, biết rồi nhất định tức giận.

    “Được,” Đặng Vũ cười cười gật đầu một cái, sau đó dựa tớ trên tường đối diện nghiêng Yến Tuy, nhưng lưng hắn tới phía sau tay không tự chủ đã nắm thành quyền, tới cùng vẫn có chút ý nghĩ khó thông.

    Bên trong gian phòng, Mạnh Đình ngồi vào trên ghế sa lon da mềm mại, cậu không có sốt ruột nói, cậu nhìn Tô Tư Vũ, chờ mắt hắn hoàn toàn thích ứng ánh sáng bình thường trong gian phòng đó, chờ hắn nhìn rõ ràng người trước mắt.

    “Là tôi,” Mạnh Đình nhẹ nhàng gật đầu, tỏ vẻ Tô Tư Vũ cũng không có nhìn lầm.

    “Mày, Mạnh Đình!” Thanh âm Tô Tư Vũ có chút khống chế không được khàn khàn, ánh mắt hắn trừng tới đặc biệt lớn, tức giận và sợ hãi trong mắt cơ hồ đồng thời vọt tới, ngay tiếp theo thân thể cũng nhẹ nhàng run rẩy.

    Mạnh Đình cẩn thận đánh giá Tô Tư Vũ một lần, sau đó nói ra một sự thật, “Anh trở nên xấu rồi.”

    “Mặc dù trước kia cũng không cảm thấy anh quá đẹp, nhưng hiện tại thật sự xấu.” Mạnh Đình nói không chỉ là tướng mạo Tô Tư Vũ, còn có cảm giác Tô Tư Vũ cho cậu, khuôn mặt hắn u ám và oán giận, giống như là một lão nhân gần đất xa trời, cái loại cảm giác mục nát nói không ra lời.

    Tô Tư Vũ nghĩ tới Mạnh Đình gặp hắn, sẽ như thế nào khoe khoang thành công của mình, như thế nào chế nhạo hắn thất bại, lại không ngờ tới Mạnh Đình so với hắn nghĩ còn muốn độc ác hơn, Tô Tư Vũ cũng không cảm giác mình có bất kỳ chỗ nào không bằng Mạnh Đình, thậm chí hắn cảm thấy hắn so với Mạnh Đình thông minh hơn, còn có khí chất, đẹp mắt hơn, càng có thể xứng với Yến Tuy.

    Hắn cảm thấy hắn lỗi duy nhất chính là sau trọng sinh, mấu chốt nhất là lần lựa chọn đó, hắn thất sách, sau đó mới một bước sai từng bước sai, cho tới bây giờ không thể vãn hồi.

    “Nếu không có tao, mày cho rằng mày có thể ở chung một chỗ với Yến Tuy?” Tô Tư Vũ nhịn xuống kích động nôn ra máu, điên cuồng hét lên về phía Mạnh Đình một câu.

    “Tôi không biết,” Mạnh Đình nhẹ nhàng lắc đầu, đường nhánh vận mệnh quá nhiều, sau mỗi một quyết định, cậu có thể gặp được Yến Tuy hay không, ai biết được, “Nhưng tôi biết tôi hiện tại đã ở chung một chỗ với Yến Tuy, anh ấy yêu tôi, tôi cũng yêu anh ấy, chúng tôi yêu nhau.”

    “A…… Yêu nhau, tao cho mày biết, nam nhân chả có ai không ăn vụng thịt! Tao cho mày biết, tao đã từn cùng Yến Tuy là vợ chồng, mày biết cái gì là hứng thú vợ chồng không?”

    “Anh gật tôi, anh muốn làm cho tôi tức giận, tôi mới không mắc mưu đâu.” Mạnh Đình hừ nhẹ nói xong, thần sắc lại biến trở lại nhàn nhạt, cậu nhìn Tô Tư Vũ, tựa hồ xuyên qua thể xác trẻ tuổi này của hắn nhìn thấy một linh hồn dữ tợn vùi lấp trong bùn lầy dã rút không ra được.

    “Cái gì mới là cuộc sống hạnh phúc chứ?” Mạnh Đình hỏ Tô Tư Vũ một câu như vậy, nhưng bản thân cậu cũng đã có đáp án lời này.

    “Mục tiêu tôi trọng sinh trở lại là làm một phế vật có thể ăn no ngủ ngon, là Yến Tuy thay đổi mục tiêu của tôi, bây giờ là ăn no ngủ ngon biến thành thật yêu Yến Tuy.”

    Tô Tư Vũ nhìn Mạnh Đình, u ám và oán giận trong mắt có chút vô lực, đến bây giờ, hắn không thể không thừa nhận một chút là, hắn không có yêu Yến Tuy như Mạnh Đình, Mạnh Đình cũng không có cố ý biểu hiện, nhưng thần sắc cậu lơ đãng lộ ra, đủ để Tô Tư Vũ xác định rất nhiều lần.

    “Yến Tuy…… Anh ấy trước kia cũng trải qua không tốt phải không?”

    Mạnh Đình nhẹ giọng hỏi một câu, cậu thật đúng là không nhàm chán đến muốn tới trước mặt Tô Tư Vũ show ân ái, khoe hạnh phúc, cậu và Yến Tuy trải qua tốt là được, căn bản là không cần thiết để ý ý nghĩ những người khác, vô luận bọn họ là chúc phúc hay là nguyền rủa.

    Cậu đối với quá khứ mình đã từng đã không có để ý như vậy nữa, đối với Yến Tuy lại vẫn không được, nhưng cậu kiếp trước hoàn toàn không biết Yến Tuy, liền cũng không biết anh trải qua có tốt hay không, mà Tô Tư Vũ là người duy nhất có thể biết chuẩn xác.

    Tô Tư Vũ đại khái không ngờ tới Mạnh Đình nói những lời đó, cuối cùng muốn hỏi cũng là Yến Tuy, mà không phải bản thân hắn.

    “Tao không biết,” Tô Tư Vũ quay đầu đi đáp lại, “Yến Vũ chết rồi, Hà Uyển mất tích, Yến Mạn Gia mất tích, Chân Hàm xuất ngoại tìm người, tao ly hôn với anh ấy…… Tao không biết.”

    Bên cạnh Yến Tuy cơ hồ tất cả người nhà thân cận đều liên tiếp xảy ra chuyện, anh hẳn là trải qua không được tốt lắm, nhưng Tô Tư Vũ vẫn là không cách nào trả lời chính xác cho Mạnh Đình.

    Yến Tuy kiếp trước quá lãnh, lãnh tới làm cho hắn sợ hãi, càng không cần nói phải đi tới gần, đi hiểu ý nghĩ chân thật trong lòng anh. Anh thoạt nhìn luôn là cường đại như vậy, cường đại đến anh dường như có thể bỏ qua mấy tổn thương kia vậy. Cho nên Tô Tư Vũ không cách nào xác định.

    Mạnh Đình nghe vậy ánh mắt nhẹ nhàng dao động, sau đó cậu đứng lên, lúc này muốn rời khỏi.

    “Chờ chút.” Tô Tư Vũ gọi Mạnh Đình, nhưng ánh mắt hắn vẫn như cũ không có dời qua, “Tôi còn biết Tiêu gia.”

    “Cha mẹ cậu đột nhiên xảy ra tai nạn xe cộ, mẹ cậu thành người thực vật, chi lớn quyền lợi thiếu chút nữa bị mất, vừa lúc đó, chuyện Mạnh gia cất giấu cậu, mới bị lộ ra, cha cậu cùn Yến Tuy liên thủ tới tuyệt địa phản kích, sức mạnh Tiêu gia ít nhiều có tổn hại, Yến thị mới thừa thế xông lên trở thành tứ đại thế gia đứng đầu.”

    Tô Tư Vũ cũng không biết là Mạnh Đình thay đổi, hay là hắn thay đổi, hiện tại rất nhiều chuyện chỉ sợ cũng không giống nữa.

    Yến Mạn Gia sớm trở về nước, không có mất tích, Yến Tuy thay Yến Vũ chặn súng, giúp ông tránh thoát tử kiếp, còn sớm như vậy bắt được Diêm Uẩn Sinh sau màn, Tiêu gia bên kia, hắn nghe Diêm Uẩn Sinh nói, đã chính thức ở riêng, hôm sau cho dù chi thứ 2 chi thứ 3 còn có tâm tư, cũng không dễ động thủ như vậy.

    Huống chi hiện tại chồng Mạnh Đình là Yến Tuy, Tiêu gia bên kia xảy ra chuyện, Yến Tuy sẽ không mặc kệ, trên căn bản Tiêu Huy Dân và Ninh Châu tai nạn xe cộ cũng sẽ không có.

    “Tôi có thể hỏi cậu một chuyện không?”

    Tô Tư Vũ lúc đang nói, Mạnh Đình một lần nữa ngồi trở lại chỗ ngồi, nghiêm túc nghe, lời này của Tô Tư Vũ Mạnh Đình tự nhiên cũng nghe thấy, cậu gật gật đầu, “Có thể.”

    “Cậu không hận sao?” So với Mạnh Đình mà nói, hắn kiếp trước coi như là thả, nhưng đó cũng là chuyện sau khi thoát khỏi cánh chim của Tô gia và Yến Tuy, Mạnh Đình vốn là thiên chi kiêu tử, nhưng đến chết cũng không trải qua ngày nào tốt, một lần nữa tới, hắn không tin Mạnh Đình không hận.

    Nhưng cậu tại sao không đi tìm Mạnh gia báo thù, còn cam nguyện thực hiện hôn nhân bọn họ định đoạt, cuối cùng thần xui quỷ khiến cùng Yến Tuy thành hôn.

    Mạnh Đình cẩn thận suy tư một chút câu hỏi của Tô Tư Vũ, sau đó cậu thành thực gật gật đầu, “Hận chứ.”

    “Nhưng tôi muốn trải qua ngày tháng tốt đẹp, so với hận, tôi càng sợ đói, càng sợ uống thuốc, càng sợ ngủ không được, hơn nữa tôi rất ngốc, tôi nỗ lực hận, cũng không thể để cho mình làm tốt chuyện gì khác nữa.”

    Mạnh Đình ngước mắt nhìn nhìn Tô Tư Vũ, cậu thẳng thắn, “Tôi cũng cảm thấy anh ngốc, anh xem anh cố hận, cũng không làm cho mình trở nên tốt hơn.”

    Mạnh Đình vẫn luôn thừa nhận mình ngốc, nhưng Tô Tư Vũ trước khi nghe những lời này củ Mạnh Đình, đều không cảm thấy như vậy.

    “Chỉ có làm cho mình trở nên tốt rồi, vô luận là hận, hay là yêu mớ có thể tha thứ.” Mạnh Đình nói lại lần nữa đứng lên, cậu đi ra hai bước lại quay đầu lại, nói thêm một câu, “Yến Tuy là của tôi, anh không thể hận, cũng không thể yêu.”

    “Két” một tiếng, cửa mở ra, ánh mắt Mạnh Đình còn chưa có quét đến Yến Tuy, cậu đã bị Yến Tuy nghiêng người tới ôm đến trong ngực.

    “Đừng lo, em không sao,” Mạnh Đình nói vỗ vỗ phía sau lưng Yến Tuy, mũi chân cậu kiễng lên chút, ở trên mặt Yến Tuy hôn một cái.

    “Ừ,” Yến Tuy nhẹ nhàng đáp lại, sau đó cầm tay Mạnh Đình, anh mới nghiêng đầu nhìn về phía Đặng Vũ, “Chuyện bên này, cậu tiếp tục xử trí, có cái gì cần, ông nội vợ tớ bên kia sẽ phối hợp với cậu.”

    “Được…… Được,” Đặng Vũ đáp lại, khóe miện hắn giơ giơ lên, thoạt nhìn cũng không giống như là đang cười.

    “Anh trước tiên tìm anh hai, em nói hai câu với hắn,” Mạnh Đình nghiêng đầu nhìn Đặng Vũ một cái, sau đó nói với Yến Tuy như vậy.

    Mạnh Đình hôm nay lực chiến đấu ngẩng cao, muốn một hơi giải quyết hai tình địch.

    Yến Tuy nghe vậy hơi chần chờ, anh gật gật đầu, nhưng trước khi đi, anh lại ẩn hàm cảnh cáo nhìn thoáng qua Đặng Vũ.

    “Cậu muốn nói gì?” Đặng Vũ nhìn về phía Mạnh Đình, cũng không tiếp tục cố giả bộ mỉm cười nữa.

    Mạnh Đình không có lập tức nói cái gì, cậu lui về phía sau một bước dựa tới trên tường, cảm xúc trong mắt trong lúc nhất thời có chút phức tạp. Tô Tư Vũ không cách nào xác định Yến Tuy kiếp trước trải qua tốt hay không, Mạnh Đình lại có thể xác định, Yến Tuy của cậu kiếp trước không quá tốt.

    Có thể kiếp trước cậu và Yến Tuy không có duyên phận, cậu không thể yêu Yến Tuy, nhưng cậu hi vọng Yến Tuy có thể trải qua tốt chút. Nhưngg Đặng Vũ…… Hắn thủy chung hắn đều không thể nói thật, đại khái, hắn cũng sợ Yến Tuy lãnh như vậy đi.

    “Tôi yêu Yến Tuy, tôi sẽ hảo hảo yêu thương anh ấy, cho nên, bất cứ lúc nào, anh cũng không có cơ hội.

    Đặng Vũ so với cậu không biết nhiều hơn bao nhiêu cơ hội, những cơ hội kia Mạnh Đình như thế nào cũng không thể có, nhưng Đặng Vũ thủy chung đều không nắm giữ được, trước mắt cậu gặp được Yến Tuy, yêu anh, Đặng Vũ liền càng không có cơ hội nữa.

    “Tôi có tiền, tôi lớn lên đẹp hơn anh, tôi đánh nhau cũng lợi hại hơn anh, tôi còn có ông nội, cha mẹ, các anh trai lợi hại, còn có Hà cha Yến cha, cô Mạn Gia thích tôi, mấu chốt nhất là Yến Tuy yêu tôi, anh ấy chỉ yêu tôi.”

    “Cho nên, anh không thể thích Yến Tuy, cho dù là yên lặng thích cũng không thể, tôi không thích.”

    Đặng Vũ ngước mắt chống lại ánh mắt Mạnh Đình, cắn cắn môi nói, “Được, tôi biết rồi.”

    “Biết vô dụng, còn muốn làm.” Mạnh Đình lại cường điệu một câu, mới vung cằm lên, xoay người rời đi, cậu cước bộ hơi nhanh, ở chỗ rẽ nhìn thấy Yến Tuy và Tiêu Tử Mặc, cậu cước bộ mới chậm lại.

    “Yến Tuy, chúng ta có thể về nhà rồi.”

    “Được,” Yến Tuy cười đáp lại, anh ôm người tới trong ngực, cúi đầu ở trên môi Mạnh Đình hôn một cái, anh mới mang người tiếp tục đi ra ngoài.

    Mà Tiêu Tử Mặc ở một bên thì nén tới đầy mặt nội thương, y vừa cùng Yến Tuy cùng nhau nghe xong lời Mạnh Đình thị uy cảnh cáo người, tiếp theo lại bị hai người này không nhìn, thuận tiện nhét một miệng lương cẩu, cuộc sống a…… Y cũng muốn về nhà!

    Yến Tuy cùng Mạnh Đình đi ra hội sở, Yến Tuy nhận được điện thoại của Chân Hàm, Yến Tuy mở miệng trước, “Đình Đình ở chỗ này của anh.”

    “…… Vậy thì tốt, em và mẹ hiện tại liền chuyển máy bay trở về.”

    Chân Hàm nói xong lời này, điện thoại lập tức cúp, Mạnh Đình trình diễn một màn trốn máy bay này, Chân Hàm và Yến Mạn Gia đều sợ muốn chết, ngay cả Mạnh Đình tự mình khuyên nhủ, bọn họ cũng muốn lập tức trở về.

    Yến Tuy và Chân Hàm lúc gọi điện thoại, Mạnh Đình cũng rút điện thoại của mình ra, cậu hiện tại mới nhớ tới có thể mở điện thoại rồi.

    “Cô và em họ có phải giận em rồi hay không?”

    Yến Tuy còn chưa có đáp lại, một chiếc xe dừng lại ở chỗ cách không xa trước người bọn họ, mắt Mạnh Đình trợn tròn chút, “Yến cha, Hà cha.”

    Yến Tuy xoay người sang, quả nhiên là Hà Việt và Yến Vũ, phía sau bọn họ còn có vài chiếc xe, nhìn dáng dấp còn mang theo không ít người tới.

    “Nặc Nặc!” Ninh Châu từ trong một chiếc xe thò đầu ra, ngay sau đó mở cửa xe xuống, bà và Tiêu Huy Dân cũng tới, Tiêu Tử Ngang từ ghế lái xuống xe, nhún nhún vai, hắn chỉ là nói với Tiêu Huy Dân bên này không sao rồi, không nghĩ tới Ninh Châu và Tiêu Huy Dân cũng tự mình chạy tới, hơn nữa bọn họ cũng mang đến không ít người.

    “Cha, mẹ!”

    Mạnh Đình gọi người, nhưng cước bộ lại dịch về phía bên người Yến Tuy, lúc cậu kế hoạch đã lo lắng qua Yến Tuy có tức giận hay không, phản ứng của những người khác, cậu tới bây giờ mới có cảm giác.

    “Thật xin lỗi, con làm mọi người lo lắng rồi.”

    Ninh Châu đi tới trước người, Mạnh Đình chủ động ôm bà một chút.

    “Không có, là mẹ nhớ Nặc Nặc, cùng cha con đi thăm con.” Ninh Châu vừa nói vỗ vỗ sau lưng Mạnh Đình, sau đó tự có cảm giác, nghiêng đầu cảnh cáo nhìn Tiêu Huy Dân và Tiêu Tử Ngang một cái, bà trên đường đi không phải là nói như vậy. Nhưng cũng không thể để cho Mạnh Đình biết.

    “Vâng,” Mạnh Đình cao hứng mà đáp lại một tiếng, lại để cho Ninh Châu ôm cậu thêm một lát.

    “Pằng!” một tiếng, Mạnh Đình còn chưa có phản ứng gì, Yến Tuy đã mang theo cậu và Ninh Châu thối lui đến trong cửa hội sở.

    Nhưng kỳ thật phát súng kia là Yến Vũ làm, Diêm Uẩn Sinh đã sớm chó cùng rứt giậu rồi, bọn họ tới đây sao có thể không làm chuẩn bị, người của Diêm Uẩn Sinh còn chưa có vào vị trí, Yến Vũ đã trực tiếp hạ lệnh cho người làm rồi.

    Ngoài cửa chỉ một tiếng súng vang, sau đó là một trận rối loạn, mà gần đó Yến Vũ và Tiêu Tử Ngang đã sớm kiểm soát rồi, cũng không có làm ra hỗn loạn quá lớn liền ngừng lại, nhưng cứ như vậy, kế hoạch chuẩn bị về nhà của Mạnh Đình Yến Tuy tạm thời mắc cạn.

    Bọn họ cũng không đi tới chỗ khác, Hứa Thụ Mân nhận được tin tức tự mình gọi điện thoại tới chỗ Yến Tuy, sau đó an bài xe, đón bọn họ tới Hứa gia.

    Tiếp đó không lâu Tiêu lão gia tử cùng gia chủ Đặng gia cũng tới, đồng thời còn mang đến Diêm Uẩn Sinh ngụy trang chạy trốn tới sân bay, đương nhiên bọn họ là không có thời gian đi bố trí cái gì, là gia chủ Đặng gia nhận ra Niên Ngũ, mới thuận tiện để cho Tiêu lão gia tử cùng hắn cùng nhau ngồi xe bọn họ tới đây.

    Diêm Uẩn Sinh đã không ai bình tĩnh đi gặp hắn, cho dù hắn kêu gào muốn gặp Yến Tuy, muốn gặp Hứa Thụ Mân, nhưng trong quá trình Yến Tuy cho người đưa hắn tới cục cảnh sát, Hứa Thụ Mân thủy chung không nói một lời, không có tiếp tục cầu tình.

    “A Vũ, chúng ta đến thư phòng nói chuyện.”

    Yến Vũ cùng Hà Việt nói nhỏ mấy câu, mới đứng dậy cùng Hứa Thụ Mân đến thư phòng.

    Hà Việt tiếp tục cùng Mạnh Đình nói chuyện, Mạnh Đình đều không ngoại lệ toàn bộ gật đầu đáp lại, cậu sợ Hà Việt không tin, lại cường điệu một lần, “Lúc này thật sự biết rồi.” Lần trước đúng là lừa gạt đám Hà Việt.

    “Thật xin lỗi, con gạt cha và Yến cha rồi.”

    Hà Việt nghe vậy đưa tay nhu nhu tóc Mạnh Đình, y mở miệng cười nói, “Sau này muốn gạt liền gạt Yến Tuy, ta và Yến cha của con đều ở phía bên con.”

    “Con không gạt Yến Tuy nữa,” Mạnh Đình không có né tránh tay Hà Việt, nhưng cậu cũng nắm chặt tay Yến Tuy, cậu nghiêng đầu nhìn Yến Tuy, trong ánh mắt nhiều hơn chút lo lắng, “Thật đấy.”

    “Được, anh tin tưởng em.” Yến Tuy cầm lại tay Mạnh Đình, gật đầu cười.

    Ninh Châu và Tiêu Huy Dân bên cạnh nhìn cũng đều bất đắc dĩ lắc đầu.

    Gia chủ Đặng gia là cha Đặng Vũ, hắn và Tiêu lão gia tử đến, Đặng Vũ ở hội sở liền cũng đợi không nổi nữa, nhưng cho dù hắn trước đó nghe nói rồi, hắn đến trong phòng khách Hứa gia vẫn bị rung động một chút, Mạnh Đình lúc trước căn bản không tính là khoe khoang, cậu nói chính là sự thật.

    Mấy người bị cậu điểm kia, trừ bỏ Yến Mạn Gia và Chân Hàm bị Mạnh Đình dụ tới nước A, những người khác đều vì cậu tới Lê thành.

    10h tối một ngày sau, Yến Mạn Gia cùng Chân Hàm cũng đều đến, đương nhiên, bọn họ cũng không tìm Mạnh Đình tính sổ, đều đi về phía Yến Tuy, nhưng bởi vì Mạnh Đình che Yến Tuy tới kỹ, người muốn quở trách Yến Tuy cũng không mấy có thể thành.

    Hứa gia hiếm thấy lập tức có nhiều khách có phân lượng như vậy, Hứa Thụ Mân căn bản không có thời gian đi vì Diêm Uẩn Sinh thương cảm cái gì, hết thảy đã đều kết thúc rồi, Diêm thị suy tàn, Diêm Uẩn Sinh tử hình, Tô Tư Vũ bị bắt trở lại Hải thành vào tù chịu hình phạt.

    “Yến Tuy, chúng ta phải về nhà rồi sao?”

    Mạnh Đình từ trong phòng tứ đi ra ngoài, từ sau lưng ôm eo Yến Tuy, sau đó thấp giọng hỏi một câu.

    “Về nhà.” Yến Tuy đáp lời xoay người lại, anh nửa tựa ở trên bệ cửa sổ, kéo Mạnh Đình lại gần chút, lại giơ tay lên nhẹ nhàng điểm một cái lên cằm Mạnh Đình, rồi sau đó nghiêng người rơi xuống một nụ hôn.

    Lông mi Mạnh Đình run rẩy nhắm lại lại mở ra, ánh mắt cậu chống lại Yến Tuy, hai người tếp tục hôn cùng một chỗ.

    Mạnh Đình nghe được tiếng gõ cửa, cậu dựa tới đầu vai Yến Tuy, nghiêm túc dặn dò một câu, “Chúng ta về nhà tiếp tục hôn……”

    Yến Tuy đáp lại, lại ở trên mặt Mạnh Đình hôn hôn, anh buông Mạnh Đình ra, cầm tay cậu, cùng nhau đi ra ngoài.

    ~ HOÀN CHÍNH VĂN ~

    Thuộc truyện: Sủng Hôn Hào Môn