Home Đam Mỹ Ta Có Thể Là Một Đại Nhân Vật – Chương 60

    Ta Có Thể Là Một Đại Nhân Vật – Chương 60

    Thuộc truyện: Ta Có Thể Là Một Đại Nhân Vật

    Nếu Trường Không Trác Ngọc ném pháp bảo gì đó, thì với thực lực của Thanh Điểu, hiển nhiên là chưa chạm vào nàng đã tan nát. Trừ phi Trường Không Trác Ngọc có thể lấy ra thần khí nghịch thiên gì, nếu không sẽ không làm Thanh Điểu bị thương được. Mà Trường Không Trác Ngọc nghèo tới như vậy, từ khi vào Tu Chân giới đến nay, y và đồ đệ sử dụng vũ khí cũng bất quá là mộc kiếm bẻ từ cây trong Đoạn Hồn Cốc, đồ đệ chép sách đổi được cây quạt giấy một lượng bạc, cây quạt cướp được từ tay Huyền Minh Liệt với đoạn xương Lệ Tinh Luân lượm được ở Vụ Linh Cốc… Thật sự là, đáng thương muốn chết.

    Nhưng Trường Không Trác Ngọc ném chính là Mặc Sĩ Hiển, Thanh Điểu nhìn người mình quen biết lại còn sống sờ sờ như vậy bị ném qua đây, hoàn toàn vượt quá phạm vi khả năng tưởng tượng của nàng, mặt nạ bình tĩnh bị nứt, nàng không thể phá hủy Mặc Sĩ Hiển như mấy pháp bảo khác, dù sao Mặc Sĩ Hiển cũng là chưởng môn tương lai của Côn Lôn, là một trong những người sẽ xây dựng lại nhân gian sau kiếp nạn, hắn ta không thể xảy ra chuyện. Vì thế Thanh Điểu vươn hai cánh, chụp được Mặc Sĩ Hiển.

    Mặc Sĩ Hiển không hề phản kháng mà bị Trường Không Trác Ngọc chụp lấy ném đi cũng có vẻ mặt ngốc lăng, hắn ta đi theo sư phụ xử lý chuyện môn phái đã nhiều năm, coi như là đã từng gặp sóng to gió lớn, thậm chí còn có một lần đi theo sư phụ tham gia trận chiến giữa chính – ma, còn làm một Nguyên Anh kỳ bị thương nặng, hắn ta cho rằng trên đời này chuyện gì mình cũng thấy qua. Nhưng hắn ta hoàn toàn không ngờ tới có một ngày, vậy mà mình bị Trường Không tiền bối dùng để tùy tay ném người… Không, là ném chim, mà con chim này còn ôm mình vào lòng.

    Ngay lúc Thanh Điểu chụp được Mặc Sĩ Hiển, trên người liền có cảm giác da lông bị đốt cháy. Nàng vội vàng thả Mặc Sĩ Hiển ra, Mặc Sĩ Hiển không hề hấn gì, nhưng đôi cánh màu xanh xinh đẹp của nàng đã bị ngọn lửa đỏ rực bao phủ.

    Vẻ mặt Thanh Điểu không thay đổi, ánh sáng bảy màu bảo vệ thân thể định xua tan ngọn lửa, nhưng ngọn lửa này cũng không tắt, ngược lại càng cháy mạnh hơn. Ngọn lửa đỏ rực này thiêu đốt không chỉ là lông của nàng, còn có linh khí. Thanh Điểu càng muốn dùng chân nguyên dập tắt ngọn lửa, linh khí lại càng sung túc, ngọn lửa lại càng lớn. Chẳng được bao lâu, hai cánh nàng bắt đầu đau đớn kịch liệt, ngọn lửa đã bắt đầu đốt cháy thân thể nàng.

    “Đây là thứ gì!” Thanh Điểu căm tức nhìn Trường Không Trác Ngọc, nhưng cũng không có ý làm tổn thương y.

    Trường Không Trác Ngọc là thần khí đứng đầu chín đại thần khí, chưa nói tới chuyện Thanh Điểu không làm y bị thương được, cho dù là có thể, Thanh Điểu cũng sẽ không ra tay, dù sao, Đá vá trời quan trọng hơn nàng. Đây là suy nghĩ của Thanh Điểu, không ai có thể thay đổi.

    “Lông của thượng cổ yêu tộc Quỷ Xa,” Trường Không Trác Ngọc ngửa cổ đắc ý nói, “Lấy được ở Vụ Linh Cốc, vừa rồi ta dùng thần lực bọc nó lại đặt trên người Mặc Sĩ Hiển, lúc ngươi dùng hai cánh chụp lấy hắn, ta làm thần lực biến mất, lông của Quỷ Xa rơi xuống sẽ thành tai họa, sẽ dấy lên lửa lớn, ba ngày ba đêm cũng khó có thể dập tắt, thời kỳ hồng hoang một mảnh lông chim cũng có thể diệt một chủng tộc.”

    Quỷ Xa trưởng lão không phải đại yêu Quỷ Xa thuần chủng, mà chỉ có một chút huyết mạch hậu duệ của Quỷ Xa, dùng lông chim thượng cổ Quỷ Xa để thay đổi thành hình dáng của Quỷ Xa, trở thành một trong mười đại trưởng lão của Vụ Linh Cốc. Sau khi Quỷ Xa trưởng lão ăn hiếp đồ nhi (Tg – rõ ràng là Lệ Tinh Luân đánh Quỷ Xa một trận), Trường Không Trác Ngọc vô cùng bao che khuyết điểm, vào lúc mọi người đều không chú ý, trộm lấy phiến lông này đi.

    *Câu trong ngoặc là của tác giả.

    Vốn dĩ khi lông vũ rời khỏi cơ thể, Quỷ Xa trưởng lão hẳn là sẽ lập tức phát hiện. Tiếc rằng lúc Trường Không Trác Ngọc lấy đi lông vũ đã lặng lẽ thông đồng với yêu linh, yêu linh thiếu Trường Không Trác Ngọc một ân huệ nên liền làm thủ tục che mắt, làm Quỷ Xa trưởng lão trong thời gian ngắn không phát hiện chuyên này, chờ tới sau khi phát hiện, Quỷ Xa trưởng lão đã sớm không còn phiến lông này, trở thành yêu tộc bình thường.

    Trường Không Trác Ngọc vốn định cầm phiến lông chim này, lúc gặp tu giả bị ma hóa đốt thử xem sao. Hiện tại gặp được Thanh Điểu, liền thuận tay báo thù thay đồ nhi, Trường Không Trác Ngọc chính là người vô cùng bao che khuyết điểm, cho dù bây giờ đồ đệ chọn nhẫn nhịn không tính sổ với Thanh Điểu, nhưng y là sư phụ, vẫn phải thay đồ đệ thu chút lãi về.

    Đây không phải là ngọn lửa Quỷ Xa trưởng lão dùng để đối phó Lệ Tinh Luân, mà là ngọn lửa thực sự của thượng cổ yêu thần, Thanh Điểu là gần với thần nhất, nhưng không phải thần. Pháp lực nàng đối với người tu chân hiện tại là rất cao, nhưng khi đối mặt với sức mạnh của thượng cổ đại yêu, cho dù chỉ là một phiến lông chim, cũng không chịu nổi một đòn.

    Thế gian này người đạt tới cảnh giới thần thật sự chỉ có một, chính là Đá vá trời tu luyện thành người – Trường Không Trác Ngọc!

    “Trường Không tiền bối…” Mặc Sĩ Hiển không nhịn được mà nhìn Thanh Điểu, “Thanh Điểu tiền bối nàng là…”

    “Không cần cầu xin thay nàng, ta sẽ không giết nàng.” Vẻ mặt Trường Không Trác Ngọc dần trở nên lạnh lùng, “Đồ nhi của ta tốt như vậy, lại bị diệt tộc, lại bởi vì người nhà bị bắt đi mà phải tu luyện Trảm Huyết thuật, đều là vì nàng, nàng vì những chuyện hoàn toàn chưa xảy ra, chỉ dựa vào một câu trên thiên thư mà làm! Tiểu Hiển, ngươi chưa từng thấy qua bộ dạng đau khổ của Tiểu Tinh bởi vì người nhà chết thảm năm đó, nếu có một ngày Lệ Tinh Luân thật sự biến thành đọa tiên giả, đó cũng là vì bị người ta ép, chứ không phải mệnh trời đã định.”

    Trong tiếng kêu rít của Thanh Điểu, ánh lửa đỏ rực cấp thần chiếu khắp Dao Trì, Mặc Sĩ Hiển ánh mắt phức tạp mà nói: “Nhưng mà… Hiện tại xem ra, ngài đúng là lịch kiếp Tinh Quân…”

    “Mặc Sĩ Hiển,” Trường Không Trác Ngọc nhìn hắn ta nói, “Tuy rằng ta không nhớ rõ, nhưng vẫn lấy chuyện này làm ví dụ đi. Lúc trước ta cứu ngươi, không phải là vì trời định trước là mệnh ngươi chưa tận, mà là ta không hy vọng ngươi chết. Hiện tại ta nguyện ý cố gắng vì cứu vớt nhân gian khỏi kiếp nạn, không phải là vì mệnh lệnh cổ thần giao cho ta năm đó, mà là ta nguyện ý vì thế gian tươi đẹp này làm chút chuyện. Thế gian này căn bản không có cái gì mà số trời đã định, thiên thư cũng chỉ là không ngừng làm ra một phép tính, nó hiện ra vĩnh viễn là một kết cục có thể xảy ra nhất, chứ không phải là kết cục đã được định trước, ngươi hiểu chưa?”

    Giống như yêu linh, từ khi nàng bị Nữ Oa đặt ở Vụ Linh Cốc, liền đã định trước nàng sẽ bị truyền nhân của Nữ Oa hấp thu, nhưng nàng không nguyện ý, hơn nữa còn vì thế mà cố gắng, bây giờ, nàng thành công lưu giữ được thần trí, đây là cố gắng của nàng, cũng là lựa chọn của Trường Không Trác Ngọc.

    “Thế gian này không có chuyện gì là chắn chắn, ta cũng sẽ không giống như thiên thư đã nói bị phong ấn trên thân Chúc Long cùng ma khí chiến đấu đến chết, đồ nhi của ta lại càng không trở thành tội nhân hủy diệt nhân gian, đây không phải là thiên thư ghi lại, mệnh trời đã định, mà là ta và đồ nhi cùng cố gắng, tất cả người tu chân của Tu Chân giới cùng cố gắng, còn có sư phụ ngươi Doãn chưởng môn cố gắng, những chuyện này, cũng không phải một vài chữ trên thiên thư là có thể quyết định được.” Trường Không Trác Ngọc nghiêm túc nói.

    Nghe y nói xong, Mặc Sĩ Hiển ngây ngẩn cả người, đối với những người tu chân liều mạng muốn hiểu được thiên đạo, cho rằng tất cả đều có số mệnh, đạo lý Trường Không Trác Ngọc nói kỳ thật không phải là chính đạo, mà có chút tà ma ngoại đạo. Thế nhưng y lại là thần khí chính phái nhất thiên hạ, một thân tràn đầy chính khí, không hề dính chút tà ma nào. Mà khiến Trường Không Trác Ngọc thoát khỏi số mệnh ban đầu, là sư phụ của hắn ta Doãn Trường Không.

    Ngay khi Mặc Sĩ Hiển cố gắng tiêu hóa lời Trường Không Trác Ngọc nói, Thanh Điểu biến thành nguyên hình, kêu thảm vọt vào trong trận gió. Nàng sống ở Dao Trì nhiều năm như vậy, nếu nói chưa từng muốn khống chế trận gió là không thể nào, tuy rằng không thể hoàn toàn khống chế được sức mạnh uy lực đáng sợ của trời đất, nhưng người tu chân biết điều động linh khí trời đất, đem sức mạnh trời đất dùng cho mình, cho nên với tu vi của Thanh Điểu dùng một chút sức mạnh từ trận gió vẫn là có thể. Thượng cổ yêu hỏa quả thật lợi hại, nhưng dù sao cũng là vật lưu truyền qua nhiều năm, lại không có bản thể* khống chế, vẫn là có thể phá giải.

    *Quỷ Xa đại yêu

    Một Thanh Điểu đang bốc cháy vọt vào cũng đủ để xé rách không gian trong trận gió, gió và lửa dây dưa giữa không trung, mà lúc này, Trường Không Trác Ngọc nhếch khóe môi, rất nhanh bắt đầu sửa trận pháp.

    “Tiền bối, sư đệ còn chưa ra…”

    “Hắn sẽ ra ngay.” Trường Không Trác Ngọc chắc chắn nói, linh quyết* trong tay càng lúc càng nhanh.

    *T nghĩ giống như Naruto lúc thi triển một thuật gì đó phải có động tác tay á, tại kiếm chữ 灵诀 toàn ra game.

    Mà ngay lúc trận pháp bắt đầu thay đổi, một thân thể máu chảy đầm đìa gần như không còn hình người, một tay cầm một thanh thiết kiếm, tay còn lại cầm một lá cờ màu trắng thuần, từ trong gió lửa vọt ra!

    “Sư phụ!” Cái người toàn thân đầy máu kia phát ra âm thanh khàn khàn, từ không trung ném lá cờ qua.

    Trường Không Trác Ngọc một tay chụp lấy, vọt vào trong trận, một tay xách Doãn Trường Không đang khoanh chân ngồi lên, đem hắn vác lên vai, một tay lấy Tố Sắc Vân Giới kỳ cắm vào trung tâm trận pháp.

    Tố Sắc Vân Giới Kỳ vừa vào trận, trận gió liền tự động bị hấp dẫn, mà trận pháp sau khi được sửa điên cuồng hấp thu sức mạnh của trận gió, trận pháp vốn dĩ không thể chịu nỗi sức mạnh cường đại này, dưới chủ trận là Tố Sắc Vân Giới Kỳ, vậy mà thực sự hoàn toàn hấp thu sức mạnh này, mà bị hấp thu vào trận pháp không chỉ có trận gió, còn có một Thanh Điểu gần như bị đốt trụi lông.

    Mặc Sĩ Hiển: “…”

    Lúc trận gió hoàn toàn bị dẫn vào, Trường Không Trác Ngọc khiêng Doãn chưởng môn ra, tiện tay ném Doãn chưởng môn cho Mặc Sĩ Hiển, bay nhanh ra đánh chín chín tám mươi mốt linh quyết, sau khi bổ sung trận pháp đầy đủ, xoay ngươi một cái ôm người toàn thân đẫm máu gần như không chống đỡ nổi kia vào lòng thật chặt.

    “Sư phụ…” Người toàn thân đẫm máu này ngoại trừ đôi mắt đen láy, toàn thân không còn thấy gì. Đổi thành người tu chân khác thảm thành như vầy đã chết từ lâu, nhưng Lệ Tinh Luân là huyết tu, hắn còn sống!

    Trường Không Trác Ngọc đau lòng ôm đồ đệ, nhịn không được hôn lên đôi mắt sáng lấp lánh của Lệ Tinh Luân, thanh âm run rẩy nói: “Đồ nhi, kế hoạch của ngươi thành công rồi, Thanh Điểu đã thay Doãn chưởng môn trở thành trung tâm trận pháp, với tính cách của nàng, cho dù biết mình bị lừa, vì Dao Trì thần cung không bị rớt xuống, cũng sẽ tiếp tục kiên trì.”

    Đây là trước khi Lệ Tinh Luân nói mình sẽ vào bên trong trận gió, đã nói rõ kế hoạch với Trường Không Trác Ngọc. Kỳ thật, cho dù có Tố Sắc Vân Giới Kỳ, loại trận pháp xây dựng tức thời này không có người làm chủ trận cũng khó duy trì được lâu, dù sao Tố Sắc Vân Giới Kỳ cũng không giống ba thần khí khác* tồn tại vì duy trì trận pháp. Thời gian này, cách chắc chắn nhất là tìm một người thay thế Doãn chưởng môn, bản thân Trường Không Trác Ngọc chắc chắn không tự nguyện, Lệ Tinh Luân và Mặc Sĩ Hiển công lực chưa đủ, người thích hợp nhất ở đây chính là Thanh Điểu.

    *Đá vá trời, Lưỡng Nghi kính, Tử Thanh song kiếm, ba thần khí làm thần trận.

    Nhưng Thanh Điểu không cần phải làm vậy.

    Lệ Tinh Luân biết rõ tính cách của sư phụ, lúc nắm chặt tay sư phụ, vô cùng đơn giản mà viết xuống vài chữ “Vũ, hỏa, phong, Thanh Điểu, thay người”, mà Trường Không Trác Ngọc hầu như là ăn ý với Lệ Tinh Luân, lập tức hiểu rõ ý định của hắn.

    Trường Không Trác Ngọc bao che khuyết điểm gần như là lập tức đồng ý kế hoạch này, đồ đệ của mình vì nhân gian mà nhịn xuống không tìm Thanh Điểu trả thù, nhưng làm sư phụ, không thể cứ nhìn đồ đệ bị ăn hiếp mà làm ngơ.

    Sau khi Lệ Tinh Luân gần như không còn duy trì được thần trí được Trường Không Trác Ngọc hôn lên mí mắt, lập tức trong mắt như có biển sao lấp lánh, hắn còn muốn nói gì nữa, Trường Không Trác Ngọc đã lấy một tay dựng hắn lên, nói với Mặc Sĩ Hiển: “Mang sư phụ ngươi vào thần cung.”

    Hai người mỗi người khiêng một người bị thương vào Dao Trì thần cung, tất cả linh tu đều ở trên ngọn núi, mà từ trước tới nay ở bên trong thần cung, chỉ có một mình Thanh Điểu.

    Sau khi vào cung điện, Trường Không Trác Ngọc đặt Lệ Tinh Luân ở trên giường lưu ly bảy màu, cái mũi giật giật, bắt đầu lục tung tứ phía tìm đồ.

    “Sư phụ…” Mặc Sĩ Hiển không cướp được cái giường duy nhất trong cung điện, chỉ có thể bất kính mà đặt sư phụ nằm trên đất, kiểm tra thân thể của hắn một chút, phát hiện công lực của Doãn Trường Không hầu như đã tiêu hao hết, ngay cả bản mạng chân nguyên cũng sắp trống rỗng, cho dù cứu được, cũng không sống được bao lâu.

    Nếu là bình thường, Mặc Sĩ Hiển lúc này có thể sẽ yên lặng mà chảy xuống hai hàng nước mắt kiên cường của nam nhi, sau đó thu xếp ổn thỏa cho sư phụ, dùng đan dược tốt nhất để ổn định thân thể cho sư phụ, mình lại kiên quyết gánh lấy trách nhiệm phái Côn Lôn, làm tốt tất cả những chuyện sư phụ muốn làm.

    Nhưng mà bây giờ… Mặc Sĩ Hiển nhìn về phía Trường Không Trác Ngọc: “Trường Không tiền bối, ngươi đang làm gì vậy?”

    “Cổ thần trong truyền thuyết, Tây Vương Mẫu am hiểu nhất chính là đan dược,” Trường Không Trác Ngọc vừa lục lọi vừa nói, “Hằng Nga bôn nguyệt không phải là bởi vì ăn tiên đan bất lão của Tây Vương Mẫu sao? Cổ thần để lại nhiều thứ như vậy, ta không tin Tây Vương Mẫu không để lại đan dược.”

    *Theo truyền thuyết, nàng được Tây Vương Mẫu tặng thuốc trường sinh, song do hiệu lực của thuốc quá lớn khiến nàng bay lên trời và đến Mặt Trăng. Truyền thuyết này được gọi là Hằng Nga bôn nguyệt.

    Chỉ thấy y ghé mặt vào ngăn tủ nghe qua nghe lại hoàn toàn không còn hình tượng, bất quá lúc này Mặc Sĩ Hiển sẽ không nghi ngờ gì Trường Không Trác Ngọc, hắn ta chỉ lẳng lặng nhìn người này, chờ đợi y đem đến cho mình một kỳ tích.

    Đúng, kỳ tích.

    Trường Không Trác Ngọc người này, giống như sinh ra là để tạo ra kỳ tích cho những người tuyệt vọng.

    Quả nhiên bốc lên vài cái, y liền ôm một đống bình sứ trở lại, lấy ra một lọ vừa nghe liền ném qua một bên, lại lấy ra một lọ nghe rồi ném tiếp. Sau khi ném khoảng mấy chục lọ, mắt y sáng lên, nói với Mặc Sĩ Hiển: “Chính là cái này, bổ khí quy nguyên.”

    *Quy nguyên: làm chân nguyên hồi phục lại

    Mặc Sĩ Hiển nhận bình sứ, dốc hai cái, không ra viên đan nào.

    Vì thế hắn ta đưa cái lọ lại cho Trường Không Trác Ngọc, rõ ràng không thèm suy nghĩ tự hỏi.

    Trường Không Trác Ngọc mở nắp bình nghe nghe, cảm thấy bên trong quả thật có đan dược, nhưng vì sao dốc không ra? Y nghĩ nghĩ, đem chai đặt trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng sử dụng chân nguyên, cái lọ bị chân nguyên truyền vào liền văng ra một viên thần đan bảy màu.

    Đem đan dược đặt trong tay, Trường Không Trác Ngọc suy nghĩ, tiện tay lấy thiết kiếm của Lệ Tinh Luân, cắt đan dược ra khoảng mười sáu phần, đưa cho Mặc Sĩ Hiển một phần.

    “Người tu chân thân thể quá kém, chưa chắc có thể chịu nổi sức mạnh đan thần, một phần mười sáu là đủ.”

    Mặc Sĩ Hiển tin tưởng Trường Không Trác Ngọc, hắn ta dùng chân nguyên xúc tác đan dược, mở miệng Doãn Trường Không ra, dùng chân lực đem đan dược biến thành sương mù đưa vào người Doãn Trường Không, sau đó để sư phụ khoanh chân ngồi, hai tay đặt sau lưng hắn, dùng chân nguyên giúp sư phụ hấp thu thần đan.

    Trong tay Trường Không Trác Ngọc còn lại mười lăm phần thần đan chưa cho Lệ Tinh Luân dùng, cho tới khi Mặc Sĩ Hiển thu hồi hai tay, sắc mặt Doãn Trường Không rõ ràng tốt hơn, tóc mai trắng bệt cũng trở lại màu đen.

    “Tiền bối, lượng đan dược này quả nhiên vừa đủ, không chỉ có thể bổ sung chân nguyên bị tiêu hao của sư phụ, còn có thể khiến công lực sư phụ tăng thêm một tầng, hơn nữa còn có thể rèn luyện thân thể của sư phụ!” Mặc Sĩ Hiển dùng ánh mắt ‘Trường Không tiền bối không gì không làm được’ nhìn Trường Không Trác Ngọc.

    Sau đó hắn ta mở trừng trừng mắt nhìn Trường Không Trác Ngọc đem mười lăm phần đan còn lại nhét vào trong miệng vết thương của Lệ Tinh Luân.

    Mặc Sĩ Hiển: “…”

    Đối mặt với Mặc Sĩ Hiển bị sụp đổ tín ngưỡng, Trường Không Trác Ngọc rất tự nhiên nói: “Đồ nhi của ta là huyết tu, thân thể khác với người tu chân bình thường, hắn có thể hấp thu sức mạnh của thần đan. Hơn nữa bây giờ hắn máu me be bét, mắt cũng nhắm lại, ta không tìm thấy miệng hắn ở đâu, cứ nhét đại vào là được rồi, dù sao huyết tu lấy máu làm gốc, chỉ cần máu lưu thông, đều có thể hấp thu.”

    Ngày hôm nay Mặc Sĩ Hiển tiếp nhận quá nhiều tin tức chết lặng gật đầu, hắn ta giống như nghe được tiếng hoài niệm tốt đẹp thời thơ ấu của mình vỡ nát.

    Trong trí nhớ của Mặc Sĩ Hiển, mười năm sống bên trong thần trận Côn Lôn vui vẻ lại tốt đẹp, mỗi một ngày dưới ánh mặt trời phong cảnh trên núi đều đẹp như tranh. Hắn ta biết thần trận có linh trí, trong cảm giác của hắn ta, thần trận nhất định sẽ giống như một người cha uy nghiêm, lớn lên anh tuấn nhưng nghiêm túc, sẽ đối đãi công bằng với hắn ta và những đứa nhỏ khác, nếu hắn ta phạm sai lầm, cũng sẽ hung hăng dạy dỗ hắn, nếu hắn ta bị thương, sẽ ôm hắn ta lúc hắn ta hôn mê, hiếm khi mềm mỏng mà đút hắn ta uống hết một chén thuốc, cau mày vừa giận trách “Nam tử hán sao có thể vì thuốc đắng mà khóc”, vừa đút cho hắn ta một viên mứt hoa quả. (Mặc Sĩ tiên sinh, ngài nghĩ nhiều quá rồi)

    Nhưng mà bây giờ… hết rồi.

    Trường Không Trác Ngọc tính cách y như một đứa nhỏ, làm việc tuyệt đối giúp thân không giúp lý, cực kỳ bao che khuyết điểm, không có chuyện gì còn thích khóc chít chít…

    Một cao nhân tiền bối có thể chơi với vãn bối.

    Hồi ức bị hủy một phần, nhưng nơi quan trọng nhất vẫn không thay đổi. Lý tưởng của Mặc Sĩ Hiển tan biến, nhưng đồng thời trong lòng lại dâng lên cảm giác dịu dàng nhẹ nhàng. [bộc phát tình cha với sư phụ sao?]

    Đây chính là linh trí của thần khí độc nhất vô nhị được Cửu Châu nuôi dưỡng ra, y cũng giống như bề ngoài của y…. tốt đẹp.

    Sau khi ấn tượng của Mặc Sĩ Hiển bị phá hủy một thời thời gian, ước chừng qua nửa tháng, Doãn Trường Không mới mặt mày hồng hào mở hai mắt ra, mà Lệ Tinh Luân… Lệ Tinh Luân đã khôi phục thân thể mà còn bế quan tu luyện cố gắng hấp thu phần lớn thần đan mà sư phụ cố nhét cho mình, Trường Không Trác Ngọc cũng vô cùng quen thuộc với chuyện đồ đệ bế quan, vô cùng tự nhiên bày ra trận pháp, bảo vệ cho đồ nhi.

    Trước khi gặp Trường Không Trác Ngọc ôm thiết kiếm ngồi ở trận pháp, Doãn Trường Không đã nghe Mặc Sĩ Hiển kể lại những chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian mình bảo vệ trận pháp. Nghe được Thanh Điểu vậy mà lại giết cả nhà Lệ Tinh Luân, bây giờ lại bị Trường Không Trác Ngọc đưa vào trong trận, Doãn Trường Không nhịn không được hít một hơi dài nói: “Ta khống chế trận pháp không cho Thanh Điểu đi ra ngoài, chính là lo nàng quá mức…. cố chấp mà làm sai chuyện, không nghĩ tới vẫn không ngăn được nàng. Như bây giờ, cũng tốt.”

    Nói xong, hắn liền nhìn về phía Trường Không Trác Ngọc, ôn nhu nói: “Ngươi… chính là linh trí thần trận?”

    Trường Không Trác Ngọc nhìn người đang khoác thân phận mình vô cùng muốn này, hơi hơi buồn, bĩu môi nói: “Là ta, nhưng mà ta không nhớ rõ ngươi.”

    Vô thức, y không chú ý tới, lúc này tính tình mình giống như đứa nhỏ. Đối với Trường Không Trác Ngọc thích giả bộ làm đại nhân vật đăm chiêu mà nói, chỉ có khi ở trước mặt đồ đệ mới có thể lộ ra mặt trẻ con, mà hiện tại y đối với Doãn Trường Không lộ ra bộ mặt cáu kỉnh, đại biểu cho, y và người này có vướng mắc rất sâu.

    “Ngươi gọi là Trường Không Trác Ngọc?” Ánh mắt Doãn Trường Không càng thêm dịu dàng.

    “Ừ, tự mình đặt.” Trường Không Trác Ngọc lạnh nhạt đáp.

    Doãn chưởng môn lộ ra một nụ cười cực kỳ ấm áp, hắn nhẹ giọng nói với Trường Không Trác Ngọc: “Đa tạ.”

    “Đa tạ cái gì?” Trường Không Trác Ngọc sửng sốt, không biết vì sao, vẻ mặt này của Doãn Trường Không làm y cảm thấy vô cùng hoài niệm.

    “Bần đạo vẫn luôn tìm hiểu Côn Lôn thần trận tu luyện, mỗi lần bế quan ở trong trận, thần trận hình như cũng biết ta đang làm gì, khi bế quan, y sẽ tự động bày ra trận pháp bảo vệ ta.” Doãn Trường Không vẻ mặt hoài niệm nói, “Mỗi một lần ta xuất quan, khi ở trong trận nói với y lời cảm tạ, linh khí trong trời đất sẽ trở nên rất hoạt bát, giống như một đứa nhỏ đắc ý dào dạt.”

    Trường Không Trác Ngọc: “…”

    “Ta vẫn cho rằng thần trận có linh trí, chờ tới khi ta đạt tới Đại Thừa kỳ, ta ở trong trận nói, có thể thưởng cho ta không, để ta nhìn thấy thần khí Côn Lôn phái rốt cuộc là gì.” Doãn Trường Không giống như không nhìn tới vẻ mặt càng ngày càng đen của Trường Không Trác Ngọc, tiếp tục kể lại, “Thần trận không trả lời, nhưng không biết vì sao, ta cảm thấy gió đang nói bên tai ta ‘Bản tôn là nhân vật lớn như vậy, ngươi nói muốn thấy là thấy sao?’.”[quả nhiên sư phụ là đại nhân vật nha]

    Trường Không Trác Ngọc: “…”

    Nếu như Mặc Sĩ Hiền của ngày hôm qua, cho dù những lời này là sư phụ nói, hắn ta cũng không tin. Nhưng Mặc Sĩ Hiển của hôm nay, hắn nhớ lại hình tượng của Trường Không Trác Ngọc trong đầu mình, vô cùng chắc chắn gật đầu, không sai, đây đúng là lời Trường Không Trác Ngọc có thể nói ra.

    “Ta thử giao lưu với thần trận, ở trong trận pháp bày ra một trận pháp của ta. Sau đó trận pháp của ta rất nhanh bị phá giải, trước mặt ta lại xuất hiện một trận pháp, trận pháp thật khó, nhưng sẽ không làm hại tới ta, nhưng lúc ta không thể phá giải, liền bị truyền tống đến chính điện Côn Lôn, không thể đi vào trong trung tâm thần trận. Ta tính toán hết lần này đến lần khác, dùng thời gian ước chừng một trăm năm, rốt cuộc phá giải được trận pháp, vì thế… ta thấy được một đám sương trắng. Ta đưa tay vào đám sương, ta tin tưởng, đụng phải đầu ngón tay nho nhỏ trên tượng đá.” Nụ cười trên mặt Doãn Trường Không càng thêm mềm mại, “Khi đó ta nghĩ, thì ra đây là Côn Lôn thần khí, một đứa bé.”

    Trường Không Trác Ngọc: “…”

    Theo miêu tả của Doãn Trường Không, Trường Không Trác Ngọc thoáng nhớ lại cũng sắp khóc tới nơi rồi! Đồ đệ tại sao còn chưa tỉnh, thiệt muốn ôm hắn khóc.

    “Sương trắng là gì?” Mặc Sĩ Hiển hỏi.

    “Là thần linh của Nữ Oa,” Doãn Trường Không nói, “Sở dĩ Nữ Oa có thể tạo người, là vì nàng phân ‘linh’ cho người. Trong truyền thuyết, ban đầu Nữ Oa đem phần lớn ‘linh’ hóa thành sương mù, từng đám bao lấy tượng đất, sau khi tượng đất hấp thu toàn bộ sương trắng, sẽ thật sự trở thành một người. Ban đầu người được thần ban ‘linh’, đều cực kỳ cường đại. Bất quá bùn đất sau này… Đại khái chỉ có thể được chia một chút ‘linh’.”

    “Chính là sương trắng làm quần áo của ta bây giờ sao?” Trường Không Trác Ngọc nén nước mắt tò mò hỏi, y làm sao lại dùng linh trí của mình làm quần áo chứ, còn có thể tự nhiên xé xuống làm mũ cho đồ nhi, bộ tưởng mình đang phát dây buộc tóc hay gì….

    “ ‘Linh’ không phải hồn phách cũng không phải linh trí,” Doãn Trường Không giải thích, “Sau khi nhìn thấy sương trắng ta trở về thư các* tra sách cổ, cuối cùng ở trong tàn quyển từ thời xưa tra được có liên quan đến Nữ Oa tạo người, cho dù Nữ Oa là cổ thần, cũng chỉ có một hồn phách, cho dù thần hồn có cường đại, có thể tách một ít thần niệm ra bên ngoài, cũng không thể tạo ra nhiều người như vậy. ‘Linh’ là cơ duyên, là cơ duyên linh hồn tỉnh lại, cũng không phải là bị tạo ra. Hồn phách nhân loại vốn là du đãng trong thế giới, Nữ Oa tạo người bất quá là tạo ra thân thể cho những du hồn đó, dùng ‘linh’ đánh thức những hồn phách đó. Được ‘linh’ nhiều, cơ duyên càng thâm hậu, ngày sau ngộ tính càng cao.

    ‘Linh’ của cổ thần ẩn chứa sức mạnh khổng lồ, những ‘linh’ này sau khi hấp thụ vào cơ thể, nếu đủ, thậm chó có thể tu luyện được pháp bảo bản mạng, đương nhiên cũng có thể từ từ hấp thu thành công lực của mình, tóm lại, dùng được cả đời.”

    *Thư viện

    Trường Không Trác Ngọc: “…”

    Xem ra Nữ Oa cũng để lại ‘Linh’ ở Vụ Linh Cốc, có thể là để lại cho truyền nhân Nữ Oa, cũng có thể là để lại cho một ít yêu tộc yếu ớt, Yêu Linh cũng chịu sự ảnh hưởng rõ ràng của  ‘Linh’, mới có thể dần dần có được ý thức.

    Linh thức bảo vật được để lại từ thời thượng cổ, ở chỗ Trường Không Trác Ngọc, chỉ là một bộ quần áo xinh đẹp có thể thay đổi tùy ý.

    Trường Không Trác Ngọc: “…”

    Không biết vì sao, càng muốn ôm đồ đệ khóc.

    Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Dùng cách nói thông thường nhất là, linh chính là quả táo vàng trong vườn địa đàng, ban cho nhân loại trí tuệ, nhưng hồn phách không phải là nó ban cho, vốn dĩ người tự có, Nữ Oa ban cho người thể xác, cất chứa thần hồn. Về phần thần hồn ở đâu ra, trời đất tự có tự mất, vốn là thần trong thần thoại cũng đột ngột xuất hiện, ai biết ban đầu họ là gì… Nhất định là trời đất cũng rất cô đơn, tạo ra chút sinh linh để khiến mình vui vẻ.

    Mặc Sĩ Hiển tam quan đã chết: Hôm nay Trường Không tiền bối không uống thuốc, cảm thấy dễ cưng.

    Thuộc truyện: Ta Có Thể Là Một Đại Nhân Vật