Home Đam Mỹ Ta Có Thể Là Một Đại Nhân Vật – Chương 3

    Ta Có Thể Là Một Đại Nhân Vật – Chương 3

    Thuộc truyện: Ta Có Thể Là Một Đại Nhân Vật

    Từ sau khi đáp ứng Lệ Tinh Luân, Trường Không Trác Ngọc phá lệ để ý đến chuyện xuất cốc, suy nghĩ hết tất cả biện pháp muốn leo lên vách đá.

    Không sai, cái mà Trường Không Trác Ngọc gọi là suy nghĩ hết tất cả biện pháp, là thật sự dừng lại ở trong “suy nghĩ”, mỗi ngày đều một bộ dáng sâu không lường được nhắm mắt ngồi trên tảng đá minh tưởng, tựa hồ mở mắt ra là có thể lập tức xuất cốc, bộ dáng kia Lệ Tinh Luân nhìn đến ánh mắt đều đau, hoàn toàn không muốn để ý đến Trường Không Trác Ngọc.

    Tại thời điểm Trường Không Trác Ngọc suy nghĩ, Lệ Tinh Luân mới là người chân chính thử vô số biện pháp. Hắn thử leo lên phía trên, chính là vách đá rất dốc, không vận dụng linh lực tu giả căn bản không có khả năng leo lên vách đá cao đến như vậy.

    Hắn lại muốn dùng chủy thủ đào ra một cái thông đạo, hắn muốn đào một cái đường hầm ở dưới chân núi, nếu trên trời không có đường đi, vậy xuống đất chắc là có thể đi. Ai biết thần uy lực không chỉ bao phủ đáy cốc, mà còn bảo hộ mặt đất và vách núi bốn phía, chủy thủ chạm tới vách đá chỉ có thể bị văng ra. Thần lực tựa hồ có ý thức, nó có thể đem chủy thủ văng ra, lại không đem tay chạm vào vách đá văng ra, thần lực có thể phân biệt đụng chạm bình thường và lực công kích.

    Chủy thủ bị văng ra làm Lệ Tinh Luân có một suy đoán, hắn đem hòn đá ném lên trên cao, phát hiện mặc kệ mình dùng nhiều sức lực như thế nào, hòn đá bay đến độ cao nhất định đều sẽ rơi xuống, không thể bay cao hơn. Độ cao này tựa hồ là độ cao mà Trường Không Trác Ngọc khắc chữ, nói cách khác, Trường Không Trác Ngọc không phải là không thể bay cao hơn, mà là bị một sức mạnh vô hình áp chế.

    Đến giờ phút này, Lệ Tinh Luân rốt cuộc minh bạch vì sao Đoạn Hồn cốc có thể vây chết nhiều tu sĩ như vậy, không phải là bởi vì họ không đi lên, mà là thần uy lực đem Đoạn Hồn cốc bao phủ toàn bộ, hình thành một kết giới, kết giới này cho phép vào không cho phép ra, bọn họ đến chết đều chỉ có thể hoạt động trong kết giới này.

    Nghĩ rõ ràng điểm này Lệ Tinh Luân trở nên tuyệt vọng, hắn chỉ là một tu giả trẻ vừa mới lên Trúc cơ kỳ, làm sao có thể phá vỡ kết giới chiến trường của thượng cổ thần. Quả nhiên là trời cao bất công, Lệ gia đã định trước là bị diệt vong, ngay cả đến tột cùng đã đắc tội ai cũng không biết.

    Đáy lòng Lệ Tinh Luân một mảnh bi thương, nhìn Trường Không Trác Ngọc vẫn còn đang suy nghĩ, ngay cả sinh khí cũng không được. Nếu có thể ngốc như Trường Không Trác Ngọc cũng rất tốt, ít nhất như thế sẽ không khổ sở.

    Hắn đi hái một ít dã quả (trái cây dại), tuy rằng đã ích cốc, nhưng mà tâm tình không tốt, tìm một ít chuyện làm luôn tốt hơn không hề làm gì, Lệ Tinh Luân chỉ sợ mình sẽ nổi điên.

    Các sinh linh trong cốc dưới thần lực đều lớn lên rất tốt, cho dù là dã quả cũng tràn đầy sức sống, hương vị không tồi. Lệ Tinh Luân ăn vài trái, thấy Trường Không Trác Ngọc còn ngồi khoanh chân, trong lòng không nhịn được dâng lên một chút thương hại đối với chỉ số thông minh của y, liền đem dã quả rửa sạch sẽ dùng lá cây gói kỹ đưa đến trước mặt hắn, tính trừ bạo giúp kẻ yếu làm việc thiện tích đức.

    Cảm thấy bên cạnh có động tĩnh, Trường Không Trác Ngọc mở to mắt, lông mi thật dài vẽ trong không trung một đường cong thật mê người, đôi mắt sáng lên mà nhìn về phía dã quả, hỏi: “Đây là vật gì?”

    “Ăn.” Lệ Tinh Luân mở to mồm cắn một hơi, “Cần ta dạy ngươi ăn như thế nào sao?”

    Trường Không Trác Ngọc nhìn chằm chằm hắn một lát, cầm lấy một trái trực tiếp cắn xuống, nhất thời khổ sở đến gương mặt dễ nhìn đều nhăn nhó lại.

    “Đồ nhi là cố ý trêu chọc vi sư sao? Thật đúng là nghịch ngợm.” Trường Không Trác Ngọc trưng gương mặt khổ sở mà rộng lượng nói.

    Lệ Tinh Luân: “…Ngươi tốt xấu nhìn xem trái cây chính mình lấy cùng trong tay ta không hề giống nhau, trái của ngươi là cần phải bỏ vỏ. Mặt khác, chúng ta còn chưa có đi ra ngoài đâu, ta cũng không phải đồ đệ ngươi, không cần tùy tiện chiếm tiện nghi của ta.”

    Vừa nói vừa nhận mệnh đi qua đem lột bỏ vỏ trái cây, đưa cho Trường Không Trác Ngọc, “Đây, như vậy mới ăn được, ngươi mất ký ức cũng quá triệt để đi.”

    Trường Không Trác Ngọc ăn được quả ngọt, gương mặt nhăn nhỏ lúc này mới giãn ra, vẻ mặt sung sướng mà tán thưởng nói: “Có đồ đệ thật sự là quá tốt a, vi sư rất là vui mừng.”

    Gân xanh của Lệ Tinh Luân lại nổi lên, “Ta không phải đã nói, ta không có bái ngươi làm sư phụ sao?”

    “Đó là chuyện sớm muộn.” Trường Không Trác Ngọc tự tin nói, “Này chỉ là một đáy cốc, làm sao có thể nhốt được cao nhân như vi sư.”

    Lệ Tinh Luân đều lười sửa xưng hô của Trường Không Trác Ngọc, hắn đặc biệt hối hận lúc trước nhất thời nhanh miệng nói có thể bái y làm sư phụ, không duyên cớ làm cho mình có thêm một sư phụ.

    “Cái đáng sợ nhất của nơi này không phải là những ngọn núi cao chót vót, mà là thần lực kết giới. Chúng ta bị nhốt trong kết giới, trừ phi có thể phá vỡ được kết giới, nếu không tuyệt đối không có khả năng đi ra ngoài. Nhưng mà thần lực thượng cổ, năm đó cường đại đến có thể nghịch thiên cải mệnh, như thế nào có thể bị tu giả phá vỡ.” Lệ Tinh Luân không nghĩ nói chuyện này với Trường Không Trác Ngọc, nhưng thật sự không muốn nhìn y cứ khờ dại sống như vậy.

    “Là như vậy sao?” Trường Không Trác Ngọc luôn luôn tự tin rốt cuộc có chút suy sụp, y ngẩn người lẳng lặng nhìn không trung.

    Lệ Tinh Luân nhìn hắn bộ dáng có chút mất mát, không khỏi đi tới vỗ vỗ vai hắn nói: “Tóm lại là trước khi chết có thể gặp được ngươi, cũng là chuyện may mắn, cũng không biết là chúng ta ở dưới thần lực kết giới có thể sống được bao lâu, không bằng làm bạn với nhau, vẫn tốt hơn là một mình xuống hoàng tuyền, quá thê lương.”

    Hắn an ủi Trường Không Trác Ngọc, cũng là đang an ủi chính mình. Tốt ở chỗ Trường Không Trác Ngọc không làm người ta chán ghét, cùng y ở chung cũng không tồi.

    Ai biết được người bị an ủi Trường Không Trác Ngọc nghiêng đầu nói: “Chính là ta không thể ở đáy cốc này chết đi, nhất định còn có rất nhiều người chờ ta trở về, Tu Chân giới cũng không thể thiếu ta. Ta quan trọng như vậy, nhất định phải nghĩ ra biện pháp trở về Tu Chân giới!”

    Lệ Tinh Luân: “…Ngươi khôi phục ký ức?”

    “Đương nhiên không có.” Trường Không Trác Ngọc thản nhiên nói, “là vì lịch kiếp mà trảm tiền trần, làm sao có thể khôi phục nhanh như vậy.”

    “Vậy làm sao ngươi biết có rất nhiều người chờ mình?” Lệ Tinh Luân vẻ mặt không hiểu.

    “Này tự nhiên là một loại cảm giác kỳ diệu, tuy rằng đã trảm tiền trần, chính là vẫn có một chút ấn tượng đi.” Trường Không Trác Ngọc lần thứ hai tự tin gật gật đầu, một lần nữa khôi phục ý chí chiến đấu.

    “A.” Lệ Tinh Luân đã chết lặng tùy ý trả lời y một chút, liền ngồi dưới đất nhắm mắt dưỡng thần.

    Hắn bị sự tự tin của Trường Không Trác Ngọc đả kích đến mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một chút.

    Trường Không Trác Ngọc thấy Lệ Tinh Luân không để ý tới mình, trong lòng có chút mất mát. Bất quá y là một người bẩm sinh lạc quan, rất nhanh liền lấy lại tinh thần.

    Lúc này đây đổi lại thành Lệ Tinh Luân ngồi im không nhúc nhích, mà Trường Không Trác Ngọc đi tới đi lui trong cốc tìm đường ra. Trong tay y không có vũ khí, đụng tới vách đá tự nhiên sẽ không bị bắn văng ra, ngẩng đầu nhìn vách đá cao cao. Trường Không Trác Ngọc cảm thấy coi như mình lợi hại, cũng không có biện pháp chỉ dựa vào tứ chi leo lên.

    Y nhìn bầu trời, chỉ thấy xa xa bay tới mấy con chim nhạn, yên lặng nghỉ ngơi ở đáy cốc một lúc, rồi lại bay đi.

    Trường Không Trác Ngọc: “…Di?”

    Y vội vàng quay lại tìm Lệ Tinh Luân, vỗ nhẹ hai má hắn: “Đồ nhi tỉnh tỉnh, vi sư phát hiện đường ra.”

    Lệ Tinh Luân căn bản không có ngủ, chính là đang yên tĩnh mà suy nghĩ, đột nhiên bị hắn vỗ trong lòng hơi khó chịu, mà nghe đến xưng hô, hỏa khí càng lớn. May mắn là hắn nghe được câu cuối cùng, liền đột ngột mở mắt ra: “Tình huống nào?”

    Trường Không Trác Ngọc chỉ vào không trung nói: “Ta mới vừa nhìn thấy mấy con chim nhạn từ nơi rất cao bay xuống, nghỉ ngơi một lát rồi lại rời đi. Theo lý thuyết Đoạn Hồn cốc chỉ có thể vào không thể ra, chúng nó đã vào liền không thể bay đi, chính là chúng nó lại thuận lợi mà rời khỏi Đoạn Hồn cốc.”

    “Ta cẩn thận quan sát một chút.” Lệ Tinh Luân lập tức ngửa đầu nhìn trời, chờ đợi chim nhạn bay qua.

    Chim trong Đoạn Hồn cốc rất nhiều, không bao lâu, Lệ Tinh Luân liền nhìn thấy một con chim trong Đoạn Hồn cốc giương cánh bay cao, không bao lâu liền ngậm một con cá trở lại.

    “…Vì cái gì con chim đó lại có thể ra khỏi kết giới?” Lệ Tinh Luân tự nhủ hỏi.

    Trường Không Trác Ngọc một chút tri thức lý luận đều không có, căn bản không biết gì, y cũng không muốn thêm phiền, liền ngoan ngoãn mà ngồi bên mình Lệ Tinh Luân, thỉnh thoảng cắn một hơi hoa quả, phát ra thanh âm thanh thúy “Răng rắc”.

    Lệ Tinh Luân nghe thấy thanh âm này, đem tầm mắt đặt trên người Trường Không Trác Ngọc đang hứng trí mà ăn hoa quả. Hắn đoạt trái cây từ trong tay Trường Không Trác Ngọc, hung hăng ném về phía không trung.

    Trường Không Trác Ngọc: “…”

    Dã qua bay lên không trung, vượt xa độ cao mà Lệ Tinh Luân đã ném hòn đá trước đó, bay đến điểm cao nhất, rồi hạ xuống, rơi vào bên trong bùn.

    Trường Không Trác Ngọc: “…”

    “Thì ra là thế…” Lệ Tinh Luân lẩm bẩm nói, “Sinh linh nơi này chính là sinh ra lớn lên với thần lực, được thần lực coi như một thể, cũng không cản trở chúng nó rời khỏi kết giới, không biết phát hiện này có thể cho chúng ta cơ hội rời khỏi đây hay không. Đoạn Hồn cốc vây nhiều tu giả như vậy, không thể không có người phát hiện chuyện này, chính là như trước không có người nào sống…Hy vọng không lớn.”

    “Đồ nhi.” Trường Không Trác Ngọc đột nhiên nói.

    “Ân?” Lệ Tinh Luân phản xạ mà trả lời, bị Trường Không Trác Ngọc gọi lâu, hắn đã lười phản kháng.

    “Lại đi hái dã quả cho vi sư đi, hương vị cũng không tệ lắm. Vi sư tuy rằng ích cốc, nhưng là đã quên tư vị ngũ cốc của nhân gian, vì khôi phục ký ức, vẫn là nên nhấm nháp một chút.” Trường Không Trác Ngọc vẻ mặt chính khí nói.

    Lệ Tinh Luân: “…Ngươi cứ nói là ngươi muốn ăn dã quả đi, thôi, ta đi hái một chút, để nghiên cứu xem rốt cuộc sinh linh trong cốc có gì bất đồng (khác biệt).”

    “Ân, đồ nhi ngoan.” Trường Không Trác Ngọc vừa lòng mà mỉm cười gật đầu.

    Lệ Tinh Luân không chỉ hái rất nhiều dã quả, mà còn bắt không ít động vật nhỏ trở về, tính toán nhìn xem chúng nó có chỗ nào bất đồng. Mà thời điểm Lệ Tinh Luân cố gắng  nghiên cứu, Trường Không Trác Ngọc gặm sạch chỗ dã quả, sau đó rút cỏ dại bên người, dùng ngón tay linh hoạt đem chúng bện lại một chỗ, biến thành một cái mũ rơm màu xanh, cũng đội nó ở trên đầu.

    Lệ Tinh Luân: “…Ngươi muốn làm gì?”

    “Nếu sinh linh trong cốc cộng sinh với thần lực, làm như vậy hẳn là có biện pháp đột phá kết giới đi.” Trường Không Trác Ngọc trả lời. “Ta sợ sinh linh chết đi không có năng lực này, còn cố ý nhổ tận gốc, cỏ dại sinh mệnh rất mạnh, cho dù là rời khỏi đất cũng có thể tồn tại hồi lâu.”

    “Vậy ngươi mang cái nón xanh này muốn làm cái gì?”

    *nón xanh = cắm sừng =))

    “Thử một lần.”

    Nói xong Trường Không Trác Ngọc lập tức thả người nhảy, lúc này đây thế nhưng thật sự vượt qua độ cao mới vừa nhảy, bất quá không phải là Trường Không Trác Ngọc, mà là cái nón xanh kia.

    Trường Không Trác Ngọc nhảy đến độ cao kia liền bị ngăn trở, rồi hạ xuống. Mà cái nón xanh kia lại giống như bị người vứt, bay thật cao rồi mới rớt xuống, lại chuẩn xác mà rơi lên đầu Trường Không Trác Ngọc.

    “Nguyên lai là dù làm như thế nào, đều là chúng nó có thể rời đi kết giới, chúng ta lại không được a.” Trường Không Trác Ngọc tiếc nuối nói, “Xem ra còn phải nghĩ biện pháp khác.”

    Lệ Tinh Luân không thể nhịn được nữa bước nhanh tới, một phen tháo xuống cái nón xanh, nói: “Về sau không cần tùy tiện đội nón xanh.”

    “Vì cái gì?” Trường Không Trác Ngọc vẻ mặt mê mang, “Ta cảm thấy cái này rất xinh đẹp.”

    “Chúng ta vẫn là lại đến bàn bạc làm cách nào xuất cốc đi.” Lệ Tinh Luân lập tức nói sang chuyện khác.

    Thuộc truyện: Ta Có Thể Là Một Đại Nhân Vật