Ta làm đầu bếp ở hiện đại – Chương 77

    Thuộc truyện: Ta làm đầu bếp ở hiện đại

    Đường Sảng ở bên ngoài làm cá, bởi vì Lâm Thục Ý nói muốn dùng cá này nấu canh.

    Con cá này cũng thật tươi mới, nhảy nhót tưng bừng, bất quá không chống cự nổi Đường Sảng giơ tay chém xuống, sau đó mổ bụng cá ra.

    Đường Sảng có chút lập dị nghĩ làm một đầu bếp cũng thật là tàn nhẫn, nhưng lại nghĩ chờ đến khi Lâm Thục Ý dùng tài nghệ nấu ăn của mình, đem con cá này nấu thành canh… Hắn còn có thể tàn nhẫn hơn một chút.

    Mổ cá xong liền rửa sạch sẽ

    đem cá cất vào trong rổ, Đường Sảng liền chuẩn bị tiến vào phòng.

    Thời điểm mới vừa đi, Lâm Thục Ý đang xoa muối lên gà,để làm gà nướng muối, chờ cậu đi vào, cũng không sai biệt lắm gà đã bỏ vào trong nồi đất nướng rồi.

    Kết quả Đường Sảng vừa mới đi tới cửa, liền nhìn thấy Thẩm Phục hai tay đút túi từ bên trong đi ra.

    “Ồ? Anh Thẩm anh trở về lúc nào?”

    Đây cũng quá lặng yên không một tiếng động đi, hắn ở trong sân một điểm cũng không nghe tiếng vang.

    Thẩm Phục mím mím môi, khóe miệng ngẩng lên rất cao vừa nhìn là biết tâm tình rất tốt

    “Vừa trở về.”

    Đường Sảng gật gật đầu, nghĩ có phải là chính mình không chú ý cái khác không, vì vậy liền giơ lên rổ cá trong tay nói rằng.

    “Vậy em đi vào đây, anh Tiểu Ý đang chờ cá.”

    Thẩm Phục giơ cằm lên nói.

    “Đi đi, anh đi mua một ít đồ vật.”

    Đường Sảng quay người đi, vừa đi vừa nghĩ: Sách, hắn thế nào cảm giác anh Thẩm có chỗ nào đó không giống nhau nhỉ.

    Nhưng đến cùng nơi nào không giống hắn thật sự không nhớ ra được, liền thẳng thắn không nghĩ nữa, tiến vào nhà bếp.

    Lâm Thục Ý đưa lưng về phía hắn luống cuống tay chân lật gà.

    Đường Sảng ngược lại ít có thời điểm nhìn thấy Lâm Thục Ý nấu ăn luống cuống tay chân như thế, lúc này có chút buồn cười.

    “Có cần em giúp không ạ?”

    Lâm Thục Ý cũng không quay đầu lại, âm thanh có chút oa oa.

    “Không cần.”

    Sau đó rốt cục đem gà lật lại xong rồi

    “Cá rửa sạch rồi, anh Tiểu Ý anh xem một chút.”

    Đường Sảng dùng dao cực kỳ tốt, cho nên giết cá cũng gọn gàng nhanh chóng, trải qua một ngày khai trương bận rộn, hắn đối với tài nghệ nấu ăn cáo siêu của Lâm Thục Ý quả thực là kính ngưỡng không thôi, cho nên lần này cũng muốn bộc lộ tài năng để Lâm Thục Ý khen hắn, vì vậy đem cá đã làm xong, đưa cho Lâm Thục Ý nhìn một chút, kết quả Lâm Thục Ý thật nhanh liếc mắt nhìn, liền quay đầu đi ừ một tiếng, ra hiệu cậu thấy được rồi.

    Đường Sảng:… Nhìn qua loa như vậy đã bảo được rồi, không có lời khen biểu dương gì sao?

    Đường Sảng cho là Lâm Thục Ý đang bận, cũng không quấy rối đem cá để ở một bên, liền xoay người đi làm cái khác.

    Lâm Thục Ý lúc này mới xoay người lại, trên miệng đôi môi đỏ ứng sưng lên, người tinh tường vừa nhìn liền biết xảy ra chuyện gì.

    Thẩm Phục bận việc không giúp, cuối cùng đậu hũ ngược lại ăn sảng khoái.

    Đáng thương Lâm Thục Ý nhất thời không nghĩ ra, liền để Thẩm Phục mê hoặc, sau đó bị người ta ấn lại cổ hôn cho đủ, chờ lúc cậu phản ứng lại đem Thẩm Phục đẩy ra, đôi môi đã đỏ ửng có thể rỉ máu.

    Thẩm Phục còn có tâm sự trêu cậu.

    “Như vậy màu sắc càng đẹp mắt.”

    Lâm Thục Ý vèo vèo liền cho phóng cho bắn mấy ánh mắt sắc như dao.

    Thẩm Phục không chỉ không sợ, còn ngay trước mặt Lâm Thục Ý, trắng trợn to gan lớn mật nhìn chăm chăm cái cổ lộ ra của cậu, đôi mắt đen đen, cùng tình dục ý vị mười phần, liếm liếm khoé miệng.

    Nhất thời Lâm Thục Ý mặt liền lúc đỏ lúc trắng.

    Đỏ là thẹn thùng, trắng là tức giận.

    Nghe thấy tiếng bước chân của Đường Sảng từ xa đến gần, Lâm Thục Ý một cái liền đem Thẩm Phục đẩy ra, đi ra ngoài.

    “Không muốn anh giúp em sao?”

    Thẩm Phục âm thanh cười híp mắt, Lâm Thục Ý lại chỉ muốn hung tợn mắng một câu, lăn xa một chút.

    Đường Sảng rốt cuộc vẫn ngây thơ nhiều lắm, không hề có một chút nào nhìn ra là lạ ở chỗ nào, Lâm Thục Ý không để ý tới hắn, hắn liền chính mình đi làm cái khác.

    Đem gà nướng muôi làm xong lấy ra, Lâm Thục Ý tâm lý nén giận mới dịu xuống không sai biệt lắm, trên người khí lực cũng bắt đầu chậm rãi đã trở lại.

    Kỳ thực cậu cũng không phải ngại Thẩm Phục hôn cậu, hai người đi đến bước này, ngoại trừ chưa làm đến bước cuối cùng nhưng cái gì nên làm đều đã làm, cũng không có cái gì thấy xấu hổ, cậu càng thừa nhận, Thẩm Phục đối với cậu quả thật có một loại sức hấp dẫn khôn kể, nếu không cuối cùng Thẩm Phục cũng sẽ không dễ dàng thực hiện được ý đồ như vậy.

    Bất quá Lâm Thục Ý trong lòng đến cùng vẫn còn có chút bảo thủ, sự tình như vậy về nhà đóng cửa làm thế nào cũng có thể, nếu ở bên ngoài sẽ bị người ta nhìn thấy, Lâm Thục Ý vẫn là có chút không thích ứng.

    Bất quá biệt nữu thì biệt nữu, cậu vẫn là thừa nhận, thời điểm Thẩm Phục hôn cậu, cậu đúng là không muốn tránh đi.

    Khả năng cũng là bởi vì như vậy, Lâm Thục Ý vào lúc này mới đặc biệt nén giận, làm sao một điểm định lực đều không có, bị Thẩm Phục nắm mũi dẫn đi như vậy!

    Đợi đến khi Đường Sảng rốt cục trong lúc vô tình nhìn thấy đô môi Lâm Thục Ý, tiểu nam sinh ngây thơ liền đỏ mặt, hắn cuối cùng cũng rõ ràng rồi, Thẩm Phục có chỗ nào không đúng, cũng biết Lâm Thục Ý tại sao tránh hắn không cho hắn nhìn.

    Đỏ thành như vậy! Anh Thẩm thật quá uy vũ bá đạo.

    Lâm Thục Ý lạnh sưu sưu nhìn hắn.

    “Xem được chưa?”

    Đường Sảng đầu óc vừa kéo lại, liền nói.

    “Chưa…”

    Hai giây đồng hồ sau mới phản ứng lại mình nói cái gì, nhanh chân bỏ chạy, một bên chạy một bên vừa nói.

    “Được rồi, được rồi, thật là được rồi ạ!!”

    Lại qua hơn nửa giờ, Lâm Thục Ý cuối cùng đem món ăn làm xong.

    Lúc này mới gọi điện thoại cho Thẩm Phục bảo hắn thông báo cho mọi người ăn cơm.

    Thẩm Phục nghiêm trang đáp ứng, cuối cùng mới tới một câu,

    “Còn đỏ không?”

    Lời còn chưa nói hết, điện thoại bên kia cũng chỉ còn lại thanh âm tút tút.

    Thẩm Phục đưa điện thoại di động cất vào trong túi, cảm thấy được hắn quả thực hết thuốc chữa, bất quá là đùa Lâm Thục Ý một chút, hắn dĩ nhiên cảm thấy tâm tình rất ngọt, bị mắng bị trừng cũng cao hứng như thế, khẳng định không có thuốc nào chữa được.

    Hiệu suất của Thẩm Phục vẫn rất mau.

    Trong chốc lát mọi người đều đến đông đủ, vừa vặn là ngồi hai bàn.

    Mọi người cười cười nói nói đem món ăn đều bưng lên bàn, coi như là khách cũng không có bộ dạng của khách.

    Bất quá cũng là, những người tới này ngoại trừ người nhà họ Thẩm, chính là cùng Lão Dương Đầu quan hệ cực tốt, đều là biết đến sự tình của Thẩm Phục cùng Lâm Thục Ý, cho nên cũng thật không tính là người ngoài, mọi người hòa thuận ngồi cùng một chỗ, giống như một đại gia đình.

    Lão Dương Đầu thật cao hứng.

    Liên quan đến việc của Lâm Thục Ý cùng Thẩm Phục, ông chưa từng nói qua với người khác, nói thật ra, có một số việc chính ông có thể không chịu nhận ý kiến của người khác, không thể tiếp thu bất quá tuy rằng không biết mọi người rốt cuộc làm sao mà biết, nhưng ngược lại đều đã biết, biết thì biết, đối với chuyện này mọi người ai cũng không có bộ dạng bài xích.

    Lão Dương Đầu cuối cùng cũng yên tâm.

    Mọi người đối với Lâm Thục Ý cùng Thẩm Phục ngược lại không hiếu kỳ, cơ mà đối với người nhà họ Thẩm lại tò mò.

    Nói như thế nào đây? Làm sao lại cảm thấy người nhà họ Thẩm tựa hồ là nhìn rất quen mắt, nhưng chính là không nhớ ra được đã gặp ở nơi nào?

    Người nhà họ Thẩm kỳ thực nhìn một cái chính là có chút bất đồng.

    Có một thứ gọi là khí chất, thông tục một điểm mà nói, người nhà họ Thẩm bởi vì hoàn cảnh quan hệ, trời sinh liền có một loại khí chất vương giả, tuy rằng Thẩm lão gia tử cũng tốt, ba Thẩm mẹ Thẩm cũng tốt, thoạt nhìn đều rất hòa khí, nhưng hòa khí thì hòa khí, vẫn thấy họ ở một thế giới khác, mọi người vẫn rất dễ dàng có thể nhìn ra.

    Bất quá nhìn ra cũng không sao, tâm lý rõ ràng là tốt được, người nhà họ Thẩm không muốn nhiều lời, mọi người cũng không hỏi nhiều, dù sao giao thiệp nhiều cũng chỉ có Thẩm Phục, cùng người nhà họ Thẩm cũng không có quan hệ gì cả.

    Nhưng là đối với Lâm Thục Ý dĩ nhiên lại cùng người có gia cảnh lớn như vậy, mọi người vẫn là có chút tò mò.

    Bất quá đợi đến món ăn đều bưng lên, mọi người cũng không có thời gian suy nghĩ người nhà họ Thẩm rốt cuộc là làm gì nữa.

    So với người ta làm gì, thì trọng yếu hơn vẫn là

    (Món này cá thoạt nhìn ăn thật ngon a! Món tôm nhìn rất được! Không được, thịt nướng mùi vị quá dụ người, ai u, gà này màu sắc không sai…)

    Kẻ tham ăn suy nghĩ tương đối nhanh biến đổi.

    Mọi người cười cười nói nói liền bắt đầu ăn cơm.

    Lão Dương Đầu cùng Thâtm lão gia tử cộng ngồi một bàn, đều cao hứng giống nhau, rượu một chén một chén rót, cũng đã lâu không được uống rượu sảng khoái như vậy.

    Ba Thẩm ngồi bên cạnh Thẩm lão gia tử yên lặng che mặt.

    Mới vừa người kia nói lão gia tử có khí chất vương giả là ai? Đến đứng ra mọi người xem xem.

    Lâm Thục Ý ngồi sát bên Lão Dương Đầu, bên tay phải còn trống không một vị trí, Thẩm Phục vừa định đi ngồi, Lâm Thục Ý liền một cái đem Đường Sảng lôi kéo ngồi ở bên cạnh hắn, Thẩm Phục lập tức xanh mặt.

    Đường Sảng cảm thấy được cái mông đều bị Thẩm Phục nhìn muốn nóng lên, nhớ tới lại bị Lâm Thục Ý lôi kéo, chỉ có thể cố gắng ngồi ở chỗ đó.

    Cuối cùng vẫn là Thẩm Phục thua trận, đi ngồi bên cạnh Thẩm Nham.

    Đối với đứa em có vợ, quên mất anh trai, không có chỗ ngồi mới ngồi vào bên cạnh mìn, anh trai Thẩm phản ứng là xoay quá thân thể, dùng âm thanh chỉ có hai người nghe được, trào phúng toàn bộ khai hỏa xì một tiếng.

    Thẩm Phục

    “…..”

    Đây có phải là anh trai ruột của hắn không?

    Mọi người ngược lại là ai đều không có chú ý tới tình cảnh này, ăn ăn uống uống, hòa thuận vui vẻ.

    Ngay cả Đường Sảng đều tạm thời quên Thẩm Phục làm cho hắn như đứng đống lửa, như ngồi đống than ánh mắt bắt đầu bị thu hút vào bàn ăn, cũng chỉ có Thẩm Phục một người ngồi cần đũa đâm vào viên thịt trong bát, cả người đều đang bày tỏ không vui.

    Lâm Thục Ý cuối cùng cũng coi như cảm thấy được hả giận.

    Đem thịt cá ngon nhất, lấy ra, cách hai người bỏ vào bát Thẩm Phục, không nói lời nào cũng không nhìn hắn.

    Trước một giây còn đang buông phiền, Thẩm Phục trong nháy mắt liền cao hứng.

    Bị tình cảnh chua răng này rơi vào trong mắt Thẩm Nham nhìn Thẩm Phục cao hứng còn kém lay động cái đuôi, trong nháy mắt cảm thấy được cả người cũng không tốt.

    Đường Sảng lại sâu sắc đem mặt vùi vào trong bát.

    Có cái miệng ăn là tốt rồi, muốn đôi mắt làm gì.

    Người ta đang ân ái mà thôi, không được để ý.

    Kết quả ăn một hồi, không biết ai lại nói một câu,

    “Ai, da gà này có phải là hơi cháy không.”

    Lâm Thục Ý

    “…..”

    Thẩm Phục

    “….”

    Lần này đừng nói cá, xương cá đều không có cho Thẩm Phục ăn.

    Thuộc truyện: Ta làm đầu bếp ở hiện đại